Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[37.38.39] Linh Môi

[37] Linh Môi - Bùng Nổ

****

Tất cả thành viên của tổ chuyên án đều ở cục cảnh sát, nghe thấy âm thanh vang dội của Trang Chân thì lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Liêu Phương khẩn trương hỏi: "Đội trưởng, làm sao vậy?"

Trang Chân mở weibo Phạn Già La, nhìn chằm chằm ba chữ đơn giản nhưng lại làm người ta hoảng hồn kia, lắc đầu nói: "Tiếu Kim có khả năng đã xảy ra chuyện."

Liêu Phương đi tới bên cạnh, rướn cổ nhìn di động của anh, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Những người khác cũng xúm lại xem tình huống, sau đó một lần nữa bị 'ba chữ weibo' của Phạn Già La làm cho kinh sợ.

"Người thứ năm có phải nói tới Nguyễn Diệp không?" Liêu Phương căn bản không có chút hoài nghi nào với tin tức này.

"Vừa nãy tôi đã gọi điện cho bên bệnh viện rồi, Nguyễn Diệp vẫn ổn, được người của chúng ta bảo vệ." Trang Chân còn chưa dứt lời, điện thoại đã đổ chuông, sở trưởng trại tạm giam run rẩy nói: "Trang đội, anh dẫn người tới một chuyến đi, Tiếu Kim đã chết rồi."

Tâm tình căng thẳng của Trang Chân rốt cuộc cũng vỡ vụn, trầm mặc bốn năm giây mới đáp lời.

"Tiếu Kim đã chết, gọi người bên pháp chứng đi, chúng ta tới sở tạm giam." Anh mặc áo khoác, sau đó vội vàng ra bãi đậu xe.

Nửa tiếng sau, tất cả thành viên đội chuyên án đã đứng bên ngoài phòng giam giữ Tiếu Kim, vẻ mặt nghiêm nghị. Liêu Phương bụm miệng quay đầu đi, không dám nhìn.

"Trang đội, là tự sát." Nhân viên pháp y cẩn thận kiểm tra thi thể, giọng nói có vài phần bi thương: "Cậu ta một lòng muốn chết. Người bình thường ngay cả cầm dao cắt cổ tay mình cũng không dám, cùng lắm chỉ rạch vài đường tổn thương không sâu, nhưng anh nhìn đi." Pháp y chỉ cổ tay be bét máu thịt của Tiếu Kim: "Cậu ta dùng răng để cắn đứt hai động mạch của mình, da thịt cũng bị cắn rách một mảng lớn, giống như không hề thấy đau vậy. Cậu ta còn dùng mền quấy lấy vết thương để quản giáo không phát hiện, tránh khả năng được cứu. Mền bông có tính hút nước rất mạnh, nó sẽ gia tăng tốc độ máu chảy, từ khi động mạch bị cắn tới khi chết, thời gian cũng chỉ vài chục phút mà thôi."

Trang Chân nhìn chằm chằm thi thể thật lâu mới lên tiếng: "Hiện trường giao lại cho mọi người, tôi đi kiểm tra camera giám sát."

"Ừm." Pháp y gật đầu đồng ý, do dự một chốc mới than thở nói: "Cậu ta thật sự quá đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc, nếu lên tòa án thì trăm phần trăm sẽ bị phán tử hình." Giọng của Trang Chân rất lạnh, con ngươi lại lóe lên tia sáng không đành lòng.

Tổ chuyên án bắt đầu kiểm tra quản giáo khu trại giam cùng nhóm tù nhân ở xung quanh, không phát hiện điều gì khả nghi, camera giám sát cũng chứng minh Tiếu Kim thật sự tự sát, lúc phát sinh vụ án không có người nào tới gần phòng giam của hắn.

Thành viên tổ chuyên án bận rộn làm chuyện của mình nhưng người nào cũng thực trầm mặc.

Liêu Phương ghi chép xong toàn bộ khẩu cung thì đi tới một góc tối không người, bấm một số điện thoại đã lưu từ lâu nhưng vẫn không dám gọi, giọng nam ôn hòa truyền ra, giống như dòng nước suốt mát lành thấm vào ruột gan, nhưng cũng làm cô đỏ cả vành mắt.

"Phạn Già La, Tiếu Kim chết rồi." Chỉ một câu mà thôi, nhưng Liêu Phương đã không ngăn được nghẹn ngào.

"Ò." Phạn Già La ngắn gọn đáp, mà tiếng này lại không hề có chút ý nghĩa nào.

"Cậu đã biết Tiếu Kim sẽ chết, tại sao lại không nói sớm một chút?" Liêu Phương thật sự không nghĩ ra vì sao trái tim Phạn Già La lại cứng rắn đến như vậy, giống như sẽ không rung động vì bất cứ ai.

"Nói thì sẽ thế nào?" Phạn Già La thật dịu dàng hỏi ngược lại.

"Nói thì có thể cứu được hắn!" Âm thanh của Liêu Phương mang theo vài phần phẫn nộ.

"Tôi không phải Thần, tôi không cứu được hắn." Âm thanh của Phạn Già La giống như từ thứ nguyên khác truyền tới, nghe hư ảo như không có thật: "Hắn đã cắn đứt động mạch của mình đúng không? Ý chí muốn chết mãnh liệt như vậy, ai có thể ngăn cản? Cô có thể tháo khớp hàm của hắn, đánh rụng hết răng của hắn sao? Bằng không, một ngày nào đó hắn cũng sẽ chọn lựa như vậy. Mỗi người sống trên đời đều sẽ kết nhân quả, nhận nghiệp báo, vận mệnh của họ nằm trong tay của chính họ chứ không phải Thần."

Liêu Phương không có cách nào phản bác lời đối phương. Hoàn toàn chính xác, Tiếu Kim đã lựa chọn phương thức tử vong bi thảm nhất, chính bản thân hắn cũng không muốn cứu mình thì ai có thể ngăn cản hắn đây? Về phần Phạn Già La làm sao biết được hắn sẽ chết, Liêu Phương đã không còn muốn hỏi. Là nhà ngoại cảm, có lẽ cái gì cậu ta cũng biết.

Phạn Già La nói tiếp: "Hắn đã làm gì người khác, cuối cùng cũng sẽ ứng nghiệm trên người hắn. Tất cả rồi sẽ trở về cát bụi, đó không phải chỉ là một câu Phật kệ mà thôi."

Liêu Phương chìm vào trầm mặc, chỉ có một tiếng nghẹn ngào đáp lại người bên kia đầu dây.

Phạn Già La khẽ thở dài, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.

Cùng lúc đó, Trang Chân cũng tìm một chỗ an tĩnh gọi điện thoại cho Tống Duệ: "Tiếu Kim tự sát, anh không đoán được à?" Trong đầu anh cứ nghĩ tới những lời Tống Duệ đã nói với Tiếu Kim ngày đó. Anh ta nói cho Tiếu Kim biết Nguyễn Diệp đã điên rồi, cũng ngay lúc đó, Tiếu Kim vốn tràn đầy không cam lòng đã được giải thoát hoàn toàn, bình thường trở lại, còn bật cười sang sảng nghênh ngang rời đi.

Từ những vụ án cũ thì Tống Duệ hiểu rất rõ tâm lý của người hiềm nghi và tội phạm, có thể nói là liệu sự như Thần. Là một chuyên gia tâm lý học, không có chuyện anh không biết lời nói mình sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với Tiếu Kim. Nói cách khác, Tống Duệ đã buông tay mặc cho sự tình phát triển, thờ ơ lạnh nhạt để Tiếu Kim đi vào đường cùng.

Đó là Tống tiến sĩ tao nhã, thiện lương, kiến thức uyên bác mà Trang Chân biết sao?

Tâm tình của Trang Chân thực không bình tĩnh, anh không thể tiếp thu được cách làm của bạn tốt. Cũng vào giờ phút này anh mới hiểu được--- đánh giá của Phạn Già La về bạn tốt cũng không hẳn là hoàn toàn nói bậy, chính xác hơn là đã nhìn thấu suốt.

Tống Duệ giữ im lặng. Anh biết Trang Chân không phải kẻ ngu, sau khi sự tình phát sinh chắc chắn sẽ liên tưởng tới anh. Ngày đó anh quả thực đã bị kích động, kỳ thật anh cũng không hiểu được vì sao mình lại khác thường như vậy, vậy mà lại làm ra một chuyện thật dư thừa. Nhưng làm cũng đã làm rồi, anh sẽ không hối hận.

"Xin lỗi." Anh gỡ mắt kính, chầm chậm nói: "Tôi nghĩ, đối với Tiếu Kim thì đầu sỏ làm hại Tiếu Nhị phải chết không phải Nguyễn Diệp, mà là chính bản thân hắn. Hắn không cần công chúng xét xử, hắn sớm đã tự xét xử chính mình rồi. Ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ tới, không ai trong chúng ta có thể ngăn cản nó."

Trang Chân nghe tới cắn răng, châm chọc nói: "Không ai có thể thay thế pháp luật, chỉ có tòa án mới có thể xét xử! Tống Duệ, sao tôi có cảm giác anh đã trúng độc của Phạn Già La rồi vậy? Anh đường đường là một chuyên gia tâm lý học, vậy mà lại bị cậu ta tẩy não?"

Hô hấp Tống Duệ hơi nghẹn lại, sau đó cúp máy. Anh đi vào phòng tắm, quỳ gối trên nền gạch men sứ lạnh như băng, cầm một cây roi da, bắt đầu hung ác tự quất vào lưng mình, đến tận khi máu thịt be bét... Làm như vậy không phải xuất phát từ hổ thẹn hay tự trách, mà vì muốn dùng đau đớn để tự nhắc nhở chính mình--- nếu muốn sống thật dễ chịu, sống mà vượt lên trên những người khác thì nhất định phải tuân thủ những quy tắc ngu xuẩn này, mà pháp luật vừa vặn chính là quy tắc không thể chạm vào nhất. Càng nguy hiểm hơn chính là: có một người đã nhìn thấu mày, cũng đang nhìn mày chằm chằm!

Trang Chân không biết bạn thân của mình đang phải chịu đựng điều gì, anh cảm thấy thực phẫn nộ với thảm kịch này nhưng lại không có cách nào cứu vãn. Sự tình đã phát sinh, có chất vấn ai cũng không còn ý nghĩa, giống như Tiếu Nhị đã kết thúc sinh mạng của mình vậy, những kẻ đã từng tàn nhẫn hành hạ cô bé có thể vì vậy mà rửa sạch tội ác. 'Chính nghĩa' có nghĩa ánh sáng quang vinh, cũng thực khó tìm.

Trang Chân cố gắng đè nén bất bình trong lòng, ngay lúc này cục trưởng đột nhiên gọi điện tới, hỏi tỉ mỉ chuyện Tiếu Kim tự sát.

"...cái này thì khó rồi! Chuyện này có nên công bố không, cậu thấy sao?" Cục trưởng xoắn xuýt hỏi.

"Chắc chắn phải công bố." Trang Chân quả quyết hơn rất nhiều: "Tin tức weibo mà Tiếu Kim tung ra đã đẩy vụ án này lên đầu ngọn sóng dư luận, hiện giờ tất cả mọi người đều chú ý tới chuyện này, cũng đang chờ đợi kết quả xét xử. Nếu chúng ta không công bố tin Tiếu Kim tự sát, đến khi truyền thông tuồn tin ra, phân cục chúng ta sẽ phải chịu nghi vấn rất lớn, bởi vì Tiếu Kim đã chết trong trại tạm giam của chúng ta. Hiện giờ công bố thì có thể nói rõ, để kéo dài ra sau thì nó sẽ trở thành một vụ án treo, công chúng sẽ dồn hết ác ý về phía chúng ta. Nói không chừng truyền tới truyền lui chúng ta sẽ biến thành hung thủ hại chết Tiếu Kim."

"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng. Tôi sẽ lập tức bảo bộ truyền thông công bố."

Sau khi cục trưởng cúp máy không lâu, tin tức Tiếu Kim tự sát được truyền khắp mạng internet, lúc này phân cục đã công bố cực kỳ rõ ràng về cái chết của hắn, không hề giấu giếm, người chất vấn quả nhiên rất ít, người hô nào luyến tiếc càng nhiều hơn.

Tiếu Kim không phải loại hung ác không có chuyện xấu nào không làm, bi kịch của hắn và Tiếu Nhị là do con người tạo thành, hoàn toàn có thể tránh được. Vì sám hối, hắn đã tự giết chính mình. Cũng vì vậy, người tiếc thương đã vượt xa lượng người khiển trách hắn. Cái gì là thiện, cái gì là ác, phải dùng cái gì để định nghĩa? Nó vốn là một vấn đề phức tạp nhưng lại bị vướng vào vụ thảm án này, kích động công chúng phải suy nghĩ cùng thức tỉnh.

Vụ án Cao Nhất Trạch ngã lầu trở thành sự kiện bị chú ý nhất năm nay, Tôn Ảnh vẫn luôn cọ nhiệt độ Cao Nhất Trạch lại không vui nổi. Lúc này hắn đang vội vàng xóa bỏ những status thương tiếc Cao Nhất Trạch cùng lên án Phạn Già La, Tào Hiểu Phong thì cầm máy tính bảng, chú ý hướng dư luận.

"Phạn Già La xoay người rồi! Bây giờ mọi người đang thảo luận xem nó rốt cuộc có phải nhà ngoại cảm hay không. Danh tiếng của nó bây giờ so với Lưu ảnh đế còn tốt hơn, thật không thể nào ngờ được!" Tào Hiểu Phong cực kỳ hối hận thở dài.

"Anh Tào, anh đừng lướt tin nữa, mau tới giúp em viết thông báo tẩy sạch quan hệ với Cao Nhất Trạch đi! Nhóm fans của em tuyên bố giải tán rồi kia kìa!" Tôn Ảnh cuống tới phát khóc.

Tào Hiểu Phong nhịn không được nói: "Cậu không biết gọi cho bên quan hệ xã hội viết giùm à? Trước đây lúc cọ nhiệt..." Cổ của hắn giống như bị một đôi tay vô hình bóp nghẹn lại, nói không nên lời, chỉ vì hắn nhìn thấy một tin weibo cực kỳ khủng bố.

Một cư dân mạng có nickname là Meteor Street Mã Nông bình luận trên weibo Phạn Già La: [Tới đây tới đây tới đây, mọi người tới mà xem tôi đâm thủng mặt nạ của Phạn Già La này! Ngoại cảm cái gì, tôi thấy là vận cứt chó còn tạm được! Lát nữa mọi người ghé qua weibo của tôi! Có hình chụp chân tướng, cam đoan thật 100%!]

Meteor Street Mã Nông gửi bình luận này xong thì biến mất, nhưng sự chú ý của mọi người đã bị hấp dẫn nên thuận tay click vào weibo của đối phương, nhấn theo dõi, chờ xem tin tức là gì. Tào Hiểu Phong cũng tương tự.

Lúc này, chủ nhân weibo Meteor Street Mã Nông rốt cuộc cũng xuất hiện up lên hai bức hình, một là hình chụp hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch, một là bức phác họa tử vong của Phạn Già La. Thì ra là lúc Cao Nhất Trạch ngã lầu, Meteor Street Mã Nông vừa vặn có mặt ở hiện trường, cũng chụp lại một tấm hình, sau đó up lên weibo của mình. Nhưng hai phút sau, vì cảm thấy tấm hình này quá đẫm máu, rất có thể sẽ bị hài hòa nên đã xóa đi.

Bây giờ up hình lên là muốn nói cho mọi người biết, trên thế giới này căn bản không có nhà ngoại cảm, cũng không có dự báo tử vong. Những lời Phạn Già La đã nói đều là vô căn cứ, bởi vì người có mắt đều nhìn ra được bức phác họa tử vong kia đã vẽ theo tấm hình mà hắn đã chụp, từ góc độ tới chi tiết đều hoàn toàn trùng khớp.

[Mọi người thấy rõ chưa? Thấy thì tôi xóa hình đi! Tôi nhớ đây là tấm hình duy nhất về hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch được post lên mạng, tuy tôi chỉ treo có hai phút nhưng cũng có vài người kịp lưu lại. Tôi có lý do hoài nghi có vài người nhìn thấy tấm hình này mà nảy ra ý định làm nhà ngoại cảm. Người đó đã vẽ lại tấm hình của tôi, sau đó dùng nó để nói linh tinh. Vì muốn nổi, người này có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Tấm hình rõ ràng được chụp lúc Cao Nhất Trạch chết, vẽ theo cũng là sau đó, làm sao có thể trở thành báo trước tử vong? Có vài người giả thần giả quỷ mà không chịu xóa chứng cứ, tưởng tôi xóa status đi thì hình chụp cũng mất sao? Chỉ số IQ thấp như vậy mà còn đòi làm thần côn à? Còn nữa, tôi muốn hỏi một câu cuối cùng, bánh bao nhuộm máu Cao Nhất Trạch ăn có ngon không?]

Meteor Street Mã Nông chỉ trích Phạn Già La một phen rồi xóa hình đi.

Bởi vì danh tiếng Phạn Già La xoay chuyển, người không não ủng hộ cậu có rất nhiều, weibo này tuy hút được sự quan tâm nhất định nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Mọi người vốn cũng không tin Phạn Già La là nhà ngoại cảm, tự nhiên nhanh chóng tiếp nhận chuyện phác họa tử vong thật sự chỉ là chuyện lừa gạt. Tuy dự đoán về Tiếu Kim tự sát có chút huyền ảo nhưng cũng có khả năng là ngẫu nhiên đoán trúng.

Cũng có vài người loi nhoi mắng chửi Phạn Già La, nói cậu dựa vào người chết để gây sự chú ý, thủ đoạn quá xấu xa, không có đạo đức.

Nhìn thấy tin tức này, người chấn động nhất không phải Tào Hiểu Phong thì còn ai. Hắn ném máy tính bảng qua cho Tôn Ảnh, để đối phương xem tin, sau đó cả hai cùng cứng đờ.

Tôn Ảnh run run nói: "Anh Tào, bức họa kia là chính mắt em thấy Phạn Già La vẽ, khi đó anh Nhất Trạch vẫn còn sống, em không nhớ nhầm chứ?"

"Không, cậu không nhớ nhầm. Lúc Cao Nhất Trạch với cậu từ cầu thang bước ra, Phạn Già La đã cầm bức họa trong tay rồi, tôi với cậu cũng bước tới xem, còn phẫn nộ một trận. Tôi nhớ rất rõ, không thể nào nhầm được." Tào Hiểu Phong lạnh run cả người. Người trong giới giải trí như bọn họ tin tưởng những chuyện thần thần quỷ quỷ này hơn người bình thường, chấn động tự nhiên cũng lớn hơn.

Trước đó bọn họ không coi phác họa tử vong ra gì bởi vì bọn họ cảm thấy hình ảnh chết vì ngã lầu đều giống giống nhau, tùy tiện vẽ vài nét bút là có thể ghép với bất kỳ người nào. Tay chân vặn vẹo, vũng máu, đám người vây xem, đặt vào bất kỳ hiện trường ngã lầu nào cũng được. Phạn Già La biết có người sẽ đẩy Cao Nhất Trạch ngã lầu, cũng biết được địa điểm, cậu ta có thể dễ dàng vẽ ra tình cảnh tương ứng, không có gì lạ.

Nhưng bây giờ, khi so sánh với hình chụp mới phát hiện bức vẽ thật sự đã phác họa ra tình cảnh trong hình, góc độ cũng hoàn toàn không sai lệch, ngay cả đám người vây xem ở xung quanh cũng hoàn toàn phù hợp. Nói cách khác, bức họa này không phải Phạn Già La tùy tiện vẽ, là cậu ta đã thông qua mắt của Meteor Street Mã Nông, nhìn thấy chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.

Bức vẽ một tuần trước hoàn toàn phù hợp với tấm hình chụp ở một tuần sau, hơn nữa còn là cùng tình cảnh tử vong, nếu như vậy mà còn không tính là ngoại cảm thì cái gì mới tính? Meteor Street Mã Nông căn bản không biết mình đã công bố tin tức gì. Đó không phải vạch trần Phạn Già La giả thần giả quỷ, mà là đang chứng minh năng lực của Phạn Già La!

Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm!

Sau khi ý thức được chuyện này, Tôn Ảnh triệt để hoảng hồn, lúc nói chuyện cũng đang phát run: "Anh Tào, Phạn Già La thật sự, thật sự có thể ngoại cảm! Nó nhìn thấy, nó thật sự nhìn thấy!"

"Cậu nhỏ giọng một chút cho tôi!" Âm thanh của Tào Hiểu Phong cũng đang run: "Nếu chúng ta không nói thì sẽ không ai biết cả!"

"Nhưng Phạn Già La thật sự có thể ngoại cảm! Nó sẽ biết chúng ta làm gì ở sau lưng nó! Em đã giẫm lên nó để nổi tiếng, nó có trả thù em không?" Tôn Ảnh sợ tới vỡ cả mật, vốn định nhờ Phạn Già La giúp đỡ, để cậu ta lên tiếng một chút, giúp hắn cứu vãn danh dự, ghép lại nhóm, nhưng bây giờ đừng nói làm, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ!

Tào Hiểu Phong không ngừng xoay quanh trong phòng làm việc, vẻ mặt vừa lo lắng lại sợ hãi. Hắn rốt cuộc đã chọc trúng một nhân vật kinh khủng tới mức nào. Một người có thể thông qua ánh mắt người khác để nhìn thấu tương lai cùng tử vong của người khác có đáng sợ không chứ? Hắn làm sao dám đâm sau lưng Phạn Già La? Nói không chừng, chỉ cần hắn chỉ mới nảy ra suy nghĩ thì người ta đã biết hết rồi!

Lúc này đây, Tào Hiểu Phong thật sự rất hâm mộ vị Meteor Street Mã Nông kia, bởi vì người này không biết gì cả nên mới có thể lớn mật châm chọc, thậm chí là mắng chửi Phạn Già La. Người ta nói kẻ vô tri thì không biết sợ chính là trường hợp này đi?

Cảm giác không có nơi nào để ẩn giấu tập kích trái tim Tào Hiểu Phong, làm hắn chỉ muốn chui vào một chỗ tối tăm để lẩn trốn. Hiện giờ, thái độ của hắn đối với Phạn Già La không chỉ là hối hận, mà đã là sợ hãi.

[end 37]

[38] Linh Môi - Ba Phút Tiên Đoán

****

Tiếu Kim không hổ là một trong những hacker hàng đầu, chỉ một tin tức weibo đúng giờ công bố đã đập tan hình tượng mà Cao Nhất Trạch khổ sở gầy dựng suốt mấy năm qua. Cảnh sát mạng dành cả một ngày để giải quyết chuyện này, cuối cùng cũng khống chế được tình hình.

Hai giờ sáng, trên mạng đã không còn nhìn thấy bài viết vạch trần bộ mặt Cao Nhất Trạch nữa, nhưng ký ức thảm khốc đó vẫn còn đọng lại trong lòng công chúng.

Sau khi Cao Nhất Trạch chết, tài khoản weibo của hắn đã được công ty giải trí Tinh Huy hoạt động, ánh nến ấm áp cùng những đóa hoa màu trắng tô xuyến trên trang chủ, những tấm hình từng chụp luân phiên thay đổi. Fan hâm mộ của hắn vẫn rất kiên định, quyết không bỏ theo dõi, còn rất nhiều người chủ động tham gia để thương tiếc cho sự ra đi của hắn.

Vô số minh tinh mặc niệm cầu phúc cho hắn, tử vong tựa hồ đã phủ thêm một lớp kim quang lên hình tượng của chính hắn.

Đương nhiên, đó chỉ là chuyện của hai mươi bốn tiếng trước mà thôi, bây giờ weibo của Cao Nhất Trạch đã biến thành màu xám xịt, số lượng fan hâm mộ không ngừng giảm xuống, thỉnh thoảng sẽ tăng vọt số lượng người ghé thăm, nhưng làn sóng người này tới để dùng roi quất thi, quất xong lại đi, chỉ để lại một đống lớn bình luận mắng chửi ác ý.

Trên thế giới này có người lý trí thì tự khắc cũng có người điên cuồng, nhất là đoàn thể fan hâm mộ. Phần lớn fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch đã giải tán, nhưng vẫn còn một phần nhỏ lưu lại. Mặc kệ người khác trách mắng thần tượng của mình thế nào, mặc kệ hắn đã làm ra chuyện tàn bạo không có tính người thế nào, trong lòng bọn họ, Cao Nhất Trạch vẫn là sự hiện diện hoàn mỹ không chút tỳ vết. Hiện giờ, Cao Nhất Trạch đã chết, tình cảm của bọn họ cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm nồng đậm nhất, không thể nào xua tan.

Trong một căn phòng nhỏ lờ mờ tối, một người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang biểu tình âm trầm nhìn màn hình máy tính. QQ của cô ta không ngừng vang lên âm báo ting ting, còn có tiếng ầm ĩ, tựa hồ đang nói chuyện náo nhiệt.

Một người cư dân mạng tên là A Trạch Chân Ái thông qua micro nói: "Chị, không phải trước đó chị nói sẽ cho Phạn Già La một bài học à? Kế hoạch thành công không?"

Người phụ nữ nhăn mặt trả lời: "Không có, nửa đường gặp chút vấn đề."

"Vấn đề gì vậy chị?"

"Em đừng hỏi, biết nhiều không tốt."

"Có gì không tốt chứ, vì A Trạch em có thể làm mọi thứ! Em muốn giết chết thằng khốn nạn Phạn Già La kia, nếu không phải vì nó thì A Trạch đã không chết thảm như vậy! Còn thằng Tiếu Kim kia, nếu không phải nó đã tự sát rồi, bà nhất định phải băm nó ra!"

"Người đã chết rồi, bây giờ mục tiêu chính của chúng ta là Phạn Già La. Hôm nay chị sẽ gửi PM riêng cho thằng khốn đó, phải mắng chết nó! Nếu nó nhịn không được chửi lại, chị sẽ chụp hình lại up lên weibo, bốc phốt nó! Máy giám định nhân phẩm à, bà khinh! Trên thế giới này người tởm lợm nhất chính là nó!"

"Đúng đúng đúng, em cũng gửi tin chửi nó!"

"Gọi mọi người trong đội đi, tất cả cùng mắng nó, xem xem nó có nhịn nổi không."

"Được, em lập tức thông báo cho mọi người!"

Trò chuyện tới đây, người phụ nữ cười thực đắc ý, sau đó áp mặt sát camera, kiểm tra xem lớp trang điểm của mình có bị lem hay không. Cô ta đang gọi video với A Trạch Chân Ái, trong màn hình cuộc gọi xuất hiện gương mặt xinh đẹp dung tục, chính là chị Khánh có ý đồ bắt cóc Phạn Già La lúc trước.

Giống như nghĩ tới gì đó, chị Khánh mở weibo, chia sẻ hình ảnh mình chửi mắng Phạn Già La cho hội bạn thân.

Nhóm bọn họ tự xưng là hộ vệ trung thành nhất của Cao Nhất Trạch, là nhóm fan hâm mộ cuối cùng tử thủ không muốn rời đi. Đương nhiên, người khác gọi bọn họ bằng một cái tên khác vang dội hơn là não tàn.

Những từ ngữ mắng chửi thô tục khó coi lấy lòng được đám người trong group hâm mộ. Cả đám nhao nhao nhấn like cho chị Khánh, khen cô ta là thiên tài mắng người, hoàn toàn xứng đáng là người lãnh đạo group bọn họ.

Chị Khánh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khi được tung hô ca tụng. Từ sau lần kế hoạch bắt cóc Phạn Già La thất bại, chị Khánh quả thực đã an tĩnh một hồi lâu. Nếu không phải anh Bốn chỉ ngã trúng mũi dao, lực đâm không mạnh nên vết thương không quá nặng thì có lẽ cô ta đã bỏ chạy từ sớm rồi.

Hơn nữa từ sau ngày đó, chị Khánh bắt đầu gặp khá nhiều chuyện xui xẻo, mặc dù chỉ ở nhà cũng sẽ gặp đủ loại nguy hiểm. Hôm trước cô ta đang nấu nước thì ấm nước đột nhiên nổ tung, bắp đùi bị phỏng một mảng làm hại mấy ngày nay cô ta không đi nổi. Cả ngày ngồi ở nhà không thể động đậy đã kích phát sự tàn bạo của cô ta, biểu tình của cô ta lúc này cực kỳ dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhanh chóng gõ một hàng chữ: [Phạn Già La, tao muốn mày phải chôn cùng Cao Nhất Trạch!]

[?]

Một dấu chấm hỏi nhảy ra trên khung chat làm chị Khánh ngẩn ngơ. Lúc Cao Nhất Trạch còn sống ngày nào cô ta cũng gửi tin nhắn chửi rủa Phạn Già La nhưng chưa bao giờ được đáp lại, vì sao hôm nay lại trúng thầu chứ?

Chỉ trong nháy mắt, tâm tình mừng như điên đã lấp đầy nội tâm nghi hoặc của chị Khánh, cô ta dùng ngón tay lách cách gõ chữ, những dòng chữ tục tĩu thô lỗ phủ đầy màn hình. Người bình thường nhìn thấy những dòng chữ hôi thối này có lẽ sẽ giận tím mặt, nhưng Phạn Già La chỉ không nhanh không chậm đáp lại một dấu chấm hỏi.

Chị Khánh bị thái độ không lạnh không nhạt của Phạn Già La làm cho căm tức, nghiến răng nghiến lợi gõ chữ--- [Phạn Già La, sớm muộn gì mày cũng chết trong tay tao!] Thằng khốn này sắp chọc bà tức chết rồi!

[Cô là ai?] Trên khung chat lại nhảy ra ba chữ.

Chị Khánh còn chưa kịp trả lời, trên màn hình lại hiện ra một hàng chữ: [Sao lại mắng chửi tôi? Hình như tôi chưa từng đắc tội cô?]

Chị Khánh khinh miệt nhếch môi: [Bà muốn mắng mày thì cứ mắng, muốn giết mày thì cứ giết, chẳng có lý do gì sất!]

Đầu bên kia im lặng tầm nửa phút, lâu tới mức chị Khánh sắp ngồi không yên thì lại gửi qua ba chữ--- [Cô là ai?]

Chị Khánh nghẹn, lập tức cười lạnh: [Không phải mày là nhà ngoại cảm à, không phải mày có thể dự báo tử vong à? Vậy mày đoán thử xem tao là ai, lại đoán xem mày sẽ chết thế nào.]

Phạn Già La nghiêng đầu dựa vào đầu giường hứng thú mỉm cười, sau đó chậm rãi gõ phím: [Tôi sẽ không chết, nhưng tôi có thể dự báo ba phút tiếp theo cô sẽ gặp chuyện gì.]

Chị Khánh tiếp tục gõ những lời thô tục, sau đó chụp lại cuộc nói chuyện, gửi lên group, châm biếm nói: "Các chị em, mau tới xem thằng khốn nạn Phạn Già La chọc cười này! Nó tưởng nó là thần tiên cơ đấy, lại còn dự báo chị đây sẽ gặp chuyện gì! Chị đây sẽ khạc một cục đờm vào thẳng trang chủ weibo của nó!"

Chị Khánh nói được thì làm được, rất nhanh đã nuốt nước miếng nhợn lên một cục đàm, sau phụt một phát phun vào màn hình máy vi tính. Thông qua video call nhìn thấy dáng vẻ của chị Khánh, đám người trong group vỗ bàn cười ha hả, dồn dập khen ngợi chị Khánh khí phách uy vũ.

Bọn họ không hề biết, lúc chị Khánh làm ra hành động đó, Phạn Già La đã đặt điện thoại lên bàn, vươn bàn tay trắng noãn, cách không hướng tới màn hình, tựa hồ đang cảm nhận gì đó. Đột nhiên cậu nhíu mày, hơi nghiêng người như muốn né tránh dị vật bay tới, tròng mắt đen kịt vô thức lóe lên một tia ý lạnh.

Qua khoảng chừng mười giây, cậu một lần nữa cầm lấy điện thoại, không nhanh không chậm gõ chữ: [Chị Khánh, chị phải cẩn thận nha.]

Chị Khánh đang cười khoái chí nhìn thấy những lời này thì sắc mặt biến đổi, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể phát ra chút âm thanh nào nữa. Phạn Già La làm sao biết biệt danh của ả là chị Khánh? Tới tận bây giờ ả chưa từng đề cập tới chuyện này ở trên weibo!

Chị Khánh lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị phản kích, nhưng bên kia lại gửi tới một hàng chữ: [Nó nằm trong bóng tối.]

[Nó đang nhìn chằm chằm cô.]

[Nó thong thả từng bước từng bước tiến tới gần cô, mà cô không hề phát hiện.]

Chị Khánh giật mình quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình không có gì cả.

Thấy động tác đột ngột cùng gương mặt vì hoảng sợ mà vặn vẹo của chị Khánh, thành viên trong group chat khó hiểu hỏi: [Chị đại, chị làm sao vậy? Có phải Phạn Già La chửi chị không? Mau chụp lại cho bọn em nhìn với!]

Tâm tình căng thẳng của chị khánh bình ổn lại một chút, chụp hình gửi lên group, khinh thường nói: "Mẹ kiếp, cái thằng Phạn Già La này biết giả thần giả quỷ thật! Sau lưng chị có gì không mấy cưng? Hả? Mấy cưng có thấy gì không? Vừa nãy suýt chút nữa là chị đây đã bị nó dọa rồi."

Mọi người nhao nhao an ủi, cũng nói là sau lưng không hề có gì cả, Phạn Già La rõ ràng đang gạt người.

Phạn Già La vẫn không nhanh không chậm gửi tin tới: [Nó tới gần, gần hơn, gần hơn nữa...]

[Rốt cuộc, nó nhảy lên đầu vai cô, vươn móng vuốt cào rách da mắt cô.]

[Máu tươi trào ra, tròng mắt đen trắng từ hốc mắt rớt ra ngoài.]

Chị Khánh không ngừng chụp ảnh màn hình rồi gửi cho nhóm chị em. Lúc nhìn rõ dòng chữ trên hình, con mèo mun mà anh Bốn nuôi trong nhà không biết từ chỗ nào nhảy tới, phóng lên vai ả, cào mắt ả. Chị Khánh hét thảm một tiếng phá tan không khí an tĩnh của đêm khuya, tiếp theo đó là máu tươi trào ra ồ ạt cùng một cái tròng mắt rơi ra nhưng bị dây thần kinh thị giác giữ lại nên treo tòng teng bên hốc mắt.

Thành viên trong group hộ vệ trung thành, sứ giả chính nghĩa bị dọa tới hồn vía lên mây. Bọn họ vừa mới đọc ghi chép trò chuyện của chị Khánh với Phạn Già La xong thì tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tương ứng, tựa hồ không phải trùng hợp mà là thật sự đã bị Phạn Già La tiên đoán được. Những gì mà cậu ta dự đoán chị Khánh sẽ gặp trong ba phút sau đó đã hoàn toàn ứng nghiệm, chuẩn xác tới khó tin, thật sự khủng khiếp!

Video call của group chat phát ra tiếng la hét chói tai, có người vừa gào khóc vừa hô lớn: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát! Gọi 110 với 120 đi!"

"Chúng ta không biết chị đại ở đâu mà? Làm sao bây giờ?"

"Trước tiên cứ báo cảnh sát, sau đó kết nối với video call, cảnh sát có thể định vị!" Trong đám vẫn còn được một hai người có đầu óc linh hoạt.

A Trạch Chân Ái thật sự không dám tắt video call, sau đó vội vàng gọi điện báo cảnh sát.

Chị Khánh đau tới muốn ngất xỉu, vì sợ tròng mắt thật sự sẽ rơi xuống nên vội vàng tay nâng đỡ. Sợ hãi cùng hoảng loạn chiếm cứ toàn bộ tâm trí ả, ả vốn cho rằng cái đêm ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan kia chính là cái đêm đen tối nhất khủng khiếp nhất trong cuộc đời ả, nhưng không phải, không có đen tối nhất, chỉ có càng đen tối hơn; không có khủng khiếp nhất, chỉ có càng khủng khiếp hơn mà thôi. Ả ngã ngửa nằm dưới đất, qua một hồi lâu vẫn không bò dậy nổi, chỉ có thể không ngừng gào thét: "Đừng báo cảnh sát! Không được báo cảnh sát!"

Chỉ tiếc không có ai nghe ả, 110 đã nhận được báo án nên đang cấp tốc chạy tới cứu viện.

Chị Khánh giãy giụa hồi lâu mới bò dậy, còn chưa kịp thở dốc đã thấy trên khung chat của Phạn Già La xuất hiện một hàng chữ--- [Biết vì sao nó lại tổn thương cô không?]

Chị Khánh sống chết nhìn chằm chằm màn hình vi tính, toàn bộ tâm trí bị những lời này hút lấy.

Một lúc sau, một hàng chữ chậm rãi hiện lên--- [Nó muốn tổn thương cô thì cứ tổn thương cô thôi, không có lý do gì cả, cũng như cách mà cô đối xử với người khác. Cho cô lời khuyên cuối cùng, tuyệt đối đừng nhặt tiền đột nhiên xuất hiện trong bụi cỏ ven đường, sẽ gặp xui xẻo.]

Nhặt tiền? Xui xẻo? Giống như nghĩ tới chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, hô hấp chị Khánh bị nghẹn lại, sau đó triệt để xụi lơ.

[end 38]

[39] Linh Môi - Không Thể Ngủ Tiếp Nữa Rồi

****

Cảnh sát thông qua phần mềm định vị nhanh chóng xác định được vị trí của chị Khánh, sau đó phái một chiếc xe cứu thương cùng một nhóm nhân viên chạy tới cứu viện. Nhóm cô gái nói chuyện trời nói chuyện đất với chị Khánh vẫn còn ở trong group, không dám rời đi. Bọn họ rất muốn biết chị Khánh như thế nào, có được cứu hay chưa. Không ngừng có tiếng nấc nghẹn ngào từ máy vi tính truyền ra, những cô gái không lớn không nhỏ này rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là hiện thực, cái gì là tàn khốc.

Những bức hình chụp màn hình chat vẫn còn lưu trên màn hình, từng câu từng chữ của Phạn Già La đã chầm chậm trở thành sự thật, mà tất cả bọn họ ngồi ở ngay trước màn hình lại không hề phát hiện.

"Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm." Không biết là người nào nghẹn ngào nói.

"Tôi, tôi chuẩn bị rời khỏi group hâm mộ này. Tôi không muốn làm fan của Cao Nhất Trạch nữa." Lại có người sợ hãi nói.

"Chúng ta mau xóa những bình luận mắng chửi Phạn Già La đi. Sau này mọi người đừng có chọc giận hắn nữa!" Một âm thanh run rẩy đánh thức mọi người, vì thế đám người trong group vội vàng lên weibo, xóa đi những lời bình luận tục tĩu cùng những hình ảnh xấu xí mình từng gửi, lại PM gửi lời xin lỗi chân thành tới Phạn Già La. Ngay cả A Trạch Chân Ái cam nguyện chết vì Cao Nhất Trạch cũng không khống chế được ngón tay mình, vội vàng xóa đi những bình luận cũ.

Chị Khánh vì quá đau đớn nên co rúc ở dưới đất, con mèo mun kia ngửi thấy mùi máu tươi nên không chịu rời đi mà còn nhảy lên ngực ả, dùng móng vuốt cào bàn tay đang che mắt của ả. Nếu chị Khánh vì đau đớn mà buông tay thì chỉ sợ tròng mắt đang lủng lẳng kia sẽ bị nó tha đi ăn tươi.

Chị Khánh không ngừng hét chói tai, vừa hối hận lại vừa sợ. Nếu sớm biết Phạn Già La là một kẻ miệng quạ đen nói cái gì cũng linh ứng thì ả tuyệt đối sẽ không trêu chọc hắn. Cao Nhất Trạch chết thì sao? Bán nội tạng của Phạn Già La có thể kiếm được hơn triệu đô thì sao? Không có gì có thể quan trọng hơn sinh mạng của mình! Còn nữa, nhặt tiền rơi gặp xui xẻo có nghĩa là gì? Là điều mà ả đang nghĩ sao? Điều này thật sự quá đáng sợ!

Chị Khánh lăn một vòng tránh ra xa con mèo mun, co mình thành một cục trốn trong khoảng trống của ngăn tủ cùng cánh cửa. Con mèo vờn tới vờn lui ở bên cạnh, kiên nhẫn không chịu buông tha công kích phần da thịt hở ra ngoài của ả, để lại những vết thương nhuốm máu.

Nhìn dáng dấp thảm thiết của chị Khánh, người trong group nhao nhao nói an ủi. Trải qua sự cố đáng sợ như vậy, bọn họ tựa hồ đã trưởng thành trong nháy mắt, đã hiểu được nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Đương nhiên, từ nay về sau, nỗi sợ hãi với Phạn Già La cũng chôn sâu trong lòng bọn họ, không dám chạm tới.

Trong bầu không khí khẩn trương này, cảnh sát rốt cuộc cũng phá cửa ập vào, bắt con mèo đi, cứu giúp chị Khánh đã sắp chịu không nổi.

Vài nhân viên y tế khiêng chị Khánh chỉ còn một hơi thoi thóp rời đi, cảnh sát thì ở lại kiểm tra hiện trường vụ án. Bọn họ nhanh chóng phát hiện những bức ảnh chụp màn hình trong cửa sổ chat, ánh mắt không khỏi lóe sáng. Vụ án của Cao Nhất Trạch đã trở thành vụ án kinh điển, bị tổng cục Kinh thị xếp vào kho hồ sơ bí mật. Những phân cục khác tuy không xem được báo cáo điều tra chi tiết nhưng cũng biết được chút chút về những tình tiết ly kỳ trong đó.

Bọn họ vốn tưởng tin tức Phạn Già La ngoại cảm chỉ là tin vịt mà thôi, chân tướng không có khả năng huyền ảo đến vậy. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy dự báo của Phạn Già La, những cảnh sát này không khỏi kinh hãi nhận ra--- so với lời đồn đãi Phạn Già La lại càng kỳ quái hơn.

Cảnh sát vụ này thuộc về phân cục thành Đông, cảnh sát dẫn đội có quan hệ khá thân với Trang Chân. Ông chụp lại những bức hình này gửi qua cho chiến hữu, cảm thán nói: [Tiểu Trang, cho nhóc biết thế nào là dự đoán như Thần này! Mỗi câu mỗi chữ đều ứng nghiệm trong hiện thực, vụ án này nhất định sẽ bị tổng cục thu về kho hồ sơ bí mật!]

Trang Chân lập tức trả lời: [Kiểm tra camera giám sát! Dự báo nào mà có thể chuẩn xác đến mức này?]

[Nhóc không tin à? Được, tôi sẽ lập tức điều tra.]

Vị cảnh sát này lập tức bảo kỹ thuật viên kiểm tra ghi chép trò chuyện, xem thử xem vụ án này có chỗ nào khác thường hay không. May mắn người trong group đều có ghi hình lại nên có thể nhanh chóng gửi qua. Kỹ thuật viên kiểm tra từng đoạn ngắn, không dám bỏ sót một chi tiết nào, những cảnh sát khác cũng xúm tới, hỗ trợ tìm kiếm chân tướng.

Sau khi xem đi xem lại bảy tám lần bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện con mèo mun ẩn núp ở phía sau lưng chị Khánh. Lông của nó đen mun gần như hòa thành một thể với bóng tối ở xung quanh, chỉ có tròng mắt chiết xạ ánh sáng chứng minh sự tồn tại của nó. Mà thời điểm nó xuất hiện cũng cực kỳ quỷ dị, sau khi Phạn Già La gửi tin [nó nằm trong bóng tối], con mèo đột nhiên từ phòng bên cạnh lẻn vào, trốn vào kẽ hở tủ quần áo.

Lúc Phạn Già La gửi tin [nó đang nhìn chằm chằm cô], nó nằm rạp xuống, lộ ra nửa cái đầu, chăm chú nhìn chằm chằm chị Khánh.

Lúc Phạn Già La gửi tin [nó thong thả từng bước từng bước tiến tới gần cô, mà cô không hề phát hiện], con mèo quả nhiên bắt đầu di chuyển, cẩn thận tiến tới trước.

Lúc Phạn Già La gửi tin [nó tới gần, gần hơn, gần hơn nữa...], con mèo đã cách chị Khách rất gần, càng gần hơn, cuối cùng biến mất ở ngay sau lưng, chị Khánh cùng thành viên trong group không hề phát hiện sự hiện diện của nó, thậm chí còn đang cười nhạo Phạn Già La bịa chuyện, giả thần giả quỷ.

Mỗi câu nói của Phạn Già La đều đồng bộ với hành động của con mèo, tựa hồ cậu ta đang xuyên qua camera trên màn hình máy tính để quan sát hết thảy những gì phát sinh trong căn phòng này. Mà thực tế, cậu ta căn bản không tham gia group nói chuyện của chị Khánh, hiển nhiên cũng không nhìn thấy gì. Nhưng hai câu cuối cùng căn bản không phải đồng bộ, mà là chênh lệch năm giây dự đoán được chị Khánh đang gặp nguy hiểm.

Lúc tròng mắt chị Khánh lọt ra ngoài, kỹ thuật viên kiểm tra tiến độ video túa mồ hôi phát hiện--- bắt đầu từ câu dự báo đầu tiên của Phạn Già La đến khi máu tươi phun lên màn hình vi tính, thời gian không nhiều không ít, vừa vặn đúng ba phút. Mà đoạn video này cũng chứng minh rõ ràng cậu ta hoàn toàn không liên quan tới sự cố của chị Khánh, cậu ta không có khả năng ở một nơi cách xa mấy chục, thậm chí là hơn trăm cây số để tổn thương chị Khánh, càng không có khả năng thao túng hành vi của một con mèo mun. Cho dù có đưa lên tòa án thì cuộc ghi chép này cũng không thể làm chứng cứ buộc tội, chỉ một câu 'trùng hợp' là có thể hoàn toàn thoát tội.

Nhưng trên thế giới này thật sự có sự 'trùng hợp' thần kỳ như vậy sao? Cảnh sát tham gia kiểm tra hiện trường đều không tin.

"Thần rồi thần rồi thần thật rồi! Đội trưởng, não em muốn nổ luôn rồi đây nè!" Kỹ thuật viên rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi khổ của phân cục thành Nam. Phạn Già La này căn bản không thể dùng ánh mắt khoa học để nhìn nhận!

"Mang hết chứng cứ đi, vụ án này không có điểm đáng ngờ, ghi chép xong khẩu cung của người liên quan thì có thể kết án." Lão cảnh sát vừa chậc lưỡi vừa gửi tin nhắn cho Trang Chân, chỉ hai chữ--- [Quỷ dị!]

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, trong lúc kiểm tra vết máu có một cảnh sát phát hiện bên dưới một viên gạch là không gian trống, gõ vào có âm thanh tong tong, tìm kiếm dụng cụ mở ra thì phát hiện bên dưới có một tầng hầm được xây dựng phi pháp, bên trong trói nhốt ba cô gái trẻ mình mẩy đầy vết thương.

"Có vết thương của roi, vết phỏng, vết dao cứa, càng nhiều hơn chính là vết móng vuốt mèo cào. Thảo nào con mèo mun kia lại hung ác tấn công cả chủ nhân của mình như vậy, hóa ra thường làm nên tập thành thói quen rồi. Đúng là hại người cuối cùng lại hại mình!" Pháp y lắc đầu thở dài.

"Mau gọi xe cứu thương đưa các cô gái tới bệnh viện! Gọi điện cho lão Từ, bảo lão trông chừng kỹ chị Khánh. Đây là một vụ án lớn! Vừa nãy không phải chủ nhà nói chị Khánh thuê nhà ở chung với một người đàn ông à? Lập tức truy tìm! Đừng để hắn nghe thấy tiếng gió mà trốn mất!" Lão cảnh sát liên tục ra chỉ lệnh.

...

Lần này chị Khánh khẳng định chạy trời không khỏi nắng, nhưng Phạn Già La cũng đã mất hứng thú với người phụ nữ này, bởi vì vừa vặn ngay lúc này cậu cũng đụng trúng một chuyện khá phiền toái.

"Phạn tiên sinh, đây là trát lệnh, mời ngài ký tên." Một người đàn ông gõ cửa nhà Phạn Già La.

Phạn Già La ký tên, sau đó nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu. Hiện giờ cậu đã biết sau khi nhận được trát lệnh thì cậu phải tới tòa án vào đúng thời gian và địa điểm chỉ định, nếu không tới thì chứng tỏ cậu muốn bỏ qua quyền biện hộ cho mình, vụ kiện cũng coi như thua 90%.

Mà trát lệnh như thế này cậu đã nhận rất nhiều, mười mấy tờ cộng lại thì cũng không cần bồi thường quá nhiều, chỉ tầm năm triệu mà thôi, nhưng có hai tờ tới từ một thương hiệu xa xỉ phẩm, phí bồi thường lên tới năm mươi triệu. Tuy công ty giải trí Tinh Huy chưa khởi kiện nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng bên đó cũng là số tiền lớn nhất, tới tám mươi triệu, nếu chậm trễ không nộp tiền thì cũng sẽ bị đưa ra xử lý pháp luật.

Phạn Già La rũ mi mắt một chốc, lần đầu tiên lộ ra nụ cười phiền não, khẽ thở dài: "Xem ra sau này không thể tiếp tục ngủ nữa rồi."

...

Ngày hôm sau, Phạn Già La mặc một bộ tây trang màu đen xuất hiện ở cửa công ty Tinh Huy.

Nhân viên ở quầy tiếp tân nhìn thấy Phạn Già La không nhanh không chậm đi tới, đầu tiên là ngẩn người sau đó mới chầm chậm tiến tới nghênh đón, nhỏ giọng gọi 'Phạn tiên sinh'. Đã một khoảng thời gian không gặp, Phạn Già La đã từng mất hết tất cả táng gia bại sản rời khỏi công ty giải trí Tinh Huy, bây giờ lại quay trở lại chói mắt như vậy.

Cậu ta không hề tiều tụy hốc hác vì bị toàn dân công kích, cũng không gầy gò ốm o vì cuộc sống khốn đốn, lúc rời đi vạn phần chật vật, khi quay về lại càng tuấn mỹ, càng ưu nhã, càng mê người hơn xưa. Thậm chí cậu ta còn cao hơn mấy cm, đôi chân thon dài bị lớp vải màu đen bao lấy.

Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó nhưng nhân viên tiếp tân lại cảng nhận được, Phạn Già La bây giờ hoàn toàn khác với Phạn Già La ngày xưa, ít nhất thì khí chất tôn quý cùng thong dong này, không phải ai cũng học được.

"Phạn tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không? Nếu không có thì tôi có thể gọi điện hỏi giúp ngài." Nhân viên tiếp tân ân cần nói.

Phạn Già La còn chưa lên tiếng, giọng một người đàn ông đã từ hướng thang máy truyền ra: "Phạn Già La, mau vào đây, tôi dẫn cậu lên gặp Lưu tổng!"

Phạn Già La nhìn qua, phát hiện là Tào Hiểu Phong. Đối phương đang đưa một tay giữ cửa thang máy, tay khác ngoắc ngoắc, vẻ mặt khá nịnh nọt cũng khá gấp gáp. Phần nịnh nọt này không phải vì Phạn Già La có thể trở thành cây rụng tiền của mình, mà là kết quả của cảm giác sợ hãi lại không có khả năng phản kháng. Hắn chỉ hận không thể nâng Phạn Già La lên làm tổ tông mà cúng bái.

Tôn Ảnh đứng phía sau Tào Hiểu Phong, da mặt căng cứng.

Phạn Già La gật đầu với nhân viên tiếp tân rồi đi tới. Thấy cậu đi tới gần, Tôn Ảnh vội vàng lui về góc thang máy, còn thật cung kính gọi 'anh Phạn', không hề còn bóng dáng của thái độ hung hăng không coi ai ra gì ngày xưa. Vì cọ nhiệt độ, sau khi Cao Nhất Trạch chết Tôn Ảnh thường xuyên đăng status trách móc Phạn Già La, là dáng vẻ muốn bênh vực bạn tốt. Sau khi sự tình xoay chuyển, Tôn Ảnh cũng bị chê trách không ít, không ít người hoài nghi nhân phẩm của hắn, thậm chí còn thầm ám chỉ hắn là cá mè một lứa với Cao Nhất Trạch.

Tố cáo này thật sự rất nghiêm trọng, dân mạng rốt cuộc đã căm giận Cao Nhất Trạch tới mức nào? Nói dễ hiểu là, nếu Ba Cao Mẹ Cao không hỏa táng Cao Nhất Trạch, nói không chừng thi thể sau khi được chôn cất của Cao Nhất Trạch đã bị nhóm dân mạng phẫn nộ moi lên nhục nhã một phen.

Vì vậy Tôn Ảnh là người có quan hệ tốt nhất với Cao Nhất Trạch trở thành mục tiêu chủ yếu bị công chúng phát tiết cơn giận. Sự nghiệp đang gặp đả kích mang tính hủy diệt, hợp đồng quảng bá thương hiệu mất đi, vai diễn bị cắt, phí bồi thường vi phạm hợp đồng chồng chất như núi, nói chung là tất cả những gì Phạn Già La từng phải chịu, hiện giờ Tôn Ảnh phải thể nghiệm gấp bội.

Mà khốn cảnh hắn gặp phải bây giờ, có lẽ Phạn Già La đã dự đoán được từ khi Cao Nhất Trạch vẫn chưa chết.

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này Tôn Ảnh lại cảm thấy rất sợ Phạn Già La. Hắn nhiều lần tự nói với mình--- tuyệt đối không thể chọc người này!

[end 39]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vamat