
1
Jeon Jungkook tổng giám đốc công ty JK so với YI chỉ thua một bậc. Hắn là người nổi tiếng trăng hoa, đối với phụ nữ chỉ coi như rơm rác. Bản tính của hắn rất tàn khốc không có được liền đạp đổ. Kẻ chống đối hắn hiển nhiên tìm đến cái chết. Tuy nhiên đã hai lần hắn thảm bại. Nhục nhã hơn đổi phương lại là phụ nữ. Một chính là nữ nhân tài năng của YI Cao Ngạo. Mặc dù với hắn hôn ước với cô chỉ là để thuận lợi làm ăn nhưng bị cô từ chối để cùng kết hôn cùng người khác so với hắn kém xa làm hắn có cảm giác bại trận. Thứ cảm giác hắn chưa từng có. Người thứ hai và cũng là người to gan nhất thế giới này dám trước mặt nhiều người giáo huấn hắn. Đối phương lại chỉ là một con bé mới lớn. Lần này so với bị từ hôn còn nhục gấp trăm lần. Vì cả hai đều là tiểu thư nhà YI, hắn vuốt mặt nể mũi không thể đụng đến. Nhưng mà nói đi phải nói lại người như hắn sao lại có thể có thù không trả.
Tối hôm đó Jungkook định đích thân đột nhập vào phòng Cao Ngạo ý đồ đồi bại. Hắn cảm thấy suy cho cùng nổi nhục của hắn là từ cô mà ra nên quyết chiếm lấy cô để hả giận. Hắn đã điều tra Kim Taehyung phải đi công tác một tuần nên Cao Ngạo sẽ về nhà Ngoại ở. Thể lực hắn khoẻ mạnh lại hay tập leo núi, căn phòng ở lầu ba cũng chẳng hề hấn với hắn. Vừa leo vào trong hắn liền tìm chỗ nấp vì chủ nhân căn phòng vẫn chưa về. Đến khuya thì ánh đèn trong phòng loè sáng. Thân ảnh nhỏ nhắn nghiêng ngã bước vào. Cái miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên.
- Oe~ Chị gái đáng ghét.....ức....có chồng bỏ em.....ức...không ai thương An An nữa....baba chỉ thương mama...các chị chỉ thương anh rể....ngay cả bà ngoại cũng đi theo tiểu quỷ Mochi mà bỏ An An....ức...các người thật quá đáng.
Cô say đến đứng không vững ngã khuỵ xuống đất. Vốn An An không uống được rượu. Hôm nay công ty tổ chức tiệc lại uống phải rượu bèn vội vã chạy về nhà. Phù hợp vừa đến cửa là đầu óc quay cuồng. Cô một thân uốn éo nằm dưới đất la nóng. Khuôn mặt đáng yêu phím hồng. Môi đỏ như son mấp máy câu nhân. Chiếc váy ngắn bó sát tôn lên đường cong quyến rũ cùng làn da trắng ngọc. Áo khoác đã bị cô vì nóng mà vứt đi từ đời nào. Jungkook kinh ngạc. Tiểu yêu này sao lại ở đây? Chẳng lẽ hắn vào nhầm phòng? Trong phút chốc dục vọng của hắn bị cô làm nổi dậy. Thôi thì nếu đã lỡ hắn làm luôn. Hắn tiến gần lại phía cô gái nhỏ đang hỗn loạn dưới đất bế cô lên. Vừa áp vào người cô hắn liền ngửi thấy hương sữa nhè nhẹ toả ra từ da thịt mềm mại khiến tâm tình căng thẳng của hắn dịu bớt mấy phần. Đặt nhẹ cô lên giường hắn không kiềm chế được vô thức cúi xuống hít ngửi mùi hương nơi cơ thể cô. Rất lạ. Chỉ đơn giản là hương sữa chứ không phải nước hoa đắt tiền. Mùi rất dịu, rất êm làm hắn mê mẩn. Hắn hít hà trên cổ cô sau đó lại thử trên cổ tay. Hoàn toàn không có mùi gì ngoài sữa. An An bị hơi thở ấm nóng làm ngứa ngáy bật cười khúc khích như đứa trẻ.
- ...oe...thật nhột nga~...hihi..a~ đừng mà.
Đôi mắt đen lim dim phủ một tầng nước mỏng in hình của bản thân hắn. Đôi môi nhỏ khẽ chu lên cưng chết người. Hắn từng nếm qua bao nhiêu loại phụ nữ nhưng đến lúc này lại bị bộ dạng đáng yêu của cô làm cho ngây ngốc. Tâm tình dâng lên cảm xúc kì lạ....là ngọt ngào như sữa. Hai bàn tay nhỏ bổng áp lên mặt hắn.
- Đẹp...đẹp trai quá....ức...yêu ghê!
Cô cười ngây dại ôm lấy cổ hắn kéo xuống hôn tới tấp lên mặt hắn.
- Thơm quá...thơm...
Hắn bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay liền có chút hoang mang. Sau đó vội tách cô ra nhíu mày ra lệnh.
- Đừng nháo!
- Oe~- Cô chu chu môi, điệu bộ uỷ khuất nao lòng người.
- Cưng chết tôi rồi, bảo bối.
- Cưng...cưng chết...hihi...còn có người cưng An An...ức....yêu...yêu anh.
Cô gái này quả là không biết trời cao đất dày, đem anh chửi rủa rồi bây giờ lại mở miệng ra nói yêu. Jungkook thật sự bị cô chơi đùa đến chóng mặt.
- Anh cũng yêu em, tiểu yêu tinh.
Hắn thủ thỉ vào tai cô sau đó chiếm lấy bờ môi kia hôn nồng nhiệt. Là sữa...tất cả đều là vị sữa. Mùi vị ngọt ngào hắn chưa từng nếm trãi. Hắn hôn say xưa đến khi bàn tay nhỏ bé trên vai hắn đấm loạn mới luyến tiết buông ra kéo theo sợ chỉ bạc. An An bị hôn đến nghẹt thở sống chết đớp lấy không khí.
- Oe~
Tiểu bảo bối nhỏ bị khinh rẽ hờn dỗi căn môi. Jungkook bật cười hôn nhẹ lên môi cô rồi rải những nụ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần, lướt qua xương quai xanh quyến rũ. Bàn tay thành thạo cở khoá đem váy cô thoát ra, rồi cả áo ngực hay quần lót của cô đều yên vị dưới đất. Hắn cúi xuống mút lấy một bên ngực, bên kia dịu dàng xoa nắn. Động tác nhẹ nhàng một chút từ từ kích thích cô. Hắn không muốn làm cô đau. Nhũ hoa hồng hồng bị chơi đùa mà dựng đứng lên đầy mê hoặc. Hắn tiếp tục hôn xuống bụng. Một tay giữ lấy chiếc eo thon, một tay tìm đến nơi mềm mại kia mân mê.
- ...ưm...ưm...kì quá....
An An bị kích thích rên lên. Tiếng rên của cô làm hắn muốn bọc phát. Tách hai chân cô ra. Trước mặt hắn nơi đó cuối cùng cũng được phơi bày . Hắn cúi xuống dùng lưỡi liến qua một lần rồi mạnh bạo mút lấy.
- Nha~ ...không..uhm...kì quá...khó chịu...aa...
Hắn vội thoát y phục đem thứ cưng cứng dày vò mình nãy giờ đến bên miệng cô nhẹ giọng.
- Ngoan, giúp anh mút lấy.
Men say làm An An mê mang nghe theo lời hắn xem thứ đó như món đồ chơi mà đùa nghịch. Bất quá món đồ chơi này vị rất lạ. Hình ảnh dâm đãng này của cô làm dục vọng của hắn tăng cao. Hắn không ngừng mút lấy nơi tư mật của cô, dùng lưỡi chăm sóc đến chảy nước.
- ưm..ưhm...ưhm...
Tiếng rên rỉ của cô bị thứ to lớn kia chặn lại ngây cổ họng chỉ có thể không rõ ràng phát ra âm thanh. Cuối cùng không chịu nổi nữa cô bắn ra. Jungkook cười nhẹ rút thứ kia ra khỏi miệng cô. Từ từ đưa hai ngón tay mình vào huyệt cô ma sát. An An còn chưa trải qua cao trào. Đôi mắt đen lay đông. Môi nhỏ mấp mấy. Nước bọt không kịp nuốt chảy ra khoé miệng tạo thành một sợ chỉ bạc chảy xuống ngực quyến rũ mê người. Hắn ôm lấy cô hôn kịch liệt. Hai ngón tay bên dưới lập tức thấy bằng vật to lớn kia.
- AA...hức...đau...đau quá...phía dưới ...đau...
- Arg...chặt quá..em ép chết anh rồi.
Nhìn vẻ mặt tái xanh của An An, hắn đau lòng vuốt ve eo nhỏ, nhẹ hôn lên trán, lên mắt, lên môi cô.
- Anh xin lỗi. Thả lỏng, lát sau sẽ không đau nữa. Bảo bối, anh yêu em.
- Nae~
Hắn kiềm nén thúc nhẹ từng nhịp. Mặt nhăn nhó đỏ bừng. Nhìn thấy hắn chật vật như vậy An An nhướm người hôn nhẹ lên má hắn.
- Ưhm...a..a ..có...có đau không... a...uhm
Đau, hắn đau lòng chết mất. Bản thân là đang bị hắn cưỡng bức vậy mà còn hỏi hắn có đau không. Hắn bại trận trong tay cô thật rồi.
- Bảo bối nhỏ! Bảo bối, anh yêu em.
-.....aa...uhm..aa...rất kì....lạ..thoải mái...thoải...mái...
Biết được cô đã thích ứng hắn nhanh chóng tăng tốc thúc mạnh và sâu vào trong.
- Nha~ dễ chịu...a...a...thích quá.. a ...không...đừng....rất sâu... không chịu được...aa...aaa..- An An rướng người ôm lấy cổ hắn.
- Gọi tên anh...mau gọi tên anh..
- aaaa..tên...tên anh..aa..thoải mái..sướng...
- Gọi Jungkook.
- Jungkook...aaa...kookie...aa .........yêu anh...sướng....sướng quá..
- Bé cưng, yêu em. Sướng chết mất. Anh sắp bắn.
- .....nha~ ...nhanh quá...không...... AAAA ...dừng lại ...híc....nó...nó...
- Em sắp ra nữa sao bảo bối?
- Uhm...ra...ra..aaaa...không...... đừng mà...AAA....nóng...híc.... nóng...
Một dòng nước nóng bắn vào người làm An An rung rẩy. Phía dưới máu đỏ từ nơi tư mật của cô chảy ra. Jungkook yêu chiều ôm cô vào lòng.
- Yêu em. Mau ngủ đi.
An An mệt mỏi rút vào khuôn ngực rắn rỏi ấm áp của hắn ngủ.
....
Sáng hôm sau, An An tỉnh giấc cảm thấy toàn thân ê ẩm. Ngọ ngoạy một lát mới lười biến nhếch mi. Đập vô mặt chính là khuôn ngực to lớn rắn chắc. " Ặc!!!!!What! Cái gì đây?" Định ngồi dậy xem xét tình hình liền bị cánh tay ai đó mạnh mẽ ôm lại. Lúc này cô mới phát hiện hình như trên người mình không có một mảnh vải mà người đàn ông kia cũng hình như đang cosplay con nhộng. Cái thể loại hài hước gì đây? Chưa đầy 5 giây sau cả biệt thự YI một phen chất động.
- JEON JUNGKOOK!!!!!!!!!
Hắn choàng dậy đưa tay bịt miệng cô.
- Mới sáng sớm em nháo cái gì?
- Anh....anh....anh muốn chết sao.... Huhu....Ngoại tôi mà biết sẽ giết tôi chết. Còn ba tôi, mẹ tôi, dì, dượng, cậu mợ, nội ngoại.....làm sao đây. Tôi sẽ bị cạo đầu mất.- An An hoảng loạn ôm trán. - Anh rốt cuộc đang làm gì vậy.
- Không muốn mọi người biết thì em stop cái miệng lại.
- Tôi còn chưa 18 đó. Anh chuẩn bị ở tù đi là vừa.
- Cái gì? Không phải em đã đi làm rồi sao?- Bây giờ tới Jungkook hoảng loạn.
- Công ty nhà tôi tôi muốn đi làm thì đi làm thôi nhưng tôi vẫn còn đi học. - An An nhếch môi.- Không sao, đem tên khốn như anh vào tù tôi hi sinh một chút cũng được.
Jungkook dở khóc dở cười. Hôm qua còn âu yếm nói yêu hắn hôm nay lại trở mặt muốn tống hắn vào tù. Phụ nữ chính là con dao hai lưỡi. Nhưng hắn là ai chứ. Jeon Jungkook hắn không phải xử lí vụ này lần đầu tiên.
- Được thôi! Để cả nước biết lần đầu của tiểu thư AnAn mất trong tay một tên như tôi ở tù vài năm cũng không uổng. Không những vậy tôi còn quay lại khoảnh khắc ngất ngây của em hôm qua. Lấy nó làm bằng chứng cũng ok lắm. Nào tôi giúp em gọi cảnh sát. - Hắn vờ tìm điện thoại.
- Jeon Jungkook, anh... - An An tức giận giơ tay định tát hắn liền bị hắn bắt được đè xuống hôn ngấu nghiến.
Vừa lúc cả hai còn đang mơ màn thì có tiếng gõ cửa. Giọng bình ổn của Cao Ngạo vang lên.
- An An, là chị, em có chuyện gì không? Sao lại la to như vậy?
Cô giật mình đẩy hắn ra lấy lại bình tỉnh trả lời.
- Dạ không có gì đâu ạ! Em chỉ gặp ác mộng thôi.- Vừa nói An An vừa khó khăn giữ lấy bàn tay hư hỏng đang xoa nắn ngực mình. Cô trừng mắt nhìn tên khốn kia.- Anh muốn chết.
Hắn cười, cúi xuống thủ thỉ vào tai cô.
- Em mềm mại lắm.
- Biến thái! - Tức giận An An ôm vai hắn cắn mạnh.
Bên ngoài Cao Ngạo nói vọng vào nhắc nhở.
- Thức rồi thì mau xuống nhà ăn sáng. Em sắp muộn giờ rồi đấy.
- Em biết rồi.
Sau khi biết chắc Cao Ngạo đã đi cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
- Em cắn anh chảy máu rồi nè.
- Ai kêu anh giở trò làm chi. Mau biến ra cho tôi chuẩn bị đi học. Tại anh mà tôi sắp muộn giờ rồi. - An An không chút " thương hoa tiếc ngọc" đẩy anh ra. Khó khăn bước xuống giường.
- Anh bế em.
- Không cần. A~- Hai chân cô vô lực khiến cả cơ thể vừa đứng lên đã đổ rạp xuống.
Jungkook vội xuống giường bế cô lên.
- Cứng đầu nhà em.
- Là tại ai chứ. - Nắm tay nhỏ đánh váo ngực hắn một cái. Cô ngượng ngùng đỏ mặt quay đi chổ khác.
Lúc cô tắm ra Jungkook đã mặc quần áo chỉnh tề đứng dựa vào tường nhìn cô. An An làm lơ hắn đi sang tủ đồ lấy đồng phục. Một vòng tay lớn đem cô ôm trọn từ phía sau. Hơi nóng phả vào gáy làm cô rùng mình.
- Bé yêu, tối nay anh sẽ đi làm về sớm.
- Anh về sớm hay muộn liên quan gì đến tôi. - Cô vùng ra khỏi hắn.
- Anh về sớm để ở cạnh em nhiều hơn.- Lần nữa hắn đem cô ôm lại dịu dàng vuốt ve cơ thể cô.
- Jeon Jungkook, anh thôi đi. Muốn tìm gái thì đến bar mà tìm. Nhà tôi không phải cái chợ. Tôi càng không phải đồ chơi của anh. Mau biến! - Cá tính mạnh mẽ của cô triệt để trở lại đem bản thân với hắn cách li ba mét.
Bị quát như vậy hắn chẳng những không giận dữ mà còn bật cười, nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng ngực. Mắt hắn hiện rõ tia sắc lạnh.
- Tiểu yêu tinh để tôi nói cho em biết. Jeon Jungkook này sẽ không bao giờ yêu phụ nữ. Nhưng em thì lại khác. Tôi chính là yêu em. Và dỉ nhiên, thứ gì của tôi thì sẽ là của tôi cho bằng được.
- Anh....tôi sẽ cho người canh gác. Anh không vào được đâu.- Cô có chút hoảng sợ nhưng vẫn kiên cường chống chọi.
- Tốt thôi. Nếu tối nay tôi không vào được phòng em thì ngày mai tôi sẽ đem em làm tại trường hoặc ở công ty. Tin tôi đi. Dù có đem tính mạng ra đánh đổi tôi cũng sẽ bắt được em về.
- Anh...- Con ngươi đen láy dao động, phũ lên một màn nước.
Thấy An An bị doạ sợ mắt Jungkook liền dịu lại. Nhẹ hôn lên môi cô một cái hắn mỉm cười.
- Ngoan, không sợ. Anh yêu em. Trễ giờ rồi, anh đi trước.
Hắn vụt biến mất qua cửa sổ để lạ An An vẩn còn đứng ngây ra đó.
... Tối hôm đó đúng như lời đã nói, lúc An An vừa cầm tô mì gói vào phòng thì hắn như siêu nhân từ cữa sổ bay vào. May là cô đã bỏ tô mì lên bàn không chắc có lẽ hiện giờ nó đã yên vị dưới đất rồi. Cứ kiểu này cô đau tim chết mất.
- Bảo bối, cho anh ăn nữa. Người ta tan ca xong là chạy đến đây với em liền đó. - Tên khốn buổi sáng còn đe doạ cô bây giờ lại bên cạnh mè nheo như con nít.
- Không cho. Là tại ai mà tôi khổ như vầy. Không phải nếu hôm đó anh không nói anh rể và chị gái tôi tệ như vậy, tôi cũng không vì chị tôi mà bất bình, lại càng không cãi bà ngoại và không bị cắt chi tiêu tháng, còn cắt cả cơm tối. Anh hại tôi thê thảm lắm biết không. - An An càng nói càng uất ức- Lại còn ức hiếp tôi. Kiếp trước tôi cướp của giết người gì nhà anh chứ.
Tức đến bật khóc. Cô sắp bị tên khốn như hắn bức chết. Thật ra cô ghi thù lâu rồi. Hồi sáng đến giờ cô đã kĩ lưỡng suy xét. Từ khi gặp hắn cô chẳng có ngày nào tốt đẹp cả. Jungkook ôm cô vào lòng mặc cho cô vùng vẫy.
- Ngoan, bảo bối đừng khóc. Ai bảo em hung dữ như vậy làm chi cho bị phạt.
- Tôi không có hung dữ.- Tức chết cô. An An đẩy hắn ra quát.- Tóm lại không cho anh ăn. Nhịn đói đi.
- Được rồi, anh không ăn để em ăn được chưa.
Cô ôm tô mì ngồi ăn nhưng một hồi nhìn sang hắn tự dưng mủi lòng. Nghĩ làm sao lại gắp mì đem đến miệng hắn.
- Ăn đi.
- Cho anh?- Jungkook ngay ngốc nhìn cô.
- Mau ăn! Mỏi tay rồi. - An An liền gắt.
Vậy là cô vừa ăn vừa đút hắn ăn. Phút chốc tô mì đã cạn đấy mà cả hai vẫn chưa no.
- Ngồi im trên đây tôi đi nấu mì. Không được đi lung tung.
- Anh biết rồi. Em đi mau đấy.
Ăn xong cô khó hiểu nhìn hắn.
- Sao còn chưa đi?
Hắn tiến sát về phía An An, ôm cô vào lòng.
- Anh có nói đến chỉ để ăn sao.
- Anh...uhm...
An An chưa kịp nói gì đã bị hắn cưỡng hôn bế lên giường và ăn sạch sẽ. Trong lòng cô không ngừng gào thét hận chính mình khi nãy cho hắn chết đói có phải hay hơn không.
.....Một tháng trôi qua, Jungkook ngày nào cũng đến phòng An An "ngủ nhờ" khiến cô đối với sự tình dần thích ứng.
- Hôm nay kết thúc hình phạt của bà ngoại. Em khoẻ rồi nhỉ? - Ấm Áp mừng cho cô em tội nghiệp.
- Cuộc đời em đã trở lại a~ - An An phấn khởi hẳn lên.
- Còn lần sau ta phạt nặng hơn cho biết. Mau ngồi xuống ăn đi.- Nói vậy chứ thấy cô ăn mì gói bà ngoại cũng nóng ruột.
An An vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Nhìn thức ăn đầy ắp cô chợt nhớ ra điều gì đó.
- Oe~ Con quên hôm nay còn có bài tập chưa làm xong. Mọi người cứ ăn thoải mái con đem đồ ăn lên phòng vừa ăn vừa làm bài.
- Cái con bé này thật là. Mang lên cẩn thận đấy.- Bà Ngoại dặn dò một tiếng rồi khẽ lắc đầu.- Không biết khi nào mới lớn đây? Cứ như vậy làm sao gả đi.
- Bà ngoại đừng lo. An An nhà chúng ta đáng yêu thế mà. Với lại em ấy mới qua tuổi 17 ngoại lo sớm làm gì.- Ấm Áp nhẹ trấn an bà cụ.
- Ừ, không lo sớm. Giống các cô, đến rồi chạy không kịp.
Cao Ngạo và Ấm Áp thẹn đỏ mặt vậy mà tiểu quỷ Mochi còn cười ngây thơ nhại lại.
- Gả không kịp! Gả không kịp!
- Park Jimin! Anh xem con anh này.- Ấm Áp bi thống.
- Bà xã đừng giận. Con là giống mẹ nha.
- Anh...- Nhìn người đàn ông ung dung ngồi ăn Ấm Áp tức sôi máu. - Tốt lắm. Con là giống mẹ vậy tối nay anh cứ xem nó như em mà ôm nó ngủ.
Sát thủ máu lạnh Jimin nghe đến đây lặp tức hoá đá.
Mặc cho không khí bữa ăn chuyển biến đẹp mắt An An một khay to thức ăn lên phòng. Đến nơi hiển nhiên thấy người đàn ông anh tuấn đang ngồi đó. Vừa thấy cô anh liền nhanh chống đi đến ôm lấy eo nhỏ.
- Bảo bối, hôm nay em đổi món.
- Hết hạng phạt thì ăn cơm lại chứ. Anh muốn ăn mì gói suốt đời à.- Cô trừng mắt nhình bàn tay to lớn trên eo mình.- Còn không mau buông ra. Nó còn đau ê ẩm đây nè.
Anh cười lấy lòng, giúp cô bưng khay thức ăn ra bàn rồi đở cô ngồi lên đùi mình. Và cứ cô một muỗng lại đút hắn một muỗng.
- Thật là, anh không có tay hay sao mà để tôi đút hoài vậy.- Cô cau có càu nhàu nhưng tay vẫn chăm chỉ làm việc.
Mặc cho cô nói gì anh chỉ cười như khỉ, ngoan ngoãn ngồi ăn không quan tâm bản thân hiện giờ rất giống một đứa trẻ to xác. Ăn xong cô mang khay đi cất không quên nói với lại.
- Anh tắm trước đi. Tắm nhanh lên đấy.
An An không đuổi hắn đi. Cô thừa biết nếu đuổi hắn ngày mai người liệt giường sẽ là cô.
An An tắm xong ngồi vào bàn làm bài tập. Bên cạnh Jungkook cũng giải quyết một số việc tồn động của công ty
- Kookie, bài này làm thế nào?
- Đâu đưa anh xem. Là thế này ...abc....xyz...em đã hiểu chưa?
- Anh giỏi thật đấy! - An An trầm trồ. Bài tập này cô đã suy nghĩ rất lâu vậy mà loáng một cái hắn đều làm được .
- Không giỏi sao nuôi em.- Hắn cưng chiều xoa đầu cô.
- Ây! Ai cần anh nuôi chứ. Tôi thấy bữa giờ toàn tôi nuôi anh.- Cô trề môi.- Tiền tiêu vặt tháng này của tôi lại sắp hết rồi. Oe~ Chắc phải tăng ca ở công ty kiếm tiền thêm quá.
Có hắn bên cạnh cũng đở. Có gì cô có thể trút lên hắn, cầu nhàu với hắn. Bất quá sau đó hắn đều ôm cô vào lòng, dỗ dành cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Em không cần làm thêm ở công ty. Thời gian chúng ta bên nhau ít như vậy, rút ngắn nữa anh không thích.
- Nhưng mà tiền tiêu vặt hết rồi lấy gì để tôi mua đồ ăn vặt. Ăn đồ ăn trong căn tin công ty rất dở. Ăn ké phần ăn anh rể mang cho các chị hoài đâu được. Hey! Không còn cách nào khác, phải tăng ca thôi.- Đâu phải mình hắn không thích. Ở nhà nằm trong lòng hắn dĩ nhiên thoải mái hơn văn phòng lạnh lẽo rồi.
An An uỷ khuất rủ mắt. Hắn liền dúi vào tay cô một cái thẻ.
- Thẻ vô thời hạn. Mật khẩu là sinh nhật em.
Cô cau mày đem thẻ trả cho hắn.
- Không sài tiền của anh. Thân tôi, tôi tự lo.
- Bảo bối ngoan, không phải nói để anh nuôi sao. Vốn muốn đưa cho em rất lâu rồi mà không có dịp.
- Nhưng mà...
- Giữ lấy. Tiền của anh cũng như tiền của em còn là của con chúng ta nữa.- Lời nói hắn tràn đầy hạnh phúc. Bàn tay dịu dàng vuốt lại giúp cô mấy cọng tóc rối.
- Biến thái! Ai nói sẽ sinh con cho anh.- An An thẹn đỏ mặt đánh vào vai hắn.- Cái này tôi giữ, coi như là trả phí sinh hoạt của anh ở đây. Khi nào anh không muốn ở đây nữa tôi sẽ trả lại.
Cô nói xong bỗng lặng đi. Hắn cũng im không nói gì. " Không muốn ở đây nữa" lời này sao tự dưng làm cổ họng cô đăng đắng. Hắn gượng gạo ôm cô thật chặc.
- Làm sao anh lại không muốn. Tiểu An An, anh yêu em. Anh muốn em. Mãi mãi muốn em.
Jungkook nâng mặt cô một đường hôn xuống. Cả hai kích động ôm chằm lấy nhau hôn cuồng nhiệt. Đêm hôm đó hai người trên ghế một lần, trên bàn học của cô một lần rồi lại lên giường làm thêm vài lần nữa. Đến khi mệt mỏi thiếp đi An An nhớ rất rõ cả hai vẫn ôm chặc lấy nhau. Chính trong lúc kích tích cô cũng không biết mình đã nghe qua bao nhiêu lần hắn nói câu " anh yêu em" rồi " không rời xa", "mãi mãi yêu em". An An cảm nhận được hình như Jungkook đang sợ hãi vì lời cô nói.
.....
Một ngày nọ trên đường đi học về qua cửa kính xe cô nhìn thấy hắn tình tứ dìu một người phụ nữ xuống xe. Lúc trở về nhà cô liền ngồi lì dưới phòng khách, đến cặp vở cũng không thèm đem lên phòng. Đến giờ ăn
- An An hôm nay em không ăn trên phòng à? - Ấm Áp ngạc nhiên hỏi.
- Em không thích.- Như bị chọc trúng tim đen, An An cọc cằn đáp.
- Một lát nữa tụi chị định đi chợ đêm ăn khuya. Em có muốn đi chung không? - Kì tích hỏi.
- Em ấy không đi được đâu. Dạo này bài tập em ấy nhiều đến nổi về đến nhà là ru rú trong phòng mà.- Cao Ngạo nhấp một tách trà theo suy đoán điềm đạm trả lời.
- Đi chứ! Hôm nay em rất rảnh. Đặc biệt em bao hết.- Tâm tình An An không tốt. Cô phải dùng tiền của hắn để giải toả. Ai bảo hắn đáng ghét như vậy nghĩ đến là ghét làm chi.
Cao Ngạo bị sặc trà. Taehyunh lo lắng vuốt nhẹ lưng cô.
- Sao vậy bảo bối? Con đạp à? Kim Chi hư nha.
- Tae tae, con mới hơn một tháng đạp cái nổi gì. Mau thu móng vuốt của anh lại. - Cao Ngạo nhướm mày lườm kẻ thừa cơ hội lợi dụng. Một tay chích xác là ỗ lưng nhưng tay còn lại chính là ở đùi cô xoa nắn.
Vậy là An An cùng các chị dạo một vòng chợ đêm ăn uống mua sắm thoải mái.
- An An hôm nay hào phóng ghê nha. Sài hết tiền tiêu thì đừng có hòng xin xỏ đó.- Cô chị tốt bụng của năm Liều Lĩnh cho hay.
- Chị không cần lo. - Tiền tiêu tháng này căn bản cô vẫn chưa đụng đến.
Gần quá nữa đêm cô từ nhiên thấy lo lắng vội giục mọi người đi về. " Hắn đi với gái chắc chắn ăn no ngủ say. Mình lo làm gì chứ." Ấy vậy ai đó vẩn mua vài phần quà vặt cùng, thức ăn hộp về nhà.
- An An, em chưa no sao đòi về? Cho chị một miếng cá viên đi.
- Không được! Hồi nãy các chị đã ăn nhiều lắm rồi. Cái này là của em. Em có việc, về trước đây.
Nói rồi cô nhanh chóng biến mất, để lại phía sau mấy cô chị đang nhìn nhau nhúng vai lắc đầu: " An An dạo này kì lại thế nào ấy."
...
- Em đi đâu từ chiều đến giờ mà anh gọi không nghe máy? - Jungkook nhíu mày nhìn cô.
- Đi hẹn hò.- An An dửng dưng như không đặt đống thức ăn xuống bàn.
- Em nói gì? - Mặt Jungkook biến sắc.
- Tôi nói là tôi đi hẹn hò. Anh đã nghe rõ chưa.- Cô gằm giọng nhấn mạnh.
Lập tức cả người cô bị ép vào tường hôn ngấu nghiến. Mặc cho cô vùng vẫy hắn vẫn thô bạo hôn đến khi cô sắp tắt thở mới rời đi. Giọng nói chứa đầy sự giận dữ.
- An An, em đùa tôi sao. Đã là người của tôi còn đi hẹn hò với kẻ khác. Em không sợ tôi giết chết tên kia?
- Tại sao anh đi chơi gái thì được mà tôi đi hẹn hò thì không được? Chúng ta rốt cuộc có hệ gì đâu mà anh phải để tâm đến.- An An dùng hết sức đẩy hắn ra tức giận quát.
- Anh đi chơi gái khi nào chứ? Anh vốn chỉ muốn một mình em thì làm sao có thể ra ngoài chơi gái!
Mùi giấm chua nồng nặc trong phòng.
- Jeon tổng à, ngài dám nói hôm này không có một cô gái nào ngồi trong xe ngài.- Cô nhếch môi tràn đầy tự tin nói.
- Anh không....Khoan đã.- Hắn sực nhớ ra điều gì đó liền bật cười- Có. Có một người.
- Anh còn dám chối nữa không?- An An mím môi - Mau cút ra khỏi đây.
Jungkook điềm nhiên kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô.
- Jeon phu nhân à! Người con gái đó là chị dâu của em.
- Đồ biến thái, ngay ả chị dâu anh cũng không chừa.- Nói rồi cô mới khự lại. Lời lẽ hình như có gì kì kì.
- Anh họ anh hôm nay bận nhờ anh hộ tống chị dâu đến chổ anh ấy. Em ghen sai chổ rồi. - Jungkook vời uỷ khuất dụi đầu vào cổ cô ăn đậu hũ công khai.- Bé cưng à, từ chiều đến giờ anh chưa ăn gì cả. Rất đói a~
An An ngơ ra một lúc mới kịp thời đẩy hắn ra.
- Tôi không có ghen.- Cô ngượng ngùng lấy túi thức ăn dúi và người hắn.- Nè, ăn đi.
- Bảo bối mắng anh nặng như vậy mà bảo là không ghen. Tim anh đau quá. - Thừa cơ hội hắn lăn ra ăn vạ.- Oan quá mà.
- Được rồi, tôi biết rồi. Mau ngồi xuống đây.
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế ôm lấy cô vào lòng. An An tận tay đút hắn ăn.
- Không được, như thế này giống với thường ngày rồi còn gì. - Jungkook trở chứng làm khó cô.
- Chứ rốt cuộc anh muốn thế nào?
Chỉ cần mỗi điều này, hắn cười gian xảo thầm thì vào tai cô.
- Muốn em dùng miệng đút anh ăn.
- Anh ...sắc lang! Tự anh ăn đi.
An An tức giận đứng lên liền bị hắn kéo lại.
- Là tại em sai mà bảo bối. Bồi thường cho anh đi. Chiều tới giờ anh rất lo lắng cho em đó. À mà khoan, mau nói tên kia là ai. Anh lặp tức giết chết hắn.- Nghĩ đến tên khốn nào đó định cướp lấy tiểu An An mắt Jungkook nổi lửa.
- Không phải một tên mà là rất nhiều tên.
- Bao nhiêu anh cũng giải quyết hết. - Không thể chấp nhận được nữa. Ngày mai hắn trực tiếp cho người theo bảo vệ bảo bối. Để xem tên nào to gan lại gần người phụ nữ của hắn.
- Là các chị tôi đấy. - An An bật cười hôn nhẹ lên môi kẻ ghen tuông mù đến mù quáng kia.
- Bé cưng,em...
Hắn còn đang ngây ngốc thì cô đã ngậm một miếng thức ăn dâng lên. Jungkook cười như được mùa vội cúi xuống ăn, còn không nhịn được cùng cô dây dưa một lúc rồi mới liến tiếc rời ra. Cứ như vậy, mỗi một miếng lại là một nụ hôn ngọt ngào.
Sau cơn kích tình An An mệt mỏi nằm im trong lòng hắn, để cho hắn tuỳ ý vuốt ve thân thể mình. Hắn hôn hít, âu yếm cô, rủ rỉ vào tai cô.
- An An, anh biết trước đây anh là một kẻ không tốt. Từ đầu đến giờ đều là anh ép uổng em. Nhưng mà xin em hãy tin anh. Anh chỉ yêu có một mình em. Em là người phụ nữ anh yêu nhất và là người duy nhất anh yêu. - Hơn thở nóng bỏng của hẳn phả vào người cô làm nhịp tim cô hỗn loạn.- Hôm nay em ghen anh rất vui vì anh biết bảo bối cũng yêu anh nhưng mà sau này dù có giận đến cở nào cũng xin em đừng bỏ anh đi theo người khác. Bảo bối nhỏ, anh thực sự rất yêu em. Thế gian này em chỉ được phép là của một mình anh.
Hắn nói nhiều như vậy suy cho cùng là cô ghen hay là hắn ghen. An An bật cười tựa lên khuôn ngực trần rắn rỏi.
- Em cũng yêu anh.
Jungkook vui đến không biết làm thế nào vội ôm chặc lấy thân thể non mềm không ngừng hôn hít. Cuối cùng tiểu An An cũng thừa nhận yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro