ĐOẢN 1: Tình ta
Trong một buổi tập luyện tại đội tuyển quốc gia, Wang Manyu vừa kết thúc trận đấu đối kháng thì Lin Gaoyuan bước vào. Anh mỉm cười, cầm theo một chai nước đưa cho cô.
"Em đánh tốt lắm."
Wang Manyu nhận chai nước, khẽ gật đầu. Cô không nói gì nhiều, tính cách lạnh lùng vốn có khiến cô hiếm khi chủ động giao tiếp với những người không quá thân. Nhưng Lin Gaoyuan không nản lòng. Anh đã để ý đến cô từ lâu một nữ vận động viên mạnh mẽ, điềm tĩnh và đầy tài năng.
Lần đầu tiên Gaoyuan nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với Manyu là khi thấy cô lặng lẽ ngồi xem lại các trận đấu của mình. Dưới ánh đèn phòng tập, cô gái ấy luôn chăm chú phân tích từng chi tiết nhỏ, không bao giờ bỏ qua một sai sót nào. Sự kiên trì và nghiêm túc của Manyu khiến anh ngưỡng mộ. Nhưng cũng chính sự lạnh lùng ấy làm cô trở nên khó gần.
"Em có cần anh giúp gì không?" Gaoyuan chủ động bắt chuyện.
"Không cần đâu ạ, em tự xem là được rồi." Giọng Manyu vẫn bình thản.
Gaoyuan bật cười, nhưng không rời đi. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú nhìn vào màn hình.
"Nếu đổi góc đánh này, em có nghĩ đối thủ sẽ bị bất ngờ không?"
Manyu quay sang, có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng Gaoyuan cũng để ý kỹ đến lối chơi của mình như vậy. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng gật đầu, chấp nhận cùng anh thảo luận.
Đó là lần đầu tiên họ trò chuyện lâu đến thế. Và cũng là lần đầu tiên, trái tim Gaoyuan rung động mạnh mẽ.
Từ sau hôm đó, Lin Gaoyuan luôn tìm cách tiếp cận Wang Manyu. Anh không quá vồ vập, chỉ âm thầm xuất hiện bên cô mỗi khi có cơ hội. Khi thì đưa cho cô một chai nước, khi thì giúp cô nhặt bóng, lúc lại lặng lẽ cổ vũ cô trong những trận đấu căng thẳng.
Đồng đội xung quanh nhanh chóng nhận ra điều này. Một lần nọ, Fan Zhendong vỗ vai Gaoyuan cười trêu:
"Gaoyuan, cậu chăm sóc Manyu kỹ thế, có phải có ý đồ gì không?"
Lin Gaoyuan chỉ cười, không phủ nhận cũng không khẳng định. Nhưng trong lòng anh rất rõ anh thích Wang Manyu.
Hôm ấy, sau buổi tập, Gaoyuan quyết định tỏ tình. Anh đứng đợi Manyu bên ngoài phòng tập, tay siết chặt lon nước mát lạnh. Khi cô bước ra, anh nhanh chóng tiến đến.
"Manyu, anh có chuyện muốn nói với em."
Wang Manyu dừng lại, chờ đợi.
Gaoyuan hít một hơi sâu. "Anh thích em."
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Manyu nhìn anh, ánh mắt không chút dao động.
"Anh nghiêm túc chứ?"
"Rất nghiêm túc."
Manyu im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. "Xin lỗi anh, em không có thời gian cho chuyện yêu đương lúc này."
Gaoyuan sững người, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười. "Không sao, anh sẽ đợi."
Manyu không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi. Gaoyuan đứng yên, nhìn theo bóng lưng cô. Anh biết, đây không phải là lời từ chối hoàn toàn.
Mà chỉ là, chưa phải lúc.
Sau lần tỏ tình bị từ chối, Lin Gaoyuan không hề nản lòng. Anh vẫn đối xử với Wang Manyu như trước, không tỏ ra phiền phức hay ép buộc cô phải đáp lại tình cảm của mình.
Nhiều tháng trôi qua, sự quan tâm của Gaoyuan vẫn luôn âm thầm nhưng chân thành. Những ngày Wang Manyu tập luyện đến kiệt sức, anh lặng lẽ để sẵn một chai nước hay một chiếc khăn trên ghế cô ngồi. Khi cô gặp khó khăn trong thi đấu, anh là người đầu tiên đến an ủi và giúp cô tìm cách khắc phục.
Nhiều người trong đội tuyển nhận ra điều này. Chen Meng từng trêu Manyu:
"Gaoyuan tốt với em thế, sao em không thử mở lòng một chút?"
Manyu chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Thật ra, cô không phải không biết tình cảm của Gaoyuan. Nhưng với cô, sự nghiệp vẫn là điều quan trọng nhất. Cô không muốn bị phân tâm, cũng không muốn vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến phong độ thi đấu.
Nhưng càng ngày, cô càng nhận ra rằng, dù cô có lạnh nhạt thế nào, Gaoyuan vẫn luôn ở đó.
Không rời đi, cũng không ép buộc.
Một trận đấu quan trọng diễn ra, Wang Manyu bước vào sân với áp lực nặng nề. Đây là trận đấu quyết định, nếu cô thắng, cô sẽ có cơ hội tranh chức vô địch. Nếu thua, mọi cố gắng sẽ đổ bể.
Trận đấu kéo dài đến ván thứ bảy, từng đường bóng đều căng thẳng đến nghẹt thở. Khi điểm số cuối cùng kết thúc, Manyu thua.
Cô bước ra khỏi sân đấu, không nói lời nào. Trên khán đài, Gaoyuan lặng lẽ theo dõi, ánh mắt đầy lo lắng.
Khi Manyu quay trở lại phòng tập, cô ngồi xuống, hai tay siết chặt. Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng lần này, cô cảm thấy thất vọng đến mức muốn bật khóc.
Lúc đó, một lon nước lạnh được đưa đến trước mặt cô.
"Em đã cố gắng hết sức rồi." Giọng Lin Gaoyuan dịu dàng.
Manyu nhận lon nước, nhưng không mở ra.
"Nhưng vẫn không đủ." Cô nói khẽ.
Gaoyuan ngồi xuống bên cạnh, không an ủi bằng những lời sáo rỗng. Anh chỉ nhẹ nhàng nói:
"Vậy thì lần sau, chúng ta cố gắng hơn."
"Chúng ta?" Manyu quay sang nhìn anh.
Gaoyuan mỉm cười. "Anh luôn ở bên em, không phải sao?"
Wang Manyu im lặng, nhưng trái tim cô bỗng chốc rung động.
Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, có một người luôn âm thầm ở bên cô, không phải vì chiến thắng hay danh vọng, mà chỉ đơn giản vì cô là Wang Manyu.
Từ sau trận đấu đó, Manyu bắt đầu nhìn Gaoyuan theo một cách khác. Cô không còn tránh né anh nữa, cũng không còn lạnh lùng như trước.
Một ngày nọ, khi buổi tập kết thúc, Lin Gaoyuan chuẩn bị rời đi thì Manyu gọi anh lại.
"Anh có muốn đi ăn tối không?"
Gaoyuan hơi sững sờ, rồi bật cười.
"Đây có phải là một lời mời hẹn hò không?"
Manyu quay đi, cố giấu đi chút ngượng ngùng. "Nếu anh không muốn thì thôi."
"Muốn chứ!" Gaoyuan vội vàng đáp.
Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm kiên trì, anh biết rằng mình đã có một cơ hội.
Sau lời mời bất ngờ của Wang Manyu, Lin Gaoyuan vừa vui mừng vừa hồi hộp. Trong suốt thời gian qua, anh đã quen với việc luôn là người chủ động, nhưng hôm nay, chính Manyu lại mở lời trước.
Họ cùng đến một quán ăn nhỏ gần trung tâm huấn luyện. Không phải nhà hàng sang trọng hay một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng với Gaoyuan, đây là khoảnh khắc đáng nhớ nhất.
"Em muốn ăn gì?" Gaoyuan nhẹ giọng hỏi.
"Như bình thường thôi." Manyu đáp ngắn gọn, ánh mắt nhìn vào thực đơn.
Gaoyuan mỉm cười, gọi món theo sở thích của cô. Họ ngồi đối diện nhau, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa. Manyu vốn không giỏi nói chuyện, nhưng Gaoyuan lại không cảm thấy khó xử.
"Manyu."
"Hmm?"
"Em thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương sao?"
Wang Manyu dừng lại một chút rồi chậm rãi đặt đũa xuống.
"Trước đây thì không." Cô nói thật. "Nhưng dạo gần đây, em nghĩ... có thể thử."
Tim Gaoyuan đập mạnh. Anh nhìn vào mắt cô, cố gắng xác nhận rằng mình không nghe nhầm.
"Thử với anh sao?"
Manyu hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút trêu chọc. "Nếu không thì sao?"
Lần đầu tiên, Gaoyuan thấy cô có vẻ ngoài đáng yêu như vậy. Anh bật cười, sự vui sướng không thể che giấu.
"Vậy anh sẽ khiến em không hối hận vì quyết định này."
Manyu không nói gì, nhưng khóe môi cô khẽ cong lên.
Kể từ hôm đó, mối quan hệ giữa họ dần thay đổi. Họ không công khai, cũng không vội vàng. Cả hai đều đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tình yêu không thể là điều ưu tiên nhất.
Nhưng Gaoyuan vẫn kiên trì quan tâm Manyu như trước, chỉ là lần này, anh có thêm quyền danh chính ngôn thuận.
Khi Manyu bị thương sau một buổi tập, Gaoyuan là người đầu tiên xuất hiện với túi đá trong tay.
Khi Manyu giành chiến thắng, ánh mắt của Gaoyuan trong đám đông luôn sáng rực tự hào.
Khi Manyu mệt mỏi, anh là người duy nhất cô cho phép ở bên cạnh mà không thấy phiền.
Tình yêu của họ không ồn ào, không cần ai khác công nhận, chỉ đơn giản là một sự gắn kết bền chặt.
Nhưng bí mật mãi cũng không thể giấu.
Một ngày nọ, trong một giải đấu lớn, ống kính máy quay vô tình bắt được khoảnh khắc Gaoyuan đưa tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán Manyu khi cô vừa bước xuống sân.
Mạng xã hội bùng nổ.
"Wang Manyu và Lin Gaoyuan có gì đó không bình thường!"
"Họ là bạn thân hay là gì hơn thế?"
Những bài báo, bình luận liên tục xuất hiện. Đồng đội trong đội tuyển cũng bắt đầu trêu chọc họ nhiều hơn.
Chen Meng cười hỏi: "Này, hai người định giấu đến bao giờ?"
Manyu không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Gaoyuan.
Lần đầu tiên, họ nhận ra rằng có lẽ đã đến lúc không thể tiếp tục che giấu nữa.
Bên trong phòng nghỉ của đội tuyển, Gaoyuan nhìn Manyu, giọng nói nghiêm túc:
"Em có muốn công khai không?"
Manyu im lặng một lúc lâu. Cô không sợ áp lực hay dư luận, nhưng cô sợ rằng chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ.
"Chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?" Cô hỏi.
Gaoyuan khẽ thở dài. "Anh không muốn lúc nào cũng phải lén lút."
Manyu nhìn anh, ánh mắt có chút dao động.
Gaoyuan mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay cô.
"Nhưng dù có công khai hay không, anh vẫn sẽ ở bên em."
Manyu siết nhẹ tay anh, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm lạ thường.
Có lẽ, một ngày nào đó, họ sẽ không cần giấu giếm nữa.
Nhưng chưa phải bây giờ.
Dù Wang Manyu và Lin Gaoyuan vẫn chưa công khai mối quan hệ, nhưng sau sự kiện trên sân đấu, tin đồn về họ lan truyền nhanh chóng. Truyền thông và người hâm mộ không ngừng bàn tán, suy đoán.
"Manyu, em thực sự không định lên tiếng gì sao?" Gaoyuan hỏi khi cả hai cùng ngồi trong căng tin đội tuyển.
Manyu nhấp một ngụm trà, ánh mắt điềm tĩnh. "Công khai hay không, cũng không thay đổi được sự thật."
"Nhưng anh không muốn em chịu áp lực."
Cô ngước nhìn anh, khóe môi cong nhẹ. "Anh mới là người bị chú ý nhiều hơn đấy."
Quả thật, trên mạng xã hội, không ít bình luận so sánh sự nghiệp của họ. Nhiều người cho rằng Wang Manyu là ngôi sao sáng của bóng bàn nữ, trong khi Lin Gaoyuan lại chưa có được thành tích tương xứng.
"Gaoyuan có xứng với Manyu không?"
"Họ yêu nhau thật à? Hay chỉ là tin đồn?"
Những lời đó không khiến Manyu bận tâm, nhưng cô biết Gaoyuan đã đọc được chúng.
Tối hôm ấy, sau khi buổi tập kết thúc, cô chủ động nhắn tin cho anh.
Manyu: Ngày mai, nếu phóng viên hỏi, anh muốn trả lời thế nào?
Một lúc sau, Gaoyuan gọi điện đến. Giọng anh trầm ấm, mang theo chút ý cười.
"Anh muốn nói rằng anh rất thích em. Nhưng nếu em chưa muốn công khai, anh sẽ chờ."
Manyu im lặng một chút, rồi khẽ đáp:
"Vậy chờ thêm một thời gian nữa nhé."
Gaoyuan cười. "Anh chờ được."
Dù không lên tiếng xác nhận, nhưng sau thời gian dài gắn bó, cả đội tuyển đều ngầm hiểu mối quan hệ của họ. Không ai còn trêu chọc, thay vào đó là sự ủng hộ thầm lặng.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc buổi tập, Gaoyuan bất ngờ kéo tay Manyu lại.
"Đi với anh một lát."
Manyu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo anh. Họ rời khỏi trung tâm huấn luyện, bước dọc con đường ven hồ gần đó. Không khí buổi tối yên bình, ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh.
Gaoyuan đột nhiên dừng lại, nhìn vào mắt cô.
"Manyu, sau này, nếu anh có thể đứng trên bục vinh quang như em, em có đồng ý công khai không?"
Manyu bất ngờ trước câu hỏi của anh. Cô không bao giờ đặt ra điều kiện nào cho tình cảm của họ. Nhưng cô hiểu rằng, với Gaoyuan, anh luôn muốn chứng minh rằng mình xứng đáng với cô.
Cô im lặng vài giây, rồi gật đầu. "Em sẽ đợi ngày đó."
Gaoyuan mỉm cười, ánh mắt sáng rực như có cả bầu trời sao.
Anh nắm chặt tay cô. "Vậy anh sẽ không để em đợi quá lâu đâu."
Từ sau cuộc trò chuyện bên hồ, Lin Gaoyuan càng tập trung hơn vào sự nghiệp. Anh không chỉ muốn là một người bạn trai âm thầm ủng hộ Manyu mà còn muốn trở thành niềm tự hào của cô.
Trên sân đấu, anh không ngừng cố gắng, từng trận đấu đều thi đấu hết mình. Manyu cũng vậy, cô vẫn giữ vững phong độ và ngày càng tiến xa hơn. Dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng họ đang cùng nhau hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhiều tháng trôi qua, sự kiên trì của Gaoyuan cuối cùng cũng được đền đáp. Anh giành chiến thắng trong một giải đấu lớn, lần đầu tiên bước lên bục vinh quang ở đấu trường quốc tế.
Trong khoảnh khắc cầm cúp trên tay, anh lập tức nhìn về phía khán đài, nơi Wang Manyu đang ngồi. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhưng Gaoyuan biết, cô tự hào về anh.
Sau buổi lễ trao giải, khi trở lại phòng chờ, Gaoyuan bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Manyu: Chúc mừng anh.
Một dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng kèm theo đó là một bức ảnh chụp bàn tay cô. Trên ngón tay áp út, một chiếc nhẫn đơn giản xuất hiện.
Tim Gaoyuan đập mạnh.
Anh không cần hỏi cũng hiểu được ý nghĩa của nó.
Ngay ngày hôm sau, truyền thông đã sôi sục trước tin tức Lin Gaoyuan giành chiến thắng. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn chính là động thái của Wang Manyu.
Trên trang cá nhân, cô đăng một bức ảnh chụp tay mình đeo chiếc nhẫn, kèm theo một dòng trạng thái ngắn gọn:
"Chúng ta đã cùng nhau cố gắng. Và bây giờ, em không cần phải giấu giếm nữa."
Chỉ trong vài phút, bài đăng thu hút hàng trăm nghìn lượt thích và bình luận. Người hâm mộ vỡ òa, đồng đội gửi lời chúc mừng.
Phóng viên nhanh chóng đặt câu hỏi cho Gaoyuan trong buổi phỏng vấn.
"Anh có điều gì muốn nói về bài đăng của Wang Manyu không?"
Lin Gaoyuan cười rạng rỡ, không hề né tránh.
"Điều duy nhất tôi muốn nói là... tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi."
Ở một nơi khác, Wang Manyu xem buổi phỏng vấn qua màn hình, khóe môi khẽ cong.
Cuối cùng, họ cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Sau khi công khai, mối quan hệ của họ nhận được vô số lời chúc phúc. Dù vẫn còn một số ý kiến trái chiều, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Nhiều năm sau, khi Wang Manyu giành huy chương vàng Olympic và bước lên bục nhận giải, Lin Gaoyuan đứng trong khán đài, ôm theo một cô bé nhỏ xíu trong lòng.
Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ mình trên sân khấu, rồi quay sang hỏi bố.
"Bố ơi, mẹ giỏi nhất thế giới đúng không?"
Gaoyuan cúi xuống hôn nhẹ lên trán con gái, khẽ cười.
"Đúng vậy. Và mẹ cũng là người mà bố yêu nhất trên đời."
Trên sân khấu, Wang Manyu nhận tấm huy chương vàng sáng lấp lánh. Trong khoảnh khắc ấy, cô quay sang nhìn về phía Gaoyuan và con gái.
Nụ cười của cô, rạng rỡ hơn bất cứ tấm huy chương nào.
(HẾT)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro