Chương 67
#LoTaiNhoCuaAnh_KhauManNgu
#Chuong 67
Chiếc xe việt dã đầy khí phách chạy băng băng trên con đường nội thành. Nguyên Nhị dựa đầu vào cửa sổ, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh vật không ngừng lui về phía sau ở bên ngoài, qua hồi lâu bỗng dưng thở dài.
"Làm sao vậy?" Mục Nghiên Chi một tay nắm tay lái, cũng không quay đầu nhìn cô, bàn tay còn lại dừng trên đỉnh đầu cô gái nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa, lại hỏi: "Đang phiền não chuyện công việc hả?"
Nguyên Nhị "ừm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh. "Mục Nghiên Chi, bây giờ em là người thất nghiệp rồi, làm sao đây?"
Mục Nghiên Chi nhìn cô một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn về phía trước, tay đặt trên đỉnh đầu của cô từ từ buông xuống, chuẩn xác tìm được tay của cô, nắm trong lòng bàn tay mình.
"Chuyện này em còn phải suy nghĩ sao?" Anh hỏi lại.
Trong lúc nhất thời Nguyên Nhị không kịp hiểu ý của anh, vẻ mặt ngây ngốc nhìn sườn mặt anh. "Có ý gì?"
Mục Nghiên Chi nhấp nhấp môi, trên môi nổi lên ý cười, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong xe, chiếu lên gương mặt cương nghị làm tăng thêm một tia dịu dàng cho từng đường nét trên gương mặt của anh.
Xe chậm rãi dừng đèn đỏ, Mục Nghiên Chi xoay đầu nhìn Nguyên Nhị, nói: "Sao em lại ngốc như vậy?"
Nguyên Nhị nhíu mày. "Anh mới ngốc."
Vừa dứt lời cô nhìn thấy ý cười trên môi Mục Nghiên Chi càng sâu. Anh hé mở môi mỏng, giọng nói tràn ngập nhu tình mật ý từ miệng phát ra. "Anh nuôi em."
Nguyên Nhị ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói của anh.
"Nếu thật sự sẽ có kiếp sau, anh không chỉ hy vọng đời này mà anh còn hy vọng kiếp sau vẫn có thể gặp được em, yêu em, sủng em, nuôi em..."
......
Đảo mắt đã tới tháng 6, Nguyên Nhị nắm trên sofa ở phòng khách xem tin tức đang phát trên TV, thấy tin tức về kỳ thi đại học đột nhiên cảm khái. "Không ngờ rằng mình đã tốt nghiệp cao trung ngần ấy năm, thời gian trôi qua thật là nhanh."
Từ sau khi từ chức Nguyên Nhị bắt đầu làm tác giả truyện tranh toàn thời gian. Mỗi ngày ngoại trừ lúc nghỉ ngơi giữa trưa và buổi tối thì cơ bản những thời gian khác cô đều dùng để vẽ tranh. Chỉ mới một thời gian ngắn ngủn lượng fans trên Weibo đã tăng lên rất nhiều, có hơn hai mươi vạn, số lượng fans như vậy cũng được xem như đại V.
Kỳ hạn hợp đồng với trang web cô đang làm việc nay đã tới ngày hết hạn. Mấy ngày gần đây cô nhận được rất nhiều lời mời của các trang web, bao gồm mấy trang wed khá nổi tiếng trong nước. Cô nghiêm túc cẩn thận nhìn mỗi một phần hợp đồng, dò hỏi ý kiến của các tỷ muội và người nhà, cuối cùng quyết định ký hợp đồng với một trang web tương đối nổi danh. Chỉ có điều đây không phải là trang web truyện tranh vô cùng nổi tiếng.
Nguyên Nhị lựa chọn trang web này chủ yếu là nghĩ tới điều kiện bọn họ đưa ra tương đối thoải mái, cho cô nhiều không gian sáng tác. Hơn nữa tiền nhuận bút cũng cao, so với trang web ban đầu thì cao gấp đôi.
Trang web này còn có nhà xuất bản riêng, bọn họ sẽ xem xét độ nổi tiếng của tác phẩm rồi ký hợp đồng xuất bản thật hợp lý.
Lúc trước Nguyên Nhị cũng nghĩ tới chuyện xuất bản truyện của mình, nhưng trang web lúc trước cô làm việc chung chỉ là một trang web nhỏ, chủ yếu là đăng truyện trực tuyến. Đã có vài lần cô đưa ra yêu cầu muốn được xuất bản nhưng mỗi lần đều không có kết quả, dần dà cô cũng từ bỏ.
Đây cũng là lý do Nguyên Nhị không tiếp tục làm việc chung với bọn họ.
Sau khi xem xong nội dung hợp đồng, Nguyên Nhị tự mình đến công ty ký hợp đồng. Vì công ty coi trọng cho nên đã sắp xếp cô làm việc với một biên tập có kinh nghiệm phong phú. Người phụ nữ này so với cô thì lớn hơn 6 tuổi, vừa tốt nghiệp đã vào đây làm việc, có tám năm kinh nghiệm, dẫn dắt không ít người mới, cũng đã có một vài tác giả được cô ấy dẫn dắt trở nên nổi tiếng trong giới truyện tranh.
"Xin chào, tôi là Bạch Lâm, sau này sẽ là biên tập của cô." Cô ấy mỉm cười, vươn tay về phía Nguyên Nhị. "Mong sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Nguyên Nhị cười, bắt tay với cô ấy. "Xin chào, chị Bạch Lâm, em chính là lỗ tai nhỏ, tên thật là Nguyên Nhị. Sau này sẽ phải làm phiền chị rồi."
Bạch Lâm lắc lắc đầu. "Nói làm phiền thì quá khách khí, sau này chúng ta chính là cộng sự của nhau."
"Vâng! Là cộng sự của nhau."
Rời công ty, Nguyên Nhị nhắn tin cho nhóm bạn thân, nói muốn mời khách ăn cơm để chúc mừng cô ký hợp đồng thành công.
Nhóm bạn thân sôi nổi gửi tin nhắn hoan hô, trong nhóm bỗng trở nên náo nhiệt.
Nguyên Nhị ngồi trên sofa ở dưới lầu, gửi tin nhắn xong cô nhìn thời gian. Bây giờ mới 4h30, cách 7 giờ còn có hơn hai giờ nhàn rỗi.
Cô nghĩ nghĩ rồi nhớ tới quần áo Mục Nghiên Chi đã cũ, hơn nữa ngày thường đi trung tâm thương mại cũng không thấy anh mua quần áo cho mình, mỗi lần đều chỉ mua cho cô.
"Được rồi! Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, em sẽ rủ lòng thương mua quần áo mới cho anh vậy."
Đương nhiên, là dùng thẻ anh đưa cho cô.
Nguyên Nhị một mình đi dạo hơn 2 tiếng ở cửa hàng quần áo nam, mua cho Mục Nghiên Chi hơn mười bộ quần áo. Vừa có chính trang vừa có những bộ quần áo bình thường, còn mua hai đôi giày, hai dây lưng, tất chân, quần lót gì đó, đều mua một đống.
Cô cảm thấy mỹ mãn nhìn đống đồ bị nhét đầy cốp xe, vỗ vỗ bàn tay. "Hoàn mỹ."
Đóng cốp xe, cô ngồi vào ghế lái. "Được rồi, xuất phát thôi."
......
Quân khu, Mục Nghiên Chi ngồi tại bàn làm việc, đưa văn kiện trong tay cho cấp dưới đã ngồi đây họp với anh hơn 2 tiếng đồng hồ, thong thả cầm lấy di động không ngừng rung lên ở bên cạnh.
Anh mở khóa, liếc mắt một cái thấy có rất nhiều thông báo, tổng cộng có 13 tin chưa đọc.
Anh có chút bất ngờ, mở ra thấy tất cả là của ngân hàng anh mới nhíu mày.
Anh chọn một tin mở ra xem kĩ nội dung, ngón tay ở trên màn hình lướt lướt, cuối cùng cũng phải bật cười.
Đúng là dở khóc dở cười.
Năng lực tiêu tiền của phụ nữ quả nhiên không giống người thường.
Anh mỉm cười thoát ra, thuận tiện gọi điện cho Nguyên Nhị.
Lúc này, Nguyên Nhị vừa đi tới địa điểm đã hẹn, vừa dừng xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô liếc mắt nhìn thấy tên hiện trên màn hình giống như đã đoán được điều gì đó.
Cô mỉm cười nhận điện thoại.
"Mục đại thiếu gia, lúc này anh gọi điện cho em có phải là vì đau lòng cho tiền của anh không?"
Giây tiếp theo, micro truyền đến tiếng cười nhạo của Mục Nghiên Chi, kế tiếp là giọng nói lười biếng. "Em cảm thấy anh sẽ để vào mắt số tiền đó sao?"
Nghe vậy, Nguyên Nhị nói móc. "Ôi chao! Sao em lại quên Mục đại thiếu gia của chúng ta là người giàu có và quyền lực được nhỉ. Thật xấu hổ, có lẽ em nên tiếp tục quẹt thẻ, quẹt tới trời đất u ám."
"Được đấy. " Mục Nghiên Chi không chút để ý đáp lại, kế tiếp lại hỏi. "Đúng rồi, em đang ở đâu?"
Nguyên Nhị xuống xe, vừa nói vừa đi vào quán ăn: "Em có hẹn với mấy chị em chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn."
Mục Nghiên Chi thở dài. "Haiz! Anh thật đáng thương, bà xã được ăn bữa tiệc lớn còn anh cũng chỉ có thể ở văn phòng uống gió Tây Bắc."
Nguyên Nhị phụt cười, cố ý hỏi: "Vậy anh uống no rồi chưa?"
"..." Mục Nghiên Chi giật giật quai hàm. "Nguyên Nhị, lương tâm của em đâu?"
"Lương tâm? Em không có." Nguyên Nhị cười nói.
"..." Mục Nghiên chi.
Bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh, Nguyên Nhị thử nói: "Mục Nghiên Chi, anh...đang tức giận hả?"
Hừ một tiếng, anh nói. "Tức giận? Không dám, anh nào dám chứ."
Nguyên Nhị cười lạnh một tiếng. "Haha..."
Hai người anh một câu em một câu thẳng đến khi nhóm người Hạ Yên tới Nguyên Nhị mới tắt điện thoại.
"Từ từ." Mục Nghiên Chi nói.
Tay cầm điện thoại của Nguyên Nhị dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Buổi tối nếu uống rượu thì gọi điện cho anh, em không được tự mình lái xe, anh không yên tâm."
"Đã biết. Mục đại gia, sao anh cứ lải nhải như ông già vậy."
"..." Mục Nghiên chi.
Buổi tối, lâu ngày mới được tụ tập mấy cô gái không tránh được uống chút rượu, kết quả uống quá cao hứng một phát không thể vãn hồi.
May mắn Mục Nghiên Chi đã có dự kiến trước, bảo Nguyên Nhị gửi định vị tới cho mình, mắt thấy đã 10 giờ tối mà người còn chưa trở về anh đành gọi điện cho cô .
Cuộc gọi tới Nguyên Nhị được kết nối, tuy rằng có người nghe nhưng cô gái bên kia rõ ràng đã uống say, hỏi một đằng trả lời một nẻo, xung quanh còn có tiếng cười haha của con gái, hơn nữa anh còn chưa nói xong cô đã tắt máy.
"Đây là đã uống bao nhiêu rồi?"
Mục Nghiên Chi bất đắc dĩ cười khổ, trước tiên gọi cho Lục Giai Minh bảo anh ta tới đại viện, sau đó mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi đến gara. Anh lái xe chạy tới cửa đại viện đợi vài phút thì Lục Giai Minh tới. Anh ta lái chiếc xe màu đen, anh nói vài câu sau đó bảo anh ta chạy theo phía sau.
Dựa theo định vị tìm được quán cơm kia, Mục Nghiên Chi và Lục Giai Minh đi vào. Chưa kịp hỏi gì thì đã nhìn thấy mấy cô gái kia, có vài người uống đến say khướt, không hề có hình tượng ở đàng kia ca hát, nhảy múa. Trong quán còn sót lại mấy vị khách, không ngừng nhìn về phía các cô.
Mục Nghiên Chi nhìn một bàn đầy chai rượu, giật giật khóe miệng, đau đầu đỡ trán.
Anh thật muốn ở bên ngoài đào cái địa đạo thông vào quán ăn, thần không biết quỷ không hay đem mấy cô gái đang làm trò mất mặt ở kia rời đi, chỉ tiếc điều kiện không cho phép.
Mục Nghiên Chi nặng nề thở hắt ra, trước tiên là thanh toán tiền sau đó bảo người phục vụ giúp đỡ đưa mấy người này lên xe. Đầu tiên anh đặt Nguyên Nhị vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong mới nhận Hạ Yên từ tay người phục vụ ném vào ghế sau.
Không sai, chính là ném, không có một chút thương hương tiếc ngọc.
"Có thể nhẹ nhàng một chút không hả?" Hạ Yên.
Mục Nghiên Chi không khách khí nhấc chân đá cô ấy một cái, ghét bỏ nói: "Anh không ném em vào thùng rác đã xem như tận tình tận nghĩa."
Nói xong, "Phanh" một tiếng đóng cửa xe.
Còn lại vài người đều bị ném vào xe Lục Giai Minh.
Hai chị em Dương gia và.Đinh Nhụy ở một chung cư, Mục Nghiên Chi đón đưa Nguyên Nhị vài lần cho nên nhớ rõ địa chỉ của các cô ấy. Anh nói địa chỉ cho Lục Giai Minh biết rồi dặn dò vài câu, sau đó thì gọi điện cho người nhà Hạ Yên, cuối cùng mới lái xe đưa hai người trở về đại viện.
Anh đưa Nguyên Nhị về phòng trước, sau đó lại chạy tới gara ôm Hạ Yên bị anh ném ở ghế sau ra. Anh sắp xếp cô ấy ngủ tại căn phòng anh đang dùng ở cạnh phòng Nguyên Nhị.
Tuy rằng ghét bỏ nhưng nói đến cùng vẫn là người em họ anh nhìn từ nhỏ. Anh vẫn sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi mới trở lại phòng Nguyên Nhị.
Mục Nghiên Chi ôm ngực đứng cạnh giường, bất đắc dĩ nhìn cô gái đang ngủ thành hình chữ "Đại" trên giường, chiếc áo chiffon trên người bị kéo lên cao để lộ ra một phần áo ngực, quần dài bị cô cởi ra ném ở mép giường, giờ phút này chỉ mặc một chiếc quần lót màu xanh nhạt.
Mục Nghiên Chi nheo đôi mắt, ánh mắt thật sâu, hầu kết lăn lộn. Anh hít sâu một hơi, khom lưng ôm người trên giường đi vào phòng tắm.
Anh vừa đi vừa nói thầm. "Em thật là, không để mắt tới em một lát thôi là không ổn rồi."
Đi vào phòng tắm, Mục Nghiên Chi đặt người ngồi trên bồn cầu rồi xoay người mở nước ấm, nhưng chưa điều chỉnh xong độ ấm của nước anh đã cảm nhận được có một nguồn nhiệt dán lên lưng. Anh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người đang dựa vào lưng của mình.
Nguyên Nhị ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đôi mắt ướt át, ánh mắt mê ly, mơ hồ không chừng. Mục Nghiên Chi nhìn cô, cũng mặc kệ cô nghe không nghe hiểu, cười hỏi. "Muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của anh hả?"
Sự thật chứng minh cô gái phía sau lúc này quả thật là nghe không hiểu, ai bảo anh nói chuyện với một con ma men chứ.
Nguyên Nhị giống như mèo con ưm hai tiếng, chậm chậm cọ xát vào lưng Mục Nghiên Chi. Cách một lớp áo mỏng manh anh cảm thấy chỗ cô cọ qua thật là ngứa, trêu chọc tâm tư của anh.
Mục Nghiên Chi nhịn xuống ý nghĩ muốn động tay, gỡ cánh tay trên eo của mình ra sau đó ấn người ngồi trở lại trên bồn cầu. Anh khom lưng nhìn cô, duỗi tay nắm lấy cái mũi cảnh cáo: "Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, bằng không...em, nhất, định, phải, chết..."
......
Sự thật một lần nữa chứng minh, con ma men này không hề biết ý nghĩa của câu "Em nhất định phải chết."
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng. Mục Nghiên Chi trời vừa sáng thì tỉnh dậy, anh nghiêng đầu nhìn cái đầu đang kề sát vào cổ của mình, đầu tóc lộn xộn che kín khuôn mặt của cô.
Dưới chăn, cơ thể hai người không chút trở ngại dán vào nhau. Cô gái nhỏ giật giật, chân gác trên đùi của anh không cẩn thận đụng phải một thứ khó có thể miêu tả, nhẹ nhàng chạm vào liền ngo ngoe rục rịch.
Tối hôm qua anh thật sự không muốn làm gì cả, chỉ là cô gái trong lòng vẫn không an phận. Tay nhỏ ấm áp không kiêng nể gì ở trên người anh sờ tới sờ lui, cuối cùng còn trực tiếp bắt được tiểu huynh đệ, xoa nhẹ một cái.
Chuyện thế này bảo anh nhẫn làm sao được? Không thể a.
Cuối cùng, mọi chuyện biến thành dạng này.
Nhưng mà...
"Cô gái nhỏ uống say sự nhiệt tình đúng là không giống ngày thường."
Mục Nghiên Chi xoay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, biết Nguyên Nhị tối hôm qua bị anh lăn lộn cả một buổi, lúc này sẽ không thức dậy sớm như vậy. Một người có cuộc sống sinh hoạt quy luật, chưa tới 7 giờ sáng đã tỉnh lúc này lại phá lệ quyết định ăn vạ trên giường không đứng dậy.
Anh buộc chặt cánh tay, ôm người trong lòng chặt thêm một ít, nhắm mắt lại, vẻ mặt mỹ mãn.
Rất nhanh hô hấp đều đều, anh lại ngủ rồi.
Mục Nghiên Chi lần nữa tỉnh dậy là do người trong lòng đánh thức. Anh chưa mở mắt đã nghe được tiếng rên rỉ thống khổ, mở mắt ra, rũ mắt vừa thấy cô gái nhỏ chau mày, vẻ mặt thống khổ, tay ấn ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng mát xa.
"Đầu đau quá! Eo cũng đau." Nguyên Nhị.
Vừa dứt lời bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. Nguyên Nhị sửng sốt, nỗ lực mở to mắt, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Mục Nghiên Chi.
Giây tiếp theo, cô mới cảm giác không thích hợp.
Chăn đắp trên hai người giật giật, là Nguyên Nhị nhấc chân.
"Tê! Đau." Cô đoán được gì đó, tức giận trừng mắt với Mục Nghiên Chi. "Tối hôm qua anh đã làm gì với em?"
"Làm cái gì?" Mục Nghiên Chi hỏi lại. "Hẳn là nên hỏi em mới đúng, tối hôm qua em đã làm gì với anh?"
"???" Nguyên Nhị.
Bỗng dưng trong đầu hiện lên một ít hình ảnh. Anh đang động, còn có...cô cũng đang động.
Trời ơi! rốt cuộc cô đã làm gì vậy?
Cô thế này xem như là nữ lưu / manh?
Hay là......
Nữ sắc / lang?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro