TRỌNG SINH CHI THÙY MỘ
Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Nguồn raw: Vnsharing.com
Tranlate: QT, Google
Edit: Tình & Thanh Vũ
Giới thiệu vắn tắt Y Lươngyêu một người đàn ông lớn hơn cậu rất nhiều, lúctình cảm còn trong vòng mờ mịt thì người kia đã chết. Sốnglạivào thời điểm người đàn ông kia còn trẻ, ậu biết người đàn ôngcủa cậu đãtrải qua nhiều đaukhổ, muốn được thay đổi nhưng nếu thay đổi thì liệu ôngấy cótrở lại con người mà cậu luôn mong nhớ? Nội tâm cậu lâm vàomâuthuẫn...
(Câu chuyện là trọng sinh gặp trọng sinh)
Câuchuyện có chút thâm trầm, có chút âm mưu cùng gút mắc nhưng kỳ thật cũng chính là một chuyện tình yêu.Thụ có khi lạnh nhạt có khi đa sầu biệt nữu (còn thực thích diễn trò)Côngkhi thì phúc hắc khi thìôn nhu còn cóđiểm cặn bã biệt nữu (cũng lại thích diễn trò)Vănán vô năng. Hy vọng mọi người có thể thích!Cảm giác chính mình lúc ra ý tưởng thì rất được, nhưng khi viết thành văn thì thật khó......Thể loại:trọngsinh, đô thị, 1 x 1,HETag: diễn viên: Khang Đồng Thành(Y Lương),KhươngHàn; phối hợp diễn: Khang Đồng Hân,Lăng Hạo Triết, Lý Quang Vinh Vũ; từ khóa khác: trọng sinh, ôn nhu báđạo phúchắccông, Chỉ Tiêm Táng Sa.
Chương 1 : Sống lại
Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Edit: Tamkhietduytinh
Beta: Chấm Nhỏ Vĩ Đại
Lúc Y Lương tỉnh lại cơ thể đã hạ sốt, bất quá cảm giác dính dính trên người khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà. Màu trắng? Y Lương nhớ rõ trần nhà phòng cậu có một chiếc đèn màu trắng hình hoa cúc, thậm chí để làm cho đóa hoa cúc kia giống như thực còn khảm thêm một vòng viền vàng. Thực xa xỉ, nhưng đối với Khương gia mà nói, căn bản không là gì. Nhưng hiện tại ...Chẳng lẽ trong lúc Y Lương mê man, đám người kia mang cậu ra khỏi Khương gia?
Khương Hàn mất để cho Y Lương tất cả gia sản, là muốn bảo vệ cậu sao? Nhưng Y Lương không nghĩ đến, Khương Hàn vừa chết, đối với Khương gia mà nói cậu chỉ là một tên nam sủng ti tiện không một chút quan hệ, căn bản chỉ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Muốn không cần điều kiện gì mà ôm lấy đống tài sản núi vàng núi bạc kia, phải trả một cái giá đắt là điều không thể nghi ngờ. Mà đột nhiên sao Y Lương lại sốt cao? Chẳng qua là người hầu của biểu thiếu gia, không cẩn thận đem nước tưới hoa đổ lên đầu cậu. Cũng chẳng qua là sau khi cậu đi vào phòng riêng, cái điều hòa nghe nói tốt đến nỗi mười năm cũng không cần lo lắng chuyện sửa chữa, bỗng nhiên bị hỏng mà thôi.
Dưới thời tiết âm 5 độ, một thân lại ướt đẫm đối với Y Lương mà nói làm sao có thể chịu đựng nổi? Lúc Khương Hàn còn sống, Y Lương là một tiểu bạch thỏ đơn thuần, vô tư cùng thiện lương. Bởi vì Y Lương cảm thấy Khương Hàn thích bộ dạng này của cậu, cậu cũng muốn lấy lòng ông già cô độc kia, đúng vậy thực thích. Nhưng ông già kia, người cho hắn tình thân đã chết rồi. Nghĩ đến đây, không tự giác mà hốc mắt Y Lương đỏ lên, khi bị ba xem như súc vật mà bán đi cũng không có cảm giác như vậy.
Đợi đến khi thân thể có sức trở lại, Y Lương ngồi dậy. Thân thể thế nhưng không có bị xiềng xích, là thương hại cậu sao? Khóe miệng không tự giác nở một nụ cười trào phúng. Xỏ chân vào đôi dép lê màu trắng dưới mép giường, cũng không có vẻ gì là sạch sẽ, làm Y Lương hơi nhíu mi, sau đó lại nở nụ cười. Đối với cậu đừng nói là bẩn, cho dù là rách nát, cũng có thể mang trên người. Bất quá mới chỉ theo Khương Hàn có 5 năm mà thôi, cũng đã không thể chịu đựng được. Cuộc sống 5 năm kia, bất kể ăn hay mặc đều là tốt nhất. Khương Hàn thực thích Y Lương, giống như nuôi dưỡng một con mèo Ba Tư vậy. Bởi vì có quyền uy tuyệt đối, cho nên dù là gà chó gì cũng có thể vô điều kiện mà một bước lên trời.
Tựa hồ bây giờ là ban ngày, Y Lương đi về phía cửa sổ, mạnh mẽ kéo bức màn ra, trong phòng vẫn là một mảng sáng mờ mịt. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Y Lương chau mày, thực xa lạ, là đem cậu đến xóm nghèo thật sao? Thật khó xác định, nhưng đập vào mắt Y Lương là ngã tư đường đơn sơ, nhà cửa thấp bé rách nát, trên ngã tư đường là đám người quần áo bám đầy bụi, mỗi một điểm điều chứng minh cho suy đoán của cậu là đúng. Vốn tưởng rằng, những người đó chán ghét Y Lương như vậy, có lẽ phải đem cậu bán đến chợ đen nhưng xem ra bọn họ đối cậu cũng không tàn ác, chỉ là đem cậu về nơi cậu từng ở. Thật giống như lúc trước Lý Trạch Hiểu nói với cậu: "Mày chỉ cần làm tốt bổn phận của mày là được."
Không được có ý nghĩ không an phận sao? Cậu có sao?
Y Lương bỗng nhiên thở dài, phun ra một luồng khí ấm áp, lưu lại trên cửa sổ một mảng hơi nước màu trắng, cảnh sắc bên ngoài mông lung. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, làm cho cậu quay lại, trên mặt là vẻ đạm mạc cùng lạnh lùng lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ mặt đáng yêu điềm đạm khiến người thương tiếc. Y Lương hơi hơi nghiêng đầu nhìn thấy người đang đứng ở cửa là một phụ nữ? Hoặc nên nói là cô gái, giờ phút này cô gái kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt mang theo một niềm vui sướng.
– " Tiểu Thành, Tiểu Thành, em tỉnh rồi! Em thật sự hù chết chị có biết không? Chị vốn tưởng rằng em chỉ phát sốt, sẽ không cần đến bệnh viện, lại không nghĩ em vẫn sốt cao không hạ, lại hôn mê. Nếu em không tỉnh lại, liền thật sự phải kêu xe cứu thương, em xem chị đều đã chuẩn bị tiền cả rồi. " Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở, hai tay gắt gao ôm Y Lương.
Y Lương đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, sau đó nghĩ đến chẳng lẽ là những người đó muốn chơi trò lừa bịp? Liền giống như khúc gỗ để cho cô gái ôm, cũng không có đáp lại. Cô gái thấy Y Lương không nói lời nào, nghĩ đến cậu còn chưa hết bệnh , liền lôi kéo cậu đến bên giường ngồi xuống. Đưa tay vuốt trán cậu:
– "Sốt đã hạ, xem ra hẳn là không có việc gì nữa." Cô gái sau một lúc tỏ ra tức giận, giờ này niềm vui sướng trong mắt thật chân thật.
Nếu là diễn trò, cũng không tránh khỏi điểm gượng gạo, cô gái này có thể giật giải Oscar!
– "Làm sao vậy? Tiểu Thành! Sao không nói gì? Đang giận chị sao?"
Cô gái thấy Y Lương không nói một lời nào, liền cảm giác không đúng, nhưng là em trai của mình đang ngồi đây, chẳng lẽ? Trong đầu hiện lên một ý tưởng đáng sợ. Sắc mặt cô gái lập tức trắng bệch, chẳng lẽ là.
Nóng đến hỏng não rồi sao?
Trong tình huống em trai vẫn trầm mặc không nói, lại càng thêm khẳng định. Nước mắt tức thì xuất hiện nơi khóe mắt, trên gương mặt xinh đẹp rất nhanh liền xuất hiện thật nhiều nước mắt. Cô gái không tin, bọn họ đã trải qua nhiều ngày vất vả như vậy, vì cái gì, chỉ là phát sốt mà thôi, không phải sao?
– "Tiểu Thành, em nói một câu được chứ? Nói một câu để chị biết em không có việc gì, vẫn khỏe? Nói một câu đi, tiểu Thành. Nói một câu thôi!" Lời nói khẩn cầu, đến khúc cuối cơ hồ đã không thể nghe rõ.
Y Lương nhìn thấy cô gái lấy tay bưng kín mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, nếu cậu không phải là người từng trải, có lẽ sẽ lập tức tin tưởng cô gái kia. Giờ phút này việc cậu cảm nhận được bi thương của cô gái là xuất phát từ nội tâm, nhưng không dám khẳng định. Trong phòng, trừ bỏ tiếng khóc của cô gái, thật lâu sau chỉ còn một mảnh lặng im.
– "Cô là ai?" Rốt cục không thể chịu đựng được việc cô gái không ngừng khóc, Y Lương mở miệng hỏi.Thân mình cô gái run rẩy một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt ướt sũng nước mắt cùng với đôi mắt sưng đỏ nhưng không tỏ ra chút ít chật vật nào, ngược lại mang vẻ điềm đạm đáng yêu.
– "Chị là chị của em a? Tiểu Thành, em không nhớ chị sao?" Cô gái lập tức đáp lại "Chị là Khang Đồng Hân, là chị của em a?"
Khang Đồng Hân?
Y Lương lập tức tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ, mơ hồ cảm thấy được tên này thực quen tai, tựa hồ không nằm trong phạm vi những người nguy hiểm.
– " Tôi là Tiểu Thành? Em của cô sao? " Theo lời nói của Khang Đồng Hân, Y Lương hỏi.
Đây là tình huống gì vậy, những người đó cho Y Lương một thân phận mới sao? Muốn đem thân phận trước kia của cậu hoàn toàn gạt bỏ? Không, sẽ không. Như vậy quá mức phiền toái, thay vì sáng tạo cho cậu một thân phận khác thì giết cậu đi, hủy thi diệt tích không phải đơn giản hơn sao? Đối với Khương gia mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay.
– "Đúng vậy? Em là Khang Đồng Thành, là em trai của chị, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?" Khoang Đồng Hân trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng.
Y Lương đứng lên, nhìn chăm chú vào Khang Đồng Hân, thật lâu sau mới nói :
– "Là Khương Lâm hay Khương Kì?"
Khang Đồng Hân cũng đứng lên:
– "Em đang nói cái gì vậy tiểu Thành? Chi bằng chị đưa em đi bệnh viện nhé? Em làm chị thật sự lo lắng, dù sao tiền cũng đã mượn rồi..." Khang Đồng Hân nói.
Hoàn toàn không có vẻ gì là nói dối, cho dù là vừa rồi nói đến người của Khương gia cũng không hề phản ứng, trong mắt chỉ có nghi hoặc, không giống như là đang giả vờ. Y Lương nghĩ, nhìn thấy Khang Đồng Hân kia tên gọi thật xứng với khuôn mặt xinh đẹp, bỗng nhiên phía sau lưng phát lạnh. Hắn là Y Lương, như thế nào chính là Khang Đồng Thành?
Khang Đồng Hân.
Trong đầu đột nhiên chợt lóe, Khang Đồng Hân? Ánh mắt phân tán lúc này tập trung vào khuôn mặt cô gái. Khang Đồng Hân, chẳng phải là vị hôn thê của Khương Hàn! Người phụ nữ đã phản bội Khương Hàn sao? Chẳng lẽ là cùng tên? Khang Đồng Hân trước mắt tuyệt đối không quá 20 tuổi, nếu là vị hôn thê của Khương Hàn, ít nhất cũng phải 60 tuổi! Suy nghĩ lập tức liền rối loạn. Muốn trấn tĩnh, lại hoàn toàn làm không được, đây là nơi nào? Cậu đang nằm mơ? Hay là âm mưu gì? Khang Đồng Hân lo lắng hỏi, Y Lương chỉ cảm thấy đầu cậu muốn nổ tung!
– "Toilet, toilet ở đâu?" Hỏi dồn dập, Y Lương cần phải bình tĩnh, cần biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Khang Đồng Hân nhìn thấy bộ dạng cuống cuồng của em trai, cũng không dám chần chờ, tay chỉ về cánh cửa ở phía góc phòng. Vòi nước kiểu cũ, rỉ sắt dơ bẩn. Nhưng giờ phút này Y Lương đã không còn để ý nhiều như vậy, cậu dùng nước không ngừng giội lên mặt.
– "Tiểu Thành, tiểu Thành, em có khỏe không? Mau ra đây đi."
Khang Đồng Hân ở ngoài phòng chỉ nghe thấy tiếng nước, không nghe thấy tiếng em trai, trong lòng bối rối, cửa bị khóa trái, cô chỉ có thể không ngừng gõ cửa.
– "Để cho tôi yên, để cho tôi yên !!!"
Lần đầu tiên rít gào như người điên, Y Lương cảm thấy được nếu là người của Khương gia làm ra chuyện này, bọn họ có lẽ muốn bức cậu phát điên. Mà trên thực tế, nếu còn như vậy, không chừng cậu thật sự sẽ điên.
Khương Hàn, Khương Hàn!
Y Lương cảm thấy mơ màng, trong lòng không ngừng gọi tên người kia. Người kia lúc còn sống vẫn để cậu dựa vào, cậu có thể không màng bất cứ chuyện gì, bởi vì người kia luôn đáp ứng, cưng chiều cậu hết mực, giống như đưa cậu vào trong tơ vàng nhung lụa, áo cơm không lo, tinh thần cũng cực kỳ thoải mái nhưng người kia đã chết rồi. Có lẽ bởi vì nước lạnh, Y Lương rốt cục thanh tỉnh một ít. Cũng có lẽ bởi vì nghĩ tới Khương Hàn. Nếu người kia đã chết, như vậy hết thảy tựa hồ cũng không còn cái gì! Lau nước trên mặt, ngẩng đầu. Ai vậy?
Hai mắt Y Lương đột nhiên trừng lớn, không, cậu là bóng người trong kính hai mắt đột nhiên trừng lớn sao? Bộ dạng của cậu giống như thấy được ác quỷ. Trong kính là một thiếu niên, non nớt mà tinh tế, gương mặt tiều tụy tái nhợt, ngũ quan cùng Khang Đồng Hân tựa tựa, lộ ra là thiếu niên anh khí, nhưng cũng ẩn ẩn một chút gì đó điềm đạm đáng yêu khó có thể miêu tả.
Y Lương vuốt mặt mình?
Ai vậy?
Là em trai của Khang Đồng Hân? Nhưng cậu là Y Lương ...
Trong giây lát, giống như dùng xô nước xối lên đầu, sau khi nhìn đến khuôn mặt này, mơ hồ trí nhớ ở chỗ sâu nhất dần dần thức tỉnh. Chính mình, phát sốt. Không ai chăm sóc, trong miệng hô tên Khương Hàn.. Sau đó, một người thấy không rõ mặt, khóe môi nhếch lên ý cười tàn nhẫn, dùng gối đầu chụp lên miệng mũi cậu. Y Lương theo bản năng mà giãy giụa, lại chỉ phí công! Một trận hôn mê đen thẳm! Tỉnh lại, mọi việc diễn ra như vậy! Sự thật quá mức kinh người, Y Lương giờ phút này ngược lại vô cùng khiếp sợ.
Y Lương đã chết, rồi sống lại, trở thành một thiếu niên tên Khang Đồng Thành. Cậu là Tá Thi Hoàn Hồn sao? Hồi tưởng lại quá khứ, nghĩ là đang nằm mơ, căn bản ngay cả chính bản thân mình cũng bị lừa, huống chi cảm giác hít thở không thông này làm Y Lương nhớ tới rõ ràng: Cậu quả thật đã chết! Đột nhiên nghĩ đến Khang Đồng Hân. Khương Hàn trong quá khứ nói qua cũng không nhiều, mà cậu cũng chỉ là theo người giúp việc già mà biết được có một người phụ nữ phản bội Khương Hàn! Nếu trước mắt Khang Đồng Hân chính là vị hôn thê của Khương Hàn, như vậy.
Có thể hay không?
Trong lòng đột nhiên nổi lên vui sướng, trong nháy mắt làm cho Y Lương không thể ngăn khóe miệng cong lên.
Họ Khang cũng không phải là phổ biến, mà Khang Đồng Hân như vậy trùng họ trùng tên cũng không nhiều. Huống chi nếu cậu có thể sau khi sống lại, đi vào quá khứ đến lúc Khương Hàn còn trẻ, có cái gì không thể?
Khóe môi nhếch lên hiện lên ý cười. Y Lương. Không! Hiện tại cậu là Khang Đồng Thành, mở cửa toilet đi ra, đối mắt là cô gái hay tay đã đỏ lên vì đập cửa.
– "Chị !"
Chương 2 : Khương Hàn Tác giả: Chỉ TiêmTáng SaEdit: tamkhietduytinhBeta: Chấm Nhỏ Vĩ Đại Khang Đồng Thành, 18 tuổi, không cha mẹ, chỉ có mộtngười chị sống nương tựa lẫn nhau, người đó là Khang Đồng Hân. Giờ phút nàyKhang Đồng Thành có khả năng lý giải được, mà chuyện kì thực cũng không biếtnhiều. Nhưng cảnh ngộ của Khang Đồng Thành, so với chính mình lúc trước cónhiều điểm giống nhau. Duy không giống nhau đó là, có một người chị vì để cậuđến trường đi học mà không ngừng làm việc ngày đêm. Trên bàn cơm đơn giản vài món rau, nhưng hương vịlại rất ngon. Khang Đồng Thành cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng giương mắt nhìn côgái đối diện. Khang Đồng Hân 20 tuổi, đã đi làm được hai năm. Khang ĐồngHân 18 tuổi đã bỏ học để chuyên tâm kiếm tiền nuôi gia đình. Một cô gái lươngthiện như vậy, cùng với người phụ nữ trong ấn tượng của cậu, vì tiền mà rời bỏvị hôn phu của mình hoàn toàn không giống. Nếu không phải cậu đã xem qua lịch, nhìn thấy chiếcTV chỉ có thể được trưng bày ở bảo tàng, có lẽ cậu thật sự cho rằng mình đãsai. Hiện tại là năm 2010, cùng cuộc sống trước kia của Khang Đồng Thành kémđến 50 năm. Khó có thể tin được điều này, thậm chí sau một thời gian dài, cậuvẫn còn lo lắng sẽ tỉnh lại ở gian phòng trong Khương gia. – " Tiểu Thành, tiểu Thành? Em làm sao vậy? " Gọi vài tiếng mà emtrai vẫn không đáp lại, Khang Đồng Hân không khỏi lo lắng, từ khi phát sốtKhang Đồng Thành thường xuyên lâm vào trầm tư. – " Em không sao. Có chuyện gì vậy chị? " Khang Đồng Thành lấylại tinh thần đối khuôn mặt xinh đẹp kia hỏi. – " Ngày mai em đi học nhé! Tiểu Thành, chị xin cho em nghỉ mộttuần, ngày mai đã là ngày cuối cùng rồi." Khang Đồng Hân nói, đũa chạm đến mónăn mặn duy nhất trên bàn, là rau cần xào với thịt, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Khang Đồng Thành. – " Vâng, được ạ!" Khang Đồng Thành thuận theo mà gật đầu, cậukhông biết Khang Đồng Thành thật sự phải như thế nào, nhưng xem phản ứng củaKhang Đồng Hân thì hẳn là không có khác mấy. Lại nói tiếp, Khang Đồng Hân đối với KhangĐồng Thành mà nói là một người chị tuyệt vời. Nếu cậu không trải qua nhiềuchuyện như vậy, nếu cậu không biết thái độ cùng hành động sau này của KhangĐồng Hân, có lẽ cảm thấy đây thực là một gia đình ấm áp. – " Chị cũng biết em vừa qua cơn sốt, đầu óc sẽ không linh hoạt,đường đi đến trường có lẽ ..." Đem thịt xào nhét vào trong miệng, Khang ĐồngThành không hề trở ngại hỏi. Bởi vì ngay từ đầu cậu đã phản ứng "bất thường", tuyrằng đã trở lại "bình thường" nhưng rất nhiều sự việc lại không nhớ rõ. Hiểnnhiên đối với Khang Đồng Hân mà nói, em trai của mình có thế mạnh khỏe, quênmột hai sự kiện nhỏ tựa hồ cũng không tính là nghiêm trọng. -" Ồ? Việc này cũng không nhớ rõ sao? " Khang Đồng Hân đứng dậychuẩn bị thu dọn chén bát trên bàn đột nhiên hỏi ngược lại, thấy vẻ mặt KhangĐồng Thành nhíu mi thống khổ, liền nói: "Đau đầu thì không cần nghĩ nữa, ngàymai chị chỉ đường cho. Đúng rồi, thời khóa biểu còn nhớ rõ không?" Khang Đồng Thành lập tức lắc lắc đầu. – " Thời khóa biểu của em ở trên bàn học, mặt trên có tên lớpcùng ngành học linh tinh các thứ " Khang Đồng Hân nói xong lại lộ ra vẻ mặt lolắng : " Em như vậy thật sự không vấn đề gì chứ? Tiểu Thành! Muốn hay không vẫnlà đi kiểm tra một chút. " – " Không cần đâu chị, đi bệnh viện rất tốn tiền, huống hồ hiệntại thân thể em đã khỏe lắm rồi, chính là dễ quên mà thôi, không có vấn đề gìcả. Đúng rồi, em đi xem thời khóa biểu! " Khang Đồng Thành chưa nói hết câu đãchạy vào phòng mình. Dựa lưng vào cánh cửa, Khang Đồng Thành thở dài mộthơi, không cần đối với cậu quá tốt, bằng không đến lúc đó cậu sợ chính mình sẽkhông ra tay được. Cậu không biết Khang Đồng Thành trong mối quan hệ của KhươngHàn cùng Khang Đồng Hân thì sắm vai diễn loại nào, nhưng cậu biết hiện tạiKhang Đồng Thành sau đó gặp được Khương Hàn sẽ làm cái gì. Tay chạm vào mặt,tuy rằng so với trước kém cỏi hơn, nhưng cũng được coi là thanh tú! Sáng sớm ngày hôm sau, Khang Đồng Thành cầm trongtay bản đồ giao thông do Khang Đồng Hân đưa liền tự đi đến trường. Khang ĐồngThành luôn cho rằng đại học là trọng điểm của thời đại này, cho dù là 50 nămsau cũng rất có tiếng. Chương trình học của đại học cũng không nhiều, đối vớiKhang Đồng Thành mà nói là không thể tốt hơn, cậu thậm chí nghĩ nên tìm KhươngHàn trước Khang Đồng Hân một bước. Đón xe bus, đối mặt với cánh cửa theo phongcách cổ xưa, Khang Đồng Thành có điểm không quen. Ở thân thế trước, cậu khôngcó cơ hội bước vào vườn trường đại học, cho dù sau đó chiếm được sự cưng chiềucủa Khương Hàn, cũng chỉ là ở trong nhà được mời gia sư đến để dạy. Bỗng nhiênmột bàn tay đặt lên vai cậu, làm cho Khang Đồng Thành cả kinh, nghiêng đầu liềnthấy một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, cực kỳ đẹp trai. – " Khang Đồng Thành, bạn có khỏe không?" Nam sinh thu lại nụcười, trong mắt lộ ra ý quan tâm hỏi. Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu, cậukhông biết nên đáp lại nam sinh kia như thế nào, cũng không biết quan hệ củaKhang Đồng Thành cùng nam sinh kia như thế nào. Hơi nghiêng bả vai, tránh bàntay đang khoát lên vai, cậu không thích bị người xa lạ đụng vào, cho dù thânthể này không phải của cậu nhưng hiện giờ xúc cảm này là của chính cậu. – " Đã không có việc gì nữa!" Nếu tìm không ra đối sách, KhangĐồng Thành chỉ có thể dùng cách thản nhiên trả lời một câu, rồi liền bước vàolớp. Trường này vẫn nổi tiếng đến 50 năm sau hẳn là có đạo lýcủa nó, hàng trăm cây cổ thụ hình thành một khu rừng râm mát. Hẳn là ngô đồngcủa Pháp hoặc cây bào đồng, lá cây rất lớn, giống như quạt hương bồ, chẳngqua là mùa đông, thân cây cứng cáp thưa thớt ít lá có vẻ lạnh lẽo. – " Uy, Khang Đồng Thành, tôi cũng không có ác ý, không nên lãnhđạm như thế đi?" Nam sinh không buông tha đi theo, bởi vì Khang Đồng Thành lãnhđạm mà có vài phần xấu hổ nhưng lại che dấu bằng tươi cười. Nguyên lai KhangĐồng Thành chính là như thế sao? Nhìn thấy vẻ mặt nam sinh không có chỗ nào khóxử, cậu nghĩ như vậy. Vì thế Khang Đồng Thành càng thêm lớn mật dò hỏi : "Têncủa cậu là gì? " Hơi hơi nhíu mày, lộ ra bộ dáng trầm tư, Khang Đồng Thành hỏi. Quả nhiên vẻ mặt nam sinh lộ rõ thất vọng, nhưngcũng không phải kinh ngạc : " Tôi là Lăng Hạo Triết, bạn không nhớ tôi sao? Lúcsinh viên mới đọc diễn văn, tôi đứng bên cạnh bạn mà." Lăng Hạo Triết cười cườinói.Không thể không thừa nhận nụ cười của Lăng Hạo Triết rất có sức lôicuốn, là loại tươi cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời, chẳng qua đối với KhangĐồng Thành lúc này mà nói, không có hiệu quả mà thôi, bất quá cũng không cóphản cảm! Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, cậu quả thật không nhớ. – "Vậy lần này phải nhớ kỹ đó." – " Ừ " Đi đến cuối khu rừng có thể nhìn thấy dãy phòng họctheo kiểu kiến trúc cổ xưa, trong đó có mấy dãy phòng trên tường bám đầy dâythường xuân đã héo rũ. Khang Đồng Thành hơi nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiênnhớ tới trước kia ở trong Khương Gia, căn nhà cũ ở bên cạnh trên vách tườngcũng có dây thường xuân bám vào như vậy, vào mùa hè xanh rờn một mảng. KhươngHàn rất thích sau giờ trưa đem một cái ghế nằm ra gần vách tường, ghế dựa hơi lay động, lá cây cũng nhẹ nhàng đong đưa theo. – " Sao không đi nữa? Muộn học mất!?" Lăng Hạo Triết nhắc nhở.Khang Đồng Thành gật gật đầu, tiết thứ nhất học ở lầu A1 phòng S321. Ngẩng đầunhìn số lầu, Khang Đồng Thành liền rời đi. – " Bạn học ở A1 phải không? Tôi ở A3, ở mặt sau bên trái so vớiphòng bạn, lần sau gặp nhớ phải gọi tên của tôi đấy!" Lăng Hạo Triết đã chạy đivài bước, liền phất tay với Khang Đồng Thành, sau đó liền chạy xa. Khang ĐồngThành nhìn theo bóng dáng thon dài kia, thật đúng là một đứa nhỏ đơn thuần! Làthích Khang Đồng Thành sao? Chẳng qua bên trong Khang Đồng Thành hiện tại đãthay đổi. Cậu đã ở bên cạnh Khương Hàn 5 năm, lúc đó cậu mới 16tuổi, đến khi Khương Hàn mất, cậu cũng mới chỉ 21 tuổi. Tuy rằng không lớn hơnso với Khang Đồng Thành thật sự và nam sinh kia là bao, nhưng cậu cũng đãtrải qua không ít chuyện. So với họ, cậu trưởng thành hơn rất nhiều. Khóe miệngKhang Đồng Thành hơi hơi nhếch, một ý cười thản nhiên, trong lòng dấy lên mộtít thương cảm. Thời khóa biểu một ngày chấm dứt, Khang Đồng Thànhthu dọn tập sách chuẩn bị về nhà. Kỳ thật cậu nên cảm thấy may mắn, chỗ cậuđang học chính là đại học, mà đại học trừ bỏ những người trọ trong trường, thìcùng với bạn học cùng lớp không có nhiều liên hệ, học sinh ngoại trú đều là họcxong liền rời trường. Mà trong ngày hôm nay, Khang Đồng Thành cũng đã biết đượctính tình của thân thể này so với bản thân khá hợp nhau, cũng với bạn học cũngchỉ là giao tiếp hời hợt, không có gần gũi, có lẽ học tại đây sẽ không ai hỏiđến cậu, có thể tán gẫu vài câu thôi là sẽ không nói nữa. Như vậy rất tốt,tránh cho cậu gặp phiền toái. Ở đỉnh cao của nhồi nhét, 50 năm sau xe bus hoàntoàn bị đào thải, sau một hồi chen chúc cuối cùng Khang Đồng Thành với vẻ mặttái nhợt cũng trở về được chỗ ở của mình, đã thấy dưới lầu một chiếc Mercedesmàu đen đậu ven đường. Chiếc xe đậu ở chỗ rách nát này hoàn toàn không phù hợp,Khang Đồng Thành nhìn chiếc xe, trước kia Khương Hàn cũng thích xe hiệu này,bất quá tựa hồ là dài hơn Hummer, đầu xe so với chiếc xe trước mắt mượt hơn mộtchút, nhìn cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng vào lúc đó Khương Hàn đã già, trừbỏ đến công ty, ông ấy căn bản không dùng đến xe. Vừa nghĩ, Khang Đồng Thànhvừa bước lên cầu thang. Bọn họ hiện tại ở lầu 3 trong căn nhà trò kiểu cũ, cầuthang tráng xi măng, có vài chỗ xi măng tróc ra từng mảng, có thể nhìnthấy màu đỏ của gạch ở bên trong. Ở góc cầu thang lầu 2 có một thùng rác rấtlớn, bên trong toàn rác rưởi bởi vì không kịp thời rửa sạch nên tản ra từng đợttanh tưởi. Khang Đồng Thành cau mày, cuối cùng khi đến được lầu3, lại phát hiện cửa phòng nhà mình hé mở. Ở cửa có một đôi giày của Khang ĐồngHân và một đôi khác đặt song song là giày da màu đen mặt bóng lưỡng, kiểu củanam! Khang Đồng Thành đẩy cửa, cúi đầu cởi giày, bởi vì thiết kế có vấn đề, từcửa vào bên trong có một đoạn ngắn rất hẹp, một bên vách tường ngăn với phòngkhách bên cạnh. Khang Đồng Hân hẳn là một người chị tốt xứng với chức danh hiềnthê lương mẫu, bởi vì trên sàn phòng cũng là xi măng, mà bọn họ không có tiềnđể lót gạch hoặc sơn lên, chị ấy liền đi mua những tấm nhựa bọt biển để gắngạch men sứ lại với nhau, màu sắc gạch men sứ rực rỡ, lúc dơ có thể tháo ramang tẩy rửa, cho nên tuy rằng không tươi sáng nhưng cũng cực kỳ sạch sẽ, đươngnhiên trọng yếu hơn là vấn đề vệ sinh, mùa đông mang dép lê dẫm nát mặt trênvẫn không lạnh. Phòng khách truyền đến giọng của Khang Đồng Hân. cúi đầu tựa hồmang theo một chút ngượng ngùng. Khang Đồng Thành bước tới vài bước, qua khỏi váchngăn, liền thấy một người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cậu ở chiếc bàn trongphòng khách, tựa hồ là đang giúp Khang Đồng Hân kiểm đồ ăn. Một thân tây trangđen, vai lưng dài rộng, mái tóc đen bóng. Bởi đang ngồi nên không thể nhìn thấyngười đàn ông cao bao nhiêu, bất quá dựa vào nửa người trên, hẳn phải là mộtngười cực kỳ cao lớn. Khang Đồng Hân vốn là cúi đầu kiểm đồăn, giờ phút này vừangẩng đầu lên thì thấy em trai, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng : " TiểuThành, em đã về? " Người đàn ông theo ánh mắt của Khang Đồng Hân cũngnhìn lại, sau đó đứng lên. Thình thịch! Thình thịch! Khang Đồng Thành chỉ cảmthấy trái tim đột nhiên đập rất nhanh, trong nháy mắt thế nhưng đau đến nóikhông ra lời. Là ông ấy, là Khương Hàn! Cho dù khuôn mặt rất trẻ, trán không có nếp nhăn,cũng không có màu vàng đục trong mắt. Cho dù lúc tuổi già với thời điểm này cóđiểm chênh lệch nhưng cái loại khí phách này hẳn là Khương Hàn. Nhưng thật sựquá đột ngột, môi Khang Đồng Thành khẽ run, trong lúc nhất thời không biết phảilàm thế nào. – " Làm sao vậy, tiểu Thành? Sao mặt của em lại khó coi vậy?Không thoải mái chỗ nào?" Nhìn thấy sắc mặt em trai trắng bệch, Khang Đồng Hânlập tức đứng lên nhưng bất đắc dĩ, chân của cô bị thương, động tác đột phát nhưvậy. Lập tức mất đi thăng bằng mà ngã về phía trước. Mà ngay lúc Khang Đồng Hânsắp ngã, người đàn ông bước một bước dài, đỡ cô lên. – " Cám ơn, cám ơn Khương tiên sinh." Sắc mặt Khang Đồng Hân cóchút ngượng ngùng, cô nói cảm ơn, rồi ánh mắt lập tức dừng ở Khang Đồng Thành :" Tiểu Thành, làm sao vậy? " Khang Đồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìnthấy hai người trước mắt, Khương Hàn quả nhiên rất cao, trong ấn tượng của cậuKhương Hàn là một ông lão ngồi xe lăn, giờ phút này đã đứng trước mặt mình cùngvới người chị trên danh nghĩa, ở cùng một chỗ quả thực xứng đôi. – " Em không sao. " Thanh âm run rẩy, ngay cả chính cậu cũng cóthể nhận ra, không biết vì cái gì, rõ ràng muốn nhìn thấy Khương Hàn đến thế.Nhưng giờ phút này khi đã gặp rồi lại cảm thấy không thoải mái. – " Em về phòng trước, em có chỗ không khỏe, chị không cần lo,rất nhanh sẽ ổn." Giống như chạy trốn, Khang Đồng Thành xoay người chạy vàophòng. – " Tiểu Thành. " Khang Đồng Hân còn muốn nói nhưng Khang ĐồngThành đã chạy vội vào phòng. Dựa vào cửa, Khang Đồng Thành thở gấp, thật nhanh,thật sự thật nhanh. Nguyên bản nghĩ chậm rãi tìm kiếm, nhưng không nghĩ KhươngHàn cùng Khang Đồng Hân như vậy liền gặp nhau. – " Cậu ấy là em trai của cô?" Ngoài cửa truyền đến giọng củaKhương Hàn, Khang Đồng Thành lập tức dán tai trên cửa, khẩn trương đến độ ngaycả thở cũng muốn ngừng. – " Đúng vậy, bất quá trước có bị bệnh, sau đó thân thể liềncó chút vấn đề" Khang Đồng Hân nói trong giọng nói chứa đầy lo lắng. Hoàn toàn có thể tưởng tượng giờ phút này mộttay Khương Hàn khoát lên vai Khang Đồng Hân vỗ về an ủi, hình ảnh kia thật ấmáp ngọt ngào. Khang Đồng Thành bỗng nhiên biết mình vì cái gì mà sợ hãi, đúngvậy, cậu sợ hãi, bởi vì cậu vẫn khờ dại nghĩ rằng tìm được Khương Hàn thì haingười bọn họ có thể ở cùng một chỗ. Lại quên lúc này Khương Hàn đối với KhangĐồng Hân hoàn toàn là yêu thương, nếu không phải là yêu, sao lại như thế nàohận nhiều đến thế, lại như thế nào ngay cả dũng khí để yêu cũng đều không có. – " Là em trai ruột sao?" Khương Hàn lại hỏi, trong giọng nói tựahồ có chút kinh ngạc. – "Đúng vậy, làm sao a Khương tiên sinh?" Khang Đồng Hân nhìnKhương Hàn, cũng có điểm kinh ngạc. – " Không, không có gì." Khương Hàn nhìn cánh cửa đã đóng, tựa hồnhư muốn tự hỏi cái gì đó, sau lại thong thả lắc lắc đầu.Chương 3 Thay đổiTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaEdit: TìnhNgồi quanh bàn ăn, Khang Đồng Hân cười yếu ớt giới thiệu với em trai:– "Tiểu Thành, vị này chính là Khương Hàn Khương tiên sinh, chị vừa rangoài mua đồ ăn bị một chiếc ô tô đụng trẹo chân, may là có Khương tiên sinhđến giúp." Khang Đồng Hân vừa nói vừa nhìn sang Khương Hàn tỏ vẻ biết ơn.– "Kỳ thật, không có gì đâu!" Khương Hàn vẻ mặt cương nghị lãnh đạm,cương nghị mà không kém phần nhu hòa, nói.
Khang Đồng Thành cúi đầu ăn cơm, cậu không biết nên đối mặt như thế nào, khôngkhí tựa hồ cũng hồng cả lên. Chính là như vậy, Khương Hàn mới quen Khang ĐồngHân? Trong lòng cậu nghĩ, cho dù hiện tại thật sự phải tranh phải cướp nhưngnếu Khương Hàn căn bản không thích mình thì hết thảy đều là nói suông mà thôi.
Chẳng lẽ mình phải lôi kéo Khương Hàn ra ngoài, sau đó đem tiền căn hậu quả(nguyên nhân kết quả) nói rõ ràng? Có lẽ ông ấy sẽ tưởng mình là kẻ điên, huốngchi ở 50 năm sau, cậu cũng không biết Khương Hàn có thương cậu hay không, huốngchi là hiện tại, nói không chừng Khương Hàn xem mình giống như cháu nội mà yêuthương chăng?
Nghĩ thế trong lòng Khang Đồng Thành càng thêm phẫn uất, tuy rằng thần sắc trênmặt vẫn thản nhiên.
-"Tiểu Thành, cậu không được khỏe sao?" Khương Hàn nghiêng đầu nhìn thiếu niêntuấn tú, không hề hé răng bới móc chén cơm, thần sắc trong mắt hơi mơ hồ.
Khang Đồng Thành theo quán tính lắc lắc đầu, khi ý thức đến là ai hỏi, độtnhiên ngẩng đầu, ngay tại lúc nhìn đến mắt Khương Hàn lại lập tức cúi đầu.
Hai má ửng đỏ, Khang Đồng Thành cả kinh, quả thật cậu không ngờ Khương Hàn lúctrẻ lại đẹp trai như vậy, cho dù tình cảm lúc trước càng giống như ngưỡng mộ,nhưng cũng chỉ có cậu rõ ràng trong lòng cậu, kỳ thật không có nhiều loại cảmtình này.
Khang Đồng Hân vẫn dùng thần tình lo lắng nhìn Khang Đồng Thành, không thể nghingờ em trai từ lúc sinh bệnh trở về sau thật sự thay đổi rất nhiều, cho dù vẫntrầm mặc như trước nhưng là một thiếu niên đơn giản, mà hiện tại, cô không biếtrốt cuộc trong lòng em trai suy nghĩ cái gì, cho dù luôn mỉm cười gọi chị,nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy một cỗ nồng đậm địch ý, che giấu tốt đến thếnào đi nữa đều không thể giấu được.
Khương Hàn vỗ vỗ bả vai Khang Đồng Hân, nói:– "Tôi thấy Tiểu Thành là đang thẹn thùng! Cô không cần lo lắng."
Khang Đồng Thành nhìn thấy bàn tay to lớn ấm áp đặt trên vai Khang Đồng Hân,trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nói không nên lời, trước kia, tuy rằngKhương Hàn đối với người ngoài đều lạnh lùng nhưng đối với cậu rất tốt, ngẫunhiên thậm chí còn có thể sờ sờ đầu cậu cùng cậu nói chuyện................
Khang Đồng Hân nghe Khương Hàn nói xong, gật gật đầu, trong mắt như trước vẫnlà lo lắng.
– "Đồ ăn thật ngon! Khang tiểu thư sau này chính là một người vợ tốt." Tựa hồđể giảm bớt không khí áp lực, Khương Hàn cười khen.
Hai má Khang Đồng Hân đỏ lên– "Ngài quá khen."Dù sao không có một phụ nữ nào có thể chống cự được trước lời khen củamột người đàn ông ưu tú. Tâm tình Khang Đồng Hân tựa hồ dịu đi một chút.
Người vợ tốt chứ sao? Cô ấy về sau chính là không lưu tình chút nào phản bộiông, Khương Hàn. Cuối cùng chỉ có tôi nguyện ý cùng ông cùng một chỗ, cho dù làchết........ Dưới bàn, gắt gao nắm chặt nắm tay, Khang Đồng Thành nói thầm.
Sau bữa cơm chiều, Khang Đồng Hân tiễn Khương Hàn, khập khiễng bắt đầu thu dọnchén bát.
Khang Đồng Thành muốn giúp đỡ, lại bị Khang Đồng Hân cản lại. Vì thế cậu liềnvề phòng, lại bị Khang Đồng Hân gọi ra, chỉ có thể ngồi trên sô pha xem TV.
– "Tiểu Thành, em chán ghét chị sao? Lau đi nước dính trên cánh tay, Khang ĐồngHân nhẹ giọng hỏi, thanh âm có chút run rẩy cùng nghẹn ngào.
Khang Đồng Thành kinh ngạc, ánh mắt từ TV chuyển qua nhìn mắt Khang Đồng Hân,cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Mới chỉ có vài ngày đã phát hiện? Đây làgiác quan thứ 6 của phụ nữ?
– "Chị, sao lại nói vậy?" Lập tức giả bộ kinh ngạc, tận lực đem chán ghét từtận đáy lòng thu lại. Cậu quả thật chán ghét Khang Đồng Hân, rất đơn giản, bởivì cô ấy là hôn thê của Khương Hàn, bởi vì cô ấy sau đó lại phản bội KhươngHàn, nhiêu đó là đủ rồi. Chuyện này có lẽ cùng thân phận của cậu bây giờ khôngquan hệ, thậm chí giờ phút này Khang Đồng Hân cũng không phải là người phụ nữmà cậu đã biết nhưng cái gọi là ấn tượng ban đầu không thể thay đổi, cho dù làvề sau cậu thật sự đoạt lại được Khương Hàn, cảm giác chán ghét đối với ngườiphụ nữ này cũng không giảm.
Bởi vì chỉ cần gặp qua Khương Hàn vào năm ấy, cả đời không lập gia đình, đốivới cảm tình không hề tin tưởng, cho dù sủng cậu cũng đến một giới hạn nào đóthôi. Bởi vì sợ hãi, sợ hãi bị phản bội một lần nữa!
Mà giờ phút này Khang Đồng Hân nhìn mắt em trai, tựa hồ thập phần nghẹn khuấtnói:– "Là vì chị không đưa em đi bệnh viện hay sao? Chị không phải khôngmuốn, là bởi vì khi đó thật sự không có tiền, sau lại, sau lại phải đi vaytiền..........Tiểu Thành là bởi vì việc này nên mới giận chị sao?"
Không thể nghi ngờ, vô luận giác quan thứ 6 của phụ nữ có mạnh bao nhiêu, tìnhhuống giống như Tá Thi Hoàn Hồn không thể tưởng được, mà nguyên nhân em traitức giận, Khang Đồng Hân duy nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ có vậy!
– "Em..........."Khang Đồng Thành vừa định muốn nói không phải, nhưng nghĩ lại, thuậnmiệng nói:– "Khi đó em nghĩ mình sẽ chết, chị, em vẫn nghĩ là chị hiểu em nhất,em khi đó thật sự khó chịu, em gọi tên chị, chị cũng không để ý, em rấtsợ.............." Ôm lấy đầu, Khang Đồng Thành tận lực làm cho chính mình tiến vào vaidiễn.Quả nhiên lúc cậu vừa nói xong, liền nghe một tiếng khóc nức nở– "Chị không phải cố ý, chị vẫn muốn làm điều tốt nhất cho em nhưngthật sự rất khó khăn, tiểu Thành, em có hiểu không?"
Đây đều là thật, Khang Đồng Thành ngay từ đầu đã hiểu, một cô gái 20 tuổi, nuôisống hai người, một người vẫn còn đi học, kinh tế gánh nặng đủ để làm người tasuy sụp.
Nghĩ thế, đáy lòng lại bất giác mềm nhũn, Khang Đồng Hân đối với Khương Hàn cólẽ thật sự là có sai nhưng đối với em trai cũng tuyệt đối xuất phát từ tâm phế.
Nhưng cậu cũng không phải là Khang Đồng Thành thật sự.
Bất quá, giờ phút này Khang Đồng Hân bởi vì bị em trai chán ghét mà khóc lócđau khổ, quả nhiên rất khó làm cho người ta liên tưởng đến loại phụ nữ một chânđạp hai thuyền, vì tiền mà hãm hại hôn phu của mình đến mức phải vào tù.
Trong lòng có mâu thuẫn, sẽ bắt đầu do dự, điểm này là Khương Hàn từng giáo dụccậu, không được mềm lòng, bởi vì nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn vớichính bản thân mình!
Thân thể cứng đờ hồi lâu, cuối cùng kéo lại tay Khang Đồng Hân:– "Em xin lỗi chị, là do em tùy tiện." Khang Đồng Thành nói như thế,lại không biết hai mắt mình cũng đã ửng đỏ.
Theo góc độ nào đó mà nói, Khang Đồng Hân cùng với cậu ở quá khứ có phương diệntương tự, chẳng qua giờ phút này Khang Đồng Hân so với cậu càng ngốc hơn, vì emtrai mình mà không ngừng cố gắng.
– "Tiểu Thành... Em tha thứ cho chị phải không?" Lau lệ ở khóe mắt, Khang ĐồngHân hỏi, hai mắt hàm chứa lệ tràn đầy khẩn cầu.
Do dự một lát, Khang Đồng Thành hơi hơi gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, đâylà do chân chính Khang Đồng Thành gật đầu, bởi vì hắn đã chết rồi. Mà chínhcậu, có lẽ là không thể nào tha thứ người phụ nữ trước mặt.
Khang Đồng Hân nhìn thấy thế rốt cục nín khóc mỉm cười, giữ chặt bàn tay KhangĐồng Thành quyết không buông ra.
Khang Đồng Thành cũng không giãy dụa, liền chỉ có thể để cô ấy nắm, giờ phútnày yên tĩnh như vậy, cậu bỗng nhiên phát hiện vấn đề, vì thế nghiêng đầu hỏi:– "Chị, Khương tiên sinh có phải hay không rất có tiền?"
Khang Đồng Hân sửng sốt, rồi sau đó hai má đột nhiên đỏ lên – "Tiểu Thành,không được hiểu lầm, Khương tiên sinh chẳng qua là nhất thời hảo tâm đưa chịtrở về, nhà ta tuy rằng bần cùng nhưng chị sẽ không vì thế mà làm chuyện gì đókhông phải." Ngụ ý là, cô ấy không phải là đàn bà của Khương Hàn.
Tuy là Khang Đồng Thành tự nhận hành động không tồi, tại đây một khắc cũngchống đỡ không nổi, người chị này của cậu có phải không nghĩ rất nhiều.
– "Ngạch, chị đang nói gì vậy?! Em nhìn xuống dưới lầu thấy chiếc xe ô tô thậtdài a....
Lúc này Khang Đồng Hân mới vỡ lẽ, rồi sau đó hai má càng đỏ hơn một ít nói:– "Ừm, là của Khương tiên sinh đó, em biết không, xe kia thật lớn, hơnnữa bên trong đều đầy đủ tiện nghi, bất quá sắp xếp chỗ ngồi ở hai bên, ở giữađều là để không, lãng phí lắm." Khang Đồng Hân không nén được nêu ra ý kiến củamình về chiếc xe.
– "Phải không?" Khang Đồng Thành lên tiếng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. KhươngHàn đã giàu có như vậy sao? Khi đó nghe được tin đồn cũng không phải như vậy.Khương Hàn là bởi vì bị Khang Đồng Hân dốc lòng trở nên cường đại, làm ăn càngngày càng phát đạt, sau lại bị vị hôn thê lừa gạt, bán đứng thậm chí hãm hại bỏtù... Đương nhiên trong đó còn có sự thông đồng của người khác, nhưng không thểnghi ngờ làm Khương Hàn bị thương sâu nhất chính là người ông ấy yêu nhất.
Hiện tại, chỉ cần xem quần áo của Khương Hàn liền biết có địa vị không tầmthường, như vậy lời đồn là sai?
– "Tiểu Thành, làm sao vậy? Sao ngẩn người ra vậy?" Khang Đồng Hân thấy KhangĐồng Thành thật lâu không nói liền hỏi.
– "Chị thích vị Khương tiên sinh kia sao?" Giống như vô tình, lại mang theoquan tâm của em trai đối với chị, Khang Đồng Thành tự nhiên hỏi.
Mặt Khang Đồng Hân đột nhiên đỏ lên, hơi hơi cúi đầu:– "Tiểu Thành, em thật sự là...." Trong miệng không quên thì thào trách nhiệm,nhưng một lát sau vẫn là nói:-"Vĩ đại như Khương tiên sinh, chị nghĩ không có người phụ nữ nào khôngthích đi? Bất quá chúng ta cùng người ta chênh lệch quá lớn, chuyện về cô bé lọlem, chỉ là chuyện cổ tích mà thôi." Nói thế nhưng trên mặt Khang Đồng Hân lạilộ ra vẻ uể oải.– "Chị đi tắm rửa, Tiểu Thành sớm nghỉ ngơi đi."Khang Đồng Thành gật gật đầu, nhìn theo Khang Đồng Hân vươn vai rờikhỏi, khuôn mặt tươi cười đột ngột biến mất, đối với Khương Hàn lúc này cùngtrong lời đồn đãi không đồng nhất làm tâm tư cậu rối bời. Bởi vì trong lời đồnlà nói đến thời điểm Khương Hàn vì Khang Đồng Hân mà xây dựng sự nghiệp, ởKhương gia truyền đi cực kỳ rộng, thật không giống là nghe nhầm đồn bậy... Chínhlà sự thật trước mắt....
Cửa gỗ màu đỏ thẫm bị đẩy ra.– "Khương tiên sinh, người ngài chờ đã tới." Bồi bàn đứng ở cửa cungkính nói.
Giờ phút này Khương Hàn một thân áo ngủ màu đỏ đen, nút áo bị cởi hơi phân nửa,khuôn ngực rắn chắc hoàn toàn bị lộ, nằm nghiêng trên giường, tay bưng ly rượuđỏ, đối với lời nói vừa rồi của bồi bàn dường như không nghe thấy, hai mắtchuyên chú nhìn vào chất lỏng màu đỏ sậm trong ly.
Thật lâu sau, bồi bàn của khách sạn vốn có tố chất tốt đẹp cũng toát ra hơi hơikhông kiên nhẫn, Khương Hàn mở miệng nói:– "Dẫn cậu ấy vào đi."
Sau khi đứa trẻ tiến vào, bồi bàn đóng cửa lại rồi rời đi.
Đứng ở trong phòng, đứa trẻ có chút co quắp, lúc đầu còn có thể ngẩng đầu nhìnvẻ mặt người ở trên giường, dần dần về sau chỉ có thể cúi mặt, hai tay bất anquấn vào nhau.
– "Cậu tên gì?" Khương Hàn nhấp một ngụm rượu, sau đó đem chăn kéo qua một bên,ngồi dậy hỏi.
Bị thanh âm của Khương Hàn làm cả kinh, đứa nhỏ như một con thỏ run lên bầnbật, vội nói:– "Tôi là Lương Văn, bọn họ đều gọi tôi Tiểu Lương, Khương tiên sinhcũng có thể gọi tôi như vậy."
Khương Hàn nhìn thấy hai má đứa nhỏ ửng đỏ, đúng là một đứa nhỏ hay ngượngngùng, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
– "Gọi tiểu Lương a!?" Giống như lầm bầm lầu bầu lại hình như là hỏi.
Lương Văn gật đầu lên tiếng:– "Vâng."
– "Lại đây, tiểu Lương." Nguyên bản trong phòng không khí tựa hồ dịu đi mộtchút, Khương Hàn đưa tay vẫy vẫy Lương Văn.Chương 4 Mưa đêmTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaEdit: TìnhNgay tại lúc sống tốt vai trò Khang Đồng Thành lại nhìn thấy tình cảmcủa Khương Hàn và Khang Đồng Hân dần dần tiến triển, sự tình không giống nhưcậu tưởng tượng.Khương Hàn không còn lại đến gian nhà trọ cũ nát này, thẳng đến khichân của Khang Đồng Hân hoàn toàn hồi phục cũng không có.Có lẽ là ở thời điểm cậu không có nhà mà ghé qua, Khang Đồng Thành nghĩthế.Bởi vì cậu biết Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân gặp nhau chính là nhưthế, chỉ là nghe đồn Khương Hàn không có limo mà thôi. Mang Khương Đồng Hân bịthương chân về nhà, rồi sau đó bị bộ dáng bần cùng nhưng rất có nghị lực của côgái làm cho rung động, nhiều lần đến thăm, cuối cùng thành chính quả.Nhưng cậu có thử hỏi Khang Đồng Hân, Khang Đồng Hân trả lời là "Ngườinhư Khương tiên sinh làm sao thường đến chỗ chúng ta chơi được?" rồi sau đó lộra biểu tình tiểu Thành em làm sao vậy. Khang Đồng Hân không có lý do để lừaKhang Đồng Thành. Hiện tại đã đủ chứng minh lời đồn đãi là không thể tin.Bất quá, nếu không phải như đồn đãi, như vậy Khương Hàn làm thế nào yêuKhang Đồng Hân? Hắn là một người giàu có, cơ hội gặp được Khang Đồng Hân – mộtkẻ bần cùng sẽ không nhiều, bọn họ còn có duyên gặp mặt? Khang Đồng Thành vừasuy nghĩ, vừa cúi đầu thong thả tiêu sái. Từ trường học đến bến xe bus, đi bộchừng 5 phút nhưng Khang Đồng Thành phải đi đến 15 phút.Có lẽ là đang nhập tâm, phía sau có người kêu mấy tiếng, Khang ĐồngThành cũng không nhận biết, thẳng đến khi vai bị vỗ một cái mới cả kinh ngẩngđầu.– "Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy? Tôi gọi cậu muốn rát cả cổ!" Tựa hồvừa chạy tới, Lăng Hạo Triết thở gấp, nói chuyện có chút hụt hơi.Giật giật bả vai, lại một lần nữa tránh được cái tay kia– "Không có gì, tìm tôi có việc?" Khang Đồng Thành thản nhiên hỏi, đốivới người bạn học chỉ mới gặp một lần, không biết chân chính Khang Đồng Thànhgặp qua mấy lần, có lẽ là có chút nhiệt tình, tuy rằng Lăng Hạo Triết không cóhành động nào quá đáng nhưng theo cảm giác cho biết, loại nhiệt tình quá độ nàylàm cho Khang Đồng Thành trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.Mặc kệ là theo đuổi, có hảo cảm hay là thích hoặc chỉ là đơn thuần kếtgiao bạn bè, đối tượng cũng không là cậu!– "Không có gì, chỉ là thấy cậu, cho nên chào hỏi một chút." Lăng HạoTriết cười nói. Quả thật cậu vừa ra đến cổng trường liền nhìn thấy bóng dángKhang Đồng Thành, nhìn thấy Khang Đồng Thành cúi đầu, bước đi thong thả, thânthể dường như có chút loạng choạng, cảm giác như vừa đi vừa ngủ gật. Mớiđầu chỉ là đi theo phía sau Khang Đồng Thành, bởi vì sợ bị phát hiện, nênđi ở một khoảng cách khá xa. Nhưng mắt thấy sắp tới trạm xe, cậu vẫn nhịn khôngđược chạy lên, cất tiếng gọi, tuy rằng đối mặt vẫn là sắc mặt không chào đón.– "Ừm." Khang Đồng Thành gật gật đầu, cũng không muốn nói cái gì nữa,liền rảo bước đi về phía trước.Lăng Hạo Triết lại không có tiến lên, chỉ là thấy bóng dáng của cậu,trên vẻ mặt mang theo chút phức tạp.Có lẽ Khang Đồng Thành đi bộ thật lâu mới tới trạm xe, vừa vặn mộtchiếc xe đã rời đi, một chiếc xe vừa tới.... Khang Đồng Thành nhìn thoáng qualịch xe ra vào, phải đợi nửa giờ!Hiện tại đã khoảng 5 giờ 30 chiều, sắc trời vào đông cũng đã muốn tối,đợi thêm nửa giờ nữa, trời hẳn là hoàn toàn chìm trong màn đêm.Đã không có ánh mặt trời chiếu rọi, gió lạnh ngẫu nhiên càng thêm rétkhó chịu. Người chờ xe cũng không nhiều, Khang Đồng Thành ngồi trên băng ghế ởbến xe, khoanh tay giữ chặt trong ngực.Sau đó không lâu đèn đường bật sáng, ngọn đèn hôn ám kia cũng khôngkhiến người ta cảm thấy một chút độ ấm, ánh sáng mỏng manh dường như bị hắc ámnuốt sống.Tích!Một giọt mưa rơi xuống trên mặt Khang Đồng Thành làm cậu giật mình ngửađầu nhìn mây đen kịt giăng khắp không trung.Thật đúng là xui xẻo, Khang Đồng Thành không khỏi than thầm, trời lạibắt đầu mưa.Khương Hàn từ công ty lái ô tô về nhà, bởi vì tiểu Vương tài xế vìkhông khỏe nên xin nghỉ, hôm nay hắn phải tự mình lái xe, dĩ nhiên cũng khôngđi chiếc xe dài kia.Hạ xuống cửa kính chiếc Hummer H3, Khương Hàn có chút buồn chán, trờiđã tối, bởi vì cơn mưa, không cảm thấy tự tin khi lái xe, tốc độ xe hắn rấtchậm, một bàn tay châm điếu thuốc, cũng không phải đặt lên môi mà rít chỉ làđặt gần mà thôi.Khói thuốc thong thả bốc ở cửa kính xe, hình thành một vòng sương, cũngkhiến cho cảnh sắc bên ngoài càng thêm mông lung.Lúc nhìn thấy đứa nhỏ ở bến xe, mới đầu hắn cũng không có để ý, chỉ làđứa nhỏ kia ôm tay, động tác có vài phần quen thuộc, hắn liền nhìn lâu hơn mộtchút.Mà vừa vặn đứa nhỏ ngước mặt lên, tựa hồ là đang nhìn xem có xe mà mìnhchờ hay không. Nhưng có lẽ do trời lạnh, vừa nhìn một cái liền lập tức cúi đầurụt trở về.Khương Hàn cảm thấy dường như đứa trẻ kia vừa thở dài, cho dù qua cửakính xe mông lông căn bản không thấy rõ động tác rất nhỏ của nó.Giống một con thú nhỏ cần được bảo vệ. Trong lòng Khương Hàn nghĩthế.Là em trai của Khang Đồng Hân thì phải? Bởi vì có khuôn mặt tương tựKhang Đồng Hân mà nhớ rõ. Có lẽ bởi vì qua cửa kính xe có cảm giác mông lung,giờ phút này hắn nhìn thiếu niên, chỉ cảm thấy người thiếu niên mảnh khảnh nhưmột cành thủy tiên, đơn bạc cô liêu đến mức có thể đứt đoạn.Khuôn mặt thiếu nhiên nhu hòa, một tầng vầng sáng nhợt nhạt thản nhiên.Khương Hàn cong lên khóe miệng, lộ ra một mạt ý vị thâm trường ý cười.Rồi sau đó liền lái xe hướng bên cạnh thiếu niên, dừng xe.Tựa hồ là bị đèn xe làm cho sợ hãi, thiếu niên ngẩng đầu lên, cổ mảnhkhảnh không được bảo vệ hơi hơi vươn ra, rồi sau đó liền nhanh chóng thu lại,chỉ là lúc này không có hoàn toàn lui vào, mà là đặt cằm lên đầu gối, đôi mắtthẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Hàn, không, phải nói là xe của Khương Hàn.Khương Hàn lấy tay lau bọt nước trên cửa kính xe, nhìn thấy thiếu niênkhông hề chớp mắt nhìn chằm chằm xe của mình, khóe môi thiếu niên tựa hồ mở ra,không biết tự nói cái gì... Nhưng có một loại không hiểu đau thương, giống nhưbối cảnh màn mưa đen sẫm.Tựa hồ thần kinh bị cái gì đâm một chút, Khương Hàn nhìn thấy bộ dángcủa thiếu niên, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.Mở cửa xe liền bước xuống.Thiếu nhiên nhìn thấy người từ trên xe bước xuống cũng cả kinh, theosau cũng không biết vì sao trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Khương Hàn càngngày càng gần.Cái loại ánh mắt này, Khương Hàn không hiểu cảm thấy tim đập nhanh.Khang Đồng Thành nhìn thấy nhãn hiệu Hummer ở trước mắt, nghĩ KhươngHàn trước kia từng dùng loại xe này, trong lòng không hiểu có chút chua sót,nếu là Khương Hàn giờ phút này, dĩ nhiên sẽ không để cậu ngồi ở trong này.Cho dù bến xe cũng có mái che chống đỡ, nhưng không nói đến hạt mưalạnh như băng, chỉ gió thôi cũng đủ làm cho cậu lạnh run.Nhưng vào lúc này, cậu nhìn thấy cửa chiếc xe kia mở ra, mà người đitới, Khang Đồng Thành không tự chủ được trợn to ánh mắt.Khương Hàn!Không ngờ là Khương Hàn.Hẳn mỗi người đều như vậy, lúc đáy lòng yếu ớt, thấy được người yêu,như vậy một lần nói không chừng là đúng dịp hoặc càng có thể là cho rằng gặpnhau, tự đáy lòng cho rằng là do trời định.Khang Đồng Thành nâng đầu, cằm đặt trên đầu gối, nhìn thấy người đànông chậm rãi đến gần. Một thân áo nỉ màu đen, một tay cầm thuốc lá, tay kia đúttrong túi quần. Giày da giẫm trên vũng nước nhợt nhạt, trên mặt giày trở nênloang lổ."Là tiểu Thành phải không? Còn nhớ tôi không!?" Khương Hàn đi vào bếnxe, hơi hơi nghiêng người hỏi.Tư thế như vậy, hình ảnh như vậy, có một loại mờ ám nói không nên lời.Khang Đồng Thành lập tức gật đầu chào.– "Khương Tiên Sinh."Rõ ràng trong lòng vẫn muốn gặp người đàn ông này, nhưng lại không biếtđối mặt như thế nào, thói quen nhìn mặt Khương Hàn khô héo đầy nếp nhăn,nhìn thấy giờ phút này phong thần tuấn lãng, có một loại trùng hợp mà tương tựkhuôn mặt.Khương Hàn gật gật đầu.– "Ở chỗ này chờ xe?"– "Ừm, bất quá giống như tối nay."Nói như vậy Khang Đồng Thành liền không tự chủ rụt đầu. Cậu không thíchmặc áo cao cổ, cho nên cổ không được che chắn, cho dù đem đầu rụt lại thế nào,phía sau vẫn hoàn toàn trống trơn.Khương Hàn nhìn thấy cổ thon dài kia, có thể thấy khớp xương, làn da ởphía dưới ánh đèn đường chiếu rọi mang theo một tầng sáng màu da cam.– "Chắc là rất lạnh! Cậu như vậy chắc sinh bệnh mất, tôi đưa cậu vềnhé?" Khương Hàn nói.Kỳ thật rất muốn lập tức đồng ý, ông ấy là Khương Hàn, đây là cơ hộitốt cỡ nào, nhưng là, miệng so với đại não còn nhanh hơn.– "Tôi đã chờ được một lúc lâu, không chừng xe sắp tới rồi. Vẫn khôngcần phiền đến Khương tiên sinh." Ngữ khí có loại xa lạ nói không nên lời.Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, cho dù tại thế giới kia hai người ở chungnăm năm, nhưng tại thế giới này, bọn họ chung quy chỉ là hai người xa lạ mớigặp một lần mà thôi.Khang Đồng Thành dốc lòng, từ ngữ 'người xa lạ' này, làm cho cậu cảmthấy khó chịu.Nhịn xuống thân thể hơi hơi run rẩy, Khang Đồng Thành đợi nghe bướcchân người kia rời đi. Nhưng thật lâu sau, đều không có, Khương Hàn vẫn đứng ởbên cạnh cậu, che chắn gió lạnh cho cậu.Kinh ngạc ngẩng đầu, liền gặp gương mặt Khương Hàn lạnh lẽo kiên địnhnhưng lại nhu hòa, vẫn nhìn cậu.Hai má liền đỏ lên!– "Ông...." Muốn nói cái gì đó để cho hắn rời đi, hoặc là cảm ơn nhưngcuối cùng lại đứng lên.Người đàn ông giống như biết cậu nghĩ gì, nghiêng người dẫn lối, rồisau đó mở cửa xe cho cậu.– "Mau lên xe, cậu như vậy khẳng định sẽ cảm lạnh, chị cậu sẽ rất lolắng." Khương Hàn đạm cười nói.Nguyên bản đang đi về phía trước, thân hình đột nhiên khựng lại, là bởivì Khang Đồng Hân sao? Cậu còn đang nghĩ, Khương Hàn kế tiếp sẽ gặp lại KhangĐồng Hân như thế nào, không ngờ chính cậu lại trở thành cái gọi là 'bà mối'.– "Làm sao vậy?" Nhìn thấy thiếu niên đứng trong mưa bất động, KhươngHàn hỏi.Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, mắc mưa thật không thoải mái, nhưng vẫncòn hơn bị khóa trong xe.Suốt dọc đường đều không nói câu nào, Khang Đồng Thành tựa vào cửa kínhxe, hai má dán tại cửa thủy tinh lạnh như băng, đầu có chút hỗn độn, có chútkhốn đốn.Khương Hàn mới đầu còn cố ý gợi chuyện nhưng thấy cậu không có ý muốnnói liền cũng ngừng lại.Xe vững vàng mà thong thả đi về phía trước, đầu Khang Đồng Thành ngẫunhiên lay động khi xe tạm dừng. Tựa hồ là đang ngủ, mặt hơi nhăn, hô hấp cóchút dồn dập, hai má dán trên mặt thủy tinh, không biết là do máu lưu thôngkhông tốt hay là do nóng mà đỏ bừng một mảnh.Ở chỗ ngã tư, phía trước xuất hiện sự cố, con đường về nhà của KhangĐồng Thành đông nghẹt như nêm cối, Khương Hàn không thể không dừng xe. Nghiêngđầu nhìn thấy thiếu niên chợp mắt giống như ngủ say, rồi sau đó tựa hồ đã nhậnra cái gì dị thường, liền nhíu mi. Tay đặt lên trán thiếu niên, nóng bỏng! Rồisau đó lại duỗi tay sờ quần áo màu đen trên người thiếu niên, đều ướt cả. Hiểnnhiên là ở trong mưa đợi lâu lắm....Nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má thiếu niên.– "Tiểu Thành, tỉnh tỉnh, cậu phát sốt, trên người đều ướt, phía trướcđang kẹt xe, đi đến nhà của tôi trước nhé? Ngay tại phụ cận...." Khương Hàn ônhòa hỏi.Nhưng trong mê man, thiếu niên hiển nhiên là hồ đồ, nhưng lại nghiêngđầu, hoàn toàn không có thanh tỉnh.Khương Hàn khẽ thở dài một hơi liền quay đầu xe lại.Chương 5 Người ngoài cuộcTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaEdit: TìnhTuy rằng đã mê man nhưng Khang Đồng Thành không cảm thấy an ổn, đầutiên là cảm giác nóng rực khiến toàn thân như kêu gào đau đớn, rồi sau đó làcảm giác bị bóng đè, liên tiếp không ngừng...Đã từng trải qua cảm giác bị người ta dùng gối bịt chặt mặt mũi cho đếnkhi không thở được dẫn đến tử vong, hiển nhiên cho dù cậu đã quên đi nhưngtrong khoảnh khắc này, trí nhớ lại một lần nữa bị khơi gợi.Không ngừng trải qua cảm giác thân thể bị đè nén chặt chẽ, miệng mũikhông thông, muốn đưa tay cầu cứu nhưng căn bản không có khả năng, giống nhưchân tay đều bị bẻ gãy...Sau đó là khuôn mặt Khương Hàn, tuổi trẻ rồi tuổi già, khuôn mặt lúcsắp chết vàng vọt như nghệ, không ngừng hiện lên ở trước mắt.Muốn tỉnh lại, lại không thể, cảm giác chính mình đang liên tục chết đisống lại, ngay cả rốt cuộc mình có thật sự chết đi rồi sau đó tỉnh lại haykhông đều không có cách để nhận biết.Có lẽ hết thảy cũng là do bóng đè mà thôi... Nhưng sau khi tỉnh sẽ nhưthế nào? Hoặc là từ lúc nào lại rơi vào mộng?Từ lúc được con cháu Khương Hàn mua về?Lúc nhìn thấy Khương Hàn?Hay lúc chết đi?Toàn bộ hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, ngay cả sự tồn tại của cậuvà Khương Hàn cũng là mộng?Càng không ngừng miên man suy nghĩ, lại cảm thấy thân thể phát lạnhtừng đợt, rõ ràng là vừa rồi nóng như vậy, giờ phút này lại giống như đang ởSiberia.Bàn tay vô ý thức sờ soạng, sau đó tìm được một chỗ mềm mại, liền khôngngừng vùi cả người vào đó theo bản năng.Khương Hàn trở lại phòng liền nhìn thấy thiếu niên trước đó còn kêunóng, đến giờ phút này lại đem chăn bao thân mình thành con nhộng. Nhưng ngaycả như thế vẫn liên tục run rẩy...Khương Hàn đến gần, nhìn thấy thiếu niên đang không ngừng vơ lấy đệmchăn, cho dù chính mình đã bao kín mít, lại còn đang không ngừng lôi kéo chăn.Đưa tay sờ lên trán thiếu niên, thực nóng!Khương Hàn nhíu mi, đem thiếu niên ôm vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng laylay vài cái, hỏi:– "Tiểu Thành, cậu có khỏe không? Muốn tôi đem cậu đến bệnh việnkhông?"Cũng không nghĩ tới, Khương Hàn vừa kéo Khang Đồng Thành, ngay lập tứcđã bị ôm lấy. Thiếu niên giống như tìm được chỗ ấm áp, không ngừng dụi vào lòngKhương Hàn, thậm chí còn thăm dò, đem mặt ép sát vào mặt hắn.Một loạt hành động này làm cho bàn tay ôm ấp của Khương Hàn cứng đờ,sau đó khuôn mặt biểu lộ một nụ cười ý vị thâm trường, nói:– "Không nghĩ tới... đứa trẻ này lại đáng yêu như vậy." Nói xong liền ômlấy khuôn mặt Khang Đồng Thành, quả nhiên thiếu niên không ngừng dùng hai má cọxát lòng bàn tay hắn.Đáng yêu như thế, Khương Hàn thật không muốn buông tay, hắn vốn thíchthiếu niên đáng yêu như vậy. Vì thế liền xoa tóc thiếu niên, nhìn thấy mồ hôinhỏ xuống, khuôn mặt anh khí kia cùng Khang Đồng Hân có 5 phần tương tự.Ở trong ngực Khương Hàn tìm được vị trí thoải mái, thiếu niên liền imlặng, một tay nắm cổ áo Khương Hàn, một tay áp lên ngực hắn, nhìn vào giống hệtmột chú cún nhỏ đang ngủ say.Sau khi an ổn được một chút, thiếu niên lại bắt đầu loạn nháo, bàn tayáp lên ngực thỉnh thoảng chống lên, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó, bờ môi khéphờ đôi lúc hé mở tựa hồ đang nói cái gì...Khương Hàn ghé tai vào bên môi thiếu niên.– "Khương Hàn...."– "Khương....Hàn!"Tuy rằng mỏng manh nhưng thập phần rõ ràng từng chữ, Khương Hàn nhíumi, lại nhìn mặt thiếu niên, trên mặt hắn xuất hiện một mạt hứng thú.Khóe miệng ý cười càng rõ, đem thiếu niên đặt lên giường, sau đó lấy từhòm thuốc ra một miếng dán hạ sốt, lưu loát xé mở dán lên trán thiếu niên.Lấy di động trong túi ra, bấm gọi.– "Uy, là Khang Tiểu Thư phải không?" Vừa thong thả bước đi trongphòng, Khương Hàn cười lạnh nói chuyện qua di động.Lúc Khang Đồng Thành tỉnh lại đã là nửa đêm, mông mông lung lung cảmgiác được mình không phải ở phòng của Khang Đồng Thành chân chính, cũng khôngphải căn phòng quen thuộc của chính mình.Cảm giác buộc chặt trên trán làm cho cậu không tự chủ được đưa tay sờ,thì ra đó là một khối băng dán, dính vào giữa trán.Đưa tay kéo miếng thuốc dán xuống, Khang Đồng Thành giữ trong tay,trong phòng tối đen, cậu cũng không rõ lắm là đồ vật gì. Bất quá có thể phỏngđoán, hẳn là miếng dán hạ sốt, cái này ở năm mươi năm sau cơ hồ là bị đào thải,cũng may cậu đã từng thấy qua.Trong óc hiện ra cảnh gặp gỡ Khương Hàn, rồi sau đó Khương Hàn muốn đưacậu về nhà, ngồi trên xe... Trí nhớ trong lúc này liền hiện rõ!Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang ngủ, sau đó phát sốt?Bàn tay sờ sờ quần áo trên người, tựa hồ quần áo ướt đã được cởi ranhưng nội y vẫn còn, nhưng vừa mới ra mồ hôi nhiều nên lúc này Khang Đồng Thànhcảm thấy dính dấp khó chịu.Một mảnh tối đen, Khang Đồng Thành bước chân xuống giường, dưới chânthật mêm mại, là thảm lông?Đồng thời ngẩn ra, trong lòng Khang Đồng Thành mãnh liệt dậy sóng,Khương Hàn khi trước cũng trải một lớp thảm lông dê rất nặng, chính bởi vì cậuluôn để chân trần đi tới đi lui, nhớ rõ lúc đó chuyện này còn trở thành lời đồnđãi trong bọn người hầu, chẳng qua sau đó bị Khương Hàn âm thầm che miệng!Khương Hàn vẫn là Khương Hàn, mặc kệ là tuổi trẻ hay là tuổi già, đềucó người ông ấy yêu, không phải sao?Cảm giác bài xích đối với Khương Hàn tuổi trẻ tựa hồ giảm đi rất nhiều,thậm chí lúc này, cậu bức thiết muốn thấy hắn, có lẽ là bởi vì bị bệnh nên càngthêm muốn thấy, người trong lòng mình quan tâm!Đẩy cửa phòng ra, đèn tường ngoài phòng vẫn đang mở nhưng không sángsủa mấy, Khang Đồng Thành không biết lúc này là mấy giờ, hiện tại ra khỏi phòngngủ, đối mặt với đại sảnh yên lặng, cậu mới giật mình, cho dù cậu muốn gặpKhương Hàn nhưng cũng không phải vào lúc như thế này.Hiểu rõ như vậy liền muốn đi vòng quanh một chút. Cũng không phải bởiánh sáng mông lung trong phòng hấp dẫn.Phòng ở rất lớn, là kiểu châu Âu cách điệu, lầu một là đại sảnh, phíatrên là trần nhà, ở giữa trần nhà là một ngọn đèn thủy tinh rất lớn, theo thanglầu lên lầu hai, có một loạt phòng, rồi sau đó là lầu ba. Tổng cộng có ba phòngở, rộng lớn dị thường.Khang Đồng Thành trừng lớn mắt nhìn cảnh vật trước mặt hết thảy đềugiống như!Nguyên bản bởi vì thảm trải sàn mà kích thích cảm giác càng thêm mãnhliệt, cùng với kết cấu của Khương gia – nơi cậu từng ở giống nhau. Nơi này thậtgiống như cùng một khuôn với Khương gia 50 năm sau, cùng một vận mệnh, chỉ làtăng số người hầu cùng với một ít phương tiện hiện đại mà 50 năm sau mới có.Cảm giác quen thuộc làm cho Khang Đồng Thành thậm chí muốn rơi lệ.Một tay cậu chống lan can, một tay che miệng, ngọn đèn hôn ám trong đôimắt long lanh ngập nước, vành mắt đã đầm đìa tùy thời có thể tràn ra, nhưng lạikhông rơi xuống, tay kia của cậu gắt gao bưng kín miệng, bởi vì chỉ như vậy mớicó thể làm cho cậu không kêu lên sợ hãi, không đến mức gào khóc!Cậu tự nhận là một người bình tĩnh, duy chỉ có chuyện với Khương Hànlại không có biện pháp ngăn bản thân xúc động.Cậu yêu hắn, cũng là sau khi hắn chết mới phát hiện, thật sự là trêungười, không phải sao?Hít thở thật sâu, làm cho chính mình bình tĩnh.– "Tiểu Thành, cậu tỉnh?"Bỗng nhiên xuất hiện tiếng người, làm cho Khang Đồng Thành cả kinh.Xoay người lại liền thấy Khương Hàn trong một chiếc áo ngủ màu đỏ, tựahồ là áo lông thiên nga, dưới ngọn đèn sáng bóng nhợt nhạt.Tóc của hắn không giống trước đây hoàn toàn vuốt ra phía sau, mà tùytiện lòa xòa trước trán, đem khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn che bớt.Xem như dịu dàng hơn nhiều.– "Sao lại để chân trần đi ra?" Khương Hàn cúi đầu nhìn thấy đôi chânmàu tuyết trắng nổi bật trên nền thảm đỏ, làm cho người ta không thể không đểý.Trái tim Khang Đồng Thành dường như bị hung hăng chạm phải, trong lúcnhất thời khuôn mặt trong trí nhớ cùng ở trước mắt tựa hồ trùng hợp, nhớ rõ ôngấy cũng từng nói với cậu như vậy, rõ ràng là răn dạy, lại ôn hòa đến nỗi khôngra uy.Cúi đầu thật thấp, cậu không dám ngước lên nhìn, sợ cảm tình trong mắtsẽ lập tức biểu lộ rõ, đối với Khương Hàn, cậu chỉ là một đứa nhỏ từng gặp quahai lần mà thôi!Khương Hàn nhìn thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn chân mình, khôngbiết suy nghĩ cái gì, trong nháy mắt thiếu niên cúi đầu kia, trong mắt toát lênmột loại tình cảm làm cho hắn kinh ngạc, bởi vì quá mức nồng đậm. Hắn cũng cóchút mơ hồ, theo dung mạo của thiếu niên, nếu từng có tiếp xúc, hắn không cókhả năng hoàn toàn không ấn tượng. Như vậy, vì cái gì? Trong lúc ngủ mơ lại kêutên mình, trong mắt toát ra biểu lộ không nên có...Tuy vậy, việc này tựa hồ không quan trọng, không thể bộ dáng của thiếuniên đối với hắn có vài phần hấp dẫn, hắn thích bộ dáng đơn thuần đáng yêu nay,huống chi đứa nhỏ này lại là em trai của Khang Đồng Hân, bộ mặt tương tự, có lẽcũng có cảm giác!Thân thể bỗng nhiên bị ôm lấy, Khang Đồng Thành chỉ mới kịp hô mộttiếng, liền đã bị vùi vào lòng Khương Hàn. Bởi vì kinh hách, hai mắt cậu trừngthật to, hốc mắt còn lưu lại nước mắt làm cậu giống như một chú cún convô hại.– "Em đang bị cảm để tôi ôm em vào phòng." Khương Hàn nói, đầu nghiêngvề một bên đối diện ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Thành.Bị ôm ngồi ở trên giường, Khang Đồng Thành vẫn có chút hoảng hốt. Cáitrán bị sờ nhẹ...– "Miếng dán hạ sốt trên trán rớt rồi sao? Cũng may sốt cũng hạ rồi,thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?" Khương Hàn hỏi, giọng nhu hòa.Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu nhìn Khương Hàn, cũng không trảlời, nếu Khương Hàn vẫn dịu dàng như vậy, tuổi trẻ lại giàu có như vậy, hẳn làkhông ai không thích? Trong lòng đột nhiên mờ mịt.Cậu yêu Khương Hàn cho nên muốn cùng ông ấy răng long đầu bạc nhưng là,đối với Khương Hàn cùng chính mình hiện tại, thật có thể sao?– "Suy nghĩ cái gì vậy? Lo lắng chị của cậu sao? Tôi đã gọi điện cho côấy, cô ấy rất lo cho cậu, nhưng tôi đã nói với cô ấy cậu không có việc gì."Khương Hàn nhìn thiếu niên, phát hiện thật sự cùng Khang Đồng Hân giốngnhau, thiếu niên thực thích ngẩn người, luôn có dáng vẻ đăm chiêu, không biếtsuy nghĩ cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu, cho nên hắn cũng chỉ có thể đoán.Nguyên bản trong lòng yên ổn vừa nghe được ba chữ Khang Đồng Hân liềnchợt lanh, quả nhiên là thế? Bởi vì Khang Đồng Hân nên mới đối tốt với mình,luôn muốn đoạt Khương Hàn từ trong tay Khang Đồng Hân, nhưng giờ phút này cậumới nghĩ đến, Khương Hàn của hiện tại nếu không yêu Khang Đồng Hân thật nhiềuthì sau này sẽ không trở thành một ông lão cô đơn lặng lẽ?Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, nếu cậu phá hoại chuyện của Khương Hàncùng Khang Đồng Hân, như vậy về sau Khương Hàn cũng sẽ không xuất hiện...Là như thế này sao? Như vậy không phải cậu chính tay bóp chết người màcậu yêu?Khang Đồng Thành ôm lấy đầu mình, cậu không nghĩ tới chuyện này, rõràng Khương Hàn chính là Khương Hàn, thậm chí nhiều hành động tương tự nhưngcái loại cảm giác này, cảm giác cùng lúc trước không hề giống. Lúc trước, khinhìn thấy khuôn mặt già nua của Khương Hàn, cậu luôn ảo tưởng, nếu ông ấy trẻhơn một chút bọn họ có thể ở bên nhau lâu hơn một chút...Nghĩ đến đây, Khang Đồng Thành lại giật mình, cậu luôn tự cho là đúng,đến tận bây giờ đều nghĩ cậu nên lựa chọn thế nào, có nên làm hay không? Cậu kỳvọng thế nào? Nhưng có lẽ Khương Hàn căn bản không muốn hoặc là giờ phút nàycho dù cậu nói cho ông ấy biết Khang Đồng Hân sau này sẽ phản bội, sẽ đối xửvới ông ấy rất tàn nhẫn, có lẽ người đàn ông này vẫn như trước không oán khônghận... Nếu Khương Hàn dễ dàng buông bỏ Khang Đồng Hân mà lựa chọn mình, như vậychính mình còn có thể thương ông ấy sao?Nếu là như thế, cậu còn rối rắm cái gì? Từ đầu cậu chính là người ngoàicuộc. Chẳng qua nghĩ đến chính mình sống lại sẽ ở vào rơi vào giữa chuyện này!– "Tiểu Thành, làm sao vậy? Cậu suy nghĩ gì vậy?" Khương Hàn kiên nhẫnngồi ở mép giường, bàn tay vỗ về tóc ngắn mềm mại của thiếu niên.Khang Đồng Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằmKhương Hàn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cơ hồ đều run rẩy, thuận miệng nói:– "Khương Hàn, tôi thích ông!" Mang theo khí thế phá phủ trầm châu (đậpnồi dìm thuyền – Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hếtthuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánhthắng).Ý nghĩ của Khang Đồng Thành rất đơn giản, cậu chính là đơn thuần muốnbiểu đạt tình yêu của bản thân, đối với Khương Hàn, mà hiện tại Khương Hàn ngaytrước mặt, cho dù cảm giác không giống nhưng quả thật cùng một người. Cậu khôngcần đáp án, thậm chí cái gì cũng không cần, thậm chí có thể bị hiểu lầm là nóimê.Cũng có thể lý giải là do bệnh nên cảm thấy trong lòng yếu ớt, đó làlời nói muốn chôn sâu ở trong lòng nhưng hoàn toàn không giữ nổi mà bật ra màthôi.Trong lòng thậm chí còn muốn nhiều hơn, có lẽ cậu còn có thể đợi đếnlúc Khương Hàn bị Khang Đồng Hân vứt bỏ! Như vậy Khương Hàn có lẽ vẫn là KhươngHàn, chỉ là khi nhìn thấy hắn thống khổ, cậu làm sao có thể nhẫn tâm?Chương 6 – Cậu yêu aiTác giả: Chỉ Tiêm Táng Saedit: Tình——————————————————————————————————————————————————Cách xưng hô trong này có chútrối, tui sử dụng từ 'hắn' để chỉ Khương Hàn lúc trẻ, từ 'ông ấy' để chỉ KhươngHàn lúc già, từ 'cậu' để chỉ Khang Đồng Thành và từ 'cô ấy' để chỉKhang Đồng Hân. Chú thích 1 chút để bạn đoc dễ hình dung nhân vật đang nóiđến ai ^^——————————————————————————————————————————————————-Lúc nói ra lời này, trong mắt Khang Đồng Thành cũng kinh ngạc vì chínhmình nhưng cậu không hối hận. Nhưng cậu thật không ngờ Khương Hàn đáp lại.– "Tôi cũng thích cậu, tiểu Thành." Khương Hàn cười nói.Khang Đồng Thành trong một khắc thậm chí không biết biểu đạt tình cảmcủa mình như thế nào.– "Tôi, tôi..." Miệng khép mở không nói nên lời, rốt cuộc đây là chuyệngì?Khương Hàn đưa tay xoa đầu Khang Đồng Thành, sau đó nhìn vào mắt cậunói:– "Tôi cũng thích cậu, giống như em trai của tôi vậy."Một câu liền làm Khang Đồng Thành nháy mắt thanh tỉnh, Khương Hàn làmsao có thể yêu một đứa trẻ vừa mới gặp qua hai lần? Cậu thật không rõ 'thích'của mình cũng không phải từ 'thích' trong miệng hắn?Nhưng giờ phút này cậu không có dũng khí giải thích.Khương Hàn nhìn chăm chú vào sắc mặt Khang Đồng Thành, đuôi mắt hơicong, sau đó ngồi bên người cậu, hỏi:– "Tiểu Thành có người trong lòng sao? Hmm... Là đàn ông, hơn nữa giốngtôi vài phần?"Khang Đồng Thành cũng không trả lời, chỉ là bàn tay nắm lấy sàng đansiết chặt. Khương Hàn thấy vậy cũng hiểu được vài phần nhưng hắn vẫn khôngngừng hỏi:– "Có phải tên của người đó cũng là... Khương Hàn?" Đây là một phán đoáncực kỳ lớn mật, không thể nghi ngờ mị lực của bản thân, Khương Hàn không nghĩsẽ trở thành một người thay thế.Sắc mặt Khang Đồng Thành trở nên trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu, rồisau đó lại cúi thấp, cắn đôi môi bởi vì thiếu máu mà không còn màu sắc bìnhthường, trắng bệch như đã chết.Thật lâu sau, Khang Đồng Thành gật gật đầu, cậu không biết Khương Hànlàm thế nào đoán được, nhưng nếu quả thật Khương Hàn hiện tại cùng Khương Hànmà cậu thương nhớ không xem như là cùng một người, như vậy Khương Hàn đoán hoàntoàn là chính xác.Người đàn ông cậu thích cùng Khương Hàn trước mắt có tương tự mà cũngtên là Khương Hàn.– "Nếu cậu thương hắn như vậy thì nên nói cho hắn, chứ không phải nóivới tôi – một người mới gặp qua hai lần." Khương Hàn nâng cằm Khang Đồng Thành,nói.– "Người ấy đã đi rồi..." Hơi hơi nghiêng đầu, không đối diện Khương Hàn,Khang Đồng Thành cơ hồ nghiến răng nói.– "Vì sao không đuổi theo tới chân trời góc biển?"Khương Hàn thản nhiên, như đùa như thật cười nói:– "Bất quá, cậu vẫn còn nhỏ, tư tưởng cũng không trưởng thành, có lẽcậu cũng không nghĩ yêu người đàn ông kia nhiều như vậy, có lẽ qua một đoạnthời gian cậu sẽ quên. Mặc kệ thế nào, tôi đều thấy đáng tiếc, dù sao tôi chỉlà một người thay thế."Câu nói cuối cùng kia là tạm dừng một chút mới nói hết, tựa hồ là ngữkhí trào phúng.Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, Khương Hàn rất cao, cho dùlà đang ngồi, cậu cũng phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng hắn, Khương Hàn nóinhư thế có phải hay không đại biểu nếu hắn yêu thật sự sẽ vì người hắn yêu đuổiđến chân trời góc biển?– "Ông ấy... đã qua đời!" Khang Đồng Thành cúi đầu nói.Không khí trong phòng đột nhiên hoàn toàn thay đổi, nếu nói vừa rồi làkhẩn trương, hiện tại chính là nặng nề, hoàn toàn nặng nề.Hơi hơi giương mắt nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Khương Hàn, liềnthấy được khắp khuôn mặt hắn đều đờ đẫn, trong mắt ẩn ẩn biểu lộ, tựa hồ là...Hận!Hận ý cực kỳ thâm trầm, cho dù che dấu giỏi nhưng trong lúc này khôngtự giác toát ra.Hắn hận cái gì? Khang Đồng Thành thầm nghĩ. Nhưng lúc nhìn lại, trongđôi mắt kia trừ bỏ dịu dàng, cái gì cũng không có... Là cảm giác sai?Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành:– "Người chết như ngọn đèn tắt, cho dù có thể sống lại cũng cùng trướckia bất đồng, em có hiểu chưa?" Thanh âm Khương Hàn nhu hòa mà khàn khàn, ẩn ẩntựa hồ muốn thoát ra cái gì, rồi lại tựa hồ cái gì cũng không có.Khương Hàn nói làm cho Khang Đồng Thành ngẩn ra, đúng vậy, đã chết thìlàm sao có thể sống lại? Cảnh còn người mất, giờ phút này cậu gặp được cũngkhông phải là Khương Hàn của cậu, hoặc là nói, cậu cùng Khương Hàn không baogiờ có thể gặp lại...Khang Đồng Thành không muốn nói chuyện, cậu cảm thấy đầu đau nhói, thânthể cũng khó chịu. Cậu không nên lại trở lại thế giới này, nếu là im lặng chếtđi, có lẽ còn có thể gặp lại Khương Hàn...Thật lâu sau khi trấn an Khang Đồng Thành, Khương Hàn thấy Khang ĐồngThành cũng không đáp lại, liền buông tay đứng lên "Trên người đầy mồ hôi khóchịu, phòng tắm ở kia, em có thể tắm rửa một chút nhưng nhất định phải lau khôcơ thể." Khương Hàn chỉ vào cánh cửa tương đồng màu với vách tường nhưng bêntrong có ánh sáng màu, rồi sau đó liền rời khỏi.Khang Đồng Thành nhìn thấy bóng dáng kia, hơi hơi nhăn mày, cũng khôngbiết vì sao thuận miệng nói:– "Thực xin lỗi."Khương Hàn xoay người, có chút kinh ngạc.– "Không cần...trên thực tế tôi cũng không để ý việc làm một người thaythế nhưng nếu cậu muốn, có thể đem tình yêu đối với hắn cho tôi?" Khương Hànnói như thế xong liền đóng cửa, ra khỏi phòng trên mặt còn tươi cười không rõnguyên nhân.Khang Đồng Thành đi vào phòng tắm, đối với lời nói của Khương Hàn trướckhi rời khỏi, cậu cũng không hoàn toàn hiểu được, cái gì là không ngại trởthành người thay thế? Cái gì là đem yêu cho hắn?Cậu phải thương hắn?Mở vòi hoa sẽ, dòng nước ấm áp chảy xuống thân thể lạnh lẽo, hơi hơirun rẩy, cả thân thể đều trở nên thư sướng.Bởi vì được dội qua nước, đầu cậu tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều. Cậu cầnbình tĩnh, trên thực tế từ khi phát hiện chính mình trở thành Khang Đồng Thành,có thể gặp được Khương Hàn lúc trẻ, cậu cũng chưa từng yên ổn. Mà hôm nay cùngKhương Hàn nói chuyện, cậu ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó nhưng không rõ...Có lẽ cậu có thể thuận theo tự nhiên, để cho sự việc cứ thế mà phátsinh rồi sau đó dùng mọi cách đề bù đắp. Bất kể thế nào, cậu cũng là em traiKhang Đồng Hân, bỗng nhiên yêu Khương Hàn, cũng làm cho sự việc nguyên bản cóthay đổi, không phải sao? Y Lương biến thành Khang Đồng Thành, là sự thay đổilớn nhất, mà bởi vì sự thay đổi này, không khỏi tạo nên những thay đổi khác.Những điều hôm nay cậu nói, Khương Hàn cũng không phải không đểý. Như vậy cho dù hiện tại Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân ở cùng một chỗ, rồisau đó bị vứt bỏ, có lẽ Khương Hàn sau này cũng không hoàn toàn biến thành KhươngHàn mà cậu yêu thương...Cậu luôn sợ hãi, chính mình ra tay sẽ làm cho Khương Hàn không xuấthiện nữa, luôn suy nghĩ người mình yêu rốt cuộc là Khương Hàn nào, lại bỏ qua,sau khi mình sống lại, thế giới này cũng không giống, không có khả năng trở lạiquỹ đạo, Khương Hàn hiện tại có lẽ ngay cả cơ hội đụng tới thiếu niên Y Lươngkia cũng không có.Mà mục đích mới đầu của cậu là gì?Đoạt Khương Hàn từ tay Khang Đồng Hân, làm cho hắn không cần chịu taibay vạ gió? Không thể nghi ngờ ý nghĩ như vậy là lệch khỏi quỹ đạo, cậu khôngnghĩ như vậy là hủy hoại Khương Hàn về sau.Cho nên, ngay từ đầu, tư tưởng chính là mâu thuẫn, từ đầu, cậu không cóchân chính suy nghĩ kỹ càng, chính mình sau khi sống lại thì nên làm gì?Mà hiện tại, việc cậu có thể làm duy nhất chính là thuận theo tự nhiên,nên cậu có thể không bài xích việc yêu Khương Hàn hiện tại như vậy giống nhưvừa rồi Khương Hàn nói, mặc kệ là chân trời góc biển, có chuyện gì xảy ra, mặckệ hắn yêu Khang Đồng Hân ra sao, chính mình cùng hắn tuổi tác không cáchnhiều, đều có thể làm cho hắn yêu thương mình...Quyết định như vậy, Khang Đồng Thành bỗng nhiên cảm thấy thư thả. Xemnhẹ vết thương trong lòng, Khương Hàn già nua kia, chỉ có thể ở lại trong trínhớ của cậu... Bởi vì cho dù Khương Hàn hiện tại già đi, cũng sẽ không phải làKhương Hàn mà cậu mong nhớ, cái loại cảm giác này, cũng với cảm giác lần đầutiên mặc áo sơ mi màu trắng đi xuống thang lầu nhìn thấy một ông lão mặc mộtthân tây trang màu đen vẻ mặt nghiêm khắc ngồi trên xe lăng, đã là hoàn toànbất đồng.Tùy ý cầm lấy khăn tắm bao lấy bản thân đem cơ thể ném lên giường lớn,cuộc sống của cậu, từ ngày mai mới thật sự bắt đầu, cho nên, đêm nay hãy để chocậu nhớ lại một chút, ông lão cùng cậu sinh sống qua năm năm kia!Cuối cùng lúc toàn thân mỏi mệt liền rơi vào giấc ngủ.Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại đã tới gần giữa trưa, Khang Đồng Thànhngồi ở trên giường vẫn có chút mông lung, nghiêng đầu thấy một mảnh giấy ghichú, liền cầm lên xem.'Nếu đói bụng, tủ lạnh có đồ ăn, đặt trong lòng vi sóng hâm nóng ròihãy ăn, giữa trưa tôi sẽ trở lại – Khương Hàn' bút tích mạnh mẽ hữu lực.Trên mặt thảm đỏ không biết từ khi nào xuất hiện một đôi dép lê màuđen, Khang Đồng Thành nhìn thấy đôi dép kia chợt ngẩn người, nhưng sau đó liềnxỏ vào chân. Trên người cậu còn quấn một tầng khăn tắm, bởi vì qua một đêm sayngủ đã hoàn toàn trượt xuống tới thắt lưng, cũng may trong phòng có điều hòa ấmá, cậu lộ nửa người ở trên như vậy vẫn không cảm thấy lạnh.Phía chân giường để sẵn một bộ quần áo, mặt trên như trước dán một tờ giấyghi chú.'Tặng cho cậu.'Đơn giản ba chữ, lại ấm áp như thế.Khang Đồng Thành nhìn bộ quần áo màu trắng, Khương Hàn này rốt cuộc suynghĩ cái gì, cậu hoàn toàn không rõ, là bởi vì cậu là em trai Khang Đồng Hâncho nên mới cẩn thận chăm sóc như vậy sao?Mặc xong quần áo, Khang Đồng Thành liền đi xuống lầu, dưới ánh sáng banngày nhìn quanh tòa nhà, tuy rằng đã không còn khiếp sợ như tối qua nhưng lúcnày lại thật sự đập vào mắt mình, cơ hồ hoàn toàn giống nhau, đối với cậu thậtđúng là một loại tra tấn.Trong nhà thực im lặng, Khang Đồng Thành từ lầu hai đi xuống dưới mớiphát hiện, trong phòng trừ bỏ cậu thì không còn ai nữa, một tòa nhà lớn nhưvậy, thế nhưng không có lấy một người hầu.Bất quá nghĩ đến Khương Hàn lúc tuổi già cũng không mong có nhiều ngườiở trong nhà, nào con cháu, người hầu, cõ lẽ cũng không phải ý của ông ấy, chínhlà những người đó thật sự không chịu thua kém, nếu không trông coi cẩn thận,cũng không biết có thể nháo ra chuyện gì nữa.Dọc theo thang lầu đi xuống dưới, loại cảm giác quen thuộc, khi đó cậucũng như thế, mặc áo sơ mi trắng Khương Lâm chuẩn bị cho cậu, chậm rãi thongthả đi xuống, ông lão ngồi trên xe lăn ngay tại đầu cầu thang, không có biểutình gì, trên gương mặt quá mức nghiêm khắc lại lộ ra nụ cười ấm áp làm cho cậuan tâm rất nhiều.Khương Hàn ở thành phố A được xem như là một nhân vật truyền kỳ, đạikhái lời đồn khi đó chính là, gây dựng sự nghiệp thành công từ lúc trẻ, sau đólại bị vị hôn thê vứt bỏ, công ty lâm vào nguy cơ nợ nần chồng chất, ông bị bỏtù 3 năm, Khương Hàn sau khi ra tù liền mai danh ẩn tích đến gần 10 năm, chờngày xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, đến 40 tuổi ông ấy đã trở thànhtruyền kỳ của giới kinh doanh....Bất quá lúc Khương Hàn quen biết Khang Đồng Hân thì ông ấy cũng rấtgiàu có, nhưng không thể nghi ngờ, báo chí cũng từng đưa tin, việc phá sản làsự thật, còn có 3 năm tù giam.Chỉ nhìn một cách đơn thuần là vì tiền, thật sự khó tưởng tượng.Bước xuống bậc thang cuối cùng, cửa lớn đột nhiên mở ra, Khương Hànbước vào, trên đầu hắn điểm vài bông tuyết trắng, tựa hồ không thấy Khang ĐồngThành, hắn rũ bỏ những bông tuyết trên đầu, cởi áo khoác lông, lúc này mớigiương mắt nhìn lên.– "Cậu tỉnh?" Lúc thấy Khang Đồng Thành, ánh mắt Khương Hàn tựa hồ sánglên, nhưng chỉ trong nháy mắt.Khang Đồng Thành gật gật đầu.– "Bên ngoài tuyết rơi rồi sao?"Độ ấm trong phòng làm cho cậu suýt nữa thì quên hiện tại đang là mùađông.– "Ừm! Tuyết rất lớn, xem ra hôm nay cậu không thể trở về được rồi,trên mặt đất đã bắt đầu có tuyết đọng, như vậy trở về không an toàn. Tôi sẽ gọicho chị cậu." Khương Hàn đến gần nói.Nếu Khương Hàn đã nói như vậy, Khang Đồng Thành cũng không có biện phápphản bác, sau chuyện tối hôm qua nếu hôm nay cậu kiên trì đi về, ngược lại cóvẻ kỳ quái. Liền gật gật đầu.– "Chưa ăn gì phải không?" Khương Hàn nói.– "Vâng, tôi vừa tỉnh ngủ."– "Có đói bụng không? Tôi đem thức ăn đi hâm nóng một chút!" Khương Hànnói xong liền đi vào phòng bếp.Khang Đồng Thành tim đập mạnh và loạn nhịp– "Ông...." Ông ấy phải tự mình làm? Rất khó tưởng tượng một người nhưKhương Hàn sẽ vào bếp, lúc gặp Khương Hàn, bên người ông ấy đều có người hầu,đương nhiên, khi đó ông ấy đã liệt nửa người....Nghe được Khang Đồng Thành gọi, Khương Hàn quay đầu lại, có lẽ là nghivấn trên mặt cậu quá rõ ràng, Khương Hàn chỉ đạm cười.– "Khương Hàn trong lòng cậu chưa từng vào bếp sao?"Lúc này đây Khang Đồng Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cậu thậtkhông ngờ Khương Hàn lại hỏi trực tiếp như vậy... Tuy nhiên đối với Khương Hàn,có lẽ cậu thật sự hiểu biết quá ít!Chương 7 Ba ngườiTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaEdit: TìnhĐối với một bàn đồ ăn, Khang Đồng Thành chỉ biết trố mắt nhìn, cầmchiếc đũa thậm chí không biết nên đặt ở đâu trước, cho dù đồ ăn này theo KhươngHàn nói là lấy từ tủ lạnh ra rồi hâm nóng lên sau đó nấu cơm thôi, nhưng đốivới Khang Đồng Thành mà nói cũng đủ rung động thật lâu!– "Sao không ăn đi?" Khương Hàn hỏi một câu, lúc này Khang Đồng Thànhmới động đũa nhưng cũng chỉ rầu rĩ xới cơm trong bát.Khương Hàn nhìn thiếu niên, hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên,hỏi:– "Bởi vì tôi giống người kia cho nên lúc nãy cậu không thể phân biệt?Có lẽ tôi nên mang kính mát..."Khương Hàn vốn muốn thay đổi bầu không khí, trêu Khang Đồng Thành cườinhưng cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Khương Hàn, rồi nói: – "Thực xin lỗi."– "Chuyện này không cần phải xin lỗi, trong lòng mỗi người đều có ký ứcđáng nhớ và đối tượng mà mình muốn tưởng nhớ." Khương Hàn cười cười nói, biểutình trên mặt cố biểu hiện không hề để ý đến chuyện nhỏ này.Khang Đồng Thành miễn cưỡng nở một nụ cười, đối với Khương Hàn hiệntại, cá tính của hắn, vẻ mặt của hắn, cậu đều rất khó thích ứng. Khương Hàn màcậu gặp được, tuy rằng sủng cậu, đối với cậu vô cùng tốt nhưng sẽ không bao giờbiểu hiện gì ra nét mặt, thậm chí có khi rất nghiêm khắc, cũng chỉ có lúc cậusinh bệnh mới vuốt ve dịu dàng với giọng nói ấm áp mềm mại như thế này.Mà Khương Hàn hiện tại hoàn toàn tương phản, có bao nhiêu ý tốt đềuphải thể hiện toàn bộ trên nét mặt, tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ýnhưng xác thực là rất để ý, làm cho cậu không biết phải làm sao.Rõ ràng muốn thuận theo tự nhiên nhưng Khương Hàn biểu hiện, ngôn ngữ,thậm chí làm cho cậu có một loại cảm giác có lỗi, thật giống như lúc hắn nóicâu kia 'Cho dù trở thành thay thế phẩm cũng không để ý.'Thật thâm sâu mù mịt.Mang theo sợi dây câu, chờ con cá đến ăn mồi, lại không biết thả xuốngnước là mồi câu ngon lành hay móc câu bén nhọn.Cảm giác nguy hiểm không lường được.– "Ăn nhiều một chút." Không biết khi nào, Khương Hàn đã ngồi bên cạnhcậu, gắp một miếng đồ ăn để vào bát của cậu.– "Cám ơn." Chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm.'leng keng, leng keng.'Lúc chuông cửa vang lên, Khương Hàn đang rửa bát ở trong bếp, KhangĐồng Thành ngồi ở sopha muốn vào giúp lại bị ngăn cản, chỉ có thể ngồi không.Nghe tiếng chuông cửa, Khang Đồng Thành liền hướng Khương hàn trongphòng bếp nói vọng vào: – "Tôi đi mở cửa." Không chờ Khương Hàn đáp lại, cậu đã tới cửa lớn, mởcửa.Cửa mở ra, người đứng trước cửa đem cơ thể bao bọc toàn bộ, căn bảnkhông thấy rõ mặt mũi, áo khoác dài màu đen, mũ len màu đen, khăn quàng cổ màuđen, cả người đều kín mít, duy nhất lộ ra bên ngoài là đôi mắt.Người nọ tựa hồ muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy người mở cửa không phảingười hắn muốn gặp nên nguyên bản muốn nói lại chuyển thành động tác thủ thế,chỉ có một động tác nho nhỏ làm tuyết trên người hắn rơi cả xuống đất.– "Là tìm Khương Hàn? Mời vào, ông ấy ở bên trong." Khang Đồng Thành cóchút tò mò khi nhìn thấy người trước mặt, thân hình tương tự cậu, nhìn cặp mắtđơn thuần kia, tuổi tác hẳn là không lớn.Người nọ nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên......– "Uy...."– "Tiểu Lương, sao cậu lại tới đây?"Ngay lúc Khang Đồng Thành kinh ngạc, người nọ thế nhưng trực tiếp hướngvào sân đầy tuyết mà chạy, Khương Hàn cũng chạy ra.Tiểu Lương? Tương tự âm đọc làm cho Khang Đồng Thành một trận hoànghốt. Chính trong một khắc hoảng hốt của cậu, người nọ nguyên bản đứng trongtuyết lại chạy trở về.Một màn kịch diễn ra trong phông nền trời tuyết trắng xóa, người nọchuẩn xác nhào vào lòng ngực Khương Hàn.Lúc này, Khương Hàn đưa lưng về phía cậu nên Khang Đồng Thành cũng nhìnkhông thấy vẻ mặt của hắn.– "Khương tiên sinh, ông giúp tôi đi, tôi không còn chỗ nào để đi,trường học biết chuyện của tôi... Bọn họ đuổi tôi, còn cấm không cho ở lại kí túcxá! Còn có, còn có hôm nay là... Lễ Giáng Sinh!" Thanh âm của thiếu niên tuy rằngmang theo nức nở nhưng cực kỳ réo rắt.Khang Đồng Thành đoán được quan hệ của Khương Hàn và thiếu niên nọ,trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, không ngừng nói với chính mình, chuyệnnày hết thảy đều là đã xảy ra, chỉ là khi đó cậu không thấy, mà hiện tại cậuthấy được mà thôi, căn bản không cần chú ý!Lễ Giáng Sinh sao? Hôm nay! Khang Đồng Thành nghĩ, ở Khương gia 5 năm,ngoại trừ ngày tết cùng ngày liên hoan của cổ đông thì không có ngày lễ nàokhác, mà ở cuộc sống trước đây của cậu, có ấm no nhưng chưa từng đón ngày lễthế này nên nhận thức của cậu về ngày lễ thực nông cạn. Thiếu niên ôm chặt Khương Hàn, hai bàn tay không mang bao tay, tronggiá lạnh lâu trở nên đỏ bừng.
Khang Đồng Thành đứng ở cửa nhìn hai người ngoài cửa, phòng trong bởi vỉ cóđiều hòa thực ấm áp mà lúc này do mở cửa nên khí ấm không ngừng thổi ra bênngoài, cũng làm cho cơ thể cậu ở khoảng giữa nóng lạnh. Trên người còn mặc áosơ mi mỏng manh, nghĩ, bản thân nên đi vào nhưng không cách nào hoạt động đôichân.Khương Hàn đẩy thiếu niên ra, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo, nói:– "Chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch, điểm này tôi hy vọng cậu hiểuđược, đối với chuyện của cậu, tôi không còn cách nào giúp đỡ. Nhưng ngày lạnhthế này, cậu có thể ở lại đây một đêm."Tuyết bên ngoài rất lớn, tuyết đọng đã muốn tới mắt cá chân người,Khương Hàn xoay người, trên mặt mang theo vài phần cứng rắn lạnh lẽo, lúc nhìnqua Khang Đồng Thành liền dịu dàng hơn không ít.
Quan hệ giao dịch? Là quan hệ này? Ở 50 năm sau đối với cái gọi là quan hệ giaodịch Khang Đồng Thành có hiểu biết sâu sắc không thể không nghĩ nhiều, nhìnthấy trong mắt thiếu niên toát ra, cậu cơ hồ có thể khẳng định...
Tuy nhiên, cậu cũng không biết, nguyên lai Khương Hàn có chạm qua thiếu niênnày không? Hơi hơi ngửa đầu nhìn Khương Hàn đi đến trước mặt. Rồi sau đó bàntay bị cầm tuy rằng độ ấm trong tay không cao nhưng so với tay cậu ấm hơnnhiều.– "Cậu đứng ở đây làm gì, thân thể còn chưa khỏe, không mau đi vào."Giọng nói dịu dàng như trước, trong cảnh tuyết rơi giống như gây ra ảo giác.Thiếu niên vẫn đứng ở cửa, đôi mắt đen láy trong tuyết rơi cực kỳ rõràng.Là khóc sao?Tựa hồ do dự một lát. Mà thiếu niên hiển nhiên hiểu lầm, bởi vì hắncùng Khang Đồng Thành đi vào nhà, cho dù hai mắt rưng rưng, nhìn thấy KhangĐồng Thành, ánh mắt vẫn lộ ra vi diệu.Nghĩ đến sẽ không vào. Dù sao nếu thật sự hiểu lầm, hẳn là dỗi rồi rờiđi. Bất quá có lẽ cũng giống mình trước kia, hiểu biết thân phận của mình. Cóthể vào nhà cũng đã là ơn trời rồi!Vào phòng, Khang Đồng Thành vừa run một chút, lập tức một ly sữa ấm ápđã đặt trước mặt cậu. – "Uống một chút đi, thân thể cậu còn yếu, ngủ được thì nên ngủ nhiềumột chút." Khương Hàn ngồi bên cạnh cậu nói bên tai.Thiếu niên đứng ở bậc cửa cởi áo khoác dài, mũ len cùng với khăn quàngcổ. Lúc này Khang Đồng Thành mới phát hiện, tuy rằng nhìn bên ngoài kín mít, kỳthật thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay, một cái quần Jean thủng lỗchỗ có thể nhìn thấy làn da bên trong.Một đôi giày thể thao bởi vì đi lâu trong tuyết mà đã muốn ướt sũng.Này cũng là nguyên nhân thiếu niên vẫn chậm chạp đứng ở bậc cửa mà chưa dámvào.Có lẽ bởi vì bên ngoài gần đông lạnh tới nơi, cho dù ở trong phòng ấmáp, thiếu niên vẫn run rẩy cả người. Khang Đồng Thành nhìn thấy thiếu niên nhưthế, trong lòng dâng lên một cảm giác không đành lòng, nhưng chủ nhân của cănnhà còn chưa nói gì, cậu cũng là khách thì cũng không có quyền nói.
Trầm mặc thật lâu, thiếu niên mấy lần giương mắt nhìn chằm chằm Khương Hàn nhưngKhương Hàn đơn giản chỉ là cầm lấy tờ báo tài chính kinh tế yên lặng xem.Khang Đồng Thành cuối cùng đứng lên, chân cậu mang đôi giày rất dày màKhương Hàn đã chuẩn bị cho cậu, mà trong phòng này có thảm lông dày cũng sẽkhông cảm thấy lạnh.Cởi giày ra, đi tới trước mặt thiếu niên, sau đó đặt ở bên chân hắn.– "Không ngại liền mang vào đi!"Thiếu niên giương mắt nhìn, trong ánh mắt không hề có thiện ý.Hiển nhiên Khang Đồng Thành cũng đoán được nên cũng không để ý, dù saochính mình hiện tại là kẻ địch trong mắt thiếu niên...Thiếu niên cởi giày ra mang giày của Khang Đồng Thành vào. Khang ĐồngThành nhìn thấy đôi chân của thiếu niên không có mang tất, đi trong tuyết, giàyđã ướt sủng, đôi chân cũng lạnh đến đỏ bừng. Mang giày xong, thiếu niên đi tớitrước mặt Khương Hàn, cặp mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm.Khương Hàn không thể nghi ngờ ánh mắt kia có bao nhiêu lực hấp dẫn,thiếu niên tự nhiên biết rõ. Khương Hàn đứng lên, trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia vui sướngnhưng, Khương Hàn lại vòng qua thiếu niên.Khang Đồng Thành hơi hơi cau mày, tuy rằng làm như vậy đúng là cáchnhanh nhất, nếu thiếu niên chỉ là vui chơi qua đường, như vậy không thể nghingờ hành động của Khương Hàn là đúng.Nhưng tình cảnh lúc này, thiếu niên khẩn thiết cầu xin, bất kể thế nào,trong mắt người ngoài hoặc nói là trong mắt Khang Đồng Thành chính là hành độngquá đáng.Ở Khương gia 5 năm, chuyện như vậy cậu gặp qua không ít, Khương Hàn đểngười khác vào nhà như vậy đã là tốt lắm rồi, chỉ sợ là những người bảo vệ ratay đem người ta đuổi đi thật xa.Nhưng thiếu niên cũng không có sai, nếu theo Khương Hàn nói chính làgiao dịch, như vậy chỉ có thể nói, thiếu niên quá mức khờ dại, nghĩ đến dịudàng mà Khương Hàn diễn trò chính là thật?Mà nếu không phải... Khang Đồng Thành ngẩng đầu, Khương Hàn đi đến trướcmặt cậu, không biết khi nào trên tay đã có thêm một đôi dép lê, rồi sau đó cúixuống đặt dưới chân Khang Đồng Thành.
Hành động như vậy thật ái muội mà mang theo một chút hèn mọn, nếu đổi thànhngười khác, Khang Đồng Thành hoàn toàn có thể khẳng định người nọ yêu thươngcậu nhưng trước mặt là Khương Hàn...Cậu cũng không biết tại sao Khương Hàn lại thích diễn như vậy.Nếu nói Khương Hàn lúc trước là sâu sắc nhưng buồn bã mang theo chánđời, hiện tại đoán không ra. Hắn có thể dịu dàng như nước, ôn tồn nói nhỏ nhẹcũng có thể lãnh khốc vô tình, thậm chí lạnh lùng đến vậy.
Một người như vậy giống như hoàn toàn không có tình cảm, Khang Đồng Thành giờphút này thậm chí hoài nghi, người đàn ông này thật sự có thể bị một cô gáingốc nghếch như Khang Đồng Hân tổn thương sao?Chương 8 – Buông tha cho...Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaLúc sau Khương Hàn vội đến thư phòng làm việc, phòng khách chỉ còn lạiKhang Đồng Thành cũng thiếu niên tên tiểu Lương. Phòng khách thì lớn, sô phacũng lớn, cho nên hai người muốn tránh không gặp nhau, cho dù là cùng một khônggian, chỉ cần không nhìn là được.Mà hiện tại Khang Đồng Thành cùng tiểu Lương đều ngầm chấp nhận cáchthức này.Khang Đồng Thành không chút để ý, tự nhiên đem chân gác cuộn trên sôpha, cậu không thích xem TV, vì thế vừa rút một cuốn tạp chí, vừa đặt cốc sữaKhương Hàn đã pha cho cậu lên bàn.Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mỗi khắc đều thật yên lặng.– "Cậu đi theo Khương tiên sinh đã lâu rồi sao?" Thiếu niên đột nhiênmở miệng nói.Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn thiếu niên, cậu ta tựa hồ rất khôngthích ứng với không khí trầm mặc, hai tay gắt gao nắm chặt, sau khi hỏi xong,răng liền cắn chặt môi.– "Tôi trả lời câu hỏi của cậu, cậu cũng sẽ nói cho tôi biết chứ?"Khang Đồng Thành đáp, buông tạp chí trong tay xuống.Thiếu niên tựa hồ có chút tức giận, trừng mắt nhìn Khang Đồng Thànhliếc mắt một cái:– "Tôi đã theo Khương tiên sinh được một tuần, nhưng Khương tiên sinhlà cả một tuần đều đến với tôi, quản lý nói Khương tiên sinh từ trước đến nayđều thích mới mẻ, rất ít khi cùng với một người nào đó qua một tuần, hắn nóitôi không giống như những người khác. Cho nên lúc này đây gặp chuyện không maytôi mới hướng quản lý xin địa chỉ của Khương tiên sinh."Là giống như một lỗ hổng, một khi được mở, nước liền theo đó mà đổra.Khang Đồng Thành nhìn ra được, thiếu niên nói chính là sự thật, tuyrằng có thể có chút khoa trương nhưng không thể nghi ngờ vị quản lý kia đanglàm cho thiếu niên này nhầm lẫn.– "Tôi với Khương Hàn không phải là loại quan hệ giống như cậu nghĩ,chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng phải tôi phát sốt lại gặp trời mưa, mới ở lạiđây." Khang Đồng Thành cũng thành thật nói.Thiếu niên cảm thấy kinh ngạc, mang theo nghi ngờ cùng không thể tin:– "Cậu trông rất được." Không tự chủ được liền nói ra miệng.Một thiếu niên thật đơn thuần:– "Cám ơn! Đây không phải là lý do cho quan hệ của tôi với Khương Hàn."Khang Đồng Thành cười yếu ớt.– "Tôi nghĩ... Thật có lỗi. Vậy cậu tên là gì? Tôi tên Lương Văn." Mộtkhi giải trừ nguy cơ, thiếu niên hòa nhã trở lại, thậm chí có chút ngượng ngùngđáng yêu, hơi hơi cúi đầu, hai má ửng đỏ.Khương Hàn coi trọng thiếu niên này cũng không phải không có lý.– "Trời sinh tôi là Gay, cũng không có ba mẹ, lên đại học được bạn họcgiới thiệu đến làm nhân viên tạp vụ tại 'Đương Dạ', vốn không nghĩ đến phải làmcái loại này... Sau đó quản lý nói với tôi, Khương tiên sinh chấm tôi. Cậu cóbiết không? Khương tiên sinh ở thành phố A rất nổi danh, cũng rất có tiền, sauđó tôi đồng ý... Lúc ở cùng Khương tiên sinh... Là lần đầu tiên của tôi!" Giọng nóicủa Lương Văn càng ngày càng nhỏ, hai má ửng đỏ, tràn đầy ngượng ngùng.Khang Đồng Thành gật gật đầu, cậu không biết nên tiếp lời như thế nào,trong lòng có chút không thoải mái, hiện tại cậu đang nghe chính là lịch sửphong lưu của Khương Hàn!– "Tôi thấy Khương tiên sinh đối với cậu rất tốt, cậu giúp tôi nói vớiông ấy vài lời để cho ông ấy giúp tôi đi, công việc quán bar của tôi bị pháthiện, còn có chuyện 'bán', trường học đuổi tôi, tôi thật sự không còn cách nào.Xem như là phần thưởng cho việc tôi cùng ông ấy qua một tuần đi..." Nam hài nóixong ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tràn ra.Hiển nhiên thiếu niên tuy rằng đơn thuần nhưng cũng biết Khương Hàn đốivới cậu cũng không có nhiều ý tứ, cho nên cũng không dám yêu cầu nhiều...Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của thiếu niên, Khang Đồng Thành hoảng hốtnghĩ tới chính mình, khi đó cha thì mê cờ bạc, mẹ thì bệnh nặng, cậu chỉ là mộthọc sinh trung học, cũng đã cầu xin như thế, cầu xin bác sĩ, cầu xin chủ nợ...Cái loại cảm giác này là áp lực ở trong lòng nếu không nghĩ đến thì nóchỉ mơ hồ nhưng một khi nhớ tới lại giống như con sóng cứ tuôn trào ra...– "Cậu...Sao lại khóc?" Thấy Khang Đồng Thành đột nhiên rơi nước mắt,Lương Văn lập tức khẩn trương, co quắp đứng trước mặt Khang Đồng Thành lạikhông biết nên an ủi thế nào.Đưa tay lên sờ mặt, quả nhiên là nước mắt ấm áp.Thân thể được dịu dàng ôm lấy, Khang Đồng Thành theo quán tính tự ômlấy bản thân, lúc cậu khóc chưa hề phát ra âm thanh, chỉ có nước mắt, đó là bởivì lúc trước cha cậu say rượu mỗi khi nghe cậu khóc đều đánh cậu, cho nên lặpđi lặp lại nhiều lần liền trở thành thói quen nhưng chính bởi vì dáng vẻ nhưvậy càng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.Khương Hàn vừa mở cửa thư phòng, liền nghe thấy giọng nói đầy nghi vấncủa Lương Văn, cũng không biết vì cớ gì liền vội vàng đi xuống lầu. Thấy KhangĐồng Thành khóc, nội tâm đột nhiên chấn động, không chút suy nghĩ liền ra taybảo vệ thiếu niên đang cuộn tròn trên sô pha.– "Không liên quan tôi, tôi không biết vì cái gì cậu ấy lại khóc!" BịKhương Hàn chất vấn, Lương Văn lập tức biện giải cho mình.– "Chuyện của cậu, tôi sẽ xử lý, tôi giúp cậu liên hệ một trường họckhác, cho cậu một khoản tiền để đi học nhưng về sau này phải dựa vào bản thân,mặc kệ là chuyện tốt hay xấu cũng là chuyện của cậu, nhớ kỹ chúng ta chỉ làquan hệ giao dịch." Khương Hàn gằn từng tiếng nói với Lương Văn, nhất là khinói đến 'quan hệ giao dịch', lại càng nhấn mạnh.Dứt lời liền ôm Khang Đồng Thành đi lên lầu.Lương Văn đứng ở dưới lầu, thần sắc có chút phức tạp nhìn bóng dángKhương Hàn cùng với thiếu niên đang chui đầu vào lòng ngực hắn. Tuy rằng thiếuniên nói bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng Khương Hàn rõ ràng rất coitrọng...Khương Hàn là lãnh khốc, đối với tình nhân lại lạnh lùng, tình nhân đốivới hắn có lẽ ngay cả quần áo cũng không bằng, ít nhất quần áo còn có thể mặcđến lúc chết nhưng đối với Khương Hàn, tình nhân càng thêm có số phận bithương, có lẽ là một ngày, vài ngày, đều là ngắn ngủi cả.Nhưng trong vài ngày này, Khương Hàn cũng thật dịu dàng, giống như mộtdòng nước ấm áp đem cậu bao dung hoàn toàn ở bên trong, một khi hắn đã lạnhlùng thì đó trở thành một khối băng không hơn không kém. Hắn ra tay hào phóngnhưng quy củ của hắn đó là một khi đã thanh toán tiền thì coi như xong, khôngcòn một chút dính dáng.Quan hệ tiền và hàng hóa, cho nên tình người đối với hắn sao mà rẻ rúngđến đáng thương.Mà chính bởi vì như thế, có càng nhiều thiếu nam thiếu nữ lao đầu vàomối quan hệ với hắn, khẩn cầu hắn một mối quan hệ đặc biệt, khẩn cầu tình yêucủa hắn.Chỉ tiếc, một quy cũ khác của Khương Hàn chính là hắn chỉ chạm vàongười tự nguyện 'bán' thân.Rõ ràng biết tính nết của Khương Hàn, lại vẫn khẩn cầu một chút bấtđồng, có lẽ là do khuyến khích của quản lí, nhưng quan trọng hơn là do cảm giácở chính cậu, một tuần kia, người đàn ông dịu dàng gọi cậu 'tiểu Lương' như thếnào có thể không phải là yêu cậu...Tuy nhiên hiện tại, sự thật đã ở trước mắt.Lương Văn cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lả tả xuống thảmđỏ, hình thành những vệt tròn đỏ thẫm.Khang Đồng Thành bình tĩnh lại là lúc đã ở trong phòng ngủ của KhươngHàn. Đây là một gian phòng cùng với vận mệnh không hề tương xứng, quá mức đơngiản.Đối với bản thân mình đột nhiên hồi tưởng lại chuyện xưa mà thương tâm,Khang Đồng Thành không thể phủ nhận!– "Vì sao lại đối tốt với tôi?" Ngồi trong lòng Khương Hàn, Khang ĐồngThành hỏi.– "Bởi vì cậu đáng giá." Khương Hàn đáp lại, ngữ khí nhu hòa.Đây là một loại cảm giác rất không chân thật, rõ ràng hai người mới gặpmặt không lâu, Khang Đồng Thành đối với Khương Hàn có cảm giác đặc biệt là cóthể giải thích, như vậy Khương Hàn thì thế nào? Vừa gặp đã yêu? Không... Có thểđối với Lương Văn nói ra những lời quyết tuyệt, Khương Hàn không phải người nhưvậy.– "Là bởi vì tôi thích một người giống với ông mà không phải ông chonên ông nghĩ muốn chứng minh lực hấp dẫn của mình sao?" Những lời này có vẻ điquá giới hạn bởi vì Khương Hàn ngoại trừ đối với cậu rất tốt thì không có bấtcứ bày tỏ nào. Nhưng mà cậu chịu không nỗi cái cảm giác mập mờ này.Khóe miệng Khương Hàn hơi hơi cong lên:– "Cậu có thể nghĩ như vậy cũng được."– "Phải không?" Khang Đồng Thành khẽ thở dài một cái:– "Ngày mai, nếu ngày mai có thể thì đưa tôi trở về đi!"Bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cậu không biết giờ phút này KhươngHàn nói lời nào là thật lời nào là giả dối, thật thật giả giả làm cho cậu đoánkhông ra. Thậm chí có thể nói Khương Hàn hiện tại so với Khương Hàn cậu gặpđược lợi hại hơn nhiều, khi đó Khương Hàn đối với cậu đều đơn giản chỉ là tốtmà thôi, đơn thuần, đương nhiên cũng bởi vì cậu không có gì để cho.– "Được." Khương Hàn lên tiếng, nắm thật chặt bàn tay thiếu niên ômtrong lòng.Cứ như vậy đi! Thuận theo tự nhiên đi! Cậu thậm chí muốn nhìn một chútKhương Hàn này rốt cuộc làm sao bị Khang Đồng Hân tước đi vũ khí, nếu KhươngHàn trước khi bị Khang Đồng Hân vứt bỏ là như vậy thì có lẽ cậu càng hy vọnghắn bị Khang Đồng Hân vứt bỏ!Hoảng hốt cảm thấy được càng mệt mỏi, Khương Hàn đã chết mà giờ phútnày chính mình lại xuất hiện, ngoại trừ làm cho chính mình yêu thương mộtKhương Hàn không còn bóng dáng thì không còn cách nào khác.Khương Hàn trước mặt tuy rằng đối với mình rất tốt nhưng đối với mộtngười như trước mắt, cậu không thể nào yêu. Cho dù cái cảm giác tương tự nhưngbất quá cũng là bởi vì có quan hệ với người kia, bọn họ cũng không có cùng kýức.Có lẽ cậu cũng nên sống thật tốt mà không phải suốt ngày suy nghĩ đếnmối quan hệ rối rắm với Khương Hàn tàn nhẫn này!– "Để cho tiểu Lương một mình ở dưới lầu không sao chứ?" Nhẹ nhàng đẩyKhương Hàn ra, Khang Đồng Thành hỏi.– "Tôi đã đồng ý giúp cậu ấy!" Khương Hàn tràn đầy ý cười nhu hòa đáplời "Nói cho tôi biết, người đàn ông kia là như thế nào đi?"Khang Đồng Thành nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Khương Hàn, thật lâu saumới nói:– "Một người đáng để yêu, lại có vết thương trong lòng luôn sống trongbuồn bã."– "Như vậy cậu phát hiện tôi không đáng yêu nên mới vứt bỏ?" Khương Hàndứt khoát hỏi. Một người đối với cảm giác của người khác có thể cảm nhận đượcthực rõ ràng, là chấp nhận hoặc cự tuyệt!Khang Đồng Thành gật gật đầu, thực kiên định.Từ quyết tâm đến rối rắm, từ rối rắm đến dao động, từ dao động đếnthanh tỉnh, từ thanh tỉnh đến hỗn loạn, lại từ hỗn loạn đến sáng tỏ thông suốt!Cảm xúc vô cùng phức tạp! Nhưng cậu hiểu được, cậu không yêu người đàn ông nàycho dù có khuôn mặt tương tự, cảm giác tương tự nhưng hơi thở không đúng, hắnkhông phải... Khương Hàn.– "Từ tối hôm qua cậu nói yêu tôi cho đến bây giờ cũng chưa đến 24 giờ!Là bởi vì tiểu Lương sao? Cậu ấy nói với cậu cái gì rồi nên cậu đối với tôi cóthành kiến? Tôi với với cậu không tốt sao?" Khương Hàn hỏi, cũng không phù hợpvới cá tính của hắn, những vấn đề này là giống như đang... dây dưa. Khẩu khíkhông cam lòng.– "Có lẽ vậy!" Không có trả lời trực tiếp, Khang Đồng Thành chỉ nhẹnhàng thở dài, Khương Hàn thật... đã chết!Đứng lên, đẩy cửa phòng ngủ, Khang Đồng Thành ra khỏi phòng Khương Hàn:– "Tôi đi ngủ một chút, nếu có thể, tôi hy vọng đêm nay được về nhà."Khang Đồng Thành nói.– "Được. Cậu thật sự rất kiên quyết!" Khương Hàn không tự chủ được cảmthán. Rồi sau đó nhìn Khang Đồng Thành khép cửa lại... Vẻ dịu dàng che dấu bênngoài nháy mắt bị vạch trần, một cỗ tức giận dâng lên, làm cho hắn dù biết làđang diễn trò, chẳng qua cảm thấy thiếu niên này hợp với khẩu vị nhưng lại vô ýmà tức giận.Phịch một tiếng, nắm tay hung hăng nện lên vách tường.Đêm mưa kia, hắn chẳng qua là bị cảm giác tương tự, bị hơi thở hấp dẫnmà thôi...
Chương 9 – ChịTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaLúc Khang Đồng Thành về đến nhà đã là giữa trưa ngày thứ ba tính từbuổi tối ngày hôm đó. Ngã tư đường đầy tuyết đã được dọn sạch, bởi vì trời đổtuyết nên nhiệt độ không khí cũng xuống thấp hơn vài độ. Trên người Khang ĐồngThành vẫn mặc quần áo ngày hôm ấy, lúc xuống xe, thân thể theo phản xạ co rúmlại.– "Đem cái này mặc vào đi!" Khương Hàn bỏ áo khoác bên ngoài của mình,mở cửa xe đi ra.
Khang Đồng Thành quay đầu, nhưng không có đi tiếp:– "Cám ơn ông, không cần đâu."
– "Thật không muốn nhìn tôi?" Khương Hàn khẽ cười một tiếng, đi ra xem, cầmquần áo đặt trên vai Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành cầm quần áo, xếp ngay ngắn xong trả lại cho Khương Hàn. Đây làmột hành động không lại cho Khương Hàn chút mặt mũi nào, nếu như thông thường,Khang Đồng Thành sẽ không làm như vậy. Nhưng theo lời Khương Hàn, cậu quả thậtkhông muốn thấy hắn, cho dù biết chuyện này cậu cũng không thể chi phối được,ít nhất không phải là cậu chủ động. Chuyện như vậy, cậu hiểu được.
Khương Hàn cúi đầu nhìn quần áo, trong ánh mắt tràn đây hung ác nham hiểm, độngtác đưa tay ra tiếp nhận mang theo chút thô lỗ thoáng qua, đương nhiên, khôngthể nhận ra. Lần nữa ngẩng đầu lên, cặp mắt kia đã sớm trở lại dịu dàng nhưnước.
– "Tôi cũng không có làm gì sai không phải sao? Vì cái gì bỗng nhiên chán ghéttôi? Tôi nhớ rõ buổi tối ngày hôm trước chính cậu còn nói thích tôi." Làm bộnhư cực kỳ kiên nhẫn, Khương Hàn hỏi. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biếttại sao bỗng nhiên cố chấp như vậy, chấp nhất với một đứa trẻ mới gặp có hailần.
Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu, đối với việc Khương Hàn bỗng nhiên đề cậpđến chuyện diễn ra đêm hôm trước có chút không thể tưởng:– "Ông để ý chính là việc này sao? Chúng ta mới gặp qua hai lần màthôi... Người tôi thích là ông sao?" Hai câu hỏi, không thể nghi ngờ câu sau càngcó lực sát thương hơn.
– "Cậu thích không phải tôi?" Khương Hàn bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười,tươi cười kia u ám không thể diễn tả bằng lời.
Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn như vậy, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
– "Tôi lên lầu trước đây, Khương tiên sinh!"Ẩn ẩn cảm giác ở Khương Hàn vài phần nguy hiểm, Khang Đồng Thành xoayngười muốn lên lầu. Nhưng mới đi được vài bước, cánh tay đã bị kéo lại, thậthung hăng, trong tình huống không hề phòng bị, rồi sau đó bị kéo một cái, KhangĐồng Thành mất trọng tâm liền ngã về phía sau.
– "Ông..." Khang Đồng Thành chưa kịp nói gì, cả người đã bị ôm chặt trong lòngngực.
– "Cậu cần được ôm ấp như vậy, không phải sao?" Khương Hàn tựa đầu vào vaiKhang Đồng Thành, khóe miệng hơi hơi nhướn lên, cười lạnh nói:– "Cùng với lạt mềm buộc chặt, tôi càng thích cậu đêm đó."
Nguyên bản Khang Đồng Thành đang hoảng hốt vì bị ôm lấy, vừa nghe một câu củaKhương Hàn, đột nhiên thanh tỉnh, lạt mềm buộc chặt, hành động của cậu giốngsao? Có lẽ, ngay từ đầu quả thật là do cậu bắt đầu trước, chẳng qua...
Dùng sức giãy dụa:– "Thật có lỗi, Khương tiên sinh, cái loại mưu kế này không phải tôi cóthể sử dụng mà người như ông cũng không có khả năng mắc mưu."Khương Hàn mà cậu yêu sẽ không như vậy, chỉ biết đối với cậu dịu dàng,không cần biểu lộ cũng có thể cảm giác được dịu dàng, mà không phải như ngườinày, lần lượt đã kích tâm hồn cậu.
Sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, Khương Hàn cơ hồ không dùng một chútsức cũng có thể đem Khang Đồng Thành hoàn toàn giữ trong ngực. Mà Khang ĐồngThành dùng sức chui qua trốn lại chỉ đều phí công, cuối cùng cũng buông xuôi,nhìn xem Khương Hàn rốt cuộc muốn làm gì...
Mà lúc này Khương Hàn bỗng nhiên buông lỏng tay ra, hai tay hơi giơ lên, mộtdáng vẻ bất đắc dĩ.
Từ trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng của Khang ĐồngHân, tựa hồ là chào hỏi với hàng xóm, rồi sau đó đi tới đầu cầu thang.
– "Ai? Tiểu Thành, em đã về đấy à? Chị đang muốn đi mua đồ ăn! Khương tiên sinhđã tới, thật sự muốn cám ơn ngài thật tốt Khương tiên sinh, hai chị em chúngtôi đều chịu ơn của ngài, ở lại ăn cơm nhé! Tuy rằng món ăn đơn sơ đạm bạcnhưng xem như là một mảnh tâm ý." Thấy Khang Đồng Thành khỏe mạnh trở về KhangĐồng Hân hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười mời Khương Hàn.
Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Khương Hàn đang đứng bên cạnh.
– "Không được, tôi còn có việc, đợi cơ hội lần sau đi!" Thật ngoài ý muốn,Khương Hàn từ chối trên mặt còn tươi cười thản nhiên mà dịu dàng.
– "Vâng. Ngài trên đường về cẩn thận." Khang Đồng Thành hướng tới Khương Hànphất phất tay.
Chiếc Hummer màu đen lướt đi. Khang Đồng Thành đờ đẫn đứng tại chỗ, trong lúcnhất thời không biết nên làm gì.
– "Tiểu Thành, em không phải bị bệnh sao? Còn không mau vào nhà, đứng đây sẽđông lạnh." Khang Đồng Hân nguyên bản chuẩn bị đi mua đồ ăn thấy em trai ăn mặcđơn bạc, đứng bất động, lập tức thúc giục.
Lấy lại tinh thần nhìn Khang Đồng Hân rõ ràng đã tiều tụy đi vì lo lắng, cùngvới hỗn loạn còn có vui sướng, cậu bỗng nhiên phát hiện, mặc kệ cô gái này vềsau có thể hay không làm ra chuyện như lời đồn, thì giờ phút này không thể nghingờ, cô ấy thật sự lo cho cậu, thật ấm áp làm sao.
Gật gật đầu, Khang Đồng Thành lên lầu.
Khang Đồng Hân nhìn Khang Đồng Thành lên lầu, rồi sau đó mới yên tâm đi mua đồăn.
Mở cửa, nhìn phòng ở xa lại, cũng có chút hơi ấm gia đình, không có hệ thống lòsưởi, chỉ có thể đốt than đá để sưởi, tuy rằng chỉ chút tình cảm ấm áp nhưngcũng đủ xua tan lạnh lẽo ở trong lòng.
Khang Đồng Thành ngồi dựa vào ghế sô pha cũ kỹ, cậu thực sự mờ mịt.
Có thể nói mục tiêu để cậu trở thành Khang Đồng Thành sau buổi tối hôm đó đãhoàn toàn biến mất. Đúng vậy, một Khương Hàn như thế, căn bản không có khả năngbị tổn thương, bởi vì hắn quá mức vô tình.
Đó là một loại bạc tình không có chút cảm giác ray rứt, hoặc nói là lạm tình(lạm dụng tình cảm). Nhưng không có tình cảm chân thật, càng không nói đến yêu.
Khương Hàn đã chết. Khang Đồng Thành một lần nữa xác định ở trong lòng, ngườikia bất kể có phải là Khương Hàn lúc trẻ hay không, căn bản không quan trọng,bởi vì hắn cũng không phải Khương Hàn mà cậu quen biết.
Nguyện vọng lúc trước của cậu là trở về lúc Khương Hàn còn trẻ, ngăn cản thảmkịch phát sinh, làm cho Khương Hàn có thể mở lòng. Nhưng không thể nghi ngờ, ítnhất đến bây giờ Khương Hàn mà cậu gặp được, không phải như cậu tưởng tượng.Cũng không phải như lời đồn đãi là một người đàn ông anh tuấn thành thật biếtvươn lên...
Đó chỉ là bọt nước? Có lẽ thế!
Nếu như thế, cậu tiếp tục sống ở đây còn có ý nghĩa gì, mất đi người chủ định,làm cho cậu cảm thấy trống rỗng. Sống lại, tựa hồ không còn ý nghĩa. Chẳng lẽlà để làm cho cậu nhận rõ sự thật sao? Nhưng trong lòng cậu vẫn yêu cái KhươngHàn, người đàn ông có thể làm ông nội cậu...
– "Tiểu Thành! Em có đó không? Mở cửa giúp chị. Chị mua nhiều đồ ăn lắm! Haingày em không vè, nhất định phải bồi bổ thật tốt." Khang Đồng Hân đứng trướccửa nói liên miên.
Cho dù phụ nữ có dài dòng, nhưng loại dong dài này không hề làm kẻ khác phiềnchán, ngược lại, rất có hương vị gia đình.
Khang Đồng Thành mở cửa, nhìn thấy tay Khang Đồng Hân bao lớn bao nhỏ, lập tứchỗ trợ lại bị Khang Đồng Hân tránh được.
– "Tiểu Thành, em ngồi một chỗ là được rồi, bao nhiêu đây chị vẫn có thể cầmđược. Ngày hôm đó em không về, chị lo lắng gần chết, vừa vặn là lễ Giáng Sinh,chị làm một bàn đồ ăn, thật đáng tiếc, không thể cùng nhau qua lễ Giáng Sinhmất rồi!" Khang Đồng Hân vừa đem theo đồ đạc đi vào bếp vừa nói.
Khang Đồng Thành đứng ở phía sau, nghe. Trong lòng hơi lo lắng.
Đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, để lại một phần táo trên bệ bếp. KhangĐồng Hân vuốt ngực, dáng vẻ có vài phần đáng yêu, lại có vài phần làm kẻ khácđau lòng.
Đây là một người chị vất vả làm hết trách nhiệm, nếu ở trên thân thể kia cậu cóthể gặp được một người chị như vậy, có lẽ cũng không có cơ hội gặp Khương Hàn...
Trong lòng đã nảy sinh ý nghĩ, trong lúc Khang Đồng Hân mở bếp nấu cơm và cẩnthận nấu đồ ăn, rốt cục cắm rễ.
Cõ lẽ, cậu thật sự có thể làm một người em trai của cô ấy, thật tốt... Dù saoKhương Hàn chân chính cũng ở trong lòng cậu.
– "Tiểu Thành, lại suy nghĩ cái gì thế? Nhưng đi bưng thức ăn, đúng rồi, lầnnày em bệnh, chị lại đến trường học xin cho em nghỉ, lúc trở lại học nhớ viếtgiấy phép, bất quá cũng may ngày mai là thứ sáu, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốtđi." Khang Đồng Hân bưng một chén rau xanh xào nấm hương đi ra từ bếp, đứng ởcửa nhìn Khang Đồng Thành nói.
– "....Vâng!" Khang Đồng Thành sửng sốt, rồi sau đó gật đầu, vào phòng bếp, bưngcanh măng hầm thịt cuộn đi ra, liếc mắt thấy trong nồi còn có cơm chiên vớiđậu, cùng với đĩa mơ khô chưng với thịt:– "Đồ ăn hôm nay thật phong phú!"
– "Cho em bồi bổ nhân lễ Giáng Sinh đấy!" Khang Đồng Hân cười nói:– "Đúng rồi, Tiểu Thành, em bỏ lỡ nhiều buổi học như vậy, có ảnh hưởngđến chương trình học không?"
Khang Đồng Thành lại sửng sốt, lại nói tiếp bởi vì Khang Đồng Thành học kinhtế, lúc ở Khương gia, Khương Hàn cũng có thuê người đến dạy cậu, mà cậu cũngxem như có vài phần thông mình, học được khá nhiều, nên hiện tại các bài họctrong lớp thật ra không vấn đề gì...
– "Vâng, em sẽ mượn tập của bạn học để xem." Khang Đồng Thành đạm cười nói.
Khang Đồng Hân cũng cười lên:– "Tiểu Thành nếu cảm thấy vất vả cũng không nên cố gắng quá sức, tiềnlương hiện tại của chị coi như ổn định, Tiểu Thành cho dù không có lấy được họcbổng, cũng không có gì đâu."
– ".........." Học bổng? Xem ra cậu thật sự phải cố gắng, Khang Đồng Thành thầm nghĩ,trên mặt không hề lộ ra dấu vết, chỉ là đem bát dọn ra rồi ngồi xuống.Chương 10 Làm kháchTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa"Một người?"Ở trong căn tin đại học ồn ào, những câu hỏi dễ dàng bị xem nhẹ, hơnnữa Khang Đồng Thành sẽ không cho rằng có người nói chuyện với cậu, cho nênngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.Lăng Hạo Triết bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể đem phần cơm đặt trướcmặt Khang Đồng Thành, rồi sau đó ngồi xuống. Lúc này Khang Đồng Thành mới ngẩngđầu lên."Là cậu." Khang Đồng Thành thật ra không quá kinh ngạc, chỉ là nuốtxuống một miếng ngư hương cà (món cá hương om cà tím). Lại nói tiếp, đồ ăn ởthời đại này so với đời sau ngon hơn nhiều, 50 năm sau đồ ăn cơ hồ đều là muađược từ siêu thị, rất nhiều gia đình đều trực tiếp mua thức ăn bán sẵn, phòngbếp cơ hồ đều trở thành đồ trang trí."Sao cậu chỉ có một mình? Không ai ăn cùng cậu sao?" Lăng Hạo Triếtkhông khỏi nghi vấn, Khang Đồng Thành tựa hồ luôn ở một mình, mặc kệ là đi vềhay là ăn cơm, ít nhất khi hắn nhìn thấy cậu đều như thế.Khang Đồng Thành có chút không cho là đúng, nói "Ăn cơm nhất định phảicần có người khác ăn cùng?" Khẩu khí cũng bình thường nhưng thản nhiên tạo rachút bất hòa."Tôi không có ý như vậy, chỉ là cậu chỉ có một mình, không cảm thấytịch mịch sao?" Lăng Hạo Triết dịu dàng nói, đối với thái độ của Khang ĐồngThành cũng không để ý lắm."Không đâu!" Dùng đũa vét nốt miếng cá còn lại, Khang Đồng Thành chépmiệng, hết mất rồi.Lăng Hạo Triết nhìn hành động có thể nói là đáng yêu này của Khang ĐồngThành liền đem phần cơm của mình đẩy về phía cậu, nói "Cậu thích ngư hương cà?Vậy ăn của tôi đi!" Sau đó tựa hồ cảm thấy được cái gì liền nói thêm "Tôi chưacó chạm qua đâu."Khang Đồng Thành nâng cặp mắt hạnh nhân, ánh mắt của cậu rất đặc biệt,hình dáng của mắt mèo, con ngươi rất đen rất to, lúc giương mắt nhìn người khácsẽ có một loại cảm giác ngập nước, cho dù bản thân cậu cũng không muốn có loạicảm giác như vậy."Tôi không khách khí đâu!" Bởi vì muốn ăn thêm một chút, Khang ĐồngThành cũng không có từ chối mà trực tiếp hạ đũa.Hành động tự nhiên như vậy đối với Lăng Hạo Triết thực hưởng thụ, lậptức tươi cười rực rỡ."Kỳ thật cậu nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn, như vậy về sau tìmviệc cũng có nhiều ưu đãi, dù sao con người đều trọng quan hệ." Lăng Hạo Triếtvừa và cơm trắng, vừa nói.Đây là khuyên bảo sao? Khang Đồng Thành hứng trí nghe, không phải cậukhông muốn tiếp cận người khác mà chính là người khác không quan tâm thì cậucũng sẽ không thân thiện. Hơn nữa có lẽ là ảnh hưởng từ trước, cậu đối vớingười khác rất khó mở lòng, lúc đầu có chút thân thiên, nhưng một khi không nóichuyện, cũng liền từ bỏ!Chẳng hạn hiện tại đối với Lăng Hạo Triết, cậu không cố ý cự tuyệt ýtốt của hắn nhưng không thể để hắn ở phương diện nào đó có vọng tưởng. Như vậyrất khó... Cho nên cậu thà rằng, lãnh đạm."Kỳ thật cậu có thể tìm một người bạn để cùng nhau ăn cơm hoặc là cùngđi học. Kỳ thật cũng có nhiều người học ngoại trú, dọc theo đường đi cũng cóngười chiếu cố." Lăng Hạo Triết tiếp tục nói.Rốt cục giải quyết hết phần ngư hương cà của Lăng Hạo Triết đưa cho,Khang Đồng Thành ngẩng đầu lên nhưng không có đáp lại."Kỳ thật, nếu cậu không ngại, về sau tôi có thể cùng ăn cơm với cậu."Lăng Hạo Triết cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Khang Đồng Thành mà nói, hai mácó chút đỏ ửng.Lăng Hạo Triết đối với Khang Đồng Thành mà nói thì không thể nghi ngờlà một đứa nhỏ, cho nên đối với hành động của đứa nhỏ, cậu cũng không phản cảm,chỉ là cái loại phương thức biểu đạt ngây ngô này của Khang Đồng Thành làm chocậu không thoải mái."Cậu nói chúng ta có thể làm bạn?" Khang Đồng Thành hỏi.Lăng Hạo Triết lập tức gật đầu."Được!" Nhìn Lăng Hạo Triết tươi cười, Khang Đồng Thành lên tiếng, cólẽ cậu nên có cái gọi là bạn bè, tại thế giới này, hẳn là nên có một cuộc sốngbình thường.Vì thế từ đó, Khang Đồng Thành có một người chị, cũng có một người bạn,cuộc sống tựa hồ rất đầy đủ, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện người không nên xuấthiện!Ngày hôm đó, Khang Đồng Thành không có học nên giúp Khang Đồng Hân rangoài mua đồ ăn, lúc trở về liền gặp người đàn ông kia đang ngồi ngay ngắn tạiphòng khách.Một thân tây trang, giày da bóng loáng lại ở nơi khách phòng rách náthoàn toàn không hợp nhau. Khang Đồng Thành nghiêm mặt vào phòng, đem ánh mắtquét lên người người đàn ông, nhân tiện nói "Chị ơi, em về rồi đây!""Tiểu Thành đã về rồi sao! Đem đồ ăn vào đây đi! Khương tiên sinh đãđến, em trò chuyện với ông ấy đi, đồ ăn rất nhanh sẽ xong!" Khang Đồng Hân từphòng bếp ngoảnh đầu ra nói.Khang Đồng Thành đáp lời, nhanh chóng đem đồ ăn đến trước mặt KhangĐồng Hân, nhưng không chấp hành lời nói phía sau mà đứng ở cửa phòng bếp.Khang Đồng Hân ở phòng bếp vội vã kinh khủng, vừa mới chuẩn bị thái càrốt thoáng nhìn thấy Khang Đồng Thành, kinh ngạc hỏi "Tiểu Thành, em đứng chỗnày làm cái gì, chỗ này mùi khói cùng dầu mỡ nhiều, nhanh đến phòng khách ngồi,em đứng đây cũng không giúp được gì, mau đi rót trà cho Khương tiên sinh! Lầntrước em sinh bệnh đều nhờ vả ông ấy nhiều!" Khang Đồng Hân vừa nói xong đãquay lại tiếp tục chiến đấu hăng hái trong phòng bếp.Tuy rằng không muốn nhưng Khang Đồng Thành vẫn đến phòng khách. Cậukhông phải không dám gặp Khương Hàn, chỉ là trong lòng cậu đối với người đãchết kia vẫn còn bi thương, mỗi lần nhìn thấy Khương Hàn đều khơi dậy nhiều đauđớn. Hơn nữa hiện tại phải nhìn sắc mặt của Khương Hàn kia, cậu không muốn chútnào."Lại đây ngồi đi!"Khang Đồng Thành mới vừa đi đến phòng khách, Khương Hàn vẫy vẫy tay vớicậu, vỗ vỗ vị trí ở kế bên, cười nói, tươi cười kia giống như thật sự dịu dàng,nếu không phải Khang Đồng Thành đã từng thấy qua, lại ở một nơi phức tạp nhưKhương gia qua 5 năm, có lẽ cũng sẽ bị mê hoặc...Lại nói tiếp, thật ra phải cám ơn Tiểu Lương, tuy rằng không phải toànbộ nhưng lạnh lùng khi đó cũng đủ làm cho Khang Đồng Thành từ trong mộng tỉnhlại, tự nhiên đôi mắt bị che phủ bấy lâu cũng sáng lên.Khang Đồng Thành tìm một chỗ xa xa ngồi xuống, rồi sau đó cầm một quyểnsách giở ra, bởi vì học bổng, cậu thật sự rất cố gắng."Làm sao vậy? Xem tôi là thú dữ hay là nước lũ?" Khương Hàn bỗng nhiênđứng lên đến ngồi gần bên người Khang Đồng Thành, cười nói.Khang Đồng Thành không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trêntay, một lát sau mới nói "Không, tôi chỉ sợ mình nói cái gì đó lại bị Khươngtiên sinh cho rằng là lạt mềm buộc chặt thôi!"Khương Hàn nhíu nhíu mày, thật không ngờ Khang Đồng Thành có thể dùnglời nói của hắn để ứng đối hay như vậy."Ha ha, được rồi, tôi đầu hàng, bất quá tôi cũng bởi vì lời thổ lộ củacậu nên có vài phần để ý, như lời của tôi lần trước, cậu vừa vặn là loại ngườitôi thích, nếu cậu nguyện ý, chúng ta có thể thử xem." Khương Hàn vẫn tươi cườinhư trước, hai tay hơi hơi mở ra, có chút bất đắc dĩ.Như vậy giống như là một quý ông con nhà gia giáo vậy.Khang Đồng Thành không muốn làm cho nụ cười của mình quá mức lạnh lùng,nhưng khóe miệng vẫn hơi hơi giơ lên "Hy vọng như thế! Chúng ta hiện tại nóicho rõ đi, tôi không muốn...... cùng Khương tiên sinh ngài.... thử xem!" Khang ĐồngThành nói.Hắn cảm thấy được Khương Hàn càng về sau càng đáng sợ, cả người đều tỏara hơi thở nguy hiểm....."Vào ăn cơm đi! Khương tiên sinh thật sự là tiếp đãi không chu đáo rồi,cũng không có cái đồ ăn gì ngon, ngài nếu ăn không quen cần phải lên tiếngnha!" Khang Đồng Hân có chút ngượng ngùng nói."Không sao đâu, lần trước ở đây ăn một bữa, đến tận bây giờ tôi vẫn cònlưu luyến cảm giác ngon miệng đó đây!" Nói lời khoa trương nhưng vẫn mang theovài phần sắc lạnh, giờ phút này tràn đầy dịu dàng trên mặt cũng trở nên thànhkhẩn vô cùng.Khuôn mặt Khang Đồng Hân nháy mắt đỏ lên, che dấu nói "Tiểu Thành, emcũng đừng đọc sách nữa, mau đi rửa tay rồi ăn cơm, có món ngư hương cà mà emthích nhất đây.""Vâng." Khang Đồng Thành lên tiếng, liền chạy tới nhà vệ sinh.Lại nghe Khang Đồng Hân hỏi Khương Hàn "Khương tiên sinh cùng TiểuThành nói điều gì vậy?""Chỉ là hỏi việc học, Tiểu Thành thật sự rất chăm chỉ!" Khương Hàn nói.Khang Đồng Thành rửa tay sạch sẽ xong liền ngồi vào bàn, ngồi bên cạnhKhang Đồng Hân, đối mặt với Khương Hàn."Tiểu Thành học kinh tế phải không? Cảm thấy thế nào? Có khó không?"Trên bàn cơm, Khương Hàn đột nhiên hỏi."Rất tốt." Khang Đồng Thành đáp."Khương tiên sinh trên thương trường rất có danh tiếng, tiểu Thành, emđừng không biết lớn nhỏ, em sinh bệnh bỏ rất nhiều buổi học, nếu không ngại cóthể nhờ Khương tiên sinh chỉ bảo một chút." Khang Đồng Hân dùng đũa gõ nhẹKhang Đồng Thành rồi nói."Nga? Tiểu Thành nếu không ngại có thể hỏi tôi, tôi sẽ phụ đạo miễn phícho cậu." Khương Hàn cười nói."Thật sự rất cảm ơn Khương tiên sinh, Tiểu Thành còn không mau cám ơnKhương tiên sinh."Khang Đồng Thành không lay chuyển được Khang Đồng Hân, chỉ có thể đáp"Cám ơn Khương tiên sinh, tôi có gì không hiểu sẽ tìm đến ngài.""Được, tôi chờ cậu." Khương Hàn cười đến ý vị thâm trường.Khang Đồng Thành nhíu nhíu mày, đối với Khương Hàn này, cậu thật sựkhông....Mà Khang Đồng Hân bên cạnh không hiểu gì còn không ngừng gắp rau lấylòng Khương Hàn.Chương 11 – Quỹ tíchTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa"Đi đường cẩn thận." Lăng Hạo Triết không quên ở trước cổng trường dặndò theo."Vâng." Khang Đồng Thành gật gật đầu, từ lần trước đồng ý làm bạn vớiLăng Hạo Triết, cũng đã hơn mười ngày, hai người bình thường cùng nhau ăn cơmtrưa, bởi vì chương trình học không giống nhau nên thật ra không thường đi họcchung, bất quá sau khi học xong Khang Đồng Thành luôn cố gắng tạo mối quan hệtốt còn Lăng Hạo Triết cũng muốn tiến triển, hai người thường hay ngâm mình ởthư viện, mà lúc ra về, bởi vì lý do không cùng đường nên khi đến cổng trườngthường phải mỗi người mỗi hướng!Vẫy tay với Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành liền trở về nhà, mấy ngàynay cậu thật sự mệt muốn chết, bởi vì vấn đề học bổng, cậu coi như làm một sinhviên có chí cầu tiến. Đối với những dòng chữ cực nhỏ trong sách, cho dù mới đầutin tưởng tràn đầy nhưng về lâu dài cũng sẽ có cảm giác đau đầu. Mà nguyên bảnLăng Hạo Triết nói cùng cậu cố gắng đến ngày thứ năm cũng cầm di động hoặc máytính chat, chơi game!Ai, Khang Đồng Thành thở dài, tự an ủi mình, này coi như là một loạimục đích sống vậy!Lúc về đến nhà, Khang Đồng Hân lại không ở nhà, Khang Đồng Thành nhìnlên lịch treo tường trên cửa, xác định hôm nay Khang Đồng Hân làm ca tối, ngàytrước, mỗi lần đi làm ca tối, trước khi đi Khang Đồng Hân đều làm xong cơmchiều, rồi sau đó hai người cùng ăn cơm xong cô mới đi làm.Đi mua đồ ăn? Khang Đồng Thành nghĩ thế liền vào phòng mình.Khang Đồng Hân sáu giờ mới về, trong tay mang theo bao lớn đồ ăn, điđứng có chút vội vàng.Khang Đồng Thành nghe được tiếng động, lập tức ra cửa, thuận miệng nói"Chị đi đâu vậy? Đã trễ thế này! Hôm nay chưa vào ca sao?""A, phải rồi! Chị sắp muộn đến nơi rồi, tiểu Thành, đây là cơm chiềucủa em, vừa rồi chị ra ngoài có chút việc, đã ăn rồi, em ăn chiều đi, chị đilàm đây!" Khang Đồng Hân vừa nói, vừa đi tới đi lui, nói xong, cô cũng đã thayxong quần áo lao động chuẩn bị ra cửa.Khang Đồng Thành nhìn bóng dáng Khang Đồng Hân, rồi sau đó lại quay đầunhìn hộp cơm chiều trên bàn. Thở dài, ngồi xổm xuống, sờ sờ hộp cơm, vẫn cònnóng liền mở ra ăn. Thức ăn đều là món cậu thích, ngư hương cà, rau cần xàothịt, trong hộp còn có canh khổ qua.Khang Đồng Thành ăn cơm, trong lòng có chút buồn bực, Khang Đồng Hânthường ngày rất tiết kiệm, cậu biết rõ nhưng đồ ăn hôm nay ngon như vậy, chínhlà vượt quá khả năng của cô!Là bởi vì đền bù cho cậu việc không thể nấu cơm?Cơm nước xong, thu dọn một chút, Khang Đồng Thành liền vào phòng đọcsách, dĩ nhiên cũng đem nghi hoặc trong lòng bỏ ra sau đầu.Nhưng mà, ngày hôm sau nữa, Khang Đồng Hân vẫn thường như thế... Mà mỗikhi Khang Đồng Thành hỏi cô, cô đều đáp là cùng bạn ra ngoài có việc, cụ thể làchuyện gì cũng không nói nhiều. Cậu cũng không thể hỏi quá mức, dù sao tuy làchị em nhưng cũng có cuộc sống riêng tư, huống chi Khang Đồng Hân cũng khôngphải thật sự là chị của cậu!"Tiểu Thành, gần đây làm sao vậy? Luôn ngẩn người, có tâm sự gì sao?"Đã muốn thăng cấp thành bảo mẫu của Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết lại lấygiọng điệu bác sĩ tâm lý hỏi.Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay đã gần mấy giờ,nhưng một trang giấy đều chưa có lật."Cậu nói một thiếu nữ nếu luôn có việc phải đi ra ngoài, bình thườngthì là vì chuyện gì?" Khang Đồng Thành thì thào hỏi."Thiếu nữ? Có thể là có bạn trai? Như thế nào, cậu thích ai à?" LăngHạo Triết híp mắt nhìn Khang Đồng Thành, hỏi, tươi cười trên mặt có chút cứngngắc.Khang Đồng Thành không để ý đến biểu hiện của Lăng Hạo Triết, mà lắclắc đầu, nói "Chị của tôi gần đây thường đi ra ngoài nhiều nhưng chị ấy chỉ nóilà có việc, tôi có chút lo lắng."Lăng Hạo Triết nghe thế lập tức tinh thần tỉnh táo nói "Khẳng định làcó bạn trai! Vừa mới bắt đầu thường ra ngoài hẹn hò, thực bình thường."Khang Đồng Thành một tay chống cằm, thầm nghĩ, nếu mà Khang Đồng Hân rangoài hẹn hò mới là không bình thường, cô ấy hẳn là rất thích Khương Hàn, tuyrằng Khương Hàn bây giờ thật sự không đáng để thích nhưng, đoạn tình cảm này vềsau lại là sự thật.Lăng Hạo Triết nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khang Đồng Thành, tronglòng nghĩ thế nhưng còn có người có thể làm cho Khang Đồng Thành lo lắng, ngoàimiệng lại nói "Bằng không hôm nay chúng ta đi ra ngoài nhìn thử, dù sao buổihọc chiều nay cũng không bắt buộc."Khang Đồng Thành giương mắt "Hôm nay chị tôi làm ca đêm, hẳn là sẽ xảyra, kia... Chúng ta đi nhìn xem!" Cậu thật sự có vài phần tò mò.Vì thế hai người sửa sang lại cặp sách, liền đi về hướng nhà của KhangĐồng Thành.Lăng Hạo Triết một đường đều tâm tình vui sướng, dù sao đây cũng là lầnđầu tiên cậu đến nhà Khang Đồng Thành, phải nói là lần đầu tiên biết nhà củaKhang Đồng Thành ở chỗ nào.Hai người đứng ở một góc nhỏ phía dưới nhà Khang Đồng Thành. Trên mặtLăng Hạo Triết có chút kinh ngạc, thì ra nhà Khang Đồng Thành là như vậy, tuyrằng nhìn quần áo cùng dụng cụ học tập của cậu liền biết cậu không giàu có, lạikhông nghĩ rằng ở tại khu dân nghèo như vậy, khu nhà này hẳn là rất không antoàn!Khang Đồng Thành kiên nhẫn nhìn tình huống dưới lầu nhà mình, thỉnhthoảng nâng tay xem thời gian. Cậu cùng với Lăng Hạo Triết đứng ở chỗ này, hiệntại đã muốn ba giờ rưỡi nhưng vẫn không thấy thân ảnh Khang Đồng Hân.Là ra ngoài rồi hay vẫn chưa đi?Mà ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, một chiếc xe Hummer màu đen tiếnvào khu dân nghèo, không thể nghi ngờ chiếc xe bóng loáng này quả thực quá mứcnổi bật, ngay cả Lăng Hạo Triết đang ngáp dài cũng ghé mắt nhìn thấy."Là Hummer a! Xem ra là kẻ có tiền, như thế nào lại tới nơi này!" LăngHạo Triết nói như thế rồi đột nhiên ý thức được lời nói của chính mình tựa hồlà có ý chê nơi này nghèo nàn, có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Khang ĐồngThành.Đã thấy Khang Đồng Thành hai tay vịn bờ tường xi măng, gắt gao nắmchặt, đầu ngón tay đều cơ hồ xuất huyết."Tiểu Thành, cậu làm sao vậy?" Lăng Hạo Triết lập tức mở tay của KhangĐồng Thành, nhìn thấy đôi tay kia có ba ngón đều đã sưng đỏ, trong mắt khôngkhỏi toát ra đau lòng.Khang Đồng Thành cắn răng, nhìn người trên xe đi xuống.Cậu làm sao không tưởng tượng được chứ? Sự tình này đã giống như quỹtích phát triển, mà cậu thế nhưng bị Khương Hàn nói mấy câu làm cho mê muội.Khương Hàn nói đối với mình có hứng thú là đúng, kia cũng chỉ là hứng thú, hắncũng không có nói qua việc này cùng với việc hắn yêu chị của mình có xung độtgì, không phải sao?Khang Đồng Thành giờ phút này chỉ cảm thấy chính mình muốn cười, nhưngcó lẽ cười cũng sẽ ra nước mắt!Khang Đồng Hân tuy rằng không có quần áo hợp mốt nhưng cũng tô điểm chomình khá đơn giản tự nhiên, nhìn thấy Khang Đồng Hân ôm lấy cánh tay Khương Hànvới vẻ mặt hạnh phúc.Vận mệnh của bọn họ đã bắt đầu rồi sao?Như vậy thật giống như lời đồn đãi, cuối cùng Khang Đồng Hân từ bỏKhương Hàn, hay vẫn như cậu suy nghĩ, một Khang Đồng Hân như vậy căn bản khôngcó khả năng lấy được tâm của Khương Hàn...Nhưng bất kể thế nào, tâm của Khương Hàn cũng không là của cậu. Bất kểlà bây giờ hay tương lai. Trong tương lai, cậu yêu Khương Hàn nhưng Khương Hànđối với cậu giống như một người ông đối với cháu của mình mà yêu thương, chămsóc, tâm của Khương Hàn đã khép kín rồi! Mà hiện tại tâm Khương Hàn cũng khépkín, người có thể mở cánh cửa kia không biết có phải là Khang Đồng Hân haykhông, bởi vì mở ra nên yêu thương, cho nên đến lúc Khang Đồng Hân phản bội mớicó thể thống khổ đến như vậy sao? Nhưng bất kể thế nào việc này đối với cậukhông có quan hệ... Cậu đối với Khương Hàn có lẽ cũng giống như với Tiểu Lương màthôi."Tiểu Thành, cậu làm sao vậy, sao lại khóc?" Lăng Hạo Triết vốn chỉ lànhìn ngón tay Khang Đồng Thành sau đó ngẩng đầu đã thấy sườn mặt của Khang ĐồngThành, trên lông mi dính nhưng giọt nước tinh mịn mà trên gương mặt còn loanglổ một mảnh, khóc không thành tiếng mới càng làm cho lòng người đau đớn.Lăng Hạo Triết nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, người thiếu nữ vừa rồichính là chị của tiểu Thành, điểm này cậu hoàn toàn xác định, bởi vì chị em haingười bộ dáng thập phần tương tự... Khang Đồng Thành cùng chị của cậu ở tại cănphòng rách nát, mà chị của cậu vừa mới được chiếc xa hào nhoáng đón đi, như vậychị của cậu vì tiền mà làm... Lăng Hạo Triết lắc lắc đầu đem dự đoán của mình bỏra sau đầu. Nâng bàn tay đặt lên vai Khang Đồng Thành, nói "Đừng khóc, cậu cóthể nói chuyện với chị mình, nói không chừng không phải là như vậy đâu!"Khang Đồng Thành lại nhìn chiếc xe, nước mắt không ngừng chảy xuống.Lăng Hạo Triết thấy như thế, cuối cùng cố lấy dũng khí, cánh tay đemKhang Đồng Thành ôm vào lòng, một bàn tay đặt trên lưng Khang Đồng Thành vỗ về,nhẹ giọng an ủi.Giờ phút này Khang Đồng Thành hiển nhiên không để ý, dựa vào vai LăngHạo Triết, cậu đang cần một chỗ dựa!Mà ngay lúc hai người ôm nhau, trên xe Hummer, Khương Hàn nhìn xuyênqua kính xe thấy được một màn này bất giác tay cầm lái xiết chặt, gân cốt tựahồ bởi vì động tác của hắn mà nổi lên."Làm sao vậy? Hàn!" Khang Đồng Hân đang ngồi bên cạnh hắn nói chuyệncùng hắn nhưng không nghe thấy lời đáp, kinh ngạc hỏi."A, không có việc gì, em cứ việc nói, tôi đang nghe!" Khương Hàn lậptức cười đáp lại, trên mặt tràn đầy dịu dàng.Chương 12 Nói dối Tác giả: Chỉ TiêmTáng SaKhang Đồng Thành đối với việc Khương Hàn bỗng nhiên theo đuổi KhangĐồng Hân cảm thấy đấy là hiển nhiên nhưng ẩn ẩn gì đó khác thường. Khang ĐồngHân vì sao lại dối cậu? Cậu là em trai của cô, chuyện tình cảm của chị gái, thìcớ gì phải giấu diếm?Rõ ràng, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.Đứng trước cửa, Khang Đồng Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý trong nhà khôngcó ai, thật ra cậu có chút bối rối, vốn dĩ cậu luôn ở một mình, không ai ở bêncạnh cũng không sao, nhưng từ khi có Khang Đồng Hân, cậu mới nhận ra căn bản khôngai không khát khao tình cảm gia đình ấm cúm a! Một khi có được liền muốn giữ chặt, bởi vì lúc mất đi thật sự rấtcô đơn.Khang Đông Thành lấy chìa khóa định mở cửa, lại nghe trong phòng truyềnra tiếng bước chân lẹp xẹp, cánh cửa khẽ mở, lộ ra khuôn mặt Khang Đồng Hânđang tươi cười."Tiểu Thành, em về rồi!" Khang Đồng Hân nói.Khang Đồng Thành vừa cởi giày vừa kinh ngạc hỏi "Hôm nay chị không rangoài?" Bình thường một người đi làm một người đi học, hai người không có cơ hội gặp, lúc tan học về hai người mới có cơ hội chạmmặt nhưng Khang Đông Hân dạo này hay ra ngoài buổi chiều.Khang Đồng Hân hiển nhiên bị hỏi đến sửng sốt, tựa hồ suy nghĩ một látmới nói "Đúng vậy, hôm nay vị đồng nghiệp kia của chị có việc, cho nên chịkhông đi ra ngoài.""Vậy a!" Khang Đồng Thành gật gật đầu. Kỳ thật Khang Đồng Hân cũngkhông biết nói dối, một câu nói dối đơn giản như vậy cũng làm cô đỏ bừng mặt,rất khó tưởng tượng sau này cô sẽ trở thành một người phụ nữ muốn chiếm gia sảncủa vị hôn phu.Đêm đến hai người ngồi trên bàn ăn cơm, Khang Đồng Hân tựa hồ có chútđứng ngồi không yên, Khang Đồng Thành liền hỏi "Chị làm sao vậy?" Có lẽ là lâulắm không cùng ăn cơm, Khang Đồng Hân cũng cảm giác được không khí cóchút tế nhị.Khang Đồng Hân lắc lắc đầu, vào lúc này đột nhiên có tiếng 'ong ong'vang lên.Ở thời của Y Lương, di động đã bị thay thế bởi máy tính, bất quá cũngtừng thấy qua, chỉ là không có nhìn kỹ, cho nên lúc này tiếng 'ong ong' phát racậu cũng không biết là cái gì, có chút kinh ngạc nhìn về phía Khang Đồng Hân,đó là nguồn âm.Khang Đồng Hân đỏ mặt, liền đứng lên, gấp đến nỗi không cẩn thậnđụng vào ghế dựa phía sau. Rồi sau đó nhanh chóng lấy cái máy ra.Di động rất nhỏ và tinh xảo, màu phấn hồng, tuy không thuộc loại sangtrọng gì nhưng tuyệt đối không phải Khang Đồng Hân tự mình mua, như vậy cũngchỉ có thể là Khương Hàn tặng. Có lẽ bởi vì Khang Đồng Thành ở đây, nếu cố ý tránh em trai đểnghe điện thoại liền rất khác người, cho nên Khang Đồng Hân cơ hồ cũng khôngnói cái gì chỉ ừ a a vài tiếng liền treo máy. Tuy rằng trong lòng hiểu được nhưng đến khi Khang Đồng Hân quaylại chỗ ngồi, Khang Đồng Thành vẫn nghi hoặc hỏi "Chị mua di động lúc nàovậy!?"Khang Đồng Hân có chút co quắp, bối rối xoa tay nói "Không phải chịmua, là bạn tặng!" "Vậy sao!" Khang Đồng Thành gật gật đầu, liền không hỏi tiếpnữa. Khang Đồng Hân ngồi xuống nhưng không có cầm đũa lên, trên mặtmang theo điểm áy náy, do dự hồi lâu mới nói "Tiểu Thành..."Khang Đồng Thành cắt ngang lời nói của Khang Đồng Hân giành nói trước"Sao chị không ăn tiếp, không cần đi làm sao?""Ừm...!" Cố lấy lại dũng khí sau khi bị cắt ngang, Khang Đồng Hânâm thầm thở dài, cầm đũa miễn cưỡng ăn mấy miếng sau đó vẫn là buông đũa, hơihơi thăm dò, có chút cẩn thận hỏi "Tiểu Thành có phải không thích Khương tiên sinh?"Khang Đồng Hân hỏi như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, Khang Đồng Thànhhơi sửng sốt, cười nói "Vì cái gì chị cho rằng như vậy?""A...Cái kia, là Khương tiên sinh nói, anh ấy nói Tiểu Thành giống như cóchút bài xích anh ấy!" Khang Đồng Thành giả bộ kinh ngạc, nói "Không có! Làm sao em lạichán ghét Khương tiên sinh được, ông ấy xem như là ân nhân của chúng ta mà!"Tạm dừng trong chốc lát, sau đó lại nói "Chị cùng Khương tiên sinh gặp nhau?Làm sao biết Khương tiên sinh nói gì?"Khang Đồng Hân hơi hơi cúi đầu "Ừm, có gặp qua vài lần, Khương tiênsinh nói tiểu Thành tựa hồ bài xích anh ấy, cho nên muốn chị không nói với em!"Nói như vậy thế nhưng lộ ra vài phần uất ức.Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ sa vào lưới tình không thểkiềm chế, cho dù là từ trước đến nay yêu thương em trai nhưng cũng bởi vì mộtcâu của Khương Hàn mà giấu diếm thậm chí gian dối, trong lòng không ngừng nghivấn, người như vậy thật sự có thể đối phó một tay già đời như Khương Hàn sao?Có lẽ chính là như thế, Khương Hàn thích chính là một Khang Đồng Hânthanh thuần tinh khiết, giống như thật lâu về sau thích chính mình đơn thuần."Như vậy gần đây chị không phải cùng bạn đi ra ngoài mà là cùng Khươngtiên sinh hẹn hò?" Khang Đồng Thành trên mặt không có biểu tình gì, trong lòngnghĩ chỉ có thể nhìn Khương Hàn làm thế nào tiếp tục diễn!Khang Đồng Hân đỏ mặt, thậm chí hốc mắt đều có chút đỏ, giống như làmchuyện gì đó tội ác tày trời "Chị không có cố ý gạt tiểu Thành đâu! Tiểu Thành,em đừng giận!"Khang Đồng Thành thở dài trong lòng, cậu căn bản không thể tưởng tượngđược Khang Đồng Hân về sau sẽ biến thành một phụ nữ ác độc như lời đồn... Cũng cóthể có gì đó thay đổi, Khang Đồng Hân mới có thể biến chất như vậy... Trong lòngnghĩ nghĩ, Khang Đồng Thành chững ngừoi, nếu Khương Hàn bởi vì bị phản bội, đauthương sâu sắc mà trở nên khép kín, như vậy Khang Đồng Hân đơn thuần tất nhiêncũng phải vì biến cố nào đó mà trở nên như trong lời đồn bán đứng vị hônphu...Chính là hết thảy chuyện này cậu cũng chỉ biết kết quả mà quá trình rốtcuộc là như thế nào?Nếu bất kể như thế nào đều không chiếm được Khương Hàn trong tương lai,như vậy một Khang Đồng Hân tốt đẹp như hiện tại, hẳn là có thể giữ nguyên?Đối với ý tưởng 'vĩ đại' đột nhiên xuất hiện như vậy làm cho Khang ĐồngThành ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ."Em không có tức giận, chị có chuyện của chị, có tình cảm riêng, saunày cũng phải kết hôn, không có khả năng vĩnh viễn ở cùng với em, bất quá vềsau cũng không nên lừa gạt em, nếu không em sẽ rất lo lắng." Khang Đồng Thànhnhẹ nhàng nói, trong giọng nói bao hàm tình cảm chân thật. Cậu là một người thiếu thốn tình cảm, cho nên nếu nắm được mộtmảnh tình cảm sẽ không bỏ qua, cho dù lúc trước bản thân không cần nhưngmột khi chiếm được, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.Khang Đồng Hân là một cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm cứng cỏi,nếu không cô cũng không thể một mình nuôi sống bản thân cùng em trai, cô yêuthương em trai mình, điều này không thể nghi ngờ nhưng lúc này lại như thế cũngchứng minh Khương Hàn ở trong lòng cô rất được coi trọng.Khang Đồng Hân chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi "Sao chị lại có thể rờixa em được chứ? Cho dù chị kết hôn cũng sẽ mang tiểu Thành đi theo, trừ phitiểu Thành thấy chị phiền phức!"Hai chị em cuối cùng đem sự tình nửa thật nửa giả nói rõ ràng.Tiễn Khang Đồng Hân đi làm, Khang Đồng Thành liền tính xem sách một látrồi ngủ, chưa mở sách đã nghe tiếng gõ cửa. Nghĩ thầm, đã trễ thế này ai cònđến, liền ra mở cửa!Nhìn thấy người đứng trước cửa, Khang Đồng Thành sửng sốt "Nguyên lailà Khương tiên sinh, đã trễ thế này có việc gì sao? Chị của tôi đã đi làm rồi!"Trên mặt lập tức thay đổi thành nụ cười dối trá, giống như lập tức tạo nênkhoảng cách với người trước mặt, bởi vì cậu thật sự không nghĩ cùng nam nhânnày có mối liên hệ gì, như vậy sẽ làm cho cậu càng thêm khó chịu mà thôi.Khương Hàn đứng ở cửa, không nói gì, chỉ nhìn Khang Đồng Thành cườithực dịu dàng. Nụ cười kia thậm chí làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy mất phươnghướng."Khương tiên sinh nếu không có việc gì, tôi đóng cửa đây." Nhìn thấyngười đàn ông đứng trước cửa giống như bức điêu khắc, Khang Đồng Thành cuốicùng bỏ qua mớ tình cảm rối rắm trong lòng, nói. Khương Hàn nghiêng nghiêng đầu, nhìn Khang Đồng Thành "Rõ ràngkhông lâu trước đây vẫn còn là mèo con ngoan ngoãn, vì cái gì bây giờ lại xùlông, thậm chí thấy tôi liền giương móng vuốt?" Tựa hồ rất không hiểu rõ,Khương Hàn hỏi, ngữ khí nói chuyện rất chậm, chậm hơn nhịp bình thường mộtchút.Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mày, bởi vì cậu thoáng cảm thấy hương vịrượu nồng đậm lúc Khương Hàn nói chuyện."Ông uống say rồi.""Là bởi vì tôi cùng với người trong lòng của cậu giống nhau, sau đó lạikhông giống, cho nên cậu thất vọng? Bởi vậy mới có địch ý với tôi? Tôi đếnchính là muốn nói với cậu, tiểu Thành, cho tới bây giờ tôi vẫn là tôi, chưatừng che dấu điều gì, mặc kệ là tốt hay xấu, thấy ảo ảnh cũng là chính cậu màthôi, không phải bởi vì đối với tôi sinh ra ảo tưởng rồi tan biến mà đem sailầm đặt lên người tôi." Khương Hàn quả thật đã uống rượu, nói so với bình thườngcũng không phải nhiều, giờ phút này đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn Khang ĐồngThành, giống như đang lên án cậu!Khang Đồng Thành bị lời nói của hắn làm cho cả người đều cứng ngắc,trong óc căn bản là một mảnh hỗn độn! Đợi cậu thanh tỉnh lại bắt đầu suy nghĩ, người đứng ở cửa bỗngnhiên hướng về phía cậu ngã xuống, cậu theo phản xạ bước tới định đỡ lấy ngườikia nhưng bất đắc dĩ bởi vì thân thể hai người chênh lệch quá lớn, trọng lượngquá lớn của người kia làm cho cậu khó có thể đứng vững, cậu chỉ có thể 'a' mộttiếng liền ngã xuống trên mặt sàn làm đệm thịt cho Khương Hàn.Chương 13 Giằng coTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
– "Này, mau đứng lên!"
Khang Đồng Thành nằm ngửa trên mặt sàn, muốn đẩy người nằm phía trên ra, nói thì dễ mà làm mới khó, cả khung xương của Khương Hàn đều lớn hơn cậu một vòng, đó còn chưa nói đến chênh lệch về chiều cao và cân nặng.
Khang Đồng Thành mất sức của chín trâu hai hổ, mới đẩy được Khương Hàn đã hoàn toàn ngủ say đang đè trên người mình sang bên cạnh, từ trên mặt sàn ngồi dậy, tuy rằng mùa đông nhưng Khang Đồng Thành không tự chủ được mệt đến thở hổn hển. Hơi hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia, cũng không biết vì sao cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, lập tức quay đầu.
Khang Đồng Thành đứng lên muốn trở về phòng nhưng thời tiết lạnh như vậy cho dù mặc quần áo ngủ trên mặt sàn vẫn sẽ cảm thấy lạnh a! Trong lòng cảm thán chính mình đối với Khương Hàn này quả nhiên không thể không bận tâm tới liền phải xắn tay áo giúp đỡ! Biến thành chính mình một thân mồ hôi nhễ nhại, Khang Đồng Thành ngã lên trên sô pha, trên trán cậu đầy mồ hôi nhìn người đàn ông bên cạnh nằm trên sô pha ngủ có vẻ nhẹ nhàng thoải mái lắm, thực tức chết cậu mà. Nhưng giận dỗi hoặc làm cái gì đó với một người đang say mèm là việc không lý trí, Khang Đồng Thành chỉ có thể quay về phòng mình lấy chăn đắp lên người đàn ông, thuận tiện thêm than vào lò sưởi.
Khang Đồng Thành vun vén cho người đàn ông thỏa đáng sau đó mới quay về phòng lấy quần áo đi tắm. Mùa đông mà đi tắm thật sự là một việc có tính khiêu chiến cao, tắm rửa xong Khang Đồng Thành liền mặc quần áo, để tóc ướt ngồi bên cạnh lò sưởi, kỳ thật lúc lò sưởi thiêu đốt, xung quanh toàn là bụi, đối với người vừa tắm xong như Khang Đồng Thành quả thật là ác mộng, nhưng đang lúc lạnh đến mức răng đánh bò cạp, cậu không thể nghĩ nhiều như vậy.
Vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa ngẫu nhiên dùng khăn che đi bụi mù ở trước mặt. Cuối cùng cũng hong khô tóc Khang Đồng Thành chạy vội tới phòng tắm rửa mặt, như vậy mới xem như sạch sẽ! Lúc chuẩn bị đi ngủ lại thấy chăn trên người Khương Hàn rơi xuống đất, cậu liền bước lại nhặt chăn lên đắp lại, cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ kia, Khang Đồng Thành liền có chút sững sờ. Ngón tay trên gương mặt vẽ vài vòng, làn da Khương Hàn không có già cỗi, ở dưới khóe mắt nếp nhăn nhiều nhất, mà hai hàng lông mày trong lúc đó cũng không nhăn lại thành một đường sâu, cùng với khuôn mặt tuổi trẻ này chênh lệch...Rất lớn!
Nghĩ thế, Khang Đồng Thành không khỏi tự châm biếm bản thân đối với người đàn ông trước mặt này thế nhưng còn có vài phần hảo cảm, có lẽ quả thật theo như lời người này nói, hắn ngay từ đầu không có làm sai gì! Tuy rằng vẫn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp nhưng Khang Đồng Thành ngẫm lại, cũng quả thật, cậu chẳng qua dựa vào lời đồn mà xác định Khương Hàn là nên như thế nào, dù sao kia chỉ là lời đồn, cho dù là cậu nhìn thấy tin tức trên báo chí, có lẽ cũng là bịa đặt. Đối với người đàn ông này mình không hiểu rõ lắm nên mới có hiểu lầm như vậy, nhưng bất kể thế nào, kết quả đều đã biết rõ.
Khang Đồng Thành thu lại cánh tay muốn rời đi... 'Ba' một tiếng, cánh tay bị bắt được. Trong nháy mắt tâm trí Khang Đồng Thành thậm chí còn chưa tỉnh táo, lập tức quay đầu nhìn thấy cặp mắt dị thường trấn tĩnh, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, cơ hồ còn cảm thấy tức giận.
– "Ông căn bản không có uống rượu? Ông gạt tôi!" Không ai thích bị lừa gạt, cho dù chính mình cũng là kẻ lừa đảo nhưng lúc biết bản thân bị lừa liền cảm thấy kinh sợ mà tức giận.
Khương Hàn ngồi dậy, chăn bông trên người hắn cũng rớt xuống đầu gối. Thần sắc của hắn thật trấn định, tựa hồ đối với việc Khang Đồng Thành tức giận không chút để ý
– "Tôi chưa từng nói là tôi uống rượu, ngay từ đầu cũng là cậu nói... Tôi chỉ theo ý của cậu mà làm thôi!"
– "Ông... Bởi vì tôi nói ông say, cho nên ông liền giả vờ say?" Cậu vội vàng chăm sóc người kia, nguyên lai đều là làm cho người ta chê cười, Khang Đồng Thành tức giận cực kỳ, hai tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải khuôn mặt quen thuộc kia, e rằng cậu đã cho người kia một quyền!
Trên mặt Khương Hàn lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, tay hắn dùng lực đem con người đang quật cường giãy dụa kéo về phía mình
– "Tôi làm như vậy không thể nói rõ cho cậu điều gì sao? Trong mắt cậu cảm thấy tôi như thế nào, tôi liền như vậy diễn cho cậu xem, mà cậu bởi vì tôi tuyệt tình đối với Lương Văn mà đem tất cả những quan tâm của tôi đối với cậu hoàn toàn gạt bỏ, như vậy có phải rất không công bằng hay không...."
– "Cái gì là tôi cảm thấy ông như thế nào, ông liền diễn như vậy?" Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt không thể nói lý, nhưng một góc nhỏ trong lòng cũng bị câu nói kia hung hăng đụng chạm, có lẽ...Đúng vậy!
– "Cậu hy vọng tôi dịu dàng, thâm tình không phải sao? Tôi có hảo cảm với cậu, chẳng lẽ không nên biểu hiện cử chỉ dịu dàng để được lòng cậu sao? Đối với Lương Văn, cậu thật sự cảm thấy tôi làm vậy là không đúng? Đó chỉ là giao dịch, cậu ấy ngay từ đầu đã hiểu được, chỉ là chưa từ bỏ ý đến nên muốn đến để chứng thực, đây là thói quen trước đây của tôi, tôi có tiền, lại không có người yêu, muốn phát tiết dĩ nhiên phải tìm một người có thể dùng tiền mua đến, không đúng sao? Tất cả đều là ngươi tình ta nguyện..." Khương Hàn nói rất nhiều, đang nói đột nhiên đem Khang Đồng Thánh kéo vào lòng, sau đó ôm chặt lấy.
Khang Đồng Thành bị lời nói dài dòng kia làm cho mệt mỏi còn có chút không rõ ràng, quả thật đối với kẻ có tiền thì chuyện như vậy bình thường, nếu tìm tới cửa cũng chỉ có thiếu niên kia không hiểu chuyện! Nhưng là....
– "Tôi cũng không có nói ông đối với Lương Văn không đúng, mà tôi phát hiện tôi không thương ông nên phải phân rõ giới hạn, như vậy không đúng sao?" Khang Đồng Thành nói thế lại giật mình phát hiện bản thân đang bị ôm trong lòng, liền dùng sức đẩy ra.
– "Ông, buông tôi ra!"
Khương Hàn vẫn siết chặt đôi tay không buông, đầu tựa vào trên vai Khang Đồng Thành, nói:
– "Chẳng lẽ tôi không có quyền theo đuổi cậu hay sao? Cậu thật sự quá tuyệt tình rồi!" lời nói đượm chút cô đơn.
Giờ phút này Khang Đồng Thành đã không phân biệt được Khương Hàn là diễn hay là thật, bởi vì thật sự rất giống thật, trong lòng cậu thậm chí cũng xúc động.
– "Ông, buông tay trước đi!" Khang Đồng Thành vặn vẹo thân thể.
Khương Hàn cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, hai tay hướng ra ngoài, bộ dạng cực kỳ bất đắc dĩ.
– "Chẳng lẽ tôi không có cơ hội nào sao?"
– ".........." Khang Đồng Thành trong nháy mắt cơ hồ thả lỏng một chút, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn tấm ảnh cậu cùng Khang Đồng Hân. Thiếu chút nữa cậu thật sự đã bị lừa, quả thật giờ phút này Khương Hàn đối với cảm tình của mình nắm chắc. Khang Đồng Thành nhếch khóe miệng, môt mạt ý cười trào phúng:
– "Ông thật sự yêu thích tôi? Khương Hàn! Vậy còn chị của tôi? Mấy ngày nay chị ấy cùng ông ra ngoài phải không? Ông xem chị ấy là cái gì?"
Khương Hàn hơi hơi nhếch miệng, kia tươi cười dịu dàng tựa hồ có chút cứng ngắc:
– "Tôi quả thật cảm thấy hứng thú với cậu, tiểu Thành. Nhưng nếu cậu lại cự tuyệt tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác! Nếu không phải dựa vào chị của cậu thì làm thế nào có thể tiếp cận cậu, không phải sao?"
Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy muốn cười, lý do này cỡ nào hiên ngang lẫm liệt. Nếu nói Khang Đồng Hân sau này sẽ thay đổi, nếu Khương Hàn như thế này vậy việc Khang Đồng Hân phản bội hoàn toàn có thể!
– "Khương Hàn, ông thật sự làm cho tôi ghê tởm!" Khang Đồng Thành hung tợn nói, sau đó xách cổ áo sơ mi trắng của Khương Hàn thuận miệng nói:
– "Tôi Khang Đồng Thành sẽ không cùng ông có bất cứ liên hệ gì, chị của tôi Khang Đồng Hân cũng sẽ không, bởi vì ông là một kẻ cặn bã! Tôi thật sự mù mắt mới có thể nhìn ông mà nghĩ đến người ấy!"
Nói ra lời như vậy, Khang Đồng Thành không thể không cảm thấy chua xót, đây là Khương Hàn ở quá khứ sao? Quả thực không có một dấu vết nào của Khương Hàn cả! Khương Hàn bỗng nhiên nở nụ cười, giống như nghe được cái gì đó hay ho lắm, thật lâu sau tiếng cười điên cuồng mới dừng lại. Rồi sau đó mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia rốt cuộc bị tháo xuống, Khương Hàn đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy tia lạnh lẽo nhìn Khang Đồng Thành, cười lạnh một tiếng, nói:
– "Không nghĩ tới em trai của Khang Đồng Hân thật ra cũng không tệ lắm! Bất quá tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn thực hợp khẩu vị của tôi!" Nói xong, Khương Hàn xoay người rời đi.
Khang Đồng Thành nghe những lời ấy, nếu trước còn nghi hoặc, sau câu nói kia cậu đã thật rõ ràng ý tứ. Vô cùng đơn giản, hết thảy vừa rồi, hoặc nói từ lúc đối mặt với Khương Hàn đến giờ đều chỉ là một vở kịch, mà nguyên nhân chẳng qua là bản thân mình hợp khẩu vị của hắn. Người đàn ông này thật là Khương Hàn sao? Cảm giác hình tượng hoàn toàn sụp đổ, cậu thậm chí có xúc động muốn một đao chém đứt mọi liên hệ với người kia để cho hình tượng của Khương Hàn mà cậu yêu quý lúc ban đầu vĩnh viễn ở lại trong trí nhớ! Khương Hàn che chắn nghiêm kín, khăn quàng cổ choàng kín cả khuôn mặt, Khang Đồng Hân kinh ngạc hỏi.
– "Vừa uống chút rượu liền có chút đau đầu choáng váng, tùy tiện đi một lúc thì đến nơi này, nghĩ muốn nhìn thấy em, lại quên mất em đã đi làm!" Khương Hàn dịu dàng nói.
Nếu Khang Đồng Hân không dùng khăn quàng cổ bao kín mặt, có lẽ sẽ nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ ngay. Lời nói này cỡ nào êm tai, Khang Đồng Thành thậm chí muốn giáp mặt vạch trần người đàn ông này nhưng nếu làm vậy, bất quá làm cho chị gái đối với Khương Hàn mà bản thân chán ghét một căn cứ để xác minh mà thôi... Cậu không thể không nén giận, đơn giản là vì Khương Hàn này quá mức lợi hại....
Chương 14 Cảm giácTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa– "Anh hiện tại phải...phải đi sao?" Kéo mở khăn quàng cổ sang một bên,Khang Đồng Hân hơi ngẩng đầu lên hỏi, trong mắt chứa đầy lưu luyến, trừ phi làngười mù, nếu không ai không nhìn thấy?
– "Vốn là vậy nhưng em đã về tới, anh còn muốn nhìn em thêm một chút! Đúng rồi,hôm nay sao lại về sớm vậy? Không làm ca đêm?" Khương Hàn quan tâm hỏi.
Cái loại cảm giác buồn nôn này, Khang Đồng Thành rùng mình nổi hết da gà davịt, rất khó tưởng tượng người kia có thể nói ra những lời như vậy!
Khang Đồng Hân cũng thực hưởng thụ, đóng cửa vào phòng, cởi áo cùng khăn quàngcổ sau đó mới nói:– "Hôm nay vừa vặn trong cửa hàng không có hàng hóa, ông chủ nói cũnggần đến cuối năm rồi, cuối năm bận rộn nhiều việc cho nên hôm nay xem như chonghỉ ngơi trước!"
Khương Hàn gật gật đầu, bàn tay kéo lấy vạt áo khoác của Khang Đồng Hân để côngồi xuống sopha.
– "Tiểu Thành! Sao em lại mặc ít như vậy, sẽ cảm lạnh đấy!" Tựa hồ lúc này mớinhìn qua Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân bất tri bất giác đề cao thanh âm,hiển nhiên đối với chuyện bài xích Khương Hàn còn để ý.
Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân trên mặt tuy có thần sắc hạnh phúcnhưng cũng không tự chủ lộ ra vài phần lo lắng, chung quy có chút không đànhlòng nói:– "Em mới vừa tắm xong, Khương tiên sinh đến liền mở cửa cho y, hiệntại chị đã về thì em vào đọc sách đây!" Khang Đồng Thành tận lực làm cho giọngđiệu của bản thân thật tự nhiên.
Quả nhiên Khang Đồng Hân thở phào:– "Ừ, vậy em đi đi! Đọc sách là việc quan trọng, nhưng thân thể quan trọnghơn, đừng quên mặc thêm áo, đừng thức khuya quá!" Tinh tế dặn dò.
Khang Đồng Thành tùy tiện trả lời. Sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, thấy ánhmắt của hắn cũng tập trung trên người mình, thật không có phản ứng rối loạnnào, rồi xoay người đi về phòng mình.
Hiện tại cậu có chút chờ mong Khương Hàn bị Khang Đồng Hân phản bội, một ngườikhốn nạn như vậy không nên niếm thử một chút thống khổ cùng suy sụp hay sao?
Lúc sau, Khang Đồng Thành liền vào phòng đọc sách, rồi lên giường ngủ, cậukhông biết Khương Hàn rời đi lúc nào, nguyên bản nghĩ chính mình sẽ rất chú ý,lại tựa hồ phát hiện không hề có, nghĩ đến cũng lạ, cậu chưa bao giờ yêu cáithân thể kia!
Căn tin trường đại học không thể nghi ngờ là quá ồn ào, Khang Đồng Thành cũngkhông thích, có thể nói là tạp âm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống. Cho nênthường mua cơm hộp ra ngoài ăn, mà Lăng Hạo Triết tự nhiên cũng như thế.
Hai người tìm một bãi có có ánh nắng cùng ít gió liền ngồi xuống ăn cơm.
Lăng Hạo Triết thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Khang Đồng Thành đang ăn cơm khôngchút chú ý, tựa hồ là do dự không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không.
– "Chị của tôi không có chuyện gì rồi!" Khang Đồng Thành thản nhiên nói, đốivới quan tâm cùng nghi vấn không hề che lấp kia của Lăng Hạo Triết, cậu có chútbất đắc dĩ, người này đơn thuần nên cậu cũng không muốn thương tổn cái đơnthuần này của hắn.
– "A....Vậy ư!" Hiển nhiên không biết Khang Đồng Thành làm sao biết được vấn đềmà hắn muốn hỏi, Lăng Hạo Triết rõ ràng phản ứng chậm nửa nhịp.
Khang Đồng Thành không để ý đến ánh mắt đang soi mói của hắn, tiếp tục ăn cơm,có lẽ do có ánh mặt trời, vào mùa đông cả người đều lười biếng, không muốnđộng, cậu thậm chí muốn mặc kệ hình tượng mà nằm xuống mặt cỏ trong chốc lát.
– "Đúng rồi, tiểu Thành, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ cuối năm, lớp của chúng tôitựa hồ muốn cùng lớp của cậu giao lưu, cậu có tham gia không?" Lăng Hạo Triếtgiống như vô tình hỏi.
Khang Đồng Thành miễn cưỡng nhìn Lăng Hạo Triết, trong đầu hiện lên ý nghĩ đầutiên chính là cự tuyệt, chưa nói đến những người trong lớp khác cậu không nhớnổi tên, ngay cả thành viên của lớp mình, cậu biết tên cũng chỉ có thể đếm trênđầu ngón tay.
Bất quá nhìn bộ dáng Lăng Hạo Triết, rõ ràng là hy vọng mình tham gia, ngẫm lạichính mình trở về cũng không nhất thiết có Khang Đồng Hân ở nhà, liền gật đầutrong ánh mắt vui sướng của Lăng Hạo Triết.
– "Bất quá nếu nhàm chán, tôi sẽ đi trước!" Thấy Lăng Hạo Triết vui sướng nhảynhót, Khang Đồng Thành không tự chủ thêm vào một câu.
– "Sẽ không nhàm chán, nghe nói là đi quán bar, chúng ta hiện tại xem như làngười trưởng thành rồi, cũng nên có thêm kiến thức, bất quá tiểu Thành, cậu nêntheo sát tôi, bằng không..." Lăng Hạo Triết nói đến đây bỗng nhiên có chút lolắng.
– "Bằng không thì sao?" Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mi, đối với việc nói mộtnửa lại ngập ngừng hiển nhiên rất không thích.
– "Bằng không, tôi sợ cậu sẽ bị lão biến thái nào đó coi trọng!" Như là cố lấydũng khí, Lăng Hạo Triết nói.
– "......." Khang Đồng Thành quả thật hết chỗ nói, cậu thậm chí muốn cạy mở đầuLăng Hạo Triết ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì, rõ ràng thiếu niên vócngười cao lớn sáng lạn như ánh mặt trời, lại chất phác đến nỗi có chút ngungốc.
Lăng Hạo Triết thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành tỏ ra khinh thường, tựa hồ cảm thấyý tốt của chính mình bị xem nhẹ, thuận miệng nói:– "Cậu không tin sao, tiểu Thành, các bạn nữ cùng lớp với cậu đều gọicậu là hoa thủy tiên*. Kỳ thật rất nhiều người đều muốn cùng cậu kết bạn nhưngai cũng không dám mở lời với cậu..."
– "Hoa thủy tiên?" Khang Đồng Thành kinh ngạc nói, thể xác này bộ dạng quả thậtkhông tồi, bất quá thường ngày cậu cũng tuyệt đối xem như hòa ái, người bìnhthường đến nói chuyện cậu cũng đúng lúc đáp lời, cái gì gọi là không dám mởlời, bộ dáng của mình đáng sợ như kẻ ăn thịt người sao?
Lăng Hạo Triết nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Khang Đồng Thành, trong lòng trànđầy nhu hòa. Khang Đồng Thành luôn là như thế, một bộ dáng thản nhiên, là giốngnhư trên người có đeo một tấm bảng viết chớ lại gần, nhưng cũng không tự biết,cậu tuyệt đối sẽ không biết cậu và người cậu đáp lời đều có chút tâm lý ràocản, sau đó nói một chút chuyện linh tinh. Tuy rằng quả thật có chút khoatrương nhưng có lẽ bởi vì Khang Đồng THành luôn không tự chủ được mà ngẩnngười, nhìn người khác với ánh mắt thản nhiên, cho nên quanh thân đều có một cỗhơi thở nhẹ nhàng.
Không nghĩ tới sau khi nói đến chuyện đó, Khang Đồng Thành liền thu thập hộpđựng cơm đứng lên.– "Tôi ăn xong rồi, muốn đến thư viện, cậu đi không?"Lăng Hạo Triết lập tức quét sạch hết mấy ngụm cơm còn lại trong hộp,sau đó liền đứng lên.– "Đương nhiên là đi rồi!"
– "Kỳ thật cậu không đi cũng được, dù sao đi đến đó cũng chỉ để bấm điện thoạimà thôi." Khang Đồng Thành hơi ghét bỏ nói.
Lăng Hạo Triết lập tức bày ra bộ mặt khổ sở, nói:– "Tôi cam đoan hôm nay sẽ cố gắng đọc sách, không bấm điện thoại,bằng không tôi để cậu đánh! Tôi cũng sắp có kỳ thi, không đọc sách không được!"Tựa hồ là sợ Khang Đồng Thành không tin, Lăng Hào Triết còn cố ý lấy cuộc thira làm lý do.Khang Đồng Thành chỉ xoay người đi, nói:– "Cam đoan này cậu không biết đã nói bao nhiêu lần!"
Bởi vì đưa lưng về phía hắn cho nên cậu không có nhìn thấy tươi cười trên mặtLăng Hạo Triết, chỉ có hắn ở trong cái trường này là người duy nhất có thể tiếpcận Khang Đồng Thành, điểm này hắn thập phần sung sướng!
Khang Đồng Thành ở trước mắt tựa hồ là cùng với tân sinh gặp mặt lúc đầu cóchút không giống, khi đó Khang Đồng Thành cũng không muốn nói nhiều, nhưng điềunày hẳn là do cậu ấy xấu hổ, mà hiện tại Khang Đồng Thành, hắn có chút khôngrõ, rõ ràng là gương mặt giống thân hình cũng giống nhưng cảm giác hoàn toànbất đồng, giống như thay đổi một người khác vậy!
Nhưng đối với hắn mà nói, cảm tình đối với cậu ấy càng thêm sâu sắc, nếu nóilúc mới nhập học gặp nhau, bởi vì bề ngoài của Khang Đồng Thành mà hắn chủ độngđến gần, như vậy hiện tại tiến thêm một bước hiểu biết thêm về con người củacậu ấy, hắn đã hoàn toàn trầm luân (bị cuốn hút). Cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràngchính mình bị ghét bỏ vẫn giả ngu mặt dày mày dạn mà tiếp cận. Đơn giản vì cậuấy là Khang Đồng Thành!
– "Này, còn muốn ngẩn người bao lâu!" Khang Đồng Thành bỗng nhiên quay đầuhướng về phía Lăng Hạo Triết đang đứng cách mình gần một trăm mét hô.
Lấy lại tinh thần Lăng Hạo Triết lập tức hướng cậu phất phất tay, rồi sau đónhanh chóng chạy theo.
*hoa thủy tiên: chuyện kể về Narcissus là một chàng trai có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng chàng lại mắc chứng bệnh lãnh cảm và kiêu ngạo (tham khảo thêm về truyền thuyết hoa thủy tiên trên gg nhé, lười trích dẫn quá)
Chương 15 Người sayTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaQuán bar cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì, nhớ rõ một đời đượcthương yêu, thiếu chút nữa cậu đã bị tiểu công tử Khương gia ý tứ hàm xúc mangđến quán bar chơi, cũng bị Khương Hàn nghiêm khắc răn dạy một chút.
Nghĩ đến bởi vì khi đó chính mình đơn thuần giống như tiểu bạch thỏ! Ít nhấtmặt ngoài là như vậy, cho nên Khương Hàn mới cảm thấy chính mình thực khônghợp. Mà trên thực tế trước khi vào Khương gia, vì trả nợ cho cha nên cậu từnglàm ở quán bar, cũng phải chịu đựng bị người ăn đậu hủ (sàm sỡ a – cái này aicũng hiểu mà phải ko chúng hủ ^_^), thậm chí có người còn đưa ra yêu cầu baođêm, chẳng qua khi đó bộ dáng tiểu bạch thỏ của cậu cũng chiếm được không ítchiếu cố đặc thù của ông chủ quán bar mà thôi.
Bất quá, hiện tại, ở trong khung cảnh âm nhạc vang dội như tiếng nổ, Khang ĐồngThành cũng phát hiện, lúc trước cậu làm công ở quán bar có lẽ vẫn không tồi,trừ bỏ múa cột, chơi đàn dương cầm cùng với hát những bài hát du dương, thu hútđều là danh sĩ thượng lưu xem như nho nhã lễ độ, nếu không cậu cũng không bịthiếu gia nhà họ Khương coi trọng, trở thành một món lễ vật. Mà lúc này, cùngvới âm nhạc, một đám trai gái hỗn tạp, quần áo lố lăng, quả thực có thể dùng'quần ma loạn vũ (lũ quỷ múa loạn)' để hình dung!
Kỳ thật Khang Đồng Thành cũng sai lầm rồi, đây là cái niên đại mà quán bar đềulà như thế, loại quán bar như cậu làm công đó là vào 50 năm sau, có lẽ thị hiếucủa con người thay đổi, cũng có lẽ quán bar kia vốn là độc đáo, đa số quán barkhác vẫn khung cảnh náo nhiệt là chính.
Khang Đồng Thành nhíu mày, bị âm nhạc quá lớn làm cho cậu có chút ù tai buồnnôn, trong tay bưng một ly nước chanh, cầm lấy rồi lại buông. Kia cũng khôngbiết loại nước chanh gì chỉ có hương chanh cùng nước đường, thật chán ngấy mà.
Ngọn đèn của quán bar thật mờ ảo, cũng nhìn không rõ người tới lui. Khang ĐồngThành hơi hơi cúi đầu, cho đến khi Lăng Hạo Triết ngồi ở bên cạnh, cậu mới pháthiện Lăng Hạo Triết sau khi khiêu vũ thỏa mãn rồi đã trở lại.
– "Cậu nên ra ngoài chơi một chút, luôn buồn rầu không tốt!"Cho dù khoảng cách hai người không xa, Lăng Hạo Triết thậm chí ghé sátvào bên tai Khang Đồng Thành vẫn cơ hồ rất to tiếng.
Khang Đồng Thành hơi nhíu mày, thật lâu sau mới nghiêng đầu nói bên tai LăngHạo Triết:– "Nơi này âm thanh quá lớn, tôi không thoải mái, đi vào chỗ kia, tôikhông chừng sẽ chết ở trong đám người đó mất."Thật sự không biết âm nhạc kịch liệt như vậy, đám người kia vặn vẹokhông hề có quy luật gì, như thế nào có thể chơi đùa lâu như vậy, cũng không cócảm giác phiền chán.
Thanh âm của Khang Đồng Thành không lớn, cho nên nói chuyện cơ hồ phải dán vàolỗ tai Lăng Hạo Triết, khí tức ấm áp thổi vào vành tai Lăng Hạo Triết.
Khuôn mặt Lăng Hạo Triết lập tức biến đỏ, nếu không có bối cảnh đen tối chelấp, quả thật có thể nhận ra ngay!
– "Thanh niên nên như vậy!" Thật lâu sau mới than thở một câu.Dưới bối cảnh ồn ào, Khang Đồng Thành hiển nhiên không nghe rõ, có chútkinh ngạc nhìn Lăng Hạo Triết:– "Cậu nói cái gì?"
Lăng Hạo Triết lắc lắc đầu, bưng lên ly nước chanh vừa rồi Khang Đồng Thànhbuông xuống, đưa lên cho Khang Đồng Thành, dĩ nhiên Khang Đồng Thành chỉ lắclắc đầu, rồi sau đó ghé vào bên tai Lăng Hạo Triết nói:– "Tôi đi ra ngoài đổi gió, nơi này buồn chán, đau đầu quá." Nói thếliền đứng lên.
Lăng Hạo Triết theo sau liền đứng lên:– "Nếu muốn tôi đi cùng cậu..."
Chỉ tiếc lời nói của hắn vừa nói ra một nửa, một nam sinh mặc y phục màu đenliền lại đây nói:– "Hạo Triết, đi khiêu vũ, bên kia mấy cô gái đều vì cậu mà đến, cậuxem cậu vừa đi các cô ấy cũng không nhảy nữa." Nam sinh nói xong liền hướng tớimấy cô gái bên kia quán bar chớp mắt vài cái.
– "Tôi..." Lăng Hạo Triết muốn lui bước.
Khang Đồng Thành bên này nói:– "Cậu đi khiêu vũ đi, tôi tự mình đi được rồi, rất nhanh sẽ trở lại."Nói xong liền cười với Lăng Hạo Triết bước ra ngoài.
Lăng Hạo Triết muốn đuổi theo, lại bất đắc dĩ bị nam sinh kia bám trụ cánh tay,dĩ nhiên không thể không nể tình mà trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể hướng ra sànnhảy với vẻ mặt lo lắng không yên.
Khang Đồng Thành quả thật không có đi xa, chỉ là đi tới cửa quán bar mà thôi,tựa hồ là vì để hít thở, tuy rằng bên trong mở điều hòa nhưng ở cửa vẫn thoángmát hơn. Đêm đã khuya, tựa hồ không có ánh sáng, nhưng bên ngoài so với quánbar vẫn sáng hơn nhiều, một cỗ khí lạnh trong không khí thổi tới trên mặt KhangĐồng Thành.
Khang Đồng Thành hít thật sâu một hơi, chỗ hỗn loạn trong lòng nhanh chóng tảnra, cảm giác thư thái rất nhiều.
Cậu tựa vào cạnh cửa, việc trực tiếp đứng trước gió đối với thân thể đang mặcchỉ một chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng không thích hợp.
Góc độ của cậu có thể nhìn đến tình huống ở sàn nhảy. Vũ động điên cuồng khôngcó ngừng lại, cả trai lẫn gái đều mặc rất ít, thậm chỉ còn múa thoát y, rõ rànglà mùa đông, nhìn thấy so với mùa hè còn nóng hơn vài phần.
Cậu không muốn đi vào, điểm này cậu rất rõ ràng, có lẽ ngăn cách về niên đại,có lẽ trong tiềm thức của chính mình cậu không muốn hòa hợp vào đó. Tuy rằngquả thật như lời Lăng Hạo Triết, có mấy người nam nữ mới đầu cũng muốn cùng cậunói chuyện, muốn cậu cùng khiêu vũ, nhưng liên tiếp nhận được uyển chuyển cựtuyệt sau đó liền không ai tới hỏi nữa, cho dù có cây cầu là Lăng Hạo Triết,nhưng ở tình huống cậu không muốn lợi dụng thì cây cầu này trở thành vô dụng.
Khang Đồng Thành khoanh tay, đầu hơi cúi thấp, người ngoài nhìn vào tưởng nhưcậu đang trầm tư, nhưng kỳ thật cậu bây giờ muốn đem mọi suy nghĩ đều vứt hết...
– "Không phải lão tử không có tiền... Đồ tiện nhân này... Chạy đi, đi thôi ha haa...."Lúc này một người từ trong quán bar tay cầm bình rượu lắc lắc đẩy cửaquán bar, trong miệng hắn toàn là ô ngôn uế ngữ (từ ngữ tục tĩu) cũng mơ hồkhông rõ, hơn nữa bối cảnh thật quá mức ầm ĩ, Khang Đồng Thành mới đầu cũngkhông phát hiện.
Biết người đàn ông bởi vì không có chú ý cửa quán bar có bậc cửa mà bị vấp mộtcái, tay chân bối rối tùy tiện quơ loạn bắt được một bên bả vai Khang ĐồngThành.
Trọng lượng cơ thể của một người đàn ông to lớn cơ hồ đều đặt cả lên bả vaiKhang Đồng Thành, cậu lập tức nhíu mày, muốn giãy dụa nhưng bàn tay trên vaigiống như thật vất vả bắt được cọng rơm cứu mạng làm sao dễ dàng có thể buôngtha, nên cơ hồ bấu chặt vào da thịt cậu.
Người đàn ông sau khi đứng vững mới buông lỏng tay ra, đôi mắt say khướt vừanhìn thấy Khang Đồng Thành, trông bóng đêm cũng không biết hắn có nhìn rõ haykhông.
Bàn tay Khang Đồng Thành xoa xoa chỗ vai bị nắm đau, đối mặt với một người đànông say khướt, cậu nghĩ đến đầu tiên đó là phải tránh xa!
Cũng chưa đi được mấy bước, cánh tay của cậu đã bị kéo lại, rồi sau đó lấy tốcđộ sét đánh không kịp bưng tay, người đàn ông khí lực kinh người, lôi kéo KhangĐồng Thành về phía mình, hắn giơ cao tay kia, một cái tát thật mạnh đánh vàomột bên mặt Khang Đồng Thành!
Trên mặt đau nhức, thân thể bởi vì nhất thời không đứng vững bị ngã vào váncửa, liền nghe 'phanh' một tiếng đập vào ván cửa.
Người đàn ông lúc la lúc lắc bước đến, trên mặt lộ ra ý cười tàn nhẫn:– "Thằng nhóc thối tha, lão tử hôm nay phải đánh chết mày, mày còn trốnà, trốn à!"
Khang Đồng Thành lúc đi ra ngoài gặp phải người cũng không nhiều, cũng không cóai thấy. Cậu nhìn thấy người đàn ông đi vào, dĩ nhiên biết người này nhận saingười.
Cậu vuốt mặt mình, hoảng hốt còn chưa trấn định xuống, người đàn ông uống sayxuống tay chưa bao giờ biết nặng nhẹ.
Đầu cậu bị cái tát vừa rồi làm cho có chút hôn mê, hai tay chống xuống đất liềnmuốn đứng lên.
Nhưng hiển nhiên cậu xem nhẹ cơn tức giận của người đàn ông say rượu kia, ngườiđàn ông thấy Khang Đồng Thành muốn đứng lên, tựa hồ là nóng nảy lắc lư bước điđột nhiên nhanh hơn, rồi sau đó đi tới trước mặt Khang Đông Thành đang bán bòtrên mặt đất.
– "*** (chửi bậy), lão tử đánh chết mày!" Người đàn ông một tay cầm bình rượu,chân đá vào bụng Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành phản ứng đúng lúc, tay ngăn ở trước bụng nhưng một đá kia khámạnh, chỉ nghe cậu kêu lên một tiếng đau đớn, liền ngã xuống, bàn tay còn che ởbụng run rẩy không ngừng.
Người đàn ông nhìn cậu ngã nằm trên mặt đấy, tựa hồ có chút vui sướng, hùnghùng hổ hổ lại muốn đánh tiếp.
Khang Đồng Thành cau mày, thật sự là vô dụng, trong lòng nghĩ như thế nhưng cơthể này quá mức yếu ớt không có năng lực phản kháng.
Cậu muốn kêu lên nhưng người đi đường vốn đã ít, nhìn thấy một màn này hầu hếtđều vòng đường khác mà đi, mà quán bar kia, âm nhạc ồn ào, căn bản không ainghe được tiếng kêu cứu của cậu. Như vậy, ở tình huống không ai trợ giúp, trừbỏ chính mình giúp mình còn có thể làm sao? Đây là khi đó Khương Hàn đã nói.
Một bàn tay của cậu đã muốn không thể động đậy, tay kia thì lúc vừa mới ngãxuống bị mảnh vỡ của bình rượu cắt bị thương, cậu dùng bàn tay dính máu sờsoạng trên mặt đấy, đầu ngón tay chạm phải một mảnh bình rượu vỡ liền giấu vàolòng bàn tay, cũng không bận tâm bị góc cạnh của nó cứa vào lòng bàn tay.
Ngay lúc người đàn ông đặt chân xuống, Khang Đồng Thành xoay người một cái, bàntay nắm mảnh vỡ mạnh mẽ giơ lên, rồi sau đó hung hăng đâm...
– "A!" Người đàn ông sợ hãi kêu một tiếng, lập tức ôm chân ngồi trên mặt đất.
Một mảnh vỡ thủy tinh cắt vào cẳng chân của hắn, máu chảy xuống không ngừng.Người đàn ông gào khan hồi lâu.
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn người đàn ông, cậu đã kiệt lực, thân thể cậusau khi qua cơn bệnh vốn vẫn không tốt, lần này bị công kích kịch liệt như vậy,có thể nghĩ ngay cả một ngón tay cũng không có khả năng động đậy.
Mà người đàn ông sau khi chịu đau đớn, có lẽ do hiệu quả của cồn, bộc lộ bộ mặthung ác, tùy tay cầm lên miệng bình rượu hoàn toàn vỡ đến nham nhở hướng tớingực Khang Đồng Thành đâm tới.
Nếu như vậy mà chết, có phái rất mất mặt hay không? Tốt xấu cậu cũng là một lầnnữa sống lại, nếu Khương Hàn ở đó, tất nhiên sẽ không để cậu một mình đối mặtvới chuyện này...
Khang Đồng Thành nghĩ thế nhưng đau đớn không có đến. Giương mắt liền nhìn thấymột người đàn ông mặc đồ đen cầm lấy cánh tay người đàn ông kia, người đàn ôngtrên mặt đều vặn vẹo...
Rồi sau đó người đàn ông áo đen không biết công kích bộ vị nào của người đànông kia, ngay cả kêu rên một tiếng cũng không có, người đàn ông say rượu liềnngã xuống.
Hết thảy đều xong xuôi rồi, người đàn ông áo đen mới hướng về phía bên kia, hơihơi cong người, Khang Đồng Thành nghiêng đầu theo ánh mắt của người đàn ôngnhìn qua. Liền thấy một chiếc xe màu đen có rèm che ở cách đó không xa, lúc nàycửa kính xe hơi hơi mở ra, một thanh niên ló đầu ra, một khuôn mặt hoàn toàn xalạ, rồi sau đó người thanh niên tựa hồ đối với người đàn ông áo đen tỏ ý gì đó...
Khang Đồng Thành muốn cảm ơn nhưng đầu lại nặng nề, trước mắt đột nhiên tốisầm, liền mất đi ý thức...Chương 16 Lý Quang Vinh VũTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaLăng Hạo Triết rốt cuộc thoát khỏi hai nữ sinh dây dưa, lúc đến tìmKhang Đồng Thành cũng đã không thấy nữa.
– "Nói không chừng đã tự mình về rồi, thật là mất hứng mà." Một nữ sinh nói,tuy rằng bốn chữ cuối có chút đè thấp giọng nhưng Lăng Hạo Triết cũng nghethấy, một bụng căm tức.
Khang Đồng Thành tuy rằng không thích cùng người khác tiếp xúc nhưng cũng khôngphải là một người không nói ai tiếng nào liền đi, bất an trong lòng chậm rãibành trướng. Lăng Hạo Triết nhíu mày ra ngoài quán bar tìm.
Mới vừa đẩy cửa quán bar liền gặp một người đàn ông băng bó chân ngồi trên mặtđất, tựa hồ là uống rượu, trong miệng không biết hùng hùng hổ hổ nói cái gì,trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh, còn dính máu.
Hẳn là máu của người đàn ông say rượu, cũng không biết vì cái gì có lẽ vốnkhông phải là chuyện tốt đẹp, trong lòng Lăng Hạo Triết càng thêm bất an. Làgiống như có cái gì đó liên hệ, mảnh vỡ dính máu kia nói không chừng có quan hệvới Khang Đồng Thành!
Hắn có số điện thoại nhà Khang Đồng Thành, tuy là gạt Khang ĐỒng Thành, giờphút này hắn có chút luống cuống, liền lấy ra điện thoại di động, nếu thậtkhông có về nhà... Hăn cũng không cho rằng Khang Đồng Thành đang trên đường vềnhà trùng hợp như vậy!
Điện thoại rất nhanh được kết nối, một người đàn ông tiếp điện thoại, Lăng HạoTriết há hốc mồm cũng không có khách sáo liền yêu cầu chị của Khang Đồng Thànhtiếp điện thoại, nghĩ đến người đàn ông này là người lần trước đi cùng với chịcủa Khang Đồng Thành.
– "Xin chào." Chị của Khang Đồng Thành thanh âm ngọt ngào, thoáng mang theogiọng trẻ con cường điệu, có cảm giác ngọt lịm.
– "Chào chị, em là Lăng Hạo Triết, là bạn học của Khang Đồng Thành, xin hỏi cậuấy đã về nhà hay chưa ạ?" Lăng Hạo Triết vội vàng hỏi...Người đàn ông ngồi trên sô pha, khách sạn này vẫn là nơi mà hắn yêuthích nhất, gần với nhà của hắn, cửa sổ tầng cao nhất ban đêm có thể nhìn thấycảnh đêm thành phố. Thập phần tuyệt vời...
Trong tay thưởng thức một ly rượu không, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở thiếu niêntrên giường.
Trên thực tế, thiếu niên vừa ra khỏi quán bar hắn đã nhìn thấy, khi đó xe củahắn vừa vặn đậu ở điểm kia, nhìn qua cửa xe có thể thấy được mặt của thiếuniên.
Nguyên bản lấy danh nghĩa đến thị sát quán bar, vốn không phải là trách nhiệmcủa hắn, chỉ là lão gia cấp trên đem cục diện rối rắm này giao cho hắn, với mỹkỳ danh là thử nghiệm năng lực của hắn, nhưng kỳ thật hắn bị vây trong trạngthái sứt đầu mẻ trán của chốn ăn chơi.
Thiếu niên bị đánh ngã trên mặt đất, hắn liền nhìn thấy mặt thiếu niên, nói nhưthế nào đây, một thiếu niên có khuôn mặt được cho là xinh đẹp, tuấn tú nhưngkhông phải là mềm mại đáng yêu, thần sắc trên mặt cho dù dưới tình huống nàycũng không thấy hoảng hốt lo sợ, làm như xem chuyện này quá mức bình thường, cảkhuôn mặt đều là đạm mạc.
Nguyên bản bảo vệ bên người định xuống xe ngăn cản người say kia nhưng hắn lạingăn cản, đang có hứng thú nhìn xem thiếu niên kia sẽ đối phó thế nào.
Nhìn thấy thiếu niên nằm trên mặt đất không hề có khí lực, hắn thậm chí đã muốnđể bảo vệ hỗ trợ, lại nhìn thấy thiếu niên ánh mắt chợt lóe, là giống như mộtchú báo con nhanh nhẹn, dùng mảnh thủy tinh sắc bén đâm lén, một chiêu nàytuyệt đối thâm sâu, hắn ở một bên xem diễn còn cảm thấy đau đớn.
Bất quá sau một phen phản kích, thiếu niên kia liền kiệt sức! Hắn vẫn bảo bảovệ tiến đến giúp đỡ. Lúc thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, hắn sửng sốt, trongmắt thiếu niên một khoảng không mờ mịt, đáng lẽ ra là phải cảm ơn hắn nhưngtrong mắt cái gì cũng không có.
Rồi sau đó hắn xuống xe, đem thiếu niên bế lên. Rất nhẹ, khối lượng không giốngnhư người ở độ tuổi này đáng có, sắc mặt thiếu niên tuy rằng trên gương mặt cómột dấu bàn tay nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt tái nhợt, nhất là đôi môi,hơi mỏng lại tái nhợt như không có một chút máu.
Tìm bác sĩ đến khám, thân thể có chút suy yếu, nguyên nhân là do có bệnh màkhông nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, thật đúng là... Hắn xem như chắc chắn điềuđó, nhìn thấy quần áo của thiếu niên liền biết gia đình cậu không tốt, bất quácó thể suy dinh dưỡng đến như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Người thanh niên nâng ly thủy tinh đặt lên bàn, hôm nay cảnh đêm thật xinh đẹpkhông hấp dẫn được ánh mắt của hắn, bởi vì bên trong còn có một cảnh đẹp khác.
Hắn ngồi bên người thiếu niên, tinh tế đánh giá thiếu niên, nếu không phải trênmặt sưng đỏ, có lẽ càng thêm tuấn tú đáng yêu! Vươn tay liền đụng vào cái trán,thực nóng!
Thiếu niên ngủ thật sự không an ổn, mày gắt gao nhíu lại, hẳn là đang gặp ácmộng, làn mi không ngừng run rẩy.
Thanh niên xoa hàng mi của thiếu niên, lại vào lúc này, thiếu niên đột nhiên mởmắt, có chút mờ mịt nhìn thanh niên.
– "Anh là ai?" Thiếu niên hỏi, giống như ở trong mơ, câu hỏi kia mang theo vàiphần mờ mịt.
– "Lý Quang Vinh Vũ. Cậu tên là gì?" Lý Quang Vinh Vũ cười nhạt hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ? Khang Đồng Thành đỡ đầu có chút say xe, lại là một cái tênquen thuộc, là ai đây?
– "Y... Tôi tên Khang Đồng Thành!" Thiếu chút nữa nhớ sai thân phận, Khang ĐồngThành đột nhiên sửa lời nói, đầu thoáng thanh tỉnh một chút.
Thanh niên gật gật đầu:– "Cảm giác tốt hơn chút nào chưa?"– "Vâng." Khang Đồng Thành đáp lời liền chuẩn bị ngồi dậy, nhưng thânthể tựa như bị tháo rời từng bộ phận nên cậu muốn ngồi dậy quả thật có chútmiễn cưỡng.
Lý Quang Vinh Vũ đỡ bả vai Khang Đồng Thành, rồi sau đó giúp cậu ngồi dậy.
Có chút để ý nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trên vai mình muốn nghiêng ngườitránh né, cậu không thích bị người xa lạ chạm vào.– "Là anh cứu tôi?" Đem ánh mắt chuyển hướng thanh niên trước mắt,Khang Đồng Thành hỏi.Thanh niên thực trẻ tuổi, nhưng có khí thế của kẻ ăn trên ngồi trướcgiống Khương Hàn, nhưng khí chất không giống, Khương Hàn là lạnh lùng kiênquyết, đối với cậu thậm chí là vô tình mà thanh niên trước mắt này hoàn toànngược lại, liếc mắt một cái liền nhìn ra là loại đa tình, là loại có thể gặpđược ở khắp nơi, nhất là cặp mắt đào hoa kia, trên người mang theo nho nhã nhạtnhẽo, cùng với hơi thở ẩn ẩn vẻ nghiêm túc. Khí chất rất kỳ quái. Khang ĐồngThành tự đánh giá trong lòng như vậy, đối với tên của thanh niên cũng mặc nhiênghi nhớ.
Thanh niên gật đầu, giương mắt nhìn thiếu niên thất thần, tựa hồ là đang suynghĩ cái gì đó đến say mê.
– "Làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái?" Lý Quang Vinh Vũ hỏi.
– "Hửm? A, không có! Thực cảm ơn anh đã cứu tôi!" Khang Đồng Thành đáp lại,bỗng nhiên nghĩ tới, Lý Quang Vinh Vũ... Cậu nhớ ra rồi!
Lý Quang Vinh Vũ là người mà báo chí đưa tin đoạt đi vị hôn thê của Khương Hàn,hãm hại Khương Hàn phải vào tù.
Có chút kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt, cậu nghĩ đến chính là một ngườithực âm hiểm xảo trá, cũng không nghĩ chính là như thế! Bất quá Khương Hàn cũngchênh lệch quá nhiều so với lời của báo chí nói, nhưng nếu là hiện tại KhangĐồng Thành đối mặt Khương Hàn cùng Lý Quang Vinh Vũ thì lựa chọn cũng tất nhiênlà Lý Quang Vinh Vũ.
– "Làm sao vậy? Nhìn tôi như vậy?" Lý Quang Vinh Vũ phát hiện thiếu niên giậtmình khi nhìn mình, biểu tình kia cùng với cảm giác vừa rồi bất đồng, như làmột con mèo nhỏ bị kinh hách (khiếp sợ).
– "Không có gì... Tôi phải về nhà, mấy giờ rồi? Chị của tôi nhất định đang lolắng." Khang Đồng Thành nói xong muốn xuống giường, chỉ là chân vừa chạm đấtthân thể liền nhoáng lên một cái, trước mắt có chút biến đen. Cũng may Lý QuangVinh Vũ đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy cậu.
– "Đã muộn lắm rồi, cái bộ dạng này của cậu vẫn nên ở chỗ này một đêm đi! Gọiđiện thoại về nhà báo một tiếng là được." Lý Quang Vinh Vũ nói, giương mắt thấyKhang Đồng Thành nhìn thấy cậu có chút không được tự nhiên, liền lại nói tiếp:– "Nếu cảm thấy không được tự nhiên, tôi sẽ đi thuê một phòng khác, vừarồi cậu chưa tỉnh, cho nên tôi ở bên cạnh xem cậu."
Khang Đồng Thành quả thật muốn cự tuyệt, nhưng Lý Quang Vinh Vũ nói như vậy,cậu không từ chối nữa, gật gật đầu, cầm lấy điện thoại bấm số.
Điện thoại trong nhà vang lên hồi lâu cũng không có người nghe máy, Khang ĐồngThành hơi hơi nhíu mi.
– "Không ai ở nhà, có lẽ phát hiện không thấy tôi nên ra ngoài đi tìm tôi!"Đoán vậy, Khang Đồng Thành càng muốn sớm trở về! Số điện thoại di động của chịcậu cậu còn không biết, số của Lăng Hạo Triết cũng vậy... Nghĩ tới việc bọn họtrời lạnh như vậy còn đang tìm cậu trên đường, trong lòng liền có chút áy náy:– "Tôi vẫn là nên trở về!"
Lý Quang Vinh Vũ biết vậy cũng không tiếp tục giữ nữa, thuận miệng nói:– "Tôi đưa cậu trở về!"– "Cảm ơn!"Đã trễ thế này, khẳng định không còn xe bus, taxi cũng không nhất địnhcó thể đến, không miễn cưỡng chút nào liền đồng ý.
Bất quá đối với Lý Quang Vinh Vũ là người thế nào, Khang Đồng Thành cũng thừanhận, cậu có vài phần tò mò.
Chương 17 Trở vềTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa– "Cậu ở chỗ nào?" Lý Quang Vinh Vũ vừa khởi động xe vừa hỏi, tùy taymở hệ thống sưởi trên xe hơi, nâng độ ấm trong xe lên. Khang Đồng Thành nhìnđộng tác của hắn, có chút sợ run, thật lâu sau mới từ trong ánh mắt kinh ngạccủa Lý Quang Vinh Vũ đáp lại:– "Anh đem tôi đến chỗ giao nhau của lộ XX cùng lộ XXX cho tôi xuống làđược."Lý Quang Vinh Vũ gật đầu, đối với Khang Đồng Thành không nói ra địa chỉthật cũng không hỏi nhiều. Khang Đồng Thành nhìn theo ánh mắt Lý Quang Vinh Vũsau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đêm khuya hai bên đường đều không có một bóngngười, ngẫu nhiên đi qua cũng là kẻ không nhà hoặc là một vài người không biếtđi về đâu. Đèn đường chiếu vào kính xe chiếu lên mặt cậu, bóng dáng mờ mờ ảoảo. Lý Quang Vinh Vũ liếc mắt nhìn dáng vẻ Khang Đồng Thành, dáng vẻ thiếu niêncó chút đau thương, ánh mắt kia ở khoảng không mờ mịt, có lẽ cất giấu rất nhiềubí mật mà hắn đúng là một người có lòng hiếu kỳ cùng kiên nhẫn muốn tìm tòi bímật này.– "Cậu thường xuyên ngẩn người?" Nhìn thẳng về phía trước, Lý QuangVinh Vũ giống như vô tình hỏi.– "Sống qua một lần bệnh thập tử nhất sinh liền quên rất nhiều thứ, đôikhi trong óc bất chợt hiện lên nên mới ngẫm lại." Lời này nửa thật nửa giả,nhưng nguyên bản Khang Đồng Thành không cần phải nói, hiện tại nói ra cũngkhông phải là ít, cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, có lẽ đối với người thanhniên này ngay từ đầu cậu có chút áy náy, dù sao khi đó bởi vì Khương Hàn, cậuđối với thanh niên này cũng nguyền rủa không ít.– "Bị bệnh? Bệnh gì?" Lý Quang Vinh Vũ tiếp tục hỏi.– "Cảm mạo phát sốt mà thôi, chỉ là không đúng lúc đưa đến bệnh viện."– "Cảm mạo phát sốt cũng không phải là bệnh nhỏ, nếu chăm sóc không tốtcũng có thể lấy mạng người, cậu tuy rằng còn trẻ cũng nên tự chiếu cố chínhmình chứ. Dù sao giống cậu vậy một thiếu niên suy dinh dưỡng cũng không nhiều.Tôi gặp rất nhiều đứa đều là sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng như hổ) cả." LýQuang Vinh Vũ đạm cười nói, lời khuyên bảo từ trong miệng hắn nói ra có vẻ càngthêm êm tai.Khang Đồng Thành nghĩ, cũng khó trách, một Lý Quang Vinh Vũ như vậy sẽlàm chị của mình vứt bỏ Khương Hàn, thậm chí làm ra chuyện như vậy, nếu KhươngHàn khi đó giống với Khương Hàn bây giờ, cậu cũng sẽ không yêu...– "Cậu lại ngẩn người rồi." Lý Quang Vinh Vũ bất đắc dĩ nói.– "Thật có lỗi." Khang Đồng Thành lấy lại tinh thần, nói:– "Có thể mượn điện thoại của anh một chút không?" Lý Quang Vinh Vũ lấyđiện thoại đưa cho Khang Đồng Thành, có chút kinh ngạc hỏi:– "Cậu không có di động? Hay là vừa rồi cùng với tên say rượu kia tranhchấp đã đánh mất?"Bởi vì một bàn tay bị thương mà Khang Đồng Thành bấm số hơi mất thờigian mới đưa điện thoại lên kề vào tai, nói:– "Không có di động."– "Vậy ư? Một thiếu niên như cậu, không có di động cũng không nhiều."Lý Quang Vinh Vũ lại kinh ngạc nói.Khang Đồng Thành gật đầu, không có giải thích gì thêm, nghe bên taivang lên âm thanh đô đô có quy luật... Thật lâu sau, điện thoại rốt cuộc có ngườinghe.– "Chị!" Khang Đồng Thành lập tức kêu lên, trong giọng nói có vài phầnvui sướng cùng lo lắng.– "Em..."– "Là Tiểu Thành? Tiểu Thành phải không?" Trong điện thoại truyền đếnmột trận tạp âm ù ù, hiển nhiên người vừa tiếp điện thoại cũng không phải KhangĐồng Hân mà là một người đàn ông, mà sau đó Khang Đồng Hân mới tiếp được điệnthoại.– "Đúng vậy, em là Tiểu Thành đây, chị, em không có việc gì! Rất nhanhsẽ về!" Khang Đồng Thành thản nhiên nói, trong giọng nói có vài phần nhu hòa màlúc nãy nói với Lý Quang Vinh Vũ không hề có.Lý Quang Vinh Vũ quay đầu nhìn cậu một cái, rồi sau đó quay lại nhìnhướng con đường phía trước.– "Em đi đâu vậy? Cậu bạn cùng trường của em gọi điện thoại đến nóikhông thấy em, chị lo lắng muốn chết, cậu bạn kia bây giờ còn đang tìm em đấy!"Khang Đồng Hân hiển nhiên đã muốn khóc, trong thanh âm tràn đầy nghẹn ngào.Khang Đồng Thành rõ ràng nghe được có tiếng nức nở cùng với lời mộtngười đàn ông dịu dàng an ủi, giọng người đàn ông kia đúng là người vừa tiếpđiện thoại, hiển nhiên là Khương Hàn.– "Vừa rồi xảy ra một chút chuyện nhỏ, em không sao, chị không cần lolắng, tìm em chính là Lăng Hạo Triết à! Chị nói với cậu ấy không cần tìm nữa,trở về nghỉ ngơi đi! Em rất nhanh sẽ trở lại. Em phải cúp máy đây, di động làmượn của người khác." Khang Đồng Thành nói thế, chưa nghe Khang Đồng Hân ở đầubên kia lên tiếng đã ngắt kết nối.– "Cảm ơn." Đưa điện thoại di động trả lại cho Lý Quang Vinh Vũ.– "Cậu cùng với chị cậu cảm tình thật tốt!" Lý Quang Vinh Vũ nói.– "Vâng, chị tôi rất quan tâm tôi, đối với tôi rất tốt." Khang ĐồngThành thản nhiên nói. Ngã tư kia cách khách sạn bọn họ ở cũng không xa, lúc haingười còn đang nói chuyện đã tới nơi.– "Lúc này đây thật cảm ơn anh." Khang Đồng Thành xuống xe, lại nói lờicảm tạ.Lý Quang Vinh Vũ cười cười:– "Không cần khách khí. Đi đường cẩn thận." Nói xong cũng không còn lưuluyến cái gì, liền khởi động xe rời khỏi.Khang Đồng Thành nhìn thấy chiếc xe kia rời đi, thầm nghĩ, Lý QuangVinh Vũ này quả thật có bản lĩnh làm người ta say mê, như mới vừa rồi, cũngkhông làm cho kẻ khác bị kinh hoảng vì cảm thấy bị do thám, cũng sẽ không làmcho người ta khó xử, săn sóc cậu, dịu dàng, tinh tế nhưng không làm cho ngườita cảm thấy được hắn thập phần ân cần, cho dù câu hỏi cũng có phần chung chung,không có đi sâu tìm tòi vào đời sống riêng tư của người khác. Đó là một conngười làm cho kẻ khác không thể chán ghét được. Khang Đồng Thành nghĩ thế liềnhướng nhà mình đi, chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng kêu làm cả kinh quaylại.– "Tiểu Thành, thật là cậu!?" Lăng Hạo Triết thở hồng hộc lại tràn đầyvui mừng nói, cậu chạy tới trước mặt Khăng Đồng Thành, hiển nhiên đã chạy rấtlâu, trên mặt đều là một hôi, hai má trong mùa đông rét lạnh một khoảng thờigian dài trở nên đỏ bừng.– "Ừ, tôi không sao, cậu về nghỉ ngơi đi!" Khang Đồng Thành ngẩng đầunói.Lăng Hạo Triết lau mồ hôi, đang muốn gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên chămchú.– "Mặt của cậu, tiểu Thành, mặt của cậu làm sao vậy?" Lăng Hạo Triếtnói xong liền đưa tay lên. Khang Đồng Thành lập tức nghiêng đầu né tránh.– "Không có gì, ở quán bar đã xảy ra chút chuyện, bất quá đã không cònviệc gì nữa." Một tay bụm bên mặt, Khang Đồng Thành đạm cười nói.Trên thực tế vết thương ở trên mặt đã là vết thương nhẹ nhất rồi, cậucũng không có để ý, cũng không có sưng lên chỉ là ngã trên mặt đất trầy chútda, còn có vết cắt trên tay. Đem bàn tay bị thương nhét vào trong túi, KhangĐồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết.– "Sớm trở về đi! Người nhà của cậu sẽ lo lắng đó."Lăng Hạo Triết nhìn thấy Khang Đồng Thành, quần áo trên người có chút ôuế, tựa hồ dính phải cái gì, dưới ngọn đèn mờ ảo cũng không thấy rõ lắm, chỉ cóthể nhìn thấy dấu vết trên mặt.– "Thực xin lỗi, tôi nói phải bảo vệ tốt cho cậu..." Lăng Hạo Triết trànđầy đau xót nói.Khang Đồng Thành thật ra bị ngữ khí này làm cho sửng sốt, có chút thấtthần, thật lâu sau mới nói:– "Không sao, tôi cùng cậu đều là người lớn cả rồi, làm sao lại để chocậu bảo vệ?" Nói xong liền xoay người về nhà.– "Sớm trở về nghỉ ngơi đi! Không phải còn có một môn thi cuối cùng nữasao?"Không nghe thấy Lăng Hạo Triết đáp lời nhưng Khang Đồng Thành cũngkhông quay đầu lại. Đầu gối của cậu có cọ sát, quần cũng có chút tổn hại, hẳnlà đã có bôi thuốc, bởi vì tuy rằng đau nhưng có cảm giác hơi lành lạnh. Hiệntại đón gió đêm mới phát hiện Lý Quang Vinh Vũ tuy rằng cứu cậu nhưng chỉ nhìnvết thương của cậu, không có động vào quần áo, việc này xem như là một loại tôntrọng hay sao? Có lẽ cậu ở trong tiềm thức phản kháng cũng không nhất định. Điđến cửa, Khang Đồng Thành thở dài, thực mệt, nguyên bản miệng vết thương vẫntốt, một đường từ dưới đi lên lại bắt đầu đau đớn. Một lát vào nhà còn phải ứngphó với Khang Đồng Hân, nhịn đau vỗ vỗ mặt mình, Khang Đồng Thành lên tinhthần. Khang Đồng Thành đưa tay lên vừa vặn nắm cửa, cửa liền mở ra, mở cửachính là Khương Hàn, sắc mặt hoàn toàn là lạnh lùng.– "Tiểu Thành, em đã về?" Còn đang nức nở khóc, Khang Đồng Hân khôngbiết lấy đâu ra sức lực vội đẩy Khương Hàn đang đứng ở cửa ra, liền ôm lấy cổKhang Đồng Thành, sau đó là tiếng khóc anh anh (từ tượng thanh).Khang Đồng Thành bị cái ôm này, thật sâu hít một hơi khí lạnh, thật lâusau mới đưa tay vỗ vỗ lưng Khang Đồng Hân trấn an nói:– "Em hiện tại không phải đã không sao rồi à? Chị vẫn khóc coi chừngsau này không gả đi được."– "Cậu bị thương?" Khương Hàn nhìn tay Khang Đồng Thành, lại nhìn thấybên má hơi sưng, nguyên bản khuôn mặt lạnh lẽo càng thêm đáng sợ.Khang Đồng Thành không khỏi rùng mình, nguyên bản Khang Đồng Hân đangôm cậu lập tức buông lỏng tay ra, rồi sau đó cao thấp đánh giá, vừa thấy trênmặt cùng bàn tay, nước mắt tựa như vòng ngọc bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống,ngay cả nói cũng không ra lời. Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ:– "Chị, trước tiên để em vào nhà được chứ?"Bọn họ hiện tại chính là đang đứng ở cửa, quần áo trên người cậu khôngnhiều, hiện tại là rạng sáng mùa đông, loại khí lạnh này xâm nhập vào xương cốtlàm cho cậu không khỏi run rẩy. Khang Đồng Hân tựa hồ giờ phút này mới ý thứcđược, lập tức lôi kéo Khang Đồng Thành vào nhà, rồi sau đó đóng cửa lại.– "Em rốt cuộc đi đâu? Không phải nói cùng bạn học tụ hội sao?" KhangĐồng Hân lau nước mắt hỏi.– "Là một quán bar, em không cẩn thận gặp một tên say rượu, sau đó... Còncó người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cho nên hiện tại không có việcgì." Khang Đồng Thành tận lực đem sự tình đơn giản hóa mà vân đạm phong khinh(làm nhẹ như gió nhạt như mây).– "Quán bar? Cái chỗ này mà cậu cũng có thể đến?" Khương Hàn tràn đầytức giận nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành, thanh âm kia thậm chí mang theonghiến răng nghiến lợi.– "Việc này cũng không có liên quan gì đến ngài, Khương tiên sinh, tôiđã lớn rồi, có thể đi vào quan bar hay không còn không tới lượt ngài xen vào!"Khang Đồng Thành nhíu mi, hiển nhiên đối với chỉ trích của Khương Hàn rất khótiếp nhận.Khang Đồng Hân vỗ vỗ Khang Đồng Thành bỗng nhiên dựng lông:– "Phải lễ phép với Khương tiên sinh, Khương tiên sinh nói rất đúng, emtuy rằng lớn rồi nhưng cái chỗ rồng rắn hỗn tạp kia rất nguy hiểm, lần saukhông được đi đến đó nữa, biết không?" Khang Đồng Hân nhìn thấy dáng vẻ của emtrai trong lòng cảm thấy đau lòng:– "Đúng rồi, có cảm ơn người đã cứu em chưa?" Khang Đồng Thành gật gậtđầu:– "Có." Rồi sau đó quay đầu hướng về về Khương Hàn giống như cây cộtđứng một bên thuận miệng nói:– "Khương tiên sinh, đã trễ thế này rồi, vẫn là mời ngài mau về cho!Đêm dài sương nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút."Khang Đồng Thành nghe Khương Hàn nói, không biết là đang diễn hay làthật nữa? Biểu hiện quan tâm như vậy là vì lấy lòng Khang Đồng Hân hay sao?Khang Đồng Hân cũng nói:– "Lần này còn phải cảm ơn anh đã cùng chúng em tìm Tiểu Thành! Đã trễthế này, anh nên sớm trở về đi!" Dĩ nhiên tuy rằng đều là lời nói đuổi kháchnhưng Khang Đồng Hân lại dịu dàng hơn rất nhiều, trong đôi mắt nhìn Khương Hàntràn đầy tình ý. Tựa hồ nhìn thấy Khang Đồng Hân như thế, Khương Hàn lúc nàymới tỉnh táo lại, khôi phục bộ dáng dịu dàng, đưa tay khoác lên vai Khang ĐồngHân vỗ vỗ:– "Tôi đi đây, em có việc gì thì gọi cho tôi nhé!" Khang Đồng Hân gậtđầu.Khang Đồng Thành ở một bên nhìn thấy dáng vẻ hai người, trong lòng nghĩvề sau hai người một phen quyết liệt, có chút mâu thuẫn, có chút bất đắc dĩ,bất quá, hiện tại cũng chỉ có thể mặc kệ, dù sao cậu làm cái gì cũng không cótác dụng...............Chương 18 Dây dưaTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaBa ngày sau là ngày thi cuối cùng, sau khi hoàn thành xong môn thicuối, Khang Đồng Thành thu thập đồ đạc liền đi ra ngoài. Mấy ngày nay cậu đềukhông có nhìn thấy Lăng Hạo Triết, tựa hồ từ đêm đó về sau tên kia thật giốngnhư trốn tránh cậu, cho dù gặp được cũng lấy lý do ôn thi để mà tránh.
Lại nói tiếp, Khang Đồng Thành thật ra có chút không thích ứng, thật đúng làthích ứng rồi sẽ khó từ bỏ, vẫn là hai người, đột nhiên chỉ có một mình, cảmgiác có vài phần cô tịch.
Đi về một mình, thời tiết của tháng một, rất lạnh, hôm nay lại có chút âm trầm,trên không trung mang theo một tầng hơi thở áp lực mù mịt. Ngẫu nhiên có mộttrận gió thổi tới, thổi vào cổ không mang khăn ấm của Khang Đồng Thành, thấmlạnh đến xương.
'ba' một khối lạnh lẽo táp vào mặt Khang Đồng Thành, cậu ngửa đầu, một đóa hoatuyết bay lả tả nhẹ nhàng, mỗi một hoa tuyết đều rất lớn, có cảm giác như xõatung ra giống như lông ngỗng trong không trung nhưng cũng không dày đặc, có thểlà vì vừa mới hạ tuyết.
Ngẩng đầu hơi lâu liền có chút cứng ngắc, nhìn thấy trước mắt một tầng trắngxóa, có chút hoảng hốt, không biết vì sao trong đầu hiện lên rất nhiều chuyệntrước kia, tại thành phố này cơ hội đổ tuyết không phải là nhiều, ngẫu nhiêncũng không thật lớn, hơn nữa đa số đều là mưa nhỏ, không thể tích tụ thànhtuyết.
Cậu nhớ rõ năm mươi năm sau, vì tạo nên không khí tân niên Khương gia liền tạotuyết, rồi sau đó ở trong đình viện trải một lớp tuyết thật dày. Máy móc làm ravới tuyết thiên nhiên hoàn toàn không giống, tuy rằng đều màu trắng, lại cứnghơn rất nhiều so với từ trên trời rơi xuống, giẫm lên có cảm giác như khối băngmềm, không có chút cảm giác thoải mái.
– "Còn không mau đi, tuyết phải rơi nhiều lắm!"
Thanh âm bên tai làm Khang Đồng Thành bừng tỉnh, lúc cậu nghiêng đầu nhìn thìtay đã bị kéo đi. Lăng Hạo Triết đội một chiếc mũ dệt kim, trên cổ mang mộtchiếc khăn quàng màu xám, trên tay cũng đeo bao tay, nhìn vào cảm thấy ấm áp.
Khang Đồng Thành theo hắn chạy, một cỗ gió lạnh thổi vào trong cổ áo, cậu khôngcòn cách nào khác chỉ có thể ôm lấy cổ nhưng bàn tay lộ ra ngoài rất nhanh bịlạnh đến đỏ bừng.
Rất nhiều người nói mùa đông ở phương Bắc lạnh lẽo và khô, mà ở phương Nam làlạnh ẩm, hơi lạnh thấm vào tâm can càng lạnh đến muốn chết, vào giờ này phútnày Khang Đồng Thành đã hiểu.
Trên mũi cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, làm cho mũi cậu rất nhanh mất cảm giác, thậmchí có thể cảm thấy mũi mình đông lạnh đến đỏ bừng, cùng ngón tay của cậu tươngxứng.
Chạy trốn trong lúc trời có tuyết cùng gió to chỉ có một từ có thể diễn tả, đólà lạnh.
Rốt cuộc cũng chạy đến cửa trường, Lăng Hạo Triết tựa hồ mới phát hiện tìnhtrạng của Khang Đồng Thành. Nhìn thấy hai má cậu hồng hồng cùng cái mũi hồnghồng, ngón tay cũng đỏ bừng, tựa hồ có chút ảo não.
– "Sao không bảo tôi dừng lại?" Có chút tức giận, Lăng Hạo Triết nói có khí thếhơn. Động tác rất nhanh cởi bao tay, khăn quàng cổ cùng với mũ rồi sau đó đặttoàn bộ lên tay Khang Đồng Thành.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hạo Triết nặng lời như vậy với Khang Đồng Thành, hoặclà nói trước kia Lăng Hạo Triết đều nghe theo Khang Đồng Thành, thậm chí có thểnói là ngoan ngoãn phục tùng, mà giờ đây, mệnh lệnh làm Khang Đồng Thành cóchút trợn tròn mắt.
– "Tôi không thích mấy thứ này."Có lẽ đây cũng là một thói quen, từng là Y Lương sống vất vả, chưa từngcó những thứ linh tinh vụn vặt thế này, lúc đó ngay cả quần áo cũng thiếu thốnnhưng vẫn sống rất mạnh khỏe, vì thế sau khi vào Khương gia, cậu vẫn thường nhưthế, đương nhiên Khương gia có điều kiện làm cho cậu như thế.
Lăng Hạo Triết nhìn Khang Đồng Thành, ánh mắt có chút dữ tợn, tựa hồ nghẹn thậtlâu sau mới nói:– "Cậu là không thích mấy thứ này hay là bài xích con người tôi?"Vừa nghe vậy, trong lòng Khang Đồng Thành có vài phần hiểu được, ướcchừng là do ngày đó cậu quay lưng đi cũng không hề quay đầu lại, thậm chí khôngđể ý tới quan tâm của thiếu niên, làm cho thiếu niên này hiểu lầm!
Không nghĩ tới nguyên bản là một con gấu khờ cũng là một con sư tử ngủ say. Ánhmắt kia cùng khí thế cũng không tồi.
– "Cậu đưa cho tôi, chính mình cũng sẽ lạnh. Tôi không có thói quen dùng nhữngthứ này, cũng không phải rất lạnh, chà xát vài lần sẽ không lạnh nữa." KhangĐồng Thành nói vậy liền lấy tay hướng trên mặt xoa nắn.
Cũng chưa chà xát được bao lâu, một bàn tay của cậu liền bị Lăng Hạo Triết nắmlấy.
– "Còn đau không?" Lăng Hạo Triết cúi đầu nhìn băng vải, trong mắt thần sắc rasao Khang Đồng Thành không thấy được, nhưng lo lắng trong giọng nói cũng làmcho Khang Đồng Thành rung động.Bởi sợ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường cho nên băng vải buộc cũngkhông dày, lúc trước quả thật rất đau, thậm chí hai ngày trước vẫn còn đau,nhưng hiện tại đã đỡ hơn rồi. Chỉ là vết thương trong lòng bàn tay luôn khôngcẩn thận đụng tới sẽ có chút đau.
– "Không đau! Miệng vết thương đã kết vảy, chỉ là mùa đông không dễ lành màthôi." Khang Đồng Thành lại nói.
Có lẽ bởi vì ngữ khí nói chuyện của Khang Đồng Thành khá gần gũi nên Lăng HạoTriết nguyên bản có chút tức giận cũng chậm rãi hạ bớt.
Lăng Hạo Triết vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve phía trên băng vải:– "Thật xin lỗi nếu không phải tôi nhất thời để cậu đi, cậu sẽ khônggặp phải chuyện như vậy."
Khang Đồng Thành nở nụ cười, này xem như giải hòa sao?
– "Cậu nói cái gì vậy? Tôi chỉ là đụng phải một người say không biết gì màthôi, tuy rằng bị đánh vài cái, nhưng người nọ cũng không dễ chịu gì. Tôi dùngmảnh thủy tinh hung hăng đâm vào chân hắn, phỏng chừng thật lâu mới hồi phục!"Khang Đồng Thành nghĩ đến ngày đó cậu dùng hết khí lực toàn thân, mảnh thủytinh kia vốn là mảnh sắc nhọn nhất, hơn nữa đâm rất sâu gần như ngập toàn bộ,phỏng chừng người nọ là... Chỉ là cậu không biết kết cục của người nọ cũng khôngđơn giản như cậu nghĩ, phỏng chừng phải nằm viện dưỡng thương một thời gian dàimới có thể xuống giường, đương nhiên việc này Khang Đồng Thành không biết.
Khang Đồng Thành nhìn thấy Lăng Hạo Triết cúi đầu nhìn miệng vết thương trêntay mình, cuối cùng rút tay về, đạm cười nói:– "Được rồi, cậu đừng tự trách nữa, chuyện xảy ra là do tôi, tự tôichạy loạn! Cậu như vậy tôi thấy không quen chút nào!"
Lăng Hạo Triết lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt tựa hồ bởi vì lời nói của KhangĐồng Thành làm cho dịu đi một ít, lúc này mới thoáng có chút tinh thần nói:– "Sau này chuyện như vậy nhất định sẽ không xảy ra!"
Thấy dáng vẻ Lăng Hạo Triết thề son sắt, trong lòng Khang Đồng Thành có chút ấmáp, tuy rằng vẫn còn là một đứa nhỏ nhưng phương thức theo đuổi của một đứa nhỏmới là đơn thuần nhất, không phải sao?
Tuyết càng ngày càng lớn, mấy đóa hoa tuyết rơi vào cổ áo Khang Đồng Thành làmcậu lạnh đến run rẩy.
– "Mấy thứ này dù cậu không thích vẫn nên mặc lên! Cậu phải giữ ấm thân thểchứ, sức khỏe cậu không tốt, nên chú ý nhiều." Cầm lấy khăn quàng cổ trên tayKhang Đồng Thành giúp cậu vòng một vòng quanh cổ, lại giúp cậu mang bao taycùng mũ.
Khang Đồng Thành hơi hơi giật cổ cũng không biết khăn quàng cổ này là chất liệugì, nhìn thấy có chút lông nhưng hoàn toàn không có đâm vào người.
Khang Đồng Thành cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu:– "Cậu mau về nhà đi! Tuyết lớn như vậy, đến lúc đó sẽ không nhìn rõđường." Khang Đồng Thành nói.
Lăng Hạo Triết sờ mũ trên đầu Khang Đồng Thành, vốn khuôn mặt Khang Đồng Thànhrất nhỏ sau khi mang mũ và khăn quàng cổ liền hoàn toàn chỉ còn thấy có cặpmắt.
– "Đi nhanh đi! Rất lạnh!" Thấy Lăng Hạo Triết vẫn bất động, Khang Đồng Thànhthúc giục.
– "Được rồi, vậy cậu đi đường cẩn thận." Tuy rằng không muốn nhưng cuối cùngcũng phải phất phất tay, đi về hướng ngược với Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành quay đầu nhìn bóng dáng Lăng Hạo Triết, trong hơi thở đều làcủa thiếu niên, có lẽ là hơi thở ra bị khăn chặn lại nên một khối ẩm ướt kia,cũng rất ấm áp.
Khóe miệng cong lên một độ cong, Khang Đồng Thành rốt cuộc hướng trạm xe bus màđi.
– "Tích tích..." Mới đi vài bước, phía sau truyền đến một trận còi xe chói tai.Bởi vì trong trời tuyết, lại là bên cạnh trường học nên thật sự là quá mức độtngột, Khang Đồng Thành quay đầu qua.
Lúc này một chiếc Hummer vừa vặn đi tới bên người cậu, sau đó cửa kính xe mởra, bên trong Khương Hàn lộ đầu ra, sắc mặt cũng không tốt lắm.– "Tôi vừa vặn muốn đến nhà cậu, tôi đưa cậu về." Khương Hàn lạnh lẽonói, vẻ mặt nghiêm túc không chút dịu dàng lại có chút xơ xác tiêu điều, nhấtlà khi nhìn thấy những thứ trên người Khang Đồng Thành!Khang Đồng Thành do dự một lát, lại nghe thấy Khương Hàn tiếp tục nói:– "Nơi này là trường học của cậu, tôi không muốn kéo cậu lên xe, nhưvậy rất khó coi, tôi nghĩ cậu hiểu mà."
Nghe vậy Khang Đồng Thành cắn cắn môi:– "Ông cho rằng tôi sợ ông sao?"
– "Cậu cho rằng tôi không dám làm như vậy sao?" Khương Hàn giống như là bề trêncủa cậu, vừa nói vừa mở cửa phó lái bên cạnh.
Lại không nghĩ đến Khang Đồng Thành đã mở cửa phía sau tiến vào. Tuy rằng sắcmặt thập phần khó coi nhưng hiển nhiên Khương Hàn cũng không còn có hứng để làmkhó dễ cậu nữa, sắc mặt không biểu cảm khởi động xe lái đi.
– "Cậu không phải thực yêu 'Khương Hàn' sao? Như thế nào ở chỗ tôi tìm khôngđược sự an ủi phải đến tìm những người khác? Thằng nhỏ kia hợp khẩu vị củacậu?" Lúc đèn đỏ, xe dừng lại, Khương Hàn bỗng nhiên mở miệng, châm chọc nói.
Bị chạm đến chỗ đau, Khang Đồng Thành nhảy dựng, nhưng nghe được nửa vế sautrong lời nói của Khương Hàn, liền tức giận.– "Việc này không liên quan gì đến ngài, Khương tiên sinh, tôi ở cùngvới ai một chỗ, tìm ai làm người an ủi cũng không có quan hệ gì với ngài! Ngườitôi tìm cũng không phải ngài!" Khang Đồng Thành quả thật rất tức giận, nóichuyện liền có chút khó nghe.
Khương Hàn cười một tiếng:– "Không có tìm tôi? Lúc trước thổ lộ với tôi chính là cậu..."
– "Người mà tôi thổ lộ là Khương Hàn, mà ông vừa vặn là ở trước mặt tôi màthôi." Khang Đồng Thành trả lời một cách mỉa mai, đó là muốn nói cho hắn, hắncũng không phải là Khương Hàn trong lòng cậu.– "Ha ha ha ha... Thật đúng là đường đường chính chính!" Khương Hàn cườilớn, nhưng ý cười cùng với khí lạnh trong mắt hoàn toàn không liên quan.
Khang Đồng Thành có chút không rõ giờ phút này Khương Hàn rốt cuộc suy nghĩ cáigì?
– "Khương tiên sinh, hy vọng ông hiểu cho, ông hiện tại theo đuổi chị của tôi,mà sự kiện kia cũng chỉ là tôi phát sốt hồ đồ nhận sai người. Ông nếu thiệttình thích chị tôi nên đối đãi tốt với chị ấy, không nên cùng tôi dây dưa nữa!Đương nhiên nếu Khương tiên sinh đối với lời nói của tôi ngày đó canh cánhtrong lòng, tôi chỉ có thể nói, ông vẫn nên quên đi! Tôi đối với ông không cóloại cảm giác này." Khang Đồng Thành còn thật sự gằn từng tiếng nói, nếu khôngphải Khang Đồng Hân là chị của cậu, cậu nhất thiết không muốn cùng người đànông này có liên quan, bởi vì sự tồn tại của hắn làm hủy hoại hình tượng KhươngHàn ở trong lòng cậu.
Tựa hồ lời nói của Khang Đồng Thành có tác dụng, Khương Hàn không tiếp tục nóinữa, chỉ là nghiêm mặt lái xe, chỉ còn lại yên tĩnh cùng áp lực...Chương 19 Cái lẩu... Tác giả: Chỉ TiêmTáng SaVề đến nhà, Khang Đồng Hân hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt dị thườngcủa hai người bị đẩy đến bàn ăn.– "Hôm nay em làm lẩu uyên ương! Đây là em học hỏi của a mụ cách vách,bên này là lẩu cay dành cho tiểu Thành, bên còn lại là không cay." Khang ĐồngHân vui sướng nói.Đúng là vào mùa đông, ăn lẩu tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Suốt cuộcđời, trong trí nhớ Y Lương, tựa hồ đã nếm qua lẩu một lần, đó là khi mẹ của cậuchưa qua đời, khi đó người một nhà ngồi vây quanh bàn, vị ớt nóng hầm hập trànngập trong phòng, làm kẻ khác phải thèm nhỏ dãi.Sau này, không còn có cơ hội, bất kể là do cuộc sống gian khổ hay làtới Khương gia ở, có lẽ vẫn có thể ăn qua một hai lần nữa nhưng cũng không có loạitư vị này.Mà cảm giác ngày hôm nay cũng thực ấm áp. Cho dù nhà có chút đổ nátnhưng cậu cảm thấy Khang Đồng Hân thật tốt, đương nhiên nếu không có Khương Hàn ơ đây thì càng tốt hơn nhiều.Khương Hàn sau khi theo vào, sắc mặt liền thoáng dịu đi, đối mặt vớiKhang Đồng Hân dĩ nhiên là bằng dáng vẻ nho nhã lễ độ, vẻ mặt ôn hòa.– "Tôi cũng thích ăn cay." Khương Hàn đạm cười, lúc nói chuyện, ánh mắtliếc sang Khang Đồng Thành phía đối diện, loại ánh mắt lạnh lùng.– "Vậy sao? Thế thật tốt quá, em vốn nghĩ Khương tiên sinh không ănđược cay, cho nên mới... Hiện tại xem ra có chút dư thừa." Khang Đồng Hân nói vậyliền có chút ngượng ngùng, cúi đầu, rõ ràng là săn sóc lại làm như là làm saichuyện rồi.Khang Đồng Thành vừa muốn mở miệng liền nghe Khương Hàn nói:– "Như vậy tốt lắm, ăn nhiều ớt dễ bị nóng trong người, ăn một chút ớtlại ăn một chút không có ớt, tốt cho dạ dày hơn."Khang Đồng Hân nghe Khương Hàn nói như thế, nguyên bản ngượng ngùngliền đổi thành thẹn thùng.– "Khương tiên sinh thích là tốt rồi, em đem đồ ăn đã chuẩn bị xong ởnhà bếp ra ngay." Nói xong đã hướng phòng bếp đi.Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân như vậy chỉ biết thở dài,thật đúng là đơn thuần còn hơn cậu lúc trước vài phần. Gặp người như KhươngHàn, không thể nghi ngờ là bất hạnh của chị ấy, chuyện sau này, rốt cuộc cóphải xảy ra như vậy, cũng không chắc đâu! Có lẽ Khương Hàn sẽ không phải nhưlời đồn trở thành Khương Hàn kia, Lý Quang Vinh Vũ cũng không phải âm hiểm giảdối thậm chí diện mạo đáng khinh, mà Khang Đồng Hân cũng không phải một KhangĐồng Hân vô tình vô nghĩa hãm hại vị hôn phu phải vào tù, hiện giờ ba nhân vậtchính đều có bề ngoài tốt đẹp, như vậy chuyện sẽ phát sinh như thế nào...? Ai màbiết được? Có lẽ nguyên bản thế giới này cũng đã thay đổi, Khang Đồng Thànhchính là lơ đãng nghĩ đến việc này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cậu có thểsống lại trên cơ thể em trai của Khang Đồng Hân, như vậy em trai của Khang ĐồngHân trong quá khứ là như thế nào? Làm sao? Đã chết rồi? Có lẽ... Căn bản khôngtồn tại? Có lẽ cậu đi vào thế giới này tiếp cận không phải Khương Hàn của quákhứ, đây là một người thời không bị vặn vẹo, những người này cũng những ngườikia cũng không giống nhau... Bọn họ có hiện tại, cũng có tương lai của họ, nhưngtựa như lúc trước cậu từng nghĩ, tại trong thế giới này Khương Hàn sẽ không gặpđược một đứa nhỏ tên Y Lương...– "Tiểu Thành, làm sao vậy? Không muốn ăn lẩu?" Khang Đồng Hân vừa bưngđồ ăn ra đã bắt gặp vẻ mặt kỳ quái của Khang Đồng Thành, liền dò hỏi.Khang Đồng Thành lập tức phục hồi tinh thần lại, nói:– "Như thế nào lại không ăn? Em nghe đến lẩu là muốn chảy nước miếng!"– "Vậy là tốt rồi, thật vất vả chị mới mua được ớt Triêu Thiên (ớt chỉthiên), thêm vào nồi lẩu một chút, thực đủ vị nha!" Khang Đồng Hân đem đĩa đồăn đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống cười nói.Đừng nhìn Khang Đồng Hân bình thường dịu dàng yếu đuối, kỳ thật cũngrất thích ăn đồ cay, trình độ cũng không thua Khang Đồng Thành. Lúc trước KhangĐồng Thành sinh bệnh, một bàn đồ ăn đều không dám để ớt, kỳ thật đối với haingười đều nhạt thếch.Thức ăn trên bàn không có nhiều thịt, tuy nhiên để ba người ăn cũng coinhư là sảng khoái.Khang Đồng Thành có khi lơ đãng nhìn đến Khương Hàn phía đối diện, môibị nóng đến ửng đỏ, nhưng có vẻ ăn rất ngon lành.Khương Hàn trong trí nhớ, thẳng đến khi tuổi già cũng chưa từng ănkiêng, ông ấy thích ăn cay liền ăn, cũng không quản bác sĩ riêng nói người lớntuổi phải ăn nhạt.Khương Hàn ngẩng đầu, nhìn cậu một cái, lúc hai ánh mắt chạm vào nhau,ánh mắt trở nên phức tạp.Một bữa cơm không có uống cũng không còn tiết mục nào hứng thú tiếptheo nhưng cũng mất mấy giờ mới xong. Ba người ăn xong đều nhẹ nhàng thở ra,biểu thị đã no căng.– "Hai người cứ ngồi đó, chị đi pha ấm trà, ăn xong một bữa khẩu vịnặng như vậy nên uống trà để nhuận cổ họng." Khang Đồng Hân vừa dọn dẹp đồ ăntrên bàn, vừa nói:– "Không nghĩ tới Khương tiên sinh ăn cay nhiều vậy... Lẩu này em đã bỏkhông ít ớt, người bình thường đều ăn không nổi đâu." Khang Đồng Hân đối KhươngHàn cười cười, lời này là khen.Khương Hàn cũng cười:– "Tôi vốn thích ăn cay, bất quá ở khách sạn cũng không có giống như emlàm đủ vị, không ấm không nóng ngược lại cảm thấy chán ngấy."– "Ha ha...Vậy sau này..."– "Khương tiên sinh, ngài nhiều tiền như vậy chẳng lẽ không thể mờiđược đầu bếp giỏi?"Khang Đồng Hân chưa kịp nói hết, Khang Đồng Thành xen vào, cậu nhìnthần thái của Khang Đồng Hân cũng biết, lời nói kế tiếp của Khang Đồng Hânchính là mời Khương Hàn thường đến nhà chơi linh tinh này nọ rồi. Cậu thựckhông chịu nổi ở nhà cũng phải ngày ngày diễn trò.– "Ha ha, tay nghề của đầu bếp làm sao có thể so cùng Đồng Hân chứ!"Khương Hàn nói thập phần thành thực.Cho dù Khang Đồng Thành cũng nhìn không ra sơ hở nào, huống chi làKhang Đồng Hân, một tiếng Đồng Hân của hắn đã làm cho mặt cô đỏ hồng, huống chilà khen đến như vậy.Lập tức hai má đỏ hồng nói "Ngài quá khen!" Rồi sau đó liền dọn chénbát trở vào bếp.Khang Đồng Hân ở trong bếp rửa chén, mất một ít thời gian, còn KhangĐồng Thành cùng Khương Hàn ở trong phòng khách không rộng lớn, không khí trongđó có thể nói là quỷ dị.Khang Đồng Thành vẫn nghĩ muốn vào phòng mình nhưng lại nghĩ đến KhangĐồng Hân, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.– "Cậu rất không muốn nhìn đến tôi." Không cố ý đè thấp thanh âm lộ rachút ít lãnh đạm, Khương Hàn nghiêng nghiêng đầu nhìn Khang Đồng Thành.– "Vừa rồi lúc ăn cơm không phải cậu còn nhìn lén tôi sao? Rõ ràng đốivới Khương Hàn nhớ mãi không quên, cần gì thấy tôi liền làm ra vẻ mặt chánghét, ít nhất khuôn mặt này của tôi vẫn có thể giúp cậu nhớ lại những thứ tốtđẹp!"Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, chỉ thấy khuôn mặt này củahắn quả thật sẽ làm cậu nhớ lại lúc trước, nhưng càng nhiều đau xót, ít nhấtkhuôn mặt này chứng minh Khương Hàn này không phải là Khương Hàn kia.– "Có một số việc nên quên thì không nên nhớ lại, đặc biệt là hy vọnghoàn toàn xa vời.– "Tương tự thì thế nào? Vĩnh viễn không có khả năng giống nhau. Nếuđem nội tâm của ông lấy hết ra ngoài, đem của ông ấy đưa vào, có lẽ vẫn sẽ khácbiệt." Khang Đồng Thành lãnh đạm nói, ánh mắt không nhìn về phía Khương Hàn màlà không biết đã khóa ở chỗ nào.Khương Hàn tựa hồ bị câu nói kia làm cho sửng sốt, thật lâu sau mới nởnụ cười nhưng bên trong nét tươi cười này tựa hồ có vài phần chua sót, đươngnhiên Khang Đồng Thành không ngẩng đầu nên sẽ không nhìn thấy, dĩ nhiên cũngkhông nhìn thấy phía sau chút chua sót kia để lộ ra âm hiểm độc ác.– "Hai người làm sao lại chọn thời điểm tôi không có ở đây để nóichuyện, tôi đến thì lại im lặng rồi?" Ở phòng bếp loáng thoáng nghe thấy tiếngnói, khi bưng trà đi ra lại chỉ thấy hai người im phăng phắc không nói một lời,Khang Đồng Hân suy nghĩ sâu xa hỏi.Khương Hàn đứng lên giúp Khang Đồng Hân kéo ghế.– "Dĩ nhiên em không thể nghe được rồi, bởi vì đang nói về em mà!" Lộra chút ít thần bí, Khương Hàn nói.– "Nói về em? Em thì có chuyện gì để nói?" Khang Đồng Hân chỉ vào mũimình, bộ dáng kia thật có vài phần đáng yêu.– "Đang nói chị vừa xinh đẹp vừa giỏi nấu ăn." Khang Đồng Thành tiếplời, tuy rằng không thích Khương Hàn nhưng cậu cũng không muốn Khang Đồng Hânbiết mình bài xích Khương Hàn, nếu không vấn đề này vẫn sẽ tiếp tục.Khang Đồng Hân lập tức cười duyên nói:– "Đâu có? Tiểu Thành lại nói lung tung rồi, Khương tiên sinh đừng nghenó."– "Tôi cảm thấy tiểu Thành nói không sai đâu." Khương Hàn cười đáp lời,hai mắt híp lại nhìn thoáng qua Khang Đồng Thành.Khang Đồng Thành cũng nhìn liếc qua Khương Hàn, cậu không biết KhươngHàn rốt cuộc có thật sự yêu Khang Đồng Hân đơn thuần hay không, nhưng hiện tạichỉ có thể để như vậy!Ba người ở hoàn cảnh mà Khang Đồng Hân cho rằng là hòa thuận vừa nóichuyện vừa uống trà, ước chừng đến 9 giờ Khương Hàn mới cáo từ!Khang Đồng Hân xoa thắt lưng "Ai, mệt mỏi quá! Tiểu Thành, chỉ còn vàingày nữa là đến cuối năm, ngày mai chị rảnh, em cùng chị ra ngoài mua chút đồTết đi!? Mấy ngày cuối năm phỏng chừng trong cửa hàng sẽ bề bộn nhiều việc,liền để giao thừa có được một ngày nghỉ ngơi!" Khang Đồng Hân tựa vào trênsopha nói.Cô quả thật quá mệt mỏi, cũng là người đáng được hưởng hạnh phúc, chỉtiếc, vận mệnh về sau của Khang Đồng Hân chính là như trên báo chí nói, một lờinhắn cũng không có liền đi theo Lý Quang Vinh Vũ hẳn là cũng hạnh phúc!Khang Đồng Thành dùng tay giúp Khang Đồng Hân xoa bóp vai, Khang ĐồngHân cốt cách mảnh khảnh, khi nắm đến bả vai Khang Đồng Thành cũng không dámdùng sức– "Được ạ! Em cũng muốn ra ngoài một chút."– "Ừm!" Khang Đồng Hân từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ thực thoảimái "Xuống dưới một chút, đúng, tay phải dịch sáng trái một chút..."Như thế, nếu không có phần trí nhớ này, không có đau đớn khi đối mặtvới Khương Hàn, cậu chính là Khang Đồng Thành, có lẽ cũng thực hạnh phúc! ~
Chương 20 Phiên ngoại 1Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaHắn là Khương Hàn, bắt đầu từ năm ba mươi lăm tuổi, cuộc sống của hắnbắt đầu được dựng xây từ danh lợi cùng dục vọng. Đó là kết quả của một lần bịphản bội.Phản bội, một người đã sống muốn qua bảy mươi tuổi như Khương Hàn dườngnhư đã quá quen thuộc, đơn giản lúc ấy còn trẻ cho nên liền ghi nhớ trong lòng,thậm chí bản thân mình khi đó bị vị hôn thê phản bội, sau một lần trầm luân nơilao tù, cái gì có thể làm cho hắn vui vẻ, hắn đã không còn nhớ rõ, tựa hồ bắtđầu từ sự kiện đó về sau, Khương Hàn không hề tin tưởng cái gọi là cảm tình,bất kể là thân tình, hay là tình yêu, đối với một người không cha không mẹ nhưhắn mà nói, nói chuyện thân tình với hắn là quá mức xa xỉ, mà gặp phải sự phảnbội của vị hôn thê yêu quý, nói đến tình yêu như vậy sẽ không chỉ dùng chữ ngungốc để hình dung!Y Lương xuất hiện ở trong bữa tiệc đại thọ sáu mươi của hắn, đó có thểcho là một lễ vật từ con cháu của hắn. Những lão già khác, đối với xu hướng củathời đại cũng có chút thông tin, cũng biết mấy năm nay trò luyến đồng vẫn làmột tục lệ của kẻ có tiền... Chỉ là con cháu của hắn lại không hiểu chuyện, hắnđã muốn ở cái tuổi này, đã quá già, đối với cái phương diện kia cũng không còncần nữa.Nguyên bản chỉ tính liếc mắt xem đứa nhỏ kia rồi trục xuất nó về nhà,nhưng chỉ liếc mắt một cái đã làm cho hiện tại hắn dù đã sắp chết, nhưng vẫnnghĩ có phải hay không cần phải kéo đứa nhỏ kia cùng đi! Cái gọi là gặp nhauquá muộn, là như thế sao? Có lẽ hắn cùng với người khác ở khoảng nhìn ngườilương thiện đều không giống nhau! Đúng vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không đượccoi như là người lương thiện, cho nên dù biết đứa nhỏ kia có người trong lònghay không, nhưng cũng hao tổn tâm cơ.Y Lương, có thân thế vô cùng thê thảm bị hắn cho là lễ vật là tấtnhiên, hắn cũng không đi điều tra, nhưng để ngăn ngừa con cháu phái tới để tìmhiểu tin tức mà thoáng hỏi vài tiếng. Tựa hồ là từ nhỏ đã mất mẹ, ba thì ham mêcờ bạc nên mới như thế.Bất quá xem ra, một đứa nhỏ không dính chút mùi tiền như đứa nhỏ nàythật không giống như được dân cờ bạc nuôi lớn. Bất quá tư liệu cấp dưới trìnhlên cũng mười phần có thể tin được!Có lẽ là lớn lên giống vị hôn thê của lão gia!Chẳng lẽ lại có thể trở thành cháu được sao?Tôi thấy lão gia càng già càng dẻo dai nha! Hắc hắc!Y Lương đã đến, sau đó được giữ lại, không thể nghi ngờ làm cho cả tòanhà nặng nề có thêm trò tiêu khiển mới. Hắn vẫn luôn theo dõi những lời nóitruyền miệng kia, đương nhiên cũng muốn nhìn xem phản ứng của đứa nhỏ kia.Hắn đối với Y Lương là cưng chiều giống như cháu nội lại cũng khônggiống cho lắm. Y Lương là một đứa bé thiện lương, đối với những lời nói huyênthuyên kia nghe được nhưng chỉ mỉm cười, chỉ là lúc không có người bên cạnh sẽkhóc, có khi ngẩn người... Ở phía dưới đôi tay hắn có camera ghi hình, hắn có thểnhìn thấy mọi thứ không xót gì.Cho dù hắn có xem Y Lương như cháu nội nhưng Y Lương đối với hắn khônghề có ý ỷ lại. Hắn thương hắn cưng chiều nhưng cũng thống hận, nguyên nhân cũngchỉ có một, đó là phải luôn biểu hiện như tình thương của một người ông.Từ khi gặp đứa nhỏ kia, hắn liền không dám soi gương, hắn đã lớn tuổinhư vậy cơ hồ đều ung dung vượt qua, hắn chưa bao giờ sợ hãi cái gì, lần này lạisợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi chính mình sẽ phát ra hương vị của mục đích,sợ hãi làn da thô ráp giống như vỏ cây, sợ hãi cặp mắt vàng choạch mờ đục...Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ> Hắn hết ngày dài lại thâu đêm tựhỏi bản thân, vì cái gì trên đời này không có thuốc cải lão hoàn đồng? Hắnkhông cần trường sinh bất lão, chỉ cần... Chỉ cần một chút thời gian, ít nhấtkhông cần đem mạng sống kéo dài mãi... Chỉ là thời gian không ngừng trôi qua...Có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy buồn cười, Khương Hàn hắn khi nào vượtqua như vậy, nếu cầu không được vì cái gì còn chấp nhất, đối với cái gọi làtình yêu không phải hắn sớm đã không tin?Mâu thuẫn như vậy, thẳng cho đến khi đứa nhỏ kia cùng với bí thư củahắn thường ra vào cùng nhau, hắn mới bất giác kinh sợ, bất kể là hắn muốn nhưthế nào, sự thật đều không thể thay đổi... Hắn đã là lão già, lấy tư cách gì màđòi hỏi, cho dù là cột vào bên người hắn, lấy thân thể của hắn, trói lại thìlàm được cái gì?Hối hận? Ngoài hối hận ra, hắn còn có thể làm được cái gì?Vì thế...– "Lão gia!" Bí thư Lý Trạch Hiểu là người trí thức nho nhã, dướikhuôn kính là một ánh mắt bắn ra tia sáng lợi hại...Lúc trước cũng bởi vì ánh mắt lợi hại kia mà Khương Hàn mới thuê thanhniên này, chỉ là, giờ đây trở thành một lão nhân tràn ngập ghen tị, hắn mớiphát hiện, Lý Trạch hiểu đâu chỉ có cặp mắt lợi hại kia?– "Văn kiện chuẩn bị tốt rồi chứ?" Khương Hàn nhẹ giọng khàn khàn, còncó thể rõ ràng cảm thấy không hơn giận, đương nhiên càng nhiều chính là suyyếu.Lý Trạch Hiểu là người khôn khéo dĩ nhiên cũng cảm thụ được, chỉ là saukhi ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, cũng sẽ không mở miệng đi quá giới hạn, đólà một người hiểu rõ bổn phận của mình.– "Đã chuẩn bị tốt thưa lão gia!"Khương Hàn gật gật đầu, lúc này hắn vẫn nằm trên giường bệnh như ngườisắp chết, chỉ là cái khí thế kia, tôn nghiêm kia hắn không thể vứt bỏ.– "Gọi Y Lương vào đây!"– "Dạ!"Y Lương vẫn khuôn mặt trẻ trung đó làm cho Khương Hàn cắn răng khôngthể chăm chú nhìn rõ mặt, dại ra một chút, rồi sau đó mới hướng Y Lương vẫy vẫytay...– "Khương Hàn!"Thanh âm của Y Lương êm ái, nếu là bình thường Khương Hàn khôngthích nét yếu đuối như vậy nhưng phải nói là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì làY Lương cho nên chút xíu không hài lòng đó cũng bị xem nhẹ.Khương Hàn mở to mắt nhìn, giờ phút này hô hấp đã có chút thoi thóp,hai mắt đã mờ đục, đây xem như là biểu hiện của người sắp chết. Suốt một nămbệnh nặng kéo dài, mặc kệ lúc trước oai phong cỡ nào, hiện tại cũng không thểkhông đầu hàng.– "Trạch Hiểu, đem văn kiện đọc một lượt." Xuyên qua âm thanh thở dốclà giọng nói suy yếu, nhưng cũng rất chân thật.Y Lương ghé vào người Khương Hàn hiển nhiên biết cái gọi là văn kiệnkia là gì, môi hở ra rồi khép lại cũng không biết nói cái gì, có lẽ cậu biết,đây là việc không thể ngăn được!Khương Hàn thương xót đứa nhỏ yếu ớt, nhưng trong lòng hắn không xácđịnh, đứa nhỏ thiện lương này có phải đối với người già sắp chết nào cũng luônnhư vậy, hoặc là bởi vì chính mình đối với nó có chút ân tình, nên có sự khácbiệt hay không, bất kể thế nào cũng không phải điều mà hắn muốn.Hắn muốn chính là cái gì? Là một chữ yêu trước khi chết? Chuyện nhưvậy, cho dù bệnh nguy kịch cũng không dám hy vọng xa vời, không phải sao?Lý Trạch Hiểu cứng nhắc đọc xong di chúc, hai mắt mang theo tia sángbạc lóe ra, hắn thật không ngờ, một thiếu niên bị đem tới như một đồ chơi này,sẽ có địa vị cao như vậy trong lòng lão già kia!Khương Hàn gật gật đầu, bàn tay suy yếu quơ quơ, ý bảo Lý Trạch Hiểu đira ngoài.Lý Trạch Hiểu hạ thấp người, liền đi ra cửa.Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ còn lại hai người.Khương Hàn nhìn thiếu niên đôi mắt đỏ bừng như chú thỏ nhỏ, thế nhưngkhông có nước mắt, tựa hồ là do chính mình từng nói, khóc là vô ích! Nó vẫn làmột đứa nhỏ rất nghe lời, nếu chính mình không có cái suy nghĩ xấu xa này, cólẽ bọn họ thật sự có thể làm ông cháu...– "Con không có gì để nói cùng ông sao?" Khương Hàn giương khóe miệngcứng ngắc mỉm cười với thiếu niên.Liền bắt gặp đôi mắt Y Lương không hề chớp như suy nghĩ nhìn vào mặtmình....– "Con...con!" Thiếu niên tựa hồ là đang suy nghĩ mặt cũng hơi co rúmlại...Mà Khương Hàn cũng ngẩn ra, đôi mắt bởi vì ốm đau mà không còn chútthần thái lại thoáng hiện lên tia lửa, có lẽ.... Có lẽ là một khắc cuối cùng củasinh mệnh, cũng có thể nghe được... Trái tim đã muốn mất đi nhịp đập nhất thờimãnh liệt nhảy lên.– "Ông, ông phải khỏe lại, Khương Hàn, ông nhất định khỏe lại." Y Lươngdường như dùng hết khí lực để nói ra.Chỉ là thế này?Ánh mắt Khương Hàn đột nhiên lạnh lùng xám xít, khóe mắt một mạt tràophúng, hắn thế nhưng vẫn còn đòi hỏi xa xỉ... Ha hả, cười lạnh ở trong lòng,giống như là buồn ngủ, đối với người ở bên giường xua xua tay.– "Con ra ngoài đi, ông phải nghỉ ngơi..." Đã không còn khí lực cùng hyvọng trong lời nói có vẻ dị thường thê lương...Cho dù đến lúc chết, cũng không có biện pháp nào thỏa nguyện được tìnhyêu, đó là cỡ nào nuối tiếc! Chậm rãi nhắm ánh mắt lại, hắn cảm giác được timcủa mình đập chậm rãi rồi dừng lại, thân thể chậm rãi biến lạnh... Hắn không camlòng, người như hắn, không lẽ sẽ không có được một lần cơ hội chân chính yêumột người? Nhưng hắn không còn hơi sức để kháng cự...Hắn nghĩ hắn sẽ chết già như vậy, nhưng bên ngoài loáng thoáng thanhâm, thân thể hắn có chút ấm áp khác thường, như là dòng nước ấm, rồi lại giốngnhư là không phải.Một cỗ áp lực không ngừng đưa hắn ra bên ngoài, hắn có thể cảm thấyđược ấm áp ở bên người chậm rãi xói mòn, đây là cảm giác tử vong hay sao? Hắnnhớ rõ, hắn tựa hồ đã chết rồi mà?Đột nhiên, thân thể tựa hồ bị lạnh lẽo bao trùm, hắn cảm thấy lạnh,muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện miệng hắn dường như không theo hắnkhông chế, tay chân cũng vậy. Hắn giống như một người hoàn toàn tê liệt, trừ bỏđầu óc thanh minh, còn lại đều hỗn độn.Thanh âm ở bên tai hắn như cách một tấm màng, rất không rõ ràng, ánhmắt không thể mở ra, hắn cảm giác được dường như có người kéo chân hắn, thầnkinh cảm giác cũng không phải sâu sắc đến vậy, nhưng lại nhè nhẹ từng đợt từngđợt cảm giác được.'Ba ba!' Mông lung nghe được hai tiếng, phía sau một trận đau nhức, bàntay kia giống như dùng hết sức lực đánh vào mông hắn...Khương Hàn từ ba mươi tuổi về sau chưa bao giờ bị vũ nhục lớn như vậy?Kia quả thực là tội không dễ dàng tha thứ được, tức giận hỗn loạn cùng đau đớn,làm cho hắn bỗng nhiên phát hiện mình có thể mở miệng...Nhưng là quát lớn nói ra miệng, lại thành 'ô oa oa...' là tiếng khóc thétcủa trẻ con.Khương Hàn kinh ngạc ngừng lại, lại nghe thanh âm bên tai tựa hồ rõràng hơn một chút.– "Còn tưởng rằng đứa nhỏ không xong rồi, nghe tiếng khóc này thật cólực nha." Một thanh âm của phụ nữ, có lẽ quá mức lớn tiếng, Khương Hàn ngheđược rất rõ ràng!Là đang nói hắn?Khương Hàn không xác định nhưng đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới làm chohắn không thể tiếp tục tự hỏi mình còn sống hay không, hắn đã chìm vào giấc ngủsâu.Chương 21 Phiên ngoại 2Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhương Hàn lúc 3 tuổi có sự ổn trọng cùng dày dặn kinh nghiệm khácnhiều so với các bạn cùng lứa, điểm này làm cho ba mẹ của Khương Hàn đều cảmthấy vui mừng thay. Gia đình họ cũng không giàu có gì, Khương Hàn lại khó sanh,lúc trước nghe nói đứa nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí nên chỉ số thông minh có chỗthiếu hụt, mẹ Khương như bị sét đánh.
Cũng may đứa nhỏ này chẳng những không kém trí, thậm chí còn thông minh khôngthể tưởng tượng được.
Khương Hàn cũng không để ý tới quanh mình, lúc đầu tưởng đã chết sau đó lạigiống như mộng ảo, sau khi vượt qua ba năm, hắn đã hoàn toàn hiểu được tìnhhuống hiện tại là thế nào.
Hắn sống lại? Mang theo đoạn trí nhớ lúc trước, từ trong bụng mẹ chui ra, rồisau đó sống lại thêm một lần. Việc này đối với rất nhiều người mà nói có lẽ làmừng như điên. Nhưng là Khương Hàn sẽ không! Từ khi được sinh ra, trừ bỏ YLương thì không có gì khiến hắn tiếc nuối, bất kể là khốn cùng hay là đại phúđại quý, vui vẻ, đau khổ, hết thảy hắn đều đã trải qua!
Ơn huệ này của trời cao quá lớn, hắn thậm chí hoàn toàn không muốn! Kết quả nhưvậy có thể là cái gì, hắn đã biết chuyện sau này sẽ phát triển thế nào, sẽ gặpnhững ai, hoặc là hắn có thể thay đổi, làm cho chính mình chỉ có niềm vui khôngcó nỗi buồn, chỉ có phú quý không có khốn cùng.
Nhưng hắn lại có năng lực thế nào? Hắn muốn từ lúc một tuổi lớn lên, thẳng đếnlúc già mới có thể gặp Y Lương, điểm này không thể thay đổi. Bởi vì lúc hắnsống lại là như thế, nếu, nếu có thể làm cho hắn sinh ra trễ mười năm cũng tốt,như vậy hắn liền có thể ở bên cạnh đứa nhỏ kia mười năm, tuy nhiên lại không cóxảy ra.
Đây là một đặc ân cỡ nào tàn nhẫn.
Chẳng sợ hắn từ lúc Y Lương mới sinh ra liền gạp được, bọn họ thủy chung vẫn cóchênh lệch thật lớn về niên kỷ.
Vì cái gì không thể để chọn bọn họ gặp nhau lúc hắn còn trẻ?
Khương Hàn ba tuổi trầm mặc, suy nghĩ trong đầu của hắn làm cho hắn trầm mặc,rất ít khi tươi cười, sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ, kia không phải là vẻ mặtnên có của một đứa trẻ ba tuổi.
Ba mẹ họ Khương đối với việc tìm ra những điều khiến đứa nhỏ yêu thích đều cảmthấy bất đắc dĩ, vì vậy đứa nhỏ giống như tự bế, hoàn toàn không để bọn họ vàotrong mắt, trừ bỏ lúc ăn uống, bọn họ lại giống như công cụ, không hề có chúttình cảm.
Khương Hàn là oán giận, từ lúc hắn chết đi liền oán giận, nếu không có việcsống lại thì hắn liền oán giận mà chết, nhưng hắn hiện tại đang sống, nên oángiận kia vẫn theo hắn mãi cùng với không cam lòng.
Không có cách nào giải quyết, cũng không phải hắn không muốn thân thiết gần gũivới ba mẹ Khương, mà là oán hận của hắn tích quá sâu, rất nặng nề mà không biếtbiểu đạt ra thế nào.
Tâm tư của hắn là một ông già tám mươi tuổi, trừ bỏ tình yêu đối với Y Lương làmục tiêu sống sót, trừ bỏ oán giận ông trời bất công, còn lại tựa hồ đều đãlắng đọng như độ tuổi mà trở nên không còn quan trọng nữa.
Lúc 7 tuổi, sinh mệnh của Khương Hàn lần thứ nhất biến chuyển, lúc đó là ởtrường học.
Cả đời trước của hắn cũng không phải là một học trò xuất sắc, có thể nói thẳngđến khi tốt nghiệp đại học, đi làm, hắn vẫn đều là một người trung dung màthành thật, hết thảy cho đến khi gặp được người phụ nữ tên Khang Đồng Hân kia,vì cô gái xinh đẹp kia mà dốc sức làm việc.
Buổi tối trước hôm vào tiểu học, Khương hàn trầm mặc nằm trên giường. Chỉ làcái miệng của hắn giương lên một độ cong quỷ dị.
Nếu ông trời không công bằng như thế làm cho hắn sống thật thống khổ, làm saohắn có thể để cho bao nhiêu người sống thoải mái được?
Nếu không thể sống trên đời này luôn phải làm một việc!
Y Lương cho dù sống thêm một lần nữa cũng không thể sống cùng nhau, như vậy đểcho tình yêu của chúng ta cùng chôn đi!
Hạ quyết định xong, Khương Hàn liền xem như thay đổi, hoặc là trong mắt ba mẹKhương, đứa nhỏ nhà mình không phải tự bế. Sau khi suy nghĩ thông suốt, thànhtích tốt lên, hằng năm đều là tấm gương đứng đầu được đem ra so sánh từ đầuđường đến cuối ngõ, nhân phẩm cũng tốt, được toàn bộ thầy cô giáo khen ngợi...
Có con trai đắc ý như thế, ba mẹ Khương rất vui mừng.
Mà hết thảy đối với Khương Hàn chỉ là diễn trò mà thôi, chỉ là làm cho thànhcông của chính mình nhìn qua không giống như là đột ngột mà thôi.
Lúc 18 tuổi đậu vào đại học, Khương Hàn mới khởi đầu công ty của chính mình,hơn nữa năm đó công ty liền đạt lợi nhuận ngoài năm nghìn vạn. Thành tựu nhưvậy vào lúc ấy có thể coi là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, báo chí tạp chí đều muốn đưatin về tấm gương tự chủ gây dựng sự nghiệp.
Ba năm thời gian khởi đầu tập đoàn Khương thị, bao gồm thương mại, sản xuất,truyền thông, mỗi một ngành nghề đều đứng đầu thị trường, lợi nhuận một năm cóthể đạt tới 5 triệu. Không thể nghi ngờ, ở năm 21 tuổi Khương Hàn đã trở thànhthần thoại của thương giới.
Mà Khương Hàn thấy lĩnh vực thương mại còn chưa đủ, rất nhanh liền đầu tư sangbất động sản, tài chính, thậm chí là ngành giải trí, hai năm, tập đoàn Khươngthị dựa vào Khương Hàn mà trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố C, thậm chí bảnthân Khương Hàn cũng là đại biểu nhân dân trẻ tuổi nhất toàn quốc của thành phốC.
Không ai biết tầm mắt của Khương Hàn vì sao lại độc đáo như vậy, cho dù là xínghiệp giày cũ sắp sửa phá sản của người khác khi đến tay hắn cũng có thể nhưcây khô gặp tiết xuân. Không ngừng dùng giá thấp thu mua hàng loạt các xínghiệp thoạt nhìn không hề phát triển, sau đó trải qua chỉnh hợp tạo thành ngôisao mới quật khởi.
Thần thoại do Khương Hàn sáng tạo ra nhiều lắm, đối với một thanh niên trẻ tuổikhông hề có thân phận cùng bối cảnh rốt cuộc như thế nào làm được việc này vẫnlà một điều bí ẩn?
Đơn giản thái độ làm người của Khương Hàn luôn khiêm tốn, ngày thường cũng giúpđỡ mọi người, từ bề ngoài mà nói tuyệt đối phù hợp với hình tượng con ngườikhiêm tốn ôn nhuận như ngọc.
Với bề ngoài như vậy tự nhiên sẽ mê đảo hàng vạn tiểu thư khuê các, có baonhiêu thiếu nữ vây quanh Khương Hàn, nhưng Khương Hàn là một người tình tuyệtvời nhưng cũng là người vô tình, lúc tình yêu cuồng nhiệt thì cùng người yêumặn nồng thắm thiết, sau một thời gian ngắn ngủi sự cuồng nhiệt qua đi liềnlạnh lùng không quan tâm.
Khi bụi hoa qua đi, sẽ không dính lại chút lá, đó là như thế!
Mà chỉ có Khương Hàn biết, vào ban đêm một mình, hắn sẽ bị hận ý ăn mòn, saukhi cởi bỏ những dịu dàng dối trá kia, thú tính bị kiềm hãm có thể thoát ra màbắt đầu rít gào.
Hắn không có đi tìm Khang Đồng Hân, bởi vì hắn biết bọn họ chắc chắn sẽ gặpnhau, bất kể hắn thay đổi lịch sử như thế nào, nhưng diễn viên trọng yếu nếutồn tại thì chắc chắn sẽ lên sân khấu.
Thiếu nữ mang theo bao lớn bao nhỏ y như trong trí nhớ, trên mặt là tràn đầythiện ý tươi cười dịu dàng.
Hắn nhìn thấy cô gái bị một chiếc xe đụng phải làm bị thương chân, nhìn thấy côgái cúi đầu hít một ngụm hơi lạnh.
Rồi sau đó đi lên phía trước, nhân tiện nói:– "Tiểu thư, cô không sao chứ!" Trên mặt hắn tràn đầy chân thành quantâm.
Khang Đồng Hân lập tức xấu hổ cười nói:– "Tôi không sao, chỉ là chân có chút đau." Lúc nói thế, chân đứngkhông vững ngã vào trong lòng hắn.
Mặt Khang Đồng Hân ửng đỏ, liền muốn đẩy ra, Khương Hàn lập tức thuận miệngnói:– "Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?"
Khang Đồng Hân lập tức lắc đầu.– "Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu."
Khương Hàn nhìn quần áo Khang Đồng Hân, cùng với vết chai trong lòng bàn tay,cô gái này vẫn là nghèo khổ như vậy.
– "Vậy để tôi đưa cô về nhà được không? Nhà của cô ở đâu, tôi có xe. Cô như vậyđi đường sẽ không thuận lợi đâu!" Khương Hàn dịu dàng nói.
Cô gái chối từ vài câu rồi cũng lên xe, dù sao chân của cô ấy như vậy cũngkhông thể mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, thậm chí còn muốn bắt xe bus, cơ hồlà không thể, huống hồ cô gái còn muốn về sớm nấu cơm cho em trai.
Tới nhà trọ của Khang Đồng Hân, Khương Hàn có chút bừng tỉnh, cả đời mình lúcvẫn còn tuổi trẻ bồng bột, cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến chạy đi chỗ này, khi cótình yêu làm cơ sở, mà lúc đó phòng ở này cũng không đến nỗi cũ nát thế này. Màhiện tại xem ra quá rách nát.
Đưa Khang Đồng Hân lên lầu, quả nhiên cô gái muốn đền ơn mà mời ở lại ăn cơm.
Cùng với cô gái sắp xếp đồ ăn ra thì cửa vừa lúc mở, một khuôn mặt xa lạ hiệnra, xuất hiện ở trước mặt Khương hàn.
Khương Hàn đánh giá thiếu niên đang đổi giày ở cửa thật lâu, đối với thiếu niênnày hắn không nhớ là ai?
– "Tiểu Thành, em đã về?" Khang Đồng Hân thấy thiếu niên kia lập tức tươi cườirạng rỡ chào hỏi.
Thiếu niên cũng cười cười, rồi sau đó ánh mắt tiện thể nhìn qua Khương Hàn.
Khương Hàn cảm giác được ánh mắt của thiếu niên, vì thế đối với đứa nhỏ xa lạnày, hắn đứng lên nhưng sắc mặt thiếu niên bỗng nhiên trở nên khó coi, rồi sauđó liền đi vào phòng.
– "Vị này chính là...?" Khương Hàn hỏi.
– "Tiểu Thành, em trai tôi, Khang Đồng Thành!"
– "Em trai ruột của cô..?" Khương Hàn không khỏi hỏi thêm câu nữa, nhận lấy ánhmắt kinh ngạc của Khang Đồng Hân.
– "Đúng vậy!"
Khương Hàn biến sắc, trong trí nhớ chưa từng có sự tồn tại của thiếu niên này,Khang Đồng Hân chỉ có một mình, là cô nhi không cha không mẹ lại kiên cường cốgắng trong cuộc sống, đây cũng là nguyên nhân mà một thanh niên bồng bột trướckia yêu Khang Đồng Hân.
Nhưng người 'em trai ruột' không hiểu sao lại xuất hiện?
Khương Hàn suy nghĩ một lát, sau đó cũng hiểu rõ, nếu trong vòng xoay của thờigian xuất hiện một người sống lại như hắn, như vậy sự sai lệch làm tăng thêmmột người nữa cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng đối với người em trai này, hắn vẫn hơi tò mò! Vì cái gì lúc trông thấyhắn, cậu ta lại phản ứng mạnh như thế?
Chương 22 Tình chị emTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Thành cùng Khang Đồng Hân sáng sớm phải đi chợ, chỗ bọn họ ởchính là trung tâm thành phố cũ, đối với việc quản lý trị an vốn không phảithật nghiêm khắc, dĩ nhiên các loại quán nhỏ ven đường cùng hàng rong cũngkhông ít. Kỳ thật cái gọi là chợ đó là một chỗ đã bị phá bỏ và dời đi nơi khácchỉ còn bãi đất trống hoang phế, dựng lên các sạp, bởi vì sắp tới lễ mừng nămmới cho nên so với ngày thường đông hơn chút, cũng náo nhiệt lên.Khang Đồng Thành cũng không phải lần đầu tiên đến chợ, thậm chí cậutừng cùng mẹ bày bán ở chợ, mẹ của cậu bán chút mặt hàng thủ công bằng len.Nhưng là ở cái thời mà cậu sống kia, chợ cũng không như thế, nói như thế nàonhỉ? Là giống như mọi người tuy rằng nghèo khổ, nhưng mấy người già ngồi vâyquanh cùng một chỗ đều nói nói cười cười, nhưng tại thời này, tựa hồ khu dânnghèo thì không chấp nhận được tiếng cười vui, ngay cả bán đồ ăn cũng không cómiếng nước uống, chênh lệch giàu nghèo có lẽ so với hiện tại, càng sâu.Năm mới sắp đến, mỗi một sạp hàng đều tựa hồ đều có màu đỏ vuitươi, bất kể là màu đỏ của ớt hay là màu đỏ của câu đối xuân, hoặc là màu đỏcủa bao tay hay khăn quàng cổ, đều là chút vật phẩm bình thường nhưng rực rỡ,đó chính là không khí đón năm mới.Có sạp trực tiếp bày ra trên mặt đáy, còn lại là dùng một chiếc xe babánh kéo ra, trực tiếp bày trên mặt đất dĩ nhiên sẽ không được đắt khách như ởtrên xe vì người đến người đi phải ngồi chồm hổm rồi đứng lên không tiện lắm.Nhưng Khang Đồng Hân thích đến những sạp như vậy, bởi vì thân hình cônhỏ bé, ngồi chồm hổm cũng tiện, đương nhiên quan trọng hơn chính là ở nhữngsạp đó bình thường đều mua được hàng hóa với giá hời.Khang Đồng Hân thật thong thả, cũng trả giá rất giỏi, bình thường mộtvài người bán hàng hơi lớn tuổi nhìn thấy cô ấy còn trẻ, liền không muốn nóinhiều, vì thế Khang Đồng Hân quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Khang Đồng Thànhở phía sau.Khang Đồng Thành ôm gói to gói nhỏ, bất kể là hoa quả khô hay câu đốixuân, thậm chí vật trang trí màu đỏ, cậu đều giúp Khang Đồng Hân cầm, có chútbất đắc dĩ nhưng ấm áp nhiều hơn.Ngày hôm đó thời tiết tốt lắm, giữa mùa đông có thể nhìn thấy mặt trời,liền có cảm giác ấm áp thoải mái!Khang Đồng Thành hơi hơi ngửa đầu, mặt trời mùa đông, cũng không chóimắt, vầng sáng thản nhiên đem cả tầng không xanh thẳm đều nhuộm lên gam màu ấm.Bỗng nhiên trên đầu cảm thấy ấm áp, Khang Đồng Thành giương mắt nhìnchiếc mũ chắn gió đỏ au trên đỉnh đầu mình. Hai bên thậm chí còn có hai quả cầunhung nho nhỏ, Khang Đồng Thành nâng tay lên định gỡ xuống.Lúc này Khang Đồng Hân đè tay cậu lại, có chút kinh ngạc cười nghiêngđầu nhìn Khang Đồng Thành nói: "Chị vốn nghĩ sẽ rất buồn cười nhưng kết quảtiểu Thành nhà ta bộ dáng anh tuấn, ngay cả khi đội chiếc mũ kỳ quái như vậythế nhưng cũng rất tuấn tú!" Khang Đồng Hân nói vậy nhưng lộ ra chút biểu tìnhbuồn rầu.Khang Đồng Thành vẫn là cầm lấy mũ, gật đầu xin lỗi với người chủ hàngbán mũ, có chút bất đắc dĩ với lời nói khích lệ tựa hồ mang theo vài phần ý tứtrêu chọc của Khang Đồng Hân."Ai ai!" Khang Đồng Hân lập tức đem mũ trong tay chủ hàng cầm lại "Mũnày trông rất được, màu đỏ là màu may mắn! Tiểu Thành trông rất trắng trẻo,luôn có vẻ yếu ớt bệnh trạng, hơn nữa cũng rất hợp với em, chúng ta liền muacái này đi!"Khang Đồng Thành vẫn tưởng rằng Khang Đồng Hân chỉ nói đùa thôi, lạikhông nghĩ Khang Đồng Hân thật sự cầm lấy mũ trả tiền "Mũ này đội ra ngoài thếnào!" Khang Đồng Thành nói."Sao lại không đội ra ngoài được, nhìn rất đẹp mà! Ngày đó không phảiem còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay của người khác về sao? Những thứ kia đềuphải trả lại cho người ta, trời hôm nay lạnh lắm, đội cái mũ cho ấm, chúng talại chọn thêm một cái khăn quàng cổ cùng màu và một cái bao tay nữa, cho đồngbộ." Khang Đồng Hân không chút để ý nói, rồi sau đó lại chen vào đám người hănghái chiến đấu tiếp.Khang Đồng Thành nghĩ vậy là phí phạm còn muốn nói với Khang Đồng Hânkỳ thật cậu không thích đội mũ, nghe Khang Đồng Hân nói còn muốn mua khăn quàngcổ cùng bao tay để đồng bộ, kia màu đỏ từ trên xuống dưới... Khang Đồng Thànhgian nan nuốt một ngụm nước bọt, cậu sẽ trở thành tiêu điểm của cả trường mất,lập tức chạy theo.Ước chừng ba giờ sau, từ tám giờ đến mười một giờ, rốt cuộc Khang ĐồngHân xem như đi dạo đủ rồi, đấm nhẹ chân mình nói "Mệt chết đi!"Khang Đồng Thành ở bên cạnh đem bao lớn bao nhỏ đặt trên mặt đất, nângtay lau mồ hôi trên mặt, cậu mở bàn tay ra thấy lòng bàn tay ướt nước, giữa mùađông lại ra nhiều mồ hôi như vậy, thật cũng rất ít thấy.Lần đầu tiên cậu cùng với con gái ra ngoài dạo phố mua sắm, từng nghequa các biểu thiếu gia của Khương gia than vãn phải cùng tình nhân dạo phố làcỡ nào mệt mỏi, cỡ nào buồn tẻ, hiện tại đến phiên chính mình, quả nhiên mệtchết đi. Nhìn không ra Khang Đồng Hân dáng người nho nhỏ như vậy có thể đi dạolâu như vậy, cơ hồ không có dừng lại nghỉ ngơi.Khang Đồng Hân nghỉ ngơi đủ rồi liền đứng thẳng lên, hôm nay cô mộtthân áo lông vàng nhạt, tuy rằng kiểu dáng cực kỳ bình thường, nhưng bởi diệnmạo của cô đẹp làm cho người ta cảm thấy một loại nhu hòa ngọt ngào, phía dướilà chiếc quần jean vừa thân hoàn toàn ôm lấy đôi chân dài mà thẳng tắp!"Tiểu Thành, em có đói bụng không?" Khang Đồng Hân hỏi.Khang Đồng Thành lắc đầu, vừa rồi có ăn một chút điểm tâm ở quán venđường, cậu gần như không còn muốn ăn cơm trưa, có chút ngán.Khang Đồng Hân gật gật đầu, rồi sau đó bày ra vẻ mặt hùng tâm tráng chí(tâm chí mạnh mẽ) nói: "Chúng ta đi đến trung tâm thành phố đi.""Đi trung tâm thành phố làm gì?" Khang Đồng Thành kinh ngạc nói, bọn họrất ít khi đi đến chỗ đó, chủ yếu là kinh tế gia đình bọn họ không cho phép đểtiêu phí. Từ nơi ở của bọn họ ở ngoại ô đến trung tâm thành phố cũng không gần,ngồi xe bus ít nhất cũng nửa giờ.Trường học của Khang Đồng Thành kỳ thật là gần trung tâm thành phố,chẳng qua trừ bỏ lần đó vào quán bar, cậu chưa bao giờ đến đó."Mua cho em cái di động!" Khang Đồng Hân nói như vậy xong đã muốn lôikéo Khang Đồng Thành đến trạm xe bus rồi."Di động? Mua di động làm gì? Em cũng không cần dùng đến!" Kinh tế củabọn họ hiện tại cũng không thích hợp với món đồ xa xỉ đó "Hơn nữa cũng khôngnhất định phải đi đến trung tâm thành phố, bên kia không phải có chỗ bán đồsecond hand (mặt hàng cũ đã qua sử dụng đem bán lại) hay sao?" Khang Đồng Thànhchỉ chỉ chợ, nới đó có hai cửa hàng bán đồ điện tử, phần lớn là đồ điện tử đãcũ, đồ điện kỹ thuật số, phục vụ cho đối tượng là dân nghèo.Khang Đồng Hân lại lắc lắc đầu "Em xem em cũng lớn rồi, đã là sinh viênrồi, có di động để liên lạc với bạn học cũng tiện. Hơn nữa lần đầu mua làm saocó thể mua đồ second hand chứ?" Đứng ở trạm xe bus, Khang Đồng Hân hùng hồn đầylý lẽ nói."Em thật sự không cần mà, trong nhà không phải đã có điện thoại rồisao? Có cái kia như vậy đủ rồi!"Khang Đồng Hân nghiêng đầu nhìn Khang Đồng Thành "Có di động để lúc nàocần chị tìm em cũng tiện, lần trước em gặp chuyện không may..." Nói thế trongvành mắt đã có chút ngấn nước "Chị biết em sợ tốn tiền, không sao cả, chị vừanhận được tiền thưởng năm mới rất giàu có nha!"Hiển nhiên chuyện lần đó ở quán bar, Khang Đồng Hân còn sợ hãi tronglòng. Khang Đồng Thành thầm thở dài, nhưng đối với sự quan tâm của chị mình vẫnthập phần hưởng thụ.Trước đây rất lâu, cậu vẫn chỉ có một mình, kỳ thật cậu rất cảm kíchphần quan tâm đặc biệt này...Chỉ là mua di động cũng được nhưng khi nhìn lại bao lớn bao nhỏ trêntay, Khang Đồng Thành có chút xấu hổ nói "Nhiều đồ như vậy, lần sau chúng talại đi đi!""Vài ngày sau chị vẫn phải đi làm, tới giao thừa thì những cửa hàng đóđều đóng cửa cả rồi! Cho nên liền hôm nay..." Khang Đồng Hân cố chấp nói.Vừa vặn một chiếc xe bus dừng lại trước mặt họ, Khang Đồng Hân nhanhchóng lên xe, đưa tiền xe cho hai người. Đứng ở dưới xe nhìn người đã ở trênxe, Khang Đồng Thành thở dài.Những ngày trước Tết tựa hồ bất cứ cái gì đều giống nhau, xe bus, ngãtư đường, vĩnh viễn đều đông đúc. Chen chúc nhau đều là người.Khang Đồng Thành hai tay đều xách nặng, ngay cả chỗ để xuống cũng khôngcó, mà tình huống như vậy cũng làm cho cậu không thể vịnh vào vòng treo ở phíatrên. Cũng may trong xe cũng dồn đống người, mới có thể giúp cậu mỗi lầnxe khởi động có thể đứng vững.Thật vất vả trải qua hai lần ngừng lại, sau một khoảng thời gian, haingười rốt cuộc đứng ở ngã tư đường nơi trung tâm thành phố. Khang Đồng Thành đãkéo khóa áo bông xuống, trên mặt rõ ràng còn thấy mồ hôi ướt đẫm. Cậu mặc khôngnhiều lắm, bên trong chỉ có một chiếc áo giữ ấm là áo lông cao cổ màu trắng,bên ngoài là một chiếc áo lông màu xanh đen, nhưng chính vì như vậy ở trên xebus suýt chút bị nóng bức cùng ngột ngạt đến mức hít thở không xong.Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng không thoải mái, có thể là do thiếudưỡng khí, cô có chút say xe, hai má trở nên trắng bệch."Chị không sao chứ?" Khang Đồng Thành thở dốc hỏi người bên cạnh, bàntay đặt trên lưng Khang Đồng Hân vỗ nhẹ vài cái."Thật khó chịu!" Khang Đồng Hân ngẩng đầu lộ ra chút tươi cười bất đắcdĩ, không khỏi oán giận nói."Hiện tại chúng ta đi đâu?" Khang Đồng Thành nói."Chị nghe đồng nghiệp nói trên đường XX có một cửa hàng bán di động,đều là những loại tốt có nhiều tính năng, chúng ta đi xem đi!" Tựa hồ bởi vìnói tới điện thoại di động, Khang Đồng Hân một lần nữa lên tinh thần.Khang Đồng Thành gật đầu, liền đi theo Khang Đồng Hân.Hai chị em đều là một thân áo lông quần jean, nhưng có lẽ do diện mạochiếm ưu thế nên tại nơi này cùng với những người không cùng đẳng cấp đi lướtqua cũng không có vẻ không hợp.Rốt cuộc sau khi lựa chọn lưỡng lự, hai chị em ra khỏi cửa hàng điệnthoại, Khang Đồng Thành mang theo bao lớn bao nhỏ trong đó có một cái hộp đựngđiện thoại, mà trong tay Khang Đồng Hân còn có tặng phẩm cuối năm của cửa hàng."Tiểu Thành, em có đói bụng không?" Đi được một đoạn, Khang Đồng Hânquay đầu lại hỏi, bên cạnh bọn họ vừa vặn là một cửa hàng bán đồ ăn vặt.Khang Đồng Thành lắc lắc đầu nhưng tiếng bụng kêu lại bán đứng cậu! Kỳthật cậu cũng hiểu được tâm lý của Khang Đồng Hân luôn cảm thấy em trai thuathiệt so với người ta, cô không có cho em trai được một cuộc sống tốt, đặc biệtlà ở chỗ phân biệt giàu nghèo rất lớn này, giống như tâm tình của một người mẹvậy! Cô muốn cho em trai một cuộc sống tốt nhất, nhưng lại không biết em traicủa cô đã không còn... Nghĩ tới đây Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ.Khang Đồng Hân híp mắt nở nụ cười, hiển nhiên cũng nghe được tiếng bụngkêu, nhân tiện nói "Không quan hệ, vẫn có thể ăn được phải không, tiểu Thành emđừng khách khí như vậy, chị sẽ thương tâm lắm!"Mà ngay lúc hai người đang nói chuyện lại không phát hiện một người đànông đang đến gần bọn họ. Giày da màu đen bóng loáng nện trên mặt đá cẩm thạchphát ra tiếng vang 'cùm cụp cùm cụp'.Cho đến lúc tiếng nói mang theo nghi vấn 'Khang Đồng Thành?" truyềnđến, hai người kia mới bất giác xoay người lại!Chương 23 Chứng kiếnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaTóc của người đàn ông tựa hồ rất nhuyễn, không dài lắm, cũng mềm mại màsuôn mượt, tươi cười nhu hòa, thật bình dị gần gũi, nhưng cũng có cảm giác xacách thản nhiên, trong mắt còn có chút nghi hoặc. Trên người là tây trang màuđen không một nếp uốn, giày da sáng bóng như tuyết, đứng như thế có vài phầnphong độ cùng nho nhã.– "Quả nhiên là cậu! Đã lâu không gặp." Lúc nhìn thấy mặt Khang ĐồngThành, ý cười của người đàn ông càng sâu, mở miệng nói.Trước mặt là Lý Quang Vinh Vũ ngày đó ở quán bar đã cứu Khang ĐồngThành. Khang Đồng Thành cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn có thể gặplại. Sau khi kinh ngạc qua đi, tâm tư xoay chuyển, Khang Đồng Hân cùng với LýQuang Vinh Vũ... Nhanh chóng liếc mắt nhìn Khang Đồng Hân, liền thấy trong mắtKhang Đồng Hân có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.– "Tiểu Thành, vị này là?" Khang Đồng Hân đánh giá người đàn ông trướcmặt xong, mở miệng hỏi.Tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút không ổn, Khang Đồng Thành vẫntươi cười giới thiệu:– "Vị này chính là Lý Quang Vinh Vũ ngày đó ở quán bar đã giúp đỡ em,Lý tiên sinh, còn đây là chị của tôi, Khang Đồng Hân!"– "A, ngày đó thật sự phải cảm ơn Lý tiên sinh." Khang Đồng Hân vừanghe thấy thế lập tức nói lời cảm tạ.Lý Quang Vinh Vũ lắc lắc đầu.– "Không cần khách khí!"Khang Đồng Thành nhìn về phía sau của Lý Quang Vinh Vũ quả nhiên thấyđược ở rất xa phía sau có bốn vệ sĩ đi theo. Nhớ rõ gia thế của Lý Quang VinhVũ có dính líu sâu xa đến xã hội đen, lần trước cũng như thế, tựa hồ vệ sĩkhông rời thân.Lý Quang Vinh Vũ hiển nhiên ý thức được ánh mắt của Khang Đồng Thành,cả cười nói:– "Vừa rồi tôi ngồi ở trên xe thấy được bóng dáng của cậu, mà không xácđịnh được có phải hay không liền đi xuống nhìn thử, không ngờ đúng là cậu, đangđi chơi sao?" Ánh mắt quét một vòng ở hai tay Khang Đồng Thành mang theo baolớn bao nhỏ.Khang Đồng Thành có chút xấu hổ, liền gật đầu.– "Nhiều đồ như vậy, trở về cũng không thuận tiện. Bây giờ đã muốn về haychưa? Tôi đưa hai người về!"Lý Quang Vinh Vũ vẫn dùng ngữ điệu mười phần khách khí như trước, kháchkhí đến mức kẻ khác không có cách nào từ chối!– "Thật cảm tạ Lý tiên sinh, nhưng chúng tôi phải đi ăn, một lát nữamới trở về nên không tiện lắm." Khang Đồng Hân cười nói.Khang Đồng Thành không nghĩ tới Khang Đồng Hân sẽ mở miệng từ chối mộtcách lưu loát như vậy, tuy rằng đúng là sự thật!– "Cảm ơn Lý tiên sinh!" Khang Đồng Thành cũng nói với Lý Quang VinhVũ.Lý Quang Vinh Vũ gật đầu, liền giống như lần trước rất tôn trọng ngườikhác, nói "Vậy hai người đi đường cẩn thận, tôi đi trước đây!" Nói thế liền rờiđi!Khang Đồng Hân quay đầu nhìn Khang Đồng Thành, thuận miệng nói "Vị Lýtiên sinh này tựa hồ là nhân vật lớn nha!" Thập phần sợ hãi than.Khang Đồng Thành bỗng nhiên nghĩ tới Khương Hàn, hắn tựa hồ cũng là mộtnhân vật không nhỏ! Mặc dù ở thời đại này, hiện tại, Khương Hàn xuất thân rasao cậu cũng không cố ý lưu tâm, nhưng chỉ nhìn bộ dáng đơn thuần kia cũngbiết. Lúc trước Khang Đồng Hân cũng không có cảm thán như vậy!Bất quá theo phong thái mà nói, Lý Quang Vinh Vũ này so với Khương Hàncó hơn một chút, dù sao tao nhã của Khương Hàn đều là ngụy trang, cái loại hơithở chiếm đoạt cũng không thể hoàn toàn che dấu, nhưng trên người Lý Quang VinhVũ lại là cảm giác thản nhiên, tựa hồ che dấu rất sâu, lại tựa hồ tự bản thânlà như thế, có chút giảo hoạt, nhưng cũng không khiến kẻ khác chán ghét.Bỗng nhiên ý thức được bản thân mình lại đem hai người đàn ông so sánhtrong lòng, Khang Đồng Thành tự phỉ nhổ một trận.Tuy rằng các gian hàng ở ven đường nhưng bởi vì ở trung tâm thành phốnên các loại đồ ăn đều không rẻ. Hai chị em không có ăn cái gì nhiều, KhangĐồng Hân uống chút nước chanh cùng với tô phở bò, mà Khang Đồng Thành chỉ ănbánh bao nhân thịt cua cùng với một ly sữa đậu nành, chút ít đồ ăn như vậy cũngbằng tiền cơm cho hai người trong hai ngày.Các cửa hàng này nọ đều là tính tiền trước sau đó mới nhận đồ, KhangĐồng Hân thanh toán xong tiền cơm trở lại liền hướng Khang Đồng Thành thè lưỡinói:– "Đắt thiệt chứ!"Khang Đồng Thành gật đầu, quả thật rất đắt. Tuy rằng trước đây sống ởKhương gia không lo ăn không lo mặc, suốt ngày ở bên cạnh Khương Hàn, cậu cũngkhông cần tiếp xúc với giả cả này nọ, cho nên hiểu biết đối với giá cả của cậunhư cũ dừng lại ở mức nghèo nàn.Tuy rằng chênh lệch năm mươi năm, giá cả không giống nữa, nhưng chỉ cầnso sánh với giá cả đồ ăn ở chỗ cậu ở liền rõ ràng.Có lẽ bởi vì đắt đỏ, cho nên ăn cũng khá ngon, đương nhiên một phầncũng là do bọn họ ít ăn cơm ở ngoài, nên ngẫu nhiên được ăn một lần liền cảmthấy mới mẻ.– "Tiểu Thành, Lý tiên sinh kia tựa hồ thích em?" Khang Đồng Hân vừa ănphở vừa vô tình hỏi.Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc giương mắt nhìn lên, đối với sự việcKhang Đồng Hân bỗng nhiên đề cập đến Lý Quang Vinh Vũ, tim cậu có chút trầmxuống, tuy rằng quả thật cảm thấy Lý Quang Vinh Vũ so với Khương Hàn tốt hơn,nhưng... Vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!– "Làm gì có chuyện đó, bọn em là lần thứ hai gặp mặt, sao chị lại nghĩvậy?" Khang Đồng Thành đáp, giương mắt lặng lẽ đánh giá phản ứng của Khang ĐồngHân.Khang Đồng Hân tựa hồ có chút do dự, dừng đũa, do dự thật lâu mới nói:– "Vị Lý tiên sinh kia hình như có liên quan đến xã hội đen, cho nên...Tiểu Thành, em tốt nhất không nên cùng hắn tiếp xúc." Đem đũa phở đã muốn lạnhnhét vào miệng, Khang Đồng Hân chuyên chú nhìn Khang Đồng Thành.Khang Đồng Thành không có biểu hiện gì ngoài mặt nhưng thật không ngờKhang Đồng Hân sẽ nói như vậy, không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Quang VinhVũ lại phòng bị như vậy?Mở miệng đáp:– "Em biết rồi! Kỳ thật người như anh ta, phỏng chừng về sau cũng sẽkhông gặp nữa!"Nghĩ đến Khang Đồng Hân sẽ yêu Lý Quang Vinh Vũ mà trong lòng cậu vẫnlà một người xa cách, tất nhiên cũng thập phần phức tạp.Bỗng nhiên phát hiện dường như có rất nhiều chuyện cùng với tưởng tượngcủa mình chênh lệch rất nhiều! Là do nguyên bản chính là như thế, hay là vì cậuđến nên đã thay đổi cái gì đó? Cậu cũng thể nào biết được, chỉ có thể xuôi theosố phận!Ăn xong điểm tâm, hai người liền bắt xe bus trở về, cũng may bọn họtính thời gian vừa kịp lúc, trong xe không có quá đông! Mấy trạm lúc sau thậmchí còn rất vắng khách.Ngồi ở bên người Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành mới phát hiện, KhangĐồng Hân vẫn một mực nhìn di động, trên mặt tựa hồ có chút thần sắc lo lắng.– "Chị làm sao vậy? Chị!" Khang Đồng Thành nhìn thấy di động màu hồngphấn kia khép lại, quả thật thích hợp cho một cô gái như Khang Đồng Hân.– "Khương tiên sinh ở trước cửa nhà chúng ta đợi rất lâu rồi, nói làsắp phải đi!" Khang Đồng Hân nói, trên mặt hiển nhiên có chút tiếc nuối.Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng đó của Khang Đồng Hân, trong lòng cóchút giận dữ, Khương Hàn đồ giả dối kia, quả nhiên là đối với con gái có vàiphần lực hấp dẫn.– "Là có chuyện gì sao?" Khang Đồng Thành nói.Khang Đồng Hân lắc đầu, nhưng không có nói ra nguyên do sự việc KhươngHàn tới.– "Chị, có phải thích Khương tiên sinh rồi không?" Khang Đồng Thành dòhỏi, lời này cậu đã từng hỏi rồi, chỉ là khi đó Khang Đồng Hân chối bỏ rấtquyết đoán. Mà lần này hiển nhiên không phải như thế, Khang Đồng Hân hơi hơicúi đầu, trên mặt ngượng ngùng thấy rõ.– "Thật rõ ràng như vậy sao?" Khang Đồng Hân hỏi.– "Khương tiên sinh thật sự rất dịu dàng..."Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng của Khang Đồng Hân, thầm nghĩ, quả nhiênlà dịu dàng!"Bất quá người như Khương tiên sinh, hẳn là sẽ không thích chị đâu!"Thấy Khang Đồng Thành không trả lời, Khang Đồng Hân lại tự lẩm bẩm một mình "Kỳthật chị cũng không muốn làm cô bé lọ lem đâu, nếu Khương tiên sinh không cóthân phận như vậy, có lẽ..." Nói đến đây, Khang Đồng Hân lộ ra một tia cười khổ.Không có nếu, tựa như không phải cô gái nào cũng muốn làm cô bé lọ lem,cái loại áp lực này không phải ai đều có thể thừa nhận, không phải cùng giaitầng, lại muốn sống cùng nhau, sẽ bị không khí ở nơi đó bóp chết.Khang Đồng Thành nắm lấy bả vai Khang Đồng Hân kéo vào trong lòng ngựccủa mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô. Nghĩ đến lúc trước nghe được lời dặndò, Khang Đồng Hân là vì tiền mới hãm hại Khương Hàn, lúc này đây xem ra là cỡnào yếu ớt.Chị của cậu, hiện ại thậm chí hẳn là đang oán giận gia thế của KhươngHàn! Bởi vì càng giàu có, cũng liền biểu thị khe rãnh giữa bọn họ càng sâu, sâuđến không thấy đáy, không thể không hết hy vọng.Khi đó Khang Đồng Hân cùng Khương Hàn làm sao mà mến nhau? Ngoại trừbản thân họ thì không ai biết, có lẽ chính bởi vì nhiều áp lực, cho nên mớimuốn làm cho Khương Hàn trắng tay, cho nên mới làm ra chuyện như vậy... Cũngkhông nhất định cho lắm!Đương nhiên tất cả cũng chỉ là suy đoán của cậu, rốt cuộc như thế nào,một đoạn quá khứ kia, chỉ có Khương Hàn đã chết cùng Khang Đồng Hân mới biếtđược!Mà thời đại này sẽ trở nên như thế nào thì phải cần hai mắt của cậuchứng kiến!Chương 24 Chuyển biếnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaNgày nghỉ tiếp theo, bởi vì Khang Đồng Hân không ở nhà nên Khang ĐồngThành ở nhà một mình có chút nhàm chán. Ngày Tết, công việc trong cửa hàng củaKhang Đồng Hân rất bận rộn, bình thường đều là sáng sớm ra cửa đến nửa đêm mớivề, hai người cơ hồ không gặp mặt nhau.Khang Đồng Thành ban đầu cũng muốn ra ngoài làm việc nhưng lại bị KhangĐồng Hân cấm đoán, lý do rất đơn giản 'em cứ ở nhà đọc sách là được rồi, khó cóđược ngày nghỉ!'Trong tay ôm sách, Khang Đồng Thành lại không muốn xem, cậu không phảilà người thích đọc sách, hoặc là nói trước kia đối với giáo dục, cậu đã bị loạitrừ, nếu không phải tới Khương gia, cậu cũng chỉ là một thằng nhỏ nghèo nàn,hoặc là càng thê lương hơn....Buổi sáng thức dậy đã là chín giờ, dọn dẹp phòng ốc trong chốc lát, sauđó ại ngồi ngốc tới trưa, đơn giản ăn chút đồ, trong tủ lạnh có đồ ăn KhangĐồng Hân đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần hâm nóng lại liền có thể ăn với cơm.Không thể nghi ngờ Khang Đồng Hân đối với người em trai như cậu quảthật rất cẩn thận chu đáo.Ngồi ở trên sopha xem vài tiết mục nhàm chán trên TV, Khang Đồng Thànhche miệng ngáp một cái.Nhưng đúng vào lúc này chuông cửa lại vang lên....Đêm đó sau khi đi ăn lẩu trở về, tâm tình Khương Hàn kỳ thật vẫn khôngvui vẻ gì. Về đến nhà đã hơn mười giờ, tắm táp xong liền nằm lên giường.Một tòa nhà lớn như vậy, lại chỉ có một mình hắn ở, cha mẹ hắn đều ởnơi khác. Thật cũng không phải là chán ghét họ, chỉ là đối mặt với bậc bề trêncòn muốn nhỏ hơn tuổi thật của hắn, hắn cảm thấy thật buồn cười. Trước kiakhông có năng lực thì đành vậy, nhưng hiện tại không giống nữa.Khương Hàn gác tay phía sau đầu, cả phòng đều im ắng. Trong đầu bỗngnhiên liền hiện lên khuôn mặt của thiếu niên, là Khang Đồng Thành hay sao?Nguyên bản trong trí nhớ không hề tồn tại, đột nhiên thiếu niên này lạichiếm cứ tư tưởng của hắn.Có lẽ là bởi vì cậu ấy cùng với Y Lương có vài phần giống nhau, nhưngcũng chỉ là giống nhau mà thôi. Tiểu Lương lúc vừa đến Khương gia cũng bằngtuổi với thiếu niên, nếu thiếu niên đó là tiểu Lương, nghe được cái tên KhươngHàn, có lẽ sẽ lập tức bổ nhào lên đi!Đứa nhỏ dịu ngoan mà đơn thuần giống mèo con kia, bất cứ khi nào cũngcó thể an ủi tâm hồn tịch mịch đến đóng băng của hắn! Nhưng cũng chỉ có năm nămmà thôi... Thiếu niên như trước vẫn thích người cùng trang lứa với cậu, mặc kệ lànam hay là nữ.Nghĩ đến sau khi mình rời đi, rất nhiều tài sản của mình thiếu niên sẽxử lý thế nào, dựa theo tính cách của thiếu niên, có lẽ sẽ quyên tặng hết cũngkhông chừng, rồi sau đó mang theo đủ tiền để sống mà rời đi.Hán biết cậu không thích nơi đó.Có lẽ bởi vì cách xa đã lâu, nhớ rõ khi đó, tại trong thân thể còn trẻtuổi này, mỗi khi nghĩ đến tiểu Lương có lẽ sẽ nằm dưới thân người khác, hắnlại nổi giận, nhưng hiện tại....Cũng có lẽ hắn tìm được một mục tiêu khác, một con đường phát tiếtkhác!Hắn dùng thời gian rất dài để cải biến những thói quen tuổi già của hắncho hợp với thân thể mới trẻ trung hơn. Có lối suy nghĩ, ý tưởng, thậm chí đốivới vận dụng cơ thể đều không thể nối liền với nhau, dù sao về mặt lý tính, hắnvẫn còn là một đứa nhỏ hơn mười tuổi.Cái loại cảm giác tang thương này, phải dùng nhiều tâm lực mới có thểche dấu.Trước khi gặp được Khang Đồng Thành, mục tiêu của hắn vẫn đều rất sángrõ, đó là trả thù, nếu không hắn không tìm thấy lý do để tiếp tục sống, một lãogià đã bảy mươi tuổi, còn có thể hưởng thụ cái gì nữa đây, trừ bỏ bản năng sinhlý, tâm tư tình cảm của hắn không có gì mãnh liệt, trừ bỏ dùng trả thù để duytrì chính mình, trả thù này lại từng chút từng chút tổn thương chính mình, cùngvới trả thù cái không công bằng làm cho hắn sống thêm một lần nữa.Bất quá sau khi gặp được thiếu niên, có lẽ bởi vì hơi thở trên ngườithiếu niên đột nhiên xuất hiện này làm cho hắn cảm thấy hoài nghi, này có thểhay không là Y Lương... Nhưng khi thiếu niên nói ra người cậu ấy yêu tên là'Khương Hàn', hắn liền biết, không phải...Y Lương yêu ai? Lý Trạch Hiểu! Đây là đoán, nhưng tuyệt đối không phảilà lão già Khương Hàn! Hắn thậm chí có thể làm ông nội của cậu!Khi đó hắn thất vọng tột cùng, không ngờ ông trời lại đùa giỡn hắn nhưvậy! Làm cho hắn nhìn thấy thiếu niên tiếp cận, thậm chí cho một thiếu niêncùng hưởng thụ thú vui tình nhân với mình, là ác liệt tác hợp hay sao?Hắn thuận miệng nói:– "Tôi có thể trở thành người thế thân của người kia, dù sao cậu cũngthật phù hợp với khẩu vị của tôi."Khi đó hắn nghĩ thiếu niên sẽ đồng ý, dù sao thiếu niên tựa hồ rất yêuKhương Hàn kia, thộ lộ trong nước mắt kia làm cho hắn cũng có vài phần cảmđộng.Nhưng thiếu niên không có.Ngay lúc tiểu tình nhân còn chưa có giải quyết tốt xuất hiện, hắn ácliệt còn muốn thử một lần, liền gọi người thiếu niên kia là 'tiểu Lương', hắnmuốn nhìn phản ứng của Khang Đồng Thành nhưng cái gì cũng không có. Lúc saugiống như đã nhận rõ cái gì, có lẽ nhìn ra hắn là hoa hoa công tử phong lưu,thiếu niên bắt đầu bài xích hắn, giống như mèo con dựng lông lên, hoàn toànngăn cách với hắn.Khương Hàn của cậu ấy chính là 'trong sạch' như thế? Trong lòng càngthêm xác định, cậu ấy không phải Y Lương, cho dù có tương tự. Y Lương, sẽ để chân trần khi đi trong nhà, vào những ngày hè sẽngã đầu vào đầu gối hắn, đó là một đứa nhỏ rất nhu thuận mà thân thiết.Hắn yêu đứa nhỏ kia, dùng tâm hồn đã sứt mẻ, lại làm cho trái tim càngbị phá hủy thành mảnh nhỏ mà thôi.Trong lòng có lẽ là ác liệt, nếu không phải Y Lương, vậy liền phá hủyđi!Chỉ là lần lượt thử, khiêu khích, lại nhìn thấy thiếu niên cùng thiếuniên khác vô cùng thân thiết.Là giống như trí nhớ bị phủ đầy bụi bị bới móc, khi đó hắn cũng như vậynhìn Y Lương cùng với Lý Trạch Hiểu... Cái loại này giống như là đau xót bùng nổlàm cho hắn không thể khống chế được!Rõ ràng không phải là người cần để ý, lại bởi vì nhiều ít tương tự, màđem tức giận hoàn toàn phô bày ra.Mà thiếu niên giống với người hắn đã từng yêu chính là từ trong đi ra,hoàn toàn lạnh lùng đối mặt với hắn trong cơn giận dữ.– "Khương tiên sinh, tôi hy vọng ông hiểu cho, ông hiện tại theo đuổichị của tôi..." Thiếu niên nói xong, đó là muốn cùng hắn nói rõ, không cần dâydưa dài dòng.Đây không phải nên gọi là một lời làm bừng tỉnh người trong mộng haysao, giật mình mới phát hiện, không biết từ khi nào mục tiêu tựa hồ lệch khỏiquỹ đạo ban đầu của nó, đó là bởi vì thiếu niên trước mặt!Hắn nên làm cái gì đây, bước tiếp theo nên làm như thế nào, đều ở tronglòng của hắn, nhưng trong đầu càng nói chính mình không cần để ý, nên hoàn toànbỏ qua thiếu niên, rồi lại không thể không để ý. Ngay cả vì cái gì cũng khôngbiết...Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Khương Hàn khép mắt lại. Chỉ có ở trongmộng, hắn mới có thể nhìn thấy Y Lương của hắn.Khang Đồng Thành nhảy xuống khỏi sopha, không mang dép, cũng không nghĩtới người đến là ai liền ra mở cửa, mới mở một nửa, lập tức muốn khép lại,nhưng hiển nhiên không kịp rồi.Khương Hàn lập tức lấy tay chống cửa.– "Đây là đạo đãi khách của cậu sao?" Khương Hàn cười nói, trêntay tăng thêm lực.Khang Đồng Thành thấy bản thân không ngăn được nên không chống cự vôích nữa, buông tay lui về bên cạnh cửa.– "Chị của tôi hôm nay đi làm, không ở nhà, Khương tiên sinh nếu tìmchị ấy, tôi nghĩ nên đến chỗ làm xem sao!"Khương Hàn đi vào phòng, không có đáp lại Khang Đồng Thành.– "Tôi nghe nói hai ngày trước hai người đi mua điện thoại?"Khang Đồng Thành không có trả lời, chỉ ngồi trở lại trên sopha, cửa mởra, trong lòng tích tụ bao nhiêu là lo lắng, làm cho cậu có chút lạnh mà cuộnlại.Khương Hàn đóng cửa lại, không thể nghi ngờ động tác của hắn làm choKhang Đồng Thành nâng ánh mắt.– "Ngài có chuyện gì không?" Khang Đồng Thành lại hỏi.– "Tôi chỉ muốn cùng cậu nói chuyện, nói chuyện chị của cậu." KhươngHàn cũng ngồi lên sopha, cách Khang Đồng Thành một khoảng.Khang Đồng Thành có chút nghi hoặc nhìn Khương Hàn."Chuyện gì?" Bởi vì có quan hệ với Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thànhhỏi.Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành, khóe mắt mang theo ý cười thản nhiên,nói: – "Tôi thật sự yêu thích chị của cậu, cho nên chuyện trước kia,tôi hy vọng cậu có thể quên đi, tôi sẽ đối đãi cô ấy thật tốt, tôi muốn cưới côấy làm vợ. Không muốn để cô ấy biết chuyện của tôi trước kia, cậu hiểu đượcchứ!" Khương Hàn chân thật nói.Nghe lời nói như vậy làm Khang Đồng Thành có chút không thích ứng được,đây là cái tình huống gì? Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn dây dưa không rõ vớimình, giờ phút này thế nhưng vẻ mặt thâm trầm.Là Khương Hàn phát hiện tâm ý của bản thân nên không muốn cùng cậu dâydưa nữa, muốn trở nên hoàn toàn trong sạch để cùng với Khang Đồng Hân ở cùngmột chỗ?Nói cho mình không nên nói với Khang Đồng Hân chuyện của hắn?Khang Đồng Thành nhìn thấy ánh mắt của Khương Hàn, quả thật nhìn khôngra có chút giả dối. Quả nhiên là vậy hay sao?Cái gọi là lịch sử, bất kể cậu gặp được Khương Hàn thế nào thì cũngkhông giống với tưởng tượng của cậu, nhưng rồi vẫn yêu say đắm Khang Đồng Hân?Khang Đồng Thành như trước nhìn ánh mắt khẳng định của Khương Hàn, thậtlâu sau mới nói:– "Chỉ cần đối đãi thật tốt với chị của tôi..." Trong lòng tựa hồ có đauđớn chết lặng, không biết là cái gì, có lẽ bỗng nhiên phát hiện Khương Hàn cóchút giống với Khương Hàn mà mình từng biết!Khương Hàn nghe cậu nói thế, liền ảm đạm cười, đứng lên:– "Cảm ơn!" Sau đó rời khỏi. Nho nhã lễ độ như một người hoàn toàn thayđổi.Khang Đồng Thành nhìn thấy cánh cửa kia khép lại, trong lúc nhất thờicó chút hỗn loạn, có chút không biết phải làm sao. Tựa hồ có chút quá nhanh,nhưng Khương Hàn vừa rồi không phải là nói giỡn... Hẳn là như vậy mới đúng, chỉbởi vì Khương Hàn trước sau đối lập quá lớn, ngược lại trở nên không thật!Cuộn tròn trên sopha, Khang Đồng Thành cũng không biết bản thân suynghĩ cái gì, như vậy không phải tốt lắm sao? Ít nhất Khương Hàn chẳng làm kẻkhác chán ghét...Rất rất tốt phải không!?Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng bởi vì hai lần mở cửa mà hoàn toàn tiêután, Khang Đồng Thành gắt gao ôm chặt lấy mình, lại vẫn cảm thấy... lạnh!Chương 25 – Chen chúc trênxeTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa– "Ồ, tiểu Thành, em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát nữa?" Bảygiờ sáng, Khang Đồng Hân đang làm điểm tâm liền nghe thấy cánh cửa phòng KhangĐồng Thành 'cùm cụp' một tiếng mở ra, vì thế liền kinh ngạc quay đầu lại. ThấyKhang Đồng Thành đã mặc quần áo chỉnh tề, xoa xoa ánh mắt đi ra.– "Vâng." Khang Đồng Thành gật gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, huyết áphơi thấp, lúc đầu có hơi say sẩm mặt mày.Khang Đồng Hân từ phòng bếp đi tới.– "Phải ra ngoài sao?"– "Vâng." Khang Đồng Thành gật đầu.– "Hạo Triết muốn em cùng cậu ấy đến cửa hiệu sách, sau đó đi đến sânvận động chơi bóng." Khang Đồng Thành nói xong liền ngã đầu úp sấp trên mặtbàn, hai ngày nay cậu ngủ không ngon, sớm như vậy đã thức giấc làm cho phía saugáy co rút đau đớn không ngừng.– "Làm sao vậy?" Khang Đồng Hân nhìn thấy thế liền hỏi.Khang Đồng Thành lắc đầu:– "Mệt." Rồi sau đó lắc lắc đứng gậy đi đến toilet rửa mặt chải đầu.Khang Đồng Hân đứng ở phía sau cậu bất đắc dĩ lắc đầu 'đồ lười', côkhông biết mấy ngày nay cậu không được ngon giấc nên mới tự kết luận như vậy ởtrong lòng.Lúc ăn điểm tâm xong, Khang Đồng Hân vội vã mặc đồng phục đi làm rồichuẩn bị ra ngoài, trước khi đi nói:– "Muốn đến trung tâm thành phố sao?"– "Vâng." Khang Đồng Thành gật đầu.Khang Đồng Hân tìm trong túi xách đưa ra hai trăm nguyên cho Khang ĐồngThành – – "Em cầm đi, muốn mua cái gì thì mua."– "Không cần, em còn tiền tiêu vặt." Vội vàng khoát tay áo, Khang ĐồngThành nói.– "Cầm đi, trung tâm thành phố với chỗ này không giống nhau, tùy tiệnăn một chút cũng rất đắt, em ra ngoài chơi, cũng không thể không mua chút gìđó, không ăn gì đó, nếu tiền không đủ thì thật khó coi! Mau cầm đi! Chị sắpmuộn giờ làm rồi!" Đem tiền nhét vào tay Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân xáchtúi màu đen hướng ra cửa.Khang Đồng Thành nhìn tiền trong tay, có chút bất đắc dĩ nhưng bất kể thếnào cũng là tâm ý của Khang Đồng Hân, cậu để tiền vào trong túi rồi sau đó đemchén bát trên bàn đi rửa sạch.Đi ra khỏi phòng bếp liền nghe được một trận tiếng gầm rú của ô tô khikhởi động, Khang Đồng Thành đi đến cửa sổ nhìn xuống. Một chiếc Humer đang rờiđi, bởi vì hiện tại người trên đường không ít, tốc độ xe không nhanh, đươngnhiên cũng bởi vì chiếc xe sang trọng này đưa đến không ít chú ý.Không phải là ngày đầu tiên, từ ngày Khương Hàn tìm cậu về sau, mỗingày Khương Hàn đều đưa đón Khang Đồng Hân đi làm. Xem ra hắn thật có lòng, dẫusao đối với hắn chiếu cố giấc ngủ kỳ thật là rất trọng yếu.Khang Đồng Thành nhìn thấy chiếc xe đã sắp khuất bóng, trên đường nhiềungười đối với chiếc xe cùng với người bước lên xe đều bàn tán xôn xao, có ghentị lại hâm mộ, có lời khó nghe cũng có châm chọc. Người ta luôn như vậy, ở hoàncảnh khó khăn luôn suy nghĩ đến người khác càng thêm xấu xa, mới có thể xem nhưvừa lòng.Khang Đồng Thành đứng ở cửa một lát, sau đó cũng đi xuống lầu.Một mình chậm rãi đi đến trạm xe bus, trong đầu bởi vì không ngủ ngonnên hỗn độn một mảnh, tựa hồ nghĩ tới cái gì lại tựa hồ cái gì cũng không nghĩtới.'Ba' một tiếng, trên vai bị vỗ thật mạnh một cái, nguyên bản Khang ĐồngThành đang ngẩn ngơ lập tức bị kinh ngạc mà nhảy dựng lên.– "Sao cậu lại ở đây?" Khang Đồng Thành quay đầu liền thấy Lăng HạoTriết, kinh ngạc hỏi, bọn họ đã hẹn gặp ở trước cổng trường rồi mà.– "Thức dậy sớm, nghĩ chờ ở cổng trường cũng không có gì vui, nên đónxe lại đây trước, cậu không biết chứ sáng sớm trên xe chẳng có ai, chỉ có mìnhtôi thôi." Lăng Hạo Triết khoe khoang một chút nói.– "Thật khí phách nha! Người ta đều chen lấn xô đẩy, còn cậu một mìnhmột xe." Khang Đồng Thành thuận theo trêu đùa nói.Lăng Hạo Triết gật đầu.Lúc này đúng là giờ cao điểm đi làm, bên cạnh họ người đứng chờ xe ngàycàng nhiều, Lăng Hạo Triết quay đầu lại nhìn phía sau có ít nhất một trămngười, trên mặt có biểu tình thống khổ.– "Hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi." Khang Đồng Thành nhìn sườnmặt cậu, không khỏi buồn cười nói:– "Như thế này thì cậu có thể thử cảm giác đi trên một chuyến xe toànlà người, cam đoan kích thích hơn so với đi một mình một xe."– "Làm sao lại nhiều người như vậy chứ?" Hiển nhiên chưa từng đi xebus, Lăng Hạo Triết oán giận nói:– "Nhiêu đây có thể nhét hết?"Khang Đồng Thành nhìn cậu chăm chú một lát rồi nói:– "Cũng không có ai quản việc này, xe đến cứ việc đi lên là được! Ngànvạn lần đừng nhường cho ai!"Lăng Hạo Triết có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật gật đầu.Nhưng sự thật, Lăng Hạo Triết có muốn nhường cũng không có cơ hội. Xebus vừa mới dừng lại, đám người ở phía sau bọn họ giống như lên dây cót khôngngừng tiến về phía trước. Lăng Hạo Triết chỉ kịp giữ chặt lấy tay Khang ĐồngThành đã bị dòng người cuốn lên xe rồi.Trước sau hai cửa xe đều mở, mà đứng ở đầu xe Lăng Hạo Triết cùng vớiKhang Đồng Thành tuy rằng bị ép lên trước nhưng cuối cùng hết thảy đều ổn, đãcó chỗ đứng.– "Thực khủng bố." Lăng Hạo Triết trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực,hiện tại nghĩ lại còn sợ, cuối cùng biết cái gì gọi là sự kiện giẫm đạp lênnhau rồi.– "Còn chưa có xong đâu!" Khang Đồng Thành rút cánh tay bị nắm đến đỏbừng về, có chút ý tứ trêu chọc nói.– "Cậu... A! Này!" Lăng Hạo Triết vừa định hỏi Khang Đồng Thành có ý gì,cậu đã cảm giác được.Cửa phía trước tuy rằng đã bị tài xế đón lại nhưng cửa phía sau cònchưa, tất cả ghế trên xe đã ngồi kín cả, chỗ có thể đứng cũng đều là chân,nhưng người vẫn không ngừng chen lên. Lăng Hạo Triết đứng ở đối diện Khang ĐồngThành, cũng chính là đối mặt với cửa sau, bị những người chen lên hung hăngđụng phải, trong lúc nhất thời mất đi thăng bằng, cậu hướng về phía Khang ĐồngThành ngã vào, cũng may cậu phản ứng kịp thời, chống được thanh sắt hai bên củaKhang Đồng Thành, 'phanh' phát ra một tiếng rất to.Lái xe ngồi ở bên cạnh, trong miệng cắn đầu lọc.– "Thằng nhóc, cẩn thận chút đi!" Hiển nhiên không phải hắn lo lắng chongười mà là lo cho chiếc xe bus cổ xưa này của hắn.– "Quá tải rồi, nhiều người như vậy phải...Này..."Lăng Hạo Triết vốn bị chen đến sắp phát hỏa, hiện tại bị lái xe nói mộtcâu, dĩ nhiên là cơn tức giận bùng phát, há mồm nói thế, chỉ là chưa có nóixong liền bị bàn tay Khang Đồng Thành che lại.– "Thằng nhóc, không muốn ngồi xe thì xuống đi." Lái xe phun tàn thuốcra ngoài cửa sổ, sắc mặt rất không tốt.– "Thật sự xin lỗi, bác tài, cậu ấy là lần đầu tiên đi xe nên khôngbiết." Khang Đồng Thành lập tức giải thích, vừa nháy mắt với Lăng Hạo Triết,rồi sau đó buông bàn tay đang che miệng cậu ấy ra.Lăng Hạo Triết chỉ có thể cúi đầu nhận sai.Ô tô khởi động, Lăng Hạo Triết tựa hồ mới phát hiện cực khổ lúc này chỉvừa mới là màn mở đầu, chân chính còn ở phía sau.Xe cứ chạy một chút lại thắng, đám người ngã trái ngã phái, hai ngườiđứng ở đầu xe không thể nghi ngờ chính là chỗ để những người khác chống đỡ.Lăng Hạo Triết liều mạng lấy tay chống lấy thành xe mới có thể duy trìcơ thể đứng vững không ngã vào người Khang Đồng Thành, xe mới đi được nửa giờ,quần áo Lăng Hạo Triết đã ướt đẫm mồ hôi, dính dấp trên lưng, rất không thoảimái.– "Muốn đổi chỗ không?" Khang Đồng Thành nhìn sắc mặt Lăng Hạo Triếtkhông tốt, liền hỏi.Lăng Hạo Triết dĩ nhiên là lắc đầu, trong lòng nghĩ cậu còn chịu khôngnổi huống chi là Khang Đồng Thành có vẻ yếu đuối kia, cậu sớm quên rằng KhangĐồng Thành hằng ngày đều đến trường như thế.Vốn chỉ phải mất nửa giờ đi xe mà ở buổi sáng như vậy, phải mất đến gầnhai giờ. Lúc xuống xe đã gần 10 giờ.Lăng Hạo Triết thở hổn hển cố hít lấy không khí trong lành, may mắnbuổi sáng không có ăn cái gì nếu không thật sự vì say xe mà ói ra.– "Cậu không sao chứ?" Khang Đồng Thành lo lắng hỏi, lần đầu tiên cậuđi xe cũng có cảm giác bản thân sẽ chết trong xe, bất quá may mắn là cậu thíchnghi rất cao.Áo khoác trên người hai người đã ướt sủng. Khang Đồng Thành vẫn nhưtrước mặc áo lông màu xanh đen, bên trong là áo màu trắng làm do làn da của cậutrắng thêm vài phần, bởi vì vừa rồi chen chúc trên xe nên hai bên thái dương cóchút mồ hôi, hai má ửng đỏ, khí sắc so với bình thường tốt hơn chút.Lăng Hạo Triết mặc cái áo khoác ngắn vải nỉ, bên trong là áo lông cao cổmàu xám, cả người thập phần anh tuấn.Khang Đồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết lúc này mới nhớ mình quên chuyệngì, nhân tiện nói:– "Vừa mới định đem trả cậu khăn quàng cổ cùng với bao tay và mũ, xemra chỉ có thể để lần sau."– "Không việc gì, cậu dùng đã lâu rồi để lại dùng đi, nhà của tôi còn!"Lăng Hạo Triết vẻ mặt không thèm để ý cười cười nói.Khang Đồng Thành nghe thấy thế trong lòng không nghĩ thế, nhất địnhphải trả lại cho Lăng Hạo Triết.Đứng trên đường một lát sau hai người mới đi đến cửa hiệu sách!Chương 26 – Không tồn tạiTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Cái chương này thật sự quá khó hiểu và khó diễn đạt quá! @.@
Bởi vì nghỉ đông, tuy rằng gần bước sang năm mới, nhưng trong cửa hiệusách cũng không ít người. Tiếng người ồn ào thật không giống chỗ để đọc sáchmua sách.
Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ gần năm mới quả nhiên nơi đâu cũngnhiều người.
"Cậu muốn mua sách gì?" Quay đầu hỏi.
Lăng Hạo Triết tựa hồ sửng sốt, thật lâu sau mới nói "Tôi cũng chỉ muốn đếnnhìn xem, nghĩ rằng cửa hàng sách chắc phải yên tĩnh hơn một chút, không ngờ..."Nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên vì một quyển sách dạy nấu ăn mà tranhgiành túi bụi, chân mày Lăng Hạo Triết co rúm vài cái.
"Nếu không chúng ta đổi chỗ khác?" Lăng Hạo Triết tự biết mình đã tìm sai chỗ,lập tức thuận miệng nói.
Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ "Lúc này có chỗ nào là ít người đâu..."
Lăng Hạo Triết nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Khang Đồng Thành, tự nhiên tronglòng cũng có hơi không thoải mái, suy nghĩ một lát, trên mặt liền tươi cười"Theo tôi đi, tôi biết hiện tại chỗ nào ít người nhất rồi!"
Còn không đợi Khang Đồng Thành kịp lấy lại tinh thần, Lăng Hạo Triết đã lôi kéocậu đi ra ngoài.
"Đi đâu thế?" Khang Đồng Thành hỏi.
"Tới nơi rồi sẽ biết!"
Hai thiếu niên lôi kéo tay nhau ở ngã tư đường bước nhanh, có lẽ bởi vì trênđường có quá nhiều người, cho nên phải chú ý tránh né cũng không quan tâm đếncánh tay đang bị lôi kéo kia.
Khang Đồng Thành lúc đầu còn không cảm thấy, lâu dần mới cảm giác được độ ấmtrên tay, lúc này mới ý thức được, liền giật giật ngón tay.
Lăng Hạo Triết không được tự nhiên... thấy Khang Đồng Thành nhìn bàn tay haingười đang nắm lấy nhau, liền buông lỏng ra, cho dù động tác kia có chút thongthả.
Hai người sóng vai mà đi "Rốt cuộc là đi đến đâu?" Khang Đồng Thành vừa bướctheo vừa hỏi.
"Trường học!" Lăng Hạo Triết nói như đương nhiên vậy.
"Đến trường học làm cái gì?" Khang Đồng Thành dừng bước, người đến người đitrên ngã tư đường, cho dù có nhiều hơn so với trong cửa hiệu sách lại vẫn cócảm giác buồn bã bức rức.
"Nơi đó hiện tại là ít người nhất!" Lăng Hạo Triết nói vậy tựa hồ cũng cảm thấykhông đúng, vấn đề của bọn họ hiện tại không phải chỉ cần là ít người, còn cólà muốn làm gì!
Khang Đồng Thành dừng bước, vẻ mặt hiện lên biểu tình cậu là tên ngốc. Lăng HạoTriết đưa tay gãi gãi đầu, cười khổ.
Ngày Tết trên đường phố, tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Hai người ở ngã tư đường xoay qua xoay lại thật lâu, cũng không tìm được chỗnào để đi, trước không nói trong cửa hàng, hai người muốn đi đến sân vận độngthế nhưng cũng không ít người, hơn nữa bởi vì ngày Tết, ba giờ chiều sẽ đóngcửa!
Ngồi xuống ghế dài ở ven đường, bởi vì không tìm được cửa hiệu nào để ngồi, haingười chỉ có thể mỗi người ăn một phần thức ăn nhanh, hiện tại trong tay haingười là một ly trà sữa, nhìn người đến người đi qua ngã tư đường.
Khang Đồng Thành uống cạn trà trong ly chỉ còn lại lớp trân châu, trên hạt trânchâu màu đen có cảm giác được bao bọc bởi một lớp chất lỏng.
"Chi bằng chúng ta trở về đi..." Đã gần hai giờ chiều, tựa hồ cũng không có việcgì để làm, Khang Đồng Thành nhỏ giọng nói.
Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, muốn mở miệng nói cái gì nhưng tựa hồ không có gìđể nói, liền gật đầu "Tôi đưa cậu về!"
Khang Đồng Thành lập tức lắc đầu "Tôi tự trở về một mình được rồi! Hiện tạitrên xe bus ít người, cậu cũng về đi! Tới ba bốn giờ lại là giờ cao điểm."
Lăng Hạo Triết do dự một lát, vẫn nói "Tôi vẫn nên đưa cậu về!"
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn cậu, thật lâu sau "Tôi không phải trẻ con,chỉ là ngồi xe về nhà thôi mà, so với quãng đường bình thường từ trường học vềnhà cũng không sai biệt lắm, thật sự không cần, cậu trở về đi!" Nói xong liềnđứng lên, đem ly trà sữa còn lưu lại các hạt trân châu ném vào thùng rác, hướngtrạm xe bus đi tới.
Chân Lăng Hạo Triết vừa động tựa hồ muốn đứng lên đi theo nhưng cuối cùng cậuvẫn nắm chặt tay không nhúc nhích, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong đámngười.
Khang Đồng Thành đi một mình trên đường, đối với Lăng Hạo Triết có lẽ là chocậu thấy cảm giác ngăn cách, ban đầu nghĩ một đứa trẻ cho dù là yêu cũng sẽngắn ngủi, huống chi là đồng tính luyến, sẽ không chịu nổi áp lực! Nhưng hiệntại xem ra, hiển nhiên cậu sai lầm rồi, theo đuổi cũng không phải là chuyệntốt, điểm ấy cậu hiểu được, thiếu niên đối với cậu có cái gọi là ý thức tráchnhiệm, điều này làm cho cậu có chút không biết phải làm sao...
Hiện tại đúng là thời điểm của cao trào mua sắm, quả nhiên ở trạm xe bus cũngkhông có người nào, Khang Đồng Thành nghĩ chuyện của mình liền đứng ở một chỗ.
Thân hình của cậu gầy yếu, cho dù mặc áo lông rất dày cũng cảm thấy rất thon,điểm này thật ra cùng với thân thể trước kia của cậu giống nhau.
Hôm nay trời quả nhiên rất đẹp, hiện tại vẫn chiếu sáng thẳng tắp, chỉ làthoáng ngã về tây một chút, độ ấm lên cao. Nếu bình thường, quả thật là thờitiết tốt cho việc dạo phố.
Một chiếc xe dừng trước mặt Khang Đồng Thành, mà Khang Đồng Thành lúc này đangnhìn lên trời nên không phát hiện.
Cho đến khi kính cửa xe màu trà hạ xuống "Cậu muốn đi đâu?" Người ló đầu rahỏi.
Khang Đồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn lại người trước mặt, thậtsự quá khéo có phải hay không? Lần trước đi khu thương mại cũng gặp người này,lần này cũng vậy.
"Lý tiên sinh." Khang Đồng Thành lễ nghĩa chào hỏi.
"Phải về nhà sao?" Lý Quang Vinh Vũ cười nhẹ gật đầu hỏi.
"Vâng. Tôi đang đợi xe bus."
"Lên đi, tôi vừa vặn muốn đến bên kia, thuận đường đưa cậu về." Nói như thế, LýQuang Vinh Vũ đã mở cửa xe.
Khang Đồng Thành đáng lẽ là muốn từ chối nhưng Lý Quang Vinh Vũ nói là tiệnđường, nếu từ chối thẳng thừng có vẻ quá đáng, chỉ có thể bỏ đi nhăn nhó leolên xe.
"Anh muốn đi vào bên trong thành phố cũ?" Vừa lên xe, Khang Đông Thành khôngkhỏi kinh ngạc, nơi đó đều cũ nát hết rồi, không giống như chỗ mà một người tâytrang giày da như Lý Quang Vinh Vũ nên tới.
Lý Quang Vinh Vũ gật đầu "Mấy hôm trước tôi có mua một miếng đất ở đó, nghĩmuốn đi xem, vừa vặn gặp cậu ở đây có thể chỉ đường cho tôi." Lý Quang Vinh Vũvẫn tao nhã tươi cười như trước.
"Thì ra là như vậy." Khang Đồng Thành nghĩ nghĩ liền hỏi "Là chỗ nào đâu, tôikhông thể ra khỏi nhà, bên kia cũng không phải rất quen thuộc."
"Khu dân cư ở hướng Đông của thành cũ về phía bên trái." Lý Quang Vinh Vũ vẫnnhìn phía trước chăm chú lái xe, đáp.
Khang Đồng Thành sửng sốt, khu dân cư phía Đông bên trái? Không phải cùng chỗnhà của cậu sao?
"Sao vậy? Không biết à?" Thật lâu sau không nghe thấy Khang Đồng Thành đáp lời,Lý Quang Vinh Vũ hơi hơi nghiêng đầu, hỏi, hiện tại trên đường nhiều người,thình lình sẽ có một người băng ngang đường, tốc độ xe của Lý Quang Vinh Vũthật chậm chạp.
Khang Đồng Thành lắc đầu, làm sao mà không biết được... Bất quá ngẫm lại, chỗ kiacũng không phải là nhà của bọn họ, chị em hai người chỉ ở nhà thuê mà thôi.
Chỉ là nếu phòng ở thật sự bị phá hủy, vậy cậu cùng với chị cậu phải đi đâu?Ngoại trừ chỗ thành cũ kỹ kia, ở thành phố này, tiền thuê nhà ở những nơi khácđều là gánh nặng đối với bọn họ. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một loại khảnăng làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy lạc lõng...
"Suy nghĩ gì thế? Tiểu Thành giống như rất thích ngẩn người? Có thể gọi cậu nhưvậy được không?" Lý Quang Vinh Vũ hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu.
"Sau khi nghe tôi nói tới khu dân cư phía Đông bên trái , sắc mặt cậu không tốtlắm, là có chuyện gì không đúng sao?"
Khang Đồng Thành lắc đầu, vẫn không có trả lời lại.
Lý Quang Vinh Vũ thấy thế cũng không tiện hỏi thêm, chăm chú lái xe.
Mà lúc này trong lòng Khang Đồng Thành rối tinh rối mù, tựa hồ có chỗ nào thíchhợp.... Trước không nói đến việc hắn sẽ phá hủy nơi sinh sống của bọn họ, mà lànghĩ tới ở thời điểm trước đây cậu đã nhìn thấy trên báo việc chỗ đó bị pháhủy, thậm chí mọc lên một khu thương mại nổi tiếng, vẫn đề ở chỗ người thựchiện việc này lại là Khương Hàn, sau khi Khương Hàn bộc lộ tài năng, mà cuốicùng Khương Hàn bị bỏ tù cũng bởi vì hạng mục công trình này, tội danh là hối lộ!Mà người tố cáo hắn ta chính là người ngồi ở bên cạnh cậu lúc này, mà cái gọilà bằng chứng là từ tay Khang Đồng Hân đưa ra...
Nhưng hiện tại, cái này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cho dù tin tức có saicũng không sai đến mức này chứ! Tất cả đều lẫn lộn, không phải sao?
Nói cách khác, hoặc là nơi này căn bản không phải thế giới kia 50 năm trước,hoặc đã xảy ra vấn đề ở một người nào đó... Chẳng hạn như, việc cậu xuất hiện...Cậu chưa từng nghe nói Khang Đồng Hân có em trai, mới đầu cậu nghĩ bởi vì báochí không xem trọng vấn đề này nên không đăng, nhưng hiện tại xem ra, KhangĐồng Hân yêu thương em trai như thế, người em trai này cũng có thân phận cực kỳquan trọng, ít nhất sẽ không phải là ngay cả nhắc tới cũng không.
Một ý tưởng thoáng qua trong chốc lát làm cho Khang Đồng Thành cơ hồ không thểhô hấp...
Có lẽ, ở thế giới kia, Khang Đồng Thành căn bản không tồn tại... Mà giờ đây chỉvì cậu sống lại mà nhiều ra một thân phận của Khang Đồng Thành.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn người thiếu niên ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, tựahồ từ lúc nói chuyện đến giờ sắc mặt không thích hợp... Thiếu niên này dường nhưcó rất nhiều bí mật! Trong lòng hắn nghĩ, thật sự rất muốn đem tầng tầng lớplớp che mặt kia lột ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc ẩn dấu cái gì.
Hắn tuyệt đối chính là một người rất tò mò.Chương 27 Tức giậnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaXe dừng lại ở đường Nam thành, tên con đường này kỳ thật rất có ý tứ,trên thực tế đường Bắc thành và đường Nam thành thông với nhau, chẳng qua ởgiữa có một con đường cắt ngang mà thôi.Không thể nghi ngờ, Lý Quang Vinh Vũ cũng bị chấn động bởi tên của conđường này, dù sao nhìn thấy đường Nam thành cũng cảm thấy đường Bắc thành hẳnlà phải ở một chỗ xa lắm, kỳ thật cũng chỉ cách nhau một con đường mà thôi.– "Chính là nơi này!" Dẫn Lý Quang Vinh Vũ tới đường Bắc thành, KhangĐồng Thành chỉ mấy ngôi nhà ở phía trước, nói.Lý Quang Vinh Vũ gật đầu.– "Cũng không khác mấy với ảnh chụp, thật cũ nát, quả thật là nên hủyđi để xây dựng lại!"Lý Quang Vinh Vũ nhìn mấy ngôi nhà xưa cũ ở trước mặt, trên tường bongra từng mảng, song sắt rỉ sét, trước cửa có lẻ tẻ vài người, có vài phần tiêuđiều, sau những phồn hoa đô hội nhìn lại nơi này có vài phần cảm khái.Khang Đồng Thành không có đáp lại, quả thật nơi này rất cũ nát, nhưnglại an bình, dù sao ở nơi này ai cũng bình đẳng như nhau, cho dù nơi này là chỗcũ nát nhất, nhưng có khối người không muốn chuyển đi nơi khác. Dù sao đi nữa,rời khỏi nơi này, bọn họ người ngoài. Từ trong thành cũ này đi ra, cho dù anbài phòng ở thật tốt, nhưng chỗ trống ở trong lòng vẫn không thể nào lấp đầyđược.– "Đúng rồi, Tiểu Thành đang ở chỗ nào?" Lý Quang Vinh Vũ giống như vôtình hỏi, hai mắt chăm chú nhìn những căn nhà cũ nát kia.Khang Đồng Thành do dự một lát, rồi sau đó chỉ vào xa xa:– "Nhà trọ ở kia. Hẳn là nằm trong mảnh đất mà anh đang thầu phảikhông!?"Lý Quang Vinh Vũ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, liền thấy đượcthiếu niên nhìn những căn nhà trọ cũ kỹ kia, trong mắt toát ra vài phần thầnsắc cô đơn.– "Sẽ được an bài phòng ở tốt hơn." Lý Quang Vinh Vũ nói.Khang Đồng Thành chỉ gật đầu.– "Tôi về trước, Lý tiên sinh xem xong cũng sớm về đi! Ở đây rất dễ kẹtxe." Nói như thế, Khang Đồng Thành đã bước về phía trước.Lý Quang Vinh Vũ nhìn bóng dáng thiếu niên, vội bước theo đuổi kịpthiếu niên, cười nói:– "Không mời tôi đi đến nhà cậu ngồi một chút sao? Tựa hồ những gì tôivừa nói làm cho cậu không vui? Không cho tôi cơ hội giải thích hay là biểu hiệngì sao?"Khang Đồng Thành bị lời nói bỗng nhiên khác thường của Lý Quang Vinh Vũlàm cho khựng lại, chắc chắn lời này không thể là một người giống như Lý QuangVinh Vũ có thể nói. Bất quá ai biết được? Người như bọn họ, cậu không nên hyvọng xa vời sẽ tốt hơn so với Khương Hàn.– "Vậy...."– "Dẫn một người lạ về nhà cũng không tốt, đặc biệt là trong nhà chỉ cómột mình cậu." Ngay lúc Khang Đồng Thành muốn đáp lại, một tiếng nói đột nhiênvang lên. Lời nói kia tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa cảm giác xâm chiếm.Khang Đồng Thành đột nhiên quay đầu, Khương Hàn thế nhưng đứng ở cáchđó không xa, hiện tại đang bước đến bên người cậu. Không biết tại sao trongkhoảnh khắc đó cậu lại quay đầu nhìn Khương Hàn, sau đó lại quay sang nhìn LýQuang Vinh Vũ.Chung quy cảm giác được trường hợp này vô cùng quỷ dị, việc này xem nhưtình địch gặp nhau đỏ hết mắt hay sao? Cho dù hiện tại Lý Quang Vinh Vũ đối vớiKhang Đồng Hân không có cái ý tứ kia, nhưng nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trongkhông cười của Khương Hàn, cậu vẫn cảm thấy đầy địch ý.– "Vị này chính là...?" Lý Quang Vinh Vũ vẫn nhu hòa tươi cười, một đôimắt hoa đào nhìn Khang Đồng Thành, hỏi.Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn, trong nhất thời không biết giới thiệunhư thế nào, thật lâu sau cũng không nói gì.– "Tôi họ Khương, Khương Hàn!" Khương Hàn làm như không có gì mà tươicười, nói với Lý Quang Vinh Vũ.Trên mặt Lý Quang Vinh Vũ lộ ra biểu tình kinh ngạc, tại thành phố nàyai mà chẳng biết Khương Hàn? Tựa hồ từ nhỏ đã được xem là thần đồng.Trong nháy mắt thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, nói:– "Lý Quang Vinh Vũ, ngưỡng mộ đã lâu!"Ngay trước mặt Khang Đồng Thành, hai người đàn ông mỉm cười bắt taynhau. Chỉ là trong nụ cười kia có vài phần thật tình, vài phần giả ý khó có thểnhận ra.– "Tiểu Thành xem như em trai tôi, xem ra đã được Lý tiên sinh chiếu cốrất nhiều!" Khương Hàn mở miệng nói trước.Em trai sao? Khang Đồng Thành kinh ngạc quay đầu nhìn Khương Hàn, bấtquá ngay tức thời không thể mở miệng nói.– "Có thể được Khương tiên sinh xem là em trai, thật đúng là may mắnnha!" Lý Quang Vinh Vũ tựa hồ giống như lần đầu tiên gặp gỡ Khang Đồng Thành,lại một lần nữa đánh giá từ trên xuống, rồi sau đó cười nói.Khang Đồng Thành lần đầu tiên nhìn thấy hai người đàn ông khẩu chiến,chỉ là Lý Quang Vinh Vũ đối với Khương Hàn như có như không có địch ý, có lẽvốn là có, chỉ là mới đầu không có hiện rõ.Dù sao nếu chuyện sau này của hai người kia thật sự không sai so vớilời đồn, thì không thể trong cậy, lần đầu tiên họ gặp mặt chính là cảnh tượngnhất kiến như cố (mới gặp lần đầu mà như đã thân nhau từ lâu).Hai người đàn ông nói với nhau cũng không nhiều lắm, đều là những lờivô nghĩa, Khang Đồng Thành ở bên cạnh nhìn hai người, lời nói nghe ra như làgiấu kim trong bông, có loại cảm giác khiến da đầu phải run lên. Tuy rằng cảmgiác này từ Khương Hàn, cậu đã tiếp thu không ít.Rốt cuộc lúc Lý Quang Vinh Vũ nhận được một cuộc điện thoại, nói cócông việc phải rời đi trước, một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng rốtcuộc đã xong.Khang Đồng Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói:– "Sao ông lại ở đây?"– "Thì sao? Hắn có thể ở đây, tôi thì không?" Khương Hàn dào dạt khíthế hỏi, dường như từ lúc Khang Đồng Thành biết được dịu dàng của Khương Hànđều là dối trá về sau, người đàn ông này ở trước mặt cậu rất ít thấy dịu dàng...Mà giờ đây, bộ mặt càng trở nên dữ tợn.– "Tôi cũng không có ý này..." Có chút bất đắc dĩ đáp lại, cũng khôngbiết người đàn ông này vì cái gì mà tức giận.Khương Hàn nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành, trong mắt cơ hồ có thể toátra lửa, có lẽ ngay chính hắn cũng không rõ vì sao lại tức giận.– "Này, ông làm gì vậy....?" Cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại, giữ chặt đếnđau nhức, người đàn ông cơ hồ dùng tất cả sức lực lên cánh tay nắm chặt kia. Bịkéo lên phía trước. Người đàn ông căn bản không bởi vì câu hỏi của cậu mà quayđầu, chỉ chăm chăm đi về phía trước.Người trên đường lúc này cũng không ít, nhưng vẫn có vài người bị cảnhtượng này mà kinh ngạc nhìn qua.– "Khương Hàn!" Khang Đồng Thành có chút không thể nhịn được nữa, ngườinọ đi rất nhanh, cơ hồ làm cho cậu theo không kịp, đường này cũng không hoàntoàn là đường bê tông, thậm chí có chút loang lổ, một thoáng vô ý cũng có thểvấp ngã, cậu thực vất vả mới bước đi được, mà áp lực trên cổ tay làm cho cậuchịu không nổi.Khang Đồng Thành dùng sức vung cánh tay, lại không thể làm cho bàn taynắm lấy cổ tay cậu buông ra, nhưng lại khiến Khương Hàn dừng lại quay đầu.Lúc này, hai người vừa vặn đi đến một góc khuất, Khương Hàn nhìn chămchú vào Khang Đồng Thành, vẻ mặt hung ác nham hiểm, đem bàn tay đang lôi kéomình vung ra.'Phanh' một tiếng, lưng Khang Đồng Thành hung hăng đập vào tường ximăng phía sau, những mảnh vôi trên tường đều bong ra từng mảng.'Tê' Khang Đồng Thành hít thật sâu một ngụm khí lạnh, giương mắt nhìnKhương Hàn, bọn họ vừa mới hòa hoãn được vài ngày, người đàn ông này lại muốnlàm cái gì nữa đây? Bàn tay xoa xoa khuỷa tay bị đụng đau.Mà lúc này Khương Hàn vung tay đập thật mạnh lên mặt tường, cái đập taynày thật mạnh, làm cho Khang Đồng Thành kinh ngạc hết sức.– "Ông rốt cuộc muốn làm gì đây hả Khương Hàn?" Chắc chắn đối với hànhđộng mạc danh kỳ diệu của Khương Hàn làm cho Khang Đồng Thành không thể nhịnđược nữa, tiếng nói cũng trở nên có chút cuồng loạn hỏi.Khương Hàn lại chỉ trừng mắt nhìn Khang Đồng Thành, thật giống như muốnnuốt chửng cậu. Thật lâu sau, ngay lúc Khang Đồng Thành không còn kiên nhẫnmuốn đẩy Khương Hàn ra, lại nghe thấy giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.– "Quả nhiên cũng ti tiện y như chị của cậu!!" Chữ tiện kia dường nhưdùng thật nhiều lực để phát ra, có loại cảm giác làm cho người ta sởn tóc gáy.Khang Đồng Thành nhăn mi.– "Ông nói cái gì vậy? Chị của tôi..." Trong lòng bỗng nhiên giật mình ýthức được cái gì đó, cậu kinh ngạc trừng mắt nhìn Khương Hàn.– "Tôi nói cậu và chị cậu hạ tiện như nhau, gã kia, rốt cuộc có chỗ nàotốt, hả?" Nâng cằm Khang Đồng Thành, lúc Khương Hàn nói chuyện đã tiến đến gầnsát.Khang Đồng Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trướcmặt, ánh mắt là không thể tin được.– "Ông... Biết Y Lương sao?"Nhẹ nhàng một tiếng, trầm thấp như tiếng muỗi lại làm cho người trướcmắt lập tức dừng lại... Nguyên bản bàn tay nâng cằm Khang Đồng Thành hình nhưđang run lên. Cũng không phải bình thường người đàn ông này sẽ biểu lộ sự runrẩy, mà bây giờ chính là kích động, lại sợ hãi!Chương 28 – Cùng nhận ranhauTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Chương này có chút khó khăn trong xưng hô, vì sau khi Khương Hàn nhận ra Khang Đồng Thành sẽ không gọi xưng tôi – gọi cậu, nghe có vẻ xa cách quá cho nên tui đổi lại là tôi – em, còn Khang Đồng Thành trong lúc rối bời vẫn xưng hô 'ông – tôi' như trước. Chương sau sẽ đổi hoàn toàn thành 'tôi – em' và 'em – anh', các bạn thấy vậy có hợp lý không? Nếu thấy không thích thì cho ý kiến nhé!
Nguyên bản phòng khách nhỏ hẹp, hôm nay tựa hồ càng thêm nhỏ hẹp, khôngkhí tràn ngập áp lực, bên trong tựa hồ còn có cái gì đó xôn xao, rồi lại loángthoáng (cái gì là cái gì, méo hiểu).– "Cậu/Ông..."Trong không gian im lặng, hai người lại đồng thời mở miệng, lúc hai mắtchạm nhau, lại không dám nhìn thẳng mà cúi đầu.Khang Đồng Thành hoặc nên nói là Y Lương tạm thời im lặng không biếtnói gì, cậu vốn đối với tình yêu thương cơ hồ là trống rỗng, còn đối với KhươngHàn, hắn sống đã qua hai đời người, số tuổi đã qua hơn trăm, nhưng đối với tìnhyêu thương, ngoại trừ lúc trẻ toàn tâm toàn ý yêu Khang Đồng Hân, rồi sau đó bịtổn thương và khép kín, biết đến Y Lương.Có lẽ mỗi người đều yếu ớt, bất kể hắn biểu hiện ngày thường như thếnào, nhưng sau một lần đau đớn đả kích sẽ theo bản năng mà héo rút, thật cũngkhông phải là sợ hãi, chỉ là từ chối mà thôi.Cho nên lúc này, Khương Hàn căn bản không biết làm sao mở miệng hỏi.Y lương? Cái tên này ở trong lỗ tai hắn bồi hồi, hắn thậm chí hoài nghicó phải lúc đó đầu óc không tỉnh táo nên nghe nhầm.– "Để tôi nói trước vậy!" Rốt cuộc sau khi đấu tranh tâm lý nặng nề,Khương Hàn mở miệng trước.Khang Đồng Thành nắm chặt nắm tay, đã muốn ướt đẫm mồ hôi, giương mắt,rồi sau đó gật gật đầu.– "Tiểu Lương?" Khương Hàn gọi một tiếng, tràn đầy không xác định.Chuyện này quá mức thần kỳ không phải sao? Cho dù hắn là chết đi sống lại nhưngmà Tiểu Lương thì sao? Tuổi trẻ như vậy, khỏe mạnh như vậy...Khang Đồng Thành hơi hơi gật đầu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Khương Hàn,trên thực tế khi cậu hỏi ra câu kia cũng không xác định. Nhưng hiện tại nghengười nọ gọi một tiếng 'Tiểu Lương', cái cảm giác quen thuộc liền bừng lêntrong nháy mắt.– "Vì cái gì em lại xuất hiện ở đây? Em... Ở bên kia?" Khương Hàn khôngbiết nên dùng từ thế nào, bản thân mình chính là một nhân chứng cho sự thậtviệc thật đang diễn ra.– "Đã chết, sau khi ông chết không lâu." Khang Đồng Thành đáp, trên mặtkhông có vẻ gì đặc biệt, hoặc là bi thương hoặc là vui sướng, đều không có,chính là thản nhiên nói xong, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt.Vì cái gì lại như vậy? Khi đó nhìn thấy người này tuổi trẻ như vậy,ngoại trừ hình dáng bên ngoài, cảm giác hoàn toàn khác, mà hiện tại tựa hồ cáigì cũng không có thay đổi, nhưng cảm giác của cậu cũng đã thay đổi, Khương Hànđó là Khương lạnh lùng...Khương Hàn muốn hỏi chính là Khang Đồng Thành bởi vì sao mà chết? Vìcái gì? Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn hiểu được, thậm chí mang theo vài phần ý tứcảm ơn. Hắn lúc trước đem toàn bộ tài sản đều giao cho Y Lương, có lẽ là có mụcđích của chính mình. Rõ ràng biết sau khi mình chết đi sẽ không ai che chở chotiểu Lương, lại còn lập di chúc như vậy, đúng là hoài bích có tội a! ~ (mang ngọcmắc tội, ý chỉ người có tài có đức lập nên công trạng lại bị khép tội).Khương Hàn nhìn khuôn mặt trước mắt, tuy rằng cũng không có bộ dángxinh đẹp giống như Y Lương, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra hơi thở quen thuộc. Chỉ làlúc trước trong lòng nhận định không phải, liền đem hơi thở kia bài trừ ra.Hai người lại trầm mặc, thật lâu sau, chính là nhìn chăm chú đốiphương, là giống như đem hình dáng của đối phương khắc sâu vào trong lòng mình.Khương Hàn cảm thấy may mắn, Khang Đồng Thành vẫn tuổi trẻ như trước, hiệntại lại rất xưng đối với hắn, nhưng ngược lại cũng cảm thấy bi ai, lúc trướcbản thân mình chết đi cũng muốn kéo theo Y Lương, có lẽ thực tế là ghen, bởi vìsự tồn tại của Lý Trạch Hiểu. Mà như tình huống bây giờ, chính mình đã chia rẽ...bọn họ!Khương Hàn nghĩ vậy, trong đầu bỗng nhiên một tia lửa thoáng hiện, đoạnkia trí nhớ...– "Tiểu Thành có người trong lòng hay sao? Ừm... Là đàn ông, hơn nữa cùngtôi có vài phần giống nhau?""Có phải tên của hắn cũng là... Khương Hàn?" .... Hắnnhớ rõ những câu hỏi này, lúc ấy có lẽ hắn nghĩ trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi,nhưng hiện tại nghĩ đến... tâm Khương Hàn bị đụng chạm một cái thật mạnh.– "Nói cho tôi biết, người cậu yêu là người thế nào đi?"– "Một người thật đáng để yêu, lại bị tổn thương nên u buồn!"...........Từng đoạn đối thoại không ngừng hiện lên trong đầu, là hắn lúc trướchiểu lầm?Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành, hai mắt có chút kinh hoảng, tâm tìnhgiống như người xa quê có chút sợ hãi (?), hô hấp của hắn có chút khó khăn,nguyên lai bọn họ là lưỡng tình tương duyệt hay sao? (tình yêu từ cả hai phía).Nhưng khi đó, hắn là một lão già, một người gần đất xa trời, thiếuniên... thương hắn? Điều đó quả thật không dám tưởng tượng.Nhưng là..."Tiểu Lương, lại đây!" Khương Hàn vẫy tay với Khang Đồng Thành ngồi ởđối diện hắn.Khang Đồng Thành nhìn thấy động tác của Khương Hàn có chút nghi hoặc,đây là động tác mà trước kia Khương Hàn từng có, cũng là lý do cậu tự cho mìnhlà sủng (cưng chiều) vật của Khương Hàn.Khương Hàn cũng từng làm như vậy để gọi cậu qua, mà cậu cũng sẽ đến bêncạnh tựa vào trên đùi của hắn, Liền giống như một chú mèo con cọ bên chân củachủ nhân, ngẫu nhiên đùa giỡn chơi xấu, rồi sau đó bình yên đi vào giấc ngủ.Vẫn là giống nhau sao?Khang Đồng Thành đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Khương Hàn, rồisau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.Mà lúc này Khương Hàn lại vươn cánh tay, nắm lấy thắt lưng thiếu niên,dùng sức một chút, đem thiếu niên đang kinh ngạc kéo vào trong ngực.Khang Đồng Thành ngồi ở trên đùi Khương Hàn, nghĩ đến động tác vừa rồi,theo phản xạ cậu liền ôm lấy cổ Khương hàn. Lúc này khoảng cách giữa hai ngườirất gần, động tác rất ám muội, hơi thở phả vào bên tai tràn ngập.Khương Hàn chậm rãi tới gần Khang Đồng Thành, lấy tay cố định phía sauđầu Khang Đồng Thành. Hai cái trán chạm nhau, ánh mắt hai người cách nhau khôngquá 10 cm.– "Em yêu tôi, phải không?" Khương Hàn tựa hồ trấn định mà nhẹ hỏi,nhưng hắn không biết chính mình hiện giờ mỗi khi nói chuyện cánh môi đều rungđộng. Hắn ở trên thương trường thân kinh bách chiến, đối với tình trường cũnggiống như gái trinh, huống chi đối mặt với người hắn yêu.Khang Đồng Thành ngẩn ra, hiển nhiên cũng muốn biểu thị lời nói củachính mình lúc trước, hai mắt nhìn Khương Hàn giống như con thú nhỏ yếu ớt,thật lâu sau mới lên tiếng "Ưm." Đôi môi khép quá chặt chẽ, không giống như sựhưng phấn của Khương Hàn, Khang Đồng Thành là khẩn trương, cậu nghĩ đến chínhmình từng ở trước mặt Khương Hàn thổ lộ, thậm chí còn nói rất nhiều... Nhưng màchuyện đã xảy ra thì xảy ra rồi, trước đó không lâu Khương Hàn còn nói muốncùng một chỗ với Khang Đồng Hân. Khương Hàn thật sự yêu Khang Đồng Hân giốngnhư trước đây sao?Khương Hàn đợi Khang Đồng Thành đáp lại, rồi sau đó nghe được câu trảlời khẳng định liền kích động ôm lấy hai má Khang Đồng Thành. Hắn không muốnhỏi vì cái gì Y Lương sẽ yêu một lão già như hắn, bởi vì hắn thấy như vậy đã đủlắm rồi...– "Tôi phải hôn em, tiểu Lương, tôi phải hôn em." Nghiêng người phủ lêntrên hai cánh hoa, lời nói của Khương Hàn mềm nhẹ, động tác ôn hòa, là giốngnhư đối với trân bảo dùng ngón tay lướt qua. Rồi sau đó hai má tựa vào bên mặtKhang Đồng Thành, thở hổn hển:– "Em có biết tôi vui sướng đến cỡ nào hay không? Tiểu Lương! Tôi nghĩông trời đối với mình quá bất công, nguyên lai hắn vẫn đem em đưa đến bên cạnhtôi." Khương Hàn kích động nói.Khang Đồng Thành lại bị nụ hôn này làm cho không biết phải làm sao, vìcái gì lại hôn cậu? Khương Hàn kích động như vậy thậm chí làm cho cậu có cảmgiác, hắn cũng yêu cậu, nhưng mà...– "Tôi yêu em, tiểu Lương!" Khương Hàn ôm mặt Khang Đồng Thành, kíchđộng nói.Khang Đồng Thành nghĩ mình nghe lầm, nhìn Khương Hàn, trong ánh mắt kiatiếp thu tràn ngập tình yêu. Có phải như vậy đã đủ?– "Còn chị của tôi... Khang Đồng Hân thì sao?" Không tự giác liền hỏi ramiệng, cho dù cảm thấy chính mình không có tư cách kia. Cậu hẳn là phải nênbiết thỏa mãn, nhưng đối với tình yêu, ai lại không muốn có được thành tâmthành ý chứ?Khương Hàn sửng sốt, rồi sau đó lại nở nụ cười.– "Khương Hàn này, trong lòng chưa từng có Khang Đồng Hân, từ lúc hắnsinh ra, nơi này cũng chỉ khắc tên một người, là Y Lương!"Nắm lấy bàn tay Khang Đồng Thành đặt lên ngực mình, Khương Hàn nói.Hiện tại hắn giống như quên đi tất cả thù hận, hắn là đang cảm thấy biết ơn,cảm tạ ông trời luôn thích trêu người kia, có thể đem Y Lương đuổi đến bên cạnhhắn...Y Lương nhìn ngón tay của mình, thật lâu sau, vòng tay ôm lấy Khươnghàn, thân hình cậu nguyên bản đã nhỏ nhắn, ôm như vậy làm thấy rõ sự chênh lệchgiữa lòng song so với mặt biển, liền cảm giác cậu vẫn còn là một đứa bé. Đầu cọcọ trong ngực Khương Hàn, khóe miệng cong lên. Như vậy là đủ rồi, chuyện khác,chờ sau này hẳn nói...Chương 29 – Đêm giao thừaTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaGiao thừa ngày hôm đó, Khang Đồng Hân rốt cuộc được nghỉ, sáng sớm côra ngoài mua đồ ăn trở về.– "Tiểu Thành? Còn chưa dậy sao?"Đứng ở cửa đem đồ ăn đặt xuống chân, Khang Đồng Hân lấy chìa khóa mởcửa, vừa định xoay người, một đôi tay đã đến gần đem đồ ăn nhấc lên.– "Hàn? Sao anh lại đến đây?" Khang Đồng Hân đầu tiên là kinh ngạc, lúcnhìn rõ người đến, lập tức tươi cười.– "Đến cùng hai người mừng năm mới, không chào đón sao?" Khương Hàn dịudàng tươi cười, nói:– "Tiểu Thành còn chưa tỉnh? Thật sự là con mèo lười!" Bởi vì cúi đầuxách đồ ăn, biểu tình cưng chiều trên mặt Khương Hàn không có rơi vào mắt củaKhang Đồng Hân.Cho dù đối với việc Khương Hàn và em trai mình đột nhiên thân thiện vớinhau có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại thân thiện mới tốt, nếu không giáp mặtcũng cảm thấy có chút xấu hổ.Khang Đồng Hân vừa đẩy cửa ra, vừa nói:– "Mấy ngày nay thời tiết lạnh hơn, em ấy càng lười hơn! Đồ ăn đặttrong phòng bếp là được rồi. Tiểu Thành... Nên dậy rồi nha!" Khang Đồng Hân gõcửa phòng Khang Đồng Thành, hô.Khương Hàn buông đồ ăn xuống liền đi đến bên người Khang Đồng Hân, cũngđưa tay gõ cửa.– "Tiểu Thành, nên rời giường!" Tiếng nói của Khương Hàn trầm thấp,cũng rất dịu dàng, khiến cho Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩngđầu.Khang Đồng Thành từ lúc nghe Khang Đồng Hân kêu cửa cũng đã tỉnh, chỉlà do dự rúc trong chăn, trời lạnh thế này, rời giường thật sự là việc tra tấncon người ta. Nhưng thật không ngờ Khương Hàn sẽ đến gọi cửa, chỉ là vừa nghegiọng nói chứa đựng ý cười kia Khang Đồng Thành đã nhanh chóng ngồi dậy, hai mácó chút hơi ửng đỏ, ba chân bốn cẳng bắt đầu mặc quần áo.Mặc quần áo xong, ngược lại có chút ngượng ngùng đứng ở cửa do dự trongchốc lát mới đi mở cửa. Khang Đồng Hân đã đến phòng bếp, mà Khương Hàn thì ngồiở phòng khách.Từ phòng ngủ đi ra, liền chạy tới phòng tắm, liếc mắt nhìn Khương Hànđang ngồi trên sopha trong phòng khách cầm một chén trà nóng. Sau khi vệ sinhcá nhân xong, lúc này mới đi tới phòng khách.Rất kỳ quái, rõ ràng trước kia không có thiếu tự nhiên như vậy, hoặcnói là thẹn thùng, chỉ là từ sau ngày ấy, thấy Khương Hàn luôn có cảm giác này,cho dù cậu cực lực muốn tránh đi.Khương Hàn nhìn thấy thiếu niên đứng bất động trước mặt hắn, liền vẽ ramột độ cong trên môi, buông chén trà nóng trên tay, vỗ vỗ nhẹ chỗ ngồi trênsopha.Khang Đồng Thành tự nhiên ngồi xuống.Tuy rằng vốn là sopha dành cho hai người nhưng về mùa đông trên ngườiquần áo vốn là không ít nên nhìn vào có vẻ như hai người đang rúc vào nhau.Hai người đều không có nói chuyện, chỉ là ngồi như vậy, trước kia cũngnhư thế, Y Lương cùng Khương Hàn mà thôi.Nhưng có lẽ chỉ có Khang Đồng Thành cho rằng bọn họ giống như trướckia, mà sự thật thì không phải như thế. Khương Hàn nắm lấy tay Khang ĐồngThành, tay hắn có lẽ là bởi vì vừa rồi cầm chén trà nên thực ấm, mang theo chútcảm giác ẩm ướt.Ánh mắt xinh đẹp của Khang Đồng Thành vừa hướng lên trên, bàn tay nhẹnhàng co rụt lại, nhưng cũng không có rời khỏi bàn tay Khương Hàn.Cùng nắm tay nhau giấu trong túi áo Khương Hàn, mắt nhìn ở tại khoảnggiữa hai người, như vậy giống như Khương Hàn bỏ tay vào túi mà thôi.– "Có phải lạnh lắm hay không, cho nên không chịu dậy?"Khương Hàn thản nhiên hỏi, ngữ khí nhu hòa. Có lẽ giờ phút này đối vớithiếu niên, hắn còn bảo trì một tâm tình nhu hòa, nhưng chính hắn cũng biết,hai người không thể như trước đây ở cùng nhau, khi đó hắn là lão già, cho dùmuốn cái gì cũng đều làm không được, chỉ có thể chăm lo cho thiếu niên, làm mộtvai diễn người ông đáng kính. Nhưng hiện tại, cả hai người đều còn trẻ, tìnhcảm và thể lực đều mãnh liệt... Trong đầu hắn thậm chí hiện ra những hình ảnhkhông chịu nổi, có lẽ là bởi vì hắn khát cầu thiếu niên từ lâu lâu lắm...Khang Đồng Thành gật đầu, bàn tay bị nắm hơi giật lại, vẫn bảo trì mộttư thế làm cho tay cậu đổ mồ hôi.– "Nơi này quả thật rất lạnh..." Khương Hàn cảm khái nói:– "Bất quá rất nhanh nơi này sẽ bị hủy, em cũng có thể giống như trướcở bên cạnh tôi." Lúc Khương Hàn nói, hơi hơi quay đầu, rũ mắt nhìn thiếuniên.– "Kỳ thật nơi này rất tốt." Khang Đồng Thành nói:– "Tuy rằng cũ nát nhưng có cảm giác của gia đình."Cậu vẫn cảm thấy cần một gia đình, bởi vì từ lúc mẹ cậu qua đời, cậuchưa từng có gia đình chân chính, cho dù khi đó ở nhà Khương Hàn cũng vậy, chỗkia chính là giống như một nơi tụ họp, có quá nhiều người ở chung, nhưng chỉ cónơi này khi cùng sống với Khang Đồng Hân, làm cho cậu cảm giác được hương vịcủa gia đình.Khương Hàn nghe xong lời này, hơi hơi nâng mi, thiếu niên có cảm tìnhvới Khang Đồng Hân hắn có thể cảm giác được, này... Cũng không phải là điều tốt.Bàn tay nâng cằm của Khang Đồng Thành, Khương Hàn nói:– "Phải giữ khoảng cách với cô ta, được chứ?" Bất tri bất giác ra khỏimiệng lại biến thành mệnh lệnh.Bởi vì cằm bị nâng lên, Khang Đồng Thành chỉ có thể đối mắt với KhươngHàn.– "Kỳ thật chị ấy không phải giống như lời đồn... Nói không chừng, chỉ làhiểu lầm." Khang Đồng Thành thong thả nói, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặtKhương Hàn.Khương Hàn vì muốn báo thù mới tiếp cận Khang Đồng Hân, việc này ngàyhôm sau cậu mới biết.– "Nguyên bản tôi chỉ muốn hoàn toàn chôn lấp cảm tình với bọn họ,nhưng hiện tại trừng phạt bọn họ căn bản không cần lý do." Khang Đồng Thành nhớrõ Khương Hàn lúc nói như vậy, trong ánh mắt mang theo sát khí đậm đặc.Bỗng nhiên nghĩ đến một câu, yêu bao nhiêu liền hận bấy nhiêu, nghĩ đếnKhương Hàn hồi trước rất yêu Khang Đồng Hân, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìlàm cho Khang Đồng Hân phản bội Khương Hàn, có lẽ chỉ Khang Đồng Hân khi đóbiết.Chỉ là hiện tại Khang Đồng Hân cùng người khi đó không giống, nếu hiệntại Khương Hàn không yêu cô, Khang Đồng Hân cũng không hẳn phải vì sai lầm khiđó của bản thân mà phải chịu tội.Nhưng, nỗi hận của Khương Hàn, cần phải được nói ra, cần phải được pháttiết! Điểm này, cậu hiểu được.– "Chuyện này, em không cần xen vào, tôi chỉ hy vọng em có thể giữkhoảng cách với cô ta, được không?" Khương Hàn nâng mặt Khang Đồng Thành, thậttâm nói.Khang Đồng Thành còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy uất hậncủa Khương Hàn liền gật đầu.– "Em biết rồi."Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, vẻ mặt nhu hòa hơn mộtchút.Phần thù hận kia là chấp niệm của Khương Hàn, từ lúc hắn sinh ra đã có,chấp nhất hơn hai mươi năm trời, chờ đợi đến ngày trả thù. Mà ở đời trước hắnchưa từng nghĩ đến, lúc hắn ra tù, chờ hắn có thực lực đi tra xét rõ ràng, haingười kia đã chết, chết một cách kỳ hoặc.– "Cơm trưa chúng ta ăn đơn giản một chút được không? Buổi tối em nấulẩu sau đó chuẩn bị chút bánh chẻo (sủi cảo), thế nào?" Khang Đồng Hân bước đichậm rãi mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nhìn đồ ăn trong tay để ngừađồ ăn tràn ra, hoàn toàn không ý thức được không khí quỷ dị trong phòng khách.– "Lẩu à, em phải thêm nhiều ớt, còn có cá nữa!" Khang Đồng Thành lậptức đem bàn tay của mình rút ra, đứng lên, cười nói với Khang Đồng Hân.– "Chị biết thói quen ăn lẩu của tiểu Thành mà, chị làm sao mà quênđược, đã sớm chuẩn bị tốt, em chuẩn bị ăn là được!" Khang Đồng Hân bưng đồ ănđể lên bàn, cười nói.Khang Đồng Thành tươi cười tự nhiên, trong lòng vẫn âm thầm đau buồn,Khang Đồng Hân như vậy, thật sự phải gánh vác lỗi lầm kia? Mặc kệ khi ấy cô làmột người phụ nữ như thế nào, nhưng ít nhất đời này, ở trước mặt cậu, cô quảthật là một người chị tốt... phải trơ mắt nhìn hay sao?Từ lúc Khang Đồng Thành rút tay lại, sắc mặt Khương Hàn cũng khá lúngtúng, giờ đây nhìn thấy hai chị em hòa thuận như vậy, vẻ mặt lại càng thêm lạnhlùng.– "Khương tiên sinh, ngài cũng lại đây ngồi đi!" Ở trước mặt Khang ĐồngThành, Khang Đồng Hân vẫn như trước gọi Khương Hàn là Khương tiên sinh, mà lúcchỉ có hai người lại gọi là 'Hàn'.Khương Hàn gật đầu, trên mặt lập tức thay vào là ý cười nhu hòa.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy chương sau sẽ có ấm áp cũng cóchút sóng ngầm mãnh liệt, mọi người gắng gượng nha!Chương 30 – Chướng ngạiTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKỳ nghỉ đông thật ngắn ngủi, lễ mừng năm mới qua đi không tới vài ngày,Khang Đồng Thành lại sắp đến khai giảng, trên thực tế cậu cũng khá thong thả.Dù sao Khương Hàn nói rõ không muốn cậu cùng Khang Đồng Hân thân cận, như vậycậu cũng chỉ có thể giữ khoảng cách, mà ngày thường tránh đi không thể nghi ngờlà quá mức rõ ràng, mà dùng việc học làm lý do mới xem như bình thường. Nóitrắng ra, cậu hoàn toàn không muốn tổn thương Khang Đồng Thành hiện tại.
Những ngôi nhà trong thành cũ, rất nhanh đã bị dán từ "phá hủy", mặc dù khôngcó ai quản lý nhưng Khang Đồng Thành biết, sẽ nhanh thôi. Nơi này sớm muộn gìcũng đều phải phá bỏ, bất kể là trong tay Lý Quang Vinh Vũ hay Khương Hàn.
Khang Đồng Hân nhìn thấy dòng chữ đỏ tươi dưới lầu, thương cảm một trận, nhưngmà cũng may công việc của cô bận rộn, cũng không có nhiều thời gian nghĩ đếnviệc này, đương nhiên cũng bởi vì nghe nói sau khi phá hủy sẽ xây dựng lại tốthơn chỗ này nhiều. Làm người trẻ tuổi, có lẽ cảm tình đối với chỗ cũ khá nhạtnhẽo, lại càng thích tiện nghi mới mẻ hơn.
Sáng sớm, Khang Đồng Hân giống như bình thường, rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnhtề xong.
– "Tiểu Thành, chị đi làm đây." Vẫy vẫy tay với Khang Đồng Thành bên bàn cơm,liền đóng cửa lại.
Khang Đồng Thành nhìn cái bánh bao màu trắng trong tay, tay kia cầm đũa khuấybát cháo hao, vẻ mặt có chút lạnh nhạt còn có chút phiền muộn, rồi sau đó cậuđứng lên đi đến bên cửa sổ, quả nhiên chiếc xe Hummer màu đen kia vẫn còn ở chỗcũ. Cậu nhìn Khang Đồng hân cười với người ở trên xe, rồi sau đó mở cửa xe đivào, mà Khương Hàn vẻ mặt cũng nhu hòa ý cười, căn bản không giống như giả tạo.
Ngón tay không tự giác xiết chặt bức màn màu vàng nhạt, cũng không phải là ghentỵ, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, rồi sau đó giống như bìnhthường, Khương Hàn trước khi khởi động xe nhìn lên cửa sổ liếc mắt một cái,cũng không biết vì cái gì? Khang Đồng Thành liền trốn sau bức màn.
Cậu chính là không muốn nhìn thấy Khương Hàn như vậy... Là thay đổi rồi sao? Chonên lúc trước chính mình mới khẳng định Khương Hàn sẽ không bao giờ trở lại!Hay là do Khương Hàn vốn là như thế, chỉ là khi đã già thì ông ấy không thểbiểu đạt được cái gì?
Khang Đồng Thành nghe tiếng ô tô khởi động, rồi sau đó nhìn chiếc xe rời đi,trong mắt tràn đầy phức tạp. Vốn nên là chuyện cực kỳ vui sướng, không nghĩ tớisau khi chết đi có thể chân chính ở cùng một chỗ, hiểu được tâm ý của ngườithương, nhưng tại sao lại trở thành như thế này chứ?
Khang Đồng Thành nhớ tới cái bàn, điểm tâm ăn không vào, chỉ là ngơ ngác ngaycả chính mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì... Đợi đến khi hoàn hồn, cánhcửa đã bị gõ 'bang bang'.
Khang Đồng Thành lập tức đứng lên, trên chân còn mang dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹpđi đến cạnh cửa, không ngờ mới mở cửa đã bị người ta ôm vào lòng.
Động tác quá mức đột ngột làm cho Khang Đồng Thành không thể từ chối, rồi sauđó bị người nào đó nửa ôm nửa kéo đi vào phòng, cậu cũng không có cách nào!
– "Khương Hàn! ~" từ trong lòng ngực người đàn ông, Khang Đồng Thành giươngmắt, ngữ khí không khỏi mang theo chút oán giận.
Khương Hàn cúi đầu, nhìn thiếu niên trong ngực, tuy rằng khuôn mặt không giống,nhưng loại cảm giác này, nhất là ánh mắt kia, hoàn toàn giống nhau, giờ phútnày tựa như chú mèo con có chút tức giận, thấy thế, trong lòng hắn còn đangphẫn uất lập tức liền tiêu tán, kéo người đến bên sopha ngồi xuống, đem KhangĐồng Thành ôm ngồi trên đùi.
– "Vừa rồi vì cái gì phải trốn? Bởi vì Khang Đồng Hân!" Tuy rằng nhìn thấythiếu niên trong lòng thư thái đôi chút, nhưng giọng điệu khi nói chuyện cũngkhông thay đổi.
Khang Đồng Thành cúi đầu, không nói gì, chỉ chậm rãi dựa đầu vào vai KhươngHàn.
Khương Hàn thấy thế liền sờ sờ đầu thiếu niên.– "Cô ta cùng em không có quan hệ, cô ta cũng không phải chị của em, emkhông phải Khang Đồng Thành, em là Y Lương, biết không?" Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành vẫn trầm mặc như trước, nhẹ nhàng gật đầu, điểm này cậu rõ hơnai hết, nhưng con người chính là như vậy, ở một chỗ lâu sẽ có cảm tình, huốngchi Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt.
– "Đồng ý với em, đừng tàn nhẫn... đối với chị ấy! Được không?" Khang Đồng Thànhrầu rĩ nói.
Bàn tay đang vuốt ve tóc thiếu niên của Khương Hàn đột ngột khựng lại, tựa hồcũng do dự, thật lâu sau mới nói:
– "Tôi đồng ý với em."
Như thế, Khang Đồng Thành mới chân chính nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi ngẩng đầunhìn Khương Hàn, trong đôi mắt lấp lánh nước, cặp mắt kia giống như đôi hạtchâu đen lúng liếng.
Khương Hàn nhìn thấy như vậy làm sao có thể nhẫn cho được, nghiêng người ngậmlấy cánh môi Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành kinh ngạc, muốn lui về phía sau, nhưng sau gáy đã bị KhươngHàn giữ chặt.
Kỹ xảo của Khương Hàn rất thuần thục, trước chỉ nhẹ nhàng liếm môi, sau đó chậmrãi đẩy mở khớp hàm Khang Đồng Thành, liền đem đầu lưỡi tiến vào.
Khang Đồng Thành cảm giác được vật thể trong miệng, ban đầu là kinh ngạc, dùsao cảm thụ như vậy cậu chưa bao giờ có, nhưng về sau chậm rãi thích ứng, cậucàng siết chặt vòng tay qua cổ Khương Hàn.
Có lẽ bởi vì Khang Đồng Thành không có chống cự, cũng có lẽ do Khương Hàn lầnnày thật sự phóng túng. Nụ hôn kia có xu thế càng thêm sâu, nước bọt giao triềntừ môi lưỡi phát ra tiếng động ướt át mà dâm mĩ.
– "Ô...ô!" Kịch liệt hôn lưỡi làm cho người mới như Khang Đồng Thành có chút chịukhông nỗi, cánh tay đang quấn quýt ngược lại đặt trên bả vai Khương Hàn, sau đóliền đẩy ra.
Khương Hàn lại giống như không để ý, một bàn tay gắt gao ôm thắt lưng KhangĐồng Thành, một bàn tay cố định đầu của cậu. Kiềm chế như vậy, không thể nghingờ đối với Khang Đồng Thành đang thiếu dưỡng khí mà nói, căn bản không thể làmgì khác.
– "Không được, em không thể hô hấp!... Um!" Mới vừa được một cơ hội thở dốc,Khang Đồng Thành lập tức kháng nghị, rồi lại lập tức bị ngậm lấy đôi môi...
Bàn tay để trên thắt lưng Khang Đồng Thành của Khương Hàn bắt đầu chậm rãi diđộng, Khang Đồng Thành mặc hôm nay chính là quần áo thể thao co dãn, cơ hồkhông cần phí chút khí lực, bàn tay Khương Hàn từ ngoài thắt lưng sờ vào trong.
Thân thể Khang Đồng Thành run lên, bàn tay Khương Hàn bỗng nhiên đặt trên bộ vịtrọng yếu của cậu làm cho cậu cõ chút kinh hãi, tuy rằng trong lòng biết chuyệnnày là tất nhiên nhưng bất kể thế nào, hiện tại cậu không tiếp thu được.
Cái gọi là con chó nóng nảy sẽ nhảy qua bức tường, con thỏ nóng nảy sẽ cắnngười, Khang Đồng Thành quýnh lên, khí lực trên tay liền lớn, hiển nhiên KhươngHàn không có phòng bị bị cậu đẩy ngã trên sopha, lảo đảo.
Khang Đồng Thành đứng lên, thở dốc, quần áo trên người cậu bị Khương Hàn làmcho nhăn nhúm, lộn xộng, quần áo vạt áo đều xổ ra, sắc mặt cậu đỏ bừng, ngay cảchóp mũi cũng đỏ tươi, hai mắt tràn ngập nước, nhìn vào có vài phần chật vậtlại có vài phần mị hoặc.
Khương Hàn cũng thở phì phò, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Khang Đồng Thành ở trướcmắt, hiển nhiên cũng ý thức được chính mình thất thố.
– "Tiểu Lương... Tôi!" Hắn thật sự nhịn không được.
Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, hai tai chống lên bàn cơm, mặt đỏ cơ hồ muốn xuấthuyết.
– "Em còn chưa được..."
Khóe miệng Khương Hàn cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, từ sau lưng ôm lấyKhang Đồng Thành, cảm giác thân thể thiếu niên run lên, tựa hồ theo bản năngkháng cự, lại thập phần mỏng manh.
– "Vừa rồi là tôi nóng vội, tôi nhịn không được! Lần sau sẽ không như vậy nữa..."Khương Hàn dịu dàng nói, ánh mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn còn chưa có độngqua.
– "Như thế nào không ăn, không hợp khẩu vị?"
Khang Đồng Thành lắc đầu.
– "Có ăn môt chút mà ăn không vào!"
Xoay người Khang Đồng Thành lại, Khương Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu nói:
– "Rõ ràng đường máu buổi sáng thấp, nên ăn nhiều chút. Không được làm hại sứckhỏe." Tiếng nói có chút nghiêm túc, càng nhiều là dịu dàng.
Chống lên bả vai Khương Hàn, Khang Đồng Thành gật đầu. Nếu tiếp tục như vầythật tốt, thế giới chỉ có hai người, có thể bởi vì một việc nhỏ mà cãi nhau, cónhiều cơ hội ở cùng nhau, bất kể là ôm nhau hay hôn môi, hoặc chỉ là trầm mặckhông nói, nhưng cũng rất tuyệt vời...
Chỉ là, luôn cảm thấy không có thông thuận như vậy, ông trời cho bọn họ cơ hộinghịch thiên, lại tựa hồ cũng đem đến không ít chướng ngại!
—————————————————————————————————-
Tội nghiệp anh công, chờ lâu như vậy vẫn chưa ăn được, trước thì do già rồi làm ko có nổi, giờ trẻ mà còn phải bị cấm dục :)))) ai thương ảnh thì cầu phúc cho ảnh sớm ăn được kẻo ảnh chết vì nghẹn mất ~
Chương 31 Ẩu đảTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa– "Tiểu Thành, học viện chúng tôi có trận bóng, cậu đi ủng hộ nhé?"Lăng Hạo Triết một tay khoát lên vai Khang Đồng Thành, trên mặt tràn đầy tươicười rạng rỡ, nói.
– "Trận bóng?" Nghiêng người tránh được cánh tay kia, Khang Đồng Thành nghihoặc quay đầu nhìn Lăng Hạo Triết.– "Trận bóng gì?"
– "Trận bóng rổ, học viện chúng tôi với học viện tài chính. Giao hữu chắcsắp bắt đầu, tôi biết cậu không biết."Lăng Hạo Triết có chút bất đắc dĩ thở dài, đương nhiên là vì Khang ĐồngThành kiến thức hạn hẹp, cũng vì... Nhìn nhìn bàn tay trống không, gần đây KhangĐồng Thành, dường như trốn tránh cậu, cũng không phải là quang minh chính đại,mà là thoáng bài xích. Cái loại cảm giác này rất không thoải mái, cậu không cócách nào mở miệng xác nhận, cũng không thể mặc kệ.
– "Cậu đánh bóng rổ?" Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc hỏi, rồi sau đó caothấp đánh giá Lăng Hạo Triết, không phải không tin, mà là chưa bao giờ thấyLăng Hạo Triết chơi bóng.
– "Không tin?" Lăng Hạo Triết lấy di động nhìn thoáng qua.– "Còn có nửa giờ, đi thôi! Tôi cũng phải đi thay quần áo, cho cậu nhìntư thế oai hùng của tôi khi đánh bóng là như thế nào." Thiếu niên tự tin khoe.
Khang Đồng Thành đầu tiên là bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi sau đó lại gật đầu, đi theo.Buổi chiều, cậu vốn không có tiết học, hai ngày nay cũng không xem sách được,ngồi ở trong thư viện cũng chỉ ngẩn người mà thôi.
Bên trong sân bóng rổ, mọi người đang làm nóng cơ thể, trên khán đài người xemkhông ít. Lăng Hạo Triết đem Khang Đồng Thành đến một vị trí xem khá tốt, liềnbảo cậu ngồi xuống.
– "Tôi đi thay quần áo, đánh xong lại cùng nhau về nhà. Nhất định phải xem đếnhết đó!" Lăng Hạo Triết vội vàng nói xong liền chạy hướng lên sân bóng, hiểnnhiên cũng không có thời gian để trì hoãn.
Khang Đồng Thành hơi hơi gật đầu, nhìn Lăng Hạo Triết chạy đi, theo sau liềnthở dài.
Trước kia cảm thấy chính mình chiếm cứ thân thể Khang Đồng Thành, không có tưcách thẳng thừng từ chối Lăng Hạo Triết theo đuổi, đương nhiên nguyên nhânchính cũng bởi vì cậu cảm thấy Lăng Hạo Triết giống những đứa trẻ, chỉ nhấtthời hứng khởi mà thôi.
Áp lực của tình yêu đồng tính dù sao không phải người bình thường có thể chịuđựng được.
Nhưng mà hiện tại xem ra có chút phiền phức! Một mặt không muốn tổn thương mộtthanh niên tốt, một mặt cũng nghĩ Khương Hàn nhất định không hy vọng có mộtngười như thế tồn tại.
Nên mở miệng từ chối? Nhưng ngày thường Lăng Hạo Triết cũng rất chừng mực, chưabao giờ xuất hiện chuyện quá khác thường, hai nam sinh kề vai sát cánh cũng làchuyện bình thường. Nếu thẳng thừng nói ra lời từ chối, cậu cũng không nói nênlời.
Ai!
Khang Đồng Thành lại thở dài.
Mà lúc này trên sân bóng rổ một âm thanh vang lên, trận đấu đã bắt đầu!
Kỳ thật Khang Đồng Thành cũng xem không hiểu bóng rổ, đời trước cậu không có cơhội, đời này cũng là lần đầu tiên xem một trận đấu bóng. Mặc dù chỉ là giaolưu, nhưng hiển nhiên trình độ cũng không tồi.
Khang Đồng Thành nhìn thấy Lăng Hạo Triết chạy, dẫn bóng, ném rổ, chặn bóng...Một loạt động tác trôi chảy lưu loát như mây bay, không có kéo dài, tư thế cũngvô cùng đẹp.
Giọng nữ bên tay khe khẽ nói nhỏ cùng tiếng hét vang cổ động cũng cho cậu biếtLăng Hạo Triết kỳ thật rất được hoan nghênh, mặc dù lúc ở quán bar cậu đã hiểukhông ít. Bất quá thanh thế lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên.
– "Oa, Lăng Hạo Triết thật đẹp trai nha!"
– "Người kia chính là Lăng Hạo Triết sao, trước kia tôi chưa từng nghe nóiqua..."
Nữ sinh thét chói tai trực tiếp làm cho các nam sinh trên sân bóng càng thêm rasức.
Kết quả cuối cùng, có lẽ học viện tài chính chuyên học văn hóa thật không thểso sánh cùng với nam sinh học viện công trình, chỉ cần so sánh hình thể đã thấychênh lệch, cho nên thắng lợi dĩ nhiên là về học viện công trình của Lăng HạoTriết, coi như là mục đích chung.
Nhìn thấy trên sân bóng tựa hồ đã tan cuộc, có nữ sinh lớn mật chạy đến đưa chocác nam sinh khăn mặt.
Dĩ nhiên nữ sinh vây quanh Lăng Hạo Triết vẫn là nhiều nhất. Trên mặt Lăng HạoTriết vẫn như trước là tươi cười rạng rỡ, tựa hồ có chút xấu hổ, có chút bấtđắc dĩ, bởi vì nữ sinh hướng cậu vương tay nhiều lắm, cậu gãi gãi đầu, căn bảnkhông biết nên nhận của người nào?
Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy, khóe miệng cũng cong lên, lạithấy ánh mắt của Lăng Hạo Triết đột nhiên nhìn lại đây, tựa hồ là muốn hỏi cậuxem nên làm cái gì bây giờ? Khang Đồng Thành chỉ có thể lắc lắc đầu với cậu ấy.
Kỳ thật Lăng Hạo Triết thích hợp với nữ sinh hơn!
Dường như chuyện phát sinh trong nháy mắt đó, Khang Đồng Thành thậm chí còn cảmthấy nụ cười của Lăng Hạo Triết vẫn còn trước mặt cậu.
Trong một trận tiếng kinh hô, Lăng Hạo Triết ngã thật mạnh trên mặt đất.
– "Hừ, chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, khoe khoang cái gì?"Nam sinh giơ nắm tay là chủ lực của đội học viện tài chính, xem như làngười cao lớn nhất của đội, một làn da màu đồng làm nổi bật cơ thể rắn chắc,trên mặt đầy tức giận. Mặt mày của hắn sinh ra đã cực hung, hiện giờ lại tứcgiận nên càng dữ tợn hơn.
– "Giang Thắng, anh làm cái gì vậy?" Nữ sinh đang kinh hãi hoàn hồn lập tứcchất vấn. Mà những cầu thủ đang muốn ra về cũng tụ lại đây.
Khang Đồng Thành cũng có chút lo lắng, cú đấm vừa rồi không nhẹ, liền đi xuốngkhán đài, hướng về phía Lăng Hạo Triết đang muốn đứng lên.
Cũng không nghĩ tới, khi cậu đến lại trở thành trò khôi hài.
– "Tôi làm cái gì? Tôi chỉ là không quen nhìn lũ gay mà thôi, rõ ràng là đồngtính luyến ái còn muốn bày ra một bộ dáng bạch mã hoàng tử, ghê tởm lắm." GiangThắng mở miệng, vẻ mặt ác ý nói, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Khang ĐồngThành.
Giống như bị điện giật, nguyên bản đang được người ta đỡ, Lăng Hạo Triết bỗngnhiên đẩy người kia ra, cậu dùng sức hơi nhiều nên làm mấy nữ sinh lảo đảo sắpngã.
– "Mày nói cái gì?" Lăng Hạo Triết nhíu mày, cậu rất ít khi nghiêm túc như vậy,trên thực tế cậu được nữ sinh hoan ngênh cũng là vì cậu rất ôn hòa.
– "Tao nói cái gì, hừ, dám làm mà không dám nhận hả, Lăng Hạo Triết, mày thíchtiểu tử kia, tao đã sớm nhìn ra, cả ngày dính lấy nhau, mày không ghê tởm, taonhìn thấy phiền!"Bởi vì ánh mắt của Giang Thắng hướng về phía Khang Đồng Thành, dĩ nhiênngười xem cũng nhìn ra manh mối.
Có lẽ mới đầu còn cảm thấy chuyện Lăng Hạo Triết là gay khó có thể tin, nhưngmọi người quả thật cũng đều nhìn ra, lúc trước Lăng Hạo Triết cùng Khang ĐồngThành dường như đều cùng một chỗ, thậm chí có người nhìn thấy họ đi dạo phố cùngnhau...
Trong nhất thời trong đám người vây xem cũng xuất hiện lời bàn luận.
Những ánh mắt nghi ngờ cùng với tò mò làm cho Khang Đồng Thành có chút lúngtúng, cậu không tự giác lùi về sau từng bước, mà từng bước lui của cậu lại rơivào mắt của Lăng Hạo Triết.
Lăng Hạo Triết nắm chặt nắm tay, mày nhíu lại nhìn chằm chằm Giang Thắng, màgiờ đây Giang Thắng biết được mọi người dường như cùng hắn có cái nhìn giốngnhau, hiển nhiên nhàn nhã rất nhiều. Một bộ dáng xem kịch vui nhìn lại Lăng HạoTriết.
'Phanh' một quyền thật mạnh.
Ai cũng không ngờ từ trước đến nay đều thân thiện như Lăng Hạo Triết sẽ ra tay,thậm chí khi tức giận kẻ khác cũng không dám đến gần. Mà hiển nhiên Giang Thắngcũng không nghĩ, Lăng Hạo Triết giống như một quả hồng mềm, mà không thể chịuđựng được cậu được nhiều nữ sinh hoan ngênh như vậy, nên bày ra chuyện cậu làgay để nói.
Bụm mắt, Giang Thắng dùng một tay chống trên sàn gỗ, phun ra một ngụm nước bọtcó máu, liếm liếm miệng vết thương trên khóe miệng.
– "Thẹn quá thành giận sao? Vậy Lăng Hạo Triết mày thật là gay? Tiểu tử kiangoại trừ là nam ra thì trông bộ dạng cũng không tồi, chúng mày ở cùng một chỗcũng không tồi đâu, tao nói, đàn ông với đàn ông làm chuyện kia, nghe nóicũng..."
Lăng Hạo Triết nghe Giang Thắng nói đến Khang Đồng Thành, mắt cậu hoàn toàn đỏrực, mạnh mẽ nhào lên người Giang Thắng giơ nắm tay lên.
Lăng Hạo Triết bắt đầu một đấm lại một đấm đánh lên miệng Giang Thắng, một câucũng không nói.
Có lẽ Lăng Hạo Triết đầy người lửa giận quá mức khủng bố nên nhất thời không aidám tiến lên ngăn cản.
Mà Giang Thắng tuy là một thân vạm vỡ, hiển nhiên không ngờ nấm đấm của LăngHạo Triết lại cứng rắn đến thế, liên tiếp ăn mấy đấm, đầu của hắn liền quaymòng mòng, ngay cả giãy dụa cũng không xong.
– "Lăng Hạo Triết, dừng tay, mau dừng tay, chết người mất!" Người đầu tiên từtrong khiếp sợ tỉnh lại là Khang Đồng Thành, hô lên xong tiến đến định ngăn cảnLăng Hạo Triết.
Bất đắc dĩ Lăng Hạo Triết lần này thật khó đối phó, một người yếu ớt như KhangĐồng Thành làm sao kéo cậu ra, may là có mấy người ở đội bóng rổ cũng nhìn rakhông thích hợp vội kéo Lăng Hạo Triết ra.
Giang Thắng nằm trên mặt đất, miệng đầy máu, loạng choạng bò lên.
– "Anh không sao chứ, Giang Thắng!" Một bạn chơi bóng hỏi.
Giang Thắng lắc lắc đầu, tuy rằng mấy cú đấm kia khá nặng tay, cũng may hắn coinhư chịu đựng tốt, hiện tại vẫn tỉnh táo. Đẩy bàn tay người đỡ hắn ra, GiangThắng miễn cưỡng đứng lên.
Thấy Lăng Hạo Triết ở bên cạnh vẫn giãy dụa chỉ muốn đánh hắn tiếp, Giang Thắngvốn là xúc động, lần này bị cậu đánh thê thảm, lại làm cho hắn cảm thấy mất hếtthể diện, cắn chặt răng, giật mình phát hiện mất một cái răng, vì thế càng thêmphẫn nộ.
Cũng không để ý đến sự ngăn cản của những người vây xem, hắn nắm chặt nấm tayhướng tới Lăng Hạo Triết.
Chờ mọi người phát hiện hành động của Giang Thắng thì đã chậm, Giang Thắng hunghăng đánh Lăng Hạo Triết một đấm. Cầu thủ đang giữ Lăng Hạo Triết lập tức buôngtay, nhưng một đấm này của hắn cũng rất độc ác và chuẩn xác, trong nhất thờiLăng Hạo Triết bị buông ra dường như đứng không vững.
Mà Giang Thắng đánh được một đấm cũng không cảm thấy bớt tức giận, hắn lạihướng về phía trước, vẻ mặt đầy máu khiến nữ sinh chung quanh không tự giáctránh đường cho hắn...
Khang Đồng Thành thấy vậy, liền biết sự tình không đúng, lập tức hướng bênngười Lăng Hạo Triết đi đến!
'Phanh' lại một đấm khiến kẻ khác kinh hãi.
Khang Đồng Thành cơ hồ hoàn toàn cuộn mình lại trên mặt đất, ôm lấy bụng củamình 'nôn', cậu nôn khan, nôn ra một ít dịch dạ dày.
Thân thể cậu vốn yếu ớt làm sao có thể chịu đựng được một đòn này của ngườithanh niên cường tráng. Trong nhất thời trước mắt biến đen, chợt nghe tựa hồ cónữ sinh thét chói tay cùng với tiếng nói lo lắng của Lăng Hạo Triết.
Rồi sau đó ý thức liền mơ hồ! Thật đúng là vô dụng! Trong lòng không khỏi oángiận một câu.Chương 32 – Tức giậnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Thành tỉnh lại trên giường trong phòng y tế của trường học,bởi vì hơi hơi nghiêng đầu, cho nên lúc mở mắt cậu nhìn thấy ánh sáng xuyên quabức màn che vàng nhạt, có chút chói mắt, cậu trừng mắt mới xem như thích ứng.– "Cậu đã tỉnh, tiểu Thành!" Vẫn ngồi bên giường nhìn chằm chằm KhangĐồng Thành, Lăng Hạo Triết nghe thấy tiếng động lập tức ra tiếng hỏi.Khang Đồng Thành quay đầu nhìn về phía Lăng Hạo Triết, rồi sau đó gậtđầu.– "Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không? Hiện tại giáo y (y tế họcđường) không ở đây, tôi đi gọi cô ấy tới..." Lăng Hạo Triết nói xong liền đứnglên định ra khỏi cửa, lại bị Khang Đồng Thành kéo tay.– "Không cần đâu." Khang Đồng Thành lắc đầu.– "Tôi không có sao, chỉ là thân thể không chịu nổi sức ép mà thôi."Nói xong liền muốn ngồi dậy.Lăng Hạo Triết lập tức đỡ lấy, đem gối đầu đặt ở phía sau cho KhangĐồng Thành dựa vào.– "Chuyện lần này..." Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khang Đồng Thành,trong lòng Lăng Hạo Triết áy náy dâng trào.– "Vốn muốn cho cậu xem bóng rổ để vui vẻ một chút, không ngờ lại nhưvậy..." Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong ánh mắttựa hồ hiện lên cái gì, bời vì góc độ nên cũng không rơi vào ánh mắt Khang ĐồngThành.– "Ha hả, không có việc gì." Khang Đồng Thành miễn cưỡng cười cười,thật sự không có việc gì? Cậu cũng không biết căn bản quan hệ của cậu cùng LăngHạo Triết trong mắt người ta là như vậy. Tuy rằng hai người quả thật bìnhthường như hình với bóng, nhưng cũng không có hành động gì khác thường...Lăng Hạo Triết cúi đầu, hai tay nắm chặt, hai mắt tựa hồ dừng lại trênnắm tay, không nói nửa lời. Mà Khang Đồng Thành không biết nên mở miệng như thếnào, trong nhất thời một mảnh yên tĩnh.Thật lâu sau, đang lúc Khang Đồng Thành đang nhìn ra ngoài cửa sổ, LăngHạo Triết bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.– "Tiểu Thành, vừa rồi... Lời nói của Giang Thắng..."– "Tôi sẽ không sao đâu, hắn chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính,nói không lựa lời mà thôi." Không đợi Lăng Hạo Triết nói hết, Khang Đồng Thànhgiành nói trước.Lăng Hạo Triết bị một lời này làm cho nghẹn, liền trầm mặc, hai taygiao nhau nắm thật chặt.– "Tiểu Thành, tôi..." Nhìn bên sườn mặt Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triếtlàm như hạ quyết tâm.– "Giang Thắng nói thật ra cũng không sai, tôi quả thật..."– "Tiểu Thành!"Có lẽ Lăng Hạo Triết bất hạnh, ngay lúc cậu muốn nói, liền liên tiếp bịcắt ngang. Một giọng đàn ông xa lạ làm cho cậu không tự chủ quay đầu lại nhìnxem.Liền thấy một người đàn ông, dáng người cao to, bả vai rộng, chân dài,một thân tây trang giày da giống như người mẫu, khuôn mặt người đàn ông khôngđược xem là anh tuấn, nhưng ngũ quan kiên nghị, mày rậm mắt sâu, hơi thở đànông nhiều hơn hẳn so với những thanh niên trẻ tuổi.– "Khương Hàn, sao anh lại đến đây?" Khang Đồng Thành kinh ngạc nhìnngười đang đứng trước cửa.Sắc mặt Khương Hàn sau khi nhìn thấy Khang Đồng Thành cũng không tốthơn là mấy, vẻ mặt nghiêm túc cùng với uy nghiêm tích lũy lâu dần trên ngườihắn làm cho người ta có cảm giác bị đe dọa bằng loại tài trí hơn người.Khương Hàn bước nhanh tiêu sái đến bên giường, thậm chí còn không nhìnLăng Hạo Triết một cái, ánh mắt vẫn đặt trên khuôn mặt tái chợt của Khang ĐồngThành.Không có đáp lại câu hỏi của Khang Đồng Thành, Khương Hàn đem KhangĐồng Thành ôm xuống giường.– "Khương Hàn, anh làm gì vậy? Em có thể tự đi!"Tuy rằng biết Khương Hàn chính là Khương Hàn, sau đó cậu có lẽ liềngiống như trước kia, rất ít khi làm trái ý Khương Hàn, nhưng bị ôm vào lòng nhưvậy, thậm chí khi bên cạnh còn có Lăng Hạo Triết, chắc chắn là rất xấu hổ.Khương Hàn lại chỉ nhếch môi, hai mắt lạnh lùng nhìn Khang Đồng Thành.Nguyên bản còn muốn giãy dụa, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng củaKhương Hàn, Khang Đồng Thành không còn dám động.Khương Hàn thủy chung không có mở miệng, chỉ là ôm người đi ra ngoài.– "Tiểu Thành! ~" Lăng Hạo Triết bỗng nhiên gọi một tiếng lúc KhươngHàn sắp bước qua cửa, chắc chắn là đối với khuôn mặt Khương Hàn cậu có vài phầnấn tượng, tuy rằng trí nhớ mơ hồ, nhưng đã từng thấy qua.Khang Đồng Thành quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn sắc mặtKhương Hàn, nói một câu "Tôi về nhà trước." Rồi sau đó liền gục đầu xuống.Lăng Hạo Triết nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, mày nhăn thậtsâu, cậu yếu đuối mặc cho người đàn ông ôm lấy Khang Đồng Thành mang đi, trongmột khắc kia cậu thậm chí nghĩ muốn xông lên đem Khang Đồng Thành giành lại ômvào lòng mình, nhưng đối mặt với một người như vậy, có lẽ tại một khắc đó tronglòng cậu sinh ra khiếp sợ. Đương nhiên quan trọng hơn là ánh mắt của Khang ĐồngThành khi nhìn người đàn ông đó mang theo chút tình cảm tế nhị, cậu nhìn thấyđược, cũng biết cho dù chính mình thật sự xông lên, làm chuyện trong lòng mìnhmuốn, kết quả cũng sẽ không có gì khác.Cười khổ thở dài, người đàn ông kia là ai có còn quan trọng haykhông> Vốn định dựa vào dịp này nói với Khang Đồng Thành, như vậy không thểnói, ngược lại có thể tốt hơn?Khang Đồng Thành ra khỏi phòng y tế mới phát hiện nguyên lai trời đãgần hoàng hôn. Khương Hàn xuất hiện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Trongvườn trường đại học, người cũng không nhiều. Bất quá với tư thế của cậu lúcnày, đã thu hút không ít chú ý, là chắc chắn.Cậu hơi hơi ngửa đầu nhìn Khương Hàn, cằm Khương Hàn gầy yếu mà kiênnghị, một đôi môi bạc màu vì giận mà tái đi. Nhưng tức giận lúc này là vì sao?Rốt cuộc bị ôm đến xe, an trí ở ghế phó lái, Khang Đồng Thành hơi giậtthân thể để chính mình ngồi thoải mái hơn. Liền thấy Khương Hàn đã qua bên kialên xe.– "Anh giận sao, Khương Hàn?" Khang Đồng Thành hỏi, cậu vẫn gọi KhươngHàn là Khương Hàn, cho dù là ở đời trước vẫn thế, cũng không có biệt danh nàokhác, hoặc là nói Khương Hàn hai chữ chính là biệt danh.Khương Hàn như trước không có trả lời, chỉ tra chìa khóa vào, khởi độngô tô.Hôm nay Khương Hàn đến cổng trường Khang Đồng Thành rất sớm, vốn chỉ làdựa vào cửa xe nhàn nhã hút thuốc. Một thân tây trang giày da, diện mạo lạixuất chúng đưa tới không ít nam sinh nữ sinh chú ý.Mà đối với những ánh mắt này Khương Hàn cũng không để ý.– "Giang Thắng tiểu tử này, thế nhưng thật sự dám nói như vậy!"Một đám nam sinh tương đối cao ráo đi ra khỏi cửa trường. Trong đó cómột nam sinh trên mặt treo màu, giờ phút này đang dùng bàn tay áp một bên má,nguyên bản làn da thâm màu, vết xanh tím thật cũng không rõ ràng.– "Hắn là gay, như thế nào không cho người khác nói! Thực mẹ nó ghêtởm. Thối!" Nam sinh tên Giang thắng hùng hổ nói, một ngụm nước miếng còn mangchút máu vừa vặn phun bên chân Khương Hàn.Khương Hàn nhíu mày, thật cũng chưa nói cái gì, chỉ là nhìn thoáng quanam sinh.– "Bất quá thật đúng là không nghĩ tới một thằng mặt trắng như vậy,bình thường nhìn nhã nhặn, khi đánh nhau thật hung ác." Một Nam sinh ồn ào nói:– "Tôi thấy cậu, nếu không có người lôi kéo, chắc chắn bị hắn đánh chếtrồi."– "Hừ, không phải sau đó tôi cũng trả đũa không ít sao? Cậu không thấytên tiểu tử kia bị tôi đánh đến quay mòng mòng hay sao?" Giang Thắng khoekhoang nói.Không thể nghi ngờ ở đây mọi người đều biết, nếu lúc ấy thực sự đánhnhau, Giang Thắng chắc chắc một chút lợi thế cũng không chiếm được.– "Tôi thật không thấy tiểu tử Lăng Hạo Triết kia quay mòng mòng, mà làngười cùng hắn xen lẫn trong lúc đó lại bị đánh đến hôn mê, cậu nói có phải làthực vô dụng hay không, chỉ một nắm đấm thôi, sắc mặt đã trắng bệch cả ra, tôicứ tưởng có tai nạn chết người rồi chứ." Một nam sinh nói.– "Người kia hình như cùng hệ với chúng ta! Tôi nhớ rõ từng gặp qua hắnở giảng đường, tựa hồ kêu là cái gì Khang và vân vân..."– "Nghe cậu nói vậy tôi cũng có chút ấn tượng, hắn tên Khang ĐồngThành, bạn gái tôi còn nói bộ dáng hắn không tồi! Kết quả lại là... Ha hả!"Mấy nam sinh hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi xa, tiếng nói hoàn toàn khôngcó cố kỵ... Mà ở phía sau bọn họ, Khương Hàn đứng dựa vào cửa xe, sắc mặt đã đenthủi đen thui.Ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân hung hăng dụi tắt, Khương Hànbước nhanh vào trường.Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho vợ của mình cùngvới đàn ông khác bị truyền bá chuyện xấu, nhất là chuyện xấu kia còn truyền đếntai hắn, không cần biết thật hay giả, chỉ là trong lòng cảm thấy không được. MàKhương Hàn từng bị vợ phản bội, hiển nhiên đối với chuyện này càng thêm mẫncảm....Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút cẩu huyết a! ~
Chương 33 – Hiểu lầmTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Thành hỏi một câu, nhưng không được Khương Hàn đáp lại, vẻmặt lo lắng nhìn chăm chú vào Khương Hàn đang tập trung lái xe. Muốn đưa tay ranhưng không ngờ tay vừa mới vươn ra liền phải thu trở về, vẻ mặt đau đớn ômbụng. Sợ bị Khương Hàn phát hiện, tuy rằng biết chính mình đã ở phòng y tế,giấu đầu liền hở đuôi, vẻ mặt vẫn cố gắng tỏ ra không có gì.Nguyên bản vẻ mặt Khương Hàn nhíu chặt mày, tuy rằng cực lực muốn bỏqua nhưng không thể nghi ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt Khang Đồng Thành tái nhợtcùng với chảy mồ hôi lạnh, hắn không thể tiếp tục làm mặt lạnh không quan tâm.Trước kia cũng là như thế, mỗi lần Y Lương làm hắn giận, hắn sẽ sử dụngcách chiến tranh lạnh, khi đó Y Lương cũng là như thế, sẽ trộm nhìn chăm chúhắn, cũng không dám chân chính tiến lên, giống như một con vật nhỏ.'Dát' một tiếng, ô tô nhanh chóng dừng lại bên đường. Khang Đồng Thànhkhông có đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước, bàn tay ôm bụng vội vàngkhông biết nên chống đỡ làm sao.– "Cẩn thận." Khương Hàn nói, bàn tay đưa qua giữ thắt lưng Khang Đồngthành, lại nghe Khang Đồng Thành rên một tiếng 'ô'. Nguyên bản sắc mặt càngthêm trắng bệch, Khương Hàn trong lòng nhảy dựng, thấy Khang Đồng Thành sau khiổn định lại tư thế, hiện giờ đang cuộn mình lại giống như con tôm.Lập tức hỏi:– "Làm sao vậy? Làm sao đau?" Đưa tay muốn xoa dịu thân thể Khang ĐồngThành đang co rút, mới vừa dùng sức, Khang Đồng Thành lập tức 'tê' một tiếng,thân thể càng cuộn lại càng nhanh.Khương Hàn thấy thế, trong lòng cũng sốt ruột, làm sao làm mặt lạnhđược nữa, sắc mặt lập tức nhu hòa, đem Khang Đồng Thành ôm vào trong lòng, nhẹnhàng vuốt ve lưng cậu.– "Chúng ta đến bệnh viện!" Nói như thế Khương Hàn đã phát động ô tô.Ôm một người lái xe không tiện, cũng rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại muốn hắnbuông ra cũng không có khả năng. Ôm thật chặt người trong lòng, một tay điềuchỉnh khoảng cách chỗ ngồi, Khương Hàn hướng bệnh viện mà đi.Được ôm từ trong xe ra, Khang Đồng Thành đã đầy mồ hôi, tóc đều thấmướt dán trên gương mặt, hai mắt nửa khép nửa mở, suy yếu dọa người.Khương Hàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Khang Đồng Thành như vậy, cảmthấy lo lắng, ôm Khang Đồng Thành đi thẳng vào bệnh viện! Cũng không bận tâm ngoài cửa bệnh viện viết chữ 'im lặng', vọtngay vào cửa lớn liền hô to lên. Tựa hồ trường hợp như vậy cũng quá quen thuộcở bệnh viện, liền an bài giường, mấy hộ sĩ thậm chí vừa phụ giúp dọn giường vừanói nói cười cười.Khương Hàn thấy như thế, chau mày thật sâu, muốn mở miệng, liền cảmgiác được bàn tay bị nắm lấy hơi căng thẳng, liền lập tức cúi đầu.– "Em không sao, anh không cần lo lắng, Khương Hàn!" Tiếng nói củaKhang Đồng Thành rất nhẹ, lúc nói còn mang theo ý cười miễn cưỡng.Khương Hàn đưa tay gạt đi mấy sợi tóc ướt đẫm dán trên trán của cậu,một bàn tay gắt gao cầm tay Khang Đồng Thành. Dựa vào tuổi của hắn, sinh ly tửbiệt không có khả năng chưa gặp qua, thậm chí bản thân hắn cũng từng có cảmgiác tử vong. Nhưng lúc đối mặt với Khang Đồng Thành, nhất là xảy ra chuyện nhưvậy, phải bình tĩnh hay sao? Đó là hoàn toàn không thể, cảm giác nắm giữ khôngđược sắp vuột khỏi tay.Hắn cũng không giỏi về biểu đạt quan tâm, liền chỉ có thể gắt gao nắmchặt tay Khang Đồng Thành.Thẳng cho đến khi có kết quả kiểm tra trong tay, Khương Hàn mới nhẹnhàng thở ra. Bởi vì bên ngoài bị thương nghiêm trọng làm cho niêm mạc dạ dàybị vỡ cùng với dạ dày co rút, có điểm xuất huyết dạ dày. Tuy rằng nhẹ nhàng thởra, nhưng sắc mặt Khương Hàn vẫn không tốt hơn được chút nào.Khang Đồng Thành nghiêng người dựa trên giường bệnh, trên người đã thaytrang phục bệnh nhân màu lam. Kỳ thật dưới tình huống như vậy, nếu được lựachọn cậu cũng không muốn nằm viện, cũng không có nghiêm trọng lắm. Nhưng chắcchắn một điều, cậu không có cơ hội để phát biểu ý kiến.Trong phòng bệnh đơn, ngoại trừ giường bệnh ra, cùng với vách tường màutrắng, bày biện bên trong không khác gì khách sạn.Khương Hàn đứng trước cửa sổ, thật lâu sau không có quay người lại nhìnKhang Đồng Thành.Sắc mặt của Khang Đồng Thành cùng với sắc trắng của đệm giường giốngnhau, bởi vì đổ mồ hôi, bờ môi của cậu hơi khô nứt.Khương Hàn đi đến bên giường, lấy ly thủy tinh rót cho chút nước đemtới cho Khang Đồng Thành.Khang Đồng Thành đưa tay nhận lấy nước, là nước ấm, hiển rất sợ nướclạnh kích thích đến dạ dày thật vất vả mới hết đau.Dựa vào ghế ngồi bên giường, Khương Hàn nhìn thiếu niên ở trên giường,từng ngụm từng ngụm uống nước, hai mắt thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.– "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khương Hàn hỏi, cho dù những lời ngheđược lúc nãy đã đủ làm cho hắn hiểu ra, bất quá không thể nghi ngờ hắn muốnnghe Khang Đồng Thành chính miệng nói ra.Khang Đồng Thành giữ ly trong tay, do dự một lát mới nói:– "Kỳ thật không có gì, bọn họ đánh bóng rổ, sau đó lại đánh nhau, emxem như là bị ngộ thương (lỡ tay làm bị thương)".Đây đúng là lời nói thật, tuy rằng có cố tình bỏ qua nguyên nhân gây rađánh nhau.Nghe cậu nói thế, sắc mặt Khương Hàn càng trầm.– "Vừa rồi trong phòng y tế là ai?" Tiếp tục hỏi.– "Một người bạn." Khang Đồng Thành hơi rũ mắt, Khương Hàn tựa hồ đãbiết cái gì đó, cậu đoán trong lòng như thế.– "Một người bạn? Bạn như thế nào? Một người bạn bị người ta xem nhưtình nhân?"Chất vấn như thế, Khương Hàn càng kích động, thậm chí đá văng cả ghếdựa ở phía sau, vẻ mặt hung ác, hai nắm tay nắm chặt, hiển nhiên giờ phút nàycho dù hắn cần phát tiết, đối tượng cũng không thể là Khang Đồng Thành.– "Khương Hàn! ~" Khang Đồng Thành gọi một tiếng, cậu thật không ngờKhương Hàn sẽ tức giận như vậy, cũng xác định Khương Hàn quả thật đã biết.– "Không giống như bọn họ nói đâu, em với Lăng Hạo Triết chỉ là bạnbình thường mà thôi!" Vội vàng giải thích nói.– "Vậy tiểu tử kia cũng xem em là bạn hay sao?" Khương Hàn nói.Ánh mắt kia, hắn chính là đã hiểu hết.Khang Đồng Thành cảm thấy hoảng sợ, nhưng không thể lừa gạt Khương Hàn,Lăng Hạo Triết đối với cậu quả thật là bạn. Nhưng mà...– "Em chỉ xem cậu ấy là bạn thôi, không có gì khác."Khương Hàn nở nụ cười.– "Em biết tôi thống hận nhất là cái gì, không phải sao? Tiểu Lương,tôi không thích những lời đồn đó, không thích người của mình cùng với ngườikhác có liên lụy..." Khương Hàn nghiêng người, nắm lấy cằm Khang Đồng Thành.– "Chuyện đó không phải em rất rõ hay sao? Em rõ ràng biết phải không?Cảm tình của thiếu niên kia đối với em, là đang theo đuổi em... Em muốn tôi tintưởng em chỉ xem cậu ta là bạn, như vậy ít nhất em phải cho tôi thấy kết quả!"Khương Hàn ban đầu vẫn kích động, nói càng đến cuối, tiếng nói càng trầm xuống,loại cảm giác này khiến kẻ khác cảm thấy càng nặng nề.Khương Hàn đứng thẳng lên, cũng buông lỏng tay ra, ngồi bên giường bệnhcủa Khang Đồng Thành.– "Em..."'đinh linh linh...'Ngay lúc Khang Đồng Thành muốn mở miệng, điện thoại trong túi KhươngHàn lại vang lên. Khương Hàn nhìn điện thoại, liền nhanh chóng ra khỏi phòngbệnh.Khang Đồng Thành nhìn thấy bóng dáng kiên quyết của Khương Hàn, cậubiết lúc này Khương Hàn thật sự tức giận rồi. Nguyên bản cậu nghĩ đến KhươngHàn vì dạ dày của cậu đau mà hơi giảm tức giận, mà không nghĩ rằng tức giận dồnứ lại càng thêm sâu mà thôi.Khương Hàn chán ghét nhất là cái gì, đó chính là vợ phản bội, chỉ sợchỉ một người thôi hắn cũng đã chịu không nổi rồi. Cho nên vừa rồi hắn khôngkhống chế được cũng có thể hiểu.Quả thật là lỗi của mình! Khang Đồng Thành tựa vào gối mềm màu trắng,khẽ thở dài một cái, tâm tư của Lăng Hạo Triết cậu đã sớm nhìn ra, nhưng cậukhông có hành động hoàn toàn từ chối, thậm chí ngay cả giữ khoảng cách cũngkhông làm được.Có lẽ bởi vì sau khi biến thành Khang Đồng Thành, ngoại trừ Khang ĐồngHân, Lăng Hạo Triết là người thứ nhất tốt với cậu, cũng có lẽ bởi vì tâm củacậu cũng không có cứng rắn như cậu tưởng.Dù sao cũng rất tốt với mình, muốn quyết tuyệt cũng không dễ dàng...Khang Đồng Thành nghĩ thế liền nhìn ra cửa, đã một lúc lâu mà chưa thấyKhương Hàn trở lại.Là đi rồi? Trong lòng Khang Đồng Thành lạnh đi vài phần. Nghiêng đầunhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã muốn tối đen, nghĩ đến Khang Đồng Hân không thấycậu trở về sẽ rất lo lắng. Đưa tay với đến bàn bên cạnh muốn tìm di động, bởivì trên tay còn gắn kim truyền dịch nên động tác của cậu không được thuận tiện.Mất không ít công sức, mới có thể cầm được điện thoại.Sau khi cầm được điện thoại trong tay, trên gáy Khang Đồng Thành đã ướtmồ hôi. Hít một ngụm khí, dùng một tay mở điện thoại.Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.– "Này, tiểu Thành, em còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, chị đã ngheKhương tiên sinh nói, làm sao lại bị đánh bị thương như thế? Chị lập tức đếnbệnh viện, gác máy trước đã, nghỉ ngơi cho tốt đi!"Đầu kia truyền đến tiếng nói lo lắng mà gấp gáp của Khang Đồng Hân, cònchưa đợi Khang Đồng Thành đáp lại, Khang Đồng Hân đã ngắt kết nối.Khang Đồng Thành nhìn di động trong tay, có chút bất đắc dĩ. Xem ra vừagọi điện cho Khương Hàn chính là Khang Đồng Hân? Nghĩ đến đây, trong lòng khônghiểu sao có chút chua xót.Có lẽ vừa rồi cảm giác của Khương Hàn so với cậu còn phải kém nhiềulắm!Trên hành lang truyền đến từng đợt tiếng bước chân làm cho Khang ĐồngThành tỉnh táo lại, liền nghe cửa 'lộc cộc' một tiếng liền mở ra.Khang Đồng Hân đứng trước cửa, bời vì vừa rồi Khang Đồng Thành không cóbật đèn lên, lúc này trong phòng một mảnh tối đen.– "Tiểu Thành? Em đang ngủ sao?" Khang Đồng Hân thử gọi một tiếng,nghiêng đầu giống như còn nói cái gì, lại bởi vì cố gắng nhỏ giọng đến mứcKhang Đồng Thành không nghe rõ lắm.– "Không, em không có ngủ!" Khang Đồng Thành cuối cùng cũng lên tiếng,rồi sau đó vươn tay bật đèn trên vách tường.Ánh đèn nhấp nháy rồi sáng hẳn, cũng làm cho Khang Đồng Thành phát hiệnđứng ở cửa không chỉ có Khang Đồng Hân, còn có Khương Hàn.– "Sao lại không bật đèn? Thân thể cảm thấy sao rồi? Chị nghe Khươngtiên sinh nói hết rồi, ở trường học hiện giờ dạng người gì cũng có, về sau thấyhọ liền đi đường vòng." Khang Đồng Hân ngồi bên giường bệnh, trên mặt mang theochút mệt mỏi cùng lo lắng, dĩ nhiên quan tâm vẫn nhiều nhất, lải nhải nói.Dĩ nhiên cũng không biết Khương Hàn nói thế nào với Khang Đồng Hân,nhưng Khang Đồng Thành vẫn gật đầu.Khang Đồng Hân lại nhìn quanh phòng bệnh, liền nói với Khương Hàn.– "Lần này thật cảm ơn Khương tiên sinh, phòng bệnh đắt tiền như thếnày, khiến ngài tiêu pha, tôi..."Khương Hàn dịu dàng cười, rồi sau đó lắc đầu.– "Không có việc gì, chỉ cần tiểu Thành không sao là tốt rồi, về phầnphòng bệnh, chỉ là chút tiền lẻ, cô không cần phải để ý."Khang Đồng Hân cũng ảm đạm cười, vẻ mặt cảm kích.Khang Đồng Thành nhìn hai người đối diện, sắc mặt trắng bệch, chắc chắnđối với quan hệ của Khương Hàn và Khang Đồng Hân vẫn là một vướng mắc, có thểnào không để ý đến chứ? Tuy rằng Khương Hàn nóilà không thương yêu gì, nhưng lúc trước yêu sâu đậm như thế, đau đớnnhư thế, thật sự lúc gặp lại sẽ không tình cũ không rũ cũng tới?– "Tiểu Thành, nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc, phải đi trước."Khương Hàn nhìn thoáng qua Khang Đồng Thành, ánh mắt kia chỉ dừng lạingắn ngủi, rồi sau đó lại nhìn qua Khang Đồng Hân.Khang Đồng Hân gật gật đầu.– "Ngài đi trước ạ! Lần này thật sự rất cảm ơn!" Đưa Khương Hàn tớicửa, Khang Đồng Hân vẫn không quen nói lời cảm tạ.Đợi đến lúc Khương Hàn rời khỏi, Khang Đồng Hân lại ngồi trên ghế dựa.– "Tiểu Thành, em ăn gì chưa? Chị vừa tan tầm chưa kịp hầm canh, em nếumuốn ăn cái gì thì phải nói cho chị, chị đi ra ngoài mua cho em!"Khang Đồng Thành đờ đẫn lắc đầu.– "Em hơi mệt, cần ngủ một chút, chị sớm về nghỉ ngơi đi! Em không saođâu."Chương 34 – Giải hòaTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaNằm viện đến ngày hôm sau, Khang Đồng Thành đi chuẩn bị thủ tục xuấtviện, bản thân không có tổn thương gì lớn, Khang Đồng Hân tuy rằng cũng muốn emtrai ở bệnh viện nhiều thêm vài ngày, điều trị cho đến khi hoàn toàn khỏe hẳn,nhưng viện phí do Khương Hàn trả nên cô không muốn phải chịu ơn người ta nhiềuquá.
Cái gọi là tình cảm, nếu cả hai bên có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, thì ngay cả bảnthân mình cũng khó vượt qua. Tuy rằng Khang Đồng Hân ngày đó phải đi làm, nhưngđối với chuyện Khang Đồng Thành xuất viện cũng ngầm đồng ý.
Trở lại khu nhà trọ cũ kỹ, Khang Đồng Thành phát hiện rất nhiều người vây quanhvách tường nhà trọ, tựa hồ đang nhìn cái gì, có vài người nhỏ giọng oán giậnvài câu. Cậu đi về phía trước xem thử.
Tờ giấy màu đỏ, nho nhỏ cỡ như tờ áp- phích, mặt trên có in những dòng chữ thôto màu đen, cơ bản là nói khu nhà trọ này sắp được dở bỏ đã an bài xong xuôichỗ ở mới, kỳ hạn cho các hộ gia đình trong vòng nửa tháng nữa phải dọn đi. Tintức như vậy vừa phát ra, có mấy nhà vui cũng có mấy nhà buồn. Những cặp vợchồng trẻ đều ngóng trông có cái phòng mới để làm phòng tân hôn. Nhưng nhữngngười già, những phụ nữ phải đi ra ngoài làm việc dốc sức làm việc, có ngườithậm chí mang theo con cháu thì không thể nào vui vẻ cho được.
Cho dù bây giờ nơi này toàn là phòng ở, nhưng trước kia là đất hoang, rất nhiềuhộ gia đình tự khai phá một mảnh đất trước nhà, trồng chút rau dưa hoa quả,thậm chí còn làm chuồng nuôi gia súc, gia cầm. Nói là nội thành cũ, nhìn từ xacàng giống như vùng nông thôn nhiều phòng ít đất.
Nếu là nhà trọ cao cấp, chênh lệch có thể nhiều lắm, có người quản lý, nếu nhưmuốn ở trên ban công nhà mình làm chút việc, còn phải băn khoan đến việc phá hưcảnh.
Khang Đồng Thành thở dài, rồi sau đó chậm rãi hướng về nhà trọ của mình mà đi.Bởi vì bụng vẫn đang ẩn ẩn đau, Khang Đồng Thành đi rất chậm.
– "Làm sao vậy, tiểu Thành?" Một bàn tay khoác lên vai Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành xoay qua... liền gặp Lý Quang Vinh Vũ một thân quần áo thôngthường màu vàng nhạt, đứng ở trước mặt cậu, cách ăn mặc cùng với khuôn mặt cơbản không tính là trưởng thành, nhìn qua dễ dàng làm cho Khang Đồng Thành nghĩhắn khoảng 18 19 tuổi thôi.
– "A, là Lý tiên sinh, ngài như thế nào tới đây? Xem phòng ở?" Khang Đồng Thànhhơi lui về sau tránh được bàn tay Lý Quang Vinh Vũ, cẩn thận hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn thấy cậu như vậy liền ảm đạm cười "Đúng vậy. Đến xemphòng ở! Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải là bệnh rồi không?"
Khang Đồng Thành gật đầu, giờ phút này cậu thầm nghĩ trốn tránh Lý Quang VinhVũ, dù sao đối với hắn, Khương Hàn hận thấu xương. Một đời trước Khương Hàn chỉcần nghe đến tên Lý Quang Vinh Vũ, sắc mặt liền biến đổi, rồi sau đó tự nhốtmình trong phòng thật lâu. Đều nói người già đối với chuyện cũ trước kia khôngchú ý, mà trí nhớ của Khương Hàn quả thật khắc sâu chuyện kia, phân hận ý chắcchắn là rất nặng.
Khi đó Lý Quang Vinh Vũ làm sao mà chết, điểm này Khang Đồng Thành cũng khôngbiết, chỉ nghe nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không có điều tra rõ ràng.
– "Lý tiên sinh, nếu không có chuyện gì, tôi..."
– "Khương tiên sinh mà tôi gặp lần trước là bạn của tiểu Thành sao?"
Ngay trước lúc Khang Đồng Thành nói là phải đi, Lý Quang Vinh Vũ cắt ngang,hỏi.
Khang Đồng Thành nhìn Lý Quang Vinh Vũ một lát, rồi sau đó gật đầu.
– "Có thể trở thành bạn bè của thanh niên tài tuấn như Khương tiên sinh, tiểuThành cậu cũng không phải đơn giản nha! Khương tiên sinh được xem như nhân tàikiệt xuất của thương giới, từ hai bàn tay trắng mà xây dựng được cơ nghiệp nhưhôm nay, không phải là chuyện giỡn chơi nha." Lý Quang Vinh Vũ cảm khái nói,cặp mắt hoa đào hơi tà tà nhìn Khang Đồng Thành, hoặc là nói nhìn phản ứng củacậu.
Tuy rằng tựa hồ là lời khen, nhưng Khang Đồng Thành lại nghe không ra ý tứ này.Cậu im lặng chăm chú nhìn Lý Quang Vinh Vũ, người này có lẽ cũng không tao nhãnhư cậu nghĩ. Nếu nói Lý Quang Vinh Vũ không hay diễn trò, Khang Đồng Thànhthật sự là nhìn không ra, có lẽ là quá nông cạn, cậu cũng không đọc được trongmắt của Lý Quang Vinh Vũ muốn nói gì, rất đơn giản hay vẫn là quá thâm trầm,không thể nào phán đoán được...
Xem ra đời trước Khang Đồng Hân thật sự phản bội Khương Hàn cùng Lý Quang VinhVũ ở cùng một chỗ, thậm chí hãm hại Khương Hàn, nếu tính cách của Khang ĐồngHân như hiện tại, vậy vấn đề lớn nhất không thể nghi ngờ đó là do Lý Quang VinhVũ.
– "Lý tiên sinh, tôi cảm thấy không khỏe, tôi về trước!" Khang Đồng Thành thảnnhiên nói.
Lý Quang Vinh Vũ vẫn tươi cười như trước.
– "Tiểu Thành đối với tôi quá khách khí, xưng hô 'Lý tiên sinh' này có phải rấtkỳ lạ hay không, gọi tên tôi là được rồi!"
Khang Đồng Thành gật đầu, không nói gì nữa, hướng nhà mình đi, thậm chí khôngcó quay đầu lại, có lẽ cũng chính bởi vì không có quay đầu lại cho nên khôngnhìn thấy một mạt tươi cười quỷ dị trên mặt Lý Quang Vinh Vũ.
Khang Đồng Thành vào phòng, buông bọc đồ trong tay xuống, đi vào phòng bếp rótly nước rồi đến ngồi trên sopha trong phòng khách.
Từ lúc Khương Hàn rời đi ngày hôm qua liền không có xuất hiện nữa, tuy rằngthời gian xa nhau không tính là dài, nhưng trong tình huống này, chắc chắn là...
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, ở cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa.Khang Đồng Thành bị tiếng động kia làm cho giật mình, lập tức đứng lên.
Đưa tay mở cửa, đã thấy Khương Hàn đứng ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu,trên mặt không có biểu tình gì.
– "Khương Hàn!" Khang Đồng Thành gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, KhươngHàn đi vào phòng.
– "Tại sao tự mình xuất viện?" Khương Hàn hỏi, cho dù là lời nói quan tâm,nhưng giọng điệu lạnh lùng.
– "Không có chuyện gì, em..."
– "Không có chuyện gì? Thật sao?"
Khương Hàn bỗng nhiên xoay người, Khang Đồng Thành vẫn đi phía sau không có chúý nên vừa vặn đụng phải.
– "Em..." Khang Đồng Thành lui về phía sau từng bước, ngửa đầu, muốn nói lạikhông biết nói cái gì. Trên thực tế cậu không biết Khương Hàn muốn làm cái gì,bầu không khí này làm cho cậu cảm thấy rất áp lực, dường như mỗi một câu nóiđều sai, dường như căn bản không nên mở miệng.
Khương Hàn cúi đầu, tựa hồ đang đợi Khang Đồng Thành khẳng định, lại cuối cùngcái gì cũng không có nghe được.
Đúng vậy, nên giải thích đều giải thích rồi, nhưng trong lòng vẫn không thỏamãn, tựa hồ là trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu, mặc kệ là đối với Khương Hànhay Khang Đồng Thành.
Khương Hàn nhíu mày thật sâu, hiển nhiên hắn cũng không muốn thế, bọn họ có thểở thế giới này, lấy thân phận như vậy gặp nhau, đúng ra là không thể, điểm nàyhắn biết rõ, nhưng giống như trong lòng hắn luôn có một bóng ma, hắn biết phầnbóng ma này là từ đâu ra, là do tích đọng từ năm này tháng nọ, căn bản khôngliên quan đến Khang Đồng Thành, lại đơn giản vì hắn yêu cậu cho nên không thểchịu đựng được.
Mộ tay đặt sau thắt lưng Khang Đồng Thành, Khương Hàn nâng cằm Khang ĐồngThành. Trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Thành mà nghiêng người cúi xuống.
– "A... um?" Khang Đồng Thành không thể xoay xở, bời vì nụ hôn cuồng dã mà cựcnóng của Khương Hàn, là giống như muốn đem cả con người cậu nuốt vào.
Môi cùng môi tiếp hợp, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Khang Đồng Thành cảm giácđược vật thể xâm nhập vào trong miệng mình, cảm giác được đầu lưỡi kia linhhoạt khuấy đảo. Tại chỗ tiếp xúc giữa môi lưỡi, nước bọt không ngừng chảy xuốngdọc theo khóe miệng...
Cậu thậm chí không có cách nào phát ra âm thanh, dĩ nhiên cũng không có biệnpháp ngăn cản nụ hôn làm cho cậu hít thở không thông kia.
Thân thể đột nhiên bị xoay tròn, Khang Đồng Thành cảm thấy dưới chân đột nhiênhụt hẫng, đợi khi hoàn toàn trấn tĩnh đã bị Khương Hàn đè trên sopha.
Sopha cũ nát phải chịu đựng thể trọng của hai người, phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
– "Ô... Không!" Còn chưa hít thở được chút không khí nào, bên môi lần thứ hai bịhôn lên. Đối với Khương Hàn, cậu không có năng lực từ chối, chỉ có thể bị độngthừa nhận. Đây cũng không phải tính cách của cậu, nếu là yếu đuối thì không thểcó khả năng sinh tồn ở xóm nghèo như vậy, nhưng đối với Khương Hàn, có lẽ là donăm năm nuôi dưỡng kia làm cho tính cách của cậu có phần ngoan ngoãn nghe lời,cũng có lẽ là bởi vì tình yêu, nên không thể chân chính chống cự cùng từ chối.
– "Em là của tôi, có biết không?" Khương Hàn hôn Khang Đồng Thành từ môi xuốngcổ, vai, nói trong tiếng thở dốc.
Biết. Khang Đồng Thành trong lòng trả lời, cậu làm sao có thể không biết, từkhi Khương Hàn nói là tiếng yêu về sau thì đã hoàn toàn thuộc về hắn. Giờ đâyKhang Đồng Thành chỉ có thể cắn chặt tay mình, bởi vì như vậy cậu mới có thểkhông lên tiếng. Phòng cũ nát này hiệu ứng cách âm quá tệ, mà Khương Hàn ở trênngười cậu quá mức không kiêng nể gì.
Một bàn tay Khương Hàn đặt ở phía trên quần lót của Khang Đồng Thành, cách lớpquần đụng chạm vừa tinh tế xoa nắn, mà môi hắn dán trước ngực Khang Đồng Thành,không ngừng liếm mút, cắn nhẹ rồi sau đó buông ra, động tác ngập ngừng, lạithập phần dày vò người dưới thân. Ngực Khang Đồng Thành phập phồng run rẩy ưỡnra.
Đó là một loại cảm giác như ở chỗ sâu của thân thể bộc phát ra ngọn lửa, cho dùkhông hoàn toàn đốt cháy, nhưng đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành cảm giácđược.
Quần dài bị cởi bỏ, quần áo trên người bị kéo lên cao đến cổ, mặt cậu đều bị áoche mất.
Có lẽ bởi vì nhìn không thấy, nên cảm giác trên người càng thêm rõ ràng. Có lẽlúc này đây, thật sự...
– "Đinh linh linh..." Di động kêu vang, thân thể Khang Đồng Thành run lên, lúcnày mới từ trong hư vô tỉnh lại, đem quần áo trên người kéo xuống, liền thấyKhương Hàn một thân tây trang giày da tuy rằng không có cởi bỏ, nhưng cà vạt đãsớm bị quăng qua một bên, mà nút áo sơ mi cũng bị cởi hết, lộ ra từng mảng dathịt màu tiểu mạch, hẳn là thường xuyên rèn luyện, từ ngực đến bụng, từng bộphận đều rất rắn chắc.
Giờ phút này Khương Hàn đang ngồi trên người Khang Đồng Thành, một tay cầm điệnthoại, vô ý thức đáp lời, tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của Khang Đồng Thành,hắn đưa điện thoại đổi sang tay kia, hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Khang ĐồngThành. Rồi sau đó vươn một bàn tay trống không kéo lấy bàn tay Khang ĐồngThành, kéo qua chạm vào ngực bụng của hắn.
Lúc bàn tay chạm đến chỗ nóng bỏng kia của hắn, Khang Đồng Thành mãnh liệt corụt lại, nhưng không có giãy ra. Khương Hàn chỉ là đem ngón tay của cậu dọctheo thân thể đi xuống, thẳng cho đến khi đến phía thắt lưng, như thế động tácqua lại.
Khang Đồng Thành mới đầu có lẽ còn có chút thẹn thùng, nhưng là tình nhân, lànda tiếp xúc là chuyện bình thường, cậu liền chậm rãi thích ứng.
Điện thoại tựa hồ là chuyện công việc, Khương Hàn nói vài câu liền treo điệnthoại. Đưa điện thoại di động đặt lên bàn trà, bàn tay cầm lấy tay Khang ĐồngThành không có dừng lại. Hắn dùng thêm chút lực liền đem Khang Đồng Thành kéodậy, giữ chặt hai tay Khang Đồng Thành kéo cả người cậu ôm vào lòng.
"Lúc trước và hiện giờ rất khác biệt đi?" Khương Hàn ghé vào bên tai Khang ĐồngThành hỏi.
Khang Đồng Thành gật gật đầu, đời trước cậu chạm đến là là làn da nhão mà khôngco dãn, cùng với giờ phút này hoàn toàn có xúc cảm khác nhau.
Khương Hàn điều chỉnh tư thế ngồi trên sopha, mà Khang Đồng Thành đưa lưng vềphía Khương Hàn ngồi trong lòng hắn.
Khương Hàn tựa đầu chôn ở hõm cổ Khang Đồng Thành.
– "Em biết tính của tôi mà, không phải sao? Cho nên đừng để tôi hoài nghi, đốivới em, tôi sẽ không khống chế được!" Hôn lên làn da ở cổ Khang Đồng Thành,Khương Hàn thong thả nói.
Khang Đồng Thành lại một lần nữa gật đầu.
– "Sẽ không!"
Cậu hơi hơi ngưỡng cổ thừa nhận "Anh đối với Khang Đồng Hân..." Cậu biết đây làkiêng kị, rồi lại không thể không hỏi, bởi vì cậu để ý.
– "Tôi chỉ yêu có mình em, không phải đã nói rồi sao? Tin tôi!" Ngậm lấy vànhtai Khang Đồng Thành, Khương Hàn thong thả liếm duyện, nói.
– "Ô... Ưm! Không thể buông tha chị ấy hay sao?" Khang Đồng Thành run nhẹ thânthể, tiếng nói có chút khàn khàn hỏi.
Khương Hàn hôn hai má Khang Đồng Thành.
– "Việc này em không cần phải lo, yên tâm nhận lấy nụ hôn của tôi là được rồi!Hết thảy sau khi kết thúc, chỉ còn có chúng ta thôi." Kéo đầu Khang Đồng Thànhxoay qua, Khương Hàn ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở.Chương 35 – Nói rõTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa– "Tiểu Thành, em đã về, thân thể thấy khỏe nhiều không?" Lúc KhangĐồng Hân trở về thì Khương Hàn đã đi rồi, Khang Đồng Thành kéo cao cổ áo đi rakhỏi phòng.– "Dạ, em không sao!" Khang Đồng Thành nói, tay thỉnh thoảng che lấycổ. Nơi đó có những vết đỏ nhợt nhạt không biết là Khương Hàn vô tình hay cố ýlưu lại, làm cho cậu lúc chạm vào đều có chút đau.Khang Đồng Hân cởi áo khoác, quay đầu nhìn Khang Đồng Thành.– "Đói bụng rồi phải không? Chị đi làm cơm, bác sĩ có nói phải ăn thứcăn lỏng hay không?"Khang Đồng Thành lắc đầu.– "Nói là ăn mềm một chút là được rồi, không có đặc biệt dặn dò gì cả,không sao đâu chị!"– "Ừm... Chị đi làm bánh bông lan, nấu chút canh cá, xào chút rau, thếnào?" Khang Đồng Hân dường như suy tư một lát nói.– "Vâng."Khang Đồng Thành lên tiếng, Khang Đồng Hân liền đi vào bếp, cho tới bâygiờ cậu đều biết Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt, vì để cho cậu yên tâm họchành, chưa bao giờ cho cậu vào bếp, thậm chí ngay cả rửa chén cũng không cầnlàm, quan tâm cẩn thận hàng ngày. Đối với người như vậy, cho dù cả một đời côcó lỗi với Khương hàn, nhưng một đời này cậu cũng không thể chán ghét. Có lẽngay cả theo lời Khương Hàn phải giữ khoảng cách, cậu cũng làm không được.– "Ăn cơm thôi!" Không bao lâu, Khang Đồng Hân kêu lên.– "Được! Chị hai, hôm nay để em rửa chén cho!"– "Không được, để chị rửa, tiểu Thành rửa chén sau đó chị còn phải rửalại, lãng phí sức lao động!" Khang Đồng Hân cười nói.Chị em hai người ăn một bữa cơm tràn đầy hòa thuận vui vẻ, đây là KhangĐồng Thành hay Y Lương muốn có được, nhưng tựa hồ có một số việc luôn không thểlưỡng toàn (tốt cho đôi bên).Đầu mùa xuân, thời tiết dần dần ấm lên, Khang Đồng Thành chỉ mặc mộtchiếc áo lông cao cổ màu vàng nhạt, cùng với một chiếc áo khoác màu xám. Đã 9giờ sáng, tiết xuân se lạnh dưới ánh mặt trời chậm rãi tiêu tán.Khang Đồng Thành hơi hơi híp mắt, mặt trời có chút chói mắt, cũng rấtấm áp.– "Này, tiểu Thành!" Một tiếng nói rất to ở sau lưng Khang Đồng Thànhvang lên.Lưng Khang Đồng Thành rõ ràng là cứng đờ, quay đầu, đối với Lăng HạoTriết đã sớm chạy đến trước mặt cậu, cười ảm đạm.– "Sớm."Lăng Hạo Triết gật đầu, vẻ mặt quan tâm nhìn Khang Đồng Thành.– "Thân thể khỏe hơn nhiều chưa?"– "Ừ, đã không có việc gì!" Khang Đồng Thành đáp, rồi sau đó hơi hơinghiêng đầu nhìn Lăng Hạo Triết.– "Tôi đây trước..."[- "A, chính là hai người bọn họ!"– "Đúng vậy, không nghĩ tới là thật sự nha! Tôi nghĩ chỉ có thể cótrong tiểu thuyết chứ."– "Đồng tính luyến ái nha, thực ghê tởm! ~ chậc chậc, nhìn thấy có phầngiống chó hơn giống người nha."– "Cậu nói ai công, ai thụ?"– "Vừa thấy thì biết rồi, người cao kia chính là công, còn người có lànda trắng nọ, khung xương nhỏ như vậy... Nói không chừng..."– "Tôi nghe nói đàn ông cùng nhau cái kia, cũng thực thoải mái..."– "Ha hả..."]Vốn là lúc cao điểm vào học, Lăng Hạo Triết cùng Khang Đồng Thành vừavặn đứng cách cửa lớn không xa, lúc này hai người đối mặt dừng lại, đứng quágần. Vốn vườn trường chính là nơi những lời đồn đãi trải rộng, huống chi làchuyện đồng tính luyến trong số sinh viên không tính là hiếm nhưng hiển nhiênvẫn là lạc loài. Văn minh nhân loại dù có cởi mở thế nào, đối với khác loài vẫnsẽ theo bản năng lựa chọn bài xích.Có thể là nhìn với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hoặc ác ý chửi bới, trướcmắt nguyên bản có thể cũng không có và vân vân hai người liền cũng thành có (ýlà dù hai người hoàn toàn không có chuyện đồng tính luyến nhưng dưới lời đồnthì cũng trở thành có tình cảm với nhau)Sắc mặt Lăng Hạo Triết khi nghe đến câu đầu tiên đã muốn đen, nếu khôngphải Khang Đồng Thành thức thời giữ chặt lấy tay cậu, có lẽ cậu đã xông tới lýluận với đám người kia. Đối với bản thân thì không sao, nhưng không chấp nhậnđược người ta chửi bới Khang Đồng Thành.Khang Đồng Thành lôi kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, lắc lắc đầu, cậu biếtgiờ phút này khuôn mặt mình dĩ nhiên là tái nhợt. Cũng không phải vì chút lờiđồn kia, mà đơn thuần bởi vì sao lại có nhiều người biết đến như vậy, cũng khótrách ngày đó Khương Hàn cũng biết.Thẳng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người đều không cóđộng, cũng không nói gì, những sinh viên chuyên xem diễn đã tản ra không ít.Khang Đồng Thành suy nghĩ một lát mới nói.– "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Buông lỏng bàn tayđang kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành hướng vào lớp học mà đi.Lăng Hạo Triết do dự một lát rồi cũng đi theo.Hai người đi tới một cái hồ nhỏ bên trong trường, cành dương liễu trongtiết xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, che phủ bởi sắc xanh nhạt, xõa bóngxuống mặt hồ trong suốt, tạo nên khung cảnh non sông tươi đẹp.Khang Đồng Thành nhìn mặt nước bởi vì gió nhẹ mà gợn sóng lăn lăn, thậtlâu sau mới nói.– "Chúng ta về sau không cần như vậy!"Lăng Hạo Triết nguyên bản nghiêng đầu nhìn một bên mặt Khang ĐồngThành, lại nghe Khang Đồng Thành nói như thế, dĩ nhiên là biến sắc, có chútkích động hỏi:– "Cậu để ý sao? Những lời đồn đãi này đều là chuyện nhảm nhí nhất thờimà thôi, hứng thú của bọn họ qua đi rất nhanh, sẽ không còn nghĩ tới nữa."Khang Đồng Thành lại xoay mặt về phía cậu ta, trên mặt là thần sắc thảnnhiên, rồi sau đó lắc đầu, trên trán bởi vì động tác của cậu, hơi động mộtchút, dưới ánh mặt trời có vài phần ảm đạm.– "Tôi chỉ không muốn làm cho người ta hiểu lầm, cho nên mấy ngày nàychúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!"Thật sự nói ra lời quyết tuyệt, Khang Đồng Thành nói vậy, thỉnh thoảngquan sát sắc mặt Lăng Hạo Triết.– "Là người kia? Hắn là bạn trai của chị cậu mà!" Lăng Hạo Triết nghĩtới người đàn ông kia, bởi vì gặp phải khí thế áp đảo cùng khuôn mặt ưu tú kia,chắc chắn làm người ta khó có thể quên.Lăng Hạo Triết thấy Khang Đồng Thành không đáp, liền tiếp tục hỏi.– "Cậu thích hắn?" Mang theo chút không xác định cùng không thể tin.Khang Đồng Thành giương mắt, thật lâu sau, như là hạ quyết tâm rồi,cuối cùng gật đầu.– "Hắn là bạn trai của chị cậu mà cậu lại đi thích hắn?" Kinh ngạc,Lăng Hạo Triết trừng mắt, tiếng nói cũng đề cao không ít.Khang Đồng Thành nhíu mi, lại gật đầu.– "Tôi yêu anh ấy, đã rất lâu!"Lăng Hạo Triết giống như không chịu nổi lui về sau từng bước, hoảng hốtnhớ đến khi người đàn ông đó cùng với chị của Khang Đồng Thành cùng một chỗbiểu hiện dị thường, cũng không phải vì chị ấy trèo cao mà bi ai, mà bởi vìnhìn thấy người mình yêu cùng với chị mình... Cho nên! Là quan hệ cỡ nào ngườikhác không thể tưởng tượng...– "Vậy chị của cậu phải làm sao? Hắn cũng yêu cậu?"Lăng Hạo Triết tiếp tục hỏi, hai mắt cậu đã có chút hơi đỏ lên, khôngbiết bởi vì phẫn nộ hay là thương cảm.– "Đúng vậy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng không muốn anh ấy hiểu lầm hoặckhổ sở." Giọng điệu của Khang Đồng Thành lần này rất kiên định.– "Cho nên chúng ta vẫn không nên gần gũi nữa, đối với cậu, tôi khôngcó tình cảm gì đặc biệt." Nói xong Khang Đồng Thành liền xoay người đi.Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, nhìn không thấy sắc mặt, lại đưa tay kéoKhang Đồng Thành lại.– "Cậu có biết! Tiểu Thành, tôi thật sự thích cậu." Mang theo thốngkhổ, giọng điệu rầu rĩ truyền đến.Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm Lăng Hạo Triết, thở dài, nếu vừa rồicậu dứt khoát đi luôn, có lẽ bọn họ còn có thể làm bạn, nhưng hiện tại.– "Cậu thích chính là người tên Khang Đồng Thành gặp lúc mới nhập họchay là Khang Đồng Thành hiện tại?" Khang Đồng Thành hỏi.– "Có gì khác nhau sao?" Lăng Hạo Triết khó hiểu hỏi.– "Có chứ, người lúc ban đầu quen biết Khang Đồng Thành đã chết rồi, màtrước mặt cậu cũng không phải, chỉ là khoác lên bộ da của y mà thôi." KhangĐồng Thành nói luôn, nếu đã tới nước này rồi, hoàn toàn phải để y hiểu rõ!Lăng Hạo Triết ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Khang Đồng Thành.– "Tiểu Thành, cậu sao vậy? Cái gì chết? Cậu không phải là Khang ĐồngThành hay sao? Cái gì bộ da, nếu cậu muốn từ chối tôi, không cần dùng lý do nhưthế."– "Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không thể tin được, nhưng sự thậtchính là như thế! Tôi đi trước, về sau cậu..." Khang Đồng Thành nhìn Lăng HạoTriết, cậu cũng muốn trong ánh mắt tỏ ra tiếc nuối, vì thế liền rũ mi "Bảotrọng!"Lúc này đây, Khang Đồng Thành thật sự rời đi, lưu lại một mình Lăng HạoTriết đứng ở bên hồ, trên mặt tràn đầy hoang mang. Đối với câu cuối cùng củaKhang Đồng Thành, chắc chắn hoàn toàn không rõ, nhưng Khang Đồng Thành từ chốicậu cũng vô cùng rõ ràng.
Chương 36 – Ngẫu nhiên gặp mặt Tác giả: Chỉ TiêmTáng SaLúc tan học như bình thường Khang Đồng Thành đi về hướng trạm xe bus,xe của Khương Hàn thường thường đậu gần trạm xe bus, đơn giản là bởi vì chiếcxe kia mà đậu ở cổng trường thật quá mức gây chú ý.Khang Đồng Thành biết Lăng Hạo Triết đi theo phía sau cậu, tuy rằng cậukhông nghĩ Lăng Hạo Triết thực sự làm như vậy, nhưng mà đó là đứa trẻ, nên đềulà như thế, có chút cố chấp, lại càng không dễ dàng hết hy vọng buông tay. Thậmchí muốn tàn nhẫn một chút với chính mình, có như vậy mới làm cho bản thân hoàntoàn tuyệt vọng.Thẳng cho đến khi tận mắt chứng kiến mới có thể tin tưởng!Khang Đồng Thành cũng mặc kệ cậu ta đi theo. Khương Hàn như trước dựavào cửa xe, dường như ánh mặt trời quá mức gay gắt, hôm nay hắn mang một cặpkính râm màu trà, một bộ tây trang màu đen, hoàn toàn là bộ dáng của một ngườithành đạt, cho dù hắn tuổi còn trẻ, nhưng cái loại cảm giác tang thương cùngvới lực uy hiếp kia cũng không thể che giấu, đó là phúc lợi của cả một đời nhântài!Khang Đồng Thành đi đến bên người Khương Hàn, Khương Hàn liền vươn taykéo mở cửa xe, Khang Đồng Thành tan học cũng khá trễ cho nên hiện tại trênđường không nhiều người, đã qua giờ cao điểm tan học, bốn phía trường học vốnlà cực kỳ im lặng.Dường như bước chéo một bước, Khang Đồng Thành níu lấy Khương Hàn.Khương Hàn có chút kinh ngạc quay đầu lại hỏi:– "Làm sao vậy?"Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, ôm Khương Hàn thật chặt từ phía sau lưng.Khương Hàn buông lỏng bàn tay đang đặt trên cửa xe, xoay người ôm lấyKhang Đồng Thành vào ngực, nghiêng đầu hôn bên tai Khang Đồng Thành một cái.– "Đứa nhỏ ngoan." Khương Hàn nói, ánh mắt liếc về phía Lăng Hạo Triếtvừa mới quẹo vào ngõ nhỏ cách đó không xa.– "Đi thôi!" Vòng tay qua eo Khang Đồng Thành, hai người đi vào trongxe.Đợi đến khi hai người ngồi an ổn rồi, chỗ khuất kia đã không còn bóngdáng Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành mới bất đắc dĩ thở dài.– "Để ý cậu ta đến vậy ư?" Khương Hàn bắt lấy cằm Khang Đồng Thành, ánhmắt nguy hiểm nheo lại.Khang Đồng Thành gật đầu.– "Là người bạn đầu tiên từ khi đến thế giới này."– "Cậu ta đối với em, không đơn giản là bạn bè." Khương Hàn tiếp tụcnói.– "Em biết, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy kết thúc cólẽ là tốt nhất." Lại thở dài, Khang Đồng Thành tránh thoát bàn tay của KhươngHàn, tựa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe.Khương Hàn thật ra không có để ý động tác kháng cự của Khang ĐồngThành, khởi động xe, đối với quyết định của Khang Đồng Thành, hắn đồng ý, chodù nhìn thấy Khang Đồng Thành biến thành người khổ sở, trong lòng hắn có chútkhông thoải mái...– "Nhà trọ của Khang Đồng Hân rất nhanh sẽ hủy đi, phòng ở Lý QuangVinh Vũ chuẩn bị còn có một phần chưa xong, em và Khang Đồng Hân hẳn là khôngcó phòng ở nhanh như vậy. Tôi đã giúp Khang Đồng Hân tìm một chỗ ở tốt khác,cũng đề nghị cô ta cho em trọ ở trường. Cô ta đã đồng ý, qua hai ngày nữa emthu thập hành lý đến ở nhà của tôi." Khương Hàn nghiêng đầu tuyên bố.Khang Đồng Thành nghe đến chuyện Khương Hàn tìm phòng ở cho Khang ĐồngHân thì hơi sửng sốt, muốn nói cái gì đó, lại không có mở miệng. Rồi sau đónhững lời của Khương Hàn hẳn là muốn nói cho cậu, xin trọ lại ở trường chỉ làmột lý do để ngụy trang, mục đích thực sự rất rõ ràng. Khương Hàn ngại lén lútgặp mặt như vầy quá mức phiền toái.Cũng thật là, mỗi lần để tránh khỏi ánh mắt Khang Đồng Hân cùng vớingười quen, đối với Khương Hàn mà nói đúng là phiền phức chết đi được, hắn làmsao phải yêu đương vụng trộm thế này cơ chứ.– "Em biết rồi." Khang Đồng Thành đáp như thế, hai mắt vẫn nhìn ra phíangoài cửa sổ. Từ sung sướng khi gặp lại, sau đó tựa hồ liền không có gì, hiệntại cậu cảm thấy ở bên người Khương Hàn không còn cảm giác giống như ban đầu.Loại an tường cùng dịu dàng của người già?Khang Đồng Thành nghĩ thế, lập tức đem suy nghĩ trong đầu xóa bỏ hết,có lẽ là thay đổi khuôn mặt nên không thể thích ứng mà thôi, Khương Hàn vốn lànhư thế, có chút bá đạo, có chút không để ý đến cảm nhận của người khác, đó làbởi vì hắn vẫn luôn ở địa vị cao mà trở nên như vậy. Điểm này cậu rất rõ ràng.Bàn tay bất tri bất giác bị nắm lấy, Khang Đồng Thành có chút kinh ngạcquay đầu lại, liền thấy Khương Hàn dùng một tay lái xe, hai mắt vẫn nhìn đườngnhưng tay kia gắt gao nắm chặt tay cậu, thậm chí dường như vuốt ve.– "Em giận tôi?" Khương Hàn hỏi, giọng nói thản nhiên lạnh lùng cũngkhông có nhẹ nhàng dịu dàng như ngoài mặt, nhưng Khang Đồng Thành biết, đây mớichân chính là Khương Hàn.Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn một bên mặt hắn, sau đó lắc lắc đầu.– "Không có." Đối với một số người bất cứ họ làm cái gì, mình đều khôngthể tức giận, hoặc là nói mình càng lo lắng đối phương sẽ tức giận, ngược lạixem nhẹ chính bản thân mình. Giờ đây Khang Đồng Thành có lẽ là như thế...Cũng không cần phải nhẫn nhục chịu đựng, mà thật sự không để ý liền bỏqua bản thân.Ở con đường rẽ vào nhà trọ, Khang Đồng Thành liền xuống xe, đây chínhlà cậu đưa ra, cho dù ban đầu Khương Hàn cũng không vui, nhưng cậu kiên trì.Đợi đến khi xe hoàn toàn dừng lại, Khang Đồng Thành mở cửa xe chuẩn bịxuống, lại bị Khương Hàn mạnh mẽ lôi kéo vào trong lòng ngực hắn.– "Khương..." Vừa định hỏi Khương Hàn vì cái gì, môi miệng lập tức bịngăn chặn, bị mở ra, bị thâm nhập. Nụ hôn của Khương hàn cho tới bây giờ đềurất thâm trầm, là giống như không có lần sau vậy.– "Sau khi bàn bạc việc chuyển nhà xong, tôi sẽ không buông tha cho emđâu." Khương Hàn đưa lưỡi liếm hai bên má Khang Đồng Thành, nói.Khang Đồng Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai má lập tức đỏ lựng.– "Em về trước đây." Nghẹn hồi lâu cũng ra được một câu.Lúc này Khương Hàn đã thả lỏng tay, trên mặt cười nhẹ giúp cậu mở cửaxe. Chẳng qua Khang Đồng Thành vừa mới bước xuống, thân thể liền cứng lại.– "Sao vậy?" Khương Hàn hỏi. Khang Đồng Thành hiện tại đưa lưng về phíahắn, cho nên hăn cũng không nhìn thấy được sắc mặt cậu đã muốn tái nhợt như tờgiấy.– "Chị... chị hai!" Khang Đồng Thành có chút run rẩy kêu lên.Mà Khang Đồng Hân không có lập tức trả lời, hiện tại cô đang đi xuốngkhỏi xe, từ bên cạnh đi tới. Khang Đồng Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, khôngbiết một màn vừa rồi của cậu cùng với Khương Hàn có bị nhìn thấy hết hay không.Là giống như bắt kẻ thông dâm tại giường, trong lòng rối loạn, cho dùcăn bản không thể xác định được ai là người thứ ba.Khương Hàn nghe được tiếng nói của Khang Đồng Thành, lập tức nhíu mày,sau đó liền xuống xe ở phía đối diện.– "Tiểu Hân." Khương Hàn như thường lệ gọi một tiếng.Khang Đồng Hân nháy mắt lộ ra tươi cười, đi tới bên người Khang ĐồngThành, nói:– "Vừa rồi, tôi còn cảm thấy kỳ quái, như thế nào thấy tiểu Thành bướcxuống từ một chiếc xe quen quen, bước qua nhìn xem, quả nhiên đúng là em ấy."Khương Hàn gật đầu, đi tới bên người hai chị em, hai mắt giống như vôtình nhìn thoáng qua Khang Đồng Thành đang đứng ngây ra.– "Hôm nay sao về sớm thế? Trên đường đi, tôi vừa vặn gặp được tiểuThành, tiện đường đưa em ấy về đây, vốn đang muốn đi đón em."– "Vâng, hôm nay bà chủ có việc, cửa hàng đóng cửa sớm." Khang Đồng Hântươi cười, vẻ tươi cười kia giống như vừa rồi không hề thấy gì hết.Khang Đồng Thành thật lâu sau mới chậm chạp tỉnh lại, nghiêng đầu nhìnKhang Đồng Hân.– "Tiểu Thành, làm sao vậy? Sắc mặt trắng bệch như thế, không khỏesao?" Khang Đồng Hân phát hiện ánh mắt Khang Đồng Thành liền nghiêng đầu, hơikinh ngạc lập tức lo lắng hỏi.Phản ứng như vậy cùng với Khang Đồng Hân bình thường không giống, vừarồi hẳn là không thấy được? Khang Đồng Thành nghĩ trong lòng.– "Không, có chút say xe." Tùy tiện tìm một cái cớ.– "Say xe?" Tựa hồ có chút kinh ngạc, Khang Đồng Hân cao giọng.– "Trước kia em cũng đâu có bị say xe, có phải là khó chịu trong ngườihay không, nói cho chị biết đi?"– "Thật sự không có, chị, có thể là trước đó em có ăn chút gì đó."Khang Đồng Thành vội vàng giải thích, nhìn Khang Đồng Hân nói mấy câu như vậy,sắc mặt như thường, cậu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.– "Ừm! Vậy về sau cẩn thận chút, bên ngoài có nhiều thứ không sạch sẽ."Khang Đồng Hân căn dặn.– "Hàn, muốn lên nhà ngồi một chút hay không?"– "Không được, tôi còn chút việc, phải đi trước." Khương Hàn nói nhưthế, nhìn Khang Đồng Hân xong lại nhìn Khang Đồng Thành rồi mới khởi động xerời đi.Hàn? Đây là lần đầu tiên Khang Đồng Hân gọi Khương Hàn như vậy trướcmặt cậu đi? Khang Đồng Thành giương mắt nhìn sườn mặt Khang Đồng Hân lúc nhìnxe rời đi, tâm tình mới vừa buông lỏng, lại bắt đầu xoắn suýt.Chương 37 – Cầu hônTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaQuả nhiên rất nhanh nội thành cũ liền bắt đầu lục tục dời đi. Lại nóitiếp Lý Quang Vinh Vũ xem như suy nghĩ chu đáo, đến lúc này hắn đã chuẩn bịxong hết những dãy phòng mới, lại đến công ty chuyển nhà bàn việc cung cấp dịchvụ chuyển nhà cho dân cư, phục vụ xem như chu đáo, cũng vì vậy tuy rằng rấtnhiều người không muốn dọn, thậm chí còn tụ tập lại náo loạn một hồi, nhưng màxem thành ý này liền từ bỏ.
Khang Đồng Thành mỗi ngày đến trường nhìn thấy một hộ đang thu dọn, lúc trở vềthì nơi đó đã trở thành khoảng không.
– "Buổi chiều tôi có chút việc, sẽ không đến đón em, trên đường nhớ cẩn thậnđó."
Nhận được điện thoại của Khương Hàn, có chút vội vàng, Khang Đồng Thành cũngbiết Khương Hàn rất bận rộn, vì thế liền ngắt kết nối.
Cất điện thoại vào ba lô sau lưng, Khang Đồng Thành chuẩn bị đón xe bus về nhà.
Mà lúc này, một chiếc xe Chevrolet màu xám bạc ngừng lại bên cạnh cậu, có loạikhí chất trầm ổn bình tĩnh. Khang Đồng Thành hơi nghiêng đầu, liền thấy cửa xehạ xuống. Lý Quang Vinh Vũ từ bên trong ló đầu ra.
– "Thật khéo." Lý Quang Vinh Vũ cười nói, một đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.
Khang Đồng Thành hướng về phía Lý Quang Vinh Vũ hơi gật đầu.
– "Lý tiên sinh."
– "Ha hả, tiểu Thành vẫn khách khí như vậy, đang muốn về nhà sao? Tôi vừa vặncũng muốn đi qua chỗ đó xem tình huống thế nào, mau lên xe, tôi đưa cậu về." LýQuang Vinh Vũ nói xong đã mở sẵn cửa xe.
– "Không cần phiền toái, tôi đi xe bus cũng được rồi!"
Khang Đồng Thành nhìn trạm xe, hiển nhiên cậu vừa bỏ lỡ một chuyến, còn phảichờ nửa giờ sau mới có chuyến tiếp theo.
Lý Quang Vinh Vũ cười khẽ một tiếng liền hỏi:
– "Tiểu Thành, cậu sợ tôi sao?"
– "Không, làm sao có thể!" Khang Đồng Thành hơi giật mình, lập tức trả lời.
– "Ha hả, vậy lên xe đi. Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ làm việc gì xấu." LýQuang Vinh Vũ không khỏi trêu ghẹo nói.
Khang Đồng Thành cũng nhìn ra Lý Quang Vinh Vũ lúc này tất nhiên muốn làm chocậu phải lên xe, trong lòng tuy rằng không muốn, đương nhiên cũng bởi vì KhươngHàn, nhưng cuối cùng vẫn phải xấu hổ nghiêm mặt lên xe.
Nói trắng ra là, từ khi gặp Lý Quang Vinh Vũ ở đây đến nay, anh ta quả thậtchưa biểu hiện cái gì, nếu Khang Đồng Thành quyết tuyệt hoặc cương quyết, dườngnhư cũng không thể được, huống chi Lý Quang Vinh Vũ cơ bản vẫn duy trì phongđộ, khuôn mặt tươi cười, cái gọi là không thể đánh người có khuôn mặt tươi cườilà vậy.
– "Tiểu Thành dường như có chút bài xích với tôi." Khởi động xe, Lý Quang VinhVũ giống như vô tình nói.
– "Không, Lý tiên sinh nghĩ nhiều rồi." Khang Đồng Thành theo quán tính đáplại, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng hơi nhíu mày.
– "Lý tiên sinh, đây không phải đường về nhà tôi!"
Khang Đồng Thành đột nhiên quay đầu, chất vấn nói.
Lý Quang Vinh Vũ lại xem như không hề để ý, thật lâu sau, cho đến khi KhangĐồng Thành muốn đẩy cửa xe mới nói:
– "Tôi chỉ muốn mời cậu đi ăn cơm chiều mà thôi, nhưng mà cách thức mời mọc củatôi là phải đạt được mục đích mới thôi, cho nên... Hy vọng cậu không để tronglòng." Trên mặt như trước là tươi cười nhu hòa.
– "Anh..." Khang Đồng Thành xem như đã biết cái gì là nham hiểm, ngay cả lời phảnđối cũng không biết nên nói cái gì, ngoại trừ tiếp nhận rồi thẹn quá hóa thànhgiận. Cái loại hình tượng thập phần tao nhã trong phút chốc toàn bộ đều biếnthành giả dối.
– "Mau để tôi xuống xe, tôi tự mình trở về." Khang Đồng Thành nhíu mi nói:
– "Chị tôi còn đang chờ tôi ở nhà, tôi không về chị ấy sẽ rất lo lắng."
– "Vậy gọi điện thoại cho cô ấy biết, nói với cô ấy rằng hôm nay cậu cùng bạnra ngoài ăn cơm, cậu lớn như vậy rồi, tôi nghĩ cô ấy sẽ đồng ý." Lý Quang VinhVũ sắc mặt không thay đổi nói.
Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trong lòng nổi lửa, cảm giác như vậy thật sựkhông tốt chút nào, là giống như mạnh mẽ đánh vào bờ tường bằng bông, ngoại trừcàng thêm tức giận, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến người dường như tâm tìnhrất tốt ở bên cạnh.
– "Tôi phải xuống xe." Khang Đồng Thành có chút khó có thể kiềm nén nói.
Lý Quang Vinh Vũ có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nói:
– "Tiểu Thành, làm sao vậy? Tức giận? Bởi vì tôi tự tiện quyết định? Tôi nghĩcậu sẽ đồng ý, dù sao chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi."
– "Tôi..." Khang Đồng Thành cũng phát hiện bản thân tựa hồ phản ứng hơi thái quá,hít một hơi thật sâu nói:
– "Tôi phải về nhà, anh thả tôi xuống chỗ nào cũng được, tôi có thể tự về."
– "Tiểu Thành không muốn ăn cơm cùng tôi đến như vậy sao? Cậu xem trước mặtchính là nhà hàng mà tôi đã đặt chỗ, nếu không đi thì lãng phí lắm, nể mặt tôiđi được không?"
Khang Đồng Thành trừng mắt nhìn Lý Quang Vinh Vũ, chỉ cảm thấy cùng với loạingười này khó có thể nói chuyện, chỉ có thể thở phì phì xoay mặt ra cửa sổ.Đương nhiên chính cậu cũng biết phải thỏa hiệp. Người thanh niên này nhất địnhmuốn ăn bữa cơm này cùng với cậu. Cho dù không phải lần này cũng sẽ có lần sau,nhưng vì cái gì chứ? Là bởi vì mình từ chối làm mất mặt hắn?
"Tích tích tích..." Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ như thế thì đồng thời nhạcchuông di động cũng vang lên.
Khang Đồng Thành nhìn Lý Quang Vinh Vũ liếc mắt một cái sau đó lấy điện thoạira, là Khang Đồng Hân!
Khang Đồng Thành tiếp điện thoại.
– "Chị hai à? Không về sao, vâng, em biết rồi ạ! Chị yên tâm, em sẽ ăn cơm đúnggiờ."
Qua loa ngắt điện thoại, Khang Đồng Thành trong lòng có chút buồn bực, tuy rằngkhông biết phần buồn bực này vì sao mà đến.
– "Xem ra hôm nay tiểu Thành nhất định ăn cơm cùng tôi." Ở một bên nghe KhangĐồng Thành nói chuyện điện thoại, Lý Quang Vinh Vũ tươi cười nói.
Khang Đồng Thành siết chặt điện thoại di động trong tay, thực may mắn chínhmình không phải chân chính là thiếu niên ở tuổi này, nếu không đối mặt với LýQuang Vinh Vũ như vậy, nói không chừng đã ra tay cho anh ta một đấm. Làm cho kẻkhác nghiến răng khó chịu.
Tới nhà hàng mà Lý Quang Vinh Vũ mời cơm, Khang Đồng Thành xuống xe, cậu thậmchí chỉ nghĩ xuống xe xong liền bắt một chiếc taxi rời đi, nhưng hiển nhiên LýQuang Vinh Vũ giống như nghĩ tới điểm này rồi, đem xe dừng ngay gần cửa, đểngười ta giúp đỡ đưa xe vào bãi đậu xe.
Là một nhà hàng theo kiểu Trung Quốc cổ điển, vẻ ngoài cho cảm giác giống nhưkiến trúc lâm viên vùng sông nước Giang Nam, trước mắt Khang Đồng Thành sángngời. Không thể nghi ngờ chỗ này rất lịch sự tao nhã, rèm cửa bằng chuỗi hạtchâu đỏ thẫm trong suốt, hai cột gỗ lim chạm khắc tinh tế, tựa hồ là tạo hìnhhoa lan, đơn giản lại có cảm giác sâu thăm thẳm (đoạn này tui chém đại thôi)
– "Thế nào, có thích không?" Lý Quang Vinh Vũ nghiêng đầu nói với Khang ĐồngThành đang ngó nghiêng đánh giá.
Khang Đồng Thành không tự chủ gật đầu, tuy rằng cậu không tính là học đòi vănvẻ nhưng phong cách như vậy quả thật không tồi.
– "Tiên sinh, xin hỏi mấy người? Đến đại sảnh hay phòng riêng?" Nữ phục vụ dángngười cao gầy lập tức đến chào đón.
– "Tôi đặt trước gian phòng số 206." Lý Quang Vinh Vũ thản nhiên nói, nhưngngay cả như vậy, với cặp mắt hoa đào kia làm cho nữ phục vụ hơi đỏ mặt.
Khang Đồng Thành nhìn một màn này, có chút phản cảm, nhưng mà dĩ nhiên khôngnói gì, nếu bây giờ muốn rời đi, chắc chắn không thể. Nếu đã vào đây, cũng chỉcó thể thuận theo tự nhiên.
Gian phòng cũng là theo phong cách cổ xưa, cùng với phong cách trang trí bênngoài tương tự, chỉ là càng thêm tinh xảo, đến cái bàn cùng ghế gỗ cũng cóthiết kế đặc biệt. Khang Đồng Thành lần đầu tiên nhìn thấy những vật như vậy,những vật này về sau đều phải là ở trong bảo tàng.
Lúc gọi đồ ăn, hai người ngồi chờ, Khang Đồng Thành thi thoảng nhìn những bứchọa cổ trên vách tường, dĩ nhiên cũng là để làm mất đi không khí xấu hổ giữahai người.
– "Anh nhìn tôi làm gì?" Cảm giác được Lý Quang Vinh Vũ nhìn chăm chú mình,Khang Đồng Thành hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ chống cằm, khóe miệng hơi gợi lên nói:
– "Bỗng nhiên phát hiện tiểu Thành thật dễ nhìn."
– "Lý tiên sinh, anh cũng rất dễ nhìn." Khang Đồng Thành không cam lòng yếu thếnói.
– "Ha hả, cảm ơn đã khích lệ." Tựa hồ cảm thấy đấu võ mồm với Khang Đồng Thànhlà chuyện rất thú vị.
– "Sao vậy, vì đột nhiên tôi mời cậu ăn cơm nên tức giận?"
Khang Đồng Thành hừ lạnh một tiếng, xoay người đối mặt với Lý Quang Vinh Vũ.
– "Làm sao như thế được? Được mời ăn cơm, nào có không vui chứ."
– "Ô, vậy sao? Kia..."
– "Thật có lỗi, tôi phải đi toilet." Lý Quang Vinh Vũ đang định làm khó dễ,Khang Đồng Thành bỗng nhiên đứng lên, sau đó đẩy chiếc ghê hơi nặng ra muốn rờiđi.
Đáng tiếc còn chưa đi được vài bước, cánh tay liền bị kéo lại.
– "Anh lại muốn làm gì?" Khang Đồng Thành vung tay.
– "A, tôi đang sợ người khách vất vả lắm mới mời được tới đây bỏ về!" Lý QuangVinh Vũ nhìn thấy bàn tay mình bị vung ra, trong mắt lộ ra chút kỳ dị.
Khang Đồng Thành hừ lạnh một tiếng.
– "Lý tiên sinh yên tâm, nếu đã đến đây, ngài lại mời đồ ăn ngon như vậy, làm saotôi lại không hãnh diện chứ?" Nói như thế liền nghênh ngang mà đi.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn cánh cửa bị khép lại, đêm tay đặt ở bên miệng, đưa lưỡiliếm một chút, động tác này nếu là người khác làm có lẽ có vẻ bỉ ổi, nhưng vớiưu thế về tướng mạo của hắn làm cho động tác cũng trở nên có chút gợi cảm.Giương mắt, ánh mắt kia giống như con sói đói bụng rất lâu rồi...
Lý Quang Vinh Vũ hắn, lần đầu tiên kiên nhẫn săn đón một đứa nhỏ, không thểnghi ngờ là tình thế bắt buộc.
Khang Đồng Thành ra khỏi gian phòng liền thở sâu một hơi, hướng tới toilet điqua.
Nhưng mà lúc này đây, dường như thật không hay ho, còn chưa đi được mấy bước,cậu liền bị người đụng phải một cái lảo đảo. Còn chưa đứng vững lại nghe đượcmột giọng nói có vẻ quen thuộc.
– "Tiểu Thành? Sao em lại ở đây?" Ánh mắt Khang Đồng Thành hướng lên trên nhìn,đầu tiên là dừng lại ở một đôi tay thon dài không tính là non mềm, bởi vì nơiđó, ở ngón áp út có một chiếc nhẫn màu trắng bạc, rồi sau đó dừng lại trên mặt.
– "Chị hai?" Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc kêu lên, cỗ bất an trong lòngkhuếch tán càng thêm nồng đậm.
– "Chị cùng với Hàn đến đây ăn cơm, tiểu Thành sao em lại ở đây?" Khang ĐồngHân nâng tay vuốt tóc mình, chiếc nhẫn chói lọi kia đâm bị thương mắt KhangĐồng Thành.
Khang Đồng Thành không có trả lời, mà là nhìn chằm chằm ngón tay Khang Đồng Hânđến xuất thần.
Dường như giật mình ý thức được cái gì, Khang Đồng Hân xòe bàn tay ra trước mặtmình, rồi sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngượng ngùng.
Khang Đồng Thành cảm thấy trời đất đảo lộn, cầu hôn sao? Lại nhìn lên hai máhạnh phúc của Khang Đồng Hân, có phải nghĩ sai chỗ nào rồi không? Cậu có chútmờ mịt, có chút không biết phải làm sao, ai có thể giải thích cho cậu, rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì?
– "Hôm nay, Hàn cầu hôn chị, có phải có chút đột ngột không, nhưng mà thật sựchị rất vui, tiểu Thành à." Khang Đồng Hân giương mắt, hai mắt đen lấp lánh,ngập nước.
————————–
Đọc xong chương này, thương tiểu Thành ghê gớm, bị sắc lang lừa gạt lên xe còn biết được tin dữ, cậu sẽ làm sao đây?
Chương 38 – Bốn ngườiTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaNhưng vào lúc này, cửa gian phòng bên kia lại mở ra.– "Tiểu Hân, em làm gì lâu vậy?"Vừa vặn bởi vì thị giác bị ảnh hưởng, Khương Hàn không nhìn thấy ngườiđứng bên cạnh Khang Đồng Hân, vì thế liền tiến đến quan tâm hỏi. Nhưng hiểnnhiên sau khi bước được vài bước, chân hắn đột ngột khựng lại, sắc mặt dườngnhư trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.– "Tiểu Thành cũng ở đây à!" Khương Hàn đi đến bên người Khang ĐồngHân, nhìn Khang Đồng Thành nói.Trong ánh mắt Khang Đồng Thành, hiện tại hai người kia song song đứngcùng nhau, hai mắt Khang Đồng Hân hơi ngước lên nhìn Khương Hàn, mà Khương Hàntuy rằng đang nhìn cậu, nhưng khóe miệng mỉm cười dịu dàng kia cùng với hơi thởấm áp quanh thân, hiển nhiên không phải dành cho cậu.Đây là Khương Hàn hay sao? Thật xa lạ!Khang Đồng Thành lui về phía sau từng bước, cậu nguyên bản đứng cáchcửa không xa, liên tiếp lui hai bước, lưng đã chạm đến cửa, gót chân thậm chíkhông cẩn thận vấp phải bậc cửa, gây ra tiếng vang 'phanh'.Không thể nghi ngờ với tiếng động lớn như vậy làm cho Khang Đồng Hânđang đắm chìm trong hạnh phúc lấy lại tinh thần.– "Tiểu Thành, em làm sao vậy? Sắc mặt thật trắng quá?" Trong giọng nóitràn ngập lo lắng.Đúng vậy, chỉ là tiếng động như vậy làm cho cậu cùng Khương Hàn khôngcó cách nào đứng cùng một phía, nhưng kết quả, thật sự chỉ là diễn trò hay sao?Diễn trò cũng chân thật như vậy, Khương Hàn, em căn bản không thể phân rõ cáigì là giả, cái gì là thật!Nếu có thể, Khang Đồng Thành thậm chí rất muốn đi đến trước mặt KhươngHàn, lớn tiếng chất vấn, việc này rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng mới nói yêumình, vì cái gì lại cầu hôn Khang Đồng Hân? Chỉ đơn thuần là trả thù mà dùngđến biện pháp này, có từng suy nghĩ đến cảm thụ của cậu hay không?Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng phải tận mất chứng kiến người mình yêu thânmật với người khác, trái tim cậu cũng không thể chịu đựng nổi.– "Em..." Khang Đồng Thành há miệng thở dốc, lại không biết nên nói nhưthế nào.– "Sao cậu lại đứng ở đây? Không phải nói muốn đi toilet sao? TiểuThành!" Cánh cửa phía sau Khang Đồng Thành bỗng nhiên mở ra, từ bên trong LýQuang Vinh Vũ nhìn ra có chút kinh ngạc hỏi, sau đó giương mắt nhìn hai ngườitrước mặt Khang Đồng Thành, trên mặt tựa hồ xuất hiện biểu tình đã hiểu.– "Không ngờ có thể gặp được Khương tiên sinh ở đây, thật sự là vinhhạnh." Lý Quang Vinh Vũ đi ra, đứng trước mặt Khương Hàn, vừa vặn chặn trướcKhang Đồng Thành, vươn cánh tay ra, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười.Khương Hàn vẻ mặt ôn hòa vươn tay, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lập tứcbuông lỏng ra, nhìn như lễ phép nhưng trong đó tràn ngập lạnh lùng.Loại cảm giác này, Lý Quang Vinh Vũ hơi giương mắt nhìn người đàn ôngtrước mắt so với mình cao hơn một chút, cũng không nhớ rõ bản thân đắc tội anhta khi nào, nhưng theo sự nhạy bén của hắn, hắn có thể cảm giác được địch ý củangười đàn ông này, thậm chí anh ta cũng không thèm che giấu, đó hoàn toàn làkhiêu khích.– "Lý tiên sinh cũng ở đây cùng với tiểu Thành à!" Khang Đồng Hân đilên phía trước, cười hỏi. Lý Quang Vinh Vũ chỉ gặp cô có một lần, nhưng mà đốivới con người này, ấn tượng của cô cũng không tốt cho lắm.Lý Quang Vinh Vũ gật đầu.– "Mời tiểu Thành ăn bữa cơm! Tôi cùng với tiểu Thành có thể xem nhưbạn bè."– "Ha hả, vậy thật tốt." Khang Đồng Hân cười cười vuốt những sợi tóclòa xòa trước mặt. Không thể nghi ngờ chiếc nhẫn kim cương lớn kia lại lộ ratrước mắt Lý Quang Vinh Vũ.Lý Quang Vinh Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn kia, tươi cười càng thêm sâu.– "Trước tôi có nghe nói, Khương tiên sinh bị một ngươi nào đó bắt làmtù binh, từ nay về sau không còn lưu luyến những cuộc vui, làm bao thiếu namthiếu nữ khóc hết nước mắt, lần này xem ra tôi đã được diện kiến, thật đúng làtrăm nghe không bằng một thấy, Khang tiểu thư quả nhiên xinh đẹp đoan trang,cùng Khương tiên sinh thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ!" Lý Quang Vinh Vũnhẹ nhàng nói, huống chi hắn không cố ý lấy lòng, lời này nói ra miệng lạikhông hề vấp váp chút nào, giống như lời phát ra từ chân tâm.Khang Đồng Hân đỏ mặt– "Lý tiên sinh quá khen rồi." Không có một cô gái nào lại chê lờikhen, đặc biệt là đối với nhan sắc của bản thân.– "Tiểu Thành muốn tới gian phòng của chúng tôi không?" Lúc này KhươngHàn bỗng nhiên mở miệng nói, sắc mặt hắn vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt cũng lộ ralạnh lùng.Khang Đồng Thành lúc này mới giương mắt nhìn Khương Hàn, nhưng chỉtrong chốc lát liền nhìn sang chỗ khác, cậu sợ ánh mắt sẽ biểu lộ cái gì đókhông nên biểu lộ.– "Việc này làm sao được, thật vất vả tôi mới mời được tiểu Thành đến.Khương tiên sinh cùng Khang tiểu thư tình nồng ý mật như vậy, tôi nghĩ tiểuThành cũng không muốn đi làm bóng đèn đâu!" Lý Quang Vinh Vũ trách móc nói.– "Tiểu Thành?" Khương Hàn không để ý tới lời nói của Lý Quang Vinh Vũ,vẫn nhìn chăm chú vào Khang Đồng Thành, gọi.Khang Đồng Hân giương mắt nhìn Khương Hàn ở bên cạnh, rồi sau đó đưamắt nhìn về phía em trai đang cúi đầu.– "Tiểu Thành là em trai tôi, dĩ nhiên cũng là em trai của Hàn, sao lạigọi là bóng đèn được?" Khang Đồng Hân xấu hổ nói, hai má ửng đỏ, cô hiển nhiênvẫn còn đắm chìm trong vui sướng khi được cầu hôn.Ba người đều nhìn phản ứng của Khang Đồng Thành nhưng cậu vẫn một mựccúi đầu. Hai tay cậu nắm chặt, không biết suy nghĩ cái gì.Hiện tại những ánh mắt kia giống như dao nhọn cứa vào lòng cậu, cậuchưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù của Khương Hàn thế nhưng là như vậy, cậukhông biết... Tuyệt không biết! Nhưng mà dù có biết đi nữa thì làm sao có thểngăn cản được. Như vậy sau khi trả thù thì thế nào? Bọn họ có thể thanh thảnbình ổn mà sống khi Khang Đồng Hân trầm luân trong hạnh phúc hay không? Cậu làmkhông được! Nhưng hiện tại cậu cũng không làm được cái gì, cậu không có nănglực, Khương Hàn nói yêu cậu, nhưng cậu không hiểu được suy nghĩ trong lòngKhương Hàn.Đối với tình yêu, cậu bỗng nhiên thật mê mang, thật sự là yêu hay sao?Nếu yêu có thể dễ dàng nói với người khác lời tâm tình, thậm chí lời cầu hônhay sao?– "Em không quấy rầy chị hai... cùng anh rể! Em với Lý tiên sinh đã hẹnrồi, không thể không giữ lời. Em đi toilet trước."Khang Đồng Thành nói thế, không nhìn ai ở đây nữa, vội vàng rời khỏi.Đã ở bên cạnh Khương Hàn nhiều năm, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của hắnnhưng giờ đây cậu không biết trong lời nói kia có chứa cái gì hay chỉ là cậusuy nghĩ như vậy!– "Ha hả, tôi cũng không quấy rầy hai vị, tôi đi vào chờ tiểu Thànhquay lại." Lý Quang Vinh Vũ nói xong liền lách người đi trở về gian phòng, lúcđóng cửa lại, hắn mỉm cười hướng Khương Hàn.– "Hàn, chúng ta đi thôi!" Khang Đồng Hân giữ chặt tay Khương Hàn, thảnnhiên nói. Cũng bước được vài bước rồi mà Khương Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, vìthế liền quay đầu lại, kinh ngạc nói.– "Hàn?"Khương Hàn lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, tươi cười với KhangĐồng Hân.– "Đi thôi!"Khang Đồng Thành đi vào toilet, hiện tại trong toilet không có người.Trên bồn rửa tay, cậu không ngừng dùng nước vẩy lên mặt. Một phần nước chảyxuống, một phần theo đường cong khuôn mặt chảy xuống cổ.Ở trong chiếc gương phía trên bồn rửa tay phản chiếu rõ ràng hình ảnhphóng đại một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hai mắt đỏ bừng, mũi cũng đỏbừng. Thời tiết đầu mùa xuân, nước vẫn rất lạnh, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấyhai má đều chết lặng, rồi sau đó bắt đầu nóng lên, cảm giác muốn xuất huyếttrên mặt.Cậu nghĩ đến bọn họ ở cùng nhau, lại không nghĩ đến có nhiều chuyện kỳthật đều vẫn là dây dưa. Cậu vẫn nghĩ mình cùng với người mình yêu lại được gặpnhau một lần nữa là thật may mắn.Nếu như có kiếp sau, trên người cậu hẳn là có nghiệm chứng khắc sâu (?)Nhưng nếu có kiếp sau, thật sự có thể giống như kiếp trước bình thườngở chung hay sao? Là cậu thay đổi, hay Khương Hàn? Có lẽ hai người cũng khôngthể có bộ dáng giống như trước.Y Lương trước kia cái gì đều không có, chỉ có Khương Hàn. Khương Hàntrước kia, cái gì cũng đều có, chỉ thiếu dịu dàng. Cho nên bọn họ rất thích hợpvới nhau. Nhưng hiện tại, Khang Đồng Thành có chị hai dịu dàng Khang Đồng Hân,mà Khương Hàn cũng có nhiều hơn một phần cảm tình, chính là thù hận!Bọn họ thật sự có thể ở cùng một chỗ sao? Đây là vấn đề thật lớn!Lấy một đoạn khăn giấy, lau khô nước trên mặt, trên mặt tuy rằng đã khônhưng tóc vẫn ướt một mảnh, vẫn chật vật như trước.Khang Đồng Thành đối gương cười cười, người trong gương cũng cười,nhưng tươi cười kia lại vô cùng chua sót. Cậu là bị động, nhưng không phảikhông hề lựa chọn đường sống.Đi ra khỏi toilet, Khang Đồng Thành hít sâu một hơi.
—————————-
Tui mà là tiểu Thành thì sẽ ko im lìm như vậy đâu, thằng bé này thật sự quá hiền lành rồi aizz!
Chương 39 – Rối gỗTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaĐi vào phòng, Khang Đồng Thành liền cảm giác được ánh mắt sáng quắc,cậu vô ý xem nhẹ ngồi xuống ghế. Chiếc ghế có chỗ dựa rất cao khiến cho cậu cóthể thả lỏng dựa vào, hiện tại cậu rất cần một chỗ dựa.
Lý Quang Vinh Vũ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nản lòng của Khang Đồng Thành, trênmặt lộ ra vẻ tươi cười.
– "Chị cậu thật đúng là tìm được một con rùa vàng nha!" Lý Quang Vinh Vũ cảmthán nói, hai mắt không hề chớp nhìn biến hóa trên mặt Khang Đồng Thành.
Sắc mặt Khang Đồng Thành không hề thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu, rồi sau đó gậtgật, cũng không có nói gì, hay nói khác đi giờ đây cậu không còn sức lực để nóichuyện.
– "Nhưng mà làm em trai, tiểu Thành, vì sao nhìn cậu có vẻ không vui? Có thểnói cho tôi biết tại sao không?" Giọng nói của Lý Quang Vinh Vũ nhu hòa giốngnhư mê hoặc lòng người, làm cho kẻ khác muốn nói hết ra, nhưng đối với KhangĐồng Thành, những suy nghĩ trong lòng cậu có chết cũng sẽ không lộ nửa phần,nên hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng.
Hơi hơi lắc đầu, Khang Đồng Thành ngồi thẳng lên, đưa tay rút khăn ăn lau nướctrên mặt. Mà lúc này đồ ăn mà bọn họ gọi cũng được đưa lên bàn, đồ ăn kiểuTrung Quốc được bày biện trong bát đĩa cũng cực kỳ đặc sắc, đũa trúc màu trắng,bát sứ Thanh Hoa. Cùng với trang trí ở nơi này càng hợp nhau, càng làm tăngthêm sức hấp dẫn.
– "Ăn chút gì đó đi, tâm tình sẽ tốt lên." Lý Quang Vinh Vũ nói xong gắp mộtđũa rau trộn để vào bát của Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành chỉ cúi đầu yên lặng ăn, giống như máy móc.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn dáng vẻ của cậu, vẻ mặt có chút kỳ dị, hoặc là nói nguyênbản mang theo chút tò mò tìm hiểu, hiện tại lại mang theo chút đau lòng.
Hắn rất thích thiếu niên này, chẳng qua thiếu niên hiển nhiên không có đơn giảnnhư hắn tưởng tượng. Người như Khương Hàn không phải thiếu nam thiếu nữ ở khudân nghèo có thể với tới, huống chi còn là hai chị em.
Một bữa cơm trầm mặc, Khang Đồng Thành trong lòng thực loạn, bất quá một bữacơm này Lý Quang Vinh Vũ cũng không lên tiếng nữa, trầm mặc gắp rau cho cậu,điểm này làm cậu có chút kinh ngạc. Dù sao phản ứng vừa rồi của cậu cũng khá thấtthường, người như Lý Quang Vinh Vũ không thể không nhìn ra manh mối.
Ăn no, có lẽ sau khi ăn no đường huyết lên cao, tâm tình Khang Đồng Thành tốtlên rất nhiều. Chỉ là phần tích tụ trong lòng không thể tiêu tán, vẫn đè nặngtrầm trọng.
– "Ăn no chưa?" Lý Quang Vinh Vũ cười hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu, trong mắt không hề che dấu tò mò cùng nghi vấn.
– "Muốn hỏi tôi vì sao không tiếp tục hỏi nữa?" Lý Quang Vinh Vũ làm như hiểurõ Khang Đồng Thành nghi hoặc liền hỏi.
Khang Đồng Thành sửng sốt, có chút do dự gật đầu.
– "Có lẽ bởi vì tôi là quân tử, cho nên khó có được lúc hồ đồ." Lý Quang VinhVũ nói như thế liền đứng lên.
Khang Đồng Thành không hiểu gì nhưng cũng đứng lên theo.
– "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
Khang Đồng Thành đi theo Lý Quang Vinh Vũ, lúc đi ra cửa, cậu nhìn thoáng quaphòng bên cạnh. Cậu không biết Khương Hàn ở phòng nào, cũng không biết bọn họđã đi hay chưa, nhưng cứ quay đầu lại nhìn, loại sự tình này không ai có thểkhông để tâm!
– "Bọn họ hẳn là đã đi rồi." Lý Quang Vinh Vũ xoay người... nói.
Nhưng Khang Đồng Thành như trước vẫn nhìn mấy dãy hành lang.
Lúc đi ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã đen thẫm, đêm nay sắc trời cũng không tốt,tối đen như mực, giống như sắp mưa, nặng nề đến khó thở.
Mùa xuân trời mưa là chuyện thường, nhưng lúc này, Khang Đồng Thành không hiểusao có cảm giác áp lực.
– "Đừng nhìn nữa, đi thôi! Gió mây là chuyện của trời, không phải chúng ta cóthể khống chế được." Lý Quang Vinh Vũ nói xong, lấy chìa khóa, lên xe, cũng đẩycánh cửa bên kia ra.
Khang Đồng Thành gục đầu xuống, cũng lên xe ngồi.
Ánh đèn đường màu hồng nhạt ở ngã tư đường đã sáng lên, nhiều điểm lấp lánh ánhtrên cửa xe, có hình dáng mơ hồ, cảm giác cũng mơ hồ. Dường như tình yêu củaKhang Đồng Thành đối với Khương Hàn, rất mơ hồ!
Nếu có thể, cậu cầu mong được cả đời ở cùng bên Khương Hàn đến đầu bạc rănglong, đáng tiếc bọn họ gặp nhau quá muộn, cậu sinh ra quá muộn, đáng tiếc vìchưa bao giờ thành sự thật.
Lúc xe tới cửa nhà trọ, Lý Quang Vinh Vũ lại giữ cửa khóa.
Khang Đồng Thành quay đầu lại trừng hắn.
– "Anh muốn làm gì nữa?"
– "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề." Lý Quang Vinh Vũ đã không còn tươi cười,ngược lại là nghiêm túc nói. Cái miệng nhỏ nhắn của hắn với đôi môi khá dày,lúc nói chuyện có vẻ gợi cảm nói không nên lời.
– "Cái gì?" Hiển nhiên không có tâm tư tiếp tục gây sức ép, Khang Đồng Thànhcuối cùng ngồi thẳng hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ tựa hồ suy nghĩ sâu xa một lát, mới nói:
– "Cậu thích Khương Hàn?!"
Thân thể Khang Đồng Thành ngẩn ra, tuy rằng Lý Quang Vinh Vũ nói chính là mộtvấn đề, nhưng phần bình tĩnh trong khẩu khí kia cũng có thể xem nhẹ.
Khang Đồng Thành nhếch môi, cậu biết đã bị nhìn thấu mất rồi, nhưng không ngờLý Quang Vinh Vũ lại hỏi trực tiếp như vậy.
Há miệng thở dốc, cũng không biết nên trả lời thế nào. Đáp án rất đơn giản, lạikhông thể nói nên lời.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn Khang Đồng Thành do dự, lại bỗng nhiên nở nụ cười.
– "Quên đi, tôi hiểu rồi." Nói như thế đã mở khóa cửa xe.
Khang Đồng Thành muốn hỏi anh hiểu được cái gì, nhưng mà cuối cùng cũng khôngmở miệng liền đẩy cửa xe, xuống xe.
– "Tiểu Thành." Lý Quang Vinh Vũ lại gọi một tiếng.
Khang Đồng Thành có chút không kiên nhẫn xoay người lại.
– "Kỳ thật tôi cũng không sai." Lý Quang Vinh Vũ hơi khiêu đôi mắt hoa đào,cười nói.
Khang Đồng Thành mới đầu còn có chút không rõ, đợi đến khi hiểu được, lại thấylạnh cả người. Lý Quang Vinh Vũ đã lái xe rời đi. Ý tứ vừa rồi của hắn không cókhả năng không rõ, nhưng sao lại thế được?
Lúc mở cửa nhà, Khang Đồng Hân đã ở trong, thấy cửa bị mở liền ra đón, nói:
– "Tiểu Thành, em đã về rồi, mưa bên ngoài có lớn không? Vừa rồi nhìn thấy sắcmặt của em không tốt, không có việc gì chứ?"
Khang Đồng Thành vừa cởi giày vừa phe phẩy đầu, cậu bây giờ còn không có dũngkhí đối diện với Khang Đồng Hân.
– "Tiểu Thành, em đang giận chị hai sao? Chị không nói chuyện giữa chị vàKhương tiên sinh cho em là sợ em hiểu lầm, chị không phải ham mê hư vinh, làthật sự yêu Khương tiên sinh, cho nên hy vọng tiểu Thành có thể chúc phúc chochị." Khang Đồng Hân chân thành nói, thậm chí trong giọng nói pha lẫn chút nghẹnngào cùng khẩn cầu.– "Tiểu Thành, em là người thân duy nhất của chị, chị hy vọng giữachúng ta không có bí mật, chị hy vọng chúng ta có thể làm một đôi chị em vuivẻ."Khang Đồng Hân đi về phía trước ôm lấy đầu Khang Đồng Thành, nước mắtrơi xuống trên sàn nhà, những giọt nước mắt kia vừa vặn ở ngay tầm nhìn củaKhang Đồng Thành giống như đánh vào ngực, ẩn ẩn đau đớn.
– "Em... Em biết, chị hai, em thật vui mừng vì chị hai có thể tìm được chỗ dựatốt!" Khang Đồng Thành hít sâu một hơi.
– "Hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Khang Đồng Hân buông lỏng Khang Đồng Thành.
– "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi." Lấy tay lau nước mắt, Khang Đồng Hân mỉm cười.
– "Có thể được chúc phúc của em, chị rất vui, thật sự đó, tiểu Thành."
Thẳng đến khi Khang Đồng Thành đi về phòng mình, lúc lưng dán lên cửa, cậu mớithở ra thật sâu. Lời nói của Khang Đồng Hân giống như một cây châm, châm vàolòng cậu. Đâm đến đau đớn, không có cách nào lảng tránh.
Chị ấy là một người chị tốt, nhưng chù dù như vậy cậu cũng không thể thản nhiênchấp nhận chuyện người yêu của mình cầu hôn chị ấy.
Di động đặt ở đầu giường lúc này bỗng nhiên rung lên, cũng kéo theo tâm tìnhcủa Khang Đồng Thành mãnh liệt gấp gáp.
Di động này tuy rằng là mua, nhưng Khang Đồng Thành rất ít khi để bên người, đasố là để trong phòng. Mà hay gọi điện tới, ngoài Khang Đồng Hân cũng chỉ có mộtngười...
Đi đến bên tủ đầu giường, màn hình lúc sáng lúc tối ẩn hiện hai chữ Khương Hàn,nhưng Khang Đồng Thành không có dũng khí vươn tay, đúng vậy, không có dũng khí.Cậu thậm chí ngay cả xem hai chữ kia cũng không có dũng khí.
Một bàn tay gắt gao nắm chặt đặt ở bên người, nới lỏng rồi nắm chặt, nắm chặtlại nới lỏng.
Ngay lúc Khang Đồng Thành cuối cùng đưa tay ra, di động kia lại ngưng bặt.Khang Đồng Thành liền sững sờ.
"Ong ong..." Quả thật không cần thiết một lát lại vang lên.
Nhấn nút nghe kề bên tai.
– "Hiện tại em đang ở đâu?" Khương Hàn ở bên kia khẩu khí không tốt hỏi. Cáiloại tức giận này cho dù ở khoảng cách xa, thông qua điện thoại truyền tới lạirõ ràng đến như vậy.
– "Ở nhà." Khang Đồng Thành thản nhiên đáp, cậu co người ngồi ở mép giường,giọng nói rất thấp.
Đầu bên kia nghe một tiếng hít sâu thật rõ ràng.
– "Vì cái gì không nghe lời tôi? Tôi đã nói không được tiếp cận Lý Quang VinhVũ... Vì cái gì không nghe lời!"
Khang Đồng Thành không biết trả lời thế nào, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, dùnghai bàn tay che mắt, trong phòng không có bật đèn, ánh sáng duy nhất chính làchiếc di động cùng với ánh sáng từ đèn đường ảm đạm xuyên qua bức màn chưa baogiờ kéo kín.
– "Vì cái gì không nói cho em biết?" Giọng nói của Khang Đồng Thành khô khốc.
– "Cái gì?" Đầu bên kia hiển nhiên không có nghe được.
– "Vì cái gì không nói cho em biết chuyện cầu hôn?" Khang Đồng Thành lại nói,giọng nói khàn khàn như trước, lộ ra một vẻ cuồng loạn.
– "Tiểu Thành... Tôi..."
'Tích' một tiếng, Khang Đồng Thành ngắt kết nối, vấn đề này kỳ thật căn bảnkhông cần hỏi, đáp án đã ở trong lòng cậu.
Cậu biết Khương Hàn đối với cậu có lẽ là yêu, nhưng càng nhiều chính là chiếmgiữ. Hoàn toàn muốn làm chủ. Cho nên vẫn xem cậu như là con rối gỗ, căn bảnkhông cần phải biết cậu muốn làm cái gì, vì cậu làm cái gì. Bởi vì đối vớiKhương Hàn, rối gỗ chỉ cần ở trong tay của hắn thì tốt rồi!
Nhưng giờ phút này đây, con rối gỗ của hắn có lẽ có được nhiều thứ ở trên thếgiới này, cho nên liền bất an, cũng có lẽ nó học được rất nhiều cũng có khảnăng lý giải mọi thứ, cũng có lẽ chính là... ghen!Chương 40 – Hỗn loạnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaSáng sớm ngồi trước bàn ăn, nghe tiếng động cơ xe vang lên rồi sau đórời đi. Khang Đồng Thành dùng thìa khuấy chén cháo hoa trên bàn, một chút cũngkhông muốn ăn.Hiện tại cậu hẳn phải đi ra ngoài, như vậy có thể tránh được KhươngHàn, nhưng mỗi khi muốn đứng lên, trong lòng lại do dự, cậu muốn nghe KhươngHàn giải thích, cũng hy vọng có thể làm cho bản thân an tâm, nhưng dưới tìnhhuống như vậy, đặc biệt đối tượng là Khang Đồng Hân, cậu liền không thể bìnhtĩnh.Cuối cùng ngẩn người không biết qua bao lâu, nghe được tiếng ô tô dừngphía dưới lầu, Khang Đồng Thành đứng lên. Cậu biết nếu bây giờ cậu không đixuống dưới, Khương Hàn sẽ đi lên, cho nên bất kể thế nào cậu đều không thể trốnthoát.Trốn tránh cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, đây là lời trướcđây Khương Hàn đã nói.Dưới lầu, Khương Hàn đã ra khỏi xe, đang đứng dưới cầu thang đi lên,Khang Đồng Thành chậm rãi đi ra, hơi cúi đầu, dường như đang nhìn từng bướcchân, lại dường như mang theo chút ít uể oải.– ".... Tiểu Thành!" Khương Hàn gọi một tiếng, tiếng nói không lớn, cũnglàm cho Khang Đồng Thành ngẩng đầu lên. Dường như khóe miệng mỉm cười, cũng tựahồ như không có.Khương Hàn chỉ cảm thấy tươi cười của thiếu niên vẫn giống như lúctrước chính mình mới gặp cậu, ít lời, dịu ngoan, lúc nghe những lời đồn đãinhảm nhí trong nhà, cũng là như thế, miễn cưỡng tươi cười.Khương Hàn nhất thời không biết nói sao, ngày hôm qua sau khi ngheKhang Đồng Thành nói câu kia, hắn cũng bị kinh hoảng, Khang Đồng Thành chưa baogiờ dùng thái độ như vậy nói với hắn, hoặc là ở trước mặt hắn từ trước đến nayKhang Đồng Thành đều là dáng vẻ dịu ngoan vâng lời.Ngồi ở trên xe, hai người đều không nói gì, Khương Hàn cũng không vộikhởi động ô tô, mà đưa tay đặt phía sau lưng Khang Đồng Thành, bàn tay chậm rãivuốt ve.Lặng im thật lâu sau, Khang Đồng Thành cuối cùng cố gắng lấy dũng khínói:– "Có thể bỏ qua được không? Bỏ qua việc báo thù, hiện tại Khang ĐồngHân cũng không phải cái người trước kia đã hại anh, chị ấy thậm chí là ngườiyêu anh, hãy buông tha cho chị ấy đi!"Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành, hai mắt ẩn tình, thật lâu sau, lắcđầu.– "Tiểu Thành, em không hiểu, có một số việc ở trong lòng tích tụ đãlâu, dù biết việc đó không đúng, nhưng không có khả năng buông tha dễ dàng nhưvậy, tôi chỉ hy vọng em có thể tin tưởng tôi, người Khương Hàn yêu, chỉ có em,Y Lương." Khương Hàn trịnh trọng nói, thái độ rất kiên quyết.– "Chẳng lẽ... Sẽ không thể buông tay hay sao? Chúng ta hiện tại khôngtốt sao?" Khang Đồng Thành lại hỏi, hiển nhiên cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩtới dáng vẻ Khang Đồng Hân khóc ôm lấy cậu, thậm chí nghĩ đến dáng vẻ Khang ĐồngHân sau khi biết được sự thật, có lẽ như vậy thật quá tàn nhẫn, trên thế giớinày Khang Đồng Hân cũng không có hại Khương Hàn, cô vô tội.Khương Hàn xoay mặt Khang Đồng Thành đối diện với chính mình.– "Em có biết lúc tôi mới sinh ra tại thế giới này một lần nữa có cảmgiác thế nào hay không?"Khang Đồng Thành lắc đầu, cậu biết Khương Hàn không giống cậu, KhươngHàn vẫn là Khương Hàn, một lần nữa được sinh ra, một lần nữa lớn lên, chỉ làmang theo trí nhớ khi trước mà thôi.– "Mờ mịt..." Khương Hàn thở dài.– "Tôi không biết việc này rốt cuộc là cái gì? Một lần nữa sống lạicũng không có ý nghĩa gì đối với tôi, khi đó không có em, mà tâm nguyện duynhất ở đời trước của tôi chính là em, tôi đã sống qua bảy mươi tuổi, trừ em ratôi chẳng muốn gì nữa. Chỉ là, sau khi sống thêm một lần, vẫn không có em,chúng ta vẫn ở khoảng cách 50 năm chênh lệch, tôi không biết, việc này rốt cuộccó ý nghĩa gì... Tôi thậm chí cảm thấy đối mặt với một Y Lương xem tôi là mộtngười lạ, căn bản không thể tiếp thu được..."Khang Đồng Thành nghe Khương Hàn nói một đoạn dài, trong lòng chua sót.– "Thậm chí có vô số lần tôi muốn chết đi, như vậy có lẽ có thể gặp lạiem... Nhưng em có biết, tôi không phải là một người có thể tự sát, như vậy rấtyếu đuối, cho nên tôi cần có lý do để tiếp tục sống."Khương Hàn nói như thế, hít thật sâu một hơi, kéo bàn tay Khang ĐồngThành đặt lên trên ngực mình."Nơi này hơn hai mươi năm qua đều là phần thù hận kia, bây giờ đã gầntrả được thù, liền rất khó buông tay."Khang Đồng Thành kinh ngạc nhìn Khương Hàn, chắc chắn lần này KhươngHàn đã rất thẳng thắn với cậu, nhưng cũng nói cho cậu, hắn nhất định muốn báothù, mặc kệ Khang Đồng Hân trước mặt có phải như trước kia hay không, đều khôngthể thay đổi.Thở dài trong lòng, dường như đã hiểu được nỗi khổ trong lòng KhươngHàn, nhưng như vậy...Lúc Khương Hàn chuẩn bị khởi động xe, lại bỗng nhiên xoay đầu qua, nhìnchăm chú Khang Đồng Thành thành thực nói:
– "Cách Lý Quang Vinh Vũ xa một chút, được chứ?"Khang Đồng Thành gật đầu, cắn đôi môi có chút khô khốc. Cậu nghiêng đầunhìn phía ngoài cửa sổ, cảm giác được xe khởi động. Nói đến Lý Quang Vinh Vũ,dù Khương Hàn không nói, cậu cũng sẽ làm như vậy, dù sao cảm giác Lý Quang VinhVũ cho cậu có chút nguy hiểm kỳ dị...– "Chuyện chỗ ở thế nào rồi?" Khương Hàn nói.Khang Đồng Thàn có chút kinh ngạc, cậu đã quên mất chuyện này.– "Hôm nay em phải lên xin."– "Không nói cũng không sao, trực tiếp đến ở chỗ tôi." Khương Hàn thảnnhiên nói.– "Vâng." Khang Đồng Thành tuy là đồng ý nhưng cũng muốn đến trường họcxin ở lại, tuy rằng Khang Đồng Hân rất ít khi đến trường học của cậu nhưng nếucô muốn dọn ra ngoài, nếu có sẵn một chỗ ở, ít nhất có thể ứng phó một chút.Nói đến để còn có cớ mà lừa gạt.– "Anh thật sự muốn kết hôn với chị ấy?"Trong lòng vẫn nghẹn một vấn đề đã lâu, Khang Đồng Thành cuối cùng hỏira miệng lúc ô tô dừng lại.– "Em cảm thấy thế nào?" Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành hỏi.Khang Đồng Thành lắc đầu, cậu không biết.Khóe miệng Khương Hàn hơi cong lên, bàn tay ôm lấy hai má Khang ĐồngThành.– "Tiểu Thành là đang ghen?"Sau đó nghiêng người hôn nhẹ lên má Khang Đồng Thành.– "Nếu tôi yêu em thì làm sao kết hôn cùng người khác được? Đi thôi, đihọc không nên đến muộn!"Nói như thế vẫn không tự kiềm chế được hôn lên môi Khang Đồng Thành mộtcái.Khang Đồng Thành gật đầu, liền xuống xe, nhìn Khương Hàn lái xe đi rồimới xoay người đi vào trường, cũng không nghĩ tới vừa xoay người lại đã gặpngay Lăng Hạo Triết đứng ở cổng, vẻ mặt lạnh băng nhìn cậu.– "Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Lăng Hạo Triết lạnh lùng nói.Khang Đồng Thành sửng sốt, đối với sắc mặt của Lăng Hạo Triết, cậukhông quen lắm, quá mức lạnh lẽo, mất đi hơi thở vui tươi vốn có. Nhưng vẫn đitheo phía sau Lăng Hạo Triết.Trong vườn trường tuy rằng có người bàn tán xôn xao nhưng hiển nhiênviệc thích thú với cái mới thường chóng qua, đa số chỉ nhìn rồi lướt qua haingười mà thôi. Dù sao Khang Đồng Thành cùng với Lăng Hạo Triết tuy rằng thânmật nhưng vẫn chưa làm chuyện gì khác người.Như trước dừng lại ở bên hồ, Lăng Hạo Triết xoay người, khí thế hùng hổkhác hẳn so với ngày thường.– "Tôi đã nghe chuyện Khương Hàn cầu hôn chị cậu!?" Lăng Hạo Triết nói:– "Chuyện này cậu biết không?"Khang Đồng Thành ngẩng đầu, thần tình kinh ngạc, bất quá là chuyện mớihôm qua, Lăng Hạo Triết sao lại biết được.– "Làm sao cậu biết?"– "Nói như vậy là cậu cũng biết?" Không có trả lời câu hỏi của KhangĐồng Thành, hiển nhiên Lăng Hạo Triết càng thêm kinh ngạc vì Khang Đồng Thànhlại biết.– "Nếu cậu đã biết, vì cái gì còn muốn ở cùng người đàn ông đó? Mới trởthành tình nhân có khoảng một tuần mà hắn có thể cầu hôn chị của cậu rồi, điềunày chứng minh... Hắn thực sự yêu chị của cậu." Lăng Hạo Triết hơi cường điệu,giống như muốn dùng lời nói làm cho Khang Đồng Thành tỉnh lại.– "Tôi..." Khang Đồng Thành không biết nên nói như thế nào, chuyện nàycăn bản không thể giải thích rõ ràng.Lăng Hạo Triết lại nắm bả vai Khang Đồng Thành.– "Tiểu Thành, tôi cũng không hy vọng cậu chấp nhận tình cảm của tôi,chỉ hy vọng cậu đừng trầm mê nữa, người đàn ông kia thật sự không đáng để cậu yêu."Lăng Hạo Triết chân thành nói làm kẻ khác không thể cự tuyệt.Khang Đồng Thành trầm mặc, nhìn chăm chú Lăng Hạo Triết thật lâu, sauđó thở dài.– "Có một số việc cậu sẽ không hiểu được..." Sau đó xoay người rời đi,chuyện của cậu với Khương Hàn, không phải nói mấy câu có thể giải thích rõràng, mà cậu cũng không tính giải thích làm gì.Lăng Hạo Triết nhìn bóng dáng Khang Đồng Thành, nắm chặt nắm tay, cảkhuôn mặt đều vặn vẹo, thật sâu sau liền nghe phịch một tiếng, một đấm đánh vàothân cây bên cạnh.Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt những ngày qua, cũng gầy yếu đinhiều, hai mắt quầng thâm thật sâu, đều là vì cái người vừa rời đi kia... Nhưngkhông hề có một chút hiệu quả. Người kia hoàn toàn không có chú ý tới!Uể oải cúi thấp đầu, bị vỏ cây thô ráp gây ra một vết thương, miệng vếtthương chậm rãi nhỏ máu, rơi trên đám cỏ dưới chân cậu, đỏ tươi...Chương 41 – Ăn cơmTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Thành xin vào ký túc xá cần được xét duyệt trong ba ngày,cũng vừa vặn trong ba ngày đó bọn họ chuyển nhà.
Hôm nay cuối tuần, thời tiết vô cùng tốt, đã có cảm giác của mùa xuân ấm áp,Khang Đồng Thành rời giường lại nghe ngoài cửa có tiếng vang lẹp xẹp, liền mởcửa. Hôm nay cậu thức dậy không tính là sớm, thường lệ thì Khang Đồng Hân đã đilàm rồi. Mở cửa ra, liền thấy Khang Đồng Hân dang ở ngoài đi tới đi lui.
– "Chị hai, hôm nay không đi làm sao?" Khang Đồng Thành lên tiếng hỏi.
– "Em dậy rồi à, tiểu Thành, điểm tâm ở trong nồi còn nóng đó, em mau rửa mặtchải đầu rồi ăn đi! Chị xin bà chủ cho nghỉ một bữa, không phải hai ngày nữachúng ta phải chuyển đi rồi sao? Vẫn muốn nghỉ để thu dọn sẵn, em cũng nên thudọn đi, đúng rồi chỗ ở xin được chưa?" Khang Đồng Hân vừa đem vật dụng vụn vặtnhét vào bên trong một cái túi du lịch, vừa hỏi.
– "Vâng, hai ngày sau sẽ được xếp phòng ạ." Khang Đồng Thành nói.
Bàn tay thu thập đồ đạc của Khang Đồng Hân bỗng chốc dừng lại, một lát lại nói:
– "Tiểu Thành, nếu ở không thoải mái, không quen thì về ở chung với chị hai,Hàn tìm được phòng không lớn nhưng hai người ở vẫn được. Hơn nữa hoàn cảnh cũngkhông tồi."
Nghe được chữ 'Hàn', Khang Đồng Thành liền có chút không thoải mái, bước nhanhvào toilet đóng cửa.
– "Vâng, em biết rồi." Rồi sau đó cầm bàn chải đánh răng hớp nước, đánh răngsúc miệng.
Nếu không nói tới Khương Hàn, kỳ thật cái cảm giác ấm áp này thật tốt. Nhưngkhi vừa nhắc tới, Khang Đồng Thành không tự chủ được nghĩ đến Khương Hàn sắplàm chuyện gì, sắp sửa đối Khang Đồng Hân làm chuyện...
Cậu thật sự có thể bỏ mặc hay sao?
Cậu thật sự phải làm như không biết cùng ở một chỗ với Khương Hàn, rồi sau đó...Hạnh phúc sao?
Động tác trên tay ngừng lại, Khang Đồng Thành nhìn chính mình trong gương, cậukhông phải là một người thiện lương nếu không cũng sẽ không im lặng cho đến bâygiờ. Nhưng là, Khang Đồng Hân thực sự tốt với cậu, cái loại tốt này cậu rấtcần, khát cầu, thậm chí không phải Khương Hàn có thể cho...
Bọt kem đầy trong miệng cậu, là giống như dùng thạch cao chặn cả cái miệng kia.
Khang Đồng Thành đối với tưởng tượng của chính mình tiếp thu sau đó nhanh chóngđem bọt trong miệng nhổ sạch.
Ăn xong điểm tâm liền nghe Khang Đồng Hân đi thu dọn hành lý, Khang Đồng Hân vìcậu chuẩn bị một va li hành lý lớn, so với túi du lịch của bản thân cô tốt hơnrất nhiều, Khang Đồng Thành biết Khang Đồng Hân vì cậu mà suy nghĩ, biết ở trườnghọc không phải giống như ở nhà, nên cũng không muốn em trai của mình bị ngườita xem thường.
Bất đắc dĩ phe phẩy đầu thở dài. Lại vào lúc này nghe được Khang Đồng Hân nóichuyện, tựa hồ là đang gọi điện thoại.
– "Hàn? Có bận không?"
– "Không có gì, chỉ là em đang thu dọn chút đồ đạc... Tiểu Thành à? Em ấy cũngvậy." Khang Đồng Hân nói thế trong giọng nói đều hàm chứa tư vị hạnh phúc.
– "Ăn cơm... Được!"
Nghe Khang Đồng Hân gác máy, Khang Đồng Thành yên lặng cúi đầu sửa sang hànhlý. Nếu không phá hư hạnh phúc của người con gái này thật tốt biết bao, nhưngtựa hồ ở đời này nhất định không có khả năng.
Nếu một đời trước Khang Đồng Hân trước khi kết hôn đã phản bội Khương Hàn, nhưvậy một đời này Khương Hàn tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này, đơn giản là,một đời Khương Hàn đau khổ không phải là vì cô.
Mà lúc này cửa phòng Khang Đồng Thành đang khép bỗng bị đẩy ra, Khang Đồng Hâncười nói:
– "Tiểu Thành, Hàn tới đón chúng ta đi ăn cơm!"
– "Chúng ta?" Khang Đồng Thành kinh ngạc ngẩng đầu, ngoại trừ ở trong nhà, bangười còn chưa có ra ngoài ăn cơm lần nào.
– "Đúng vậy, khó có được phải không, em cũng biết Hàn về sau sẽ là anh rể,trước kia em lại không thể nào thích anh ấy, vừa vặn có thể bồi dưỡng cảmtình." Khang Đồng Hân vẻ mặt dịu dàng nói xong.
Khang Đồng Thành trong lòng phát lạnh, cậu không biết có thể chịu đựng được khiKhương Hàn cùng với Khang Đồng Hân ở trước mặt hay không, một đôi Kim Đồng NgọcNữ xứng đôi vừa lứa.
– "Làm sao vậy? Tiểu Thành!"
Thấy Khang Đồng Thành chậm chạp không nói gì, Khang Đồng Hân ngồi chồm hổm nhìnKhang Đồng Thành sững sờ.
Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Khang Đồng Hân, làm cho Khang ĐồngThành thanh tỉnh lại.
– "Không có gì, em đã biết." Khang Đồng Thành miễn cường gật đầu cười, nhìnthấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hạnh phúc kia, Khang Đồng Thành trong lòng ẩnẩn đau.
Vậy em thu dọn nhanh đi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xuống." Khang Đồng Hân nóixong liền đi ra cửa.
Cửa phòng được khép lại, Khang Đồng Thành dừng tay, nằm ngửa lên giường, nhưthế này, cậu thật không biết phải đối mặt như thế nào...
Nhưng sự thật, cậu mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng cũng cảm thấy Khương Hàn ởtrước mặt cậu sẽ biết chừng mực.
Thẳng cho đến khi có tiếng ô tô vang lên, liền nghe thấy Khang Đồng Hân ở phòngngoài hô một tiếng, Khang Đồng Thành lúc này mới khoác áo đi ra ngoài.
– "Đi thôi!" Khang Đồng Hân đứng ở phòng ngoài hiển nhiên là đang chờ cậu.
Khang Đồng Thành gật đầu.
Dưới lầu Khương Hàn đã xuống xe, đang dựa vào thân xe, nhìn thấy chị em haingười liền lấy kính râm trên mắt xuống.
Ước chừng là đi tới thang lầu, Khang Đồng Thành mới nhìn thấy Khương Hàn, lạithấy Khang Đồng Hân ở phía trước bỗng nhiên bước nhanh hơn. Lúc Khang ĐồngThành lấy lại tinh thần, Khang Đồng Hân đã nhào vào ngực Khương Hàn, ngửa đầu ởkhóe miệng Khương Hàn dâng lên một nụ hôn.
Khang Đồng Thành dừng lại, nhìn thấy hai người kia vô cùng thân thiết, cũng cảmgiác được ánh mắt Khương Hàn đảo qua. Nhưng động tác như vậy, thật sự...
– "Hôm nay tiểu Hân thật nhiệt tình." Khương Hàn dịu dàng đặt tay lên eo KhangĐồng Hân, mỉm cười nói.
Khang Đồng Hân chính là ngửa đầu nhìn hắn, rồi sau đó mới chợt nhớ tới có KhangĐồng Thành ở phía sau, liền xoay người... không hề ngượng ngùng nói với KhangĐồng Thành.
– "Tiểu Thành, còn không mau lại đây, chúng ta đi ăn cơm."
Đối với hành động của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành có thể lý giải được, kiacũng không phải là hành động quá khác thường, tình nhân đều sẽ làm vậy, thậmchí bạn bè cũng có thể, nhưng hành động này xuất hiện trước mặt mình, dĩ nhiênkhông thể nuốt trôi được.
Lên xe, Khang Đông Hân ngồi ở ghế phó lái, mà Khang Đồng Thành ngồi ở hàng ghếsau.
Khang Đồng Thành nhìn vị trí của Khang Đồng Hân kia nguyên bản phải là cậu,trong lòng chậm rãi tràn ngập ghen tị làm cho cậu có chút khó thở, liền chỉ cóthể cúi đầu, làm như nhìn không thấy, nghe không được...
Dọc theo đường đi, Khang Đồng Hân thỉnh thoảng nói vài câu với Khương Hàn, thậmchí thường xuyên cười khúc khích, cho dù câu nói kia cũng không buồn cười đếnthế.
Đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái đang hạnh phúc! Khang Đồng Thành nghĩ tronglòng, mày nhíu càng lúc càng chặt.
– "Phải chuyển nhà đi? Thu dọn xong rồi à?" Khương Hàn tựa hồ lơ đãng hỏi.
– "Đúng rồi, tiểu Thành muốn ở trọ lại trường sao, đã được chấp nhận hay chưa?"
Khang Đồng Thành vừa định trả lời, Khang Đồng Hân lại giành mở miệng trước.
– "Nếu dùng hết ngày hôm nay để thu dọn có thể xong, qua hai ngày nữa sẽ chuyểnđi, tiểu Thành cũng xin phép xong rồi, em còn lo lắng nó ở trường sẽ khôngquen!" Khang Đồng Hân nói thể hiện đủ lo lắng với Khang Đồng Thành.
Việc này càng làm cho Khang Đồng Thành thêm thống khổ. Cậu đang làm cái gì?...
– "Là con trai nên biết tự lập, tiểu Thành không thể sống dưới sự bảo bọc củaem mãi được." Khương Hàn đạm cười nói, ánh mắt nhìn Khang Đồng Thành qua kínhchiếu hậu, lại bởi vì Khang Đồng Thành cúi đầu cũng không nhìn thấy được biểutình trên mặt cậu, cũng bởi vậy nên hắn nhíu nhíu mày.
Ba người lần này đến nhà hàng lần trước, đương nhiên là do Khang Đồng Hân đềnghị, hai người kia cũng không có ý kiến.
Trên bàn cơm, Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân ngồi cùng nhau, Khang Đồng Thànhlại ngồi bên cạnh Khang Đồng Hân, đương nhiên khoảng cách xa hơn một chút.
Ở dưới bàn, Khang Đồng Thành có thể nhìn thấy bàn tay Khương Hàn nắm tay KhangĐồng Hân, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc nãy mình đã nghĩ, Khương Hàn trước mặtcậu hẳn lẽ chừng mực? Chuyện giữa tình nhân với nhau cho dù có chừng mực, chodù là một ánh mắt cũng làm cho cậu biến thành mình đầy thương tích...
Ngay từ đầu cậu đã không thể thoát khỏi ý tưởng khờ dại của chính mình.
– "Hàn?" Ăn đến một nửa, Khang Đồng Hân bỗng nhiên mở miệng.
– "Sao?" Khương Hàn lên tiếng.
– "Em suy nghĩ đến ngày kết hôn của chúng ta có phải quá sớm rồi không?" KhangĐồng Hân có chút đăm chiêu nói:
– "Tháng 8, cách bây giờ cũng chỉ bốn tháng mà thôi."
Bàn tay cầm thìa của Khang Đồng Thành bất giác run lên, vốn là bát canh vốn ítnước nhưng bị cánh tay run rẩy làm cho tràn ra ngoài một ít. Động tác này củacậu bị hai người kia chú ý tới.
Khang Đồng Hân lập tức cầm khăn lau chút canh tràn, rồi sau đó nói.
– "Tiểu Thành, không phải chị giấu giếm em đâu, chỉ là thời gian còn chưa định,chị nghĩ lúc hoàn toàn định rồi mới nói cho em."
Khang Đồng Thành nhìn bát canh, thật lâu sau mới dạ một tiếng. Rồi sau đógiương mắt, nhìn lướt qua Khương Hàn một cái, Khương Hàn cũng đang nhìn cậu,nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt sau đó liền cúi đầu mỉm cười với Khang ĐồngHân.
– "Anh không thể đợi được nữa phải cưới em ngay..." Khương Hàn nhu hòa nói.
Cho dù là giả, nhưng nói như vậy, Khang Đồng Thành biết, cả đời cậu cũng khôngthể nghe được, bởi vì cậu là nam, cho dù kết hôn cũng sẽ không tồn tại từ'cưới' đó. Mà cho dù quan hệ không tồi, chỉ những lời này, cũng làm cho cậu cảmthấy hai tai ù ù.
Cậu không ngừng tự nói với chính mình, đây là giả thôi, không cần để ý. NhưngKhang Đồng Hân nhìn qua hạnh phúc như vậy, biết hết thảy là giả, sẽ có phản ứngthế nào đây...?
Mà cậu, rốt cuộc còn phải xem vở hài kịch này bao lâu nữa?Chương 42 – Chuyển nhàTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaBuổi tối ăn xong cơm, Khang Đồng Thành trở về phòng mình, yên lặng dùngchăn mỏng bao kín bản thân mình. Sau bữa cơm trưa, Khang Đồng Thành liền mượncớ tự mình trở về nhà, thẳng đến bữa tối Khang Đồng Hân mới mang theo cơm canhtrở về, trên mặt tràn đầy sắc thái hạnh phúc.Cậu không biết làm sao đối mặt, nhưng cũng không thể đơn thuần trốntránh, thậm chí cái gì cậu cũng không thể làm, chỉ có thể nhìn Khang Đồng Hântừng bước từng bước rơi vào trong kế hoạch báo thù của Khương Hàn, cho dù hiệntại Khang Đồng Hân vô tội nhưng cậu không có dũng khí chống lại Khương Hàn,đừng nói tới việc nói ra chân tướng. Cũng càng sợ điều này đánh nát mộng đẹpcủa một cô gái.Di động từng đợt vang lên 'ong ong', Khang Đồng Thành biết là ai gọitới nhưng cậu không muốn nghe máy, hiện tại cậu không muốn nghe giọng nói củangười đàn ông kia, sợ hãi khó hiểu.Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, vì không kéo màn che nên ánh trăng mặc sứcchiếu vào, sáng một góc phòng. Khang Đồng Thành yên lặng nhìn, tùy tay cầm lấydi động nhìn vào, lại phát hiện có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, mà cuộc gọi gần nhấtcách hiện tại chỉ mới 2 phút trước. Khang Đồng Thành nhìn thời gian, rạng sáng2 giờ hơn... Trong lòng sửng sốt, có chút do dự, bấm số gọi đi.Điện thoại vừa kêu được hai tiếng đã có người tiếp, Khang Đồng Thànhcảm thấy hô hấp có chút không thông.– "Tiểu Lương!" Tiếng nói bên đầu kia mang theo chút mỏi mệt cùng khôkhốc.Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy giọng nói có chút hoảng hốt, tuy rằng âmsắc có chút chênh lệnh nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc như trước đây KhươngHàn vẫn gọi cậu.– "Anh đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Khang Đồng Thành thật lâu saumới nghẹn ra một câu như vậy.Bên kia tựa hồ có một tiếng cười khẽ, mang theo bất đắc dĩ, tựa hồ khácvới Khương Hàn lúc bình thường. Khang Đồng Thành thậm chí có thể ngẫm lại, nếuKhương Hàn bình thường, nếu chính mình không nghe điện thoại, giờ phút này sớmđã bị răn dạy, thậm chí là chất vấn, nhưng lần này lại không có.– "Muốn nghe giọng nói của em." Khương Hàn nói:– "Vẫn còn giận hay sao?"Có giận dỗi sao? Cũng không phải, đó là một loại cảm giác gúc mắt khóhiểu, nhưng cũng không phải là không tức giận.– "Em có bết, đối với việc mà tôi sắp làm, như là chuyện hôm nay vậycũng sẽ không ngừng phát sinh... Tôi biết như vậy đối với em quá không công bằng,nhưng tiểu Lương à, tôi hy vọng em có thể rõ ràng, em là chỗ dựa duy nhất củatôi lúc này, mà phần thù hận là từ trước rồi, nó đã cắm rễ thật sâu trong lòngtôi." Khương Hàn nhàn nhạt nói, trong đêm khuya, hắn tựa hồ cũng cực kỳ bìnhthản.Khang Đồng Thành vẫn không biết nên nói cái gì, việc này Khương Hàncũng đã từng nói qua, nếu cậu không tiếp xúc với Khang Đồng Hân, cậu thậm chícảm thấy không có gì đáng trách, dù sao Khang Đồng Hân ở đời trước đã gây choKhương Hàn thương tổn quá lớn.Nhưng vấn đề hiện tại là ở chỗ cậu đã sống chung với Khang Đồng Hân mộtthời gian, thậm chí tận đáy lòng xem cô như người thân, bảo cậu trơ mắt nhìnKhang Đồng Hân từng bước một đi vào vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp khôngtrở lại được)...– "Thật sự không thể buông tha hay sao?" Khang Đồng Thành lại hỏi.Khương Hàn ở bên kia lại thở dài:– "Tôi cảm thấy tôi đã nói quá rõ rồi, tiểu Lương, tôi hy vọng em cốgắng vì tôi."– "Em... Đã biết. Em ngắt máy trước, anh cũng đi ngủ sớm đi."Khang Đồng Thành nói thế, cảm giác tim mình đã mệt mỏi đến không thểtiếp nhận, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một ý làm cho cậu cả kinh, nếu bọn họcứ như vậy mà chết đi, có lẽ tốt hơn nhiều.Có một số việc không thể lưỡng toàn kỳ mỹ (cả hai đều tốt đẹp), nênkhông cần miễn cưỡng làm gì. Là giống như hiện tại, bọn họ có được cơ hội,nhưng kết quả sẽ viên mãn (hoàn hảo, tốt đẹp) hơn so với đời trước hay sao?Đợi đến khi Khang Đồng Thành giật mình tỉnh lại cũng phát giác bản thântuy nói là phải ngắt máy nhưng thủy chung vẫn không nhúc nhích, mà Khương Hàncũng vậy.– "Hôm sau chuyển nhà đi! Ngày đó Khang Đồng Hân sẽ đưa em đi, em đemhành lý để ở trường học, sau đó tôi sẽ đến đón em, đi mua mấy thứ nhu yếu phẩmhàng ngày, quần áo giày dép cũng mua thêm, được không?" Khương Hàn thản nhiênnói, tựa hồ đối với cuộc sống của hai người có vài phần mong đợi.– "Vâng, em ngắt máy, anh nghỉ ngơi sớm chút." Khang Đồng Thành lêntiếng, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.Nhìn màn hình di động lóe sáng rồi sau đó đen lại, Khang Đồng Thànhbiết, tối nay cậu nhất định mất ngủ, mở to hai mắt nhìn trần nhà bám đầy bụi,cậu thậm chí không biết bản thân suy nghĩ cái gì.Thứ hai đầu tuần, Khang gia sáng sớm vang lên tiếng khua gõ. Lúc nàyKhang Đồng Thành còn chìm trong giấc mộng, mà Khang Đồng Hân đang làm điểm tâm,nghe thấy tiếng đập cửa liền xoa xoa tay đi ra.– "Anh là... Lý tiên sinh?" Có chút không xác định người thanh niên áo mũchỉnh tề đứng trước mặt, Khang Đồng Hân nói.Lý Quang Vinh Vũ gật đầu, rồi sau đó nói:– "Tôi lần này đến là đại diện bên thi công công trình, bởi vì phòng ởhai người đặt còn chưa trang hoàng xong, nên không tiện chuyển qua, tôi cảmthấy thật có lỗi." Thái độ thập phần thành khẩn.Khang Đồng Hân vốn cũng không thích làm khó xử người khác, nghe nóivậy, tự nhiên khoát tay áo nói:– "Không sao, phòng này cũ như vậy, có thể ở một căn phòng mới cũngkhông có gì không tốt."Mà nói đến việc này, Khang Đồng Hân nhìn người thanh niên trước mặt,sao còn chưa đi nhỉ? Nghĩ trong lòng cũng nên mở lời, liền hơi hơi nhíu mày.– "Xin hỏi còn chuyện gì không?" Khang Đồng Hân hỏi.Lý Quang Vinh Vũ lúc này mới đạm cười nói:– "Là như vầy, bởi vì công ty chuyển nhà đang phụ trách đem đồ đạcchuyển đến tiểu khu còn chưa thi công xong, mà hai người hẳn là có chỗ ở mớirồi đi, tôi nghĩ nếu cần giúp đỡ gì đó, tôi có thể cống hiến chút sức lực."Đối với lý do này Khang Đồng Hân hiển nhiên là không tin, cho dù quảthật là như thế, cũng không tới phiên ông chủ lái xe đến giúp? Nhưng nếu ngườita đã có ý tốt.– "Việc này, thật sự cảm ơn, nhưng mà chị em chúng tôi cũng không cónhiều đồ đạc, nếu Lý tiên sinh chịu hỗ trợ dĩ nhiên là tốt nhất, vậy anh vàođi!" Khang Đồng Hân vừa nói vừa tránh sang một bên để hắn vào.Lý Quang Vinh Vũ có chút kinh ngạc nhìn người con gái ở trước mặt,những lời vừa rồi nghe ra thì có ý từ chối nhưng sau đó lại chuyển thành mời,nhìn chằm chằm người con gái một lát, trên mặt Lý Quang Vinh Vũ xuất hiện vẻhiểu rõ.Khang Đồng Thành hôm nay nghỉ một hôm để chuyển nhà, cho nên cậu khôngvội vã rời giường, cho dù cậu đã sớm tỉnh. Nghe thấy tiếng vang ngoài cửa,Khang Đồng Thành vẫn tưởng là Khương Hàn đến nên không muốn ra cửa. Cũng khôngbao lâu, Khang Đồng Hân lại đứng ở cửa hô:– "Tiểu Thành, mau rời giường, Lý tiên sinh đến giúp chúng ta chuyểnnhà."Lý tiên sinh? Ai là Lý tiên sinh? Khang Đồng Thành nhất thời đầu óc cóchút loạn. Thật lâu sau mới nghĩ đến, là Lý Quang Vinh Vũ?Liền bò xuống giường, mặc quần áo ra khỏi phòng.Quả nhiên Lý Quang Vinh Vũ ngồi ngay ngắn ở phòng khách, trong tay bưngmột ly trà, thấy Khang Đồng Thành đi ra, thậm chí hơi giật chén trà, làm ra mộttư thế kính rượu.Khang Đồng Thành kỳ thật có chút không hiểu Lý Quang Vinh Vũ, đối vớihành vi của hắn cho đến nay càng không rõ, ngày ấy câu nói mập mờ kia của hắnlàm cho cậu muốn cùng người thanh niên này bảo trì khoảng cách, nhưng hắn giốngnhư cố ý vậy, không ngừng tiếp cận.Lúc đi vào phòng tắm, Khang Đồng Thành nhìn thoáng qua Khang Đồng Hânhỏi:– "Chị, Lý tiên sinh tới làm gì?"Khang Đồng Hân cười cười, nói:– "Không phải vừa rồi đã nói cho em rồi sao? Lý tiên sinh muốn tới giúpchúng ta chuyển hành lý."– "Nhưng mà chị hai không phải nói phải giữ khoảng cách với người kiasao?"Có chút kinh ngạc việc Khang Đồng Hân thản nhiên tiếp đãi Lý Quang VinhVũ, Khang Đồng Thành lại hỏi.Khang Đồng Hân lại nở nụ cười, bất đắc dĩ nói:– "Cái gọi là không đánh người có khuôn mặt tươi cười, người ta đã đứngtrước cửa nhà chúng ta, cũng không thể đuổi người ta đi được!"Khang Đồng Thành nghe vậy, quả thật cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưngmà...– "Chỉ là..." Sẽ không thể uyển chuyển từ chối sao?– "Được rồi, nhanh đi rửa sơ mặt mũi, chút nữa Hàn cũng sẽ đến, em xem,hai người vừa đủ, Hàn có thể đưa chị đến nhà trọ, Lý tiên sinh có thể đưa emđến trường học. Như vậy có thể cùng đi một lượt rồi, giữa trưa chị với Hàn quarước em đi ăn cơm." Không chờ Khang Đồng Thành nói xong, Khang Đồng Hân cườinói, rồi sau đó lại vào phòng bếp.Khang Đồng Thành gật đầu, liền vào phòng tắm, nhưng vẫn cảm thấy trongđó có chút quái dị, cậu nguyên bản nghĩ Khang Đồng Hân sẽ đến trường giúp cậusửa soạn chỗ ở, hoặc là nhìn một chút quang cảnh trường học của cậu là thế nào...Nhưng mà chuyển nhà là việc rất tốn thời gian, nếu sớm đã có kế hoạch, phỏngchừng phải tốn một ngày để chuyển hết đồ đạc đến nhà trọ của Khang Đồng Hâncùng với trường học của Khang Đồng Thành...
—————————
ai tâm tư tinh tế có thể nhìn ra được chút tính toán trong lòng của Khang Đồng Hân, có lẽ phần tính toán này rất nhỏ nhặt, đứa trẻ đơn thuần như tiểu Thành không nhận ra, chứ cáo già như Lý Quang Vinh Vũ vừa nhìn đã hiểu
Chương 43 – Khác loại...
Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Theo tiến độ mỗi ngày một chương như hiện nay thì còn 21 ngày nữa bộ này sẽ hoàn thành. Tự nhiên thấy phấn khởi ghê!
Ngồi trong xe Lý Quang Vinh Vũ, Khang Đồng Thành có thể nói là cảm giáccả người không ổn. Hiện tại cậu ngồi ở ghế sau, lại vẫn cảm giác có ánh mắtxuyên thấu qua kính chiếu hậu như có như không nhìn cậu.
Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu muốn xem nhẹ ánh mắt kia, nhìn ra đườngphố cùng người đi đường nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ.
Ngay vừa rồi, cậu, Khang Đồng Hân cùng Lý Quang Vinh Vũ nghe tiếng ô tô ở dướilầu, cơ hồ phản ứng không giống nhau, có thể thấy Lý Quang Vinh Vũ hơi nhíu mi,Khang Đồng Hân vui sướng, mà trên mặt cậu là biểu tình thế nào? Có lẽ là vuisướng mang theo chút xấu hổ cùng mất mác. Cho dù muốn che giấu cũng không được,bởi vì quá rõ ràng, cậu biết Lý Quang Vinh Vũ hẳn đã nhìn ra cái gì.
Nhưng bất kể thế nào, cậu cũng hơi thả lỏng được một chút, cho dù sắc mặtKhương Hàn cực kém nhưng khi Khang Đồng Hân ôm lấy cánh tay hắn nói xong kếhoạch chuyển nhà thì hắn vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười, rồi sau đó gật đầu...
Đúng vậy, phải gật đầu cho dù ánh mắt có hung ác cỡ nào, bá đạo cỡ nào, thậmchí có không muốn đi nữa cũng không thể không gật đầu. Khang Đồng Thành nhìnthấy được, trong mắt của Khương Hàn, Khang Đồng Hân mới là quan trọng nhất vậy.
Cho dù cậu biết Khương Hàn cho tới bây giờ vẫn lấy đại cục làm trọng, nhưnggiữa tình cảm và lý trí thì bao nhiêu yêu thương đó vẫn chưa đủ? Cậu không muốnđi đo lường, bởi vì càng đo lường càng cảm thấy trái tim băng giá, thậm chí sợhãi đến một ngày Khương Hàn thật sự tình cũ bộc phát, cũng không phải không cókhả năng.
Hận ý sâu như vậy, cũng chứng minh được, dấu vết mà Khang Đồng Hân để lại tronglòng Khương Hàn.
Từ nhà trọ đến trường học cũng không xa, lúc Khang Đồng Thành còn trầm tư trongsuy nghĩ thì bất tri bất giác đã đến cổng trường.
Cảm giác được xe ngừng lại, Khang Đồng Thành mới lấy lại tinh thần, thu hồi vẻmặt đau xót, đưa tay đẩy cửa xe. Nhưng giống như lần trước, cửa xe đã bị khóa.
– "Mở cửa!"Tâm tình vốn không tốt, Khang Đồng Thành đẩy vài lần cửa vẫn không mở,quay đầu hướng về tên bị tâm thần kia hô một tiếng, tiếng nói của cậu khônglớn, rồi lại giống như rít gào, chỉ có thể đè thấp.
Lý Quang Vinh Vũ lại chậm rãi quay đầu, ghé vào trên ghế, nhìn Khang ĐồngThành, rồi sau đó khóe miệng giống như không để ý mỉm cười nói:
– "Cậu biết không? Hiện tại bộ dáng của cậu giống như chú cún con mới đánhthua, cùng với trong ấn tượng của tôi, tuy bề ngoài yếu ớt nhưng kỳ thật nộitâm rất cứng cỏi không giống. Như thế nào? Vì một người đàn ông không thíchmình mà cảm thấy thất bại?"
Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ôn nhu, không giốngnhư là vừa nói ra những lời vừa rồi, nói:
– "Tôi là loại người gì không có quan hệ gì với anh, tình cảm của tôi càngkhông quan hệ với anh, hiện tại tôi chỉ muốn anh mở cửa." Khang Đồng Thành cămgiận nói, giờ phút này cậu không còn lý trí, đó là chắc chắn, cho nên càngkhông muốn cùng thanh niên này dây dưa không rõ, thanh niên trước mặt là ngườinham hiểm chắc chắn đã nhìn rõ cậu, có lẽ càng giống như một con sói hoang giảohoạt đang rình rập, cho dù con sói hoang này dùng khuôn mặt ôn nhu để che giấunhưng phần bản chất bên trong đang chậm rãi hiện rõ, huống chi hiện tại, LýQuang Vinh Vũ không cố ý che giấu.
– "Ha hả, nói đúng chỗ đau của cậu, cho nên thẹn quá hóa giận?" Lý Quang VinhVũ vẫn không mở cửa, vẫn trêu đùa như trước:
– "Lại nói tiếp tôi có lẽ càng cảm thấy thất bại!" Nói đến đây, Lý Quang VinhVũ bỗng nhiên tự giễu.
Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc nhìn chuyển biến vừa rồi, liền nghe Lý QuangVinh Vũ tiếp tục nói:
– "Có đôi khi tôi không thể đoán được Khương Hàn có phải đồng thời thích haichị em cậu hay không, bởi vì theo tôi được biết tôi chưa từng đắc tội hắn, lầnđầu gặp hắn cũng chỉ có lo lắng với cậu mà thôi, nhưng hiện tại tôi biết cóngười đang ngầm đối phó tôi, tuy rằng chỉ là ngầm, nhưng cũng không khó đoánđược, tại vùng này người dám ra tay với tôi chỉ có thể đếm được trên đầu ngóntay. Như thế nào? Nói vậy cậu thấy trong lòng dễ chịu chút nào chưa? Khương Hàncó lẽ thực để ý cậu... Đương nhiên so với đối với chị của cậu còn kém xe, dù saohắn cũng đã cầu hôn cô ấy, một người đàn ông nếu không thương sẽ không nói rahai chữ kết hôn..."
Lời nói của Lý Quang Vinh Vũ không thể nghi ngờ làm cho Khang Đồng Thành trốmắt, cậu không ngờ Lý Quang Vinh Vũ lại phát hiện, cho dù nguyên nhân cũngkhông chính xác.
– "Anh cảm thấy Khương Hàn đồng thời yêu chị tôi và tôi sao?" Khang Đồng Thànhcó chút cứng ngắc hỏi, thậm chí không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy Khang Đồng Thành nhìn chăm chú vào mình, Lý Quang Vinh Vũ nở nụ cười.
– "Tôi cũng không phải rất rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được, hắn nhìn cậu vàchị của cậu với ánh mắt khác người bình thường, nhưng mà đối với hai người cũngkhông giống nhau, cậu nghĩ để ý ai nhiều ai ít?" Lý Quang Vinh Vũ hơi nghiêng đầutựa vào đệm xe cười nói.
Khang Đồng Thành không có đáp lại chỉ ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, tronglòng ngũ vị tạp trần (ý chỉ trong lòng rối bời).
Mà ngay lúc Khang Đồng Thành còn đang ngốc lăng, Lý Quang Vinh Vũ lại nở nụcười, sau đó nói:
– "Nếu Khương Hàn cuối cùng kết hôn với chị cậu, sẽ vứt bỏ cậu, chi bằng hiệntại cậu chủ động rời khỏi, như vậy không phải vẻ vang hơn một chút sao, dù saochấp nhận thất bại cũng không quá khó khăn, phải không?"
Chắc chắn Lý Quang Vinh Vũ đối với Khang Đồng Thành có động chân tâm, cho dùbên trong bộ mặt đó không thể phân được rõ ràng là thật hay là giả. Nhưng nếuhiện tại Khang Đồng Thành có thể nói hai chữ buông tay, như vậy hắn hẳn sẽ rấtsung sướng.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu, nhìn chăm chú Lý Quang Vinh Vũ, thật lâu sau, ngaycả đôi môi cũng có chút khô nứt, nói:
– "Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?"
Không có kinh ngạc với trí tuệ của Khang Đồng Thành, Lý Quang Vinh Vũ cười,thuận miệng nói:
– "Ý tứ của tôi không đủ rõ ràng hay sao? Chỉ là tôi đối với cậu cảm thấy hứngthú, nếu cậu rời khỏi Khương Hàn, có thể suy nghĩ đến bên người tôi. Những lờinày lần trước tôi cũng đã nói rõ... Cậu có thể từ từ suy nghĩ, tôi cũng không sốtruột."
Lời nói như vậy không khác gì vũ nhục Khang Đồng Thành, mà có lẽ là giận dữ đếnkhó thở, Khang Đồng Thành ngược lại nở nụ cười:
– "Anh thật vô sỉ!"
Nói xong liền đưa tay đẩy cánh cửa thông gió.
Lý Quang Vinh Vũ sờ sờ mũi, cũng không để ý đến tiếng mắng của Khang ĐồngThành, mở cửa xe, rồi sau đó cũng đẩy cửa xuống xe.
Khang Đồng Thành nguyên bản phải đi thật nhanh, rời xa hắn càng nhanh càng tốt,nhưng còn chưa đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói trêu tức của thanhniên:
– "Cậu bỏ luôn hành lý?"
Đúng vậy, hành lý của cậu còn ở phía sau cốp xe của Lý Quang Vinh Vũ, KhangĐồng Thành đưa lưng về phía hắn, cậu cắn răng, sau đó đi luôn không quay lại.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn cậu như thế, lại nở nụ cười, đưa tay lấy hành lý cũng khálà nặng của Khang Đồng Thành ra.
Khang Đồng Thành lấy được hành lý liền chuẩn bị rời đi, lại nghe thanh niênphía sau nói:
– "Khang Đồng Thành, lời vừa rồi của tôi là thật lòng, Khương Hàn không đángđâu, điều này trong lòng cậu rõ nhất."
Khó có được lời nói chân thật, làm cho bước chân của Khang Đồng Thành khựnglại, sau đó bước càng nhanh hơn, Lý Quang Vinh Vũ dĩ nhiên không nhìn được sắcmặt của cậu, mà chính cậu cũng không thể...
Đó là một loại mệt mỏi cùng lụn bại, mệt mỏi, bất kể trong lòng suy nghĩ baonhiêu lần cũng chỉ là càng ngày càng rõ ràng, cậu không biết bản thân có thểkiên trì được bao lâu, cũng không biết kế hoạch của Khương Hàn có hoàn thànhtrước khi đến cực hạn của cậu hay không...Chương 44 – Trên đườngTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Thành vẫn đứng chờ ở trạm xe bus, sau khi cậu đi vào trường,Lý Quang Vinh Vũ cũng đã rời khỏi, mà hiện tại cậu đang làm cái gì? Chờ đợi,trong tay mang theo quần áo để thay đổi hàng ngày theo như lời dặn của KhươngHàn đứng yên một chỗ chờ đợi.
Sau khi sắp xếp hành lý xong ở ký túc xá cũng đã là buổi chiều, không có đi ăncơm mà kéo một cái túi nhỏ liền ra khỏi cổng trường. Hẳn là ba giờ rồi!
Khang Đồng Thành nghĩ thế lấy điện thoại ra, di động vẫn sáng chứng tỏ vẫn cònpin, hiện tại là sáu giờ ba mươi phút, cậu đã chờ đợi suốt 3 tiếng rưỡi. Khôngthấy bóng dáng Khương Hàn cũng không một cuộc gọi nào. Thời tiết đầu xuân, sắctrời sớm đã tối sầm, cũng dần dần rét lạnh, trên người Khang Đồng Thành bởi vìbuổi chiều cũng không lạnh nên mặc khá đơn bạc, giờ phút này lạnh đến phát run.
Cậu thực ngốc, rõ ràng biết Khương Hàn đưa Khang Đồng Hân qua nhà mới, tấtnhiên là phải giúp đỡ dọn dẹp, sớm nhất cũng phải tới giờ cơm chiều mới có thểtới đón mình, rõ ràng Khương Hàn nói khi nào qua sẽ gọi điện báo trước, nhưngcậu vẫn bướng bỉnh muốn chờ ở bên ngoài, là giống như tự căm giận bản thân.
Lúc chiếc Hummer màu đen dừng trước mặt Khang Đồng Thành, không có cường điệuhóa lên, Khang Đồng Thành đã muốn đông cứng. Hai má cứng ngắc khó có thể tươicười, rất khó.
Khương Hàn mở cửa xe nhanh chóng đi xuống, sắc mặt nguyên bản không tốt, lúchắn lôi kéo bàn tay lạnh như băng của Khang Đồng Thành, trên mặt càng thêm khónhìn.
Lúc bị kéo lên xe, Khang Đồng Thành vẫn cảm nhận được mùi hương trên ngườiKhang Đồng Hân vẫn còn lưu lại trên xe, Khang Đồng Thành không biết chính mìnhcó phải không nên hô hấp hay không, bởi vì mỗi lần hít vào đều là đau đớn tâmhồn.
– "Hắn có làm gì em không?" Khương Hàn không khởi động ô tô, mà ngồi trên xehỏi một câu như thế.
Khang Đồng Thành cúi đầu lắc lắc.
Thấy thế trong mắt Khương Hàn cũng lộ ra thần sắc đau đớn, vòng tay ôm lấythiếu niên đang lạnh lẽo vào trong lòng.
– "Không phải nói lúc tôi tới sẽ gọi báo trước sao? Mặc ít như vậy còn đứng ởbên ngoài không lạnh sao?" Khương Hàn ôn nhu ghé vào bên tai Khang Đồng Thànhhỏi.
Khang Đồng Thành chỉ muốn trói chặt mọi suy nghĩ, không muốn hô hấp, bởi vìtrên người Khương Hàn, mùi hương của Khang Đồng Hân càng thêm nồng đậm, cậubiết hai người thân mật, cho dù không phải ôm hôn, mùi cũng quấn quýt, nhưngcái loại cảm giác này, thật sự rất không thoải mái.
– "Em muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh." Chôn đầu vào hõm cổ Khương Hàn,giống như chú cún con chui vào áo Khương Hàn, dán vào làn da của Khương Hàn,ngửi mùi hương trên người Khương Hàn. Là mùi nước hoa hòa quyện cùng mùi thuốclá nhàn nhạt.
Khương Hàn dùng hai má cọ cọ tóc Khang Đồng Thành.
– "Thật sự là một đứa trẻ ngoan. Không trách tôi?" Buông lỏng Khang Đồng Thành,thẳng tắp nhìn chăm chú, Khương Hàn hỏi.
– "A?" Khang Đồng Thành có chút không rõ.
– "Không trách tôi bỏ lại em?" Khương Hàn tiếp tục hỏi, một tay nâng cằm KhangĐồng Thành, ngón cái vuốt ve cằm Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành suy nghĩ rồi lắc đầu, trách thì có ích gì.
Khương Hàn lại không chịu buông tha vấn đề, tiếp tục hỏi:
– "Vẫn đang oán tôi phải không? Tôi cũng muốn ở trước mặt họ đưa em đi, thếnhưng cứ như vậy thì trăm phương nghìn kế tôi cực khổ sắp đặt cũng tan thànhbọt nước..."
Khang Đồng Thành đưa tay đặt lên môi Khương Hàn.
– "Việc đó em đều biết." Chính bởi vì biết nên mới bất đắc dĩ.
Xe rốt cuộc khởi động, Khương Hàn mở hệ thống sưởi, thân thể lạnh như băng củaKhang Đồng Thành cuối cùng cũng dần ấm lại, tựa đầu vào vai Khương Hàn, có lẽvì hôm nay quá mệt mỏi, có lẽ thân thể dần ấm lại, Khang Đồng Thành dần rơi vàogiấc ngủ.
'đinh linh linh...' Tiếng chuông di động lại vang lên làm Khang Đồng Thành đangthiu thiu ngủ phải tỉnh lại, cơ hồ nhảy dựng lên.
Khương Hàn nghiêng đầu, nói:
– "Làm sao vậy?"
– "Là điện thoại của chị hai." Nhìn trên màn hình hai chữ chị hai lúc sáng lúctối, Khang Đồng Thành gắt gao nhíu mày.
– "Nghe đi!" Khương Hàn thật ra không sợ, bọn họ hiện tại ở trong xe cũng coinhư im lặng, chỉ cần hắn không lên tiếng, hẳn là nghe không ra cái gì.
Khang Đồng Thành cuối cùng ấn nút nghe điện.
– "Alo."
– "Tiểu Thành à, sửa soạn đồ đạc xong hết chưa?" Khang Đồng Hân ở đầu kia lậptức quan tâm hỏi.
– "Dạ, sửa soạn xong hết rồi, bên hai sao?" Khang Đồng Thành hỏi.
Bên kia tựa hồ có một tiếng cười khẽ:
– "Chị cũng sửa soạn xong xuôi, Hàn cũng giúp đỡ rất nhiều, nếu không cũng mệtlắm. Tiểu Thành, có phải đang giận chị không đến giúp em không?" Khang Đồng Hânbỗng nhiên thay đổi giọng điệu làm cho Khang Đồng Thành có chút khó thích ứng.
– "Không ạ, làm sao có thể, chị cũng phải sửa soạn đồ đạc mà, huống hồ em cònlà con trai nữa, việc nhỏ như thế kia còn cần giúp đỡ làm gì?" Khang Đồng Thànhcười khổ, đó là bởi vì như vậy nên cậu không thể chán ghét Khang Đồng Hân, làgiống như hoàn toàn nhìn thấu con người cậu, mới lộ ra chút không vui cũng sẽbị hỏi, Khang Đồng Hân rất cẩn thận, nhưng cũng làm cho cậu có một loại áp lựckỳ quái.
– "Tiểu Thành không để ý là tốt rồi, đúng rồi, em hiện tại ở ký túc xá phảikhông? Sao không nghe tiếng động gì hết vậy, bạn cùng phòng chưa tới hay sao?Ngày khác chị sẽ đến thăm em được không?"
Khang Đồng Hân vừa hỏi câu này làm Khang Đồng Thành sợ hãi, quả thật ký túc xánam 6 người một phòng, làm sao không có tiếng động nào hết?
– "Em đang ở bên ngoài ký túc xá, buổi tối trong trường học không khí rất tốt,em muốn ra ngoài dạo một chút, chị có nghe thấy tiếng gió thổi không? Rất mạnhnha, phỏng chừng phải trở về thôi." Vừa nói, Khang Đồng Thành vừa mở kính cửaxe.
Bên kia Khang Đồng Hân lập tức lo lắng nói:
– "Vậy em mau trở về đi! Lạnh như thế ở bên ngoài lâu sẽ trúng gió, lại cảm mạonữa. Chị cúp máy trước, em đi ngủ sớm đi, hai ngày sau chị sẽ đến thăm em."
Khang Đồng Thành dạ một tiếng, lúc Khang Đồng Hân sắp ngắt kết nối hô mộttiếng: – – "Chị hai!"
– "Làm sao vậy?" Khang Đồng Hân kinh ngạc hỏi.
– "Trước khi chị tới nhớ gọi cho em, em nói với quản lý ký túc xá một tiếng..."Khang Đồng Thành nói vậy, mấy câu chữ phía sau rõ ràng có chút không thôngthuận...
Khang Đồng Hân lại nở nụ cười.
– "Sao vậy, chẳng lẽ có bạn gái rồi, không muốn để chị hai biết?"
– "Mới không có." Khang Đồng Thành đỏ mặt phản bác.
– "Tốt lắm tốt lắm, em mau về đi, chị ngắt máy!" Nói như thế, điện thoại cuốicùng cũng ngắt.
Khang Đồng Thành nhìn di động mà lòng còn sợ hãi, đưa tay đóng cửa sổ, sau khiổn định nhịp thở, sắc mặt mới tốt lên.
Khương Hàn ở bên cạnh nhìn sắc mặt cậu, nhưng không có vì vậy mà chuyển biếntốt đẹp, xoay qua... thuận miệng nói:
– "Lời tôi nói, đừng quên."
Là nói gì, Khang Đồng Thành dĩ nhiên biết rõ, không được quá mức thân cận vớiKhang Đồng Hân, nhưng là...
– "Em biết." Hai tay nắm di động, Khang Đồng Thành có chút hoảng sợ.
Mà lúc này, một bản nhạc vang lên, là di động của Khương Hàn.
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn Khương Hàn tiếp điện thoại, sắc mặt nguyênbản lạnh lùng lập tức lộ ra ôn nhu tươi cười.
– "Anh à? Còn đang ở trên xe? Hửm? Vừa rồi dừng lại mua chút đồ đạc nên vẫn còntrên đường, rất nhanh sẽ về đến nhà..." Chỉ có thể nghe được lời của Khương Hàn,nhưng cũng có thể đoán ra Khang Đồng Hân ở đầu kia đang nói cái gì, phần lớn làcó về đến nhà hay chưa, vấn đề an toàn trên đường.
Khang Đồng Hân cho tới bây giờ đều chu đáo như thế. Nhưng là Khang Đồng Thànhnhìn sườn mặt ôn nhu của Khương Hàn, thật sự chỉ là diễn trò?
Có đôi khi chỉ là tâm lý ám thị, nhưng hơn nữa ngay cả chính mình còn phải hoàinghi tính chân thật... Là giống như một cây dương liễu, cho dù mới đầu chỉ là mộtcành cây héo rũ, nhưng từ từ cũng chậm rãi mọc rễ nảy mầm.Chương 45 – Bữa tối
Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Nhà của Khương Hàn, đây là lần thứ hai Khang Đồng Thành đến, nguyên bảndĩ nhiên là có cơ hội nhưng bởi vì những vấn đề trong lòng nên cũng chưa từngghé qua lần nữa, hai người cho dù Khương Hàn đưa đón cậu cũng là hai điểm mộtđường, trường học và nhà trọ của cậu.Cảm giác đối với căn phòng cùng với lần đầu tiên đến vẫn rất giống, đólà sự trống trải, một phòng khách mấy trăm mét vuông, ngoại trừ bài trí cũngchỉ có bài trí, không có ai hết.– "Làm sao vậy?" Thấy Khang Đồng Thành đứng ngẩn ngơ ở cửa, Khương Hànhỏi.Khang Đồng Thành lắc đầu, cúi người định đổi giày, đã thấy Khương Hànngồi xuống giúp cậu cởi giày...Khang Đồng Thành sửng sốt, kêu lên đồng thời lùi về phía sau.– "Anh..."– "Đừng nhúc nhích, để tôi giúp em đổi giày." Khương Hàn nói xong liềnbắt được chân của Khang Đồng Thành, mở dây giày, cởi giày ra rồi sau đó từtrong kệ giày lấy ra một đôi dép lê bằng nhung màu trắng mang lên chân KhangĐồng Thành, rồi sau đó làm y như vậy với chân kia.– "Tôi trước kia vẫn luôn giúp em làm thế này, em đó, suốt ngày quênmang dép chạy loạn..."– "Không phải có thảm rồi sao?" Khang Đồng Thành nhìn bóng dáng ngườiđàn ông đang cúi đầu, hai má ửng đỏ nhưng cũng nhịn không được phản bác lại.– "Khi đó tôi vẫn muốn giúp em cởi giày, cởi quần áo, đáng tiếc chỉ cóthể nhìn, em không tính là hoạt bát nhưng khi đó những những hành động nhẹnhàng như vậy tôi cũng làm không được."Giúp Khang Đồng Thành đổi giày xong, Khương Hàn ngửa đầu, nói, hai mắttràn đầy tình thâm.– "Tôi có lúc hận thời gian, bởi vì nó trải qua trên người tôi một lần,thật giống như bánh xe nghiền qua cơ thể, nhưng không để lại chút dấu vết, tôinghĩ sau đó tôi có thể chạm vào đôi má của em, thân thể của em, nhưng cuối cùngchỉ có thể dừng ở trên đầu..."Khang Đồng Thành nghe được, nhìn thấy được như vậy, cảm thấy chua sóttrong lòng, quỳ xuống ôm lấy cổ người đàn ông.– "Hiện tại, chúng ta không phải ở cùng một chỗ sao? Anh xem, anh còntrẻ như thế, mà em cũng vậy, chúng ta có quãng thời gian rất dài để ở bênnhau!" Tựa đầu chôn vào hõm cổ Khương Hàn, giọng nói của Khang Đồng Thành rầurĩ.Trước đây, cậu cũng không dám hy vọng Khương Hàn nói ra những lời này,mặc dù khi nghe được cậu cũng khó có thể tin, nguyên lai bọn họ là lưỡng tìnhtương duyệt, mà cái hào sâu giữa bọn họ trong lúc đó cũng khó mà vượt qua chínhlà khoảng cách tuổi tác kia... Nhưng hiện tại, bọn họ đã không còn khoảng cáchtuổi tác, bọn họ có được hạnh phúc hay không?Nghi vấn này ở trong đầu Khang Đồng Thành chợt lóe, bởi vì hiện tại cậuđang ôm Khương Hàn, thân thể tuổi trẻ cũng không phải điều cậu từng có gan nghĩmuốn, cậu cũng không ghét tướng mạo của Khương Hàn, cho dù có già, cũng là mộtngười già sâu sắc, nhưng những thay đổi bây giờ, chắc chắn là đáng vui mừng...Cậu không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, huống chiviệc cậu không thèm để ý gì đó lại tạo nên một đường cắt ngang ngăn chặn cậuvới Khương Hàn.Khương Hàn ôm lấy Khang Đồng Thành, tư thế giống như ôm cả đất trời,đứng thẳng. Khang Đồng Thành chỉ là ngạc nhiên, rồi sau đó liền tựa đầu vào hõmcổ Khương Hàn, thân thể hơi hơi lui.– "Tôi cũng chỉ muốn ôm em như vậy." Khương Hàn cúi đầu nói.Khang Đồng Thành không nói gì, chỉ dựa vào Khương Hàn như thế. Thậtthoải mái làm sao, thực ấm áp, đây là mong muốn ban đầu của Khương Hàn, cũng làmong muốn của bản thân cậu. Gắt gao ôm lấy cổ Khương Hàn, khóe miệng Khang ĐồngThành thong thả giương lên, cho dù có chút chua sót trong đó.Chỉ như thế đã thỏa mãn rồi mà không còn yêu cầu gì khác? Nhưng nếunghĩ như vậy, tại sao Khương Hàn còn chấp nhất việc trả thù, cho dù trong lòngcậu có chút lý giải nhưng với thân phận hiện tại của Khang Đồng Thành thì...Khương Hàn ôm Khang Đồng Thành đến ngồi trên sopha, rồi sau đó đứnglên.– "Tôi đi hâm nóng đồ ăn, lập tức có thể ăn ngay, có đói không?" KhươngHàn sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, hỏi.Khang Đồng Thành gật đầu, ngoại trừ điểm tâm cái gì cũng chưa ăn,nguyên bản tâm tình không tốt nên không cảm thấy, hiện giờ đã cảm thấy đói quáchừng, trong bụng trống rỗng có chút khó chịu.Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn vào bếp, hình ảnh như vậy khi cậu là YLương tuyệt đối không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại, ôm ấp tình cảm có thể nóigiống như đang nằm mơ không phải sao? Quả thật giống như đang nằm mơ...Ước chừng không đến nửa giờ, Khương Hàn bưng cơm nước đi ra, tuy rằngtrên người mặc tây trang nhưng cà vạt cũng đã được nới lỏng, nút ở tay áo cũngđược mở ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Nhưng cho dù như vậy, khí thế trênngười đàn ông cũng không suy giảm, hoàn toàn không hợp với hình tượng bưng đồăn lên.– "Đến ăn cơm đi!" Nhìn Khang Đồng Thành ngẩn ngơ không nhúc nhích,Khương Hàn hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.Khang Đồng Thành ngồi trên ghế, nhìn bữa tối phong phú.– "Uống bát canh trước đi, cho ấm dạ dày." Còn chưa chờ cậu cầm đũa,Khương Hàn đã bưng bát canh đưa tới tay cậu.Khang Đồng Thành tiếp nhận bát canh, từng giọt từng giọt nước rơi xuốngbát canh, giật mình mới phát hiện mình khóc. Có chút co quắp cúi đầu, khôngmuốn bị Khương Hàn phát hiện, lại quên mất Khương Hàn đang ở đối diện, làm saokhông thấy rõ được.Nhưng Khương Hàn cũng không nói gì, chỉ bưng lên bát của mình bắt đầuăn.Sau khi ăn canh, Khang Đồng Thành mới ý thức được cái gì, nói:– "Vừa rồi anh chưa ăn cơm chiều sao?" Hẳn phải cùng Khang Đồng Hân ăncơm chiều rồi chứ.Khương Hàn gật đầu.– "Có ăn, nhưng mà không nhiều lắm. Hơn nữa hiện tại tôi cảm thấy ănrất ngon." Vừa nói vừa nghiêng chén cơm đã trống không.Sau khi ăn cơm chiều xong, hai người nhìn một đống hỗn độn trên bàn.– "Để em dọn rửa cho!" Khang Đồng Thành vừa định bắt tay dọn dẹp, lạibị Khương Hàn kéo lại.– "Sáng mai có thời gian thu dọn sau, giờ em nhanh đi tắm đi."Lúc nói chuyện lại ghé vào bên tai Khang Đồng Thành, giọng nói trầmthấp, có loại mờ ám nói không nên lời.Hai má Khang Đồng Thành ửng đỏ, rồi sau đó gật đầu, vừa định đi vàophòng tắm liền bị Khương Hàn kéo tay.Có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Khương Hàn, lại nghe Khương Hànnói:– "Đêm nay tôi sẽ không chạm vào em, đừng khẩn trương. Tôi sẽ đợi đếncuối tuần.Nói thẳng ra như vậy, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trên mặt nóng nhưthiêu như đốt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Xem như tâm tư của mình đều bịKhương Hàn nhìn thấu... Nhưng loại cảm giác này không phải là tức giận vì tâm tưbị nhìn thấu.Cậu yêu Khương Hàn, thân thể kết hợp vốn là chuyện thường, huống chihiện tại hai người vẫn đang ở tuổi trẻ sung sức.Dựa vào cửa phòng tắm, thật lâu sau, sức nóng trên người mới dần dầntán đi.Thế giới hai người chỉ có thể ngẫu nhiên có được mà không thể cưỡngcầu, bất an trong lòng cậu cuối cùng là bởi vì sự tồn tại của Khang Đồng Hânhay là bởi vì cái gì khác...Kết quả của việc chết đi sống lại thật sự có thể giống như cậu nghĩhoàn toàn tốt đẹp hay sao? Chắc chắn ở hiện tại là không phải rồi!Chương 46 – Nói rõ...
Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Hôm chuyển nhà là thứ hai, Khang Đồng Thành tính toán trong lòng, tuyrằng không để ý lời nói của Khương Hàn trong buổi tối hôm đó, nhưng kết quả làmsao có thể không thèm để ý cơ chứ?Là cuối tuần hay sao? Khang Đồng Thành nhìn hiển thị ngày tháng trên diđộng, hôm nay là thứ năm, buổi chiều ở trường có mấy tiết, cũng căn bản đượctính là bắt đầu bước vào cuối tuần.Cậu không phải là Khang Đồng Thành chân chính, tuy rằng đối với phươngdiện kia không có kinh nghiệm nhưng cũng có thể biết được, lần đầu sẽ rất đau.Người đàn ông lựa chọn thời điểm cuối tuần, hẳn là vì đang lo lắng cho cậu!Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy có điểm ngọt ngào. Khang Đồng Thành khôngtự giác cong khóe môi, trong lòng suy nghĩ chi bằng đi thư viện ngồi chờ đếnkhi Khương Hàn tan tầm.Vừa đi vừa suy nghĩ mà có chút thất thần, Khang Đồng Thành cũng khôngphát giác phía sau có người đi theo. Chờ đến khi vai bị một bàn tay đặtlên, mới làm cho Khang Đồng Thành giật mình bừng tỉnh.Lúc Khang Đồng Thành quay đầu lại, cậu ngạc nhiên bởi vì nghĩ đến thiếuniên này không bao giờ... sẽ xuất hiện lần nữa, bởi vì đối với thiếu niên mà nói,bị cậu từ chối có lẽ theo một góc độ nào đó cũng là một loại nhục nhã.Khang Đồng Thành hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên, lui về phía sau mộtbước tránh được bàn tay của thiếu niên. Mà cậu ta tựa hồ cũng không có ý tứmiễn cưỡng cậu, lập tức rụt tay về.– "Có chuyện gì vậy?" Thật lâu sau không đợi thiếu niên mở miệng, KhangĐồng Thành cuối cùng thở dài hỏi trước, lời đồn giữa bọn họ tuy rằng đã qua đi,nhưng cũng không có nghĩa không ai chú ý, mà vừa rồi cậu lại bắt gặp không ítánh mắt tò mò, tại thời điểm như thế này cậu không muốn lại sinh ra lời đồn nàokhác.Lăng Hạo Triết thật lâu mới mở miệng, trong giọng nói còn chứa đựng khôkhốc cùng với bất đắc dĩ.– "Cậu gần đây vẫn khỏe chứ?"– "Ừ. vẫn tốt." Khang Đồng Thành đáp– "Tôi nghe nói cậu trọ ở trường, nhưng mà tôi đi tới đi lui trong kýtúc xá mấy lần mà không nhìn thấy cậu... Cậu cùng với người đàn ông kia, ở chungphải không?" Ba chữ cuối cùng đối với thiếu niên mà nói chắc chắn là chua sótquá, nghẹn một hồi lâu mới ra lời.Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm Lăng Hạo Triết, thiếu niên này, thật sựkhiến kẻ khác không thể nhẫn tâm được, nhưng, hiện tại cậu không còn cách nàokhác.– "Ừ." Gật đầu lên tiếng.– "Cậu còn chuyện gì khác không?"Lăng Hạo Triết tỏ ra đau đớn trong đáy mắt, đôi mắt có thể nhìn rõ tơmáu, hốc mắt thật sâu chứa đựng mệt mỏi cùng yếu ớt. Khang Đồng Thành nhìn thấythiếu niên tiều tụy hơn rất nhiều so với lần trước, cảm thấy tiếc hận, nóichính mình không đáng cũng không đủ...Lăng Hạo Triết lắc đầu, không thể làm gì với Khang Đồng Thành, ngoạitrừ phần yêu thương kia.Khang Đồng Thành xoay người định rời đi, rồi lại hơi nhíu mi.– "Tôi không phải Khang Đồng Thành, tôi là Y Lương, theo tôi đến chỗnày!" Có một số việc luôn muốn nói rõ ràng, mà cậu cũng không hy vọng thiếuniên trước mặt bởi vì bị cậu từ chối mà trở nên sa đọa như vậy.Trên mặt Lăng Hạo Triết tỏ ra vẻ không hiểu, nhưng nếu Khang Đồng Thànhmuốn nói chuyện, cho dù là lời nói làm cậu ta thương tâm, cậu ta cũng nhấtquyết muốn nghe.Không biết có phải mỗi người đều là như thế, có cái gọi là 'hèn mọn'như vậy, cho dù người kia không tốt, người kia làm tổn thương mình, cũng sẽtrước tiên cảm thấy vui mừng, mà càng về sau càng thêm tuyệt vọng, nhưng cũngkhông sợ hãi, bởi vì cái loại cảm giác này, ít nhất là bắt đầu bằng vui sướng,chờ đợi, cho dù kết quả cuối cùng không được gì, ít nhất khi tiếp cận với ngườikia... Đó là một loại khát vọng không quá xa xỉ.Hai người ngồi trong một quán cafe nhỏ trong trường học, bởi vì buổichiều thứ năm, trong quán dường như thật vắng vẻ, chủ quán tự pha cafe đem lêncho hai người sau đó cũng vào bên trong làm việc của mình.Hai người ngồi đối diện nhau, cũng hờ hững, Khang Đồng Thành nâng lycafe nhìn thật lâu sau mới đem những lời giấu trong lòng rất lâu nói ra.Cậu có thể nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của thiếu niên, không thể tinđược? Hễ là người của có tư duy khoa học của thế kỷ mới đều không ai có thể tintưởng, căn bản điều này là không có khả năng, sống lại, hơn nữa còn là haingười... Đem theo ký ức kiếp trước, là mục tiêu nhất định muốn ở cùng một chỗ?Sau khi kinh ngạc qua đi, thiếu niên càng thêm tuyệt vọng, tại tình yêukhông bình thường này, tình yêu của cậu ta trở nên bé nhỏ quá! Nhưng là...– "Nếu thật sự đúng như lời cậu nói, hắn cùng với chị cậu..." Như bắtđược một cọng rơm cứu mạng, Lăng Hạo Triết mở to mắt hỏi.– "Đó không phải là yêu, anh ấy có lý của mình, nhưng người anh ấy yêuchỉ có tôi."Không muốn đem kế hoạch của Khương Hàn nói cho người ngoài cuộc biết,đương nhiên cũng sợ rước lấy phiền toái không cần thiết.– "Cậu thật sự xác định hắn yêu cậu?"Lăng Hạo Triết còn xác nhận lại một lần nữa.Mà Khang Đồng Thành cũng thật sự thong thả gật đầu. Lúc Lăng Hạo Triếthỏi ra vấn đề này, trong lòng cậu cũng là mê mang.– "Nhưng mà lúc hắn với chị hai cậu ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu khôngđể ý?" Lăng Hạo Triết lại hỏi lần nữa.Khang Đồng Thành suy nghĩ rồi nói:– "Không phải không để ý, nhưng tôi hiểu anh ấy."Nói đến đây, dường như đã biết kết cục, đó là Lăng Hạo Triết hoàn toànbị đánh bại, nhưng bị đánh bại như vậy so với việc bị Khang Đồng Thành hoàntoàn cự tuyệt càng thêm khó có thể chấp nhận.Cho dù Khang Đồng Thành nói rõ mọi việc, nhưng thật sự là nói rõ rànghay sao?Nguyên lai Khang Đồng Thành thật sự đã chết, hiện tại người còn sống làY Lương, vì muốn cùng người yêu ở bên nhau, hai người đồng thời sống lại, đâynếu là kịch truyền hình, còn có thể lý giải, nhưng là ở cuộc sống thì...Mà lúc Lăng Hạo Triết đang sững sờ, Khang Đồng Thành lại mở miệng.– "Chuyện chúng ta vừa nói với nhau, tôi hy vọng chỉ có cậu và tôibiết..."Lăng Hạo Triết giương mắt nhìn Khang Đồng Thành, lời này nói rất rõràng, nhưng mà cho dù cậu ta có muốn nói ra ngoài, lại có ai tin đây.– "Tôi biết rồi!" Chứa đựng giải thoát càng nhiều hơn chính là tìnhyêu, Lăng Hạo Triết gật đầu.Lúc này, di động của Khang Đồng Thành cũng rung lên, cậu cầm lấy diđộng nhìn thoáng qua rồi đứng lên.– "Tôi đi trước." Khang Đồng Thành nói.– "Ừ."Cho dù đã hết hy vọng, nhưng Lăng Hạo Triết vẫn đi theo phía sau KhangĐồng Thành, cậu ta biết người đàn ông kia đến, bởi vì nhìn ra trên sắc mặtKhang Đồng Thành.Ngoài cổng trường, Khương Hàn đứng bên cạnh chiếc xe nhìn ngắm KhangĐồng Thành đi ra khỏi cổng, dĩ nhiên cũng thấy Lăng Hạo Triết đi theo phía sau,vẻ mặt hắn hơi hơi rùng mình, nhưng cũng không lên tiếng làm khó dễ.Chỉ là lúc Khang Đồng Thành đi đến bên người, hắn vòng tay ôm lấy, đemKhang Đồng Thành giữ chặt trong lòng, đó là một tư thế tuyên bố chủ quyền.Đối với tình yêu, nếu người đàn ông nào có thể không chút để ý đến chủquyền của mình, có lẽ là bởi vì hắn yêu chưa đủ sâu! Dù sao đối với tự nhiên,bản năng của giống đực, đối với tất cả những gì thuộc về mình đều tuyệt đốiphải là của mình.Khang Đồng Thành giương mắt nhìn Khương Hàn, nguyên bản muốn hỏi hômnay sao tan ca sớm vậy, lại chưa có mở miệng đã thấy Lăng Hạo Triết đi tới,nhưng không phải hùng hổ mà là bộ dáng thất bại trong thất bại.– "Tôi hy vọng anh có thể đối xử tốt với tiểu Thành."Lăng Hạo Triết chăm chú nhìn Khang Đồng Thành rồi sau đó nói với KhươngHàn:– "Nếu yêu cậu ấy sẽ không để cho cậu ấy khổ sở, cũng sẽ không dây dưakhông rõ với người khác..." Nói vậy, Lăng Hạo Triết hít sâu một hơi, nói:– "Tiểu Thành, tôi vẫn sẽ chờ cậu, nếu có một ngày cậu cần nghỉ ngơi,cần an ủi, cậu không cần băn khoăn cái gì, đều có thể đến tìm tôi."Thiếu niên còn trẻ tuổi, đối với tình yêu vẫn có nhận thức đơn thuần,có cái gọi là vô tư kính dâng.Khương Hàn nhíu mi, cúi đầu nói với Khang Đồng Thành.– "Em lên xe trước đi."Khang Đồng Thành hơi do dự một chốc, vẫn là nghe lời lên xe, cậu thấyánh mắt lưu luyến của thiếu niên nhưng chỉ có thể như thế, rất nhiều việc vẫnphải mau chóng giải quyết triệt để!Khương Hàn nói chuyện với Lăng Hạo Triết cũng khá lâu, sau đó KhangĐồng Thành thấy Lăng Hạo Triết rời khỏi, mà Khương Hàn cũng lên xe. Muốn hỏihai người đã nói những gì nhưng thấy sắc mặt Khương Hàn, Khang Đồng Thành vẫndo dự...Khương Hàn sau khi châm một điếu thuốc, hít thật sâu hai hơi, mới mởmiệng nói:– "Từ nay về sau, chỉ có chúng ta hai người, sẽ không lại có người thứba..."Tuy rằng biết đáp án sẽ là như thế, nhưng Khang Đồng Thành vẫn gật đầu,chuyện từ đây về sau...
—————————————————
Thứ 6, thứ 7, chủ nhật có việc bận nên sẽ không post chương mới, cáo lỗi trước...
Chương 47 – Ngày cưới...Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaHai người cũng không về nhà ngay mà đi đến khu thương mại.– "Tôi đưa em đi mua vài bộ quần áo cùng giày nhé?!" Khương Hàn nhẹnhàng nói.Kỳ thật quần áo của Khang Đồng Thành không tính là tốt nhưng vẫn còn cóthể mặc được, nhưng nếu Khương Hàn đã nói như thế, hiện tại cậu từ chối cũngkhông có kết quả gì, chỉ tốn thêm thời gian luận mà thôi. Cậu rất hiểu KhươngHàn.Cho nên, Khang Đồng Thành gật đầu.Dừng xe ở khu thương mại, vừa mới chuẩn bị xuống xe, Khang Đồng Thànhcảm giác được di động trong túi quần rung mạnh.Trong lòng không hiểu vì sao hơi rung động. Rồi sau đó lấy di động ra,sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Khương Hàn ở bên cạnh vừa mới xuống xe, nhìn thấycậu lấy ra di động liền đi tới bên cửa kính gõ lên.Khang Đồng thành lắc lắc đầu với hắn, rồi sau đó tiếp điện thoại.Gọi điện thoại tới không phải ai khác mà chính là Khang Đồng Hân.Khang Đồng Thành tiếp điện thoại mà tay bất giác run run, cậu khẩntrương, thậm chí sợ hãi bản thân nói gì đó sai lầm lộ ra dấu vết."Alo." Hít sâu một hơi, Khang Đồng Thành mới giả vờ trấn định mở miệng.Khang Đồng Hân ở bên kia dường như là đang đi siêu thị hay gì đó rất ồnào.– "Tiểu Thành, cuối tuần này có về không? Chị có mua thứ mà em thíchăn. Vài ngày rồi không có qua thăm em, nhưng mấy ngày nay trong cửa hàng rấtbận rộn, chị thật sự không rảnh... Tiểu Thành? Em có đang nghe không vậy?"– "A, có ạ! Chị hai!" Khang Đồng Thành lập tức tiếp lời, trong lòngthầm thở ra, cũng may Khang Đồng Hân bận rộn, nhưng cũng cảm thấy không được tựnhiên, rõ ràng cậu và Khương Hàn yêu nhau, vào lúc này lại giống như đang yêuđương vụng trộm vậy.– "Vậy em có về không? Tuy rằng phòng của chị không lớn, nhưng 2 ngườiở chung vẫn không vấn đề." Khang Đồng Hân ở đầu bên kia hứng trí bừng bừng.– "Như vậy a... Nhưng mà..." Khang Đồng Thành nghĩ trong lòng, thật lâusau, nghe Khang Đồng Hân hỏi câu 'nhưng mà cái gì?'– "Nhưng mà qua hai ngày nữa em có cuộc thi, em muốn ở trường đọc sách,trở về cũng phải mất 2 ngày, chạy tới chạy lui cũng không tiện."Lời nói dối bật ra lúc sau liền trở nên dị thường hợp lý.– "A... Như vậy a." Khang Đồng Hân ở đầu kia có vẻ tiếc hận nói:– "Vậy, tiểu Thành vẫn nên ôn tập thật tốt đi!" Rồi sau đó dừng lại mộtchút.– "Nếu không thì tối mai chị lại đến thăm em nhé, đem cho em chút đồăn, thế nào?"Khang Đồng Thành sửng sốt.– "Phiền chị lắm!"– "Không đâu, làm sao mà phiền cho được. Ngày mai chị tan ca sớm, đếnlúc đó thuận tiện đến thăm em luôn. Hơn nữa hai ngày này Hàn cũng đi công tác,cho nên, chị cũng không có việc gì để làm..." Khang Đồng Hân nói vậy, bỗng nhiêncười khẽ một tiếng.– "Làm sao vậy chị?" Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc, trong lòngkhông biết vì sao có chút thắt lại.– "Ừ thì... Mặc dù có chút sớm nhưng tiểu Thành là em trai, chị cũngkhông cần ngượng ngùng nữa, kỳ thật, hôn lễ của Hàn và chị đã sắp đến." KhangĐồng Hân nói.Trong nháy mắt Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập,sau một tiếng va chạm mạnh liệt. Tuy rằng biết đấy là giả, nhưng ngực vẫn khôngtự chủ được đau nhói lên, cậu cũng không phải là người rộng rãi. Cho nên cậukhông có biện pháp coi như không nghe không biết.– "Tiểu Thành? Tiểu Thành? Em có đang nghe không vậy?" Thật lâu saukhông nghe lời đáp, Khang Đồng Hân gọi.– "A, vâng, em nghe được." Khang Đồng Thành chua sót đáp.– "Em đang làm gì vậy? Tiểu Thành!"– "Em chuẩn bị đi đến thư viện."– "Vậy em mau đi đi! Đúng rồi ngày đính hôn của chị và Hàn là vào tháng10, hẳn là hơi vội vã, nhưng Hàn nói hy vọng chị sớm có thể gả cho anh ấy, tiểuThành có chúc phúc cho chị hai không?" Khang Đồng Hân ngượng ngùng nói.– "Vâng, đương nhiên ạ, em đương nhiên sẽ chúc phúc cho chị!" KhangĐồng Thành tận lực làm cho âm thanh phát ra không khác thường, nói.– "Em đi thư viện, em ngắt máy trước, ngày mai nếu chị đến trường thìgọi báo cho em trước được không?"– "Được, chị biết rồi." Khang Đồng Hân nói thế, giọng nói còn lộ ra vuisướng, sáng khoái ngắt điện thoại.Nhìn thấy màn hình di động tối dần, Khang Đồng Thành đưa điện thoại áplên ngực, hít thở thật sâu mấy hơi, lại nghe bên tai âm thanh 'bang bang'.Nghiêng đầu liền thấy Khương Hàn đứng bên cạnh cửa kính xe, trên mặt lộ ra vẻlo lắng nhìn mình.Lúc xuống xe, hơi cúi đầu, việc đã đến nước này cậu cũng không có gìphải hỏi, không phải sao? Bất kể cậu có nói như thế nào đi nữa, an bài củaKhương Hàn vẫn như cũ diễn ra.– "Làm sao vậy?" Khương Hàn thấy sắc mặt Khang Đồng Thành không tốt bènhỏi:– "Điện thoại của Khang Đồng Hân?"Khang Đồng Thành gật đầu.– "Nói gì vậy? Lại chọc em mất hứng nữa à?" Nâng cằm Khang Đồng Thành,Khương Hàn dường như cũng không cố kỵ lúc này đang ở bãi đỗ xe nhưng cũng ítngười.Khang Đồng Thành giương mắt nhìn mặt Khương Hàn, gương mặt trẻ tuổi,rồi sau đó lắc đầu.– "Chị ấy nói muốn đến trường thăm em."Khương Hàn nghe thế liền xoa đầu cậu.– "Sao vậy, sợ cô ta nhìn ra cái gì? Ngày mai tôi sẽ đưa em đếntrường..." Khương Hàn nói xong cúi đầu hôn lên trán Khang Đồng thành.– "Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ chấm dứt..."Rất nhanh sao? Khang Đồng Thành nghĩ trong lòng, chỉ mong thật sự làthế!Ban đêm, sau khi ăn cơm chiều, nguyên bản còn kích động với lời nóingày ấy của Khương Hàn, Khang Đồng Thành sớm tắm rửa, sau đó lên giường nằmkhông nói một lời nhắm mắt lại.Lúc Khương Hàn lên giường, thừa dịp cậu đang ngủ, đưa tay vuốt nhữngsợi tóc trên trán cậu sang một bên.– "Thể lực của em thật sự quá kém, mới đi dạo khu thương mại một vòngđã mệt đến vậy!"Nói xong liền hôn lên chóp mũi Khang Đồng Thành, rồi sau đó tắt đèn,đem Khang Đồng Thành ôm vào lòng, ngủ.Nguyên bản hẳn là một đêm đầu tiên ngọt ngào của bọn họ, nhưng... trongbóng đêm Khang Đồng Thành mở to hai mắt, có chút mờ mịt nhìn không gian tối đenhư vô. Lưng dán vào ngực người đàn ông có thể cảm giác được hô hấp phập phồngcủa người nọ cùng với nhiệt độ cơ thể quen thuộc. Hết thảy đều là thứ mà cậulưu luyến, cho nên cậu cũng không muốn mất đi, mặc dù là giả dối cũng khôngmuốn...Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Hàn đưa Khang Đồng Thành về trường học,trước khi đi Khương Hàn nói:– "Chờ cô ta đi rồi thì gọi điện thoại cho tôi, biết không? Phải gọitrước, không cần chờ bên ngoài."Khang Đồng Thành gật đầu, rồi sau đó nghiêng người hôn nhẹ lên mặtKhương Hàn.Khương Hàn nhìn bóng dáng cậu, khóe miệng hơi giương lên, rồi sau đólái ô tô rời khỏi.Sau khi đi vào trong vườn trường, bởi vì cuối tuần, mặc dù có sinh viênở trọ tại trường nhưng người vẫn ít. Thưa thớt ngẫu nhiên gặp được vài cặp tìnhnhân hoặc là nam, nữ đi thư viện, Khang Đồng Thành một mình đi đến ký túc xá.Phòng cậu ở có sáu người, sáu chiếc gường đặt trong căn phòng chậtchội, dưới giường là tủ quần áo cùng máy tính bàn. Cuối tuần, lúc Khang ĐồngThành mở cửa, trong ký túc xá cũng không có ai, nghĩ họ đều về nhà cả rồi hoặclà đều ra ngoài chơi... Hành lý của cậu vẫn đặt bên cạnh tủ quần áo, trên lớp vỏva li bám không ít bụi.Khang Đồng Thành nhìn lớp vỏ va li kia nửa ngày mới đi qua, rồi sau đókéo khóa kéo, bắt đầu sửa soạn đồ đạc.Bời vì bố trí phía dưới giường cho nên giường rất cao. Chỉ một mìnhmuốn trải chiếu lên giường kỳ thật là mất rất nhiều sức lực. Khang Đồng Thànhđầu tiên đem chăn ném lên giường, rồi sau đó tự mình leo lên.Kỳ thật cậu căn bản không cần phải nghiêm túc sửa soạn như vậy, dù saoKhang Đồng Hân có thể đi vào ký túc xá nam sinh hay không cũng là vấn đề, chodù muốn vào, cậu cũng có thể tìm lý do để từ chối.Nhưng mà, cậu không hiểu vì sao muốn sửa sang lại cho tốt, có lẽ có dựđịnh đã hình thành trong lòng cậu...Điện thoại của Khang Đồng Hân bảo rằng 4 giờ sẽ đến, lúc này Khang ĐồngThành cũng đã sửa sang xong, trên trán lấm tấm mồ hôi bị cậu dùng tay lau sạch,thuận tiện đến toilet rửa tay... Nhìn thấy chính mình trong gương, Khang ĐồngThành dùng bàn tay ẩm ướt tự vỗ vỗ mặt mình...Lúc xuống lầu Khang Đồng Hân đã đứng ở cầu thang ký túc xá, Khang ĐồngThành nhìn thấy trong tay cô cầm theo chiếc hộp, liền lập tức chạy xuống, cậu ởlầu ba ký túc xá, cầu thang ở ngoài.– "Chị hai." Không thể nghi ngờ khi nhìn thấy Khang Đồng Hân, tronglòng cậu chua sót nhưng vẫn sung sướng.Khang Đồng Hân nhìn cậu, cười cười:– "Tuy rằng mới có vài ngày không gặp nhưng sao chị hai cảm thấy em gầyđi rất nhiều thì phải?" Khang Đồng Hân nhìn Khang Đồng Thành từ trên xuốngdưới, nói."Làm sao vậy được? Mới chỉ có vài ngày, làm sao gầy nhanh như thế."Khang Đồng Thành cũng cười nói.– "Chị mang chút cơm canh cho em, đều là món mà em thích, chị nghe nóiđồ ăn ở trường học không ngon, em không về thì chị mang đến. Nhưng mà đi nơinào ăn đây? Lên ký túc xá của em có tiện không?" Khang Đồng Hân hỏi.Khang Đồng Thành gật đầu, nguyên bản ký túc xá nam sinh cuối tuần xemnhư nửa mở, chỉ cần không ngủ lại, nói được nguyên nhân thì quản lý ký túc xásẽ cho vào...Chương 48 – Không thấy...Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhang Đồng Hân đứng ở trong ký túc xá, nhìn cơ sở vật chất ở ký túc xá.– "Có buồng vệ sinh riêng nha." Khang Đồng Hân nói:– "Thật ra cũng không tồi, nhưng phòng này thật nhỏ quá, bình thường đitới đi lui có thuận tiện không?"– "Rất tốt ạ, chỉ là chỗ để về ngủ một giấc mà thôi, cũng không cầnphải quá rộng rãi." Khang Đồng Thành cười nói, đem ghế đặt phía sau Khang ĐồngHân.– "Chị hai ngồi đi."– "Ừ, bọn họ đâu, đều về nhà cả rồi?"– "Có vài người về nhà, vài người ở thư viện, vài người ra ngoài chơirồi." Khang Đồng Thành lần lượt trả lời.Khang Đồng Hân gật đầu.– "Đúng rồi, quên mất, mau mở đồ ăn ra ăn nhanh đi, để lạnh sẽ khôngthể ăn." Khang Đồng Hân mở hộp đồ ăn trên bàn bên cạnh máy tính ra.Bởi vì dùng hộp giữ ấm, tuy rằng hiệu quả của hộp giữ ấm này không phảitốt lắm nhưng lúc mở ra vẫn còn hơi nóng.Mùi đồ ăn thơm nức truyền đến, Khang Đồng Thành không tự giác nuốt nướcmiếng. Tuy rằng đồ ăn của Khương Hàn làm cũng không tệ, nhưng đa số đều để vàotủ lạnh sau đó mới hâm nóng lại, để khá lâu, nên cũng không ngon lắm.– "Mèo con tham lam, nước bọt đều chảy cả ra rồi, nhanh ăn đi!"Khang Đồng Hân nhìn dáng vẻ Khang Đồng Thành, cười nói.Khang Đồng Thành cầm đũa bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm cơm, nguyênbản cậu chưa ăn cơm trưa nên lúc này cảm thấy rất đói.– "Ăn có ngon không?" Khang Đồng Hân cười hỏi.Khang Đồng Thành gật đầu.– "A, đúng rồi, tiểu Thành ngày hôm qua lúc chị với em nói chuyện, kỳthật, chị cảm thấy như nằm mơ vậy." Khang Đồng Hân bỗng nhiên nói.Trên thực tế ngay từ đầu Khang Đồng Thành thậm chí không hề phản ứng,giương mắt nhìn thẳng vào Khang Đồng Hân, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.– "Hôm trước Hàn và chị định ngày cưới, nhẫn đều đã chuẩn bị xong hết,còn hỏi chị khi nào rảnh rỗi cùng đi chụp hình cưới, chị cảm thấy cả người nhưtrên mây vậy." Khang Đồng Hân đỏ mặt nói, vẻ mặt ngọt ngào.Khang Đồng Thành hơi hơi sửng sốt, nhưng có lẽ đã sốc ngay từ hôm quamột lần rồi nên hiện tại khá bình tĩnh. Chỉ là động tác nhấm nuốt ngừng lại mộtchút. Đồ ăn thơm ngon trong miệng nhất thời dường như có chút chua sót.– "Chị thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, tiểu Thành, đến lúc chọn áocưới, em cũng theo giúp chị nhé, nhưng mà em nói xem chị có nên tiết kiệmkhông, chị nghe rất nhiều người nói chị là cô bé lọ lem, quả thật, Hàn giàu cónhư thế, người lại tốt, em nói xem Hàn thích chị ở điểm nào?" Khang Đồng Hânnguyên bản còn đang vui vẻ nói, chậm rãi dần đè thấp giọng, là cô tự ti, đốimặt với người đàn ông lý tưởng như Khương Hàn, chưa nói đến việc cô nghèo rớtmồng tơi, các mặt khác so ra đều không xứng...Khang Đồng Thành buông đũa cùng đồ ăn trong tay xuống, miễn cưỡng vỗ vỗbả vai Khang Đồng Hân nói:– "Làm sao có thể, chị tốt như vậy, cũng rất xinh đẹp nữa, là người kiakhông xứng với chị."– "Thật vậy sao? Tiểu Thành chỉ đang an ủi chị thôi!" Khang Đồng Hânngẩng đầu, cười cười, giọng điệu như trước hạ thấp.– "Không có, trong mắt em chị là tốt nhất."Khang Đồng Thành lại nói, tâm của cậu giống như mớ tơ vò, không chỉ cónặng nề, rối rắm mà càng nhiều chính là đau đớn, cay đắng. Lời này của cậu làthật lòng, cậu cảm thấy Khang Đồng Hân hiện tại tuyệt đối là tốt, một người chịtốt, nhưng... Cậu lại đối với cô ấy như vậy hay sao?– "Được rồi, chị tin ánh mắt của tiểu Thành, giờ chị phải đi trước,trời cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, không cần vì học bổng mà cảngày chôn chân ở thư viện, đối với thân thể không tốt, có hiểu không?" KhangĐồng Hân xoa xoa đầu Khang Đồng Thành.Khang Đồng Thành gật đầu, cũng đứng lên.– "Em tiễn chị."– "Không cần đâu, cũng không xa mấy, chị tự đi được rồi. Em phải nghỉngơi cho tốt, em xem đôi mắt đều thâm quầng cả rồi." Khang Đồng Hân nghiêm mặtlộ ra biểu tình đau lòng.Khang Đồng Thành thấy cô kiên quyết như vậy, cả cười nói:– "Chị đi đường cẩn thận."Khang Đồng Hân khoát tay với cậu, rồi sau đó rời đi.Nhìn thấy bóng dáng Khang Đồng Hân dần khuất, Khang Đồng Thành cũngkhông biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, mơ hồ không dứt... Đối với chuyệnnày, cậu dường như chỉ có thể làm một người không quả quyết.Một mình ngồi trong ký túc xá, nhìn sắc trời dần dần tối lại, trongvườn trường có thể nghe được âm thanh rộn ràng nhốn nháo, là các sinh viên đichơi trở về, bất quá phòng ký túc xá của cậu cũng chưa có ai trở về. Có lẽ đềuvề nhà cả rồi!Khang Đồng Thành nghĩ vậy, quay đầu ghé vào máy tính đặt trên bàn. Diđộng im lặng nằm trong túi, cậu không có tâm tư lấy ra gọi. Quyết định tronglòng cậu đã thành hình, thẳng cho đến hôm nay thấy được khuôn mặt hạnh phúc củaKhang Đồng Hân, cậu mới chính thức hạ quyết tâm.Nếu cậu chịu không được vẻ mặt hạnh phúc của Khang Đồng Hân, cũng chịukhông nổi khi thấy Khang Đồng Hân bị lừa mà bản thân không đếm xỉa tới, nhưvậy, cứ để cho cậu nhìn không thấy đi! Đây quả thật là trốn tránh, chỉ đơn giảnlà cậu không thể tổn thương cả hai bên.Đối với Khương Hàn, cậu hiểu cho dù có nói đến hết nước bọt thì kết quảcũng giống nhau, mà đối với Khang Đồng Hân, cậu cũng không đành lòng... Cân nhắchai bên đều không có đáp án, ngay cả điều Khương Hàn từng nói cũng không làmđược...Cho nên cậu chỉ có thể trốn tránh, chỉ có thể co đầu rụt cổ. Thậm chítrong đầu cậu có thể tưởng tượng đến khuôn mặt Khang Đồng Hân lúc biết đượctoàn bộ âm mưu, hẳn là kinh hãi, hẳn là chết lặng, hẳn là thống khổ, rồi sau đónước mắt chảy dài chảy dài.Cậu tuyệt đối không thể nhìn thấy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến, cậu đã chịukhông nổi.Di động trong túi lúc này lại rung lên, Khang Đồng Thành chết lặng ghéđầu trên bàn, là giống như không có nghe thấy cái gì.Rốt cuộc di động rung khoảng một phút rồi dừng lại. Khang Đồng Thànhlúc này đứng lên, đi đến cửa ký túc xá, đem cửa khóa lại.Rồi sau đó giống như du hồn trở lại ngồi trên ghế.Di động lại vang thêm mấy lần nữa rốt cuộc cũng dừng hẳn. Khang ĐồngThành tựa đầu nhìn ra cửa sổ, lúc này màn đêm đã hạ xuống, đèn đường trong đêmtối tạo nên sắc thái mơ hồ.'bang bang phanh' tiếng đập cửa thật lớn vang lên.– "Tiểu Thành, tiểu Thành!" Tiếng đập cửa cùng tiếng hô mang theo chútnặng nề.Khang Đồng Thành vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, tiếng vang kia đột nhiêndừng lại.– "Em ra đi, tiểu Thành, làm sao vậy?" Khương Hàn đứng ở cửa, đúng vậy,từ lúc hắn lái xe rời đi liền cảm giác không thích hợp, nhưng không đúng chỗnào hắn không có nghĩ ra. Thẳng cho đến khi gọi 5 cuộc đều không có người nghemáy, hắn mới cảm thấy không đúng.Hiện tại hắn đứng trước cửa, từ trên cửa kính thủy tinh có thể nhìnthấy người nằm úp sấp ở bên trong, nhưng không có bật đèn, cũng chỉ là loángthoáng thấy được hình dáng. Nhưng hắn xác định, kia là Khang Đồng Thành...Hắn lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành bài xích hắn,hơn nữa lại đột nhiên như vậy.Hắn dùng tay không ngừng gõ cửa nhưng thủy chung không có đáp lại.– "Này này, là ai thế? Người trẻ tuổi, ở đây là trường học, tôi nghĩ kýtúc xá còn chưa có ai đến, mà cậu chưa có đăng ký, cậu làm ầm ĩ cái gì? Cậu làngười thân của sinh viên nào, mau lại đăng ký." Ông lão quản lý ký túc xá đốivới tiếng vang quá lớn hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, vì thế lên tiếngngăn lại.Khương Hàn quay đầu, bộ mặt âm trầm nhìn ông lão, không có nói gì, vẫngõ cửa như trước.Nhưng ông lão hiển nhiên nhìn quen tình hình như thế, dù sao ở đại họckhông ít trường hợp sinh viên làm theo ý mình. Vì thế cười cười thuận miệngnói:– "Cậu còn gõ thế nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ, đến lúc đó tất cả mọi ngườiđều nhục nhã."Trong nháy mắt Khương Hàn thậm chí muốn giơ nắm tay, nhưng cuối cùngvẫn buông xuống.– "Vẫn là nhanh đi đi, người thanh niên, nếu người ta muốn gặp cậu thìsớm đã mở cửa, không muốn gặp mà cậu cứ đứng gõ cửa mãi cũng chẳng có tác dụnggì." Ông lão một bộ răn dạy nói.Khương Hàn chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tức giận lan tràn, xoay ngườiđi xuống ký túc xá.Khang Đồng Thành nghe tiếng người đàn ông rời đi, thầm hít một hơi đồngthời không tự giác cảm thấy khó chịu... Cậu quả nhiên là mâu thuẫn!Khương Hàn ngồi ở trong xe, nhưng không có khởi động ô tô, điếu thuốctrong tay không ngừng cháy, tàn thuốc rơi đầy thảm dưới chân. Cửa kính xe đóngchặt giữ lại làn khói thuốc lượn lờ.Thật lâu sau Khương Hàn một lần nữa lấy điện thoại di động ra... ——————————
Review chương sau: tiểu Thành lần đầu tiên phản kháng lại Khương Hàn, nói cho Khương Hàn biết cảm nhận và quyết định của mình. Khương Hàn có nhận ra mình những chuyện anh ta làm là sai hay không? Tiếp tục theo dõi những chương sau nhé!
^_^ đọc tới chương 49 thấy hả dạ thiệt chứ!
Chương 49 – Tách raTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaLúc này di động vừa vang lên không bao lâu đã có người bắt máy, KhươngHàn vui vẻ hẳn nhưng nhanh chóng chau mày.
– "Vì sao không chịu nghe điện thoại của tôi, không mở cửa?"
Tận lực dịu giọng, Khương Hàn hỏi. Hắn có lẽ hiểu được tâm lý của thiếu niênlúc này nhưng hắn không thể buông tay.
Ở đầu kia điện thoại có tiếng hơi thở nhạt nhẽo, nhưng không có tiếng trả lời,một hồi lâu sau, thẳng cho đến khi điếu thuốc trên tay Khương Hàn sắp cháy tớingón tay, bên kia bỗng nhiên mở miệng.
– "Em muốn ở lại trường một thời gian, những ngày tới đừng đến tìm em! Có mộtsố việc em cần có thời gian ngẫm nghĩ thật kỹ." Giọng nói Khang Đồng Thành cóvẻ khàn khàn, là giống như vừa mới tỉnh ngủ.
– "Ngẫm lại? Em muốn ngẫm cái gì nữa?"
Khương Hàn hỏi, sắc mặt càng đen đi vài phần, tiện tay cầm tàn thuốc vứt xuốngthảm, một mùi hương khét lẹt dày đặc bốc lên, làm chân mày hắn nhíu càng chặt.
Khang Đồng Thành thở dài.
– "Em cũng không biết, chỉ là muốn ở một mình để bình tĩnh lại. Có lẽ chờchuyện của anh chấm dứt, em có thể nghĩ thông suốt."
"Vẫn vì chuyện kia sao, không phải tôi đã giải thích với em rồi à? Tiểu Thành,em không phải là đứa nhỏ không hiểu lý lẽ, không phải sao? Tôi nói rồi, tôi chỉyêu mình em, đối với cô ta chỉ là diễn trò mà thôi." Khương Hàn có chút kíchđộng nói, gân xanh ở hai bên thái dương đều nổi cả lên.
– "Em chỉ muốn biết, đối với anh, em rốt cuộc là cái gì? Là đứa nhỏ vâng lờihay là thú cưng? Anh yêu em, điểm này em biết, thế nhưng..." Khang Đồng Thành hítsâu một hơi nói: "Anh không có khả năng luôn làm cho em phải nghe lời anh!"
– "Em đang nói cái gì!??"
Khương Hàn cơ hồ thiếu chút nữa đã rít gào lên, mi tâm xuất hiện mấy nếp uốn.
– "Tôi yêu em, chờ sự việc này chấm dứt, hết thảy chấm dứt... Em muốn tôi buôngtha Khang Đồng Hân có đúng không? Em thật sự có tình cảm sâu sắc với cô ta nhưvậy?" Khương Hàn nói thế, ngữ khí cũng dần dần bình tĩnh lại.
– "Tình cảm của em đối với chị ấy bao nhiêu em cũng không biết nhưng chị ấythật lòng xem em là em trai, chị ấy đối xử với em rất tốt, tốt đến mức em khôngđành lòng nhìn thấy chị ấy bị tổn thương, lại đứng một bên nhìn." Khang ĐồngThành vẫn dùng ngữ khí nhàn nhạt như cũ, những lời này đã giấu trong lòng cậurất lâu, thế cho nên lúc thật sự nói ra, cũng không quá kích động như cậu tưởngtượng.
– "Cho nên, em muốn tôi buông tay? Vì em mà buông tay?"
Khương Hàn hỏi hai vấn đề, ngữ khí như muốn gây sự, hoặc là nói hắn quá đángsợ.
– "Không, em biết cho dù hiện tại anh có đồng ý với em thì vẫn sẽ đối phó vớichị ấy như trước, mà lời của em cũng có ảnh hưởng đến anh đâu. Em sẽ không yêucầu anh buông tha việc trả thù để chứng minh anh yêu em bao nhiêu, em biết việcnày đối với anh là cỡ nào ngây thơ, cho nên, em muốn ở một mình, tránh ở mộtnơi có thể không nhìn thấy, coi như bản thân nhìn không thấy. Vì thế trước khisự việc kia chấm dứt, anh đừng đến tìm em, có được không? Khương Hàn!" KhangĐồng Thành nói xong một đoạn dài, giống như đã cố hết sức, thở phì phì.
Khương Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật lâu sau, nổi cáu hướng di động pháttiết:– "Chỉ cần là em muốn, tôi sẽ đồng ý." Nói xong liền ngắt điện thoại.
Khang Đồng Thành ngả đầu lên bàn, nhìn màn hình di động dần tắt ngấm, là nguồnsáng duy nhất của căn phòng cuối cùng ấn phím tắt.
Cái loại tối đen này ép con người đến mức không thở nổi. Khang Đồng Thành vẫnngồi im tại chỗ, những lời cuối cùng của Khương Hàn, câu chữ ngắn gọn lại thậtquá tàn nhẫn. Cậu biết anh ấy tức giận, nhưng việc này cũng là tất nhiên thôi.Đối với anh ta thì đây là ngỗ nghịch, hoặc nói đúng hơn là không vâng lời,nhưng cậu không thể không làm như vậy.
Khương Hàn lái xa như bay, giống như thử nghiệm kỹ thuật lái xe trên quốc lộ.Sau khi ngắt điện thoại hắn liền hối hận, hắn nói như vậy chắc chắn là đẩy thiếuniên ra xa. Rõ ràng có thể dùng giọng điệu mềm mỏng dể khuyên răn, thế nhưngkhi đó hắn cảm thấy rất giận dữ.
Hắn chịu không nổi những lời thiếu niên nói, giống như chú chim non luôn népbên cạnh mình bỗng nhiên cứng cáp, rồi sau đó vỗ cánh bay xa.
Đối với ngôn ngữ ngỗ nghịch của thiếu niên lại chịu đựng không nổi, đơn giản làvì từ trước đến nay thiếu niên nói gì nghe nấy làm cho cậu không hề có chút chủkiến, bởi vì hắn luôn che chở cho thiếu niên ở phía sau, chỉ cần có hắn ở bên,chỉ cần nhận lấy tình yêu của hắn, nhận lấy nụ hôn của hắn là được...
Đạp mạnh vào phanh, bởi vì quán tính, đầu suýt nữa đập vào cửa kính xe. Tiếngcòi xe không ngừng vang lên ở phía sau.
Khương Hàn ngẩng đầu, có phải hắn thật sự đã làm sai?
Từ lúc 30 tuổi đến nay hắn đều không có nghi ngờ bản thân, bởi vì khi đó hắntuyệt đối tự tin, mà tự tin sau này cũng làm cho hắn càng thêm phát đạt, nhiềunăm như vậy tích tụ lại, chắc chắn, đã thành thói quen của hắn.
Mà hiện tại cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn không phải thật sựđã sai lầm rồi chứ. Đối với Khang Đồng Thành, hắn vẫn dùng cách bảo vệ và cáchly, tất cả đều là vì nghĩ cho em ấy phải không?
Mới ở chung cùng Khang Đồng Hân nhiều nhất là một năm, sao có thể có tình cảmmãnh liệt cho được, thiếu niên mặc dù có chút yếu đuối nhưng cũng không phảithiện lương dễ bắt nạt, mà trải qua nhiều lần được hắn dạy dỗ...
Như vậy rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu cơ chứ, làm cho thiếu niên muốn rờiđi... Khương Hàn ngả đầu lên tay lái, tựa hồ nghĩ thế nào cũng không ra.
Khang Đồng Thành bị cảm, sau khi gục đầu lên bàn ngủ một đêm, hoàn toàn bị cảm.Cậu ngủ cũng không yên ổn, nhưng bởi vậy mà xem nhẹ thời tiết se lạnh đầu xuân.
Sáng sớm bởi vì chói mắt mà tỉnh lại, đầu choáng váng muốn đứng lên cũng khókhắn, nằm úp sấp cả một đêm khiến thân thể đều đau đớn.
Cái mũi đã hoàn toàn nghẹt cứng, Khang Đồng Thành hít vào hai lần đều khôngđược, cuối cùng chỉ có thể dùng miệng thở. Khang Đồng Thành biết bản thân phátsốt, gian nan vận động, chậm rãi đi đến buồng vệ sinh.
Gương mặt phản chiếu trong gương dị thường tái nhợt, thậm chí là tiều tụy. Đôimắt sâu hoắm đen thui, mí mắt sưng vù, đôi môi khô khốc. Rõ ràng là quyết địnhcủa chính mình, lại làm ra bộ dáng như thế này, ngẫm lại là chính mình tra tấnchính mình.
Không có nước ấm, liền dùng nước lạnh đơn giản rửa mặt chải đầu, đầu óc KhangĐồng Thành cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn một chút. Sau này nếu có bị bệnh cũngkhông có ai chăm sóc. Nghĩ thế Khang Đồng Thành cầm túi tiền đi xuống lầu.
Bởi vì chuyển nhà vội vàng cậu cũng không mang theo thuốc, hiện tại chỉ có thểtự mình đi mua. Tuy rằng mặt trời đã lên, nhưng dù sao cũng là buổi sáng, vẫncòn chút lạnh lẽo, đối với Khang Đồng Thành không nghi ngờ càng thêm rõ ràng.
Hai tay cậu ôm siết lấy thân thể, thong thả bước đi. Thân thể thỉnh thoảng khẽrun lên, đi không bao lâu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Thân thể này bởi vì sốt cao mà chết, cho nên tựa hồ đối với phát sốt dị thườngmẫn cảm, rõ ràng là bệnh nhẹ thôi, nhưng Khang Đồng Thành cảm thấy rất khóchịu.
Ở chỗ sâu bên trong thân thể hình như có cái gì đó đang xáo trộn lên, khôngphải đau đớn, mà là một loại cảm giác nói koong nên lời, tự hỏi cũng trở nêntrì độn. Thậm chí cảnh tượng trước mắt cũng có chút mơ hồ, mắt thấy đã đi tớicổng trường, Khang Đồng Thành muốn quay đầu nhìn xem bốn phía có ai không, lạicòn chưa có quay đầu, thân thể đã ngã về phía trước, trước mắt chỉ còn một mảnhtối đen...Chương 50 – Cảm ơnTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaXúc cảm lạnh lẽo trên trán rốt cuộc là cái gì, Khang Đồng Thành mơ mơmàng màng đặt tay lên trán mình. Rồi sau đó giống như có một dòng khí lạnhnhanh chóng rót vào trong xương cốt. Lạnh lẽo không chịu nổi làm cho cậu lậptức thu tay lại.Trên mí mắt tựa như có rất nhiều cáu bẩn, dính dấp khó có thể mở mắt.Mỗi đốt xương trên người đều đang kêu gào, loáng thoáng nghe như cóngười nói chuyện.– "Sao mỗi lần gặp cậu đều bị thương? Người đàn ông kia dường như khôngbảo vệ cậu thật tốt, nhưng mà người ta rất nhanh sẽ cưới vợ đẹp, dĩ nhiên sẽkhông thể chăm sóc cậu..."Như là lầm bầm lầu bầu, trong lời nói rõ ràng là ý tứ trào phúng.Khang Đồng Thành không có sức lực tranh cãi với người này, đương nhiêncho dù lúc này cậu có sức cũng không làm chuyện vô vị như thế.Cậu mệt chết đi, cũng rất khó chịu, trong lòng cảm thấy không phụcnhưng không biết làm sao phản bác.Đơn giản cũng không gượng ép phải thanh tỉnh, đành nhắm mắt lại, nghỉngơi. Cậu cần nghỉ ngơi, có lẽ sau khi tỉnh lại hết thảy sẽ chấm dứt.Sắp vào đêm, Lý Quang Vinh Vũ nhìn thiếu niên nằm trên giường đã ngủsuốt một ngày, lúc giữa trưa hắn nhìn thấy mi mắt thiếu niên còn khẽ run rẩykhông ngừng, sau đó không thấy nữa.Bác sĩ đã đến khám, sốt đã lui. Thân thể thiếu niên thật sự suy yếu,tựa hồ từng bị bệnh rất nặng mà không được tịnh dưỡng tốt, đây là lời của bácsĩ riêng. Lúc nghe đến chuyện này, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ cái tênKhương Hàn kia rốt cuộc là đang làm cái gì?Thực tại không thương hương tiếc ngọc, không phải sao?Lý Quang Vinh Vũ vươn tay, vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của thiếu niên,chà đạp đôi môi do phát sốt mà trở nên khô khốc, sắc mặt cũng không được đẹp.Nhìn thấy thập phần đáng thương!Nghĩ thế, Lý Quang Vinh Vũ thu tay lại, ngay từ đầu hắn chỉ muốn đùacho vui, rốt cuộc hiện tại lại vì thiếu niên bài xích kích phát ý muốn chinhphục, hay thật sự ở chỗ sâu trong lòng đã bị thiếu niên làm cho rung động, tựahồ hắn cũng không thể xác định.Ở một phương diện khác, hắn bội phục Khương Hàn, có thể lăn lộn trênthương trường có có thể có một mối tình như thế. Ít nhất đối với hắn, trước khigặp thiếu niên này còn chưa hề có xuất hiện gợn sóng như thế trong lòng.Con người luôn chấp nhất, ở mỗi một phương diện đều luôn muốn nắm bắthết thảy, mà đối với thương nhân thì cầm lên được cũng bỏ xuống được gì đó,không thể nghi ngờ chính là tình cảm.Thương trường không cha con, chính là như thế.Tình yêu chính là cấm kỵ, cũng là nhược điểm. Cho nên đó là vùng cấmkhông nên chạm vào.Lý Quang Vinh Vũ đứng bên cửa sổ hồi lâu, lâu đến mức hắn không có pháthiện thiếu niên nằm trên giường không biết từ lúc nào đã mở to hai mắt.Cảm giác sau một giấc ngủ cực kỳ sâu, đối với Khang Đồng Thành mà nóigiống như mọi ốm đau đều rời đi, tích tụ trong lòng cũng tiêu tán đi bớt.Cậu hơi cử động thân thể, có thể thấy được bóng dáng người thanh niênđưa lưng về phía cậu, hoảng hốt lại tưởng là Khương Hàn, không ngờ, khi nhìncẩn thận lại mới thấy là Lý Quang Vinh Vũ.Nói là nghiệt duyên tuyệt đối chưa đủ.Nhưng đúng lúc này Lý Quang Vinh Vũ lại xoay đầu, tựa hồ có chút kinhngạc, sau đó nhanh chóng bị vẻ ngoài 'vân đạm phong khinh' che đi.– "Cậu tỉnh rồi?" Lý Quang Vinh Vũ nói.Khang Đồng Thành gật đầu.– "Cho tôi miếng nước."Lý Quang Vinh Vũ rót ly nước đưa cho Khang Đồng Thành.– "Sao anh đến trường học của tôi?"Uống xong ngụm nước, Khang Đồng Thành hỏi. Lúc cậu té xỉu là ở cổngtrường, lúc sáng sớm, cậu còn nhớ rất rõ.– "Nói là đi ngang qua tất nhiên cậu không tin." Lý Quang Vinh Vũ cóchút thừa nước đục thả câu, nói:– "Kỳ thật coi như là đúng dịp, bởi vì quan hệ với Khương Hàn, mấy ngàynay tôi thật mệt mỏi, sáng sớm hôm nay mới tan tầm, vừa lúc đi ngang qua trườnghọc của cậu, liền nhìn thấy cậu xỉu ở cổng trường."Nói như thế, quả thật không giống như lừa gạt.– "Thật là khéo nhỉ." Khang Đồng Thành ngượng ngùng cười, nói:– "Cảm ơn anh."– "Vinh dự cho tôi." Lý Quang Vinh Vũ nói xong, lại nói:Cậu có đói bụng không, tôi đem cho cậu chút đồ ăn, cậu đã ngủ suốt mộtngày rồi."Tựa hồ vừa nghe được như vậy, Khang Đồng Thành mới chú ý đến hoàn cảnhcủa bản thân, căn phòng này cùng với căn phòng lần đầu tiên gặp Lý Quang VinhVũ rất giống, đương nhiên cũng bởi vì không có bật đèn nên cảm thấy thật lớn,thật trống trải.Đèn trên tường là màu vàng ấm áp, lại chỉ có thể chiếu sáng một góctường bên này. Bức màn trên cửa sổ được kéo ra, nhưng bởi vì ban đêm nhiều mâynên không sáng sủa cho lắm.– "Tôi nghĩ hẳn là phải đi."Sắc trời đã tối như vậy, Khang Đồng Thành nghĩ lúc cậu vừa đi ra muathuốc liền ngất xỉu, vội vàng đi nên không mang theo điện thoại, nói khôngchừng người đàn ông của cậu sẽ gọi tới!Đã xốc chăn chuẩn bị đứng dậy, lại cảm thấy choáng váng, suýt nữa ngãquỵ.– "Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nằm đi! Cậu bệnh nặng như vậy mà người đànông kia còn không có phát hiện, cậu về sớm hay trễ thì hắn cũng không để ýđâu." Lý Quang Vinh Vũ đứng ở cửa nói.Khang Đồng Thành muốn nói, Khương Hàn cũng không biết cậu bị bệnh, hoặclà nên nói cậu không muốn cho Khương Hàn biết, nhưng lúc sắp nói ra miệng, cậunuốt lại, việc này không cần nói với người ngoài.Lúc này cậu đã đứng lên được, đưa lưng về phía Lý Quang Vinh Vũ, hơihơi cúi đầu.– "Ăn cơm xong tôi đưa cậu về, bộ dáng này của cậu phỏng chừng sẽ ngấtxỉu trên đường mất." Lý Quang Vinh Vũ hạ giọng dịu dàng nói.Dường như là suy tư, Khang Đồng Thành không trả lời mà cũng không độngđậy, thật lâu sau tựa hồ không còn sức lực, cậu một lần nữa ngồi trở lại trêngiường.Lý Quang Vinh Vũ thấy vậy, xoay người đi vào bếp.Trên bàn ăn có vài món đơn giản, tựa hồ vì thích hợp cho người bệnh,đơn giản gồm cháo thịt gà xé nhuyễn, rắc lên chút hành cùng với rau trộn cóhương vị tương đối nhạt.Khang Đồng Thành dùng thìa thong thả ăn cháo, kỳ thật hương vị khôngtồi, nhưng mà cậu thật sự không muốn ăn, mới ăn mấy thìa đã buông.– "Có ngon không? Mới ăn có một chút, cậu liền no rồi?" Dường như cóchút không thể tin, Lý Quang Vinh Vũ hỏi.Khang Đồng Thành gật đầu.– "Cảm ơn."Đây là thật lòng cảm ơn, tuy rằng hiện tại cậu không thích người nàynhưng không thể nghi ngờ người này đã giúp đỡ cậu, cho dù có mục đích khác cũngkhông thể phủ nhận trong đó là ý tốt."...." Đối với câu cảm ơn này, Lý Quang Vinh Vũ tựa hồ có chút giật mình,thật lâu sau cũng không có đáp lại, rồi sau đó thu dọn chén bát đi ra khỏiphòng. Đây là lần đầu tiên hắn tự tay chăm sóc cho một người, thật sự thích haylà yêu sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là lúc làm việc này cũng không cảmthấy mình mất phong độ.Đến khi Lý Quang Vinh Vũ dọn dẹp xong xuôi, lúc trở về phòng, KhangĐồng Thành đã đứng dậy sửa sang lại quần áo.Lý Quang Vinh Vũ tuy rằng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thở dài.– "Đi thôi!"Khi ngồi trong xe, không khí tựa hồ nặng nề hơn, tuy không có lời nóilà đặc biệt, nhưng vẫn xấu hổ.– "Cậu..." Với bản chất giỏi ăn nói thế nhưng giờ phút này Lý Quang VinhVũ, sau khi nhìn vào kính thấy được khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên, lại khócó thể mở miệng.– "Cậu hẳn đã biết, Khương Hàn sắp kết hôn chứ! Từ sau khi xác địnhđược ngày tháng, rất nhiều báo đài đều đưa tin." Lý Quang Vinh Vũ nói.Khang Đồng Thành kinh ngạc, cho đến hiện tại cậu mới biết, nguyên laichuyện này căn bản ai cũng biết, chỉ là cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng quantâm mà thôi. Trong lòng lại khổ sở.Rất nhanh đến trường học, Khang Đồng Thành cởi dây an toàn chuẩn bịxuống xe, lại bị thanh niên phía sau gọi lại.– "Chuyện lần trước, cậu có từng suy nghĩ qua chưa, tôi không phải nóiđùa, hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốtvới cậu."Lý Quang Vinh Vũ khẩn thiết nói, cũng không phải lời ngon tiếng ngọt,thậm chí ngay ở trên đường mà hắn lại đưa ra lời hứa hẹn quả thật là đơn giảnmà còn mất mặt nữa. Nhưng không thể không nói, cử chỉ đơn giản thế này, ở thờiđiểm này xem ra đối với hắn cũng có chút gian nan.Bàn tay Khang Đồng Thành đặt trên cửa xe hơi khựng lại, rồi sau đó thậtlâu mới nghiêng đầu, nói:– "Tôi yêu Khương Hàn." Cười khổ rồi nhanh chóng xuống xe.Chương 51 – Cuộc sốngTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaTrở lại cửa ký túc xá, Khang Đồng Thành mệt mỏi choáng váng, vừa mớiđưa tay định mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Khang Đồng Thành mới nghĩ đếnphòng này không phải phòng riêng của cậu, cậu phải ở chung với 5 người khácnữa. Buổi tối cuối tuần các bạn khác đều đã đến đủ, làm cho Khang Đồng Thànhđang đứng ở cửa có chút ý muốn lùi bước.– "Khang Đồng Thành?" Thiếu niên cũng đứng ở cửa mang theo một thaunước ấm, lên tiếng xác nhận.Khang Đồng Thành gật đầu.– "Tôi vừa dọn đến vào hôm qua."Khang Đồng Thành nhẹ nhàng nói, thân thể cậu còn chưa khỏe lắm, đứnglâu như vậy khiến cậu hơi hoa mắt váng đầu, đôi môi khô khốc lúc nói chuyện cảmthấy nức toác ra đau đớn.Thiếu niên đối diện gật đầu:– "Tôi là Lý Hạ, ở đối diện giường cậu."Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười hiền lành.Khang Đồng Thành gật đầu.– "Khang Đồng Thành, thật vui khi được quen biết cậu."Thiếu niên mang cái thau đi rồi, Khang Đồng Thành mới bước vào ký túcxá, bốn người khác ở bên trong vô cùng tò mò, lúc Khang Đồng Thành đi vào, cảbốn ánh mắt đều chăm chú theo dõi cậu.Đơn giản giới thiệu, giải thích nguyên nhân, mấy nam sinh cũng lần lượtgiới thiệu, sau đó cũng không có cảm giác bị bài xích, dĩ nhiên Khang ĐồngThành cũng không nghĩ đến phải dung nhập.Lên giường nằm, cũng không quan tâm đến tiếng nói phát ra ở giườngdưới, nói cái gì, cậu vừa nhắm mắt đã ngủ.Nguyên bản cũng đã là ban đêm, những người khác sau đó cũng lục đục vềgiường, cũng không có cái gì không hài hòa.Đêm nay Khang Đồng Thành ngủ được khá sâu, nhưng không lâu, lúc cậu tỉnhlại, sắc trời đã hơi sáng. Tựa hồ là bình minh.Khang Đồng Thành xoa cái đầu đau đớn, hoảng hốt nhớ đến bản thân chưaxem di động. Liền sờ soạng ở trên giường một lúc lâu mới phát hiện di động đặtở dưới gối đầu.Di động hiện lên một cuộc gọi nhỡ, không phải Khương Hàn, là một dãy sốlạ, có lẽ là gọi nhầm số, Khang Đồng Thành nghĩ thế rồi lại không tự chủ đượcthở dài, cậu đang chờ mong điều gì?Mở hộp thư đến, ánh mắt Khang Đồng Thành sáng ngời, bên trong có mộttin nhắn của Khương Hàn, vì thế liền mở ra xem.Nội dung tin nhắn rất đơn giản, đơn giản đến mức trong lòng Khang ĐồngThành khó chịu.[Em muốn dừng chân, vậy cứ ở đó, chờ sự tình qua đi, tôi sẽ đón em về.]Lời nói ngắn ngủn, trong giọng nói đủ dung túng, việc này vốn là mong muốn củaKhang Đồng Thành, rồi lại tựa hồ không phải.Không ai không khát cầu bản thân là quan trọng nhất trong lòng ngườiyêu, chắc chắn Khang Đồng Thành cũng vậy, cậu hy vọng chính mình có thể ảnhhưởng đến Khương Hàn, thậm chí làm cho Khương Hàn buông tha việc báo thù, nhưnghiển nhiên, đáp án không như cậu mong đợi.Phía trên tin nhắn của Khương Hàn là tin nhắn mới do dãy số lạ vừa nãygửi đến, Khang Đồng Thành không muốn xem nhưng vừa buông di động ra lại khôngcẩn thận ấn vào xem.[Về tới rồi sao? Đi ngủ sớm một chút!]Cách nói chuyện như vậy, không khó liên tưởng đến người gửi tin nhắn,Khang Đồng Thành cảm thấy hết sức kỳ lạ, người kia làm sao biết số điện thoạicủa cậu, nhưng nghĩ lại, Lý Quang Vinh Vũ là cậu ấm nhà giàu, cũng không phíbao nhiêu công sức để tra được số điện thoại của cậu.Ngửa đầu nhìn trần nhà tối đen có thể chạm đến, Khang Đồng Thành bỗngnhiên nghĩ đây là lần đầu tiên mình chân chính dung nhập vào cuộc sống nơitrường học, khóe miệng thong thả cong lên, cũng vô cùng chua sót.Ngay cả chính cậu cũng không biết mình muốn cái gì...Sau đó là những ngày rất bình thản, ít nhất đối với Khang Đồng Thành mànói là như thế. Cuộc sống khi dừng chân cũng không tính là gian nan, bạn họctrừ lúc ngủ cũng có lúc ngồi nói chuyện tán gẫu này nọ, đa phần thời gian đềudùng vào việc cá nhân. Khang Đồng Thành ở ký túc xá đa phần là đọc sách, bởi vìcậu không có máy tính, mỗi khi nghe những người khác thảo luận cái gì tần sốnhìn thấy trong máy tính, cậu cũng không có cách nào xen vào. Bất quá cậu cũngkhông để ý, có đôi khi quả thật im lặng là vàng, bởi vì cậu hiếm khi nói chuyệnnên người trong ký túc xá càng khó có thể xem nhẹ cậu. Ngẫu nhiên liên hoancũng sẽ gọi cậu, cho dù đa phần cậu đều từ chối nhưng nếu có đi, cũng không cảmthấy tẻ nhạt cho lắm.Cuộc sống như vậy, đối với Khang Đồng Thành, tuy rằng phần tích tụtrong lòng vẫn tồn tại, nhưng cũng không phải quá khó để vượt qua.Khang Đồng Hân cũng tới vài lần, phần lớn là mang món gì đó đến, nóihai ba câu quan tâm, ngẫu nhiên nhắc tới Khương Hàn mà trong lòng Khang ĐồngThành lại cảm thấy khổ sở, chẳng qua trên mặt lạnh lùng hơn trước nhiều.Cuối tháng 6, trường học bắt đầu cho nghỉ hè, Khang Đồng Thành cũngkhông có sửa soạn hành lý, cậu dốc lòng xin thầy cô cho ở lại ký túc xá.Trên thực tế cậu muốn tìm việc dạy thêm, đương nhiên quan trọng hơn làmuốn trốn tránh, thói quen bỏ chạy càng không muốn đối mặt.– "Chúng ta đi!" Những người khác ở ký túc xá lần lượt vỗ bả vai KhangĐồng Thành, rồi sau đó vừa cười vừa nói đi về nhà. Đối với rất nhiều người đâylà khoảng thời gian họ ước ao đã lâu.Ký túc xá rất nhanh chỉ còn lại có mình Khang Đồng Thành, cậu sửa soạnlại sách cùng với ghi chép công việc gia sư của mình, ngồi trên ghế thong thảlàm việc.Lúc di động rung lên, cậu đang chăm chú đến xuất thần, cũng bởi vậy màgiật mình, lấy ra vừa nhìn là Khang Đồng Hân. Trong lòng suy nghĩ, Khương Hànđã rất lâu không có gọi đến, nhiều nhất là khi khí hậu thay đổi, có nhắn tinđến bảo cậu chú ý thân thể, tuy rằng cũng là quan tâm nhưng không thể nghi ngờcậu càng muốn nghe tiếng nói của anh ta, cậu có lẽ sẽ vui mừng hơn nhưng tronglòng cậu cũng rất rõ, cũng có lẽ sẽ không.Cậu biết cậu không thể rời khỏi người đàn ông kia, cho dù mới mấy thángngắn ngủi, cậu đã nhớ đến muốn phát điên, nhưng cậu không thể tự mình gọi điệncho anh ta.Chỉ có cậu mới biết, có bao nhiêu lần cậu cầm di động lên, muốn ấn phímgọi nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Lý Quang Vinh Vũ lại thường xuyên gọiđiện thoại tới, đáng tiếc cậu không muốn nghe, trừ bỏ lần té xỉu về sau, cậukhông không gặp lại Lý Quang Vinh Vũ...– "Alo." Khang Đồng Thành nhận cuộc gọi.Khang Đồng Hân ở đầu bên kia tựa hồ đang nói chuyện với ai đó, ngheKhang Đồng Thành đáp lại mới nói: "Sao lâu vậy mới chịu nghe điện thoại?"– "Di động để trong cặp sách, mở ra nên mới lâu." Khang Đồng Thành đáp.– "Ừ, tiểu Thành à, thật sự nghỉ hè cũng không về được sao? Ngay cảphòng mới của chị em cũng chưa xem qua, hiện tại phòng lớn hơn nhiều, Hàn cũngtrang trí cho căn phòng đó của chúng ta, rất xinh đẹp nha."Giọng nói của Khang Đồng Hân có chút cám dỗ. Đây cũng không phải lầnđầu tiên cô nói thế, 5 tháng trước lúc mới dọn về phòng mới, Khang Đồng Hâncũng giục Khang Đồng Thành về nhà y như vậy.Khang Đồng Thành hơi giương khóe miệng, nói:– "Em biết rồi, phòng ở tốt lắm, nhưng chị à, em cũng đã nói phải tựlập, phải biết kiếm tiền, dù sao em cũng là con trai mà chị." Khang Đồng Thànhnói rất dõng dạc.Khang Đồng Hân ở bên kia có chút tức giận.– "Tiểu Thành thật sự lớn rồi, trước kia luôn kè kè bên cạnh chị, hiệntại thế nhưng muốn tự lập..." Nói vậy giống như là cha mẹ có con gái lớn phải gảđi, luôn có chút thương cảm.– "Chị hai, em cũng không phải không về, những ngày cuối đợt nghỉ hè emsẽ về." Khang Đồng Thành nói.Khang Đồng Hân lập tức lên tinh thần.– "Em nói đó nha, đúng rồi ngày 14 tháng 7, em trở về một chuyến giúpchị chọn áo cưới đi, Hàn gần đây bận nhiều việc, phòng chừng không thể đi theochị."– "Vâng, được ạ." Khang Đồng Thành đáp, trong lòng lại nói, nguyên laianh ấy bận nhiều việc... Kỳ thật sau khi nghe Lý Quang Vinh Vũ nhắc đến, cậu vẫnthường theo dõi báo chí, trên báo quả nhiên có tin tức về Khương Hàn và KhangĐồng Hân, đa số đều là chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô bé lọ lem đời thật,đương nhiên không ít là về ngày cưới của bọn họ.Nhìn đến hết thảy, trong lòng Khang Đồng Thành cảm thấy ê ẩm, lại càngứ đọng lại nhiều hơn.– "Vậy đi, nếu tiểu Thành về phải gọi cho chị trước để chị chuẩn bịnhé." Khang Đồng Hân trước khi ngắt máy còn không quên dặn dò.– "Được ạ." Khang Đồng Thành vừa mới lên tiếng, cảm giác di động phát ramột tiếng 'tích', là có tin nhắn đến. Vì thế sau khi ngắt điện thoại liền mởhộp thư đến.Ngay chỗ tên người gửi làm cho Khang Đồng Thành chấn động, là tin nhắncủa Khương Hàn, nội dung vẫn đơn giản như trước nhưng lại làm cho trái timKhang Đồng Thành không khỏi 'bang bang' tăng tốc.[Ra cổng trường đi!]Chương 52 – Bữa tối Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaSau khi chạy đến nhà vệ sinh sửa sang lại quần áo, một lúc sau, KhangĐồng Thành mới ra khỏi ký túc xá. Dọc theo đường đi, tim đập giống như bướcchân nện trên nền đất, càng ngày càng nhanh. Trong vườn trường thật im lặng,các sinh viên đều đã đi hết, một số đi hẹn họ hoặc là đi một mình, ở trong vườntrường rộng rãi rất ít hơi người.Rất xa đã nhìn thấy chiếc ô tô màu đen kia, Khang Đồng Thành không thểtự lừa gạt chính mình, trong một giây đó, tâm cậu quả thật sung sướng.Khương Hàn giống như trước đứng dựa vào xe, bởi vì thời tiết, hôm nayhắn không mặc tây trang, chỉ có một chiếc áo sơ mi, hai nút trên để hở, cổ tayáo cũng xắn lên cao. Khương Hàn như vậy thoạt nhìn thiếu đi vẻ lạnh lùng vànghiêm túc ngày thường, hơn vài phần hòa nhã.Khang Đồng Thành càng bước nhanh hơn, chỉ là chưa được mấy bước lại bắtđầu chậm rãi. Sau khi tâm tính dần dần lạnh lẽo xuống, để lại chính là khiếpđảm, hoặc là nói không biết nên đối mặt thế nào.Mà lúc này Khương Hàn dường như đã trông thấy cậu, nguyên bản hai taykhoanh trước ngực cũng buông lỏng, ánh mắt lợi hại kia như đâm vào tâm KhangĐồng Thành.Khoảng cách của hai người cũng không phải là xa, có thể rõ ràng nhìnthấy biểu tình trên mặt lẫn nhau. Thân thể Khang Đồng Thành giống như cứngngắc. Ở trong điện thoại mạnh miệng ngỗ nghịch với Khương Hàn là một chuyện,lúc gặp mặt lại là chuyện khác.Rõ ràng chỉ có khoảng cách vài bước, cũng kéo dài ra đến hơn năm phút.Cho đến khi chỉ còn có một hai bước, Khang Đồng Thành mới ngừng lại.Hơi cúi đầu, không dám đối diện với Khương Hàn. Rõ ràng gần như vậy, lại giốngnhư rất xa.Hai người trầm mặc, chỉ còn lại không gian yên tĩnh.– "Tiểu Thành." Cuối cùng Khương Hàn phá tan trầm mặc, gọi một tiếng.Khang Đồng Thành ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hai mắt cay cay.– "Khương Hàn."Có đôi khi giữa hai người, chỉ cần gọi tên nhau một tiếng như vậy là đủrồi, cũng đủ cho nhau cảm nhận tình cảm của đối phương, cũng đủ ý thức đượctình cảm của bản thân đối với người kia.Ngồi trong xe, Khang Đồng Thành co quắp, cậu thậm chí không biết đặttay ở đâu, hai mắt nên nhìn chỗ nào, trong lòng hoảng hốt, lại có chút hối hận,nếu đã quyết định đợi tất cả mọi chuyện qua đi mới gặp lại thì lúc này sau nhịnkhông được?Xe không có khởi động, hai tay Khương Hàn đặt trên tay lái, thật lâusau mới vươn tay đặt lên bàn tay Khang Đồng Thành. Khang Đồng Thành khẽ runlên, cũng không hề động.– "Có nhớ tôi không? Tiểu Thành!" Giọng nói của Khương Hàn trầm thấp mangtheo hơi lạnh, có phần gợi cảm nói không nên lời.Khang Đồng Thành gật đầu, lúc này dường như không có lý do gì để phủnhận.Lại nghe Khương Hàn thở dài nâng cằm Khang Đồng Thành lên, kéo đỉnh đầucậu hướng về phía mình.– "Không được cúi đầu, để cho tôi nhìn em." Khương Hàn nói.Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng, Khang Đồng Thành thật sự nhìn trựcdiện Khương Hàn. Hắn gầy, gầy đi rất nhiều, là bởi vì quá mệt mỏi hay sao?Trong lòng nghĩ vậy, đôi bàn tay không tự chủ được đã ôm lấy hai má Khương Hàn.Gương mặt người đàn ông cũng không phải bóng loáng mà bởi vì lúng phúng râu màtrở nên thô ráp, có chút đâm tay nhưng loại tiếp xúc làn da này, loại cảm giáckỳ diệu cũng không bởi vậy mà mất đi.– "Anh gầy đi." Khang Đồng Thành nhàn nhạt nói.Khương Hàn đưa bàn tay áp vào đôi bàn tay Khang Đồng Thành trên mámình, kéo một bàn tay đến bên môi, hai mắt nhìn sâu vào mắt Khang Đồng Thành,khẽ hôn vào lòng bàn tay cậu.Lòng bàn tay vốn mẫn cảm, huống chi là hơi thở ấm nóng mà ẩm ướt dânglên, Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn, kỳ thật trong nháy mắt hiện lên ý nghĩđược ở cùng một chỗ với nhau như vậy không dễ, cậu hẳn phải biết thế nào là đủ,nhưng rất nhanh đã tan đi.Khương Hàn đặt tay phía sau gáy, kéo Khang Đồng Thành qua, thô bạo mànhiệt liệt, nhiều ngày không gặp tích tụ lại, thậm chí ngay cả Khương Hàn cũngđến chính mình tức giận như vậy, mà ngay khi nhìn thấy thiếu niên nhút nhátđứng trước mặt, những gì chất chứa trong đầu hết thảy đều tan thành mây khói.Khung xương của thiếu niên nguyên bản gầy yếu, áo thun đơn bạc rộng rãi layđộng trong gió.Bên trong xe lập tức tràn ngập hơi thở tình dục, giống như đôi tìnhnhân rất lâu không được gặp nhau, hai người tuy rằng cũng không phải tương xứngvới độ tuổi của than thể nhưng cũng có tình cảm mãnh liệt của độ tuổi này, hoặcnói cách khác, đối với những người yêu nhau, không quan hệ tuổi tác cùng tâmtrí, đối với khát cầu tình cãm vẫn mãnh liệt như nhau.Nụ hôn của người đàn ông dịu dàng mà kéo dài. Môi, mũi, trán, rồi sauđó là dái tay, cùng cổ, rồi sau đó quấn quýt si mê trên đôi môi trằn trọc.Nụ hôn kéo dài làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy khó thở, bàn tay ngườiđàn ông vuốt ve lưng cậu, đi xuống chạm vào thắt lưng rồi đột ngột dừng lại.Hai người chụm đầu vào nhau thở hổn hển.– "Đưa em đi ăn cơm nhé?!"Thật lâu sau, đợi đến khi hô hấp bình thường lại, Khương Hàn mở miệngnói.Khang Đồng Thành gật đầu, sửa sang lại quần áo trên người có chút hỗnloạn. Bọn họ lúc đó chỉ dừng lại ở việc hôn môi.Trên bàn cơm ngoại trừ tiếng gắp thức ăn thì đều là yên tĩnh, hai ngườidường như đều im lặng.– "Tôi nghe nói, em nghỉ hè tìm được việc làm, không về nhà." KhươngHàn sau khi lấy khăn lau miệng, nói.– "Vâng. Em muốn gia tăng kinh nghiệm sống, hơn nữa trường học cũng cóyêu cầu này." Khang Đồng Thành thành thật đáp.Khương Hàn gật đầu.– "Như vậy cũng rất tốt, càng xa người phụ nữ kia, tôi càng yên tâmhơn." Khương Hàn nói.Bọn họ lại nói đến vấn đề có liên quan đến Khang Đồng Hân, nhưng chắcchắn, điều đó là không thể không nhắc tới, bởi vì bất kể là Khang Đồng Thànhhay Khương Hàn thì cũng đều có quan hệ thiên ti vạn lũ (?) với Khang Đồng Hân.Khang Đồng Thành cũng buông dao nĩa, thịt bò trong nhà hàng này làm cậunhớ tới hương vị mà trước kia Khương Hàn từng làm, cũng không phải mùi vị chínhthống nhưng lại phù hợp với khẩu vị người Trung Quốc.– "Anh nhất định phải kết hôn với chị ấy?" Khang Đồng Thành dò hỏi.Khương Hàn không có trực tiếp trả lời, mà là nhìn Khang Đồng Thành,thật lâu sau mới lại nở nụ cười.– "Tôi sẽ không kết hôn với cô ta, cả đời này không có cách nào làmđược, mà lúc này cũng không muốn. Nhưng mà chuyện này, em không biết sẽ hayhơn, chăm chỉ học tập là tốt rồi." Khương Hàn vuốt ve đầu Khang Đồng Thành.Chỗ ngồi của hai người là chỗ khuất, vừa vặn có cây lá che đậy, cho nênđộng tác như thế cũng không chói mắt.Khang Đồng Thành trầm mặc gật đầu.– "Đưa em về đi!"– "Được."Cho đến trước cổng trường, Khang Đồng Thành mới không nỡ, rời đi mộtlần có lẽ là xúc động nhất thời, mà đến lần thứ hai, thứ ba, có chút làm khôngđược, nhất là trong tình huống cậu vẫn yêu người đàn ông này.– "Vào đi, về đến nhà tôi sẽ gọi điện cho em, được không?"Hôn lên trán Khang Đồng Thành một cái, Khương Hàn nói.Khang Đồng Thành cuối cùng cũng đẩy cửa xuống xe, đứng ở bên cạnh cửakính xe khoát tay với người bên trong, rồi sau đó mới chậm rãi đi vào trongvườn trường.Khương Hàn nhìn bóng dáng thiếu niên, dần dần hòa nhập vào bóng tối,khuôn mặt giả vờ lạnh nhạt mới dần tán đi. Hắn hung hăng đánh một quyền vào cửakính xe.Nếu có thể, hắn sao không nghĩ đến việc buông tha cho?Nhưng hiện tại, hắn căn bản không thể làm được, đã muốn tới bước này,hắn chỉ có thể dõi theo thiếu niên dần khuất xa tầm mắt mình để đi làm chuyệnmình muốn làm.Nhưng việc này cũng không phải hắn tự nguyện, thậm chí ở mức độ nào đómà nói, hắn thà lấy xiềng xích trói thiếu niên vào bên người.Gầy sao? Khương Hàn lấy tay sờ sờ mặt mình, làm sao có thể không gầyđi, mấy ngày nay hắn cơ hồ ngày đêm tăng ca, đem công việc của ngày mai hoặc làsau đó vài ngày đều làm hết, vì để cho chính mình không chìm đắm trong nỗi nhớvới thiếu niên...Nếu là trước đây, không gặp được thiếu niên, lúc không biết thiếu niênlà Y Lương, có lẽ tốt hơn, nhưng hiện tại đã biết rồi, phải xa rời thiếu niênnhư thế, cái loại cảm giác này giống như sinh ly tử biệt vậy. Nhưng bởi vì hắncó thể cảm nhận được rối rắm trong lòng thiếu niên, cho nên hắn theo đuổi, hắnthậm chí hy vọng thiếu niên có thể nghĩ thông suốt sau đó trở lại bên mình...Nhưng hiển nhiên so với hắn tưởng tượng, thiếu niên còn lương thiện hơnnhiều, hoặc là nói khát vọng thân tình. Khang Đồng Hân đối với thiếu niên giốngnhư một người mẹ dịu dàng, dùng hơi thở ấm áp thơm tho đó an ủi trái tim khôhéo, chỗ kia cũng không phải tình yêu có thể làm dịu đi...Chương 53 – Khí lạnhTác giả: Chỉ Tiêm Táng SaKhông ai có thể xem nhẹ áp lực lạnh lẽo trong văn phòng, đối với khôngkhí khẩn trương bên trong tập đoàn Khương thị mấy ngày hôm nay, người ngoài đềucho rằng là có quan hệ đến việc Lý thị cướp đi mảnh đất ở khu nội thành cũ.Nhưng mà rốt cuộc có quan hệ hay không, chỉ có những nhân viên bên trong mớibiết được.
Tần Tiểu Vũ là một trong những thư ký trong văn phòng của tổng tài Khương thị,tổng tài tổng cộng có tám thư ký, số lượng này tuyệt đối không phải là ít, namnữ đều có. Mà thêm vào đó, tổng tài của bọn họ tuổi tác không lớn, cho nên phầnlớn thư kỳ đều sấp sỉ hoặc hơn tuổi hắn.
Nhưng mà tuổi trẻ lại có thể ngồi lên vị trí kia thật sự không nhiều lắm.
Tần Tiểu Vũ là xuất chúng nhất trong đám thư ký, mà cũng là người trẻ tuổinhất. Tần Tiểu Vũ vừa trẻ trung, hơn nữa cũng xinh đẹp, một đôi chân thon dài,dáng người rất đẹp, trong đám thư ký thì cô chắc chắn là người sáng giá nhất.
Nhưng mà đối với sếp trực tiếp của cô, cũng chính là vị Khương tiên sinh tuổitrẻ đầy hứa hẹn kia, cô không hiểu rõ cho lắm.
Nói đến Khương Hàn, phản ứng đầu tiên của phần lớn mọi người là, thiên tài nha,quả thật từ nhỏ đến lớn đều xuất chúng như thế, mà trong mắt Tần Tiểu Vũ,Khương Hàn xuất chúng không chỉ ở đầu óc, mà còn có bộ dạng, tuyệt đối là tướngmạo rất được.
Nhưng rõ ràng có điều kiện như vậy, Khương Hàn không có làm chuyện gì khácthường, tuy rằng cũng nghe đồn này nọ, nhưng chỉ là tin đồn nhỏ nhặt, cho dù cóchơi đùa, người ta cũng là có khả năng để chơi đùa, so với một vài vị công tửvô cùng khó trêu chọc tốt hơn nhiều.
Bởi vì vậy, từng có một đoạn thời gian dài, Tần Tiểu Vũ có ảo tưởng với KhươngHàn.
Cho đến gần đây xem tin tức, mộng đẹp của cô mới hoàn toàn tan vỡ.
Người con gái được ví như là chim sẻ kỳ thật bộ dáng nhìn rất được, nhìn thấycũng rất thoải mái, cảm giác đó là một người con gái tốt, cũng khó trách KhươngHàn sẽ thích, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đến hôn nhân.
Tuy rằng rất tiếc nuối nhưng cũng xem như là một việc vui. Nhưng gần đây Khươngtổng lại biểu hiện cực kỳ khác thường.
Rõ ràng là có chuyện vui, nhưng nhóm thư ký đều không có cảm giác được, lại cảmthấy cỗ áp suất thấp rõ ràng bức bách làm kẻ khác run sợ trong lòng.
Chẳng lẽ là áp lực gia đình? Dù sao cô dâu cũng xuất thân bình thường, hay làcãi nhau với vợ tương lai? Cũng không giống lắm, trước hôn nhân mà cãi nhaukhông phải là điều tốt đẹp, huống chi sắc mặt Khương Hàn tuy khó coi nhưng ăncơm vẫn ăn, tặng hoa, mua nhẫn, thậm chí là áo cưới đều không một phút lơ là.
Lại nói tiếp thật đúng là nhìn không ra.
– "Này, tiểu Vũ, đem văn kiện này giao cho tổng tài! Mau!"
Chị Trương cầm văn kiện trong tay chọc chọc tiểu Vũ, nói.
Tần Tiểu Vũ đang lâm vào trầm tư, có chút kinh ngạc quay đầu lại, trừng mắtthật to chỉ vào mình nói:
– "Lại là em?"
Mấy ngày nay cơ hồ đều là cô phải làm chim đầu đàn, cho dù da mặt nàng có dàyđến đâu, cũng sắp bị khí lạnh của Khương tổng đông cứng.
– "Tiểu Vũ, em cũng biết nhóm thư ký chúng ta chỉ có em là người được coi trọngnhất, em không biết mấy ngày nay lúc chị đi đưa văn kiện đều bị mắng xối xả..."Chị Trương vẻ mặt đau khổ nói:
– "Còn có tiểu Ngô cũng thế, em xem cậu ấy là nam, bị Khương tổng mắng đến xanhcả mặt mày, chị nghĩ đổi lại là tiểu Thương nhỏ hơn vài tuổi, nói không chừngđã khóc bù lu bù loa rồi..."
Tần Tiểu Vũ khóe miệng cứng ngắc cười khan vài tiếng.
– "Em cũng bị mắng không ít!" Ngoài miệng còn không tự giác nói.
Lại nghe chị Trương nói:
– "Em còn trẻ, cần phải rèn luyện, bị mắng nhiều xem như đề kháng lại áp lực."
Nói vậy đã đem văn kiện đặt trên bàn Tần Tiểu Vũ, trở về văn phòng của mình.
Đứng trước cửa văn phòng tổng tài, Tần Tiểu Vũ nuốt môt ngụm nước bọt, do dựđưa tay gõ gõ cửa, rồi sau đó liền đẩy cửa đi vào.
Tuy rằng nói không khí chỉ là do tâm lý cảm thụ, nhưng trong nháy mắt khi cửamở ra, Tần Tiểu Vũ vẫn cảm thấy một đợt khí lạnh ập vào mặt.
Khương Hàn ngồi sau bàn vùi đầu xem văn kiện, giống như không nghe thấy tiếnggõ cửa của cô.
Tần Tiểu Vũ lại nuốt ngụm nước bọt nữa, lúc cô vừa muốn mở miệng lại nghe tiếng'ong ong' rung động. Cô nhìn thấy Khương tổng vội vàng tìm kiếm di động từtrong đống văn kiện, làm như là có chuyện rất quan trọng, đem đống văn kiện làmcho lộn xộn cả lên, đây không phải là tác phong của Khương tổng.
Rốt cuộc tìm được di động, Khương Hàn nhìn thấy nội dung tin nhắn, trên mặt lộra vài phần hòa hoãn.
Trên thực tế từ bữa cơm đó về sau, quan hệ của Khương Hàn và Khang Đồng Thànhdịu đi rất nhiều, tuy rằng không phải thường xuyên nhưng vẫn ngẫu nhiên gửi tinnhắn, gọi điện thoại cho nhau.
Khang Đồng Thành ngẫu nhiên nhắn tin kể về một vài việc vặt lúc làm gia sư, tuyrằng không phải nội dung gì quá thú vị, cũng có thể làm cho tâm tình Khương Hàntrở nên khoan khoái rất nhiều.
Hôm nay, nội dung rất đơn giản, đó là đứa nhỏ mà cậu dạy thêm muốn cậu làm caca của nó, sau đó lại nói muốn cậu làm chú, nếu không được lại thành ba nuôi.
Ngôn ngữ không tính là hài hước, lại chỉ là kể chuyện, nhưng Khương Hàn chỉ cầnnghĩ đến biểu tình của Khang Đồng Thành khi nghe mấy loại xưng hô kia, liền cóchút buồn cười.
[Vì sao nó lại làm như vậy?] Ngón tay Khương Hàn bấm bàn phím, khóe miệng tươicười càng rõ ràng.
Mà làm cho người ngoài cuộc như Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Khương tổng biểu hiện nhưvậy, trong lòng đoán già đoán non, xem ra tổng tài cùng với vợ tương lai cãinhau, hiện tại hẳn là đã giải hòa.
Nghĩ thế, Tần Tiểu Vũ thật sâu hít vào.
– "Tần Tiểu Vũ." Ngay lúc Tần Tiểu Vũ thở ra, Khương Hàn bỗng nhiên nói mộtcâu, làm cho Tần Tiểu Vũ mới thở được nửa hơi suýt nữa nghẹn.
– "Khụ khụ khụ, đúng vậy, Khương tổng." Tần Tiểu Vũ ho khan vài tiếng mới trởlại bình thường, nói.
– "Cô có việc gì không?" Khương Hàn hỏi.
– "A, văn kiện này cho anh." Tần Tiểu Vũ lúc này mới đưa văn kiện tới trước mặtKhương Hàn.
Khương Hàn gật đầu.
Tần Tiểu Vũ nguyên bản muốn ra ngoài, nhưng không biết lấy gan ở đâu ra liềnxoay người nói với Khương Hàn:
– "Khương tổng, muốn dỗ dành bạn gái, phải nhiệt tình mới tốt."
Khương Hàn sửng sốt, sau đó cười cười, gật đầu:
– "Cảm ơn."
Sau khi Tần Tiểu Vũ đi ra ngoài tự đánh mình một quyền, cô đúng là không cầncông việc nữa, vạn nhất không cẩn thận đụng đến điểm bùng nổ, nghĩ vậy Tần TiểuVũ ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng mà kỳ thật Khương Hàn rất dễ ở chung, người bên ngoài ai cũng đều nóiKhương Hàn luôn là một thanh niên khiêm tốn lại thật thà. Tuy rằng người bêntrong đều biết Khương tổng chính là một người lạnh lùng âm hiểm, bất quá đốivới người khác không tồi!
14 tháng 7, hôm nay Khang Đồng Thành xin nghỉ dạy thêm một ngày để theo KhangĐồng Hân đi thử áo cưới.
Trong lòng không muốn nhưng Khương Hàn đã lừa Khang Đồng Hân nói là đi bàn hợpđồng, mà để một người phụ nữ tự mình đi thử áo cưới, hiển nhiên rất khổ sở.
Bắt chuyến xe bus, Khang Đồng Thành đi đến tiệm áo cưới theo như lời Khang ĐồngHân.
Cho tới khi đến nơi cậu mới phát hiện cậu nghĩ sai, Khang Đồng Hân cũng khôngchỉ có cậu và Khương Hàn, cô còn có bạn bè, bất kể là bạn đồng nghiệp hay làbạn học, tình bạn của nữ so với nam kỳ diệu hơn nhiều.
Tiến vào tiệm áo cưới, Khang Đồng Thành cũng không nhìn thấy Khang Đồng Hân,chỉ nhìn thấy vài cô gái đang thảo luận về áo cưới trong tiệm.
Một tiệm áo cưới rất nổi tiếng, tên tiếng Pháp, Khang Đồng Thành nhìn khônghiểu, nhưng nhìn đến chiếc áo cưới tinh mỹ, chỉ biết là giá cả xa xỉ.
– "Tiểu Hân thật sự may mắn, người như Khương Hàn cũng không biết cô ấy làm thếnào được người ta xem trọng." Nữ 1 nói.
– "Tiểu Hân xinh đẹp như vậy, nói không chừng là Khương Hàn theo đuổi cô ấytrước?" Nữ 2 vẻ mặt hâm mộ vuốt ve sa mỏng trên áo cưới.
– "Xinh đẹp? Đối với người như Khương Hàn thì có ai mà chưa từng thấy qua, tiểuHân của chúng ta phỏng chừng trong mắt anh ta cũng chỉ là tiêu chuẩn bậc trung,tôi nghĩ chủ yếu là do tiểu Hân tính cách tốt, mấy người không biết sao? Nhữngngười đàn ông thành đạt đều thích những cô gái dịu dàng nữ tính." Nữ 3 vẻ mặt'tôi là chính xác'.
Cô ta nói xác thật có vài phần đạo lý, dĩ nhiên được hai cô gái khác đồng ý.
Mà lúc này nữ 1 nhìn thấy Khang Đồng Thành đứng ở cửa, có chút kinh ngạc, nói:
– "Em là em trai của tiểu Hân phải không?"
– "Vâng." Khang Đồng Thành gật đầu.
– "Bộ dáng rất giống, chị cũng chỉ nghe tiểu Hân nói, là lần đầu tiên gặp đượcngười thật, nghe nói trước đây em trải qua một cơn bệnh sinh tử, hiện tại đãkhỏe nhiều hơn chưa?" Nữ 2 quan tâm hỏi.
– "Tốt hơn nhiều rồi. Chị của em đang thử áo ạ?" Khang Đồng Thành hỏi.
– "Đúng vậy, cũng lâu rồi, hẳn là sắp ra."
Vẻ mặt nữ 1 chờ mong nói:
– "Lại nói áo cưới đắt tiền thế này, cả đời tôi chắc cũng không được mặc."
– "Vậy cậu thừa dịp này cũng thử xem?" Nữ 3 khuyến khích, nói, trong mắt trànđầy trông mong.
Mà ngay lúc mấy cô gái ríu rít, phòng thay đồ rốt cuộc mở ra, Khang Đồng Thànhcũng không biết vì sao liền hít sâu một hơi, trái tim không khỏi đập nhanh hơn...Chương 54 – Hôn nhân...Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaÁo cưới màu trắng chấm đất, áo trễ ngực có thể nhìn thấy xương quaixanh xinh đẹp cùng với bả vai mượt mà, phần eo ôm vừa vặn ôm chặt, eo nhỏ thướttha, phía dưới xòe ra, ngắn đến đầu gối, phía sau kéo dài giống như đuôi mộtcon công.
Không thể nghi ngờ, áo cưới là thích hợp nhất đối với mọi phụ nữ, có thể làmcho mọi phụ nữ trở nên xinh đẹp hoàn mỹ, mà cô gái trước mặt Khang Đồng Thànhlúc này, làm sao có thể nói là không đẹp? Không, cô ấy tuyệt đối xinh đẹp, hiệntại lại mặc áo cưới màu trắng tinh, đẹp đến nỗi không ai có thể so sánh.
Khuôn mặt Khang Đồng Hân trang điểm nhẹ nhàng khiến cho ngũ quan xinh đẹp càngthêm diễm lệ. Hai má của cô ửng đỏ, nguyên nhân có lẽ là do cô thẹn thùng.
– "Tiểu Hân thật quá xinh đẹp!"
– "Đúng vậy, khó trách có thể mê đảo Khương tổng."
– "Ừ ừ, thật sự là rất đẹp!"
Ba cô gái đồng thời lên tiếng tán thưởng.
Quả thật rất đẹp, Khang Đồng Thành tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng cũngcó nhận thức tương đồng, càng chua sót, bởi vì hiện tại Khang Đồng Thành bất kểxinh đẹp đến cỡ nào, đều không thể tránh được vận mệnh bị trả thù.
Khương Hàn là của cậu, không ai có thể cướp đi, nhưng cậu không muốn Khang ĐồngHân phải khổ sở, cho dù cậu thậm chí không biết Khương Hàn dùng cách gì để trảthù, trái tim yếu ớt của cậu ẩn ẩn lo lắng Khang Đồng Hân có thể bị thương tổnsâu sắc. Hiện tại, cậu chỉ hy vọng Khương Hàn không làm gì quá đáng.
Bên kia, Khang Đồng Hân đang được mọi người vây quanh, chợt thấy Khang ĐồngThành ở đây, khóe miệng lập tức giương lên.
– "Tiểu Thành, em tới rồi!"
Khang Đồng Hân nói, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
Khang Đồng Thành gật đầu, tươi cười.
– "Hôm nay chị thật đẹp."
– "Thật sao?"
Tựa hồ đáng vui sướng hơn bất cứ lời khen của ai khác, Khang Đồng Hân càng cườitươi tắn, tại chỗ xoay một vòng.
– "Bộ này là bộ đầu tiên, rất đẹp sao? Em còn muốn chị thử mấy cái khác không?"
Đối với việc này Khang Đồng Thành thật không biết trả lời như thế nào, mà ba côgái ở bên cạnh khuyến khích Khang Đồng Hân thử cái khác.
– "Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt, đây là bộ đẹp nhất trong tiệm chúng tôi,cũng là bộ có khí chất nhất, nhưng mà sau khi nhiều người mặc vào lại cảm thấykhông thích hợp, cô cũng biết mà quần áo càng tốt, càng kén chọn người mặc.Tiểu thư thật sự rất đẹp, bộ áo này giống như làm cho riêng cô vậy, cô xem,những cây kim tôi chuẩn bị đều không cần dùng tới."
Tuy rằng đa số nhân viên cửa hàng đều có nhiều lý do để người ta mua hàng nhưngvẻ xinh đẹp của Khang Đồng Hân đã hiển hiện trước mắt.
Khang Đồng Hân đứng trước gương nhìn trước nhìn sau.
– "Tiểu Thành, em nói có nên đổi hay không? Kỳ thật đổi đến đổi đi cũng có chútphiền phức, áo cưới này chị cũng thích."
Khang Đồng Hân có chút do dự.
Khang Đồng Thành ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe Khang Đồng Thành gọi liền ngầngđầu lên.
– "Chị thích là được rồi, em cảm thấy cái này rất đẹp."
Nghe Khang Đồng Thành nói vậy, Khang Đồng Hân hoàn toàn quyết định nói: "Vậylấy cái này đi, làm một cái mới y như vậy thì mất bao lâu?"
Không để ý đến các cô gái thở dài bên cạnh, Khang Đồng Thành nói với nhân viêncửa tiệm.
Nhân viên cửa tiệm xem lại sổ sách.
– "Cái này là từ nước Pháp chuyển về, muốn cái mới phải một tháng!"
– "Ừ, vậy lấy cái này." Khang Đồng Hân cười nói, rồi sau đó vào phòng thay quầnáo.
Khang Đồng Thành không có việc gì ngồi ở bên ngoài, rồi sau đó nhìn thấy mấy côgái đi theo Khang Đồng Hân không có cơ hội thử áo cưới lưu luyến tạm biệt KhangĐồng Hân.
Khang Đồng Thành cúi đầu, nhìn bàn tay mình, ở trong tiệm áo cưới như thế nàylàm cậu không thoải mái, bởi vì cậu vĩnh viễn không có khả năng danh chính ngônthuận ở cùng một chỗ với Khương Hàn, ít nhất là ở Trung Quốc thì không thể. Màở nước ngoài, cậu cũng không muốn.
Không ai nguyện ý cùng với người mình yêu trong một mối quan hệ mờ ám, hoặc lànói phải cố gắng chứng minh được quan hệ trước mặt mọi người.
Khang Đồng Thành tự chế giễu bản thân, rõ ràng không hề tự tin với tình yêu củahai người, không phải sao?
Nhưng cậu phải tin, cậu không có tự tin vào bản thân.
– "Tiểu Thành, suy nghĩ gì vậy? Nhập tâm như thế."
Khang Đồng Hân thay quần áo xong đi ra, một chiếc áo sơ mi thuần trắng cùng vớiquần jean ống rộng, khi mặc áo cưới thì xinh đẹp bức người, nhưng khi mặc quầnáo bình thường, Khang Đồng Hân xinh đẹp thanh thuần.
– "Không có gì, chỉ là nghĩ về đứa bé mà em dạy thêm, phỏng chừng hiện tại đangnhắc tới em."
Khang Đồng Thành thuận miệng nói.
Khang Đồng Hân gật đầu.
– "Tiểu Thành rất thích đứa bé kia?"
– "Đúng vậy, có điểm nghịch ngợm, nhưng mà thật đáng yêu."
Khang Đồng Thành thật thà nói, cậu rất thân thiết với đứa bé kia, ngoại trừ lúcđi học, những lúc khác đứa bé rất ngoan ngoãn và vâng lời.
Khang Đồng Hân nghe vậy lại nở nụ cười.
– "Sao chị lại cười?" Hai người vừa đi ra ngoài, Khang Đồng Thành vừa kinh ngạchỏi.
– "Chị nghĩ về sau con của chị với Hàn, tiểu Thành nhất định sẽ thích."
Nói vậy, hai má Khang Đồng Hân hơi đỏ lên, ngượng ngùng giống như thiếu phụ.
Khuôn mặt Khang Đồng Thành nguyên bản coi như hòa hoãn, phút chốc liền cứngngắc, có chút chua sót, có chút bất đắc dĩ, rồi sau đó cúi đầu, lên tiếng:
– "Đúng vậy."
Âm cuối thoáng mang chút tiếc nuối rồi lại như chờ mong, giọng điệu làm kẻ khácphải lẫn lộn.
– "Chị, dịp nghỉ hè này, thời gian em có thể về rất ngắn."
Giật mình nhớ tới chuyện này, Khang Đồng Thành nói.
– "Sao vậy? Vốn không phải nói về một tuần hay sao? Còn ngắn hơn nữa? Là xảy rachuyện gì?" Giọng nói Khang Đồng Hân hơi đề cao một chút, hỏi.
– "Vâng, đứa bé kia luyến tiếc em, nên muốn em ở lại dạy thêm vài ngày, hơn nữaem cũng muốn thêm một ít tiền để học kỳ sau có tiền đóng học phí, chị hai khôngcần lo nữa." Khang Đồng Thành mỉm cười nói.
Khang Đồng Hân dừng lại, trên mặt mang theo đau lòng, nói:
– "Tiểu Thành à, em không cần phải ép buộc bản thân như vậy, bây giờ chị cóthêm nguồn thu nhập rồi, nuôi em ăn học không thành vấn đề."
– "Em biết chứ." Khang Đồng Thành nói.
Khang Đồng Hân thấy cậu tâm ý đã quyết, chỉ có thể nói:
– "Vậy em có thể về mấy ngày?"
"Hai ngày."
– "Hai ngày thôi, thật ngắn quá." Khang Đồng Hân có chút không cam lòng.
– "Không thể nhiều hơn vài ngày sao?"
– "Chị hai, em cũng không phải không trở lại, chị bảo hôm nay em đi cùng chị,không phải em cũng làm theo sao? Chỉ là không về nhà ở mà thôi, chúng ta đi ăncơm đi!"
Khang Đồng Thành đặt tay lên bả vai Khang Đồng Hân, trong giọng nói mang theo ýtứ hàm xúc nói.
Khang Đồng Hân cuối cùng cũng không thể làm căng quá, chỉ có thể bất đắc dĩ thởdài, nói:
– "Vậy cũng được, em phải giữ gìn sức khỏe đó."
– "Dạ biết."
Cơm nước xong hai người lại đi cửa hàng bách hóa mua đồ dùng sinh hoạt, đếnkhoảng 3 giờ chiều, hai người mới chia tay.
Khang Đồng Thành một mình đi trên đường, hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng cólẽ vì nghỉ hè nên người trên đường không ít, lúc đi qua cũng có thể đụng vàovai nhau. Khang Đồng Thành đơn giản tìm một chỗ ngồi xuống.
Hiện tại trở về trường, cũng chỉ một mình cậu.
Nghĩ thế Khang Đồng Thành thở dài, trốn tránh, cậu rốt cuộc còn phải trốn tránhbao lâu?
Mặt trời lúc 3 giờ chiều vẫn còn nóng rát, Khang Đồng Thành ngồi chưa bao lâu,cánh tay cậu lộ ra bên ngoài đã nóng đến đau đớn. Làn da của cậu rất trắng,cũng không thường phơi nắng, sẽ không phải vì phơi nắng mà đen đi, mà là phơiđến đỏ lên rồi lột da.
Khang Đồng Thành nhìn cánh tay đã bắt đầu lột da, cậu đứng lên đi về trườnghọc.
Chỉ là lúc đến nửa đường thấy một quán cà phê, rất nhỏ, cũng rất ấm áp, máyđiều hòa nhiệt độ bên trong tỏa ra hơi mát ở phía cửa có thể cảm giác được.
Có lẽ là mới khai trương, trong quán còn rất ít khách, có thể nhìn thấy mộtngười trên quầy đang đọc sách, bộ dáng thật nhàn nhã.
Khang Đồng Thành đi vào, nhìn menu, cũng khá rẻ vì thế thuận miệng nói:
– "Một ly cà phê, thêm đường thêm sữa."
Chủ quán là một người đàn ông, diện mạo thập phần dịu dàng ôn hòa, nghe tiếngnói liền buông cuốn sách trên tay xuống, nói:– "Mời ngồi, phiền cậu chờ trong chốc lát!"
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, trầm thấp hơi khàn khàn.
Khang Đồng Thành chọn một cái ghế tựa vào song cửa ngồi xuống, cửa sổ lá sáchche khuất ánh mặt trời nhưng không che khuất tầm mắt, cảm giác rất tốt. KhangĐồng Thành nhìn ra cảnh tượng vội vàng của người đi đường bên ngoài, đây khôngphải là xã hội cậu quen thuộc nhưng bất tri bất giác cậu đã dung nhập, giốngnhư đối với Khang Đồng Hân vậy.
Ngay lúc Khang Đồng Thành đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy một tiếng độngở ngoài cửa, ông chủ kia lập tức từ trong quầy đi ra.
Trước cửa lúc này có một người một chó, xem bộ dáng kia là một thiếu niên bịmù, trong tay cầm gậy, tay kia nắm dây dẫn một chú chó. Bộ dạng thiếu niên cựckỳ thanh tú, Khang Đồng Thành chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt đã cảm thấy thiếuniên rất tuấn tú, đáng tiếc là đôi mắt bị mù.
– "Tiểu Duy, sao em lại tới đây?" Ông chủ hỏi, giọng nói mang theo vài phần vuimừng.
Thiếu niên tên tiểu Duy cũng cười rộ lên, nói:
– "Ở nhà có một mình buồn quá, với lại em cũng muốn đến gặp anh!" Tiếng nói củathiếu niên không lớn, nhưng tại quán cà phê nho nhỏ này lại rất rõ ràng, KhangĐồng Thành nhìn những người khách rải rác xung quanh, tựa hồ là đã nhìn quenrồi, hoàn toàn không để ý.
Có lẽ cũng không phải như cậu nghĩ, Khang Đồng Thành tự nói với mình.
Cũng không ngờ cậu vừa nghĩ thế, ông chủ kia đã nghiêng người ấn lên môi thiếuniên một nụ hôn, tuy rằng rất nhanh, nhưng cũng khá táo bạo, thiếu niên đánhnhẹ vào ngực người đàn ông, dường như có chút giận dữ hành động của người đànông.
Khang Đồng Thành cũng không biết cảm giác của bản thân như thế nào, có lẽ làhâm mộ? Đúng vậy, thật hâm mộ. Khoảng thời gian ở bên Khương Hàn, tuy rằngtuyệt vời thật nhưng loại cảm giác giống như yêu đương vụng trộm cũng không thểnào xóa đi được.
Nhưng nếu cậu cũng muốn giống như hai người trước mặt chỉ có thể chờ sau khi kếhoạch trả thù của Khương Hàn đối với Khang Đồng Hân thành công rồi mới có thểthực hiện được!Chương 55 – Tiêu tanTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Tiểu Thành tội nghiệp, tui cứ nhìn hình này mà tưởng tượng tới gương mặt của tiểu Thành lúc uống bia
————————————————–
Từ quán cafe đi ra, mặt trời đã sắp lặn về phía Tây, nhưng mà sức nóngvẫn bức người, nhất là ánh sáng màu cam tựa hồ chỉ cần chiếu đến, trên người sẽra một tầng mồ hôi.
Ven đường vừa vặn có một chỗ bán nước tự động, có lẽ bởi vì người mua nhiều nênđồ uống ở đây không kịp thêm vào, nên có rất ít loại để chọn lựa.
Khang Đồng Thành nhìn thấy bên trong đa số là bia, nghĩ nghĩ liền lấy tiền xu,mua ba lon. Bất kể là vì chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu cần tới chất cồn đểlàm cho chính mình say.
Cậu cũng không phải là một người tùy tiện, từ trước là bởi vì Khương Hàn khôngcho phép, mà sau này là do thân thể của cậu vốn là một sinh viên.
Tùy ý tìm một bóng cây ngồi xuống, cũng không quan tâm đến hình tượng, liềnngồi xuống thềm đá. Vừa vặn tán cây trên đầu tạo thành một bóng mát.
'Phựt' một tiếng, Khang Đồng Thành mở lon bia, mùi bia lạnh lẽo là hương lúamạch lên men thơm ngát cùng với vị chua nhàn nhạt lập tức tràn ngập trong hơithở của Khang Đồng Thành.
Rất nhiều người không uống bia rượu không thích loại hương vị này, Khang ĐồngThành cũng vậy, cái loại mùi thơm ngát cũng không thể che giấu được hương vịchua sót của nó. Uống vào miệng còn cảm thấy nhàn nhạt cay đắng, ai mà nguyện ýuống, huống chi loại thức uống này còn gợi lại trong lòng Khang Đồng Thành mộtđoạn ký ức không muốn nhớ đến.
Lúc trước, khi chưa gặp được Khương Hàn, vì trả nợ, cậu còn nhỏ tuổi mà phảithường xuyên lui tới những chỗ được xem là không đứng đắn, mà ở quán rượu cónhững chuyện, cho dù quản lý nói cậu tuổi còn nhỏ, thường xuyên giúp cậu chốngđỡ nhưng cũng sẽ có những lúc cậu phải cố sức chịu đựng.
Cho nên đối với rượu, cho tới bây giờ cậu cũng còn cảm thấy chua sót cùng khuấtnhục.
Có đôi khi ngẫm lại, có lẽ bởi vì lúc đó cậu chịu nhiều đau khổ, cho nên mới savào hủ mật ngọt ngào của Khương Hàn.
Uống một ngụm lớn bia, không để cho loại chất lỏng này dừng lại quá lâu trongkhoang miệng, Khang Đồng Thành liền nuốt xuống, cùng vừa rồi cậu uống cafe,hương vị cổ quái tràn ngập cả đầu óc.
Nhưng giống như tự ngược, sau khi nhăn mặt chịu không nổi hương vị kỳ quái kiađồng thời, Khang Đồng Thành lại một lần nữa hớp một ngụm.
Có ngụm đầu tiên liền có ngụm thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi cả lon, đối với mộtngười hàng năm uống rượu như nước như thân thể trước kia của Khang Đồng Thànhthì không sao nhưng hiện tại thân thể này tửu lượng quá kém.
Cho nên sau khi uống hết hai lon bia, trước mắt Khang Đồng Thành đã có chút mơhồ, tuy rằng vẫn thanh tỉnh nhưng đầu óc đã choáng váng hoa mắt, rất khó chịu,nhưng khi thân thể khó chịu, tâm lại dịu đi. Đây cũng bất quá là lừa mình dốingười mà thôi.
Nhưng mà, cậu vẫn mở lon bia thứ ba, có lẽ bởi vì thật sự có chút say, vị biacay đắng bởi vì mất đi thanh tỉnh mà trở nên không rõ ràng.
Ném xuống lon cuối cùng, Khang Đồng Thành ngồi bó gối, gục đầu chôn trong haiđầu gối, sắc trời tựa hồ dần dần tối đi. Cậu nghiêng đầu nhìn ánh sáng le lói,cậu cần phải trở về...
Cậu nghĩ như vậy hưng thân thể hoàn toàn không phản ứng.
Chỉ có thể nằm úp sấp tại chỗ.
Trên đỉnh đầu đèn đường sáng lên, mơ hồ Khang Đồng Thành thanh tỉnh đôi chút,hơi ngửa đầu nhìn đèn đường mờ nhạt, đầu vẫn nặng nề như trước.
Vào đêm thời tiết bắt đầu lạnh lẽo nhưng có lẽ do có bia trong người, cậu rachút mồ hôi, hiện tại bị gió lạnh thổi qua, cả người cũng run lên.
– "Tiểu tử, cậu làm gì một mình ngồi đây, nhanh về nhà đi!"
Một bác gái qua đường tốt bụng nhắc nhở như thế sau đó vội vàng rời đi.
Khang Đồng Thành muốn ngẩng đầu nói 'vâng"cảm ơn' linh tinh nhưng cũng chưakịp.
Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, Khang Đồng Thành đã muốn hối hận, cậu giống nhưđang cam chịu rốt cuộc là vì cái gì, vốn không phải là tự mình muốn rời khỏi,làm người ngoài cuộc hay sao?
Khương Hàn thương cậu, cậu biết. Cậu cũng không thể giúp đỡ Khang Đồng Hân,việc này, vốn là rất đơn giản.
Nhưng trong lòng cậu cũng rất rối rắm, có lẽ cũng chỉ là do hôm nay nhìn thấynụ cười hạnh phúc của Khang Đồng Hân lúc mặt áo cưới mà bị kích thích, cũng cólẽ là do nhìn thấy đôi tình nhân đồng tính ở quán cafe mà có cảm xúc.
Ở ngực thập phần bất an, luôn cảm thấy sẽ có rất nhiều chuyện sẽ không giốngnhư lời Khương Hàn nói, sẽ chấm dứt!
Lại ngồi một lúc lâu, Khang Đồng Thành mới miễn cưỡng đứng lên. Di động trongtúi rung lên, cậu lấy ra nhìn thoáng qua là tin nhắn của Khương Hàn.
[Hai ngày nay ban đêm trời trở lạnh, cẩn thận thân thể.]
Khang Đồng Thành nhìn tin nhắn hồi lâu mới cất di động vào túi, lê bước chânkhi thì chống đỡ trên vách tường, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Những ngườiđi ngang qua ngẫu nhiên có người kinh ngạc nhưng đa số cũng chỉ là vội vàngnhìn thoáng qua mà thôi.
Đi qua một tủ kính bày hàng, những chiếc ti vi bên trong đang phát tin tức.
Khang Đồng Thành nhìn thoáng qua, rồi sau đó liền dừng lại.
["...Căn cứ phóng viên của đài chúng tôi theo dõi được, đến 2 giờ ngày 14 tháng 7năm 2012, cổ phiếu bất động sản của Lý thị đang rớt giá đã từng bước ổn định,nhưng căn cứ những người hiểu rõ tình hình tiết lộ, tập đoàn Lý thị bởi vìchuyện cổ phiếu rớt giá mà thiết lập lại bộ máy quản lý, bởi vậy bị cổ đôngmãnh liệt kháng nghị, cũng có nhiều nhân vật cấp cao tiết lộ, tập đoàn Lý thịlúc tranh giành mảnh đất đã dùng thủ pháp mờ ám..."]
Tin tức như trước vẫn tiếp tục, Khang Đồng Thành cũng không còn nghe vào, việctrả thù của Khương Hàn đã bắt đầu rồi sao?
Đây là tin tức hoàn toàn tương phản với năm đó, cũng là nội dung tương tự nhưngđem Khương thị đổi thành Lý thị. Gậy ông đập lưng ông? Không, Khương Hàn hẳn làcòn có bước tiếp theo...
Cũng khó trách, mấy ngày nay, cậu đã không còn nhìn thấy Lý Quang Vinh Vũ.Nguyên bản người này cứ hai ngày lại xuất hiện, nhưng mà lúc này đây đã quámười ngày, bất quá xảy ra việc như vậy, còn có ai có tâm tình nói chuyện yêuđương.
...................
Mấy tháng qua cũng nhanh, trong đợt nghỉ hè, Khang Đồng Thành cũng chỉ thật sựnghỉ có hai ngày, mà hai ngày kia cậu cơ hồ đều ở trong nhà. Có lẽ Khang ĐồngHân cũng muốn sum họp với em trai nên ngoại trừ thời gian đi làm cũng không córa ngoài.
Khang Đồng Thành tính toán ngày, còn hơn nửa tháng nữa! Hôn lễ của Khang ĐồngHân cùng Khương Hàn, mỗi khi nghĩ đến kia cơ hồ cùng thời gian với đời trước,trong lòng Khang Đồng Thành tựa hồ nổi trống.
Chuyện của Lý Quang Vinh Vũ đã làm cho Khang Đồng Thành hiểu được trả thù củaKhương Hàn tất nhiên không đơn giản.
Đương nhiên là do Lý Quang Vinh Vũ cùng Khang Đồng Hân bắt tay nhau mà KhươngHàn phải ở trong lao tù ba năm.
Mà hiện tại, Khương Hàn với năng lực của bản thân, dù không có người nào ở côngty trong sạch thanh bạch, huống chi Lý thị nguyên bản là hắc đạo tẩy bạch (tậpđoàn của xã hội đen nhưng kinh doanh hợp pháp – chắc là vậy), nếu muốn vấp ngã,chỉ có cần đủ tài lực cùng nhân lực cũng không phải là làm không được.
Giống như hiện tại nếu Khương Hàn đem toàn bộ chứng cứ đưa ra trước pháp luật,Lý Quang Vinh Vũ cùng với lãnh đạo của Lý thị sắp sửa đối mặt không phải là consố 3 năm ngắn ngủi như vậy.
Khang Đồng Thành cảm thấy tiếc hận cho Lý Quang Vinh Vũ, nhưng cũng không đồngtình mấy, dù sao cảm tình cũng nông cạn. Cho dù hiện tại Lý Quang Vinh Vũ vôtội, thương hại có lẽ là có nhưng không đến nỗi nội tâm rối rắm.
Nếu Lý Quang Vinh Vũ thật sự yêu cậu, như vậy thật đáng buồn cho hắn.
Khang Đồng Thành thở dài, thời tiết tháng 9, mặt trời vẫn thập phần **. Trêntay Khang Đồng Thành mang theo hai cuốn tài liệu chuẩn bị đi đến thư viện, mộttrận tiếng chuông di động vang lên.
Nhận cuộc gọi "Khương Hàn."
– "Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm được không?" Người đàn ông ở đầu kia nói.
– "Được." Khang Đồng Thành lên tiếng.
– "Ừ, vậy đêm nay tôi đến đón em."
Như thế liền ngắt điện thoại, từ trước đó đến nay vẫn ngẫu nhiên gọi điệnthoại, ăn cơm, giống như một đôi tình nhân chẳng qua còn chưa tới thời kỳ tìnhyêu cuồng nhiệt, tựa hồ đều mang theo vài phần rụt rè.
Giương mắt nhìn thấy Lăng Hạo Triết đi đến.
Bước chân hơi khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn đi về phía trước.
Dù sao trong cùng một trường, nếu không phải cố ý tránh né vẫn có thể chạm mặtnhau.
Hơi gật đầu với Lăng Hạo Triết, thu được là một nụ cười nhạt nhẽo.
Bất kể có hay không tiêu tan, như vậy cũng tốt rồi.Chương 56 – Trước khi vở kịch bắt đầu...Tác giả: Chỉ Tiêm Táng SaThời tiết tháng mười vẫn nóng bức như trước, hôn lễ của Khương Hàn vàKhang Đồng Hân đã chọn vào một tuần sau khi đợt nghỉ hè kết thúc, định vào ngày15 tháng 10, dĩ nhiên là để tránh đi mùa cưới cao điểm vào tháng mười một.
Càng tới gần ngày đó, đối với Khang Đồng Thành càng gian nan, cậu không phảikhông từng hỏi Khương Hàn dùng thủ đoạn gì để trả thù Khang Đồng Hân nhưng đápán cũng giống như không hỏi.
Người đàn ông luôn chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi sau đó mỉm cười nói 'cứviệc vui vẻ bên cạnh tôi là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.'
Mà ngày ấy càng tới gần, cảm giác Khang Đồng Hân khẩn trương cùng với cảm giácđược tình yêu của Khang Đồng Hân dành cho Khương Hàn là chân thật, đời trướcKhang Đồng Hân rốt cuộc có yêu thương Khương Hàn hay không, cậu không biết,nhưng đời này Khang Đồng Hân là thật lòng.
Có lẽ Khương Hàn căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần nói hết thảy mọi việcđều là diễn trò, hết thảy đều là giả dối, hắn không thương cô, đả kích như vậycó lẽ đủ để Khang Đồng Hân thống khổ.
Cơn phong ba bão táp kia càng ngày càng gần, đến khi nào mới có thể giải thoátđây?
Cách hôn lễ hai ngày, Khang Đồng Thành xin phép thầy cô cho nghỉ phép để vềnhà. Dù sao cũng là hôn sự của chị ruột, tuy rằng hai người cũng không có baonhiêu bà con quyến thuộc nhưng đối tượng kết hôn là Khương Hàn, những người nàycơ hồ đã cắt đứt liên lạc hoặc là căn bản không biết, nếu không đều đến tham dựđể níu kéo quan hệ họ hàng (đại khái là thấy sang bắt quàng làm họ, lúc khó thìchẳng ai ngó ngàng).
Đối với loại hiện tượng này, hai chị em đều đã nhìn quen, cho nên cũng khôngđặc biệt từ chối một ai, chỉ cần không phải là người quá xa lạ, náo nhiệt mộtchút luôn luôn tốt.
Khương Hàn đã tới hai lần, mang theo đồ đạc gì đó nói là chuẩn bị cho hôn lễ,nhàn nhạt nói chuyện với Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy bọn họgiống như đôi tình nhân thật sự sắp kết hôn.
Ánh mắt Khương Hàn như có như không đảo qua người cậu, mà cậu cũng sẽ nhìn lại,chẳng qua lại giống như hoàn cảnh yêu đương vụng trộm trước kia.
Cậu cũng không nóng lòng hoàn toàn giữ lấy Khương Hàn, tuyên bố quyền sở hữucủa mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Khang Đồng Hân đắm chìm trong hạnh phúc,cậu thật ra cũng rất muốn lay tỉnh cô, cho dù biết sẽ làm cô tổn thương. Chỉ làcậu không làm như vậy, bởi vì Khương Hàn sẽ không cho phép, sẽ phá hư kế hoạchcủa Khương Hàn.
– "Tiểu Thành, lại suy nghĩ cái gì? Mau đến xem giúp chị bộ áo này thế nào?"Khang Đồng Hân mặc một bộ sườn sám sặc sỡ đứng trước gương xoay tới xoay lui.
– "Bộ này phải mặc thường xuyên, em nói sử dụng áo choàng màu trắng hay áochoàng có thêu hoa?" Cô gái một thân sườn xám màu đỏ thẫm cầm trong tay hai cáiáo choàng hỏi.
Khuôn mặt của cô cùng với quần áo rất tương xứng, diễm lệ mà chói lóa, là bộdáng của một quý phu nhân.
Vào buổi tối mấy hôm nay, Khang Đồng Thành cơ hồ đều không ngủ, bởi vì ác mộngluôn quấn quýt lấy cậu, bất kể hôn lễ kia rốt cuộc biến thành cái dạng gì, tựahồ luôn tạo thành ác mộng của cậu, khuôn mặt hạnh phúc cùng với khuôn mặt tuyệtvọng của Khang Đồng Hân luôn đan xen vào nhau trong giấc mộng, làm cho cậu bừngtỉnh toát cả mồ hôi lạnh.
– "Tiểu Thành? Em có nghe chị nói không vậy?"
Thấy Khang Đồng Thành thật lâu không đáp, Khang Đồng Hân giẫm lên đôi giày caogót màu đỏ thẫm đi đến trước mặt Khang Đồng Thành.
Lúc này Khang Đồng Thành mới sực tỉnh, nói:
– "Chị à, em là một đứa con trai, làm sao biết phối hợp quần áo cho con gái thếnào."
– "Điều này cũng đúng, vậy em xem chị mặc thế nào thì đẹp!"
Khang Đồng Hân nói xong đem áo choàng lông màu trắng khoác lên vai.
– "Cái này đẹp không?"
Khang Đồng Hân trong gương mặc kệ thế nào đều rất xinh đẹp, bởi vì nụ cười trênmặt cô luôn xinh đẹp.
– "Đẹp."
Khang Đồng Hân lại đổi một chiếc khác, hỏi:
– "Cái này thì sao?"
– "Đẹp!"
– "Vậy cái nào đẹp hơn?"
– "Đều đẹp!"
– "A! ~ tiểu Thành, em thật là... thôi chị tự mình chọn vậy!"
Bởi vì câu trả lời của Khang Đồng Thành cứ như không trả lời, hiển nhiên KhangĐồng Hân có chút oán giận, bất quá cô vẫn trông vui vẻ như trước.
Đảo mắt, ngày hôn lễ cũng tới.
Sáng sớm trong căn phòng nhỏ, một đám thợ trang điểm chen chúc nhau, Khang ĐồngThành chỉ có thể ngồi trên giường Khang Đồng Hân mới có thể không đụng chạm đếnngười ra ra vào vào.
Phòng này tuy rằng là phòng mới, cũng rộng hơn so với nhà trọ cũ, nhưng trongphút chốc có bốn năm người còn có phù dâu, khoảng chừng mười người, vẫn khiếncho Khang Đồng Thành cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Nhìn thấy người đến người đi lục tục, cậu đi ra ngoài ban công đứng, rồi sau đólấy điện thoại ra.
Dãy số của Khương Hàn ngay trước mắt, chỉ cần cậu ấn xuống, có thể liên lạcđược, nhưng tay cậu đặt trên phím gọi hồi lâu, cuối cùng vẫn khóa di dộng đểlại vào túi.
– "Tiểu Thành, sao em lại đứng một mình ở đây, nên đi thay quần áo rồi." KhangĐồng Hân mặc áo cưới màu trắng, cười nói.
Khang Đồng Thành nhìn Khang Đồng Hân như vậy, khóe miệng giương lên, rồi sau đógật đầu, mặc kệ như thế nào, có lẽ sự tình sẽ không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy liền vào phòng.
Khương Hàn là người có danh có tiếng tại thành phố này, tuy rằng chưa nói tớiuy vọng nhưng là thanh niên tài tuấn tuyệt đối là kiệt xuất nhân tài. Cho nênhôn lễ của hắn, cho dù đã cố gắng làm thật đơn giản nhưng vẫn bị không ít độichó săn theo dõi đưa tin.
Chiếc xe hoa trên đường mang theo cảm giác ổn trọng dừng ở phía dưới tiểu khu.Tất cả mọi người đều biết tiểu khu này vừa mới xuất hiện một con kim phượnghoàng, cho nên mặc kệ quen biết hay không đều vây xem giúp vui.
Hoàn cảnh như vậy đối với Khang Đồng Thành cũng không quá khó thích ứng, dù saođời trước Khương thị ở thành phố này càng có uy danh hơn nhiều, bất quá KhangĐồng Hân hiển nhiên không có khả năng thích ứng, hai má của cô ửng đỏ lên, cúiđầu, bước chân có chút hỗn độn vào xe.
Bọn họ đầu tiên là đi vào giáo đường, rồi sau đó mới đến khách sạn.
Ngồi trên xe, hai tay Khang Đồng Hân nắm thật chặt, bỗng nhiên đưa tay kéo tayKhang Đồng Thành nói:
– "Tiểu Thành, chị với Hàn sẽ hạnh phúc chứ? Sao chị vẫn cảm thấy có chút bấtan?" Tay kia của cô ôm lấy một bên ngực.
Khang Đồng Thành hơi kinh ngạc, nghĩ đến giác quan thứ sáu của phụ nữ có lẽthật chuẩn xác, nhưng hiện tại cậu không thể không lên tiếng an ủi:– "Em nghe nói cô gái nào lúc kết hôn cũng sẽ như vậy, thực khẩntrương, nhưng mà chị sẽ hạnh phúc." Khang Đồng Thành không biết bản thân suynghĩ cái gì mà nói ra như vậy, trong lòng cũng nặng nề.
Tới giáo đường, ngoài cửa tập trung rất nhiều người, mặc kệ là khách quý haybình dân đều mang vẻ mặt vui sướng.
Lúc Khang Đồng Hân bước xuống xe, ánh sáng không rừng lóe ra, làm người khác cơhồ không mở mắt nói, Khang Đồng Hân mang giày cao gót, vừa không cẩn thận suýtngã sấp xuống, cũng may có Khang Đồng Thành ở bên cạnh giúp đỡ.
Khang Đồng Hân rất nhanh bám lấy Khang Đồng Thành, tựa hồ nếu cậu buông tay, côsẽ lập tức tẽ lăn trên mặt đất.
Vai diễn của Khang Đồng Thành hôm nay giống như ba của Khang Đồng Hân, phải dắttay Khang Đồng Hân đến đặt vào tay Khương Hàn, cậu không biết lúc chân chínhđối mặt với hoàn cảnh đó sẽ có tâm tình thế nào, hiện tại cậu chỉ có thể cố hếtsức điều chỉnh cảm xúc, nghe âm thanh ồn ào mà vui tươi ở xung quanh.
Tiếng chuông giáo đường vào lúc này vang lên, cái loại âm thanh như tiếngchuông mang theo cảm giác thần thành, đột nhiên cậu cảm thấy tâm hồn như bìnhtĩnh trở lại. Khang Đồng Thành cũng cảm thấy được bàn tay Khang Đồng Hân nắmlấy tay mình hơi siết chặt.
Lúc đi đến trước giáo đường, Khang Đồng Thành đầu tiên nhìn thấy Khương Hànđứng ở phía cuối. Liền giống như hôn lễ trong kịch truyền hình, trên mặt đấttrải thảm đỏ, các vị khách trên áo có cài đóa hoa lục tục ngồi xuống.
Khang Đồng Thành không dám đối diện với Khương Hàn, cậu sợ hãi nhìn thấy ánhmắt lạnh lùng của Khương Hàn cũng sợ tình cảm của chính mình biểu lộ.
Âm nhạc vang lên, từng đóa hoa giấy bay xuống, cậu dẫn tay Khang Đồng Hân chậmrãi đi lên phía trước.
Một đoạn đường kia, từ khi Khang Đồng Thành sống lại mà nói, giống như cậu đangđi về phía Khương Hàn, ít nhất là trong nháy mắt cậu có cảm giác như vậy, chỉkhông biết phía sau cảnh tượng mộng ảo này lại cất giấu một âm mưu... Không, cólẽ không thể nói là một âm mưu, bất quá là một tuồng kịch diễn cho Khang ĐồngHân xem!Chương 57 – Hoang đườngTác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa'Ba' một tiếng thanh thúy, làm cho cả giáo đường đều im lặng. Âm nhạcngừng lại, một người đàn ông bỗng đâu xuất hiện hấp dẫn ánh mắt mọi người.Khang Đồng Hân bụm mặt, kinh ngạc lẫn đau đớn chậm rãi dâng lên trong mắt, màKhang Đồng Thành vốn phải dẫn tay Khang Đồng Hân đến giao vào trong tay KhươngHàn theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Khương Hàn, đã thấy khóe miệng KhươngHàn tươi cười như có như không.
Cậu biết, hành động của Khương Hàn đã bắt đầu rồi, nhưng người đàn ông vừa xuấthiện rốt cuộc là ai?
– "Này cô gái." (?)
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, người đàn ông lên tiếng khiến mọi ngườigiật mình.
Những người đến dự hôn lễ không ngừng suy đoán thân phận của người đàn ông chợtxuất hiện, nhất thời mọi nghi ngờ đều tập trung trên người Khang Đồng Hân.
Sắc mặt Khang Đồng Hân tái nhợt, đưa bàn tay bưng kín đôi má đỏ bừng, hốc mắthơi rưng rưng, đầu tựa hồ thong thả phe phẩy.
– "Một con điếm mà cũng dám đến lễ đường kết hôn, còn muốn bay lên cành cây làmphượng hoàng, đây là nguyên nhân lúc trước mày cự tuyệt tao, bởi vì tao khôngcó nhiều tiền như người đàn ông kia phải không?" Người đàn ông nghiến răngnghiến lợi nói, cười tà.
Những người dự lễ nghe xong một câu này đều giống như đã biết được cái gì sôinổi lên, vốn là một cô gái bần cùng lại kết hôn cùng một người đàn ông giàu cóđã quá nhiều áp lực, huống chi là trong tình huống như bây giờ.
– "Người này là ai?" Khương Hàn vẫn trấn định, thậm chí giận dữ trừng mắt nhìnngười đàn ông đến gây chuyện.
Khang Đồng Thành cũng không biết nên nói cái gì, là nên tán thưởng hành độngcủa Khương Hàn hay là không, tóm lại trong lòng cực kỳ không ổn, ánh mắt nhìnchằm chằm Khang Đồng Hân, chỉ thấy Khang Đồng Hân đang run rẩy, cơ hồ đứngkhông vững, cậu liền đưa tay đỡ lấy cánh tay Khang Đồng Hân.
Mà lúc này Khang Đồng Hân mắt rưng rưng lệ nhìn Khương Hàn, bộ dáng khổ sở độnglòng người, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói:
– "Em, em không phải cố ý giấu giếm anh. Hàn, anh có thể tha thứ cho em không?"
Khi nói cô cúi đầu giống như đang chờ thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng.
Những người xem lễ ồn ào hẳn lên, thậm chí có người tức giận bắt đầu mắng KhangĐồng Hân không biết liêm sỉ.
Mà Khang Đồng Thành cũng không ngờ Khang Đồng Hân thế nhưng đi làm cái việckia? Nhưng ngẫm lại một cô gái phải nuôi em trai còn chưa hiểu biết, ăn ở rồihọc phí nữa dĩ nhiên không dễ dàng. Nhưng Khương Hàn hiển nhiên đã sớm biếtviệc này... Như vậy không lẽ Khương Hàn ở đời trước cũng biết?
Không, có lẽ đời trước Khang Đồng Hân trong sạch, bởi vì khi đó cô không có emtrai... Nhưng tựa hồ cũng không ngoại trừ vì cuộc sống mà phải làm chuyện nhưvậy.
Không thể suy nghĩ cẩn thận, Khang Đồng Thành giương mắt nhìn phản ứng củaKhang Đồng Hân.
Mà Khương Hàn chính là cắn chặt khớp hàm, hai tay nắm thành nắm, rồi sau đóhung hăng hừ lạnh một tiếng, cởi chiếc nơ màu đen, giống như cơn mưa tại quarời khỏi giáo đường.
Nếu không phải sớm biết nội tình, Khang Đồng Thành có lẽ thật sự nghĩ KhươngHàn tức giận, bởi vì bất kể là sắc mặt hay là biểu hiện đều phi thường hợp lý,giống như một người thật sự biết được vợ tương lai từng làm qua ngành nghề đặcthù kia...
Khang Đồng Hân nghiêng người ôm lấy em trai khóc không thành tiếng, tới lúcnày, Khang Đồng Thành cũng không biết an ủi như thế nào, nhìn thấy những ngườidự lễ vẻ mặt hèn mọn, thậm chí có người khinh thường phun nước bọt về phía họ,mà người đàn ông kia cũng lặng lẽ theo đám người rời khỏi, dù sao nhiệm vụ củahắn đã hoàn thành.
– "Sao lại biến thành như vậy hả tiểu Thành, tại sao?" Khang Đồng Hân kịch liệtkhóc óc, trong miệng nói gì cô cũng không rõ.
Khang Đồng Thành chỉ biết im lặng, chỉ có thể vỗ về lưng Khang Đồng Hân để anủi.
Trả thù như vậy, coi như không đánh mà thắng. Đối với một cô gái là tuyệt đốikhắc sâu, thậm chí Khương Hàn còn được coi là người bị hại.
Đây là đang bức tử Khang Đồng Hân mà không cần động thủ, chỉ bằng những ánhmắt, lời nói cùng với áy náy trong lòng cũng làm cho Khang Đồng Hân sống khôngnổi.
Đây là thống khổ trước kia của Khương Hàn? Cậu không biết nhưng đối với KhangĐồng Hân, cậu cũng không thể nói là không đồng tình.
Giúp Khang Đồng Hân trở về, thay quần áo xong, rồi sau đó làm chút đồ ăn đơngiản bày lên bàn.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn Khang Đồng Hân chìm trong nước mắt ngoài bancông, trên tay cô cầm di động, hiển nhiên đã gọi rất nhiều lần, cô muốn tìmKhương Hàn giải thích nhưng hiển nhiên suy nghĩ của cô quá mức khờ dại, tự côcòn lừa gạt chính mình.
– "Chị hai, đến ăn chút gì đi." Khang Đồng Thành đến bên cạnh Khang Đồng Hân,rồi sau đó nhàn nhạt nói.
Khang Đồng Hân nhìn chân trời hoàng hôn, thật lâu sau mới nói: "Tiểu Thành, Hànsẽ tha thứ cho chị chứ?" Lúc nói thế, nước mắt đã lăn dài trên má cô.
Khang Đồng Thành nhẹ nhàng vỗ về lưng Khang Đồng Hân:
– "Sẽ, không phải lỗi của chị."
Đây là nói dối, lúc này Khang Đồng Thành không thể không nói như thế.
Đối với cô gái này, cậu vẫn mềm lòng, thậm chí rất nhiều lúc cậu thật sự xem côlà chị ruột.
– "Vậy vì sao anh ấy không nhận điện thoại của chị?" Khang Đồng Hân mờ mịt hỏi.
Khang Đồng Thành cắn môi nói:– "Có thể có một số việc anh ấy phải suy nghĩ cho kỹ càng, sau khi hiểurõ rồi sẽ tới tìm chị. Chúng ta mau ăn cơm, cả ngày nay chị cũng chưa ăn cáigì."
Đỡ Khang Đồng Hân đứng dậy, hai người đi về phía bàn cơm. Mà Khang Đồng Hân lúcnày tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng lên, nói:
– "Tiểu Thành, đưa điện thoại của em cho chị, mau!"
Khang Đồng Thành đầu tiên còn có chút không rõ, sau đó rất nhanh hiểu được, đốivới hành động của Khang Đồng Hân, cậu chỉ có thể đồng tình, liền vào phòng mìnhlấy di động ra.
Khang Đồng Hân cũng không quan tâm đến cái gì khác liền cầm di động bấm số,Khang Đồng Thành đứng bên cạnh còn có chút khẩn trương, điện thoại rất nhanh đãcó người tiếp.
Có thể nghe thấy tiếng nói mơ hồ, là Khương Hàn.
– "Alo, Tiểu Thành à?"
Nghe được giọng của Khương Hàn, Khang Đồng Hân vui vẻ ra mặt, liền vội la lên:– "Hàn, là em... Em..." Đáng tiếc Khang Đồng Hân không nói cái gì bên kiachỉ còn âm 'tít tít' cuộc gọi đã ngắt.
Khang Đồng Hân ngã ngồi trên ghế, nước mắt lại chực trào ra, di động 'ba' mộttiếng rớt xuống mặt sàn. Khang Đồng Thành ngồi xổm xuống nhặt lên.
Có lẽ hiện tại Khương Hàn, hoặc là nói Khương Hàn sau khi sống lại cực kỳ chánghét Khang Đồng Hân, nếu không phải diễn trò, thậm chí ngay cả một câu cũngkhông muốn lãng phí! Đây là Khang Đồng Thành suy đoán, nhưng cũng đã được chứngminh, nhưng mà nồng tình mật ý khi đó cậu cũng cảm thấy là thật sự.
Là trải qua nhiều hơn người khác nên tạo thành tâm tính như thế?
Nhưng không thể nghi ngờ thật đáng sợ.
Theo lời Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân ngồi xuống ăn nhưng mới ăn được haingụm cơm đã ngừng lại, vừa nhai vừa khóc, làm Khang Đồng Thành cũng không ănđược gì.
Ban đêm, Khang Đồng Hân sớm trở về phòng mình, nhìn thấy Khang Đồng Hân nhưvậy, Khang Đồng Thành lo lắng.
Nhưng Khang Đồng Hân chỉ quay đầu cười thảm, nói:
– "Tiểu Thành, em yên tâm, chị còn chờ Hàn tha thứ, sẽ không làm chuyện điênrồ."
Nghe thế, Khang Đồng Thành gật đầu.
Trong lòng có những ý niệm bản thân cho là tốt nhưng vĩnh viễn sẽ không thựchiện được!Chương 58 – Bi thương
——————–
post 1 lượt 2 chương cho hoành tráng ~
——————————
Đêm nay đối với Khang Đồng Thành mà nói nhất định là một đêm thức trắng, nằm trên giường thật lâu không sao ngủ được, di động đều ở trạng thái chờ nhưng không hề có nhật ký cuộc gọi nào, nghĩ đến Khương Hàn có lẽ còn tưởng di động còn ở trong tay Khang Đồng Hân.
Khang Đồng Thành nhìn điện thoại một lát, sau đó bấm số gọi. Cũng vừa mới kết nối đã bị cúp, khóe miệng Khang Đồng Thành lộ ra một tia cười khổ, vì thế ngón tay ấn ấn vài cái trên bàn phía, lập tức phía trên khung soạn tin nhắn liền hiện ra vài chữ 'em là tiểu Thành.'
Chính nhờ bốn chữ này, điện thoại rất nhanh liền rung động.
Khang Đồng Thành nhận cuộc gọi lại không biết nên nói cái gì.
– "Tiểu Thành?" Khương Hàn có chút cẩn thận nói.
– "Vâng, chỉ có mình em." Khang Đồng Thành đè giọng rất thấp, dù sao trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh lan truyền cực kỳ rõ ràng.
– "Ngày mai đến chỗ tôi đi!" Khương Hàn nói, trong giọng nói hiển nhiên còn nghe ra vài phần sung sướng.
Quả thật hắn xem như báo được thù rồi, nhưng mà, để Khang Đồng Hân lại một mình được sao?
Khang Đồng Thành do dự.
– "Em nghĩ vẫn nên đợi mọi thứ hoàn toàn kết thúc đã."
Khương Hàn tỏ ý không vui, thuận miệng nói:
– "Em nên hoàn toàn cắt đứt với cô ta, cũng không phải chị ruột, cùng một nhịp thở với em trên thế giới này chỉ có tôi, em hẳn là biết, báo thù lúc này của tôi đối với cô ta là vì cái gì em đều rõ ràng, cho nên, tôi nghĩ em mau chóng trở lại bên cạnh tôi đi, được không?"
Lời nói đạo lý rõ ràng, nhưng đối với Khang Đồng Thành cũng không mấy thuyết phục, cho dù Khương Hàn nói chính xác nhưng trong lòng cậu vẫn luôn ẩn ẩn thất lạc cái gì.
– "Em... để cho em ngẫm nghĩ kỹ càng đã! Khương Hàn." Khang Đồng Thành nói, giọng điệu khẩn cầu.
Khương Hàn thật ra cũng không ép buộc, nhân tiện nói:
"Khi nào đã nghĩ thông suốt, nhớ gọi cho tôi, tôi đến đón em."
– "Vâng."
Lúc nói điện thoại cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng hốt, hiện tại giải quyết xong lại càng thêm buồn. Theo lời Khương Hàn, hắn báo thù cũng không có bao nhiêu lực sát thương, nhiều nhất là để lại lời nhắn nhủ, nếu Khang Đồng Hân rời khỏi đây vẫn có thể sống một cuộc sống im lặng. Huống chi chuyện như vậy, cho dù không phải Khương Hàn, cuối cùng bị đội chó săn đào ra được, đoạn tình sử trước kia của Khương phu nhân vẫn có thể bán được không ít tiền.
Khương Hàn cũng bất quá đem hết thảy công bố trước mà thôi, trở thành thủ đoạn đả kích Khang Đồng Hân.
Nếu nói về mức độ so với các thủ đoạn trên thương trường thì chuyện này cũng không quá đáng. Nhưng nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành cảm thấy đau lòng.
Khang Đồng Thành xin nghỉ ba ngày, cho nên buổi sáng hôm nay là bữa cuối cùng. Trước hôn lễ một ngày, trong hôn lễ một ngày và sau hôn lễ một ngày.
Không có chút động tĩnh của Khang Đồng Hân làm tim Khang Đồng Thành nhảy dựng lên, đi đến trước cửa phòng Khang Đồng Hân gõ cửa.
– "Chị hai, chị có sao không? Chị hai?"
Gõ liên tiếp mấy lần vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng Khang Đồng Thành càng thêm khẩn trương, nghĩ Khang Đồng Hân có phải làm việc gì đó ngốc ngếch rồi không, cậu có nên đạp cửa xông vào hay không?
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, cánh cửa kia lại mở ra, Khang Đồng Hân đứng ở cửa sắc mặt tiều tụy mà tái nhợt, thấy Khang Đồng Thành đứng trước cửa liền ảm đạm cười, nói:
– "Tiểu Thành, thật có lỗi, chị ngủ quên." Nói như thế trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
– "Chị đi làm điểm tâm."
Khang Đồng Thành biết này không phải ngủ quên, nhìn thấy đôi mắt sâu và đen, đây rõ ràng là dấu hiệu của một đêm thức trắng, cậu đưa tay kéo cánh tay Khang Đồng Hân.
– "Chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay đến lượt em làm điểm tâm."
Khang Đồng Hân quay đầu lại, rồi sau đó gật đầu, không nói gì thêm, liền đi lại một cái ghế ngồi xuống.
Khang Đồng Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng thật sự khổ sở, lẳng lặng đi vào bếp, không nhìn tới không thèm nghĩ nữa.
Điểm tâm đơn giản đối với Khang Đồng Thành mà nói cũng không phải vấn đề, cho nên không lâu sau cậu bưng cháo hoa cùng mấy món ăn sáng ra khỏi bếp.
– "Chị, nếm thử chút tay nghề của em." Tuy rằng biết đối với Khang Đồng Hân hiện tại cái gì cũng nhạt như nước ốc.
Khang Đồng Hân đờ đẫn gật đầu, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn nhưng không động tay.
– "Chị hai?" Khang Đồng Thành nghi hoặc lại gọi một tiếng.
Lại nghe một tiếng nức nở không thể ức chế, giống như đàn chim rền rĩ cắt ngang qua chân trời, rồi sau đó là tiếng đê vỡ, hồng thủy ào ạt xông tới.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống lướt qua gò má xinh đẹp mà mỗi cô gái đều mơ ước.
– "Chị!"
Khang Đồng Thành không biết phía sau nước mắt kia là cỡ nào đau đớn bi thống, cậu chỉ dang rộng đôi tay ôm lấy người chị đã từng cho cậu ấm áp.
– "A, chị..." Khang Đồng Hân tựa hồ muốn giải thích gì đó nhưng vừa mở miệng nước mắt càng lăn dài, chỉ có thể vươn tay ôm chặt em trai.
– "Tiểu Thành, em nói đi vì cái gì anh ấy chưa điện thoại cho chị, là anh ấy không muốn tha thứ cho chị, khi chuyện đó xảy ra, chị biết chị sai rồi nhưng chị thật sự yêu anh ấy, chỉ có vài lần, thật sự, bởi vì khi đó ba mẹ vừa qua đời, chị thật sự không có cách nào, mới phải làm như vậy, chị vẫn lừa gạt anh ấy bởi vì sợ anh ấy khinh thường, nhưng mà... chị thật sự yêu anh ấy! Vì cái gì anh ấy không nhận điện thoại, cho dù là không tha thứ nhưng anh ấy cũng chưa nói cái gì..." Khang Đồng Hân nghẹn ngào, giọng đứt quãng nói xong, rồi lại mang theo chút hoảng loạn.
Khang Đồng Thành đưa tay vuốt ve tóc Khang Đồng Hân, nhất thời cậu không biết nói gì chỉ biết cứng nhắc làm động tác này.
Khang Đồng Hân trong lòng ngực không ngừng nức nở giống như sắp tắt thở tới nơi.
Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, nhìn xung quanh căn phòng mới, thật lâu sau mới nói:
– "Chị hai, em có lời muốn nói..."
Khương Hàn ngồi ở văn phòng phê duyệt văn kiện, tâm tình của hắn hiển nhiên không tốt. Tần Tiểu Vũ đứng ở cửa, trong tay ôm văn kiện, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngẫm lại, sao có thể như vậy? Mới có vài ngày, Khương tổng lại gặp chuyện như vậy.
Aizz, Tần Tiểu Vũ thở dài, ngày hôm qua cô cũng có tham gia hôn lễ, tuy rằng hôn lễ không thành nhưng không thể không nói cô dâu quả thật rất đẹp, cùng một người cao phú suất như Khương tổng đứng cùng một chỗ đúng là trai tài gái sắc, mặt khác em trai của cô dâu cũng là một tiểu soái ca nha!
Nhưng thật đúng là khó lường, ai sẽ nghĩ đến một mỹ nữ thế nhưng có quá khứ đen tối như vậy, lại bị vạch trần trước mắt mọi người, là đàn ông thì đều không chịu nổi, huống chi Khương tổng của bọn họ lại là một người ngạo khí mười phần cậy tài khinh người.
Nghĩ đến trên báo số ra hôm nay khẳng định là bày ra cho bằng hết, một màn cẩu huyết như thế, tuyệt đối là dịp để bọn chó săn ra sức thêu dệt.
Tần Tiểu Vũ lại thở dài, chịu khổ vẫn là cô!
Gõ cửa, nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra 'vào đi'.
Tần Tiểu Vũ có chút khẩn trương đi vào.
– "Tổng tài, gặp Tần thị lúc 3 giờ." Tần Tiểu Vũ cẩn thận nói.
– "Ừ, tôi biết rồi..." Khương Hàn chưa nói hết đã nghe di động rung lên.
Tần Tiểu Vũ có chút tò mò nhìn Khương Hàn liền thấy Khương Hàn lấy di động ra, hẳn là xem tin nhắn, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Khương Hàn lập tức thay đổi lớn. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tiểu Vũ, Khương Hàn đứng lên.
– "Hội nghị hủy bỏ." Chỉ để lại bốn chữ, cùng với một trận gió, trong văn phòng đã không còn thấy người.
Để Tần Tiểu Vũ ở lại thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương 59 – Chân tướng...
Khang Đồng Hân vẫn đang khóc, đây là Khang Đồng Thành không muốn nhìn thấy, quyết định lúc này của cậu không biết có đúng hay không, cậu cũng không biết, cậu thầm nghĩ nói ra sự thật che giấu bấy lâu có thể hay không chấm dứt hết thảy?
– "Chị, em... Có chuyện muốn nói."
Khang Đồng Thành muốn biểu hiện bản thân rất kiên quyết nhưng hiển nhiên cậu chưa làm được.
Khang Đồng Hân thong thả ngẩng đầu, giống như pha quay chậm trong điện ảnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi, khuôn mặt tái nhợt, mắt sưng đỏ, một mảnh xinh đẹp thê lương.
Khang Đồng Thành nhìn Khang Đồng Hân như vậy, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thật lâu sau mới nói:
– "Tôi không phải là em trai của chị, tôi không phải Khang Đồng Thành, em trai của chị đã chết ở lần sốt cao đó."
Khang Đồng Thành đang nói đến đây đột ngột bị ngăn lại, bởi vì Khang Đồng Hân vốn đang khóc lóc nghẹn ngào trong nháy mắt càng khóc to hơn nữa, giống như một chỗ dựa cuối cùng cũng mất đi.
– "Tôi... Biết, cậu vẫn nghĩ tôi không biết hay sao? Tôi, cùng với tiểu Thành... sống với nhau nhiều năm như vậy... Cũng không phải qua một cơn bệnh, nói mất trí nhớ là có thể hoàn toàn xóa hết..."
Khang Đồng Thành ngập ngừng nói, cô dùng hai tay bưng kín khuôn mặt cùng đôi mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Khang Đồng Thành nghe thấy Khang Đồng Hân nói vậy làm cậu khiếp sợ, thập phần khiếp sợ, bởi vì Khang Đồng Hân vẫn đối với cậu rất dịu dàng giống như hai người thật sự là chị em ruột.
– "Chị đã biết, vậy vì sao..." Vì sao không vạch trần, vì sao trước sau vẫn đối xử tốt với cậu?
Khang Đồng Hân buông bàn tay đang che mặt, đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn Khang Đồng Thành.
– "Bởi vì tôi chỉ có một đứa em trai, một người thân trên đời. Tôi thà rằng tin tưởng người đứng trước mặt chính là nó..."
Cảm giác khi không có người thân là thế nào? Khang Đồng Thành rất hiểu, tứ cố vô thân, lúc nào cũng chỉ có một mình, tự nói tự nghe, bởi vì sẽ không ai lắng nghe, không ai quan tâm rốt cuộc cậu nói cái gì...
Khang Đồng Thành trầm mặc thật lâu, há miệng thở dốc khi chuẩn bị nói chuyện lại nghe Khang Đồng Hân chặn lại:
– "Cậu không phải còn muốn nói với tôi, cậu cũng yêu Khương Hàn?"
Trong nháy mắt Khang Đồng Thành giật cả mình, thì ra chị ấy đã biết...
Đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trên xe, Khang Đồng Hân từ rất xa đi tới, tuy rằng giả vờ như không có nhìn thấy gì nhưng kỳ thật đã thấy hết, lúc đó nếu cậu không nghĩ là may mắn hoặc cậu không cho rằng Khang Đồng Hân đơn thuần không hề có tâm cơ, có lẽ không khó nhìn ra, tươi cười kia là cứng ngắc cỡ nào.
– "Tôi quả thật yêu anh ấy..." Khang Đồng Thành cúi đầu nói, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thừa nhận như vậy mà không hề lo lắng.
– "Tiểu Thành... Không, cậu không phải Khang Đồng Thành, nhưng tôi vẫn xem cậu là em trai ruột, cậu làm như vậy, không cảm thấy khiến tôi... thất vọng sao? Hơn nữa hai người đều là đàn ông, Khương Hàn nổi tiếng như vậy, lời đồn đãi nhất định không ngừng. Còn nữa, anh ấy nguyện ý cưới tôi chính là yêu tôi, nếu không phải ở hôn lễ xảy ra chuyện kia, anh ấy sẽ trở thành anh rễ của cậu..."
Khang Đồng Hân vừa nói vừa khóc nức nở, dù biết Khang Đồng Thành không phải thật sự nhưng cũng không tin Khương Hàn không yêu cô, nhận thức của cô là Khương Hàn vì dơ bẩn trước đây của cô mà rời đi. Mặc kệ Khương Hàn yêu cô nhiều hơn hay yêu người thiếu niên trước mặt nhiều hơn, nếu không có chuyện kia xảy ra, cô chính là Khương phu nhân danh chính ngôn thuận.
Hiểu lầm này, Khang Đồng Thành cũng không muốn hóa giải, bởi vì một khi đã hóa giải, tình yêu kia căn bản là một âm mưu, căn bản là trả thù, người cô yêu lại chính là chủ mưu của trò khôi hài này, nếu, nói hết thảy ra, Khang Đồng Hân có lẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lúc này, Khang Đồng Hân lại đột nhiên tươi cười:
– "Tiểu Thành, mặc kệ cậu là ai, chúng ta vẫn là chị em không phải đều tốt hơn sao? Nếu Hàn có thể tha thứ cho tôi, như vậy cậu nên buông anh ấy ra, rồi sau đó chúng ta vẫn là chị em tốt, được chứ?"
Trong nháy mắt, Khang Đồng Thành muốn nói được, nhưng mà... Cậu biết, sau này cậu sẽ rời xa cô gái này, trong lòng không đành lòng sao?
Cậu vốn muốn nói hết tất cả, thậm chí nhắn tin cho Khương Hàn quyết định của mình, nhưng thật sự tới bước này, cậu bắt đầu không quả quyết.
'bang bang phanh' tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, hai người đều cả kinh, Khang Đồng Thành quay đầu lại nhìn cánh cửa đang kêu ầm ầm, tất nhiên là Khương Hàn.
Nhưng hiện tại không phải lúc hắn nên xuất hiện.
Khang Đồng Thành không động đậy, nhưng Khang Đồng Hân lại lộ ra vui vẻ. Lấy tay lau nước mắt, nói:
– "Nhất định là Hàn đến, anh ấy đã tha thứ cho tôi, thông cảm với nỗi khổ của tôi."
Khang Đồng Thành đưa tay kéo cô lại nhưng bất đắc dĩ làm không được, Khang Đồng Hân đi quá nhanh. Tay cậu còn treo giữa không trung.
– "Chị..." Tiếng nói nghẹn lại trong yết hầu, cửa đã mở.
Khang Đồng Hân cơ hồ nhảy nhót mà mở cửa, lúc nhìn thấy Khương Hàn, trên mặt lập tức treo lên một nụ cười, cho dù khóc đến sưng húp hai mắt không còn đẹp đẽ.
Khương Hàn lạnh lùng, hắn cơ hồ không nhìn Khang Đồng Hân đang đứng ở cửa, liền trực tiếp vào phòng.
– "Hàn, anh..." Khang Đồng Hân chuẩn bị nói chỉ là vô tình bị bỏ qua.
Khương Hàn vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Khang Đồng Thành, rồi sau đó kéo tay cậu, nói:
– "Đi theo tôi."
Chỉ có ba chữ ngắn gọn làm cho Khang Đồng Thành ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, rồi sau đó lại cúi đầu, trong câu chuyện sau khi sống lại, cậu giống như đảm đương một vai diễn phải làm cho Khương Hàn tâm phiền ý loạn, nhưng mà cũng không phải là do cậu muốn, trên thực tế mới đầu cậu còn muốn báo thù thay cho Khương Hàn. Là cậu không thể tự kiềm chế chính mình sa vào nửa dịu dàng giả dối của Khang Đồng Hân.
Mặc cho Khương Hàn lôi kéo chính mình đi ra ngoài.
Lúc đi lướt qua người Khang Đồng Hân, cậu thấy Khang Đồng Hân gần như cuồng loạn.
– "Vì cái gì, Hàn, vì cái gì, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em? Em là bởi vì thân thể bức bách, cho dù không phải băng thanh ngọc khiết, nhưng chẳng lẽ còn kém xa so với một đứa con trai?"
Khang Đồng Thành cơ hồ là cuồng loạn kêu to.
Khang Đồng Thành quay đầu lại nhìn thấy Khang Đồng Hân khao khát muốn biết tại sao, đôi mắt vừa mới ráo, nước mắt lại một lần nữa lăn dài.
Khương Hàn dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn cô gái, trên mặt mang theo ý cười trào phúng, hắn hừ lạnh một tiếng.
Khang Đồng Thành biết hắn sắp nói ra sự thật tàn khốc, tay cậu nắm chặt thành quyền, Khương Hàn càng dùng sức nắm chặt tay cậu.
Đúng vậy, thù hận lâu như thế, từng bởi vì đối phương chết đi mà không thể chấm dứt, mà hiện tại lại đối diện với phần tình cảm này, chỉ là có lẽ ngay cả bản thân Khương Hàn cũng đều không khống chế được mọi chuyện.
– "Cô muốn biết cái gì?" Khương Hàn lạnh lùng lên tiếng hỏi ngược lại.
Khang Đồng Hân gật đầu, nước mắt rơi xuống đất 'lộp bộp'.
– "Có lẽ cô quả thật không làm sai chuyện gì, tựa như lời của tiểu Lương, cô là Khang Đồng Hân cũng là Khang Đồng Hân mà tôi biết cho nên cô chỉ có thể tự nhận là xui xẻo. Có lẽ theo mức độ nào đó tôi đã sai, nhưng ít nhất, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, tràn đầy nước mắt, trong lòng tôi cảm thấy phi thường thoải mái." Khương Hàn chỉ vào vị trí ngực trái của mình, lạnh lùng nói.
Khang Đồng Hân nghẹn ngào không ngừng, cô thậm chí không biết bản thân sai ở chỗ nào, vì sao phải nhận đối đãi như vậy.
– "Cho nên, anh chưa từng yêu em, cũng chưa từng muốn kết hôn với em?" Mọi việc đã bày ra trước mắt nhưng vẫn cố hỏi.
Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân không ngừng truy vấn, kỳ thật không biết có lẽ tốt hơn, nhưng hiện tại hiển nhiên lời của cậu không có tác dụng gì.
– "Đây chính là một trò chơi trả thù của tôi đối với cô, thực tế theo kế hoạch của tôi không phải thế này nhưng bởi vì tiểu Lương cảm thấy cô đối xử tốt với em ấy nên tôi cải biến một chút."
– "Cho nên... Người kia, cũng là anh tìm tới..." Giọng nói của Khang Đồng Hân cơ hồ vỡ vụn, cô không thể tin, hai mắt trừng thật lớn.
– "Phải" Khương Hàn không hề giấu diếm.
– "Nếu cô không làm ra một chuyện, có lẽ vì tiểu Lương cầu xin mà tôi sẽ mềm lòng, nhưng..."
Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc, ngẩng đầu, Khang Đồng Hân đã làm cái gì?
KHương Hàn choàng tay qua thắt lưng Khang Đồng Thành.
– "Cô rõ ràng đã biết chuyện của tôi cùng với em ấy, lại không ngừng tỏ ra hạnh phúc trước mặt em ấy, thậm chí êm hạnh phúc của cô xây dựng trên nổi thống khổ của em ấy, thậm chí biết Lý Quang Vinh Vũ có hứng thú với em ấy, khẩn cấp đem tiểu Lương giao cho hắn, tôi nói có đúng không?" Đôi mắt Khương Hàn lạnh như băng, nhìn Khang Đồng Hân không chỉ có hận mà còn lãnh khốc.
Mà Khang Đồng Thành có chút không thể tin nhìn Khang Đồng Hân, thì ra là như vậy sao?
– "Em muốn tốt cho hai người, hai người đều là đàn ông, mà Hàn, anh nổi tiếng như thế, cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ, thật là..." Khang Đồng Hân vội vàng giải thích.
Khương Hàn lại lắc đầu.
– "Việc này không liên quan đến cô, quả nhiên cô cùng với trước đây không hề khác biệt, chỉ cần cảm thấy như thế là tốt, thậm chí làm như bản thân là đấng cứu thế, không hề nghĩ đến cảm thụ của người khác, cô thật ích kỷ..."
– "Trước kia?" Đối với lời của Khương Hàn, Khang Đồng Hân khó hiểu.
– "Có lẽ cô không tin, có một kiếp khác, tôi thật sự đã rất yêu cô thế nhưng cô lại làm tôi vạn kiếp bất phục, thậm chí đã không còn dũng khí để yêu một ai..." Câu nói mang theo tự giễu.
– "Kiếp khác? Làm sao có thể, anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Khang Đồng Hân ngắt lời Khương Hàn, tràn đầy mê mang nhìn hai người trước mắt.
– "Tiểu Thành không phải em trai của cô, em ấy tên là Y Lương, là người tôi yêu nhất ở kiếp trước, mặc kệ cô có tin hay không, tôi chỉ là một kẻ mang theo trí nhớ từ kiếp trước đến đây báo thù." Khương Hàn nói xong, liền ôm Khang Đồng Thành đi ra ngoài.
Cánh cửa 'cùm cụp' khép lại, đôi mắt ngấn lệ cùng không thể tin của Khang Đồng Hân khẽ khép lại.
————————-
Chương này có sự thay đổi xưng hô giữa Khang Đồng Thành và Khang Đồng Hân là do tui cảm thấy sau khi Khang Đồng Thành nói rõ thì hai người không còn xem nhau là chị em nữa.
Chương sau có xôi thịt nha ~
Chương 60 – Thoải mái
Khang Đồng Hân bưng kín mặt trốn trong góc tường, cô không biết làm sao sắp xếplại đống tin tức lạnh lẽo mà Khương Hàn vừa cho biết. Sống lại? Kiếp khác? Đâylà Thiên Phương dạ đàm (chuyện nghìn lẻ một đêm) sao? Giống như đánh vỡ mọiniềm tin của cô vậy.
Cô không ngừng lắc đầu không dám tin.
Người ở kiếp trước yêu cô, vì sao ở kiếp này lại không tiếp tục yêu thương? Côđã làm cái gì? Không, đó không phải cô? Cô không sống lại lần nữa, cô không cóđoạn trí nhớ kia, cô vô tội, cô phải trả một cái giá đắt vì hành động của mìnhlúc trước nhưng mà như vậy không công bằng.
Đúng vậy, không công bằng!
Khang Đồng Hân ngẩng đầu lên, dựa vào cái gì cô phải chấp nhận điều đó. Nhữngngày tháng đã qua cô cũng đã chịu đủ vất vả, cô yêu người đàn ông kia cũng làngười đã lừa gạt tình cảm của cô với một lý do khó có thể tưởng tượng được. Côdùng chân thành đối đãi với em trai, nhưng bên trong lại không phải thật sự làem trai của cô, mà là một người khác đoạt đi người sắp trở thành chồng của cô...
Như vậy có công bằng hay không?
Khang Đồng Hân ngửa đầu, tuy rằng chỉ có thể nhìn trần nhà không tính là cao,nhưng hai mắt của cô giống như xuyên thấu hết thảy. Không công bằng, như vậykhông công bằng.
Dựa vào cái gì tình yêu của cô bị chà đạp, dựa vào cái gì cô phải gánh vác mộtsai lầm mà mình không hề biết.
Càng nghĩ thế, Khang Đồng Hân càng không cam lòng.
Đối với người em trai, cô đã trả giá rất nhiều cho dù biết không phải thật sựlà nó, cô vẫn nổ lực như trước, chẳng qua cô chưa từng nghĩ xuất hiện tìnhhuống chị em trở thành tình địch. Cô chỉ cảm thấy làm vậy chính là tốt choKhang Đồng Thành cùng Khương Hàn...
Đó cũng không phải là ác ý, không phải sao? Dựa vào cái gì đem những từ ngữ nhưác độc hoặc làm kẻ khác chán ghét giáo huấn cô. Căn bản, cô không làm cái gì...
Cô mới là người bị tổn thương nhiều nhất, tình yêu của cô bị cuốn trôi theo dòngnước, lúc cô khoác lên mình chiếc áo cưới lại phải nhận hết khuất nhục, thậmchí không thể ở lại thành phố này tiếp tục sinh sống.
Dựa vào cái gì, tất cả cô đều phải chấp nhận, dựa vào cái gì chứ?
Đúng vậy, bất hạnh của cô toàn bộ đều đến từ Khương Hàn, đến từ con người đãcướp đi thân thể em trai cô, đem cho cô thống khổ, dựa vào cái gì hai người kiacó thể sống vui vẻ?
Nhưng cho dù cô có hỏi trăm lần vạn lần, sự thật cũng không thể thay đổi, cô đãtrở thành người bị kẻ khác phỉ nhổ, cô bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ. Cô đãtrở nên thật đáng thương...
Cô gái cuộn mình trong góc tường, ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, trong đầu khôngngừng tự hỏi, các vấn đề cứ lướt qua trong óc nhưng không tìm thấy đáp án.
Đôi mắt trống rỗng không còn tiêu cự, trong miệng thì thào tự nói, hai mắt đỏbừng, tóc hỗn loạn, dáng vẻ cô chật vật không chịu nổi...
Khang Đồng Thành bị Khương Hàn kéo về nhà. Đứng trước cửa lớn vừa quen thuộcvừa xa lạ, Khang Đồng Thành không hề động. Trong lòng cậu đang co rút đau đơn,có lẽ bởi vì hiểu rõ Khang Đồng Hân lừa dối, cũng có lẽ vì Khang Đồng Hân màđau lòng.
Cô gái kia, cho dù theo lời Khương Hàn biết được cô ta không tốt lành gì, cậuvẫn không đành lòng, giống như trong lòng đã mặc định cô ấy tốt, nếu phải hoàntoàn phủ định, thật không dễ dàng chút nào.
Khương Hàn đổi giàu xong, quay đầu lại đã thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên ở cửachưa động đậy, thở dài, ngồi xổm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên hắn làmnhư vậy.
Khang Đồng Thành cúi đầu nhìn động tác của người đàn ông, chỉ là lúc này ngườiđàn ông không giúp cậu đổi dép lê mà trực tiếp bế cậu lên. Hai chân đá đạp lungtung một chút rồi sau đó không động nữa.
– "Không được đến tìm người con gái kia nữa."
Khương Hàn ngồi trên sopha, đem Khang Đồng Thành đặt ngồi lên đùi mình, hai tayvòng quanh thắt lưng cậu.
Khang Đồng Thành trầm mặc thật lâu sau, mới xoay người... Nhìn thấy mặt KhươngHàn, hai tay vuốt ve trên khuôn mặt, thật giống như là đang xác định cái gì.
– "Em chỉ cảm thấy, hết thảy đối với cô ấy mà nói quá mức đột ngột, em sợ cô ấyxảy ra chuyện!"
Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, tươi cười dịu dàng nói:
– "Cô ta so với em càng kiên cường hơn nhiều. Tối thiểu, cô ta tuyệt đối khôngđi tìm cái chết." Nói như thế, Khương Hàn hơi nhíu mày tựa hồ nghĩ đến cái gì,nhưng không có nói ra.
Khang Đồng Thành gật đầu, cậu biết Khương Hàn nói đúng, cậu biết Khương Hàn làmvậy cũng không phải quá đáng. Cậu biết lúc này đây cậu thật sự muốn cùng KhangĐồng Hân phân rõ giới hạn... Nhưng trong lòng không bởi hiểu biết của mình mà trởnên thoải mái, ngược lại tựa hồ vướng mắc.
Có lẽ cậu còn chưa đủ thành thục, cho nên sẽ bị tình cảm tạm thời hấp dẫn,nhưng bởi vì những thứ cậu từng có được quá ít.
Khang Đồng Thành vòng tay qua cổ Khương Hàn, tựa đầu lên bả vai dài rộng củahắn, muốn giảm bớt bất an trong lòng.
Mà Khương Hàn cũng vỗ về lưng cậu, thong thả mà trầm ổn.
– "Em phải nhớ kỹ, tôi không hy vọng em bị bất cứ thương tổn nào, mà chuyện xảyra trước đó em đã bị tổn thương, tôi chỉ có thể xin lỗi, tôi biết em biết điềunày, đúng không?" Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành gật đầu.
– "Em biết. Anh đối với em rất tốt."
Lúc này Khang Đồng Thành chủ động nghiêng đầu, rồi sau đó áp lên đôi môi kiênnghị mà khinh bạc của Khương Hàn.
Hai người chậm rãi triền miên trằn trọc. Tình yêu của họ đã trải qua rất nhiềuchuyện, có lẽ không phải tình nồng ý mật, không đủ mãnh liệu nhưng cũng đủ thâmtrầm.
Nụ hôn giằng co rất lâu, lâu đến mức khi hai người tách ra đều đã thở hồng hộc.Lâu đến mức hai thân thể trẻ tuổi đều có phản ứng.
– "Chúng ta làm tình đi, Khương Hàn."Khang Đồng Thành thản nhiên nói, trong giọng nói cũng không tràn ngậpdư vị dâm mĩ, ngược lại, mang theo khát vọng chờ đợi đã lâu.
Khát vọng, đúng là đối với Khang Đồng Thành, nhưng mà sao có thể nói không phảilà của Khương Hàn cơ chứ? Thân thể hắn đã khát vọng đến đau đơn, mà lần này hắncũng không muốn nhẫn nại tiếp.
Hắn hôn lên lỗ tai rồi chuyển sang môi, xuống cổ, hai tay nhẹ nhàng cởi quần áotrên người Khang Đồng Thành. Đã không cần đáp án nữa không phải sao?
Hành động là câu trả lời thuyết phục nhất.
Nụ hôn cực nóng di chuyển xuống ngực, đi tới hai điểm hồng trước ngực, thân thểKhang Đồng Thành vốn đã kề sát, cổ hơi ngưỡng ra, bởi vì đụng chạm đến nhữngchỗ mẫn cảm mà đột nhiên cong lên, thân thể càng thêm dán sát vào Khương Hàn.
Ngậm vào, phun ra... Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, bàn tay Khương Hàn dàyrộng, vói vào thắt lưng Khang Đồng Thành, chậm rãi di chuyển xuống dưới. KhangĐồng Thành phối hợp nâng chân lên, quần dài cùng quần lót lần lượt bị cởixuống.
Cậu cũng không phải một thiếu niên chưa hiểu sự đời, không được tự nhiên vìthân thể đột nhiên trần trụi trong nháy mắt biến thành hư hảo. Tự dang rộng haichân ra.
Trơn dịch lạnh lẽo cùng với ngón tay nóng bỏng đang chậm rãi tiến nhập, khaiphá, quá trình kia lâu dài mà gian nan, nhưng bọn họ đã trải qua thời gian chờđợi rất lâu, hết thảy cũng bởi vì thời gian mà trở nên theo lý thường phải làm(?)
Lúc Khương Hàn động thân tiến nhập từ phía sau, thân thể lần đầu tiên bị khaiphá run lên mãnh liệt, đau đớn làm cho Khang Đồng Thành há hốc mồm nhưng khôngphát ra âm thanh gì, không ngừng thở dốc để thích ứng với vật lạ trong cơ thể.
Cậu biết mỗi động tác của cậu, người đàn ông đều có thể cảm giác được, nên tỉnhtáo mà phối hợp lẫn nhau. Cậu mở mắt ra nhìn người đàn ông, mà anh ta chăm chúnhìn cậu.
Động tác từ thong thả sau đó chuyển dần sang phóng túng, mới đầu còn không kịpthích ứng, chậm rãi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng không cảmnhận được khoái cảm chân chính nhưng đối với Khang Đồng Thành, vậy cũng đủ rồi.
Bàn tay người đàn ông cầm lấy hạ phúc của cậu, từng động tác nhẹ nhàng vuốt velàm cho nó dần đứng lên. Kích thích song song khiến da đầu cậu run lên từngtrận.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên nên sau khi cậu hưng phấn bắn ra, người đàn ông cũngbắn vào cơ thể cậu.
Hai thân thể đều ướt đẫm mồ hôi, gắt gao dây dưa cùng một chỗ, trong ngực phậpphồng cùng với vẻ mặt thỏa mãn. Đây là sự kết hợp mà bọn họ đã chờ đợi từ lâu.Cho dù ở tình huống như vậy... tựa hồ mang theo vội vàng cùng ý tứ trấn an.
– "Tôi yêu em." Khương Hàn hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành tươi cười, thở dốc nói:
– "Em cũng yêu anh."Chương 61 – Đâm...Những ngày tiếp theo đối với Khang Đồng Thành mà nói có lẽ là bìnhthản, mỗi ngày đến trường học, ngày nào Khương Hàn rảnh sẽ đưa cậu đến trường,ngày hắn bận thì cậu đón xe bus, tuy rằng so với phía trước thì phía sau phảigấp mười lần. Nhưng cũng có thể nói là ngọt ngào, thời gian lúc hai người ở bênnhau, Khang Đồng Thành rất ít khi suy nghĩ đến chuyện không vui, thật ra là cốý quên đi.
Cũng không phải đã quên mất người con gái kia, thậm chí ở trong mơ, phần trínhớ kia thể hiện cực kỳ rõ ràng, nhưng cho dù có nhớ tới mức nào, cho dù cậumuốn giải hòa, nhưng người con gái kia tất nhiên không muốn thấy cậu.
Có đôi khi cảm thấy chính mình có chút châm chọc, dù sao ở tình huống như thếnày mà còn muốn giữ quan hệ tốt với người con gái đó, quả thật giống như ThiênPhương dạ đàm, cho dù bản thân cậu cũng cảm thấy mình thật dối trá, vừa hưởngthụ tình yêu, vừa nghĩ muốn cảm thụ thân tình với 'bên thứ ba'.
Khương Hàn chậm rãi trở lại thành một Khương Hàn mà cậu từng biết, chỉ là thiếuđi dáng vẻ hiu quạnh cùng ưu thương, có lẽ trong lòng đã cởi mở hơn trước! Chonên cho dù khuôn mặt y hệt, biểu tình giống hệt nhưng cảm giác cũng không giốnglắm. Nhất là lúc hai người ở bên nhau, có sự dịu dàng mà trước đây chưa từngcó.
Có lẽ đây chính là tình yêu! Gần đây nhất chỉ là cùng nhau sinh hoạt, làm nhữngchuyện nhàm chán, nhưng lúc suy nghĩ lại đều cảm thấy ngọt ngào như dòng suốimùa xuân.
Chạng vạng ngày hôm đó, Khang Đồng Thành đứng trước cổng trường, bởi vì đã hẹnvới Khương Hàn hôm nay ra ngoài ăn cơm tối, cho nên hiện tại cậu đứng ở chỗ nàychờ Khương Hàn tới đón.
Nhìn thấy đám sinh viên nhốn nháo rời đi, cả vườn trường đều bao phủ trong ánhtà dương thật vô cùng xinh đẹp.
Lúc 5 giờ chiều, Khang Đồng Thành nhìn thấy chiếc xe của Khương Hàn từ rất xatiến đến. Cậu đi về phía trước hai bước, nhìn thấy người đàn ông dừng xe, cậuvốn muốn bước tiếp, đã thấy người đàn ông mở cửa xe đi xuống. Trên mặt mangtheo áy náy nhàn nhạt.
– "Đợi lâu rồi sao?" Người đàn ông không hề kiêng dè kéo bàn tay Khang ĐồngThành, hỏi.
Khóe miệng Khang Đồng Thành hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
– "Không có.
Người đàn ông luôn như thế, mỗi lần tới trễ một chút đều sợ Khang Đồng Thànhphải chờ đợi thật lâu, trên mặt sẽ xuất hiện vẻ hối lỗi.
Theo góc độ nào đó xem xét, Khang Đồng Thành thích Khương Hàn lộ ra biểu tìnhnhư vậy, bởi vì bình thường người đàn ông không có nhiều biểu hiện cho lắm.
– "Đi nơi nào ăn cơm đây?"
Khang Đồng Thành bước từng bước về phía trước, đến rất gần Khương Hàn rồi hỏi.
– "Em muốn đi đâu?"
– "Ưm... Em thích an cay... Muốn ăn lẩu."Khang Đồng Thành thích ăn lẩu, nguyên nhân lớn nhất là do lẩu làm ngườita có cảm giác không khí náo nhiệt, chẳng sợ chỉ có hai người nhưng quanh quẩnở chóp mũi vẫn là hương vị của náo nhiệt. Mà từ trước đến nay cô đơn như KhangĐồng Thành lại yêu thích món lẩu cũng không kỳ quái.
Khương Hàn nhìn cậu, giống như là biết trước cậu sẽ nói thế, một lát sau mớinói:
– "Ăn lẩu không tốt cho sức khỏe, hơn nữa lại có vẻ bẩn."
Khang Đồng Thành hơi cúi đầu, nhìn giày của hai người, đôi giày cậu mang chínhlà đôi giày thể thao bình thường mà Khương Hàn mang lại là giày da màu đen.
– "Nhưng mà em thích ăn, hơn nữa lâu như vậy chưa được ăn." Khang Đồng Thànhnói, dáng vẻ làm nũng, đây là chiêu làm nũng là đời trước cậu thường dùng nhưngđời này ít khi dùng đến.
– "Em đó!" Nhưng hiển nhiên Khương Hàn đối với việc đó, rất hưởng thụ. KhươngHàn vươn tay điểm lên trán Khang Đồng Thành một cái.
– "Đi thôi, chỉ một lần này thôi." Khương Hàn thản nhiên nói.
Khang Đồng Thành lập tức gật đầu, tươi cười, đáng tiếc nụ cười chưa duy trì baolâu đã cứng lại.
Đồng tử của Khang Đồng Thành đột nhiên mở lớn, theo phản xạ cậu vọt lên chắntrước người Khương Hàn, muốn che cho Khương Hàn. Thậm chí cậu đã làm được...
Nhưng lúc vũ khí bén nhọn sắp chạm đến thân thể cậu, một trận xoay người, cậuđã hoàn toàn đứng ở phía sau, Khương Hàn đã ôm cậu vào lòng. Khang Đồng Thànhthậm chí có thể nghe thấy rõ âm thanh da thịt bị xuyên thủng.
Khang Đồng Thành trừng to đôi mắt nhìn khuôn mặt đối diện tiều tụy lẫn chậtvật, vẻ mặt nguyên bản điên cuồng đã biến thành kinh ngạc cùng với khó có thểtin.
Khang Đồng Thành nhìn cô gái đột nhiên rút dao ra, máu tươi trên dao không ngừngnhỏ giọt. Màu đỏ tươi lan tràn trong mắt.
– "Em... Em không nghĩ đến, em chỉ, chỉ muốn dọa cậu ấy mà thôi, em không nghĩđến, Hàn, anh không sao chứ! A?"
Khang Đồng Hân yếu đuối quỳ trên mặt đấy, cô tựa hồ đã rất lâu không có rửa mặtchải tóc, một thân chật vật, mái tóc dài xinh đẹp giờ đây rối bời, bàn tay cầmdao run rẩy không ngừng, sau đó lại nhìn thấy lưỡi dao thấm đẫm máu tươi, runrẩy vứt dao xuống.
Việc xảy ra ngay ở cổng trường, người qua lại cũng nhiều, các sinh viên nhìnthấy đã nhanh chóng đi báo cảnh sát nhưng không thể nghi ngờ đây là lần đầutiên họ nhìn thấy cảnh này, bọn họ không dám đến gần, trong ánh mắt tràn ngậptò mò.
Mãi cho đến khi xe cứu thương tới Khang Đồng Thành mới lấy lại tinh thần, cậuôm Khương Hàn, cúi đầu, Khương Hàn mở to mắt nhìn cậu, cư nhiên vẫn còn tỉnhtáo.
Khang Đồng Thành không biết vì sao Khương Hàn phải cố chịu đựng như thế, cũngkhông gọi cho cậu tỉnh táo lại, lúc cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng đãquên hết tất cả.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đem Khương Hàn kéo khỏi tay Khang Đồng Thành, rồisau đó đặt lên băng ca. Khang Đồng Thành cũng chỉ nhìn theo, cậu cực kỳ bìnhtĩnh.
Cậu đi theo băng ca cấp cứu, một bàn tay nắm chặt tay Khương Hàn.
Khương Hàn lúc này lại cười mở miệng, cách mặt nạ thở oxy, tiếng nói có chút mơhồ.
– "Sau này em không được tỏ ra anh hùng biết không? Vẫn nên là tôi bảo vệ em,điểm này em phải nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không thay đổi, tôi sẽ không để em bịthương." Khương Hàn nói.
Chỉ một câu này làm Khang Đồng Thành rơi lệ, nước mắt trong suốt lăn dài trênmá.
– "Anh nghĩ rằng em sẽ để ý việc đó hay sao? Nếu anh xảy ra chuyện gì, nhiềunhất em chỉ có thể chết một lần, không có anh, thế giới này đều là xa lạ. Mộtngười nếu còn sống không có chờ mong cái gì còn muốn sống làm gì?" Khang ĐồngThành đứt quãng nói.
– "Được. Không biết nếu lúc này đây chúng ta lại chết đi có thể gặp được chuyệntốt như vậy không." Khương Hàn lúc nói, tiếng nói đã có chút yếu ớt, giọng điệutự giễu, giống như hoàn toàn nhìn thấu sinh tử.
Mà không thể nghi ngờ đối thoại của hai người làm nhân viên cấp cứu bên cạnhkinh ngạc, dù sao ở tình huống như vậy, người trọng thương luôn luôn khuyênngười kia phải sống thật tốt, mà lúc này lại hoàn toàn không giống. Cám thánđôi tình nhân đồng giới này kỳ lạ nhưng cũng không thể không trách cứ ích kỷcủa người đàn ông nằm trên băng ca.
Khương Hàn bởi vì mất quá nhiều máu liền hôn mê bất tỉnh, mà Khang Đồng Thànhcũng ghé vào băng ca, giống như một giây cũng không muốn rời. Thậm chí ngay cảkẻ đầu sỏ gây chuyện lúc này cũng bị quên lãng.
Có lẽ tình yêu chính là văn vẻ như vậy, chỉ có sau khi mất đi mới biết quýtrọng, lúc Khương Hàn bị đe dọa tính mạng, Khang Đồng Thành mới phát hiện,những cố kỵ trước đây của cậu, hết thảy đều trở nên vô nghĩa... Cậu chỉ hy vọngngười trước mắt không sao, bởi vì cậu sợ hãi lúc này đây hai người sẽ không maymắn như trước, cho dù chết đi cũng không thể cùng một chỗ...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rất nhanh sẽ kết thúc.
————————
Một chương là xôi thịt lấy máu hủ, còn một chương là cũng lấy máu nhưng mà máu của nhân vật. Còn một chương kết thúc chính văn cứ việc để đó... tuần sau làm tiếp, để cho Khương Hàn tiếp tục nằm bệnh viện mấy ngày đi
Chương cuối – Lúc sau....Tác giả: Chỉ Tiêm Táng Sa
Sau 1 năm bò bò lết lết thì cuối cùng cũng hoàn thành được bộ đam mỹ dài tập đầu tiên, tưởng đâu "Lãng nguyệt..." sẽ đến đích trước chứ!
Cảm ơn tất cả đọc giả đã đồng hành và ủng hộ tui, cảm ơn beta Lăng Nhã Minh Vân đã cùng beta giúp một thời gian, cảm ơn tất cả những lời góp ý cùng chia sẻ cảm nhận về truyện.
Lúc đầu tui biết tới truyện này là do một đọc giả trong nhóm Đam mỹ trên fb đề cử, nên tôi cũng muốn cảm ơn đọc giả đó (giờ không nhớ tên người đó).
Tui cũng cảm ơn vnsharing.com đã share raw, cảm ơn QT và google đã hỗ trợ dịch, cảm ơn cộng tác viên đắc lực 'anh' TV.
Còn 2 phiên ngoại về Khang Đồng Hân và Lăng Hạo Triết, tui sẽ tiếp tục sau.
—————————————————
Từ lúc Khương Hàn được đưa từ phòng giải phẫu ra, Khang Đồng Thành vẫncanh giữ bên giường bệnh, tay gắt gao nắm bàn tay Khương Hàn, chỉ cần ngón tayhắn vừa động, cho dù cơ bắp co giật, Khang Đồng Thành vẫn sẽ biết được tìnhhình của Khương Hàn.
Vết thương của Khương Hàn cũng không phải chí mạng, chỉ là mất không ít máu nênhôn mê suốt một ngày đêm. Bất quá một ngày một đêm này đối với Khang Đồng Thànhmà nói có thể là kinh hồn, cậu hoàn toàn không dám nhắm mắt lại, bởi vì tìnhhuống lúc này so với lúc trước cậu trông thấy Khương Hàn chết đi thật quá tươngtự, thậm chí cậu không có năng lực trải qua lần nữa.
Lúc Khương Hàn tỉnh lại đã thấy Khang Đồng Thành dùng đôi mắt xanh đen nhìnhắn, dáng vẻ thật dọa người.
– "Làm sao vậy? Tiểu Thành?"
Khương Hàn hỏi, bờ môi của hắn khô khốc, vừa mở miệng liền cảm thấy đau đớn nhưxé rách.
Khi Khương Hàn mở mắt, Khang Đồng Thành có chút không thể tin, cho dù nghe thấytiếng nói mơ hồ, nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Hàn mới lấy lại tinh thần.Nắm bàn tay Khương Hàn căng thẳng, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu.
– "Anh tỉnh rồi?!"
Khương Hàn nhìn dáng vẻ của Khang Đồng Thành vừa đau lòng lại cảm thấy ngọtngào.
– "Ừm, tôi tỉnh rồi, tôi hơi khát, rót giúp chén nước đem lại đây đi!"
Khang Đồng Thành lập tức gật đầu, nhưng lúc đúng lên lại có vẻ khó xử, tay cậukhông muốn buông tay Khương Hàn ra, nhưng lại không thể với tới chỗ rót nước.
Hiển nhiên, cậu cảm thấy sợ hãi. Cho dù mới đầu thật bình tĩnh, nhưng sau khichìm vào yên tĩnh, cậu cảm thấy lạnh cả người, dù sao trải qua biết bao giannan mới có thể ở cùng một chỗ, suýt chút nữa lại phải cách biệt âm dương.
Khương Hàn thở dài, trong lòng hơi thả lỏng chút, hắn biết lúc này là trong họacòn có phúc, trải qua chuyện không may như vậy, tuy rằng trên người hắn bịthủng một lỗ nhưng ít nhất áy náy của thiếu niên đối với Khang Đồng Hân cuốicùng đã tiêu giảm không ít.
– "Tôi không sao, đi lấy cho tôi chén nước lại đây, ngoan!" Khương Hàn dịu dàngnói.
Khang Đồng Thành nhìn khuôn mặt Khương Hàn thật lâu sau mới buông tay, sau khirót nước lập tức đi tới bên cạnh Khương Hàn, hiện tại cậu mới hoảng hốt nhớ đếnkhi Khương Hàn tỉnh lại phải gọi bác sĩ mới phải.
Đút cho Khương Hàn ít nước, Khang Đồng Thành liền nhấn chuông. Bác sĩ cùng điềudưỡng nối đuôi nhau mà vào, Khang Đồng Thành không thể không đứng sang một bênnhường đường cho bác sĩ kiểm tra.
Kết quả kiểm tra bước đầu làm cho tảng đá lớn trong lòng Khang Đồng Thành đượchạ xuống, đã bước đầu ổn định, hiện tại cần phải tịnh dưỡng.
Đợi đến khi bác sĩ rời khỏi, Khang Đồng Thành lại ngồi bên giường Khương Hàn,trên mặt cuối cùng cũng dịu đi.
– "May quá anh không sao." Khang Đồng Thành thở phào nhẹ nhõm nói.
Khương Hàn gật đầu, nhưng sau đó sắc mặt lại trầm xuống.
– "Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, biết không? Tôi không cần em bảovệ, tôi chỉ muốn em phải tự bảo vệ tốt bản thân." Khương Hàn trịnh trọng nói.
Nhưng lúc này Khang Đồng Thành không tán đồng, cậu nhìn Khương Hàn sau đó chậmrãi nói:
– "Anh nói như vậy không công bằng chút nào, cũng không phải chỉ có anh nhìnthấy em bị thương sẽ tức giận, thương tâm, khổ sở, em cũng vậy mà. Em sẽ khôngthể trơ mắt nhìn anh bị thương."
Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành nghiêm trang như thế, cũng tủm tỉm cười, hắnđưa tay vẫy vẫy Khang Đồng Thành, nói:
– "Lại đây, tôi muốn ôm em."
Khang Đồng Thành ửng hồng cả mặt, nhỏ nhẹ nói:
– "Còn vết thương của anh..."
Thân thể cũng đã chậm rãi đến gần, hai trái tim tràn ngập bi thương chỉ có thểdựa vào cùng một chỗ mới có cảm giác ấm áp.
– "Chúng ta nếu đã hứa hẹn đồng sinh cộng tử, sẽ không cần phải rối rắm ở đâylàm gì." Khương Hàn thản nhiên nói.
Khang Đồng Thành gật đầu, cằm nhẹ nhàng cọ đầu vai Khương Hàn.
Khương Hàn nằm viện đến ngày thứ ba, hai cảnh sát đến khiến Khang Đồng Thànhbiết được một chuyện đầy khiếp sợ.
– "... Khang tiểu thư hiện nay thần trí không rõ, cho nên cho dù chỗng án, Khangtiểu thư cũng chỉ có thể ở trại an dưỡng tiếp tục cuộc sống..." Viên cảnh sát trẻtuổi vẻ mặt đờ đẫn nhìn hai người nói:
– "Đương nhiên nếu hai người chuẩn bị chống án, như vậy mời tìm luật sư giỏi..."
– "Không, không cần." Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn, thấy Khương Hàn khôngcó ý tứ phản đối, thuận miệng nói:
– "Tôi là em trai của chị ấy Khang Đồng Thành, tôi hy vọng chị của tôi có thểđược trị liệu tốt nhất, về phần chống án, chúng tôi không có ý định chống án,tôi nghĩ các người cũng biết chuyện của chị tôi..."
Khang Đồng Thành nói đến đây, hai cảnh sát gật đầu, quả thật, hôn lễ của KhangĐồng Hân cùng Khương Hàn kết cục hết sức khôi hài kia, tại thành phố này từ đầuđường cuối ngõ ai cũng biết.
Mà kết quả như vậy, mọi người đều thập phần nhất trí, đó là Khang Đồng Hân muốnbay lên cành cao biến phượng hoàng không được liền sinh hận ý, ám sát KhươngHàn...
Một cô gái làm loạn đến cái kết cục như vậy, mọi người đều cười nhạo mắng chửinhưng đồng thời đối với cô cũng sinh ra chút đáng tiếc, dù sao đó cũng là mộtcô gái xinh đẹp, chỉ là thiếu chút nữa...
Cũng chỉ có Khương Hàn và Khang Đồng Thành mới biết được nguyên do trong đó. MàKhang Đồng Thành hiển nhiên cũng không nghĩ đến Khang Đồng Hân cuối cùng có kếtcục như vậy. Quả thật trong lòng rất khó chịu, nhưng nhìn thấy vết thương trênngười Khương Hàn, cùng với làm rõ mọi việc, có lẽ chuyện trả thù của Khương Hàntrong đó nhất định có tính thúc giục, nhưng mà Khang Đồng Hân cũng trốn khôngkhỏi câu nói 'gieo gió gặt bão'.
Dù sao đã từng làm cái nghề đó lại giấu giếm, là ai cũng không chấp nhận được.
– "Đời trước Khang Đồng Hân cũng là như vậy sao? Cô ấy cũng làm qua cái nghềđó?" Dựa vào ngực Khương Hàn, Khang Đồng Thành nhẹ nhàng hỏi.
Khương Hàn tựa hồ trầm mặc một lát, mới nói:
– "Ừm. Đời trước cô ta không có em, nhưng cũng từng làm qua, nhưng mà lúc đótôi thật ngốc, cho dù biết cũng không để ý. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, KhangĐồng Hân con người này, có lẽ bởi vì ở tầng đáy của xã hội thời gian lâu lắmnên mới bị của cải vật chất hấp dẫn, cô ta lúc trước vì cái gì lại hợp mưu vớiLý Quang Vinh Vũ hại tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không biết. Chẳng qua có lẽbản chất của cô ta cũng không phải quá xấu xa! Dù sao lúc ở trước mặt tôi, côta là hoàn mỹ, xinh đẹp, tự tin, tự mình cố gắng."
Đúng vậy, Khang Đồng Hân làm cho người ta ấn tượng đó là xinh đẹp, tự tin, nỗlực nhưng tại cái xã hội này, một thiếu nữ chỉ dựa vào... sao có thể sống nổi.Huống chi, Khang Đồng Hân lẻ loi một mình, sau khi cha mẹ qua đời cơ hồ khôngđể lại cái gì.
Khương Hàn đưa tay xoa đầu Khang Đồng Thành.
– "Không được nghĩ tới cô ta nữa, cô ta đối tốt với em, nhưng em cũng đối xửrất tốt với cô ta vậy. Em cảm thấy có lỗi với cô ta nhưng cô ta đâu có cảm thấylỗi lầm gì với em, cho nên như thế vẫn là như thế. Nếu không có sự xuất hiệncủa em. Có lẽ cô ta còn thảm hại hơn đó chứ."
Đúng vậy, nếu Khang Đồng Thành không xuất hiện trên đời này, trả thù của hắncòn phải là hai người kia phải tuẫn táng với tình yêu của hắn.
Khang Đồng Hân khẽ gật đầu.
– "Em biết rồi ạ."
Hai cái cuối tuần qua đi, Khương Hàn rốt cuộc xuất viện, bởi vì bị thương ởxương thắt lưng nên lúc đi lại khó tránh khỏi va chạm.
– "Đau không?" Khang Đồng Thành lo lắng hỏi, cậu nhìn thấy người đi bên cạnhsắc mặt có chút khó coi.
Khương Hàn lắc đầu.
– "Cơ hồ đã không còn cảm giác gì, có thể chịu được."
– "Ừm. Anh vẫn nên cẩn thận chút." Khang Đồng Thành vẫn cẩn thận nói, cậu nhớrất rõ lời bác sĩ, nếu miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa chắc chắc sẽ có kếtquả khủng bố.
Khương Hàn quay lại nhìn Khang Đồng Thành vẻ mặt lo lắng, khóe miệng cong lên,đưa tay nhéo mũi Khang Đồng Thành một chút.
– "Đã biết thưa tiểu quản gia."
Bị nói như vậy, Khang Đồng Thành ửng hồng cả mặt, trừng mắt nhìn Khương Hànliếc một cái, lại bị Khương Hàn kéo ôm vào ngực.
– "Cứ như vậy đi! Có lẽ trước đây tôi suy nghĩ quá nhiều, hiện tại ngẫm lại lúctrước vì cái gì chấp nhất báo thù như thế, đối với hai người có cùng khuôn mặtlại không hề giống nhau mà chấp niệm, thật đúng là có chút không thể tưởngtượng." Khương Hàn không khỏi cảm khái nói. (Tình: giờ anh mới nhận ra khôngphải đã quá muộn rồi sao? một người con gái tốt đã bị anh hại đến mức phátđiên)
Khang Đồng Thành ở trong lòng Khương Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc cầm lúngphúng màu xanh nhạt của Khương Hàn thật lâu sau mới nói:
– "Hai ngày nữa em có thể đi thăm Khang Đồng Hân được không?"
Trong lòng dù sao cũng có áy náy, cho dù được trị liệu Khang Đồng Hân đã sắpkhôi phục, cho dù Khương Hản trả giá bằng rất nhiều máu tươi nhưng trước phươngdiện tình cảm, tâm Khang Đồng Thành khó mà buông bỏ.
Thời tiết đầu thu, trời cao trong xanh, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt, bỏngrát, Khang Đồng Thành ngửa đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông bởi vì ánh mặt trờichiếu vào mà trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mở.
– "Được, tôi đưa em đến đó."
Khang Đồng Thành nở nụ cười.
♠♠♠♠♠
Lúc ba mẹ mất, Khang Đồng Hân mới 18 tuổi, chỉ vừa mới xem như trưởng thành, vừa mới đến độ tuổi vào đại học, nhưng cô phải nuôi sống bản thân và em trai còn chưa trưởng thành.
Khang Đồng Hân vẫn nhớ rõ trong tang lễ của ba mẹ, dáng vẻ khóc lóc của em trai, thiếu niên mới mười lăm tuổi, vốn phải được sự yêu thương chăm sóc của ba mẹ, nhưng trong lúc đó lại mất đi tất cả ngoại trừ người chị là cô.
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ biết khóc, cho dù bản thân tỏ vẻ có thể nuôi dưỡng nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao kéo lấy tay Khang Đồng Hân.
Thân nhân duy nhất lại thành gánh nặng cuộc sống, nên lựa chọn thế nào đây?
Khang Đồng Hân có quyền lựa chọn đến trường bởi vì cô lấy được học bổng, hơn nữa cô cũng có thể làm thêm, tuy rằng hơi vất vả một chút, nhưng tuyệt đối có thể sinh sống qua ngày. Nhưng nếu phải gánh vác thêm đứa em trai này, nó vừa mới đến tuổi học trung học, học phí, sinh hoạt phí cũng trở thành gánh nặng.
Trong một khắc, Khang Đồng Hân do dự không biết nên vì em trai mà buông bỏ cuộc sống của chính mình hay không? Không ai cho côđáp án. Chỉ có banđêm khi ở một mình, cô cuộn mình nằm trên giường, nhìn ra bầu trời mờ mịt bát ngát, cùng với đường phố lấp lánh ánh đèn.
Có lẽ không phải mỗi người đều đối mặt với lựa chọn giữa mạng sống của mình và người khác nhưng ngay từ lúc ban đầu, Khang Đồng Hân thật muốn bỏ rơi đứa em trai này, nhưng cuối cùng làm cho cô xúc động chính là cái gì nàng cũngkhông nhớ rõ. Tóm lại cô bán đi căn nhà mà ba mẹ để lại, cũng không tiếp tục đến trường liền mang theo em trai rời khỏi.
Con đường phía trước mờ mịt, phải đi đâu về đâu? Phải đi như thế nào? Cô hoàn toàn không biết.
Nhưng rất nhanh Khang Đồng Hân liền phát hiện cánh tay gầy yếu của cô không đủ sức. Em trai càng lớn, nhu cầu lại càng cao. Nhưng một cô gái chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, dựa vào việc rửa chén bát ở nhà hàng, dựa vào công việc văn phòng ở một công ty, sức lực đã muốn cực hạn, nhưng là, chỉ như vậy, cô vẫn không cách nào làm cho em trai được một cuộc sống ăn no mặc ấm.
Bọn họ túng quẫn, túng quẫn đến ăn đến mặc, túng quẫn đến nỗi mỗi tháng luôn lo lắng có thể bị bà chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài hay không.
Vì cái gì đi đến bước đường kia, Khang Đồng Hân cũng không nhớ rõ. Chỉ ngẫu nhiên nghe những chị em cùng làm việc trong khách sạn nói đén, mới biết được có một công việc đơn giản như vậy có thể kiếm tiền đáng kể.
Cô nhìn trong gương thấy mình còn có được thân thể thanh xuân, không có cô gái nào không biết tự trọng, nàng cắn chặt môi, nhưng cuộc sống làm cho lòng tự trọng trở thành một đề tài buồn cười.
Ăn mặc đẹp đẽ xong, cô đi đến một câu lạc bộ đêm sa hoa, cô tuy rằng trải sự đời chưa lâu nhưng cũng biết cò kè mặc cả, cô đánh giá bản thân rất cao, cho tới bây giờ đều như vậy.
Đêm đầu tiên của cô, nghe nói đêm đầu tiên của một cô gái rất quan trọng, nhưng đối với Khang Đồng Hân, ngay cả mặt của người đó cô còn không thấy rõ. Hoặc là nói cố ý quên, đó cũng không phải đoạn trí nhớ tốt đẹp gì.
Rất đau, thật quá ghê tởm. Nhưng sau đêm đầu tiên, sau đó không có gian nan như vậy nữa, có lẽ không nghĩ thống khổ cho nến mới hết sức hưởng thụ.
Kiếm được tiền quả nhiên rất nhanh, nhưng đối với Khang Đồng Hân mà nói, đây chân chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Nhưng cho dù như thế, loại sự tình này cũng không đáng kể, Khang Đồng Hân kiếm được một số tiền nhất định rồi rút lui. Cô không nghĩ vì chuyện đó mà cược cả cuộc đời hạnh phúc.
Sau đó cuộc sống có phần sung túc hơn, cô tìm được một công việc phục vụ ở nhà hàng, ngày qua ngày, tuy rằng cuộc sống cũng vẫn túng quẫn nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Thẳng cho đến ngày ấy, lúc cô ở nhà hàng làm việc, gặp một vị khách ở câu lạc bộ đêm dây dưa không rõ. Cô rất bối rối không biết phải làm sao ứng đối.
Cũng may khi đó, người đến ăn cơm không nhiều lắm nên không gây ra phong ba gì quá lớn. Nhưng bởi vì cái dạng này, bỗng nhiên làm Khang Đồng Hân hiểu được một chuyện, một cô gái đã làm công việc kia, là vĩnh viễn rửa không sạch, mặc kệ có phải đã hối hận để làm con người mới hay không. Xã hội sẽ không để cho người biết hối cãi có cơ hội để làm lại từ đầu.
Khang Đồng Hân bưng kín mặt, nhiều năm như vậy cô rất ít khi rơi nước mắt khi ở một mình. Cô biết nước mắt của phụ nữ chỉ có tác dụng khi làm trò giữa nhiều người, nếu ở một mình không ai biết cô khổ sở, thống khổ.
Nhưng lúc này, cô cũng không muốn cho ai nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt hối hận của cô, cô thật sự rất hận, rõ ràng cô không có khả năng, lúc trước vì cái gì nhất thời hành động theo cảm tính?
Mệt mỏi về đến nhà lại nhìn thấy đứa em trai té xỉu trên mặt đất. Cô vội vàng đem đứa em trai còn muốn cao hơn cô khiêng tới trên giường.
Nhìn thấy đứa em phát sốt đỏ bừng hết cả mặt, nằm trên giường hô hấp dồn dập, ý nghĩ đầu tiên của Khang Đồng Hân là nhanh đưa đến bệnh viện, nhưng trong nhà không có dư tiền để đi bệnh viện, điểm này cô rất rõ ràng. Muốn đi bệnh viện chỉ có thể đi vay, nhưng mà, có vay thìphải có...
Nhìn thấy em trai nằm trên giường, trong mắt Khang Đồng Hân bỗng nhiên xuất hiện lạnh lùng, nếu không có nó, cuộc đời của cô sẽ không thê lương thế này. Nếu không có nó, ít nhất thân thể của cô vẫn trong sạch...
Nghĩ vậy, Khang Đồng Hânrốt cuộc nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng không có động tác gì, chỉ đi đến phòng tắm bưng một chậu nước đến giúp Khang Đồng Thành hạ nhiệt độ.
Vội vã một ngày trời, Khang Đồng Hân rất nhanh liền ghé lên giường ngủ quên mất. Mà lúc cô tỉnh lại, tiếng hítthở dồn dập bên tai đã không còn, lòng cô đột nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt em trai tái nhơt. Cô đưa tay sờ sờ hai má em trai, còn mang theo nhiệt độ ấm áp nhưng đã không còn hơi thở.
Khang Đồng Hân nhất thời sắc mặt trắng bệch, cô nhìn sắc mặt của người nằm trên giường mà kinh hãi, cô thật sự không nghĩ... Lúc nghĩ thế, Khang Đồng Hân đã tông cửa xông ra, nếu họ đến bệnh viện, sẽ không gặp chuyện không may, cô vừa chạy vừa vỗ mặt mình.
Rốt cuộc cũng mang được tiền vay về nhà, Khang Đồng Hân cũng sửng sốt, thiếu niên đứng bên giường hoàn toàn bình yên, ngoại trừ sắc mặt vẫn trắng bệch, cơ hồ là khỏe mạnh/
Trong nhất thời vui mừng đến phát khóc, thậm chí không nhìn thấy nghi hoặc trong mắt thiếu niên.
"Thật sự tốt quá, thật tốt quá..." Cô ôm thiếu niên, không chịu buông tay.
Nhưng được đáp lại cũng chỉ có 'cô là ai?', trong mắt tràn ngập ý tứ chống cự.
Sau khi giải thích, cô phát hiện em trai mình không nhớ rõ cái gì, ít nhất bởi vì biết em trai không có sao nên vui sướng đã muốn giấu đi tất cả. Cô trước tiên vẫn rất vui mừng.
Nhưng càng về sau, sống cùng một gian phòng chỉ có hai người, dưới tình huống như vậy không có khả năng không phát hiện manh mối.
Ví dụ như thích ăn cái gì, thói quen, một người mất trí nhớ ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Cô bắt đầu hoài nghi.
Nhưng hoài nghi này không bao lâubởi vì cô gặp một người đàn ông, một người tên Khương Hàn, tướng mạo anh tuấn, tiền tài quyền thế hơn người, một người được hàng ngàn hàng vạn người ngưỡng mộ. Cơ hồ không một cô gái nào chống cự được mị lực của anh ta. Mà cô cũng vậy, nhưng đồng thời cô lại tự ti vì cô cố dung mạo hơn người nhưng quá khứ đen tối không thể với tới vầng sáng của người đàn ông, làm cho cô nao núng.
Nhưng sự dịu dàng ân cần của người đàn ông, dịu dàng đến mức người khác nhìn khôngthấy hư tình giả ý trong đó.
Một màn kia, cô chỉ hy vọng là mình không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của cô quá mức sáng rõ, cho nên... Nhìn thấy người đàn ông kia hôn môi thiếu niên, cũng dịu dàng như thế. Mà thiếu niên kia cũng là em trai của cô, người vẫn thường cỗ vũ cô không được tự ti.
Một giây đó, cảm giác bị lừa gạt đột nhiên nảy sinh.
Sau đó, cô đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, đối với đứa em trai kia, từ lần đó trong xe cô đã bắt đầu hoài nghi đó có phải em của cô hay không... Thẳng cho đến khi từng bước xác định.
Cho nên, cho dù cô làm cái gì, cô cũng không cần áy náy, không phải sao?
Từng bước vừa dụ dỗ vừa bức bách, chỉ hy vọng thiếu niên có thể rời khỏi người đàn ông của cô, lại không nghĩ rằng, cuối cùng hôn lễ cũng trở thành một trò khôi hài.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, cô thậm chí không biết phải giải thích như thế nào.
Lúc người đàn ông một lần nữa xuất hiện lại thêm cho cô một đả kích, có lẽ càng thêm tính hủy diệt, hết thảy đều là vì trả thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải không có dấu vết để lần theo.
Hắn chưa bao giờ chạm vào cô, cho dù là hôn môi cũng rất ít. Có lẽ mới đầu cho rằng tương kính như tân nhưng đôi tình nhân trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, ai có thể làm được.
Hết thảy hết thảy đều là lừa gạt, giống như một cái lồng chụp xuống đầu cô, cô phải trả nợ cho việc ở đời trước? Nhưng này không công bằng...
Cầm dao nhìn dáng vẻ thân mật của hai người kia, mà chính mình nghèo khổ chật vật như một đứa ăn mày. Cô muốn làm cái gì? Có lẽ chính là thở gấp. Có lẽ cô nghĩ nếu thiếu niên không tồn tại thì hết thảy sẽ không xảy ra... Thiếu niên là ngọn nguồn mọi bi kịch của cô...?
Nhưng một dao kia không trúng mục tiêu mà cô muốn, mà chính là người đàn ông của cô, người cô yêu.
Nhìn thấy haitay dính đầy máu tươi, cô cuồng loạn... Cô không muốn, thật sự.
Khang Đồng Hân ngẩng đầu nhìn lá cây bay lả tả bên ngoài cửa sổ, ở trong trại an dưỡng đã đợi mấy tháng?
Từ lúc đầu đến đây cho đến bây giờ đều cảm thấy bình thản, tựa hồ hết thảy cũng không có gìphức tạp...
Chân chính buông ra, đó là lòng dạ rộng mở, mà cô khi nghĩ đến những việc đã đè nén trong lòng từ lâu mới hiểu rõ hết thảy đều do lựa chọn của chính mình. Cũng không ai cưỡng bức lợi dụng.
Rất xa, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, một hình bóng thiếu niên, dáng người mỏng manh, chậm rãi bước đến gần... Cô nhìn thiếu niên kia giống như đứa em trai mà cô nghĩ rằng đã bị cô hại chết, thật sự đã trở lại...
Phiên ngoại 4 Lăng Hạo Triết
Lăng Hạo Triết...Lăng Hạo Triết đã quen với việc không có tiết học lại đến thư viện ngồi, cho dù chỉ để chơi di động, cậu vẫn không tự chủ được nghĩ đến rất lâu trước kia có một thiếu niên ngồi bên cạnh cậu, rồi sau đó cười nhạo cậu đến thư viện chỉ để chơi di động.Chơi di động? Đối với Lăng Hạo Triết, chơi với di động không vui vẻ gì mấy, vậy là giống như chỉ có thời gian nhàm chán mới có thể tiêu khiển bằng trò chơi.Cậu chính là muốn nhìn thiếu niên, nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên cúi đầu, còn là bộ dáng chân thật... Nhưng thiếu niên hiển nhiên không biết. Lúc nghĩ như thế, Lăng Hạo Triết không khỏi lại nhớ tới ngày đó thiếu niên đưa cậu đến quán cafe, rồi sau đó nói nói.Một kiếp khác. Ở bên Khương Hàn là mục tiêu cả đời.Cảm giác thật buồn cười, nếu là người khác, cậu tất nhiên nghĩ người nọ là điên rồi, nhưng nói thế chính là Khang Đồng Thành, cho nên liền không giống. Nhìn thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành chân thật như vậy, cậu thậm chí tin vào lời nói phản khoa học kia.Nhớ rõ Khang Đồng Thành từng hỏi cậu thích Khang Đồng THành là khi đón người mới hay là về sau gặp lại mới thích. Hiện tại nghĩ đến đáp án hẳn là sờ sờ ra đó. Khi đón người mới đến có gặp qua một lần, có lẽ lúc đó chỉ có kinh diễm mà thôi, còn nói vài câu với Khang Đồng Thành kia, cảm thấy có chút kiệm lời.Rồi sau đó gặp lại, vẫn là tính cách tương tự như trước nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống, nếu nói là cảm giác như thế nào, đến nay cậu cũng không biết rõ, hẳn là cảm giác hấp dẫn cậu!Đáp án không phải thật rõ ràng hay sao?Lúc tan học đi đến cổng trường thường vô tình hoặc cố ý nhìn thấy thiếu niên cùng người đàn ông kia. Nhưng cho dù thấy được, lại như thế nào?
Ngoại trừ hâm mộ, cậu cũng không thể làm gì, đơn giản vì thiếu niên không thương cậu.Đọc được trên báo tin tức về tràng khôi hài kia của Khương Hàn cùng với chị của thiếu niên, bất kể là chủ mưu hay là thừa dịp, nhưng cậu cũng thật tình chúc phúcthiếu niên chiếm được tình yêu trọn vẹn.Lăng Hạo Triết ngồi dựa vào song cửa, cầm điện thoại di động trong tay, trên bàn bày một quyển sách nhưng cậu thậm chí không liếc mắt một cái vào quyển sách kia, chỉ nhìn ngoài cửa sổ rồi ngẩn người, màn hình di động đã đen hoàn toàn.Ngồi hồi lâu, Lăng Hạo Triết cầm sách đứng lên.Có lẽ bởi vì Lăng Hạo Triết không yên lòng, cũng có lẽ bởi vì thiếu niên ở đối diện ôm nhiều sách quá. Cho nên khi hai người đụng vào nhau, Lăng Hạo Triết kêu lên một tiếng, xương ngực bị gáy sách hung hăng quẹt vào.Mà lúc cậu chạm vào thiếu niên, cả người đều bị ngã về phía sau, sách vốn nằm trên tay cũng rơi xuống đất.– "Tôi, tôi thực xin lỗi!"Thiếu niên vừa chỉnh cái kính đen trên mặt vừa nhặt sách trên mặt đất lên, trong miệng khẩn trương nói.Nhìn thấy thiếu niên khẩn trương như thế giống như đụng trúng sát tinh vậy, Lăng Hạo Triết có chút xấu hổ, vì thể liền ngồi xổm xuống.– "Không có việc gì."Đưa tay giúp thiếu niên nhặt sách.Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo Triết, khuôn mặt vốn khẩn trương mà nghẹn đến đỏ, hiện tại càng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nhất thời liền đỏ giống như quả táo chín.– "Cậu không sao chứ!"Nhặt hết sách lên đưa cho thiếu niên, Lăng Hạo Triết nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên liền hỏi.– "Không, không sao." Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn liếc mắt một cái sau đó giống như bị điện giật mà lập tức cúi đầu.Hai người đều đứng lên, Lăng Hạo Triết mới phát hiện thiếu niên thật sự thú vị, cao chỉ tới bờ vai của cậu, cả đầu cũng nhỏ nhắn, thân mình vừa nhỏ, dáng vẻ không giống như một sinh viên, căn bản là một học sinh tiểu học.Cũng không biết vì sao, Lăng Hạo Triết đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu niên, thuận miệng nói:– "Về sau nhớ cẩn thận."Chỉ thấy thiếu niên không chỉ mặt hồng, ngay cả lỗ tai cũng hồng lên.– "Tôi, tôi biết." Lắp bắp lên tiếng, thiếu niên liền hoàng hốt chạy đi rồi.Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của thiếu niên biến mất sau hai cái giá sách, có chút kinh ngạc cũng buồn cười. Sau đó liền đi trả cuốn sách mình mượn.Mà thiếu niên kia thì sao? Thân thể núp sau một giá sách, vội vàng thở dốc, trên mặt đỏ ửng mang theo phong vận kỳ lạ, tựa hồ vui vẻ cũng có chút ngượng ngùng. Trên khuôn mặt nho nhỏ, khóe miệng rất nhanh cong lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro