Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[70.71.72] Linh Môi

[70] Linh Môi - Tống Ôn Noãn, Em Sẽ Hối Hận


****

Bên này Tống Ôn Noãn vội vàng tìm người mà mình biết rõ gốc gác, phần kiểm tra của Phạn Già La tự nhiên phải tạm ngừng. Một trợ lý đạo diễn dẫn cậu tới một căn phòng phong bế tách biệt, nói cậu chờ một chốc, tình huống cụ thể thế nào thì không nói tiếng nào.

Phạn Già La tự nhiên có thể cảm giác được sự lãnh đạm, thậm chí là chán ghét của đối phương nhưng không hỏi một câu nào, chỉ ngồi xuống một góc an tĩnh. Một lát sau, một luồng năng lượng dao động nhỏ tới không thể nào phát giác xuất hiện trong phòng, mà Phạn Già La lại lập tức nhấc mí mắt nhìn về hướng đó.

Cậu ngoắc đầu ngón tay, năng lượng dao động liền chậm rãi tiến tới gần, cuối cùng ngưng tụ thành một làn sương hình người mờ nhạt tới khó có thể phát hiện, mà ở phần đầu của làn sương, phỏng chừng là vị trí hai mắt lại rơi ra hai giọt nước mắt màu đen.

Phạn Già La đón được hai giọt nước mắt như giọt sương kia, ánh mắt lưu chuyển tia sáng thấu hiểu.

"Em về nhà à?" Khẽ thì thầm nhỏ tới mức tựa hồ không thể nghe thấy.

Người sương kia gật đầu, mắt lại trào ra càng nhiều giọt nước mắt hơn, khi rơi xuống mặt đất liền biến mất không thấy tung tích.

"Để tôi xem nào." Phạn Già La tùy ý đặt tay lên đầu gối, đầu ngón tay tự nhiên rũ xuống, từ camera giám sát không ai phát hiện dị thường. Vì thế người sương liền thông minh ngồi xổm xuống ở bên cạnh, cẩn thận áp trán của mình lên đầu ngón tay cậu.

Hình ảnh mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng, một đoàn sương nhỏ bé ngồi chồm hổm ở góc cầu thang như khi còn sống, cánh tay ngắn cũn ôm lấy đôi chân gầy gò, cái đầu nhỏ chôn trong khuỷu tay, trong lòng tràn đầy lo sợ, cũng đầy chờ mong. Hôm nay là ngày mẹ bé hết thời gian tạm giam. Bé sợ mẹ sẽ đánh bé, nhưng lại không kiềm chế được mong đợi, giống như một con chó con bị tổn thương vô số lần nhưng chỉ cần chủ nhân gọi khẽ một tiếng bảo bối, nó lại vui mừng tung tăng chạy tới.

Tình yêu của đứa nhỏ dành cho cha mẹ rất tự nhiên, cũng rất thuần túy, khi bọn chúng còn nhỏ, vô luận cha mẹ lưu lại bao nhiêu tổn thương trong lòng chúng, chúng vẫn xem cha mẹ là ánh sáng. Chỉ khi nào đám nhỏ trưởng thành, hiểu thế nào là yêu là hận, thế nào là vui là buồn, ánh sáng này mới dần dần tản đi.

Lúc này, bóng dáng nho nhỏ ngồi chồm hổm ở cổng tò vò tối âm u nhìn mẹ mình được cha dìu bước ra khỏi thang máy, đó giống như một tia sáng bừng sáng lên trong thế giới này. Bé vội vàng đứng lên, sợ hãi lo lắng, vui mừng lại mong đợi nghênh đón.

Hai người vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng khách, khóa trái cửa. Cha dìu mẹ vào phòng bếp, chỉ thi thể sớm đã cứng ngắc đặt trong tủ lạnh nói: "Tôi đánh chết nó rồi." Giọng điệu của hắn giống như đang nói 'ngày mai sẽ có mưa' vậy.

Bóng dáng nho nhỏ sững sờ đứng ở cửa phòng bếp, con mắt đen ngòm chăm chú nhìn bọn họ, cũng chăm chú nhìn thi thể của mình, ngay cả biểu tình cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì.

Mẹ há to miệng, tựa hồ muốn hét lên nhưng lại bị cha bụm chặt miệng mũi. Gương mặt cha vặn vẹo: "Tôi thật sự không phải cố ý! Bình thường em đánh nó ác như vậy nhưng nó chẳng bị sao cả. Tôi chỉ uống say rồi đá nó một cái, nó lại chết, tôi làm sao có thể ngờ được chứ?"

Mẹ liều mạng túm lấy cha, cào hắn, đá hắn, đấm hắn, nước mắt không ngừng trào ra, giống như bi thương tới phát điên. Người đàn ông bụm chặt miệng người phụ nữ, yên lặng thừa nhận hết thảy phát tiết của đối phương. Nháo loạn một trận, hai người mệt mỏi ngã xuống, thi thể bé nhỏ vẫn co rúc trong tủ lạnh, bị từng tầng sương trắng bao trùm.

"Tôi đánh nó là vì tôi không có cách nào! Lúc tôi mang thai, cả ngày anh không chịu ở nhà; tôi sinh con, tới ngày hôm sau anh mới chạy tới bệnh viện; tôi dỗ con, anh ở bên ngoài xã giao; tôi đưa con đi học, anh ở nhà chơi game; tôi bị trầm cảm, anh nói tôi già mồm. Lúc tôi cần anh nhất, anh không hề có ở bên cạnh tôi! Bây giờ thì hay rồi, anh đánh chết con, chúng ta đã được giải thoát rồi!" Người phụ nữ bật cười như bị thần kinh, nhìn lên không trung nỉ non: "Nếu như sớm biết như vậy, lúc ban đầu tôi đã không sinh nó ra. Số mệnh nó không tốt mới có cha mẹ như chúng ta! Ha ha ha, ha ha ha..."

Người phụ nữ cười đứt quãng, âm lượng càng lúc càng lớn.

Người đàn ông không thể không một lần nữa bụm miệng cô ta lại, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi mà vợ, anh xin lỗi. Chúng ta lại sinh một đứa, lần này anh cam đoan sẽ thương yêu nó, cũng đối xử thật tốt với em. Lúc em mang thai anh sẽ luôn ở bên em; lúc em sinh con ở bệnh viện, anh sẽ ở bên em suốt đêm; anh sẽ giúp con dỗ con chăm con, anh sẽ đưa con đi học. Em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm, muốn chơi game thì chơi, muốn dạo phố thì dạo phố, mà anh sẽ liều mạng làm việc, cung cấp cuộc sống tốt nhất cho mẹ con em. Chúng ta lại sinh một đứa, được không em?"

Người đàn ông dán sát gò má người phụ nữ, không ngừng hỏi 'được không', sự ôn nhu dối trá trong một đêm lạnh lùng lại hoang đường này thật sự cảm động được trái tim người phụ nữ, vì thế cô ta ầng ật nước mắt gật đầu đồng ý: "Vâng, chúng ta lại sinh một đứa."

Hai người bọn họ không hề phát hiện khi người phụ nữ nói ra lời này, đoàn sương nhỏ bé kia rơi xuống hai hàng huyết lệ, đồng thời cũng kích động, giùng giằng, cuối cùng gần như bị tiêu tán.

Bé lui vài bước, tựa hồ muốn rời đi, rồi lại đứng ở cửa thật lâu. Bé thử bước tới một bước nhỏ, lại một bước nhỏ... cứ vậy từng bước đi tới bên cạnh người phụ nữ, sau đó vươn cánh tay nhỏ gầy, làm ra tư thế ôm.

Khoảnh khắc bé muốn ôm chặt người phụ nữ, cô ta đột nhiên đứng dậy, quyết đoán nói: "Chúng ta phải xử lý thi thể một chút, bằng không... anh sẽ bị cảnh sát bắt mất!"

Bóng dáng nho nhỏ bị cánh tay người phụ nữ vô thức gạt ra thì ngẩng đầu nhìn cô, giọt nước mắt huyết sắc rốt cuộc biến thành màu đen đặc. Bé từng bước lui ngược về sau, chết lặng nhìn hai người.

Người đàn ông kia nói nhiều lời ngọt ngào như vậy chính là vì mục đích này. Lúc này thật hài lòng, vội vàng tìm một cái vali du lịch tới, nói người phụ nữ bỏ thi thể vào. Hai người đang bận rộn thì chuông cửa đột nhiên vang lên, từng tiếng từng tiếng, phỏng chừng năm sáu phút. Hai người không có cách nào giả ngốc, không thể làm gì khác hơn là bỏ thi thể vào lại tủ lạnh, cố giả vờ bình tĩnh ra mở cửa.

Thấy Liêu Phương mặc đồng phục cảnh sát, người phụ nữ sợ tới sắc mặt trắng bệch, người đàn ông lại cực kỳ tự nhiên ứng phó. Hắn nói mình đã đưa con tới nhà ông bà nội, hắn là một tên đàn ông bận bịu làm việc, đứa con đi theo hắn cũng chỉ chịu khổ, chi bằng đưa nó qua nhà ông bà. Nói xong, hắn còn gọi điện thoại cho mẹ mình, hỏi thăm đứa con có khỏe hay không.

Mẹ của hắn tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, liên tục khen ngợi đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Liêu Phương không có quyền tự tiện xông vào nhà người khác, thấy phòng khách lộn xộn, quả thực không thích hợp để đứa nhỏ ở, vì thế liền rời đi.

Hai người thay phiên nhau nhìn chằm chằm mắt mèo, xác định bên ngoài không có cảnh sát, lúc này mới tiếp tục bỏ thi thể con trai vào vali, mang tới hồ nước nhân tạo trong khu chung cư, cột vào một cục đá lớn, mang lên thuyền, bơi tới nơi đủ xa bờ, thả cho chìm xuống. Trong khu chung cư không có nhiều người sinh sống, camera cũng hư, vì thế bọn họ lặng yên không một tiếng động hoàn thành hết thảy, chỉ có đoàn sương nho nhỏ kia nhìn thấy hết hành động của bọn họ.

Những ký ức tàn nhẫn này dần phai đi trong đầu Phạn Già La, thứ duy nhất rõ ràng chính là sự quật cường của đứa bé, cho dù bị xúc phạm tới cực hạn nhưng vẫn nguyện ý đưa tay. Tư thế khao khát có được một cái ôm của bé giống như một cây đinh nhọn cắm phập vào trong não Phạn Già La. Cậu trầm mặc thật lâu, lâu tới mức đoàn sương hình người kia run rẩy tụ rồi tán mấy lần mới nghe thấy tiếng thở dài khẽ tới không thể nghe thấy: "Dù là vậy, em vẫn còn muốn trở về sao?"

Đoàn sương nho nhỏ đứng thẳng, vừa chảy nước mắt đen vừa gật mạnh đầu. Bé nhất định phải trở về, bởi vì bé vẫn còn một nguyện vọng chưa hoàn thành.

"Được, tôi sẽ đưa em về nhà." Phạn Già La ngước mắt, từng câu từng chữ đưa ra hứa hẹn.

...

Lúc này, trong phòng giám sát đang diễn ra một trận tranh cãi. Tống Duệ cầm tờ giấy kia cười lạnh: "Em thật sự cho rằng Phạn Già La cần dựa vào phương thức thấp kém này để gian lận sao? Vậy vòng thi đầu tiên tính thế nào?"

"Vừa nãy em đã nghĩ lại rồi, kỳ thật vòng trước muốn gian lận cũng rất dễ, chỉ cần cài virus vào trình tự chọn hình của chúng ta thì có thể khống chế tỷ lệ chọn trúng năm tấm hình. Bây giờ nghĩ lại, cậu ta có thể một hơi vẽ ra cả bốn tấm hình vì có thể chuẩn xác dự đoán được, năng lực này có phải quá nghịch thiên rồi không? Ngay cả trong giấc mơ em cũng không dám nghĩ tới, mà cậu ta thì lại dám làm! Anh họ, nếu anh đã có lòng tin với Phạn Già La như vậy, sao anh lại không chịu để bọn em bố trí đề mục kiểm tra lại chứ? Anh đang sợ cái gì?" Tống Ôn Noãn ép hỏi.

Tống Duệ gỡ kính gọng vàng, cười thực bất đắc dĩ cũng thực thong dong: "Được rồi, tùy ý em, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, nhưng bốn cái hộp kia không thể dọn đi."

Tống Ôn Noãn một lời khó nói hết liếc nhìn anh một cái, thật sự không hiểu vì sao anh họ lại để ý tới cái hộp này như vậy, có gì mờ ám sao? Nhưng không đợi cô nghĩ ngợi nhiều, một người đàn ông tuấn mỹ đã tiến vào phòng giám sát, mỉm cười vẫy tay với cô.

"A, Vân Thiên! Anh về nước khi nào vậy? Triển lãm tranh kết thúc rồi à?" Vừa nhìn thấy người này, lửa giận trong lòng Tống Ôn Noãn lập tức bị dập tắt, thay vào đó là vô số kinh hỉ. Người này là bạn trai của cô, Du Vân Thiên, là một bậc thầy nổi tiếng về tranh sơn dầu ở cả trong và ngoài nước, đồng thời còn là phó hội hiệp hội nghệ thuật Hoa quốc, một bức tranh có thể bán được mấy chục triệu, chỉ mới ba mươi đã đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, là nhân vật truyền kỳ trong giới nghệ thuật.

Hai người gấp gáp ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn cháy bỏng, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, hình ảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, duy chỉ có Tống Duệ nhếch môi, vẻ mặt cười mà không cười.

Không biết Tống Ôn Noãn nói gì với Du Vân Thiên, ban đầu đối phương lộ ra biểu tình khó xử, nhưng bị bạn gái quấn quýt một hồi thì bất đắc dĩ gật đầu, đi theo nhân viên trang điểm rời đi.

Thấy Tống Ôn Noãn một mình quay trở lại, Tống Duệ liền hỏi: "Em muốn hắn tham gia phần kiểm tra nhân phẩm của Phạn Già La sao?"

Tống Ôn Noãn đắc ý vuốt mái tóc dài: "Vâng, người của toàn thế giới đều biết những việc từng trải của Vân Thiên, em sẽ bịt kín mắt Phạn Già La, để cậu ta đoán nhân phẩm của Vân Thiên, em muốn xem xem cậu ta có thể giả vờ giả vịt kiểu gì." Lời còn chưa nói ra là: nếu Phạn Già La nói gì không đúng, cô thân là bạn gái được Du Vân Thiên công khai thừa nhận có thể lập tức đứng ra, ở trước mặt cả triệu khán giả xem đài, hung hăng xé mặt đối phương! Dám giở trò quỷ trong chương trình của cô thì phải nhận lấy ăn miếng trả miếng của cô!

Tống Duệ chất vấn: "Tống Ôn Noãn, tôi sớm đã khuyên em nên chia tay với Du Vân Thiên rồi đúng không?"

"Bọn em có chia tay hay không không tới phiên anh quản!" Tống Ôn Noãn lộ ra vẻ mặt không muốn nói chuyện. Trong Tống gia, chỉ có mình anh họ vẫn luôn tỏ thái độ phản đối với chuyện tình cảm của cô nhưng lại không nói ra được lý do, thật sự làm cô rất tức giận.

Tống Duệ vốn cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhiều lần nhắc nhở cô em họ chia tay đã là cực hạn của anh. Anh quay đầu nhìn thanh niên an tĩnh ngồi trong phòng nghỉ, lần cuối cùng nhắc nhở: "Em sẽ hối hận với quyết định này của mình."

"Anh họ, em biết anh thiên vị Phạn Già La, nhưng anh đâu thể nào vì cậu ta mà uy hiếp em chứ? Em đã làm chuyện hại nước hại dân gì mà phải hối hận chứ?" Tống Ôn Noãn biết anh họ sẽ không trả lời vấn đề này, vì thế cầm lấy bộ đàm, hối thúc: "Đạo diễn, tìm được những người khác chưa? Nhanh một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

Đạo diễn trả lời: "Chị Tống, ngoại trừ Du lão sư, bọn tôi còn tìm được hai người, một là Nha Nha, một là Kiệt Phất Thụy, chị thấy được không?"

Ánh mắt Tống Ôn Noãn sáng lên, lập tức gật đầu: "Được, bảo bọn họ nhanh chóng trang điểm chuẩn bị, chúng ta chuẩn bị ghi hình."

Nha Nha từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu đi theo Tống Ôn Noãn, có thể nói là một tay Tống Ôn Noãn nâng lên. Công việc đầu tiên của Nha Nha là nhân viên tạp vụ đài truyền hình, sau đó đi theo Tống Ôn Noãn làm trợ lý, thường ngày ít nói đầu óc lại lanh lẹ, tính cách trầm ổn đáng tin, sau khi trở thành trợ lý thì thuận đường thăng lên vị trí quản lý hoạt động, hiện giờ được Tống Ôn Noãn ủng hộ theo học biên kịch cùng sáng tác.

Kiệt Phất Thụy là thợ trang điểm riêng của Tống Ôn Noãn, đồng thời cũng là một người nổi tiếng trên mạng với hơn năm triệu fans hâm mộ, bình thường hay up các clip dạy trang điểm. Năng lực nghiệp vụ rất mạnh, vài năm trước từng làm nhà tạo mẫu cho một vị siêu sao, sau đó bởi vì tính cách quá ngay thẳng nên đắc tội một số người nên bị siêu sao kia đuổi việc, trục xuất khỏi giới thời trang hàng đầu. Nhưng người có mắt đều biết, Tống Ôn Noãn tuy không phải minh tinh nổi tiếng nhưng lại là người quyền quý thật sự, đi theo cô, Kiệt Phất Thụy không chỉ không sa sút mà còn leo lên một tầm cao mới, chí ít những người mà hắn đắc tội ngày xưa bây giờ nhìn thấy hắn đều phải đi đường vòng.

Nhưng Kiệt Phất Thụy lại là người trong mắt không chứa được một hạt cát, đám người kia muốn tránh nhưng hắn lại không chịu bỏ qua, ngược lại gặp một lần liền xé mặt một lần, vì thế chậm rãi có nickname là xé xé tỷ (Kiệt*), độ nổi tiếng ở trên mạng lại càng cao hơn trước kia. [Kiệt = jie, tỷ = jie, là cách chơi chữ đồng âm]

Du Vân Thiên thì lại càng không cần phải nói, xuất thân từ thư hương thế gia, tốt nghiệp trường nghệ thuật quốc tế hàng đầu, tuổi còn trẻ đã đạt được vô số giải thưởng, ở trong ngoài nước có rất nhiều fans hâm mộ, mức độ nổi tiếng không hề thua kém minh tinh, nhân phẩm, dung mạo, gia thế, tài phú, địa vị đều không có chỗ nào để chê, thật sự rất xứng đôi với Tống Ôn Noãn.

Nha Nha là người Tống Ôn Noãn biết rõ gốc gác, Du Vân Thiên cùng Kiệt Phất Thụy thì nhân dân cả nước đều biết gốc gác, để xem xem cửa ải này Phạn Già La làm sao sống được. Nếu cậu ta nói sai một câu, tuyệt đối sẽ phải nhận lấy nghi vấn cùng trào phúng ầm ầm ập tới.

Tống Ôn Noãn càng nghĩ càng đắc ý, lấy ra một cái gương nhỏ vừa dặm phấn vừa lẩm bẩm: "Aiz, sao mình lại thông minh như vậy chứ? Này chính là ma cao một thước đạo cao một trượng đi?"

Tống Duệ lại một lần nữa thở dài: "Ôn Noãn, em sẽ hối hận."

...

Tống Ôn Noãn trước giờ không phải người chịu nghe ý kiến của người khác trừ phi là đụng phải tường đồng vách sắt, bằng không tuyệt đối sẽ không quay đầu. Cô nhanh chóng mời ba người kiểm tra tiến vào phòng kiểm tra, lại mang tới bốn chiếc ghế sô pha mềm mại thoải mái, ba chiếc đặt trên bệ tròn cao hai mét, một chiếc khác đặt bên dưới, cách bậc thang ba mét, bốn chiếc hộp cùng chiếc bàn dài bị chuyển sang một góc không bắt mắt.

Du Vân Thiên, Nha Nha, Kiệt Phất Thụy được an bài ngồi trên bệ, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt. Bị giám định nhân phẩm, đối với một số ít người thì nó chẳng khác nào lột quần áo cho quần chúng xem, có cảm giác bí mật riêng tư bị xâm phạm. Nhưng lúc này bọn họ lại không hề có cảm giác nguy hiểm, bởi vì bọn họ chưa từng tin tưởng lời đồn trên mạng. Chỉ nhìn một cái đã có thấu suốt từ ngoài vào trong, ngay cả da lẫn xương cũng bị nhìn thấu, trên thế giới có loại người này sao? Đáp án đương nhiên là không, vì vậy xét tới cùng đó chỉ là một thủ đoạn đồn thổi thấp kém mà thôi!

Suy nghĩ của cả ba người dị thường trùng hợp, vì vậy lúc Phạn Già La bị bịt mắt bằng vải đen được nhân viên công tác từng bước hướng dẫn dẫn vào phòng, bọn họ vẫn còn nhướng đuôi mày, nhếch khóe môi, lộ ra biểu tình châm chọc.

[end 70]

[71] Linh Môi - Phân Tích Tâm Linh

****

Tống Ôn Noãn cùng các vị giám khảo cũng đi tới phòng kiểm tra, ngồi ở ghế sô pha ở bên cạnh. Bọn họ im lặng chờ đợi, vài nhân viên đang kiểm tra vải bịt mắt của Phạn Già La, muốn xác định cậu không nhìn thấy gì cả. Quá trình này bị cameraman trung thực ghi chép lại, sau đó khẳng định sẽ phát hình, tạo danh tiếng chân thật cho chương trình.

Qua một hồi, nhân viên công tác khẳng định nói: "Đạo diễn, cậu ấy thật sự không nhìn thấy. Bọn em cũng tự mình thử qua rồi, đồ chụp mắt này thật sự rất kín, ngay cả khe hở hai bên mũi cũng bị một tầng vải bông lấp kín."

Lúc này Tống Ôn Noãn mới giải thích cụ thể nội dung kiểm tra với Phạn Già La, sau đó nhắc nhở: "Cậu phải nhớ kỹ, cậu không được đụng chạm hay tiếp xúc với người kiểm tra, cũng không thể trao đổi với bọn họ, chỉ có thể cách không cảm ứng. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Bắt đầu đi." Phạn Già La bình tĩnh gật đầu.

Tống Ôn Noãn liền nói: "Mời người kiểm tra đầu tiên đứng dậy."

Kiệt Phất Thụy dẫn đầu đứng dậy, nháy mắt một cái với ống kính. Hôm nay hắn trang điểm khá đậm, còn mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn da báo ôm sát người trông cực kỳ lẳng lơ, dáng vẻ có chút phi giới tính. Mùi nước hoa ngọt ngào cùng mùi phấn trên người rất dễ làm người không nhìn thấy cảm thấy hắn là nữ giới, đây cũng là nguyên nhân đạo diễn chọn hắn.

Tống Ôn Noãn tiếp tục nhắc nhở: "Phạn Già La, cậu có thể cảm ứng."

Phạn Già La đặt một tay trên đầu gối, tay kia đưa tới, mở ra, từ từ nói: "Mời vị tiên sinh này cũng đưa tay tới như tôi, mở năm ngón tay ra." Cậu vừa mở miệng đã chỉ ra được giới tính của Kiệt Phất Thụy, nhóm Tống Ôn Noãn vẫn chưa cảm giác được chỗ quỷ dị, chỉ cho là Phạn Già La chỉ nói bừa.

Tống Duệ liếc nhìn mọi người, đột nhiên khẽ mỉm cười. Dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê rồi lại tự cho là tỉnh táo của đám người xung quanh giống với dáng vẻ ngày xưa của anh cỡ nào, thì ra trong mắt Phạn Già La, trước đây anh đã từng ngu xuẩn như vậy sao? Thật sự quá xấu hổ.

Kiệt Phất Thụy đưa tay, xòe năm ngón tay, vẻ mặt không cho là đúng.

Phạn Già La đột nhiên đứng dậy, không nhanh không chậm bước tới bệ tròn. Cậu bước lên từng bậc thang, tới gần ba người, đầu ngón tay thủy chung chỉ thẳng về phía Kiệt Phất Thụy, làm đối phương sợ tới mức suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống.

Tống Ôn Noãn muốn ngăn cản Phạn Già La tiếp tục tiếp cận nhưng lại bị anh họ dùng sức đè micro. Anh không cho phép cô làm ra bất kỳ hành động quấy rầy nào.

Lúc Tống Ôn Noãn đang cự cãi với Tống Duệ, Phạn Già La đã đứng trước mặt Kiệt Phất Thụy, không chút do dự, cũng không điều chỉnh phương hướng, cứ vậy thẳng tắp tìm được mục tiêu. Kiệt Phất Thụy trừng mắt còn to hơn cả chuông đồng, hơi thở cũng trở nên nặng nề, đúng là bị dọa. Hắn giống như một kẻ ngu ngốc đưa tay, xòe năm ngón tay.

Phó đạo diễn không ngừng vung tay ra hiệu bảo Kiệt Phất Thụy mau lùi lại, nhưng hắn đã không còn đường lui nữa rồi, còn lui thì phải leo lên sô pha mất. Hai người khác cười híp mắt nhìn hắn, không hề cảm nhận được điều gì quỷ dị.

"Phạn Già La, cậu không thể tiếp xúc với người được kiểm tra!" Tống Ôn Noãn rốt cuộc cũng giành được micro, lớn tiếng cảnh cáo.

Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười khẽ của Phạn Già La, tiếng cười kia thực ôn nhu, kỳ ảo rồi lại tràn đầy từ tính, làm Kiệt Phất Thụy không thể khống chế đỏ mặt. Hắn chỉ chỉ tai mình, dùng khẩu hình không phát ra âm thanh nói: Chết mất! Lỗ tai sắp mang thai rồi!

Nhưng hành động phô trương của Kiệt Phất Thụy nhanh chóng bị ép phải dừng lại, bởi vì Phạn Già La đã giơ tay, xòe năm ngón tay, chậm rãi, từng tấc từng tấc dán sát tay đối phương, cùng theo tới là một tầng khí không thể nhìn thấy bao trùm lấy thân thể hắn, theo từng lỗ chân lông rót vào huyết dịch.

Đó là cảm giác rất khó dùng ngôn ngữ hình dung, thậm chí nó rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, Kiệt Phất Thụy cũng không thể xác nhận. Hắn chỉ cảm thấy mỗi cọng lông tóc trên người mình đều lặng lẽ dựng đứng lên, mỗi tấc da thịt chậm rãi trở nên căng thẳng, mỗi dây thần kinh cũng căng cứng, tất cả cảm nhận đều bị đẩy cao tới cực hạn.

Kiệt Phất Thủy bắt đầu hồi ức lại cuộc đời không tính là ngắn ngủi, cũng không tính là dài lâu của mình, bi thương, thống khổ, hạnh phúc, vui sướng nháy mắt lóe lên trong đầu, giống như một bộ phim được dựng lại bằng phương pháp cắt nối qua quýt tùy tiện, mà hắn cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại nhớ ra hết thảy những việc này.

Hắn bắt đầu hốt hoảng, cảm giác thân thể và ý thức đồng thời thoát khỏi sự kiểm soát của bản thân thật sự quá đáng sợ! Cũng đến tận lúc này hắn mới hiểu được, hai chữ 'ngoại cảm' này rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp cỡ nào. Ở trước mặt Phạn Già La, hắn giống như một hạt bụi, chỉ có thể chìm nổi theo lực hấp dẫn mãnh liệt như biển lớn bao la của đối phương, tùy ý nó dẫn dắt, muốn phản kháng hay chống lại, căn bản là không thể làm được, mà sự khinh thường, cuồng vọng, tự đại của hắn trước đó, thật sự quá nực cười!

Kiệt Phất Thụy dồn hết toàn lực di chuyển tay mình, ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế này, nhưng hắn lại càng hoảng sợ phát hiện, vô luận tay hắn di chuyển tới đâu, Phạn Già La đều có thể lập tức đuổi theo, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách ba inch (~7.6 cm). Như vậy cũng không trái với quy định của tổ chương trình, nhưng chỉ có Kiệt Phất Thụy biết, sự khống chế vô hình này còn đáng sợ hơn cả chân chính bị chạm vào. Bàn tay hắn giơ lên không trung bị tay của Phạn Già La cách ba inch, vững vàng hút chặt.

Tất cả mọi người nhìn một màn này. Thanh niên bị bịt kín mắt căn bản không thể nhìn thấy giống như cách một mặt gương đối diện với Kiệt Phất Thụy, hai bàn tay đối diện với nhau.

Tống Ôn Noãn nhiều lần bảo đạo diễn xác nhận Phạn Già La có phạm quy hay không nhưng lại không có kết quả, cô chỉ có thể thừa nhận người này thật sự có thể cảm ứng được Kiệt Phất Thụy, cậu ta có thể...

Kiệt Phất Thụy vẫn còn phí công giãy giụa. Hắn đưa tay mình lên cao, đưa sang bên trái, đưa sang bên phải, đưa xuống dưới, mà tay Phạn Già La cũng vừa vặn di chuyển theo. Người xung quanh sớm đã nhìn tới ngây người, hoàn toàn không biết Kiệt Phất Thụy đang phải đối mặt với sự khống chế cùng thâm nhập khủng khiếp đến thế nào.

Rốt cục, Phạn Già La thu hồi bàn tay trắng gần như trong suốt của mình, bắt đầu chậm rãi lui lại. Một nhân viên công tác vội vàng chạy tới gần, định đỡ cậu quay lại chỗ ngồi nhưng lại phát hiện cậu đã lui ngược xuống bậc thang, ngồi về đúng chỗ của mình. Có thể thấy được, không thể nhìn thấy ngoại vật căn bản không hề ảnh hưởng tới cậu chút nào.

Nụ cười mỉm đắc ý đã triệt để đông cứng trên mặt Tống Ôn Noãn, Tống Duệ lại còn đâm thêm một dao vào tim cô: "Tôi đã sớm nói rồi, Phạn Già La không có khả năng gian lận. Chúng ta dùng mắt để quan sát thế giới này, em ấy dùng ý thức, em có hiểu đó là gì không?"

"Không hiểu." Tống Ôn Noãn hoảng hốt lắc đầu.

Tống Duệ cười khẽ: "Không hiểu là đúng rồi, nếu như hiểu, em đã không giống như một kẻ ngốc mà ngồi ở đây."

"Anh họ, anh đang ngầm ý mắng em hả?" Tống Ôn Noãn không dám tin nhìn về phía anh họ vốn không nhiễm chút bụi trần, hiện giờ lại tràn đầy mùi khói lửa nhân gian. Anh học cách mắng chửi người từ khi nào vậy? Không phải anh am hiểu nhất là ám toán à?

Tống Duệ giơ ngón trỏ đặt bên môi, ý bảo cô im lặng, bởi vì Phạn Già La đã mở miệng nói chuyện.

"Nam giới, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi." Cậu đan mười ngón tay chống dưới cằm, chậm rãi mở miệng: "Năng lượng sắc bén phủ khắp thân thể anh làm anh rất khó giữ bình tĩnh. Quan hệ giao tiếp của anh rất kém, ở xung quanh anh, kẻ địch nhiều gấp mấy lần bằng hữu. Anh thường vì phần sắc bén này mà rơi vào khốn cảnh, bị phản bội, bị chê trách, anh đã từng rất mờ mịt, cũng rất khó khăn. Anh đã từng bị người thân thiết nhất rời bỏ, làm anh không có cách nào thoát ra được."

Chỉ ngắn gọn vài câu, Phạn Già La đã chuẩn xác nói ra quá khứ cùng hiện tại của Kiệt Phất Thụy. Trong hoàn cảnh song trọng phản bội này, hắn đã mất đi công việc, mất đi người yêu cùng bằng hữu tốt nhất, cơ hồ là hai bàn tay trắng thoát khỏi nơi vì danh vì lợi kia, nhưng không có cách nào trị hết vết thương trong trái tim.

Ba vị giám khảo không hiểu biết nhiều về Kiệt Phất Thụy, vì vậy quay qua nhìn Tống Ôn Noãn, mà Tống Ôn Noãn thì bụm miệng, tròn mắt, dáng vẻ giống như muốn hét lên chói tai nhưng phải cố gắng kiềm chế.

Vành mắt Kiệt Phất Thụy đã ửng đỏ, lúc này mới đột nhiên hiểu ra: cái này căn bản không phải kiểm tra mà là một lần phân tích thấu triệt, bởi vì trước mặt Phạn Già La, hắn căn bản chỉ là một thứ trong suốt, điều này làm hắn vừa sợ hãi lại khó chịu. Hắn không biết Phạn Già La còn có thể nói gì, hắn sợ phải phơi bày vết thương thối rửa của mình cho mọi người nhìn thấy.

Quả nhiên, Phạn Già La từng câu từng chữ nói: "Anh chỉ có thể dùng bộ mặt càng sắc bén hơn để ứng phó với tất cả mọi thứ bên ngoài, anh thích xé những thứ tốt đẹp cho người khác xem. Anh biết mình sẽ không có được hạnh phúc, bởi vì thứ đó đã triệt để mất đi vào ba năm trước. Anh chán ghét giả tạo, chán ghét xấu xí, chán ghét nói dối, vì tránh né những thứ này, anh đã cự tuyệt tất cả tiếp xúc thân mật, còn phóng ra công kích, nhưng anh như vậy lại càng làm người ta căm hận hơn. Gièm pha cùng công kích vẫn luôn đồng hành cùng anh. Cũng có rất nhiều người vây xung quanh anh, bọn họ tựa hồ rất sùng bái anh, nhưng anh không thể xác định bọn họ rốt cuộc thích chính mình, hay vì thích dáng vẻ xấu xí khi tranh đấu với người khác của mình. Vì thế anh lại càng chìm sâu vào hoài nghi hơn, cuối cùng thứ mà anh muốn xé nát, thật ra chính là bản thân anh."

Kiệt Phất Thụy hé mở đôi môi khô khốc, muốn đánh gãy những lời nói làm người ta rợn tóc gát này. Nếu trong tay Phạn Già La có một con dao phẫu thuật thì trái tim cùng óc của hắn chắc chắn đã bị người này triệt để mổ xẻ.

"Đừng nói nữa, tôi đi, tôi không kiểm tra nữa!" Kiệt Phất Thụy hét lên chính là lời khẳng định tốt nhất, nhóm giám khảo lộ ra biểu tình khiếp sợ--- Phạn Già La đã nói đúng rồi!

"Anh không cần rời đi." Tiếng nói của Phạn Già La vẫn bình thản hệt như lúc ban đầu: "Nên đi không phải là anh. Anh dùng thái độ cuồng ngạo đối mặt với những kẻ phản bội kia, nhưng không ai biết trong đêm khuya vắng lặng anh sẽ rời khỏi đoàn người, ngồi một mình hóng gió lạnh ngoài ban công; anh chán ghét dối trá nên anh sống rất chân thực; anh chán ghét xấu xí nên anh có đôi mắt có thể nhìn thấy cái đẹp; anh chán ghét nói dối nên anh vẫn luôn dành hết sự chân thành cho những người mình quan tâm nhất. Quả thật, hiện giờ anh không có bằng hữu, nhưng tất cả những người có thể được anh gọi là bằng hữu đều thật lòng yêu thương anh. Ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại ở quá khứ nên anh không phát hiện, sau ba năm, ở bên cạnh anh sớm đã nở đầy hoa, anh nghiêm túc nỗ lực, anh chân thực không giả dối, tất cả đã giúp anh có được một thế giới hoàn toàn mới. Anh xứng đáng được những người đó sùng bái. Tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, bọn họ thật sự thích chính bản thân anh, chứ không phải dáng vẻ xấu xí của anh."

Thoáng dừng lại một lát, Phạn Già La cực kỳ ôn nhu than thở: "Bản thân anh chính là thứ tốt đẹp nhất. Anh mang thứ tốt đẹp nhất tặng cho người khác, lại chôn sâu thứ yếu ớt nhất của chính mình, anh chỉa gai nhọn về phía kẻ địch, lại mang phần bụng mềm mại dành lại cho bằng hữu; anh thật tình đối đãi với thế giới này, vì thế thế giới này cũng sẽ đối đãi ôn nhu với anh. Nếu anh thử mở mắt nhìn một cái, anh sẽ phát hiện hạnh phúc sớm đã ở bên cạnh mình."

Lúc Phạn Già La nói nửa đoạn sau, Kiệt Phất Thụy vẫn luôn bụm miệng, đè nén nội tâm kích động của mình, thẳng đến cuối cùng mới thở dài rơi xuống hai hàng nước mắt, sau đó nhìn một vòng xung quanh, giống như cấp bách muốn xác nhận--- bạn của mình, hạnh phúc của mình, thật sự đều ở đây sao?

Tống Ôn Noãn đỏ mắt vẫy vẫy tay, ý bảo mình vẫn luôn ở.

Đạo diễn giơ tay chỉ cameraman ở bên cạnh, không phát ra âm thanh hò hét: "Nhìn cậu ta, nhìn cậu ta đi, cậu ta yêu cậu!"

Dáng dấp cameraman này rất cao lớn, gương mặt cũng rất cương nghị, da có màu nâu đồng, bắp thịt săn chắc làm chiếc áo thun căng chặt, hình thể thật sự rất bắt mắt. Lúc này người này đỏ bừng mặt nhìn Kiệt Phất Thụy, ánh mắt ướt nhẹp đầy chờ mong.

Lúc này Kiệt Phất Thụy bụm miệng phát ra tiếng hét chói tai, bởi vì người này chính là đàn em mà hắn đã quen biết cả chục năm. Đứa em này yêu hắn sao? Chuyện từ khi nào?

Ba vị giám khảo đều rất kinh ngạc, bởi vì mỗi câu mỗi chữ mà Phạn Già La nói ra đều đã được nghiệm chứng, mà tới tận bây giờ Phạn Già La vẫn chưa chính thức gặp mặt Kiệt Phất Thụy, cậu ta biết những tin tức này từ đâu? Chuyện thầm mến kia, chỉ sợ ngay cả đương sự cũng không biết đi? Cái gọi là ngoại cảm, thật sự có thể làm tới trình độ này sao?

Nhưng rất nhanh sau đó Phạn Già La đã dùng sự thật nói cho bọn họ biết, có thể! Tất cả mọi người im lặng giao lưu với nhau, trong ánh mắt không dám tin của Kiệt Phất Thụy, Phạn Già La nhìn về phía cameraman, cười khẽ nói: "Không đi tới nắm tay anh ta sao?" Mặc dù bị bịt mắt nhưng cậu biết rõ mọi chuyện phát sinh trong phòng. Tuy nhìn không thấy, nhưng cậu lại càng nhìn rõ hơn tất cả mọi người.

Lúc này Kiệt Phất Thụy mới tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng chạy xuống bệ cao, nắm lấy tay đàn em. Hắn căn bản không kịp suy nghĩ tới cảm thụ của mình, chỉ nghe thấy Phạn Già La nhắc nhở liền theo bản năng làm theo, sau khi làm xong cũng không hề có cảm giác hối hận. Từ nơi sâu xa có một âm thanh nói cho hắn biết--- lần này, hắn đã chọn đúng!

Cameraman ôm đàn anh vào lòng, kích động nhưng cố kiềm chế thề nguyện: "Sau này em nhất định sẽ không để anh một mình trốn trong chăn khóc nữa đâu, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng quay, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Một màn này không biết tan chảy trái tim không biết bao nhiêu người, để bọn họ đột nhiên ý thức được, thế giới này hóa ra tốt đẹp như vậy.

Tống Ôn Noãn khóc hết nước mắt, cô tự tay kéo Kiệt Phất Thụy ra khỏi vũng bùn kia, đương nhiên biết rõ người bạn này phải dồn biết bao nhiêu dũng khí mới có thể một lần nữa ôm lấy hạnh phúc. Nếu không có Phạn Già La, nếu không có bài kiểm tra đánh bậy đánh bạ này, có khả năng cả đời này Kiệt Phất Thụy sẽ rúc trong chiếc vỏ vừa dầy vừa nặng của mình, canh giữ vết thương đã sớm thối rữa của mình.

Tống Ôn Noãn cũng vỗ tay, gương mặt còn lưu rõ hai vệt nước mắt. Tống Duệ nhìn cô, giống như đang nhìn một đứa ngốc.

Phạn Già La một khi tiến nhập vào trường hợp sẽ tự động tiếp nhận quyền khống chế trong tay. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cậu vang vọng trong phòng kiểm tra, cắt đứt nhóm người còn chìm đắm trong cảm xúc: "Được rồi, người kiểm tra tiếp theo là ai?"

Tống Ôn Noãn đang vỗ tay bộp bộp bộp đột nhiên cứng đờ, qua một lúc lâu mới hậm hực thả tay xuống, vừa vuốt mái tóc dài vừa giả bộ tự nhiên nói: "Mời người tiếp theo đứng dậy."

Nha Nha vội vàng đứng lên, ánh mắt còn sáng hơn đèn pha. Cô không sợ bị phân tích, ngược lại giống như thực gấp gáp muốn tiến hành giao lưu tâm linh với Phạn Già La. Không ai phát hiện, Du Vân Thiên ngồi bên cạnh đang không ngừng xoay xoay khuy măng sét, từng vòng từng vòng, là thói quen khi căng thẳng.

[end 71]

[72] Linh Môi - Trực Kích Linh Hồn

****

Nha Nha vừa chờ mong lại vừa khẩn trương đứng im tại chỗ, thấy Phạn Già La vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích thì cầm lấy bút lông, viết trên tấm bảng trắng mà đạo diễn đã đưa trước đó: [Chị Noãn Noãn, em có cần giơ tay lên cho cậu ấy cảm ứng không, giống như xé xé tỷ?]

Tống Ôn Noãn xoắn xuýt nhìn hàng chữ này, cuối cùng cố nghiêm mặt hỏi: "Phạn Già La, cậu chuẩn bị xong chưa? Có cần người kiểm tra giơ tay phối hợp không?" Trước đó, chính cô là người không cho phép Phạn Già La cử động.

Phạn Già La lắc đầu cười khẽ: "Không cần, cứ ngồi là tốt rồi. Tôi có thể cảm giác được đây là một năng lượng thể rất nhu hòa, rất thoải mái, cô ấy nguyện ý tiếp nhận sự quan sát của tôi." Chỉ một câu này thôi, cậu đã nói ra biến hóa tâm trạng của Nha Nha.

Nha Nha vừa gật đầu lại giơ ngón cái. Lúc đầu cô thật sự có chút chống cự cùng khinh thường Phạn Già La, nhưng sau khi chứng kiến kỳ tích của Kiệt Phất Thụy, cô bắt đầu khao khát loại giao lưu ý thức này. Nội tâm của cô có rất nhiều mờ mịt cùng hoang mang, cần có một người giàu tư tưởng đưa ra lời khuyên, chỉ dẫn, bởi vì với sức mạnh của mình, cô không thể tìm được đường ra.

Cô không biết mình có thể tìm ra đáp án từ Phạn Già La hay không, nhưng vẫn rất chờ mong kết quả cuối cùng. Dù thế nào thì đó cũng là một loại trải nghiệm mới lạ, cũng là một loại thử nghiệm.

Phạn Già La xòe tay, cách không cảm ứng, mà vị trí lòng bàn tay hướng về phía Nha Nha, không chút sai lệch, cứ vậy bao phủ lấy cô gái.

Mặc dù cách khoảng cách hai ba mét nhưng hô hấp cùng nhịp tim của Nha Nha cũng vô thức rối loạn, có cảm giác bị một lớp màng vô hình bao bọc lấy làm mỗi sợi dây thần kinh của cô trở nên trì trệ. Nhưng ngược lại, suy nghĩ cùng tình cảm lại dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể, làm buồn vui lắng đọng trong nội tâm cô bị khuấy đảo, làm bí mật ẩn sâu bị đào móc; thậm chí nỗi đau mà cô cố gắng quên đi cũng một lần nữa bị lôi dậy.

Nha Nha ngồi an tĩnh, nhưng không ai biết đầu óc cô trải qua phong ba bão táp chấn động cỡ nào, cô thậm chí không biết cơn bão đó tự nhiên sinh ra hay là bị Phạn Già La ảnh hưởng. Trong lúc hoảng hốt cô lờ mờ hiểu được ý nghĩa thật sự của hai chữ 'ngoại cảm', hóa ra thân thể cùng suy nghĩ của nhân loại chỉ là một thứ môi giới mà thôi, giống như một quyển sách, một chiếc máy tính, một chiếc điện thoại di động, có thể không ngừng bị bọn họ xem xét.

Điều này quá đáng sợ, cũng quá thần kỳ! Nha Nha ứa nước mắt, nhưng không có cách nào cử động, cho dù là một ngón tay dưới sự khống chế của Phạn Già La. Cô rốt cuộc cũng ý thức được, lúc mình vui vẻ xem náo nhiệt, Kiệt Phất Thụy đã phải trải qua chuyện gì, đó không phải cảm giác nội tâm bị nhìn thấu, mà là da thịt xương cốt, suy nghĩ, thậm chí ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn bị thẩm thấu.

Lúc Phạn Già La rốt cuộc thu tay lại, im lặng chờ đợi, Nha Nha đột nhiên thở hắt một hơi, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại hưng phấn. Cô cảm giác mình giống như từ một cơ thể bị đóng băng quay trở lại thế gian ấm áp, tất cả cảm nhận cùng suy nghĩ thức tỉnh lại sau khoảnh khắc bị đông đặc lại càng nhạy cảm hơn trước kia. Bởi vậy có thể thấy, sự hấp thu của Phạn Già La đối với cô không phải một loại tổn thương, mà là một loại an ủi cùng trị liệu cực kỳ ôn nhu.

Giống như Phạn Già La đã hình dung Kiệt Phất Thụy, kỳ thực cậu chính là một người rất ôn nhu đối với thế giới này. Cố ý dừng lại một đoạn thời gian chính vì muốn mình bình phục tâm tình đi? Nghĩ như vậy, Nha Nha không khỏi mỉm cười, nội tâm cũng hoàn toàn mở rộng với người trước mặt.

Phạn Già La chờ đợi tầm hai phút mới bắt đầu phân tích: "Năng lượng thể nhu hòa, nữ giới, khoảng hai mươi lăm tuổi."

Đạo diễn giơ thẻ căn cước của Nha Nha tới trước ống kính, từ ngày sinh thì quả thực là hai mươi lăm tuổi, đương nhiên, nhân viên hậu kỳ sẽ xử lý làm mờ đi số căn cước của Nha Nha.

"Cô là một người rất an tĩnh, rất dễ bị người xung quanh bỏ quên, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô lại có thể đứng ra đảm nhiệm trọng trách. Cô là một đồng bạn rất đáng tin, trong thân thể nhỏ bé của cô ẩn chứa năng lượng rất to lớn, ngoài mềm trong cứng tựa hồ chính là từ dành riêng cho cô."

Nha Nha che gương mặt đã đỏ bừng, thực quá ngượng ngùng tiếp nhận những lời ca ngợi này, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều giơ ngón cái, tỏ ra đồng ý với nhận xét này. Tống Ôn Noãn lấy micro đi, hướng về phía camera nhỏ giọng thì thầm: "Đúng vậy, Nha Nha chính là người như vậy, không thích nói chỉ thích làm. Không quản tôi giao công việc khó khăn thế nào, em ấy vẫn luôn có thể hoàn thành đúng hạn. Em ấy là trợ lý đắc lực nhất của tôi!"

Ánh mắt Tống Duệ chăm chú nhìn thanh niên cúi đầu an tĩnh, khẽ thở dài: Em ấy quả nhiên có thể thông qua cảm nhận phát hiện hết thảy mọi thứ bên ngoài, mỗi câu nói của em ấy đều là thật, không phải là trêu chọc hay diễn trò.

Phạn Già La tựa lưng vào ghế, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng: "Cô an tĩnh trầm mặc nhưng không ai biết, nội tâm của cô muôn màu muôn vẻ đến cỡ nào. Gần như mỗi phút mỗi giây cô đều nghĩ ra rất nhiều suy nghĩ kỳ diệu, chúng nó rất thú vị, có thể làm cô bật cười; cũng có thứ rất đáng sợ, làm cô cả đêm khó ngủ; có thứ rất kỳ quái, làm cô hoang mang suốt mấy ngày. Người bên cạnh vẫn luôn lo lắng, cho rằng cô quá khép kín, quá cô đơn, nhưng bọn họ không hề biết rằng, cho dù chỉ có một mình, cô cũng chưa bao giờ cô đơn, chính cô có thể tạo ra một thế giới đặc sắc, sức tưởng tượng phong phú chính là người bạn tốt nhất của cô. Người khác tới từ nation, mà cô tới từ imagination, cô sáng tạo ra chính mình."

Tống Ôn Noãn cùng nhân viên đài truyền hình chưa bao giờ biết rằng Nha Nha có một mặt hoạt bát như vậy, vì thế đều nhìn lên bệ cao.

Vẻ mặt vui cười của Nha Nha đã bị biểu tình nghiêm túc thay thế, cô lắng nghe những lời này, nội tâm có chút kích động, cũng có chút vui sướng khi được thấu hiểu cùng khẳng định. Đúng vậy, Phạn Già La nói không sai chút nào, nội tâm cô chính là như vậy, nó giống như một vương quốc cổ tích, tràn đầy màu sắc và tưởng tượng huyền ảo. Chỉ nằm trên giường lẳng lặng trầm tư thôi cũng có thể làm cô vui sướng vượt qua cả một ngày. Tâm của cô rộng mở, sáng ngời, cũng phong phú đầy màu sắc, từ trước đến nay, chưa bao giờ cô nghĩ rằng ở một mình là buồn chán.

Ngoại trừ chính cô, không ai biết cô có một mặt ngây thơ như vậy, cô cố gắng xây dựng hình tượng một cô gái mạnh mẽ, nhưng thật ra, cô chính là phi thực tế như vậy.

Diện mạo chân thật bị Phạn Già La vạch trần, Nha Nha có chút lo lắng, vì thế dùng tay che đi nửa gương mặt, không dám nhìn phản ứng của mọi người.

Mi tâm Phạn Già La cau lại, đột nhiên xoay chuyển câu chuyện: "Nhưng gần đây, nội tâm của cô lại tràn đầy do dự cùng hoang mang, bởi vì cô đang nghĩ xem có nên rời khỏi một người rất quan trọng đối với cô hay không."

Tới, tới rồi, bí mật lớn nhất quả thực đã bị cậu ta phát hiện. Nha Nha dùng tay che mặt, lảng tránh không muốn đối diện với bất cứ người nào, nhất là Tống Ôn Noãn ngồi ở bên dưới. Lúc này Tống Ôn Noãn vẫn không phát hiện chút dị thường nào, đang vểnh tai trợn mắt, làm ra vẻ mặt hóng bát quái.

Tống Duệ liếc nhìn Tống Ôn Noãn một cái, không khỏi lắc đầu cười cười. Làm một đứa ngốc có đôi khi cũng rất hạnh phúc, ít ra thì đau khổ sẽ không tới quá nhanh, chỉ là sẽ khá đột ngột.

Phạn Già La chậm rãi nói: "Người này là trọng tâm cuộc sống của cô, là bạn, là thầy, là tri kỷ, không phải người thân nhưng còn thân hơn cả người thân. Lúc mới bước chân ra ngoài xã hội, cô đã bắt đầu đi theo cô ấy, giống như trái đất quanh quanh mặt trời. Cô sùng bài sự thông minh giỏi giang của cô ấy, thưởng thức sự mạnh mẽ quả quyết của cô ấy, hướng tới lý tưởng cao lớn của cô ấy, nói đúng hơn, cô ấy là người dẫn đường, cũng là người tạo ra cô. Không có cô ấy sẽ không có cô bây giờ, không có cô ấy cũng không có được những thành công kia."

Tống Ôn Noãn bắt đầu tỉnh táo lại, nụ cười cứng ngắc ở trên mặt, khiếp sợ tới tận đáy lòng. Nếu tai của cô không nghe nhầm, người mà Phạn Già La hình dung không phải là cô sao? Nha Nha muốn rời khỏi cô? Vì sao chứ? Cô đối xử với Nha Nha không tốt sao?

Tống Ôn Noãn bối rối, không dám tin lại cực kỳ bi thương nhìn lên bệ cao, Nha Nha đã buông tay che mặt, ầng ật nước mắt nhìn lại. Cô do dự lâu như vậy, giãy giụa nhiều như vậy, thậm chí đã vài lần từ bỏ ý nghĩ muốn rời đi nhưng lại không ngờ được vào ngày hôm nay, với phương thức ly kỳ như vậy bị vạch trần.

Hai người không nói gì nhìn nhau, vành mắt chậm rãi cay xè đỏ bừng.

Nhân viên công tác ở đây đều biết Nha Nha có ý nghĩa thế nào với Tống Ôn Noãn. Hai người là bạn, cũng là chị em, là người hiểu rõ nhau nhất, cũng là người ủng hộ nhau nhất. Bạn bè rồi sẽ có ngày vạch mặt, thế nhưng bọn họ sẽ không, mâu thuẫn chỉ làm bọn họ tiến tới gần nhau hơn mà thôi.

Bầu không khí trong phòng cực kỳ xấu hổ, trầm mặt lan tràn, mà Phạn Già La lại tựa hồ không hề nhận ra, tiếp tục dùng nhịp điệu chậm rãi nói: "Đương nhiên, cô rất luyến tiếc, cũng rất khó chịu, nhưng càng ngày cô lại càng sâu sắc ý thức được--- công việc hiện giờ không thể mang lại cho cô niềm vui sướng. Cô vì cô ấy mà quên mình làm việc, trở thành cường giả, nhưng lý tưởng của cô lại không nằm ở đây. Đem hết thảy tư tưởng kỳ diệu hóa thành lời văn, hóa thành hình ảnh, truyền tải tới cho mọi người, đây mới chính là ước mơ lớn nhất của cô, nhưng cô không có cách nào chọn lựa giữa mộng tưởng cùng tình bạn, cô yêu thương và quý trọng cả hai, cô không muốn buông bỏ cái nào."

Phạn Già La thở dài nói: "Tôi có thể khẳng định nói cho cô biết, cô có sẵn thiên phú kinh người, đôi cánh lý tưởng sẽ đưa cô bay tới nơi cao hơn. Khó khăn mà cô gặp phải, kỳ thực không phải không thể lưỡng toàn, bởi vì cô chưa từng hỏi người mà mình sùng bái, cũng là người cô yêu thương nhất, nếu gặp được lý tưởng thật sự, cô ấy sẽ làm thế nào. Cô ấy sẽ giam cầm cô hay sẽ giơ cao đôi tay nâng cô lên, đưa cô bay vút lên?"

Phạn Già La xoay đầu lại, 'nhìn thẳng' về phía Tống Ôn Noãn, mặc dù thật ra cậu không nhìn thấy gì cả.

Tống Ôn Noãn phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phạn Già La, đó là một đám lửa có thể chiếu sáng trái tim cô. Cô vội vàng lau lệ bên khóe mắt, thu hội tâm tư hỗn loạn, không chút do dự làm ra động tác nâng tay bay vút lên--- đi đi, đi làm chuyện em yêu thích đi!

Nha Nha nghẹn ngào trong ánh mắt ủng hộ của Tống Ôn Noãn, tình bạn này cuối cùng cũng không bị cô làm hỏng mất.

Nhân viên công tác nhao nhao rời khỏi ống kính lau nước mắt, những điều bọn họ chứng kiến hôm nay quá tốt đẹp, cũng quá cảm động.

Phạn Già La chờ hai người bình phục tâm tình mới chậm rãi nói ra lời kết: "Tại sao trái đất lại sinh ra sinh mệnh? Bởi vì ngoại trừ quay quanh mặt trời, nó còn học được cách tự quay, cô cũng giống như vậy."

"Tôi hiểu, tôi thật sự hiểu rồi, cám ơn Phạn lão sư, ngày hôm nay thật sự rất cám ơn ngài!" Nha Nha đứng dậy không ngừng khom người với Phạn Già La, nước mắt không ngừng rơi xuống. Lần phân tích này đã triệt để giải cứu cô, cũng vẽ ra một con đường tương lai rõ ràng, cô sẽ không do dự nữa, cũng sẽ không giãy giụa nữa. Đương nhiên, càng tuyệt vời hơn chính là cô không chỉ không mất đi người bạn quan trọng nhất mà còn thu hoạch được một tình bạn càng tinh khiết hơn.

Nha Nha ôm mặt thút thít chạy xuống đài, Tống Ôn Noãn lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy cô.

"Nhỏ ngốc, trong lòng có kế hoạch thì phải trực tiếp nói với chị chứ? Chị biết em thích biên kịch với sáng tác, không phải chị luôn bảo em tìm giáo viên à? Chị đã sớm nghĩ tới rồi, sau này chị sẽ mở một văn phòng phim điện ảnh và truyền hình, em sẽ làm biên kịch kim bài của chị, hai chúng ta sẽ cùng nhau chế tạo một bộ phim siêu hot! Đừng cảm thấy có lỗi với chị, em có cuộc sống của mình, em bay càng cao càng xa thì chị lại càng cảm thấy vui vẻ cho em!" Tống Ôn Noãn khóc nức nở nói.

"Em biết rồi chị Noãn Noãn. Chị Noãn Noãn, chị quả nhiên chính là chị Noãn Noãn* của em! Chị thật sự rất ấm áp!" Nha Nha vừa khóc vừa cười, dáng dấp khá chật vật nhưng lại vui sướng hệt như một đứa bé. [noãn noãn có nghĩa là ấm áp]

Trong phòng quay lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không thể nghi ngờ, Phạn Già La lại một lần nữa đánh trúng nội tâm mềm mại nhất, chân thật nhất của người kiểm tra. Năng lực ngoại cảm của cậu quả thực mạnh tới không thể nào tưởng tượng, vụ án gian lận kia, hiện giờ xem ra thật sự chỉ là một trò cười.

Tống Ôn Noãn cùng Nha Nha khó khăn lắm mới có thể tách ra, sau đó nắm tay nhau đi qua một bên lau mặt, dặm phấn.

Sau hai mươi phút, chương trình lại bắt đầu ghi hình.

Phạn Già La chắm tay chống cằm, im lặng lại kiên nhẫn chờ đợi hai vị nữ sĩ. Đến lúc này mọi người mới dần ý thức được--- Phạn Già La là một người ưu nhã, thân sĩ cùng ôn nhu đến mức nào, cậu đáng giá được tất cả mọi người tôn trọng.

"Phạn lão sư, thật sự ngại quá, đã để ngài đợi lâu." Sau khi quay trở lại, Tống Ôn Noãn vốn kiêu căng ngạo đột nhiên lộ ra tư thái tôn kính nhất, ngay cả tiếng 'Phạn lão sư' cũng gọi không hề ngượng miệng.

Tống Duệ giễu cợt liếc nhìn cô em họ, mà đối phương vẫn còn mặt dày cười nói với Phạn Già La, mặc dù đối phương không hề nhìn thấy gì cả.

"Không sao cả." Phạn Già La tùy ý xua tay: "Vị kế tiếp là?" Cậu hơi nghiêng đầu 'nhìn' về phía Du Vân Thiên một mình ngồi trên bệ tròn, đối phương đang mỉm cười gật đầu với cậu, tư thế tựa hồ rất thong dong.

Ánh mắt trầm tĩnh của Tống Duệ lóe sáng, thay đổi tư thể ngồi từ biếng nhác thành nghiêm chỉnh. Màn mà anh mong đợi nhất cuối cùng cũng bắt đầu.

Tống Ôn Noãn không hề cảm nhận được sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt ẩn trong bầu không khí an tĩnh này, thậm chí còn có chút chờ mong nhìn bạn trai mình. Phạn Già La sẽ nói gì đây? Tán thưởng thành tựu của anh? Phân tích gu thẩm mỹ cùng phẩm đức của anh? Vạch trần tình cảm ngọt ngào mà ăn ý của bọn họ? Không quản Phạn Già La nói gì, hẳn đều là những ngôn từ tốt đẹp đi?

Nhưng nụ cười trên mặt cô rất nhanh sau đó từng chút từng chút biến mất không còn sót lại chút gì.

Phạn Già La nhíu mày nói: "Sợ hãi, hoảng loạn, né tránh, hối hận, anh đang chống cự tôi, lại còn rất mãnh liệt, vì sao chứ?"

Tống Ôn Noãn vội vàng nhìn về phía bạn trai, lại thấy đối phương đưa tay nhún vai, mỉm cười bất đắc dĩ. Tựa hồ bản thân anh cũng không biết vì sao Phạn Già La lại nói như vậy.

Tống Ôn Noãn hơi định lại, Phạn Già La chậm rãi đi lên bệ cao, đi thẳng tới trước mặt Du Vân Thiên. Cậu 'nhìn' đối phương, bị một tầng vải đen dày như vậy che kín hai mắt nhưng tựa hồ có thể xuyên thấu tất cả vật chất hữu hình, thấy rõ được bản chất.

Du Vân Thiên ngẩng đầu nhìn Phạn Già La, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm. Hắn không đứng dậy, giang hai tay phối hợp người trước mắt, hắn cho rằng làm như vậy thì có thể bình an vượt qua lần kiểm tra này, nhưng đáng tiếc cho dù hắn chống cự cỡ nào thì từ trường cũng lặng yên không một tiếng động vây lấy hắn, thẩm thấu, ngấm dần...

Giống như một không gian ba chiều chiếu nhầm vào sinh mệnh thể không gian hai chiều, bị ý thức của Phạn Già La ép thành một tấm giấy thật mỏng, nhìn không xót chút nào.

[end 72]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vamat