Encounter
Hôm nay Lương gia có mở một buổi tiệc mừng thọ ông Lương bước qua tuổi 60, ông Lương mời rất nhiều ông chủ lớn đến dự, và đặc biệt không thể thiếu sự góp mặt của gia đình sui gia tương lai của ông ấy
Ông Đỗ dẫn Đỗ Hà nàng theo nhằm để Đỗ Hà gặp Thùy Tiên, vun đắp tình cảm giữa hai người họ
Thùy Tiên đương nhiên không thể vắng mặt trước bữa tiệc của cha mình, nhưng khi ở đây bầu không khí này khiến cho Thùy Tiên cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu
Đỗ Hà đi theo cha nàng tiến gần lại phía ông Lương và Thùy Tiên đang đứng, Đỗ Hà nàng trông thấy Thùy Tiên đôi mắt có phần sáng rỡ, thuỳ mị gật đầu chào hỏi ông Lương và Thùy Tiên
"Cháu chào bác, Thùy Tiên chào chị"
"Chào em, chào bác"
Lương Thùy Tiên vì phép lịch sự mà cũng chào lại Đỗ Hà. Khi cả hai lão trưởng bối nhìn thấy hai người trẻ này, nhìn nhau liền muốn tác hợp cả hai người họ gần nhau hơn
"Thùy Tiên, con hãy tiếp đãi con dâu tương lai của ta thật chu đáo, ta phải cùng anh sui sang bên kia gặp một vài người bạn đã lâu"
Nói rồi, hai người họ rời đi, để lại Thùy Tiên bây giờ vô cùng khó xử, không biết là phải đối diện với Đỗ Hà như thế nào, hay là ngày hôm nay nói sự thật rằng cô đã có người yêu, không thể cùng Đỗ Hà tiến đến hôn nhân
Nhưng mà ngay sau đó, Đỗ Hà nàng đi đến nắm lấy cổ tay Thùy Tiên kéo đi đến một cái hồ nước được trang trí rất rực rỡ, bắt mắt cùng những tia nước bắn lên như pháo hoa nhiều màu sắc hoà vào ánh những ánh đèn màu thay đổi liên tục
"Chị Thùy Tiên, chị nhìn xem, có phải rất đẹp hay không?"
Lương Thùy Tiên nhìn thấy Đỗ Hà hiện tại tâm trạng đang rất vui vẻ, cô nghĩ có lẽ nên lựa chọn dịp khác hẹn Đỗ Hà ra nói rõ mọi chuyện sau. Thùy Tiên xuôi theo tâm trạng của Đỗ Hà, khẽ cong môi cười ôn hoà gật đầu đáp lời
"Ừm, là chị đã nghĩ ra và cho người làm nó"
Đỗ Hà nhìn Thùy Tiên, vô cùng ngưỡng mộ
"Chị thật sáng kiến a"
Lương Thùy Tiên mang hai ly rượu đến, đưa cho Đỗ Hà một ly, hai chiếc ly chạm vào nhau. Đỗ Hà và Thùy Tiên nâng ly lên cùng uống, sau đó nói chuyện rất vui vẻ với nhau
Một lúc sau Đỗ Hà nàng cũng ngà ngà say, nàng muốn đi vào nhà vệ sinh một chút. Khi trở ra, Đỗ Hà nhìn thấy phong cảnh ngoài hồ bơi sau vườn rất thoáng đãng, nàng chợt dừng chân ở đó hít thở không khí một chút nhưng có lẽ sự yên tĩnh này kéo dài không lâu khi mà có một người đang dần bước lại gần phía nàng, mở lời châm chọc
"Trái đất này thật nhỏ bé phải không?"
Nghe thấy giọng nói vô cùng đáng ghét của người kia, Đỗ Hà nàng xoay mặt lại, liền biết ngay là người mà nàng chướng mắt
"Lại là cô?"
Người khiến nàng chướng mắt không ai khác là Lương Thùy Linh. Lương Thùy Linh nhếch môi cười nhạt, nhìn nàng trả lời
"Sao vậy? Gặp tôi sao sắc mặt cô cau có như thế?"
Đỗ Hà nhăn nhó, nàng không thèm đáp lời lại mà một mực muốn rời đi thì bị Lương Thùy Linh nắm lấy giữ cổ tay
"Như thế nào lại nhìn thấy đứa em chồng tương lai này lại quay bước đi chứ, chị dâu đã hành xử thật không phải rồi a"
"Nói chuyện với một kẻ giả tạo như cô thật tốn lời, đương nhiên phải rời đi cho đỡ chướng mắt rồi, đúng không?"
"Tốt nhất là cô nên giữ ý tứ về lời nói của mình, nếu không sau này sẽ rất khó sống"
Đỗ Hà xoay lại nhìn Lương Thùy Linh, hất mặt một cái
"Vậy thì tôi sẽ không nói, mà hành động thôi"
Vừa dứt lời, Đỗ Hà giơ bàn tay lên định tát Thùy Linh thì Thùy Linh cô đã lường trước được, bắt lấy cổ tay của Đỗ Hà lại. Nàng thì lại không chịu thua, giơ bàn tay kia thì cũng lại bị Thùy Linh giữ lại. Lương Thùy Linh siết cổ tay nàng đến cứng đơ trắng bệt, nàng cảm giác đau khó chịu vô cùng, nhăn nhó muốn Lương Thùy Linh buông ra thì càng bị cô siết chặt hơn
"Buông ra, nếu không tôi sẽ..."
"Chị sẽ làm gì hả chị dâu? Tốt nhất là yên phận nếu không thì chị cẩn thận cái mạng của chị"
"Đồ giả tạo, buông tôi ra mau"
Lương Thùy Linh cười thâm hiểm, đôi mắt bây giờ vô cùng gian tà, dường như cô không để tai lời nói của Đỗ Hà
Đỗ Hà nàng nghĩ ra một cách, là tiến tới cắn vào tay của Lương Thùy Linh một cái thật mạnh. Đúng thật là khiến Lương Thùy Linh đau mà buông một tay của Đỗ Hà nàng ra. Giằng co qua lại khiến chiếc giày cao gót của nàng bị trẹo, nàng bất ngờ mất đà trượt ngã xuống hồ bơi, còn Lương Thùy Linh vẫn siết chặt tay Đỗ Hà nên cũng vì vậy mà rơi theo
Đỗ Hà nàng trông thấy Lương Thùy Linh đang vẫy tay liên tục, trồi lên rồi lặn xuống, nàng liền cười hiểu ngay Lương Thùy Linh chính là không biết bơi. Nàng thừa cơ hội này mà giữ lấy đầu Thùy Linh nhận xuống nước rồi kéo lên, cứ thế mà liên tục làm liền mấy cái. Khiến Lương Thùy Linh cuối cùng cũng mở lời xin tha
"Tha cho tôi, tha cho tôi đi, tôi không biết bơi, tôi thở không được"
"Vừa rồi còn rất lên giọng với tôi kia mà? Sao bây giờ lại cầu xin rồi, thật đáng xấu hổ"
Âm thanh đập nước liên tục của Thùy Linh dưới hồ khiến cho mọi người ngoài tiệc nghe thấy liền chạy ra
Đỗ Hà nàng nghe thấy tiếng chạy của mọi người, liền nhanh trí kéo Thùy Linh lên, Lương Thùy Linh khi lên được bờ thì thở hổn hển, cô trước giờ rất sợ nước bởi vì lúc nhỏ suýt chết đuối, cho nên cô không có học bơi nữa
"Thùy Linh, sao vậy?"
Nghe thấy tiếng của Thùy Tiên, Đỗ Hà nhanh chóng đi lại vỗ vỗ lưng Thùy Linh vài cái, vờ hỏi thăm
"Thùy Linh, em không sao chứ, sao đi mà không nhìn đường để rơi xuống hồ như vậy"
Thùy Linh chỉ biết ngồi thở mà không có trả lời lại Đỗ Hà
"Đỗ Hà, Thùy Linh hai đứa ướt hết rồi, mau vào nhà thay đồ ra đi nếu không sẽ bị cảm lạnh mất"
Ngay sau đó cả hai được đưa vào trong nhà thay đồ khô ra, Xong thì ngồi ở phòng khách nhà họ Lương, được người làm đưa cho cả hai mỗi người một tách trà nóng
Người Thùy Linh run rẩy, cô vẫn còn sợ khi vừa rồi bị rơi xuống nước, còn bị Đỗ Hà nhấn chìm như vậy. Thật sự rất ám ảnh
"Thùy Linh, con vừa rồi có phải uống quá nhiều rượu nên đi cũng không nhìn đường mà rơi xuống hồ bơi như vậy, cũng may là có chị dâu kịp thời cứu nếu không thì sẽ ra sao"
Bà Lương mẹ của Thùy Linh có để ý gương mặt của Đỗ Hà nãy giờ luôn cười đắc ý, bà liền hiểu chuyện này xảy ra thật không phải vì sự vô ý của Thùy Linh mà là có nguyên nhân khác
Thùy Linh khi nghe thấy ông Lương trách mắng cô, liền lên tiếng muốn giải thích thì bị Đỗ Hà nàng ngắt lời
"Cha, thật ra..."
"Thùy Linh, lần sau có uống rượu thì cẩn thận một chút, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm a"
"Trí Nghiên con đã nghe chị dâu nói gì chưa?"
Lương Thùy Linh đến nước này làm sao có thể giải thích gì được nữa, đành gật đầu theo lời ông Lương
"Dạ, con đã nghe"
"Vậy còn không biết cảm ơn"
Lương Thùy Linh trong lòng uất ức không thôi, nhưng vẫn phải nhượng bộ mà cúi đầu trước Đỗ Hà
"Chị dâu, cảm ơn"
Đỗ Hà trong lòng thầm cười đắc ý, mắt đối mắt với Lương Thùy Linh, canh lúc mọi người không để ý thì nhếch miệng cười
Tối ngày hôm đó bà Phác mẹ của Thùy Linh vào phòng của cô, hỏi về sự việc của Đỗ Hà vừa rồi
"Thùy Linh, mẹ thấy con nhỏ đó nó rất không có ưa gì con, có khi nào về cái nhà này nó sẽ tìm cách thúc giục Lương Thùy Tiên chống đối lại con hay không?"
"Mẹ yên tâm, cô ta chỉ giỏi lớn tiếng, thô lỗ, ngốc nghếch, đầu óc đơn giản chẳng làm được tích sự gì đâu"
"Tốt nhất cô ta nên an phận"
Khi nói đến Đỗ Hà, Thùy Linh đôi phần giận tức nhưng không hiểu vì sao đôi mắt của cô lại sáng rỡ hào hứng khiến cho bà Lương trông thấy liền khó hiểu
"Thùy Linh, như thế nào ánh mắt của con lại khác lạ so với ngày thường? Sự lạnh lùng trong đôi mắt của con mẹ không còn thấy nữa, chẳng lẽ nào..."
Khi nghe thấy lời nói của bà Lương, Thùy Linh mới hoàn hồn lại
"Sao? Mẹ muốn nói gì?"
"Thôi, cũng không có gì, có lẽ mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Con nghỉ ngơi đi"
Căn phòng bây giờ còn lại một mình Lương Thùy Linh, cô nằm ở trên giường đặt tay lên trán, suy nghĩ mãi về hình ảnh Đỗ Hà vừa rồi, nhớ đến lúc Đỗ Hà tát cô, cô bây giờ không còn cảm giác tức giận nữa. Cứ thế mà xoay qua xoay lại trên giường, không thể nào ngủ được
Chợt Lương Thùy Linh nhớ ra một chuyện gì đó, liền lấy điện thoại gọi cho người trợ lý của cô
"Kai, hôm trước tôi có bảo cậu điều tra thông tin về Đỗ Thị Hà, cậu mau gửi mail thông tin đó qua ngay cho tôi"
"Tôi sẽ gửi ngay, thưa Phó Tổng"
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro