Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LMLS For Vip II

Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ.

(Sen nhỏ mới hé chồi)

Chương 71: Xuất phát đến Hoàng Vân Sơn

Dịch: Tà Thần

Nguồn: Khoái Lạc Môn -www.kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Ánh nắng ban mai lại tới, trong buổi sáng Hoàng Căn Vĩ gọi điện thoại đến sở quản lý hành chính để đặt một vé tàu đến Hoàng Vân Sơn trong tối nay, U thị là một thành phố lớn, cũng là một đầu mối giao thông quan trọng về đường sắt, mà Hoàng Vân Sơn thuộc vào danh lam thắng cảnh, nên các chuyến tàu đi tới đó không hề thiếu, đặt vé tuy hơi trễ nhưng vẫn dễ dàng mua được.

Không đến một lúc, thư ký của Hoàng Căn Vĩ gọi điện thoại tới nói cho Hoàng Căn Vĩ đã hoàn thành nhiệm vụ đặt được vé tàu vào 9h30 tối nay sẽ xuất phát, lúc tới Hoàng Vân Sơn sẽ là 12h trưa hôm sau, ngủ một đêm mở mắt ra sẽ tới, rất tiện.

Buổi sáng, Hoàng Căn Vĩ đi đến sở quản lý hành chính, tiện tay lấy vé tàu cho Lưu Dương luôn, sau đó xử lý một ít công việc, Lưu Dương lập tức phải đi , cho dù có bận việc cũng phải gát qua một bên, mà Lưu Thải Vân cũng không đi làm, nàng phải chuẩn bị một số thứ cho Lưu Dương đó là vài thứ lương khô để ăn trên đường, Lưu Dương chuẩn bị thì hơi ít , hơn nữa khi đi cũng không tiện để mang theo.

Giữa trưa Hoàng Căn Vĩ mang vé tàu về đến nhà, tới buổi chiều, Hoàng Căn Vĩ không đi làm , Lưu Dương đi xa, vấn đề an toàn của hắn không phải lo lắng, bất quá kinh nghiệm xã hội của Lưu Dương còn ít, nên nhắc cho hắn một ít chuyện quan trọng, hoặc là chuẩn bị một vài đồ dùng, những thứ còn thiếu không nhiều lắm, có thể coi như là đầy đủ.

Người một nhà cùng nhau dọn dẹp và nói chuyện phiếm, buổi chiều cứ như vậy mà qua đi, sau bữa cơm tối, Lưu Dương mang theo hai cái túi lớn đem để trong phong khách, Hoàng Căn Vĩ, Lưu Thải Vân, Hoàng Nhã Lỵ đều ngồi chờ một chỗ , đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ thấy Lưu Dương, nước mắt rưng rưng lại muốn chảy ra, nói:

"Tiểu Dương ca ca, trên đường nhất định phải cẩn thận, sớm quay về."

"Ta sẽ cố gắng, Nhã Lỵ lớn rồi, đừng khóc nữa ."

Lưu Dương lấy ra khăn tay ra, lau nước mắt cho Hoàng Nhã Lỵ, sau đó nói:

"Nhã Lỵ muội muội, đừng khóc , khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành mặt mèo rồi kia , nếu khóc nữa sẽ rất xấu xí."

"Anh nói ai không đẹp, không phải vì lo lắng cho anh sao, chó cắn Lã Động Tân*, không nhìn thấy lòng tốt của người khác."

Hoàng Nhã Lỵ nói xong cái miệng nhỏ nhắn lại chu lên.

"Chu miệng lên như thế có thể treo một bức tranh lên đó rồi đấy." Lưu Dương thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ nở nụ cười.

"Mẹ, người xem, Tiểu Dương ca ca lại khi dễ con."

Hoàng Nhã Lỵ không thuận theo , kéo tay mẹ nó nói.

"Trời ạ, trời đất chứng giám con nào dám khi dễ nó, Nhã Lỵ không khi dễ con là đã may mắn lắm rồi."

"Hừ, mọi người chỉ biết quan tâm đến hắn, không ai chịu quan tâm đến con ."

Hoàng Nhã Lỵ tức thở hồng hộc, bất quá tâm trạng không còn tồi tệ như lúc nãy nữa.

"Được rồi Nhã Lỵ, đừng làm loạn nữa, Tiểu Dương ca ca phải đi xa , không được nhiễu loạn tâm tình của hắn, đúng rồi, kiểm tra lại mọi thứ để mang đi chưa."

Hoàng Căn Vĩ đứng cạnh chỉ vào hai cái túi xách của Lưu Dương nói.

Lưu Thải Vân gật đầu, cầm hai cái túi của Lưu Dương kiểm tra lại một lần, bao đồ lớn được gói rất cẩn thận, không thiếu bất cứ thứ gì. Sau đó đến bao nhỏ được Lưu Dương cầm trên tay, bọc này chứa những vật quan trọng nhất, Lưu Thải Vân vừa kiểm tra vừa đọc lên:

"Bật lửa, la bàn, dao xếp, tiền, thẻ tín dụng..."

Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh giúp Lưu Thải Vân kiểm tra, đột nhiên la lên:

"Ba, mẹ, Tiểu Dương ca ca sao lại không có di động? Lỡ có chuyện gì làm sao liên lạc với chúng ta."

"A, đúng vậy, di động, sao mình lại quên mất thứ này ."

Lưu Thải Vân vỗ gáy, hối hận nói.

"Đúng vậy, đi ra ngoài mà không mang theo di động thì rất phiền toái, nhưng mà bây giờ....."

Hoàng Căn Vĩ ngẩng đầu nhìn đồng thấy bây giờ đã là 7h20 tối , sợ là chỉ có trung tâm thành phố mới còn buôn bán vào giờ này, nhưng bây giờ đi thì không kịp nữa rồi.

Mà Lưu Dương nghe đến di động, trong lòng toát mồ hôi, theo ý của Lý Long Cảnh thì nơi bọn họ đi vào sẽ là núi cao rừng sâu, trong phạm vi mấy chục dăm, cũng có thể là mấy trăm dặm đều vô cùng hoang vắng, không biết bây giờ ra sao rồi, bất quá từ trên bản đồ vẫn thấy nơi này chưa có người ở, hơn nữa nghe Lý Long Cảnh nói thì nơi đó tuyệt đối là một nơi khỉ ho cò gáy, mang di động thì lấy đâu ra tín hiệu mà gọi, tuy có thể bàn lùi là bây giờ có rất nhiều công ty viễn thông, có tín hiệu thì khi hết pin cũng không kiếm đâu ra điện, đó là hang động, vách núi sừng sững, dây điện nào kéo tới.

Nghĩ thấy không cần phiền phức Lưu Dương nhanh nói:

"Hoàng thúc thúc, lưu a di, không cần đâu, nơi đấy không..."

"Sao lại không cần, mang theo di động thì tiện hơn một chút, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng mà bây giờ ra ngoài mua không kịp nữa rồi, vậy thì... ."

Lưu Thải Vân cắt đứt lời nói của Lưu Dương, lấy di động của mình đặt vào túi nhỏ, liền ra lệnh:

"Dùng đỡ của ta đi, ngày mai khi tới nơi an toàn, ta sẽ gọi cho ngươi."

"Không cần đâu, lưu a di, điện thoại của người không phải còn dùng trong công việc sao, lỡ đối tác gọi điện mà không thấy thì làm sao bây giờ."

Lưu Dương lo rằng công việc của Lưu Thải Vân rất nhiều, thiếu di động thì sẽ cực kỳ bất tiện.

"Ngươi cứ cầm xài trước đi, đi xa là chuyện quan trọng nhất, ta sẽ tính cách khác."

Lưu Thải Vân giải thích, cầm lấy cái túi nhỏ, sau đó hướng Hoàng Căn Vĩ nói:

"Mọi thứ đã ổn cả rồi ."

Lưu Dương thấy không còn cách nào khác, đành phải nói thật:

"Nhưng Hoàng thúc thúc, và Lưu a di à, bên trong sư môn của con chỉ sợ không có điện thoại, chỉ sợ điện cũng không có, thì làm sao sử dụng được điện thoại?"

"Cái gì, đã là thời đại nào, mà làm gì có nơi nào không có điện."

Hoàng Nhã Lỵ rất ngạc nhiên hỏi, trong suy nghĩ của nàng thì việc này quả thật khó tin, nàng luôn lớn trên trong thành phố, nên cơ bản không thể tưởng tượng được đến nơi đất đá cằn cỗi không có điện.

"Đương nhiên là có , Nhã Lỵ, tại con lớn lên trong thành phố nên không biết được có rất nhiều nơi còn chưa có điện, nhưng mà Tiểu Dương, ngươi cứ cầm theo điện thoại đi, cho dù chỗ kia không có điện không có tín hiệu, nhưng khi đi vào thì hãy tắt máy, đến lúc quay ra khởi động lại, trước khi về nhà thì gọi điện báo trước một tiếng, để chúng ta có thể an tâm hơn."

Hoàng Căn Vĩ đứng lên, chặn Lưu Dương muốn mở bọc, sau đó nói, kinh nghiệm xã hội của hắn rất nhiều, nên cũng nhân cơ hội lần này giáo huấn con gái của mình một chút.

"Vậy được rồi."

Lưu Dương thấy không thể nào từ chối, đành phải chấp nhận, ngoài việc đem di động bỏ vào bao còn có thể thế nào nữa, những vật dụng khác không còn thiếu bất cứ thứ gì nữa, được nhiều người kiểm tra như vậy, nếu mà còn thiếu thì quả thật không còn đạo lý .

Ngồi trong phòng khách, uống hết chén trà, Hoàng Căn Vĩ đặc biệt dặn lại một số việc cần chú ý, lằng nhằng một hồi, khi thời gian gần tới , cả nhà đi ra ga-ra lấy xe đi tới nhà ga.

Cả nhà Lưu Dương ở Vân Thủy tiểu khu, khoảng cách đến nhà ga cũng hơi xa, nhưng vì bọn họ đi sớm, hơn 8h một chút đã xuất phát, mà đường xá lúc đó cũng không phải vào giờ cao điểm nên khi bọn họ đến nhà ga của U thị thời gian mới 8h50 , cũng đã gần đến lúc khởi hành, Lưu Dương vốn muốn tự mình đi vào, nhưng Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không đồng ý, Lưu Dương đành phải chạy tới phòng vé, mua vài ghế tại phòng chờ trong nhà ga.

Mua xong vé, là đã 9h5 tối , khoảng cách đến giờ xuất phát còn chưa tới 30 phút , nhà ga có thể cho lên tàu trước nữa tiếng, mà khi mọi người Lưu Dương đi vào phòng chờ, đoàn tàu mang số hiệu KS1 đã tiến đến, vài người liền vội vã lên tàu.

Tiến vào sân ga, đoàn tàu KS1 hướng đến Hoàng Vân Sơn, dừng lại ngay nơi các đường ray giao nhau, phía dưới sân ga đã có không ít người chờ , Hoàng Vân Sơn là danh lam thắng cảnh, mà đoàn tàu KS1 này chỉ dành riêng cho khách du lịch, những hành khách đi lên tàu tay xách tay cầm bao lớn bao nhỏ.

Chú thích:

Chó cắn Lã Động Tân: làm ơn mắc oán.

Sự tích "Chó cắn Lã Động Tân": Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.

Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.

Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.

Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

--------------------------------------------------------------------------------

CHÁN...NẢN...QUY ẨN

30 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của zaxion2010 vì cảm thấy "rất là hay": anhtdht (Hôm qua), baocong31080 (Hôm qua), devuong2287 (24-09-2010), DucTB (24-09-2010), eldorido (24-09-2010), HauCAD (24-09-2010), hoatthu (24-09-2010), huyhao (24-09-2010), kô_làm_nick (25-09-2010), kephieubac78 (24-09-2010), kjnh1234567 (25-09-2010), langtuhoidau (24-09-2010), le_xuan_huu (25-09-2010), liz1102 (24-09-2010), llvvtt (Hôm qua), loccoc2005 (24-09-2010), minhdegai (25-09-2010), mrbung (Hôm qua), ngokhong126 (24-09-2010), nguyen162 (24-09-2010), noobpro01 (24-09-2010), pro007 (24-09-2010), rocklina (Hôm qua), Skeath (24-09-2010), tam_tlc (25-09-2010), torai131313 (24-09-2010), tothoi (24-09-2010), tuanbvphusan (24-09-2010), tuyettinhtientu (24-09-2010), vutoc12 (24-09-2010)

zaxion2010

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới zaxion2010

Tìm các bài viết của zaxion2010

25-09-2010, 09:42 PM #72

zaxion2010

Thiên Vương

Thành viên thứ: 258062

Bài viết: 4,653

Hôm nay...

Thanks: 10

Thanked 872,594 lần trong 4,789 bài Tiền: 120

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ.

(Sen nhỏ mới hé chồi)

Chương 72: Tình cờ gặp "Người một nhà"

Dịch: Tà Thần

Nguồn: Khoái Lạc Môn -www.kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trên sân ga có rất nhiều người, Lưu Dương nhìn về phía trước, cau mày, quay đầu nọi với nhóm Hoàng Căn Vĩ:

"Được rồi, Hoàng thúc thúc, Lưu a di, Nhã Lỵ muội muội, mọi người về đi, con tự đi lên tàu là được rồi ."

Tuy mang theo hai bao đồ lớn, nhưng có thể tùy ý gắn lại một chỗ, một mình Lưu Dương có thể vác được.

Lưu Thải Vân nghe được lời nói của Lưu Dương, vội vàng nói:

"Vậy sao được, Tiểu Dương, cho dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi xa, bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ chờ cho đến khi đoàn tàu xuất phát."

"Đúng vậy, Tiểu Dương, không cần nhiều lời , ta thấy lần này hành khách không ít, nên trước tiên hãy đem hành lý lên đi, sau đó lại đi xuống nói chuyện tiếp."

Hoàng Căn Vĩ thấy rất nhiều hành khách đã bắt đầu lên tàu , tuy toa giường năm có ít hành khách nhưng hành lý thì lại rất nhiều, nên sớm đem hành lý vào nơi chứa đồ, nơi chứa đồ trên toa tàu cũng có hạn, nếu không đem tới kịp lại phải đi tìm chỗ khác .

"Vâng."

Lưu Dương nhìn thấy đoàn người liên tục lên tàu, gật đầu đồng ý .

Hoàng Căn Vĩ nói tới hành lý của Lưu Dương xong, sau đó hướng về Lưu Thải Vân:

"Bà xã, nàng và Nhã Lỵ ở dưới này, ta và Tiểu Dương đi cất đồ, Nhã Lỵ phải nghe lợi mẹ nghe chưa, ngàn vạn lần không được chạy loạn."

"Con hiểu, ba ba."

Khó thấy lúc nào Hoàng Nhã Lỵ lại nghe lời như vậy, đi đến đứng cùng một chỗ với Lưu Thải Vân.

Bây giời đang là thời gian nghỉ hè, nên rất nhiều người mang con đi du lịch, cho nên trên tàu người rất nhiều, đồng thời có không ít người là học sinh.

Lưu Dương thấy Hoàng Căn Vĩ muốn cầm giúp, vội vàng nâng hai bao đồ lên, nói: "Hoàng thúc thúc, một mình con có thể làm được."

Tuy đống hành lý cũng hơi nặng, nhưng sau khi bị tai nạn, tố chất thân thể của hắn được đề cao hơn rất nhiều, trọng lượng thế này cũng không làm khó được hắn.

" Được rồi, đi thôi."

Hoàng Căn Vĩ cắt ngang đi tới cầm hành lý cuả Lưu Dương bước lên toa tàu, Lưu Dương bất đắc dĩ cầm một cái túi khác.

Xoát vé xong đi lên xe, Lưu Dương thấy nơi để hành lý trong phòng giường nằm khác đã được đặt đầy hơn một nữa , Hoàng Căn Vĩ thúc giục:

"Tiểu Dương, nhanh lên, coi chừng hết chỗ ."

Hoàng Căn Vĩ thường xuyên đi công tác, nên rất nhanh tìm được chỗ nằm trên tàu của Lưu Dương, tìm được chỗ nằm của Lưu Dương thì trong này vẫn chưa có bao nhiêu người đi lên , rất nhanh bọn tìm được một nơi đặt hành lý bên cạnh giường nằm. Bởi vì thời gian mua vé tàu hơi trễ nên phải đặt tại nơi cao cấp, nhưng may mắn là gặp được toa có điều hòa, nếu không thì rất thảm, bây giờ đang là mùa hè, nếu không mua được vé tàu gắn điều hòa nhiệt độ tại nơi bán vé cao cấp, thì sẽ không khác gì ngồi trong lò sưởi, mà còn là ngồi hơn mười tiếng a.

Hoàng Căn Vĩ giúp Lưu Dương sắp xếp hành lý, sau khi kiểm tra xong xui tại chỗ nằm của hắn mới nói:

"Được rồi, Tiểu Dương, ta cũng không nói nhiều nữa , trên đường cẩn thận một chút, trước tiên chúng ta hãy xuống tàu đi, còn khoảng nữa giờ nữa tàu mới chạy, ở trên tàu ngột ngạt quá."

"Dạ."

Lưu Dương cũng không muốn nán lại trong tàu lâu hơn, tuy đoàn tàu du lịch này cũng được, nhưng ở dưới mặt đất vẫn thoải mái hơn rất nhiều, có thể cảm ứng được mọi vật trong phạm vi 12 thước nên căn bản hắn không lo đến chuyện mất đồ, đứng trên tàu nhìn cũng thấy, mà dưới mặt đất cũng thấy, nên không cần phải sợ gì.

Nhìn thấy hành khách không ngừng lên xuống, Lưu Dương thầm than chuyến tàu này thật náo nhiệt, cho dù là Hoàng Căn Vĩ cũng sợ hãi:

"Chuyến tàu lần này sao lại nhiều người như vậy, đã sắp đến giờ khởi hành mà vẫn còn người đến."

"Ông xã, chuyến tàu này đi đến Hoàng Vân Sơn, hơn nữa trên đường cò đi qua không ít tỉnh, nhiều người là phải, bất quá Tiểu Dương, trên tàu nhiều người, thì nên cẩn thận hơn một chút."

Lưu Thải Vân thấy sắp khởi hành, còn không quên dặn dò thêm vài câu.

"Con biết, Lưu a di."

Nữa giờ trôi qua rất nhanh, sau khi xe lửa phát ra vài tiếng 'Xình-xịch', Lưu Dương và nhóm người Hoàng Căn Vĩ mới lưu luyến chia tay đi lên xe lửa, vừa đi, vừa hướng ra bên ngoài cửa sổ vãy tay với bọn họ.

Cả nhà Hoàng Căn Vĩ chờ cho đoàn tàu lăn bánh mới xoay người đi ra ngoài, còn Lưu Dương đến chỗ ngồi, cạnh cửa sổ ngồi xuống , chỗ của hắn là vị trí cao cấp, nhưng bây giờ mới hơn 9h30, còn quá sớm để đi ngủ.

Đoàn tau vừa ra khỏi ga nên tốc độ rất chậm, Lưu Dương chú ý người đưa tiễn đứng trên sân ga rất nhiều, mà sau khi xe lửa khởi hành họ cũng bắt đầu đi về.

Sau khi xe lửa rời khỏi nhà ga, lúc này Lưu Dương mới quay đầu lại xem xét tình hình bên trong toa tàu, Lưu Dương nằm ở tầng trên, những vị trí phía dưới đã được ngồi đầy, nhìn có vẻ là một nhà ba người, hai người lớn khoảng trên 40 tuổi, ngồi giữa hai bọn họ là một nữ sinh.

Nam trung niên đeo một kính mắt màu đen rất dày, con số ghi trên cặp kính rất lớn, cho thấy người này bị cận nặng, khuôn mặt chữ quốc (国), làn da có vẻ không được thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời nên có hơi tái nhợt, có vẻ không phải là một người khỏe mạnh, mà nữ nhân thì để tóc ngắn, khuôn mặt rất phúc hậu, cũng mang một cặp kính trên mặt, nhưng viền màu vang trên gọng kính thể hiện khí chất của tầng lớp trí thức một cách rõ rệt, nên chì cần nhìn qua là biết hai người này thuộc phần tử trí thức.

Cô gái ngồi giữa hai bọn họ tuổi tác không khác với Lưu Dương là mấy, rất xinh đẹp, Lưu Dương theo bản năng đem nàng so sánh qua với Hoàng Nhã Lỵ, nhưng cũng không phân biệt được cao thấp, thậm chí vì cô gái này lớn tuổi hơn một chút nên có vẻ xuất sắc hơn một ít, khuôn mặt nàng trái xoan, mắt to, ngũ quan rất tinh xảo, nhưng xinh đẹp nhất là mái tóc, là một mái tóc thật dài, đen tuyền sáng bóng, mỗi khi cử động làm cho người khác cảm giác thấy được một làn hương xuân đang tràn về.

Tàu vừa khởi hành, cả nhà ba người trò chuyện gì đó rất nào nhiệt, nhưng là tiếng phát ra lại không lớn vì sợ ảnh hưởng đến người khác. Trong khoan có 6 giường nằm, nhưng trong này chỉ có 3, thêm Lưu Dương nữa là 4, giường của Lưu Dương ở tầng trên, nhưng giường dưới lại không có ai, theo thông thường mà nói, khi bán vé tàu phải bán hết lượt vé chỗ này mới tới chỗ khác chứ!? nói cách khác, vé của Lưu Dương không phải là tầng trên mà phải là tầng dưới . Mà trong chuyến tàu lần này có rất nhiều hành khách, không biết bọn họ tới chưa, hay là đi ra ngoài rồi.

Cả nàh ba người kia thấy Lưu Dương đang nhìn họ, nên cũng hướng đến Lưu Dương gật đầu chào hỏi, Lưu Dương cũng gật đầu đáp lại, nam hán kia lịch sự hỏi:

"Cậu nhóc đi một mình à, đến chỗ nào?"

Giọng nó đặc trưng cho U thị, nghe qua là biết người sinh trưởng lớn lên tại U thị.

Nghe được giọng nói đặc sệch của quê hương, Lưu Dương cũng dần cảm thân thiết, hơn nữa này cảm ba người nhà nay cho hắn thấy cảm giác rất nho nhã, hắn vội vàng lễ phép gật đầu, trả lời:

"Đúng vậy, thúc thúc, ta đi Hoàng Vân Sơn, đi một mình."

"Cậu nhóc, nơi đó xa thế sao lại đi có một mình, bất hòa với người nhà à? Hay đi có việc riêng"

Phu nhân kia lên tiếng

Trong ánh mắt của nàng, tiểu tử này vẫn chỉ là đứa nhỏ , nhiều nhất cùng chỉ bằng tuổi con gái của nàng, nhỏ như vậy một mình chạy đến Hoàng Vân Sơn, cha mẹ nào có thể yên tâm!?.

Đi ra ngoài, cần dựa vào bằng hữu, đây là lời nói của Lý Long Cảnh, hơn nữa ba người này nhìn qua cũng rất tốt bụng, Lưu Dương vội vàng trả lời:

"Người trong nhà đều bận việc, thúc thúc, a di, mọi người đi làm gì, du lịch à?"

"Không, chúng ta không phải du lịch, mà đi thăm người thân, chúng ta được nghĩ, mà thành tích trong kỳ thi vừa rồi của nữ nhi cũng tốt, vì thưởng cho nó, nên dẫn nó đi thăm họ hàng, họ hàng ở Hoàng Vân Sơn, nên thuận tiện thì đi du lịch luôn."

Lưu Dương đánh giá cẩn thận qua cô gái này, suy đoán của bản thân quả chính xác, này cô gái này quả nhiên cùng khóa với hắn, cũng tham gia trong kỳ thi vừa rồi, nhưng mà hình như không phải bạn học cùng trường, nếu gặp qua nàng trong trường, thì một cô gái xinh đẹp như nàng nhất định là một nhân vật phong vân, chỉ cần bản thân đã gặp qua trong trường học thì nhất định sẽ không quên.

--------------------------------------------------------------------------------

CHÁN...NẢN...QUY ẨN

21 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của zaxion2010 vì cảm thấy "rất là hay": anhtdht (Hôm qua), baocong31080 (Hôm qua), chuong_re (Hôm qua), chu_teu (Hôm qua), DucTB (25-09-2010), eldorido (25-09-2010), HauCAD (25-09-2010), hthanhvn (25-09-2010), liz1102 (hôm nay), loccoc2005 (Hôm qua), minhdegai (25-09-2010), mrbung (Hôm qua), pro007 (Hôm qua), rocklina (Hôm qua), Skeath (Hôm qua), tam_tlc (25-09-2010), torai131313 (Hôm qua), tothoi (25-09-2010), tuanbvphusan (hôm nay), vutoc12 (Hôm qua), Zack2X (Hôm qua)

zaxion2010

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới zaxion2010

Tìm các bài viết của zaxion2010

Hôm qua, 07:15 PM #73

codon.trai

Thành viên tích cực

...Ta Thích Đủ Thứ...

Thành viên thứ: 724166

Bài viết: 5,161

Hôm nay...

Tuổi: 30

Yahoo: codon.trai

Thanks: 6,588

Thanked 511,886 lần trong 5,187 bài Tiền: 5,185

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ.

(Sen nhỏ mới hé chồi)

Chương 73: Đỗ cược thắng trước một nữa.

Dịch: Tà Thần

Nguồn: Khoái Lạc Môn - www.kiemgioi.in

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trãi qua cuộc nói chuyện mọi người đã thân thuộc hơn rất nhiều, cuộc trò chuyện càng thêm náo nhiệt, mọi người đều là dân U thị, điểm ấy từ giọng nói có thể dễ dàng biết được, hơn nữa Lưu Dương còn là một học sinh trung học, so với con gái của họ thì không hơn kém mấy.

Thông qua giới thiệu, Lưu Dương biết được nam hán hơn 40 tuổi ngồi đối diện tên là Vương Đại Vĩ, năm nay 42 tuổi, là giáo sư của một đại học nổi tiếng trong cả nước về nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Người mẹ tên Khương Tú Chi, 41 tuổi, là giáo viên cao trung đang dạy học tại trường trung học Đệ Nhất, cũng chính là trường trung học Lưu Dương đã ghi danh

Có thể trên một chuyến tàu gặp được lão sư tương lai thì đó có thể coi như trùng hợp. Mà không ngoài dự đoán, cô gái xinh đẹp kia tên là Vương Manh Manh, mới 16 tuổi, càng thêm trùng hợp chính là, nàng vừa mới tốt nghiệp sơ trung , liền thi lên cao trung, là bạn học trong tương lai của Lưu Dương.

Có thể gặp được giáo viên và bạn học trong tương lai trên chuyến xe lửa khiến Lưu Dương rất cao hứng, mà cả nhà kia cũng rất hứng thú với Lưu Dương, ngoại trừ cao to đẹp trai , lời nói lễ phép, nhưng vấn đề chính là trong thành phố thấy rất ít đứa nhỏ được như hắn , một mình đi xa hơn ngàn dặm, cho nên đối với Lưu Dương họ thực lòng khen ngợi.

Lời tán dương của Vương đại vĩ và Khương tú chi khiến Lưu Dương có chút ngượng ngùng, nếu không phải gặp được Lý Long Cảnh, chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống những đứa nhóc khác, chỉ ở nhà hưởng thụ sự ấm áp của gia đình tội gì phải đi xa, giờ này khắc này, Lưu Dương cực kỳ biết ơn Lý Long Cảnh, lão đã cải tạo bản thân hắn, ngoại trừ võ công, còn có tính cách, thay đổi của cả đời chính là bắt đầu từ lúc này.

Nhưng làm Lưu Dương kỳ quái chính là, lúc Vương Manh Manh biết tên hắn là Lưu Dương, liên kêu to thành tiếng , hắn rất kinh ngạc, chẳng lẻ Vương Manh Manh xinh đẹp này lại biết mình, mà mình đối với nàng lại không có ấn tượng gì, việc này không thể nào, một cô nàng xinh đẹp như thế, lại thi đỗ vào trường cao trung Đệ Nhất, chắc không thể không có tiếng tăm gì.

Lưu Dương chưa bao giờ lo lắng việc Vương Manh Manh dựa vào mẫu thân để tiến vào trường cao trung Đệ Nhất. Trường cao trung Đệ Nhất chính là trường trung học tốt nhất cả tỉnh, chiêu sinh trên toàn tỉnh, hàng năm có 99% học sinh được đậu đại học, 80% trong số đó được học bổng, ngoại trừ một số người có năng khiếu về thể thao được tuyển thẳng, thì không có học sinh dự thính, cho nên có thể đậu vào trường này thì ngoại trừ có năng khiếu về thể thao thì chỉ dựa vào thành tích học tập cực tốt, bất quá Vương Manh Manh này nhìn thế nào cũng không thấy là một học sinh có thể mạnh về thể thao. .

Khương tú chi chú ý tới điểm này, tò mò hỏi:

"Manh manh, hai đứa biết nhau sao?"

Lưu Dương lắc đầu, nhưng Vương Manh Manh lại gật, hai người làm động tác bất đồng khiến vợ chồng Vương Đại Vĩ rất ngạc nhiên, mà Vương Manh Manh vội vàng giải thích:

"Lưu Dương, ta biết ngươi, nhưng ngươi không biết ta, trong cuộc thi là này ngươi đứng thứ 5, mà ta là thì đứng thứ 6 toàn tỉnh, ngươi chỉ cao hơn ta hai điểm mà thôi, hơn nữa chúng ta lại là hai người thuộc U thị, đứng đầu tiên, lúc ấy ta cảm thấy hiếu kỳ nên đến trường của ngươi nhìn xem, bất quá không gặp ngươi, nghe người khác nói ngươi gặp tai nạn giao thông, nên ta chỉ nhìn thấy ngươi qua hình, nhưng ngươi và tấm hình không phải quá giống nhau, nên ta có chút không nhận ra."

Vương Manh Manh rất hoạt bát, cũng không sợ người lạ, cái miệng nhỏ nhắn hót như chim hoạ mi, giọng nói ngọt ngào kể lại mọi chuyện.

Khương tú chi hiển nhiên nghe Vương Manh Manh nói qua Lưu Dương, nên tự nhiên hiểu được: "

Nguyên lai ngươi chính là Lưu Dương mà Manh Manh đã nói qua, mà Manh Manh nhà chúng ta hình như không phục ngươi cho lắm, hy vọng khi các ngươi vào cao trung sẽ tiếp tục cạnh tranh, xem ai có thể đạt thành tích tốt hơn."

Quả nhiên là giáo viên, bất cứ lúc nào cũng không quên dạy bảo học sinh bằng mọi cách, bất quá có một đối thủ cũng là chuyện tốt hơn nữa lại là một đối thủ xinh đẹp như vậy, không đợi Lưu Dương mở lời, Vương Manh Manh đã nói trước:

"Không thành vấn đề, hiện giờ chúng ta có thể đánh cuộc trong kỳ thi giữa kỳ ai đạt thành tích cao hơn, Lưu Dương, ngươi có lòng tin hay không?."

Vương Manh Manh nói xong, đưa tay ra:

"Chúng ta ngoéo tay."

Bàn tay xinh xinh của Vương Manh Manh đưa tới trước mặt Lưu Dương, khiến hắn ngẩn người không kịp phản ứng.

"Sao thế, không dám à?"

Hai mắt Vương Manh Manh nhìn thằng vào Lưu Dương, trong đôi mắt xinh đẹp phảng phất sinh ra ngọn lửa chiến đấu mãnh liệt, vừa thấy là biết đây là một cô gái không thích chịu thua. Lưu Dương chưa từng gặp qua cô gái nào thẳng thắng thế này, cũng chưa từng bị một mỹ nhân khiêu khích, nên hắn đương nhiên sẽ không lùi bước, hơn nữa, sau khi tu luyện Thanh Hư đại pháp, hắn cảm thấy đầu óc bản thân tốt hơn rất nhiều, trí nhớ tốt , năng lực phân tích cũng được tăng cường , xem ra Lý Long Cảnh nói đúng, Thanh Hư đại pháp thông qua tu luyện tinh thần lực, có thể đề cao trí lực một cách hữu hiệu, hơn nữa làm tăng hiệu quả khi ngủ nên có thể tiết kiệm được thời gian, do đó việc tiến bộ trong học tập chắc chắn sẽ không thành vấn đề .

Hơn nữa, được một mỹ nữ khiêu chiến, đừng nói là đã nắm chắc, cho dù chưa nắm chắc hắn sẽ không lùi bước, do đó cũng đưa tay ra. Hai đưa nhóc choai choai cứ như vậy hô lên:

"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, yah."

Nắm tay nhỏ bé mềm mại của Vương Manh Manh khi cầm rất thoải mái, làm Lưu Dương muốn nắm thêm chút nữa, bất quá trước mặt cha mẹ người khác mà nắm tay con gái của họ thì quả thật có chút không ổn, đang muốn buông tay, Vương Manh Manh đột nhiên chặn lại:

"Đúng rồi, đánh cược xong rồi mà chưa có tiền đặt cược thì làm thế nào."

"Ngươi cứ tự chọn đi, dù sao ta cũng không thua nên thế nào cũng được, nhưng ngươi thì phải cẩn thận, không khéo thua lại không chung nổi."

Lưu Dương thấy bộ dáng của Vương Manh Manh, cười nói, Vương Manh Manh không buông nắm tay ra làm Lưu Dương vui vẻ hưởng thụ, bàn tay mềm mại nhỏ bé dường như tỏa ra mùi hương, khiến lòng người ngào ngạt.

Vương Manh Manh không nghĩ tới Lưu Dương lại nói như vậy, nhướng mày, có chút tức giận:

"Cái gì, ngươi là nói ta thua không chung nổi, hừ, nếu không phải lần này ngươi thông minh đột suất thì sao so được với ta, quả thật chưa thấy ai tự tin như ngơi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thua đâu."

Mỹ nữ quả là mỹ nữ, khi tức giận cũng rất xinh đẹp, Lưu Dương tiếp tục nói khích:

"Thật không, vậy cược lớn một chút được chứ?"

Khi nói chuyện, Lưu Dương lộ ra vẻ mỉm cười, phảng phất như một sắc lang dụ dỗ một cô bé nhà lành.

Vương Manh Manh quả nhiên không chịu nổi kích thích, lập tức trả lời:

"Sợ ngươi à, ngươi nói đi."

"Này, ..."

Lưu Dương cố ý chần chờ, ra vẻ suy nghĩ con mắt nhìn tới Vương Manh Manh, trong ánh mắt cố ý mang theo một tia khinh thường.

Tính tình của Vương Manh Manh quả nhiên rất thẳng thắn, bị Lưu Dương cố tình làm cho tức giận, lông mày dựng thẳng, cả giận nói:

"Bất kể cái gì, ta cũng tận lực bồi tiếp , ta không tin ta không so được với ngươi."

Thấy tình hình không khác dự khiến của mình cho lắm, Lưu Dương nhanh chóng nói ra điều kiện bản thân đã nghĩ:

"Bây giờ ta chưa nghĩ ra, như được rồi, đến lúc đó, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, được không?."

Đáp ứng điều kiện của đối phương, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi không hạn chế thì, hắc hắc, trong lòng Lưu Dương YY .

"Được, không bằng..."

Lúc này Vương Manh Manh đã mất đi lý trí, lập tức nói, bất quá đang nói liền cảm thấy một tia nguy hiểm ập tới, liền nói lái đí:

"Đương nhiên là có thể, bất quá điều kiện đưa ra phải nằm trong phạm vi của đối phương, hơn nữa không thể quá phận."

Nhìn thấy Vương Manh Manh, trong lòng Lưu Dương cười ám muội, Tiểu cô nương này không đến nỗi ngốc, bất quá hắn cũng sẽ không muốn đưa ra một điều kiện quá khó khăn cho người khác, việc này cũng chỉ là chuyện đùa mà thôi, nên gật đầu đồng ý:

"Được, không thành vấn đề, một lời đã định ."

Hai người đạt sự nhất trí, lúc này hai ngón tay phải của nhau mới ngéo tay.

Vương đại vĩ và Khương Tú Chi thấy hai đứa phát thệ, thì nhìn nhau cười. Thành tích học tập của con gái luôn rất tốt, giờ có thêm một người có thể cạnh tranh thì rất tốt cho sự tiến bộ của nàng, Khương Tú Chi còn thầm đặc biệt hạ quyết tâm, sau này trở về nhất định phải kéo Lưu Dương vào chuyên ban của nàng, lớp nàng vừa chủ nhiệm đã tốt nghiệp với thành tích tốt nhất toàn trường, vốn hiệu trưởng yêu cầu nàng lại chủ nhiệm thêm một lớp sắp tốt nghiệp nữa, nhưng nàng muốn giúp đỡ con gái nên chấp nhận phụ trách lớp vừa vào, Vương Manh Manh chắc chắn sẽ nằm trong lớp của nàng.

--------------------------------------------------------------------------------

Không có việc gì khó.

Chỉ sợ tiền không nhiều.

Đào núi và lấp biển.

Không làm được thì thôi..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: