Chap 10: Định mệnh của chúng ta là vị cứu tinh của nhau
Sica cố vùng vẫy để thoát khỏi hai tên cầm thú nhưng vô vọng. Những chiếc cúc áo đứt và rơi xuống trước con dao sắc nhọn của chúng, vùng vẫy khiến con dao lệch đường cứa vào da thịt Sica, Sica cảm thấy đau nhưng sao đau bằng nỗi đau của một người con gái sắp mất đi sự trong trắng của mình, đây không phải là mơ. Chiếc cúc áo thứ 3 rơi xuống cũng là lúc một tên áp mặt vào cổ cưỡng hôn thực hiện hành vi "vui thú" của mình. Tuyệt vọng, tâm trí Sica hỗn loạn...Sica sắp ngất lịm đi, tình trạng chết lâm sàn sẽ đến nếu như hành động đó vẫn tiếp tục.
- RENG..RENG..RENG..RENG..RENG..RENG..RENG
- Thằng chó nào lại gọi bây giờ, mất cả hứng thú._Nhưng mặt hắn lại biến sắc đi khi rút chiếc điện thoại ra nhìn số phone.
- Ai gọi thế mày??
- Cô chủ.
Mặt tên kia nghe vậy liền tối sầm lại, sợ sệt. Không nói được lời nào.
- ...
- Hay là không nghe??
- Mày điên à, từ chối cuộc điện thoại của Black Pearl khác gì mày không thiết mạng sống của mày. Nghe đi. Tao trông nhỏ này cho. Nó không thoát được đâu.
Nghe đến Black Pearl giường như sức sống của Sica trỗi dậy.
- Vâng..em nghe cô chủ.
- "Chúng mày đang ở đâu đấy? Đến đây tao giao việc"
- Nhưng thưa cậu chúng em đang có nhiệm vụ và đang phải thực hiện bây giờ.
- "Nhắc lại tao nghe? Đến đây ngay."
- Black Pearl, cứu tôi, Sica-tôi đây, cô biết tôi mà,hức hức, cứu...._Sica cố vùng vẫy ra khỏi tay tên đang giữ mình cố gắng hét thật to cho Black Pearl nghe nhưng lập tức bị giữ lại, tên kia bịt mồm Sica và kéo ra xa. Sica không còn nghe thấy tiếng Black Pearl nữa. Vô vọng thật rồi. Nhưng Sica lại chợt nhận ra một điều thật nực cười mình là một kẻ ngu ngốc. Một tia sáng hi vọng lóe lên rồi bị dập tắt ngay sau đó. Chúng cũng là người của Black Pearl, kêu cứu với tên đồng bọn ư???. Không ngờ người mình đã từng cứu hôm nay thuộc hạ hắn lại trả ơn thế này đây, chẳng nhẽ là việc này cũng do hắn chỉ đạo ư? Thật không thể tin nổi, cô thất vọng tràn trề.
- Con nhỏ này láo thật, hét ầm ĩ cả lên, mà cô chủ nói sao?
- HỪM...Khốn kiếp thật..mày quen Black Pearl ư?_vừa nói hắn vừa nâng khuôn mặt Sica trừng mắt.
- Lũ khốn chúng mày, hèn hạ, tất cả đều lũ ********, #%^&*!@#@#$#%&&*^_Lấy hết can đảm, Sica hét vào mặt hắn, trút hết oan ức tủi nhục mà mình phải chịu.
- Mày..._tên kia đưa tay lên định đánh Sica nhưng chẳng hiểu sao hắn lại dừng lại, hạ cánh tay xuống._ - Nếu không phải vì cô chủ thì tao cho mày biết tay tao.
- Khoan..Mày nói thế là sao?_Tên kia lên tiếng tìm lời giải cho những gì sau cú điện thoại.
- Cô chủ bảo cấm làm gì nó cho đến khi cậu đến đây. Mất sợi tóc nào thì ...không xong đâu.
- Khỉ thật, nếu nghe theo cậu chủ thì chúng ta lại không hoàn thành nhiệm vụ được giao phó. Không an toàn cho lắm.
- Mày ngu vừa thôi, nếu trái lời cậu Black Pearl thì mày cũng biết khó mà giữ toàn mạng, còn về phía kia mạng sống chắc chưa đến nỗi bị đe dọa.
Phía kia?? Là ai được chứ, với một người hiền lành tốt bụng hay giúp đỡ người khác thì ai mà ngờ được rằng mình có kẻ thù. Mà kẻ thù mình là ai thì thậm chí Sica còn chẳng biết.
Một chiếc ô tô màu đen đỗ xịch trước con ngõ nhỏ hẹp xấu xí của góc khuất chốn thành phố sa hoa này, nơi mà ít ai qua lại. Một tên mặc đồ đen từ đầu đến chân bước xống tiến sát về phía Sica bị giữ. Hai tên giữ Sica kính cẩn cúi chào.
- Thưa cô chủ.
Chẳng ai xa lạ, là Black Pearl. Sica hất mặt nhìn Black Pearl với ánh mắt khinh bỉ, sự giận dữ và tủi nhục của một đứa con gái bị người khác giở trò. Black Pearl không nói gì, cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên vai Sica. Cô hất mạnh tay quăng chiếc áo xuống đất. Black Pearl không nói gì, có lẽ hiểu được những suy nghĩ nằm trong đầu Sica.
- Chúng mày đã làm gì??_Ánh mắt lạnh tanh sắc nhọn quay sang hai tên kia, chắc bây giờ khỏi nói thì cũng đoán ra được chúng là bọn đàn em Black Pearl.
- Chúng em chưa làm gì cả, đang định...thì..
- Tao cấm chúng mày đụng vào nó thêm một lần nào nữa_Black Pearl gằn giọng nói thách thức, cúi xuống nhặt chiếc áo rồi khoác lại vào người Sica. Lôi mạnh Sica về phía chiếc xe, Sica phản ứng kịch liệt vùng vẫy để thoát khỏi tên máu lạnh nhưng dù phản ứng kịch liệt thế nào thì cũng không thế thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Yuri được..
- Thưa cô chủ, còn về phần cô...
- ĐOÀNG.!
Câu nói chưa dứt thì mùi thuốc súng lại bay lên hòa vào không khí, tên vừa mở miệng ôm chân rên rỉ..
- Cái ngu thứ nhất là chúng mày đã đụng đến cô ta, thứ hai là dám cãi lời tao.
- Chúng em biết lỗi rồi, cô chủ tha mạng.._tên kia quỳ xuống đỡ lấy đồng bọn rồi cầu khẩn.
- Cút.
"Hãi hùng" là từ duy nhất trong đầu Sica. Một tên giang hồ thứ thiệt đẫm mùi máu tanh. Black Pearl cầm chặt tay Sica kéo đi. Và lần nay Sica chẳng phản ứng, nói đúng hơn là không dám làm liều, nhỡ ăn viên đạn thì khốn. Cánh cửa xe đóng sập lại và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Lần này không như những lần trước, xe chạy chậm. Chắc vì một người mà Black Pearl như thế. Sica chẳng quan tâm nữa, tâm lí Sica thật sự lúc này không ổn định. Chẳng hiểu sao nước mắt Sica lại rơi. Nhìn qua chiếc kính chiếu hậu trong xe Black Pearl thấy rõ điều đó. Chiếc xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.
- Ngồi yên đó..
Black Pearl xuống xe, lát sau trở lại rồi cầm trên tay hai túi xách. Đưa cho Sica hộp khăn giấy.
- Cầm lấy.
- ...
- Cầm lấy đi, nhìn gì nữa._Black Pearl nạt lớn.
Sica vội cầm lấy, rút khăn giấy ra quệt nước mắt.
- Này.
- Gì đây??
- Áo, mặc vào.
- ...
- Đừng có nhìn tôi như thế, không thích
- ...
- Muốn ăn đạn hả? nhìn bộ dạng thế kia định về nhà như thế chắc.
Sica vẫn tỏ ra không hiểu..bộ dạng này thì sao chứ..@@@@@...Sica cúi xuống nhìn lại mình..à, chiếc áo Black Pearl khoác trên người mình..cứ tưởng Black Pearl đòi chiếc áo...Sica giật chiếc áo da đen của cậu khỏi người mình. Chẳng hiểu sao lập tức Black Pearl quay mặt đi. "Sao thế nhỉ" ..nhìn lại mình một lần nữa và như bị sét đánh..áo bị rách, lại còn bay phăng mấy cúc áo rồi, hở nội y..
- Á.._vội đưa tay che lại, mặt Sica đỏ ửng, độn thổ mà chết mất, sao Sica hay gặp rắc rối với cô ta thế nhỉ?? Ông trời thương Sica lắm cơ...huhuhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro