Chương 2: phần 3
Jungkook mấp máy môi: “Tôi…".
“Lisa?". Một giọng nói bất chợt xen vào ngắt lời Jungkook.
Quay lại, một khuôn mặt thanh tú, đôi con mắt dài khi cười trở nên cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cũng complet, giày da, chỉ có điều không thắt cà vạt, cổ áo và tay áo sơ mi được làm thủ công tinh tế, một bộ trang phục quy chuẩn bỗng thành ra phong cách và thoải mái lạ thường.
“Oh Sehun?".
Oh Sehun ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lisa, giơ tay ra với Jungkook, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lisa: “Không giới thiệu xem, vị này là…".
Lisa bặm môi, trả lời: “Là cấp trên trước đây của em, Jeon Jungkook, Jeon tổng".
“Hoá ra là Jeon tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Oh Sehun, là đàn anh cùng trường đại học của Lisa, chưa biết chừng sau này sẽ là sếp của cô ấy".
Jungkook khách khí giơ tay ra bắt rồi nhanh chóng thu về.
Sau đó anh ta nhìn về phía Lisa, chỉ nói một câu.
“Tôi sẽ giữ lại vị trí cho cô một tuần".
Ngẩn người nhìn theo bóng dáng Jungkook rời đi, Lisa biết rằng, đây là sự nhượng bộ cuối cùng.
Cô có nên cảm thấy mừng vui không, ít nhất ba năm cực khổ của cô cũng đổi lấy một tuần chờ đợi.
“Người đã đi rồi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?".
Hai bàn tay với những ngón tay dài huơ huơ trước mặt cô.
Lisa quay lại, nhìn về phía người đàn ông dáng vẻ hớn hở tươi cười bên cạnh, hạ giọng: “Tại sao lại chen vào đúng lúc đó".
“Bị em phát hiện rồi hả?". Oh Sehun chả để ý, gắp một con cua vào đĩa của cô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: “Chỉ là anh nhìn thấy điệu bộ vừa rồi của em như sắp khóc đến nơi, giữa đường gặp chuyện bất bình nên phải giơ tay cứu giúp thôi".
Lusa cười: “Khóc à? Đã bao giờ thấy em khóc chưa?".
Chỉ vào con cua, Oh Sehun bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em vẫn thích ăn cua à?".
“Tất nhiên rồi. Có sao không?".
“Anh tưởng là với cái kiểu ăn của em thì đã chán từ lâu rồi".
“Cái này là sở thích cá nhân của em, anh không hiểu được đâu".
Đặt kẹp xuống, Oh Sehun lấy ly rượu nho trên bàn, thân hình cao lênh khênh dựa vào cạnh bàn, thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong cốc càng làm nền cho những ngón tay thon dài của anh, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Anh không hiểu… em vất vả một năm học ngày học đêm là để đi làm trợ lý cho anh ta sao?".
Oh Sehun chuyển đề tài quá nhanh, khiến Lục Nhiễm nhất thời không có phản ứng gì.
Đèn tắt, người chủ trì bắt đầu phát biểu, hội trường im lặng hơn, nhưng không khí vẫn rất vui vẻ.
Lisa bê đĩa, ngồi ở một góc, rồi chợt hỏi Oh Sehun: “Sao anh lại ở đây?".
Thấy Lisa cố ý chuyển đề tài, Oh Sehun cũng không miễn cưỡng, ngồi đối diễn với Lisa, trả lời: “Thì được chủ nhà mời".
“Chủ nhà mời?".
Chỉ vào chú rể mặt mũi hồng hào đang đứng trên sân khấu, Oh Sehun trả lời: “Anh là luật sư của gia đình anh ấy".
Lisa bóc thịt cua, chấm tương nói: “Dạo này anh làm ăn khá thật đấy, vừa mới đến mà đã có cửa làm ăn rồi".
Oh Sehun xoa cằm, cười dụ dỗ: “Cảm thấy anh ăn nên làm ra, chi bằng cộng tác với anh đi".
Không đợi Lisa trả lời, anh bổ sung: “Đằng nào cũng làm trợ lý, làm trợ lý của ai chẳng thế".
Lisa vừa ăn vừa trả lời: “Chẳng lẽ nhìn em chỉ giống một người làm trợ lý hay sao?".
“Đằng nào thì bây giờ em cũng không có việc gì làm".
“Ai bảo thế?".
Ngồi nhìn Lisa giải quyết con cua một cách ngon lành, Oh Sehun phì cười: “Sao em vẫn có thể ăn ngon miệng thế nhỉ? Lại nhớ cái tính cách hơi tí là nóng giận của em trước đây".
Nhìn đĩa thức ăn, Lisa giật mình.
Làm việc hết công suất quen rồi, bóc lột tình cảm của bản thân quen rồi, có những việc giống như đã khắc trong xương cốt.
Cũng giống như có một tình yêu.
Bao năm không đổi đến mức khiến bản thân phẫn nộ.
Đầu tiên, bị cái khí thế của Jungkook trấn áp, cô nghĩ sao lại có người đàn ông tự tin và khôn ngoan đến vậy. Lúc đó Jungkook trong lòng cô chẳng khác gì vị thần vạn năng. Chắc là vì mối tình đầu, nên một người miệng cọp gan thỏ như cô đã chọn lựa phương thức tiếp cận ngu ngốc nhất.
Tệ hại là trong quá trình tiếp xúc sau này, chiêu thức mưa dầm thấm lâu của cô không hề hữu hiệu, chẳng những Jungkook gần gũi cô nhưng không hề nảy sinh tình cảm, mà trái lại, chỉ có cô ngày càng lún sâu.
Thật là trộm gà không được còn mất thêm đấu gạo.
Tiện tay lấy một ly rượu ngay bên cạnh, uống một ngụm, Lisa nói: “Em cũng nhớ cái điệu bộ năm đó của anh, cứ cãi nhau với em là lại lắp ba lắp bắp".
Oh Sehun cười: “Miệng lưỡi vẫn sắc bén lắm".
“Anh cũng đâu có kém gì".
“Anh bây giờ là luật sư có giấy phép hành nghề, múa mép ăn tiền mà".
Trong nháy mắt lại giải quyết thêm một con cua, Lisa lấy khăn ướt lau tay: “Anh cứ ngồi với em thế này à? Ở đây toàn ông chủ bự, anh không đi chỗ khác mà kiếm quan hệ".
Ngón tay gõ gõ xuống bàn, Oh Sehun phản kháng: “Này này… đừng có nói như thể anh làm nghề gì bất lương thế nhé".
Tiệc đính hôn mới tiến hành được nửa chừng, cũng còn lâu mới kết thúc.
Lisa thấy không có việc gì, cô nói với Oh Sehun: “Đằng nào thì anh cũng chẳng có việc gì để làm, kể cho em nghe chuyện ba năm qua đi, làm thế nào mà từ anh khờ Oh Sehun năm đó lại thành ra… thế này".
Oh Sehun cười: “Sao hả? Anh thế này không tốt sao?".
Lisa suy tư một hồi, rồi thành thực nói: “Thay đổi quá nhiều, vẫn chưa quen lắm".
“Con người ai mà chẳng phải thay đổi". Oh Sehun quay lại nhìn Lisa, ánh mắt sáng lên: “Sao không kể chuyện của em đi? Anh cũng rất hiếu kỳ mấy năm nay sao em càng ngày càng đi xuống thế".
“Có gì đáng nói đâu, cũng chỉ như vậy thôi".
Nghe vậy, Oh Sehun lấy từ trong túi áo ra một đồng xu: “Vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta đánh cược nhé, nếu cả hai chúng ta đều không ai muốn nói, thế thì, nếu là mặt chính thì em nói, mặt phụ thì anh nói nhé, được không?".
Đồng xu xoáy một vòng tròn đẹp mắt trong không trung, lấp lánh phản chiếu ánh đèn.
Đang đà rơi xuống, Lisa đột nhiên tóm gọn lấy.
Xòe bàn tay ra, mặt chính.
Lật mặt kia của đồng xu, vẫn là mặt chính.
Oh Sehun xoa xoa chóp mũi, bắt lấy đồng xu bị ném trả, cười mắc cỡ: “Phát hiện nhanh thật đấy".
“Hồi nhỏ chơi trò này mãi rồi…". Lisa không khách khí liếc xéo: “Vẫn dùng để lừa gạt con gái nhà người ta đúng không?".
“Thật chẳng đáng yêu tí nào, đàn bà con gái mà không chịu giữ thể diện cho đàn ông, không lấy được chồng đâu".
“Không cần anh phải lo".
Oh Sehun cười bao dung: “Đằng nào cũng bị em phát hiện rồi, để anh mời em ăn cơm đền bù nhé".
Xem giờ trên điện thoại, Lisa lắc đầu: “Chẳng biết mấy giờ mới kết thúc, đêm hôm anh còn định ăn uống gì?".
Áp sát lại gần cô, Oh Sehun xua tay, cười đáp: “Ai bảo em là lúc nào kết thúc mới đi".
Khi họ ra ngoài, trời đã tối.
Thời tiết không lạnh lắm, gió thổi nhẹ trên hai gò má, cảm giác thật dễ chịu.
Trên đường người xe như nước, đèn điện hai bên đường sáng trưng.
Phía trước tấm biển quảng cáo, dòng người nườm nượp qua lại.
Lisa cài thêm hai khuy áo, xách túi nhàn tản đứng ở cổng nghịch viên sỏi, đợi Oh Sehun lái xe đến.
Viên sỏi lăn ra xa.
Lisa giờ mới để ý đến người phụ nữ từ đâu xuất hiện trước mắt, nhìn kỹ mới biết chính là Ahn Hyeji, bạn gái Jungkook khi nãy bỏ chạy ra ngoài.
Hình như Ahn Hyeji cũng để ý tới cô, đang định nói gì đó thì mắt sáng lên.
Lisa vô thức nhìn theo ánh mắt cô ta.
Từ bên trong cánh cửa xoay của khách sạn, Jungkook bước ra, vẫn dáng điệu vô cảm.
Chậm rãi bước về phía Ahn Hyeji, bước chân vững chãi, hình như anh ta có gật đầu chào Lisa rồi mới lãnh đạm nói với Ahn Hyeji:
“Có việc gì mà gọi anh xuống đây?" .
Câu hỏi có vẻ ngoài sức tưởng tượng của Ahn Hyeji, cô nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh định để em về như thế sao?".
“Anh tưởng em có việc nên về trước rồi".
Khẽ cắn môi, giọng nói của Ahn Hyeji như rít lên trong không khí lạnh giá nơi đây: “Jeon Jungkook, rốt cuộc anh có coi tôi là bạn gái của anh không?".
Lisa khẽ cười, tiếng cười không to không nhỏ, nhưng bị Ahn Hyeji nghe thấy, cô ta quay sang nhìn Lisa, khuôn mặt lúc trắng bệch, lúc sầm lại.
Xe của Oh Sehun đã tới nơi, một chiếc Passat màu đen.
Xe dừng cách Lisa không xa, Oh Sehun hạ cửa xe, vẫy Lisa.
Lisa đang định đi, Jungkook như thể buột miệng hỏi: “Bạn trai cô à?".
Đứng sững lại, Lisa quay lại nhìn thẳng vào Jungkook: “Anh quan tâm đến câu trả lời à?".
Jungkooj bị ánh mắt sắc nhọn của cô chiếu thẳng, cảm thấy hơi khó chịu.
Thời gian làm việc cùng nhau, Lisa không hề yêu ai… chắc nguyên nhân là vì phần lớn thời gian đều tập trung vào công việc, không có thời gian để yêu đương.
Ba năm nay, cô đã bị anh quản lý từng ly từng tí, hà khắc vô cùng. Jungkook đã dần dần thích ứng với môi trường này, cho dù là anh hay những người bên cạnh anh, đều làm việc hết năng suất, hệt như những cỗ máy, tình cảm đối với anh chỉ là một thứ xa xỉ và lãng phí thời gian… từ bao năm nay anh đã không còn hứng thú với chuyện này.
Từ trước đến giờ Jungkooj không cảm thấy có gì sai.
Nhưng… nhìn thấy Lisa và một người đàn ông xa lạ cười nói vui vẻ… cảm giác thật không thoải mái…
Cũng giống như bạn cảm thấy những sự việc đương nhiên bỗng bị đảo lộn trong chớp mắt.
Hóa ra… Lisa không phải như vậy. Lisa không giống anh, chỉ suốt ngày quan tâm đến công việc.
Thế là anh buột miệng hỏi.
Nhưng, câu trả lời của Lisa lại khiến Jungkooj rất khó trả lời.
Câu hỏi của cô thật là xóc óc.
Oh Sehun bấm còi xe, Lisa nhoẻn miệng cười: “Là tôi nghĩ nhiều rồi. Còn việc anh ấy có phải bạn trai tôi không, bây giờ không phải, sau này thì chưa biết thế nào".
Quay người mở cửa xe, Lisa ngồi vào trong.
Chiếc xe vút đi, như tia chớp trong bóng đêm.
“Có cần mượn bờ vai, lấy giấy ăn không?".
Lisa nheo mắt, lãnh đạm nhìn Oh Sehun: “Anh nghĩ nhiều quá rồi".
Phía trước có lối rẽ.
Oh Sehun bật đèn xin đường, liếc mắt nhìn cô.
Tuy chẳng có phản ứng gì, nhưng đúng là trên khuôn mặt của Lisa không có vệt nước, khóe mắt cũng khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro