Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4


Một cơn gió khẽ thoảng qua , nó chợt rùng mình.

Giọng của Khang cũng như cơn gió đó vậy...

- Tôi ... phải đi rồi.

- Đi ? - Cậu cẩn thận nói từng từ - Đi đâu cơ?

- Còn đi đâu nữa.. Tất nhiên là đi du học rồi

- Bao giờ?

- Làm thủ tục xong mấy ngày trước rồi , mai đi luôn

- CÁI GÌ ? - Cậu túm cổ áo Khang - Thế sao bây giờ mới nói??

Mỗi người một phần vì bị thu hút bởi giọng nói to , một phần bị thu hút bởi đây là Bảo Hoàng nên tất cả đều quay ra chỗ chúng nó..

Một nhóm bạn luôn chơi thân với nhau , không bao giờ to tiếng với nhau vì việc gì mà hôm nay lại như thế này, chắc chắn có chuyện gì rồi.

- Bình tĩnh nào - Bảo nhỏ giọng - Bỏ tay ra rồi muốn làm gì thì làm.

- Hoàng , bình tĩnh đi - Trang nói khẽ

- Bỏ tay xuống , có gì từ từ nói - Nó nói từ từ

Cậu bực tức bỏ tay ra khỏi cổ áo Khang ... Khang không sửa lại cổ áo , cứ thế đứng im , mặt cúi nhẹ.

-Tại sao giờ cậu mới nói ? - Nó nặng nhọc hỏi.

-Nói ra sớm mấy ngày không phải sẽ khiến mọi người buồn thêm mấy ngày ư ? - Khang đáp .. Tất cả cũng là cậu nghĩ cho mọi người .. Thà nói ra hôm nay để mọi người buồn 1 ngày còn hơn nói ra sớm để mọi người buồn lâu.

- Cậu - Bảo nghiến răng - Cậu còn coi tụi này là bạn nữa không hả ?

Khang cúi đầu im lặng~.

- Này , nếu đã muốn bọn tôi không buồn thì sao không đi luôn đi ? - Cậu trừng mắt , hất hàm nói - Đi luôn và không cần báo , cũng chẳng cần.....

- Khi nào thì cậu đi ? - Nó cắt ngang lời cậu .. Chắc chắn cậu sẽ nói '' đi luôn và không cần trở lại''

- Mai . 8h sáng mai.

8h sáng , giữa tiết 1..

- Học ở đâu ? - Trang hỏi

- Anh , London

- Thực sự là tôi muốn đấm nát mặt cậu ra đấy , biết không ? - Cậu lên tiếng

- Nếu muốn thì cứ đấm tớ đi.. Dù sao thì ngày mai cũng cũng không làm vậy được đâu.- Khang nói , vẻ bất cần đời.

- Cậu...- Cậu vung nắm đấm lên định giáng vào khuôn mặt kia thì Trang vội can

- Hoàng , sao cậu cứ động chân động tay thế? Có chuyện gì nói chuyện không được sao?

- Cứ để cậu ta đánh đi - Khang hơi nhếch môi - Dù gì thì vài năm nữa cậu ta mới được gặp lại tôi

Cậu bực tức hạ tay xuống , miệng lẩm bẩm chửi thề 1 câu

- Cậu .. đi mấy năm ? - Nó nói

- 3 năm hoặc 5 năm

Một bầu không khí yên lặng , không ai còn câu gì để nói.

Lát sau , trống vào lớp , Bảo và cậu đi lên lớp luôn , mặc kệ Khang , Trang và nó.

- Khang , cậu cũng phải lên tạm biệt lớp và học buổi cuối cùng chứ nhỉ- Nó hơi cười.

- Đúng rồi , lên nói lời chào tạm biệt với cả lớp.- Trang tiếp lời

- Không , hôm qua đã là buổi cuối cùng rồi. - Khang nói - Tôi đến đây chỉ để thông báo với mọi người chuyện này thôi.

Các cô giáo đã bắt đầu rời khỏi phòng chờ , đi lên lớp

- 2 cậu mau về lớp đi , tớ còn về chuẩn bị nữa. Đừng gọi cho số điện thoại cũ của tớ , tớ không còn dùng nữa rồi

Khang nói rồi đút tay vào túi quần , quay lưng bước đi

Nó và Trang vội chạy lên lớp.

---- --- ---- ----

.

.

.

.

.

Cả đêm hôm qua nó đã thức trắng suy nghĩ sẽ tặng Khang món quà gì và sẽ nói gì trong ngày mai nên bây giờ 2 mắt nó thâm quầng y như gấu trúc vậy.

Nó thoa nhẹ lớp kem che khuyết điểm vào quanh mắt , lấy bộ đồng phục ra mặc và nhét 1 bộ quần áo khác vào trong cặp.

Mười mấy năm qua , đây là hôm đầu tiên nó chủ động gọi cậu đi học.

Nó ngồi ở trong nhà , tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại rồi nhanh chóng đưa lên tai.

Một tràng '' tút'' dài vang lên bên tai , tiếp đó là một giọng nói có phần ngái ngủ

- A lô ?

Khoan đã , nó vừa nghĩ ra một trò mới

- A lô anh ạ ? Anh đến nhà em chưa vậy ? Em chờ anh nãy giờ nè- Nó nói bằng giọng ngọt chảy nước y như các cô gái làm nũng người yêu mình vậy - Chờ anh mỏi chân luôn á , nhanh lên không em giận đấy.

- Nhầm số .

- Anh này , cứ đùa em , em.....- Đang định nói tiếp thì đầu bên kia tắt máy

Nó bò ra cười , chắc khi nghe cú điện thoại này mặt cậu sẽ ngu lắm đấy.. Nghĩ tới đó thôi đã thấy buồn cười rồi.

Nó gọi lại cho cậu

- .... - Đầu bên kia im lặng , chỉ nghe thấy tiếng sột soạt

-... - Nó cũng im lặng lắng nghe

-......

-......

- Nói! - Cuối cùng cậu cũng lên tiếng

- À há, cậu mau sang nhà tôi đi.

- Ai đấy ?- Đầu bên kia nói bằng giọng nghi hoặc

- Còn ai vào đây nữa ? Nhi tỉ tỉ đây..Mau sang đây còn đi học

- Cậu hôm qua không ngủ đúng không?

- Ủa , sao cậu biết?

- Làm sao tôi không biết ? Dù dậy sớm cậu cũng không bao giờ dậy sớm hơn tôi được đâu.. Thế nên câu trả lời chỉ là cậu không ngủ thôi..

-..........- Im lặng một hồi , nó nói - Sang đây đi , đi sớm còn mua quà chia tay cho Khang nữa.

Im lặng một hồi , nó chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều ở đầu bên kia . Lát sau cậu mới lên tiếng.

- Mau ra mở cổng.

Nó suýt thì té ngửa ... Mới nói chuyện ban nãy mà giờ đã chạy sang đây rồi.

Nó chạy ra ngoài , đóng cổng và chạy theo cậu..

2 đứa đi được một lúc thì cậu lên tiếng.

- Mua gì?

- Lát cậu sẽ biết . Tớ đã phải thức cả đêm suy nghĩ đấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: