Chương 39
Đến ngày sinh nhật của Hồ lão gia, Đoàn Nghi Ân mặc bộ tây trang mà Vương thiếu gia giúp mình đo lượng.
Bối cảnh gia đình của Hồ Sơn quả nhiên không phải chỉ là khoác lác, tại đại sảnh nơi nào cũng đều là doanh nhân thành đạt, hắn cầm ly rượu đi tới chỗ của Đoàn Nghi Ân: "May là có cậu theo giúp tôi, bằng không cùng cái đám này ngốc ngốc uống rượu, tôi phỏng chừng là có thể chết vì chán đó."
Đoàn Nghi Ân cùng hắn cụng ly: "Những người này đều không ít lần xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính đi."
"Ừa, đều là những doanh nhân thành đạt cả đấy."
Đoàn Nghi Ân gật đầu: "Thì ra bối cảnh của cậu quả thật ghê gớm như vậy a."
"So ra thì vẫn kém Vương gia nhà cậu."
"Sao có thể chứ."
Hai người nịnh qua nịnh lại nửa ngày lại ha ha cười đùa, nói chuyện được một hồi, Hồ Sơn liền bị trưởng bối gọi đi, Đoàn Nghi Ân một người tựa trên ban công chờhắn, không quá năm phút lại có một người đi tới chỗ cậu, Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu lên nhìn, cư nhiên lại là Từ Địch.
Từ Địch đứng ở xa xa không dám tới bắt chuyện, lúc đi vào rồi mới xác nhận đúng là Đoàn Nghi Ân, nhưng hắn quả thật không rõ Đoàn Nghi Ân tại sao lại có thể ởmột nên như thế này vì thế chủ động tới đây chào hỏi: "Đoàn ca."
Đoàn Nghi Ân gật đầu: "Từ Địch, đã lâu không gặp a."
"Đoàn ca, anh làm sao lại ở nơi này? Anh quen Hồ lão sao?"
"Anh với Hồ Sơn là bạn bè."
Từ Địch bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy khó trách, em là đi theo ba của mình tới đây."
Đoàn Nghi Ân cùng hắn chạm ly, sau đó cười nói: "Giúp anh chào hỏi bác trai một tiếng."
Từ Địch đối với câu trả lời của cậu không quá tin tưởng, bình thường không phải sẽ hỏi ba của cậu là ai sao? Từ chương trình thực tế kia hắn cũng chậm rãi tăng thêm không ít hảo cảm đối với Đoàn Nghi Ân, vốn sau khi chấm dứt chương trình định quay về công ty rửa sạch lại những hành vi ác ý của mình trong lần đầu tiên gặp mặt, kết quả Đoàn Nghi Ân căn bản không có trở về công ty, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng gặp được người, hắn nghĩ muốn thể hiện thái độ tốt hơn một chút, vì thế chủđộng giới thiệu: "Ba của em là Đạt chủ tịch."
Thời điểm nghe tới cái tên này Đoàn Nghi Ân quả thật có chút kinh ngạc: "Nguyên lai là Từ thiếu gia."
Từ Địch trong lòng vui vẻ, hắn cảm thấy được mình có thể giúp Đoàn Nghi Ân một minh tinh nhỏ này bổ sung thêm một chút kiến thức: "Đoàn ca trước đây đã từng tham gia những buổi yến hội như vậy chưa?"
"Rất ít tham gia."
"Loại yến hội này cơ bản đều là những doanh nhân thành đạt, giống như bối phận của Hồ lão gia đây quả thật tựa như một ngôi sao sáng, người tới tham gia đều là những nhân vật rất có mặt mũi."
Đoàn Nghi Ân còn thật nghiêm túc gật đầu: "Rất nhiều người đã thấy qua ở trên tạp chí."
"Phải nha, Đoàn ca muốn quen ai, em giúp anh giới thiệu."
Đoàn Nghi Ân còn chưa kịp trả lời làm sao đã thấy mọi người ở trong đại viện bắt đầu tụ lại một chỗ, Hồ lão cầm trượng khuôn mặt tươi cười đi ra, Đoàn Nghi Ân nhìn nhìn, vừa định tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy với Từ Địch, lại bị sặc rượu, bởi vì cậu thấy Vương Gia Nhĩ, cùng với quản gia đang mang theo hộp quà đi ở phía sau.
Tên lừa gạt, không phải nói sẽ không tới sao??
Vương Gia Nhĩ đi tới trước mặt Hồ lão hơi hơi cúi đầu, Hồ lão nhanh chóng dìu y: "Cháu có thể đến, quả thật như rồng tới nhà tôm."
"Hồ gia, ngài nói quá rồi." Y nhận lấy lễ vật ở trong tay quản gia, tự mình đưa cho người hầu phía sau của Hồ lão: "Trưởng bối trong nhà để cháu tới làm đại diện."
"Được được, vào nhà lại nói."
Từ Địch thấy Đoàn Nghi Ân nhìn về phía trước, bắt đầu chủ động giải thích: "Đó là thiếu gia của Vương thị, không biết Đoàn ca đã nghe qua Vương gia chưa, cụ thểthì em cũng không rõ, bất quá em có nghe ba mình nói, Vương thị bối cảnh cực kì đồsộ, giẫm một bước cũng có thể gây chấn động, hôm nay nhìn thấy thái độ của Hồ lão như vậy, xem ra không phải chỉ là nói điêu."
Từ Địch nhìn biểu tình của Đoàn Nghi Ân một chút, cảm thấy cậu chỉ có phản ứng sau khi nhìn thấy Vương thiếu gia, hắn có chút khó xử, nhưng để khiến cho Đoàn Nghi Ân thay đổi cái nhìn về hắn, vẫn là nói: "Nếu Đoàn ca muốn làm quen Vương thiếu gia, em có thể tìm người tiến cử giúp anh một chút."
Đoàn Nghi Ân có chút xấu hổ, cậu nhìn Từ Địch không biết làm sao phải mở miệng, chỉ có thể xua tay: "Không, không cần đâu Từ Địch, không cần tiến cử cái gì hết."
"Đoàn Nghi Ân."
Vừa dứt lời chợt nghe thấy Vương Gia Nhĩ ở cách đó không xa gọi cậu, Đoàn Nghi Ân nhanh chóng quay đầu lại, không biết có phải ảo giác hay không, Vương thiếu gia hôm nay soái hơn rất nhiều, tây trang được cắt may khéo léo, thật xứng với dáng người tỉ lệ hoàn mỹ của y, mày kiếm mũi cao, đường cong rõ ràng, xa xa ánh đèn hắt lại, theo từng bước chân y tiến về hướng này, đôi mắt thâm thuý vô cùng, như là chứa cả một biển trời sao.
Mà chính cậu, đứng ở trung tâm của bầu trời đó.
Đoàn Nghi Ân vẫn không thể hiểu nổi cái gì gọi là nhất kiến chung tình. Cái loại lãng mạn này, giống như là nhìn thoáng qua, là có thể vĩnh viễn sánh cùng tình yêu đất trời, đối với cậu mà nói có chút hư vô mờ mịt.
Cậu nghĩ, cậu thích Vương Gia Nhĩ, là sau khi kết hôn, ngày đêm làm bạn, lâu ngày mới sinh ra tình cảm, cậu nghĩ cậu là càng ngày càng thích y, muốn cùng y thật dài lâu, mãi đến trọn đời.
Nhưng một màn này thình lình nảy ra, nhịp tim lại tựa như trống dồn, đánh tới ngực cậu cũng có chút hoảng sợ, cậu tuỳ ý để Vương Gia Nhĩ kéo lấy tay mình, nghe Vương Gia Nhĩ khách khí cùng Từ Địch chào hỏi, nghe Vương Gia Nhĩ giới thiệu mình là người yêu của y, cậu cũng không rảnh chú ý tới biểu tình khiếp sợ của Từ Địch.
Ngay tại một khắc này, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, ngã vào tình yêu đến từ Vương Gia Nhĩ.
Cậu có chút ngẩn ngơ bị Vương thiếu gia mang đi, mãi cho đến khi ra khỏi nhà của Hồ gia, mới từ trong một đống cảm xúc hỗn loạn đó phản ứng lại.
Vương Gia Nhĩ lôi kéo tay cậu, một đường đi về phía trước, cậu không biết là mình bị mang tới nơi nào, nhưng cậu căn bản cũng chẳng muốn hỏi.
Thầm nghĩ rằng chỉ cần là đi với y, tới chỗ nào cũng đều có thể.
Từ trên xe đi xuống, trước mắt là toà kiến trúc quen thuộc càng khiến cho tim cậu đập nhanh hơn, Vương Gia Nhĩ chưa từng mở miệng ra, gắt gao nắm chặt tay cậu mởcổng lớn, bên trong im lặng không một bóng người, Vương thiếu gia mang theo cậu từng bước đi vào trong, dừng lại bước chân xoay người đối mặt về phía cậu, bốn mắt nhìn nhau một hồi, y mới trầm thấp mở miệng: "Đoàn Nghi Ân, em còn nhớ rõ nơi này không."
"Nhớ rõ."
"Năm năm trước chúng ta đã tới đây một lần."
"Khi đó là tới qua loa, vội vàng bận rộn bỏ đi."
"Kỳ thật, tôi nghĩ muốn ở đây lâu hơn một chút."
Đoàn Nghi Ân im lặng chờ y nói tiếp, chỉ là tình yêu của Vương thiếu gia quá dài cũng quá lâu, y không biết phải làm thế nào sắp xếp lại những lời mình muốn nói.
Y cúi đầu, tầm mắt chống lại ánh mắt trong suốt thẳng thắn kia, giống như lần đầu tiên gặp nhau vậy, nghiêm túc mà nhìn cậu: "Anh thật không đúng, còn chưa nói qua với em câu này."
"Anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro