chương 7: giúp đỡ
Nhìn xuống dưới
Bên phải phần bụng anh ta...đẫm một thứ chất dịch...
Màu đỏ
Khiến cô run sợ có phải anh ta chết rồi không?
Mất một khoảng thời gian để ổn định tinh thần
Cô dùng cách cơ bản nhất đã được học trong trường về ngành y
Đặt tay lên mạch máu của anh ta xem nhịp đập
Còn sống
Bị thương nặng như vậy chỉ có thể là bị đạn bắn
Trị thương cho anh ta quả thật rất phiền phức
Không kể đến bệnh viện khá xa nơi này
Khoảng chừng 15 hay 20 cây số mới tới
Nhưng với tình trạng cấp bách hiện giờ
Gọi xe cứu thương cũng phải đợi 15 phút là khả năng nhanh nhất họ có
Bác sĩ riêng nhà cô hôm nay cũng xin nghỉ phép vì có việc bận
Anh ta có thể chịu không nổi mà...
Chắc... chắc là sẽ có người khác sẽ tới cứu anh ta mà thôi
Mình tình cờ thấy anh ta cũng không tính là quen biết sao phải giúp
Không không cô như vậy là rất độc ác
Bị thương nghiêm trọng như vậy nếu người ta đến thì cũng còn lại một cái xác mà thôi
Đi đi cô đâu có mắc nợ anh ta đâu mà sao phải cứu
Hơn nữa điều đó đâu có ích lợi gì cho cô
Tự nhiên phải gánh thêm một bao tải phiền lắm
Có lẽ giờ này cô có thể nhàn nhã ở nhà
Vừa ăn bánh quy vừa uống trà lá sen coi bộ phim truyền hình mà cô yêu thích
Nếu cô đi liệu trong lòng không thấy ray rứt hay sao
Tấm lòng nhân hậu của cô đâu mất rồi
Tấm lòng có đẹp cấp mấy cũng nghĩ cho bản thân mình trước chứ
Ai nào lại đi cứu một người sống dở chết dở gặp ngoài đường thế kia
Phải cứu chứ một tài sắc vẹn toàn như vậy không cứu là uổng phí của trời
Không cứu...
Cứu...
Đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng bên cái thiện đã thắng
Ít ra cô không xấu xa tới nỗi vứt bỏ nhân tính ra sau đầu
Thôi kệ dù sao đi nữa cũng cứu được cái đẹp sớm muộn gì cũng nhận được tài lộc của trời
Thế là... cô phải vác anh ta về nhà... à không phải gọi là kéo mới đúng
Cũng không thể trách cô
Tại anh ta quá nặng
Mà một người con gái chân yếu tay mềm như cô làm sao mà vác nổi một người đàn ông cao to lực lưỡng như thế
Và... sau nhưng cố gắng nổ lực cuối cùng cô cũng "kéo" được anh ta về nhà
Hên là hôm nay cha mẹ cô tăng ca ở công ty nên đến tối mới về
Người hầu tập trung lại nấu ăn và quét dọn ở tầng trên
Vệ sĩ canh giữ ở cổng chính còn cổng phụ thì đương nhiên là cần mật khẩu nên cô có thể vô tư vào mà không bị "tra khảo"
Phòng khách là lựa chọn tốt nhất cho cô lúc này
Đặt anh ta nằm trên ghế sô pha cô bắt đầu làm cách ứng cứu dành cho những trường hợp khẩn cấp
Đầu tiên giúp anh ta cầm máu lại trong bước này cô phải chi phối đầu óc
Phải bắt nó nghĩ đó không phải là máu chỉ là..."màu" đấy
Thứ hai cô cho anh ta uống thuốc giảm đau
Cuối cùng vì không rành lắm về y dược học
Cũng không như các nữ chính tài giỏi biết hết mọi thứ nếu không biết làm đại cũng trúng
cô gọi điện thoại cho bệnh viện
Tính mạng con người không giống như những trang giấy chữ viết
Làm sao cô có thể đùa cợt với nó
Cách ứng cứu lúc nãy của cô cũng xem ra có hiệu quả
Anh ta có thể chịu đựng được cho đến khi xe cứu thương tới
--------------------
Chắc chiếc xe cứu thương đó đã đi xa
Hiện giờ phải giải quyết tàn cuộc mình đã gây ra thôi
Hu hu hu khổ ghê
Mới nãy còn vui mừng vì chẳng có ai ở dưới giờ...tự thân vận động thôi
Quét dọn mấy gói thuốc giảm đau do sự luống cuống của cô mà vung vãi
Thay ga mới cho chiếc ghế
Cũng may trong nhà cô chỉ dùng là một màu ga vì đó là màu gia đình cô thích và quen dùng
Hơn nữa lại không có thói quen sửa đổi
Phù... rất có lợi cho cô lúc này nếu không thì phải thay toàn bộ bộ ghế mất
Không biết viện cớ ra sao nếu các cô hầu nhớ được đó không phải là bộ ga mình thay ban nãy
----------------------
Sau một thời gian làm việc vất vả cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi
Cầm cuốn sách trên tay
Cô đang đọc dở
Một câu chuyện thật buồn nhưng cũng thật hay
Đã khắc ghi trong cô tận sâu trái tim
Chuyện tình màu máu
Mạn Châu Sa Hoa
Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc
Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục. Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.
Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.
Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:”Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây.”
Thời gian cứ thế trôi qua…. Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.
Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.
Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.
Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.
Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.
Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.
Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.
Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa Bỉ ngạn.
Hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ - một loài hoa kỳ lạ. Có thể hoa bỉ ngạn đã chỉ ra được tính chất sinh tử luân hồi (khó có thể gặp nhau) giữa lá và hoa, mà người ta gọi là “bỉ ngạn” (hoa - bờ kia), gợi ra khoảng cách với “thử ngạn” (lá - bờ này).
-------------------------thơ--------------------
Thế gian di mạn trong Tình
Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi
Trăm năm một cuộc vui cười
Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như.
Lá hoa đứng ở hai bờ
Con sông Tương cứ đợi chờ, ngoái trông.
Sông Thương vẫn chảy, hai dòng
Đục, trong hai kiếp, một lòng chữ Si.
Bao nhiêu oan khổ, lưu ly;
Lá, hoa, Bỉ, Ngạn; độ gì được ai?
Hoa trắng ngần, buổi ban mai
Ngát miền Cực Lạc, hình hài khác xưa.
Chữ Tình bức sốt buổi trưa,
Đỏ rực lửa, hóa hư vô, ái tình.
Đã rơi xuống sóng Sông Quên,
Mạnh Bà canh ấy, lửa phiền kiếp sau..
Nhân Quả hết, tuyệt Duyên đầu.
Còn nấn ná, đợi duyên sau, làm gì?
Mạn Đà La, đóa từ bi.
Mạn Châu Sa, nở sân si kiếp nào?
Cùng loài hoa, sẽ nhiệm mầu,
Trong tay Phật, hết u sầu, trắng trong…
Nồng nàn, chói rực, niềm mong,
Địa Phủ bối rối, chưa xong Luân Hồi ..
Thuyền yêu không lái, nổi trôi,
Bỉ Ngạn không bến, bời bời khổ đau…
Phong phàm chẳng có chuyến sau
Pháp Luân chuyển, rời vực sâu, chữ Tình…
----------------------
Cũng là một người con gái khổ đau vì tình cô hiểu vì người mình yêu bấp chấp tất cả đều vì người
Châu Nhi và Hoa đều đánh đổi hết thảy danh lợi, cuộc sống tự do của mình để đến với nhau
Sẽ có người nói họ ngu ngốc sao không buông bỏ đi để người kia hạnh phúc nhưng cô vẫn một mực tin tưởng họ không ngốc tình yêu của họ lớn lao tới nỗi họ hiểu người kia cũng yêu mình
Cố chấp vì người
Từ bỏ vì người
Tình yêu là như thế đó
------------------------
Có lẽ cô không biết khi cô cứu người đó ông trời đã sắp đặt cho cô.... một cuộc tình mà chỉ cô mới có thể quyết định
----------------
Cầu vote cầu vote
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro