[49.50.51] Linh Môi
[49] Linh Môi - Sinh Đôi Quỷ Dị
****
Mười hai giờ trưa, Phạn Già La cùng Bạch Mạc chờ trong ghế lô, Thẩm Hữu Toàn tới muộn năm phút, cũng không mang theo vợ con mà là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, diện mạo anh tuấn.
"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe." Ông chắp tay liên tục xin lỗi, chiều cao trung bình, diện mạo bình thường, nhưng khí chất thì lại đặc biệt nho nhã.
"Đây là tài xế kiêm vệ sĩ của tôi." Ông chỉ người đàn ông phía sau mình nói.
"Chào Bạch tổng, chào Phạn tiên sinh." Người đàn ông nọ lịch sự gật đầu chào hỏi, đồng thời quan sát hoàn cảnh trong ghế lô, xác định không có ẩn giấu huyền cơ, cũng không có nguy hiểm gì liền lui ra ngoài. Người này chỉ vì lo lắng cho khách hàng nên tới kiểm tra một chút mà thôi, không có dự định dùng cơm với bọn họ.
Bạch Mạc đặt hết toàn bộ lực chú ý lên người Thẩm Hữu Toàn, cũng không để ý tới người nọ, nhưng Phạn Già La thì lại chăm chú nhìn người đàn ông này, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
"Sao Thẩm tiên sinh không dẫn người nhà tới?" Cửa bị người đàn ông kia đóng lại, lúc này Phạn Già La mới nhìn qua Thẩm Hữu Toàn, trực tiếp hỏi.
Điều này hiển nhiên không phải vấn đề có chừng mực, làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt đã đề nghị đối phương dẫn cả vợ cùng con mình tới chứ? Nếu không phải người mở miệng mời là Bạch Mạc, Thẩm Hữu Toàn căn bản đã không thèm liếc nhìn Phạn Già La một cái.
"Phạn tiên sinh mời tôi tới là muốn hòa giải riêng đúng không? Chuyện này liên quan gì tới người nhà của tôi? Nếu vậy, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho luật sư của tôi, cậu có thể thảo luận với ông ấy." Thẩm Hữu Toàn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ này. Mặc dù có Bạch Mạc làm trung gian nhưng ông không muốn bình tĩnh ứng phó dạng người trẻ tuổi không hiểu tiến lùi là gì này.
"Vấn đề của tôi không cấp bách bằng một phần nhỏ vấn đề của Thẩm tiên sinh." Phạn Già La xua tay nói.
"Cái gì?" Thẩm Hữu Toàn có chút tức giận: "Tôi thì có thể có vấn đề gì?"
Bạch Mạc cũng không ngắt lời, chỉ yên lặng rót ba tách trà.
"Nếu Thẩm tiên tri vẫn vô tri vô giác như vậy, chẳng mấy chốc ngài sẽ mất đi đứa con duy nhất của ngài." Phạn Già La uống trà, tự nhiên nói.
"Đứa con duy nhất của tôi? Phạn tiên sinh, bình thường cậu không hay xem tin tức à?" Giọng nói Thẩm Hữu Toàn lộ rõ châm chọc: "Chỉ cần là người nhận biết tôi đều biết Thẩm Hữu Toàn tôi trai gái có đủ, đâu ra mà đứa con duy nhất chứ?"
"Thẩm tiên sinh có từng nghe qua câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách không? Con chim khách sẽ bỏ trứng của mình vào trong tổ của ngài, sau khi trứng nở ra nó sẽ hất con của ngài ngã xuống đất chết tươi."
"Ồ, vậy thì thật đáng sợ. Nhưng Phạn tiên sinh à, hai đứa con của tôi là một cặp sinh đôi do cùng một mẹ mang thai sinh ra, nếu một đứa là cốt nhục của tôi, thì đứa còn lại khẳng định cũng vậy. Không phải nó quá mâu thuẫn với lời nói đứa con duy nhất của cậu rồi à? Sinh hoạt cá nhân của tôi rất sạch sẽ, từ trước đến giờ chưa từng có chuyện lăng nhăng bên ngoài, lại càng không có con riêng, Phạn tiên sinh, cậu nói những lời này là đang phỉ báng tôi à? Tôi nghe nói cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã thôi học, bằng đại học cũng là Phạn gia bỏ tiền ra mua giúp. Hiện giờ đã không có nhà để về, giới thượng lưu cũng không vào được, tôi cho cậu một lời khuyên--- thừa dịp còn trẻ mà đọc thêm nhiều sách đi, đừng có giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, tránh cho ngày nào đó rước phiền phức lớn vào người. Con người tôi tính tình khá tốt, chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo, nếu cậu muốn hòa giải riêng thì làm phiền gom đủ tiền rồi hãy trở lại."
Thẩm Hữu Toàn quay qua nhìn Bạch Mạc, khuyên nhủ: "Bạch tiên sinh, kết giao bạn bè phải cẩn thận."
Bạch Mạc đưa điện thoại của mình tới đặt trước mặt Thẩm Hữu Toàn, vừa cười vừa nói: "Thẩm tiên sinh, tôi cũng cho ông một lời khuyên, không có học thức thì đọc thêm nhiều sách một chút, để mở rộng tầm mắt."
Thẩm Hữu Toàn nháy mắt tức giận, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn dòng tiêu đề đỏ sậm trên màn hình di động--- [Sinh đôi vẫn có thể cùng mẹ khác cha], này là thứ vớ vẩn gì vậy, chẳng lẽ hẹn ông ra vì muốn chọc cười sao?
Thẩm Hữu Toàn thu lại tầm mắt, vỗ bàn rời đi.
Phạn Già La không nhanh không chậm nói ra một câu: "Thẩm tiên sinh, sắp tới mong ngài chăm sóc tốt đứa con gái duy nhất của ngài, chờ phiền phức gia đình ngài giải quyết xong rồi chúng ta hãy bàn tới chuyện hòa giải. Đúng rồi, chuyện hôm nay chỉ giới hạn trong ba người chúng ta biết mà thôi, mong ngài đừng tiết lộ ra ngoài, bằng không tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức cho dù là Thẩm tiên sinh thủ đoạn thông thiên cũng không thể nào xử lý."
Bước chân Thẩm Hữu Toàn không ngừng, còn dùng sức đóng sầm cửa lại để biểu lộ sự tức giận của mình.
Bạch Mạc cầm lại điện thoại, tò mò hỏi: "Con gái ổng gặp nguy hiểm à?"
"Nguy hiểm tính mạng." Phạn Già La rành mạch nói.
Bạch Mạc hoàn toàn không có chút nghi ngờ, lập tức gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Hữu Toàn, bảo ông phải bảo vệ tốt đứa con gái của mình, bởi vì sắp tới có lẽ cô bé sẽ gặp nguy hiểm trí mạng.
Thẩm Hữu Toàn đã ngồi trong xe tức tới sắp xì khói, dùng sức bấm điện thoại trả lời: [Bạch tổng, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, vì giảm bớt tổn thất, ngài nên cách Phạn Già La xa một chút đi, phẩm hạnh người này có vấn đề.]
Bạch Mạc trả lời rất nhanh: [Khó trách gần đây tôi chẳng gặp bất lợi gì trên thương trường, hóa ra là vì quen được bạn tốt. Cám ơn, cám ơn!]
Thẩm Hữu Toàn tức tới vặn vẹo mặt, gõ chữ rất nhiều nhưng cuối cùng lại xóa đi hết. Thôi đi vậy, nói nhiều với mấy người không có đầu óc này có lợi ích gì, tránh xa bọn họ mới là chân lý. Phạn Già La này thật sự quá đáng, vì không có tiền đền bù mà bịa đặt ra lời nói dối không đáng tin như vậy! Cậu ta muốn bán ân tình cho ông hay muốn hại gia đình ông không thuận hòa chứ?
Thấy Thẩm Hữu Toàn một mình buồn giận, tài xế của ông thông qua kính chiếu hậu quan sát, sau đó tựa hồ quan tâm hỏi: "Thẩm tiên sinh, vừa nãy ngài và Bạch tổng đàm phán không thành sao? Tôi thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm."
Thẩm Hữu Toàn vốn định phỉ nhổ vài câu, nhưng không biết vì sao lời nói của Phạn Già La cứ không ngừng vang vọng trong đầu ông--- không nên để lộ ra ngoài, bằng không tình thế sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng...
"Ừ, bọn họ muốn hòa giải riêng nhưng lại không muốn trả nhiều tiền, vì thế đàm phán không thành." Thẩm Hữu Toàn tùy ý nói.
Chuyện của Phạn Già La với KN tài xế cũng có biết, vì vậy gật đầu không hỏi thêm. Hắn vốn định đưa ông chủ tới công ty nhưng lại nghe đối phương bất ngờ nói: "Hôm nay tôi không đi làm, anh đưa tôi về nhà đi."
"Vâng Thẩm tiên sinh." Tài xế lập tức thay đổi phương hướng.
Một tiếng sau, Thẩm Hữu Toàn đầy bực bội về tới nhà, còn chưa tới gần phòng khách đã nghe thấy tiếng khóc thảm của con gái. Đứa bé này thân thể khỏe mạnh, tính tình bướng bỉnh, hở một chút là khóc, nháo loạn làm người ta đau đầu; không giống đứa con trai, nhã nhặn nhu thuận, có bị ủy khuất cũng không khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, tính cách quá nhu nhược. Hơn nữa con gái lớn lên giống Thẩm Hữu Toàn, trông rất bình thường, con trai thì giống mẹ, mặt nhỏ mắt to, rất đáng yêu.
So sánh hai đứa con, Thẩm Hữu Toàn đương nhiên sẽ nghiêng trái tim mình về phía con trai, huống chi trong suy nghĩ của ông, con trai vốn quý giá hơn con gái.
Ông đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy đứa con gái quỳ dưới đất khóc lớn, con trai được vợ ôm trong lòng, vành mắt hồng hồng, vẻ mặt ủy khuất. Bà nội cầm một con thỏ bông nhét vào lòng cháu trai, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Bảo ngoan, đừng để ý tới chị con, nó là tiểu bá vương, thấy cái gì tốt cũng muốn giành cả."
Cô bé oa oa kêu khóc: "Đó là đồ chơi của con mà, của em là bé gấu! Lúc mua mọi người đã nói là mỗi người một con, tại sao tất cả đều cho em trai?"
Vợ Thẩm Hữu Toàn tức giận quát: "Đừng có khóc nữa! Chỉ một món đồ chơi thôi mà, cho em chơi một chút thì sao? Sao con lại nhỏ mọn như vậy? Con làm chị mà không biết nhường em à?"
"Nhưng lần nào cũng là con nhường cả, đồ chơi của con bị em cướp hết rồi!" Cô bé đã khóc tới khàn cả giọng, thấy Thẩm Hữu Toàn đứng ở chỗ huyền quan liền vội vàng chạy tới ôm lấy chân ông, nghẹn ngào nói: "Ba ba, nói em trai trả lại thỏ con cho con đi. Ba ba, ba ba, con chỉ còn con thỏ này thôi, ba nói em trai trả lại cho con được không?"
Nếu là bình thường, Thẩm Hữu Toàn nhất định đã tham gia hàng ngũ trách mắng con bé, nhưng hôm nay không biết vì sao, nhìn gương mặt giống mình như đúc của con gái đang khóc tới sắp co giật, cổ họng ông lại nghẹn lại, không nói nên lời.
Lúc này Thẩm lão từ trên lầu hai đi xuống, hung ác nói: "Khóc khóc khóc, mày cả ngày chỉ biết khóc! Em trai mày vốn đã bị mày cướp hết chất dinh dưỡng nên mới suy yếu như vậy, mày còn không biết nhường cho nó, sao mày lại không hiểu chuyện như vậy? Mày nghe cho rõ, em mày mà sinh bệnh, phát sốt, nằm viện, thì chính là do mày làm hại, cả đời mày phải nợ nó!"
Thẩm Hữu Toàn lần đầu tiên cảm thấy lời nói của cha mình chói tai như vậy, ông nhịn không được hô lớn: "Ba à, đừng có nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ! Tiểu Bảo cùng Tiểu Niếp là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau, làm gì có đạo lý ai nợ ai!"
Thẩm lão hừ lạnh, chuyển sang ôm cháu trai, cười ha hả dỗ dành: "Cháu ngoan đừng khóc, ông sẽ mua xe đồ chơi cho con, bỏ cái thứ rách nát này đi."
Đứa bé lắc đầu, non nớt nói: "Con thích con thỏ con này cơ."
Thẩm lão lập tức sửa lời: "Rồi, vậy con thỏ này chính là của cháu ngoan, chị con thích khóc thì cứ để nó khóc, chúng ta không để ý tới nó."
Đứa bé liền nín khóc mỉm cười, cũng không ôm con thỏ con mà tùy ý xách một lỗ tai của nó, kéo lê nó dưới đất. Nó chỉ quen cướp đoạt mà thôi chứ không phải thật sự thích món đồ chơi lông xù này. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nó có thể dựa vào bản năng tranh giành lực chú ý cùng yêu thương của người nhà, tâm tính như vậy thật sự đáng sợ. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, trong thế giới của những đứa bé thì đây không phải trường hợp đặc biệt mà là hiện tượng phổ biến. Đứa nhỏ rất ngây thơ nhưng đồng thời cũng rất tàn nhẫn, sự tàn nhẫn ngây thơ này vẫn luôn làm nhóm người lớn run sợ.
Bình thường Thẩm Hữu Toàn sẽ không cẩn thận quan sát cách thức ở chung của hai đứa bé, hôm nay lại vô thức mà chú ý tất cả chi tiết nhỏ không quan trọng, cũng phân tích ý nghĩa của hiện tượng này. Nhìn đứa con gái đang khóc đang khóc đến khàn cả giọng mà ông đang ôm trong lòng, lại nhìn nụ cười vui sướng của con trai, trái tim đột nhiên nảy lên thình thịch. Ông cứ tưởng đứa con gái mới là bên mạnh, con trai là bên nhỏ yếu, nhưng xem ra cái mạnh của con gái chỉ là phô trương thanh thế, mà đứa con trai tuổi còn nhỏ đã biết cách lợi dụng sự nhỏ yếu của mình để tranh giành tài nguyên.
Sự trái ngược của hai đứa bé tựa hồ đã chứng thực ví dụ 'tu hú chiếm tổ chim khách' của Phạn Già La, làm ông cảm thấy cực kỳ khó chịu! Ông ôm con gái lên ghế sô pha, cũng ôm con trai tới, để hai đứa bé ngồi cạnh nhau, sau đó từng câu từng chữ dạy hai đứa phải chung sống hòa bình.
Mọi người vẫn chưa phát hiện hành động của ông hôm nay có gì dị thường, nhưng chỉ có chính ông biết, tuy miệng vẫn nói không ngừng nghỉ nhưng trong lòng lại đang điên cuồng nghĩ tới những chuyện khác. Ông cẩn thận so sánh tướng mạo hai đứa bé, cố hết sức tìm kiếm bằng chứng chứng minh chúng là con ruột của mình.
Con gái thì giống ông như khuôn đúc, mà con trai thì không giống nửa điểm. Thẩm Hữu Toàn da ngăm đen, da con trai lại rất trắng; Thẩm Hữu Toàn mắt một mí, con trai mắt hai mí; Thẩm Hữu Toàn mặt chữ Quốc [国vuông], con trai lại mặt tròn, giống mẹ; dáng dấp con trai trắng trẻo dễ thương, nhưng phần dễ thương này lại đi ngược lại gen của Thẩm gia.
Tiếng nói của Thẩm Hữu Toàn ngày càng khàn ngày càng khô khốc, không có cách nào tiếp tục giáo dục hai đứa nữa, bởi vì hạt giống hoài nghi đã nảy mầm trong lòng ông. Ông cố gắng an ủi chính mình--- sinh đôi tới từ hai người cha khác biệt, chuyện này quá hoang đường, tuyệt đối không thể tồn tại!
Nhưng trở lại phòng sách, âm thầm tìm hiểu vài bài luận văn uy tín, ông lại tiếp tục chìm đắm trong đau khổ và xoắn xuýt. Vì muốn thoát khỏi cảm xúc hành hạ này, ông lén lút lấy tóc của mình, con trai, con gái và cả vợ mình, không hề báo cho người nào tự mình đưa tới trung tâm giám định.
Nếu kết quả giám định chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, ông nhất định sẽ bắt Phạn Già La trả một cái giá thật lớn! Không ai có thể mang con ông ra đùa giỡn!
[end 49]
[50] Linh Môi - Đứa Bé Bị Xem Nhẹ
****
Hiện giờ kỹ thuật giám định DNA đã rất phát triển, bình thường chỉ cần ba ngày là có kết quả, nhưng nếu khách hàng nộp chi phí kiểm tra khẩn cấp thì sau ba tiếng sẽ có kết quả. Thẩm Hữu Toàn có thể từ một cậu sinh viên nghèo lăn lộn tới vị trí tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia Á Châu, tâm tình cứng cỏi không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Ông cũng sẽ cảm thấy đau khổ, xoắn xuýt, nghi ngờ, nhưng sẽ vì thế mà khiếp sợ, cũng không có chuyện do dự không dám đối mặt với báo cáo giám định. Ông lấy lý do tăng ca, nửa đêm một mình lái xe đi, giao số tóc thu thập được cho trung tâm, sau đó vẫn ngồi ở phòng khách chờ kết quả. Hai từ 'trốn tránh' tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong từ điển của cuộc đời ông.
Ba tiếng đã trôi qua, kết quả giám định vẫn chưa có, lại chờ thêm ba tiếng, trời đã sáng choang, báo cáo giám định mới ra lò được nhân viên nhẹ nhàng đặt trước mặt Thẩm Hữu toàn. Thông qua biểu tình, Thẩm Hữu Toàn không nhìn ra tin tức tốt hay xấu, nhưng ông không cần đối phương thông báo hay gợi ý, ông đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý. Cho dù thế nào, ông cũng sẽ tiếp thu.
Ông mở kẹp tư liệu, trực tiếp lướt qua những từ ngữ chuyên môn thâm sâu, nhìn vào phần kết quả, sau đó ánh mắt có chút tan rã trở nên chăm chú--- [Trải qua giám định, Thẩm Hữu Toàn cùng Thẩm Ngọc Linh có xác xuất quan hệ huyết thống 99.99%, cơ quan có thể khẳng định Thẩm Hữu Toàn là cha ruột Thẩm Ngọc Linh; Thẩm Hữu Toàn cùng Thẩm Ngọc Nhiêu có xác xuất quan hệ huyết thống 27.33%, cơ quan không đồng ý giả thuyết Thẩm Hữu Toàn là cha ruột Thẩm Ngọc Nhiêu.]
Sắc mặt âm trầm của Thẩm Hữu Toàn vì câu sau cùng mà triệt để đông cứng. Con gái là cốt nhục ruột thịt của ông, ông chưa từng hoài nghi, bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra được dáng dấp hai cha con giống nhau đến thế nào. Về phần con trai có phải hay không, Thẩm Hữu Toàn từng có suy đoán, nhưng lại bị một ý niệm đáng tin trong đầu trấn an--- nếu là sinh đôi thì khẳng định đều là con của ông, xác xuất một ổ nở ra hai loài bất đồng là bao nhiêu? 0.0001%, thậm chí còn ít hơn. Nếu là tỷ lệ 0.0001% thì sao nó lại rơi xuống đầu mình?
Ông vẫn luôn an ủi mình như vậy, cho đến khi cầm bảng giám định trong tay.
Có khả năng là đứa nhỏ đã được trao nhầm, con trai và vợ có khả năng cũng không có quan hệ ruột thịt. Xác xuất này cao hơn cùng mẹ khác cha. Thẩm Hữu Toàn nhanh chóng tìm ra được một lý do khác để khuyên nhủ chính mình, vì thế ông mở ra phần báo cáo giám định thứ hai, lại nhìn thấy hai kết quả giống nhau--- [cơ quan có thể khẳng định Chung Tuệ Lộ là mẹ ruột của Thẩm Ngọc Linh và Thẩm Ngọc Nhiêu.]
Tất cả lý do tự an ủi mình đều bị câu nói này đập thành lừa mình dối người, ông cố gắng duy trì chút mặt mũi cuối cùng, khó khăn hỏi: "Kết quả giám định của các người chuẩn xác không?"
Nhân viên công tác cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp đặc biệt như vậy nên cũng không rời đi mà đợi ở bên cạnh, chủ yếu là muốn giải thích tường tận cho khách hàng: "Thẩm tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi là cơ quan hàng đầu trong nước về phương diện giám định DNA, ngay cả cơ quan pháp kiểm cũng có quan hệ hợp tác với bên chúng tôi, vì vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm. Bởi vì tình huống của ngài tương đối đặc biệt nên chúng tôi lại càng không dám xem thường, sau khi có kết quả lần đầu đã tiếp tục làm lại lần nữa càng cặn kẽ hơn, lúc này mới đưa báo cáo cuối cùng tới cho ngài. Ngài xem, vốn là ba tiếng đã có kết quả nhưng chúng tôi đã kiểm tra tới sáu tiếng cũng vì cam đoan quyền lợi của ngài. Tình huống của ngài kỳ thực cũng từng phát sinh ở nhiều nơi trên thế giới, chúng tôi đã thu thập một ít luận văn cùng bài viết liên quan giúp ngài, ngài có thể xem qua."
Nhân viên vừa đưa qua một xấp tài liệu vừa chỉ đồng hồ trên tường, từ ba giờ sáng kéo dài tới chín giờ, quả thật đã qua sáu tiếng. Thì ra chờ đợi là dài dằng dặc như vậy, cũng thống khổ như vậy.
Thẩm Hữu Toàn khép lại báo cáo giám định, từ chối số tài liệu có thể hủy diệt tâm trí con người kia, cắn răng nói cám ơn với nhân viên công tác. Ông không biết mình làm sao bình ổn tâm tình, lại làm sao lái xe trên đường, khi ông rốt cuộc hoàn hồn lại thì phát hiện mình đang đứng ngoài cổng nhà trẻ Anh Tài, hai bảo vệ đang định đi tới hỏi ông tới có chuyện gì.
Ông có chút mờ mịt luống cuống chạy ra, sau đó dừng lại thật lâu ở khúc quanh. Cuối cùng kiềm chế không được khát vọng trong nội tâm đi tới cổng sau nhà trẻ, nơi đó có một khoảng tường được vây bằng lưới sắt, thông qua đó ông có thể nhìn thấy tình cảnh đám nhỏ đang vui đùa trên sân. Có thể con của ông cũng có mặt trong đó, có thể để ông từ xa xa nhìn một chút.
Bên ngoài hàng rào có vài cụ già, bọn họ đang híp mắt nhìn hành động của bọn hỏ, tựa hồ vì thế mà bị lây nhiễm chút phấn chấn cùng sức sống. Thẩm Hữu Toàn cũng gia nhập, ánh mắt nhìn về phía sân chơi đột nhiên chăm chú hẳn, bởi vì con ông cũng ở đó.
Thẩm Ngọc Linh ở nhà trẻ cũng tràn đầy sức sống như vậy, đang cầm một cái thùng nhỏ và một cái xẻng nhỏ xây lâu đài cát. Nhân duyên của cô bé tựa hồ rất tốt, có tất nhiều người bạn nhỏ vây quanh, ba chân bốn cẳng đóng góp xây dựng lâu đài. Đám nhỏ cười hi hi ha ha, bàn tay nhỏ, đôi chân nhỏ cùng gương mặt nhỏ nhắn đều dính đầy hạt cát vàng, dáng vẻ thực xốc xếch nhưng lại tràn đầy vui vẻ.
Thẩm Hữu Toàn không ngừng mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn qua bên cạnh thì nụ cười chợt biến mất. Ông nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu, đứa bé mà bây giờ ông không biết nên đối mặt thế nào. Đứa bé ăn mặc tây trang tinh xảo đứng bên rìa bãi cát, nhíu mày chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Linh.
Đứa bé gọi vài tiếng, Thẩm Ngọc Linh đang chơi rất vui nên không để ý. Thẩm Ngọc Nhiêu lại gọi vài tiếng, thấy Thẩm Ngọc Linh ngay cả đầu cũng không quay lại liền tức giận đùng đùng đi tới, giơ chân đạp nát tòa lâu đài mà đám nhỏ khó khăn lắm mới xây dựng thành hình.
Thẩm Ngọc Linh trợn tròn mắt, qua một lúc lâu sau mới gào khóc. Cô bé vừa khóc, những người bạn nhỏ vây xung quanh cũng khóc theo, thanh thế rất lớn.
Giáo viên nhà trẻ lập tức chú ý tới động tĩnh bên này, mà Thẩm Ngọc Nhiêu lại không hề hoảng hốt, bốc một nắm cát hất vào đầu Thẩm Ngọc Linh, làm cô bé tức giận kéo áo mình, sau đó bắt đầu đỏ vành mắt.
Từ nhỏ thân thể Thẩm Ngọc Nhiêu đã rất yếu, khóc cũng không phát ra âm thanh lớn, chỉ có hốc mắt ầng ật nước, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch lóe sáng ánh sáng cầu cứu. Cổ áo bị Thẩm Ngọc Linh nắm chặt siết đỏ cổ Thẩm Ngọc Nhiêu, đôi môi tái nhợt mím chặt, giống như bị ủy khuất mà không dám nói.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này, lại so với hành vi tiểu bá vương của Thẩm Ngọc Linh, trái tim giáo viên nhà trẻ liền lệch hẳn sang một bên, huống chi ông bà, ba mẹ của cặp sinh đôi Thẩm gia sớm đã có nói tính tình đứa con gái bướng bỉnh, con trai yếu đuối, nhờ giáo viên chú ý nhiều một chút.
Giáo viên vội vàng đẩy tay Thẩm Ngọc Linh, ôm Thẩm Ngọc Nhiêu vào lòng dỗ dành.
Thẩm Ngọc Linh vừa khóc vừa lên án: "Cô giáo, là nó giẫm nát lâu đài của bọn con! Nó không ngoan!"
Rất nhiều bạn nhỏ dậm chân ủng hộ Thẩm Ngọc Linh, còn nhao nhao nói Thẩm Ngọc Nhiêu đã làm chuyện xấu. Nhưng Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ cần mếu máo non nớt lại ủy khuất nói một câu 'con không cố ý' đã có thể hóa giải hết thảy lên án thành hư không.
Khóc lớn tiếng không bằng khóc đẹp, điều này chỉ có người trưởng thành mới ngộ ra được, nhưng đứa bé Thẩm Ngọc Nhiêu này tựa hồ trời sinh đã hiểu.
Giáo viên ôm Thẩm Ngọc Nhiêu vào lòng, lại đẩy Thẩm Ngọc Linh ra ngoài, cứng rắn bắt cô bé phải đứng thẳng, cũng nghiêm khắc phê bình.
Thẩm Hữu Toàn dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn một màn này, trái tim như bị giày vò trong chảo dầu. Cảnh tượng này quen thuộc như thế nào, nó đã trải qua hằng hà vô số lần, vô luận là ở nhà hay ở trường, con gái ông vẫn luôn là bên bị la mắng. Thì ra mỗi phút mỗi giây con bé đều phải đối mặt với sự bất công như vậy.
Ủy khuất của con bé không ai vỗ về, khiếu nại của con bé không ai nghe. Bị người lớn lạnh nhạt, xa cách, bắt đứng ở một góc tối tăm an tĩnh, con bé chỉ có thể lớn tiếng gào khóc. Con bé không biết có ai nghe thấy tiếng khóc của mình hay không, nhưng con bé biết--- nếu không khóc, có lẽ ngay cả tư cách bị nhìn thấy con bé cũng sẽ không có.
Đó là con của ông a! Là máu thịt của ông! Vì sao ông nhìn thấy cũng không nghe thấy con bé? Nếu không nhờ Phạn Già La nhắc nhở, nếu không có phần báo cáo giám định kia, con bé còn phải chịu bất công như vậy bao lâu nữa đây?
Bởi vì dùng sức quá mức mà Thẩm Hữu Toàn nghiến răng tới rịn cả máu. Những thứ nón xanh, ngoại tình, tình nhân, phản bội gì đó đều bị ông quên sạch, những vấn đề đó căn bản không đáng để so sánh với con gái ông. Trái tim của ông lúc này đau đớn như bị bỏng, như bị đập nát, ông chưa bao giờ cẩn thận nhìn con gái mình, mà lần này vừa nhìn một cái suýt chút nữa đã làm trái tim vỡ vụn.
Ông chật vật vuốt mặt, sau đó đi nhanh tới cổng chính, ông muốn đón con gái mình ra, ủy khuất như vậy ngay cả người đứng xem như ông cũng không chịu nổi, huống chi là một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi.
Giáo viên nhà trẻ nhiều lần xác nhận: "Ngài tới đón Thẩm Ngọc Linh? Chỉ một mình Thẩm Ngọc Linh?"
"Đúng vậy, tôi chỉ đón Thẩm Ngọc Linh." Thẩm Hữu Toàn mặt không biến sắc gật đầu.
"Vậy ngài chờ ở đây một chút." Giáo viên nhanh chóng nắm bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngọc Linh dắt bé ra, bé vừa mới khóc một hồi nên mũi đỏ bừng, mắt hơi sưng, cát trên đầu vẫn chưa phủi sạch, cả người có chút ỉu xìu. Thấy ba ba thì cô bé lập tức cao hứng, giống như con chim nhỏ vui mừng tung tăng nhào qua.
Bị cánh tay nhỏ bé của con gái ôm cổ, còn ngọt ngào gọi ba ba, đây vốn là tình cảnh rất bình thường nhưng trong lòng Thẩm Hữu Toàn lại vô cùng đau đớn. Nếu không phải muốn giữ hình tượng nghiêm cẩn, ông suýt chút nữa đã rơi lệ trước mặt giáo viên.
"Tiểu Niếp, Tiểu Niếp của ba ba hôm nay ở trường có ngoan không?" Thẩm Hữu Toàn khàn khàn hỏi.
Đây vốn là một câu hỏi khách sáo lại làm Thẩm Ngọc Linh khẩn trương vùi đầu vào cổ ông, không dám nhúc nhịch. Đây là một loại lẩn lánh, cũng là một loại phòng vệ, một ngày rồi lại một ngày bị trách mắng cùng xem nhẹ, cô bé đã không còn tín nhiệm cùng chờ mong với cha mẹ mình nữa rồi.
Hô hấp Thẩm Hữu Toàn hơi nghẹn lại, đang chuẩn bị an ủi con gái thì nghe giáo viên nói: "Hôm nay Thẩm Ngọc Linh lại bắt nạt Thẩm Ngọc Nhiêu, hai chị em ở chung rất không hòa hợp, lúc ở nhà Thẩm tiên sinh cũng nên chú ý một chút, nghĩ cách giáo dục bọn nhỏ, tính tình của Thẩm Ngọc Linh có hơi lệch lạc."
Thẩm Ngọc Linh đột nhiên ôm chặt cổ ba ba, vùi mặt càng sâu hơn. Cô bé đang sợ.
Thẩm Hữu Toàn vừa vỗ nhẹ lưng con gái an ủi vừa miễn cưỡng lộ ra nụ cười, vuốt càm nói: "Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng cô La, ngoại trừ khen ngợi thì cô không nên bình phẩm biểu hiện ở trường ngay trước mặt bọn nhỏ như vậy, cô nói riêng với tôi được không? Cô là người làm giáo dục, cô nên biết đứa nhỏ cũng có lòng tự trọng."
Bởi vì Thẩm gia trước giờ vẫn luôn coi trọng Thẩm Ngọc Nhiêu hơn nên cô giáo La cũng đã quen không để ý tới cảm nhận của Thẩm Ngọc Linh. Gò má của cô giáo hơi ửng đỏ, vội vàng xin lỗi.
Thẩm Hữu Toàn tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu, bởi vì ông biết rõ, xét theo một ý nghĩa nào đó, thái độ của giáo viên có thể phản ánh được thái độ của gia trưởng. Nếu gia trưởng đối xử với đứa nhỏ đủ yêu thương, giáo viên tự nhiên sẽ đối đãi cẩn thận; nếu gia trưởng thờ ơ, giáo viên cũng sẽ thờ ơ, việc gì cần phải phí công phí sức chú ý chăm sóc? Dù sao thứ bé này cũng không được ai quan tâm, cứ để nó biến mất khỏi đám đông đi.
Thẩm Hữu Toàn nhìn con gái ở trong lòng, trái tim đau đớn khó tả. Con của ông khóc lớn tiếng như vậy nhưng không có ai nghe thấy, là lỗi của ai?
[end 50]
[51] Linh Môi - Bắt Cóc
****
Thẩm Hữu Toàn không còn tâm sức đâu mà nghĩ xem cha ruột Thẩm Ngọc Nhiêu là ai, sao vợ lại phản bội mình, những chuyện xấu này tra lúc nào cũng được, nhưng chuyện của con gái thì đã rất khẩn cấp. Ông đã coi nhẹ con bé quá lâu rồi, cũng thua thiệt con bé quá nhiều rồi, áy náy cùng hối hận nghiền ép ông tới thở không nổi.
Thẩm Ngọc Linh ngoan ngoãn ngồi trong lòng ba ba, ngẩng đầu hỏi: "Không đón em trai ạ?"
"Không đón." Thẩm Hữu Toàn đảo vô lăng, điều khiển xe chạy ra ngoài.
Thẩm Ngọc Linh cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ là có chút lo lắng bất an: "Nhưng nếu không đón em trai, về nhà ông bà và mẹ sẽ tức giận, sẽ mắng đó."
Trái tim Thẩm Hữu Toàn đau đớn, vội vàng an ủi: "Sẽ không, có ba ba ở đây, không ai dám chửi đâu."
Thẩm Ngọc Linh mím mím cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên không quá tin tưởng với lời cam đoan của ba ba, nhưng rất nhanh đã cao hứng trở lại, bởi vì đây là lần đầu tiên bé được ở riêng với ba ba, lại còn gần gũi như vậy. Hai cha con dạo một vòng thành phố, tìm một trung tâm mua sắm kết hợp với khu vui chơi giải trí.
Thẩm Hữu Toàn vốn định dẫn con gái lên khu vui chơi giải trí trên tầng cao nhất, lúc đi ngang qua tiệm bán quần áo trẻ em thì bị chiếc váy xinh đẹp bên trong hấp dẫn ánh mắt. Ông ôm con gái vào trong, để nhân viên hỗ trợ phối hợp vài bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày. Nhân viên quan sát hai cha con, cười nói: "Dáng dấp hai cha con giống thật ấy, cứ như là một khuôn khắc ra vậy. Lần đầu tiên tôi thấy cha và con gái có dáng dấp giống đến vậy."
Vuốt ve chỏm tóc ghim trên đầu con gái, ông mỉm cười chua xót. Tóc của con bé cũng giống ông, vừa thô lại cứng, nghe nói người có tóc như vậy tình tình rất cố chấp, miệng còn ngốc, không giỏi ăn nói, rất khó lăn lộn trong xã hội. Vài năm trước ông cũng vì thế mà phải chịu rất nhiều thua thiệt, nhưng không ngờ con gái cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Nếu ông vẫn chưa phát hiện chân tướng, cứ vậy tùy ý để con gái lớn lên trong sự xem nhẹ của bọn họ cùng Thẩm Ngọc Nhiêu cướp đoạt mọi thứ như vậy, con bé sẽ biến thành bộ dáng gì?
Nghĩ một chút, Thẩm Hữu Toàn không khỏi nghĩ tới bộ phim phóng sự mà ông đã xem trong lúc chờ kết quả. Một con chim cắt chân đỏ bỏ trứng của mình vào ổ chim khách, kích cỡ, màu sắc của hai loại trứng hoàn toàn khác biệt, nhưng con chim khách kia lại không nhìn thấy. Nó cực nhọc ấp trứng của chim cắt, nhưng con con chim non ngay cả lông cũng chưa mọc sau khi ăn no nê chán chê, chuyện đầu tiên mà nó làm không phải kêu to cám ơn mà là đẩy trứng chim khách rơi khỏi ổ, nát bét.
Đương nhiên, cũng có chim non chim khách may mắn được ấp nở cùng lúc với chim cắt, nhưng vô luận là hình thể hay sức mạnh đều không thể so sánh với chim cắt, vì thế một lần nữa bị con chim cắt non cao lớn hơn đùn đẩy ngã chết khỏi tổ. Mà chim khách cái gì cũng không biết, ngày ngày vẫn ngậm côn trùng tới nuôi sống kẻ cướp này, cho dù kẻ cướp này chậm rãi trưởng thành con to bự hơn nó. Nó không biết con ruột của mình sớm đã bị bóp chết, cũng không biết tất cả tài nguyên mình khổ cực tìm được đều bị cướp đoạt...
Lúc chim khách non bị chim cắt non đẩy ra khỏi tổ, Thẩm Hữu Toàn sợ tới túa mồ hôi lạnh. Vào giờ phút ấy, ông rốt cuộc hiểu được phía sau câu nói 'tu hú chiếm tổ chim khách' là thảm kịch độc ác cỡ nào. Mà thảm kịch tương tự đang diễn ra trong gia đình ông, ông cùng con chim khách chăm chỉ ngậm côn trùng tới nuôi nấng con chim cắt chân đỏ cướp bóc kia có gì khác biệt? Ông thậm chí còn ngu xuẩn hơn nó, càng đáng buồn hơn nó, vì chim khách không có linh trí, nó không phát hiện dị thường, mà ông rõ ràng nhìn thấy, cũng nghe thấy nhưng lại vô cảm không nhận ra.
Ông vứt con ruột của mình qua một bên, để con bé lớn lên trong một góc u ám, lại nâng niu con trai người khác thành vương tử. Sau khi lớn lên, có khả năng ông sẽ dùng chút đồ cưới nhỏ nhặt không đáng kể xua đuổi đứa con gái đi, để lại toàn bộ cho Thẩm Ngọc Nhiêu...
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Hữu Toàn không ngừng phát lạnh, sau đó vành mắt đỏ bừng gục đầu, hổ thẹn hôn đỉnh đầu con gái. Thẩm Ngọc Linh ngẩng đầu, ngây thơ nhìn ông.
Hai cha con mua một bộ quần áo gia đình thay ra, sau đó cùng dạo một cửa hàng đồ chơi. Thẩm Hữu Toàn chỉ kệ hàng chất đầy đồ chơi hỏi: "Con thích cái này không? Cái kia có muốn không? Chỉ cần con thích, ba sẽ mua hết cho con."
Thẩm Ngọc Linh nhăn nhó lắc đầu, cái miệng nhỏ mím chặt, không dám có ý kiến.
Thẳng đến khi Thẩm Hữu Toàn chỉ búp bê Barbie thì ánh mắt cô bé liền sáng ngời, sau đó lập tức ảm đạm, khổ sở nói: "Ba ba, em trai không thích đồ chơi này, ba đừng mua."
Hô hấp Thẩm Hữu Toàn cứng lại, ngồi quỳ xuống đối mặt với con gái, ôn nhu hỏi: "Vì sao em trai không thích thì không thể mua? Mua đồ chơi cho con, không phải nên quan tâm con có thích không à?"
Thẩm Ngọc Linh lắc đầu, âm thanh lại càng nhỏ hơn: "Em trai sẽ vặn gãy đầu với tay của nó, em trai không thích búp bê Barbie." Cô bé còn nhỏ, không biết nên làm sao biểu đạt cảm thụ của mình, chỉ có thể dùng từ ngữ thiếu thốn miêu tả sự thật mà mình nhìn thấy, nhưng từ đó Thẩm Hữu Toàn có thể nhìn ra bản chất ẩn giấu.
Vì sao con gái ông lại không dám mua đồ chơi? Bởi vì ông chỉ dẫn một mình con bé tới mua mà không hỏi qua ý em trai, mà trong nhà, ý muốn của em trai mới là quan trọng nhất, con bé chỉ là kèm theo mà thôi; rõ ràng con bé rất thích búp bê Barbie nhưng vì sao lại cự tuyệt? Bởi vì em trai không thích búp bê Barbie nên nó sẽ phá hỏng đi, con bé không muốn búp bê bị chịu tội, vì vậy tình nguyện không mua.
Món đồ chơi mà mình không thích, Thẩm Ngọc Nhiêu cũng không muốn để con gái ông chơi; món đồ chơi mà mình thích, Thẩm Ngọc Nhiêu lại càng không để con gái ông chơi. Nó vẫn luôn cướp lấy, cướp, rồi lại cướp, mà con gái ông vẫn luôn phải nhường nhịn, nhường, rồi lại nhường, cho nên hình thức ở chung này được gia đình trợ giúp biến thành một loại thói quen, thậm chí là quy luật.
Nhìn gương mặt rõ ràng rất thích nhưng lại cố nhịn đau từ chối của con gái, trái tim Thẩm Hữu Toàn cũng xoắn lại thành một đoàn. Ông cảm thấy đầu mình đau nhức, không khí hít vào xoang mũi đều hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm nát nội tạng của ông.
Ông dùng sức ôm con gái vào lòng, gần như nghẹn ngào nói: "Mua, chỉ cần là thứ Niếp Niếp thích, ba ba sẽ mua cho con! Không cần để ý Thẩm Ngọc Nhiêu có thích hay không, nếu con thích thì đó là của con, không ai cướp đi được!"
"Thật không ba ba?" Thẩm Ngọc Linh cẩn thận hỏi, mà phản ứng dè dặt của cô bé lại làm thần kinh Thẩm Hữu Toàn đau đớn. Sao ông có thể để con gái trở nên nhút nhát như vậy ở trước mắt mình chứ? Ông xứng làm một người cha sao?
Cùng ngày, Thẩm Hữu Toàn cơ hồ mua hết cả nửa cửa hàng đồ chơi, còn cùng con gái quậy tưng bừng ở khu vui chơi. Ông kỳ thực cũng không có nhiều thời gian làm bạn với các con, cũng không cảm thấy hành động đó của mình là không đúng. Nhưng lúc này, nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ không gì sánh bằng của con gái, ông cảm thấy lồng ngực mình nóng hổi. Con bé là con của ông, máu thịt của ông, gương mặt giống ông như đúc, tính cách cũng quật cường như ông. Ông có thể bảo hộ con bé lớn lên, vì con bé mà vượt qua mọi chông gai, trên thế giới này còn điều gì càng tuyệt vời hơn, càng có ý nghĩa hơn sao?
Đau xót vì bị phản bội cùng phẫn nộ đã hoàn toàn biến mất trong lúm đồng tiền của con gái, Thẩm Hữu Toàn đã hoàn toàn bình ổn tâm tình, lúc này mới chuẩn bị mang con cái về nhà. Hai cha con vừa đi vừa cầm một que kem, đúng lúc này di động đổ chuông, vừa nghe máy thì Chung Tuệ Lộ, cũng chính là vợ của Thẩm Hữu Toàn lo lắng hỏi: "Có phải Linh Linh đang ở cùng anh không?"
"Đúng vậy." Giọng của Thẩm Hữu Toàn không giống với bình thường.
Lúc này Chung Tuệ Lộ đột nhiên bật khóc: "Sao anh lại đột nhiên muốn tới đón con, lại còn không gọi điện báo cho em biết! Anh đón thì đón đi, sao chỉ đón Linh Linh mà không đón Nhiêu Nhiêu, anh có biết không, Nhiêu Nhiêu đã bị người ta mang đi mất rồi!"
"Em nói cái gì?" Sắc mặt Thẩm Hữu Toàn biến đổi.
"Nhiêu Nhiêu bị bắt cóc rồi! Một người phụ nữ giả làm trợ lý của em đón Nhiêu Nhiêu đi!" Chung Tuệ Lộ liên tục hối thúc: "Bây giờ anh đang ở đâu, anh mau về đi, về ngay đi! Em sợ Nhiêu Nhiêu gặp chuyện không may!"
"Anh về ngay!" Thẩm Hữu Toàn vứt que kem vào thùng rác, ẵm con gái rời đi. Một đường phóng như bay trở về nhà, tâm tình không ngừng biến đổi, một chốc thì may mắn mình đã đón con gái đi, không để con bé gặp nguy hiểm; một chốc lại lo lắng cho an toàn của Thẩm Ngọc Nhiêu. Tuy Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con của ông nhưng dù sao ông cũng nuôi dưỡng năm năm, tình yêu thương cùng sự quan tâm đều là thật, không phải muốn cắt là cắt ngay được.
Trong lòng ông có hận, có oán, có phẫn nộ, nhưng những cảm xúc tiêu cực đó đều tới từ sự phản bội của Chung Tuệ Lộ, lý trí nói cho ông biết, ông không thể dùng một đứa bé vô tội để phát tiết. Đương nhiên, từ nay về sau ông cũng không thể tiếp tục xem đứa bé này là con của mình mà yêu thương, nhất là khi nó còn là một kẻ cướp đoạt trời sinh như vậy.
Ông ôm con gái vội vàng đi vào nhà, còn chưa kịp hỏi rõ ngọn nguồn đã bị cha mình lao tới chất vấn: "Sao vây giờ anh mới về! Nhiêu Nhiêu bị người ta mang đi rồi anh có biết không? Sao anh lại đi đón Thẩm Ngọc Linh mà không đón cả Nhiêu Nhiêu? Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Ba Thẩm còn chưa dứt lời, một số lạ đã gọi tới cho Thẩm Hữu Toàn, nói rằng bây giờ Thẩm Ngọc Nhiêu đang ở trong tay bọn họ, không chuẩn bị đủ năm mươi triệu NDT thì Thẩm gia cứ chuẩn bị một chiếc quan tài mà nhặt xác đứa nhỏ, nếu dám báo cảnh sát, bọn chúng sẽ lập tức giết con tin.
Thẩm Hữu Toàn thường đối mặt với cục diện lớn, đầu óc vẫn còn rất thanh tỉnh, vội vàng giao con gái cho bảo mẫu dẫn lên lầu, sau đó kiên trì đàm phán với bọn cướp.
"Con trai tôi thật sự đang ở trong tay mấy người? Để tôi nói chuyện với nó, bằng không tôi sẽ không tin!" Thẩm Hữu Toàn ấn loa ngoài, tiếng khóc yếu ớt của Thẩm Ngọc Nhiêu lập tức truyền tới.
Thẩm Hữu Toàn vẫn còn có thể bảo trì lý trí, nhưng ba Thẩm, mẹ Thẩm cùng Chung Tuệ Lộ lại suýt chút nữa ngất xỉu.
Thủ đoạn phản điều tra của tên bắt cóc rất mạnh, chỉ nói mục đích của mình liền cúp điện thoại, Thẩm Hữu Toàn lập tức gọi lại nhưng phát hiện điện thoại đối phương đã tắt máy.
Mẹ Thẩm khàn giọng kêu khóc: "Nhiêu Nhiêu bị bắt cóc? Nó thật sự bị bắt cóc? Ông trời ơi, vì sao lại bắt Nhiêu Nhiêu của nhà tôi đi chứ! Thẩm Hữu Toàn, sao anh lại không đón Nhiêu Nhiêu, đi đón cái thứ lỗ vốn Thẩm Ngọc Linh kia làm gì? Anh rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Anh có nghe thấy tiếng khóc của Nhiêu Nhiêu không hả? Nó rất sợ, nó còn có bệnh đó! Đám người đó có trói nó, đánh nó, mắng nó, có cho nó ăn cơm không? Nó có thể chờ tới lúc chúng ta cứu nó không? Ông trời ơi, nhà tôi có hai đứa nhỏ sao ông không để chúng bắt đứa kia đi? Tôi tình nguyện người bị bắt đi là Thẩm Ngọc Linh chứ không phải là Nhiêu Nhiêu của tôi a! Chỉ một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi thì Nhiêu Nhiêu nhà tôi đã có thể tránh được một kiếp rồi, ông trời mù rồi sao, ông phù hộ sai người rồi! Thẩm Hữu Toàn, anh mau đi xoay tiền cho tôi, đi mau đi!"
Thẩm Hữu Toàn vốn còn đang lo lắng cho Thẩm Ngọc Nhiêu, nghe mẹ mình nói ra những lời như vậy thì lửa giận dâng lên ngùn ngụt. Cái gì gọi là đem con gái của ông đổi với Thẩm Ngọc Nhiêu? Cái gì gọi là ông trời phù hộ sai người? Trong lòng mẹ ông, con gái ông có bị dằn vặt thế nào cũng được, thậm chí có vì thế mà bỏ mạng cũng không sao, mà Thẩm Ngọc Nhiêu thì không thể chịu chút xíu ủy khuất nào? Tâm tư này ác độc cỡ nào, quan niệm này hoang đường cỡ nào chứ? Trái tim của bọn họ sao lại sai lệch đến như vậy?
Vào giờ phút này, sự thương hại và lo lắng cho sự sống còn của Thẩm Ngọc Nhiêu đã bị lửa giận cháy sạch. Ông từ một người tay trắng leo tới địa vì cao như thế này, không chỉ dựa vào năng lực cùng tài hoa mà còn nhờ vào sự tàn nhẫn cùng mềm dẻo. Ông vốn đã không tình nguyện dùng năm mươi triệu để cứu một đứa con hoang, nghe mẹ mình đòi mạng đổi mạng thì chỉ hận Thẩm Ngọc Nhiêu đừng sinh ra trên đời!
Tu hú chiếm tổ chim khách, tiên đoán của Phạn Già La quả nhiên không sai, nếu không còn tiếp tục để mặc, sớm muộn gì cũng có ngày cha mẹ ông sẽ giống như con chim khách vô tri vô giác kia, dung túng, thậm chí là trợ giúp cho một kẻ cướp cướp đi hết thảy mọi thứ của con gái ông!
[end 51]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro