Đoá Tana
Sao cứ khóc,
Vì chỉ cùng một người?
Sao bao chuyện cũ,
Mãi trở về một nơi.
Ngày ấy,
Bước đến đây cùng bao mơ mộng,
Một đoá Tana rồi thầm mơ
Gửi tặng anh những điều em yêu nhất.
Nhưng đâu biết,
Rằng anh cũng mơ, mơ về người, mà chẳng phải cô.
Về thôi em, khi chút tình cứ hoài dở dang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro