Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

#LoTaiNhoCuaAnh_KhauManNgu

#Chuong 68

Mục Nghiên Chi dựa lưng vào đầu giường, ngón tay lướt màn hình di động, thỉnh thoảng anh sẽ ngước mắt nhìn cửa phòng tắm, cứ như vậy đã mười lần. Anh nhìn thời gian, khóe miệng khẽ nhếch.

Anh đặt di động xuống, duỗi tay xoa cái cổ, xốc chăn xuống giường.

Nửa người trên trần trụi, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, đường cong cơ bụng rõ ràng, nhân ngư tuyến kéo dài tới bên trong quần tứ giác màu đen. Anh cất bước đi tới phòng tắm, một đôi chân dài quả thực nghịch thiên, cơ bắp trên đùi như ẩn như hiện khi đi lại.

Đúng là một bức tranh mỹ nam tuyệt vời.

"Cốc Cốc Cốc..."

Mục Nghiên Chi dựa vào cửa phòng tắm, giơ tay gõ gõ cửa kính.

"Nguyên Nhị."

Giọng nói khàn khàn xuyên thấu qua cửa kính truyền vào phòng tắm. Nguyên Nhị vừa vặn từ bồn tắm đứng lên, bị âm thanh thình lình vang lên dọa sợ, thiếu chút nữa thì không đứng vững. Cô hét lên một tiếng, giây tiếp theo cửa phòng tắm bị người từ bên ngoài đá văng ra, sau đó một đạo thân ảnh vọt vào.

Nguyên Nhị trừng lớn đôi mắt nhìn người đột nhiên xông tới, nhanh chóng lấy khăn tắm che ở trước người, che lại cảnh đẹp đang lộ ra.

"Anh...anh làm gì vậy?" Cô hỏi.

Mục Nghiên Chi ngẩn người, nhìn cô gái đứng ở trước mắt thì biết chính mình đã phạm sai lầm. Anh vội vàng nghiêng đầu sang bên cạnh, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng. "Anh...anh nghe thấy tiếng hét của em, còn tưởng rằng...em té ngã."

"..." Nguyên Nhị đỏ mặt, cho anh một ánh mắt sắc như dao. "Vậy xin hỏi Mục đại thiếu gia, lúc này anh có thể rời đi được chưa?"

"Được, được..."

Mục Nghiên Chi nhấp môi, xoay người đi ra khỏi phòng tắm, giây phút đóng cửa lại anh phát ra tiếng cười khẽ.

Tối hôm qua mới làm chuyện kia, sao bây giờ còn xấu hổ chứ?

Anh giơ tay gãi gãi đầu, lắc đầu cười.

Anh đi tới sofa cầm lấy quần áo mặc vào, vừa mặc xong thì cửa phòng tắm mở ra. Nguyên Nhị mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài được búi kiểu củ hành, khuôn mặt nhỏ không một chút son phấn, sạch sẽ, mang theo ửng hồng nhàn nhạt.

Mục Nghiên Chi đi qua, cầm lấy cánh tay của cô kéo người vào lòng, cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi cô.

Anh cười dịu dàng, giơ tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của cô, khóe miệng cong lên. "Chào buổi sáng."

Nguyên Nhị ngượng ngùng cười, ngước mắt nhìn anh. "Chào, chào buổi sáng."

"Hôm nay em..."

"Khụ khụ khụ..."

Mục Nghiên Chi đang muốn hỏi hôm nay Nguyên Nhị có việc gì không, vài tiếng ho nhẹ đánh gãy lời nói của anh, thanh âm từ phía sau truyền đến. Anh quay đầu nhìn lại, trên mặt nháy mắt phủ một tầng sương mỏng.

Hạ Yên không biết vào đây khi nào, thấy hai người ở đàng kia thân mật với nhau, vốn dĩ không muốn cắt ngang bọn họ nhưng mùi trên cơ thể khiến cô thật sự chịu không nổi, vì để có thể mượn quần áo tắm rửa sạch sẽ cô đành phải căng da đầu cắt ngang.

Chỉ là, vẻ mặt lạnh băng của Mục Nghiên Chi khiến cô phải nuốt lại những lời sắp nói ra.

"Haha..." Cô nở nụ cười khó coi, xoay người muốn chạy. "Hai người cứ tiếp tục đi, hãy xem như em chưa tới đây..."

"Đứng lại."

Mục Nghiên Chi vừa nói Hạ Yên nơi nào còn dám động, cả người cô run lên, đột nhiên xoay người đối mặt với hai người, làm một động tác quân lễ. "Rõ."

"..." Mục Nghiên Chi lạnh
mặt hỏi: "Em vào đây làm gì?"

Hạ Yên lộ ra một nụ cười xấu xa, đang muốn nói không có gì nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Mục Nghiên Chi đành phải thật thành. "Báo cáo anh họ, trên người em quá thối, muốn hỏi mượn chị dâu bộ quần áo."

Mục Nghiên Chi đánh giá cô ấy một chút, trong ánh mắt nhiều thêm ghét bỏ "Em cũng biết mình thối."

"..." Hạ Yên. "Đúng vậy, em rất thối."

Nguyên Nhị nghe không nổi nữa, bật cười một tiếng cắt ngang đoạn hội thoại buồn cười của hai người. Cô gỡ cánh tay của Mục Nghiên Chi ra rồi đi tới tủ quần áo.

"Mượn quần áo? Có thể a." Nguyên Nhị mở tủ quần áo, vẫy tay với Hạ Yên. "Yên Yên, lại đây đi."

Vừa dứt lời Hạ Yên giống như chạy nạn, chạy nhanh như bay đến cạnh Nguyên Nhị, còn không quên hướng Mục Nghiên Chi làm cái mặt quỷ.

Nguyên Nhị thấy cô ấy làm mặt quỷ cũng phải mỉm cười, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: "Không có việc gì, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Hạ Yên thiếu chút nữa thì cảm động đến phát khóc. Cô ấy nhìn Nguyên Nhị rồi chớp chớp mắt, tỏ vẻ ủy khuất.

Nguyên Nhị nhướng mày, có chút đắc ý.

Mượn quần áo xong Hạ Yên lại giống như chạy nạn, lao với tốc độ 100m/s, vài giây sau đã không thấy bóng dáng.

......

Cuối tuần, Mục Nghiên Chi sau khi chạy bộ xong thì trở lại tòa nhà, vừa vặn gặp phải Nguyên Nhị từ trên lầu đi xuống.

Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ màu trắng có hình dâu tây, mái tóc dài rối tung, đôi mắt hé mở, phía dưới xuất hiện quầng thâm mắt giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ.

Cô vừa đánh ngáp vừa đi xuống lầu, ánh mắt mê ly lập tức khóa chặt mục tiêu. Cô đi về phía người đang dựa vào tay vịn cầu thang ở phía dưới, tới nơi thì dừng lại, trực tiếp dựa vào ngực người đàn ông bắt đầu cọ cọ.

"Mục Nghiên Chi, em đói bụng."

Mục Nghiên Chi một tay đỡ lấy cơ thể đang lắc lư của cô, một tay khác nâng khuôn mặt của cô lên, cẩn thận quan sát quầng thâm mắt, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ cười khổ.

Anh hỏi: "Tối hôm mấy giờ ngủ?"

Tối hôm qua đã khuya anh mới trở về, sợ đánh thức cô cho nên đã ngủ ở phòng cách vách. Ai ngờ cô gái nhỏ căn bản không ngủ, nhìn quầng thâm mắt anh dám khẳng định cô ngủ không được bao lâu.

Nguyên Nhị một lần nữa dúi đầu vào ngực anh, cũng không ngẩng đầu lên, chậm rì rì dựng ba ngón tay.

Mục Nghiên Chi nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Anh không đành lòng trách cứ cô, khom lưng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên sofa. "Em nằm ở đây tranh thủ ngủ thêm một lúc đi, để anh đi nấu cơm cho em ăn."

Nguyên Nhị nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cúi đầu. "Ừm!"

Từ khi Mục Nghiên Chi dọn đến tòa nhà phía Bắc có rất nhiều lần hai người thân mật với nhau bị dì Vương bắt gặp, sợ quấy rầy đến tình yêu cuồng nhiệt của hai người trẻ tuổi dì Vương chủ động dọn đến căn nhà nhỏ dành cho người giúp việc ở phía sau, ngoại trừ những lúc dọn dẹp hoặc có việc cần thiết thì bà rất ít khi xuất hiện ở Bắc Lâu.

Mục Nghiên Chi không đến mười phút thì tắm xong, đi xuống lầu nhìn cô gái đang ngủ trên sofa một cái rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Anh làm cơm sáng chậm hơn ngày thường không ít, mục đích chính là muốn để Nguyên Nhị ngủ thêm một lát.

Một bữa sáng làm hơn một giờ. Anh nấu cháo trắng, cộng thêm hai món xào, dọn dẹp xong phòng bếp mới chậm rãi đi đến phòng khách.

Trên sofa, cô gái nhỏ sớm đã thay đổi tư thế ngủ, chăn trên người bị đá rơi trên mặt đất, váy ngủ cũng cuốn lên trên một ít, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn mảnh khảnh.

Mục Nghiên Chi ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên sofa, an tĩnh nhìn cô gái đang ngủ say, nhìn nhìn anh đột nhiên nở nụ cười.

"Thật là." Anh giơ tay lau ở khóe miệng của cô, đầu ngón tay mang theo một tia nước trong suốt. "Sao còn chảy cả nước miếng thế này."

Nói xong anh đưa đầu ngón tay tới bên môi, nhẹ nhàng hôn.

Phảng phất cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người đàn ông Nguyên Nhị từ từ tỉnh dậy. Cô chậm rãi mở to mắt, thấy khuôn mặt tuấn tú của Mục Nghiên Chi gần trong gang tấc. "Anh...ưm..."

Mục Nghiên Chi đột nhiên cúi đầu, ôn nhu lại bá đạo ngăn chặn môi cô. Nguyên Nhị nháy mắt bừng tỉnh, đẩy vài cái mới đẩy được người kia ra, cô dùng mu bàn tay xoa xoa cánh môi ướt át, trừng mắt nhìn người đàn ông có vẻ mặt xấu xa trước mặt.

Từ khi dì Vương không ở Bắc Lâu Mục Nghiên Chi càng không kiêng nể gì, có đôi khi hứng lên trực tiếp muốn làm ở phòng khách một lượt.

"Mục Nghiên Chi, em phát hiện anh thật là càng ngày càng biến thái."

Nghe vậy, Mục Nghiên Chi buồn cười nói: "Trước mặt là người phụ nữ anh yêu nhất, nếu anh vẫn có thể thờ ơ thì anh còn xem là đàn ông sao?"

"..." Nguyên Nhị lười nói với anh, tiếp tục đẩy anh ra, ngồi dậy sờ sờ bụng mình. "Cơm sáng đâu?"

Mục Nghiên Chi đứng lên, nhường đường cho cô. "Làm xong rồi, chúng ta đi ăn thôi."

"Ồ! Em..." Nguyên Nhị vừa đi hai bước thì bị Mục Nghiên Chi kéo lại. "Em đánh răng rửa mặt chưa?"

Nguyên Nhị lắc đầu. "Không có, nhưng mà e đói bụng, ăn xong bữa sáng đã...A..."

Một trận quay cuồng, Nguyên Nhị bị khiêng lên.

Cô đá đá chân giãy giụa, Mục Nghiên Chi không khách khí vỗ vỗ chân cô, cảnh cáo nói: "Thành thật lại cho anh."

Hai người ở trên lầu náo loạn một lát, lúc xuống lầu bữa sáng đã nguội. Ăn xong bữa sáng hai người thay giày tính toán ra cửa đi dạo một lát, vừa mang giày xong Mục Nghiên Chi nghe thấy di động vang lên.

Anh cầm lấy nhìn màn hình, nhíu mày.

Nguyên Nhị thăm dò nhìn thử, nói: "Anh nghe đi! Nói không chừng thực sự có chuyện gì gấp."

"Ừm."

Điện thoại được kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Lục Giai Minh. "Nghiên... Nghiên ca..."

"Nói." Mục Nghiên Chi.

"Nghiên ca, văn phòng bên này có chuyện khó giải quyết, nhất định phải là cậu tới mới xử lý được."

"Chuyện gì?" Mục Nghiên Chi hỏi.

Lục Giai Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nói: "Không biết nên nói như thế nào, nhưng nhất định phải là cậu tới mới có thể xử lý."

Mục Nghiên Chi nhìn Nguyên Nhị, cuối cùng "Ừm" một tiếng.

Treo điện thoại, anh đầy mặt xin lỗi nói: "Lục Giai Minh nói có chuyện gấp, nhất định phải là anh đi xử lý."

"Như vậy a." Nguyên Nhị bĩu môi. "Vậy được rồi! Dù sao em cũng đã lâu không ở quân khu, để em đi theo anh."

"Được." Mục Nghiên Chi đáp ứng một tiếng, dắt tay cô ra cửa.

Hai người nắm tay đi đến công khu, vừa đến dưới lầu thì nhìn thấy Lục Giai Minh nôn nóng đi qua đi lại ở cửa. Vừa nhìn thấy Mục Nghiên Chi anh ta lập tức lộ ra tươi cười, nhưng khi thấy Nguyên Nhị thì sắc mặt có chút bất an.

"Sao chị dâu cũng tới đây."

"Sao em không thể tới đây." Nguyên Nhị híp mắt đánh giá. "Có phải anh tìm người đàn ông của em làm chuyện xấu hay không?"

Lục Giai Minh lúc kinh lúc rống, vội vàng lắc đầu. "Không dám, tuyệt đối không dám."

"Nói đi! Chuyện gì?" Mục Nghiên Chi không kiên nhẫn hỏi.

Lục Giai Minh lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn vào bên trong tòa nhà, đang chuẩn bị bảo Mục Nghiên Chi sang bên cạnh nói chuyện. Chỉ là lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì từ bên trong tòa nhà có một cô gái đột nhiên chạy ra, một đường chạy thẳng tới chỗ Mục Nghiên Chi, trực tiếp nhào vào lòng anh.

Lục Giai Minh nhìn cô gái đột nhiên chạy ra cùng với hành động của cô ta, rồi lại nhìn sắc mặt đang trầm xuống của Nguyên Nhị, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Lòng, thật lạnh thật lạnh.

Không phải đã bảo cô đừng chạy ra rồi à? Sao còn chạy ra đây vậy?

Nghiên ca, ai bảo cậu mang chị dâu tới đây hả.

"Này! Mục Nghiên Chi, anh đẩy em ra là có ý gì?"

Bỗng dưng, một câu chỉ trích khiến cho Lục Giai Minh đang gấp đến độ đổ mồ cũng hồi phục tinh thần. Anh ta nhìn về phía cô gái bị Mục Nghiên Chi đẩy ra, trong lòng dám khẳng định cô gái này có ý với người anh em của mình. Thấy bộ dạng ủy khuất của cô gái kia anh ta không biết nên tiến lên khuyên can như thế nào.

Sau khi đẩy người kia ra Mục Nghiên Chi lập tức nhìn về phía Nguyên Nhị. Thấy sắc mặt cô khó coi thì vội vàng nắm lấy tay cô, một lần nữa nhìn người bị mình đẩy ra.

"Xán Xán? Sao cô lại ở đây?"

Lâm Xán Xán nhìn hai người nắm tay nhau, mặt lộ vẻ khó xử. Cô ta tiến lên hai bước, kéo vạt áo Mục Nghiên Chi. "Anh Nghiên Chi, em tới tìm anh. Tại sao anh rời đi cũng không nói với em một tiếng? Hại em tìm anh thật lâu."

Giọng nói giống như chất vấn người đàn ông nhẫn tâm vứt bỏ cô ta.

Mục Nghiên Chi không trả lời vấn đề này. Anh gắt gao cau mày, đưa tay gỡ bàn tay đang nắm vạt áo của mình rồi lui về phía sau hai bước, nắm thật chặt bàn tay nhỏ của Nguyên Nhị. Anh kéo cô gái nhỏ bên cạnh lên phía trước một chút, trực tiếp giới thiệu: "Lâm Xán Xán, đây là vị hôn thê của tôi, Nguyên Nhị."

Lâm Xán Xán sửng sốt nhìn Nguyên Nhị, phảng phất như là không tin lời Mục Nghiên Chi nói. "Anh..."

"Xin chào." Nguyên Nhị cắt ngang lời cô ta, chìa tay ra. "Tôi là Nguyên Nhị, vị hôn thê của Mục Nghiên Chi, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của anh ấy."

Nguyên Nhị cố ý tăng thêm âm điệu hai câu "Vị hôn thê" cùng "Thanh mai trúc mã".

Mục Nghiên Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Nói Mục Nghiên Chi không hoảng hốt là giả, trong không khí có một tia gợn sóng, ngay cả Lục Giai Minh cũng cảm giác được. Anh ta không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Mục Nghiên Chi.

Lâm Xán Xán trố mắt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cầm tay Nguyên Nhị, bỗng dưng trên miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Xin chào, tôi là Lâm Xán Xán, là người vào sinh ra tử với anh Nghiên Chi trong hai năm qua. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua sinh tử, trải qua rất rất nhiều trắc trở, cuối cùng còn nắm tay nhau bắt được tội phạm."

Lời nói mang theo ý khiêu khích rõ ràng như vậy sao Nguyên Nhị không nhận ra được chứ. Chỉ là cô cũng không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì những lời cô ta nói đều là sự thật. Mục Nghiên Chi đã từng nói qua, anh có một người bạn vào sinh ra tử, là một cô gái giống như ánh mặt trời. Bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cô gái này cũng đã từng cứu mạng anh.

Tuy rằng biết Lâm Xán Xán đã cứu mạng Mục Nghiên Chi, nhưng nghĩ đến việc hai người cùng nhau trải qua những chuyện mà cô không được trải qua với anh thì trong lòng ít nhiều vẫn không thoải mái, lòng gắt gao nhéo lại.

Nguyên Nhị nỗ lực lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nói: "Đúng vậy! Chuyện đó thật sự phải cảm ơn cô, chỉ là...người đàn ông này từ nay về sau đã có tôi bên cạnh."

Cô dừng một lát rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà...hôm nay cô mới đến đây, vậy tôi sẽ bảo anh Nghiên Chi dẫn cô đi dạo xung quanh một vòng."

"Chị dâu, chuyện này cứ để tôi đây đi! Dù sao hôm nay tôi cũng có thời gian." Lục Giai Minh xung phong nhận việc.

Lâm Xán Xán liếc anh ta một cái, không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt.

"Nếu chị dâu đã nói như vậy thì dĩ nhiên anh Nghiên Chi sẽ đi với tôi rồi, không phiền anh đâu."

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía Mục Nghiên Chi. "Anh Nghiên Chi, anh có thể mang em đi dạo xung quanh một lát không?"

Mục Nghiên Chi không lập tức trả lời, mà lại nghiêng đầu nhìn Nguyên Nhị. "Nguyên Nhị, em..."

Không cho anh cơ hội nói chuyện, Nguyên Nhị dùng sức rút cánh tay đang bị anh nắm chặt, lui về phía sau hai bước né tránh bàn tay đang vội vàng duỗi lại đây của anh. "Anh đi với cô ấy đi! Hôm nay nhóm Yên Yên có nói là đi ca hát, nhưng em muốn ở cùng anh cho nên đã cự tuyệt, hiện tại em không cần lo lắng không ai ở cùng anh nữa."

Mục Nghiên Chi chân tay có điểm luống cuống. Anh nhấp môi, thu hồi bàn tay giữa không trung rồi cắm vào túi quần, giọng nói vững vàng gọi tên Nguyên Nhị.

Nguyên Nhị biết anh muốn nói cái gì, không chờ anh nói đã lắc lắc đầu. "Anh đi với cô ấy đi! Em đi tìm Yên Yên đây."

Nói xong cô vội vàng xoay người rời đi.

"Nguyên Nhị..." Mục Nghiên Chi gọi thêm một tiếng.

Nguyên Nhị đưa lưng về phía anh, giơ đôi tay lên cao rồi vẫy vẫy: "Tạm biệt."

Mục Nghiên Chi nhìn bóng dáng của cô, tâm tình phức tạp.

Một người là người anh yêu, một người lại có ơn với anh.

Tuy rằng trong lòng anh từ đầu tới cuối chỉ có Nguyên Nhị nhưng ân tình của Lâm Xán Xán anh không thể làm như không thấy. Cô ta không tìm tới đây còn tốt, lúc này đột nhiên tìm tới anh cũng không biết nên như thế nào xử lý.

Bất tri bất giác lâm vào suy nghĩ sâu xa.

"Nghiên ca, Nghiên ca?" Lục Giai Minh thấy anh vẫn không nhúc nhích, nhịn không được lên tiếng gọi.

Mục Nghiên Chi phục hồi tinh thần, ra hiệu ý bảo Lục Giai Minh câm miệng. Anh nhìn về phía Lâm Xán Xán, nói: "Đi thôi! Tôi dẫn cô đi dạo một vòng nơi này."

"Được." Lâm Xán Xán tiến lên ôm chặt cánh tay Mục Nghiên Chi. "Chúng ta đi thôi."

Mục Nghiên Chi rút cánh tay ra, lui về sau hai bước bảo trì khoảng cách nhất định. Anh đè thấp ngữ khí, nói: "Xán xán, tôi không muốn vị hôn thê của mình hiểu lầm."

Ý cười nơi khóe miệng Lâm Xán Xán cứng đờ, ngắn ngủn một giây lại khôi phục thần sắc tự nhiên. Cô ta ngửa đầu nhìn Mục Nghiên Chi, nỗ lực biểu hiện bộ dáng hào phóng. "Được, anh Nghiên Chi."

Mục Nghiên Chi ừm một tiếng, giương cằm nhìn người bên cạnh. "Cậu cũng đi cùng bọn tôi luôn đi."

Lục Giai Minh phản ứng lại, vội vàng đuổi kịp.

Anh ta đương nhiên hiểu ý của Mục Nghiên Chi. Rõ ràng anh không muốn hai người ở chung một chỗ, để rồi gây ra những hiểu lầm không đáng có. Dù sao ở quân khu cũng nhiều người như vậy, có lời ra tiếng vào thì không tốt lắm.

"Nghiên ca, Nhĩ Đóa tức giận." Anh ta kề sát vào Mục Nghiên Chi, nhỏ giọng nói.

Mục Nghiên Chi liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.

Cần cậu nói sao? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Lâm Xán Xán đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn của Mục Nghiên Chi, tay nhỏ gắt gao nắm thành nắm đấm.

Cô ta cắn răng hít sâu một hơi, giây tiếp theo sắc mặt lập tức thay đổi. Khuôn mặt vốn tràn ngập không cam lòng trong phút chốc bị nụ cười như ánh mặt trời thay thế.

Như thật, cũng như giả.

......

Mục Nghiên Chi vốn cho rằng mang theo Lâm Xán Xán đi dạo một vòng rồi cô ra sẽ thức thời rời đi. Lấy sự hiểu biết của anh về người con gái này thì chắc chắn cô ta hiểu được những lời anh vừa nói, chính là mang theo uyển chuyển bảo cô ta rời đi. Chỉ có điều ý đồ của người này cũng rất rõ ràng, cô ta chẳng những không muốn rời đi mà còn muốn ở đại viện Mục gia thêm vài ngày.

Mục Quốc Phong là một người có ân tất báo, vừa nghe nói Lâm Xán Xán đã cứu cháu trai của mình thì lập tức đáp ứng. Nhưng ông không nghĩ tới chuyện này lại khiến cho Mục Nghiên Chi đau đầu vô cùng.

Lâm Xán Xán vốn muốn ở cùng Mục Nghiên Chi tại Bắc Lâu. Chỉ là Mục Quốc Phong nhìn sắc mặt không cao hứng của cháu trai thì giống như hiểu rõ điều gì đó, ông nhanh chóng lên tiếng giữ người ở lại nhà chính.

Sau khi sắp xếp cho Lâm Xán Xán xong Mục Nghiên Chi vội vội vàng vàng rời đi.

Anh trở lại Bắc Lâu cầm chìa khóa xe chạy tới gara, lên xe lập tức gọi điện thoại cho Nguyên Nhị, nhưng điện thoại đánh vài lần đều bị từ chối. Rơi vào đường cùng anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ yên.

Điện thoại đầu kia vang lên thanh âm ồn ào, Mục Nghiên Chi nhận ra giọng Nguyên Nhị đang ca hát. Anh hỏi địa chỉ Hạ Yên không dám không nói.

Nhận được địa chỉ, Mục Nghiên Chi dặn dò vài câu mới tắt điện thoại.

Anh thở dài, mở định vị nhập địa chỉ.

Nhìn dáng vẻ này khẳng định cô đã uống không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh