Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Little monster

01.

"Sai ở đâu?"

Thiếu niên một bên giẫm lên quả đầu xanh xanh đỏ đỏ như cái chuồng gà của tên tiểu lưu manh kia, tiện tay còn giật giật bộ đồ đồng phục học sinh rộng trên người, miệng ngậm kẹo mút, mơ hồ không rõ mà hỏi.

"Tôi sau này sẽ không đụng vào anh ta nữa đâu! Nhất định sẽ không lặp lại! Lạc ca cậu thả cho tôi đi đi tôi trên có già dưới có trẻ ..."

Tên tiểu lưu manh một bên nước mắt nước mũi tràn đầy, một bên thì dạt dào tình cảm kể về gia cảnh của mình, cảm động đến mức viết nên một cuốn sách văn học về đề tài nỗi khổ của tuổi trẻ.

Đáng tiếc, Hà Lạc Lạc lại không có tâm tư mà nghe cậu ta nói năng nhảm nhí.

"Nói nhảm con mẹ nó nhiều thật đấy."

Hà Lạc Lạc từ từ thu chân lại, thuận chân đá người ở dưới mặt đất một cái:

"Nhớ cho kĩ lời mà cậu nói, cút đi."

"Ay ay ay ay được được được! Nhất định nhớ rõ! Cảm ơn Lạc ca."

Tên tiểu lưu manh như được đại xá, lộn nhào ở đất mà đi.

"Dừng."

Hà Lạc Lạc liền đem cây kẹo dâu tây trong miệng lấy ra, vừa mới quay đầu lại đón nhận được ánh mắt như cười mà không cười của Nhậm Hào.

Thế là Lạc ca kiêu ngạo tự đắc ngay cấp tốc đem khoá kéo đồng phục kéo lên, một tay kéo đứt sợi dây kim loại ở trên cổ, xông đến bên Nhậm Hào cười ra hai hàm răng trắng.

Đứa trẻ có đôi mắt thật to, cười lên ngọt giống như một viên kẹo vậy. Đáng tiếc, viên kẹo ngọt này vừa nãy lại lộ ra bản chất quá nhiều rồi, lúc này Nhậm Hào đến gần lại vẫn còn có chút nhe nanh.

"Từ Nhất Ninh"

Nhậm Hào nhàn nhạt mà nhìn cậu:

"Em đã đáp ứng anh cái gì nào."

Hà Lạc Lạc lưng lập tức trở nên thẳng tắp, cứ mỗi lần Nhậm Hào gọi thẳng tên thật của cậu, đều là điềm báo rằng bão tố sắp đến gần.

"Không... không đánh nhau."

Hà Lạc Lạc hơi cong cong môi, mặt mũi viết chữ tràn đầy uỷ khuất:

"Thế nhưng là do tên vương bát đản kia động tới anh trước."

"Người ta cũng chỉ là đụng vào anh hai lần, em liền đem người ta đè xuống mặt đất?"

Nhậm Hào vẫn như cũ lẳng lặng mà nhìn cậu:

"Lạc ca, anh tại sao lại không biết em hung dữ như vậy a."

Hà Lạc Lạc không dám lên tiếng, vô ý thức đều đem hết móng vuốt cuộn ra phía sau lưng.

Cả hai nhất thời đều không nói lời nào, không khí ngựng đọng lại khiến người ta thấy ngột ngạt.

Thật lâu sau, Nhậm Hào mới khẽ trút ra một hơi.

"Đưa tay cho anh,"

Anh nói.

Hà Lạc Lạc ngay lập tức nhếch lên khoé miệng, ngay lập tức đưa tay tới cho anh.

"Lần sau lại còn đánh nhau."

Nhậm Hào nhẹ nhàng kéo tay cậu qua, lấy ra trong túi băng gạc sớm đã chuẩn bị:

"Anh sẽ không đến tìm em nữa."

"Không đánh nữa, về sau tuyệt đối em sẽ ngoan ngoãn."

Hà Lạc Lạc nhìn Nhậm Hào, cười đến híp mắt:

"Anh không giận em nữa rồi?"

"Ai nói thế?"

Nhậm Hào lưu loát đem băng gạc thắt lại, kéo cổ áo của đứa nhỏ qua, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng mà nói.

"Tối nay em tự ngủ đi."

Sau đó ngay trước khi Hà Lạc Lạc nhào lên cọ lung tung anh liền rời đi mất.


02.

Hà Lạc Lạc cảm thấy bản thân mình thật phí công làm giáo bá ở trường nhiều năm như vậy.

Từ một thiếu niên bất lương gặp người không vừa mắt liền đánh, bây giờ nội tâm lại biến thành một chú mèo con đáng yêu mỗi ngày nũng nịu bán manh trước mặt người yêu.

Quá xấu hổ rồi.

Cậu hồi tưởng lại khung cảnh lần đầu tiên gặp Nhậm Hào, khi đó Nhậm Hào vừa mới tới trường học làm giáo viên thực tập, Hà Lạc Lạc khi đó nằm tại hàng ghế cuối cùng của lớp học mà ngủ, hiển nhiên là chẳng coi vị giáo viên thực tập này ra gì.

Hiển nhiên Nhậm Hào cũng không phải là một chiếc đèn cạn dầu, đem Hà Lạc Lạc từ chỗ nằm dãy cuối nhấc lên, ném ra ngoài hành lang.

Hà Lạc Lạc lúc đầu cũng rất mừng rỡ không cần phải lên lớp nữa, nhưng Nhậm Hào lúc đó cũng chẳng biết đã uống nhầm thuốc gì rồi, phảng phất quyết tâm muốn đem thiếu niên bất lương này tách ra đối xử khác biệt, dùng đủ mọi cách mà nhắm vào, cuối cùng thành công mà chọc giận Lạc ca.

Lạc ca phẫn nộ ngậm kẹo mút, chặn đường Nhậm Hào ngay lúc anh tan ca về nhà, hoạt động làm nóng gân cốt một chút, đang chuẩn bị đem tên nam nhân thối này đánh cho một trận, lại bị Nhậm Hào nhẹ nhàng ấn vào trên tường.

Sức mạnh của nam nhân này lớn đến lạ kỳ, lưng Hà Lạc Lạc nhất thời bị va chạm đến đau nhứt, nghĩ muốn trốn thoát nhưng lại thoát không ra. Nheo lại đôi mắt, đánh giá nam nhân ở trước mặt này.

Nam nhân này ngũ quan vô cùng đoan chính, đeo lên kính mắt cùng với khoác lên chiếc áo khoác khi lên lớp liền toát ra khí chất thư sinh của một vị quân tử đoan chính, lịch lãm, lúc này khí chất thư sinh dần dần mờ đi, lộ ra lệ khí thuần tuý của một nam nhân, giống hệt như một viên kẹo bọc độc dược vậy.

"Bạn học giáo bá này, đừng quá xem trọng mình, em đánh không lại tôi đâu."

Nhậm Hào câu lên khoé môi, nhẹ nhàng mà buông tay ra, vỗ nhẹ một chút bụi bẩn dính trên áo khoác:

"Vào thời điểm tôi làm giáo bá của trường, em không biết còn đang nhảy nhót ở nơi nào đâu."

Hà Lạc Lạc rũ mắt xuống, thật lâu sau, đột nhiên cười:

"Thật thú vị, lão sư, thầy thú vị thật đấy."

Hà Lạc Lạc nâng đôi mắt to trong veo như nước, thẳng tắp mà nhìn vào Nhậm Hào:

"Em thích thầy."

Về sau đã phát sinh ra chuyện gì, Hà Lạc Lạc cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhờ rằng một đến hai đi, bản thân liền bị mắc câu bởi viên kẹo ngọt này rồi.

Thế là một câu nói "em thích thầy" lúc tiện miệng của giáo bá lại vô duyên vô cớ mà thành sự thật, thế là hai kẻ từ đối chọi gay gắt, toàn thân gai góc mà ôm chầm lấy nhau.

Hà Lạc Lạc nhớ kĩ ngày mà cậu chính thức tỏ tình với Nhậm Hào, sân thượng hôm đó gió nhè nhẹ, Nhậm Hào đeo chiếc kính gọng vàng, những ánh đèn thành phố phản chiếu hình dáng gương mặt của người nam nhân.

Hà Lạc Lạc đúng trong gió đêm mà to tiếng hét:

"Nhậm Hào, em thích anh."

Nhậm Hào dường như ngẩng người, sau đó liền cúi đầu mà cười.

Sau đó anh đi đến trước mắt cậu, đem hết thảy hoà với gió đêm khoá lại trên đôi môi của cậu.

Anh cười vuốt vuốt đầu Hà Lạc Lạc, lại nói:

"Tiểu bá vương, hoan nghênh em thích anh."

03.

Nhậm Hào nhận được một viên kẹo.

Giấy gói kẹo có màu hồng phấn, lẳng lặng nằm yên trong một chiếc hộp được gói xinh xắn, bên trên tấm bưu thiếp còn vẽ một tiểu ác ma có đầu lâu nhỏ, bên trên viết: To my monster.

Nhậm Hào nhịn không được mà cuối đầu cười, chút thủ đoạn nhỏ ngây thơ này, đứa trẻ này dường như chơi không có ngán.

Anh bóc giấy gói kẹo ra, đem viên kẹo dâu tây ngọt ngấy kia bỏ vào miệng.

Bên trong miệng của đứa nhỏ luôn có mùi vị này, rốt cuộc mỗi ngày ăn bao nhiêu kẹo a, Nhậm Hào nghĩ:

Một bên nghĩ, một bên mở điện thoại lên, phát cho Hà Lạc Lạc một tin nhắn:

Hào: Đọc nhiều sách vào, ăn đồ ngọt ít thôi.

Người đối diện rất nhanh liền phản hồi.

Lạc: 👌💗👿

Nhậm Hào bất đắt dĩ mà cười, để điện thoại di động xuống, sau đó không lâu lại tựa hồ như nhớ ra điều gì đó, lại lần nữa mở ra trang chủ của Hà Lạc Lạc, đem ghi chú bên trên đổi thành "🍬".

Nhậm Hào nhìn dòng ghi chú vô cùng đáng yêu kia trên màn hình điện thoại, nhịn không được lại nhớ lại một số hồi ức.

Anh nhớ rõ thời điểm lúc vừa mới biết đứa nhỏ nhà mình, Hà Lạc Lạc vô cùng ngang ngược bá đạo, luôn tuỳ ý làm bậy, chưa bao giờ để người ta vào mắt, vì vậy đi ngang qua cậu cơ hồ như phải khắc kí tự lên mặt mới được. Bởi vậy cho nên vào thời điểm anh vừa mới đến thực tập, đúng thật là muốn mặc kệ cái loại thiếu niên bất lương này.

Thế nhưng lại không chịu được gia trưởng nhà cậu đủ kiểu mà khẩn thiết cầu khẩn, Nhậm Hào đành phải trịnh trọng mà đồng ý, bản thân nhất định phải đem hết toàn lực hảo hảo mà dạy dỗ cậu.

Thế là giữa hai người liền một lần lại một lần sinh ra mâu thuẫn ... Đôi bên phảng phất cứ như cây kim so với sợi râu lúa mì, cho dù có bóp nhéo kiểu gì, cũng liền bóp nhéo ra cảm giác khác.

Nhậm Hào dần dần phát hiện ra, cậu nhóc này trên người có rất nhiều điểm sáng không muốn cho người khác nhìn thấy.

Anh nhớ rõ dưới ánh đèn đường lờ mờ, cậu nhóc mang theo tao khí đang đeo vòng cho một chú mèo hoang, nụ cười tươi đẹp đến mức có thể khiến cho người khác làm bị thương; nhớ đến lúc mình bị người đồng nghiệp tâm cơ chèn ép, đứa nhỏ liền mắt đầy lệ khí một mạch tìm tới người đồng nghiệp kia không nói hai lời liền vung lên một quyền; nhớ tớ lúc khi cậu cầm lấy microphone ánh mắt vô cùng chăm chú mà hát; nhớ tới một lần cậu bị người khác vu oan liền trốn ở trong rừng cây vụng trộm mà khóc.

Nhậm Hào nhịn không được mà từng chút từng chút một bị cậu nhóc này làm cho tan chảy, vì cậu thiện lương, vì cậu lỗ mãng nhưng đầy chân thành.

Thích một người, sẽ không giấu được.

Lúc Nhậm Hào cảm nhận được tình cảm của Hà Lạc Lạc liền trở nên vô cùng sợ hãi, anh liều mạng muốn ngăn chặn chính mình, thế nhưng cái loại thích này giống y như là móng vuốt mèo vậy, mỗi chút mỗi chút làm nháo tâm tư anh, làm cho anh phải tước vũ khí mà đầu hàng, phá vỡ phòng tuyến của anh vào buổi gió đêm trên sân thượng.

Hồi ức kết thúc, kẹo trong miệng của Nhậm Hào cũng tan hết.

Anh hững hờ mà mở cửa phòng để gió ra ngoài, lại buộc phải luống cuống tay chân đón lấy một người tiến xộc vào trong lồng ngực.

"Bắt được anh rồi."

Hà Lạc Lạc nhìn anh cười, đôi mắt lấp lánh hình như có tinh quang.


04.

Mười năm sau, Hà Lạc Lạc lại một lần nữa lấy ra một phiến giấy gói kẹo trong chiếc bình đựng.

Những ánh sáng lấp lánh chói rọi trên giấy gói kẹo đã không còn nữa, trở bên cũ đi rồi.

Hà Lạc Lạc nhẹ nhàng miết miết phiến giấy gói kẹo, quay đầu nhìn về phía một Nhậm Hào đang ngủ say, đột nhiên cuối người xuống, ở trên môi nam nhân nhẹ nhàng mà hôn xuống, cuối cùng lại nhịn không được, hôn càng sâu hơn.

"Ngô."

Nhậm Hào sau khi kịp phản ứng, ý cười lan ra trên đôi mắt, nghiêng đầu đem Hà Lạc Lạc đặt xuống dưới thân:

"Hôm nay làm sao thế, chủ động như vậy."

Hà Lạc Lạc nhíu nhíu mày:

"Không thể hôn nam nhân của mình hai lần sao?"

"Được, em nói thế nào thì là thế ấy."

Nhậm Hào ngáp một cái, nhìn Hà Lạc Lạc cười:

"Vừa sáng sớm đã đem nam nhân của mình đánh thức, chỉ vì muốn hôn hai cái?"

Hà Lạc Lạc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Tháng năm không có lưu lại quá nhiều vết tích trên gương mặt Nhậm Hào, ngược lại còn làm cho anh tăng thêm vài phần thành thục cùng gợi cảm, những sự nóng nảy cùng bốc đồng dần biến mất, mê người hơn, lí tính càng lúc càng lặng lẽ xuất hiện.

"Nhìn cái gì đấy?"

Nhậm Hào cười gõ nhẹ vào trán Hà Lạc Lạc.

Hà Lạc Lạc đem bàn tay đến trước mặt anh rồi mở ra, trong lòng bàn tay là một phiến giấy gói kẹo màu hồng phấn.

"Hào ca."

Cậu nhẹ nhàng nói:

"Hoá ra chúng ta đã cùng nhau đi xa đến như vậy."

Nhậm Hào nhìn phiến giấy gói kẹo nhỏ nhỏ, hơi sững sốt.

Thật lâu sau, anh nhẹ nhàng cầm lấy phiến giấy gói kẹo, đặt nó trên môi mình, cách một phiến giấy hồng phấn, cánh môi hai người kề nhau.

Phảng phất như trở lại thuở ban đầu, cái dáng vẻ muốn tới gần nhưng lại không dám.

"Không sao cả."

Hà Lạc Lạc nghe thấy Nhậm Hào ghé vào tai mình nói:

"Chúng ta sẽ còn tiến xa hơn nữa."

"Hoan nghênh lại tiếp tục thích anh, tiểu bá vương."

Giấy gói kẹo nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, mang theo một chút ánh nắng.


END.

_____
Ew ơi tôi cảm thấy chiếc fic nay đáng yêu siêu cấp vũ trụ luôn á 🥰 ngọt chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro