Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Em Muốn Sờ Người Chị Sao?

Buổi biểu diễn của Lee Sunmi diễn ra vào buổi tối, nhưng ban ngày cũng có các hoạt động do fans tổ chức.

Somi đã có hẹn với các trưởng fan club lúc mười một giờ trưa tại cao ốc trung tâm thành phố.

Sau khi ăn xong bữa sáng đã gần mười giờ rồi.

Jisoo nhìn qua đồng hồ, đặt đũa xuống, đứng lên: "Chị, em ăn xong rồi ạ, lát nữa em sẽ chuẩn bị ít đồ rồi đi ra ngoài."

Jisoo vừa đi, Somi cũng theo sát phía sau: "Em cũng ăn xong rồi, về phòng ngủ bù đây ạ."

Trong nháy mắt, bóng dáng hai người đều mất dạng.

Hôm nay là thứ bảy, Lisa không phải tới công ty, Lisa đã có hẹn cùng Lee Jun Ki và Bam Bam tới phòng tập Gym.

Chậm rãi ăn xong bữa sáng, lúc Lisa ra, tài xế đã mở sẵn cửa xe chờ Jisoo lên.

Động tác lên xe của cô quá nhanh, mép váy chợt lóe lên, Lisa chưa kịp nhìn rõ thì xe đã lái đi.

Chỉ là vừa tới cổng, xe bỗng dừng lại.

Trong xe, chú lái xe nghe được giọng của Somi, cả người đều ngây ngẩn: "Sao lại là cháu, không phải Jisoo muốn ra ngoài sao?"

Somi mặc quần áo của Jisoo, áo phông trắng trắng, chân váy kiểu basic nhẹ nhàng, trên vai mang balo, khẩu trang, kính râm, mũ che nắng bao kín hết mặt, nếu như không mở miệng nói chuyện, dáng người của cô và Jisoo tương đương nhau, thật đúng là rất khó để nhận ra.

Somi nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện chị cô đã nghi ngờ đi về phía này.

Cô lập tức luống cuống.

Mặc đồ này, chỉ có chú lái xe không hay tiếp xúc mới không nhận ra.

Nhưng nếu để Unnie cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay!

Cô nhìn về chú lái xe, giọng điệu mang theo sự cầu xin: "Chú trước tiên cứ mang cháu ra ngoài đi ạ, Unnie cháu mà phát hiện ra thì cháu sẽ giải thích sau."

Vừa nói vừa nhìn ra sau.

Lisa cách cô ngày càng gần, rõ ràng là thấy xe dừng mãi trước cổng không đi nên mới nghi ngờ.

Somi gấp đến độ không chịu được, thấy lái xe vẫn không chịu đi, nhịn không được dậm chân: "Chú ơi lái nhanh đi ạ!"

Lái xe có chút không có can đảm: "Cô chủ không cho cháu ra ngoài, nếu cô ấy biết được thì làm sao bây giờ?"

Mắt nhìn thấy Lisa đã đi tới đuôi xe, Somi tức giận đến mức muốn đá tài xế xuống khỏi xe.

Nhưng vẫn dùng sách lược, vô cùng đáng thương: "Chú à, cháu xin chú đấy, chú giúp cháu một chút đi, cháu có người bạn đang nguy kịch, muốn gặp cậu ấy lần cuối... "

Lái xe rốt cục cũng bị cô nàng thuyết phục, Lisa vừa đi tới, liền khởi động xe chạy đi.

Nhìn thấy bóng dáng chị cô ngày càng cách xa mình, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của Somi cuối cùng cũng hạ xuống.

Ra khỏi khu biệt thự, đi vào đường lớn, lái xe hỏi cô: "Vậy cháu đi bệnh viện nào?"

Somi cười hì hì: "Cao ốc trung tâm thành phố ạ."

Lái xe:...

——

Lisa đứng ở cổng, thấy xe đột nhiên lái đi, cảm thấy có chút không hiểu, nhưng Lisa cũng không nghĩ nhiều.

Lúc Lisa trở về phòng để thay đồ, thấy cửa phòng Somi đóng chặt, bèn đi qua gõ cửa.

Đợi một hồi, bên trong mới có tiếng đáp mơ hồ, "Unnie làm gì đấy, đừng quấy rầy em ngủ bù!"

"Mấy giờ rồi mà còn ngủ bù? Tối qua em đi ăn trộm nhà ai à?"

"Đây không phải là do áp lực học tập lớn nên tối qua em mới ngủ không ngon hay sao!!"

"..."

Lisa dừng một chút, lại nói: "Quyết tâm với mục tiêu của mình, em ở nhà cấm chạy loạn đi lung tung, Unnie ra ngoài một chút, sẽ bảo quản gia trông chừng em đấy."

"Biết rồi ạ." Thanh âm bên trong vọng ra có chút không kiên nhẫn.

- ----

Nghe ngóng thấy bên ngoài không có động tĩnh, Jisoo ở trong phòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút buồn chán.

Cô tùy ý nằm trên ghế sofa lướt qua vòng bạn vè, thấy ba mẹ cô lại show ân ái, bĩu môi dè bỉu ấn like.

Lúc chuẩn bị rời khỏi giao diện, bỗng nhìn thấy Suho gửi tin nhắn cho cô: [Có đó không?]

Jisoo nghĩ đến việc cậu nhờ Somi chuyển thư tình, có chút do dự không biết có nên rep hay không.

Suho lại gửi tới một tin nhắn nữa: [Tớ đã xem qua thành tích cuối kì rồi, cậu vẫn thi rất tốt, mặc dù có thế thấp hơn so với kì vọng ban đầu, nhưng cũng đừng nản chí nhé, dù sao thì môn thi cuối cùng cậu bị đau bụng mà.]

"... "

Không nghĩ tới cậu ta thi không tốt mà bây giờ còn tới an ủi cô?

Jisoo càng không biết phải nói gì.

Dừng một chút, cô cân nhắc trả lời lại: [Tớ lúc ấy bị ốm đã làm ảnh hưởng tới cậu rồi, xin lỗi!]

Suho rep lại rất nhanh: [Không phải do cậu, tớ thi không tốt là do...]

Một lát sau, cậu mới nhắn tiếp: [Lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để đưa bức thư ấy cho cậu, không có tâm trạng để thi nữa.]

Đợi một hồi, bên Jisoo không có động tĩnh gì.

Cậu suy tư, lại nói: [Cậu không cần phải áp lực, tớ chỉ muốn cho cậu biết tâm ý của tớ.]

Suho: [Qua đợt thi lần này, tớ phát hiện yêu đương quả thực ảnh hưởng rất lớn tới thành tích, cho nên cũng không đợi cậu trả lời ngay lập tức đâu.]

[Lớp 12 vẫn nên tập trung vào học hành trước, mấy chuyện khác để thi xong rồi tính đi.]

Những lời cần nói cậu đã nói xong, Jisoo cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng thả reaction

Suho nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô, khẽ mỉm cười.

Lúc Cha Young Ok đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng này của cậu, sắc mặt không tốt lắm: "Làm gì mà cứ nhìn điện thoại cười ngây ngô thế, nhìn xem thành tích vừa rồi có ra cái thể thống gì không?"

Suho nhìn thấy bác mình đi vào, thu lại ý cười.

Cha Young Ok tiếp tục lải nhải, cảm xúc trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Ba mẹ mày ly hôn không muốn nuôi mày, chị mày ở nước ngoài cũng mặc kệ không quan tâm, bác đây là thấy mày đáng thương, thành tích cũng tốt nên mới cho mày ở nhà bác, tạo điều kiện ăn mặc học hành đầy đủ, bác cũng chịu không ít lời ra tiếng vào rồi. Vì vậy mày cũng phải cố gắng để xứng đáng với tâm ý của bác."

Suho dừng một chút, gật đầu: "Cháu biết rồi."

Cha Young Ok lúc này mới chịu im, sai cậu: "Mày đem giỏ đồ của cả nhà đi giặt đi, mùa hè rồi nên đừng dùng máy giặt, nhanh hỏng đồ."

Bà lẩm bẩm đi ra cửa, bỗng quay đầu lại: "Thành tích mày tụt xuống không phải là do yêu đương chứ?"

Suho khẽ run, lắc đầu: "Không có."

Thấy bác mình đã đi, tay cậu nắm thành quyền, đứng dậy khỏi bàn học, đi giặt đồ.

- ------

Suho đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, lại nói những lời kia, Jisoo chợt thấy hơi khó chịu.

Xem điện thoại mãi cũng chán, cô ngồi trong phòng Somi không biết làm gì.

Suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định lẻn về phòng mình.

Dù sao Lisa cũng nói là chị ra ngoài, quản gia cũng chỉ canh chừng ngoài cửa lớn.

Jisoo tự do hoạt động ở tầng ba, sẽ không bị ai phát hiện.

Cô mở cửa phòng Somi thăm dò một chút, thừa dịp không có ai nhẹ nhõm trốn về phòng của mình.

Ra ban công đóng cửa kính lại, kéo rèm, trong phòng bây giờ có chút ảm đạm, cô mở đèn lên.

Jisoo muốn tìm việc gì đó để làm cho bớt chán, liền đi qua phòng thay đồ.

Lúc xem đến chiếc áo múa bằng lụa trắng mỏng, cô do dự một chút, lấy ra.

Bộ đồ này, là Lisa tặng năm cô lên lớp mười, cô và Somi mỗi người một bộ.

Hai người còn mặc bộ này tham gia hội thi vũ đạo của thành phố, giành được giải đặc biệt.

Không nghĩ tới lúc cô xếp đồ vào vali cũng mang theo bộ này, đến cô còn không có ấn tượng gì.

Ngắm nghía một hồi, lòng yêu cái đẹp trong Jisoo rục rịch trỗi dậy, lại thêm chính mình bây giờ cũng không có gì để làm, không chút do dự thay đồ!

Mặc chiếc váy này bước ra từ phòng thay đồ, Jisoo đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, đẹp chết mất!

Mà cô không biết là, chỉ cách một ban công, Lisa đang đứng đấy.

Lisa vừa ra đến cửa, nhìn thấy trời hôm nay đặt biệt nắng gắt, nên nghĩ tưới cho mấy chậu hoa trước ban công phòng mình ít nước.

Lại nhìn qua đám hoa nhài bên ban công phòng Jisoo hình như cũng có chút thiếu sức sống, biết cô không ở nhà, Lisa trực tiếp nhảy qua giúp cô tưới một chút.

Làm xong hết những việc này, lúc Lisa muốn rời khỏi, bỗng trông thấy rèm trong phòng Jisoo kéo đến chặt chẽ, kín không một kẽ hở.

Lisa lắc đầu, thở dài một tiếng: Con bé này, đi ra ngoài cũng không biết để cho phòng thông thoáng khí.

Lisa tiến đến mở cửa kính ra, kéo rèm cửa màu xanh lam, ánh sáng lập tức tràn vào phòng.

Jisoo lúc này đang đứng trước gương, tóc búi thành củ tỏi trên đầu, mặc áo múa, một chân nâng lên quá vai, chiếc cổ thiên nga khẽ ngửa về sau, đôi chân di chuyển làm váy gợn ra những con sóng đẹp mắt.

Vòng eo Jisoo tinh tế, tư thái ôn nhu, chiếc váy múa phác họa ra thân hình hoàn mĩ, cô khẽ xoay tròn, trên môi còn nở nụ cười nhẹ, mi dài khẽ rung, ánh nắng rơi vào dung nhan tinh xảo ngọt ngào, Jisoo như tỏa sáng lung linh dưới ánh mặt trời.

Chỉ là trong chớp mắt, đối diện với khuôn mặt của Lisa, ý cười trên mặt cô cứng đờ, hoảng hốt lui lại về sau.

Kết quả trong lúc cấp bách tự đẩy mình về sau, cả người cô thuận thế rơi xuống.

Lisa nhanh chân chạy đến, cánh tay khẽ luồn qua eo Jisoo, nhẹ nhõm ôm vào ngực.

Chỉ là dòng suy nghĩ của Lisa đang bị ảnh hưởng, người cũng không vững vàng, không để ý dẫm phải dây váy của Jisoo, thân hình lảo đảo.

Lại thêm Jisoo trọng tâm bất ổn nhào vào ngực Lisa, hai người liên tục lùi về sau mấy bước, tấm lưng rắn chắn của Lisa cuối cùng dựa vào tường.

Jisoo theo quán tính nhào tới, chóp mũi đụng vào ngực của Lisa, hai tay luồn qua nách chị, chống ở trên tường.

Hai người đứng rất gần, mặt Jisoo vùi trong ngực Lisa, tay Lisa còn đang ở eo cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về cô, mắt Lisa khẽ tối lại, giọng nói có chút khàn khàn, lại khẽ cười: "Chichoo, em đây là... ép tường sao?"

Jisoo ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy Lisa tới gần, ghé sát tai cô nói một câu, dáng vẻ có chút khó khăn: "Em muốn sờ soạng chị sao? Hình như có chút không tốt lắm nhỉ?"

Giọng nói khàn khàn có chút mê người, cmn gợi cảm chết đi được!

Từ lỗ tai truyền đến toàn thân, người cô không hiểu sao mềm nhũn ra, tai đỏ lên.

Jisoo thu hai tay đang chống trên tường về, lui lại một bước, tránh khỏi Lisa: "Lisa đừng có tưởng bở, ai mà thèm sờ chị?"

Nói đến đây, cô bỗng trừng mắt, trong nháy mắt bắt được trọng điểm: "Này, đây là phòng ngủ của em đấy, chị chị chị... "

Jisoo chỉ tay vào Lisa, "Lisa trèo qua ban công rồi đi vào phòng em, chị muốn làm gì?"

Khóe miệng Lisa khẽ co quắp.

Ai lại nghĩ tới đi vào phòng ngủ của Jisoo chứ, Lisa cho là cô không ở nhà nên mới kéo rèm giúp

Mí mắt Lisa khẽ nâng lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày nhìn cô: "Sao em lại ở nhà? Không phải lúc nãy vừa đi ra ngoài sao?"

Jisoo: "..."

Chủ đề sao lại chuyển qua cái này rồi?

Khí thế Jisoo vừa tìm lại, trong chớp mắt bị đánh bay không sót chút nào.

Lisa đột nhiên cười, nhưng mắt lại không có chút ý cười, mang theo vài tia nguy hiểm, bỗng chốc ngộ ra: "Người vừa nãy ra ngoài là Somi?"

Jisoo im lặng.

Lisa tiếp tục hỏi: "Vừa rồi trong phòng Somi, ai nói chuyện với chị?"

Thấy Jisoo không trả lời, giọng Lisa nghiêm túc: "Nói thật, không được nói dối!"

Jisoo lúc này mới thành thật trả lời: "Đã... ghi âm lại ạ"

Khóe miệng Lisa khẽ co rút, mày nhẹ chau lại.

Một lát sau, Lisa ngồi xuống ghế sofa, hỏi cô: "Somi đi đâu?"

Jisoo cảm thấy đây hẳn cũng không phải chuyện gì to tát, liền thành thật khai báo: "Somi đi xem concert của Lee Sunmi, em, em chỉ giúp cậu ấy thực hiện chút nguyện vọng nhỏ thôi."

Lisa dựa vào ghế sofa, im lặng không nói lời

Jisoo bị nhìn chằm chằm đến run rẩy, miễn cưỡng cười yếu ớt: "Lisa à, thật ra đây cũng không phải chuyện gì lớn, đều là học sinh cấp ba cả rồi, cũng không thể quản quá nghiêm được, Lisa nhỉ?"

Lisa vẫn trầm mặc, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Lisa đúng thật không nghĩ tới hai người này còn ghi âm lại để qua mắt mình.

Khẽ xoa xoa thái dương, Lisa ngẩng đầu: "Lại đây."

Jisoo nâng váy ngoan ngoãn đi qua, cười đến ngọt ngào vô hại, lại cẩn thận từng li từng tí: "Chị..."

Lisa nhìn qua cô, trên mặt không có ý cười: "Sao lại giúp con bé lừa chị? Lại còn lấy lý do ra ngoài mua quà?"

Jisoo cảm giác được Lisa đang tức giận, mấp máy môi, cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối Lisa, cúi thấp đầu nhận sai: "Em xin lỗi chị."

"Concert này Somi mong chờ từ rất lâu rồi, Lisa nghỉ hè lại không cho cậu ấy ra ngoài, em không muốn cậu ấy thất vọng nên mới gạt chị."

Thấy Lisa không nói lời nào, cô lung lay chân Lisa: "Chị à, đừng giận, thật ra quà sinh nhật em đã sớm chuẩn bị rồi, rất có tâm đấy,chị đừng tức giận nữa nhé?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lisa có chút hòa hoãn, liếc Jisoo một cái: "Em thì có tâm cái gì, năm nào mà chẳng gạt chị."

Jisoo giơ tay thề: "Năm nay đảm bảo không gạt Lisa nữa!!"

Cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt Lisa, xương quai xanh tinh tế tinh xảo, cổ trắng muốt như tuyết, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh nhìn Lisa, mang theo chút lấy lòng.

Lisa lẳng lặng nhìn qua cô, không nói chuyện.

Chỉ là trên mặt không còn nghiêm túc như vừa rồi.

Jisoo nhẹ thở ra, cảm thấy chuyện của Somi, vẫn nên nói với Lisa một chút.

Cô đứng lên trước mặt Lisa: "Lisa này, chị không thể ép Somi học bài như thế được, đối với phương pháp này em cho rằng có vấn đề."

Lisa sửng sốt một chút, nghiêng đầu, ung dung nhìn qua cô.

Jisoo nói: "Chị biết vì sao hai ngày trước cậu ấy dốc sức học bài không? Là hi vọng chị cho phép đi xem buổi hòa nhạc của idol. Thật ra việc theo đuổi idol cũng không hẳn là xấu, đối với Somi mà nói, có thể trở thành động lực học tập cho cậu ấy."

"Đã như thế rồi, chị nên tạo điều kiện một chút cho nguyện vọng nhỏ này của cậu ấy, qua hôm nay lại tiếp tục học không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Chị có phát hiện ra không, Somi rất có khiếu chụp ảnh, tự chụp ảnh, tự phối đồ, Đây cũng là vì sự nghiệp theo đuổi idol nên mới tự học thành tài."

"Cho nên Lisa cũng khoan hãy khịt mũi xem thường, cũng không nên xem mấy việc vặt vãnh này không có chút tri thức nào. Có đôi khi, sức mạnh của thần tượng có thể thay đổi hoàn toàn một con người đấy ạ."

Thấy Jisoo chững chạc đàng hoàng thảo luận vấn đề này với mình, nửa người Lisa khẽ dựa về sau, miễn cưỡng cười: "Em hiểu rõ như thế? Vậy idol nào đã tạo nên em của hôm nay đấy?"

Jisoo run lên, lâm vào trầm mặc.

Thấy cô không nói lời nào, Lisa cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không mấy để ý.

Lisa đứng lên định rời đi, mới nghe được thanh âm chậm rãi của Jisoo vang lên từ phía sau: "Khi còn bé, Lisa là thần tượng của em."

Bước chân Lisa dừng lại, đứng tại cửa ban công, nhìn cô.

Jisoo nói: "Lúc em vừa vào tiểu học, chị đã lên lớp năm. Ở lễ khai giảng, lúc chị đứng dưới cờ phát biểu, phía dưới có rất nhiều người thảo luận về chị. Khi đó em mới biết được, chị ở trường rất nổi tiếng, thành tích tốt,lại xinh đẹp, giáo viên bạn bè đều yêu thích." .

"Lúc ấy em cảm thấy, Lisa nói rất hay, rất lợi hại, em cũng muốn trở thành một người như chị vậy."

Jisoo cười cười, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần mê ly, như đang chậm rãi nhớ lại.

Rất nhanh, khóe môi cô khẽ cong lên đầy tự hào: "Sau đó, từ năm lớp hai đến lúc học xong tiểu học, người đứng dưới cờ phát biểu, luôn là em."

"Chỉ là," Jisoo khẽ thở dài, có chút tiếc nuối: "Năm thứ hai của cấp 2 cũng không còn được như thế nữa."

Lần đầu tiên cô nói với Lisa bí mật nhỏ trong lòng của mình nên có chút xấu hổ, vành tai khẽ đỏ lên.

Trong gian phòng đột nhiên rất yên tĩnh, bầu không khí có chút gợn sóng mập mờ không rõ.

Lisa nhìn qua cô, há miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì di động đã vang lên.

Lisa nhìn thông báo, khẽ nhíu mày.

Bam Bam gửi tin nhắn cho Lisa: [Cậu có tới không đấy?]

Lisa trả lời: [Không.]

Bam Bam : [??? 🙂 ]

Bam Bam: [Hôm nay chính cậu là người hẹn đi tập đấy, giờ lại muốn cho bọn tôi leo cây à?]

Lisa mặt không cảm xúc, nhanh chóng ném ra một chữ: [Bận.]

Tắt điện thoại, bỏ vào túi.

Lúc ngẩng đầu, sắc mặt Jisoo đã bình tĩnh trở lại, lúc này nhìn sang: "Không phải chị muốn ra ngoài sao? Sao bây giờ còn ở đây ạ?"

Lisa không trả lời câu hỏi của cô, phối hợp nói: "Không nghĩ tới Lisa còn có vinh hạnh được làm thần tượng của em đấy. Nhưng mà bình thường chị cũng đâu thấy em tôn kính gì chị đâu?"

Jisoo cắt ngang: "Đều là chuyện lúc trước thôi mà, bây giờ tính làm gì. Em cảm thấy bây giờ em càng ưu tú hơn so với chị trước đó."

Lisa cười cười, ung dung thở dài: "Thế nhưng chị lại nhớ học kì một năm lớp bảy thành tích đột nhiên hạ xuống, còn không bằng cả Somi. Chú Kim phải nhờ chị qua nhà em để giúp em học bù, dạy suốt một tháng mà không có chút hiệu quả, ngược lại thành tích càng kém."

"Không chỉ thế, năm đó em còn cúp học, đánh nhau, đi tụ tập với đám học sinh xấu, còn thiếu chút nữa là học hút thuốc, phản nghịch như thế quả đúng khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt."

Thân hình Jisoo rõ ràng có chút cứng ngắc, vô thức nắm lấy góc áo, mím môi.

Chuyện này đã bị đào lên, Lisa một lần nữa đi tới, ngồi xuống cạnh người Jisoo, một tay khoác lên thành ghế.

Lisa ngồi gần sát, hô hấp Jisoo bị đình trệ, cả người càng căng cứng.

Lisa ngước mắt nhìn Jisoo, thử nhẹ nhàng thăm dò hỏi: "Chị còn rất tò mò, việc đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ em có thể nói cho chị biết, lúc đó vì sao em lại biến thành như thế hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro