Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[4.5.6] Linh Môi

[4] Linh Môi - Tử Vong Chỉ Là Bắt Đầu

***

Kinh thị* rất lớn, Phạn Già La chạy ở bên ngoài suốt một ngày cũng chỉ dạo được một phần nhỏ. Thành phố này hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ của cậu, khắp nơi là nhà cao tầng san sát, có cao ốc được tạo hình đặc biệt, có cao ốc cao vài trăm mét, có cao ốc dán mặt kinh thủy tinh sáng đến mức có thể soi gương, tất cả bị ánh ráng chiều nhuộm thành màu vàng hoặc màu đỏ, nguy nga rực rỡ như tiên cảnh. [*thủ đô Bắc Kinh]

Phạn Già La lái xe tới một công viên, leo lên ngọn núi cao nhất ở nơi này, lẳng lặng ngắm nhìn thành phố này, lại lẳng lặng chờ đợi ánh tà dương chiếu rọi khắp nơi bị bóng đêm thay thế, vì sao lấp lánh xuất hiện, cậu chớp chớp ánh mắt khô khốc, lúc này mới thỏa mãn quay trở lại căn hộ.

Trong nhà rỗng tuếch, ngay cả chai nước cũng không có, mà Phạn Già La sớm đã bị đóng băng toàn bộ tài sản của nguyên chủ, chỉ chừa lại mỗi căn hộ này. Nói cách khác, hiện giờ Phạn Già La đã biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi không có đồng nào trong túi, nếu không có người cứu giúp thì chắc chắn sẽ bị chết đói. Đương nhiên, cậu còn phải đối mặt với chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cùng một khoản bồi thường, sau này đi con đường nào, lại dựa vào cái gì để sinh sống, này thật sự là một vấn đề khó khăn không hề nhỏ.

Phạn Già La mở tủ lạnh ra nhìn một chút, lại đưa tay vào trong thử nhiệt độ, cặp mắt sáng lấp lánh tiết lộ nội tâm tràn đầy hiếu kỳ của cậu. Trước giờ cậu chưa từng thấy qua thứ này, nói chính xác hơn là thời đại này cùng hết thảy mọi thứ trong thành phố này đều là những thể nghiệm mà trước giờ cậu chưa từng trải qua, cũng khó tưởng tượng.

Cậu nghiên cứu chiếc tủ lạnh cửa đôi này một chút, lại cầm sạn nạo lớp tuyết trong tủ lạnh, sau khi triệt để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới lấy khuôn nhựa làm đá ra, bắt đầu chế tạo đá, sau đó lười biếng vùi mình trên sô pha xem vài bộ phim, tới gần nửa đêm thì lấy đá đã làm xong đổ vào trong thùng, xách tới phòng tắm. Cậu cởi quần áo, đi tới gương quan sát phần lưng của mình, nơi đó phủ kín vết bầm, là vì Tôn Ảnh ép cậu đập vào mặt tường, vết bầm có màu tím đậm làm người ta lo lắng đang không ngừng lan rộng ra.

Bị thương thành như vậy thì đau đớn là khó tránh, Phạn Già La đưa tay ấn ấn sau lưng, vẻ mặt vẫn thực bình thản, giống như không hề có cảm giác. Phần da bị cậu ấn không lập tức đàn hồi trở lại mà ngược lại bị lõm xuống một khối nhỏ, điều này rõ ràng không hề bình thường.

Phạn Già La nhìn chằm chằm phần lõm xuống, ánh mắt tối đen, vẻ mặt khó đoán, qua một hồi lâu mới mở nước lạnh đầy bồn tắm, đổ đá trong thùng vào. Nhiệt độ của nước hòa với đá là không độ, người bình thường chỉ sợ sẽ lạnh tới hét chói tai, thế nhưng Phạn Già La lại yên lặng nằm ở đáy nước, chìm vào ngủ say.

Chính là giống như lời cậu đã nói, này không phải thân thể mà chỉ là một cái lọ. Quá khứ, lúc cái lọ này gần như sắp tan vỡ thì vẫn luôn có cô hồn dã quỷ bị nó cắn nuốt để duy trì sinh trưởng bình thường. Nhưng bây giờ cơ chế vận hành của nó đã mất đi hiệu lực, nếu không tìm được phương pháp giải quyết thì sớm muộn gì cũng nát bét thành một đống xương trắng.

Đáng thương cho Phạn Già La nguyên bản cuồng ngạo cả một đời nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới nhân cách phụ của hắn sao lại không giống với nhân cách phụ của người mắc bệnh đa nhân cách bình thường, vì sao lại không sinh ra vì nhân cách chính cần được bảo vệ hay trốn tránh, ngược lại chúng tự dưng xuất hiện lại tự dưng mất đi mà không có lời giải thích.

Hai mươi năm qua, vô số 'nhân cách phụ' bị cái lọ này cắn nuốt, có lẽ những nhân cách phụ kia đã đúng lúc bổ sung nên Phạn Già La nguyên bản không hề phác giác ra điềm dị thường. Vì vậy thân thể này cứ thong thả sinh trưởng, cuối cùng biến thành bộ dáng hiện tại.

Dòng nước lạnh thấu xương đóng băng xương khớp cùng huyết dịch của thân thể này lại, may mắn chính là vết bầm tím sậm đáng sợ kia cũng suy giảm tốc độ khuếch tán.

...

Phạn Già La chìm vào ngủ say, trong lúc này trên mạng đang nổi lên rất nhiều sóng gió. Đầu tiên là có bạn trên mạng cắt nối biên tập lại tất cả các video hoạt động giải trí mà nhóm STARS từng tham gia, trong hình, Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh rất chăm sóc Phạn Già La, còn khuyên nhủ cậu phải khiêm tốn một chút, phải biết xử sự đúng cách.

Trong phần phỏng vấn, Cao Nhất Trạch lộ ra biểu tình cưng chiều nói: "Lúc đi ra ngoài, người tôi không yên tâm nhất chính là Già La, cậu ấy có chút trẻ con, không biết lúc nào mới trưởng thành được. Nhóm của chúng tôi có thể tồn tại lâu dài hay không không phải dựa vào đội trưởng tôi đây, mà chính là Già La! Cậu ấy thật sự xứng đáng là hạt nhân trung tâm của nhóm chúng tôi."

Tôn Ảnh cũng từng biểu lộ trong một lần biểu diễn: Phạn Già La vẫn luôn nóng nảy cáu kỉnh nhưng cũng rất ngay thẳng, rất đáng yêu.

"Tôi sẽ chỉ dẫn cậu ấy thật tốt, đây là trách nhiệm của người làm anh. Ba người chúng tôi sẽ cùng phấn đấu tốt hơn nữa." Tôn Ảnh kiên định nói xong, sau đó bật cười đầy cởi mở.

Nói chung, hình ảnh ba người vui vẻ hài hòa ở chung với nhau rất cảm động, hơn nữa Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh không chỉ bảo vệ Phạn Già La mà còn hướng dẫn cậu rất nhiều. Nhưng bản tính của Phạn Già La sớm đã hỏng bét, cố gắng của bọn họ tự nhiên trở thành công dã tràng.

Nhìn thấy những tin tức scandal kia, fans của STARS không nỡ chê trách, vẫn luôn nói hai anh trai là người tốt, xứng đánh có được những gì đã đạt được, cầu xin bạn trên mạng chỉ công kích một mình Phạn Già La mà thôi, xin đừng liên lụy tới hai anh trai, hai anh trai vô tội.

Công ty giải trí Tinh Huy lập tức tung ra hình ảnh Phạn Già La tranh cãi, thậm chí là đánh nhau với Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh. Trong video cùng hình ảnh, Phạn Già La kiêu ngạo hống hách đưa ra yêu cầu bảo hai đồng đội phải nghe theo mình vô điều kiện, không thể tranh giành danh tiếng. Hai người bị uy hiếp chỉ có thể nhượng bộ, biểu tình tuy có chút phẫn nộ nhưng không hề oán hận, có thể thấy là bọn họ cam tâm tình nguyện làm nền. Đồng thời có vài đoạn ghi âm bị lộ ra, là Phạn Già La phách lối tỏ ý rằng STARS có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự nâng đỡ của hắn, không có hắn thì Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh chẳng là cái cóc khô gì cả. Nếu hai người chọc hắn mất hứng, hắn sẽ mang hết tất cả tài nguyên tách nhóm đi theo con đường đơn ca, đánh cho hai tên phế vật bọn họ biến về nguyên hình.

Hai bên hình tượng tạo thành sự khác biệt quá rõ ràng, Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh khoan dung hiền hòa có trách nhiệm, tam quan chính trực; Phạn Già La bụng dạ nhỏ mọn, tính cách vặn vẹo, kiêu căng ngạo mạn khinh thường người khác, rõ ràng là cái gì cũng sai.

Tung video xong, công ty giải trí Tinh Hủy lại tiếp tục vung tiền mua thủy quân dẫn dắt hướng dư luận, vì thế rất nhanh sau đó, ngoại trừ khẩu hiệu 'Phạn Già La cút khỏi giới giải trí', tiêu đề 'hai anh trai đáng thương' cũng chiếm cứ vị trí cao trên top tin tức hot nhất. Sau một trận sóng gió, Cao Nhất Trạch cùng Tôn Ảnh không chỉ không mất fan, ngược lại còn vì thái độ khiêm tốn lễ độ, tác phong thẳng thắn chính trực chiếm được hảo cảm của phần lớn người qua đường, chính thức nhảy lên con đường minh tinh tuyến một.

Giống như trước kia, Phạn Già La không hề lộ diện, cũng không đăng bất kỳ tuyên bố nào trên mạng xã hội. Tựa hồ cậu đã nhận mệnh, đồng thời cũng cam tâm tình nguyện trở thành con chốt thí trong cuộc chiến dư luận này, dùng danh tiếng tệ hại đến không chịu nổi của mình nâng hai đồng đội lên tậng mây xanh.

Một tuần sau, Phạn Già La ngâm trong bồn tắm rốt cuộc cũng thức tỉnh, híp mắt hồi tưởng lại một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Vuốt đi bọt nước trên mặt, Phạn Già La chầm chậm đứng dậy, nhìn phần lưng mình ở trong gương. Vết bầm vẫn còn, màu tím sậm không hề biến mất, ngược lại đã lan tới tận phần eo, không có loại thuốc nào có thể chữa trị, chỉ có thể dựa vào phương pháp đông lạnh để làm chậm tốc độ lây lan của nó.

Vết thương đáng sợ này cũng không làm Phạn Già La lộ ra biểu tình phiền não hay hốt hoảng. Cậu lau khô cơ thể, mặc đồ ngủ vào, không nhanh không chậm đi tới phòng khách xem TV. Âm thanh huyên náo làm căn hộ trống trải này có thêm chút sức sống, thế nhưng chiếc tủ lạnh thì vẫn rỗng tuếch như cũ.

Đã qua hơn một tuần, Phạn Già La không ăn không uống chút gì nhưng vẫn sống rất tốt, tình huống này rõ ràng không hề bình thường. Nhưng ngoại trừ trời biết đất biết, còn ai có thể biết chứ?

Điện thoại vì hết pin mà đã tự động tắt máy, cậu tìm kiếm trong phòng để quần áo nửa ngày mới tìm được dây sạc trong một ngăn tủ, sạc pin điện thoại. Âm thanh khởi động máy vừa mới kết thúc, tiếp theo đó là vô số âm báo nhắc nhở của Wechat, Weibo, Youtube, chỉ cần là app mạng xã hội thì tràn đầy lời nhắn mang tính chửi rủa lăng mạ.

Phạn Già La lãnh đạm nhìn màn hình điện thoại, hoàn toàn không bị tin nhắn ác ý ùn ùn ập tới quấy nhiễu. Đúng vào lúc này, Cao Nhất Trạch gửi một bài status dài trên Weibo, thay mặt Phạn Già La xin lỗi mọi người, cũng thành khẩn bày tỏ em trai nhà mình vẫn còn nhỏ tuổi, khó trách phạm phải sai lầm, xin mọi người tha thứ. Tin tưởng vụ việc lần này đã làm Phạn Già La nhận được đủ giáo huấn, cũng đã trưởng thành hơn, xin mọi người cho Phạn Già La thêm một cơ hội sửa đổi, sau này nhất định sẽ trở thành người tốt hơn.

Lượng view của status này chỉ trong chớp mắt đã đạt tới con số siêu khủng, nhưng hiệu quả lại đi ngược, dân mạng không chỉ không tha thứ cho Phạn Già La, ngược lại còn điên cuồng mắng chửi nhiều hơn. Mà danh tiếng của Cao Nhất Trạch thì lại tăng lên vùn vụt, hiện giờ đã có một hội fan hơn ba mươi triệu thành viên. Hắn đỏ, thật sự đỏ bạo! Nếu Phạm Già La là hình mẫu của sự tệ hại điển hình thì Cao Nhất Trạch chính là tấm gương của thần tượng mới, rộng lượng, chính trực, thiện lương, thành khẩn, trung thực, gần như hết thảy những phẩm chất tốt đẹp đều hội tụ lại trên người hắn.

Fans yêu hắn, thương hắn đến phát cuồng.

Không tới vài phút, Tôn Ảnh đã share status này, cũng @Phạn Già La, hi vọng Phạn Già La có thể chủ động đứng ra gánh vác cùng chịu trách nhiệm về sai lầm của mình.

Nhìn thấy dân mạng một lần nữa căm phẫn cùng thù hận công đánh Weibo của mình, Phạn Già La nhíu mày, vẻ mặt có chút hứng thú, cậu vươn ngón tay, chậm rãi gõ ra một hàng chữ----- [Tử vong chỉ là bắt đầu của hủy diệt, cho nên, đừng đi tới chỗ cao....]

Cậu không @ bất kỳ ai, bởi vì cậu không hiểu ký tự kỳ quái này có ích lợi gì, cũng lười tìm kiếm tin tức trong ký ức, dù sao lời muốn nói cậu đã nói rồi, người nên thấy cũng sẽ thấy. Không hề bất ngờ, sau khi lần đầu tiên lên tiếng, cậu bị dân mạng hợp sức tấn công:

[Tử vong là bắt đầu của hủy diệt, này là đe dọa à? Alo, 110 hả? Tôi muốn báo cảnh sát!]

[Người ta đỏ thì liên quan gì tới cậu, có cần nói ra những lời sặc mùi chua như vậy không?]

[Này. Rõ. Ràng. Là. Ghen. Tị! Lại còn đừng đi tới chỗ cao! Người ta chẳng những đi tới chỗ cao, mà còn tới nơi mà cả đời này mày cũng không với tới được nữa kìa!]

[Quả nhiên Phạn Già La vĩnh viễn cũng không biết hai chữ 'tỉnh ngộ' viết thế nào!]

Cư dân mạng giận điên lên, thề là phải xé nát con bitch Phạn Già La này!

Bởi vì người chen vào Weibo bình luận mắng chửi Phạn Già La thật sự quá nhiều nên xuất hiện tình huống lag mạng, nhưng người khởi xướng sớm đã để điện thoại xuống, thay quần áo thường ngày, làm xong ngụy trang, sau đó cầm chìa khóa xe phóng khoáng đi ra cửa. Đầu tiên cậu dạo một vòng trong thành phố, gần tới chập tối thì tiến vào một Club sang trọng, ngồi uống rượu ở vị trí dễ thấy nhất.

Cậu đã cởi bỏ mũ cùng khẩu trang, lộ ra gương mặt tuấn mỹ của mình, nhưng người tới Club này đều là nhân vật có mặt mũi, vì thế cũng không quá chú ý tới một minh tinh nhỏ đang dính flop. Cậu gọi một ly cocktail có màu sắc rực rỡ nhưng chỉ cầm trong tay thưởng thức chứ không hề uống ngụm nào cả. Mắt thấy đồng hồ trên tường từ bảy giờ rưỡi chạy tới chín giờ, cậu đặt ly rượu xuống không nhanh không chậm rời đi.

Bartender không gọi Phạn Già La lại tính tiền, bởi vì trong thẻ hội viên của cậu vẫn còn chút điểm, có thể gánh vác nổi lần tiêu phí này. Tuy Phạn gia đã cắt đứt lối thoát cùng đường lui của cậu nhưng không đến mức tuyệt tình, ngay cả chút tiền lẻ này cũng đóng băng. Thế nhưng bartender vẫn dùng ánh mắt hung ác trừng theo bóng lưng Phạn Già La, tựa hồ rất bất mãn với hành động keo kiệt không chịu cho chút tiền tip của cậu.

Lúc sắp rời khỏi Club, Phạn Già La đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát giấu trong một góc kín trên trần nhà, đôi môi đỏ thẫm nhếch lên tạo thành một nụ cười yêu dị lại kỳ quái. Giây tiếp theo, cậu thu lại nụ cười, đội mũ đeo khẩu trang chậm rãi rời đi, qua một lúc sau, một chiếc siêu xe màu đỏ phóng vút qua trước cửa Club, hòa vào dòng xe cộ sáng trưng trên đường.

Cùng lúc đó, trong một khu thương mại ở Kinh thị, một tiếng hét thảm thiết chói tai xuyên thủng bầu trời đêm: "A a a! Chết người, có người nhảy lầu!"

"Có người nhảy lầu, mau qua xem thử!" Làn sóng người theo đó ùa tới.

"Anh Tào, quần áo hình như là của anh Trạch!" Tôn Ảnh đứng trên lầu bốn nhìn xuống, vẻ mặt kinh hoàng.

[end 4]

[5] Linh Môi - Có Người Nhảy Lầu

***

Nghe thấy tiếng huyên náo ở dưới lầu, Tôn Ảnh vừa mới thu âm một ca khúc xong đang đứng nghỉ ngơi lập tức mở cửa sổ ra hóng chuyện. Thị lực của hắn rất tốt, hơn nữa thi thể nhảy lầu kia vừa vặn rơi ở vị trí bên dưới ánh đèn nê ông, máu tươi chầm chậm chảy ra đọng thành vũng sền sệch dưới ánh đèn chiết xạ trông cực kỳ chói mắt.

Vì vậy Tôn Ảnh liếc mắt liền nhìn ra, quần áo trên người người này giống hệt như của anh Trạch. Theo tiếng hô sợ hãi của hắn, Tào Hiểu Phong cũng hoảng sợ chen tới cửa sổ xem một chút, sau đó vội vàng gọi to: "Cao Nhất Trạch ở đâu? Cao Nhất Trạch đâu rồi?"

Trợ lý ôm mấy chai nước suối chạy vào phòng thu âm, có chút không rõ nói: "Anh Trạch trên sân thượng. Mỗi lần thu âm xong ảnh thích lên sân thượng đứng hóng gió một hồi."

Nghe nói địa điểm là sân thượng, Tào Hiểu Phong lại càng khủng hoảng hơn, vội vàng xông ra ngoài, tiến vào thang máy. Gã vừa gọi điện thoại cho Cao Nhất Trạch vừa điên cuồng ấn nút thang máy, mặc dù không muốn nghĩ ngợi nhiều nhưng vẫn dùng âm thanh run rẩy nói: "Tôi lên sân thượng tìm cậu ta, hai người mau xuống dưới lầu xem người nhảy lầu là ai."

"A, vâng, tôi xuống ngay!" Trợ lý ngay cả thang máy cũng không đi, trực tiếp chạy cầu thang bộ. Tôn Ảnh đuổi theo phía sau không ngừng lẩm bẩm: "Sẽ không phải là anh Trạch, tuyệt đối sẽ không! Người đó nhất định chỉ mặc giống áo anh Trạch mà thôi!"

Thế nhưng, lúc hai người chen vào trong đám đông, nhìn gõ gương mặt thi thể thì hoảng sợ tới sắc mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy. Người nhảy lẩu quả thật chính là Cao Nhất Trạch! Đầu bị va chạm nát bét, tay chân bị gãy, đôi mắt trợn trừng, gương mặt còn mang theo biểu tình kinh sợ, tử trạng thật sự cực kỳ thảm thiết.

Trong đám đông không biết là ai hô một tiếng: "Ui! Người này sao lại quen mặt như vậy? Hình như là ngôi sao!"

Nghe nói người chết là ngôi sao, lòng hiếu kỳ của đám đông lại càng gia tăng, nhao nhao lấy điện thoại ra chụp hình hoặc là quay phim.

Trợ lý sợ tới choáng váng đến lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cởi áo khoác trùm lên đầu Tôn Ảnh, sau đó kéo hắn quay trở lại tòa nhà. Đầu óc Tôn Ảnh lúc này đã trống rỗng, căn bản không tiếp nhận được hiện thực, cũng không có cách nào suy nghĩ, tới khi vào thang máy vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

Tào Hiểu Phong không tìm thấy Cao Nhất Trạch ở sân thượng thì lập tức hiểu được tình huống không ổn, sau khi trở lại phòng ghi âm nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của trợ lý cùng Tôn Ảnh thì hiểu ra. Thi thể dưới lầu quả nhiên là Cao Nhất Trạch! Mới giây trước người vẫn còn sống sờ sờ, giây sau sao lại chết rồi? Cây rụng tiền của gã a!

Tào Hiểu Phong đau lòng không thôi, gã phái người xuống lầu giữ trật tự, xua đám đông, đồng thời gọi điện thoại báo tin cho công ty và cảnh sát để xin giúp đỡ. Người vây xem đã tìm ra thân phận Cao Nhất Trạch, sau đó lại là một đợt kinh sợ lớn hơn nữa, tin tức Cao Nhất Trạch nhảy lầu mất mạng có lẽ đã được người biết chuyện gửi lên mạng, có muốn đè tin xuống cũng không còn kịp, chỉ có thể chờ xem tình hình.

Tào Hiểu Phong không hổ là người đại diện kim bài, mặc dù lúc này đã sợ tới run rẩy tay chân nhưng vẫn không mất đi năng lực suy tính, xử lý mọi chuyện ngăn nắp có trật tự. Thế nhưng Tôn Ảnh thì giống như đã phát điên, không ngừng bứt tóc lẩm nhẩm: "Sao anh Trạch lại có thể chết chứ? Tại sao ảnh lại nhảy lầu chứ? Vừa nãy ghi âm xong ảnh còn nói sẽ bồi tôi chơi game! Sao ảnh lại chết chứ!"

Nhưng người cũng đã chết rồi, có không tin tưởng thì hiện thực cũng sẽ không thay đổi.

Nghe nói người chết là một ngôi sao thần tượng đang nổi, xe cảnh sát cùng xe cứu thương tới rất nhanh. Nhân viên cấp cứu chỉ nhìn vài lần rồi xua tay, ra hiệu là không thể cứu được, cảnh sát lưu lại bảo vệ hiện trường, chụp hình làm bằng chứng, lấy lời khai của người chứng kiến. Tào Hiểu Phong cùng Tôn Ảnh phối hợp tới hai ba giờ sáng mới được rời đi, về tới nhà thì qua thật lâu vẫn khó lòng ngủ được.

Cùng lúc đó, tin tức Cao Nhất Trạch chết vì nhảy lầu cũng đã bùng nổ trên mạng cùng trong giới giải trí. Cao Nhất Trạch tuổi vẫn còn trẻ, tiền đồ rộng mở, tướng mạo tuấn mỹ, tài hoa vượt trội, tại sao lại phải tự sát? Không có lý nào cả! Không, có thể không phải hắn tự sát mà là bị người ta mưu sát! Giới giải trí rất loạn, cạnh tranh cũng kịch liệt, Cao Nhất Trạch đột nhiên bạo đỏ như vậy, nói không chừng đã động trúng miếng ngon của người nào đó....

Chỉ trong một đêm, đủ loại âm mưu suy luận ùn ùn bị kéo ra, trên mạng người người bàn cãi không dứt, mà status của Phạn Già La cũng làm rất nhiều người cảm thấy khủng hoảng.

[Tử vong là bắt đầu của hủy diệt, đừng đi tới chỗ cao.] một cư dân mạng chậm rãi gõ một hàng chữ: [Là tôi đã nghĩ nhiều rồi sao? Phạn Già La tựa hồ đã sớm biết Cao Nhất Trạch sẽ nhảy lầu chết đi?]

[Đúng đúng, chân tướng Weibo của hắn rõ ràng là Cao Nhất Trạch sẽ chết!]

[Không phải đâu! Nếu hắn thật sự nói về chuyện này, vậy rốt cuộc hắn làm sao biết được chứ? Là biết trước hay là cái gì? A a a! Tôi không dám nghĩ nữa đâu, thật sự quá khủng bố mà!]

[Tôi cũng cảm thấy Phạn Già La có liên quan tới chuyện này, bằng không.... sao hắn lại đăng status như vậy chứ? Chỗ cao, tử vong, tiên đoán này cũng quá chính xác rồi đi? Tôi không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy!]

[Tôi cũng không tin! Phạn Già La, sao người chết không phải là mày chứ?]

Khủng hoảng qua đi, phẫn nộ bắt đầu xâm chiếm trái tim fan hâm mộ, bọn họ bắt đầu điên cuồng công kích tài khoản Weibo của Phạn Già La, yêu cầu cậu lập tức đưa ra lời giải thích, còn có người không ngừng gọi 110, bảo cảnh sát tra xét hành tung của Phạn Già La mấy ngày gần đây.

...

Ngày hôm sau, chỉ mới ngủ được một chốc lại bị gọi tới cục cảnh sát phối hợp điều tra, Tôn Ảnh chống hai tay trên bàn, vành mắt đỏ au nhìn nhân viên tổ điều tra, chắc như đinh đóng cột nói: "Không có chuyện anh Trạch tự sát, là Phạn Già La đã giết ảnh! Các người mau kiểm tra camera giám sát đi, tối hôm qua khẳng định Phạn Già La có mặt trong tòa lầu! Hắn đã sớm có âm mưu muốn đẩy anh Trạch rơi xuống lầu rồi!"

Trải qua một đêm điều tra, cảnh sát cho rằng cái chết của Cao Nhất Trạch có rất nhiều điểm khả nghi. Vị trí eo ở phần lưng áo khoác Cao Nhất Trạch có dính bụi, là vì cọ xát mà có, trên lan can sân thượng tòa nhà thu âm có lưu lại một vài sợi vải màu đen, chất liệu giống với loại vải của chiếc áo khoác, vì thế cảnh sát có lý do hoài nghi Cao Nhất Trạch bị người khác đẩy xuống. Vì vậy bọn họ đã tìm người nhà và bạn bè của Cao Nhất Trạch hỏi thăm xem có kết thù kết oán với người nào hay không.

Tôn Ảnh là người đầu tiên nghĩ tới Phạn Già La, tiếng hô của hắn vừa dứt thì một cảnh sát tầm hai mươi chạy vào, giơ cao túi văn kiện trong tay: "Sếp, bên kiểm chứng có báo cáo rồi, sợi vải trên lan can sân thượng quả nhiên là của áo khoác Cao Nhất Trạch; bụi, rỉ sét cùng sơn trên áo cũng tương tự với trên lan can; vị trí dính bụi cũng tương đồng với độ cao lan can. Nói cách khác, Cao Nhất Trạch đã đưa lưng về phía lan can khi bị rơi xuống, chuyện này rõ ràng không hợp với lẽ thường!"

"Biết rồi, nếu đưa lưng về phía lan can khi ngã xuống thì chúng ta tạm thời có thể xác định Cao Nhất Trạch đã bị giết. Đương nhiên, cũng có khả năng là Cao Nhất Trạch bị trượt chân nên ngã xuống, nhưng với những manh mối có được hiện giờ, tôi cảm thấy khả năng này khá nhỏ, ở hiện trường không phát hiện manh mối làm Cao Nhất Trạch bị trượt chân ngã chết, trước tiên chúng ta lập hồ sơ vụ án, cậu viết lại báo cáo lập chuyên án đi." Một người thanh niên tầm hai mươi lăm hai mươi sáu trầm giọng nói. Anh là tổ trưởng tổ chuyên án này, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, năm nay vừa mới xuất ngũ đã được điều tới Kinh thị, đảm nhiệm vị trí đại đội trưởng đội hình sự trực thuộc cục cảnh sát. Nếu không có năng lực siêu mạnh, một thanh niên trẻ tuổi vừa mới ra đời như anh không thể nào được trọng dụng đến vậy.

Diện mạo của anh cũng rất đặc sắc, đường nét gương mặt rất sắc bén, đầy dã tính, cứ như được dùng dao khắc ra vậy, không hề có chút nào gọi là nhu hòa, đôi mắt hẹp dài sâu sắc, lúc nhìn giống như mắt chim ưng, lộ ra khả năng quan sát có thể chọc thủng lòng người. Lúc anh tham gia thẩm vấn, người bị thẩm vấn thường là ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc này anh đang nhìn thẳng Tôn Ảnh, hỏi: "Vì sao cậu lại nói Phạn Già La là hung thủ? Cậu có bằng chứng gì không?"

"Tôi đương nhiên có rồi!" Tôn Ảnh run run từ trong túi quần lôi ra một tờ giấy, giọng nói vừa phẫn nộ lại sợ hãi: "Cái câu mà hắn post trên weibo mấy người đã thấy chưa? Hắn bảo anh Trạch đừng đi tới chỗ cao, bằng không sẽ chết! Còn bức vẽ này nữa, cũng là hắn vẽ. Hắn làm sao biết trước được chuyện anh Trạch bị té lầu chứ? Trừ phi là do hắn giết! Mấy người đi bắt hắn đi, đây chính là chứng cứ! Nhất định là nó đã sớm mưu tính giết chết anh Trạch rồi!"

Bức vẽ bị vò nhăn nhúm, phần mép rìa còn có chút hư hại, cũng không biết Tôn Ảnh lấy ra từ đâu, nhưng nội dung trên trang giấy lại rất rõ ràng, sau khi vuốt thẳng ra thì không hề ảnh hưởng với chuyện quan sát.

Tổ trưởng tổ chuyên án nhìn chằm chằm chứng cứ mới xuất hiện, ánh mắt không ngừng lóe sáng: "Bức vẽ này vẽ lúc nào? Cậu kể lại tình cảnh khi đó một lần, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

"Vâng...." Tôn Ảnh vội vàng kể lại chuyện phát sinh ngày hôm đó, cắn răng nói: "Mấy người cứ tra Phạn Già La đi, tôi lấy tính mạng mình ra khẳng định, anh Trạch nhất định là bị giết! Ngoại trừ hắn thì không còn người nào khác!"

"Trước khi có bằng chứng xác thật, không ai có thể tự ý kết luận rốt cuộc ai mới là hung thủ. Nhưng chúng tôi cũng sẽ điều tra vị Phạn Già La tiên sinh này, cám ơn cậu đã cung cấp manh mối. Đây là danh thiếp của tôi, sau này có khả năng chúng tôi vẫn còn cần cậu phối hợp, hi vọng cậu sẽ tới. Nếu như có thêm manh mối gì hữu dụng, cậu cũng có thể gọi điện tho tôi bất cứ lúc nào." Thanh niên đưa tấm danh thiếp tới.

Tôn Ảnh cúi đầu nhìn, bên trên chỉ viết tên cùng số điện thoại: [Trang Chân, 139XXXXXXXX]

...

Tôn Ảnh đi rồi, Trang Chân gõ gõ nhịp trên bàn nói: "Trước tiên trọng điểm điều tra Phạn Già La, theo tình huống hiện giờ thì cậu ta có hiềm nghi lớn nhất. Mặt khác điều tra thêm quan hệ xã hội của người đã chết, xem xem ngoại trừ Phạn Già La, Cao Nhất Trạch còn kẻ thù nào khác hay không. Để bên khoa pháp chứng gấp rút làm báo cáo kiểm nghiệm hiện trường, xem xem có tìm thêm manh mối nào có liên quan tới hung thủ hay không."

"Vâng, sếp!" Các thành viên đồng thanh, sau đó phân công ra hành động.

Cùng lúc đó, trên mạng cũng bắt đầu lan truyền tin đồn Phạn Già La là hung thủ giết người. Căn hộ từng ở bị fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch vây quanh, nhóm người trẻ tuổi đầy phẫn nộ này không ngừng hô to khẩu hiệu, yêu cầu Phạn Già La giết người đền mạng, còn có người chạy tới cục cảnh sát, ép buộc cảnh sát phải lập tức bắt Phạn Già La lại, bằng không bọn họ sẽ ngồi ngay ngoài cửa để kháng nghị.

Cao Nhất Trạch là ngôi sao mới đỏ bạo gần đây, cái chết của hắn tự nhiên được truyền thông cùng công chúng đặc biệt quan tâm. Trong tình huống như vậy, tổ chuyên án phải gánh chịu áp lực rất lớn, đang định ra ngoài điều tra tung tích Phạn Già La thì không ngờ đối phương lại chủ động tìm tới cửa. Phạn Già La ngồi ở hướng ngược chiều ánh sáng trong phòng thẩm vấn, gương mặt có chút mơ hồ, ánh mắt lại rất sáng, làn da trắng như tuyết, môi đỏ rực như lửa, mức độ tương phản của màu sắc cùng nhan sắc tuyệt mỹ giống như công kích ánh mắt mọi người.

Một nữ cảnh sát ngơ ngác nhìn Phạn Già La, ngay cả miệng cũng quên ngậm lại. Đám người trên mạng vẫn luôn nói Cao Nhất Trạch là thành viên đảm nhiệm vị trí nhan sắc của nhóm, trước đó cô cũng giơ hai tay hai chân đồng ý với cách nói này. Nhưng bây giờ, cô nghĩ trong lòng là chỉ muốn hô to một câu với đám người kia---- mau tới đây mà xem, nơi này có thần tiên!

Cô dám lấy mạng mình ra đảm bảo, gương mặt của Phạn Già La tuyệt đối là gương mặt đẹp nhất giới giải trí! Cậu ta chụp hình không ăn ảnh sao? Cho dù biết rõ lời đồn xấu của cậu ta bay đầy trời, cho dù biết rõ tính cách cậu ta tệ hại cỡ nào nhưng khi tận mắt nhìn thấy cậu ta, bạn không thể nào sinh ra cảm giác chán ghét.

Bị mọi người lén lút hoặc thẳng thắn quan sát, dò xét, Phạn Già La hoàn toàn không lo lắng hay xấu hổ. Cậu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, biểu tình trầm tĩnh.

Qua khoảng chừng vài chục phút, Trang Chân không nhanh không chậm tiến vào phòng thẩm vấn, gãy gọn dứt khoát nói: "Phạn tiên sinh, chín giờ tối hôm qua, cậu đã ở đâu?"

Đôi môi đỏ mọng của Phạn Già La khẽ cong, giọng nói ôn hòa: "Bảy giờ đến chín giờ tối qua tôi ở Club Padson, ở đó có camera giám sát, các anh có thể điều tra."

"Bức tranh này là cậu vẽ à?"

"Đúng vậy."

"Tại sao lại vẽ một bức tranh như vậy?"

"Không vì cái gì cả, trùng hợp mà thôi."

"Thế nhưng không tới vài ngày, Cao Nhất Trạch đã rơi lầu tử vong giống hệt như bức tranh này, cậu giải thích thế nào?"

"Không có gì giải thích, trùng hợp mà thôi."

[end 5]

[6] Linh Môi - Còn Có Người Thứ Hai

***

Phạn Già La chậm rãi từng câu từng chữ trả lời vấn đề của cảnh sát, hoàn toàn không cảm thấy buồn chán hay hoảng loạn. Cậu vốn tưởng cần phải chờ ở cục cảnh sát rất lâu, bồi nhóm cảnh sát chơi trò chơi bạn công tôi thủ, không ngờ chỉ hơn một tiếng thì cuộc thẩm vấn đã kết thúc.

"Phạn tiên sinh, điền vào bản kê khai này xong cậu có thể đi rồi. Trước khi hiềm nghi được giải trừ, xin cậu đừng tự ý rời khỏi Kinh thị." Trang Chân đưa một tờ khai tới. Anh sớm đã đoán được Phạn Già La tạm thời sẽ không tra được bất cứ vấn đề nào, bằng không người này cũng không chủ động phối hợp điều tra với cục cảnh sát như vậy. Vô luận cảnh sát nói gì, Phạn Già La chỉ cần một câu 'trùng hợp' là có thể lấp liếm cho qua chuyện, trong tình huống không có chứng cứ xác thật, cho dù có nhốt cậu ta ở cục cảnh sát cũng vô ích, hai mươi bốn tiếng sau vẫn phải thả cậu ta đi.

"Ừm." Phạn Già La cầm bút lên điền nội dung trong tờ khai.

Nữ cảnh sát phụ trách làm biên bản rướn cổ nhìn qua, con mắt nhất thời trừng to hơn cả chuông đồng. Cô không ngờ Phạn Già La dốt nát kém cỏi trong lời đồn lại có chữ viết lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, như rồng bay phượng múa, hơn nữa còn đặc biệt nghệ sĩ dùng kiểu chữ phồn thể, mặc dù không biết là có đúng hay không nhưng nhìn đặc biệt có tài.

"Cảnh sát, như vầy được chưa?" Phạn Già La viết tờ khai xong, bên trên có số di động cùng địa chỉ của mình, thuận tiện cho cảnh sát liên hệ.

Trang Chân nhận lấy tờ khai với chữ viết đẹp đến khó tin, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lập tức gật đầu nói: "Cậu có thể đi rồi."

"Có thể phiền ngài tự mình tiễn tôi ra bãi đậu xe không?" Phạn Già La mỉm cười, sau đó nhìn qua nữ cảnh sát có gương mặt đỏ ửng, giọng nói cực kỳ ôn hòa: "Với lại, có thể cho tôi mượn một chiếc dù không?"

Trang Chân nhàn nhạt ừ một tiếng, nữ cảnh sát lập tức nói: "Hôm nay vừa vặn tôi mới mua một chiếc dù mới, mới được chuyển phát tới, vừa phòng mưa lại chống nắng. Cậu chờ chút, tôi đi lấy ngay." Vừa dứt lời người đã chạy đi, hơn một phút sau thì quay trở lại, trong tay cầm một chiếc dù cực kỳ xinh đẹp, cán dù dính chút giấy vụn cùng miếng nhựa bọc hàng, tựa hồ vừa mới gỡ bọc ra.

Phạn Già La nhận lấy chiếc dù, mỉm cười chân thành: "Cám ơn, ngài thật sự đã giúp tôi rất nhiều, sau này tôi sẽ mua một chiếc dù tốt hơn trả lại cho ngài. Chiếc dù rất đẹp, ánh mắt của ngài thật tốt." Cậu tao nhã lịch thiệp gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn gỡ những mảnh giấy vụn cùng bao nylon ném vào thùng rác, hành động cực kỳ ưu nhã cùng thân sĩ.

Đối mặt với một Phạn Già La như vậy, nữ cảnh sát căn bản không nhớ nổi những tin đồn tệ hại trên mạng, cũng không có cách nào gán ghép bốn chữ 'hung thủ giết người' cho cậu ta. Trang Chân thì hoàn toàn không bị vẻ ngoài ôn hòa của Phạn Già La mê hoặc, anh gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, hối thúc: "Phạn tiên sinh, tôi đưa cậu ra ngoài."

"Vâng, phiền ngài rồi!" Phạn Già La một lần nữa nói cám ơn, lại ôn nhu mỉm cười với nữ cảnh sát, sau đó chậm rãi rời đi.

Nữ cảnh sát bị nụ cười mê người của Phạn Già La câu mất linh hồn bé nhỏ, chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhìn cậu cùng sếp nhà mình đi xuống lầu. Một cảnh viên trẻ tuổi từ phòng theo dõi bên cạnh bước ra, huých vai nữ cảnh sát, chua chua nói: "Hồi hồn đi! Người ta đi từ sớm rồi!"

"Tôi nhìn thêm một chút cũng có sao đâu, hun đúc thêm chút tình cảm không được à?" Nữ cảnh sát liếc mắt.

"Lại còn hun đúc tình cảm, bà không nhìn ra à? Đó là hoa hoa công tử nhà giàu điển hình đấy, giống y như miêu tả trên mạng. Ngoài trời nắng trong, lại đang là mùa xuân, nhiệt độ không cao không thấp rất thoải mái, căn bản không cần dù che nắng, cậu ta mượn dù làm cái quái gì? Còn không phải thấy bà đẹp nên muốn tán tỉnh à? Đã tới cục cảnh sát rồi mà vẫn còn tâm tình ghẹo gái, lá gan của cậu ta đúng là lớn thật! Tôi phải đi điểu tra hành tung của cậu ta đêm qua, nhất định phải nắm được thóp của cậu ta!" Nam cảnh sát thể son sắt nói.

Nữ cảnh sát căn bản không thèm phản ứng, chỉ đi tới bên cửa sổ, rướn cổ nhìn xuống, sau đó bị ánh đèn flash sáng choang chói tới không mở mắt nổi. Thì ra không biết từ khi nào, bên ngoài đã tập trung rất nhiều phóng viên cùng fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch, lúc này đang nháo loạn. Bởi vì hiệu quả của phòng cách âm quá mạnh mẽ nên bọn họ không hề nghe thấy gì cả.

"Ai nha, cẩn thận!" Tầm nhìn của nữ cảnh sát rất thoáng, lập tức phát hiện có fan hâm mộ trốn phía sau bụi cây rậm rạp chuẩn bị ném trứng thối ra, cô vội vàng lên tiếng cảnh báo.

Tính cảnh giác của Trang Chân rất mạnh, bản lĩnh cũng giỏi, gần như chỉ trong nháy mắt đã phát hiện có dị vật bay tới, phản ứng đầu tiên là né tránh, sau khi ý thức được bên cạnh vẫn còn Phạn Già La thì lập tức đưa tay lên đỡ. Trong một giây thời gian anh thay đổi động tác, Phạn Già La đã bung dù che chắn cho thân hình cao lớn của vị cảnh sát chắn trước mặt mình, bộp bộp vài tiếng, trứng thối đập vào chiếc dù, căn bản không có lực sát thương.

Quá trình một ném một đỡ này không hề có một giây trật nhịp nào, tựa hồ không phải đánh lén mà hai bên sớm đã tập luyện để diễn một màn hài kịch. Trang Chân có chút suy tư liếc nhìn Phạn Già La, phản ứng của người này lại còn nhanh hơn cả bộ đội đặc chủng như anh.

Mục đích không thực hiện được, fan hâm mộ điên cuồng tiếp tục muốn gây khó dễ nhưng đã bị cảnh sát chạy tới ngăn cản. Không nói tới hiện giờ Phạn Già La vẫn chưa phải là tội phạm, cho dù cậu ta là tội phạm, cảnh sát cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của cậu ta.

Trang Chân vững vàng bảo hộ Phạn Già La ở bên người, vòng tay khoác vai cậu đi nhanh tới hướng bãi đậu xe, Phạn Già La không hề có chút gấp gáp nào, ngược lại ngẩng đầu lên mỉm cười với nữ cảnh sát đang đứng bên cửa sổ, dùng khẩu hình nói 'cám ơn'.

Nữ cảnh sát nâng gương mặt nóng bừng của mình nỉ non: "Thì ra cậu ấy mượn dù là vì thế!" Qua vài giây mới kinh ngạc nói: "Ôi chao, không đúng! Làm sao cậu ta biết có người muốn chọi trứng thúi mình chứ?"

Nam cảnh sát đồng dạng cũng đứng bên cửa sổ lầu hai xem náo nhiệt cười giễu cợt: "Bị antifan ném trứng thối, thậm chí là ném phân không phải là hành vi thường thấy trong giới giải trí à? Lo trước khỏi mang họa thôi."

Nữ cảnh sát cảm thấy có lý nên lập tức buông nghi vấn trong lòng xuống, nhưng nghĩ tới nụ cười ôn nhu rực rỡ của Phạn Già La thì vẫn đỏ mặt tim đập như cũ. Người trong giới giải trí quả nhiên không giống người bình thường, khí chất cùng nhan sắc thật sự quá phạm quy!

Trang Chân thật sự rất có bản lĩnh, chỉ đơn độc một mình cũng có thể chặn được thiên quân vạn mã, không quản là phóng viên hay antifan đều bị cánh tay sắt của anh chặn lại ở bên ngoài. Anh mở cửa xe, nhét người tình nghi vào trong, nặng nề đóng cửa lại, sau đó túm lấy tay một antifan đột nhiên bổ nhào tới, vặn tay cưỡng ép bắt chéo sau lưng, đè xuống đất, dùng đầu gối của mình đè chặt trên lưng, lôi còng ra còng tay đối phương lại, một chuỗi động tác giống như đã được lập trình đâu ra đó, lưu loát tới khó tin. Anh mạnh tới mức cho dù nhắm mắt lại cũng có thể ứng phó tất cả tình huống đột nhiên phát sinh.

Phạn Già La đạp chân ga phóng ra khỏi cục cảnh sát, lúc quẹo cua quay đầu lại nhìn thoáng qua một chút, vẻ mặt khá hứng thú. Trong tầm mắt của cậu, Trang Chân đang kéo antifan kích động muốn xông tới công kích cậu vào cục cảnh sát, dáng dấp lạnh lùng dọa lui một đám người.

...

Trang Chân dùng tội danh công kích cảnh sát khống chế một fan hâm mộ gây chuyện, đám fan hâm mộ lập tức an tĩnh. Sau khi xử lý xong cục diện rối rắm ngoài cửa cục cảnh sát, lại phải ứng phó nhóm phóng viên, anh quay trở lại phòng làm việc, trầm giọng hỏi: "Kiểm tra chứng cớ vắng mặt của Phạn Già La chưa?"

"Sếp, đây là video giám sát ở Club Padson mà bọn em mang về, đã kiểm tra, từ bảy giờ rưỡi đến chín giờ tối hôm qua, Phạn Già La quả thực đang ở đây uống rượu." Một cảnh viên chỉ màn hình vi tính nói.

Trang Chân không quá bất ngờ gật đầu: "Ừm, tôi sớm đã đoán được. Tiếp tục điều tra hành tung của cậu ta gần đây, đặc biệt là chuyển khoản ngân hàng, cậu ta có chứng cớ vắng mặt nhưng không có nghĩa là cậu ta không có hiềm nghi. Người giống như cậu ta, muốn giết một người căn bản không cần tự mình ra tay. Phái hai người giám sát 24/24, xem xem cậu ta có tiếp xúc với người nào khả nghi hay không. Chỉ dựa vào bức vẽ kia thôi, cậu ta chính là trọng điểm điều tra của chúng ta, tôi không tin trên đời này có sự trùng hợp ly kỳ đến như vậy."

"Rõ, sếp." Cảnh viên gật đầu đồng ý, lập tức bắt đầu điều tra tình trạng tài chính của Phạn Già La.

Hiện giờ chứng cứ mà tổ chuyên án nắm giữ không nhiều, bởi vì sân thượng của tòa nhà không lắp đặp camera giám sát, mà camera trong thang máy cùng cầu thang bộ cho thấy cùng ngày cùng mấy ngày trước khi vụ án phát sinh, ngoại trừ Cao Nhất Trạch thì không có người nào khác lên sân thượng. Nói cách khác, không ai biết Cao Nhất Trạch rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, cũng không có cách nào tra ra thân phận của hung thủ, điều duy nhất có thể khẳng định là Phạn Già La là người có hiềm nghi lớn nhất, cũng là điểm đột phá của vụ án.

Trang Chân tua đoạn phim trên màn hình, tự mình kiểm tra video giám sát của Club Padson.

Nữ cảnh sát làm biên bản trước đó do dự nói: "Sếp, toàn bộ tài khoản của Phạn Già La đã bị Phạn gia đóng băng, cậu ấy làm gì có tiền để thuê người chứ? Em cảm thấy chúng ta có thể mở rộng mạch suy nghĩ một chút, không nên chỉ nhìn chằm chằm một mình Phạn Già La, thăm dò mối quan hệ của người đã chết có lẽ sẽ tốt hơn một chút?"

"Đóng băng chỉ là tài khoản nổi, Phạn Già La có thể có tài khoản bí mật. Nhưng em cũng nói rất đúng, bắt đầu từ nhiều tuyến thì hiệu suất sẽ càng cao hơn. Em và Tiểu La kiểm tra mối quan hệ xã hội của Cao Nhất Trạch, sau đó chúng ta sẽ họp, tổng kết lại tình tiết vụ án." Trang Chân đồng ý với quan điểm của đội viên, sau đó một lần nữa tập trung suy nghĩ vào đoạn video giám sát.

Thanh niên biếng nhác ngồi cạnh quầy bar, một tay chống bên thái dương, một tay lắc lắc ly rượu, vẻ mặt biếng nhác. Thanh niên cực kỳ an tĩnh, cũng rất kiên trì ngồi suốt mấy tiếng, trong khoảng thời gian này cũng có người tiếp cận, cố gắng muốn mời thanh niên vui chơi cùng mình nhưng đều bị lịch sự từ chối. Vừa tới chín giờ, thanh niên lập tức đặt ly rượu xuống rời đi, tựa hồ chỉ phí một khoản tiền để ngây người mà thôi. Lúc đi tới cửa, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, lộ ra nụ cười có thể nói là cực kỳ xinh đẹp.

Trang Chân sững sờ một chút rồi nhấn nút tạm ngừng, nhìn chằm chằm nụ cười này thật lâu. Trực giác của anh rất nhạy bén, cho nên anh dám khẳng định, lúc đó Phạn Già La không phải ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, rõ ràng là cậu ta cố ý đi ngang qua camera, lại cách thời không chăm chú nhìn vào anh. Nói cách khác, cậu ta biết cảnh sát sẽ điều tra chứng cớ vắng mặt của mình nên đã sớm chuẩn bị.

Hàng mày đen dày rậm của Trang Chân nghiêm nghị nhíu lại, nhìn đi nhìn lại nụ cười cuối cùng của Phạn Già La, rốt cuộc xác định được người này muốn khiêu khích với cảnh sát tới kiểm chứng.

Kẻ hiềm nghi dám lớn lối như vậy, đây là lần đầu tiên Trang Chân nhìn thấy. Anh trầm mặc đi tới trước tấm bảng tóm tắt tình tiết vụ án, dùng bút đỏ khoanh tròn cái tên Phạn Già La. Người này biết trước chuyện Cao Nhất Trạch sẽ bị hại, hơn nữa cũng sớm chuẩn bị chứng cớ vắng mặt, cậu ta là người có hiềm nghi lớn nhất! Đây là tuyệt đối là một vụ sát hại!

Phạn Già La quay lại căn hộ, ngâm mình trong nước đá lạnh thấu xương, lại lấy di động tới xem động tĩnh trên mạng, biểu tình nhàn nhạt không hề có chút gợn sóng. Tin tức cậu xuất hiện ở cục cảnh sát quả nhiên đã bị truyền thông đưa tin, hiện giờ tình tiết vụ án vẫn chưa được công bố nhưng dân mạng đã nhận định Phạn Già La chính là hung thủ giết hại Cao Nhất Trạch, kêu gào muốn cậu phải đền tội. Còn có người nỗ lực tìm kiếm chỗ Phạn Già La đang ẩn núp, muốn tự mình xử lý.

Những ngôn từ căm hận ác độc này phảng phất có chút hài hước, lại làm Phạn Già La rất hài lòng. Cậu thấp giọng bật cười, lập tức mở tài khoản Weibo của mình, dùng đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống một hàng chữ--- người thứ hai.

[end 6] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vamat