[277.278.279] Linh Môi
[277] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (1)
****
Ánh mặt trời theo phần mái vòm thủng chiếu sáng, mà người nọ sớm đã bị nuốt mất, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ không thể nào còn sống, nhưng lúc này đây người đó lại đang an lành đứng ở giữa chùm ánh sáng.
Gương mặt đẹp trai kia bị ánh sáng dây dưa không rõ, suy chỉ đó đôi mắt đen nhánh hờ hững đảo qua gương mặt kinh ngạc của mọi người, cuối cùng nhìn về phía Tống Duệ đứng dưới tàn cây, gương mặt thả lỏng như băng tuyết tan chảy.
"Em đã trở lại."
Tống Duệ cũng cười theo, bước nhanh tới vài bước, quả nhiên phát hiện bức tường không gian kia đã biến mất.
Hai người đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, biểu cảm ôn nhu và tràn đầy vui sướng.
"Anh biết em sẽ trở lại mà." Tống Duệ áp sát bên tai thanh niên thì thầm, giọng nói đã khản đặc.
"Em còn mang về một món quà cho anh, anh nhất định phải giữ thật kỹ." Phạn Già La vỗ nhẹ lưng anh, sau đó nhét một tảng đá to cỡ trứng bồ câu vào trong tay Tống Duệ.
Tống Duệ không xem ngay mà cầm chặt nó, giấu vào trong túi. Lúc hai người chuẩn bị tách ra thì Mạnh Trọng và Diêm bộ trưởng đã lao tới, ôm chặt lấy bọn họ, sức lực lớn kinh người.
Diêm bộ trưởng cũng đã gần năm mươi, thế mà lúc này lại khóc như một đứa bé, nức nở nói: "Phạn lão sư, tôi biết cậu nhất định có thể làm được mà! Cậu đã cứu thành phố này! Suốt ba ngày nay người muốn tới làm phân cho cái cây này đã hơn ba chục ngàn người, hiện giờ bị chúng tôi trói lại ở dưới quân doanh.
"Này là chưa hết, trong thành phố cũng có rất nhiều mất đi thần trí, tài xế đang lái xe đột nhiên vất xe lại giữa đường rồi chạy tới đây; bác sĩ đang phẫu thật cũng ném dao mổ, chạy đi; còn cả giáo viên, học sinh, cụ già ở viện dưỡng lão, thậm chí là cả động vật trong sở thú. Đường trong thành phố đã bị chặn lại nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ. Cậu có từng thấy làn sóng zombie trong phim không? Thật sự là giống hệt như thế!"
Diêm bộ trưởng lấy điện thoại ra nhìn tin tức báo cáo mà vui tới phát khóc: "May mắn mà cậu đúng lúc giải quyết cái cây kia, bằng không thành phố chúng ta đã tiêu rồi. Cậu xem, những người mất trí đã quay trở về rồi, tất cả mọi người đều không sao. Phạn lão sư, cuối cùng tôi cũng phát hiện được một quy tắc, cậu mới là người đáng tin nhất. Gặp vụ án kỳ lạ, có tìm ai trợ giúp cũng không bằng tìm cậu!"
Ám chỉ của ông làm người huyền môn cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà Phạn Già La thật sự đã rớt từ trên ngọn cây xuống, cậu ta vẫn còn sống, mà cái cây kia thì đã chết, nếu giữa hai người này không có liên hệ thì nên giải thích thế nào đây?
"Không thể!" Một cao thủ huyền môn không muốn tiếp thu sự thật này nên cố gắng phủ nhận: "Phạn Già La không thể nào làm được chuyện này! Cắt đứt nhân quả, đoạn tuyệt luân hồi, đó là phương pháp của thần tiên! Phạn Già La tính là cái quái gì chứ, hắn dựa vào cái gì mà có thực lực này chứ?"
Trong mắt Huyền Thành Tử cũng đầy nghi hoặc. So với bất kỳ ai khác, hắn hiểu rõ muốn giải quyết cái cây này thì phải có thực lực đáng sợ đến nhường nào. Nghịch chuyển nhân quả, vào chết ra sống, đây là thủ đoạn của thần tiên; cắt đứt luân hồi, diệt trừ lục đạo, đó là sức mạnh của Phật tổ mới có.
Làm xong hết thảy, vết thương của Phạn Già La không trị mà khỏi, còn tỏa ra từ trường làm người ta hít thở không thông. Rõ ràng là tuyên bố một sự thật--- ở trước mắt hắn chính là một sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn cây bồ đề kia.
"Người đã thành thần." Trầm mặc một hồi lâu, Huyền Thành Tử đột nhiên phun ra một câu làm mọi người cảm thấy kinh hãi.
"A Di Đà Phật, Phạn thí chủ đắc đạo." Thường Tịnh đại sư khom người thật sâu, giọng nói thành kính.
Người trong huyền môn đều trố mắt, sau đó thì trợn trừng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn sang. Thành thần, đó là mộng tưởng chung của tất cả người tu đạo, cũng chỉ như vậy mới giải thích được vì sao yêu thụ kia không chống lại nổi Phạn Già La.
Hắn là thần sao? Thần sẽ mạnh tới mức độ nào? Người khác có cơ hội thành thần không?
Tiếng thở dốc nặng nề từ bốn phương tám hướng truyền tới, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Phạn Già La, nhưng không hề có sự kính trọng và sùng bái thần linh, ngược lại chỉ tràn đầy tham lam. Bọn họ chỉ hận không thể giống như lũ ruồi lũ muỗi mà nhào tới ăn thịt, uống máu, gặm xương người này để nhận được thần huyết.
Đó là thành thần a! Trên đời này có ai không muốn thành thần chứ?
Nhưng Phạn Già La thật sự không muốn. Cậu chăm chú nhìn những người này, giọng điệu lạnh như băng: "Thế giới này không có thần linh."
Cậu chỉ cây bồ đề đã héo rũ đồng thời đang vỡ vụn thành từng mảnh, chậm rãi nói: "Muốn biết vì sao nó có được linh trí không? Muốn biết tôi làm thế nào giết chết nó không? Muốn biết năm đó tổ sư gia các người vì sao lại mất tích hoặc tử vong không? Muốn biết tung tích của chí bảo phái Thanh Thủy và tất cả những chuyện đã xảy ra trên người tôi không?"
Mỗi khi cậu hỏi một câu, hô hấp của người nơi này lại gấp gáp thêm một phần.
Đôi mắt đầy sương lạnh của Huyền Thành Tử thậm chí còn vì thế mà phừng lên hai ngọn lửa. Hắn thật sự muốn biết chân tướng năm đó, lại càng muốn biết Ân Từ đã đi nơi nào, sống có tốt hay không. Hắn chăm chú nhìn đôi môi mỏng của Phạn Già La, không muốn bỏ sót một chữ nào.
"Muốn biết thì theo tôi tới một nơi." Phạn Già La dẫn đầu rời đi.
Huyền Thành Tử chỉ do dự hai giây liền đi theo, sau đó là Thường Tịnh đại sư, tiếp sau đó là mọi người.
Đi tới quân doanh ở bên ngoài, Phạn Già La nhờ Diêm bộ trưởng chuẩn bị vài chiếc xe quân đội để đưa nhóm người này tới nhà cũ Phạn gia, còn nhờ ông mượn giúp mình một vật.
"Thứ này không dễ mượn! Có điều nếu là cậu thì có lẽ cấp trên sẽ đồng ý. Cậu chờ một chút, tôi gọi điện hỏi thử xem." Diêm bộ trưởng đi tới một góc tối báo cáo lại tình huống, vài phút sau quay lại thì gật đầu nói: "Cấp trên đã đồng ý, tôi lập tức phái người đi lấy ngay."
"Vậy chúng ta gặp lại ở nhà cũ Phạn gia. À đúng rồi, Lâm Niệm Từ ở nơi nào, cũng đưa cô ta qua đi."
"Cô ta bị lựu đạn nổ bị thương rất nghiêm trọng, chỉ còn lại một hơi thôi, không thể tùy tiện di chuyển."
"Yên tâm đi, cô ta không chết được đâu." Phạn Già La vỗ vỗ vai Diêm bộ trưởng: "Ông chỉ cần đưa cô ta tới nhà tôi thôi, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Vậy được rồi, tôi sẽ phái người tới bệnh viện đón cô ta." Diêm bộ trưởng không hề có chút ý kiến gì với sắp xếp của Phạn lão sư. Đến lúc này đây ông mới thấy rõ sự tình, trong thời đại có quá nhiều hỗn loạn xảy ra này, Phạn lão sư chính cây định hải thần châm duy nhất.
Cấp trên có lẽ cũng có suy nghĩ này nên ngay cả một vật quan trọng như vậy, chỉ cần Phạn lão sư mở miệng mượn là mượn được ngay.
"Cậu còn cần gì nữa không?" Diêm bộ trưởng cẩn thận hỏi.
"Hết rồi, gặp lại sau." Phạn Già La đi tới chiếc xe quân đội đang chờ ở ven đường.
"Đây là gì vậy?" Chờ xe chạy được một khoảng, Tống Duệ ngồi ở bên cạnh mới lấy thứ hình trứng cứng như đá trong túi ra. Nó trông giống như một tảng đá nhưng lại có vân gỗ, cảm xúc rất trơn mượt, ngửi thử còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.
"Là hạt giống của cây bồ đề kia, anh phải giữ thật kỹ đó." Phạn Già La giải thích.
"Nếu anh trồng nó xuống đất, mỗi ngày tưới nước, nó có thể lại mọc thành một gốc yêu thụ không?" Tống Duệ khép tay lại, nói đùa.
Phạn Già La cũng thực nể mặt mũi anh mà bật cười, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ. Không bằng hôm nào anh thử xem, ngộ nhỡ nó mọc ra em thì sao?"
Mạnh Trọng đang lái xe run tay một phát, suýt chút nữa đã tông vào rào chắn ven đường. Mẹ nó, hai người này đúng là to gan lớn mật mà, không chịu hủy thứ tà môn này đi mà lại mang ra ngoài!
"Thứ này phải triệt để hủy đi!" Mạnh Trọng run run nói.
"Thế gian này không có bất kỳ sức mạnh nào có thể hủy diệt nó, tôi cũng không làm được. Tôi chỉ nghịch chuyển luân hồi, để nó biến thành hình thái lúc ban đầu mà thôi." Phạn Già La thở dài một hơi.
"Tức là, món đồ chơi nhỏ mà Tống Duệ đang cầm thật ra chính là cái cây khi nãy. Nó căn bản không bị tiêu diệt?" Mạnh Trọng cảm thấy mình rất cần một bình dưỡng khí an ủi.
"Yên tâm đi, chỉ có nơi chí ác hoặc chí thiện trên thế gian mới có thể làm nó mọc rễ nẩy mầm mà thôi." Phạn Già La không để ý nói.
Mạnh Trọng căn bản nghe không hiểu.
Tống Duệ giải thích: "Người hiền lành tới đâu thì trong lòng chắc chắn cũng có ác ý; kẻ gian ác tới đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ có thiện ý. Hạt giống này không thể tìm được nơi để sinh tồn, bởi vì thế gian này không có chí ác, cũng không có chí thiện."
"Nhưng nó đã từng sống mà! Thế giới này có nơi đã làm nó nẩy mầm." Mạnh Trọng đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
"Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi." Phạn Già La nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.
Mà Mạnh Trọng và Tống Duệ thì chìm vào cơn bão suy tư. Một lần ngoài ý muốn là sao? Tức là có người đứng sau điều khiển à? Có thể điều khiển một gốc thánh thụ có thực lực khủng bố như vậy, người đó là nhân vật đáng sợ tới cỡ nào chứ?
"Mẹ nó, đau đầu quá đi!" Mạnh Trọng dùng đầu mình đập vào vô lăng.
Tống Duệ thì vẫn còn trầm tư, thật lâu không nói gì. Anh nhớ tới cảm giác bị dòm ngó khi nãy.
Mặc dù bị lòng hiếu kỳ giày vò nhưng hai người cũng không quấy rầy Phạn Già La, ăn ý giữ im lặng.
Mấy ngày nay Phạn Già La đã mệt muốn chết rồi, gương mặt trắng nõn lộ ra nét mệt mỏi hiếm thấy.
...
Hơn hai tiếng sau, mọi người cùng đứng ở trong tầng hầm nhà cũ Phạn gia.
Thấy Lâm Niệm Từ cả người quấn băng gạc bị tùy ý đặt nằm dưới đất, gương mặt vốn đã có chút ôn hòa của Huyền Thành Tử lại lập tức lộ ra sương lạnh.
"Nghiệt đồ, sao ngươi lại dám đối xử với con bé như vậy!" Huyền Thành Tử lập tức ôm cô gái vào lòng, dùng đầu ngón tay run rẩy thử thăm dò hơi thở.
"Yên tâm, cô ta không chết được đâu." Phạn Già La ngồi xếp bằng ở trung tâm một trận pháp hình tròn, trên đầu gối đặt một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.
Trận pháp kia tỏa ra năng lượng khổng lồ, bên trên khắc ký hiệu che đậy thần bí khó lường, người khác căn bản không thể nhìn rõ. Ngay cả cao nhân như Huyền Thành Tử cũng chỉ mơ hồ nhận ra được uy năng và không may từ nó, nhưng không biết nó có tác dụng cụ thể là gì.
Tất cả mọi người đều đứng cách trận pháp xa tít, từ xa xa nhìn Phạn Già La.
"Sư phụ, ngài thấy thứ này có quen không?" Phạn Già La mở lòng bàn tay, đưa ra một viên ngọc bội hình cá màu đen tuyền.
Ánh mắt Huyền Thành Tử phừng lên hai luồng lửa giận: "Nghiệt độ, quả nhiên là ngươi đã đánh cắp bảo vật của phái, mau trả lại đây!" Hắn rút bội kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Phạn Già La.
Nhóm người huyền môn đứng ở phía sau dùng ánh mắt tò mò nhìn khối ngọc bội kia, cũng không biết nó có chỗ nào đặc biệt.
"Sư phụ, tựa hồ ngài đã quên mất, tôi là linh tử của phái Thiên Thủy. Tôi giữ ngọc bội là đương nhiên, không phải trộm." Phạn Già La bình tĩnh nói.
"Không sai, ngươi có quyền đeo nó, nhưng ngươi đã trộm nó ra khỏi tông môn, từ đó trốn tránh không quay trở về, đó chính là tội chết." Kiếm của Huyền Thành Tử vì sát khí tăng vọt mà phát ra tiếng kêu vang sắc bén. Lâm Niệm Từ ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã chết.
Phạn Già La nắm chặt mảnh ngọc bội màu đen này, chậm rãi nói: "Sư phụ, nếu tôi nói cho ngài biết, năm đó không phải tôi trốn tránh không về mà là đã bị Tống Ân Từ giết chết thì sao? Nửa khối ngọc bội này không phải tôi trộm hay cướp mà có được, là cô ta không cần nên vất lại. Sư phụ cũng biết mà, từ nhỏ thì khẩu vị của cô ta đã rất kén chọn rồi, không phải thứ tốt thì tuyệt đối sẽ không thèm."
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi sao?" Huyền Thành Tử lạnh lùng nói, sát ý trong mắt lại càng gia tăng.
Lâm Niệm Từ nằm trong lòng Huyền Thành Tử khẽ giật giật, tựa hồ có chút không khỏe.
Phạn Già La đặt ngọc bội và hộp gỗ xuống đất, sau đó đứng dậy cởi áo ra, lộ ra cơ thể tái nhợt gầy yếu của mình.
"Lúc ở trong khu rừng yêu thụ kia, các người đã phán xét tôi, nói tôi giết người này giết người kia, có thể nói là tội ác chồng chất." Phạn Già La vươn ngón tay nhỏ dài chỉ về phía đám người: "Hiện giờ, tôi cũng muốn tiến hành một buổi phán xét, có điều không phải phán xét các người, mà là Lâm Niệm Từ, cũng chính là người từng được người người kính ngưỡng, thánh nữ Trạch Châu, Tống Ân Từ."
"Nói bậy!" Mũi kiếm của Huyền Thành Tử phát run, toát ra kiếm khí sắc bén.
Nhưng Phạn Già La cũng không né tránh, ngược lại giang rộng tay, ẩn đi từ trường của trận pháp, bình tĩnh nói: "Sư phụ, xin ngài hãy nhìn cho thật kĩ xem trên cơ thể tôi khắc thứ gì, lại nhìn xem ký hiệu trận pháp trên mặt đất là gì. Trận pháp cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy, ngài sẽ không không nhận ra chứ?"
Thị lực và sức phán đoán của người tu đạo vốn vượt xa người bình thường, chỉ trong khoảnh khắc Huyền Thành Tử đã thấy rõ trận pháp đang lóe lên ánh sáng mong manh kia, cũng thấy rõ ký hiệu khắc đầy trên người Phạn Già La, quả thật là cấm thuật bất truyền cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy.
Trận pháp này là hắn đã dạy cho Tống Ân Từ, hơn nữa chỉ có thể dùng trên hồn thể, không thể tạo thành tổn thương đối với người sống, là phương pháp dùng để giam cầm và luyện hóa lệ quỷ ngàn năm.
Sau khi bị trận pháp này giam cầm, lệ quỷ sẽ bị nghiệp hỏa địa ngục thiêu đốt cả ngày lẫn đêm, trong đau khổ cực hạn ngàn vạn lần đó chỉ ước gì được hồn bay phách tán, thế nhưng hồn thể lại chỉ ngày càng vững chắc hơn trước kia. Cuối cùng sẽ có một ngày, bởi vì tuyệt vọng không bao giờ kết thúc đó mà rơi vào điên cuồng, mất đi ký ức, trở thành con rối bị lấy ra tùy ý điều khiển.
Từ khi được tổ tiên sáng tạo ra tới nay, bởi vì làm trái thiên hòa mà bị cấm sử dụng, trừ phi trên đời này xuất hiện một con quỷ vương tội nghiệt ngập trời, tạo thành đại nạn sinh linh đồ thán thì mới được phép sử dụng.
Nhưng bây giờ nó lại rõ rõ ràng ràng xuất hiện trên người Phạn Già La, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hai vấn đề: thứ nhất, Phạn Già La đã sớm chết rồi, tội danh ăn cắp ngọc bội trốn tránh không về hoàn toàn không thể thành lập. Một người chết ngay cả thần hồn cũng bị trận pháp giam cầm làm sao quay về? Thứ hai, người có thể khắc loại cấm thuật này lên người Phạn Già La, ngoại trừ Tống Ân Từ thì còn có thể là ai?
Nhưng vì sao Tống Ân Từ lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ người thật sự đánh cắp bảo vật trốn tránh không về là cô ta?
Đúng rồi, tin tức Phạn Già La trốn chạy không về là Tống Ân Từ viết thư báo về cho mọi người trong môn phái; cũng là cô ta tìm được Phạn Già La, ác chiến một trận, cướp được nửa mảnh ngọc bội, nhưng bởi vì bị trọng thương và thẹn với sư môn nên lang thang bên ngoài trăm năm mới quay về.
Những lời này đều là lời nói của một bên, không có người nào khác làm chứng.
Chỉ vì Phạn Già La từng có chuyện xấu là tự tay đâm chết sư thúc của mình nên Huyền Thành Tử căn bản chưa từng hoài nghi chuyện đó là thật hay giả. Hắn vẫn cho rằng Phạn Già La đã hư thối từ tận gốc rễ, không quản làm ra bao nhiêu chuyện ác cũng không có gì bất ngờ.
Tống Ân Từ trăm năm không về tự nhiên có lý do, chỉ cần trở về là tốt rồi, không nên trách móc; Phạn Già La trăm năm không về chính là lòng dạ khó lường, giết người đoạt bảo, tội ác tày trời.
Ngay từ lúc đầu Huyền Thành Tử đã dùng hai tiêu chuẩn khác biệt để đánh giá hai đứa nhỏ này, lại còn tin rằng mình không sai. Nhưng đến khi sự thật bày ra rõ rành rành trước mắt, có lẽ hắn đã nhìn sai rồi.
Huyền Thành Tử nhanh chóng phát ra đạo kiếm khí thứ hai để đánh bật đạo kiếm khí trước đó, đặt Lâm Niệm Từ xuống đất rồi sải bước đi vào trậm pháp, gấp gáp xoay tròn cẩn thận kiểm tra, sau đó lại thực suy sụp phát hiện--- quả thực chính là trận pháp cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy, không sai chút nào.
Trên đời này, chỉ có hai người có thể khắc ra trận pháp này, một là hắn, người kia chính là đồ đệ Tống Ân Từ mà hắn muôn phần yêu thương.
"Sẽ không, sẽ không..." Huyền Thành Tử đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể hoảng hốt đảo quanh, hoảng hốt nhìn, hoảng hốt líu ríu.
Hắn dự cảm được chân tướng sẽ giống như một móng vuốt sắc bén sẽ xé toạc trái tim hắn, đồng thời sẽ làm hắn đau buồn tới tuyệt vọng.
Lâm Niệm Từ quấn đầy băng gạc, phần đầu chỉ lộ ra hai lỗ mũi đang khó khăn nhìn về phía Huyền Thành Tử. Đầu ngón tay co quắp, lồng ngực vốn yếu ớt thoi thóp bắt đầu phập phồng lên xuống. Có thể nhìn ra, cô ta đang rất gấp gáp.
Nhưng buổi phán xét chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Phạn Già La chỉ nhóm chưởng môn đứng đầu chín môn phái đứng ở bên ngoài, nhắc nhở: "Sư phụ, có lẽ ngài đã quên mất một chuyện. Sở dĩ trận pháp này được gọi là cửu trọng huyết sát phệ hồn là vì muốn khởi động nó thì cần phải hiến tế máu tươi của chín vị cao thủ huyền môn. Không phải ngài cho rằng người bị Tống Ân Từ dùng phương thức tàn nhẫn giết hại chỉ có mình tôi thôi chứ?"
Huyền Thành Tử đang gấp gáp kiểm tra trận pháp cứng đờ người.
Chín vị chưởng môn lúc đầu có chút sững sờ, sau đó kinh hãi và phẫn nộ bắt đầu bóp méo gương mặt bọn họ.
Hay cho thánh nữ Trạch Châu Tống Ân Từ, hay cho đại anh hùng cứu vớt bảy long mạch!
[end 277]
[278] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (2)
****
Không biết bắt đầu từ khi nào, con ngươi Huyền Thành Tử đã bị tâm tình đè nén nào đó nhuộm đỏ. Hắn sống chết nhìn chằm chằm gương mặt Phạn Già La, huyền lôi kiếm ở trong tay cũng mất khống chế mà run rẩy, giống như ngay giây sau đó sẽ đánh chết Phạn Già La để cậu ta phải câm miệng.
Nếu người mà Tống Ân Từ giết chỉ có Phạn Già La, như vậy chuyện này chỉ có thể coi là chuyện nội bộ phái Thiên Thủy, người ngoài không thể xen vào. Sau đó chỉ cần dẫn Phạn Già La về tổng bộ, đóng cửa lại, phái Thiên Thủy muốn xử lý thế nào cũng được. Mặc kệ lời Phạn Già La nói có phải là thật hay không, đã chịu bao nhiêu oan ức, với danh tiếng của Tống Ân Từ, xét về lợi ích và mặt mũi của phái Thiên Thủy, trên dưới toàn phái sẽ giúp cô ta che dấu.
Nhưng bây giờ thì không được, mạng người trong tay Tống Ân Từ quá nhiều, hơn nữa còn từng là nhân vật lớn đứng đầu các môn các phái huyền môn, phái Thiên Thủy làm sao bôi sạch giúp cô ta chứ? Cho dù Huyền Thành Tử có mặt mũi lớn cỡ nào cũng không lớn đến mức chỉ hươu nói là ngựa, đổi trắng thay đen như vậy.
Lúc này, tất cả mọi người đều giật mình với chân tướng sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng, ngay cả đám tiểu bối của phái Thiên Thủy cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Thấy phản ứng lúng túng của sư tổ thì bọn họ lập tức hiểu được, lời Phạn Già La vừa nói chính là thật, trận pháp kia quả thật là do Tống Ân Từ vẽ. Cô ta giết người, sau đó còn trấn áp hồn phách đối phương trăm ngàn năm ở nơi này, cả ngày lẫn đêm bị nghiệp hỏa thiêu đốt, không được giải thoát, cũng không kết thúc...
Tâm tính này thủ đoạn này, trên đời này chỉ có một từ để hình dung, đó chính là ác độc! Là chiếc đuôi độc của loài ong bắp cày, độc ác nhất đúng là lòng dạ đàn bà!
Trường Sinh, Trường Chân vốn là người yêu thương Lâm Niệm Từ nhất, thấy cô ta bị sư tổ đặt xuống đất thì vội vàng xúm tới, cẩn thận nâng cô ta lên, trải áo khoác dưới đất để cô ta nằm thoải mái hơn, sau đó mỗi người nắm một tay, nhỏ nhẹ an ủi.
Nhưng lúc này đây, bọn họ giống như chạm phải than nóng mà hất tay Lâm Niệm Từ, vội vàng lùi ra sau.
Lâm Niệm Ân vốn ngồi xổm bên cạnh Lâm Niệm Từ, dùng ánh mắt đau lòng nhìn cơ thể đầy vết thương của cô ta, nghe Phạn Già La nói xong thì hơi ngửa người ngã bệt xuống đất, sau đó dùng cả tay và chân lăn ra xa người này.
Nếu Phạn Già La không nói dối thì Lâm Niệm Từ rất có thể chính là Tống Ân Từ. Cô ta ở bên ngoài phiêu bạc trăm năm, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người? Có thể không chút do dự dùng thủ đoạn tàn độc như vậy giết chết sư đệ từ nhỏ đã lớn lên cùng mình, trái tim cô ta chẳng lẽ có màu đen sao?
Tất cả mọi người rời xa Lâm Niệm Từ bị quấn như xác ướp, cũng mơ hồ tin tưởng lời Phạn Già La, duy chỉ có hai người sống chết nhìn chằm chằm cậu, cơ thể lạnh run, không phải quá khó tiếp thu mà là có tâm tình khác, họ không thể kềm được phẫn nộ.
Hai người này, một là Huyền Thành Tử, người kia là Tri Phi đạo trưởng.
Huyền Thành Tử xem Tống Ân Từ còn quan trọng hơn cả tính mạng mình, hắn chăm sóc Lâm Niệm Từ mấy chục năm, đương nhiên không thể tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc này; mà Tri Phi đạo trưởng thì hoàn toàn là vì để ý tới mặt mũi của phái Thiên Thủy. Trước đây hắn chỉ ghét cay ghét đắng Phạn Già La mà thôi, hiện giờ thì hận chết đối phương.
Gièm pha lớn như vậy, vì sao Phạn Già La lại muốn nói ra trước mặt mọi người? Hắn ngại danh tiếng phái Thiên Thủy chưa đủ xấu sao?
Tri Phi đạo trưởng lập tức phản đối: "Ai có thể chứng minh tất cả những gì mày nói là thật chứ? Có thể chín vị chưởng môn đã bị mày giết chết, Ân Từ chẳng qua là thấy mày tội ác chồng chất nên mới vẽ trận pháp phong ấn mày mà thôi! Chỉ bằng lời nói suôn mà mày muốn đổi trắng thay đen sao, đúng là nằm mơ!"
Lời nói của Tri Phi đạo trưởng quả thực có chút gượng ép nhưng không phải không có thể. Hơn nữa thanh danh của hắn rất tốt, uy vọng cũng cao, thật sự làm người ta tin tưởng.
Mũi kiếm của Huyền Thành Tử vốn đã rũ xuống, lúc này lại tiếp tục chỉa thẳng vào mặt Phạn Già La. Lời nói của Tri Phi làm tâm tình hỗn loạn của hắn khôi phục sáng suốt. Hắn tự nói với mình: đúng vậy, đây mới là sự thật, đứa trẻ mà mình tự tay nuôi lớn sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy. Ân Từ nhất định có lý do, mà lý do đó cũng đã tìm được rồi. Ân Từ chỉ muốn thanh lý môn hộ mà thôi!
Kiếm trong tay Huyền Thành Tử chấn động ù ù, không ngừng toát hơi lạnh và sát khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chém tới.
Hất toàn bộ nước bẩn lên đầu Phạn Già La, để tất cả mọi chuyện đều như cũ, người tốt vẫn là người tốt, người xấu vẫn là người xấu, như vậy mới phù hợp với lợi ích của phái Thiên Thủy. Vụ án này không thể lật, cũng không cho phép lật!
Nghĩ như vậy, Huyền Thành Tử và Tri Phi đạo trưởng đã nổi lên sát chiêu.
Buổi phán xét này, ngay từ khi bắt đầu đã không có được quan tòa công chính.
Nhưng phản ứng của Phạn Già La giống như đã sớm dự đoán được phản ứng của bọn họ, lại càng không vì thế mà buồn bã hay phẫn nộ, chỉ cười khẽ đặt đầu ngón tay chạm vào mi tâm mình, dùng từ trường trích ra một giọt máu đỏ tươi, chầm chậm nói: "Sư phụ, từ nhỏ đến lớn người chưa từng dạy cho tôi bất kỳ môn thuật pháp nào, chỉ coi tôi là một món đồ trang trí tùy tiện ném ở một bên. Nhưng ngài đừng quên tôi là linh giả, toàn bộ thế gian này chính là môi giới của tôi. Nói cách khác, mặc dù tôi không có nhân chứng, nhưng hết thảy thế gian đều có thể làm chứng cho tôi."
"Chưởng môn phái Nam Sơn ở đâu?" Đầu ngón tay nâng giọt máu đỏ thẫm, Phạn Già La lớn tiếng gọi.
Chưởng môn phái Nam Sơn liền theo bản năng đáp: "Tôi ở đây."
"Đây là thứ của sư tổ ông, ông nhận lại đi." Phạn Già La búng giọt máu kia tới.
Chưởng môn phái Nam Sơn muốn chụp lấy nhưng lại lo lắng mình bị tính kế nên có một thoáng do dự. Chỉ một thoáng do dự thôi, giọt máu kia đã rơi vào ống tay áo ông, thấm vào lớp vải.
Tri Phi đạo trưởng cười nhạt: "Giả thần giả quỷ!"
Mũi kiếm của Huyền Thành Tử vẫn thủy chung chỉa thẳng vào Phạn Già La, không nói thêm gì. Đôi ngươi đỏ ngầu của hắn tràn đầy sát khí nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì được một tia thanh tỉnh. Có một âm thanh kêu gào bảo hắn mau đâm tới đi, nhưng lại có một giọng nói khác bảo hắn phải chờ một chút. Hai âm thanh này giống như hai sợi dây, một trái một phải trói chặt lấy hắn, làm hắn không thể nhúc nhích.
Vị chưởng môn phái Nam Sơn phát hiện máu làm dơ đạo bạo thuần trắng của mình thì trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, nhịn không được phụ họa Tri Phi đạo trưởng: "Quả nhiên là giả thần giả quỷ! Mày búng máu vào tao làm gì? Muốn truyền bệnh à?"
Suy đoán này làm hắn tởm lợm muốn nôn, những người khác cũng rối rít nhíu mày.
Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, biểu cảm khinh thường và ghét cay ghét đắng đã đông cứng trên mặt hắn, đồng tử đột nhiên trợn trừng, giống như nhìn thấy một tình cảnh rất khủng khiếp.
"Sư tổ!" Hắn kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi bụm cổ mình, chậm rãi quỳ xuống, gương mặt vốn đỏ ửng nhanh chóng chuyển thành tái nhợt.
Cả người chưởng môn phái Nam Sơn bắt đầu co quắp, miệng há to không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng ọc ọc.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đang không biết phải làm sao thì Phạn Già La lại hô lớn: "Chưởng môn phái Đông Nhạc hiện giờ đang ở đâu?"
Lần này không ai dám lên tiếng, nhưng trong số đó có một người chợt lóe lên hoảng loạn và sợ hãi mãnh liệt, vì thế Phạn Già La lại trích ra một giọt máu tươi từ mi tâm mình búng tới. Người nọ muốn tránh đi nhưng hai chân lại bị một sức mạnh vô hình giam cầm lại tại chỗ.
Giọt máu trực tiếp bị búng vào mặt hắn, mà hắn cũng ôm cổ mình quỳ xuống, gương mặt vặn vẹo, huyết sắc rút đi, cổ họng không ngừng rung động.
Tất cả mọi người lùi ra xa, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Chỉ dính một giọt máu mà uy lực đã đủ giết người. Không được, Phạn Già La quá lợi hại, phải chạy thôi!
Nghĩ tới đây, những người khác xoay người chạy về phía cửa nhưng lại nhanh chóng phát hiện tầng hầm này bị một từ trường mạnh mẽ khóa lại, trở thành một phòng giam bền chắc không thể nào phá vỡ. Không có Phạn Già La cho phép, tất cả mọi người đều là cá nằm trong chậu, chỉ có thể mặc hắn định đoạt.
"Nghiệt súc, mày đã làm gì bọn họ! Mày quả nhiên là tội ác chồng chất! Ân Từ giết mày là đúng, mày đáng chết!" Tri Phi đạo trưởng phóng ra một lá bùa nhưng lại bị trận pháp cửu trọng huyền sát phệ hồn trận ngăn lại, chỉ có thể bùng lên một đốm lửa rồi hóa thành bụi đen rớt xuống đất.
Phạn Già La ngay cả nhìn cũng lười nhìn Tri Phi đạo trưởng, đôi mắt chăm chú nhìn Huyền Thành Tử, miệng lần lượt gọi ra các môn phái.
Côn Ngô, Trường Tĩnh, Thương Sơn, Tây Đỉnh, Bắc Lộc, Lăng Di, Phi Tiên, lại có bảy vị chưởng môn tiếp nhận giọt máu của cậu rồi ôm cổ quỵ xuống, vành mắt trừng to như đang nhìn thấy tình cảnh trong địa ngục.
"Mày đã làm gì bọn họ? Không phải mày muốn làm sáng tỏ chân tướng, mày muốn giết người diệt khẩu đúng không? Giết hết người trong huyền môn thì không còn ai biết những chuyện xấu mày đã làm năm đó nữa." Tri Phi đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên súc sinh này, tâm tư thật độc ác!
Nhưng Tri Phi đạo trưởng vừa dứt lời, chưởng môn phái Nam Sơn ngã xuống đầu tiên đã đứng dậy, nước mắt giàn giụa, đôi mắt đỏ tươi như máu, tinh thần có vẻ rất tốt. Hắn thậm chí còn rút roi chín đốt của mình ra, hung hăng quất xuống đất.
"Ông không sao à?" Tri Phi đạo trưởng kinh ngạc.
Chường môn phái Nam Sơn nhìn Tri Phi đạo trưởng, sát ý trong con ngươi đỏ ngầu gần như có thể hóa thành nghiệp hỏa.
Ngay sau đó, các vị chưởng môn phái Đông Nhạc, phái Côn Ngô, phái Trường Lĩnh... cũng lục tục đứng dậy, yên lặng vây người của phái Thiên Thủy ở chính giữa, đồng thời cũng lôi ra pháp khí, gấp rút muốn tung ra sát chiêu.
Từ miệng người khác nghe thấy chân tướng đương nhiên kém hơn tự mình trải qua. Mới vừa rồi nương theo ký ức còn sót lại trong giọt máu kia, bọn họ nhìn thấy toàn bộ quá trình sư tổ hoăc sư phụ mình bị giết hại tàn nhẫn. Dòng máu trong cơ thể bọn họ tựa hồ cũng vì chân tướng bị đưa ra ánh sáng mà chảy hết, loại đau đớn đó không khác gì bọn họ cũng bị Tống Ân Từ giết chết.
Có cảm giác căm hận ngập trời và bi ai vô tận, được giọt máu truyền thừa lại. Thù này nếu không báo, chín vị chưởng môn có lẽ sẽ bị tâm ma này dây dưa cả đời.
Mắt thấy phái Thiên Thủy đột nhiên trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, lúc này Tri Phi đạo trưởng mới hoảng hốt, lớn tiếng gặng hỏi: "Phạn Già La, mày bỏ cổ bọn họ à?" Tới lúc này, hắn vẫn cố gắng muốn hất nước bẩn lên đầu người này.
Phạn Già La dùng móng tay sắc bén rạch cổ tay, vẩy máu của mình ra ngoài, thản nhiên nói: "Khi nãy bọn họ đã trải qua chuyện gì, các người tự xem đi."
Tri Phi đạo trưởng lập tức kích hoạt một lá bùa chắn sát, cố gắng muốn chặn số máu kia lại nhưng lại không hề có tác dụng.
Máu này có một lực xuyên thấu phi thường, cũng giống như quả của cây bồ đề, không có cách nào chống cự, cũng không thể né tránh. Chúng nó xuyên thủng kết giới hoặc cấm chế của môn đồ phái Thiên Thủy, không chút trở ngại rơi vào người bọn họ, kéo bọn họ trở về quá khứ xa xôi.
Gương mặt khuynh thành tuyệt thế của Tống Ân Từ xuất hiện ở dưới ánh trắng, xinh đẹp, thánh khiết như tiên nữ.
"Đến giờ rồi." Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
Tầm mắt mọi người cũng theo giọng nói đó mà chuyển sang, sau đó nhìn thấy một gương mặt cực kỳ tuấn tú. Gương mặt này hình như có chút quen thuộc, giống như một vị minh tinh nổi tiếng nào đó.
"Vậy ra tay đi." Tống Ân Từ chỉ mặt đất: "Anh kéo nó vào trong trận pháp đi."
Người đàn ông kia cúi người kéo một vật nặng tới, từ cánh tay trông có vẻ rất cố sức của người nọ nhìn xuống thì hoảng sợ phát hiện vật nặng kia lại chính là thi thể Phạn Già La. Trên ngực cậu ta cắm một con dao, trên chuôi dao có khắc một cành liễu rũ, đó là ký hiệu của riêng Tống Ân Từ. Toàn thân Phạn Già La bị mũi dao rạch loạn, từ phần máu thịt mơ hồ kia tạo thành những ký tự màu đen, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
"Bây giờ làm sao nữa?" Người đàn ông kia kéo thi thể tới giữa trận pháp, thở hồng hộc hỏi.
"Chôn nó ở mắt trận." Tống Ân Từ ném nửa mảnh ngọc bội màu đen lên người thi thể rồi quay lưng lại, giọng nói run run: "Xin lỗi sư đệ, đừng trách ta. Ai bảo đệ độc ác như vậy, không chịu cứu Trương công tử. Nửa miếng ngọc bội này sư tỷ tặng cho đệ mang theo đó, như vậy đệ cũng thỏa mãn rồi đi?"
"Em đừng tự trách. Ngay cả sư thúc của mình mà hắn cũng có thể giết đã đủ thấy tâm tính hắn ác độc thế nào. Hắn đã hết thuốc chữa rồi, không phải em nói sư phụ em sớm đã muốn thanh lý môn hộ à? Bây giờ chúng ta giết hắn chính là ngăn cản hắn sau này sẽ giết người như ngóe, cũng giải quyết ưu phiền cho sư phụ em." Người đàn ông kia vừa đào đất vừa an ủi.
Tống Ân Từ đưa lưng về phía người đàn ông kia mà khóc nức nở, qua thật lâu mới hỏi: "Trương công tử, thân thể anh đã khỏe lại thật rồi à?"
"Khỏe rồi, hoàn toàn khỏe rồi. Ân Từ, cám ơn em, là em đã cứu anh. Nếu không có em thì có lẽ anh đã bệnh chết từ lâu rồi. Chờ xử lý mớ phiền phức này xong thì chúng ta sẽ kết thành vợ chồng, cao chạy xa bay. Anh nhất định sẽ để em sống thật tốt."
Người đàn ông này chính là Trương công tử trong lời Tống Ân Từ. Từ vài câu thoại kia không khó nhận ra nguyên nhân mà bọn họ giết chết Phạn Già La là vì Trương công tử bệnh sắp chết mà Phạn Già La không chịu cứu.
Người có tư cách bước vào tầng hầm này đều là nhân vật có mặt mũi trong huyền môn, suy nghĩ và sức phán đoán vượt xa người bình thường, sao lại không hiểu ra chân tướng rõ ràng rất hoang đường này chứ. Vốn là Phạn Già La trộm đi bảo vật trốn khỏi sư môn, nhưng kết quả lại là thánh nữ động tình, vì cứu tình lang mà giết người diệt khẩu! Ngọc bội kia có lẽ có công hiệu kéo dài tính mạng hoặc là chữa bệnh.
Mọi người nghĩ tới đây thì Trương công tử đã chôn thi thể Phạn Già La xong, sau đó đi tới bên cạnh Tống Ân Từ.
Tống Ân Từ đưa một con dao găm cho Trương công tử, run run nói: "Bắt đầu đi."
Hai người nặng nề bước ra ngoài trận pháp.
Thẳng đến lúc này, mọi người chìm trong đoạn hồi ức này mới phát hiện có chín người đàn ông bị trói gô đặt ở xung quanh trận pháp, đầu đặt trên ký tự cổ thần bí, cổ cũng đặt ngay khe lõm.
Chín người không ngừng giãy giụa nhưng chỉ có mỗi cặp mắt là có thể động đậy.
Tống Ân Từ túm tóc một người, giọng điệu buồn bã: "Triệu bá bá, xin lỗi." Lời nói ra khỏi miệng thực lễ phép, biểu tình cũng thực cung kính nhưng hành động lại cực kỳ độc ác, chỉ một dao đã cắt đứt động mạch cổ, làm máu tươi của đối phương phun ra phần lõm kia rồi nối liền tới phần khắc ký tự, từng chút từng chút nhuộm đỏ nó.
Ở bên kia, Trương công tử cũng cắt cổ từng người một.
Chín vị chưởng môn bị phân biệt đặt ở chín phương hướng, mà hồi ức này tập hợp thị giác của tất cả bọn họ nên cơ hồ là không có chút điểm mù nào. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy hành vi độc ác của Tống Ân Từ và Trương công tử. Bọn họ từng dao từng dao, dứt khoát cướp đi sinh mệnh của số 'vật tế', sau đó bước ra ngoài trận pháp, trầm mặc quan sát.
Tống Ân Từ bắt đầu khóc, hai tay bụm mặt, thân thể run rẩy như nhành liễu rũ trong mưa, giống như phải chịu oan ước rất lớn, yếu ớt vô cùng.
Trương công tử kéo đầu Tống Ân Từ dựa vào lòng mình, an ủi nói: "Đừng khóc, đừng khóc mà, những kẻ này đều là người muốn tới giết người đoạt bảo, em chỉ muốn bảo vệ bảo vật mà thôi, em không sai."
Hai người kia ôm nhau dưới bầu trời đầy máu tanh kia, nam thì tuấn mỹ vô song, nữ thì khuynh thành tuyệt thế, hình ảnh trông thật mỹ lệ. Mà đoạn ký ức kia cũng dừng lại ở một màn này, sau đó màu sắc chậm rãi rút đi, biến thành những chấm màu xám rồi tiêu tan.
Mọi người khẽ chớp mắt rồi tỉnh lại, lúc nhìn về phía phái Thiên Thủy thì ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
[end 278]
[279] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (3)
****
Thông qua ký ức lúc sắp chết của chín vị chưởng môn thấy rõ chân tướng năm đó không chỉ là cao thủ của các môn phái khác mà còn có cả môn đồ của phái Thiên Thủy.
Trường Sinh, Trường Chân và nhóm tiểu bối đã xấu hổ tới mức ngay cả đầu cũng không nâng lên nổi. Tri Phi đại trưởng có nhiều nước bẩn trong bụng cỡ nào cũng không hất ra được. Có chứng cứ gì thuyết phục hơn ký ức của chính người bị hại không?
Huống chi đoạn ký ức này không chỉ là nhìn thấy, nghe thấy những gì bọn họ đã trải qua, mà còn cả tâm tình của bọn họ khi đó.
Nhìn thấy Tống Ân Từ dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết Phạn Già La rồi lại chảy nước mắt nói những lời giả nhân giả nghĩa, trái tim của chín vị chưởng môn cũng nguội lạnh; chờ đến khi Tống Ân Từ vừa giả lả nói xin lỗi vừa cắt cổ họng của bọn họ thì trái tim nguội lạnh kia chuyển thành căm hận ngập trời.
Người chìm vào đoạn ký ức này đều cảm nhận được nỗi thù hận không thể nói thành lời và cảm giác đau đớn khi máu chảy cạn khô. Bọn họ là người đứng xem, cũng là người trải qua. Thù hận của bọn họ đối với Tống Ân Từ tuyệt đối không ít hơn chín vị chưởng môn bị hiến tế cho trận pháp.
Thường Tịnh đại sư chắp tay trước ngực, từ từ quỵ xuống rồi bắt đầu niệm chú vãng sanh. Người khoan dung như ông cũng không thể nào nói ra được câu 'phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật'. Ma chính là ma, không có khả năng độ hóa.
Chỉ qua giây lát, từng là đệ nhất môn phái huyền môn trở thành đệ nhất hổ thẹn.
Môn đồ phái Thiên Thủy túa mồ hôi như mưa, thân thể run run, đầu gục xuống, chỉ hận không thể biến mất tại chỗ. Duy chỉ có Huyền Thành Tử không nhúc nhích đứng đó, sắc mặt băng giá không hề biến đổi.
Phạn Già La cách đám người nhìn Huyền Thành Tử, chầm chậm nói: "Sư phụ, những lời Trương công tử an ủi Tống Ân Từ, ngài nghe xong có cảm thấy quen tai không?"
Tròng mắt đen nhánh của Huyền Thành Tử không hề có một tia gợn sóng nào.
Phạn Già La lại tiếp tục nói: "Mỗi khi Tống Ân Từ vì làm sai mà rơi nước mắt, không phải ngài vẫn luôn an ủi cô ta như vậy à? Khi cô ta ngã, ngài sẽ vì cô ta mà bất bình; khi cô ta mất đi vị trí linh tử, ngài nói với cô ta là vì tôi không nên xuất hiện; thuật pháp cô ta không tinh, tỷ thí thua người ta; ngài nói người ta lấy lớn hiếp nhỏ; thắng không vinh quang. Nói chung, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ làm sai, sai chính là người khác."
"Sư phụ, trong mắt ngài, cô ta làm gì cũng đúng. Ngài muốn sủng cô ta như thế nào là chuyện của ngài, người khác không thể xen vào."
"Nhưng đáng sợ là phương pháp giáo dục này của ngài đã làm Tống Ân Từ sinh ra một nhận thức kiên định---- tất cả những gì mình làm, vĩnh viễn là đúng."
"Cũng vì thế, hành vi mà người khác cảm thấy là độc ác, ở trong mắt Tống Ân Từ chẳng qua chỉ là lựa chọn chính xác mà thôi."
Phạn Già La dùng đầu ngón tay mảnh khảnh của mình kéo số máu và những người có biểu tình dữ tợn kia vào trong trận pháp, than thở nói: "Cho dù phạm phải tội nghiệt ngập trời như vậy, Tống Ân Từ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt rẻ tiền thì liền cảm thấy an tâm."
"Giết tôi, lấy đi bảo vật, cô ta nghĩ mình đang giúp ngài thanh lý môn hộ. Giết chín vị chưởng môn, khởi động cấm thuật, cô ta cho rằng mình đang bảo vệ bảo vật môn phái. Cô ta dựa vào phương thức giáo dục của ngài, không chút cản trở, vô ưu vô lự trưởng thành. Cô ta có sự ngây thơ của trẻ nhỏ nên đã mất đi năng lực phán đoán đúng sai thiện ác."
"Sư phụ, hành vi và tội ác chồng chất mà cô ta đã phạm phải không phải là lỗi của một mình cô ta, còn có một phần hỗ trợ của ngài. Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha, sư phụ, ngài vẫn không hiểu sao? Ngài mới chính là ngọn nguồn của tất cả tội ác. Chỉ cần ngài dạy dỗ một chút thì đã không có cô ta không chút kiêng nể gì ngày hôm nay."
Đây là lần đầu tiên Phạn Già La dùng lời lẽ nặng như vậy để nói chuyện với Huyền Thành Tử, có thể thấy không phải cậu không oán, cũng không phải không hận, chỉ là nó được chôn sâu trong lòng không nhắc tới mà thôi.
Nương theo lời Phạn Già La, ánh mắt Huyền Thành Tử bắt đầu rung động, sau đó vô thức nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ. Những lời nói dung túng, những cử chỉ cưng chìu, hôm nay đều hóa thành những lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim hắn.
Hắn không muốn tin đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn lại biến thành như vậy, rồi lại không thể không tin. Ánh mắt tràn đầy tâm tình phức tạp của hắn chậm rãi nhìn sang Lâm Niệm Từ nằm dưới đất, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Phạn Già La cũng nhìn lồng ngực phập phồng của Phạn Già La, như cười mà không cười nói: "Sư tỷ à, sư phụ ở đây, chị vẫn muốn làm như không quen biết à? Đúng rồi, trước nay chị rành nhất là hai chuyện, một là đùn đẩy trách nhiệm, hai là trốn tránh hiện thực. Trong tình huống như thế này, chị chỉ hận không thể biến mất tại chỗ đúng không?"
Lâm Niệm Từ bị quấn thành xác ướp ngừng hít thở dồn dập và co quắp cánh tay, nằm dưới đất không nhúc nhích.
Ánh mắt lạnh băng sắc như dao của Huyền Thành Tử nhìn chằm chằm cô ta.
Phạn Già La chuyển sang mảnh ngọc bội màu đen ở bên chân mình, tiếp tục nói: "Nửa mảnh ngọc bội này là Tống Ân Từ vất lại không cần. Sư phụ, ngài đoán xem vì sao cô ta chỉ lấy đi nửa mảnh ngọc? Thật sự là vì muốn tặng vật bồi táng an ủi tôi sao?"
"Vì sao?" Huyền Thành Tử quay đầu nhìn sang Phạn Già La, bắt đầu chủ động tra hỏi chuyện năm đó.
"Nói tới thì, đây cũng là một tông tội của ngài." Phạn Già La lắc đầu thở dài.
Gương mặt đầy sương lạnh của Huyền Thành Tử đã lộ ra màu xanh đen buồn bực.
Phạn Già La nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngài vẫn luôn dành đồ tốt nhất cho cô ta, vì thế khẩu vị của cô ta cũng bị dưỡng lớn, cũng kén chọn hơn, không phải thứ tốt nhất thì cô ta sẽ chướng mắt. Chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Ngày tôi được phong làm linh tử, Tống Ân Từ đã nháo loạn muốn lấy đi ngọc bội song ngư của tôi, mà ngài đã không nói lời nào cởi ngọc bội bên hông tôi xuống đưa cho cô ta. Theo ý của ngài thì toàn bộ phái Thiên Thủy này đều là vật sở hữu của ngài, khối ngọc bội này đương nhiên cũng do ngài phân chia."
Theo lời Phạn Già La, Huyền Thành Tử nhớ lại, từ trong ký ức nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn khóc thút thít của Tống Ân Từ.
"Nhưng ngày hôm sau cô ta đã chủ động trả ngọc bội lại, còn nói với ngài là ngọc bội này vốn là của tôi, cô ta không nên muốn. Ngài vì cô ta hiểu chuyện mà cảm thấy vui mừng, nhưng ngài có biết đêm hôm qua cô ta đã trải qua chuyện gì hay không?"
Phạn Già La khoanh chân ngồi dưới đất, nâng nửa mảnh ngọc bội màu đen trong lòng bàn tay.
"Đêm đó, đã xảy ra chuyện gì?" Huyền Thành Tử bước tới vài bước, hoàn toàn bị đề tài này hấp dẫn.
Nhóm người huyền môn vốn bị thù hận ăn mòn lý trí cũng rối rít nhìn sang Phạn Già La, chăm chú lắng nghe.
"Tất cả chí bảo truyền lại đời sau đều có linh, chuyện này mọi người đều biết đúng không?" Phạn Già La nhẹ nhàng vuốt ve nửa mảnh ngọc bội hình cá rất sống động này.
"Chúng tôi đương nhiên biết. Tức là, khối ngọc bội này cũng có linh?" Thường Tịnh đại sư lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, nó có linh, mà linh tính thì chỉ có người sinh ra đã có linh như chúng tôi mới có thể cảm ứng được. Tôi và Tống Ân Từ đều là linh giả, nháy mắt chạm vào nó chúng tôi sẽ cảm ứng được tin tức mà khối ngọc bội này truyền tới. Nó dùng ý niệm nói cho chúng tôi biết hai nửa của nó tượng trưng cho âm dương, hòa làm một thể, không thể tách rời."
"Nó có thể cho chúng tôi sức mạnh rung chuyển trời đất, hô gió gọi mưa, nhưng một khi sử dụng sức mạnh này thì linh hồn của chúng tôi sẽ thuộc về nó, sau khi chết sẽ bị nó cắn nuốt, vĩnh viễn không còn tồn tại. Sức mạnh như vậy, có người tu đạo nào không muốn có? Mà sau khi có được thì thế giới này sẽ vì phần sức mạnh không chút giới hạn và dục vọng không có điểm dừng này mà rơi vào đại nạn."
"Vì thế phái Thiên Thủy mới lưu truyền lại một quy luật thép là linh tử không được sử dụng sức mạnh của ngọc bội."
"Nhưng khối ngọc bội này là sống, nó có linh trí cực cao, nó sẽ không ngừng mê hoặc người nắm giữ ngọc bội sử dụng sức mạnh mạnh mẽ này rồi trở thành tế phẩm của nó. Sức mạnh của nó có lẽ vốn có từ trời đất, nhưng sau đó thì dựa vào sinh mệnh của những linh giả không chịu nổi cám dỗ, chồng chất mà thành. Linh giả có thực lực càng mạnh thì lại càng nghe rõ lời đầu độc của nó."
"Nếu như kiên cường chống đỡ thì nó cũng có cách khác để đối phó. Nó sẽ không ngừng trút khí âm dương vào trong cơ thể, để ban ngày phải chịu đau đớn của dương khí thiêu đốt, ban đêm chịu đựng âm khí rét lạnh như nghi thức quán đính. Cả ngày lẫn đêm phải sống trong tình cảnh nghiệp hỏa thiêu đốt và băng rét đông cứng, là địa ngục băng hỏa, là dằn vặt mà mỗi phút mỗi giây còn sống đều phải chịu đựng."
"Nếu muốn thoát khỏi nỗi đau đớn đó thì phải liên tục không ngừng sử dụng sức mạnh của nó, khắc sâu nhân quả với nó. Như vậy khi nó cắn nuốt linh hồn linh giả thì cho dù là Thiên Đạo cũng không thể ngăn cản. Bằng không một thứ nghịch thiên như nó, ở thời chúng thần còn tại thượng đã sớm bị lôi kiếp của Thiên Đạo hủy diệt rồi."
Phạn Già La ngẩng đầu, nhìn thẳng Huyền Thành Tử, tiết lộ từng bí mật mà xưa nay đối phương không hề biết: "Vì thế linh tử phái Thiên Thủy mới không sống quá ba mươi tuổi, bởi vì mỗi ngày bọn họ đều sống trong địa ngục băng hỏa."
"Cũng vì thế mà ngay ngày hôm sau Tống Ân Từ đã chủ động trả ngọc bội lại. Cô ta muốn sức mạnh nhưng lại không chịu nổi đau khổ. Chỉ một buổi tối mà cô ta đã đánh trống lui quân."
"Vì thế lúc cướp ngọc bội cô ta đã tách nó làm hai, đề phòng bị khí âm dương dằn vặt, cũng đề phòng kết cục bị ngọc bội cắn nuốt linh hồn. Cô ta cho rằng ngọc bội không hoàn chỉnh thì sẽ không có lực sát thương mạnh mẽ. Hắc ngọc nắm giữ tử vong nên cô ta không cần; bạch ngọc nắm giữ sức sống; có thể giúp cô ta trở thành thánh nữ Trạch Châu làm người chết sống lại tái tạo da thịt."
"Vì thế tôi ở trong cây luân hồi kia chịu đựng được ngàn vạn lần luân hồi, bởi vì đau đớn này từ tôi đã phải chịu đựng từ năm sáu tuổi đến năm mười chín tuổi. Tôi đương nhiên có thể bảo trì lý trí tỉnh táo."
"Cũng vì thế tôi mới có thể tiêu diệt cái cây kia, bởi vì tôi chỉ là hồn thể, không vào ngũ hành; tôi đã chết, không dính nhân quả; tôi bị trấn áp ở nhân thế, không vào được luân hồi. Vừa vặn, tôi chính là khắc tinh của cái cây kia."
Phạn Già La nói xong liền cầm lấy mảnh ngọc đen kia, rơi vào trầm mặc.
Mà hô hấp của Huyền Thành Tử thì trở nên ồ ồ.
Người huyền môn vốn chìm vào thù hận lúc này đều chăm chú nhìn miếng ngọc màu đen kia, ánh mắt lóe sáng tham lam và kiêng kỵ. Ý nghĩ giết người đoạt bảo không ngừng xẹt qua trong đầu bọn họ rồi nhanh chóng biến mất. Bây giờ chưa được, ở trong trận pháp này, Phạn Già La tựa hồ là vô địch.
"A Di Đà Phật, thì ra vậy. Nếu không có Tống Ân Từ năm đó nghĩ sai thì cũng không có Phạn thí chủ ra tay cứu thế bây giờ. Tất cả mọi thứ trên thế gian này quả niên đã có số mệnh của mình." Thường Tịnh đại sư chắp tay trước ngực, khom người bày tỏ ý cảm ơn và kính trọng của mình.
Ông tin tưởng tất cả những gì xảy ra trong quá khứ và hiện tại, Thiên Đạo đang nhìn, Phật Tổ đang nhìn, tất cả Chư Linh thế gian cũng đang nhìn. Ai đúng ai sai, ai chính ai tà, trong lòng bọn họ tự có đáp án.
Huyền Thành Tử tựa hồ cũng cảm nhận được cảm giác bị dòm ngó này, thay vì nói là ảo giác thì không bằng nói nó chính là lương tri và lý trí của chính mình. Tay hắn run kịch liệt, mũi kiếm chỉa xuống đất, qua trái qua phải, không biết nên chỉa vào đâu.
Tới giờ hắn mới phát hiện người đáng bị lưỡi kiếm tượng trưng cho sấm sét và công bằng này chỉa vào nhất lại chính là mình. Hắn vẫn luôn cho rằng nghiệt đồ làm đủ chuyện ác, nhưng thật ra ngay từ khi còn bé đã bắt đầu bảo vệ thế giới này.
Nó làm sao chịu đựng nổi chứ? Huyền Thành Tử quả thực không dám nghĩ sâu hơn.
Trường Sinh và Trường Chân dùng ánh mắt kính sợ nhìn người trong pháp trận, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Lâm Niệm Ân nghĩ tới mình từng dùng hạt giống ám hại Phạn Già La, xấu hổ nhục nhã ở trong lòng hắn liền phừng lên như nham thạch nóng bỏng.
Nhưng câu chuyện của Phạn Già La vẫn chưa kết thúc.
Cậu từng chút vuốt ve mảnh ngọc bội tượng trương cho tử vong và không may kia, chầm chậm nói: "Từ sáu tuổi tới mười chín tuổi, mỗi ngày tôi đều sống trong địa ngục, cũng vì thế mà trận pháp cửu trọng huyết sát phệ hồn này có lẽ là sự dằn vặt cực kỳ tàn ác với quỷ hồn khác, nhưng đối với tôi thì nó chỉ là một tràng thí luyện. Nhờ nó luyện hóa mà tôi mới không ngừng vững chắc hồn thể, thoát khỏi số phận bị phần ngọc âm này cắn nuốt, rốt cuộc cũng tu luyện thành hình người, trở lại thế giới này."
"Mà sau khi tôi chết, Tống Ân Từ cùng vị Trương công tử kia đã bỏ trốn, lấy danh nghĩa tốt đẹp là bảo vệ bảo vật thất bại, thẹn với sư môn, không còn mặt mũi nào quay về."
Nói tới đây, Phạn Già La tựa hồ cảm thấy cái cớ này rất thú vị nên cười khẽ vài tiếng.
Người phái Thiên Thủy vốn vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ với lời bịa đặt của Tống Ân Từ nóng rần mặt, đầu cúi thấp, xấu hổ không chịu nổi. Ngay cả Tri Phi đạo trưởng cứng rắn nhất cũng không dám phản bác một lời nào. Càng nói thì trông bọn họ lại càng ti tiện mà thôi.
Mũi kiếm của Huyền Thành Tử run bần bật, suýt chút nữa đã không đè nén được nỗi đau đớn vì niềm tin bị sụp đổ.
"Mảnh ngọc âm này có thể hút âm khí sát khí, không có tác dụng gì lớn, mảnh ngọc dương thì chân chính là một bảo vật, có thể thực hiện nguyện vọng của người sở hữu. Sư phụ đoán xem, Tống Ân Từ và vị Trương công tử kia đã ước nguyện cái gì?"
Huyền Thành Tử mím chặt môi không đáp. Sự xấu hổ và cơn phẫn nộ này đang cấp tốc phá hủy đạo tâm của hắn. Hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ phun ra một ngụm máu.
Nhóm cao thủ huyền môn đứng phía sau không hẹn mà cùng tưởng tượng ra một đáp án, có người còn vô thức hô: "Sống mãi, thành thần."
Chỉ cần là người bước vào con đường tu hành thì đều đặt 'thọ ngang trời đất' và 'phi thăng thành thần' làm mục tiêu cuối cùng, Tống Ân Từ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Phạn Già La cười khẽ, nhìn ánh mắt của đám người trước mắt mà lộ ra ý lạnh: "Đúng vậy, cô ta và Trương công tử đã ước được sống mãi. Sống mãi thì tự nhiên thành thần cũng không còn xa."
Người huyền môn đồng loạt thở gấp, ánh mắt từ tham lam gần như đã chuyển thành điên cuồng.
Phạn Già La có chút hăng hái thưởng thức nét mặt của bọn họ, đồng thời còn rất tin tưởng--- nếu Tống Ân Từ có can đảm đứng ra xác nhận thân phận, cô ta chắc chắn sẽ bị đám người này lột da rút xương, cướp đi bảo vật.
Lâm Niệm Từ băng thành xác ướp vẫn nằm im không nhúc nhích, ngay cả lồng ngực cũng không còn phập phồng nữa, giống như là một người đã chết. Nhóm môn đồ phái Thiên Thủy trước đó vẫn luôn trông chừng cô ta đã chạy ra thật xa.
Huyền Thành Tử vẫn như cũ đứng trước người cô ta, lưỡi kiếm từng vì bảo vệ cô ta mà chỉa về phía Phạn Già La, nhưng hôm nay nó rũ xuống trước mặt cô, giống như đã phản chiến.
Phạn Già La tựa cười mà không cười liếc nhìn Lâm Niệm Từ, nói tiếp: "Tống Ân Từ cũng không biết, con đường sống mãi mà không thành thật chính là một lời nguyền vĩnh viễn không thể nào thoát được, bởi vì sống mãi không có nghĩa là thanh xuân vĩnh cửu."
Người trong huyền môn vẫn chưa nhận ra chỗ đáng sợ trong câu nói này, mà ánh mắt của Huyền Thành Tử thì đã bắt đầu lóe sáng kịch liệt.
Thấy phản ứng của hắn, Phạn Già La nhẹ nhàng hỏi: "Nếu tính mạng vẫn luôn kéo dài mà thân thể lại không ngừng già yếu thì sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?"
Vấn đề này kích động trí tưởng tượng của mọi người, cũng làm gương mặt rét lạnh của Huyền Thành Tử trở nên vặn vẹo.
Phạn Già La lắc đầu cười khẽ: "Tính mạng tồn tại vĩnh cửu mà thân thể thì đã chết, như vậy sẽ đứng ngang giữa âm và dương, biến thành một cái xác không hồn. Muốn chết không được, muốn sống lại không có cách nào. Thân thể đã gầy gò chỉ còn khung xương; nội tạng thối rữa thành nước, mỗi khi mở miệng sẽ phun ra mùi tanh tưởi hôi thối của xác chết; khi soi gương sẽ nhìn thấy một gương mặt quỷ dị. Cả quãng đời còn lại chính là địa ngục."
Người trong huyền môn vô thức lùi về sau, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tham lam trong mắt cũng bị kinh hoảng thay thế.
Đôi mắt Huyền Thành Tử thì lóe lên một tầng lệ quang, cũng không biết là vì tức giận hay buồn bã nữa.
Phạn Già La bình tĩnh nói: "Đúng vậy, cuộc sống mỹ mãn trong tưởng tượng của Tống Ân Từ chỉ qua vài chục năm đã tan vỡ. Cô ta có được sức mạnh của dương ngọc nên tốc độ già đi khá chậm, nhưng vị Trương công tử ở trước mắt cô ta dần dần biến thành một cái xác biết đi."
"Đã từng tràn đầy yêu thương, nhưng với gương mặt quỷ xấu xí của Trương công tử thì tình cảm đó sẽ duy trì được bao lâu? Vì thế cô ta rời đi, đồng thời gấp gáp tìm kiếm phương pháp thành thần, bởi vì cô ta biết, mình không thể thành thần thì sẽ biến thành một con quái vật giống như cương thi."
"Con đường thành thần chỉ có hai hướng, một là sưu tập tín ngưỡng nhang đèn; hai là hành thiện, tích lũy công đức. Có miếng dương ngọc có thể làm người chết sống lại, tái tạo da thịt kia, Tống Ân Từ không chút nghĩ ngợi chọn lựa hai con đường này, nhưng cô ta không biết, khối dương ngọc kia còn ẩn giấu một bí mật cực kỳ đáng sợ."
Phạn Già La ngẩng đầu nhìn Huyền Thành Tử, giọng nói trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "Sư phụ, nói nhiều như vậy thì ngài cũng biết, phái Thiên Thủy có những quy luật thép không thể vi phạm. Thứ nhất là linh tử vĩnh viễn không được sử dụng sức mạnh của ngọc bội; thứ hai, chỉ có linh tử mạnh nhất mới được quyền trông coi ngọc bội. Điều thứ nhất là quy định, có lẽ ngài hiểu, vậy điều thứ hai thì sao?"
Bắp thịt trên gò má Huyền Thành Tử hơi ro rút, hắn nghiến chặt răng không dám trả lời. Tới hôm nay hắn mới ý thức được mình làm chưởng môn thất bại đến cỡ nào. Những quy luật thép này khẳng định đã được tổ tiên trải qua biết bao nhiêu kinh nghiệm xương máu mới truyền lại, vậy mà hắn lại có thể vì yêu thích cá nhân mà muốn sửa là sửa.
Ánh mắt Phạn Già La nhìn mảnh ngọc bội trong tay, chậm rãi nói: "Bởi vì linh tử có năng linh lực càng mạnh thì sẽ càng cảm ứng được nhiều tin tức từ miếng ngọc bội này. Ý chí cũng đủ kiên định, bọn họ mới là người thích hợp nhất để trông coi nó."
"Nhưng Tống Ân Từ linh lực không mạnh, chỉ nghe được một chút âm thanh cám dỗ, cảm nhận được chút áp bức nóng lạnh thì sao có thể hiểu được chỗ đáng sợ của nó chứ? Sư phụ, ngài phải thừa nhận một điều, tôi là linh tử mạnh nhất từ trước đến nay của phái Thiên Thủy, vì thế ngay từ lần đầu tiên chạm vào khối ngọc bội này, tôi đã thăm dò được tất cả bí ẩn của nó."
"Nó không phải chí bảo gì cả, nó là hạt giống yêu ma sinh ra trong thời kỳ hỗn độn. Tống Ân Từ chỉ là con rối của nó, trong lúc cô ta làm việc thiện cũng đồng thời gieo rắc càng nhiều tội nghiệt hơn. Bi kịch của cô ta cũng vì thế mà bắt đầu..."
[end 279]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro