Đoản 4
Hoa Hoa: "Oa oa... Trương Hàn, tiểu Lộc thật quá đáng, mấy ngày rồi không để ý tới em, thậm chí còn hay đi cùng Nghệ Hưng. Tiểu Lộc không yêu em nữa ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥')".
Trương Hàn: "Hoa Hoa đừng khóc! Anh gọi đại tỷ nhị tỷ tam tỷ tứ tỷ còn có ngũ muội đến, giúp em giáo huấn cậu ta, quăng cậu ta vào hồ cá Sam Sam vừa mua! Vậy có được không a? Ngoan ngoan, đừng khóc.".
Hoa Hoa: "Không được! Tiểu Lộc là của em. Mọi người ai cũng không thể bắt nạt anh ấy! Chỉ em mới có thể! Hừm ╭(╯^╰)╮!".
"Rồi rồi, là của em, tự em bắt nạt, mọi người không động vào tiểu Lộc. Bây giờ em ngủ đi. Ngày mai mọi người xem em giáo huấn cậu ta.".
"Ừm! Được!".
Hoa Hoa ngạo kiều gật gật đầu.
***
Ở một nơi khác.
"Hoa Hoa, em xem anh mang về cho em cái gì nè~ Là đùi gà mà em thích nhất đó! Hửm? Hoa Hoa sao lại không kích động nhào vào lòng mình a?".
Tiểu Lộc nghi ngờ hỏi.
Mở cửa phòng ngủ, phát hiện không có ai, tiểu Lộc nhất thời hoảng hồn.
Đúng lúc này, điện thoại di động chợt vang lên, nhìn lướt qua, là Trương Hàn.
"Hey, là tiểu Lộc à? Cậu làm sao lại chọc Hoa Hoa không vui rồi? Hiện tại Hoa Hoa đang ở chỗ anh, có chuyện gì thì cứ đối mặt mà giải quyết chứ. Mau tới đây ngay!".
"A! Lập tức tới liền! Cảm ơn Trương Hàn.".
***
"Đing đong...".
Tiếng chuông vang lên. Trương Hàn mở cửa, đứng bên ngoài chính là tiểu Lộc.
"Mau vào đi. Hoa Hoa đang ở trên lầu, vừa được anh dỗ nên thiếp đi rồi.".
"Ừm.".
Tiểu Lộc gật đầu, chạy vội lên tầng hai.
***
"Hoa Hoa, em làm sao vậy? Sao lại tức rồi?".
Tiểu Lộc vừa mở cửa phòng liền vội vội vàng vàng hỏi.
Hoa Hoa bị đánh thức, mở mắt, phát hiện người bước vào là tiểu Lộc, lập tức ngạo kiều nghiêng đầu sang bên khác.
"Bảo bối, làm sao đây? Ai lại chọc em giận?".
"Hừm ╭(╯^╰)╮! Ngoài anh ra còn có thể là ai!!!".
"Bảo bối, anh làm sao a?".
"Nói thử xem, tại sao mấy ngày nay không để ý tới em, cứ đi cùng Nghệ Hưng? Có phải anh không còn yêu em không?!?".
Tiểu Lộc nghe xong, cười khổ, hôn lên má Hoa Hoa. Đột nhiên quỳ một gối, từ trong túi áo lấy ra hộp nhung.
"Hoa Hoa, làm em buồn, là anh không đúng. Nhưng anh vẫn như cũ, vẫn rất yêu em. Mấy ngày nay... sở dĩ anh cứ đi cùng Nghệ Hưng... là do bàn bạc muốn cho em một hôn lễ bất ngờ. Nhưng lại làm em giận rồi, hết cách, anh chỉ có thể dỗ em trước.".
"Xin lỗi, không thể cho em màn cầu hôn hoa lệ, có điều, Hoa Hoa, anh nhất định sẽ cho em một lễ cưới hoàn mỹ. Em đồng ý gả cho anh không? Anh yêu em!!!".
Sau khi nghe xong, Hoa Hoa lệ rơi đầy mặt, nhào người ôm Tiểu Lộc, trao đi nụ hôn nồng nhiệt.
"Ừm! Em đồng ý! Em cũng yêu anh~".
Dứt lời lại hôn.
***
Tương lai thấy trước sẽ phát sinh hình ảnh thiếu nhi không nên xem, giọng Trương Hàn đột nhiên vang lên:
"Hai vị, anh đây không ngại xem đông cung sống. Chỉ là giờ đã muộn lắm rồi, anh đây cần nghỉ ngơi. Trò đông cung của hai người không quan trọng bằng giấc ngủ của anh. Bye bye~".
Nói xong, Trương Hàn liền đuổi hai người họ ra ngoài.
***
"Hừ, Trương Hàn thật quá đáng, cứ đuổi chúng ta đi như vậy! Còn không phải vì ngày mai phải gặp Sam Sam tỷ sao!?!".
"Được rồi, đừng giận nữa. Chúng ta nhanh về nhà tiếp tục đi.".
"Ừm...".
Hoa Hoa xấu hổ gật gật đầu.
Đêm đó, trong nhà tiểu Lộc phát ra tiếng kêu rên không ngừng, làm người rơi vào ảo tưởng vô tận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro