Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tương Lai Mới Mở Ra


Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa chiếu rọi trên mặt đất, Bạch Dạ tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn đơn giản nhưng ấm cúng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng đầu tiên vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Lúc này, Bạch Dạ cảm nhận được sự bình yên chưa từng có trong lòng mình. Hắn không còn phải sống với những lo âu, những nỗi đau từ quá khứ. Hắn đang bước vào một trang mới của cuộc đời mình, một cuộc đời không còn Lục Hoành, không còn những bóng ma của những ký ức đã quá xa vời.

Lăng Kỳ đứng ở bên ngoài phòng, cẩn thận nhìn vào qua khe cửa. Hắn biết Bạch Dạ vẫn còn một chút do dự, dù quyết định rời xa Lục Hoành là đúng, nhưng cái giá phải trả không phải là một điều dễ dàng. Thời gian sẽ là yếu tố quan trọng để hàn gắn những vết thương trong tâm hồn hắn.

"Cậu đã thức dậy rồi sao?" Lăng Kỳ khẽ gọi, tiếng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

Bạch Dạ quay lại, mỉm cười nhìn Lăng Kỳ, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Hắn biết, mọi thứ đã thay đổi và cũng sẽ không bao giờ quay lại như trước. Nhưng hắn không cảm thấy buồn, không cảm thấy nuối tiếc. Tất cả những gì hắn cần lúc này là sự tự do và được sống thật với chính mình.

"Ừ, tôi vừa mới dậy." Bạch Dạ đứng dậy, vươn vai một cái rồi bước về phía Lăng Kỳ. "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lăng Kỳ gật đầu, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn và chắc chắn. Hắn biết, dù có khó khăn đến đâu, Bạch Dạ sẽ vượt qua tất cả. Họ đã sẵn sàng cho hành trình mới, một hành trình không có bóng dáng của quá khứ, một cuộc sống không còn bị ràng buộc bởi những chuyến đi tìm kiếm hay nỗi sợ hãi nữa.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Bạch Dạ và Lăng Kỳ đã quyết định đến một nơi khác để bắt đầu lại. Một thị trấn nhỏ, yên bình, không có quá nhiều người qua lại, chỉ có những con đường vắng vẻ và những căn nhà nhỏ xinh xắn. Đây là nơi họ sẽ bắt đầu lại từ đầu, nơi Bạch Dạ có thể tìm lại bản thân mình và cũng có thể xây dựng một cuộc sống mới.

Nhưng dù muốn quên đi quá khứ, Bạch Dạ không thể nào hoàn toàn tránh khỏi những bóng ma của Lục Hoành. Hắn biết, dù thế nào thì những ký ức về người ấy vẫn sẽ mãi tồn tại trong hắn. Những giấc mơ, những lần vô thức nhớ về hắn, tất cả đều khiến Bạch Dạ cảm thấy mình vẫn đang ở lưng chừng giữa quá khứ và hiện tại.

Ngày đầu tiên ở thị trấn mới, họ đã gặp những người dân thân thiện. Có một quán cà phê nhỏ mà mọi người thường xuyên lui tới, và tại đây, Bạch Dạ đã gặp một người đàn ông trung niên tên là Hạ Tường, một người cực kỳ yêu thích nghệ thuật. Hạ Tường là một nghệ sĩ vẽ tranh phong cảnh, ông yêu thích sự tĩnh lặng của cuộc sống nơi này và luôn chào đón những người mới đến.

Hạ Tường nhìn Bạch Dạ và Lăng Kỳ, mỉm cười thân thiện. "Chào các cậu, tôi là Hạ Tường. Mới đến đây sao? Tôi thấy các cậu khá lạ mặt."

Bạch Dạ mỉm cười đáp lại, dù trong lòng hắn vẫn còn những điều chưa thể xóa nhòa. "Vâng, chúng tôi mới đến đây. Chúng tôi nghĩ sẽ ở lại lâu dài."

Hạ Tường nhìn họ một lúc, rồi nói tiếp: "Thị trấn này rất yên bình, không có gì để lo lắng cả. Cậu sẽ sớm quen với mọi thứ thôi. Mọi người ở đây rất thân thiện, và tôi chắc chắn các cậu sẽ tìm thấy điều gì đó mình yêu thích."

Ngày qua ngày, Bạch Dạ bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Hắn không còn cảm thấy bị quá khứ chi phối nữa. Mỗi sáng, hắn dậy sớm cùng Lăng Kỳ, bắt đầu ngày mới với những công việc đơn giản như đi bộ trong công viên, hay thỉnh thoảng ghé qua quán cà phê của Hạ Tường. Mỗi lần như vậy, Bạch Dạ lại cảm thấy một sự an yên mà hắn chưa bao giờ có.

Lăng Kỳ nhìn Bạch Dạ với sự quan tâm sâu sắc. Hắn biết, với sự kiên nhẫn của mình, Bạch Dạ sẽ dần tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống mới này. Hắn cảm nhận được rằng, dù chưa thể hoàn toàn xóa nhòa quá khứ, nhưng ít nhất Bạch Dạ đã có thể bước đi mà không còn cảm giác mất mát hay cô đơn.

Một chiều, khi Bạch Dạ và Lăng Kỳ đang dạo quanh thị trấn, họ bất ngờ gặp một người đàn ông trẻ tuổi, người này có vẻ ngoài khá nổi bật với đôi mắt sắc bén và ánh nhìn đầy bí ẩn. Người đàn ông ấy đứng nhìn họ trong vài giây, rồi bước tới gần.

"Xin chào," anh ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp. "Mới đến đây sao? Tôi tên là Dương Phong, là một người sống ở đây từ lâu."

Bạch Dạ và Lăng Kỳ nhìn nhau, rồi đáp lại. "Vâng, chúng tôi mới đến đây."

Dương Phong cười, một nụ cười có chút khó hiểu. "Các bạn có vẻ là những người tìm kiếm sự thay đổi, đúng không?"

Bạch Dạ không biết phải trả lời thế nào. Cảm giác từ Dương Phong khiến hắn có chút kích thích, nhưng lại cũng cảm thấy một sự lo lắng không rõ lý do. Hắn không quen với những người như vậy, những người có vẻ ngoài bất cần và dường như hiểu rõ mọi thứ.

"Chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi bình yên," Bạch Dạ nói, ánh mắt vẫn dò xét Dương Phong.

Dương Phong mỉm cười, rồi trả lời: "Vậy thì các bạn đã đến đúng nơi rồi. Nhưng đừng quên rằng, trong sự bình yên luôn có những bí mật mà các bạn chưa khám phá ra."

Bạch Dạ không nói gì, chỉ cảm thấy một sự mơ hồ trong câu nói ấy. Dương Phong là ai, và hắn có thực sự chỉ đơn giản là một người dân bình thường ở thị trấn này? Bạch Dạ không biết, nhưng hắn cảm thấy mình đã bước vào một chương mới trong cuộc sống, và trong cuộc hành trình này, có lẽ những bí mật vẫn đang chờ đợi hắn.

Tương lai đã mở ra trước mắt, và Bạch Dạ không thể biết rằng những gì hắn sẽ đối mặt trong những ngày tới sẽ thay đổi hắn mãi mãi.

Bạch Dạ và Lăng Kỳ tiếp tục bước đi, nhưng những lời nói của Dương Phong cứ văng vẳng trong đầu Bạch Dạ. "Bình yên luôn có những bí mật" – câu nói ấy làm hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể lý giải được. Một cảm giác mơ hồ, vừa tò mò vừa lo sợ bao trùm lấy tâm trí hắn.

Lăng Kỳ nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Bạch Dạ, ánh mắt hắn trở nên trầm tư hơn. Hắn quyết định không hỏi gì thêm mà chỉ bước chậm lại, tạo khoảng cách cho Bạch Dạ có thời gian suy nghĩ. Cả hai tiếp tục đi dạo quanh thị trấn nhỏ, không khí yên bình của nơi này dường như đang cố xoa dịu những khúc mắc trong lòng Bạch Dạ.

Họ dừng chân tại một công viên nhỏ gần quảng trường, nơi có một chiếc ghế đá dưới tán cây bạch dương cổ thụ. Bạch Dạ ngồi xuống, mắt nhìn xa xăm về phía những ngọn đồi xanh mướt ngoài thị trấn. Hắn thở dài, đôi mắt hơi khép lại như để trốn tránh những suy nghĩ đang xâm chiếm.

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Lăng Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, không hối thúc mà chỉ hỏi một cách chân thành.

Bạch Dạ quay lại, nhìn Lăng Kỳ, rồi lại quay mắt về phía xa, giọng hắn trầm thấp. "Dương Phong... Hắn không giống như những người bình thường ở đây. Cậu cảm thấy thế nào về hắn?"

Lăng Kỳ nghiêng đầu, suy tư một lúc rồi trả lời. "Hắn có vẻ thân thiện, nhưng thật sự tôi cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta không cần quá lo lắng. Dù sao, đây là một thị trấn nhỏ, không ai có thể làm gì chúng ta nếu chúng ta không gây sự chú ý."

Bạch Dạ vẫn không thể xua tan được cảm giác bất an. Hắn biết rằng có những điều không thể đơn giản nhìn nhận qua vẻ bề ngoài. Thị trấn này, với vẻ yên bình tưởng chừng như hoàn hảo, lại chứa đựng những dấu hiệu khó hiểu. Hắn tự hỏi liệu có phải họ đã đến đúng nơi, hay chỉ đang lạc vào một mê cung không lối thoát.

"Cậu nghĩ chúng ta có nên rời khỏi đây không?" Bạch Dạ bỗng lên tiếng, ánh mắt chứa đầy sự do dự.

Lăng Kỳ nhìn hắn, vẻ mặt không thay đổi. "Cậu có thể quyết định. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta cứ lo lắng như vậy, thì sẽ không bao giờ tìm được sự bình yên. Đây là nơi cậu muốn bắt đầu lại, phải không?"

Bạch Dạ nhìn sâu vào đôi mắt Lăng Kỳ, một cảm giác ấm áp và tin tưởng lan tỏa trong lòng hắn. Lăng Kỳ luôn là người bên cạnh hắn, không bao giờ phán xét hay bỏ rơi hắn. Dù những câu hỏi vẫn còn đó, hắn cũng biết rằng mình không đơn độc.

"Ừ, tôi muốn bắt đầu lại... nhưng tôi không thể làm điều đó nếu luôn bị ám ảnh bởi quá khứ." Bạch Dạ nói, rồi đứng dậy, nắm lấy tay Lăng Kỳ. "Chúng ta sẽ ở lại đây, nhưng phải luôn cảnh giác."

Lăng Kỳ gật đầu, nắm lại tay Bạch Dạ. "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Mấy ngày tiếp theo, dù cho Bạch Dạ và Lăng Kỳ có cố gắng sống trong sự bình yên của thị trấn, nhưng cái cảm giác bất an vẫn cứ lảng vảng không rời. Thị trấn này quá yên bình, quá tĩnh lặng, và dường như không có gì là tự nhiên. Cả hai bắt đầu để ý đến những điều kỳ lạ xung quanh họ.

Một buổi sáng, khi họ đi dạo qua một con phố nhỏ, một người phụ nữ lớn tuổi, mặc đồ đen, đã đi ngang qua và nhìn họ một cách kỳ quái, ánh mắt của bà ta lạnh lùng như thể biết rõ về họ, nhưng lại không nói gì. Cả hai chỉ nhìn nhau, cảm giác như có gì đó rất lạ nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Trong lúc đó, Bạch Dạ cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hắn không thể tránh khỏi cảm giác rằng nơi này không phải là một thị trấn đơn giản, mà là một nơi ẩn chứa những bí mật mà người ta không muốn chia sẻ. Mọi thứ quá yên bình, nhưng lại có một sự im lặng đáng sợ bao trùm.

Một hôm, khi Bạch Dạ và Lăng Kỳ đang uống cà phê tại quán của Hạ Tường, Dương Phong lại xuất hiện. Hắn bước vào quán, ánh mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng lần này có gì đó nghiêm trọng hơn trong ánh nhìn của hắn.

"Các cậu không thể cứ mãi trốn tránh được," Dương Phong lên tiếng, giọng hắn trầm, như thể đã biết trước điều gì đó. "Cái mà các cậu đang tìm không phải là sự bình yên đơn giản đâu."

Bạch Dạ ngẩng đầu, cảm giác như một làn sóng dâng trào trong lòng hắn. "Ý cậu là sao?" hắn hỏi lại, không che giấu sự nghi ngờ.

Dương Phong ngồi xuống đối diện họ, ánh mắt hắn ánh lên vẻ cảnh báo. "Thị trấn này không phải như những gì các cậu thấy. Nó có một lịch sử đen tối mà ít ai dám nói đến. Những ai đến đây, nếu không biết cách đối mặt, sẽ không bao giờ rời đi được."

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh, làm Bạch Dạ và Lăng Kỳ cứng người lại. Họ chưa từng nghe nói gì về những bí mật này, nhưng giờ đây, chúng đã bắt đầu hiện hữu trước mắt họ.

"Cậu biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?" Bạch Dạ hỏi, giọng khản đặc, không thể kìm được sự lo lắng.

Dương Phong không trả lời ngay, hắn chỉ nhìn vào mắt Bạch Dạ, như thể đang cân nhắc lời nói. Sau một lúc im lặng, hắn mới lên tiếng. "Chỉ có những người biết cách tự mình đối diện với quá khứ mới có thể thoát khỏi thị trấn này. Nhưng một khi đã biết quá nhiều, thì cũng sẽ không thể rời đi."

Ánh sáng ngoài trời dần nhạt đi, và không khí trong quán trở nên nặng nề. Bạch Dạ và Lăng Kỳ nhìn nhau, cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm không gian. Họ nhận ra rằng nơi này không chỉ là một nơi để trốn chạy, mà là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm không ngờ.

"Có lẽ chúng ta cần phải tìm hiểu thêm," Bạch Dạ nói, quyết tâm dâng lên trong lòng hắn. "Chúng ta không thể cứ sống mãi trong bóng tối này."

Lăng Kỳ không phản đối, hắn gật đầu, nắm tay Bạch Dạ. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không rời xa cậu."

Và như vậy, quyết định đã được đưa ra. Họ sẽ không còn trốn chạy nữa. Dù cho bí mật phía trước có khó khăn đến đâu, họ sẽ bước vào đó, với niềm tin rằng chỉ có sự thật mới có thể giải thoát họ khỏi những sợ hãi và quá khứ đen tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tươnglai