Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 153: Bắt được cọp

Biết ngay là bọn chúng sẽ không dễ dàng tha cho Logan và Su Ryeon.

Logan liền mở chiếc cúc ở cổ tay áo của mình, rồi nhìn những tên đàn ông đang tiếp tục đi về phía mình, chúng cầm thanh sắt trong tay, gõ vào bàn tay, không ngừng tiến đến gần anh.

Chúng tưởng rằng Logan chỉ là một tên non tơ, nhưng ai biết được sắc mặt của anh lại trở nên lạnh lùng đáng sợ, chưa kịp đến gần thì đã cảm nhận được một sức mạnh rất lớn tỏa ra từ cơ thể anh!

Chúng tức giận dữ dội lao về phía Logan.

Logan không tức giận và tỏ ra kiêu căng, trước khi họ chạm vào anh, anh đã nhanh chóng nắm lấy vai họ, mạnh mẽ bóp nát bả vai của chúng, sau đó nhanh chóng nhắc chân lên mà đá vào phần sau của đầu gối của chúng.

Từ đầu đến cuối, khéo léo tránh khỏi sự tấn công của thanh sắt, sắc mặt Logan lạnh lùng và nghiêm nghị, sức lực mạnh mẽ để nhắc cơ thể của một tên lên sau đó thì hung hăng ném đi!

Anh thẳng tay đánh vào bụng của Da Il, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, hắn ta ôm bụng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Logan.

“Còn còn xông tới không?”

Logan nhếch môi lạnh lùng cười với vẻ chế nhạo.

Ông chủ thẹn quá hóa giận, trực tiếp cầm gậy sắt lao đến, nhằm vào nơi chí mạng là ngực và gáy mà tấn công.

Khuôn mặt tuần tú của Logan lạnh lùng không chút biểu cảm, đột ngột nắm lấy cổ tay đang cằm thanh sắt của ông chủ, ông chủ vùng vẫy một hồi, nhưng cây gậy sắt lại đã bị anh lắc lư trên không trung, không thể đập xuống!

Ông chủ trở nên hung dữ, các thuộc hạ khác lao cũng đồng thời lao tới, Logan nhẹ nhàng tóm lấy ông chủ, rồi lợi dụng hắn ta để đập đám người đó, anh lao đến trước mặt ông chủ, đắm rồi lại đám, những cú đánh chí mạng vô cùng.

Trực tiếp bị anh đập cho ngã xuống đất, đến cả cơ hội bỏ chạy cũng không có!

Su Ryeon thừa cơ hội tình hình đang hỗn loạn tuy cô vô cùng lo sợ, những ngón tay tuy rằng run rẩy nhưng vẫn nhanh chóng mở thùng xe chở hàng!

Hai tay Su Ryeon bám vào chiếc xe trèo vào bên trong, khi cô nhìn thầy những cảnh tượng trước mặt thì chỉ cảm thấy đôi mắt của mình như muồn căng ra.

Bên trong có rất nhiều bé gái đang ngồi thành hàng, chúng đều không còn sức sống và tinh thần thì bắt an.

Còn Seol A đang mặc một chiếc váy ba lê đặc biệt bắt mắt, bên ngoài bất kể có chuyện gì xảy ra, những đứa trẻ trong xe chở hàng đều không di chuyển mà chỉ im lặng ngồi đó.

Seol A khóc nức nở, má cô bé đỏ bừng, dường như đã bị tát rất mạnh!

Còn người đàn ông mặc áo choàng trắng mạnh bạo giơ hai cánh tay của Seol A lên với vẻ mặt dữ tợn, hắn dùng một cây kim tiêm tàn nhãn mà rút máu của cô bé ra!

Seol A không thể mắt quá nhiều máu, cô bé sẽ chết mát!

Su Ryeon mở to mắt, hét lên thát thanh, “Dừng tay!”

Người đàn ông vẫn bình tĩnh đứng đó rút máu, trong miệng còn không quên nói nhỏ: “Ngoan, rút máu xong thì sẽ không đánh mày nữa, phải ngoan, không thì…”

Trước khi tên đàn ông kịp nói xong thì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân đang lao tới của Su Ryeon.

Tiếng khóc của Seol A chợt ngưng lại, cô bé kinh hãi nhìn Su Ryeon đang xuất hiện trước mặt mình. Đôi mắt hắn ta tối sâm lại, lời chưa nói xong thì đã trực tiếp buông Seol A ra.

Hắn ta đột ngột quay người lại, ngay khi vừa bước lên, anh ta hung hăng túm láy cổ của Su Ryeon, hung ác đập mạnh người cô vào tắm khung bao quanh xe chở hàng bên cạnh!

Su Ryeon cảm thấy ngạt thở, sau đó thì cơ thể đã bị đập mạnh vào tấm chắn bên cạnh.

Cô còn chưa kịp thở, tên đàn ông mặc áo dài trắng đã vô thức đi về phía cô, tiếng khóc nức nở của bọn trẻ càng lúc càng lớn.

Hắn ta nhếch khóe môi, ồn ào quá rồi, hắn ta cáu kỉnh cho Su Ryeon một cái bạt tai, sau đó thì siết chặt cổ của cô!

Cổ của Su Ryeon ngay lập tức bị siết chặt làm cho gương mặt trở nên đỏ bừng.

Trên xe chở hàng có khoảng bảy tám cô bé tầm tuổi Seol A, Seol A bị rút máu, đầu óc choáng váng, yếu ớt ngồi dưới đất, cỗ chân trắng bệch bị dây thừng trói chặt, sắc mặt tái nhợt.

Cô bé liên tục lắm bẩm, giọng nói run rẩy vô cùng: “Thỏ ơi, Thỏ ơi…”

Hắn ta đeo kính gọng đen lịch sự, dáng vẻ cũng trắng trẻo, nhưng đôi mắt không đáy lại giống như có rắn độc bên trong, trợn đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Su Ryeon.

Hắn ta ấn Su Ryeon vào góc tường, dùng cả hai tay giữ chặt cổ của Su Ryeon không thương tiếc khiến cô ngạt thở, không nói nên lời.

Bên tai vang lên giọng nói giận dữ và đầy tính bạo lực của hắn ta, “Lo chuyện bao đồng đề làm gì? Hay là cô muốn trở thành vật thí nghiệm tiếp theo của tôi? Tôi có thể đáp ứng cho cô!”

Hắn ta nói xong, khóe miệng không kiềm chế nổi mà nở một nụ cười ranh ma, là sự thô bạo nhìn Su Ryeon giống như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, hắn ta nhẫn nại dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ, một liều thôi là sẽ không thấy đau nữa, sẽ mãi mãi nằm yên ở nơi này, tao sẽ lột da, xé thịt mày, để nhìn bộ xương của mày, sợ như vậy làm gì chứ?”

Su Ryeon mở to hai mắt, tràn ngập những đường máu đỏ, cô sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thầy người đàn ông trước mặt rút một bàn tay ra khỏi túi của áo dài trăng cầm theo một một kim ống to, cô không hề biết bên trong đó là thứ gì.

Nhưng Su Ryeon chắc chắn 100% rằng một khi tiêm nó vào người thì cô sẽ chết!

Lòng cô trở nên rồi loạn, Su Ryeon sao có thể chét trước mặt Seol A đây! Đối với Seol A mà nói là một sự tổn thương lớn đến thế nào!

Năm đó dáng vẻ khi chết của mẹ vẫn luôn luẩn quẩn trong suy nghĩ của cô, Su Ryeon có gắng nói lên vài tiếng, hai tay nắm chặt lầy bàn tay của hắn ta, đột nhiên, cô giơ chân đá thật mạnh vào bộ phận nhạy cảm của hắn ta!

Những người đàn ông bình thường khi bị đá vào nơi đó thì sắc mặt nhất định sẽ biến sắc thành dáng vẻ kinh hãi!

Mà tên đàn ông trước mặt, ngoại trừ đau đớn về thể xác, chứ không hề có gì khác, hắn ta chỉ buông tay lùi lại một bước, cúi đầu u ám liếc nhìn “cái đó” của mình.

Sau đó lại giương ánh mắt u ám lên nhìn Su Ryeon, lạnh lùng u uất đến thầu xương mỉm cười: “Phụ nữ quả nhiên là đều thích dùng chiêu này, nhưng đối với tao thì đã không có tác dụng rồi, nó sớm đã không còn ích lợi gì nữa thì tao còn sợ cái gì?”

Su Ryeon nghe thấy hắn nói ra lời này một cách từ từ, sắc mặt cô trở lên kinh ngạc!

Tên đàn ông này, không được?

Hắn ta thêm phần u ám, mỉm cười đi về phía Su Ryeon, phút chốc, khuôn mặt đem theo nụ cười liền thu lại, lạnh lùng võ cảm nhìn Su Ryeon, tức giận nhấc tay cho cô một cái bạt tai!

Tiếng tát vang lên chói tai vô cùng, Su Ryeon cảm thấy một nửa mặt bên phải đã bị hắn tát, có chút không chuẩn mà đập vào cả phân đầu, trên mặt truyền đến một cảm giác đau rát, nhưng tên đàn ông trước mặt lại càng thêm nguy hiểm.

“Thú cưng của tao, bình thường đều là tát một cái thì được một viên kẹo, mày cứ ngoan đi, đừng chọc tức tao, tao sẽ không để cho mày chết đi một cách đau đớn như vậy, chúng ta hòa bình có được không?” Hắn nhìn ống kim tiêm trước mặt, nhẹ nhàng nói giọng dụ dỗ.

Lòng Su Ryeon sửng sốt, cô vừa mới được cởi trói, vết hằn đỏ trên cổ rất rõ ràng, nhưng cô lại không tự chủ được, hét một tiếng thật lớn hướng ra bên ngoài: “Logan Lee!”

Lúc này người duy nhất có thể cứu được cô chỉ có Logan.

Su Ryeon đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt của tên đàn ông ấy nhất thời lạnh lùng đến đáng sợ, lạnh lùng nhìn cô: “Còn có cứu binh sao? Thú cưng, mày đúng thật là làm cho tao không hề thoải mái đâu đấy? Tao không ngại cho những người trong chiếc xe này đều chết hết đâu!”

Sau khi hắn ta nói xong câu nói độc ác này, trên gương mặt liền nở ra một nụ cười đáng sợ, khi Su Ryeon kịp phản ứng, hắn ta đã hát tay áo đi về phía cửa xe chở hàng, hắn ta láy chiếc bật lửa từ trong túi ra, vừa nghĩ đến buổi yến tiệc lớn sau đó thì trong mắt anh ta liền xuất hiện nụ cười mãn nguyện dâng trào!

Người trong chiếc xe này đều là vật đã nằm trong lòng bàn tay của hắn và sẽ chết trong tay hắn.

Những ngọn lửa hung dữ đó sẽ nuốt chửng làn da mỏng manh của họ, nướng thịt của họ trở nên thơm phức, cuối cùng sẽ biền thành tro, trong mắt hắn ta đọng lại những cơn sóng, tùy ý châm lửa đốt bình xăng trong xe chở hàng.

Su Ryeon mở to mắt, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị những ngọn lửa dần dần bùng cháy trong đôi mắt che lắp!

“Đừng mà!”

Tên đàn ông đắc thắng nhìn thùng dâu rồi cười nói: “Đốt nhé, phá hủy mọi thứ, đây mới tuyệt vời!”

Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhảy xuống xe để chạy thoát.

Logan phải đối đầu với năm sáu tên thuộc hạ, mỗi tên đều cầm một cây gậy sắt, sắc mặt Logan cực kỳ lạnh lùng, nhìn những tên thuộc hạ ngã nhào xuống đắt thì anh định chuẩn bị thu lại ánh mắt để đi tìm Su Ryeon.

“Rầm!!” một tiếng, xương bả vai của Logan bị mũi dao đâm vào một cách dữ dội, rách nát bộ đồ vest, những giọt máu tươi cũng chảy ra!

Ngay khi tên đàn ông đó nhảy ra khỏi xe chở hàng thì đã nhìn tháy một cảnh tượng anh ta đã nhìn tháy tình trạng hỗn loạn ở đây.

Hắn ta không kiềm chế được mà quay cổ lại yên lặng chậm rãi đi đến phía sau lưng Su Ryeon, nhân lúc anh không phòng bị mà tấn công.

Lưng của Logan cứng lại, anh cảm nhận được cơn đau xuyên thấu từ trên vai, anh chậm rãi quay đầu lại, thì đã nhìn thấy người mặc chiếc áo dài màu trắng đang ở phía sau.

Cho dù hắn ta đeo một chiếc kính gọng đen, Logan lại có thể nhìn ra được bệnh trạng và thô bạo trong mắt hắn ta!

Khóe miệng hắn ta nhéch lên: “Vẫn giống nhau cái thói…”

Từ “vô lễ” vẫn chưa kịp nói ra thì Logan đã nắm chặt tay thành hình nắm đắm tạo thành những tiếng răng rắc, đám thẳng vào mặt của người đàn ông đó!

Tên đàn ông thốt lên một tiếng đau đớn, mũi và miệng của hắn ta đau đớn dữ dội, sau đó thì anh ta lảo đảo thân người, kiệt sức ngả về phía sau.

Logan lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó thì bị ngọn lửa từ trong xe chở hàng tỏa ta làm cho kinh hãi!

Gần như trong chốc lát, tim của Logan cảm giác như muốn ngừng đập, lập tức bước lên phía trước lao thẳng về phía xe chở hàng, những tên thuộc hạ ngã trên mặt đất nhìn ngọn lửa trên xe chở hàng, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, tên đàn ông biến thái đó làm việc cũng rất lợi hại đó!

Su Ryeon cảm thấy ngọn lửa đang đền gắn, nóng bỏng vô cùng, cô bị sặc đến mức muồn chảy nước mắt, nhưng cô không thể yếu đuồi!

Xung quanh đều là tiếng khóc của những đứa trẻ, chúng ngồi thành hàng sát lại với nhau khóc ào ào, Su Ryeon chỉ có thể lao đến, tay chân loạn xạ cởi trói cho chúng, rồi đầy chúng ra đến cửa của xe chở hàng, “Mau xuống đi!”

Cô không ngừng cởi trói, cố gắng kiềm chế sự run rẫy của tay mình, mùi khói lửa càng lúc càng rõ ràng, Seol A đã sắp ngất đi vì sặc khói.

Sắc mặt Su Ryeon kinh hãi, cởi từng sợi dây, Logan vừa lao đến trước cửa xe chở hàng thì đã ngay lập tức mở được hai lớp cửa lớn ra thì đã nhìn thầy một bé gái bị đẩy ra từ trong đám khói!

Nhìn thấy cô bé sắp ngã xuống đắt, Logan không thể phân tâm, chỉ có thể đỡ lấy bé gái rồi nhanh chóng đặt xuống đắt, lại liên tiếp đỡ từng bé gái một, liên tiếp như vậy thì đã đưa được sáu bé gái ra ngoài.

Anh càng thêm hoảng sợ, vẻ mặt tuần tú lạnh lùng vô cùng, bởi vì Logan biết bên trong còn Su Ryeon và Seol A!

Ngọn lửa bùng lên dữ dội như muồn phá vỡ thùng xe.

Không sớm thì muộn, thì động cơ trong xe sẽ không thể chịu được nhiệt độ nóng bỏng như thế này được nữa, đến lúc đó thì đến xương cũng không còn.

Logan dùng lực hét lớn một tiếng, “Su Ryeon!”

Su Ryeon vẫn đang co người trong góc. Cô và Seol A đều bị mắc kẹt bên trong cùng, Su Ryeon khuỵu gối xuống và tiếp tục tháo dây thừng của Seo A, Su Ryeon nghe tháy tiếng hét thì chợt láy lại tinh thần, ôm Seol A nhanh chóng lao ra ngoài!

Cơ thể Su Ryeon run rẩy, lảo đảo như sắp ngã, ôm chặt Seol A trong lòng, cố gắng nói với Logan, "Logan, tôi ném Seol A cho anh, anh nhất định phải bắt được con bé!"

Su Ryeon nói với Logan một cách khó khăn, nhưng lại chỉ có thể đặt cược trong tuyệt vọng, chuẩn bị ném Seol A của cô đi.

Seol A dường như có thể nhận thức được, mặc dù hôn mê, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vẫn nắm chặt lấy Su Ryeon, làm thế nào cũng không thẻ gỡ ra, Su Ryeon gỡ lần một, thất bại!

Trong mắt không ngừng có những giọt nước mắt lưng tròng, ý thức dần dẫn biến mát, trong đôi mắt hỗn loạn dần dần xuất hiện một bóng người!

Chiếc máy quay mini của Logan bị rơi ở bên cạnh chiếc xe chở hàng, khi cảnh sát kịp đến, khi thư ký Hong kịp đến nơi thì chỉ nhìn thấy khung cảnh chiếc xe chở hàng phát nổ đây kinh hoàng.

Những tầng khói đen mù mịt bốc lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đen ôm lấy hai mẹ con từ bên trong chiếc xe nhảy ra ngoài rồi ngã nhào xuống bụi cỏ!

Thư ký Hong mở to đôi mắt, gần như là đang nhanh chóng chạy phóng ra khỏi xe, lao ra ngoài!

Còn những tên thuộc hạ nằm dưới đất cũng bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, bên tai vang lên tiếng còi báo động.

Khi thư ký Hong phát hiện ra sếp của mình thì anh đang ôm chặt Su Ryeon và Seol A ở trong lòng, ba người họ không tách rời.

Tổ chức bắt cóc và bán các bé gái đã bị bắt, nhưng trong đó lại đã bỏ sót một người.

Seol A được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu để chữa trị, cô bé bị rút máu nên sắc da trở nên nhợt nhạt, sợ rằng néu cô bé một lần nữa phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thì sẽ rất tệ.

Su Ryeon đã kinh sợ tột độ nên lại một lần nữa nằm trong bệnh viện hôn mê một lúc.

Sau khi Logan trấn an tinh thân thì liền đi đến đồn cảnh sát để điều tra ngọn ngành mọi chuyện, khi nhìn thầy những người bị bắt đi vào, đôi mắt u ám của Logan đã nhuộm một màu mực đen, lạnh lùng vô cùng!

Thư ký Hong nhận tháy ánh mắt kỳ lạ của sếp mình thì bắt giác hỏi, “Giám đốc, có phải anh cảm thấy có chỗ nào không đúng không?”

“Thiếu mất một người.”

Đôi mắt Logan trùng xuống, tại sao lại không nhìn thấy tên mặc áo dài trắng nữa?

So với những kẻ bắt cóc này, người đàn ông áo trắng rõ ràng là đáng nghi hơn, không phải sao?

“Lập tức đi tìm cho tôi, lục tung cả Hàn Quốc này nên, không để sót bát cứ manh mối nào!”

“Vâng, thưa sếp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro