Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Kha Hoàn] Đoản văn Thất tịch

Author: Tiểu Đông Qua 

Couple: Châu Kha Vũ x Rikimaru Chikada, Đông Cung CP

Thể loại: oneshot, ngọt ngào, HE phù hợp cho một Thất tịch có mưa

Nhân vật thuộc về chính họ, không liên hệ với người thật. Tôi chỉ sở hữu cốt truyện. Do tôi viết dù hay dù dở cũng mong đừng ai bê đi đâu cả. Enjoy~

-

Ngày mai là thất tịch và công ty cũng khá có tâm khi để họ có một ngày nghỉ sau cả tháng trời tập luyện và quay MV. Và hôm nay trời mưa, mưa rả rích từ sáng khiến người ta càng lười biếng hơn.

Rikimaru trở về sau cùng, anh lắc đầu rũ rũ mấy hạt mưa bám trên tóc, anh nghĩ mình sẽ đi ngâm mình một lát trong lúc đó sẽ uống chút rượu vang để dễ ngủ hơn, anh nghĩ mình có tuổi rồi cộng thêm dạo gần đây bận rộn chuẩn bị cho MV nên dù có mệt anh cũng không ngủ được nhiều lắm.

Rikimaru tắm mất 30 phút và một ly rượu vang, anh khẽ khàng ra khỏi phòng tắm và đóng kín cửa phòng mình rồi mới sấy tóc để không đánh thức Santa phòng bên cạnh, anh leo lên giường cơn ngái ngủ sớm khiến gục anh ngã như thể bị một cục gạch đập vào sau gáy.

Rikimaru thở dài sung sướng khi chạm xuống cái gối mềm, an toàn chui vào trong chiếc "tổ kén" ấm áp – thực chất là một cái chăn được cuộn tròn. Anh cảm nhận được sự áp lực và mệt mỏi chầm chậm tan biến, dù rằng từng thớ cơ của anh mới chỉ tìm được sự thoải mái cho chúng chưa đầy một phút, và mi mắt của anh đang nặng trĩu dần từng giây.

Mặc dù cái phiêu bồng của giấc ngủ đang dần lấp đầy tâm trí, Rikimaru vẫn có thể kiểm soát được việc nhận ra tiếng mở cửa rất nhỏ và giọng nói nhỏ của ai đó:

"Anh đang làm gì thế?"

"...ngủ."

"..."

Rikimaru chớp mắt một cái đầy chếnh choáng, phản chiếu lại là một bóng hình mờ nhạt của khuôn mặt một ai đó. Anh chớp mắt một lần nữa.

"Kha Vũ?" giọng Rikimaru khan khàn, nhưng anh đã quá buồn ngủ để quan tâm đến điều đó.

Thật khó để nhìn rõ khuôn mặt Châu Kha Vũ trong căn phòng, ở nơi mà bóng tối bao trùm nhưng Rikimaru có thể chắc chắn về đường nét cùng vẻ ngượng ngập trong nụ cười mà em người yêu trao cho anh.

"Riki."

"Hửm?" Rikimaru trả lời kèm theo một cái ngáp, nhanh chóng nhận được tiếng cười khúc khích rất êm từ Châu Kha Vũ. Anh khẽ 'làm sạch' cổ họng của mình một cách ngượng ngùng.

"Muộn thế này rồi mà em còn chưa đi ngủ hả?"

"Em không ngủ được," Châu Kha Vũ nói, tuy rằng giọng cậu nhỏ nhưng vẫn xua tan được cái tĩnh lặng của không khí.

"Ồ. Em thử uống sữa chưa?"

"Em uống rồi. Nó không hiệu quả. Em vẫn tỉnh rụi từ lúc chúng ta quay về kí túc," Rikimaru suýt thì đã nói vài lời khuyên kiểu như 'em thử chút rượu vang đi, xem biết đâu chúng lại có ích' cho đến khi cậu trai nhỏ hơn phang cho anh một đòn chí mạng chỉ bằng một câu hỏi. "Em có thể ngủ với anh chứ?"

Rikimaru nháy mắt liên hồi, trí não anh đang trật đường ray và hoạt động không tốt lắm sau khi đột nhiên bị đánh thức dậy để nghĩ xem người kia vừa nói gì, nhưng Châu Kha Vũ không hề đợi anh trả lời và cứ thế sấn vào, leo lên giường một cách dễ dàng và trượt vào mặc cho khoảng trống trên chiếc giường của anh, cũng may giường anh rộng chứ phải cái giường như hồi còn trong doanh thật không biết phải làm sao.

"Nhóc con sợ ma nên mới mất ngủ đúng không?" Rikimaru nhìn em người yêu to cao đang chiếm hết hơn nửa cái gường của mình mà bất lực "Thật ra thì em có thể trùm kín chăn, theo hiệp ước trong ngoài chăn thì khi trùm kín ma sẽ không dám làm gì em đâu."

"Anh ơi anh à~" Châu Kha Vũ nhanh chóng chặn lại mọi ngôn ngữ trong anh. Rikimaru muốn véo má cậu thật mạnh nhưng tay anh đang bị nén chặt giữa hai cơ thể, thế nên anh chỉ có thể thở dài bất lực, anh luôn hết cách với Châu Kha Vũ.

Có đôi chút bất tiện nên Rikimaru cố gắng ngọ nguậy chút đỉnh để tìm một vị trí thoải mái hơn. Nhưng em người yêu của anh đã dang rộng cánh tay trái dưới cổ anh, kéo anh về bên phải, đối diện với cậu. Rikimaru bĩu môi nhưng vẫn goan ngoãn gối lên tay cậu, còn Châu Kha Vũ thì cười toe toét.

Rikimaru nhìn đăm đăm vào cổ Châu Kha Vũ, nhận ra rằng sao mà những đường nét của cậu nhóc có thể rõ ràng đến thế, đặc biệt là mũi và xương quai xanh chắc chắn đang nhô lên. Khi anh gặp cậu lần đầu anh đã ấn tượng với chiều cao của cậu (thứ mà anh thừa nhận một cách đầy thèm khát), cơ thể cũng đẹp đến đánh ghen tỵ, khuôn mặt thì ôi thôi, anh yêu chết khuôn mặt này rồi.

"Sao em không ngủ được?" anh hỏi, sức nặng khổng lồ của cơn buồn ngủ vẫn lơ lửng trong đầu nhưng anh cố gắng chịu đựng chúng vì em người yêu. Châu Kha Vũ là một người dễ rơi vào giấc ngủ. Nghĩa là, cậu có thể ngủ bất cứ khi vào, ở bất cứ đâu. Và phải mất một đống thời gian và một đống công sức cũng không hề kém cạnh chỉ để khiến mắt cậu mở ra. Nên khi điều này xảy ra, kiểu như một đêm hiếm hoi mà cậu không thể ngủ, điều gì đó hẳn đã đi trật khỏi đường ray thường ngày của cậu nhóc.

"Em không biết nữa. Chỉ là không thể thôi," cảm nhận được cái nhún vai hờ hững của Châu Kha Vũ, anh nhướn một bên lông mày:

"Vậy sao sau đó em sang đây? Hai người sẽ khó ngủ hơn chứ."

"Anh uống rượu đúng không?" Châu Kha Vũ hôn lên khóe môi anh người yêu bé.

"Anh ấm cực kì, mềm mại và bé nhỏ như mèo ý, đến nỗi lúc nào em cũng chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Hơn nữa," Rikimaru cảm thấy có một bàn tay vòng qua thắt lưng mình, kéo cơ thể đang rạo rực của anh về phía cậu, chôn chặt khuôn mặt anh trong lồng ngực cậu, bàn chân hai người lẫn vào nhau, những ngón tay mảnh dẻ của cậu giữ chặt tóc anh với phần gáy, và anh cảm thấy như nhịp thở của mình đột ngột bị kéo mạnh, theo một cách đầy bất ngờ. Châu Kha Vũ, trên thực tế đang thủ thỉ. Cậu luôn luôn làm thế, thường là khi máy quay đã tắt. Anh cảm thấy những nguồn nhiệt nóng bỏng bỗng đổ ào thật nhanh lên mặt, hay đôi bàn tay ở giữa lồng ngực đang phập phồng vì xúc động.

"Hơn nữa, hôm nay là Thất tịch, Riki. Năm nay em 19 tuổi, đón Thất tịch cùng người mà em muốn sống cùng đến năm 79 tuổi, em sẽ không đuổi theo bước chân anh, vì em muốn bước đi cùng anh."

Châu Kha Vũ thì thầm đầy hạnh phúc trong khi vùi mặt vào mái tóc nâu của Rikimaru.

Rikimaru bỗng dưng cảm thấy mọi nơi trên cơ thể của mình đều thật đấm áp, bên ai ù ù tiếng những dòng máu cuồn cuộn chảy ngầm nơi tĩnh mạch. Anh cảm thấy ngượng ngùng đến nỗi anh muốn đẩy cậu ra khỏi giường ngay lúc này, nhưng anh cũng rất rất mệt và rất rất buồn ngủ nên anh chôn mặt và lồng ngực vững trãi của em người yêu, hít hà cái hương thơm giống y mùi sữa tắm của anh nhưng anh luôn cảm thấy mùi của cậu thơm hơn một. Em người yêu của anh chắc hẳn mới chỉ bước ra khỏi phòng tắm không lâu.

"Anh yêu em, ngủ ngon Kha Vũ." Rikimaru chìm vào giấc ngủ.

Châu Kha Vũ thức dậy bởi tiếng gõ cửa phòng vào lúc 8 giờ sáng, bên ngoài người-tạm-cho-là-em-guột-anh-người-yêu của cậu Pattrick:

"Anh Riki dậy chưa? Đi ăn sáng với tụi em hong, hôm nay mưa nên sẽ không nhiều fan theo đâu."

Châu Kha Vũ với tay lấy điện thoại trên đầu giường gửi một tin nhắn riêng cho Pattrick, làm xong một loạt động tác cậu mới nhận ra có gì đó đang trượt trên cánh tay mình, Châu Kha Vũ nhìn xuống và bắt gặp một đôi mắt mèo đang mở bừng còn ngái ngủ và ngước nhìn cậu không hề phòng bị.

Châu Kha Vũ mỉm cười, tuy vẫn còn ngái ngủ, siết chặt vòng tay quanh người anh, dù cho cánh tay cậu đang tê rần hệt như kim châm vì bị đầu Rikimaru đè suốt cả đêm.

"Chào buổi sáng, Riki ~ lịch trình hôm nay của chúng ta là ở trên giường."

"Này." Rikimaru biết ngoài trờivẫn đang mưa.



-END-

A/N: Trong fic có một câu keyword từ một người chị bên Kha Hoàn đảng cho tui á, nên tui viết fic này nè~

Đông Cung chúng ta thất tịch vui vẻ, tui tin rằng người có tình rồi sẽ thành quyến thuộc, Kha Hoàn cứ vui vẻ là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro