Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Four

"Hyeonjoonie? Anh sao đấy?"

Giọng em mềm mại, khẽ lôi anh ra khỏi đống bộn bề suy nghĩ. Nó như một liều thuốc tiên cứu sống kẻ sắp chết là anh.

Nhìn Wooje hoảng loạn vội buông xuống túi đồ cầm trong tay mà đi tới phía mình, Hyeonjoon bất giác thấy có gì lâng lâng trong lòng.

Vừa nãy trên đường từ công viên về, em chỉ tiện tạt ngang mua chút đồ dùng thôi. Thế nên mới có mặt ở nhà muộn hơn cả anh.

Em yêu anh ta đến mức tự nhận những đau xót về mình, sao có thể bỏ đi cơ chứ. Em ta sẽ không lỡ đâu.

Nói thật, lúc về, em thấy cửa mở toang hoang còn tưởng có trộm, sợ đơ người ra. Tính gọi cho đồn cảnh sát rồi ấy. Nhưng thấy đôi giày anh đi để trước thềm, em mới bình tĩnh cất điện thoại đi vào nhà.

Và bước đến trước phòng, hình ảnh người em yêu đang ngồi thụp xuống khóc làm em ngớ luôn.
Thả vội túi đồ trên tay xuống, em ôm lấy Hyeonjoon vào lòng. Anh vẫn khóc nấc lên trong lồng ngực em.

Wooje phải dỗ mãi anh mới thôi khóc, nhưng anh ta vẫn ôm em không chịu buông. Em cũng kệ, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh.

"Anh sao đấy? Sao lại khóc?"

"Tại, tại tưởng Wooje bỏ anh đi"

"Hyeonjoonie khùng, em thì đi đâu được?"

"Anh không biết, nhưng anh sợ"

"Khiếp chưa"
"Em không đi đâu hết, hứa"

Cái đầu đang dúi vào cổ em cứ gật lên gật xuống làm em nhột mà cười lên thành tiếng.
Anh giỏi làm em không bỏ được thật đấy. Mọi lời anh nói ra, cứ đẩy em xuống sâu hơn vũng lầy yêu anh.

"Được rồi, anh trai tôi về phòng nghỉ đi"

Cất lên hai tiếng 'anh trai', em cũng nhói lắm chứ. Có ai lại muốn chỉ mãi là đứa em của người mình yêu. Nhưng tình đơn phương mà, dù đau đến mấy cũng phải chịu. Nếu không, nỗi đau em nhận sẽ còn lớn hơn thế. Nó đủ để giết chết em mất thôi.

Hyeonjoon lúc nghe em nói như thế lại chạnh lòng không ít. Anh không muốn em gọi mình là 'anh trai' nữa.

Vì hình như anh chẳng xem em là em trai từ lâu rồi thì phải.

Chẳng biết là từ khi nào, cảm giác muốn em chỉ nhìn mình, muốn em chỉ nũng nịu với mình, muốn em ở bên mình mọi lúc của anh lại càng lớn. Vốn chỉ nghĩ là do ở với nhau đã lâu nên anh sinh lòng chiếm hữu, nhưng sau khi sắp tới kì phát tình thì anh mới thấy nó sai sai.

Anh bỗng thèm muốn mùi hương của Wooje, cứ nghĩ tới hình ảnh của em trong đầu. Thế nên anh chọn nhốt mình khi cơn khát tình không đè xuống được. Chắc chỉ có anh với trời mới biết, lúc bắt được tay em ấn xuống giường, anh sướng đến tê dại.

Ừ thì cũng nghĩ là do bản năng đấy. Nhưng khi không tìm thấy em đâu thì anh biết đếch phải rồi. Là anh yêu em thật, nhưng tự huyễn hoặc bản thân rằng không phải. Ngu vãi ra.
Còn khiến em khóc nấc lên trong đêm nữa chứ. Mẹ mày, Moon Hyeonjoon ạ.

Thế nên, anh nhất định phải giữ được em bên mình. Lần này em không đi nhưng biết sao được mấy lần sau. Anh không cho phép điều ấy xảy ra.

Mà anh ta thì quá hiểu em.
Một người như Choi Wooje sẽ chẳng để mặc bản thân đau khổ như thế. Dù em không giỏi từ chối và luôn nghĩ cho người khác.
Chắc chắn nếu không thích, em sẽ gào toáng lên, đấm đá anh đủ kiểu vào ngày anh phát tình. Chứ không phải nằm yên.

Vậy nên Hyeonjoon đưa ra kết luận, 'Em yêu mình, nhất định là thế'.

Ôm khư khư em không chịu buông, anh biết em đang bất ngờ thế nào dù chẳng nhìn em.

"Ê Hyeonjoonie, sao đấy?"

"Wooje à, nếu, anh yêu em thì sao"

Em sượng trân. Em im bặt. Em không hiểu chính tiếng mẹ đẻ. Anh ta vừa nói cái gì bên tai em vậy nhỉ?

"Wooje, trả lời anh"

"Anh... nói cái gì cơ...?"

"Nếu anh yêu em thì em có đồng ý không?"

"Vãi l*n. Đừng có trêu em như-"

Anh thẳng người, đối mặt với em.
Em nhìn sâu vào đôi mắt của anh.
Mắt anh đẹp lắm, như hòn ngọc sáng giữa đại dương vậy. Tới nỗi mỗi lần em nhìn vào đều không thoát ra được. Vậy nên số lần em dám trông thẳng vào nó, đếm trên đầu ngón tay còn được.

Nhưng bây giờ thì em phải xoáy sâu vào nó. Em không muốn tình cảm của mình bị trêu đùa. Dù em yêu Hyeonjoon nhiều hơn cả bản thân, thì em, vẫn phải bảo vệ cho cái tôi của mình.

Và, ở đáy mắt sáng trong đó nó phản chiếu lại bóng em. Đầy đẹp đẽ. Cứ như chỉ chứa được mỗi em thôi.

"Anh, anh không đùa? Hyeonjoonie, anh nói thật đấy à?
"Hay sảng rồi? Có khi nào mà-"

"Wooje, anh nói thật"
"Anh đang thật lòng hơn bao giờ hết"

Má Wooje đỏ bừng, trông em bây giờ chẳng khác quả cà chua là bao.
Em vui lắm, được người mình yêu nói cũng yêu mình cơ mà. Ai mà không hạnh phúc cơ chứ.

Con tim em muốn đáp lại ngay lập tức, muốn sà vào lòng anh cho thỏa niềm ao ước. Em đã muốn được nằm gọn trong tay anh như thế biết bao.

Còn lí trí thì không. Nó dựng em dậy khỏi mơ mộng, nó tát cho em tỉnh.

"Không, chưa chắc đâu..."
"Có thể là vì anh với em... xảy ra chuyện hôm nọ... nên mới thế?"

Moon Hyeonjoon mày tồi vãi l*n.
Anh ta đang tự chửi rủa chính mình khi nghe em nói vậy.

Em đang cúi gằm mặt xuống, hai tay không ngừng vò mép áo khiến nó nhăn nhúm cả ra. Rốt cuộc anh đã sống một đời đủ liêm khiết chưa mà giờ người anh yêu không dám tin nhỉ?
Anh tự thấy bản thân chưa hề làm sai chuyện gì, sao em lại ghim dao vào lòng anh đau đớn thế cơ. Móa đời.

"Choi Wooje"

Lâu lắm rồi anh mới gọi tên em đầy đủ như thế.
Em giật thót mà ngước mắt lên nhìn anh. Èo khiếp, trông sợ vãi, thế mà nói yêu em. Xạo là giỏi.

"Em có thấy anh chiều ai như em bao giờ chưa?"

Em lắc đầu.

"Thế có ai anh nhường bằng em không?"

Em lại lắc đầu.

"Rồi có ai mà anh nói yêu hả?"

Em vẫn lắc đầu.

"Thế mà nghi ngờ anh?"

Em khóc toáng lên luôn.
Phần là vì thấy anh đáng sợ, mà phần nhiều là vì em thấy hạnh phúc. Hóa ra anh chẳng kinh tởm tình yêu của em như em nghĩ, hóa ra người em yêu cũng đã yêu em.

Anh ta thấy em khóc thì xót. Em đã nức nở trong đêm rất nhiều rồi, nên anh không muốn thấy em khóc nữa.

Khẽ hôn lên mí mắt Wooje, Hyeonjoon nhẹ giọng dỗ em.

"Wooje không thương anh nên mới khóc đúng không?"

"Gì... e-em... làm gì.. có"
"Rõ ràng... em yêu anh trước",

"Wooje khóc làm anh đau nè"
"Ngoan, nín đi nào"

Âm thanh nghẹn ngào của em cũng dần nhỏ lại, trong vòng tay của anh, của người em yêu.

"Ơ, sao anh lại lộ tai ra rồi?"

-----
Mọi người thấy sai thấy hỏng ở đâu thì ới em liền nhoaaaa hêhhe
Bộ này sắp kết đượt gòi. Dù sao thì nó cũng là fic ngắn sốp mừng T1 thắng thui nên hong dài đouuu
👉👈( ˘ ³˘)♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro