Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LMKK-C195....198

Chương 195 - Tinh minh hoàng phi,thiên cơ bí thuật,đả đổ chinh phục

Tĩnh Nguyệt cung, trong lương đình tại hoa viên hoa cỏ nở rộ, giả sơn như rừng, Hiền phi nương nương Liễu Nhược Yên mặc một bộ váy dài cung trang màu tím, ngón tay ngọc tinh tế lướt trên cầm huyền, lúc đang đàn tấu cầm khúc cô tịch u oán, hai tai đột nhiện khẽ động, mày liễu nhíu lại, môi anh đào hé mở, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng không cho thái giám bẩm báo đột nhiên giá lâm, thần thiếp không nghênh đón từ xa, xin ngài thứ tội!"

"Hoàng thượng?!" Triệu ma ma và bốn người cung nữ đang đứng hầu trong sảnh, nghe vậy giật nhìn nhìn cửa vào của hoa viên, kinh ngạc thấy hoàng thượng xuất hiện trước mắt, vội vàng quỳ xuống cung kính: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

'Ta vừa tiến vào hoa viên là nàng đã có thể phát hiện?? Xem ra mĩ nhân cô độc này không đơn giản nha ...' Diệp Phong nhíu mày nhìn bóng lưng của Hiền phi Liễu Nhược Yên, trong lòng nghi hoặc khẽ lẩm nhẩm, ra hiệu cho bọn Triệu ma ma đứng dậy, chắp tay chậm rãi đi vào lương đình, nhìn bóng lưng của mỹ nhân mỉm cười nói: "Thính lực của ái phi thật là lợi hại, trẫm vốn định cho nàng bất ngờ, không nghĩ tới vừa tiến vào hoa viên đã bị nàng phát hiện rồi!"

"Hoàng thượng đã quá khen!" Liễu Nhược Yên nghe vậy nhàn nhạt trả lời, vẫn quay lưng về phía Diệp Phong như cũ và nhẹ nhàng gảy đàn, trên mặt không có chút thần sắc cung kính, thậm chí còn không làm cả lễ nghi thỉnh an tối thiểu khi phi tần nhìn thấy hoàng thượng.

Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ, thấy chủ tử của các nàng tỏ thái độ bất kính với hoàng thượng, trong lòng lo lắng vạn phần, thật sự không ngờ chủ tử hôm nay lại khác thường như thế, dùng loại thái độ này đối đãi với hoàng thượng, không cần nói đến việc tranh sủng cùng hoàng hậu và Đức phi, chỉ cần không rơi đầu đã là vạn hạnh rồi!

'Tiểu bì nương này thái độ không đúng, chẳng lẽ nàng đã phát hiện cái gì?' Diệp Phong nghĩ ngợi nghi hoặc trong đầu, cất bước đi tới trước mặt Liễu Nhược Yên, ngẩn ngơ nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, vừa định mở miệng nói chuyện. Liễu Nhược yên đã ngưng gảy đàn, liếc mắt nhìn hắn quay lại Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ, hạ lệnh: "Các ngươi đều lui đi, không có mệnh lệnh của ta không được đi tiến đến!"

"Vâng!" Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ không hiểu hôm nay chủ tử vì sao bất thường, nhưng thân là nô tài không thể trái lệnh của chủ tử, chỉ phải cung kính lên tiếng nhận mệnh, cất bước rời khỏi lương đình đi ra hoa viên.

Tiểu Thuận Tử đi theo Diệp Phong đứng hầu ngoài lương đình, thấy thế nhanh nhạy nhìn Diệp Phong, thấy hắn gật đầu với gã, lấp tức nối gót rời đi, khiến cho hoa viên rộng lớn, chỉ còn lại Diệp Phong và Hiền phi Liễu Nhược Yên.

"Hoàng thượng hôm nay đột nhiên giá lâm Tĩnh Nguyệt cung thanh lãnh của thần thiếp, là có sự tình gì à?" Liệu Nhược Yên ngồi trên chiếc đôn đá, đôi mắt đẹp long lanh nhìn chằm chằm vào hai mắt của hoàng thượng đối diện, khẽ mở đôi môi đỏ mọng lạnh nhạt hỏi.

Diệp Phong nhìn đôi mắt đẹp trong như nước của hoàng phi mĩ lệ, đi đến sát cái bàn đá ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nói: "Trẫm chỉ là bị tiếng đàn của ái phi hấp dẫn đến đây. Tịnh không có sự tình gì!"

"A? Thật sự là như thế sao?" Liễu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phong, hiện lên một tia khinh thường, miệng lạnh lùng nói: "Bản thân ngươi có việc gì, trong lòng tự biết rõ, dẹp bỏ ý nghĩ bậy bạ trong đầu ngươi đi, từ nay về sau không cho phép trở lại Tĩnh Nguyệt cung. Chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng thế lực Liễu gia, ta vĩnh viễn không vạch trần ngươi, nếu không người biết rõ hậu quả rồi đấy!"

"Ách? Ái phi, nàng nói cái gì, sao trẫm nghe một câu cũng không hiểu?" Diệp Phong nghe cô độc mỹ nhân trước mắt nói, tự nhiên là hiểu được ý tứ trong đó. Trong đầu như có sét đánh, chấn động dị thường, trên mặt cố gắng bày ra vẻ mặt không hiểu giả ngốc hỏi lại, tâm trạng khó tin được Liệu Nhược Yên đã biết hắn là đồ giả mạo.

Liễu Nhược Yên nhìn vẻ mặt giả ngốc của Diệp Phong, đôi mắt trừng lên nhìn hắn một cái, cười lạnh hỏi: "Nghe nói ngươi gần đây tại trên triều đã có biểu hiện biến hóa rất nhiều? Nếu ta đem sự tình ngươi giả mạo hoàng thượng chứng thực cho ba thế lực lớn, ngươi nói bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"

"Hắc hắc, có ý tứ, nàng sao lại biết ta là giả mạo?" Người ngay trước mặt không nói lời giả, Liễu Nhược Yên đã nói ra những lời ớ mức đó, Diệp Phong tự nhiên không thể giả vờ nữa, lúc này khôi phục vẻ mặt cười cợt của điếu nhân lang, nhìn Liễu Nhược Yên mỉm cười hỏi ngược lại.

"Cung chủ Thiên cơ cung là sự phụ ẩn mặt của ta, ngươi nói ta làm thế nào biết được hả?" Liễu Nhược Yên nhìn vẻ mặt cợt nhả của Diệp Phong, gường mặt tuyệt sắc lộ ra nét cười khó hiểu, lạnh nhạt nói: "Thần sắc trong mắt ngươi, từ chấn động lúc trước, đến dễ chịu như bây giờ, thay đối thật là nhanh. Có phải đã nổi ý muốn giết ta diệt khẩu?"

"Trời ạ, nàng lại có bí thuật của Thiên cơ cung? Có thể thông qua ánh mắt biết ý nghĩ trong lòng ta, tiểu bì nương này thật không đơn giản a!" Thiên Cơ cung với phong thủy tướng thuật, ngũ hành bát quái, chiêm bốc tinh là nhưng bí thuật nổi tiếng cả Thần Châu đại lục. Diệp Phong đã sớm nghe Tiểu Thuận Tử nói qua về thế lực giang hồ đầy sắc thái truyền kì này, giờ phút này nghe Thiên Cơ cung chủ là sư phụ của Liễu Nhược Yên, lập tức mười phần buồn bực, đã hiểu Liễu Nhược Yên tại sao biết hắn là đồ giả mạo. Với bí thuật của Thiên Cơ cung, Liễu Nhược Yên đã từng tiếp xúc với Chu Ngọc Long, muốn bói sanh tử của hắn thật không khó.

"Bị ta nói trúng tim đen, cảm giác rất không thoải mái phải không?" Hiền phi Liễu Nhược Yên nhìn hoàng đế giả mạo đang nhíu chặt mày, tự tin cười lạnh.

"Ha ha ha, đúng vậy, bị nàng nói trúng tim đen thì ta tự nhiên sẽ không các nào cao hứng được!" Diệp Phong nhìn thấy bộ đang cười lạnh tự tin của Liễu Nhược Yên, trong lòng bực bội, thầm nảy ý xấu, đột nhiên ha ha cười to, nhìn nàng cười nhạt nói: "Bất quá, nếu nàng muốn dùng sự tình thân phận này uy hiếp ta, có thể nói khẳng định với nàng, tuyệt đối không có khả năng. Trước mắt mà nói, những kẻ dám lộ mặt làm địch nhân với ta, cơ hồ đều chết rất thảm!"

"Thế nào, bị ta nói thẹn quá hóa giận à, bây giờ muốn giết ta diệt khẩu?" Liễu Nhược Yên cười lạnh nói: "Ta khuyên ngươi hãy thành thật môt chút, ta có Thần Châu đệ nhất khinh công "Thiên Cơ bộ" để tự bảo vệ, dù thực lực ngươi có cường thịnh hơn nữa, cũng đừng nghĩ làm tổn thương được một sợi tóc của ta!"

"Hừ, Thần Châu đệ nhất khinh công? Hiền phi nương nương xinh đẹp của trẫm, nàng muốn cùng ta so chân sánh tay à?" Diệp Phong nghe vậy khinh thường hừ lạnh, nhìn thẳng vào hai mắt Liễu Nhược Yên, có ý phát ra ngoài sát khí nồng đậm hơn!

"Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, ta cũng không ngại tốn chút thời gian, vạch trần tên hoàng đế giả mạo nhà ngươi!" Liễu Nhược Yên ỷ mình có Thiên Cơ bộ tự bảo vệ, đối mặt với sát khí của Diệp Phong, một chút cũng không sợ, cười lạnh phản bác.

"Hiền phi, nàng không nên tự tin như vậy, càng không nên đắc tội với trẫm, sự tự tin của nàng hôm nay nhất định sẽ hại cả đời nàng!" Diệp Phong lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Yên, trầm giọng quát khẽ, hữu trảo vung lên, torng nháy mắt chụp vào vai trái của nàng!

"Xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của chính mình, vậy chúng ta xem thử cuối cùng thì ai có thể đắc ý!" Thân thể mềm mại của Liễu Nhược Yên uốn về phía sau, để lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã lộn nhào thoát ra khỏi lương đình, tư thế ưu mỹ chắp tay nhìn Diệp Phong.

'Tiều bì nương, với loại tốc độ này cũng dám đấu với lão tử, xem ta chỉnh ngươi thế nào đây!' Diệp Phong đã biết tốc độ của Liễu Nhược Yên, trong lòng đắc ý cười thầm, miệng hừ nhẹ nói: "Nếu chúng ta đều rất tự tin, không bằng đánh cuộc một lần thì thế nào?"

"Đánh cược !?" Liễu Nhược Yên nghe hắn nói xong, đôi mắt xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này củng cố thêm thế lực cho gia tộc, vì vậy gất đầu nói: "Được thôi, ngươi nói chúng ta đánh cược thế nào!"

"Cứ so sánh tốc độ trong hoa viên này. Trong vòng trăm bước, nếu ta bắt không được nàng, từ nay về sau sẽ làm nô đãi cho nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng. Ngược lại, nếu ta có thể bắt được, nàng cũng sẽ làm nô đãi của ta, nghe theo mệnh lệnh của ta!" Diệp Phong ra vẻ tỉnh táo nói ta ý nghĩ xấu xa trong đầu hắn.

'Cơ hội tốt, trước mắt đế quốc có nội loạn, nếu tên hoàng đế giả này phục tùng ta, thêm vào Thiên Cơ bí thuật của ta, đừng nói giúp cha củng cố thế lực gia tộc, cho dù muốn xây dựng lại cả đế quốc mới, đếu không phải việc khó.' Liệu Nhược Yên tinh minh tự tin, hiểu rõ tình huống đế quốc như lòng bàn tay, nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng thầm nghĩ rồi gật đầu nói: "Được, chúng ta một lời đã định, nếu như phản hối, trời tru đất diệt, chết không tử tế!!"

"Được, nếu như phản hối, trời tru đất diệt, chết không tử tế!!" Diệp Phong ra vẻ trịnh trọng phụ họa, giơ hai tay lên làm ra bộ dạng, tạo dáng như chuẩn bị chộp lấy người!

Người học tập Thiên Cơ bí thuật, không cho phép phả hối lời thề và hứa hẹn, Liễu Nhược Yên mặc dù tự tin, nhưng hạ một lời thề độc liên quan đến cả đời, nàng cũng không dám khinh thường, mắt nhìn đối phương làm ra bộ dạng muốn bắt người, nàng lập tức di động nhẹ nhàng nhưng liên tục, thi triển ra Thần Châu đệ nhất khinh công Thiên Cơ bộ. Thân thể mềm mại trong nháy mắt đi động đồng thời để lại mấy mươi đạo tàn ảnh, bắt đầu chạy tới chạy lui trong hoa viên, muốn làm cho Diệp Phong hoa mắt, trong thời gian ngắn ngủi một trăm bước, thắng lợi sẽ thuộc về nàng.

"Một chút tài mọn, xem trẫm cho nàng kiến thức cái gì gọi là khinh công chính thức!"

Diệp Phong nhìn rất nhiều tàn ảnh của mỹ nhân, trong miệng khinh thường cười lạnh, khẽ hừ một tiếng, sử dụng "Tiêu diêu càn khôn bộ" đệ tam trọng "Ảo ảnh", thoáng chốc đã thấy kì tích hiện ra, kình phong rít gào, lấy ban thể tên gia hỏa này làm trung tâm, đột nhiên có trên trăm phân thân ảo ảnh xuất hiện, giống y như chân thân, đánh về phía tàn ảnh của Liễu Nhược Yên.

"Hả, đây là khinh công gì? Làm thế nào mà mỗi thân ảnh đều như thật?!" Liễu Nhược Yên đang thi triển Thiên Cơ bộ trong hoa viên, bay qua lại cực nhanh, thấy được rất nhiều thân ảnh thần kì quỷ dị của Diệp Phong, trong lòng cực kì chấn động, dưới chân càng tăng lực thi triển Thiên Cơ bộ, đã có chút sợ thất bại...

"Hắc hắc hắc, Hiền Phi nương nương mỹ lệ, nàng đã được chú định đời này sẽ là nữ nô thứ nhất của trẫm, ngoan ngoãn nhận mệnh đi!" Tiếng cười xấu xa bậy bạ mơ hồ lan ra, giống như có hơn trăm người cùng lúc lên tiếng, khiến Liễu Nhược Yên khó có thể phân tích rõ chân thân của Diệp Phong ở đâu, trong lòng thầm hô không xong rồi, đã phát hiện chỗ ảo diệu trong thân pháp của Diệp Phong.

Song, nàng phát hiện cũng đã quá muộn, tiếng cưới thô bỉ dần tan biến, chỉ thấy hơn trăm thân ảnh của Diệp Phong đột nhiên tăng tốc, giống như thực thể đánh tan các tàn ảnh của nàng, cuối cùng hoàn toàn vây quanh chân thân bao vây tại trung ương, đồng loạt tiến lên, đánh tới.

"Xong rồi ... ta đã thua ..." Liễu Nhược Yên nhìn hơn trăm thân ảnh đang đánh tới mình, không thể nhân biết đâu là chân thân, tốc độ cũng không nhanh như đối phương, chỉ đành cắn răng nhắm mắt, xấu hổ chấp nhận sự thật không thể thay đổi này!

"Thế nào, mĩ nhân nhi, lần này còn tự tin là Thiên Cơ bộ của nàng là Thần châu đệ nhất không?" Hơn trăm thân ảnh của Diệp Phong nhào tới sát Liễu Nhược Yên, đốt nhiên biến mất vào không khí, chỉ để lại chân thân trước mặt Liễu Nhược Yên, nhẽ nhàng nâng đôi má của Liệu Nhược Yên, cười xấu xa hỏi.

"Khinh công thân pháp của ngươi có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, các phương diện đều vượt trội Thiên Cơ bộ, không cần phải nói những lời làm ta xấu hổ này nữa. Ngươi yên tâm, Liễu Nhược Yên ta không phải người nói mà không giữ lời, thua là thua, sau này ta chính là nô đãi của ngươi, tùy ý nghe theo sai khiến từ ngươi!" Liễu Nhược Yên nhìn hoàng đế giả trước mặt xúc phạm mình, trong lòng mặc dù khuất nhục, nhưng lại không có ý bất phục, bướng bỉnh không chịu yếu thế.

'Chỉ một lần là có thể nhìn ra ảo diệu tối hậu trong Tiêu diêu càn khôn bộ của ta? Ánh mắt của tiểu bì nương này cũng quá độc rồi?! Bất quá với cá tính chịu nhận thua cuộc của nàng, thật sự là không tệ, có phong cách của nữ trung hào kiệt. Hắc hắc, đáng tiếc đáng tiếc, sau này nàng có tinh minh hơn nữa cũng chỉ là "trái cấm " của lão tử. Một hoàng phi nữ nô tinh minh duệ trí, ha ha ha, cuộc đánh cược này thật sự là phát tài lớn, ta thật có tài mà ...' Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng phi mĩ lệ, tinh minh duệ trí, nhận thua cược, trong lòng sảng khoái, cười thầm thô bỉ ngang ngược không sợ gì.

Chương 196 - Hoàng hậu、hoàng phi,lưu manh dâm hoàng

"Ha ha ha, Lâm nhi, bảo bối tốt của trẫm, không nghĩ rằng nàng lại đến Long Tường cung, khó trách trẫm đến Phượng Nghi cung cũng không tìm thấy nàng. Mau đứng lên, trẫm không phải đã nói với nàng, sau này không cần phải đa lễ như thế!"

Sắc lang hoàng đế sau khi thắng cuộc, đã mang theo hoàng phi nữ nô đến Phượng Nghi cung nhưng không tìm thấy hoàng hậu, phản hồi Long Tường cung thấy hoàng hậu ôn nhu trong bộ cung trang màu xanh biển, tư thái đẹp mắt tiến đến nghênh tiếp, liền lập tức cao hứng cười to, cúi người đỡ mỹ nhân đang quỳ đứng lên.

"Thần thiếp biết hoàng thượng yêu thần thiếp, nhưng lễ nghi của tổ tông không bỏ được. Thần thiếp thân là hoàng hậu phải làm gương!" Hoàng hậu nương nương ôn nhu được hoàng thượng đỡ dây, nhình Hiền phi mỹ lễ đi phía sau hoàng thượng, tưởng rằng hôm nay hoàng thượng muốn sủng hạnh Hiền phi, lúc này đoan trang thuận thế đứng dậy. Hứa Lâm mặc dù sớm biết hoàng thượng sẽ không chỉ có một mình nàng là nữ nhân, nhưng việc này cũng không khỏi khiến nàng phải ghen.

"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!" Hiền phi Liễu Nhược Yên thân vận bộ cung trang màu tím trong mắt thấy thái độ thân mật giữa hoàng thượng và hoàng hậu, cũng như quy củ mà thi lễ với hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy vậy định khách sao một tiếng, thì Diệp Phong không thích cái loại quy củ phiền phúc này, liền mở miệng trước: "Tốt rồi, đều là nữ nhân của trẫm, không cần khách khí như vậy, cùng trẫm tiến cung." Vừa nói, đại sắc lang bên trái nắm bàn tay của Hiền phi, bên phải ôm cái eo của hoàng hậu, hứng trí đi vào trong đại sảnh.

Đầu tiên là tảo triều, sau đó gặp Hiền phi, rồi bận rộn một trận, cái bụng của Diệp Phong đã sớm bắt đầu kháng nghị, khi tiến vào đại sảnh đã truyền lệnh cho người đem thức ăn lên, rồi cùng hoàng hậu và Hiền phi dùng bữa. Sau đó tên gia hỏa điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, ngồi lên cái ghế phía sau trác án (cái bàn), phân phó cho Tiểu Thuận Tử: "Ngươi đi phái người thông tri với phó tướng của Hoàng vệ quân cùng tiến cung gặp trẫm!"

"Vâng!" Tiểu Thuận Tử cung kính nhận lệnh rời khỏi. Diệp Phong nhìn hoàng hậu và Hiền phi, thấy nhị nữ dùng ánh mắt nhìn đối phương, đều có chút địch ý, lúc này ý bảo cung nữ toàn bộ rời khỏi, rồi để hoàng hậu và Hiền phi đứng phía trước, và hỏi: "Nữ nô mỹ lệ của trẫm, bắt đầu từ bây giờ, nàng phải nghe lời của trẫm phải không?"

"....vâng." Liễu Nhược Yên nghe vậy trong lòng rất ngượng, cũng quật cường gật đầu trả lời, nhưng mà đôi mắt không dám nhìn hoàng hậu đối diện.

'Nữ nô?' Hoàng hậu Hứa Lâm chẳng rõ việc gì, nghe hoàng thường nói xong và Hiền phi đáp lại, nhất thời trợn mắt há mồm, khó có thể tin được hoàng thượng lại gọi Hiền phi là nữ nô...

"A a, Lâm nhi, có phải là đang giật mình, rất khó tin phải không?" Diệp Phong nhìn hình dáng giật mình của hoàng hậu ôn nhu bên trái, trong lòng ám sảng, tay ôm cái đùi trái của nàng, nhìn Liễu Nhược Yên mà cười xấu xa: "Hiền phi tự tin mỹ lệ của bọn ta, hôm nay cùng trẫm đánh cá và thua cuộc. Từ nay về sau không có người ngoài, nàng ta chính là nữ nô của trẫm. Lâm nhi, trẫm ở loại phương diện đó có nhu cầu rất lớn, cái này thân thể nàng cũng đã thể nghiệm qua. Làm hoàng hậu, nàng cũng nên chuẩn bị trong lòng cùng các phi tần khác phân hưởng trẫm. Trẫm thật không thích nữ nhân của chính mình phải minh tranh ám đấu. Nàng là hoàng hậu tốt trong lòng của trẫm, bảo bối tốt, hy vọng nàng cũng bỏ qua những việc trước kia, cùng hòa thuận ở chung với Nhược Yên!"

Hoàng hậu ôn nhu biết rõ hoàng thượng ở phương diện đó rất dũng mãnh, nghe hắn nói xong, đầu tiên là cuộc cá cược ngoài ý muốn, rồi đến cái loại sự việc ngượng ngùng này, cuối cùng nghe được sáu chữ 'hoàng hậu tốt, bảo bối tốt', âm thầm mừng rỡ, nhìn Hiền phi ôn nhu, rồi gật đầu nói: "Thần thiếp là nữ nhân của hoàng thượng, chỉ cần Hiền phi muội muội đồng ý, thần thiếp tất cả đều theo an bài của hoàng thượng!"

"Ha ha, tốt, tốt, không hổ là hoàng hậu tốt của trẫm, quả nhiên có ý nghĩ của quốc mẫu!" Diệp Phong nghẹ vận liền cao hứng và hôn lên cái miệng của hoàng hậu một cái, cánh tay phải thì len qua lớp trang phục đặt trên đùi phải của Hiền phi đang đỏ mặt, rồi chánh sắc nói: "Nhược Yên, nàng đã thua cuột đáng cược, đều là nữ nhân của trẫm, phụ thân của nàng, Định Đông vương, trẫm sẽ không có ý hại đến ông ta. Bây giờ Lâm nhi đã khẳng định bỏ qua tị hiềm trước kia, nàng sau này cũng không nên đối địch với nàng ta nữa, hiểu không?"

"Rõ." Liễu Nhược Yên ngượng xấu hổ nhẹ nhàng gật đầu ứng thanh. Nàng thường ngày cùng hoàng hậu tam nữ minh tranh ám đấu, cũng vì giúp đỡ cho phụ thân. Bây giờ hoàng thượng đã hứa sẽ không có hại đến phụ thân nàng, nàng tự nhiên cũng không cần đấu tranh nữa.

"Ngoan, làm nữ nhân phải nên như vậy. Trẫm thích nhất là nữ nhân ôn nhu nhu thuận, giống như Lâm nhi vậy, ha ha ha....'" Diệp Phong hai bên cùng ôm hoàng hậu và Hiền phi cười to cao hứng, nhìn Hiền phi với hình dáng ngượng ngùng xấu hở, sắc tâm đại động, hạ thể đã sẵn sàng, cái miệng không thành thật đột nhiên tập kích đôi môi đỏ mọng của Hiền phi, và thừa dịp này đang giật mình há mồm đem cái lưỡi nhập vào trong miệng nào, dùng kỹ xảo không ngừng nhấm nháp.

Hiền phi lần đầu tiên bị nam nhân hôn, bị lưu manh hoàng hôn trước mặt của hoàng hậu, nhất thời như sét đánh, phương tâm kinh hãi, căn bản muốn tránh khỏi, nhưng không có khả năng vì sức lực lớn của lưu manh hoàng đế, cộng thêm ánh mắt phản kháng đó nhìn hắn cũng không được gì, nghĩ đến thân phận của chính mình hiện giờ, chỉ đành ngượng ngùng nhắm mắt, tùy ý để hắn khinh bạch, đồng thời cũng có chút thích loại kích thích này.

Hoàng hậu Hứa Lâm mắt thấy hoàng thượng và hiền phân hôn nhau, phương tâm mặc dù có chút ghen, nhưng ngẫm lại lời nói của hoàng thượng là hắn thích nữ nhân ôn nhu nhu thuận, cùng với sáu từ 'hảo hoàng hậu, hảo bảo bối' này, liền bỏ hết điểm chua xót, âm thầm quyết định sẽ dùng điểm ôn nhu nhất của mình để khóa chặt tâm của hoàng thượng, củng cố địa vị của chính mình trong lòng hoàng thượng.

Sắc lang vĩnh viễn đều không thay đổi được bản chất háo sắc. Lưu manh hoàng đế miệng hưởng thụ miệng và lưỡi của Hiền phi, hai tay cũng bắt đầu không như quy củ mà nắn bóp không ngừng ngọc đồn và bộ ngực của hai vị mỹ nhân, khiến hai vị tuyệt sắc ở Thần Châu đế quốc, bị đùa giỡn đến nổi thân thể mềm mại nóng lên, mặt ngọc đỏ bừng, toàn thân tràn ngập cảm giáp kích tình khác lạ!

"Ái phi, mau pha cho trẫm trà ngon!" Sẽ còn tiếp kiến bọn phó tướng của Hoàng vệ binh, không thể lập tức thương tễ nhị nữ, Diệp Phong dục hỏa đã lên cao, nhìn cái bàn phía trước rộng rãi, trong đầu nổi lên ý niệm xấu xa, mở miệng gọi Liễu Nhược Yên ra ngoài, rồi đặt mặt ngọc đỏ bừng của hoàng hậu mỹ lệ, cố ý nhíu mày khó chịu: "Lâm nhi, nơi đó của trẫm đã khó chịu rồi!"

"Cái này, cái này, hoàng thượng ngài còn phải tiếp kiến phó tướng của Hoàng vệ quân. Sau khi ngài hoàn tất đại sự, thần thiếp sẽ tiếp tục phục vụ tốt cho ngài được không?" Hoàng hậu thẹn thùng cúi đầu trả lời.

"Nhưng bây giờ trẫm rất khó chịu, muốn được thưởng thức tư vị tiêu hồn với nàng. Nếu không, nàng để trẫm..." Diệp Phong nhìn hình dáng thẹn thùng của hoàng hậu, trong lòng cười dâm, miệng thì vẫn nói là khó chịu, cuối cùng thì thầm nhỏ bên tai của hoàng hậu một câu.

"Hoàng thượng, ngài.. ngài như thế nào lại nghĩ ra cái việc dâm đãng như vậy. Thần thiếp sẽ không...." Hoàng hậu nghe lời thì thầm của hắn xong, liền rất e thẹn, rồi trách móc, vốn định cự tuyệt, nhưng thấy vẻ mặt rất khó chịu đó của hắn, trong lòng không đành, suy nghĩ rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hoàng thường, nếu ngài nghĩ ra, thì dạy cho thần thiếp..."

"Hắc hắc, Lâm nhi tốt, nàng đích thực là hảo bảo bối của trẫm. Trẫm sau này nhất định sẽ yêu nàng nhiều hơn!" Ý niệm dơ dáy trong đầu đã thành công, lưu manh hoàng đế cao hứng cười hắc hắc, rồi nhẹ giọng bên tai hoàng hậu mà chỉ điểm.

Phía trên cái bàn trong thư phòng, có một tấm trải bàn rộng được trải, làm che đi phần từ bàn đến đất. Hoàng hậu e thẹn nghiêm mặt nghe Diệp Phong nói xong, nhẹ nhàng xốc cái tấm trải bàn phía trước hắn lên, rồi quỳ gối giữa hai chân hắn, rồi ôn nhu động thủ giúp hắn lấy ra cái vật xấu xa đang hùng mãnh kiên đĩnh, ngượng ngùng chép miệng vài cái, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy, và mở đôi môi anh đào đỏ hồng mê người, đưa lưỡi tới gần để liếm lộng nó.

"Tê.... Lâm nhi, nàng thật quá tốt, làm rất tốt, trẫm thật thoải mái..." Tử sắc lang ngồi ở trên ghế, hưởng thụ hoàng hậu đang dùng cái miệng để phục vụ, nhục thể và nội tâm hiện lên khoái cảm mãnh liệt, nhịn không được phải híp mắt và thở gấp. Nghe thấy, hoàng hậu lại càng ngượng ngùng vô hạn, dĩ nhiên càng cố gắng phục vụ cái căn nguyên đem lại hạnh phúc cho mình.

'Ý, hoàng hậu đâu?' Hiền phi Liễu Nhược Yên đang bưng trà bước vào thư phòng, thấy hoàng thượng híp mắt rất thoải mái, trong thư phòng lại không thấy bóng dáng của hoàng hậu, nhịn không được lộ ra thần sắc nghi hoặc.

'Hắc hắc, nàng ta mà thấy được cảnh này, không biết biểu tình sẽ ra sao?' Diệp Phong đang híp mắt thấy Hiền phi tiến vào, trong đầu nghĩ xấu xa, hai tay giữ chặt hoàng hầu, không để nàng dừng phục vụ lại.

"Hoàng thượng, thỉnh ngài dùng trà..." Hiền phi đi tới bên phải của Diệp Phong, đặt chén trà lên trên bàn, liền thấy hoàng hậu đâu liếm lộng cái vật giữa hai chân hắn, nhất thời mắt đẹp giật mình trợn lên, thần tình rất rung động, không thể tin rằng một hoàng hậu ngày thường đoan trang cao quý lại có thể làm cái việc dâm đãng như vậy!

'Trời...' Hoàng hậu bị Diệp Phong giữ chặt, không thể đứng dậy, đang lúc cúi đầu hàm duẫn tiểu hòa thượng, mắt phải đã thấy thân dưới của Hiền phi, trong lòng thẹn thùng thầm hô, không dám để Hiền phi thấy được vẻ mặt nàng lúc này.

"Lâm nhi không cần phải thẹn thùng, nàng và Nhược Yên đều là nữ nhân của trẫm, phục vụ cho trẫm cũng là việc thường tình, không cần phải hổ thẹn như thế!" Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng hậu ở phía dưới thân, cùng Hiền phi mỹ lệ bên cạnh, cũng lộ ra biểu thái không ngại ngùng, nói với Hiền phi: "Nhược Yên, hoàng hậu đã làm mẫu, trẫm bây giờ muốn nàng cùng nàng ta đồng thời phục vụ trẫm!"

"Cái này..." Liễu Nhược Yên nghe vậy nhất thời giật mình nhì Diệp Phong, có chút không thể tiếp nhận cái loại yêu cầu dâm loạn này.

"Sao, hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung, đều đã dùng tâm để phục vụ trẫm. Chẳng lẽ phi tử như nàng cũng ngại ngùng hơn nàng ta? Nàng không nghe lời của trẫm nói ư?" Diệp Phong đang tưởng tượng cái cảnh hoàng hậu và hoàng phi đồng thời thổi tiêu cho hắn, tự nhiên hưng phấn lên, mắt thấy Liễu Nhược Yên có ý cự tuyệt, lập tức nhiếu màu tỏ vẻ bất mãn.

Hiền phi Liễu Nhược Yên, nghe hắn nói xong, nhìn hoàng hậu dưới thân hắn, ngẫm lại lời hứa của chính mình, thầm nghiến răng, ngượng ngùng quỳ bên cạnh hoàng hậu, nhìn thấy cái vật hung mãnh kiên đĩnh của nam nhân trước mắt, mờ mịt chẳng biết phải làm như thế nào là tốt. Diệp Phong thấy thế lập tức mở miệng chỉ dẫn, rồi để nàng làm giống như hoàng hậu, dùng tay vuốt ve, và dùng môi anh đào cùng cái lưỡi liếm lộng hàm duẫn

'Ha ha ha, sảng khái, thật tốt! Chu Ngọc Long, tên tử thái giám ngươi lãnh nhạc với nữ nhân. Lão tử sẽ thương yêu và hưởng thụ mỹ nhân này, sẽ đem quốc gia này biến thành thiên đường hưởng thụ của ta!'

Diệp Phong nhìn tình cảnh dâm đãng, tuyệt sắc hoàng hậu và hoàng phi, quỳ gối dưới khố để thổi tiêu cho hắn, thân thể sảng khoái cực kỳ, cảm giác rất kích thích, híp mắt nhìn lên trần mà thầm nói, điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, rồi để mặc cho hai vị tuyệt sắc dùng miệng phục vụ.

Chương 197- Hoài trung nữ mưu,bạch vũ dực vương

"Khải bẩm hoàng thượng, hoàng vệ quân Quách Đào, Triệu Cương, Lý Nguyên, Vương Mãnh, Chu Phong năm vị phó tướng đang chờ yết kiến!" Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng Tiểu Thuận Tử bẩm báo.

Lúc này trong thư phòng, hoàng hậu mỹ lệ và hiền phi kiều diễm đang tại thân dưới của Diệp Phong hầu hạ, đôi môi anh đào ngậm tiểu đệ đệ của hắn, tận tình phục vụ.

"Hoàng thượng, dừng lại đi nha, nếu để ngoại nhân nhìn thấy, bọn thiếp chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác đó." Hoàng hậu Hứa Lâm và Hiền phi Liễu Nhược Yên nghe thấy trước sau dừng lại, thân hình vẫn quỳ dưới hạ thể của hắn, ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng cầu khẩn.

"Ách...mấy tên gia hoả này thật biết chọn thời gian đến ha. Nhược Yên, nàng hãy đứng dậy đi, cùng trẫm gặp bọn họ. Ah!, tiếp tục, tiếp tục, Lâm nhi, đừng dừng lại, nàng yên tâm nha, núp dưới khăn bàn này, không ai thấy nàng được đâu, trẫm sao có thể để lão bà của mình bị mắc cỡ trước mặt ngoại nhân!".

Dưới sự hầu hạ của hoàng hậu mỹ lệ và Hiền phi kiều diễm làm cho lưu manh hoàng đế sảng khoái muốn bộc phát, dù cho trời có sập hắn cũng không thể bỏ qua sự sung sướng này. Lúc này Diệp Phong kêu Hiền phi đứng dậy bên trái hắn, mỉm cười an ủi hoàng hậu tiếp tục phục thị hắn tiêu hồn một phen, hướng ra ngoài cửa nói : "Cho bọn họ tiến vào!"

"Tuân lệnh!" Ngoài thư phòng Tiểu Thuận Tử lĩnh mệnh, đẩy cửa thư phòng, để cho năm tên phó tướng hoàng vệ quân tiến vào.

"Chúng thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi!" Năm tên phó tướng sau khi tiến vào thư phòng, nhìn thấy sau trác án ( bàn dành cho hoàng thượng) là hoàng thượng và hiền phi, lập tức quỳ xuống thi lễ.

Hoàng hậu Hứa Lâm lập tức cảm thấy khẩn trương, khẩu ngọc (miệng đẹp) đang chứa tiểu đệ đệ của Diệp Phong không dám phát ra âm thanh gì, sợ ngoại nhân biết được hình dáng và cử động phóng đãng của nàng hiện giờ.

"Bình thân!" Diệp Phong hạ thể hưởng thụ sự hầu hạ của hoàng hậu, khoát tay bảo năm tên phó tướng đứng dậy. Hắn cười đề cập đến chuyện chính: "Sáng nay tảo triều, trẫm đã tuyên bố tự mình sẽ nắm giữ toàn bộ Hoàng vệ quân, các khanh đều đã biết rồi chứ?".

"Khởi bẩm hoàng thượng, chúng thần đều đã nghe nói!" Năm tên phó tướng đồng thanh trả lời.

Diệp Phong nhìn chăm chú vào ánh mắt và sắc mặt của năm tên phó tướng: "Các khanh đều đã biết, vậy trẫm cũng không cần nhiều lời, các khanh năm người cùng với binh lính của mình đều sẽ do trẫm đích thân điều khiển, không được tự ý điều động Hoàng vệ quân, người nào kháng lệnh trẫm sẽ trừng trị thích đáng, các khanh đều hiểu chứ?".

"Hiểu rõ!" Năm tên phó tướng nghe xong lộ ra sắc mặt khác nhau, trước sau cao giọng lỉnh mệnh.

Diệp Phong nhìn phản ứng của bọn hắn, ngẫm nghĩ trong tâm, mỉm cười gật đầu: "Tốt. Rất tốt, chỉ cần các khanh trung thành ra sức vì trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi các khanh, cách khanh hãy lui xuống đi!".

"Chúng thần xin cáo lui!" Năm tên phó tướng lĩnh mệnh thi lễ cáo lui.

Dưới trác án, hoàng hậu Hứa Lâm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhỏm, buông tiểu đệ đệ của Diệp Phong ra, cuống quít thở gấp, môi anh đào và chiếc lưỡi thơm có chút cảm giác tê dại.

'Hoàng hậu thật sự tâm đầu ý hợp với hắn...' Liễu Nhược Yên nhìn thấy, không khỏi suy nghĩ chẳng biết Diệp Phong đã bắt đầu sủng ái hoàng hậu bao lâu rồi, nhìn hoàng hậu tại hạ thể của hắn quỳ gối thở dốc, hình dáng thật mê người, rất khó giải thích được hoàng hậu như thế này lại theo tên giả hoàng đế này!

"Hô! Lâm nhi, nàng thật là hão bảo bối của ta!" Diệp Phong nhìn hình dáng dụ nhân của hoàng hậu đang thở gấp mệt mỏi, sủng ái ôm chặt nàng vào ngực, âu yếm hôn một cái.

"Chỉ cần hoàng thượng cảm thấy cao hứng là thần thiếp đã mãn nguyện rồi..." Hoàng hậu ngồi ở trên đùi của hắn, đôi ngọc thủ ôm chặt, tựa người trước ngực hắn ngượng ngùng đáp nhẹ, liếc nhìn bất hảo sang Hiền phi đang đứng bên trái.

"Ha ha ha. Trẫm có được hiền thê như Lâm nhi, quả thật là tam sinh hữu hạnh!" Diệp Phong nghe vậy thì nghĩ đến bảo bối Lộ Lộ ở nơi Tây Hải xa xôi, cao hứng cười to nói.

Hắn nhìn vị Hiền phi tinh thông thiên cơ bí thuật đang đứng bên trái, đối với việc quan sát lời nói và sắc mặt mọi người thực sự có tài năng, ngẫm nghĩ hỏi: "Nhược Yên, trẫm vừa rồi nói chuyện với năm người bọn chúng, vẻ mặt của chúng chắc nàng cũng thấy được!"

"Ân, thần thiếp đã nhận thấy." Liễu Nhược Yên là nữ tử thông minh, nghe Diệp Phong hỏi liền thấu hiểu ý tứ của hắn.

Nàng nhẹ nhàng phân tích: "Năm vị phó tướng Hoàng vệ quân này đều có danh tiếng tại đế đô, có điều giữa bọn họ chỉ bằng mặt không bằng lòng. Trong đó ba người Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong đều là thân tín của Lý Nghị nguyên soái, một tay đề bạt. Còn lại hai người Quách Đào và Vương Mãnh có được chức vụ như ngày nay đều là do công lao của họ tự giành được, đối với đế quốc một lòng trung thành, không nhịn được ba người Triệu, Lý, Chu dựa vào quan hệ thân thích mà được quyền thế, bình thường đều có nảy sinh tranh chấp. Hoàng thượng muốn nắm giữ hoàn toàn hoàng vệ quân, ngài phải trọng dụng hai vị Quách Đào và Vương Mãnh, dần loại bỏ ba người kia đi!"

Thần Châu đế quốc đặt nặng quan điểm 'nam nữ thụ thụ bất thân' làm đầu, Liễu Nhược Yên hiện tại là nữ nô của tên lưu manh hoàng đế, không chỉ bị hắn khi phụ hôn qua nhẹ nhàng mà bản thân đã hưởng sự sủng ái của hắn, căn bản nàng sẽ không có ý nghĩ tìm đến nam nhân khác. Huống chi gia thế và quyền hành của Diệp Phong thật to lớn, đối với gia tộc nàng cũng là sự nương tựa vững chắc, vì vậy khi nghe Diệp Phong hướng đến hỏi, nàng tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì.

"Ha ha, nói thật hay, nói thật hay, cùng với ái phi xinh đẹp thông minh như nàng bàn chuyện chính sự thật là sảng khoái!" Từ ánh mắt của năm tên phó tướng, hắn cũng đã đoán được đại khái, nay nghe Nhược Yên giải thích thêm, hắn không nhịn được cao hứng cười to, đem vị Hiền phi đang đứng kế bên ôm vào lồng ngực, ôn nhu hỏi: "Ái phi, nàng nói nếu trẫm muốn nắm giữ hoàn toàn đế quốc thì nên làm gì bây giờ?"

Liễu Nhược Yên ngồi trên đùi của hắn, đối diện với hoàng hậu, ngẫm nghĩ đáp: "Hiện giờ giữa hoàng thượng, hoàng hậu và thần thiếp có hai mối quan hệ, chúng ta có thể bí mật liên hợp với Hứa thừa tướng cùng Định Đông Vương phụ thân của thiếp, tạo áp lực lên hai vây cánh của nguyên soái và thái hậu, loại bỏ dần các trọng thần có chức vụ cao của họ. Trước mắt nguyên soái Lý Nghị là người ngang ngược nhất, hoàng thượng có thể xuống tay với lão đầu tiên!"

'Ai da, cái loại sự tình tranh giành quyền lực này nói thì dễ, đến khi giải quyết thì thật phiền phức, một khi quan hệ đến quyền lực và ích lợi, hai vị nhạc phụ tương lai sẽ không dễ dàng từ bỏ... Bất quá chờ khi bảo bối mỹ nhân ngư của ta đến, có thêm tư lược đoàn và binh lực của tây hải tộc nhân, khi đó bọn họ đối với ta không khách khí cũng không được.'

Tể tướng và Định Đông vương vì quyền thế gia tộc của mình mà không tiếc cho hoàng hậu cùng Hiền phi vào cung làm nội ứng, bọn họ đối với dục vọng của mình lớn như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Diệp Phong lúc này trái ôm phải ấp, đôi thủ trư tại nhục đồn phong mãn đầy đặn của các nàng nhẹ nhàng sờ nắn, trầm tư suy nghĩ, cất tiếng hỏi: "Ái phi nói rất có lý, đối với việc bọn Nam man và loạn quân phương bắc, nàng có suy nghĩ gì ko?".

"Loạn quân ở phương bắc cơ bản chỉ là bọn người ô hợp, nguyên nhân bọn họ có thể quật khởi nghĩa, đều là do An Bắc Vương tuổi cao mang bệnh, dẫn đến con cái tranh quyền. Nếu hoàng thượng không an tâm, thần thiếp nguyện thảo một phong thư kèm thánh chỉ gửi cho phụ thân Định Đông Vương lãnh binh đi dẹp loạn. Còn về bọn Nam man, thần thiếp nghĩ chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nhất định còn có điều ẩn dấu phía sau, hoàng thượng có thể làm như vậy...như vậy...".

Hiền phi Liễu Nhược Yên thông minh đương nhiên hiểu được trong lòng hoàng thượng còn cố kị dục vọng quyền lực của tể tướng và phụ thân mình, nên không nói ngay mà để hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới chính sắc nói lên kế hoạch của mình.

Khác xa với lời đồn đãi bên ngoài, Liễu Nhược Yên tiến nhập hoàng cung không phải tất cả đều do chủ ý của Định Đông vương, mà là nàng vì nghĩ đến phụ thân mình hằng ngày buồn rầu lo lắng về sự suy bại vị thế của gia tộc, nên tự nguyện tỏ vẻ nguyện ý tiến cung. Tại Liễu phủ, vị hiền phi này nổi danh là một nữ nhân tinh thông, lời nói rất có trọng lượng.

"Ân, ái phi nàng nói có lý. Nghe như nàng vừa nói, Nam man đế quốc quả thật không đơn giản như bên ngoài. Trẫm phải tới đại doanh Hoàng vệ quân để kiểm tra một phen, sau khi nghe lời ái phi phân ưu giải tỏa lo lắng, trẫm liền có thể rãnh rỗi hưởng thụ hai nàng một phen, ha ha ha...".

Lưu manh hoàng đế nghe xong kế hoạch của Liễu Nhược Yên, không ngăn được cao hứng cười to, ôn nhu ôm lấy hoàng hậu và hoàng phi, không nhịn được hôn hai nàng, trong chốc lát dâm tính đại phát, để nhị nữ quỳ tại hạ thể của hắn tiếp tục phục thị, cuối cùng bộc phất tất cả tinh hoa vào trong miệng ấm áp của hoàng hậu.

Phát tiết xong dục hỏa, Diệp Phong tạm thời thu lại ý nghĩ tiêu hồn với nhị nữ trên giường, đối mặt với nhị nữ nói: "Lâm nhi, Nhược Yên, các nàng đi tìm nam trang thay vào, trẫm muốn kiểm tra Hoàng vệ quân, nhân tiện dẫn hai nàng xuất cung du ngoạn luôn!"

"A!, thật sao hoàng thượng? Ngài muốn dẫn bọn thiếp xuất cung du ngoạn hả?" Ôn nhu hoàng hậu và Hiền phi tinh minh nghe vậy sắc mặt không nén nỗi vẻ kinh ngạc.

Tại Thần Châu đế quốc quy củ rất nghiêm khắc, kể cả hoàng hậu và tất cả phi tần trong đại nội hoàng cung đều không được tự tiện xuất cung. Từ lúc tiến vào hoàng cung đã như đặt chân vào phòng giam xa hoa lộng lẫy. Lúc này trong thâm cung nghe được hoàng thượng muốn dẫn các nàng xuất cung du ngoạn, hiển nhiên nhị nữ đều cảm thấy cao hứng!

"Ha ha, xem các nàng thật sự cao hứng, trẫm thân là quốc quân chi chủ, một việc nhỏ này chẳng lẽ không làm cho lão bà của mình được sao? Các nàng nhanh thay nam trang đi, mỹ nhân như hai nàng mà giữ nguyên xuất cung, bảo đảm nam nhân trên đường đều sẽ điên đảo thần hồn. Sau này có thời gian, trẫm sẽ thường xuyên cùng các nàng xuất cung du ngoạn, hai nàng không phải suốt ngày ở trong thâm cung buồn chán!" Diệp Phong nhìn nhị nữ vẻ mặt cao hứng, chực cười gật đầu nói.

"Tạ ơn hoàng thượng!" Hứa Lâm và Liễu Nhược Yên nghe thấy Diệp Phong sau này sẽ thường xuyên dẫn các nàng xuất cung du ngoạn, lập tức cao hứng thi lễ đáp tạ, sau đó rời khỏi thư phòng thay nam trang. Diệp Phong cũng được cung nữ hầu hạ thay đổi bộ y phục màu tím.

Đông hải Thần Châu đại lục cùng với Tây hải nam bắc đại lục, khoảng cách xa xôi, thời gian vì thế cũng bất đồng, so với nơi ở của Diệp Phong lúc này là ban ngày, thì tại Tây hải, chư vị giai nhân của hắn đang chìm vào mộng điệp.

Đêm khuya lặng lẽ, tại phủ đệ lĩnh chủ Phong Diệp thành, trong phòng ngủ xa hoa, ngũ nữ Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Mộng Hương, Tĩnh Hương, Liên Na đang cùng một chổ say giấc nồng, hằng ngày hầu tử lưu manh tiểu Hắc đều làm nũng quấn quít lấy các nàng ở trên giường, đột nhiên nó kêu lên một tiếng, trợn mắt đứng ở đầu giường, nhìn đối diện cửa phòng đang có một dực nhân bạch y anh tuấn, kinh hãi cuống quít kêu to.

"Tiểu Hắc, nửa đêm rồi ngươi còn kêu loạn gì vậy!" Lộ Lộ ngũ nữ nghe tiếng kêu của tiểu Hắc đều đã bừng tỉnh, Liên Na nữ vương bực mình đầu tiên mở miệng.

Ngay khi các nàng vừa dứt lời, đối diện cửa phòng, dực nhân anh tuấn đột nhiên phất đôi cánh chim, hướng ngũ nữ lao tới, làm cho các nàng đều chấn động. Ngũ nữ lúc này nội y dính sát thân thể mềm mại, muốn đứng dậy nghênh địch, bất quá tên dực nhân này tốc độ quá biến thái, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện trước các nàng, căn bản không cho ngũ nữ phản kích, phóng tới vô số trảo ảnh!

"Chi!"

"Vút!"

Ngay lúc ngũ nữ sắp bị trảo ảnh chạm tới, tiểu Hắc nộ kêu một tiếng, trong nháy mắt nhảy vào phạm vi công kích của dực nhân anh tuấn, hai quyền nện lên ngực trái của hắn.

"Oanh!" Một kích thành công, dực nhân anh tuấn bị lưỡng quyền làm cho chấn động tê dại, văng tới vách tường nơi đầu giường.

"Ngươi là ai? Đêm khuya dám xâm nhập vào Phong Diệp thành" Hồng mang lóe lên chói mắt, thừa dịp tiểu Hắc đánh lui dực nhân anh tuấn, Mộng Hinh nhan chóng lấy ra Liệt Diễm sáo trang tổ hợp, kiếm xuất tại trước Lộ Lộ tứ nữ bảo vệ, kinh hãi nhìn dực nhân, khẽ chất vấn!

Cùng lúc đó, bại hoại Khải Đặc, Ai Đức, và Lạp Phi Nhĩ, Thánh Ma nghe được tiếng hét chói tai của tiểu Hắc, cùng với Tư Lược đoàn thành viên, hướng phòng đoàn trưởng lao tới.

"Thật không ngờ ta đường đường là bạch vũ dực vương Lạc Địch, lại bị thất thế trước một quyền của Kỵ Linh Hầu. Ha! Người dưới tay tên Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ quả nhiên đều cổ quái khiến ta ngạc nhiên. Đáng tiếc không thể mang theo người thường thuấn di, nếu không làm gì phải tổn hao năng lượng đến như vậy!"

Bạch vũ dực vương Lạc Địch đưa tay phải xoa chỗ đau trước ngực, mắt thây Mộng Hinh mặc Liệt Diễm sáo trang cùng tiểu Hắc đang tiến về phía hắn, đồng thời tai nghe tiếng bước chân của thành viên Tư Lược đoàn đang tiến tới, trong lòng chỉ còn cười khổ một tiếng, hóa thành đạo bạch quang, trong nháy mắt biến mất vô tung. Lộ Lộ ngũ nữ và tiểu Hắc trợn mắt há miệng, giật mình kinh ngạc.

Chương 198 - Mưu hại trung thần、bạn nghịch thí quân

"Quách huynh, Vương huynh tới nhanh như vậy, mời ngồi, năm người chúng ta sau khi nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng không để lặp lại vấn đề tình trạng đảng phái chống đối. Hôm nay ba người chúng ta thành tâm cùng hai vị huynh đệ giảng hoà đồng tâm hiệp lực thống lĩnh Hoàng vệ quân, tiêu bỏ qua hiềm khích tận trung vì hoàng thượng. Tiểu đệ trước tiên kính một chén!"

Phía bắc đế đô, tại quân doanh của hoàng vệ quân, trong nghị sự trướng, Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong phụng mệnh Lý nguyên soái chuẩn bị thủ tiêu Quách Đào cùng Vương Mãnh vào hôm nay, cho nên giả vờ thiết yến muốn cùng hai người bỏ qua hiềm khích cùng nhau giảng hoà.

"Ba vị huynh đệ khách khí quá, các ngươi bỏ qua hiềm khích bài trừ, chống đối cùng hai người chúng ta, tận lực vì đế quốc, đây là phúc cho đế quốc thật đáng mừng." Quách Đào cùng Vương Mãnh thấy Triệu Cương ba người cùng nâng chén đối ẩm trong lòng mặc dù với việc bọn họ đột nhiên đề nghị giảng hoà vô cùng nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ khách sáo, lúc này khách khí ứng thanh nâng chén.

"Đúng vậy, đúng vậy năm người chúng ta đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, hôm nay có cơ hội hoà giải, đây không chỉ là tin vui cho mọi người mà còn là phúc cho đế quốc. Hôm nay mọi người phải uống cho thống khoái." Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong ba người thấy Quách Đào, Vương Mãnh uống xong chén rượu liếc nhau trong lòng cười thầm, tiếp tục nâng chén mời rượu.

Quách Đào cùng Vương Mãnh nhìn ba người trước mặt mà trong lòng nghi hoặc, không tin ba người bọn họ có thể dễ dàng thoát ly đảng phái của nguyên soái như thế. Mặc dù ba người bọn họ đều xấu xa nhưng đã đối đãi khách khí với mình, mình không thể để cho họ xấu mặt. Dù sao nơi này là ở trong quân doanh, ba người có âm mưu cũng không có khả năng ở đây làm hại đến mình, vì hai người vẫn có thuộc hạ, bên ngoài còn có tâm phúc trung thành.

"Hắc, hắc, Quách Đào, Vương Mãnh hai người các ngươi không biết tốt xấu, nhiều năm qua vẫn không chịu đi theo nguyên soái mà còn chống đối chúng ta khắp nơi. Hôm nay các ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa!" Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba người vừa cùng Quách Đào, Vương Mãnh ăn uống trông đầu hung hăng nghĩ.

Quân tử làm việc cố kỵ vì đạo nghĩa, tiểu nhân làm việc thì không có gì cố kỵ. Quách Đào cùng Vương Mãnh là người chính trực mặc dù đã cố tình đề phòng nhưng bọn họ không thể ngờ rằng Triệu Cương ba người sau lưng đều là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Hôm nay sợ rằng hai người sẽ phải chịu một số phận bi đát.

"Nhược Yên muội muội, muội xem đây là cửa hàng trang sức, kia là trà lâu còn có hý viện (nhà hát). Đã lâu không được thấy những địa phương này. Bệ hạ, đa tạ ngài đã dẫn thiếp xuất cung!"

Hoàng hậu Hứa Lâm xuất cung chạy tới đại doanh hoàng vệ quân bây giờ đang đứng trên đường. Bạch sắc nam trang ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, cao hứng xem hoàng hậu Hứa Lâm đáng vẻ như con chim nhỏ vui sướng không ngừng nói chuyện với Nhược Yên vừa hướng tới Hoàng Thưọng cảm tạ.

"Thiếu gia, ngài xem, Lâm tỷ vừa ra khỏi cung liền cao hứng biến thành tiểu cô nương một chút cũng không có giữ vẻ đoan trang cùng uy nghiêm. Xem ra người sau này không cho nàng ra ngoài, nhất định đã làm cho nàng thất vọng!"

Liễu Nhược Yên cùng hoàng hậu trang phục giống nhau đang cao hứng nhìn xung quanh. Bất quá vị tài nữ này không có như hoàng hậu bộc lộ hết ra ngoài. Nghe hoàng hậu nói như vậy nàng liên nhân cơ hội nhắc nhở hoàng thượng sau này phải cho bọn họ xuất cung. Khi xuất cung các nàng cùng Tiểu Thuận Tử không gọi Diệp Phong là hoàng thượng.

"Nếu Lâm nhi thích, sau này rảnh rỗi ta sẽ mang bọn nàng xuất cung. Nhược Yên không cần nhắc khéo trẫm". Diệp Phong tâm tình vốn đang vui vẻ, vừa thông qua sự chuyến cáo của Thánh Ma, biết được chuyện Phong Diệp thành bị dực nhân thần bí xâm nhập, trong lòng đang sốt ruột lo âu, nghe hoàng hậu cùng Hiền phi nói như vậy, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

"Thiếu gia, ngài hình như có điều gì không vui?" Nhược Yên phát hiện biểu hiện khác lạ của hoàng thượng nghi hoặc nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, đang suy nghĩ làm thế nào để thanh trừ ba chướng ngại trong hoàng vệ quân. Tốt rồi, chúng ta làm xong việc rồi lúc trở về sẽ tiếp tục ngắm phong cảnh. Lập tức đi đến đại doanh, đi nhanh nào!"

'Ách, mới uống một ít rượu như vậy sao đột nhiên lại thấy choáng váng thế này?' Trong nghị sự trướng ba người Triệu Cương đang chuốc rượu người có tửu lượng cực cao là Vương Mãnh. Vương Mãnh cảm giác có gì đó không đúng trước tiên liền quay sang nhìn sang bên cạnh thấy Quách Đào cũng như mình có vẻ hồ đồ. Hắn kinh sợ lập tức đứng dậy hướng tới Triệu Cương ba người quát: "Các ngươi đã bỏ gì vào rượu và thức ăn?"

"Ủa, Vương huynh,ngươi làm sao vậy? Không đấu lại tửu lượng của ba chúng ta nên như thế à?" Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba người đã bỏ mê dược trong rượu, nay thấy mê dược sắp phát tác lại nhìn Vương Mãnh ra dáng kinh sợ thì đều đứng dậy ra vẻ nghi hoặc hỏi, trong lòng cười thầm.

"Trong rượu và thức ăn chắc chắn có vấn đề. Ba người các ngươi ở trong quân doanh dám làm những chuyện thế này, lão tử không tha cho các ngươi." Vương Mãnh lắc lắc đầu tránh cơn buồn ngủ đang ập đến chỉ vào Triệu Cương ba người gầm lên, hữu thủ nhanh chóng rút bội đao bên hông ra tưởng như muốn động thủ.

"Tiết tham tướng, sự tình có biến, lập tức báo động nhanh" Quách Đào trầm tĩnh không giống như Vương Mãnh lập tức rút đao mà cao giọng thông tri cho thủ hạ tâm phúc ở bên ngoài.

"Ha ha ha, Quách Đào, Vương Mãnh hai tên ngốc các ngươi không cần kêu nữa, tùy tùng bên ngoài của các ngươi đã bị thuộc hạ lão tử mai phục bắt rồi. Qua hôm nay các ngươi vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này. Hoàng vệ quân sẽ như trước do Nguyên soái chỉ huy." Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong ba người thấy Quách Đào, Vương Mãnh dược tính phát tác lúc này không cố kị gì nữa đều đắc ý cười to.

"Lũ tiểu nhân ti bỉ các ngươi đắc ý quá sớm hai người chúng ta tại quân doanh ngộ hại, các ngươi sẽ là đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Hoàng Thượng nhất định không buông tha các ngươi." Quách Đào cùng Vương Mãnh kêu gào lạc cả giọng thấy bên ngoài không có động tĩnh gì trong lòng biết đã trúng kế rồi liền chỉ vào Triệu Cương ba người mà mắng.

"Ha ha, bất quá chắc gì hoàng đế bất tài kia sẽ báo thù cho các ngươi, nguyên soái đã sớm chuẩn bị, chúng ta sẽ không động thủ tại đây. Trước tiên cho binh lính tống các ngươi về nhà sau đó đem cả nhà các ngươi ra giết, nhất định không để lại bất cứ dấu vết nào. Ha ha ha..."

Đại sự đã định, hoàng vệ quân sắp trở thành đồ trong túi của ba người, Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong trong lòng đắc ý nhìn Quách Đào cùng Vương Mãnh đang cố gắng chống chọi tác dụng của mê dược, ha ha cười to.

"Lão tử hôm nay cho dù phải chết cũng kéo theo ba tên tiểu nhân các ngươi trừ hoạ cho đế quốc và bá tính." Vương Mãnh nghe vậy vô cùng kinh sợ, tức giận gầm lên một cước đá đổ bàn ăn đồng thời bổ đao về phía Lý Nguyên là kẻ cười to nhất. Quách Đào cũng theo sát xông lên.

Triệu Cương ba người dựa vào các mối quan hệ mới có được địa vị như ngày hôm nay, luận về bản lĩnh chân chính bình thường ba người liên thủ cũng không phải là đối thủ của Vương Mãnh lại càng không bằng Quách Đào. Bất quá bây giờ Quách Đào cùng Vương Mãnh thực lực đại giảm căn bản không thể đả thương họ. Hơn nữa hoàn toàn để họ hí lộng, phát tiết nhưng oán niệm cho trước kia không địch lại Quách Đào và Vương Mãnh.

"Hắc hắc, không thể tưởng tượng được đệ nhất hổ tướng Vương Mãnh của hoàng vệ quân chúng ta lại không chịu nổi một kích." Chu Phong nhanh chóng lẻn ra sau lưng Vương Mãnh cười lạnh xuất một chưởng vào lưng, phốc một tiếng, khiến cho hắn ngã nhào như một con chó, phải thổ huyết, mà trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lực bất tòng tâm không thể bắt được đối phương.

" Tiểu nhân ti bỉ, Quách Đào ta dù phải chết cũng không để gian kế của các ngươi thành công. Vương huynh, bon họ muốn chúng ta chết tại nhà, chúng ta sẽ chết tại nghị sự trướng này xem bọn ngươi trả lời như thế nào với hoàng thượng cùng với binh lính trong hoàng vệ quân." Quách Đào đã bắt đầu hôn mê kéo Vương Mãnh nói, muốn tự sát tại nghị sự trướng.

"Hừ hừ, tưởng tự sát dễ dàng như sao, xem ta bắt các ngươi ..." Triệu Cương nghe vậy cười lạnh muốn động thủ. Đột nhiên ngoài trướng vang lên một trận rên la sau đó vài tên lính lảo đảo chạy vào trong trướng.

"Sao lại thế này?" Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong thấy tình huống này đều kinh hãi hướng ra ngoài quát hỏi. Quách Đào cùng Vương Mãnh mừng như điên vì nghĩ rằng tâm phúc của bọn họ bên ngoài không bị bắt.

"Triệu Cương, Chu Phong, Lý Nguyên ba tên nghịch thần các ngươi dám sau lưng trẫm mưu hại trung thần!"

Hơn mười đạo bạch quang kiếm khí trong nháy mắt xuyên thủng nghị sự trướng, Diệp Phong trong tay cầm một thanh kiếm bình thường của binh lính đứng giữa vòng vây của hoàng vệ binh nhìn ba người Triệu Cương trầm giọng gầm lên.

Hiền phi Liễu Nhược Yên tay cầm áo choàng che cho hoàng hậu Hứa Lâm, giật mình, nhìn vẻ nhìn bình tĩnh của Tiểu Thuận Tử, kinh hãi đứng bên cạnh Diệp Phong.

"Hoàng....hoàng thượng?" Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong mắt thấy kiếm khí tiêu tán đối diện xuất hiện một người cầm kiếm đích thị là thiên tử, nhất thời bị doạ nhảy dựng lên, khó có thể tin rằng hoàng thượng có thể xuất hiện vào lúc này.

"Mạc tướng tham kiến hoàng thượng!" Quách Đào, Vương Mãnh rất ngạc nhiên về thực lực của hoàng thượng nhưng việc hoàng thượng xuất hiện đúng lúc làm cho bọn họ có thể tránh được cái chết đã làm sự vui mừng che lấp hoàn toàn sự nghi hoặc trong lòng họ.

"Hắn đúng là hoàng thượng ư?!" bốn tên lính vây quanh Diệp Phong nhìn cử động của Triệu Cương ba người cùng Quách Đào hai người tất cả đều choáng váng, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết phải làm thế nào cho tốt.

Những binh tướng này đều là tâm phúc do ba người Triệu Cương an bài trước, trong bốn người Diệp Phong thì Tiểu Thuận Tử có mang thái giám lệnh bài có thể vào trong doanh truyền chỉ, nhưng khi đến trung tâm thì bị binh tướng ngăn trở, nói gì cũng không cho đi. Diệp Phong giận dữ xuất ra biểu tượng của hoàng đế là cửu long kim bài, mặc dù binh tướng xung quanh bị dọa khiếp cũng không dám cho bon họ kinh động đến năm vị phó tướng trong nghị sự trướng.

Nói đùa sao? Ba vị phó tướng ở bên trong đang mưu hại hai phó tướng khác. Nếu người này thật sự là hoàng thượng, đi vào thấy như vậy thì ba vị phó tướng phải chết, bọn họ là đồng đảng nên sẽ có kết cục giống nhau. Còn nếu không phải là hoàng thượng mà bọn họ dễ dàng để người lạ đi vào làm hỏng đại sự thì ba vị phó tướng cũng không tha cho họ. Cho nên mấy người này có mấy lá gan cũng không dám cho người lạ đi vào dễ dàng mà liều mình ngăn cản.

"Triệu Cương Lý Nguyên, Chu Phong các ngươi muốn tạo phản phải không? Các ngươi lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bỏ vũ khí xuống cho trẫm?" Diệp Phong hữu thủ cầm kiếm chỉ vào ba người Triệu Cương trầm giọng quát, trong lòng cười thầm đây là cơ hội tốt để diệt trừ bon chúng.

"Triệu huynh, Lý huynh, việc này hôm nay bị hắn tận mắt chứng kiến, chúng ta chắn chắc bị tội tru di cửu tộc vào nay mai. Trước mắt chúng ta ở đây đều là tâm phúc, không bằng phái người bao vây hắn, rồi khiến hắn cùng Quách Đào và Vương Mãnh biến mất khỏi thế gian này." Mưu hại trung thần bị hoàng thượng chứng kiến tuyệt đối là tử tội. Chu Phong tay chân khẩn trương, cắn răng nảy ra ý định độc ác đưa ra ý niệm thí quân với Triệu Cương, Lý Nguyên

Giết hoàng thượng có lẽ sẽ còn một đường sống, không giết thì phải chết không nghi ngờ gì cả. Triệu Cương cùng Lý Nguyên nghe vậy đều bảo người đi sai tâm phúc bao vây rồi trầm giọng quát: "Các ngươi không cần hoảng sợ, hoàng thượng hiện giờ đang ở trong cung, kẻ này chỉ là người có dung mạo giống hoàng thượng, đích thị là tặc nhân giả mạo hoàng thượng. Các ngươi lập tức bắt hắn, bổn tướng quân tất hướng về hoàng thượng mà báo công trạng của các ngươi, bảo đảm mọi người đều được trọng thưởng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiep#sắc