Chương 43: Biến Cố ( Seoul )
Ta buồn a...
Jisoo hẹn Sehun ở biển, tuy không phải nơi hai người lần đầu gặp nhau, nhưng cũng khiến nàng có chút hoài niệm.
Sehun đứng từ xa đã nhìn thấy nàng, Jisoo đứng nhìn về phía bãi đá bên kia, ánh mắt man mác buồn.
Anh biết, cả hai sẽ không thể trở về như ngày trước, nàng vốn là như vậy, một khi từ bỏ sẽ không bao giờ tìm lại nữa. Nhưng với kế hoạch của mình, anh không muốn thất bại.
"Em đợi anh lâu chưa?" Sehun bước đến, nhìn nàng cười nhẹ nhàng.
Jisoo quay sang, nàng nở nụ cười.
"Em cố ý đến sớm một chút. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá." Nàng thở dài, kì thực rất muốn gọi tới cho Lisa, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy không thích hợp.
"Anh thay mặt Lisa xin lỗi em, anh không ngờ cô ta lại làm những chuyện như vậy." Sehun ấn ấn thái dương "Anh biết toàn bộ là do Lisa, nhưng anh không muốn nói cho em. Anh sợ em nghĩ anh muốn em chia tay cô ấy để trở về với anh."
"Sehun" Jisoo ngắt lời "Anh biết không? Em chẳng trách bất kì ai, mọi chuyện em sẽ cho như là chưa có gì, em vẫn sẽ tiếp tục điều hành Kim Thị. Chỉ vậy thôi."
Nàng trong lòng thầm trách chính mình, năm xưa sao nàng có thể đem lòng yêu một người như anh cơ chứ?
Anh tự tin nói với nàng thứ bịa đặt ấy sao? Vậy được, thứ quyết định của nàng là hoàn toàn chính xác.
"Em sẽ sang Mĩ."
"Sang Mĩ?" Sehun ngạc nhiên "Em sang đó…"
"Anh có muốn đi cùng em không?" Jisoo mỉm cười. Tạo không gian tốt đẹp nhất chính là nàng sẽ làm những gì giống như anh đã làm với mình.
Sehun nhìn Jisoo một lúc. Nàng muốn anh cùng đi với mình, chính là muốn cùng anh làm lại từ đầu sao?
Jisoo nghiêng đầu như dò hỏi, tất nhiên, đáp án của Sehun không thể nghi ngờ gì. Chính là đồng ý, chỉ là anh sẽ không biết được sau đó sẽ ra sao.
Lisa cầm điện thoại, nắm chặt trong tay, anh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Jisoo a… nàng lại đi tin chuyện cô tiết lộ thân phận của nàng, và giờ lại qua lại với anh trai cô sao?
Cười chua chát, cô thấy trong lòng thật đau, trái tim cũng thật đau. Tưởng chừng như muốn chết đi.
Xuống sân bay, cô lập tức xuống, định bụng đi tìm nàng để bù đắp những ngày hai người xa nhau thì Jennie Kim đã đợi ở sân bay và kể cho cô mọi chuyện, đứng một lát thì thấy Jisoo cùng Sehun đứng nói chuyện, hai người còn mang theo hành lí.
Cô đang mong đợi cái gì đây? Đang mong chờ một phép lạ biến người đàn ông đứng cạnh nàng thành cô hay sao?
Không, cô cảm thấy mình thật là một kẻ thất bại, thất bại cực kì thảm hại. kết quả trước mắt cô là minh chứng rõ nhất.
Không nói không rằng, Lisa ngồi lên xe, phóng thật nhanh ra khỏi phi trường mà để lại Jennie Kim đang ai oán đứng nhìn.
"Chuyến bay sang New York bị hoãn lại do thời tiết xấu, chúng tôi sẽ cập nhật thêm thông tin đến cho quý vị." tiếng phát thanh trên sân bay vang lên làm Jisoo thấy chán nản, vốn muốn sang Mĩ gặp Lisa, tiện thể cho Sehun biết rõ mọi chuyện là như thế nào, rồi sẽ không còn gì dính líu nữa.
Thế nhưng giờ chuyến bay bị hoãn, cũng không biết làm thế nào.
Đợi chừng hai mươi phút, điện thoại nàng đổ chuông.
Hàng ngàn công việc đang chờ đợi bạn
Cầm điện thoại, Jisoo mỉm cười, cũng biết gọi cho nàng rồi sao? Ấn xuống nút nghe. Nội dung đằng sau khiến nàng đến thở cũng không nổi.
"Tổng giám đốc…" Park Jinyoung ái ngại nhìn nàng, có chuyện gì mà nàng lại trở nên đáng sợ như vậy?
"Đến bệnh viện." Jisoo chỉ nói ra được ba chữ đó, nàng như người mất hồn đi ra bên ngoài phi trường.
Nhìn theo bóng Jisoo, Sehun thật không hiểu có chuyện gì, anh định đi theo hỏi nàng cho ra lẽ. Chợt Park Jinyoung chặn anh lại.
"La thiếu, có lẽ trước khi đuổi theo Kim tổng, cậu nên xem những thứ này trước đã."
Nói rồi anh đưa cho Sehun một tập tài tiệu dày cộp.
Sehun đón lấy tập tài liệu, ánh mắt như hoài nghi chuyện gì.
"Cậu cứ từ từ nghiên cứu, nên nhớ…" Park Jinyoung quay lại, giọng âm trầm khủng bố "Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm."
Nói xong anh đi thẳng, để lại Sehun đang đứng giữa phi trường, nhìn vào những tài liệu trong đó.
Thì ra… nàng đã biết tất cả sao? Nhưng lại coi như không có gì?
Hơn nữa, còn không có nói với anh? Nàng đang chờ đợi ở anh một lời giải thích sao? Nhưng nếu anh giải thích?
Là quá muộn sao?
Vào bệnh viện, Jisoo khuôn mặt thất thần, đôi mắt tựa như đau đớn tới cực điểm. Trong đầu nàng chỉ có đúng một suy nghĩ: "Lisa bị tai nạn, người cô yêu bị tai nạn."
Nhìn Lisa nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, trên người toàn những máu, ướt đẫm ga trải giường. các bác sĩ vẫn đang tất bật cấp cứu, vài vị bác sĩ nhìn thấy nàng, liền nhận ra ngay chính là vị nữ tổng Kim Thị lạnh lùng đáng sợ trong truyền thuyết vừa lộ diện cách đây hơn một tuần.
Nàng cũng chính là người có mối quan hệ với nữ nhân trên giường bệnh mà họ đang dốc hết lòng cứu chữa.
Dù sao bệnh nhân vừa sơ cứu qua tạm thời phải để nghỉ ngơi một chút, họ lánh ra cho Jisoo vào.
Người nhà Lisa biết cô bị tai nạn cũng nhanh chóng vào xem thực hư, đến nơi thì thấy Jisoo rất bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Nàng đưa tay vuốt lên đôi môi cùng làn da lạnh toát dính đầy máu, nghiêng đầu ngắm nhìn người phụ nữ mình yêu. nàng chậm rãi nói.
"Li, chị từng hỏi em tại sao em lại ít cười, chưa từng một lần nói yêu chị. Chị biết không, em rất hay cười, nhưng chị không biết rằng mỗi khi chị quay đi, mỗi khi em rúc đầu vào lòng chị, mỗi khi em thức dậy sớm hơn chị hay mỗi khi chị nấu ăn, em sẽ đều mỉm cười, vì em hạnh phúc. Em hạnh phúc vì có người vì em mà làm những chuyện không đáng làm, vì em mà nấu ăn, cùng em trải qua những ngày bình thường nhất. Và em hạnh phúc nhất bởi vì đó là chị, người em yêu. Tại sao em chưa một lần nói yêu chị? Bởi vì em từng mất niềm tin vào thứ lời nói giả dối này. Em từng bị phản bội, người đó nói yêu em nhưng lại âm thầm làm những chuyện sai trái sau lưng em. Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa. Bởi vì chị giúp em một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. Em yêu chị, Lalisa. Em đã tự hứa với bản thân, nếu một ngày nào đó chị gặp nguy hiểm đến tính mạng, em sẽ đi theo chị. Nhưng Lisa, giờ em xin lỗi, em không thể thực hiện điều đó. Bởi vì em còn phải lo cho con của chúng ta….Em có thai rồi, Lisa...."
Nói xong, khuôn mặt Jisoo đã đầm đìa nước mắt, tim nàng đau lắm. Nó đau gấp vạn lần những lần hai người giận dỗi. Nàng như cảm nhận được sự đau đớn của cô, từ sâu thẳm trái tim mình.
Ánh mắt vô hồn, song, khóe môi nàng lại cong lên nở nụ cười.
"Em có thai rồi, chị được làm appa rồi, em không muốn con mình sinh ra không có ba, không muốn nó chỉ thấy ba nó qua ảnh. Em muốn chúng ta là một gia đình hạnh phúc, sáng sớm cùng đi dạo trong công viên, em biết khi thấy thằng bé đó, chị rất mong muốn có một gia đình phải không? Chị mau tỉnh dậy, mau mở mắt ra nhìn em đi…" Giọng nàng nghẹn lại, nước mắt chảy từng hàng dài "chị phải về với em, nếu không, đừng trách sau khi sinh con, em sẽ đến với chị. Chị không nỡ đúng không?"
Nàng bật cười, nước mắt vẫn tràn ra, nắm thật chặt tay cô. Nếu thật sự cô không tỉnh lại nữa, nàng sẽ theo cô, mặc cho mọi thứ sót lại trên cuộc đời này.
Bởi vì nàng yêu cô, yêu cô nhiều lắm.
Bên ngoài, ba mẹ Lisa chỉ biết ôm lấy nhau, La phu nhân gục vào ngực chồng khóc rống lên, cha mẹ Jisoo cũng không kìm được nước mắt.
Jennie Kim hai tay ôm mặt, tại sao lại có ngày này, rõ ràng họ yêu nhau như vậy, sao ông trời nỡ bất công với họ như thế?
Park Jinyoung cũng chưa từng thấy một Kim Jisoo như thế, nàng đau khổ, nàng bi thương, nàng khóc, những giọt nước mắt kia như biến nàng thành một người hoàn toàn khác, cũng là phép hóa giải làm mất đi sự lạnh lùng của con người nàng.
Jisoo vẫn rơi nước mắt, nàng thủy chung nắm lấy tay Lisa, giọng lạc đi.
"Em rất thích một đôi nhẫn cưới, em muốn một ngày nào đó chúng ta có thể trao cho nhau, em sẽ ngày ngày nói yêu chị, ngày ngày cười với chị." Nàng nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên đôi môi đầy máu của Lisa, khẽ thì thầm.
"Em yêu chị."
Khi nàng cảm thấy sức mình như cạn kiệt thì cũng là lúc điện tâm đồ vang lên những tiếng tút báo hiệu nhịp tim đã dần hồi phục.
Các bác sĩ cùng y tá vội vã đi vào, Jisoo ngây ngốc đứng dậy, thu hồi lại vẻ mặt cũ. Nàng bước ra bên ngoài.
Không nói không rằng, nàng bước đi như cái xác không hồn. Lalisa - chị đã nghe thấy lời em nói sao?
Nàng ngẩng đầu lên, hướng cha mẹ mình cùng cha mẹ Lisa.
"Con xin phép ra đây một lát."
Mọi người cùng gật đầu, ai ai đều biết, những chuyện nàng làm ra sẽ là thế nào.
Mọi thông tin nàng đã cho Soojin công bố, giao toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, mọi chuyện được sáng tỏ.
Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, Jisoo đã cho tung ra toàn bộ bằng chứng, và mời được nhân chứng từ Mĩ sang.
Sự thật được phơi bày, La lão gia cũng khó giữ được bình tĩnh.
Thứ nhất, Sehun không phải là con của ông và tình nhân trước, mà thực chất, là con của tình nhân trước và một người đàn ông khác. Người tình nhân đó trước khi ốm chết đã mua chuộc một bác sĩ để cho ra kết quả Sehun là con của La lão gia.
Thứ hai, Sehun lợi dụng là chủ tập đoàn Tân La Thị đã tạo ra một số công ty ma lừa đảo. Sau đó, cấu kết với Mansa, gây bất lợi cho Lisa nhưng không thành.
Thứ ba, Sehun không biết chuyện anh ta không phải là con ông, mà chỉ biết, chính ông là người năm xưa bỏ rơi mẹ anh ta để đến với người phụ nữ khác và lừa tiền của mẹ anh ta, gây dựng nên La Thị.
Thật sự chẳng ai có thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy.
Sehun cũng biết, lần này chỉ sợ không ai có thể cứu được anh.
Sehun bị cảnh sát bắt giữ để điều tra. Còn người bác sĩ năm xưa bị mua chuộc cũng tới làm chứng. Thậm chí, Jisoo còn đưa ra được xét nghiệm chính xác của Sehun và La lão gia.
Mọi chuyện được xử lý nhanh gọn. Chỉ là Jisoo không dễ dàng buông nhanh như vậy.
Người đàn ông thần sắc mệt mỏi ngồi trong phòng lấy lời khai, ánh mắt vô hồn như không có sự sống, nữ nhân trước mặt anh thật gần nhưng lại như cách xa hàng vạn dặm.
Cũng như nàng từng nói khoảng cách bốn năm dường như bốn thế kỉ.
"Anh đã bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay chưa?"
"Chưa bao giờ." Sehun lắc đầu, mệt mỏi xoa hai bên thái dương.
"Em không nghĩ chúng ta sẽ có ngày hôm nay. Nhưng anh hiếu thắng quá Sehun ạ."
Em biết anh chỉ là bị người ta giật dây, nhưng sao anh có thể ngây thơ như vậy? Anh nghĩ em là ai?”
Jisoo khoanh tay trước ngực, nàng thở dài.
"Năm xưa có lẽ do chúng ta đã quá sai rồi." Nàng nhìn anh "Em đã từng muốn đợi ở anh một lời nói thật, hay chí ít, là anh hãy dừng lại việc phản bội em."
Nàng đột nhiên thấy chán nản thực sự, cũng không muốn ở nơi u ám này nữa. Nàng đứng dậy, quay người bước đi.
"Chúng ta sẽ đợi quyết định cuối cùng của tòa án."
Giờ nàng chỉ muốn đến nơi có cô, bất kể là nơi nào, đó cũng là chốn bình yên cho nàng.
-------------------------------
Mặc dù fic tui edit không có futa nhưng mà theo kiểu nữ x nữ có thể có con nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro