5
"Đúng vậy, ba tháng trước tôi có điền một ít tư liệu cá nhân ở trung tâm hôn nhân của chị. À, lúc đó tôi đi cùng bạn đến cho nên mới thuận tay điền vậy thôi...."
Rầm_Rầm_Rầm
Lúc này truyền đến một tiếng đập của kịch liệt, Lisa vừa ôm điện thoại vừa đi đến cửa vừa nói
"Đúng vậy, sang tháng là tôi hai mươi lăm tuổi...."
Rầm_Rầm_Rầm
Tiếng đập cửa ngày càng kịch liệt. Lisa cau mày bực bội mở cưa ra
Ai có thể đập cửa thô bạo như thế?
Còn phải hỏi sao, đương nhiên chính là Đại Boss kiêm ác quỷ Jungkook rồi. Nam nhân này hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu đen phối hợp với một cái quần cũng màu đen, đầu tóc hỗn độn giống như với bị đại phong cuồng quét, nhìn anh như vậy mang theo một hương vị hoang dã kiêu ngạo bất thuần.
Có điều giờ phút này khuôn mặt tuấn tú đó đang đen thui giống như ai thiếu anh mấy trăm vạn không trả.
"Cô làm gì mà giờ này mới đi mở cửa?" Anh khẩu khí có chút hung ác, biểu tình cũng có chút không kiên nhẫn.
"Suỵt......" Cô làm một cái động tác ra hiệu anh chớ có lên tiếng, cầm điện thoại nói tiếp
"Vâng, vâng! Tôi đang nghe, thật có lỗi, vừa rồi nhà tôi có người tới gõ cửa, chị tiếp tục........Cái gì?! Thân cận? Chị nói chị muốn an bài cho tôi đi xem mắt? Alo......."
Cô đột nhiên thấy cái tay mình bị chộp lấy sau đó di động bị thô bạo cướp đi.
"Cạch!" Di động bị người nào đó dùng sức tắt đi rồi ném vào sô pha.
"Jungkook, anh rốt cuộc là làm sao vậy?" Cô muốn đi lại lấy di động bị anh ném qua một bên, nhưng vừa đi được hai bước cổ tay lại bị anh nắm lại chặt chẽ.
"Tôi vừa vặn nghe cô muốn đi xem mắt?" Ai ai, xem biểu tình này giống như là gió lặng trước khi bão tới vậy nha.
Cô nhún nhún vai nói "Tôi đi xem mắt có gì ngạc nhiên đến vậy sao?" Mặc dù chuyện này lúc trước cô cũng không có hứng thú gì cả nhưng cô cũng sắp hai mươi tư tuổi rồi, nam nhân này không thể ngay cả hôn cũng không cho cô kết chứ?!
Câu trả lời này làm đáy lòng Jungkook không biết từ đâu sinh ra một sự ghen tuông rất mạnh.
Đáng chết! Cô đã quên cô là của anh sao? To gan muốn rời anh đi tìm chủ nhân mới sao? Không có cửa đâu, cả cửa sổ cũng không có đâu! Mơ đi!
"Cho nên cô quyết định đi xem mắt?" Anh nghiến răng nghiến lợi xác nhận.
"Nếu đối phương điều kiện không tồi thì ok, có thể đi." Giống như cố ý chọc giận anh, Lisa làm bộ tỉnh bơ nói.
"Tôi không cho phép!" Anh đột nhiên gầm nhẹ.
"Vì sao?" Khuôn mặt hung dữ của anh có chút dọa hư cô.
"Bời vì....bởi vì tôi sẽ đói bụng." Anh không đầu không đuôi trả lời, lúc đó không chỉ cô há hốc mồm mà ngay cả chính anh cũng ngây người. Anh đột nhiên thấy mình rõ thật là ngốc, rõ rằng anh muốn nói là anh không muốn cho cô lập gia đình, không muốn cô rời đi khỏi anh. Vậy mà lúc ra khỏi miệng lại là-đói bụng, đói bụng cái quỷ gì chứ?!
"Cô lập gia đình rồi, như vậy mỗi khi tôi đói muốn ăn đồ ăn cô nấu thì làm sao bây giờ?" Anh ảo nảo bổ sung.
"Tôi cũng không phải là cái nồi cơm điện của anh! " Lisa bực mình kháng nghị.
"Đừng quên cái khế bán mình của cô còn trong tay của tôi nha, cho nên nói theo một cách nào đó, thân là chủ nhân của cô tôi không đồng ý cho cô lập gia đình thì cô tốt nhất cũng nên an phận một chút cho tôi."
Tình huống ép buộc anh lại phải lôi ra cái nợ cũ để uy hiếp cô, tuy rằng cái tờ giấy gọi là cái khế ước bán mình kia hiện tại ở chỗ nào anh cũng không biết nhưng bất quá chỉ cần bám chặt cô không cho lấy chồng, làm tiểu nhân một chút anh cũng không ngại.
Cô tức giận lườm anh một cái "Năm đó tôi chỉ không cẩn thận làm bể khối ngọc của anh, nhiều năm như vậy bị anh khi dễ, đến bây giờ nợ cũng trả xong rồi chứ?"
"Cái đó hình như là chưa đủ......." Anh lại cười hóa thân thành ác ma "Năm đó cô làm bể khối ngọc đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, cho nên tôi khuyên cô nên chuẩn bị thời gian cả đời mình để trả nợ là vừa."
"Ác ma!" Cô bất mãn lẩm bẩm.
"Đúng vậy, hiện tại ác ma đói bụng, nô tì có muốn hầu hạ chủ nhân một chút không?"
Tâm tình buồn bực trước đó hiện tại bay mất không còn một mống, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhìn thấy Lisa khuất phục mình, trong lòng anh đều sinh ra cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Hôm nay vốn dĩ là anh hẹn mấy người bằng hữu đến club tụ hội.
Không ngờ giữa đường chạy xe Taehyung gọi điện thoại báo vừa mới tiếp một cái case quảng cáo, Jimin gọi điện nói bệnh viện vừa mới tiếp một bệnh nhân hoàn cảnh ngặt nghèo, Bam Bam tên hỗn đản đó gọi điện nói đệ đệ của cậu ta cùng gia đình phát sinh một chút chuyện không thoải mái, anh không đi được.
Kết quả, tụ hội bị hủy bỏ, lúc gần tới club anh không vui xuống xe đi bộ một chút, lát sau quay lại phát hiện xe đậu sai chỗ đã bị cảnh sát kéo đi mất rồi, nhìn qua nhìn lại, anh phát hiện chỗ này cách nhà của Lisa cũng không xa. Cho nên lúc tìm đến cô là để phát tán tâm trạng mình đầy khí không chỗ bạo phát này, nhưng mà lúc vừa nhìn thấy Lisa, tâm tình bực bội kỳ dị được trấn an, cảm giác này cũng không tệ lắm, giống như trở về nhà của mình vậy.
***
Biết anh mười mấy năm rồi, Lisa cũng không còn lạ gì cái tính trẻ con của anh.
Thôi quên đi, cô đã bị anh khi dễ mười mấy năm rồi, giờ thêm một chút nữa cũng không sao, xem anh là Đại Boss của cô lại nhỏ hơn cô ba tuổi, cô quyết định--nhẫn!!!
Chờ cô hầu hạ đại thiếu gia cơm no rượu say đã gần mười một giờ đêm.
Jungkook không khách khí chút nào chiếm cứ phòng tắm nhà cô, an an ổn ổn tắm nước ấm, còn Lisa nhận lệnh của đại chủ nhân ở lại phòng bếp rửa chén.
Cô một bên rửa chén một bên thề ở trong lòng, tương lai tuyệt đối sẽ không gả cho một nam nhân ác bá giống như Jungkook làm vợ.
Vất vả thu thập dọn dẹp sạch sẽ trong nhà xong, cô kéo thân hình mệt mỏi trở lại phòng ngủ lại phát hiện Jungkook đang mặc một bộ đồ ngủ so với dáng người của mình nhỏ hơn, rất không khách khí mà nằm hình chữ đại trên giường của cô.
"Lisa, cô đoán xem tôi vừa phát hiện cái gì ở nhà cô?"
Đặt mông ngồi xuống, anh cười hì hì chỉ chỉ vào cái tủ quần áo của cô
"Tôi mới ở bên trong tìm được bộ quần áo của mình trước đây nha, còn có khối ngọc này nữa nè."
Anh đem một khối bảo ngọc lục sắc giơ lên, ở giữa có một vết nứt rõ ràng thấy hồi xưa đã từng hy sinh lừng lẫy lắm đây, sau đó bị người ta dùng nhựa cao su gắn lại.
Lisa làm sao có thể quên, chính tại cái khối ngọc chết tiệt này hại cô trở thành nô ɭệ của anh.
Cô cẩn thận cất giữ nó là vì có một ngày lấy đến tòa ắn làm bằng chứng tố cáo nam nhân này, nói anh dám lấy thứ đồ hư này ngược đãi cô mấy năm.
Cô lại liếc về cái tủ quần áo của mình, giờ này phút này nó đã bị anh nhào lên lộn xuống loạn tùng phèo. Thật là tức chết, sao anh có thể mặt dày thế cơ chứ
"Jeon thiếu gia, hiện giờ đã muốn mười một giờ đêm rồi, tôi thấy nơi anh nên xuất hiện lúc này là cái giường lớn nhà anh chứ không phải là cái phòng ngủ của tôi."
Anh tà tà nhìn cô nói lại "Lisa, hiện giờ đã sắp mười một giờ rồi."
"Tôi còn nghĩ anh không có khái niệm thời gian." Cô không khách khí đoạt lại miếng ngọc bội nhét vào ngăn kéo đầu giường.
"Mặt khác khi đến nhà người ta, xin anh đừng tự tiện đụng vào đồ của người khác."
"Tôi là chủ nhân của cô cho nên nhà của cô cũng là nhà của tôi." Anh quay lại nằm trên giường, còn làm bộ dáng bất cần đời hai chân bắt chéo ngạo nghễ nhìn Lisa.
Cô bực mình trừng mắt "Cho dù là chủ nhân đi nữa, đã trễ thế này rồi thì chủ nhân cũng nên chạy về nhà mình ngủ đi chứ?"
"Xe của tôi lúc nãy đậu ngoài đường bị cảnh sát kéo rồi." Anh bướng bỉnh nhìn cô cười cười.
"Hiện giờ ngoài đường đều có taxi....."
"Cô thấy cho chủ nhân của mình ngồi taxi về nhà mà không thấy có lỗi hả?" Hơn nữa còn kiêu ngạo tự khen mình, "Nói sau nữa, dung mạo tôi tuấn tú phi phàm bất khuất thế này, lỡ như lái xe là sắc nữ...lúc đó....liền xong đời chủ nhân của cô rồi."
"Anh có thể đi xe tài xế nam mà." Lisa cảm thấy mình mà nói chuyện với anh một chút nữa thì sẽ hỏng mất
"Nhưng nếu gặp gay thì sao...."
"Jeon Jungkook...."
Vừa nghe tiếng rống của cô, anh lập tức từ trên giường quỳ lên, rất bá đạo đem cô kéo ngã xuống giường, bàn tay còn không khách khí che lại cái miệng nhỏ đang lải nhải.
"Lisa, giờ đã khuya rồi, cô nói chuyện làm ơn giảm đề-xi-ben xuống thấp một chút, nếu không hàng xóm bị đánh thức sẽ đến phá cửa nhà mất" Anh nghiêm túc nhắc nhở cô
Lisa bị anh áp đảo ở trên giường chỉ cảm thấy cái mũi đều là hương vị thơm ngát của anh sau khi tắm rửa. Áo ngủ tơ lụa lộ rõ ra dáng người rắn chắc của anh, tóc đen còn ẩm ướt còn cần cổ thì thật khiêu gợi. Ai da, không thể không khen ngợi, nam nhân này có làn da thật đẹp, có khi còn đẹp hơn con gái nữa, nhưng dù như vậy cũng không tìm thấy nửa chút ẻo lả nào.
Rất ít nam nhân nào tới cỡ này mà còn tràn ngập hương vị nam tính như thế. Lisa cho tới bây giờ cũng không phủ nhận anh quả thật là một nam nhân vĩ đại, nhưng phần lớn thời điểm sự tồn tại của anh làm cho cô có cảm giác tự ti. Anh tự như hưởng trọn sự sủng ái của thượng đế, vừa sinh ra đã có được toàn thế giới.
Duy chỉ có điều không biết tại sao vị nam nhân vĩ đại đứng ở đỉnh thế giới này lại thích khi dễ cô đến thêa, toàn đưa cái bộ dáng ác liệt nhất đến khi dễ cô không, cô thật là đánh thương mà.
Trong lúc cô còn đang cảm thương cho bản thân thì "ai đó" đã nắm lấy tay cô, muốn cô đi lấy máy sấy đến giúp anh sấy toca, cô phản kháng không đi, anh lại lấy cái khế bán mình ra uy hiếp cô!
Thật sự là đủ chưa vậy? Rốt cuộc là kiếp trước cô nợ anh bao nhiêu mà kiếp này bị anh hành hạ đủ điều vậy nè?!
Bị anh tra tấn gần nửa tiếng đồng hồ, haizzz, anh giống như một đứa nhỏ chơi đồ chơi, khuôn mặt tuấn tú dán lên bụng cô, cái chân còn không biết xấu hổ gác lên đùi cô.
Loại động tác thân mật này bất luận là người nào thấy đều nảy sinh ra mơ màng, nếu giờ phút này người nằm trên bụng của cô không phải Jungkook mà là một người khác, Lisa biết mình sẽ vì thế mà tim đập mặt đỏ cho coi.
Anh hơi nhắm hai mắt lại, mỗi khi cùng cô ở cùng một chỗ, anh đều có một loại cảm giác an tâm kỳ quái.
"Lisa, tôi dám khẳng định cô đã từng thương thầm tôi!"
Lisa nhìn trần nhà biểu tình xem thường lời nói của anh "Biểu hiện nào của tôi làm cho anh sinh ra cái ý tưởng kỳ quái này vậy?"
Thương thầm anh? Ông trời! Cô là đầu đất sao? Gϊếŧ cô đi cô cũng không có bị bệnh thích được ngược đãi đâu.
"Nếu không sao cô còn giữ lại quần áo trước đây của tôi? Trong tủ quần áo của xô còn rất nhiều quần áo của tôi đó, nhiều năm như vậy rồi cô còn giữ nó. Lisa à, nhìn vật nhớ người. Ha ha ha...."
"Vì những bộ đồ này kiểu dáng cùng chất lượng rất tốt, hơn nữa đa số đều là hàng hiệu, ném bỏ chúng thật đáng tiếc. Sở dĩ giữ chúng lại là tính cho con tôi tương lai mặc, anh không biết là nuôi em bé tốn tiền lắm đâu"
Lisa không biết tại sao mình phải giải thích với anh nữa, nhớ năm xưa thằng nhóc này chỉ cần có thời gian là sẽ chạy đến nhà cô khi dễ cô. Nhiều khi anh hứng lên ở lại không về, đến buổi tối còn không biết xấu hổ giành giường với cô, làm cô phải chia đôi giường với anh, sau đó lại vì thuận lợi nên anh liền vác theo quần áo chuyển đến nhà cô.
Nhớ lại hai người cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, mà nói chơi cũng không đúng, chủ yếu là anh khi dễ cô thôi. Từ khi anh mười hai tuổi đến lúc mười tám tuổi, cô hình như đều tham dự vào quá trình trưởng thành của anh.
Thời gian đáng sợ thật, trong nháy mắt đã biến thằng bé điêu ngoa bốc đồng khi xưa thành tổng tài của một công ty đa quốc gia rồi.
Mà Jungkook trời sinh, dung mạo tuấn mỹ, tiền tài gia thế, đầu óc thông minh, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng khiến cho người ta động tâm. Hiện tại hai người bọn họ đều đã trưởng thành rồi nhưng tình cảm cũng không có biến đổi chút nào, giống như thời gian cũng chưa từng lưu lại dấu vết nào trên bọn họ cả. Thay đổi duy nhất là dung mạo lẫn nhau thôi.
Cô đã hai mươi tư tuổi rồi! Con gái tuổi này mà còn thiếu người hỏi thăm thật sự là có chút khó hiểu. Cô cũng không muốn cả đời không gả nổi ra ngoài ở nhà làm lão xử nữ đâu.
Chẳng qua là lúc cô cố gắng tưởng tượng một nửa còn lại của mình, gương mặt ác ma Jungkook lại hiện ra.
Ha! Cô rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy nè?!
"Suy nghĩ cái gì?" Tiếng nói dễ nghe nặng nề vang lên
Lisa giật mình rồi sau đó cười khẽ
"Đang suy nghĩ anh mà, nhớ lúc trước đây anh luôn thích khi dễ tôi, ngay cả đi hẹn hò nữa sinh cũng mang tôi theo, hại tôi thiếu chút nữa bị nữ sinh cả trường công kích, nhớ lại khi đó tôi bị anh là hại đúng là thảm thương"
"Muốn trách thì trách những nữ sinh đó quá cuồng, rõ ràng đã biết tôi có bạn gái mà còn cố tình không tin, tình thế bắt buộc mới chọn cô làm tấm bia đỡ đạn chứ"
Lúc học trung học anh rất được nữ sinh hoan nghênh, chẳng qua khi đó anh mê game online mà không mê nữ sinh, lúc đó bị nữ sinh bám lấy dữ quá anh bắt cô làm tấm bia đỡ đạn, thậm chí còn tuyên bố với toàn bộ nữa sinh anh thích tình yêu kiểu chị em.
Jungkook nhịn không được nở nụ cười
"Lisa, nhớ lại khi đó quả thật là phải cảm tạ cô, nhờ có cô mà tấm thân xử nam của tôi còn trong sạch"
Thấy bộ dáng của anh cô càng thêm chán nản
"Vậy tôi có cần cảm ơn anh không? Nhờ ơn anh mà tới hai mươi tuổi tôi còn chưa có cơ hội nếm thử mối tình đầu nữa?"
"Thật ra thì luyến ái cũng đâu có gì vui đâu, đơn giản là hai người cùng một chỗ xem phim, cùng một chỗ đi chơi, cùng một chỗ nghe nhạc, lúc hứng lên thì đòi chia tay. Lúc ở Mỹ du học, mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng chơi cái trò luyến ái nhàm chán này, chả có gì thú vị hết!"
"Lúc ở Mỹ anh không có bạn gái sao?" Cô đột nhiên đối với thế giời của anh có chút tò mò, từ khi anh đi rồi luôn cảm thấy bên người có cái gì đó mất mát, nhưng không quan trọng, chỉ cần nghĩ đến từ nay không còn bị anh nô dịch bóc lột, cô đã hai tay chống hông ngẩng mặt lên trời cười ha ha rồi.
Chẳng qua có những đêm dài lại nhớ tới anh, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời của anh đến mức làm cho người ta rung động. Lấy điều kiện của anh, đi ngoài đường tùy tiện nháy mắt mấy cái đã có hàng trăm cô gái xinh đẹp chạy lại xin quỳ dưới chân rồi.
Nam nhân đẹp trai ở chỗ này này, không cần tốn sức mà vẫn đi tán gái được, huống hồ ở nước Mỹ là quốc gia cởi mở thoải mái, nếu nói anh không bị những mỹ nữ tóc vàng ấy dụ dỗ quả thật là không ai dám tin.
"Tôi đối với bạn gái yêu cầu rất cao" Anh ngẩng khuôn mặt tuần tú lên nhìn biểu cảm của cô "Đối với những cô gái chủ động yêu thương nhung nhớ mình, tôi một chút hứng thú cũng không có, huống hồ khi đó tôi còn đắm chìm trong trạng thái buồn bực cực độ vì không tìm thấy coi mà..."
"Hừ! Tự đại cuồng......" Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận mừng thầm
"Nếu không phải lúc đó vì bài vở nặng nề, tôi khẳng định bay về đây tự mình truy nã cô rồi"
"Tôi có cần phải cảm tạ giáo trình của anh không, nhờ nó nặng nề gây áp lực cho anh mới làm cho tôi may mắn bình an sống yên ổn tới giờ này?"
"Lisa, cô là cố ý trốn tôi đúng không?" Anh đột nhiên hỏi toạc móng heo ra
"Tôi nào dám!" Cô vội vàng phủ nhận. Cho dù có cũng không nói cho anh. Cô dưới đáy lòng trộm vẽ một dấu chữ thập.
Anh xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái, cánh tay thon dài nhẹ nhàng vắt qua thắt lưng mảnh khảnh của cô "Đêm nay tôi không đi, ngủ ở nơi này không đi, sáng ngày mai nhớ làm bữa sáng cho tôi nha, tôi thích ăn sủi cảo..."
Lời nói của anh vì buồn ngủ mà nhỏ dần, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, nặng nề ngủ.
Lisa nhịn không được lắc đầu. Nam nhân này vẫn chẳng thay đổi gì hết, đã là đại nam nhân hai mươi tư tuổi rồi mà tính tình còn trẻ con như vậy.
Chẳng lẽ anh không biết nam nữ trưởng thành ôm nhau thân thiết như vậy là có ý nghĩa gì sao?
Có lẽ cô đa tâm rồi, anh đơn giản đối với cô giống như nhiều năm trước thôi, thích khi dễ cô và cũng thích ỷ lại cô. Cô thật sự không nghĩ xa vời, không biết gần đây làm sao mà mỗi lần gặp anh, tâm tình của cô trở nên rất kỳ lạ, nhiều khi muốn trốn ánh, nhiều khi lại muốn gặp anh, mâu thuẫn đến nỗi ngay cả cô còn cảm thấy mình thật biếи ŧɦái.
Aizz! Đại khái là tới tuổi nên gả đi rồi, xem ra hôm nào đó phải liên hệ với trung tâm hôn nhân một chút thôi, phải nhờ trung tâm giới thiệu cho cô một người bạn trai mới được. Có lẽ như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?
Đêm nay.......... rất dài..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro