Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở Đầu

Vol 4 - Cứu Nguy Vương Quốc Lúc Hạ Hưu Cùng Băng Hoả Công Nương


Mở Đầu


"Ngài Richard Leinster Điện— Ý tôi là, thưa Phó đoàn trưởng!" Một hiệp sĩ trẻ của đội cận vệ hoàng gia lao vào ngôi nhà bỏ hoang nơi tôi đã đóng quân. "Tất cả các đơn vị đã vào vị trí. Chúng ta đã cắt đứt đường thoát của mục tiêu, và chúng ta có thể xông vào ngôi nhà ngay khi ngài ra lệnh!"

"Cảm ơn Ryan," tôi trả lời. "Anh có thể bảo họ sẵn sàng không? Và đảm bảo không ai quên quả cầu liên lạc của họ, nhưng đừng mở niêm phong cho đến khi chúng ta tấn công. Không có thay đổi nào về lịch trình. Duy trì các ma pháp giảm âm thanh."

"Tuân lệnh!" Chàng hiệp sĩ trẻ rút lui, rõ ràng là đang căng thẳng. Anh vẫn từ chối thả lỏng, dù tôi đã bảo anh gọi tôi là "Richard" ngoài những dịp trang trọng. Tôi không thể thực sự trách anh, vì Gia tộc Nam tước của anh nợ lòng trung thành với Gia tộc Công tước Leinster, nhưng tôi khó có thể tin rằng anh là em trai của sĩ quan tham mưu sắc sảo—người đàn ông mà tôi thực tế có thể nghe thấy bảo tôi "chỉ cần kết hôn với Gia tộc Bá tước Sykes và bắt đầu trở thành hình mẫu của chế độ trọng dụng nhân tài."

Tin tôi đi; tôi thích lắm chứ, tôi nghĩ khi mở hé cửa chớp và nhìn ra ngoài. Làn gió mát đầu hè mang theo mùi nước muối từ Biển Bốn Anh Hùng. Hồ muối lớn nhất lục địa nằm ngay trên núi, và bờ xa của nó là lãnh thổ ngoại quốc.

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, và bóng tối bao trùm ngôi làng miền núi ở phía đông bắc của Vương quốc. Những đám mây dày che khuất mặt trăng, và cũng không có ánh đèn nào trong ngôi dinh thự cũ mà chúng tôi đang ngắm nhìn. Chủ cũ của nó hẳn đã đến từ phía tây, với bằng chứng là kiến trúc đặc trưng của ngọn tháp. Dù hàng rào bao quanh khu đất, nhưng nó không có bức tường nào đáng nói.

"Chúng ta chắc chắn đã chịu thiệt thòi nhỉ, Bertrand?" Tôi hỏi người đàn ông có bộ râu tuyệt đẹp bên cạnh—hiệp sĩ đứng đầu trong Sư đoàn 2. Ông đang ở thời kỳ đỉnh cao và mặc một chiếc áo choàng bên ngoài bộ giáp trắng của mình. "Bị triệu tập để bắt giữ một người từng là một trong số chúng ta cho đến cách đây không lâu, ý là—bị nghi ngờ là phản quốc. Theo như tôi biết, Vương quốc chưa từng có cuộc nổi loạn nào kể từ Ám Vương Chiến. Và bây giờ, người từng là người thứ hai trong danh sách kế vị ngai vàng đang âm mưu thay đổi điều đó."

"Richard," ông trả lời, làm cứng nét mặt nghiêm nghị của mình, "chuyện này thật ngớ ngẩn. Họ không cần phải triệu tập chúng ta từ Vương đô chỉ vì chuyện này."

"Ông đang thắc mắc tại sao Gia tộc Algren không làm gì cả, dù Công tước đã quyết định phụ trách Gerard phải không?"

"Cậu biết gì à?" chiến binh lão luyện nghiêm túc hỏi. Những hiệp sĩ khác chen chúc trong phòng cũng đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, bọn họ đều có nghi ngờ về nhiệm vụ này.

Bốn Gia tộc Công tước của Vương quốc đã thề trung thành tuyệt đối với Vương tộc. Có rất nhiều lý do lịch sử cho điều đó, bao gồm cả mối quan hệ huyết thống được hình thành khi các Công tước đầu tiên được phong tước.

Quốc gia của chúng tôi giáp với Đế quốc ở phía Bắc và Liên minh Công quốc ở phía Nam—cả hai đều là những cường quốc lục địa lớn—trong khi biên giới phía Tây của chúng tôi là điểm tiếp xúc duy nhất với lãnh địa của Ám Vương, kẻ thù không đội trời chung của toàn thể nhân loại. Chúng tôi không thể để mất cảnh giác, ngay cả khi không có xung đột lớn giữa người và ác quỷ, vì vậy lực lượng chính của Hiệp sĩ Hoàng gia đã trở thành một phần cố định của biên giới phía Tây—tất nhiên là có sự đồng hành của các quý tộc phía Tây dưới sự lãnh đạo của Gia tộc Công tước Lebufera.

Tình hình này tự nhiên đã truyền cảm hứng cho bốn Gia tộc Công tước cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ Vương quốc và Vương tộc. Khoảng 100 năm trước, Gia tộc Công tước Howard ở phía Bắc đã đánh bại Đế quốc trong một cuộc tranh chấp biên giới và buộc họ phải nhượng lại vùng nông nghiệp Galois nổi tiếng trù phú, nơi từ đó trở thành một phần lãnh địa của Gia tộc Howard. Gia tộc Leinster của tôi, những người cai trị miền Nam, đã ba lần giao chiến với Liên minh Công quốc trong hai thế kỷ qua. Bà và mẹ tôi đã tham gia vào Chiến tranh Miền Nam lần thứ hai và thứ ba, và sáp nhập một trong những Công quốc ở mỗi nơi. Trong khi đó, các lực lượng phía Tây đã giành được vinh quang trong nhiều cuộc đụng độ với Ám Vương Quân.

Ngược lại, Gia tộc Công tước Algren ở phía Đông lại chia sẻ biên giới trên bộ với Thánh Linh quốc thân thiện. Giữa vùng đó và Biển Bốn Anh Hùng ở phía đông bắc, Gia tộc của họ không được ban phước khi nói đến chiến công. Thực tế đó khiến họ càng háo hức hơn khi liều mạng để thể hiện lòng trung thành với Vương quốc và Vương tộc. Tôi có thể đếm được số Công tước Algren đã chết vì tuổi già trên đầu ngón tay. Việc Gia tộc của họ không hành động trong một vấn đề liên quan đến Vương tộc là điều không thể giải thích được.

Tôi thở dài, nhớ lại khuôn mặt của vị trưởng lão, mệt mỏi vì bệnh tật, người mà tôi đã tiếp kiến ​​vào ngày hôm trước. "Câu trả lời rất ngắn gọn," tôi nói với Bertrand, "là Lão Công tước bị bệnh. Dù ngài ấy có vẻ khá khỏe khi tôi gặp tại buổi lễ phong chức tân hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia và các pháp sư hoàng gia."

"Con trai của ngài ấy không thể nắm quyền chỉ huy sao? Tôi nhớ là họ đã đủ tuổi rồi."

Tôi gật đầu với hiệp sĩ kỳ cựu. "Ngài ấy có bốn người con trai, dù tôi nghĩ một trong số họ vẫn đang học đại học."

"Và Lão Công tước vẫn gọi chúng ta? Ngay cả khi không tính đến học viên, ngài ấy vẫn có những lựa chọn khác." Điều đó cũng giống như một lời tuyên bố rằng Công tước Algren bất đồng quan điểm với ba người con trai lớn của mình.

Tâm trạng của các hiệp sĩ trong phòng trở nên u ám. Việc đưa chúng tôi ra đây, đến vùng rìa của Vương quốc không nằm trong kế hoạch ban đầu. Sĩ quan tham mưu cay độc của tôi và tôi đã lo lắng sợ một cơn bùng nổ từ đoàn trưởng của chúng tôi hoặc em gái tôi—cả hai đều cáu kỉnh sau nhiều ngày bị ép buộc tham gia các nghi lễ ngoại giao chính thức—khi một bức thư bí mật đột nhiên được gửi đến hoàng cung. Bức thư do chính tay Công tước Algren viết và có nội dung: "Hoàng tử Gerard đang tiếp xúc gần với phe phái quý tộc. Nghi ngờ có cuộc nổi loạn. Yêu cầu điều động ngay lập tức đội cận vệ hoàng gia."

Không dễ để quyết định ai sẽ chỉ huy biệt đội, dù xét đến mức độ nghiêm trọng của tình hình, đoàn trưởng, sĩ quan tham mưu và tôi là những lựa chọn duy nhất. Sau một cuộc tranh cãi nảy lửa, nhiệm vụ đã đổ lên vai tôi.

"Việc thiếu sự ủng hộ của Công tước có liên quan gì đến việc các pháp sư hoàng gia từ chối tham gia cùng chúng ta không?" Bertrand hỏi. Ông có vẻ căng thẳng.

"Tôi không thể chứng minh được," tôi nói. "Tuy nhiên, các phái viên từ các Công quốc Bazel và Atlas—cả hai đều giáp ranh với Lãnh địa Leinster—đã xuất hiện ngay sau khi đại sứ Đế quốc rời đi. Chưa kể đến các sứ giả từ Thánh Linh quốc đến thông báo cho chúng ta về các cuộc tập trận quân sự dọc theo biên giới phía đông. Sẽ không phải là động thái ngoại giao tốt nhất khi cả đội cận vệ hoàng gia và các pháp sư hoàng gia đều đi vắng—dù em gái tôi và đội cận vệ riêng của hoàng gia là đủ, nếu ông hỏi tôi thì là vậy." Tôi giơ tay lên trong một cử chỉ khoa trương để làm nổi bật cái cớ hợp lý của mình, nhưng Bertrand và các hiệp sĩ khác vẫn im lặng.

Đội cận vệ hoàng gia từng bị chế giễu là lực lượng hiệp sĩ yếu nhất trong Vương quốc, nhưng vài năm trở lại đây đã có những thay đổi lớn sau khi chế độ trọng dụng nhân tài được áp dụng thử nghiệm tại đơn vị riêng của Bệ hạ. Dù chúng tôi chỉ có sáu đại đội và quân số ít hơn 300 người, nhưng giờ chúng tôi được coi là lực lượng tinh nhuệ của Vương quốc. Và chúng tôi thậm chí còn tinh nhuệ hơn nữa khi Gerard và những người bảo thủ còn lại đã bị sa thải sau vụ lộn xộn mà họ gây ra tại Học viện Hoàng gia.

Nhưng tất cả chúng tôi đều biết những kẻ bảo thủ sẽ hạ mình xuống để bảo vệ quyền lợi của họ như thế nào—đặc biệt là vì, với tư cách là con trai thứ ba của những Gia tộc danh giá, họ chính thức là những quý tộc chỉ trên danh nghĩa. Khi Đoàn trưởng hiện tại nhậm chức, lũ đó còn làm ầm lên cơ mà. Allen có thể là người duy nhất có thể hiểu được những rắc rối mà họ đã gây ra cho tôi.

"Ông muốn biết tại sao các con trai của Công tước không chỉ huy phản ứng không?" Tôi nói. "Người lớn tuổi nhất, Grant, đang chuẩn bị một cuộc tập trận quân sự lớn với quân đội Algren để phù hợp với cuộc tập trận mà Thánh Linh quốc đang tổ chức. Người thứ hai, Greck, đang ở Vương đô—Gia tộc Algren luôn xuất hiện để chào đón các đại sứ đứng đầu một đội quân. Người thứ ba, Gregory, đang ốm, và người trẻ nhất, Gil, là một sinh viên đại học. Tất cả đều ổn. Còn câu hỏi nào khác không?"

"Không," Bertrand trả lời, "nhưng tôi cần một chút thời gian để bình tĩnh lại trước khi chúng ta bước vào trận chiến."

Ông rút một quả cầu ghi hình từ trong túi ra. Nó hiển thị hình ảnh... tôi, bị ép phải quỳ trước đám đông tại hoàng cung đang diễn tập trong khi hầu gái trưởng nhà tôi, Anna, đang mắng tôi. Tôi có thể thấy em gái tôi và Allen đang đánh nhau ở phía sau. Tôi cố giật nó, nhưng cánh tay to lớn của ông đã ngăn tôi lại.

"Cậu bị sao thế, Richard?" ông hỏi.

"B-Bertrand!" Tôi hỏi. "Ai-Ai đưa cho ông cái đó?!"

"Đoàn trưởng và sĩ quan tham mưu, trên đường ra khỏi Vương đô. Họ nói tôi sẽ thấy 'dễ chịu'."

"Hả?"

Các hiệp sĩ gần đó cười khẩy.

C-Cả mấy người nữa hả! Thử đợi lúc quay về Vương đô đi, vợ các chú em sẽ được biết vài chuyện cũng thú vị lắm.

"Chú ý," tôi nói, đổi giọng. Mọi hiệp sĩ trong phòng đều đứng thẳng dậy. "Hãy xem lại lần cuối. Chúng ta đang truy đuổi Gerard Wainwright. Hắn bị tình nghi phản quốc. Dù hắn bị thương ở cánh tay phải tại Học viện Hoàng gia và không thể vung kiếm, nhưng hắn vẫn có thể thi triển ma pháp. Đừng để binh lính mất cảnh giác. Ngoài ra, theo lời Lão Công tước Algren, những người lính canh gác hắn đã rút lui."

"T-Thưa ngài!" Ryan giơ tay lên, má dỏ bừng. Tôi khá chắc là anh đã ngoài hai mươi, nhưng anh thường không hành động như vậy.

"Sao đấy?"

"Nếu Hoàng tử phản kháng thì sao?"

"Bắt hắn lại, nhưng đừng làm tệ hơn. Việc đó không khó đâu—hắn chỉ là một người. Còn gì nữa không?"

Môi của các hiệp sĩ mím chặt thành một đường thẳng.

Không cần lo lắng về tinh thần. Chính xác là những gì mình muốn thấy.

"Tốt!" Tôi quát. "Vậy thì đi thôi!"


Tôi ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà nơi Gerard bị giam giữ được xây bằng gỗ. Một trong những thuật thức kỳ lạ của Thú nhân hẳn đã được đưa vào quá trình xây dựng tòa nhà, vì nó không có dấu hiệu hao mòn rõ ràng dù đã dễ dàng có một trăm năm tuổi.

Khi chúng tôi vào bên trong, các nhóm khác bắt đầu báo cáo.

"Trung đội 2 báo cáo. Không xác định được mục tiêu."

"Trung đội 3 báo cáo. Không thấy một bóng người nào!"

"Trung đội 4 báo cáo, tại đây cũng vậy. Nơi này vắng tanh."

Tôi dừng lại trong khi tìm kiếm ở tầng một. "Ngôi nhà trống rỗng sao?" Tôi lẩm bẩm với chính mình. "Nhưng mình biết hắn đã ở đây khi—"

"Phó đoàn trưởng!" Giọng khàn khàn của Bertrand vang lên từ quả cầu liên lạc của tôi. "Hắn ở dưới lòng đất! Có một con đường xuống qua chiếc đồng hồ lớn ở sảnh chính, và nó dẫn đến một tầng hầm không có trên bản đồ mà chúng ta—"

"Bertrand?!" Tôi hét vào quả cầu khi giọng nói của ông ngừng lại. Tiếng hét và âm thanh của một cuộc đấu kiếm đập vào tai tôi.

"Trung đội 1 và 2, xuống tầng hầm!" Tôi lập tức ra lệnh. "Những người còn lại, niêm phong các lối ra!"

"Rõ!"

Tôi chạy qua ngôi nhà tối tăm rồi xuống cầu thang xoắn ốc. Đột nhiên, tầm nhìn của tôi mở rộng, và tôi thấy mình đang ở trong một tầng hầm khá lớn. Tường hầm treo đầy kiếm, phát ra ánh sáng thay cho chân nến. Phía trước tôi, hơn mười hiệp sĩ của tôi, kiếm và giáo sẵn sàng, đã tạo thành một đội hình chiến đấu và đang đối đầu với một người đàn ông to lớn mặc áo choàng trùm đầu màu xám. Bertrand và một số người khác bị thương và thở hổn hển.

Ngược lại, đối thủ của họ không hề hấn gì. Hắn đang đặt thanh trọng kiếm trong tay trái lên vai, và tôi có thể thấy mái tóc nâu sẫm lốm đốm bạc nhô ra từ dưới mũ trùm đầu. Hắn bị mất mắt trái, một vết sẹo ghê rợn cho thấy đã bị một móng vuốt khoét ra, và cánh tay phải dưới khuỷu tay được che phủ bằng một chiếc găng tay đen—một bàn tay giả.

Người đàn ông to lớn đột nhiên mở to mắt phải và vung thanh kiếm lớn xuống, nhanh chóng kích hoạt ít nhất một chục Thuỷ Ma Pháp.

Thượng Cấp Ma Pháp!

Tôi lập tức vung kiếm và thi triển Hoả Thượng Cấp Ma Pháp, Nham Cầu, vào những quả cầu chất lỏng khổng lồ đang lao về phía mình, sau đó giơ kiếm lên khi tôi chống chọi với sóng xung kích từ vụ va chạm xảy ra.

"H-Hắn có thể đấu lại Hoả Ma Pháp của phó đoàn trưởng sao?" Ryan run rẩy nói.

Đằng sau hắn là không ít hộp gỗ nằm rải rác cùng một cánh cửa đôi bằng đá bị rêu bao phủ, nay đã được mở một bên. Gerard hẳn đã bỏ trốn bằng đường đó

Hiệp sĩ một mắt, một tay có thể chiến đấu với quân lính của mình mà không cần trợ giúp và ngang cơ mình—hậu duệ trực tiếp của dòng máu Leinster—bằng Thuỷ Ma Pháp? Không thể có nhiều người như vậy trong toàn bộ—

Rồi tôi nhận ra điều đó.

"Tất nhiên rồi," tôi nói. "Là ngươi à. Nhưng tại sao?!"

"Điều đó hẳn là hiển nhiên." Giọng nói của hắn trầm và u ám, và ánh mắt của hắn sắc bén như một con kỳ lân. Cả tòa nhà rung chuyển khi mana của hắn dâng trào. Làm sao hắn vẫn còn đáng sợ như vậy sau một thời gian dài nghỉ hưu?

"Đã quá lâu rồi," tôi nói, chĩa kiếm vào người đàn ông. "Hắc Hiệp Sĩ William Marshal. Ta nghe nói ngươi đã trở thành ẩn sĩ sau những gì đã xảy ra với con rồng đen đó. Giờ thì, ngươi đã đưa Gerard đi đâu rồi?"

"Một câu hỏi ngớ ngẩn, Leinster. Ta có thể đã nghỉ hưu một thời gian, nhưng nhiệm vụ của ta là bảo vệ Hoàng tử. Ta đã thề trên thanh kiếm của mình để giữ người ấy không bị tổn hại."

"Hắn bị tình nghi phạm trọng tội! Nếu ngươi che chở cho hắn, ngay cả chiến công của ngươi cũng không cứu được ngươi!"

"Nói đủ rồi!" Cựu hiệp sĩ hùng mạnh nhất Vương quốc gầm lên. "Nếu các ngươi tự gọi mình là hiệp sĩ, hãy để thanh kiếm lên tiếng thay các ngươi! Hãy đến với ta nếu các ngươi dám, lũ nhãi con!"

Chuyện này...có vẻ không ổn rồi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro