Chương 1
Tôi chuyển tới nhà mới đã được gần một tuần.
Ngay sát nhà tôi là một căn nhà vô cùng, vô cùng rộng lớn.
Có điều, chủ nhân của căn nhà này, có lẽ đã rất lâu rồi, không về lại. Cả căn nhà toát lên một vẻ u ám khó tả.
Cây cối xơ xác, cỏ mọc um tùm, giàn hoa khô héo đến đáng thương. Còn nữa, căn nhà này, chưa bao giờ sáng đèn.
"Bốp."
Một quả bóng đập vào đầu tôi khi tôi vẫn còn đang nhìn sang ngôi nhà ấy.
- Bambam, ngơ à? Rủ cậu đi chơi bóng đó. - Yugyeom chống nạnh, hất hàm hỏi tôi.
- Đi thì đi. - Tôi ném lại quả bóng về phía nó, khoác vai Mingyu cùng đi ra ngoài.
Yugyeom và Mingyu là hai đứa bạn thân đầu tiên của tôi khi đến nơi này. Ba đứa chúng tôi cùng đi bộ ra sân cỏ ngay gần nhà. Thật bất ngờ là, trên sân chỉ vỏn vẹn có hai người.
- Hoseok, Chaeyoung? Những người khác đâu? - Mingyu bỏ tay khỏi vai tôi, lên tiếng.
- Đều về rồi. Trận đấu tạm hoãn, nghe đâu chân sút chính của đội bên kia trở bệnh nặng, còn đang nằm viện. - Hoseok chán nản trả lời. - Tớ và Chaeyoung thấy mấy cậu chưa đến nên mới ngồi lại chờ.
Chaeyoung ngửa đầu ra sau, kéo dài giọng "Cứ nghĩ hôm nay lại được thưởng thức một màn gay cấn, ai ngờ lại xịt, thật chán."
Sau Yugyeom và Mingyu, Hoseok và Park Chaeyoung chính là hai đứa bạn còn lại mà tôi thân thiết.
Hoseok chính là "ma xóm" thứ thiệt. Phàm là những chuyện bát quái trong xóm ngoài làng, tất tật từ chuyện lớn chuyện bé, không chuyện gì Hoseok không biết. Nhiều chuyện nhất, cũng là đứa nhát gan nhất.
Chaeyoung là con gái duy nhất trong năm đứa, rất lạc quan, cũng rất thoải mái, cởi mở.
- Chúng ta cũng quay về thôi. - Yugyeom vừa tâng bóng vừa ngoắc chúng tôi đi theo.
- Về chỗ tớ đi. Trước cổng nhà tớ có một khoảng trống khá rộng, ở đó chơi chuyền bóng cũng được. - Tôi đề nghị.
- Đồng ý. - Mingyu cười, bước dài lên trước cùng Yugyeom.
Năm đứa chúng tôi lại kéo nhau đi về.
Chỗ chúng tôi chơi, ngay trước cổng nhà tôi, cũng ngay gần ngôi nhà của hàng xóm đi vắng đó.
Đứng đối diện tôi là Chaeyoung, cậu ấy vốn muốn chuyền cho tôi, lại ném hơi lệch, quả bóng "bịch" một tiếng đập vào cổng sắt của ngôi nhà đó.
Tôi nhanh chóng chạy theo lấy bóng, lúc nhặt được quả bóng lên rồi, lại bị một bóng đen làm cho sững sờ.
Trên cửa sổ tầng hai của ngôi nhà mà tôi nghĩ là hàng xóm đi vắng đó, rõ ràng có một bóng người chầm chầm lướt qua.
Chớp mắt nhìn lại, không thấy gì hết. Đèn vẫn không sáng, ngôi nhà vẫn tối đen như cái vẻ vốn có của nó.
Tôi không nghĩ là mình bị hoa mắt. Tôi thực sự đã nhìn thấy một cái gì đó. Cái gì đó, rất giống bóng người.
Có lẽ là do tôi sững ra, Hoseok vỗ tay đôm đốp, kêu tôi mau chóng quay lại.
Tôi ném bóng cho bọn nó, nhưng không thể nhập tâm vào việc chuyền bóng nữa.
Tôi luôn không kìm được mà quay đầu nhìn về khung cửa sổ đó.
Đến khi tôi quay đầu lại lần thứ tư, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy.
Một đôi mắt lạnh. Một gương mặt không có lấy một tia cảm xúc. Một thân hình đứng ngay bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt ấy, vô cảm. Không lạnh lùng, không tức giận, nó chỉ đơn giản.....nhìn thẳng tôi. Tia nhìn không mang theo một chút cảm xúc, lạnh lẽo, khô khan, không có sức sống.
Tôi bị nhìn đến sởn tóc gáy. Tôi nhớ rất rõ ràng, một tuần nay, căn nhà ấy không sáng đèn. Một tuần nay, cánh cổng ấy không mở ra.
Vậy mà trong căn nhà ấy, lại xuất hiện một cậu thiếu niên, hơn hết, cậu ta đang đứng ở đó, nhìn chằm chặp vào tôi!
Có lẽ là sự kinh hãi tôi thể hiện ra quá rõ ràng, đôi mắt vô cảm ấy vẫn xoáy thẳng vào tôi, nhưng khóe môi khô khốc chầm chậm nhếch lên.
Cậu ta đang cười? Cậu ta đang cười sao? Cậu ta chỉ đơn giản là nhếch lên một bên môi nứt nẻ và khô khốc.
Sau đó, cậu ta giương cánh tay lên, kéo lại rèm cửa sổ. Cánh tay ấy, thành công làm cho tôi hốt hoảng đến "A" lên một tiếng.
Trắng bệch. Tay cậu ta, trắng bệch. Trên cánh tay đó, chi chít những vết thương mới cũ, vô vàn vết sẹo. Và, từ miệng các vết thương, máu đang không ngừng chảy, máu tươi đỏ thẫm, nhuộm lên cánh tay trắng bệch.
"Cậu ta họ Jeon. Tên là Jeon Jung Kook." - Yugyeom chẳng biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, thấp giọng nói.
- Cậu ấy...... Vẫn luôn sống ở đó sao? - Tôi hơi lắp bắp.
- Đúng vậy. Sống, như không sống. Nhưng tốt nhất, cậu đừng để ý cậu ta. - Mingyu vỗ vai tôi.
- Tại sao? - về phần sống như không sống, tôi có hiểu một chút. Chẳng phải cả tuần nay tôi không nhận ra sự hiện diện của cậu ta hay sao.
- Bởi vì, nghe nói.... - Hoseok đè giọng xuống thấp hết cỡ, liếc mắt về căn nhà đó - Jeon Jung Kook là một kẻ tâm thần.
Tôi tròn mắt.
Chaeyoung nhẹ giọng "Nghe nói mặc dù là đại thiếu gia, nhưng cậu ấy có một tuổi thơ ngập chìm trong bóng tối, cho nên mới như vậy."
- Cậu ấy luôn sống một mình sao? - Tôi thực sự thắc mắc. Cậu ta sống như thế nào trong căn nhà đó?
- Không hẳn. Cậu ta có mẹ, nhưng mẹ cậu ta rất sợ cậu ta, cho nên luôn ở nhà của chồng mới. Nhưng dù gì cũng là đứa con mình đẻ ra, vậy nên mẹ cậu ta vẫn thuê người đến giúp việc, chăm sóc cậu ta. Ban đầu kèm theo rất nhiều yêu cầu, nhưng bây giờ, chỉ có một yêu cầu duy nhất cho người giúp việc - có sức chịu đựng lớn. - Mingyu trả lời.
- Mẹ cậu ta ngày trước suýt nữa đã bỏ mạng vì cậu ta, cho nên cực kì hiếm khi quay lại nơi này. Còn người giúp việc, ngày cậu chuyển đến, cũng là ngày người giúp việc thứ mười hai bỏ chạy. Nghe nói, bà ấy bị rạch một vết rất sâu ở gót chân, mất rất nhiều máu. - Hoseok vân vê quả bóng, kể lại.
- Vẫn có người làm công việc đáng sợ như thế sao? - Tôi nhíu mày.
- Có chứ. - Chaeyoung cao giọng - lương thực sự vô cùng cao. Mới đầu là một tháng được 70 triệu, nhưng vì mười hai người trước, chỉ có người thứ tư là chịu được đến một tháng, nên tính theo tuần, tăng lên một tuần 20 triệu. Nhiều người chỉ nghĩ cậu ta là một thiếu gia khó chiều, ngông cuồng, mức lương lại cao, nên đăng kí làm.
- Nói mới nhớ, mẹ tớ bảo đã tìm được người giúp việc thứ mười ba rồi. - Hoseok giật mình vỗ đùi.
- Lần này là bà cô phương nào xấu số vậy? - Yugyeom chép miệng.
- Không đâu, lần này rất đặc biệt, là một cô gái, bằng tuổi chúng ta. Tên.... Hình như là Lalisa.
---------------------------
[Yi]: có khó hiểu không?? Chương 1 là lời kể của Bambam.
Nhưng fic này ngôi kể sẽ không thống nhất, mà Yi sẽ thay đổi liên tục. Để cho dễ, thì từ chương sau trở đi, chuyện dựa theo lời kể của nhân vật nào, thì Yi sẽ in nghiêng tên nhân vật đó ở đầu chương nha.
Chương sau sẽ là lời kể của Lisa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro