Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 6 - Ảo ảnh của Cổng trời

Hôm đó, Ngọc Hiên hớt hải và khẩn trương hơn mọi ngày. Cô đạp xe qua lại con đường đi qua văn phòng làm việc của Nam Trung phải trên dưới ba lần. Mỗi lần, cô lại lỉnh kỉnh xách theo một vật dụng nào đó: khi thì cây pháo giấy, lúc thì một chiếc lốp xe đạp. Trung vốn khi làm việc là người rất tập trung, thế mà chẳng hiểu sao cứ mỗi lần cô đi qua, anh lại phải ngó qua cửa sổ. Cô đạp mà như quên hết cả xung quanh, mồ hôi nhễ nhại bên trán và khắp áo mà cô chẳng màng chi. Sau giờ nghỉ trưa, cô lại chạy về một lượt nữa. Nắng đã lên quá đỉnh đầu, anh trai cô phải gọi cô vào tránh nắng không thì 'ốm lăn quay' ra đấy lại chẳng ai chăm.

Hiên vừa mới vào, ngồi bộp xuống một chiếc ghế, thở không ra hơi. Trung đi rót cô một cốc nước, hỏi với giọng nửa quan tâm nửa tò mò.

"Cô Hiên hôm nay tất bật đi đâu vậy?"

"Có chút việc thôi."

"Cô chuẩn bị tiệc tùng gì cho ai sao? Tôi thấy cô mua cả giỏ đồ ăn lẫn pháo hoa nữa."

"Không phải là đi với người yêu đấy chứ?" anh Hiếu trong văn phòng nhân thể được dịp châm chọc, hí hửng họa vào. Thường ngày Hiên sẽ đùa giỡn lại, nhưng riêng hôm đó thì cô không được hứng thú cho lắm. Trung đã cảm nhận được rằng cô có gì không ổn. Cô không hoạt ngôn như mọi ngày, lơ đãng và chậm chạp khi trả lời những câu hỏi dành cho mình.

"Đừng trêu cô ấy. Để cô ấy yên đi." Tiền vào đuổi hai người đi. Trung đợi cho đến khi Hiên rời khỏi mới dám hỏi Tiền rằng liệu hôm nay cô ấy có điều gì trong lòng không. Tiền nhìn anh một hồi, có vẻ như đang suy nghĩ rằng có một điều gì đó lăn tăn mà không biết nên nói cho Trung hay không.

Cuối cùng, anh đáp, "Cô ấy chỉ bận chuẩn bị đồ đạc cho tiệc sinh nhật của Kiên thôi."

"Kiên ư?"

Điều đầu tiên bật ra trong đầu Trung là chàng trai 'Kiên' đó có thể là bạn trai cô ấy. Hiên dễ gần và ưa nhìn, hẳn cô phải có người theo đuổi.

Thở dài một tiếng, Tiền khoanh tay và quay đi. "Chúng tôi có một cậu em trai nữa, cậu ạ."

***

Khuất phía sau dãy núi lớn Lĩnh Quan là một bãi biển ít người qua lại. Khác với bờ bên kia hòn đảo, nơi nhiều du khách tới tắm biển và nhiều ngư dân đánh bắt cá hơn, vùng nước bên này lại ít được khai thác. Lí do chính có lẽ bởi vì quanh lòng biển quá nhiều đá ngầm, tới cả việc bơi lội ở ven bờ còn khó khăn. Đường tới đây dù được lát nhựa đàng hoàng, nhưng lại không có bảng chỉ đường cho du khách, nên nếu không hỏi người dân địa phương thì sẽ chẳng ai biết tới bãi biển này mà mò tới. Kim Ngọc Hiên nghĩ rằng đó là một điều vừa đáng tiếc vừa may mắn, bởi vì có một di tích đẹp đẽ mà cô muốn lưu giữ nằm ở đây.

Trèo sâu vào bãi đá phía sau cồn cát rải rác sỏi của bãi biển là một 'Cổng trời' ba chân thẳng đứng, được nối với nhau bởi ba cột gỗ nằm ngang, xếp lại thành hình tam giác. Nước táp đã khiến cho phần chân cột trở nên trắng hếu và có bám chút rêu phong, nhưng phần phía trên vẫn được giữ khô ráo. Những 'Cổng trời' thường được xây trên đường vào một ngôi đền hoặc Thần tự, nhưng lạ kì thay, chiếc 'Cổng' này lại đứng một mình.

Đây là nơi mà Kiên rất thích đến. Cậu nói rằng cậu có thể 'nhìn thấy cả thiên đàng' phía sau cánh cổng đó.

Hiên xếp những hộp bánh kẹo ngay ngắn trên một phiến đá phẳng phiu, rồi lấy dao ra gọt vỏ táo. Cô vẫn nhớ rõ rằng Kiên là một cậu chàng thích làm nũng thế nào, người mà nhất định không chịu ăn táo mà có vỏ. Và tất nhiên, cô vẫn nhớ rõ rằng mình đã chiều em trai của mình ra sao. Cô nhặt một quả bóng bàn lên, lăn đi lăn lại nó trên phiến đá. Nếu có một điều cô muốn làm lúc này, thì đó là cầm một chiếc vợt bóng bàn lên và chơi một trận với em trai mình. Cô muốn để cho cậu ta thắng mình một lần, vì lần nào cô cũng hiếu thắng mà quên mất.

Hiên không muốn nói điều gì thành lời. Cô đã không làm vậy một thời gian dài rồi, bởi tự nói chuyện với bản thân thì thật kì quặc làm sao. Nhưng ngay lúc đó, gió thổi lên thật lớn. Gió tốc vào mặt cô, khiến cho tóc cô bù xù, khiến cho da cô lạnh ngắt. Cô không muốn cảm thấy như mình đang ở một mình.

"Kiên à. Em có khỏe không?"

***

"Chị Hiên, chị Hiên chị Hiên! Lại đây; có cái này hay lắm!"

Kim Ngọc Kiên thoăn thoắt như sóc, trèo lên một thân cây. Chẳng mấy chốc, cậu đã vắt vẻo ngồi bên thân cây đó, cao hơn tới hai mét so với mặt đất. Ánh nắng vàng rộm luồn lách qua những tán cây, ướm đẫm lên nụ cười hồn nhiên, tươi rói của đứa trẻ.

Với một chú nhóc, cậu bé leo trèo vô cùng giỏi. Hiên vốn cũng chẳng chậm chạp gì cho cam, nhưng cũng phải mất nửa phút để leo lên cùng cậu, vừa leo vừa gọi với theo, "Kiên! Em lại nhìn thấy gì đấy? Đợi chị với!"

Đầy hào hứng, Kiên chỉ tay qua những kẽ lá. Đôi chân cậu vắt vẻo, đôi mắt tinh anh của cậu cười híp lại. Khác với thân hình gầy nhom, khuôn mặt cậu tròn trĩnh, sáng sủa hơn. Nước da trắng của cậu do dầm sương dãi nắng nên biến thành màu nâu sạm, nhưng đôi mắt thì vẫn luôn sáng như ngọc.

Kiên chỉ ra phía xa, nơi mà chỉ có một khoảng không vô tận, ngút ngàn sắc xanh của đồi núi. "Hai kiếm sĩ ánh sáng đang có một trận đánh tập giả trên kia kìa! Người ở bên trái được cầm một thanh kiếm dài hơn hẳn! Thật chẳng công bằng chút nào!"

Thế giới trong mắt của Kiên đã luôn khác so với Hiên. Khi nhìn lên trên, cô chỉ thấy nắng sớm nhẹ nhàng heo hắt qua những kẽ lá, dìu dịu tưới lên mắt cô. Nhưng trong mắt Kiên, cậu nhìn thấy mọi thứ.

Cậu thấy những con kì nhông khổng lồ lượn lờ dưới lòng nước trong những chuyến câu cá. Cậu thấy những con ngựa trắng chạy xuống biển vào những ngày trời mưa không ngớt. Cậu thấy những gốc cây di chuyển sâu trong lòng rừng Hồng Đô. Cậu thấy cả một thế giới mà cô muốn được thấy.

"Những thứ em tả lại luôn thú vị và đầy màu sắc. Không biết nếu chị có thể nhìn thấy những điều em nhìn thấy một lần, chị sẽ phấn khích tới mức nào nữa," có lần, Hiên nói vậy với cậu.

Kiên véo lấy má cô, ngoạc miệng rộng hết cỡ mà cười. "Em sẽ là đôi mắt của chị! Em sẽ chắc chắn rằng chị không bỏ lỡ một điều gì cả!"

Mỗi ngày ở bên Kiên là một chuyến phiêu lưu. Hiên như cậu bé Charlie lọt vào trong nhà máy chocolate trong một bộ phim mà cô xem khi còn bé, ngơ ngác theo chân ông chủ nhà máy Willy Wonka vậy. Kiên sẽ dẫn cô đi tới mọi nơi tưởng chừng như tầm thường nhất, rồi sẽ kể cho cô những câu chuyện hoang dã nhất mà cô từng nghe được. Một cành cây chết trơ vỏ sẽ là một sự tích về một thiếu nữ đằng đẵng chờ người phu quân ngoài chiến trường mà không bao giờ trở về, hay đàn chim di cư trên trời đang được chỉ hướng bởi một con phượng hoàng với sải cánh rộng như một chiếc máy bay.

Và tất nhiên, cả 'Cổng trời' nữa.

Họ sẽ đi từ sáng đến tối mịt, tới mức mà anh cả là Tiền còn phải đi tìm hai đứa mà lôi về, quát tháo những câu đại loại như, "Hai chúng mày có về nhà ngay không thì bảo? Có biết mấy giờ rồi không? Ngày nào cũng như ngày nào, phải để anh ra hùa hai đứa về như là cừu thế hả?"

Có lần, Già Tỉnh gặp Kiên. Ông soi kĩ cậu bé một hồi rồi nói, "Cậu bé này có liên hệ đặc biệt với Bản thần."

'Bản thần' của hòn đảo nhỏ bé này vốn là Yên Nạm, vị Thần của lúa thóc, phù hộ muôn dân với mùa màng bội thu. Sứ giả của Yên Nạm vốn là những chú cáo tinh ranh và nhanh nhẹn, gán vào Kiên thì y là hợp lí vô cùng vậy. Bản thân Kiên rất tò mò về 'vai trò' của mình, muốn hỏi già thêm nhiều điều. "Cháu có phải là Sứ giả của Thần không ạ? Thế cháu sẽ phải làm gì ạ? Làm gì, cháu cũng làm được hết! Nhất là nếu được dùng chân. Cháu chạy nhanh như một con cáo vậy! Già ơi, già ơi. Làm sao để chị Hiên cũng có thể trở thành Sứ giả của Thần ạ?"

Già Ito chỉ nói vậy mà không nói gì thêm nữa. Có lẽ ông đã nhìn thấy điều gì đó bất thường ở cậu mà không tiện nói, nhưng cũng có lẽ chỉ bởi vì vốn ông là một người kì cục như thế thôi.

Họ nói những đứa trẻ sáng dạ nhất thường bị Thần linh sủng ái quá mức, thế nên họ cũng hay bị lấy đi từ khi còn trẻ. Với Kiên, điều đó không xảy ra ngay lập tức.

Thần linh lấy đi đôi mắt của cậu trước.

Thị lực của cậu bé mờ dần, mờ dần, tới một ngày, cậu không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Không còn đôi mắt sáng, Kiên cũng chẳng còn có thể bay nhảy như cậu mong muốn. Không muốn cậu mất đi vẻ phấn chấn của mình, Hiên dắt cậu đi qua những chỗ hai người từng đi. Nhưng cô thì chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể kể lại những câu chuyện mà Kiên đã kể cho mình một cách tốt nhất có thể theo trí nhớ của cô. Dù cho Kiên không phàn nàn bao giờ, nhưng họ có cảm giác rằng những chuyến chu du đó không còn có sự hào hứng như trước đây nữa.

Có gì đó làm chúng trở nên nặng nề, đối với cả hai. Có thể là ý nghĩ rằng đôi mắt thần kì của Kiên sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.

Ngày đầu tiên, họ còn chờ đợi. Ngày đầu tiên, họ còn hi vọng, rằng tình trạng đó chỉ là tạm thời thôi. Nhưng năm đầu tiên, rồi năm thứ hai trôi qua. Nhiều thứ đã khác đi so với ngày đầu. Nhất là với Kyo. Cậu không còn là cậu bé hoạt bát, phấn chấn ngày nào nữa. Cậu ít nói hẳn, ít cười hẳn, khuôn mặt cậu như thể một phạm nhân bị đeo gông. Đôi khi, Hiên thấy cậu lẩm bẩm một mình, không thành tiếng, đôi mắt khiếm thị của cậu lại đảo qua lại như đang nhìn theo một thứ gì đó. Cứ như tâm trí cậu đang ở một thế giới khác, đang giao tiếp với những thứ mà trước đây cậu có thể nhìn thấy còn cô thì không.

Nhưng sự ân cần mà Hiên dành cho em trai mình từ ngày đầu tới ngày cuối, không bao giờ thay đổi. Cô chỉ nhớ một lần duy nhất cô đã nổi cáu với Kiên. Đó là khi cô gọt cho cậu một quả táo, mà cậu chỉ gạt nó đi với một thái độ hờ hững. Vốn bản thân chuyện đó sẽ chẳng có gì to tát; nhưng trong tâm khảm của một người đã tích tụ dồn nén bao nhiêu ức chế, chỉ một phiền toái nhỏ thôi cũng đủ khiến họ phun trào.

"Tại sao em cứ như thế?" Hiên vứt quả táo xuống đất và gất gỏng với cậu. "Em vẫn còn có gia đình, còn chị, còn mọi người. Tại sao em phải cư xử như mất đi đôi mắt là em mất đi mọi thứ vậy?"

Những lời đó là những lời cô ước rằng mình chưa bao giờ nói.

Kiên đáp với cô bằng một giọng không cao trào, không chút cảm xúc, "Thần Yên Nạm báo mộng với em tối qua."

Theo 'lời báo mộng' của Thần Yên Nạm, Hiên dẫn em trai mình tới chiếc 'Cổng trời' bên bờ biển. Ngày hôm đó, trời mưa lất phất. Kiên đứng trân trân, đôi mắt vô hồn hướng về phía Cổng trời, miệng lẩm bẩm. "Em nhìn thấy Ánh sáng."

Hiên bất ngờ. Trong thoáng chốc, cô đã toan vui mừng vì thị lực của em mình đã quay trở lại. Nhưng hóa ra, đó là thứ duy nhất, và cũng là thứ cuối cùng cậu nhìn thấy.

"Cổng trời sẽ đưa người ta lên Thiên đường, chị biết không?"

"Chị biết." Hiên gật đầu.

"Em sẽ không thể nói chuyện với chị được nữa, nhưng nếu chị nhớ em, hãy tới đây. Em sẽ nghe thấy những lời chị nói."

Ngay lúc đó, Hiên không hiểu ý nghĩa của những lời đó. Nhưng cũng chẳng mất bao nhiêu lâu để cô hiểu: có những thứ ở đời, chỉ khi mình muốn nắm lấy thì nó mới vội tuột đi.

Đêm hôm đó, Kiên ra đi yên bình trong giấc ngủ.

Hiên chẳng còn nhớ mình đã mất bao nhiêu thời gian để lấy lại thăng bằng cho cuộc sống của mình nữa. Có lẽ Kiên sinh ra không phải để là một con người, cô nghĩ. Có lẽ đó chỉ là một sự nhầm lẫn nho nhỏ của thần mà thôi.

Nhưng tại sao, sự nhầm lẫn đó phải là em trai của cô? Cô có thể sống cả đời mà không cần nhận ra những điều kì thú của thế giới này tồn tại ngay trước mắt mình. Cô có thể sống cả đời mà chưa từng có một người em trai, và cô sẽ không bao giờ có dịp để mà thân thiết với con người ấy đến vậy.

Tại sao những vị Thần phải đưa những điều tươi đẹp đến, chỉ để tước chúng đi mà thôi?

Có thể điều đó chẳng quan trọng với những vị Thần. Họ có kế hoạch lớn hơn cho thế giới này, và cảm giác của cô không đáng để họ bận tâm. Hiên cảm giác như một chú ong thợ đã trót đem lòng yêu một bông hoa tươi đẹp. Một ngày, bông hoa đó sẽ úa tàn, những cánh hoa của nó sẽ rụng rơi dần, rồi chúng sẽ lả tả dưới mặt đất và bị nhấn chìm trong màu của đất. Và con ong sẽ chẳng thể làm gì về điều đó cả. Hoa rụng là quy luật của tự nhiên. Còn cô thì chỉ là một con ong thợ.

Thi thoảng, khi đạp xe qua sườn núi, cô lại bắt gặp một con cáo nhỏ chạy cắt qua mặt mình. Có những lúc, cô còn cảm giác như nó dừng lại ở đâu đó trong bụi rậm, hé mắt ra nhìn cô vậy. Có lẽ con cáo đó vui vẻ hơn khi cuối cùng cũng được tự do vùng vẫy. Có lẽ có ngày con cáo đó sẽ quay lại với cô, nhưng mọi thứ sẽ chẳng còn như xưa nữa.

***

"Chúc mừng sinh nhật, Kiên à."

Những bông pháo giấy được bắn ở bên bờ biển. Nếu như Hiên bắn chúng xuống biển, cô sẽ không tài nào nhặt được chúng khi mà chúng trôi mất. Cô ngồi chụm hai đùi vào nhau, hai bắp chân chĩa ra sau, nói chuyện với 'Kiên' ở bên kia Cổng trời.

"Chị xin lỗi, Kiên à. Dạo này, chị không còn nhớ được kĩ càng những câu chuyện em kể cho chị nữa. Chúng như những bộ phim mà chị xem qua một lần mà không xem lại vậy, không thể nhớ nổi những chi tiết."

Tất nhiên, không có tiếng trả lời từ "Cổng trời". Cô tiếp tục, "Chị không muốn phải làm thế với em. Chị không muốn phải quên em như thế này. Nhưng, nhưng... chị không thể cứ nhớ đến em như thế này được. Năm sau, chị không đến đâu. Tạm thời thôi. Cho tới khi nào mà chị có thể quay lại đây mà bỏ hết những điều mà chị không muốn nhớ ra khỏi đầu."

Khi Hiên nhận ra thì hai má cô đã âm ẩm. Gió thổi mạnh hơn, cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Hiên lấy tay quệt hai hàng nước mặt của mình cho tới khi nó ráo hoảnh, thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng động lạ ở cách đó không xa. Cô quay mặt ra và nhìn thấy Trung, người vừa vô tình giẫm phải một vỏ sò.

"Anh Trung?" cô tròn mắt.

Bị phát hiện, Trung bối rối chẳng biết làm sao. Anh cười gượng ép, gãi đầu gãi tai.

"C-chào cô."

"Chẳng phải anh đang ở trong giờ làm sao?"

"Anh Tiền cho chúng tôi nghỉ sớm. Anh ấy bảo anh ấy sẽ đến đây ngay khi có thể, nên tôi tới trước. T-tôi xin lỗi. Nếu như tôi đang làm phiền cô... tôi sẽ rời đi..."

Trung tính quay đầu rời đi, nhưng ngay lập tức, Hiên gọi anh trở lại, "Anh Trung."

"Vâng?"

"Ở lại đây đi."

Trung ngẩn người. Anh không hề có ý nghe lẻn những lời mà Hiên tự thoại, chỉ có chăng là anh đến đúng lúc cô đang nói mà thôi.

"Cô có cần giúp nhặt những sợi giấy rải rác dưới mặt đất không?" Trung hỏi.

"Nếu anh giúp được thì tốt quá."

Anh cúi gằm xuống, chỉ chăm chăm vào việc nhặt những tờ giấy, cố gắng không trao đổi ánh mắt với Hiên. Điệu bộ của anh làm cô phì cười.

"Anh sao đấy?" Cô hỏi.

"Không, có sao đâu."

"Thế sao anh lại ra đây? Tôi hiểu nếu anh Tiền muốn ra đây, nhưng anh... Tiền có nói gì với anh không đấy?"

"Trưởng ban chỉ nói rằng cô sẽ ở đây thôi."

"Ồ."

Ý nghĩ rằng Trung quan tâm đến cô đủ nhiều để tìm gặp cô khiến cho Hiên cảm thấy ổn hơn phần nào. Nhưng nếu có một điều mà con người ta hay nhầm lẫn nhất, thì đó là ngộ nhận lòng tốt bằng sự quan hoài. Lần trước cô đưa anh số điện thoại, anh còn chẳng thèm gọi cho cô mà.

Trong khi đó, có một điều mà Trung băn khoăn. Ban nãy, anh nhìn thấy một con cáo nấp sau một phiến đá trên bờ biển. Một con cáo thì làm gì ở bờ biển nhỉ, anh nghĩ. Anh còn không nghĩ rằng cáo sống ở trên đảo này nữa.

Nhưng anh không ngạc nhiên quá. Dù sao thì nơi đây cũng đã đủ kì quái rồi.


*Torii và Mihashira Torii (Cổng trời):

Torii một loại cổng truyền thống của Nhật Bản, thường được thấy ở lối vào hoặc trong đền thờ Thần đạo, nơi chúng là vật được đánh dấu cho sự chuyển đổi từ những gì mang tính trần tục đến nơi thiêng liêng. Sự hiện diện của cổng torii tại lối vào là cách thường thấy nhất để nhận dạng đền thờ Thần đạo, một biểu tượng torii nhỏ cũng đại diện cho một đền thờ khi địa điểm được in trên bản đồ. Theo truyền thống thì torii được làm từ gỗ hoặc đá, nhưng hiện nay nó cũng có thể được làm bằng bê tông, đồng, thép không gỉ hoặc các loại vật liệu khác. Chúng thường được sơn hoặc không sơn đỏ với một cây ngang ở phía trên. Đền thờ thần Inari là thần xã điển của Cổng trời, tượng trưng cho sự sinh sôi và sự chuyên cần, như một cử chỉ của lòng biết ơn.

Mihashira Torii hay Mitsubasira Torii (dịch nôm na là cột trụ ba chân) là một loại cổng Torii được tìm thấy trong kiến trúc Thần đạo Shinto. Nó được cho rằng đã được xây dựng bởi các Kitô hữu đầu tiên của Nhật Bản đại diện cho Ba Ngôi Thiên Chúa. Ví dụ tiêu biểu mihashira torii được tìm thấy trong các ghi chép của Đền Konoshima ở Kyoto. Những hồ sơ này nói rằng một torii ba trụ được xây dựng lại vào năm 1716-1736, sau một đám cháy. Các văn bản gợi ý về một sự liên quan thuyết thần học Kito giáo trong việc xây dựng torii, và nói rằng ba trụ cột đại diện cho thiên đàng, mặt đất và con người. Đây không phải là một diễn giải chung trong niềm tin của Shinto. Chiếc 'Cổng trời' trong chương này cũng nhắc tới 'Đường lên thiên đàng' trong diễn giải theo Ki-tô giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro