Chap 19
•2 tiếng trước
"Khoan đã Lisa, tớ... vừa biết được một chuyện,.. mặc dù là không liên quan nhưng..." Chaeyoung ngập ngừng một lúc song đi đến ghé sát vào tai Lisa:
"Tớ nghe bảo Jisoo thật ra là con riêng của chủ tịch Kim."
"Gì chứ?"
"Ông ấy có rất nhiều mối quan hệ mập mờ trước khi kết hôn với phu nhân, và chị ấy là kết quả của một trong những mối tình vụng trôm ấy. Đó là lí do chị ấy chưa từng được gia tộc công nhận..."
"Vớ vẩn. Chuyện đó chẳng ai biết cả?"
"Đó là tuyệt mật vì danh tiếng của họ. Hôm trước tớ có đến nhà một người bạn ở ngoại ô, dì của cậu ấy từng làm quản gia của Kim gia và kể lại. Bà ấy bảo Jisoo từ nhỏ đã không nhận được bất cứ tình thương nào từ ông Se-Jeok, hơn 20 năm chỉ toàn sự ghẻ lạnh, có mỗi nhị tiểu thư là được cưng sũng, còn cho đi du học. Cả đời chị ấy cố gắng chỉ để được ba mình công nhận, ấy vậy mà....!!"
"Thế mẹ chị ta thì sao?"
"Bà ấy bệnh nặng để lại chị ấy rồi rời đi, không lâu sau đó thì qua đời."
"!!!" Lisa nghe đến khó tin, chân mày lá liễu chau lại. Cô trầm ngâm hồi lâu sau đó lái xe rời đi. Thời điểm cô rong ruỗi trong thành phố Seoul trời vẫn còn nắng gắt, chiếc xe vô thức đi trên con đường thân thuộc đỗ trước tòa án trung tâm. Lisa cứ vô hồn nhìn về phía cổng chính, đến lúc trông thấy bóng dáng quen thuộc trái tim bỗng đập rộn lên, buồn vui xen lẫn.
Nếu cuộc đời cô là một bi kịch, thì nó chẳng là gì so với nàng. Một bản nhạc buồn không có hồi kết, tất cả chỉ có những nốt trầm càng nhấn chìm nàng trong bóng tối tịch mịch. Nàng đã phải gồng ghánh thế nào với chiếc giáp nặng trĩu kia. Không phải trái tim nàng làm từ sắt đá, mà nó đã chai sạn...
... Chiều hoàng hôn buông xuống thành phố đỏ rực, cô lặng lẽ đứng nép bên nàng, khẽ nhìn trộm ánh mắt u uất mãi không thoát khỏi bóng tối kia
"Jisoo âh.... Chị mạnh mẽ như thế... có phải rất mệt không?"
"..." Jisoo tròn xoe hai mắt, từ rất lâu rồi, nàng không được nghe ai đó hỏi rằng 'nàng ổn không, có mệt không,..' mà chỉ quan tâm lợi nhuận nàng mang lại cho họ. Trong phút chốc, khó tránh rung động mặc nhiên chìm trong thương cảm của Lisa.
Cô khẽ cười chua xót, đưa tay xoa đầu nàng, trong lòng đau đớn không biết người phụ nữ này đã trãi qua ngày tháng cô độc đó như thế nào :
"Điều gì khiến cô thương hại tôi sao?" Nàng phất tay Lisa, lấy lại vẻ lãnh cảm cau có thường ngày.
"Tôi ôm chị được không?"
Nếu nói đến phạm tội Lisa chính là kẻ đã xâm phạm nàng, ngang nhiên chà đạp không chút thương tiếc. Nay vẫn là cô gái ấy, đứng trước mặt nàng và đang thành khẩn cầu xin một cái Ôm?
"Tôi không thích động chạm..." <phụp> Chưa kịp dứt câu, cơ thể nàng đã được lòng ngực ấm áp bao phũ. Gương mặt bé xíu của Lisa vùi vào cổ nàng, cọ cọ với hương tóc thân thuộc mà tham luyến hít lấy. Vòng tay mỗi lúc chặt hơn, Jisoo không thấy chúng đang trói buộc nàng mà chính là một cảm giác an ủi. "Này cô..."
"Một chút thôi, như thế này một chút thôi..."
Đã lâu rồi chẳng ai ôm nàng một cách chân thành như thế. Jisoo từ từ chìm đắm vào không gian lạ lẫm, nữ nhân ngỗ ngáo này từ lúc bắt đầu đã hận nàng tận xương tủy, ấy thế mà hết lần này đến lần khác dây dưa cùng nàng, lúc tâm trí không tỉnh táo cũng đến tìm nàng, ngay lúc nàng lạc lõng nhất đã từ phía sau đến ôm lấy nàng vào lòng. . . 'Rốt cục cô muốn thế nào?'
Lisa lặng nghe hơi thở ấm nóng đều đều bên tai, từ trên nhìn xuống gương mặt băng thanh ngọc khiết. Lòng bàn tay áp lên má nàng, truyền thụ hơi ấm. Ngón tay mãnh khãnh chạm nhẹ qua môi nàng, sau đó phũ xuống nụ hôn. Bọn họ hôn nhau chưa bao giờ ôn nhu an tĩnh đến thế, môi lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy nhau, từng chút hòa huyện tạo nên ái tình nồng cháy.
'Crik....' __ "Jisoo âh..." Lisa kéo theo một sợi dịch trong suốt, môi mấp máp khẽ gọi nàng :"Đợi tôi quay lại có được không?"
"Để làm gì? Cô sắp đi xa sao?"
Lisa tiếp tục lắc đầu, gió thoảng bay khiến tóc nàng nhẹ tênh chắn ngang trước mặt, cô đưa tay vén lấy sau vành tai xinh xắn :"Tôi phải giải quyết ít việc ở Inchoen. Sẽ không lâu đâu, khi mọi việc ổn hơn tôi sẽ về."
Nàng ngẩn người như lời người quân nhân từ biệt người mình yêu trước lúc đi hành quân. Bọn họ cũng chẳng phải người yêu, càng không đến mức sinh ly tử biệt. "Có đi luôn tôi cũng không quan tâm. Đã ôm đủ rồi???"
Đúng là nữ nhân lạnh lùng nhạt nhẽo, Lisa chỉ đành lưu luyến trả lại hơi ấm của nàng. Mặt trời cũng đã khuất dạng, bầu trời trong trẻo phút ánh sáng cuối cùng trước khi bóng đêm bao trùm lấy. Nàng lạnh nhạt bước qua, mở cửa xe "Chị... không có điều gì muốn nói với tôi nữa sao?"
"Tôi vốn chưa từng muốn nói chuyện cùng cô!" 'Cạch'...
"😢💔"
______
Năm dài tháng rộng đằng đẵng, thoáng đó đã hai tuần chóng vánh trôi qua với cuộc sống vội vã. Tỉ lệ phạm tội ở nơi này cao hơn cả Seoul, vụ án này vừa khép đã có vụ mới kéo đến. Từ trộm cướp đến gây rối, tai nạn, bạo lực..v.v.. Ngày bận rộn, đêm nhớ về người phụ nữ trong lớp mặt nạ cứng cỏi kia.
>cộc cộc
Nữ cảnh sát bé như hạt tiêu đứng trước bàn làm việc của Lisa, dí dõm gõ vài cái xuống bàn kéo cô khỏi ảo mộng nào đó :"Cảnh sát La, sao cứ thất thần thế? Em vẫn chưa quen với công việc ở đây sao?"
"Oh cảnh sát Kim, em.. thấy hơi mệt thôi."
Chị nắm lấy tay cô kéo ra khỏi chiếc ghế xoay, hướng ra cửa chính :"Làm một cốc đi, chị mời. Cũng sắp tan làm rồi... đi thôi."
"Ơ ơ..."
•🍻🍻🍻
"E là em sẽ mắc kẹt ở nơi này lâu đấy."
Lisa ngà ngà say hai má đỏ ửng, từ lúc đến đây chưa lâu đã kết giao được bằng hữu tốt như chị... cứ cách một ngày lại đưa cô đi rèn luyện tửu lượng.
"Hừ, trưởng phòng cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nhưng đợi đến khi các vụ án ở đây ổn hơn thì đúng là lâu đấy."
"Haha. . Thật ra chị đang theo đuổi một vụ án nhưng đã hơn 5 năm vẫn không có thêm manh mối gì."
"5 năm cơ á?"
Kim Jennie gật gù, buồn lòng uống cạn cốc bia lớn :"Thời gian chị vẫn còn là thực tập sinh ở Seoul, có một vụ án giết người đã xảy ra, trong khi chị vẫn còn thấy rất mờ ám thì vụ án đã khép lại,thủ phạm là một ông lão và đã bị tử hình sau đó..."
"..."
"Nên sau khi trở thành cảnh sát chị đã về trụ sở tại Inchoen, không ở Seoul nữa. Nghi phạm của chị lúc đó là một tên lính đào ngũ, hắn được trông thấy xuất hiện ở gần khu vực gây án nhưng họ đã bỏ qua chi tiết đó. Hiện tại hắn trở thành lính đánh thuê của một băng nhóm ở Bắc Hàn, có thông tin rằng hắn cùng một tập đoàn ở Hàn quốc buôn lậu vũ khí cho những tổ chức phản động."
"Chị vẫn muốn bắt hắn?"
"Phải, nhưng nhiều năm rồi hành tung của hắn rất kín đáo, chẳng tìm nỗi."
Chuyến đi lần này của cô không thật sự vô nghĩa rồi, Lisa nghe xong tỉnh táo vài phần, ánh mắt cao hứng nhìn Jennie :
"Chúng ta làm đồng minh đi. "
"...Huh?"
"😎"
______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro