Chap 40
Một diễn biến khác:
"Tiểu thư, mọi chuyện xong rồi."
"Làm tốt lắm." Hắn được tán thưởng liền vui vẻ cười thầm, chỉ cần là người phụ nữ hắn yêu, bất luận chuyện gì hắn cũng có thể làm...kể cả giết người.! Đời này hắn vẫn nợ nàng, sinh mạng này là do nàng rộng lượng cứu hắn về, đến lúc chết vẫn sẽ là con chó trung thành của nàng. Joen P-Yeong cất vào điện thoại, hắn đứng từ xa nhếch môi cười nhìn tòa chung cư bị cảnh sát phong tỏa. "Chuột con, lần này xem cô chạy đâu cho thoát."
~hụych hụych~
"Báo cáo, nghi phạm đã chạy về phía tầng hầm." >pít pít>> "Rõ."
~cộp cộp cộp~ Sáng nay nàng vẫn còn vui vẻ nhìn ngắm bộ vest mới toanh màu nâu tây, giờ đã bị vấy bẩn bởi màu đỏ tanh nồng. Giày cao gót khập khiễng vẫn gượng gạo chạy thật nhanh, phía sau chưa bao giờ ngớt âm thanh dồn dập đuổi theo. <hụych hụych> Nàng lúc này như con thỏ chui vào hang ổ của bầy sói, khắp nơi đều là mối nguy hại có thể kết liễu cuộc đời nàng bất cứ lúc nào. Vốn sợ bóng tối, nàng vẫn phải ép mình vào một khe vách gần tầng hầm, nơi này u ám nồng nặc mùi đất ẩm. Cơ thể vô luật run nhẹ, nước mắt không ngăn được rơi xuống... Trước nay mỗi lần phải chịu ức hiếp từ Min Young, nàng vẫn im lặng cắn răng chịu trận, chẳng có một cái tên nào xuất hiện để nàng dựa dẫm vơi đi nỗi sợ. Lần này, trong đầu nàng vô thức hiện hữu một bóng hình, chỉ cần nghĩ đến em liền như một thứ ánh sáng duy nhất xuất hiện trong cái tối tịch mịch này 'Lisa..'
~Hụych hụych hụych~
Bọn cớm hung hăng tìm xuống tầng hầm, ánh sáng đèn pin vụt qua nàng rồi lại di chuyển sang hương khác. Làm nàng một trận kinh suất lo sợ mà nép sát ~Crặc~Phịch!*
"Bên kia!!" Một tên kinh hô, cả bọn lập tức đổ nhào về phía vừa xuất hiện âm thanh
"Hức...Ưzm!!"
~pít pít"Báo Cáo! Nghi phạm đã chạy thoát ra đường lớn, hướng về phía trung tâm GL."
"Còn làm gì nữa, Mau lên!" "RÕ" ~hụych hụych hụych~
"Suỵt."
Hương thơm thân thuộc vây kín cánh mũi, trong cái tối mịt vẫn phát sáng ánh mắt phù huyền của em. Một tên cảnh sát nằm ngất gần cạnh vị trí của nàng mà trên tay Lisa chính là bộ đàm của hắn, thông báo vừa rồi cũng là do cô. Lisa tựa như vị cứu tinh duy nhất xuất hiện trong cuộc đời đen tối của nàng, Jisoo giương mắt ướt đẫm chỉ muốn bật khóc thật lớn, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, vừa rồi nàng đã rất sợ... "Li...Hức Lisa âh." Người con gái buông hết niềm kiêu hãnh thường ngày, trưng ra bộ dạng yếu đuối ôm chầm lấy Lisa. Tay nàng siết chặt vào vai áo của cô, đem âu phục thẳng tắp biến thành nhăm nhúm mất dạng "Lisa...hức Lisa .."
"Đừng khóc, ... Em đến rồi đừng khóc." Cô nhanh chóng choàng tay bao bọc lấy nàng, cơ thể nàng không ngừng run rẫy như trong cái giá lạnh hơn âm độ. Tiếng nấc của nàng chưa bao giờ đau lòng đến thế, thê lương đến thế. "Ngoan..."
>>>>
~Kritt~~
Jisoo mơ hồ tỉnh dậy, nàng không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Đập vào mắt là một màu xanh ngắt, bầu trời trong veo phản phất vài vệt nắng xuyên qua tầng mây. Lisa mở cửa xe, ôn nhu bế nàng đi theo một lối mòn vào khu vườn nhỏ. Nơi này hoang vắng rất đỗi yên bình, ngoài âm thanh vi vu của gió cũng chỉ tiếng chim ríu rít.
"Đây là căn nhà trước đây em sống cùng ông. Mỗi năm em đều đến đây, vẫn làm vườn và chăm sóc căn nhà. Hiện tại nơi này sẽ an toàn cho chị." Jisoo rơi xuống giọt nước mắt nóng hổi, môi nàng đã tái đi vài phần, thần sắc vô hồn tựa trên vai Lisa
~két~ Chiếc cửa gỗ có chút củ kĩ, bên trong vô cùng đơn sơ, nếu không nói nàng sẽ nghĩ đây là nơi người tiền sử từng sinh sống. Lisa đặt nàng xuống ghế mây dài, đây là chiếc ghế do chính ông làm nên, nó vẫn bền chặc như chính tình cảm ông dành cho cô.
"Chị nghỉ ngơi đi." Cô vừa định rời đi, tay áo bị một lực yếu ớt giữ lại. Nàng ngậm ngùi hàng lệ đỏ ửng nhìn cô, trong mắt đau đớn cô cảm nhận rõ "Jisoo â..."
"Chị không giết người ... hức, chị không giết anh ta... Lisa chị không giết người ." Nói rồi ủy khuất khóc lớn, hai mắt ướt đẫm vùi vào bụng cô, vòng tay run rẫy ôm chặt lấy cô. Lisa uất nghẹn nhìn nàng, nếu biết trước cô sẽ đau lòng thế này, thì đã không có bắt đầu để tổn thương nàng. Người phụ nữ độc tài, lạnh lùng, ngạo kiều kiêu hãnh bây giờ là bộ dạng gì đây?... Cô đưa tay vuốt ve đầu nàng, khóe mắt không ngăn được ẩm ướt một tầng lệ
"Em tin chị mà." Nói rồi chậm rãi nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt nàng, vén tay cũng không lau hết được số nước mắt như mưa rào kia. "Em tin chị, đừng khóc nữa, chúng ta tìm cách giải quyết có được không? Ngoan nào, lại đây." Jisoo hóa bé nhỏ thu gọn trong lòng cô, những cái vuốt ve ân cần là thứ nàng cần nhất lúc này. Có một người để yêu thương trên thế gian thật tốt, lúc tuyệt vọng thì vẫn còn một tia hy vọng, khi yếu đuối lại có nơi để dựa vào.
____
"Bản tin: vào 9:00 sáng nay cảnh sát vừa phát hiện một thi thể bị sát hại tại nhà riêng ở chung cư X. Nạn nhân là Lee B× Y×××, 39 tuổi, được tìm thấy trong tình trạng đã tử vong do mất máu quá nhiều. Nghi phạm là một nữ luật sư K, theo điều tra anh Lee đã tố cáo cô uy hiếp và tạo bằng chứng giả để ép anh nhận tội thay ba mình, vì mâu thuẫn cô đã tìm đến và sát hại anh vào sáng nay. CCTV khu vực cũng đã ghi lại cảnh cô xuất hiện ở chung cư trong khoảng thời gian xảy ra vụ án. Hiện tại cảnh sát đã phân bố và truy..... <XOẢNG> rè...rè..tì.m.....rèeeee..________
"Cảnh sát La! Em làm gì đấy!!!" Đội trưởng Han kinh động thét lớn.
Lisa ném ly thủy tinh vào màn ảnh TV đang phát bản tin giữa văn phòng. Đáy ly ghim vào giữa mặt nữ phóng viên đưa tin, làm màn hình nhòe nhẹt sau đó tối đen. "Lisa, em làm gì vậy?" Jennie một bên tóm lấy cổ tay Lisa lay nhẹ, cô cũng được biết nữ nhân này tuy gầy yếu nhưng tính khí rất hung hăng, đặc biệt vô cùng nóng nảy, nhưng lần đầu trông thấy quả là mở mang tầm mắt. Nhìn xuống cánh tay đang nén cơn thịnh nộ không ngừng run rẫy, gân xanh cuồn cuộn chảy dọc trên bắp tay khiến cô sửng sốt vội buông tay Lisa.
"Đại Hàn dân quốc!! Các người điên hết rồi sao! Đất nước này là nơi để các người tùy tiện buộc tội người khác à!!!" Cô bất chợt gào thét điên cuồng, đội trọng án nhìn cô không khỏi kinh ngạc, cô gái này không phải em út La nhu mỳ đáng yêu của bọn họ.
"Li..lisa, em bình tĩnh... Lisa, Lisa em đi đâu đấy? Lalisa???..."
~Brừn Brừn......~ KRitttt
Từ ngoài ban công, nữ nhân mặc một chiếc đầm ngủ mỏng manh, bên ngoài khoác áo choàng màu đen bóng, tay lắc lư ly rượu ánh vàng. Nhìn thấy con xe Ferari màu trắng quen thuộc, môi bất giác cong lên ý cười:
"Chuột con đến rồi."
...
(Đau lòng quá >-<)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro