LMKK-C183...186
Chương 183: Thạch Chi Dị Năng, Bí Mật Thông Đạo
Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch, ba trăm năm trước tại Bắc hại là hải tặc nổi danh nhất, lãnh đạo một lôi đình hải tặc đoàn với thực lực cường đại đủ để chống lại hầu hết các quốc gia. Phối hợp với một thân tuyệt kỹ không ai địch lại, có thể nói là không có đối thủ tại Bắc hải. Được người ta tôn xung là chí tôn hải tặc
Song một vị siêu cấp cường giả nhân như vậy, khi lúc còn sung sức, hắn thống lĩnh lôi đình hải tặc đoàn, đột nhiên biến mất ở Bắc hải, trở thành một đề tài oanh động nhất thời vào lúc đó, vẫn chưa có lời giải đáp cho đến bây giờ!
Cát Lôi Mỗ và lôi đình hải tặc thất tung, rồi biến thành oán linh tại nơi này, nói đơn giản cũng là bởi do thủy tinh thánh thụ!
Năm đó, lôi đình hải tặc đoàn của Cát Lôi tại một hoang đảo phía đông Bắc hải, bắt gặp được quang mang phát ra do thủy tinh thánh thụ kết quả một lần sau một trăm năm, liền kinh hãi muốn đoạt lấy thánh thụ. Đáng tiếc vì lòng tham của hắn mà đã hại thảm chính hắn lẫn thủ hạ.
Bởi vì tại nơi có thánh thụ, không chỉ có vật thủy tinh thánh thụ chí bảo mà thôi, còn có Oán Linh ma thạch mà vong linh vu sư mơ tưởng. Để đoạt được thủy tinh thánh thụ, thủ hạ của hắn cũng đã tiêu diệt thủ hộ oán tinh ma thạch, và lấy đi hai vật chí bảo thánh thụ lẫn ma thạch!
Nhưng lúc hắn dẫn thủ hạ phản hồi Hoa Luân đảo trở về nơi đóng bí mật, đang lúc ăn mừng thắng lợi, oán linh ma thạch đột nhiêu tản ra một khí tức tà ác cường đại, bao trùm cả Hoa Luân đảo. Hắn và tất cả thành viên của lôi đình hải tặc đoàn toàn bộ bị khí tức tà ác hủ thực. Tuy vẫn còn sống và có ý thức, nhưng không lại trở thành oán linh không thể thấy ánh sáng, chỉ có thể cả đời sống trên đảo Hoa Luân.
Điều may mắn duy nhất mà Cát Lôi Mỗ và đám hải tặc có được, chính là oán linh ma thạch có thể cho bọn chúng thân thể oán linh, cung cấp huyễn cảnh khoái nhạc bất tận. Những sự tình mà bọn chúng lúc còn sống chưa từng hưởng thụ, đều có thể trong huyễn cảnh ảo tưởng dâm ý, giống như thật!
Không còn huyết nhục, thất sắc linh châu đối với Cát Lôi Mỗ mà nói trở thành phế vật. Nhưng hắn không cam lòng đem hủy cái vật chí bảo đã làm hắn biến thành oán linh, muốn vĩnh viễn sở hữu nó. Nói thẳng ra, tuy không thể dùng, hắn vẫn có thể lấy làm vật trang trí!
Đảo Hoa Luân là nơi đóng trú bí mật của Cát Lôi Mỗ, cất giữ một lượng lớn tài bào mà lúc hắn còn làm hải tặc. Bởi vậy khi còn sốn hắn đã tạo ra rất nhiều rất nhiều cơ quan cho nơi trú bí mật này.
Sự sống của oán linh không có giới hạn, chỉ cần không bị
Quang Minh năng lượng công kích, bọn họ có thể vĩnh viễn sinh tồn. Ngoài trự năng lượng của Quang Minh, bọn họ không e ngại công kích cùng lực lượng khác. Thân thể oán linh bị đán nát, không cần thời gian dài liền có thể tự động khôi phụ. Cơ thể sanh linh bị bọn họ xâm nhập, đều sẽ trở thành oán linh!
"Tiểu quỷ vô tri, nếu các ngươi cứ tham lam như thế, ta đây thành toàn cho các ngươi!" Đã qua khỏi giới hạn, Cát Lôi Môi thế mọi ngươi phía dưới không lĩnh tình, giận dữ phát ra tiếng cười hung ác tà dị. Oán linh xung quanh cũng cười kiệt kiệt theo, bao vây bọn họ mà vồ lấy!
"Hừ, chỉ một thân thể là linh hồn cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn. Xem ta dùng tảng đá của các ngươi đánh cho hồn phi phách tán!"
Một trung niên với mái tóc màu xanh dương, tướng mạo thô trạc, cùng bộ quần áo màu xám nhìn oán linh xung quanh đang nhằm vào mọi người, khinh thường cười lạnh, hai tay múa liên tục, miệng quát một tiếng, chỉ thấy mấy viên gạch ở vách tường của thạch thất và viên đá ở dưới mặt đất cũng như ở mặt đất đột nhiên bị nát vụn thành bụi cát, rồi như bị cái gì đó điều khiển, kết thành mấy cơn lốc lớn ở xung quang mọi người. Sau đó chúng đánh nát đám oán linh đang phóng về phía mọi người!
"Tốt, tốt, thạch chi dị năng quả nhiên là cường hãn. Đáng tiếc đối mặt với oán linh bất tử của chúng ta, dù dị năng của ngươi có lợi hại, cũng không có biện pháp gây thương tổn cho chúng ta, chỉ có phí sức mà thôi!" Cát Lôi Mỗ thấy tình hình phía dưới, hai mắt quỷ dị nhìn trung niên tóc xanh dương, kiệt kiệt cười quái dị, rồi gọi ra ngày càng nhiều oán linh, cơ hồ khiến cả thạch thất không còn một chỗ trống nhỏ. Oán linh bị đánh nát cũng nhanh chóng khôi phục lại hình dạng cũ!
'Thạch chi dị năng? Mẹ kiếp, tên tiểu tử tóc xanh dương này cũng không đơn giản à. Quan sát những tên còn lại ở đây, đều không phải là người bình thường. Một lần đối mặt với một số lượng oán linh lớn như thế, hắc hắc, thật vui chết mất....' Diệp Phong nhìn một lượng lớn oán linh lại xuất hiện, trong lòng thầm cười.
"Kì Nhĩ Tư lĩnh chủ, với cái loại bất tử, đánh hoài không chết này, theo ta thấy, nên để cho hai người chúng ta đối phó với bọn chúng, những người còn lại thì đi tìm thánh thụ!" Trung niên tóc xanh lục bận một bộ trang phục màu trắng cũng chính là vị phong chi dị năng, nhìn trung niên tóc xanh dương cùng với mấy người bên cạnh cười nhè nhẹ.
"Ha ha ha, tốt, đề nghị này tốt đó. Có thể cùng Trác Ni tiên sinh liên thủ đối phó với đám rác rưởi, thật là vinh hạnh cho Kì Nhĩ Tư ta!" Trung niên tóc xanh dương được gọi là Kì Nhĩ Tư, cao hứng ha ha cười, hai tay múa liên tục, điều khiển những cơn lốc cát hướng oán linh mà đánh!
Lục phát trung niên Trác Ni mắt thấy Kì Nhĩ Tư triển khai công kích, ung dung đưa hai tay lên, từ tốn điều khiển từng đạo kình phong, hình thành kiếm nhọn, búa lớn, đạo to, quyền rồng, gió lốc... đánh cho đám oán linh xung quanh nát bấy, không ngừng hét to!
"Đã có Trác Ni tiên sinh và Kì Nhĩ Tư lĩnh chủ đối phó với đám rác rưởi này, mọi người còn chờ gì nữa, mau đi tìm thánh thụ!" Trừ Kì Nhĩ Tư, Trác Ni và Diệp Phong, trong thạch thất còn lại mười hai người, trước sau cùng hét lớn, và triển khai hành động, không còn tìm kiếm ở trong thạch thất, mà cuồng loạn đánh vào vách tường của thạch thất.
Trong mười hai người, có bốn người là bạch sa( cá mập trắng), ngô công (con rết), kim điêu (ó vàng), thiết tiến ( mũi tên cứng) dị năng giả, bảy người giống như hắc phát tiểu thanh niên là cách đấu gia, còn lại một người cuối cùng là một Liệt Diễm kiếm sĩ. Tất cả có thực lực không tồi. Nều dùng thứ hạng ở Nam Bắc đại lục mà nói, bề ngoài quan sát mười hai người này, Diệp Phong đoán rằng nhiều nhất là có bát giai thực lực!
Có công kích của thạch chi dị năng giả và phong chi dị năng giả, trong thạch thất oán linh tuy nhiều, nhưng nhất thời cũng không có cách đến gần phía trước mọi người. Cát Lôi Mỗ thấy tình hình như vậy, trong lòng thầm cười, "Muốn tìm thủy tinh thánh thụ, đừng có mơ. Muốn đọ sức với oán linh bất tử chúng ta, lão tử hôm nay sẽ cùng các ngươi cho đến khi kiệt sức!"
'Hắc hắc, đánh chúng đi. Lưỡng bại câu thương thế mới tốt chứ. Thừa dịp này, cũng nên đi xem tinh hình của tiểu nha đầu một cái!'
Diệp Phong nhìn mọi người đang dây dưa cùng oán linh, trong lòng cười xấu xa, thừa lúc mọi người và oán linh không để ý hắn, trong nháy mắt, từ vách tường phía đông nhảy xuống hố đen. Hắn mượn lực của Quang Minh thánh kiếm sắc bén vô cùng, chậm rãi rớt xuống.
Cái động đen này là nơi thông ra với đại dương, đều đã được người ta tu sửa lại, rộng khoảng một trăm thước. Oánh và số đông người rơi vào hắc động, cũng gặp phải dòng nước, nên không bị tan xương nát thịt.
Nhưng mà tình hình hiện giờ của bọn họ không lạc quan lắm, trong lúc bơi trong dòng nước, thì bị một lượng lớn oán linh tập kích. Mặc dù sau khi đã qua rất nhiều cơ quan mai phục, người bây giờ có thực lực đều không tồi, nhưng với tình hình như hiện tại, lại cùng một lượng lớn oán linh đánh nhau, căn bản là không thể có phần thắng được. Nếu không có biện pháp khác, bọn họ bị đám oán linh giết, chuyển thành cái đám nửa chết nửa sống như thế này, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
"Sách sách, trông như chắc là nơi cất giấu thuyền hải tặc rồi!"
Diệp Phong từ phía cái vách phía đông của hắc động, nương theo ánh sáng yếu ớt trong động, dưới chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ, tránh né đám oán linh đuổi theo, nhìn quanh tình hình trong lòng mà thì thào. Hắn đã tìm được nơi của Oánh và một số người, liền nhanh chóng phóng tới.
"Lôi Ân, ngươi như thế nào bây giờ mới đến, người ta bị dọa muốn chết rồi...." Oánh đang khẩn trương dùng lục thảo ứng phó với đám oán linh, bảo vệ chính mình, mắt thấy Diệp Phong đã đến, lập tức giống như phát hiện cỏ cứu mang, khẩn trương cầm lấy tay phải của hắn rồi trách móc.
"A a, cái này không thể trách ta được. Muốn trách thì chỉ có thể trách chính nàng. Ai bảo tự tiện đi tìm cơ quan chi!" Diệp Phong mỉm cười xấu xa nhìn mỹ lệ đạo tặc. Mắt thấy năm oán linh xung quanh đánh tới, cánh tay phải huy kiếm phóng ra năm đạo bạch mang kiếm khí, trong nháy mắt chém đứt chúng, hoàn toàn giết chết!
"Đáng ghét, ngươi đúng là một xú lưu manh phong tình và khó hiểu!" Oánh thấy Diệp Phong dễ dàng giết chết oán linh, phương tâm vững them, cái miệng nhỏ tiếp tục trách móc, tay thì đánh không ngừng lên ngực hắn.
Diệp Phong thấy thế vội cười cười: "Được rồi, được rồi, bây giờ không phải là lúc làm rộn. Chạy, ta cùng nàng lên phía trên xem, không chừng là thánh thụ thủy tinh trong tay của oán linh!"
"Thánh thụ thật sự ở trong tay của đám oán linh này? Quá tốt, ta đã đoán trúng!" Oánh nghe vậy ngạc nhiên, nói nhỏ với Diệp Phong: "Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư tại đây phát hiện có một thông đạo bí mật, phỏng chừng có thể tìm được thánh thụ. Chúng ta mau đi xem thử!"
"Bí mật thông đạo?" Diệp Phong cảm giác có không tưởng, nhìn oán, rồi cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu nha đầu tham lam, nàng không sợ trong thông đạo bí mật có rất nhiều oán linh sao?"
"Hì hì, không sợ, ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ giải quyết được oán linh này. Đi thôi, đi thôi, Lôi Ân, chúng ta đi vào thông đạo bí mật đi!" Oánh lôi lôi kéo kéo cánh tay phải của Diệp Phong, nũng nịu, cố ý cạ xát bộ ngực tại cánh tay phải của hắn.
"Hắc hắc, nàng định khêu gợi à!" Diệp Phong đang cảm thụ bộ ngực mềm mại đầy đặn bên cánh tay phải, miệng cười xấu xa.
"Đáng ghét, mau nhanh đi!" Oánh ngượng ngùng, hờn dỗi, đánh một quyền lên ngực hắn, kéo hắn lặng lẽ đi đến phía cuối, ở tảng đá lớn nhất. Diệp Phong nhìn bộ dạng ngượng ngùng đáng yên của Oánh, trong làm vui thầm, đồng thời đi theo nàng, tay phải múa kiếm giải quyết đám oán linh muốn tiến lại gần.
Giọng hai người nói không lớn, không thêm cái động u ám, lại có một lượng lớn âm thanh mãnh liệt truyền ra từ đám oán linh. Bởi vậy căn bản không ai có thể nghe được bọn họ, cũng không ai chú ý đến tung tích của bọn họ. Tất cả mọi người chỉ chuyên tâm đối phó với oán linh quanh mình!
Thạch thất ở phía trên, thạch chi dị năng giả Kì Nhĩ Tư, phong chi dị năng giả Trác Ni, cùng bọn người hắc phát tiểu thanh niên đang kịch chiến cùng đám oán linh Cát Lôi Mỗ. Oánh cùng Diệp Phong đến phía trước tảng đá lớn, rồi chỉ vào cái khe hở hiện ra ở bên phải, ý phải Diệp Phong từ từ dời tảng đá về phía bên phải. Thì lộ ra một cái tiểu thông đạo đen kịt
Chương 184: Đắc Thánh Thụ, Tru Oán Linh, Thu Quát Thiểm Nhân
"Tìm được rồi, tìm được rồi. Lôi Ân ngươi xem, ở trung tâm số châu báo chính là thủy tinh thánh thụ. Nó quả nhiên giống như lời đồn đãi, bảy linh châu có bảy màu sắc khác nhau!!"
Thông đạo bí mật dần rộng lớn hơn. Diệp Phong chỉ một đường kiếm đã tiêu diệt hơn một trăm oán linh. Hai người đi đến cuối mật đao, một gian thạch thất xuất hiện. Đập vào mắt là vô số vàng bạc châu báo, chất đầy như núi. Tại trung tâm của số châu báo, là thủy tinh thánh thụ trong suốt chỉ cao có hai mươi li, cùng phía trên chính là thất sắc linh châu, có điểm rất bắt mắt. Oánh thấy được lập tức mừng rỡ hô to!
"Tiếc, nơi này hình như vô được quá dễ, một chút kích thích cũng không có. Bất quá cái gã oán linh khoa trương kia, không hổ là chí tôn hải tặc chó má gì, gia tài cũng thật phong phú!" Diệp Phonh nhìn thủy tinh thánh thụ cùng với số châu báo chất thành núi trên mặt đất, điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, thả ra một ngụm khói, rồi nghiêng đầu cảm khái!
"Bệnh thần kinh, dễ dàng đi tới không tốt ư?!" Oánh nghe Diệp Phong than thở xong, liền trách khứ, lập tức ngẫm lại có điểm không đúng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa mới nói chí tôn hải tặc cái gì??"
"Ở trên có một gã oán linh khoa trương, nói hắn là chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Đặc, rất nổi danh. Mấy tên gia hỏa trên đó nghe xong đều giật mình!" Diệp Phong mỉm cười trả lời, từ từ đi tới thủy tinh thánh thụ.
"Trời đất, chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch? Vậy theo như ngươi nói, đây là chỗ của hắn? Khó trách lại có nhiều tài bảo như vậy. Hì hì, nếu bị bổn tiểu thư thấy được, vậy không dễ dàng buông tha đâu!" Oánh nghe vậy đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn số châu báo nhiều như núi, lộ ra vẻ cười tham lam!
"A a, tiểu nha đầu, đừng có ngu ngốc. Nhiều số châu báo vậy, nàng có khả năng mang đi sao? Không ngoài có không ít mấy con quỷ tham lam và giữ nhà đó!" Diệp Phong nghe Oánh nói xong, buồn cười lắc đầu cảm khái, đừng gần phía trước thủy tinh thánh thụ, dùng Quang Minh thánh kiếm đào đất, muốn mang cả rể của thánh thụ đi luôn.
Oánh biết Diệp Phong nói mấy con quỷ tham lam và giữ nhà là những cường giả ở bên ngoài muốn đoạt bảo, cùng với oán linh trú trong động. Bất quá, nàng rất bất mãn vì bị Diệp Phong khinh khi nàng, "Hừ, tử sắc lang, ngươi lại quá xem thường người. Bổn tiểu thư nói muốn mang đi, thì nhất định có khả năng mang đi!"
Nữ đạo tặc mỹ lệ bất mãn, miệng trách khức, tay phải cho vào trong vạt áo, lấy ra một cái trong như túi vải màu đen không lớn lắm, miệng khẽ niệm "Lớn, lớn, lớn". Túi vải màu đen dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Phong, rất nhanh biến thành to lớn thần kỳ. Cuối cùng thành một cái bao bố có thể nhét cả một nam nhân to lớn vào trong đó!
"Đây là cái vật gì. Trước kia không thấy nàng dùng nó?" Diệp Phong vừa đào xong cây thủy tinh thánh thụ, nghi hoặc hỏi Oánh, bị cái bao bố màu đen hấp dẫn.
"Hừ, chưa thấy qua à. Còn dám xem thường bổn tiểu thư ư. Hôm nay cho ngươi kiến thức thêm!" Oánh mở cái miệng hừ nhẹ ra vẻ đắc ý, hai mắt ngưng thị nhìn một lượng lớn châu báu phía trước, rồi mở cái miệng bao bố lớn ra, khẽ kêu một tiếng thu. Bao bố màu đen lập tức phát ra hấp lực mạnh mẽ, điên cuồng thu hết những châu báo trước mặt Oánh!
'Trời đất, cái này có thể so sánh với Quang Minh thánh giới a!' Diệp Phong mắt thấy cái bao bố màu đen đang không ngừng hút vào, có điểm khó hiểu, trong đầu giật mình suy nghĩ, rồi hỏi Oánh: "Cái vật này rốt cuộc là gì vậy? Không gian trang bị?"
"Dừng, không chút kiến thức, không gian trang bị đó là vật ở phương tây, còn cái này là Như Ý kiền khôn đại, có xuất xứ từ phương đông đại lục. Công năng của nó cũng giống như không gian trang bị, nhưng tiện lợi hơn, nghe nói là do tiên nhân luyện chế thành!" Oánh để Như Ý kiền khôn đại tự hút lấy số châu báo, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Diệp Phong, trông rất đáng yêu!
'Như Ý kiền không đại, hắc hắc, vật này không tồi, lão tử thích...' Diệp Phong nghe vậy, quan sát cái Như Ý kiền khôn đại đang hút số châu báo, hai mắt đảo qua đảo lại, lộ ra ý tham lam, đang muốn mở miệng nói về cái kiền khôn đại này, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện phía bên trái có một vật gì màu xanh lục, như quái thạch, tản ra một ánh sáng màu xanh lục quỷ dị âm trầm!
"Kỳ quái, viên đá này là gì đây?!" Lúc chỉ để ý số châu báo, Diệp Phong và Oánh không nhìn thấy nó. Bây giờ số châu báo bị kiền khôn đại hút vào, nó cũng hiện ra. Diệp Phong thấy được, Oánh cũng tự nhiên thấy được, không nhịn được lộ ra thần sắc tò mò.
"Hai tên tiểu quỷ đáng chết, lập tức đem ta tài bảo của ta trở về chỗ cũ!" Lúc hai người đang tò mò, một âm thanh âm trầm vang lên. Nhận được báo tin của thủ hạ, Cát Lôi Mỗ đã buông tha bọn người Kì Nhĩ Tư, vừa tức giận vừa vội vàng đái lĩnh một lượng lớn oán linh ngăn cản, cúi người trừng mắt nhìn Diệp Phong và Oánh rồi gầm lên!
"Lôi... Lôi Ân, thật nhiều oán linh quá, làm sao bây giờ...." Oán linh tới đây rất nhiều, cơ hồ đã lấp kín cả thạch thất. Oánh thấy tình hình như vậy, lập tức thu nhỏ Như Ý đại kiền khôn đại trong tay, khẩn trương lôi kéo tay phải của Diệp Phong mà hỏi.
"Tiểu nha đầu, bây giờ không còn kiêu ngạo nữa à? Làm sao bây giờ, nếu chỉ một mình ta, có thể có hy vọng chạy thoát. Còn như mang thêm nàng theo, chắc là hai ta sẽ bị bọn họ xâm nhập biến thành oán linh thôi!" Diệp Phong nhìn hình dạng khẩn trương của Oánh, trong lòng cười thầm, nhưng lại thở dài như không có cách nào.
"Ô.. Lôi Ân, ngươi ngàn vạn lần đừng có bỏ ta lại a. Ta cũng sẽ không chống đối ngươi nữa đây. Ngươi thích Như Ý kiền khôn đại, ta tặng cho ngươi. Cầu xin ngươi vạn lần đừng có bỏ ta lại..." Oánh nghe Diệp Phong nói xong, nhìn đám oán linh âm trầm quỷ dị quanh mình, sợ Diệp Phong bỏ nàng lại một mình mà chạy đi, hai mắt rưng rưng cầu khẩn lo lắng.
"Ha ha, đừng sợ, ta như thế nào có thể bỏ lại tiểu mỹ nhân như nàng. Chỉ là đùa giỡn với nàng thôi!" Diệp Phong nhìn thấy bộ dáng lo lắng động lòng người, nhịn không được liền mỉm cười thuận tay lấy luôn cái Như Ý kiền khôn đại trong tay của Oánh, rồi để thánh thụ vào trong đó, hắc hắc cười và nói tiếp: " Bất quá nếu nàng đã nguyện ý tặng nó cho ta. Ta đây đồng ý tiếp nhận vậy, không thể lãnh phí hảo ý của nàng đâu!"
"Đáng ghét, ngươi doạ người ta. Bại hoại, lưu manh, lại còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi người ta..." Oánh thấy Diệp Phong không có nàng lại, mặc kệ ý tứ, phương tâm ổn định hơn, đối với việc Diệp Phong nhân cơ hội quơ lấy Như Ý kiền khôn đại của nàng rất bất mãn, miệng không ngừng trách móc, tay không ngừng đánh lên ngực hắn, nhưng cũng không có ý muốn lấy lại, bởi vì cũng có dành phần cho nàng!
"Đáng giận, đáng giận, hai tên tiểu quỷ các ngươi, tự nhiên không để ý sự tồn tại của Cát Lôi Mỗ ta. Ta muốn đem các ngươi phải trở thành oán linh, là nô đãi cho tất cả bộ hạ của ta!" Cát Lôi Mỗ mắt thấy Diệp Phong và Oánh cười cười nói nói, không để hắn và thủ hạ của hắn trong mắt, rất là tức giận, liền âm trầm hét lên!
Oánh nghe oán linh trước mắt đang nói, chính là chí tôn hải tặc đỉnh đỉnh đại danh của ba trăm năm trước, Cát Lôi Mỗ, nhất thời bị dọa đến khiếp sợ, khẩn trương ôm chặt cánh tay trái của Diệp Phong, trong lòng rất sợ hãi sẽ bị oán linh nhập thể hóa thành cái loại bất tử như thế này.
"Đừng lo, đối với với đám rác rưởi bất tử này, còn dễ dàng hơn là đối phó với đám binh lính phế vật ở Tạp Lợi Phất thành!" Diệp Phong hoàn toàn không chú ý đến Cát Lôi Mỗ đang hét lớn, ôn nhu an ủi mỹ lệ thiếu nữ đang khẩn trương.
"Hỗn đản.... đáng giận..." Cát Lôi Mỗ bị Diệp Phong làm cho nổi giận đến cực độ, rồi hạ lệnh cho oán linh quang mình: "Giết tên rác rưởi cuồng vọng này cho ta!" Đám oán linh vừa nghe thủ lĩnh ra lệnh, liền phát ra trận cười quái dị âm trầm, rồi phóng về phía Diệp Phong và Oánh đang bị bọn chúng bao vây!
"Hừ, lão tử hôm nay sẽ quét sách lũ các ngươi.... Huyền thiên cương khí!"
Diệp Phong nhìn đám oán linh đánh tới, cánh tay trái thoát khỏi sự ôm chặt của Oánh, rồi ôm lấy này, miệng khinh thường quát nhẹ, thi triển công pháp hộ thể "huyền thiên cương khí" cùng chánh khí mênh mông mãnh liệt. Tại bên ngoài hắn và Oánh, một vòng khí lưu được hình thành, khiến tất cả oán linh không dám tiến lên!
"Bọn chúng không dám tới. Quá tốt, quá tốt, chúng ta mau chạy thôi!" Oánh đang dựa trên ngực của Diệp Phong, thấy hắn phóng ra một luồng khí giống như ma pháp kết giới, khiến oán linh không dám tiến gần, lập tức vừa kinh hãi tại lòng ngực hắn mà thúc giạc. Thánh thụ đã tới tay, châu báo cũng thu được không ít, vậy thì cũng không cần tốn thời gian với đám bất tử oán linh này!
"Hừ, muốn chạy ư? Đừng có mơ! Chỉ là một tên luyện kiếm sĩ Quang Minh hệ mà thôi, bây giờ chúng ta không dám đánh ngươi, nhưng chờ đấu khí của ngươi duy trì không nỗi, hai người các ngươi chắc chắn chết chung. Ha ha ha, đám oán linh bất tử chúng ta có sức lực vô hạn. Hôm nay lão tử phải theo, theo hai tên rác rưởi các ngươi cho đến chết!" Cát Lôi Mỗ với hận ý vô hạn, âm trầm cười to.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tốn thời gian cùng các ngươi chơi đùa ư? Vô tri bạch si, chết đi!"
Diệp Phong khinh thường cười lạnh, đem kiền khôn đại để vào trong người, tay phải nâng thánh kiếm, vận hành chánh khí, sử dụng "chí tôn cửu thức" đệ tức thức "kiếm phách thiên đại phá kiền khôn". Chánh thì cường mãnh vô biên, xoay tròn than thánh kiếm, rồi ngưng tụ thành vô số bạch mang kiếm khí, theo hướng múa của tay phải, mà không ngừng bắn ra, giống như trận mưa kiếm dưới bầu trời, thanh thế thật khinh người. Oán linh xung quanh không kịp tránh né, bị chém chét cho hồn phi phách tán!
'Trời ơi, đây là chiêu thức gì? Lôi Ân lại lợi hại như vậy ư? Xem ra cả gia gia chưa chắc là đối thủ của hắn...' Oánh nhìn đám oán linh kêu la thảm thiết cùng với kiếm khí tung hùng vô kị, giật mình trợn mắt há mồn, hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên và hâm mộ, trong lòng càng muốn học được tuyệt kỹ của Diệp Phong!
'Đáng giận, tên rác rưởi này thật sự mạnh!' Cát Lôi Mỗ nhìn Diệp Phong phóng ra kiếm khí hung mãnh, liên tục giật mình, trong lòng thầm mắng, không có nhanh chóng vào trong. Oán linh ma thạch vẫn ở chỗ cũ, hắn muốn nhanh chóng lấy được oán linh ma thạch!
Dưới cuồng sát của bạch mang kiếm khí, oán linh trong thách thất không bị giết chết, cũng thông qua vách tường chạy ra phía ngoài, chỉ còn mười mấy oán linh lưu lại. Diệp Phong vẫn chú ý đến oán linh Cát Lôi Mỗ, thấy hắn muốn lấy cái viên quái thạch màu xanh lục, lập tức đoán ràng viên đá đó rất có giá trị, rồi cười lạnh xấu xa: "Muốn lấy viên đá, đừng có mơ, lão tử hôm nay sẽ đập nát nó dùm ngươi!" Nói xong, tên gia hỏa này vận kình khí lên đinh đầu thánh kiếm ở cánh tay phải, dẫn theo bạch mang kiếm khí, giống như thủy triều đánh tới Cát Lôi Mỗ
Cát Lôi Mỗ dươi hình dạng oán linh, đối với oán linh ma thạch rất ỷ lại và quí trọng, trên hết tất cả. Bây giờ hắn nghe Diệp Phong muốn hủy ma thạch, tâm trạng kinh hãi, bất chấp kiếm khí đánh lại, vẫn cúi người vươn tay lấy ma thạch, rồi chạy trốn!
Song, khoảng cách giữa hắn và kiếm khí quá gần. Hắn nếu không có ma thạch, thì còn có thời gian chạy trốn, nhưng vì lấy ma thạch, mà hắn đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này!
"Oa, Lôi Ân, ngươi đã giết chết hoàn toàn chí tôn hải tặc Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch. Cái việc này mà truyền ra ngoài, ngươi nhất định làm chấn động cả Tác La Tư đại lục. Ngươi thật quá lợi hại đi!" Theo sau tiếng nổ phát ra, kiếm khí trực tiếp đánh trúng Cát Lôi Mỗ, khiến hắn chết hoàn toàn, đập vô vách tường nổ nát bấy. Oánh thấy sự việc này, cao hứng ôm Diệp Phong chúc mừng, cái miệng nhỏ hôn lên mặt hắn một cái.
"Ha ha ha, bổn thiên tài đương nhiên phải lợi hại. Mau, thu thập chiến lợi phẩm, chúng ta rời khỏi nơi này để ăn mừng nào!" Diệp Phong hôn xong mỹ nhân, nhìn thấy mấy oán linh kinh hoảng chạy trốn, cùng với châu báo trong trong thạch thất và quái thạch màu xanh lục không bị nổ bởi kiếm khí, liền cao hứng cười to ha ha
Lần này không chỉ có được thất sắc linh châu tăng cường thực lực cho hắn, lại còn lấy thêm rất nhiều tài bảo và một tảng đá cổ quái. Đúng là thu hoạch lới. Lưu manh công tước bây giờ muốn làm người hưởng công, để mấy tên ngu ngốc bên ngoài này tiếp tục tìm kiếm trong động, hắc hắc!
Chương 185: Bạch Si Hoàng Đế Dữ Tham Lam Lưu Manh
"Ông trời ơi, ta như thế nào lại xúi quẩy như vậy? Sao lại thích giễu cợt ta như thế này. Lần trước còn có điểm may mắn. Lần này phải nên gọi là gì đây? Mẹ kiếp, đều do cái tinh thạch đáng chết kia. Ta, mẹ nó, đừng có trách ta khi gặp được ngươi!"
Ánh nắng hoàng hôn đang chiếu trên mặt biển mênh mông. Diệp Phong chỉ có thể dùng kiểu bơi chó, nét mặt buồn bực khi đang bơi trên biển, nhìn cái viên tinh thạch trong tay, miệng mắng chửi không ngừng!
Hôm nay là ngày thứ ba tên gia hỏa và Oánh rời khỏi Khố Ni Nhĩ quần đảo. Cách đây khoảng năm thì thần, hắn cùng Oánh ở núi Lạp Địch thuộc vùng duyên hải tây bộ của Tác La Tư đại lục, hứng trí đem hết một lượng lớn châu báo đổ lên mặt đất, sau đó trổ tài nấu nướng, tổ chức ăn mừng thu hoạch lớn này. Kết quả là, ngoài ý muốn từ trong số châu báo này có một viên tinh thạch phát sáng, nhìn trông giống truyện tống thủy tinh!
Việc bất hạnh đã xảy ra, Oánh bởi vì tò mò, không chờ Diệp Phong ngăn cản, đã khai quan tinh thạch trong tay nàng, là phát động năng lực truyền tống của tinh thạch, đem hắn dịch chuyển đến giữa đại dương mênh mông này!
Viên tinh thạch có xuất xứ từ phương tây luyện kim thuật sĩ, bình thường có một đôi, để thiết lập truyện tống điểm. Nếu chỉ sử dụng một cái, hiệu quả cũng giống như truyện tống quyển trục... Ha ha, giờ phút này, Diệp đại sắc lang lại gặp hậu quả, không biết dịch chuyển đi đâu. Bất quá lần này hắn không có may mắn như lần trước, vừa nhìn chỉ là đại dương mênh mông...
Trong khi Diệp Phong đang buồn bực lúc này, Oánh tại núi Lạp Địch đã khóc rất nhiều. Bởi vì nàng đã nhìn thấy Diệp Phong gan to luôn lạc quan, lại lộ ra thần sắc khẩn trương, rồi trước mặt nàng biến mất vô tung, rất lâu không có quay lại. Nàng hiểu được rằng nàng không thể thay đổi được sự thật, trong lòng rất lo lắng cho Diệp Phong đã biến mất, thầm mắng mình thật phá hoại. Nàng quyết tâm nhất định phải tìm được Diệp Phong, dù phải cầu xin gia gia vận dụng thế lực của gia tộc của không tiếc...
Nếu nói về việc không vui của Diệp Phong và Oánh lúc này, cũng không bằng được đám cường giả tham lam thất sắc linh châu ở Khố Ni Nhĩ quần đảo, đã từ trong miệng đám oán linh, biết được Diệp Phong và Oánh đã trộm mang thủy tinh thánh thụ đi, hiện giờ không nhẫn nại được, rời khỏi quần đảo tìm kiếm bọn bọ!
Đám thủ hạ oán linh của Cát Lôi Mỗ không chỉ thống khổ vì mất đi ma thạch và thủ lĩnh, lại còn bị đám cường giả đánh cho tiết giận, bị tiêu diệt hoàn toàn!
"Hoàng... thiếu gia, phía trước hình như có một nam nhân đang bơi!"
Mặt biển sáng lạn, phía sau năm dặm cách nơi Diệp Phong đang bên kiểu chó, có một chiếc thuyền lớn với nhiều trang sức hào hoa. Đứng trên đó có một tên mập mạp tóc đen, tướng mạo cực kỳ xấu, mặt một bộ trường bào màu xám của Thần Châu đại lục, thông qua viễn vọng kính đã thấy Diệp Phong một mình bơi trên biển. Rồi gã cung kính bẩm báo với một thanh niên tóc đen, tướng mạo bình thường, mặc một trường bào màu vàng của Thần Châu đại lục đứng bên cạnh.
"Ngu ngốc, ngươi cho rằng là có người bơi trong đại dương mênh mông này ư? Truyện lệnh cho thuyền tăng tốc, gọi tên kia lên đây, trẫm... bổn thiếu gia có hứng thú với hắn!" Thanh niên tóc đen đang nhàm chán, nghe tên mập mạp xấu xí báo lại, rồi nhìn lấy kính viễn vọng, bất đắt dĩ liếc tên mập mạp, rồi hứng thú hạ lệnh.
"Vâng!" Tên mập mạp xấu xí nghe vậy, ngẫm lại quả thật không có khả năng có người lại bơi trên đại dương, liền xấu hổ gãi cái đầu, rồi cung kính ứng thanh lĩnh mệnh, sau đó xoay người rời khỏi boong tàu, tiến lên khoang tàu!
Chiếc thuyền từ từ tiếp cận. Diệp Phong đang buồn bực bơi, nghe được tiếng động, liền quay về phía sau thì đã thấy có thuyền đến, lập tức lộ ra vẻ cao hứng, "Nha nha, tự nhiên lại có thể gặp được một chiếc thuyền lớn, xem ra lão tử còn chưa quá xúi quẩy!"
"Ê, tiểu tử, chụp dây nè!"
Phía trên thuyền từ bên phải của Diệp Phong, tên gia hỏa này định nhảy lên, thì gã mập mạp xấu xí dẫn theo bốn tráng sĩ, thả một sợi dây thừng cho hắn, để hắn nắm lấy.
"Năm tên nam nhân tóc đen? Bọn họ lại mặc trang phục hình như là của người ở Thần Châu đại lục??" Diệp Phong nhìn trang phục tên mập mạp xấu xí và bốn gã tráng sĩ, trong lòng nghi hoặc suy nghĩ, nhưng cũng để cho đối phương có mặt mũi liền nắm lấy dây thừng, tùy ý cho bốn gã tráng sĩ kéo hắn lên!
Nhưng khi hắn vừa lên phía trên boong thuyền, thì bắt gặp được một tên thanh niên tóc đen mà tên mập mạp xấu xí gọi là thiếu gia, liền trợn mắt há mồm kinh ngạc. Bởi vì tên thanh niên tóc đen trước mặt hắn này, so với Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, cũng chính là hắn bây giờ, hai người đều rất giống nhau. Nếu hắn lúc này không phải đang dịch dung, mọi người trên boong tàu khẳng định cũng giật mình như hắn!
"Uy, trên mặt ta có cái gì à? Ánh mắt của ngươi sao lại kỳ quái như thế?" Tên thanh niên tóc đen giống như Lôi Ân, mắt thấy Diệp Phong đang trợn mắt há mồm nhìn hắn, không vui mà nhíu mày.
"A, thật xấu hổ, thật xấu hổ, bởi vì ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, cho nên ta thấy ngạc nhiên. Đa tạ các ngươi đã đến cứu!" Diệp Phong nghe tên thanh niên hỏi xong, thấy hắn lộ ra vẻ bực tức, cũng không để ý là hắn đã cứu mình, liền tò mò hỏi: "Xin hỏi đây là vùng biển nào? Các người có phải là người của Thần Châu đại lục không?"
"Đây là Đông hải, thuyền này xuất phát từ đại lục phương đông." Thanh niên tóc đen gật đầu trả lời, hắn mắt hứng trí đánh giá Diệp Phong, rồi cũng tò mò hỏi lại: "Ngươi cũng là đến từ phương đông đại lục ư? Nhìn trang phục của ngươi có điểm giống với người ở đại lục phương bắc!"
"À.... Ta có huyết thống của người ở đại lục phương đông, từ thuở nhỏ thì sinh sống ở đại lục phương bắc!" Diệp Phong trả lời, đảo con mắt, âm thầm đánh giá cái thuyền này!
"Ờ, thuở nhỏ sống ở đại lục phương bắc? Tốt, thật tốt, trẫm rất muốn biết sự tình của đại lục phương bắc. Đáng tiếc là luôn không gặp may. Lần này ngươi cùng trẫm hồi cung, kể hết sự tình ở đại lục phương bắc cho trẫm!" Thanh niên tóc đen mừng rỡ cười to, căn bản không muốn Diệp Phong bỏ đi...
"Ngươi xưng 'trẫm' là có ý tứ gì?" Diệp Phong nghe thanh niên tóc đen nói xong, trong lòng rất không vui, nhưng lại rất tò mò về thân phận của thanh niên tóc đen này.
"Trẫm chính là đương kim hoàng đế của Thần Châu đế quốc, Chu Ngọc Long. Mấy ngày trước đã dạo chơi ở quy đảo đại lục, hôm nay đang lúc trở về đế quốc. Ngươi đã có vinh hạnh gặp được trẫm, cũng không cần phải trở về đại lục phương bắc, cùng trẫm hồi cung, nhận chức vụ kể lại sự tình ở đại lục phương bắc cho trẫm!" Thanh niên hoàng đế lộ ra thần sắc uy nghiêm, nhìn Diệp Phong mà chính sắc trả lời.
"Uy, ngươi nếu đã biết thân phận của hoàng thượng rồi, còn không mau quỳ xuống tham kiến!" Tên mập mạp xấu xí cung kính nhìn Chu Ngọc Long, rồi lớn tiếng nhắc nhở Diệp Phong.
'Mẹ kiếp, một tên hoàng đế ngu ngốc...' Diệp Phong nghe vậy, nhìn Chu Ngọc Long lộ ra thần sắc uy nghiêm, trong lòng kinh ngạc cười thầm, hoàn toàn không có ý muốn cùng Chu Ngọc Long hồi cung, cũng không có quỳ xuống. Ân... cũng có thể nói, tên gia hỏa này căn bản đâu có để Chu Ngọc Long hoàng đế này trong mắt!
"Tiểu tử ngươi định làm gì, đã biết thân phận của hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống tham..." Tên mập mạp xấu xí thấy Diệp Phong nhìn hoàng thượng nhưng không có nhút nhích, lập tức nổi giận quát nhẹ. Tuy nhiên, gã còn chưa nói dứt câu, thì phía bắc của chiếc thuyền lại đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn có cắm một cái cờ hình đầu lâu, đang nhanh chóng bơi tới bên này.
"Không tốt, hoàng thượng, phía bắc có thuyền hải tặc hướng về phía chúng ta!" Một đám hộ vệ nhìn về phía thuyền hải tặc ở phía đông, trì kiếm vây quanh thanh niên hoàng đế Chu Ngọc Long.
"Mau, mau, tăng hết tốc lực rồi khỏi hải vực này, phản hồi quốc cảnh!" Chu Ngọc Long nhìn thuyền hải tặc ở phía bắc tiến đến rất nhanh, mặt lộ vẻ kinh hoảng, rồi lo lắng hạ lệnh cho mọi người. Hắn lần này là trộm ra biển, để đi đến quy bổn đế quốc mà du ngoạn, không có dẫn nhiều hộ vệ, căng phải không thể chóng lại sáu chiếc thuyền lớn của bọn hải tặc.
Chu Ngọc Long đúng là một hôn quân tiêu chuẫn, thích du sơn ngoạn thủy, ngày ngày cơ hồ không để ý đến triền chánh, cộng thêm trời sanh có ngoan tật, không thể làm nam nhân chân chính. Đối với phi tần ở hậu cung cũng chỉ là trên danh phận, rất ít khi để mắt tới. Triều chánh của đế quốc lo không xong, hậu cung thì toàn là oán phụ, người ngoài biết được thì đúng là vị hoàng đế cổ quái nhất của Thần Châu!
Tên mập mạp xấu xí chính là thái giám thân cận của Chu Ngọc Long, tên là Tiểu Thuận Tử, là một tên gian trá xảo huyệt, thích cậy mạnh hiếp yếu, lại có một công phu nịnh bợ, nên mới được Chu Ngọc Long tín nhiệm!
Hiện tại, hải tặc tiến đến, Tiểu Thuận Tử lo lắng dẫn bốn gã tráng sĩ chạy tới khoang tàu, để ra lệnh tăng tốc. Chu Ngọc Long kinh hoảng được chúng hộ vệ bảo vệ, rồi dẫn luôn Diệp Phong cùng hắn rồi khỏi boong tàu!
'Ha ha ha, thuyền hải tặc đến bắt hoàng đế? Cái này, mẹ nó, thật là có ý tứ. Tên bạch si hoàng đế rất giống với lão tử, nếu hắn có chuyện... hắc hắc... hắc hắc..' Diệp Phong ra vẻ nghe lời đi theo Chu Ngọc Long, hai con mắt giảo hoạt không ngừng đảo qua đảo lại, trong đầu một ý niệm xấu xá lại hiện ra.
Tốc độ của thuyền hải tặc rất nhanh, chiếc thuyền lớn của Chu Ngọc Long căn bản không bằng. Chẳng bao lâu, nó bị thuyền hải tặc đuổi kịp, nhất thời làm hắn rất lo lắng, cuống quít thúc giục hộ vệ mau truyền lệnh tăng tốc thêm. Diệp Phong ở bên cạnh đang bình tĩnh quan sát, trong lòng không ngừng cười thầm!
"Người trên thuyền đối diện nghe đây, lập tức dừng thuyền lại đầu hàng, nếu không ta ném các ngươi làm mồi cho cá!" Sáu chiếc thuyền hải tặc tạo thành trận thế bao vây, đem chiếc thuyền lớn vào trong trung tâm. Một đám lâu la hải tặc khoa trương la lớn.
"Hỗn đản, các ngươi biết là đang định cướp bóc ai không? Là hoàng đế bệ hạ của Thần Châu đế quốc. Các ngươi tiểu mao tặc này quả thực là quá vô lễ!" Trên boong thuyền, một đám hộ vệ trì kiếm chỉ về phía đám hải tặc, tức giận quát lớn.
"Ha ha ha, con mẹ ngươi, đừng tưởng dùng cái danh là hoàng đế lão nhân, cái này lão tử không thích. Các huynh đệ, lên, giết hết con mồi, chiếc thuyền xa xỉ này là của chúng ta!" Một gã trung niên thô kệch với bộ râu ngắn màu đen, trong tay là một cây búa lớn, đứng ở trên boong thuyền của chiếc thuyền ở phía bên phải, khinh thường cười to ha ha ha.
"Giết..." Chúng lâu la hải tặc vừa nghe xong mệnh lệnh của gã trung niên thô kệch, lập tức hưng phấn la lớn, xuất ra các loại công cụ, hướng về phía chiếc thuyền lớn, rồi triển khai tẩy kiếp đồ sất. Hộ vệ của Chu Ngọc Long mặc dù có bản lĩnh không tồi, nhưng cũng không có biện pháp chống lại một lượng lớn hải tặc quần công, lần lượt đều bị giết thảm thương!
"Làm sao đây, làm sao đây, chẳng lẽ trẫm phải chết trong tay của đám hải tặc ư. Không, không, trẫm không muốn chết..." Chu Ngọc Long thông qua cửa sổ nhìn đám hải tặc giết chết hộ vệ của hắn, lo lắng đi tới đi lui trong khoang tàu, trong lòng rất hối hận cho chuyến du hành đến quy đảo lần này!
'Thật là một tên phế vật. Ngươi làm hoàng đế, đơn giản là lãng phí. Hay là đem tặng toàn bổ giang sơn mỹ nhân cho lão tử hưởng thụ đi. Ha ha ha..' Diệp đại lưu manh nhìn Chu Ngọc Long đang lo âu, trong lòng cười xấu xa, chuẩn bị ra tay!
Chương 186 - Hoàng đế tử,hải tặc diệt,giả chí tôn tức tương hiện thế
Phía trên, giữa, dưới ba tầng của chiếc thuyền lớn có khoảng hai trăm người, còn số lượng hải tặc hung hãn từ sáu chiếc thuyền hải tặc thì gấp đến năm lần. Cộng thêm trong số những người trên thuyền chỉ có một số ít là hộ vệ. Vì thế tự nhiên không thể ngăn cản thế công của bọn hải tặc. Việc bị đồ sát sớm muộn cũng tới.
Diệp Phong thừa lúc Chu Ngọc Long và đám hộ vệ bên trong chỉ lo chú ý bên ngoài, đã vô thanh vô tức đi ra ngoài, muốn tìm cái gã mập mạp xấu xí, giọng oai oái như nữ tử, thường lấy le trước mặt đám hộ vệ, cũng chính là thân tín của tên hoàng đế kia!
Lúc này, hoàng hôn đã qua, màn đêm tới, bầu trời đen bao phủ cả mặt biển. Với ưu thế của sắc trời, Diệp Phong thi triển Tiêu diêu kiền không bộ, quỷ mị vượt qua khỏi nơi chém giết hỗn loạn, căn bản không ai có thể phát hiện được hắn!
Ở đằng sau chiếc thuyền, tên Tiểu Thuận Tử, thái giám tin cậy của Chu Ngọc Long, đang cùng bốn gã hộ vệ gặp nguy hiểm, lo lắng hoảng sợ đám hải tặc hung ác trước mặt, trong đầu thật sự sợ hãi đối mặt với sự việc này!
"Ngươi... đám hải tặc các ngươi không sợ bị diệt tộc ư? Dám can đảm đánh cướp thuyền của hoàng đế bệ hạ ở Thần Châu đế quốc bọn ta ư. Bây giờ còn không mau rời khỏi, ta có thể xin giảm nhẹ tội cho các ngươi..." Tiểu Thuận Tử nhìn ba mươi tên hải tặc trước mặt, hít thật sâu, rồi nói, không cam lòng phải chết như vậy.
"Con mẹ nhà ngươi, lại dám lấy hoàng đế ra dọa người. Loại lừa dối này dọa được bọn lão tử sao. Chết đi!" Đám hải tặc vừa nghe Tiểu Thuận Tử nói xong, đều khinh thường mở miệng mắng, hoàn toàn không tin lời gã nói, giải quyết xong bốn tên hộ vệ, liền lập tức phóng về phía gã, muốn giết hết đám hỗn đản này!
"hết rồi... hết rồi...." Tiểu Thuận Tử mắt thấy hộ vệ bị giết, hải tặc thì chuẩn bị đánh về phía gã, lập tức lộ ra thần sắc tuyệt vọng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh một ít quan viên đưa cho gã vàng bạc châu báo, vì gã là 'hùng nhân' bên cạnh hoàng đế, thập phần hối hận lúc trước không khuyên bảo Chu Ngọc Long đừng có đi du ngoạn. Bây giờ có tiền cất, nhưng cũng không có mạng để dùng.
"Con heo nhỏ kia, xem lão tử một đao chém ngươi làm đôi này!" Một gã hải tặc tráng kiện cao lớn, cầm đại đao trong tay là người đầu tiên đến phía trước mặt của Tiểu Thuận Tử, giơ tay lên cao bổ xuống. Tiểu Thuận Tử là loại chỉ biết nịnh bợ vô dụng, căn bản không có một tí lực phản khác, chỉ có hoảng sợ nhìn đại đạo đánh xuống.
Trong lúc tên hải tặc cao lớn sắp giết được Tiểu Thuận Tử, thì một tiếng cười vang lên, một cái bóng đen xuất hiện phía trước mặt Tiểu Thuận Tử, một chưởng đã giết chết tên hải tặc đó. Sau đó hắn như tia chớp phóng vào trong đám ba mươi tên hải tặc, giống như tử thần đoạt mệnh, nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng!
'Ta, trời đất, thật là lợi hại, là tên tiểu tử bơi trên biển ư?' Tiểu Thuận Tử may mắn thoát chết, thì chứng kiến tình cảnh Diệp Phong giết chết đám hải tặc, giật mình đứng yên tại chỗ, thần tình lộ ra vẻ mặt khó hiểu, đồng thời cũng vui mừng vì mình may mắn không chết.
"Ngoan ngoãn theo ta, nếu không hợp tác, ngươi sẽ bị chết thảm giống như bọn hải tặc!" Diệp Phong trong nháy mắt xuất hiện trước mặt của Tiểu Thuận Tử, hai mắt lộ tia sát khí, nhắc nhở gã. Tay trái nắm được cổ gã, giống như nắm cổ gà, nhanh chóng dẫn gã rời khỏi khoang tàu, rồi tới một chỗ không người nhìn thấy.
"Cao... cao nhân.. ngài... ngài muốn làm gì?" Tiểu Thuận Tử chứng kiến thân thủ thật sự, và thấy sát khí trong mắt của Diệp Phong, gã vừa nhìn đã biết, bởi vậy không cần phải nhắc nhở, không dám tạo ra tiếng động, rồi cùng tiến đến cái chỗ không người, và vừa khẩn trương vừa cung kính hỏi, hoàn toàn không có lộ ra ý tức giận như trước đó với Diệp Phong!
"Ngươi là người gì bên cạnh của hoàng đế. Sự tình của hắn ngươi biết được bao nhiêu?" Diệp Phong trong lòng cười thầm, cố ý trừng mắt lộ sát khí nhìn Tiểu Thuận Tử mà hỏi.
"Tiểu... tiểu nhân chính là thái giám thân cận của hoàng thượng. Sự tình của hoàng thượng, tiểu nhân đều biết rõ..." Tiểu Thuận Tử nhìn ánh mắt của Diệp Phong, trong lòng sợ hãi, không dám giấu diếm, lập tức khẩn trương cung kính trả lời.
'Là một tên thái giám? Khó trách tại sao lại có giọng oai oái như nữ nhân. Hắc hắc, sự tình của hoàng đế, hắn đều biết hết sao? Xem ra lão tử bắt đúng người, có hắn sau này việc xử lý dễ dàng hơ...' Diệp Phong nghe vậy thầm cười xấu xa, nhấc chân Tiểu Thuận Tử lên để kiểm tra ở phía dưới, phát hiện quả nhiên không có thứ ngoạn ngoạn kia, lập tức chánh sắc nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ở chỗ này không được làm rộn cho ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết. Nếu không không biết ngươi sẽ gặp phải điều xấu gì!"
"Vâng, vâng, vâng..." Tiểu Thuận Tử đâu dám không nghe Diệp Phong, nghe vậy lập tức vâng dạ liên hồi, cuống quít gật gật cái đầu. Thấy vậy Diệp Phong rất hài lòng, trong lòng thầm cười, tên gia hỏa này là một tên cẩu tử sợ chết đủ tiêu chuẩn.
Dưới thế công hung mãnh của bọn hải tặc, trên thuyền lớn, ngoại trừ nơi của Chu Ngọc Long, các nơi phát hiện được người toàn bộ bị giết không chừa ai!
Gã trung niên thô kệch tóc đen râu ria trước đó hạ lệnh cho đám hải tặc tiến công, cầm trong tay là cây búa lớn, dẫn đầu chúng hải tặc trùng trùng vây quanh khoang thuyền ở lầu ba, cao giọng quát: "Bọn rác rưởi bên trong nghe đây, lão tử là đoàn trưởng của Độc Giao hải tặc đoàn, Lục Vân, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, nếu không sẽ đem các ngươi bầm thành trăm mảnh rồi ném cho cá ăn!"
Phía trong bây giờ có khoảng hai mươi hộ vệ, Chu Ngọc Long nhìn thấy một lượng lớn hải tặc vây quanh khoang thuyền, đã làm cho sợ đến phát run. Lần này thì nghe tiếng quát của Lục Vân, hắn lập tức hoảng sợ ngồi bẹp xuống đất, rồi còn tự thì thào nói với vẻ đau thương, "Làm sao đây... làm sao đây.. chẳng lẽ hôm nay trẫm nhất định phải chết ở chỗ này ư..." Hắn bây giờ có hy vọng là đầu hàng tên hải tặc thô kệch thì có thể không chết.
Hai mươi tên hộ vệ nhìn hoàng đế với bộ dáng sợ hãi, trong lòng khẩn trương không ngừng, tràn ngập nỗi bị ai. Cái loại hoàng đế đáng giá như thế này, bọn họ còn liều mạng để bảo vệ ư?
"Mẹ nó, dám ngang nhiên không coi lão tử ra gì. Các huynh đệ, lên cho ta!" Đoàn trưởng hải tặc Lục Vân, thấy sau khi gã quát xong, lại không có ai ra đầu hàng, hơn nữa không có động tĩnh gì, lập tức nổi giận, rồi đái lĩnh thủ hạ, phá cửa xông vào, muốn giết hết đám hộ vệ.
"Ngươi, các ngươi không được đến. Trẫm là đương kim thiên tử của Thần Châu đế quốc. Các ngươi quá bất kính, muốn bị tru di toàn tộc ư?" Chu Ngọc Long cùng năm tên hộ vệ còn lại, bị vây vào trong trung tâm của khoang thuyền, nhìn đám hải tặc hung ác, hoảng sợ lên tiếng nhắc nhở.
"Con mẹ các ngươi, các ngươi đám tiểu quỷ nhát chết, sao lại nói là hoàng đế, mà không nói là tiên nhân gì đó. Mẹ nó, không có cách nào mới mẻ hơn hay sao? Các huynh đệ, giết hết mấy tên hỗn đản này, mọi người trở về mở tiệc ăn mừng!!" Lục Vân căn bản không tin là hoàng đế lại dám chỉ chọn có vài tên hộ vệ như thế này, công thêm trước kia lúc đánh cướp cũng thường xuyên nghe những lời nói hoang, nghe xong lập tức không nhịn được lớn giọng hạ lệnh!
"Hắc hắc, xú tiểu tử, ngươi muốn làm hoàng đế ư? Đến đây, để đao của đại gia chém một nhát, rồi chết đi đầu thai lại có thể ngươi sẽ làm hoàng đế... ha ha..."
"Không, trẫm đích thật là hoàng đế. Đừng động thủ, trẫm có thể cho các ngươi rất nhiều rất nhiều tài phú và mỹ nữ...."
"Ha ha, ngu mới tin vào lời nói dối của ngươi. Xem đao!"
"Không!!!"
Đám hải tặc cười lớn khuếch truyên thanh thế, Chu Ngọc Long hoảng sợ cực độ, muốn dùng tài phú và mĩ nữ để hấp dẫn. Song căn bản là đám hải tặc không tin hắn là hoàng đế, hoàn toàn không để ý lời của hắn, trực tiếp tiến lên giải quyết mấy tên hộ vệ, rồi sau một tiếng hối hận của hắn, loạn đao đã đưa hắn rời khỏi nhân thế.
"Ha ha ha, tốt, quá tốt. Hải tặc không hổ là cường đạo ngoan độc nhất trên đời. Hôm nay các ngươi giúp lão tử đỡ phải bận rộn!"
Giải quyết tất cả mục tiêu, Lục Vân nắm chắc cây búa lớn, chuẩn bị gọi chúng hải tặc rời khỏi. Diệp Phong điểm huyệt Tiểu Thuận Tử, rồi từ Như Ý kiền không đại lấy ra Quang Minh thánh kiếm, đột nhiên xuất hiệt ở cột buồm của chiếc thuyền, nhìn bọn chúng mà ha ha cười to.
"Mẹ nó, ngươi là ai? Tự nhiên dám ngông cuồng trước mặt đoàn trưởng của chúng ta, không muốn sống sao?" Chúng hải tặc nghe được tiếng cười của Diệp Phong, đều ngẩng đầu nhìn hắn mà nổi giận mắng to.
"Hôm nay, các ngươi đều phải chết hết!" Diệp Phong cúi đầu nhìn phần đông hải tặc ở phía dưới, lộ ra nụ cười lạnh vô tình!
"Ha ha ha, tiểu quỷ, ngươi rất gan dạ đó. Chỉ có một mình mà dám ngông cuồng như thế. Hôm nay bổn đoàn trưởng muốn xem ngươi có bản lãnh gì!" Lục Vân nghe Diệp Phong nói xong thì cười lạnh, rồi nhìn xung quanh mình, phát hiện trên mặt biển không có chiếc thuyền nào, chỉ có một tên thanh niên trước mặt, lập tức nở nụ cười khinh thường, phất tay quát: "Các huynh đệ, hãy để tên tiểu quỷ này kiến thức được cái gì là sợ hãi!"
"Vâng!" Phần đông hải tặc đã sớm cực độ bất mãnh với Diệp Phong, vừa nghe mệnh lệnh của đoàn trưởng đại, lập tứng hét lớn ứng thanh, tranh nhanh leo lên cột buồm, muốn xử lý tên thanh niên ngông cuồng trước mặt này!
Diệp Phong cúi đầu nhìn tình hình phía dưới, cười lãnh khốc, thân hình chớp động, trong nháy mắt đã rời khỏi cột buồm, huy kiếm nhập vào đám đông, vận hành chánh khí, sử ra cá tuyệt chiêu "Vô ảnh đoạn hồn, Phong mang ngạo thế, Kiếm khí phong bạo, Địa chi đoạn ngân, Kiếm định thiên hạ ngư phong lôi, Kiếm sái hồng trần kinh thiên địa, Kiếm ngạo thương trung tru yêu ta, Kiếm phách thiên địa phá kiền khôn".
Đồng thời, tay trái và hai chân cũng dùng các tuyệt chiêu "Chân khi toàn long chỉ, Thiên địa phách hoàng quyền, Như lai thiên phật thủ, Kim cương quyền, Truy phong cuồng long toản, Như ảnh tùy hình thối, Nộ long hiện thân, Phích lịch cuồng long". Các tuyệt chiêu không ngừng xuất ra, lần lượt giết chết bọn hải tặc đang trợn mặt há mồm, liên tục kêu thảm thiết, vạn phần hoảng sợ!
'Không, không thể như vậy. Con người sao lại có thể cường hãn đến như vậy. Chẳng lẽ hắn là thần tiên trong truyền thuyết sao?' Lục Vân nhìn tuyệt chiêu của Diệp Phong, cùng với lần lượt thủ hạ của gã bị giết chết, thần tình lộ vẻ mặt không tin, thậm chí còn nghĩ Diệp Phong là thần tiên!
"Hắc hắc hắc, các ngươi đám hải tặc giết người cướp của hàng năm này, nên chuẩn bị để cái mạng trên biển cả, chết đi!"
Diệp Phong xông vào trong đám hải tặc, vừa xuất ra một loạt tuyệt chiêu, cảm giác không tồi lắm, lập tức cười xấu xa không ngừng, thế công nhanh hơn, nhìn tên hải tặc cầm đầu Lục Vân phía dưới, triển khai cuồng sát, giống như một ác ma đoạt mệnh, không thể nào ngăn cản!
Cuối cùng, tên cầm đầu Lục Vân và phần đông hải tặc toàn bộ bị giết dưới thánh kiếm và tuyệt chiêu của Diệp Phong. Những tên hải tặc còn lại trong sót lại đều muốn chạy trốn, thì bị Diệp Phong thi triển cự hình kiếm khí "Kiếm ngạo thương khung tru yêu tà" chém hủy cả chiếc thuyền, toàn bộ đều chìm xuống dưới biển!
"Hắc hắc, tên hoàng đế ngu ngốc đã chết, lão tử chính là chí tôn của Thần Châu đế quốc, đợi cho Ái Lệ Ti đi thuyền tới nơi, có Truyện Tống Trận, có thể điều động thế lực của tây hải, khi đó giang sơn mỹ nhân cũng đều do lão tử hưởng thụ. Ha ha, ta mẹ nó thật có tài!"
Dưới bầu trên đêm của mặt biển, Diệp đại lưu manh điểm căn Phiêu phiêu dục tiên, trì kiếm đứng ở boong tàu, ngẩng đầu nhìn cảnh bầu trời trong đêm, trong đầu không màng đến mọi việc xung quanh, và chỉ nghĩ đến cuộc sống tuyệt vời sắp có, nhịn không được phát ra tiếng cười vô cùng hưng phấn.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro