Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Vương thiếu gia đợi vài ngày, cũng không có thấy Đoàn Nghi Ân hỏi lại y chuyện này, y tâm lí không yên, suy nghĩ thật nhiều phương án đều bị chính bản thân mình bác bỏ.

Mấy hôm trước sinh nhật của Hồ lão gia, quản gia đưa cho y thiếp mời, năm vừa rồi y nói quản gia đặt quà, an bài người tới tặng, năm nay cũng tính làm như vậy, nhưng một tuần trước sinh nhật, lại bị Đoàn Nghi Ân kéo tới sô pha tư vấn kiểu dáng tây trang.

Đoàn Nghi Ân lần đầu tiên lấy thân phận khách mời tham gia yến hội sinh nhật trang trọng như thế này, cậu lật vài trang tạp chí tây trang hỏi Vương Gia Nhĩ: "Anh cảm thấy em mặc bộ nào thì đẹp hơn?"

Vương thiếu gia nhìn lướt qua: "Em muốn mặc tây trang?"

"Phải a, là sinh nhật của ông nội Hồ Sơn, hắn mời em tới đó giết thời gian cùng hắn." Nói xong tiếp tục lật tạp chí: "Anh cũng được mời mà đúng không?"

"Ân."

"Vậy anh có tham dự không?"

"Không đi."

Đoàn Nghi Ân vô tình gật đầu, sau đó chỉ vào tạp chí: "Cái này được không?"

"Không dễ nhìn."

"Còn cái này?"

"Không dễ nhìn."

Đoàn Nghi Ân thay đổi vài bộ, đều nhận được đáp án "Không dễ nhìn", cậu có chút khó xử mà ngẩng đầu lên: "Không đẹp sao? Vậy anh có đề cử cái nào không?"

Vương thiếu gia trả lời: "Có thể đặt theo yêu cầu."

"Đi tiệm nào để đặt theo yêu cầu?"

Vương thiếu gia nghiêm trang nói: "Không cần đi cửa hàng."

"Hả?"

"Đem số đo của em cho quản gia là được rồi."

Đoàn Nghi Ân buông tạp chí xuống: "Vậy em đi tìm quản gia đo một chút."

Vương thiếu gia nhíu mày: "Quản gia công việc bận rộn."

Đoàn Nghi Ân cười híp mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ."

"Không biết."

Cậu làm một bộ suy nghĩ: "Vậy không bằng phiền toái nhờ Vương thiếu gia giúp em đo được không?"

Vương Gia Nhĩ nghiêm túc gật đầu: "Có thể."

Hỏi quản gia thước dây để đo xong, liền đem người giao cho Vương Gia Nhĩ, Vương thiếu gia nghiêm túc đánh giá thân thể cậu một hồi, sau đó để cậu mở rộng hai tay, đo từng chút từng chút một xuống phía dưới.

Lúc bắt đầu thì vẫn hoàn hảo, Vương thiếu gia còn thật sự rất nghiêm túc mà ghi chép lại, nhưng dần dần, hai người dán lại càng gần hơn, thẳng cho đến khi gắt gao dính chặt lại với nhau. Đoàn Nghi Ân cảm thụ được hai bàn tay đang ở hông mình vuốt ve, thoải mái mà ôm lấy cổ y: "Vương tiên sinh đều là như vậy đùa giỡn với khách hàng sao?"

Vương Gia Nhĩ cụng trán cậu một cái, hai tay mang theo thước dây lén lút tiến vào phía dưới quần áo rộng thùng thình của cậu, không có quần áo làm trở ngại, cậu liền cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của sợi thước dây thô ráp, cọ đến bên hông cậu đều ngứa, dừng lại một chút lại cảm giác hai bàn tay kia chậm rãi dời xuống, sau đó mông dưới chợt lạnh, quần nháy mắt bị tuột xuống tới đầu gối, hai cánh mông no đủ hoàn toàn bị bại lộ giữa không khí.

Cậu vươn đầu lưỡi ra liếm lấy đôi môi của Vương Gia Nhĩ: "Lúc đo cho khách cũng đều phải cởi quần áo của họ ra sao?"

Vương thiếu gia nghiêm trang nói: "Đo vòng mông." Nói xong trực tiếp đem đầu lưỡi nghịch ngợm của đối phương ngậm lấy.

Thước dây rớt trên mặt đất đã sớm không có chỗ dùng tới, Đoàn Nghi Ân bị áp ởtrên tường thừa nhận y ôn nhu lại cường ngạnh hôn môi.

Đoàn Nghi Ân không phải là con giun trong bụng y, tuy rằng đoán không ra y nghĩ gì, nhưng mà thập phần khẳng định, khoảng cách kì hạn sắp tới gần, Vương Gia Nhĩ biểu hiện lại càng bất an, cậu có thể nói với Vương Gia Nhĩ, anh không cần phải lo lắng, em sẽ không rời đi đâu.

Nhưng cậu lại muốn biết, tới phút cuối cùng Vương Gia Nhĩ sẽ làm như thế nào đểgiải quyết vấn đề này.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Vương Gia Nhĩ, đầu lưỡi ở trong khoang miệng đối phương khám phá từng ngõ ngách, động tác ôn nhu tựa như trấn an trái tim đang bất ổn của ai đó.

Bàn tay của Vương thiếu gia vừa định chạm tới dương vật của cậu, đã bị Đoàn Nghi Ân nâng tay ngăn cản lại, cậu liếm vành tai của Vương Gia Nhĩ nhỏ giọng nói: "Đểem giúp anh được chứ?"

Vương thiếu gia giật mình một chút, thắt lưng đã bị Đoàn Nghi Ân linh hoạt mở ra, cậu hôn hôn khoé miệng của Vương Gia Nhĩ, sau đó quỳ một gối xuống mặt đất cởi bỏquần của Vương Gia Nhĩ.

Vương Gia Nhĩ vừa định đem người kéo lên, chỉ thấy Đoàn Nghi Ân ngửa đầu nhỏ giọng cầu xin: "Cho em ăn được không?" (>< má‼)

Vương thiếu gia hạ thân trướng tới phát đau, như trước đem người ôm đứng lên, đặt tới trên giường: "Mặt đất không thoải mái."

Tới giường rồi cậu đem thân thể Vương Gia Nhĩ đè xuống hôn một hồi, lại cởi bỏnút áo sơ mi, học động tác của Vương Gia Nhĩ, hôn qua ngực cùng cơ bụng của y, cuối cùng dừng lại ở đường nhân ngư quyến rũ liếm lộng phác thảo từng nét.

Ngón tay di động đến bụng dưới, đem dương vật đang bị trói buộc của đối phương phóng xuất ra bên ngoài.

Một thứ dáng dấp đạt tiêu chuẩn thật lớn ở trước mặt cậu lắc lư vài cái, cậu thửvươn đầu lưỡi ra liếm lấy hành thân, từ dưới lại hướng tới phía trên đỉnh trụ, khoang miệng quá nhỏ, chỉ có thể bao trùm lấy được đỉnh đầu, cậu nửa nắm lấy dương vật, học bộ dáng Vương Gia Nhĩ trước đó giúp cậu liếm lộng, trúc trắc mút vào, mãi cũng không tìm thấy được chỗ mẫn cảm, thẳng cho đến khi bên tai truyền tới một tiếng hô hấp gợi cảm đầy thoả mãn, mới như được cổ vũ, tiếp tục liếm láp không ngừng.

Nhưng mãi đến khi cổ tay cậu tê dại, đầu lưỡi cũng phát run, dương vật của Vương thiếu gia ngoài trừ càng ngày càng lớn hơn, cũng không có dấu hiệu muốn bắn tí nào.

Cậu có chút uỷ khuất mà ngẩng đầu lên: "Gia Nhĩ, anh làm sao vẫn chưa chịu ra a."

Vương Gia Nhĩ một bàn tay vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của cậu, trong mắt đều thấy rõ cả dục vọng, thấy dịch nhầy tràn ra từ đôi môi hồng nhuận của cậu, khàn khàn giọng nói: "Ngồi lên trên."

Đoàn Nghi Ân chủ động cởi luôn cái quần đang vướng víu của mình, thuận tiện cầm lấy dầu bôi trơn ở đầu giường, nhét vào tay y: "Anh giúp em đi."

Ngón tay chen chúc vào hậu huyệt ướt át phía sau mà cẩn thận khuếch trương.

Như có như không mà chạm vào điểm mẫn cảm của cậu khiến cho toàn thân cậu nhưmuốn nhũn ra, cảm giác huyệt động phía sau gần như đã đủ ướt, liền nâng thắt lưng của Đoàn Nghi Ân lên, để cậu chậm rãi ngồi xuống.

Tư thế ngồi này khiến cho nó đi vào độ sâu mà từ trước tới nay chưa từng có, Đoàn Nghi Ân chủ động lay động thắt lưng như muốn nhũn ra của mình, bắt đầu mạnh mẽ chuyển động.

Cậu cố gắng co rút lại huyệt động phía sau, lại đem chính mình cọ tới ngứa ngáy, khoé miệng tràn ra những tiên rên rỉ van xin, "Gia Nhĩ, anh có thể động một cái được không."

Vương thiếu gia cực kì nghe lời, thúc lên một chút, trực tiếp đỉnh tới bộ vị mẫn cảm của cậu, Đoàn Nghi Ân rên một tiếng, nhưng Vương thiếu gia sau đó lại dừng lại.

Cậu ghé sát vào trên người Vương Gia Nhĩ lấy lòng: "Gia Nhĩ, anh động động một chút đi."

Vương thiếu gia không một tiếng động: "Không phải em muốn tự động sao?"

Đoàn Nghi Ân hôn khoé miệng của y, uỷ khuất nói: "Chỉ là em không có đủ khí lực, anh dù sao vẫn là hơn em mà."

Thấy Vương thiếu gia như trước không để ý tới, cậu chỉ có thể chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của y, mềm oặt ở trên người y rên ra tiếng: "Ông xã, anh động một chút được không?"

Vừa dứt lời, dương vật đang được huyệt động phía sau bao trùm tựa hồ lại lớn hơn một vòng, Vương thiếu gia ngồi dậy ôm lấy thân thể đang xụi lơ trên người mình nhanh chóng thúc về phía trước.

Thước dây nằm lăn lốc ở trên mặt đất im lặng một đêm, không thể phát huy được công dụng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jm