Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

của anh!

-Bá Vinh-

Cậu ấy đang ngậm lấy "tôi", liên tục lên xuống nhưng không để tôi ra, tôi cảm thấy khó chịu, một thứ cảm xúc rất khó tả, sung sướng kèm đau khổ, chúng trộn lẫn nhau một cách đầy hòa hợp, chúng làm tôi sắp phát điên, tôi cần được giải tỏa ngay lập tức! Tôi nắm lấy tóc của Đức, chân trên vai người kia cũng không ngừng run rẩy, tôi trướng! Trướng, trướng quá!

-Ư...hư...cậu....cậu để tôi ra....khó...khó chịu lắm huhu...

Tôi bị thiêu đốt trong lửa tình, chút sức lực nhỏ cũng không còn nữa, tôi rất muốn cầu xin nhưng cảm thấy uất ức, cậu ấy ăn hiếp tôi! Chút suy nghĩ giận dỗi nảy ra, Nước mắt cứ thế chảy dài theo. Tôi ấm ức vậy mà người kia còn cười đùa nữa chứ! Nếu lúc này mà tôi còn chút sức, tôi thề tôi sẽ đấm vỡ cái bản mặt cậu đó Đức à!

-Nào cậu muốn người khác làm việc gì cho mình thì phải nói như nào ý nhở?

- Ư..hư...cho...ức...anh...anh Đức...cho em ra ạ...ức...oa oa!

Tôi khóc nấc lên, xấu hổ quá đi mất! Cậu ta trêu tôi, đồ đáng ghét! Tôi ngại muốn chết nhưng nếu tôi không làm bụng tôi sẽ trướng mãi, tôi thật sự, thật sự rất rất khó chịu mà! Vì sao lại ức hiếp tôi như thế?

- Ức~ cậu ăn hiếp tôi, tôi không phục...ức~..oa..oa!

- Được giồi, được giồi, ngoan nào không khóc, tôi sẽ để cậu ra nhưng với điều kiện:' cậu phải gọi tôi là chồng, còn không tôi sẽ để cậu trướng chết thì thôi!'

Tôi đã khóc đến thế mà cũng không tha, cậu ta nói rồi còn bóp mạnh chỗ đó của tôi, tôi đau đến phát run cả người, dây thần kinh của tôi đã không còn tiếp nhận nổi thông tin nữa, không cần nghĩ chi nhiều, tôi liền ngoan ngoãn như mèo mà gật đầu đồng ý.

- Áhhhhh....ư...hư....đau...được, được, được mà! Cậu bỏ tay ra đi!!

- Cậu!?

Đức hỏi hay nói theo một cách khác là cảnh cáo. Cậu ấy lại bóp mạnh thêm một phần lực nữa vào chỗ đó, tôi điếng người, rút mình cấu vào bắp tay Đức khóc thảm, tôi đau, đau mà! Đừng có bóp nữa, biết sai rồi mà!

-Áhhh...ư~~... Chồng...chồng mau bỏ tay ra đi..em đau mà~~

Tôi mơ hồ nhìn Đức, mắt tôi sắp mở hết lên, chỉ còn nhòe nhòe thấy nụ cười mỉm đầy gian ác của ai kia, đồ lưu manh, tôi ghét cậu!

Tuy vậy nhưng cậu ấy đã thả tay ra, tôi cảm nhận được tự do liền phóng thích, bao nhiều trào dâng đều đỗ ập ra ngoài cả, thỏa mãn không sao tả được! Điện đồ trên não cũng giật căng, ép nước mắt phải chảy ra ngoài không được ngừng nghỉ, phổi cũng không còn vâng lời nữa, hít thở không thông, phải ngửa cổ lên, mở miệng to nhận lấy từ đợt không khí mát lạnh. Mãi tới khi cảm giác đó qua đi, tôi đã rệu rã, không còn cảm nhận được tay chân, cái gì cũng không làm nổi nữa.

- ù...ù...

Cậu ấy đang nói gì vậy, tai ù quá không nghe thấy nữa rồi, mệt, mệt quá! Cứu tôi!

Tôi mê mê rồi tỉnh tỉnh, hai mắt đã dính chặt vào mí! Trong lúc mê man, lại bất thình lình cảm nhận được cái gì đó! một dị vật bị ép vào trong miệng tôi, di chuyển linh hoạt còn đem theo cả một ít chất dịch nhầy tanh tưởi, thộc thẳng vào cổ hộc, kéo lưỡi tôi ra chơi đùa! Tôi bắt đầu giãy giụa vì bị ngón tay đó xâm phạm, nó đi quá sâu vào cổ họng, tôi mắc ói, dùng cả hai tay kéo ra, chân quẫy đạp, nhưng lực chẳng đủ xi nhê, nó vẫn càng ngày càng đi sâu, lộng hành như thể địa bàn của chính nó.

Tôi đang khổ sở vật lộn thì bỗng bên dưới lại truyền lên thêm một cơn đau đứt ruột đứt gan. Cơ thể phản xạ tự nhiên, tôi co rúm người lại ngay lập tức, răng cắn chặt vào ngón tay của Đức ở trong miệng mình, cảm giác như bản thân bị chẻ làm đôi, thật sự từ mà man rợn, đau, tôi đau quá Đức ơi!

-Ứmmmmm...ư...ức...hức...au...ư...hức... ức...ư~~

(Ứmmmmm...ư...ức...hức...đau...ư...hức...Đức...ơi~)

- Vinh ngoan, nhịn một chút nhá! Nếu không mở rộng, lát nữa tới khi tôi vào em sẽ đau chết đó! Cố gắng hít thở sâu thả lỏng người nào!

Cậu ấy an ủi xoa đầu tôi, nhỏ nhẹ chỉ dẫn từng bước, tôi cũng chỉ có thể làm theo, nhưng nơi đó vẫn đau, đau không tưởng được. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều rồi nhưng vẫn không thể cản được mình khẽ khàng nấc lên theo từng nhịp đưa đẩy tay của cậu ấy. Dù đã cố thả lỏng nhưng sự bỏng rát mãi vẫn không chịu mất đi. Tôi cắn răng, tự nhủ với bản thân không được làm Đức mất hứng, nhưng thật sự cứ như bị một con dao xiên sâu vào da thịt, vừa đâm vừa xoáy, khiến vết thương ngày càng bấy loét...rên rỉ thôi cũng đã là một việc khó.

- Đau dữ vậy thôi ta dừng lại nhá!

Âm thanh của sự ân cần thúc đẩy tôi mở mắt, gương mặt lo lắng tới chau mày, nhăn mặt,... đôi tay nóng đỏ đó cũng mang theo hơi ấm mà vuốt ve mặt tôi, dịu dàng quá đi thôi! Tôi không muốn dừng lại! Tôi đã tốn rất nhiều thời gian... mới có thể để bản thân chấp nhận thử chuyện như thế, đã đến nước này rồi, còn có thể dừng lại nữa hay sao?

Tôi với tay ôm lấy cổ Đức, kéo xuống, dùi dụi, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đồng ý, tôi muốn khóc trong lòng cậu ấy!

- Không chịu sao? Vậy... Vậy em cắn vai tôi đi, sẽ giảm bớt được một chút đó! Tôi cũng muốn chịu đau cùng em!

- Ưm..~

Tôi nghe rồi vâng lời đến lạ, cắn lấy vai của Đức, cố chịu một chút để cậu ấy làm quen cho tôi, vẫn đau nhưng đã tốt hơn rồi, vả lại...tôi cũng đang ở trong vòng tay cậu ấy mà, sẽ ổn thôi!..

- Chồng!~ Chồng em!~

Tôi rên rỉ lên, từng tiếng đều là thật lòng hạnh phúc. Đức đã nhìn tôi, sự kinh ngạc cùng nét lâng lâng, tôi mỉm cười rồi chồm lên hôn cậu ấy, ai bảo tôi yêu cậu nhiều vậy làm gì!

- Không định giúp em nữa sao? Hả...chồng?

Tôi cố ý nói to, nói rõ từng lời, không cần phải đứng hình lâu dữ vậy đâu, chỉ là một tiếng kêu thôi mà! Vậy mà cậu ta mãi mới lấy hồn trở lại, mỉm cười hôn môi tôi nói:

- Em mà cứ thế thì đừng trách tôi mạnh tay đấy!

Tôi cũng vui vẻ, không ngần ngại ôm cổ Đức trả lời:

- Tới đi...~~

Dứt câu liền bị đè ra hôn, bên dưới cũng truyền lên đại não thêm một trận đau dữ dội. Tôi cảm giác rõ ràng, động nhỏ của mình lại rách thêm một chút rồi, một ngón tay nữa lại được đẩy vào trong, ngọ nguậy không ngừng tìm kiếm, không ngừng ấn mạnh vào vách thịt, đang làm gì vậy? Khó chịu...

Tôi mặc kệ, ôm cổ người kia cắn, cắn lấy vai người đó nhẫn chịu, chịu từng cái đâm đau rát, chịu từng lần nới rộng, chịu từng cái ngọ nguậy tìm kiếm, chịu đựng để chờ đợi hạnh phúc.

- Nhẹ...nhẹ tay lại một chút...bên trong... rát quá! Đức~ơi~

- Vợ giỏi quá! Cố gắng một chút nữa, tôi sẽ sớm tìm ra điểm nhạy cảm của em thôi!

Tôi nghe lấy nhưng cũng chẳng cần hiểu chi, chỉ cần biết tôi ở trong vòng tay cậu ấy là được rồi... Không sao, chỉ là chút đau đớn, chẳng lẽ một người đàn ông như tôi lại chịu không nổi sao? Say sưa trong từng cái vỗ về khe khẽ, mộng mị trong từng ánh mắt nâng niu, trời đất đều quay cuồng, tại thời khắc này, tôi và cậu ấy...hòa làm một rồi!...

-Ahhhhhhhhh...ứ...ư...ah..chỗ đó...không...đừng chạm chỗ đó...hư~ không!~

- Thấy rồi..~

Tôi hét toáng, thân thể co giật liên hồi, cậu ta...cậu ta...chỗ đó... không!... đừng chạm mà.!..Một điểm nào đó bên trong cơ thể tôi bị móng tay của cậu ta cào trúng nhưng lại cực độ thỏa mãn, dây thần kinh bị kích thích đến tột độ, suy nghĩ trắng xóa, mọi thứ còn lại phải dựa theo phản xạ của tủy sống để thể hiện ra ngoài, miêu tả sao hả? Hoang dại! Tôi gào thét như một tên điên, yêu cầu cậu ta dừng lại, nhưng mỗi mỗi lời thốt ra lại mang theo tia sung sướng, chẳng biết là đang mưu cầu thêm hay là phản kháng. Tôi mất đi ý thức, cơ thể dần tự buông lỏng theo từng nhịp đu đưa, ngoài rên rỉ thì là cầu xin, ngoài cầu xin thì là bấu víu, ngoài bấu víu thì là khóc khổ. Móng tay cào vào trực tràng trầy rát, mỗi nhịp rút ra đẩy vào đều làm vết rách rộng thêm nhưng chỗ móng tay cào qua lại tạo nên cực độ hưng phấn, dù có đau chết đi sống lại cũng không muốn dừng!

- Đau~...ư...sướng~ ah... ớ... không... dừng... ah...ức...sâu..ahhhh! hức... ư~...ư~...ahhh...ha...nữa... nữa~ chỗ đó..ahhh!...sướng~ ứ..

Cậu ta tăng tốc, cậu ta tăng tốc, cậu ta cào nát bên trong tôi, phải! Phải! Chỗ đó, sướng quá Đức ơi! Nhưng mà...

Đột nhiên cậu ta lại!

- Ơ...hở..ư...hư..ư~ ..ưa~...trả...trả đây..không~...không chịu đâu, đừng rút tay ra mà...ư hử...trả...trả tôi, trả lại cho tôi, lạnh...lạnh lắm!

Cậu ta rút tay ra một cách đột ngột làm tôi chưng hững, tôi quơ quào tìm kiếm trong không trung, khóc đến đáng thương tìm lại "món đồ chơi" đã mất, mắt rưng rưng đỏ, môi mấp máy tiếng được tiếng không, giờ phút này đây tình dục đã chi phối tôi không còn gì nữa...

- Nào! Vợ nhỏ muốn thì cũng nên giúp đỡ chồng chứ! Nãy giờ chỉ em được hưởng thụ thôi!

Cậu ta nói rồi ngồi thừ ra, tôi lờ đờ không biết làm gì cả, chỉ là cố gắng quỳ lên bò lại chỗ cậu ấy, hết hôn rồi cắn mút, tôi làm tất cả có thể để bàn tay đó lại lần nữa cấu nát vách ruột non của tôi, ngứa, bên trong ngứa, thật sự rất ngứa! Giúp tôi đi mà!

- Được giồi, được giồi, bé mèo ngoan, giỏi lắm! Giờ thì dùng miệng giúp tôi ra đi, tôi thấy ổn sẽ lại cho em!

Cậu ta nhếch mép mỉm cười nhìn tôi rồi đánh mắt xuống dưới, tôi cũng hiểu nhìn theo nhưng cái con quái vật đó thật sự làm tôi khiếp mất một vía, cậu...cậu ta đột biến à? Sao...sao nó có thể lớn đến vậy! Một...một lát thứ này sẽ đi vào người tôi sao?

- Dọa vợ của anh sợ rồi à?

- Ơ....
_____________________________

Sanh lõi quí dị bà con nhưng mà nó dài quá òi! Hoi xin phép mai đăng chap h cuối cùng hen:))😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro