Chương 17: Thật Xấu
Nhìn thấy Shim Su Ryeon đi tới, Cheon Seo Jin nở nụ cười miễn cưỡng nhìn cô, nhưng trong lòng vẫn ghi hận chuyện Shim Su Ryeon làm cô ta xấu hổ ở trong văn phòng hôm nay.
Mặc dù trong lòng thì hận muốn chết, nhưng giọng điệu vẫn phải giả vờ tỏ ra thân thiết nói: "Su Ryeon, Dan Tae vừa mới gọi điện thoại cho tớ, nói là trong văn phòng có chút chuyện đột xuất cần phải giải quyết, ước chừng phải chờ năm phút mới có thể xuống dưới đây."
Cheon Seo Jin cố ý! Cô ta cố tình nói điều này như thể đang chứng minh mối quan hệ của cô ta với Joo Dan Tae không tầm thường.
Đơn giản là cô ta cực kỳ chán ghét Shim Su Ryeon!
Shim Su Ryeon giễu cợt ở trong lòng, nhưng lại giả bộ không hiểu ý tứ sâu xa của Cheon Seo Jin, còn nở nụ cười với cô ta: "Ồ, vậy chúng ta chờ một lát đi."
Nhìn thấy Shim Su Ryeon như vậy, Cheon Seo Jin chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như đánh vào bông, mục đích không đạt được, ngược lại còn khiến bản thân thêm tức giận, nụ cười miễn cưỡng trên mặt càng lúc càng thiếu tự nhiên.
Còn chưa tới năm phút đồng hồ, Joo Dan Tae đã xuống rồi.
Hôm nay Joo Dan Tae bận họp bàn về việc hợp tác với Logan Lee, anh ta còn chưa có cơ hội gặp Cheon Seo Jin.
Bây giờ mới có thể gặp được cô ta, nhưng Joo Dan Tae nhìn chiếc đầm màu đỏ bó eo rất mâu thuẫn với gương mặt trang điểm đậm của Cheon Seo Jin, anh ta bất giác cau mày lại.
Cheon Seo Jin là một người rất tự ái cũng có lòng tự trọng cao.
Hôm nay làm trò trước mặt Shim Su Ryeon, bị chính cấp dưới của mình giễu cợt thành như vậy, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm đi thay chiếc váy không hợp với mình.
Nhưng Cheon Seo Jin không làm thế! Lòng tự trọng của Cheon Seo Jin không cho phép cô ta thay váy.
Cô ta cảm thấy nếu chạy đi thay váy vào lúc này, chẳng phải trở thành tự mình thừa nhận cấp dưới giễu cợt đúng rồi à?
Vì vậy, cho đến bây giờ, Cheon Seo Jin vẫn mặc chiếc váy bó eo màu đỏ không phù hợp với mình.
Ánh mắt Joo Dan Tae vô thức rơi vào vị trí eo của Cheon Seo Jin, nhưng trong đầu lại là bộ dạng tuyệt đẹp của Shim Su Ryeon trong bộ váy đỏ ngày hôm qua.
Vòng eo của Shim Su Ryeon vô cùng nhỏ nhắn, khiến Joo Dan Tae cảm thấy rằng mình có thể nắm chặt lấy vòng eo thon thả ấy chỉ bằng hai bàn tay.
Bây giờ nhìn thấy vòng eo hơi dày của Cheon Seo Jin, chiếc váy sít chặt lại ở eo như muốn nứt toạc, dáng vẻ giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, hơn nữa lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt của Cheon Seo Jin khiến cả người cô ta có hơi thở của một nét đẹp dung tục...
Đột nhiên Joo Dan Tae cau mày lại.
Cả hai người đều mặc một chiếc váy cùng màu, cùng kiểu dáng, sao trông họ khác nhau nhiều đến thế!
Đây cũng là lần đầu tiên Joo Dan Tae phát hiện, bất kể là ngoại hình hay vóc dáng, Cheon Seo Jin đều thua kém so với Shim Su Ryeon.
Còn nói về khí chất, sự thua kém này càng không có điểm dừng.
Cheon Seo Jin cũng giống như Joo Dan Tae, sinh ra trong một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp.
Lúc Cheon Seo Jin còn nhỏ, cha mẹ cô ta đã ly dị rồi.
Vì mẹ không cần cô ta nên cô ta đành phải lớn lên với cha.
Nhưng vì cô ta là con gái, cha của cô ta cũng không quá quan tâm đến đứa con này, ngược lại, ông ta rất nhanh tìm một người phụ nữ khác để tái hôn, còn sinh cho cô ta một người em cùng cha khác mẹ.
Bởi vì có em trai, hơn nữa lại là mẹ kế, cha Cheon Seo Jin dứt khoát coi cô ta như một người vô hình ở trong nhà, ngoại trừ việc không bỏ đói cô ta, bất cứ thứ gì cũng đều mặc kệ.
Còn Shim Su Ryeon lại là một cô con gái cả danh giá được nuông chiều của một gia đình giàu có đứng đắn.
Khí chất của cô được rèn luyện từ trong xương tủy, từ khi còn là một đứa trẻ.
Thấy Joo Dan Tae sững sờ nhìn mình, Cheon Seo Jin vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng có lẽ Joo Dan Tae bị cách ăn mặc của cô ta hôm nay làm cho mê hoặc rồi, trên mặt đột nhiên không khỏi lộ ra một nụ cười tự mãn.
Cô ta chỉ biết, chỉ cần cô ăn mặc cẩn thận, nhất định không thể kém hơn so với con khốn Shim Su Ryeon!
Hơn nữa cô ta biết mình có thể làm tốt hơn con khốn Shim Su Ryeon kia!
Những lời mà cấp dưới của cô ta nói hôm nay, và những lời mà Shim Su Ryeon đã nói, nhất định là vì bọn họ quá ghen tị với cô ta nên mới cố ý nói như vậy!
Nghĩ tới có lẽ Joo Dan Tae đang chìm đắm trong vẻ đẹp của mình, Cheon Seo Jin vui vẻ không thôi, e thẹn hé môi, đang định lên tiếng, đột nhiên bên tai lại vang lên giọng nói của Joo Dan Tae: "Seo Jin, hôm nay sao cô lại ăn mặc thành thế này?"
Giọng nói của Joo Dan Tae vừa dứt, nụ cười vui vẻ của Cheon Seo Jin ngay lập tức đông cứng lại.
Shim Su Ryeon ở bên cạnh bình tĩnh nhìn vẻ mặt tự đắc vừa rồi của Cheon Seo Jin, bây giờ lại thấy khuôn mặt đó nhanh chóng chuyển sang vẻ sửng sốt không thể tin được vì lời nói vừa rồi của Joo Dan Tae, trong lòng Shim Su Ryeon nở nụ cười vui vẻ!
Ha ha ha ha, tại sao trước đây cô không phát hiện ra Cheon Seo Jin lại tự luyến như vậy nhỉ?
Chắc vừa rồi Cheon Seo Jin sẽ không nghĩ rằng Joo Dan Tae bị kinh ngạc bởi cách ăn mặc tuyệt đẹp của cô ta đâu ha!
Thật ra hiện tại Shim Su Ryeon lại có hơi đồng tình với Joo Dan Tae, có lẽ vừa rồi khi Joo Dan Tae nhìn thấy cách ăn mặc của Cheon Seo Jin, trầm trồ thì không có nhưng thật ra lại bị kinh hãi.
Cô cũng rất khâm phục Joo Dan Tae, chịu được trình độ thẩm mỹ này của Cheon Seo Jin, cũng mệt cho cái miệng của anh ta hàng đêm!
Cheon Seo Jin sững sờ mấy chục giây rồi mới lấy lại tinh thần, nhìn Joo Dan Tae cau mày, cô ta đã quên mất Shim Su Ryeon còn đang đứng cạnh mình, không khỏi sốt ruột nhìn Joo Dan Tae hỏi: "Dan Tae, có chuyện gì vậy? Em như vậy không đẹp sao? Nhưng em cố ý vì anh mà ..."
"Khụ, khụ, khụ!" Cheon Seo Jin còn chưa nói xong những lời sau, Joo Dan Tae đã nhíu chặt mày, cố ý ho khan cắt ngang lời của cô ta.
Sau khi ho xong, Joo Dan Tae chột dạ, không thèm quan tâm đến Cheon Seo Jin nữa, vội vàng nhìn Shim Su Ryeon đứng ở bên cạnh.
Thấy cô đang cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại di động, giống như không nghe thấy những lời mà Cheon Seo Jin vừa nói, lúc này trong lòng Joo Dan Tae mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Cheon Seo Jin bằng ánh mắt có hơi cảnh cáo, lúc này Joo Dan Tae mới hạ thấp giọng, cau mày nhìn về phía Cheon Seo Jin nói: "Seo Jin, cách ăn mặc này không thích hợp với cô đâu! Sau này đừng mặc như vậy nữa! Nếu cô có thời gian, chi bằng hãy đến phòng tập thể hình rồi rèn luyện phần thân dưới của mình.
Ngày nay các cô gái không phải đều phổ biến việc giảm cân sao? Tôi nghĩ như vậy rất tốt."
Vừa rồi trong lòng Cheon Seo Jin còn đang vui vẻ, nghe xong lời này trong nháy mắt tâm trạng rớt xuống vực thẳm.
Một người, hai người, rồi ba người, ai ai cũng ghét bỏ cách ăn mặc của cô ta, cho rằng nó quá xấu xí, mà lần này lại chính là người mà cô ta quan tâm nhất.
Dù sao Cheon Seo Jin cũng chỉ là một cô gái, trong hốc mắt không kìm được mà dâng lên những giọt nước mắt, nhưng cô ta cố gắng khống chế, quyết không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Ở bên cạnh, Shim Su Ryeon nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cheon Seo Jin giống như trực chờ sắp khóc, tâm trạng rất tốt, xem trò hay như vậy đã đủ.
Shim Su Ryeon mang giày cao gót nên đôi chân đều đã mỏi nhừ, cô cau mày lập tức nói với Joo Dan Tae: "Dan Tae, có thể lên xe được chưa? Không phải hẹn anh Logan Lee cùng ăn tối sao? Em đói bụng rồi."
Joo Dan Tae nghe thấy Shim Su Ryeon nói, ánh mắt vội vã chuyển từ Cheon Seo Jin sang người cô.
Trên mặt Joo Dan Tae ngay tức khắc hiện lên tươi cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều: "Ừm, lên xe thôi, chúng ta cùng qua đó."
Cả ba người lên xe, Joo Dan Tae và Shim Su Ryeon ngồi ở hàng ghế đầu như cũ, trong khi đó Cheon Seo Jin ngồi ở hàng sau một mình với đôi mắt đỏ hoe.
Joo Dan Tae khởi động xe rồi lái ra ngoài..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro