Chương 16
- JungKook -
Đêm, cánh cửa sắt nặng trịch lại hé ra. Cai ngục soi đèn pin tới, lớn giọng:
- Jeon Jung Kook, có người đến thăm.
Bên tai là những tiếng làu bàu chửi rủa đầy bất mãn của đám tù nhân cùng phòng bị đánh thức.
Tôi đứng dậy, theo cai ngục đi ra. Anh Seokjin có lẽ không yên tâm về tôi mới đến đây trễ thế này.
Đứng trước cánh cửa trắng, cai ngục mở còng tay cho tôi, ra hiệu bảo tôi vào đó.
Tôi đem cánh cửa kéo ra, sững sờ.
Không phải anh Seokjin.
Trước lớp kính ngoài căn phòng, Lalisa ngồi ở đó, đầu cúi xuống, hai tay không ngừng vặn vào nhau.
Lớp kính cách âm khiến cậu ta không thể nghe thấy âm thanh mở cửa.
Tóc cậu ta rũ xuống vai, bộ dáng nóng lòng lo lắng.
Tôi chôn chân tại chỗ, không cách nào tiến lên.
Qua một lúc, cậu ta dường như cảm giác được gì, hơi ngẩng đầu lên.
Trước khi cậu ta kịp nhìn, tôi động tay, đem cánh cửa đóng lại.
Cai ngục liếc tôi một cái khó hiểu.
- Không gặp. - Tôi đè giọng, cất bước về hướng ngược lại.
Phòng giam vẫn tối đen như cũ. Cánh cửa sắt kẽo két mở ra, tôi bước vào.
- Mẹ kiếp.
Một tên trạc tuổi tôi ngồi bật dậy, phẫn nộ nhìn về cánh cửa. Hiển nhiên cậu ta lại vừa bị thức giấc.
Tôi bỏ qua ánh mắt căm giận ấy, trở về cạnh tường ngồi cạnh cậu ta.
Cả phòng có một chiếc giường, trước nay toàn là "anh Dương" nằm. Tôi không biết "anh Dương" này ghê gớm thế nào, chỉ thấy đám tù nhân ai nhìn thấy anh ta cũng cúi đầu chào một câu. Anh ta nói không nhiều, phần lớn thời gian đều trầm mặc, có lẽ anh ta là người ngoại quốc.
Ban đêm lạnh lẽo, tên ngồi cạnh tôi ngả lưng nằm xuống, xoay qua xoay lại co ro một lúc, lại ngồi phắt dậy, đấm tường:
- Lạnh như này còn chưa cấp chăn!
Tiếng động đánh thức hai người nữa, một ông lão lớn tuổi và một tên to con xăm kín người.
Ông lão ho khục khặc vài tiếng, chép miệng nhắm mắt lại.
Tên to con rống lên, đạp cho tên ngồi cạnh tôi một phát, rất mạnh.
Tôi thấy anh Dương rút một điếu thuốc đưa lên miệng, châm lửa. Chẳng biết anh ta lấy thuốc ở đâu trong nơi tù ngục này.
Tên ngồi cạnh tôi ôm bụng bị đạp nằm oặt xuống, đau đớn qua đi, ngửa cổ lên hét to:
- Mẹ nó dám đạp ông đây, mày có biết ông đây là ai không hả?
Rõ là một tên gà trống choai nhà có tiền.
Tên to con hừ một tiếng, nhổ nước bọt lên gà trống choai.
Gà trống choai sững ra mất phút, dường như không thể chịu được sự khinh bỉ này, lồng lộn lên.
Ầm ĩ một trận.
Cho đến khi gà trống choai nằm giữa một vũng máu thở hổn hển, miệng vẫn không ngừng chửi rủa, nhắm chặt mắt chờ cú đấm tiếp theo giáng xuống.
- Nháo đủ chưa.
Không quát lớn, không đe dọa, dường như chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường. Cánh tay của tên to con khựng ngay lại, quay đầu:
- Anh Dương....
Anh Dương đó vẫn không nhìn về bên này, dụi tàn thuốc xuống mép giường.
Tên to con rốt cuộc nằm xuống, một lúc sau liền ngủ.
Gà trống choai vẫn thở hổn hển, rên khe khẽ.
Tôi ngồi cách xa hắn một chút, không muốn dính máu.
Một lúc, máu trên sàn vẫn chảy đến chỗ tôi, tôi liền đứng dậy, dứt khoát đi lên giường ngồi.
Anh Dương xoay xoay cái bật lửa cất vào túi áo, dường như không để ý đến tôi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
Tôi tựa vào tường, nhắm mắt.
Tiếng kêu của gà trống choai càng lúc càng rõ, kéo dài cả đêm. Hiển nhiên cậu ta mất ngủ.
Tôi xoay qua xoay lại một hồi, không tài nào chợp mắt.
Hình ảnh Lalisa ngồi ngoài lớp kính, hai tay vặn vào nhau không ngừng hiện lên.
Mái tóc cậu ta rủ xuống vai, vài sợi còn vương lại trên má, khóe mắt cậu ta đỏ đỏ ươn ướt, môi cắn chặt.
Tôi chẳng biết đây là tư vị gì, chỉ biết không thể xua hình ảnh ấy đi, không thể chìm vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng, bên cạnh có ánh lửa.
Tôi hé mắt ra nhìn, anh Dương một tay cầm bật lửa, một tay là tấm ảnh đã cũ.
Dường như biết tôi đang nhìn trộm, anh ta khẽ cười một tiếng, tắt lửa, cất ảnh.
Anh ta thò tay vào trong túi áo sờ một hồi, liếm liếm môi. Có lẽ anh ta thèm thuốc, nhưng đã hết.
- Vì sao không ra?
Qua một lúc, anh ta hỏi tôi.
Tôi trầm mặc không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào.
- Dỗi gia đình? - Anh ta không để tam tới sự trầm mặc của tôi.
- Không phải.
- Dỗi người yêu?
- Không phải.
- Không nơi nương tựa?
- Không phải.
Anh ta phát ra tiếng cười trầm thấp không có nguyên do.
- Ban nãy cô nhóc kia đến thăm, sao không gặp?
- Sao anh biết là cô gái?
Anh ta cười lần nữa, không giải thích, vẫn đợi tôi trả lời.
- Không có tư cách gặp. Cô ấy là người tốt, tôi không phải.
- Ngu ngốc. - Anh ta bỗng đấm tôi một cái mạnh.
Tôi ôm vai đau, nhìn anh ta.
- Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không bỏ lỡ.
Ánh mắt anh ta dâng lên một tầng cảm xúc mơ hồ, là đau thương.
Có lẽ liên quan đến người trong tấm ảnh đó.
Tôi liếm liếm môi, khẽ nói:
- Anh ra tù rồi đi tìm cô ấy là được không phải sao?
Anh Dương cười, tươi vô cùng, nhìn tôi, nhẹ nói:
- Án tử hình, cơ hội không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro