Chương 3
Bất tỉnh.
Lộc Hàm lại một lần nữa mở mắt, thần trí mơ màng, mắt nhắm mắt mở.
Ngô Thế Huân vẫn đang rong ruổi trên thân thể cậu.
Mỗi khi Ngô Thế Huân đâm sâu vào trong thân thể Lộc Hàm thì lại có những tiếng kêu dâm mỹ vang lên.
Lộc Hàm không biết mình đang làm gì nữa.
Lại bất tỉnh.
* * * * * * * *
Lộc Hàm tỉnh dậy, thân thể như bị xe cán qua nhiều lần, nhất là bộ vị tư mật phía bên dưới. Không những thế mà thân thể cậu vẫn còn rất nóng.
Lại nhận thấy Ngô Thế Huân đang nằm ngay cạnh mình, cánh tay của hắn ta ôm chặt Lộc Hàm vào trong ngực.
Lộc Hàm đưa mắt tìm kiếm đồng hồ trong căn phòng.
Là 3 giờ sáng.
Cố hết sức gượng dậy, Lộc Hàm gần như là lê từng bước vào trong phòng tắm.
Ngay khi dùng hết sức lực để đóng cửa phòng tắm lại thì ngay lập tức, Lộc Hàm ngồi phịch xuống nền, đưa tay vặn vòi nước nóng.
Những dòng dịch trắng đục không ngừng chảy ra thành từng dòng từ tiểu huyệt của cậu.
Lộc Hàm không kìm được mà vươn những ngón tay trắng của mình chạm vào tiểu huyệt hồng nhuận, cố gắng kéo hết những gì còn sót lại rơi xuống dưới nền nhà.
Cảm giác có chút lạ.
Tiểu huyệt hồng nhuận nóng ấm ôm ấp lấy ngón tay thon lạnh lẽo.
Cực đối cực.
Không biết từ bao giờ, đã có hai ngón tay nhuần nhuyễn xâm nhập vào tiểu huyệt bé nhỏ kia, không ngừng ma sát với vách ruột mềm mại tạo ra những khoái cảm lạ lẫm khiến cho Lộc Hàm vô thức rên lên.
Cả thân thể Lộc Hàm không ngừng quằn quại trên nền đá mát lạnh với những ngón tay đang chôn sâu trong tiểu huyệt của chính mình.
Tiếng rên rỉ dâm mỹ vang vọng.
Lý trí không biết đã biến mất từ bao giờ rồi, chỉ còn lại khoái cảm mà nơi tiểu huyệt chặt hẹp mang lạ.
Đập vào mắt chính là hình ảnh một thiếu niên tuấn mỹ trắng nõn với thân thể đỏ ửng đang không ngừng uốn éo trên sàn nhà, dịch trắng đục đang tuôn ra từ tiểu huyệt của thiếu niên này.
Khuôn mặt của thiếu niên hồng nhuận, nhất là hai tai. Mắt nhắm hờ. Môi đỏ xinh hơi hé ra.
Hơi nước nóng bốc lên như muốn tăng thêm sự quyến rũ cùng thần bí của người thiếu niên này.
Đây chính là khung cảnh mị hoặc, vạn phần mê người mà Ngô Thế Huân đã thấy được ngay sau khi bước vào phòng tắm rộng lớn.
Là một người nằm trên, tất nhiên là sẽ quyết định " làm" ngay tại chỗ rồi.
Là một người vừa mới "làm " cả đêm thì " làm " thêm một chút nữa cũng không sao cả.
Nhưng nếu là một người quan tâm cho người nằm dưới thì nên . . . hay không nên?
Nếu như không phải là một người nằm trên, chẳng lẽ lại nằm dưới?
Nếu như không phải là một người vừa mới" làm" cả đêm chẳng lẽ lại là người vừa mới " bị làm" cả đêm?
Ngô Thế Huân đột nhiên lại nghĩ thật ra, nằm trên cũng khó lắm.
Nghĩ lại, vẫn là nên trung thành với cương vị là một người nằm trên đi.
Dám nghĩ, dám làm. Dám chịu hay không thì . . . quyết định sau đi. Đánh chén trước đã. Làm gì có ai không ăn đồ đã được bày đẹp đẽ ra trước mắt chứ?
Ngô Thế Huân ngay lập tức lao đến như hổ đói, " vồ" lấy một con cừu non nớt không chút phòng bị là Lộc Hàm.
Đang trong tình trạng nửa mê, nửa tỉnh, tất nhiên Lộc Hàm sẽ không từ chối một ai kia có thể giúp mình giải tỏa cái nóng.
Vậy là cuối cùng, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đại chiến ba trăm hiệp trong phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro