Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.

Kỉ niệm thanh xuân là một góc sáng rực, chiếu rọi vào cả tâm hồn và trái tim của Joong, cứu rỗi sự mục rữa của vận mệnh và số phận hẩm hưu của cậu.

Cậu đã trải qua ngàn bóng cây vào xế chiều, lướt đi trên ruộng đồng bạt ngàn nơi quê nhà, rồi cùng với những âm thanh oi ả của cuộc sống đô thị, những giọt nước mắt bi quẫn vì nhớ nhà, đến những nụ cười hạnh phúc và ánh mắt đầy trân quý và yêu chiều dành cho Dunk.

Joong đã từng coi Dunk là nửa trái tim của cậu, đến bây giờ, thế giới của Joong ngoài người thân thì có cả thằng nhóc Mark ngơ ngơ, cùng bao điều nhỏ lẻ cần bận tâm đến đau đầu. Nhưng len lói trong trí nhớ và trái tim đã từng đập rộn ràng ấy, hình bóng của Dunk vốn dĩ chẳng thể xóa nhòa.

Trong một đêm mơ ngủ, kỉ niệm cứ thế, cứ thế đan xen nhau hòa vào làm một. Joong nằm mơ thấy chính bản thân cậu ngồi trên con ngựa trắng ở khu vui chơi mà cậu đã cùng Dunk đi. Nắm tay nhau, cùng anh, cái hơi ấm quen thuộc, nóng bỏng khiến Joong rạo rực, như những lúc hai đôi môi gần và thân thể cọ xát, từ nhẹ nhành đến mãnh liệt.

Xem lại từng hình ảnh của mình cùng anh trong quá khứ, Joong cảm thấy quả thật rất vi diệu.

Vốn dĩ nó chẳng liên quan đến nhau, cứ vậy xen kẽ lại có chút phi thực tế, vậy mà khiến Joong đắm chìm vào mãi. Giấc mơ khiến đôi môi cậu khẽ nhếch lên, dung cảm trong lồng ngực đập liên hồi, Joong khẽ nhíu mày như ngăn cản cảm giác không đáng có ở hiện tại, như thể cậu không muốn chính mình lẫn nữa chìm sâu trong hồi tưởng.

Cậu đã có thằng cu Mark, có bố mẹ già ở quê, và cũng chẳng hơi đâu để đắm chìm vào mộng tưởng tình yêu với cái cảnh nhà nghèo kiệt xác. Trước đã hoang, nay Joong càng tàn hơn, cậu không biết đối mặt với Dunk thế nào, với sự thật mà Joong luôn giấu diếm anh bấy lâu.

Tội lỗi bỗng chốc phủ lên trái tim Joong một lớp gai, đau nhói, nhói đến ngạt thở. Cậu bất chợt bừng tỉnh, trên khuôn mặt đều là sự áy náy, sợ hãi và bất lực. Joong biết, cậu biết cậu đã làm tổn thương anh, và Dunk chỉ đang lấy lại những điều anh đáng có mà thôi.

.

Dunk lướt ngón tay thon dài của anh trên màn hình cảm ứng, anh khẽ nhíu mày, nhìn bóng ảnh Joong đang thân trần, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Phải rồi, Dunk đang theo dõi hoạt động thường ngày của Joong ở biệt thự qua những chiếc camera dấu kín, trừ phòng vệ sinh, mọi thứ về Joong như được anh nắm trong lòng bàn tay.

Thư kí Chu bên cạnh liếc nhìn sắc mặt của Dunk, thấy anh đang mỉm cười tủm tỉm, gương mặt tuy cũng không biểu lộ sự vui sướng quá đà, nhưng mà, thư kí Chu vẫn cảm thấy thật sự rất kì lạ.

"Thư kí Chu, anh cầm thẻ này giúp tôi mua chục bộ quần áo cho nhóc lớn, màu sặc sỡ chút. Còn nhóc nhỏ kia cứ mua cho vài bộ màu đen trắng hoặc xám, thêm cả chiếc máy chạy bộ."

"..."

Thư kí Chu mím môi, gương mặt biến sắc như không còn chút máu.

Được rồi, anh ta biết nhóc nhỏ kia là cậu trai trẻ mà sếp anh ta mới bắt về, còn nhóc lớn là con trai của cậu trai trẻ kia... Thật xin lỗi, cậu trai trẻ tên là Jung, hay Joong? Thư kí Chu không nhớ, vì anh ta đang sốc với hành động của sếp mình. Thư kí Chu thắc mắc có nên vì đồng lương mà im lặng không, khi anh ta đang nghi ngờ sếp mình là một gã điển trai có xu hướng giam cầm?

Eo, bỏ đi, thằng nào điên mới nghĩ thế!

"Thư kí Chu?"

"Dạ vâng, tôi biết rồi ạ! Vậy, sếp còn căn dặn điều gì không ạ?"

"Mua thêm cho tôi chút dây thừng và roi da, mỗi thứ 5 cái. Ngoài ra, thêm cả dây xích và lốp xe."

Thư kí Chu thấy lồng ngực mình khóc thở, ngắt hơi không ra. Đã lắp camera kín rồi còn xích sắt, dây thừng và roi da...

"Vâng..."

Thư kí Chu bước thật nhanh ra khỏi phòng, mặt tái mét xanh lè.

"Thư kí Chu sao thế?"

Vừa ra, thư kí Chu đã gặp trưởng phòng Naravit. Anh ấy mặc bộ vest tây màu nâu, chân đi giày da, cả người cao đến 1m85 vô cùng phong độ, rồi nụ cười gieo trên môi của trưởng phòng còn khiến tim thư kí Chu đập còn nhanh hơn.

"Dạ không, tôi ổn. Anh vào phòng giám đốc có chuyện gì vậy?"

"À, giám đốc có nhờ tôi xem mẫu những chiếc xe Mercedes bán đắt dạo gần đây. Tôi thấy khá lạ, khi giám đốc bỗng nhiên lại hứng thú với xe sang."

Thứ kí Chu nghe trưởng phòng Naravit nói xong cũng ngẩn tò te, anh ta đang nghĩ rằng, liệu có khi nào giám đốc Natachai mua xe sang để tặng câu trai trẻ, hay nhóc con của anh hay không?

"Thôi, tôi vào phòng giám đốc. Thư kí Chu đi làm việc của mình đi, chúc anh một ngày mới tốt lành."

"Cảm ơn anh..."

Trưởng phòng Naravit gõ cửa rồi bước vào, sau lưng của Thư kí Chu, khẽ nở một nụ cười bí ẩn châm chọc. Nhưng sau đó, anh ta rất nhanh lấy lại được chuyển nghiệp của mình, cái nhìn đầy ẩn ý đó cũng chỉ như thoáng qua phút chốc.

Trưởng phòng Naravit, hay tên gọi thưởng ngày là Pond, đang đi vào phòng giám đốc với phong thái thoải mái, anh ta nhìn người sếp trước mắt mình, mở ra câu chuyện bằng một câu châm biếm:

"Lúc có thì không biết trân trọng, sau mất rồi lại luống cuống đi tìm thế hả ngài Boonprasert?"

"Đến làm gì?"

"Có chút chuyện muốn xác minh."

Trưởng phòng Naravit ung dung tiến đến ghế sô pha, anh ta vắt chéo chân, đôi lông mày nhướng lên như thể đang thực hiện một cuộc điều tra thật sự với sếp của mình. Và điều đó khiến Dunk khó chịu, anh thô lỗ đáp lại:

"Nói đi."

"Căn nhà mà tôi mới mua ở ngoại thành, sao chưa có sự cho phép của tôi mà anh đã kim ốc tàng kiều rồi? Đã vậy còn nhận nuôi của một đứa con nít? Anh họ, anh đang định làm gì vậy?"

Dunk trầm mặc nhìn Pond, cùng một vẻ mặt thản nhiên, và quả vậy, anh chẳng thèm giải thích mà thừa nhận.

"Joong không có nhà, cậu cũng từng bạn thân người ta, cho ở vài tháng đi."

"Ơ, lí lẽ ở đâu vậy ông anh kia?"

"Ở chỗ cậu đã tự tiện đá vị hôn phu của mình, cô Vat. Điều này đã làm điêu đứng cả gia tộc Pargrampha và làm giảm vị thế của họ trên thương trường. Ngoài ra, còn..."

"Thôi, tôi biết rồi! Anh làm gì kệ anh, được chưa?"

"Ờ."

Dunk liếc nhìn bộ dạng tức thở không ra hơi của Pond, giám đốc mỉm cười tự đắc. Anh gạt chiếc điện thoại trong tay, qua camera khẽ nhìn Joong đang chạy bộ trong nhà, với chiếc áo phông mỏng tang có thể nhìn xuyên thấu.

Tiếc thật, ít ra nên bảo thư kí Chu mua quần áo có vải len mỏng. Dunk thấy bản thân anh đã quá sơ suất.

"Thế rồi sao?"

Pond bỗng dưng hỏi một câu không đầu không cuối.

"Sao gì?"

"Chuyện kim ốc tàng kiều của anh ấy. Joong cứng đầu, cậu ta sẽ không thể chơ chơ cho anh quyến rũ được đâu."

"..."

Dunk không biết nói sao, ánh mắt anh nhìn Pond với vẻ đầy phức tạp. Pond chậc một tiếng, sau đó, không biết trong cái đầu đen tối của anh ta có gì, đôi môi Pond gieo len một nụ cười đầy nham hiểm.

Thì thào một lúc, Dunk sầm mặt, tai đỏ ửng đẩy mạnh trưởng phòng Pond ra xa. Gào lên một tiếng thật kiêu:

"Cút!"

.

Joong tập thể dục đến hơn 8 giờ sáng, sau đó có tiếng điện thoại để bàn cất lên, cậu mặc lại chiếc ao ba lỗ mỏng, nhấc điện thoại lên nghe. Đầu dây bên kia có tiếng giọng trầm quen thuộc cất lên:

"Đang làm gì?"

"Tôi vừa dậy, đang ăn sáng."

"...Thế à? Trưa nay tôi về ăn cơm, thích ăn trứng omelete với cà ri bò."

Joong nhướng mày, cậu thắc mắc mình phải làm gì tiếp theo.

"Anh đã cho tôi ra khỏi nhà rồi?"

"Không, tý nữa trợ lý của tôi có mang đồ đến, anh ta tên Chu."

Joong phì cười, cậu biết Dunk sẽ dở mọi trò để bắt cậu làm theo ý anh. Đương nhiên Joong luôn sẵn sàng, nhưng cậu vẫn cần chút tự tôn của mình. Joong biết Dunk rất dễ bị chiều hư, nhất là khi cậu nghe lời anh rồi, Dunk có lẽ sẽ tạo lập thói quen bắt cậu làm mọi điều theo những gì anh muốn.

Joong hiểu Dunk từ lâu, nếu như anh trị được thói xấu cồn đồ nói năng xằng bậy của cậu, thì Joong là người đối phó được bản tính tư sản hút máu của Dunk.

"Tôi không thích nấu cà ri bò cho lắm, anh thích ăn thì đặt nhà bếp làm đi."

"Tại sao?"

"Bởi tôi không thích, hay anh về nhà sớm nấu cùng tôi, bữa ăn gia đình có hương vị ngon lắm đấy."

"Vậy tôi sẽ về sớm."

"Được."

Sau đó là tiếc tút dài, Joong hạ máy xuống, cậu thở hắt rồi cười mỉm, có chút hạnh phúc dâng trào, sau đó lại bối rối không biết có nên cùng Dunk nấu ăn thật không. Từ khi Joong về đây (bị bắt về giam lại), không ít lần anh đã khiêu khích và quyến rũ cậu bởi mọi trò rồi.

Nhưng Joong vì bản lĩnh đàn ông mà vừa đùa vừa thật với những trò quái gở của Dunk. Cậu liếc nhìn cu Mark đang măm măm bên chiếc bát lớn, mặt nó vẫn ỉu xìu vì thiếu đi bé Miu, như sự thật là nó vẫn đang đắm chìm trong món ăn ngon hiếm có.

Phải rồi, có ngày nào cậu cùng thằng cu Mark ăn ngon đầy đủ trước đó đâu. Mà Dunk chăm tốt thật, mới chưa đến 2 tuần, Joong đã tăng lên 1 cân.

"Bố ơi."

Thằng cu Mark gọi.

"Sao đấy?"

"Bác Dunk thích bố à?"

Joong bỗng nhiên cười tươi, một nụ cười rạng rỡ khiến Mark khó hiểu, nhóc đó hỏi lại:

"Sao bố lại cười? Vậy bố thích bác Dunk không?"

Joong tiến đến xoa đầu cu Mark, cậu vò rồi thơm lên đầy nó một cái. Cái da đen nhẻm của thằng nhóc y hệt Joong, thậm chí có khi còn hơn cậu, nổi bật là hàm răng sữa trắng đều, chỉ có cái hơi sún nhẹ.

"Sao con nghĩ vậy?"

"Tại bởi bác Dunk đối với bố tốt lắm, bác còn mau cho bố máy tập vì biết bố thích tập thể dục còn gì? Vậy bố có thích bác Dunk không?"

Thằng nhóc Mark liên mồm hỏi bố nó, còn Joong chỉ biết cười trừ vì không biết nên trả lời sao. Cậu hỏi:

"Nhóc thích bác Dunk hả?"

"Dạ vâng, thích bác lắm luôn. Cả tối qua con mơ thấy bác bế Miu đến chơi với con nữa!"

"Thế à, vậy bố cũng giống con."

"Bố cũng nhớ bé Miu đúng không? Con nhớ bé lắm."

Cu Mark tưởng Joong đang nói đến bé Miu, nhóc ta miêu tả cảm xúc vô cùng vĩ đại. Còn Joong, câu chỉ đang trả lời câu hỏi đầu tiên của Mark.

Dunk ngồi cách một màn hình, mắt cứ rưng rưng nhìn Joong ôm Mark vào lòng rồi bón cho nhóc ấy ăn. Anh biết được rồi, hoá ra Joong với anh vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

"Thư kí Chu."

"Dạ?"

"Bế Miu qua chỗ tôi hồi trưa, nhận tiện mua luôn 2 kí gói ăn vặt trẻ còn cùng cháo ngọt, thêm cả thuốc bôi da dưỡng thể nữa."

Thư kí Chu liếc nhìn sếp mình với vẻ mặt méo mó mệt mỏi, sếp đọc lại cho cậu ta ghi lại được không, chứ sếp dặn nhiều quá ghi không kịp rồi!

"Hiểu chưa?"

"Dạ vâng, tôi biết rồi ạ..."

"À quên, trưa nay cậu đi in hộ tôi 4 bản báo cáo này luôn nhé."

"...Vâng, tôi biết rồi sếp."

Thư kí Chu muốn đình công...

--------

sắp thi ielts nên ra chương mới lấy may, mng chúc tui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro