chương 5.
trên bia mộ của jungkook vẫn chưa được khắc tên anh ấy. vào ngày tổ chức lễ truy điệu, tuyết rơi trắng xóa cả một khoảng trời. nước mắt tôi đã chảy cạn rồi, giờ đây thứ còn lại trên đời này chỉ là một thân thể vô hồn trống rỗng.
sau khi lễ truy điệu kết thúc, chaeyoung đã ngăn tôi lại. "anh ấy không còn người thân nào khác. có một số thứ tôi nghĩ là nên giao cho cô." bụng của chaeyoung lại nhô lên thêm một chút. cô ấy lấy một cái hộp ra, bên trong đó là những vật dụng mà jungkook đã cố tình che giấu. "anh ấy giấu rất kỹ, bọn tội phạm đó sẽ không tìm thấy cô."
chaeyoung thấp giọng "bây giờ mọi thứ nên trở về nguyên chủ rồi." giọng tôi khô khan và khàn đặc, nhận lấy hộp đồ rồi gật đầu nói cảm ơn. "còn một chuyện nữa..." chaeyoung lấy trong túi ra một chiếc nhẫn cưới "chiếc nhẫn này được tìm thấy trên người anh ấy."
tôi gặp jungkook lần cuối cùng là ở garden hall, đây chính là chiếc nhẫn mà anh ấy đã từng đeo trên tay. tôi tháo nhẫn ra và đeo vào ngón áp út của mình, chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón tay tôi. chaeyoung do dự "cô vẫn có thể đeo những chiếc nhẫn cưới khác..."
tôi giơ bàn tay mình lên. "tôi đã kết hôn rồi, không cần tìm nữa." lời nói của cô ấy như kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng đành thở dài "thực ra tôi thấy anh ấy vẫn khá tàn nhẫn. mấy tháng qua anh ấy điên cuồng tìm cách để cắt đứt hoàn toàn với cô. đôi khi..."
cô ấy do dự một lúc "tôi đã nghĩ nếu anh ấy không tránh xa cô thì cô sẽ chết vậy." tôi đứng trong gió lạnh và không nói lên được một lời nào. "lisa, cô cũng biết được chuyện gì sao?" chaeyoung cau mày
"biển số xe lần trước cô đưa cho chúng tôi là chính xác. nếu không có cô thì chúng tôi sẽ phải tổn thất thêm nhiều người nữa. lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là lúc làm chung một nhiệm vụ nguy hiểm, chúng tôi phải đóng giả thành một cặp vợ chồng để theo dõi tội phạm, nhưng không ngờ là cô cũng xuất hiện ở đó."
"cô có tin vào trọng sinh không?" tôi ngắt lời cô ấy. chaeyoung nhất thời nghẹn lại, hiển nhiên là không tin tưởng lời tôi nói. giọng tôi trầm thấp như đang nói với chính mình. "ban đầu tôi cảm thấy đó là thượng đế cho chúng tôi cơ hội để làm lại tất cả, và hình như jungkook cũng có cảm giác như vậy. chỉ là tôi thay đổi số phận của bản thân mình, còn jungkook lại cố gắng để thay đổi số phận của tôi. chaeyoung, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại đến như thế."
"ngày tôi bỏ đi đứa con, jungkook hình như đã khóc. vào đêm trước khi đám cưới diễn ra, anh ấy đã gọi điện thoại cho tôi. ngày hôm sau, anh ấy đứng ở lễ đường nơi tổ chức đám cưới và tỏ tình với không trung."
"cô nói xem, nếu lúc đó tôi có thể chạy ra giữ anh ấy lại thì số phận của anh ấy có thay đổi không? nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ phá hỏng kế hoạch mà anh ấy ấp ủ, tôi luôn nghĩ rằng... chúng tôi sẽ còn cơ hội, đợi mọi chuyện qua rồi thì chúng tôi sẽ quay lại với nhau."
"tôi đã tự nhủ thầm là mình phải chờ đợi thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi. tôi không dám làm phiền, cũng không thể nhắn tin hay gọi điện cho anh ấy. chaeyoung cô biết không, khi tôi đứng trước bia mộ của jungkook, tôi đã nghĩ đến việc phải làm gì để thay đổi kết cục của anh ấy. nếu như cái chết có thể thay đổi mọi chuyện, tôi sẵn sàng đánh đổi để jungkook không phải hy sinh như thế này."
chaeyoung vỗ vai tôi "không phải lỗi của cô, là jungkook sợ cô cảm thấy hổ thẹn với anh ấy. nếu jungkook đã không nói cho cô biết thì cũng không thể trách cô được. vài hôm nữa nếu như cô cảm thấy không ổn thì cùng tôi đến khoa tâm lý để khám bệnh nhé, chắc chắn tinh thần của cô sẽ tốt hơn."
tâm trạng tôi bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều. phải, jungkook đã đi rồi, trên đời này sẽ không còn ai có thể hiểu được tôi nữa. "được." tôi chạm vào chiếc nhẫn trên tay "tôi cũng muốn hỏi, khi anh ấy ra đi..." chaeyoung nuốt nước miếng "rất bình yên, không đau khổ chút nào." cô ấy vội vàng rũ mắt xuống, "tôi còn có chút chuyện phải làm, đi trước nhé."
tôi cầm hộp đựng di vật của jungkook, ngơ ngác nhìn về hướng cô ấy vừa rời đi, hai mắt tôi hơi sưng đỏ, nước mắt cũng không còn để mà khóc nữa. bố mẹ tôi đã cầm ô và đứng đợi ở bên ngoài.
bố cầm một bó hoa và đặt lên mộ jungkook "giờ cháu có thể đoàn tụ với mẹ mình rồi, dưới đó có tiểu kim, 2 người sẽ không cô đơn nữa." mẹ tôi đứng sau với đôi mắt đỏ hoe. "chị kim, thật xin lỗi, bây giờ tôi mới biết cậu ấy là con trai của chị."
"chị kim" có lẽ chính là vợ cũ của bố tôi, và jungkook là đứa con riêng mà cô ấy đã mang theo khi tái hôn với bố. trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã xuất hiện ở seoul. tôi nhìn những bông tuyết bay trên bầu trời, bỗng chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái, cũng là khi tuyết đầu mùa rơi như thế này, jungkook đã đứng dưới lầu để đắp người tuyết cho tôi.
"tại sao có tận 3 người tuyết?" jungkook ậm ừ "hai người lớn và một đứa nhỏ." tôi đỏ mặt đuổi theo đánh anh "này! jungkook, anh đúng là không biết xấu hổ!" jungkook bất đắc dĩ nở nụ cười "được rồi, đừng quậy nữa, chuyện gì cũng nghe em hết."
tôi ngồi xuống trước mộ của jungkook, đưa tay ra bốc 3 nắm tuyết và bỏ vào trong túi. "hai người lớn và một đứa nhỏ." tôi mỉm cười "jungkook, anh nhìn xem, anh, em, và con của chúng ta." bố mẹ đang đợi tôi ở bên ngoài.
"lisa, đến lúc phải đi rồi." tôi lau nước mắt và chạm tay vào bia mộ một lần nữa "sau này em không thể thường xuyên ghé qua thăm anh được, nhưng đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ quên anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro