Chương 1: Sự gặp gỡ
Ánh đèn trong quán cà phê le lói, phản chiếu trên tấm kính cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ ảo. Lục Quang ngồi ở góc khuất, đôi mắt chăm chú vào chiếc điện thoại, tay anh thoăn thoắt lướt qua từng bức ảnh, từng đoạn video. Đối với anh, công việc này không chỉ là một nghĩa vụ, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Mỗi bức ảnh, mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng một câu chuyện mà anh phải giải mã.
Lục Quang là người có khả năng đặc biệt – anh có thể bước vào quá khứ thông qua những bức ảnh. Nhưng hôm nay, điều kỳ lạ là anh lại không thể rời mắt khỏi một bức ảnh khác, một bức ảnh mà không phải công việc, mà là một cuộc gặp gỡ. Người trong bức ảnh đó, Tiểu Thời, đang mỉm cười trong ánh nắng chiều ấm áp. Dường như có một sự thôi thúc nào đó khiến anh cảm thấy như mình đã từng gặp gỡ người này, dù đó chỉ là một bức ảnh.
Tiểu Thời, một cậu trai trẻ tuổi, chưa bao giờ bước vào thế giới mà Lục Quang đang sống. Cậu sống một cuộc sống bình thường, không có khả năng đặc biệt, không có những điều kỳ bí. Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt của Lục Quang vô tình chạm phải đôi mắt cậu qua màn hình điện thoại, một tia chớp lạ lùng lóe lên trong lòng anh.
Lục Quang nhìn chăm chú vào bức ảnh của cậu thêm một lúc, cảm giác như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn. Cậu ta không phải là kiểu người mà anh thường xuyên chú ý đến. Thậm chí, anh còn chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu trước khi nhìn thấy bức ảnh này. Nhưng có một điều kỳ lạ, một cảm giác sâu thẳm trong lòng anh, như thể họ đã từng gặp nhau, dù chỉ trong một khoảnh khắc mơ hồ nào đó trong quá khứ.
Anh lắc đầu, tự trấn an mình. "Chỉ là sự trùng hợp," anh nghĩ. Nhưng dù thế nào đi nữa, ánh mắt của cậu trong bức ảnh vẫn khiến anh không thể rời mắt. Đó là một ánh mắt bình yên, trong sáng, nhưng lại chứa đựng một sự bí ẩn mà anh không thể giải mã. Anh tự hỏi, liệu có phải cậu chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc sống của mình, hay chỉ là một ảo ảnh của tâm trí anh?
Sự tĩnh lặng của quán cà phê bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng rung nhẹ từ chiếc điện thoại trong tay anh. Anh giật mình, không thể tin vào mắt mình khi thấy cái tên trên màn hình: Tiểu Thời.
Đây không phải là cuộc gọi mà anh mong đợi. Anh không thể lý giải vì sao cậu lại liên hệ với mình, nhất là khi họ chưa từng gặp nhau ngoài bức ảnh. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh, nhưng một sự thôi thúc không thể cưỡng lại được khiến anh nhấc máy.
"Chào anh, Lục Quang..." Giọng nói của Tiểu Thời vang lên trong điện thoại, nhẹ nhàng nhưng đầy sự bất ngờ. "Em... em không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh có thể giúp em một chuyện được không?"
Lục Quang im lặng một lúc, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh đã ngừng lại. Cuộc gọi này không phải là sự trùng hợp, anh có thể cảm nhận được điều đó qua từng từ ngữ của cậu. Một câu chuyện chưa kể đang chờ đợi anh, và có lẽ đây chính là khởi đầu cho những điều không thể đoán trước.
"Chuyện gì?" Anh hỏi, giọng anh trầm và có chút lạ lẫm.
Tiểu Thời dừng lại, rồi nói với vẻ căng thẳng: "Em cần gặp anh. Có điều quan trọng mà em không thể giải thích qua điện thoại. Anh có thể giúp em không?"
Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy có một sự thúc giục mạnh mẽ trong lòng mình. "Được rồi, em gặp tôi ở đâu?"
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ – như thể những sự kiện sắp tới đã được định đoạt từ trước, không thể tránh khỏi.
Anh đứng dậy, nhìn qua cửa sổ vào ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều. Một điều gì đó rất lớn, rất quan trọng đang chờ đợi anh ngoài kia. Và Tiểu Thời – dù là một người xa lạ, hay là một phần không thể thiếu của câu chuyện này – sẽ là chìa khóa để giải mã tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro