Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Nguyệt lại vân sơ - Na Chích Hồ Ly

Thể loại: ngôn tình, huyền huyễn, nữ sư nam đồ, HE
Tác giả: Na Chích Hồ Ly
Số chương: 33 Chương + 2 ngoại truyện

Nội dung chính:
Câu chuyện kể về một nam chính điềm đạm đáng tin cậy toàn năng hạng mười bất hạnh bái nhập vào môn hạ của nữ chính có thể ngồi tuyệt không đứng có thể nằm tuyệt không ngồi có thể ngủ tuyệt không nằm rồi sau đó phát triển một câu chuyện tình yêu máu chó mà lại rất trong sáng.

Tư tưởng chính:
Thông qua đạo lý trong câu chuyện tình yêu này thể hiện: đứng trước tình yêu, thân phận hay lập trường đều là mây bay. . . . . .

Hàm nghĩa sâu xa:
Câu chuyện thể hiện sự "hâm mộ ghen tị hận, để xem các người có thể kéo dài bao lâu" của tác giả trong đêm Thất tịch, nhưng sâu trong nội tâm vẫn ôm một thái độ tích cực đối với tình yêu, cũng tin rằng thế giới này còn tràn ngập những điều tốt đẹp ~~~ 

Gợi ý cho bạn đọc:
Suy ngẫm? Logic? Chặt chẽ? Chi tiết? . . . . . . tất cả đều là mây bay! ! ! Đây chính là tiểu thuyết ngôn tình trong sáng máu chó sung sướng để an ủi tác giả ~~~ manh giả tự manh, lôi giả tự lôi, ta chăm chỉ còn người thì nhẫn tâm ~~~

Một trích đoạn nho nhỏ: ❤️❤️
Lâm Xuyên nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu nhìn người vừa nói, "Đại hội đấu kiếm?"

Phản ứng của hắn khiến cho mọi người cũng mờ mịt theo.

"Ơ? Chẳng nhẽ không phải sư huynh nghĩ đến đại hội đấu kiếm sao?"

Lâm Xuyên cười, lắc đầu nói: "Không phải. Đệ mà không nói, thì có khi ta đã quên mất là còn có cái đại hội đấu kiếm đó."

"Vậy sư huynh là..."

Lâm Xuyên than nhẹ một tiếng, sắc mặt bỗng trở nên nặng nề, hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa buồn phiền nói:

"...Chỉ sợ ta mà không quay về, người sẽ chết đói trên giường mất."

Lúc này, hắn cầm cái chổi đi vào, dùng cái giọng hết sức nghiêm khắc nói với cô: "Rời giường."

Vẻ mặt cô ai oán, thành thực đáp lời: "Không động đậy được..."

Hắn nhíu mày, vừa quét rác vừa nói: "Cho người một phút."

Cô càng thêm ai oán, thở dài thườn thượt. Một phút là bao lâu nhỉ? Cô cứ nghĩ như vậy, cho đến khi con nhện bị gió thổi lúc nãy bò trở về, nhẹ nhàng trèo lên đầu vai cô. Việc lấy tay đuổi nó đi với cô mà nói có vẻ khó khăn, nên cô dứt khoát nghiêng đầu, cùng với nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro