[271.272.273] Linh Môi
[271] Linh Môi - Khu Rừng Thụ Nhân
****
Đoàn Tiểu Vân không chỉ gửi tới rất nhiều hình chụp, mà còn có vài đoạn video, là cô dùng điện thoại của mình tự quay.
Video thứ nhất, cô đang ngấu nghiến ăn một quả táo, ngay cả hột cũng không từ bỏ, một mạch nhét vào miệng, đồng thời dùng tay bụm lại, cố làm ra động tác nuốt xuống, dạ dày cứ cuộn trào muốn nhợn lên.
Thật vất vả ăn xong một quả táo, cô cầm lấy một quả khác, dùng tay áo tùy tiện lau lau nhưng không cắn nổi. Đoàn Tiểu Vân bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: "Phạn lão sư, ăn loại quả này nhiều một chút thì sẽ bị quái vật gọi đi đúng không? Tôi muốn tìm con trai tôi, tôi muốn biết nó rốt cuộc ở nơi nào."
Nói xong, Đoàn Tiểu Vân lại tiếp tục từng ngụm từng ngụm gặm táo, đồng thời cũng không ngừng phát ra âm thanh nôn khan. Trên mặt đều là nước mắt, trong mắt cũng đầy khổ sở, nhưng cô không dám ngừng lại, cũng không muốn ngừng. Cô phải tìm con trai, cho dù không tìm được, chết đi cũng là một loại giải thoát.
Quả táo thứ hai còn chưa ăn xong thì video này đã kết thúc.
Phạn Già La nhấn mở đoạn video thứ hai, nhìn thấy trong màn hình xuất hiện một mảnh đất đen và đôi chân đang di chuyển khá khó khăn, theo cách ăn mặc thì hẳn là Đoàn Tiểu Vân. Cô ta không nói chuyện, thở hổn hển một chốc rồi màn hình bắt đầu xoay chuyển, quay chụp lại hoàn cảnh ở xung quanh.
Đây là một nơi sương mù dày đặc, phạm vi tầm nhìn rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng một mét trước mặt. Mà Đoàn Tiểu Vân rốt cuộc làm sao lại tới nơi này, chính bản thân cô ta cũng không biết, bởi vì cô ta đang luống cuống xoay vòng vòng làm màn hình cũng xoay theo, cảnh vật xoay tròn làm người ta hoa mắt.
Đột nhiên trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người thon gầy trong làn sương mù dày đặc, bóng dáng kia thoáng lóe lên trên màn hình. Ngay sau đó, màn hình lại tiếp tục xoay chuyển rồi đi về phía bóng dáng kia, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn.
Đoàn Tiểu Vân ngày càng luống cuống hơn, run run hỏi: "Ai? Ai ở đó vậy?"
Cô cứng ngắc đứng im tại chỗ, mà bóng người kia cũng giống như cô, lẳng lặng đứng im, không hề tiến tới hay lên tiếng chào hỏi. Sương mù dày đặc quấn quanh bóng người kia, làm hắn mờ mờ ảo ảo, dao động bất định.
Đoàn Tiểu Vân rốt cuộc nhấc chân bước tới, vừa đi vừa dò xét hỏi đối phương rốt cuộc là ai. Hoàn cảnh tối tăm đầy sương mù nhưng không có ánh mặt trời này làm cô cảm thấy sợ hãi, có thể tìm thấy một đồng bạn có lẽ là chuyện tốt.
Khoảng cách ngày càng gần, rất nhanh Đoàn Tiểu Vân đã chạm mặt người này, cô phát ra tiếng thét chói tai, mà màn hình cũng theo đó chấn động kịch liệt rồi rớt xuống đất, bị bùn đất và lá cây mục nát che khuất, trở nên tối om.
Đoạn video thứ hai kết thúc ở đó...
Phạn Già La đưa điện thoại cho Tống Duệ, không cần cậu nói câu nào Tống Duệ đã hiểu ý cậu, chuyển video lên laptop, dùng phần mềm chuyên dụng của cảnh sát để mở, mở đoạn video thứ hai kia rồi ấn ngừng lại ngay khoảnh khắc điện thoại chuẩn bị rớt xuống.
Phạn Già La tiến tới trước màn hình nhìn một chút, sau đó nhắm mắt lại thở dài. Tống Duệ gỡ cặp kính gọng vàng xuống chậm rãi chà lau, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Mạnh Trọng chạy tới chen vào giữa hai người giành lấy laptop, chăm chú xem đi xem lại nhiều lần, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ không dám tin.
Chỉ thấy bóng người ẩn trong sương mù dày đặc kia không phải bóng người mà là một thân cây, trên cành cây lưu đầy vết sẹo là một gương mặt con người vặn vẹo, đôi mắt trợn trừng cực đại, miệng cố gắng mở ra như đang kêu cứu; hai chân đã hóa thành cây khô xoắn lại đâm sâu vào trong bùn đất; hai tay giơ lên cao, mười ngón tay biến thành chạc cây rậm rạp chằng chịt kéo dài trong làn sương mù, cũng không biết là hướng về nơi nào.
Đó rốt cuộc là người hay cây? Là cây thì không có khả năng có gương mặt người độc nhất vô nhị sống động đến như vậy; là người thì sẽ không mọc dài và có đường vân gỗ như cây cối như vậy....
Mạnh Trọng nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói gần như đã chết lặng.
"Đây là thân thể con người hóa thành cây." Phạn Già La giải đáp.
Hô hấp của Mạnh Trọng trở nên ồ ồ. Tức là, đây vốn là một người, sau đó lại biến thành một cái cây?
"Anh xem đoạn video này đi." Phạn Già La chuyển đoạn video thứ ba vào laptop.
Mạnh Trọng ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích, thân thể cứng ngắc như đá tảng. Anh không dám xem.
Tống Duệ kéo laptop qua đặt trên bàn, nhấn mở tập tin.
Đoàn Tiểu Vân đã nhặt điện thoại lên quay hình cái cây kia, tiếng thở dốc hổn hển biến thành tiếng khóc nức nở. Cô giẫm lên cành lá mục nát lảo đảo lùi ra sau, sau đó vội vàng quay đầu bỏ chạy, màn hình không ngừng đung đưa quay lại tình huống xung quanh.
Trong màn sương mù đen đặc như nước kia, từng bóng người giống như quỷ mị xẹt qua. Đoàn Tiểu Vân biết chúng nó là thứ gì, vì vậy bước chân không hề ngừng lại. Đột nhiên màn hình lay động dữ dội quay tới một màn quỷ dị làm Mạnh Trọng thoát ra khỏi hố băng lạnh lẽo trước đó nhưng lại rơi vào vực sâu càng khủng khiếp hơn.
Chỉ thấy vài sợi dây leo xanh biếc từ bụng Đoàn Tiểu Vân chui ra, cấp tốc quấn lấy cơ thể cô ta, làm tốc độ chạy của cô ta trở nên chậm chạp. Đoàn Tiểu Vân ném di động đi, sợ hãi muốn bứt đứt mớ dây leo này nhưng lại càng bị quấn chặt hơn.
Màn hình bị nghiêng lệch đi nhưng vẫn quay rõ ràng quá trình Đoàn Tiểu Vân bị biến thành cây. Đoàn Tiểu Vân cố gắng đi tới trước, nhưng mỗi khi đi một bước thì chân lại càng cắm sâu vào trong bùn đất hơn. Giãy giụa một hồi lâu thì Đoàn Tiểu Vân dùng đôi tay đã mọc thành chạc cây của mình nhặt điện thoại lên quay lại cảnh bóng người chi chít trong màn sương mù ở phía trước.
Đoạn video thứ ba kết thúc, Mạnh Trọng vẫn còn chìm đắm trong đó như chính mình gặp phải tình cảnh thảm khốc đó.
"Đây là hình cô ta gửi tới, anh xem một chút đi." Phạn Già La gửi mấy chục tấm hình lên laptop.
Mạnh Trọng mở ra kiểm tra, biểu tình sợ hãi trên mặt đã biến thành chết lặng.
"Đây là Thường Kỳ." Tống Duệ chỉ một tấm hình nói.
Ánh mắt Mạnh Trọng đầy nghiêm nghị, sau đó hít sâu một hơi. Trong bức hình, hai chân Thường Kỳ cắm sâu vào trong bùn đấy, đôi tay hóa thành dây leo vươn dài về phía sương mù dày đặc. Mặt của hắn đầy vân gỗ màu nâu đen, đã hoàn toàn xơ cứng, vẻ mặt sợ hãi nhưng vĩnh vĩnh đóng băng lại ở khoảnh khắc trước khi chết. Thoáng nhìn qua trông hắn giống như chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự, phải chịu đựng nỗi đau đớn vô tận.
Đây chính là cái giá theo đuổi sức mạnh sao? Đây chính là một tầng sinh mệnh thể khác mà hắn vẫn luôn miệng nói tới sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Trọng cũng không biết nên cười hay khóc.
Tống Duệ chỉ một tấm tình nói: "Cái này hình như cũng là chiến hữu của ông đúng không?"
Mạnh Trọng nhìn kỹ một chút, sau đó nhắm mắt lại, che mặt, không dám đối diện với thế giới quá đáng sợ này nữa.
"Thế giới trong hình thật sự tồn tại sao? Nó cách chỗ chúng ta có xa không?" Lúc hỏi vấn đề này, trái tim Mạnh Trọng không ngừng run rẩy. Anh cho rằng cảnh tượng đó chỉ có thể gặp trong ngày diệt vong ở các bộ phim.
"Nó tồn tại rất nhiều năm rồi, chỉ là chúng ta chỉ mới phát hiện mà thôi." Phạn Già La đâm một dao vào trong tim anh.
Mạnh Trọng thở hổn hển một tiếng, sau đó cắn chặt răng, không dám hỏi thêm vấn đề gì nữa.
Tống Duệ vẫn còn đang tiếp tục xem hình.
Phạn Già La đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu có chút gấp gáp: "Trở về trước một chút!"
Tống Duệ quay ngược lại một tấm.
"Không phải, là trước đó nữa." Phạn Già La cầm lấy con chuột bấm vài cái, sau đó hít sâu một hơi.
Tống Duệ phóng đại bức ảnh, để nó phóng to full màn hình.
Mạnh Trọng bị bầu không khí nghiêm nghị này ảnh hưởng, không khỏi lại càng căng thẳng hơn: "Sao vậy, tấm hình này có vấn đề gì à?"
Phạn Già La lắc đầu không nói, chỉ là ánh mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm tấm hình này. Cái cây trong hình không giống với bất kỳ gốc cây nào trước đó, nó không có mọc ra mặt người, cũng không có tay chân, thân cây trông rất thô to tráng kiện kia kỳ thực là do ngàn vạn dây leo xanh biếc xoắn lại mà thành, sau đó chia ra thành chạc cây chằng chịt vươn dài trong màn sương đen, lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Nó giống như trung tâm của bóng tối, là nơi tăm tối nhất; cũng giống như điểm cuối của vực sâu, là nơi tối tăm vô tận. Trong tấm hình này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tán cây của nó rốt cuộc rộng lớn tới cỡ nào, không ai có thể thấy rõ.
"Đây là cây gì?" Mạnh Trọng bị hơi thở âm u tỏa ra từ cái cây này chấn động tâm trí.
"Không biết. Trong hình chỉ chụp được một đống dây leo quấn thành thân cây, không chụp được chút lá cây nào, tôi không nhận ra được nó rốt cuộc là giống cây gì." Ngay cả bác học như Tống Duệ cũng gặp khó.
Phạn Già La nhìn chằm chằm tấm hình này thật lâu, cuối cùng chỉnh nó xuất hiện trên màn hình điện thoại, đưa tay lên cảm ứng. Vẻ mặt của cậu vẫn luôn trầm tịnh, nhưng trán và chóp mũi lại xuất hiện rất nhiều mồ hôi lạnh tinh mịn. Có thể nhìn ra được, cậu rất cố sức.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Trọng nhìn thấy biểu tình bất lực, hết đường xoay xở như thế trên mặt Phạn lão sư, khủng hoảng vô hạn lan tràn trong lòng anh. Nếu ngay cả Phạn lão sư cũng không thể đối phó được cái cây này, vậy người bình thường như bọn họ phải làm sao đây?
À đúng rồi, nghe nói sư phụ của Phạn lão sư cũng tới, còn giao ước với Diêm bộ trưởng là sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này. Sư phụ của Phạn lão sư thì chắc phải có thực lực mạnh hơn cậu ấy đi? Ông ta có thể giải quyết yêu thụ này đi?
Mạnh Trọng vừa mới nghĩ như vậy, bên tai đã truyền tới âm thanh mệt mỏi của Phạn Già La: "Cái cây này, cho dù là bán thần như sư phụ tôi cũng không có cách nào với nó."
"Cái gì?" Mạnh Trọng gào khản cả giọng.
Mà Tống Duệ thì chỉ im lặng lắng nghe.
"Cho dù là toàn bộ cao thủ huyền môn ra tay cũng chỉ là tới chịu chết." Phạn Già La bổ sung một câu.
Mạnh Trọng phát ra âm thanh mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chói tai: "Cậu không đối phó được, sư phụ cậu cũng không đối phó được, cả huyền môn cũng không được, vậy người bình thường chúng tôi nên làm gì bây giờ? Chủ động dâng tới cửa làm phân bón cho nó à?"
"Ai nói tôi không đối phó nó được?" Phạn Già La đặt điện thoại xuống, không nhanh không chậm mở miệng.
"Trước đó không phải cậu nói mình không nắm chắc à? Khi nãy cậu cũng nói ngay cả sư phụ cậu cũng không phải đối thủ của cái cây này."
"Sư phụ tôi không đối phó được, không có nghĩa là tôi cũng không." Phạn Già La dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình: "Tôi đã biết chân thân của nó là gì. Trên thế giới này, ngoại trừ tôi thì chỉ sợ không ai có thể đối phó với nó."
"Thật sao? Chân thân của nó..." Mắt Mạnh Trọng lóe ra tia lửa nóng, nhưng anh còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng sấm sét chấn động cắt đứt.
Tiếng sấm đùng đoàng kia hệt như một con cự long đang rít gào trên không trung, dẫn tới cả mặt đất cũng chấn động theo. Mạnh Trọng ngẩng đầu nhìn dáo dác, vẻ mặt nghi hoặc. Lúc này đang là mùa đông rét lạnh, lấy đâu ra tiếng sấm lớn như vậy chứ?
Phạn Già La nghiêng tai lắng nghe một chốc, sau đó khẳng định nói: "Là sư phụ tôi, xem ra ông ấy đã tìm được cái cây kia rồi."
"Cậu đừng nói với tôi tiếng sét kia là sư phụ cậu tạo ra nha?" Mạnh Trọng kinh hãi.
"Ông ấy tên là Huyền Thành Tử, còn biệt hiệu là Lôi Đình chân quân." Phạn Già La đơn giản giải thích một câu rồi nhìn sang Tống Duệ nói: "Anh biết em định làm gì đúng không? Anh có ý kiến gì không?"
Tống Duệ gỡ cặp kính gọng vàng xuống chà lau, thật lâu không nói gì.
Phạn Già La lẳng lặng nhìn anh, kiên trì chờ đợi. Không thông qua trao đổi, cậu sẽ không tự ý làm chuyện nguy hiểm, sự ăn ý này không biết đã hình thành từ khi nào.
Tống Duệ đeo kính gọng lên lên, nhàn nhạt nói: "Em muốn làm gì anh sẽ không cản, nhưng em phải dẫn anh theo. Bây giờ anh đi đón Dương Dương, đưa nó tới chỗ Ôn Noãn, sau đó chúng ta xuất phát."
"Ừm." Phạn Già La cầm lấy áo khoác đưa qua: "Mặc vào đi, nơi đó rất lạnh."
Phạn Già La mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, sau đó lập tức rời đi.
Mạnh Trọng nghe không hiểu ý mọi bọn nói gì lập tức đuổi theo, hô to: "Ê ê ê, hai người muốn đi đâu vậy?"
"Bọn tôi đi giải quyết cái cây kia." Phạn Già La nhàn nhạt nói.
"Hai người biết nó ở đâu à?" Mạnh Trọng sửng sốt, sau đó vội vàng chen lên xe nói: "Dẫn tôi theo với, tôi cũng muốn đi!" Sau đó lấy điện thoại gọi cho Diêm bộ trưởng, báo cho ông biết tình huống một chút.
Diêm bộ trưởng lập tức phái một đội bộ đội đặc chủng tới đi cùng Mạnh Trọng.
Hứa Nghệ Dương sớm đã quen anh trai bận rộn công việc, thấy dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài của Phạn Già La và Tống tiến sĩ, liền chủ động nói: "Em muốn tới chỗ chị Noãn Noãn."
Bé không hề có một lời oán giận nào nhưng lại càng làm Phạn Già La xấu hổ và day dứt hơn. Tựa hồ cậu không thể cho đứa bé này một cuộc sống yên ổn.
Tới nhà Tống Ôn Noãn, Phạn Già La ôm Hứa Nghệ Dương xuống xe, nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, tay đặt lên vai bé, nghiêm nghị nói: "Dương Dương, nhớ rõ lời anh từng dặn em không?"
Hứa Nghệ Dương nhìn ánh mắt đen nhánh của Phạn Già La, rất nhanh đã ý thức được gì đó, vành mắt liền đỏ ứng: "Nhớ, nhớ kỹ ạ." Bé vừa mở miệng thì giọng nói đã có chút nức nở: "Anh trai, anh lại phải đi làm chuyện đúng đắn rồi đúng không?"
"Đúng rồi." Phạn Già La ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nghệ Dương, áp trán mình lên mi tâm bé, nhỏ nhẹ nói: "Nhớ kỹ giờ phút này, nhớ kỹ cảm giác này, anh trai nguyện ý cho em hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời. Nếu anh không thể trở về, em phải tới tầng hầm của nhà cũ, anh trai vẫn luôn ở đó, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."
Hứa Nghệ Dương được một luồng khí ấm áp vây quanh, luồng khí này tựa hồ muốn nâng bé lên, đưa bé bay lên bầu trời, làm bé quên đi hết đau buồn, chỉ nhớ những điều vui sướng. Cảm giác luyến tiếc và khổ sở được sự an ủi này chậm rãi bình ổn, cuối cùng biến thành hoàn toàn ủng hộ và dũng cảm chưa từng có.
"Anh trai, anh đi đi, Dương Dương sẽ không kéo chân sau của anh đâu." Hứa Nghệ Dương cũng đưa tay mình đặt lên tay anh trai, cùng đối phương trán áp trán, kết thành một cây cầu vòm.
Phạn Già La mỉm cười, không thể cứu được đứa nhỏ này đã từng là chuyện mà cậu hối hận nhất, nhưng làm trái quy tắc cứu đứa nhỏ này chết đi sống lại là chuyện mà cậu không hối hận nhất. Hai người tiến hành một hồi giao lưu của nam tử hán, cuối cùng lại càng kiên định hơn, dứt khoát hơn.
Vào lúc này Tống Ôn Noãn chạy xuống lầu mở cửa, vui tươi hớn hở dẫn Hứa Nghệ Dương vào nhà, sau đó còn không nhịn được phất phất tay với anh họ và Phạn lão sư, ý bảo bọn họ mau đi đi. Nếu cô biết bọn họ chuẩn bị đi làm gì, có lẽ sẽ không phải là dáng vẻ không chút lưu luyến nào như vậy.
Phạn Già La và Tống Duệ đứng thật lâu nhìn tầng hai sáng đèn, trên mặt không có biểu tình gì, tay nắm chặt lấy nhau.
Mạnh Trọng không dám quấy nhiễu bọn họ, bởi vì anh cảm giác được, với bầu không khí hiện giờ tựa hồ có chút sinh ly tử biệt làm đầu mũi và vành mắt anh cay cay. Lần này đi rồi, có trời mới biết bọn họ có thể sống sót trở về hay không, nhưng nếu bọn họ không đi, ai sẽ đi đây?
Thế giới này vẫn luôn dựa vào người khác cứu vớt. Có người bình thường nhưng lại hạnh phúc vui sướng; có người có năng lực phi phàm nên phải gánh chịu rất nhiều trọng trách. Xã hội và quốc gia xưa nay vẫn luôn vận hành như thế, vì thế nhân loại mới có thể tồn tại tới bây giờ.
"Chúng ta xuất phát đi." Mạnh Trọng gửi lệnh tập trung cho nhóm đội viên.
"Chờ chút đã, tôi soạn tin nhắn." Tống Duệ quay sang hỏi Phạn Già La: "Ba ngày đủ không?"
"Đủ." Phạn Già La gật đầu nói: "Nếu ba ngày sau chúng ta vẫn không trở lại, anh bảo Ôn Noãn đưa Dương Dương tới nhà cũ, đưa bé tới tầng hầm. Dương Dương không thể rời khỏi đó quá lâu. Sau này Dương Dương xin nhờ Ôn Noãn chăm sóc. Di chúc của em đặt trong tủ sắt tầng hai, mật mã là ngày sinh của anh."
"Thật trùng hợp, di chúc của anh cũng đặt trong tủ sắt tầng ba, mật mã là ngày sinh của em." Tống Duệ khẽ mỉm cười.
Hai người không nói nhiều nhưng đều hiểu được. Thì ra bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho tử vong, cũng sắp xếp xong đường lui cho người quan tâm duy nhất.
Nghe tới đây, Mạnh Trọng rốt cuộc cũng hiểu được lần đi này hai người đã chuẩn bị sẵn cho khả năng không thể quay trở về được nữa, vì thế bọn họ mới để lại di ngôn, cũng thiết lập thời gian đúng giờ gửi mail đi. Thậm chí ngay cả di chúc cũng đã chuẩn bị xong, bởi vì bọn họ biết, khi chiến đấu với hắc ám, bất cứ lúc nào mình cũng có thể phải chết.
Cái gọi là dũng cảm, là hung mãnh không sợ chết, so với vài câu nói bình thản dứt khoát này trông thực nhợt nhạt.
Vành mắt Mạnh Trọng nóng bừng, suýt chút nữa đã bật khóc.
Cùng lúc đó, Phạn Già La triệt để thu hồi không gian trong đan điền, dây leo bị cậu giam cầm sớm đã muốn nổi điên lập tức phá bụng chui ra.
Máu tươi văng tung tóe lên mặt Mạnh Trọng làm anh sợ tới sững sờ, mà Tống Duệ thì chỉ cố nhẫn nại nhắm mắt lại.
[hết chương 271]
[272] Linh Môi - Huyền Thành Tử chật vật không chịu nổi
****
Mạnh Trọng không dám để ý tới chuyện lau máu trên mặt mình, chỉ không dám nhìn phần bụng máu thịt be bét của Phạn lão sư, líu líu thất thần: "Sao lại như vậy? Sao ngay cả Phạn lão sư cũng trúng chiêu chứ? Vì sao?"
Trong nháy mắt này, Mạnh Trọng không nghĩ ra nếu không có Phạn lão sư thì phải làm sao phá vụ án này, cũng không nghĩ ra người bình thường làm sao vượt qua trận đại nạn này. Trái tim anh đau đớn như dao cắt. Anh căn bản không dám tiếp thu chuyện Phạn lão sư bị tổn thương.
Tống Duệ cởi áo khoác trùm lên người Phạn Già La, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Nói cho anh biết, nên đi hướng nào."
"Đi đường kia." Phạn Già La dùng tay bụm lại mớ dây leo đang quơ quào lung tung, tay kia chỉ về phía trước, còn không quên nhắc nhở Mạnh Trọng: "Bảo đội viên của anh theo sát xe chúng ta."
"Ah, vâng." Mạnh Trọng theo bản năng đồng ý, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, nôn nóng hỏi: "Phạn lão sư, cậu sẽ không có chuyện gì đúng không? Cậu lợi hại như vậy, khẳng định có cách thoát khỏi thứ yêu đằng này đúng không?"
Phạn Già La không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc nặng nề hơn bình thường. Từ bỏ đi hết thảy tâm tình mềm yếu, chỉ giữ lại cảm giác đau đớn, vì thế cậu cũng phải chịu đựng nỗi đau và sự dằn vặt mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Đám dây leo kia điên cuồng quấy phá trong cơ thể cậu, lẫn vào trong mạch máu dưới da, chậm rãi xâm chiếm cơ thể cậu, cũng mơ hồ phát ra một mệnh lệnh: "Đi tới chỗ mẫu thụ, đi mau."
"Thứ kia đang gọi em." Phạn Già La cố gắng để tiếng nói của mình thực bình tĩnh, không phải dáng vẻ hay phong độ, mà là không muốn để hai người bên cạnh tan vỡ.
Mặc dù không tỏa ra từ trường cảm ứng nhưng Phạn Già La vẫn cảm nhận được sợ hãi và đau buồn không ngừng toát ra từ cơ thể bọn họ. Cậu được nhớ mong, cũng là trân bảo được người ta yêu quý đặt trong lòng.
Nghĩ tới đây, Phạn Già La khẽ bật cười. Hai tay dùng lực túm mấy chục cọng dây leo lại, bện chặt, làm chúng nó nhất thời không thể giãy giụa, sau đó rút khăn tay ra, chậm rãi chỉnh lý chính mình.
Không quản gặp phải tình huống nào, cho dù là tình huống tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cậu vẫn có thể giữ được bình tĩnh và tao nhã.
Hơn hai tiếng sau, Tống Duệ lái xe tới một quốc lộ đã bỏ hoang từ lâu, rừng núi hai bên đường dần dần tràn ra một đoàn sương đen, cắn nuốt bọn họ. Tín hiệu điện thoại ngày càng yếu rồi hoàn toàn biến mất, may mà đoàn xe quân đội ở phía sau bám theo rất sát nên không bị bỏ lại.
"Chính là ở nơi này." Phạn Già La đứng trước con đường nhỏ đi vào rừng ẩn trong làn sương mù dày đặc, mà cơ thể cậu đang bị đám dây leo giãy giụa kéo đi tới trước.
"Chờ một chút, anh chuẩn bị chút trang bị." Tống Duệ cấp tốc mặc áo chống đạn, lại thêm một khẩu súng và vài quả lựu đạn, tiếp đó đeo ba lô quân dụng lên lưng. Bỏ đi lớp vỏ bọc học giả, Tống Duệ chính là một kẻ săn mồi thật sự, vóc người cao lớn không hề thua kém nhóm bộ đội đặc chủng.
Phạn Già La bất ngờ nhíu mày.
Tống Duệ nhanh chóng đi tới bên cạnh, cười khẽ nói: "Trở về sẽ cho em xem."
Xem cái gì? Phạn Già La giả vờ không hiểu, nhưng tai lại lặng lẽ ửng đỏ. Mặc dù đang trong hoàn cảnh sống chết, bọn họ vẫn tìm được niềm hạnh phúc của riêng mình.
Đến nơi này rồi, Phạn Già La một lần nữa dùng không gian giam cầm đám dây leo đang giương nanh múa vuốt này lại. Có lẽ bởi vì cách mẫu thụ gần hơn nên sức mạnh của dây leo không ngừng gia tăng, Phạn Già La phải vừa đi vừa cũng cố độ dày của không gian.
Bùn đất dưới chân bọn họ ẩm ướt, còn phủ một tầng lá khô héo úa, xung quanh là sương mù dày đặc. Chỉ mới đi hơn mười phút, quần áo bọn họ đã bị sương mù thấm ướt, tóc dính bết vào sườn má.
Tiếng hít thở và tiếng cành khô gãy nát đan xen làm không gian tối tăm không có ánh mặt trời này lại càng tĩnh mịch hơn. Mọi người nhìn về phía trước nhưng không thể nhìn thấy điểm cuối; nhìn ra sau thì cũng không thấy đường về; nhìn xuống là lá cây rữa nát và bùn đất, nhìn lên là bóng dáng chạc cây hư ảo. Cành cây chi chít đan xen vào nhau che khuất khắp bầu trời.
Phạn Già La vừa đi vừa ngẩng đầu quan sát, phát hiện không quản đi bao xa, những cành cây khô héo giăng đầy trời này vẫn luôn tồn tại, chúng đã hoàn toàn bao trùm nơi này.
"Mấy cành cây ở bên trên rốt cuộc từ đâu ra vậy?" Một đội viên liếc nhìn xung quanh, không phát hiện gốc cây nào ở xung quanh có thể chống đỡ số cành cây này. Cành mà không có cây thì giống như vườn hoa không có gốc, căn bản không có khả năng tồn tại.
"Độc mộc thành lâm, có từng nghe qua chưa?" Phạn Già La đi vào trong làn sương dày đặc, không chút sợ lạc hướng.
Nhóm đội viên muốn kéo cậu lại nhưng không được, cúi đầu nhìn la bàn và điện thoại thì phát hiện chúng đều đã mất tín hiệu. Nơi này có năng lượng quấy nhiễu từ trường rất mạnh.
Người đội viên đi đầu sửng sốt hồi lâu mới không dám tin nói: "Ý của cậu là cả khu rừng này là do một cái cây tạo thành? Vậy nó phải lớn cỡ nào chứ? Cái cây lớn nhất thế giới chỉ sợ cũng không quy mô đến như vậy."
Phạn Già La không quay đầu lại, xua xua tay, mà Tống Duệ thì theo sát bên cạnh, dìu cậu đi tới.
Mạnh Trọng hối thúc: "Đừng hỏi nữa, mau đuổi theo."
Đoàn người đẩy nhanh tiến độ hơn, sau đó ở trong làn sương mù dày đặc nhìn thấy một bóng người gầy gò, hoặc có lẽ là bóng cây. Chúng nó vẫn còn duy trì dáng vẻ loài người, hai tay giơ lên cao, hai chân cắm xuống đất, như chúa Jesus đang chịu hình phạt đóng đinh, trên mặt là biểu tình vặn vẹo khổ sở. Chúng mở to mắt chăm chú nhìn người đi đường, sương mù dày đặc và gió lạnh lay động cành nhánh, làm chúng múa may quay cuồng như sắp bổ nhào tới.
Tống Duệ lập tức kéo Phạn Già La tránh xa những người cây kia. Nhóm Mạnh Trọng thì giơ súng, giống như đối diện đại dịch mà chỉa súng về phía chúng. Chúng tựa hồ đã chết, nhưng biểu tình bàng hoàng sợ hãi sống động như vẫn còn sống.
Đi vòng qua số người cây kia một hồi lâu, Phạn Già La rốt cuộc dẫn mọi người tới một gò đất có sương mù tương đối loãng, nghênh đón là một tia chớp sáng lòa có màu tím. Phạn Già La lập tức kéo Tống tiến sĩ ra sau mình, chỉ chớp mắt đã tạo ra một không gian khổng lồ ngăn chặn công kích bất ngờ kia.
Tia sét phá vỡ không gian song song rồi biến mất, lưu lại mùi khói thuốc nồng nặc.
"Là ngươi?" Âm thanh trong trẻo vang lên, phối hợp với làn sương mù ở xung quanh giống như vang vọng từ tận chín tầng mây. Ngay sau đó một bóng dáng màu lam đạp lên lá khô dưới đất bước tới, lộ ra gương mặt giống như thiên nhân.
"Sư phụ, đã lâu rồi không gặp." Phạn Già La mỉm cười gật đầu, so với đối phương, dáng vẻ cậu lúc này chỉ có thể nói là chật vật không thể chịu nổi.
Phần bụng máu thịt be bét đang ồ ồ chảy máu, dây leo đang không ngừng quấy phá trong đan điền, bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát trói buộc. Tóc của cậu ướt sũng, lông mi còn dính nước mưa, chiếc quần màu cà phê đã bị máu nhuộm đỏ.
Huyền Thành Tử chỉ quan sát trong một chớp mắt, mí mắt vừa chớp liền dời đi, giống như sợ làm dơ mắt mình.
"Ta không tìm ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới cửa." Giọng điệu của hắn lạnh như băng: "Dung nhan bất lão, linh lực không giảm, tín đồ trăm triệu, nổi danh thế gian, được quyền quý trọng dụng, nếu là trăm năm trước, chỉ sợ ngươi đã có thể làm quốc sư."
Phạn Già La vuốt cằm nói: "Sư phụ, ngài cũng biết mà, không quản là đi tới nơi nào, đồ nhi vẫn luôn là người xuất sắc nhất."
Những lời này làm gương mặt lạnh nhạt của Huyền Thành Tử căng cứng. Nếu hắn thật sự được tạc từ băng tuyết, có lẽ người ngoài đã nhìn thấy vụn băng rơi ra từ mặt hắn.
Hắn cười lạnh, giọng nói lại càng khinh thường hơn: "Bàn về đường ngang ngõ tắt, ngươi vẫn luôn không thua kém ai."
"Sư phụ nói sai rồi, xét về đường ngang ngõ tắt, tôi vẫn luôn thua kém Tống Ân Từ, cũng chính là Lâm Niệm Từ ở sau lưng ngài. Người yêu thương nhất ở ngay bên cạnh mà ngài lại không hề hay biết, tựa hồ ngài đã già rồi." Phạn Già La dồn hết sức đâm vào chỗ đau của người này."
Lâm Niệm Từ lập tức trốn ra sau lưng sư tổ, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình khuất nhục, vành mắt cũng đỏ ửng.
Huyền Thành Tử hừ một tiếng: "Nghiệt đồ còn dám ăn nói bậy bạ." Sau đó vung tay giáng tới một tia sét.
Phạn Già La kích hoạt không gian ngăn cản, hai người cứ vậy bắt đầu đánh nhau.
Huyền Thành Tử rút huyền lôi kiếm ở bên hông ra muốn tung sát chiêu, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay khô gầy giữ lại, thế mà lại là Thường Tịnh đại sư, người trước giờ không thích quản vào chuyện của môn phái khác. Ông thở dài nói: "A Di Đà Phật, xin Huyền Thành Tử đạo trưởng đừng tùy tiện động võ, đều là người nhà, có chuyện gì xin hãy nói rõ ràng."
"Ta và tên nghiệt đồ này từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sao lại tính là người trong nhà? Ông cũng biết nó đã làm gì rồi mà?" Huyền Thành Tử hất tay Thường Tịnh đại sư, kể ra vài tội danh: "Nó thừa dịp sư đệ ta bị thương nặng không còn sức lực, một dao đâm xuyên tim sư đệ; nó đánh cắp chí bảo của phái Thiên Thủy, sau đó quy ẩn giang hồ; sư tỷ nó đi tìm nó hỏi tội thì bị nó đánh trọng thương, sau đó lại vì nó mà không rõ tung tích. Ông nói coi nghiệt đồ như vậy, có nên giết hay không?"
Huyền Thành Tử vừa dứt lời, nhóm người huyền môn ở phía sau cũng nhao nhao lên tiếng: "Tất nhiên là đáng chất rồi! Tội nghiệt của hắn không chỉ thế! Hắn đánh cắp chí bảo của phái Thiên Thủy rồi ẩn mình ở thế tục không bao lâu thì sư tổ tôi cũng đột nhiên biến mất!"
"Sư phụ tôi cũng thế!"
"Lão tổ nhà tôi cũng mất tung mất tích vào đoạn thời gian đó, hồn bài cũng đã vỡ nát."
"Còn cả lão tổ nhà tôi nữa!"
Chưởng môn chín đại môn phái cũng đứng ra, thực căm phẫn lên án: "Thời gian bọn họ mất tích lại trùng khớp với thời gian mày lẩn trốn, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Có phải mày đã giết chết bọn họ, mang hồn phách đi luyện hồn để có được tuổi thọ dài lâu và gương mặt thanh xuân này không? Mày là tà ma, đáng chết!"
"Giết hắn đi!"
"Huyền Thành Tử tiền bối, ngài nên thanh lý môn hộ đi!"
"Kẻ này tay dính máu tanh, đáng ra phải chết từ sớm rồi!"
Lúc mọi người đang ầm ĩ chửa rủa, Huyền Thành Tử đã chém ra một kiếm đầy phẫn nộ.
Phạn Già La lập tức đẩy Tống tiến sĩ vào lòng Mạnh Trọng đứng nghe tới tròn mắt nãy giờ, lùi lại một chút, dẫn Huyền Thành Tử tới một vị trí không có người. Hai người, một người có sức mạnh sấm sét, một người có năng lực không gian, trong khoảng thời gian khó mà phân thắng bại.
Nhưng Phạn Già La chỉ chống đỡ chứ không đánh trả, không giống Huyền Thành Tử vẫn luôn tung ra sát chiêu, chưa từng nhẹ tay. Thoáng nhìn qua, vẫn là sư phụ lấn át hơn đồ nhi.
Tống Duệ không chạy tới vòng chiến, ngược lại dẫn Mạnh Trọng chầm chậm tiếp cận nhóm người huyền môn. Bọn họ là người chính phủ phái tới, mà người huyền môn cũng nhận được nhờ vả của chính phủ, cũng có thể coi là một đội.
"Phạn Già La rốt cuộc là hạng người gì?" Tống Duệ khàn giọng hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc, đau khổ và giãy giụa.
Diện mạo của Tống Duệ rất tuấn mỹ, rất nho nhã, cặp kính gọng vàng lại càng gia tăng khí chất văn nhân yếu ớt. Vì thế Lâm Niệm Từ cho rằng anh đã tỉnh ngộ lập tức tốt bụng giải thích: "Phạn Già La tuyệt đối không phải người tốt. Vì muốn cướp bảo vật môn phái chúng tôi, hắn đã giết rất nhiều người."
"Các người nói cậu ta đã giết sư thúc của mình là thật sao?" Tống Duệ bắt đầu hỏi chuyện.
"Năm đó sư thúc tổ của tôi đã làm chút chuyện sai nhưng dù sao cũng không tạo thành đại họa, sư tổ chỉ muốn trừng phạt một trận mà thôi, không có ý muốn giết sư thúc tổ. Nhưng tính tình sư thúc tổ đặc biệt quật cường, không chịu bị phạt, vì thế sư thúc tổ và sư tổ đã đánh nhau, hai bên bị thương nặng rồi ngã xuống đất."
Lâm Niệm Từ dừng lại một chốc, giọng nói tràn đầy thù hận: "Sư tổ và sư thúc tổ có thực lực ngang nhau, khó phân thắng bại, sau trận đấu đó liền nằm yên dưới đất không thể nhúc nhích. Lúc đó Phạn Già La đã xông vào đại điện, từ bên hông rút ra một con dao găm, thừa dịp sư thúc tổ không thể phản kháng đâm xuyên vào trái tim ông ấy. Khi đó Phạn Già La chỉ mới tròn mười tuổi, anh có tin nổi một đứa trẻ lại có thể làm ra chuyện như vậy không? Càng làm người ta không thể tha thứ là Phạn Già La là do chính tay sư thúc tổ nuôi lớn. Sư thúc tổ tôi tính tình lạnh lùng, không để ai vào mắt, nhưng vẫn luôn dốc tâm chăm sóc, coi Phạn Già La như con ruột, hắn lại làm ra chuyện mất trí như vậy!"
Lâm Niệm Từ nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến, hỏi: "Anh nói coi, người giống như Phạn Già La này, có nên giết hay không?"
Tống Duệ im lặng thật lâu vẫn không nói gì, biểu tình đau khổ và giãy dụa lại càng khắc sâu hơn, Thực hiển nhiên anh đang đấu tranh giữa tình cảm và lý trí. Đột nhiên, anh có chút choáng váng ngã nhào xuống đất.
Lâm Niệm Từ vội vàng đỡ lấy Tống Duệ, khuyên nhủ: "Phạn Già La rất giỏi ngụy trang, ngay cả sư tổ và sư thúc tổ năm đó cũng bị lừa, huống chi là anh."
Lâm Niệm Ân ở bên cạnh bổ sung: "Nếu không phải sư thúc tổ thật sự đã phạm sai lầm lớn, tội đáng chết thì năm đó sư phụ khẳng định đã trục xuất Phạn Già La ra khỏi sư môn rồi. Chỉ tiếc sư tổ nhất thời nhẹ dạ, ngược lại làm hắn thừa cơ hội này thoát thân. Ân Từ sư cô của tôi truy lùng hắn để thu hồi bảo vật môn phái, không ngờ lại đánh mất sinh mạng."
Tống Duệ ngồi dưới đất, hai tay che cặp mắt đã đỏ bừng, không ngừng lắc đầu, không muốn nói gì.
Mạnh Trọng cố gắng muốn kéo Tống Duệ đứng dậy, cắn răng nói: "Ông đừng có nghe gió mà tưởng là mưa, ông đã tận mắt nhìn thấy Phạn lão sư, lẽ nào cậu ấy giống như lời bọn họ nói sao? Tôi mới không tin Phạn lão sư là người xấu!"
"Tên ngu ngốc này, đầu óc ông bị nước vào, mắt cũng mù rồi sao..."
Lâm Niệm Từ đang chuẩn bị mắng lại thì bị Thường Tịnh đại sư nói trước.
"A Di Đà Phật, nếu hai vị thí chủ đã kể về chuyện xưa liên quan tới Phạn thí chủ, tôi cũng xin kể một chuyện. Hai trăm năm trước, ở một nơi được gọi là trấn Bình An, vì thuế má làm dân chúng nổi loạn. Triều đình phái binh tới diệt trừ phản loạn, nhóm quan binh kia e ngại điều tra phiền phức nên đóng cổng thành giết chóc lung tung một phen. Vì thế chỉ một ngày ngắn ngủi, trấn Bình An trở thành một tòa tử thành oán khí ngất trời, từ người già trên tám mươi tuổi tới phụ nữ và trẻ em, không ai may mắn thoát khỏi. Đột nhiên có một đứa bé năm tuổi từ trong đống xác chết bò ra, không khóc không nháo, không hoảng không loạn, đi chân trần chạy khắp nơi tìm kiếm, dùng bàn tay gầy yếu của mình từng chút từng chút kéo những người vẫn còn hơi thở ra ngoài, chăm sóc thích đáng."
"Đứa nhỏ đó không cần nghe, không cần nhìn, không cần kiếm tra cũng có thể chuẩn xác biết được người nào còn sống. Trong lúc vô ý đứa nhỏ đó nhặt được một quyển kinh siêu độ vong hồn, vì thế vừa khóc vừa đọc kinh cho những người đã mất, thỉnh thoảng lại chạy tới chạy lui mớm nước cho người sống, đôi chân bé nhỏ bị mài thủng da thịt, có thể nhìn thấy xương cốt."
"Lúc sư phụ tôi chạy tới trấn Bình An siêu độ cho những vong hồn chết dưới lưỡi dao kia thì chỉ thấy một bầu trời thánh khiết và hơi thở sinh cơ ở nơi tuyệt cảnh này. Mọi người đoán coi đứa nhỏ đó là ai? Đó chính là Phạn Già La thí chủ."
Thường Tịnh đại sư nhìn về phía hai người đang chiến đấu, nghiêm nghị nói: "Phạn thí chủ chính là phật tử mà sư phụ tôi coi trọng nhất, là viên ngọc của phật môn tôi. Năm năm tuổi đã tự mình ngộ đạo, bản thân có phật tính, sao lại có thể là kẻ đại gian đại ác chứ? Ngày hôm nay không quản các vị chê trách Phạn thí chủ thế nào, lão nạp chắc chắn sẽ không tin. Lão nạp tin vào tâm nhãn của mình, chứ không phải nhục nhãn."
Thường Tịnh đại sư chỉ thiên nhãn ở vị trí mi tâm của mình, sau đó lui về sau vài bước, không đứng chung với nhóm người trơ tráo phái Thiên Thủy.
Gương mặt Lâm Niệm Từ đỏ lên, không biết là ngượng hay là tức giận.
Tống Duệ đứng giữa hai người, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, tựa hồ chìm vào mê man.
Đúng lúc này, dây leo trong cơ thể Phạn Già La đã phá vỡ không gian giam cầm, cuộn trào mãnh liệt vùng ra, cấp tốc xâm lược cơ thể cậu, ngay lúc đau đớn này lại trúng một phát sấm sét của Huyền Thành Tử, liền phun ra một ngụm máu tươi ngã văng ra ngoài, không còn sức lực tái chiến.
Phạn Già La nằm trên đất hồi lâu không bò dậy nổi, mà Huyền Thành Tử thì không hề ngừng lại, tiếp tục chém tới một kiếm.
Mạnh Trọng quát to một tiếng 'Không Thể', ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, run rẩy bất động, tựa hồ thật sự bị quá khứ của Phạn Già La hù dọa, run rẩy tâm can.
Động tác của hai thầy trò quá nhanh, giống như sấm sét xuyên giữa tầng mây, chỉ thấy được chút dáng vẻ mơ hồ mà không túm được dấu vết. Không có thực lực đầy đủ, không quản là ai cũng không thể ngăn cản một kiếm đoạt mệnh này.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Thường Tịnh đại sư đã ném ra pháp trượng của mình, đánh trật mũi kiếm của Huyền Thành Tử.
Huyền Thành Tử cũng không quay đầu lại tức giận mắng mỏ, chỉ tiếp tục tiến tới trước, chỉ thoáng chốc trong tay đã cầm một mảnh huyền lôi lóe ra ánh sáng tím. Hắn chính là người như vậy, hoặc là không động, đã động thì khí thế ngàn quân, đừng nói là một cây pháp trượng, cho dù có một người sống sờ sờ chắn đường cũng không thể ngăn được sát tâm của hắn.
"Thả em ấy ra, bằng không tâm can bảo bối của mày sẽ mất mạng đấy." Lời nói của Tống Duệ cũng không thể làm Huyền Thành Tử dừng lại, nhưng tiếng hét chói tai của Lâm Niệm Từ thì có thể.
Tống Duệ trước đó vẫn còn giãy dụa đấu tranh tâm lý vì chịu đả kích quá lớn, lúc này đây lại đang đặt một con dao găm sắc bén trên cổ Lâm Niệm Từ. Nếu anh không giả vờ hoảng loạn tâm trí như vậy thì sao có thể tiếp cận đám người này chứ. Lâm Niệm Từ cố gắng dụ dỗ anh, anh liền dứt khoát tương kế tựu kế.
"Ngươi muốn chết!" Huyền Thành Tử căn bản không để Tống Duệ và con dao găm kia ở trong mắt, đầu ngón tay hắn hơi động một chút liền phóng ra sát khí.
Chỉ tiếc phong cách làm việc của Tống Duệ lại càng tàn nhẫn, càng quyết liệt hơn Huyền Thành Tử. Cái anh muốn chỉ là đối phương quay đầu lại mà thôi, căn bản không vọng tưởng có thể uy hiếp được loại người có sức mạnh siêu tự nhiên này. Khoảnh khắc đưa dao đặt lên cổ Lâm Niệm Từ, anh đã rút một quả lựu đạn bên hông ra nhét vào túi áo Lâm Niệm Từ, sau đó hung ác đẩy cô ta ra ngoài.
Nháy mắt Lâm Niệm Từ nhào vào lòng Huyền Thành Tử, Tống Duệ cũng nhào tới chỗ Phạn Già La, hô to: "Yểm trợ giúp tôi!"
Mạnh Trọng hiểu ý lập tức giơ súng nhắm vào Huyền Thành Tử, căn bản không quản kẻ này có bị bắn thành cái sàng hay không. Mà đội viên của anh thì vẫn còn sững sờ, căn bản không thể nào hiểu được tình huống.
Người trong huyền môn cũng đều là xác phàm, đâu thể nào chống chọi lại súng đạn, vì thế lập tức lùi ra thật xa, nằm rạp xuống đất.
Nói thật, Huyền Thành Tử sống gần hai ba trăm năm, đây là lần đầu tiên bị một kẻ người phàm trêu chọc, thậm chí là đùa giỡn tới mức độ này. Lựu đạn nằm sát trên người Lâm Niệm Từ, chẳng mấy chốc sẽ nổ, sống chết chỉ trong chớp mắt, hắn không biết nên dùng phương pháp mới có thể bảo vệ trọn vẹn.
Lấy lựu đạn ra? Không được, quá muộn. Lâm Niệm Từ ngã xuống đất, đè lên túi, làm sao lấy ra? Chỉ sợ vừa lao tới thì lựu đạn đã nổ rồi.
Dùng thân thể của mình chống đỡ? Không được, căn bản không có không gian, lựu đạn và cơ thể Lâm Niệm Từ chỉ cách một lớp vải áo mà thôi.
Huyền Thành Tử nghĩ nát đầu cũng vô ích, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này hắn rốt cuộc cũng nhớ lại một phương thức bảo vệ tính mạng, sau đó nhanh chóng vẽ bùa cản sát lên lưng Lâm Niệm Từ, chỉ là lúc lựu đạn chuẩn bị nổ hắn lại có một nửa chớp mắt suy nghĩ, căn bản không vẽ xong, vì thế uy lực của bùa cũng giảm mất phân nửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn nổ ra, Lâm Niệm Từ nằm dưới đất bị hơi nóng của vụ nổ hất văng lên cao bốn năm mét rồi nặng nề rớt xuống, gương mặt xinh đẹp yêu kiều biến thành máu me be bét, trước ngực thủng một lỗ lớn, lộ ra mấy chiếc xương sườn trắng hếu và trái tim đang nảy lên thình thịch.
Tổn thương rất nặng, chỉ còn kém một hơi là rơi vào suối vàng.
Huyền Thành Tử xưa nay tính tình lạnh lùng ôm thân thể tàn phá trong lòng, ngửa mặt lên trời rên rỉ.
Tống Duệ đã dìu Phạn Già La bị thương nặng chạy ra ngoài thật xa từ lâu thì đang cười khoái trá.
Phạn Già La cũng bật cười, tiếng nói tuy suy yếu nhưng lại ẩn chứa kiêu ngạo: "Em biết anh sẽ giúp em mà."
[end 272]
[273] Linh Môi - Quá Khứ Của Phạn Già La
****
Tiếng kêu rên của Huyền Thành Tử đi thật xa vẫn có thể nghe thấy, hiện giờ hắn nào còn nghĩ tới chuyện thanh lý môn hộ nữa, chỉ muốn cứu Lâm Niệm Từ.
Phạn Già La vừa chạy vừa nói nhỏ: "Lá gan của anh lớn thật, dám tính kế Lâm Niệm Từ ở ngay trước mặt sư phụ em."
"Chính vì có sư phụ em ở nên mới dễ tính kế cô ta." Tống Duệ cười khẽ một tiếng, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh khi nãy thật thú vị.
"Hở?" Phạn Già La cảm thấy thực nghi hoặc.
"Em đã kể anh nghe từng trải của cô ta từ nhỏ tới lớn, vì thế anh có thể suy đoán được tâm lý đại khái của cô ta. Ở trong lòng cô ta, sư phụ em chính là thần hộ mệnh, là người lợi hại nhất trên đời. Ở bên cạnh sư phụ, cô ta nhất định sẽ thả lỏng vì có được cảm giác an toàn." Tống Duệ phân tích.
"Cô ta nghĩ như vậy cũng không sai, sư phụ em chưa từng để cô ta bị thương." Nhớ lại chuyện cũ, Phạn Già La không cảm thấy hâm mộ, chỉ bình thản.
"Cho nên em xem đi, lúc con người ta thả lỏng nhất thì đó chính là thời điểm dễ bị tính kế nhất, huống chi Lâm Niệm Từ và sư phụ em có một điểm giống nhau, chính là rất khinh thường người bình thường. Lúc anh tới gần, trong mắt cô ta có lẽ anh chỉ giống như một con kiến. Con người sẽ đề phòng một con kiến sao? Sẽ không." Nói tới đây, Tống Duệ lại bật cười khẽ.
Phạn Già La vẫn cảm thấy thực khó tin: "Ở trong tay anh, cô ta thế mà lại không phản kháng, giống như một đứa bé bị dọa sợ choáng váng. Em cũng bắt đầu hoài nghi, vụ án đồ cổ này có thật sự liên quan tới cô ta hay không. Cô ta hình như không có năng lực này."
"Không nên hoài nghi chính mình, người gây án chính là cô ta, người dễ bị tính kế cũng là cô ta." Tống Duệ suy đoán nói: "Có lẽ cô ta đã niêm phong ký ức của mình, trở thành một đứa bé rồi một lần nữa lớn lên. Cô ta là Tống Ân Từ, nhưng cũng là Lâm Niệm Từ, giống như trong thân thể có hai nhân cách vậy. Khi gió êm sóng lặng, cô ta chính là Lâm Niệm Từ thành thật lương thiện; khi gặp phải uy hiếp trí mạng thì cô ta sẽ biến thành Tống Ân Từ, ứng phó với thế giới tàn khốc. Vì thế anh mới không nhìn ra dấu vết ngụy trang trên người cô ta."
"Xem ra cô ta đã sớm đề phòng em rồi, quả nhiên đã trưởng thành." Phạn Già La lắc đầu cười khẽ, cảm thấy thực thú vị, bước chân lại ngày càng chậm hơn.
Tống Duệ phản đối: "Lần này em trọng mình quá rồi, niêm phong ký ức không phải vì đề phòng em, là đề phòng sư phụ em. Cô ta giết em rồi phiêu bạc bên ngoài gần trăm năm, chờ đến khi cơ thể trọng thương sắp không chống đỡ nổi nữa mới dám quay về gặp sư phụ em, là vì sao?"
Phạn Già La cẩn thận nghĩ lại, Tống Duệ đã nói: "Là vì cô ta biết, diễn xuất của mình không thể gạt được sư phụ. Sư phụ em là người hiểu rõ cô ta nhất trên đời. Cô ta giết em rồi quay về, sư phụ em sẽ nhìn ra sự chột dạ và bất an của cô ta. Vì thế cô ta phải đợi cho thời gian trôi qua, để mọi chuyện trở nên mờ nhạt, để phẫn nộ giảm đi và nhớ mong dâng trào. Đến khi đó, sư phụ em chỉ vui vẻ khi thấy cô ta trở về, làm gì còn tâm tình hoài nghi nữa chứ?"
"Cô ta phải đổi một thân phận để sống nhưng vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh sư phụ em, cô ta buộc lòng phải biến mình thành một trang giấy trắng, bằng không sư phụ em sẽ nhìn ra kẽ hở. Phải lừa gạt chính mình thì mới gạt được sư phụ em."
"Cô ta rất ngây thơ, cũng rất tự phụ, sau khi giết em, có lẽ cô ta không hề nghĩ tới em có khả năng quay trở về, sao lại có thể đề phòng em chứ." Tống Duệ lắc đầu: "Lòng người khó đoán nhưng lại dễ tính kế, chỉ cần túm được nhược điểm là được. Cô ta biết mình chính là nhược điểm của sư phụ em nên ngay từ khi bắt đầu cô ta đã đứng ở thế bất bại. Dùng danh nghĩa của mình gửi gắm mình cho sư phụ, cô ta có thể mở mày mở mặt, bình an mà sống dưới cánh chim của sư phụ em."
"Thì ra là vậy..." Phạn Già La hiểu ra, cảm khái nói: "Để được ở bên cạnh sư phụ, cô ta đúng là tốn tâm tư."
Tống Duệ ngồi xổm xuống, đưa tay lần ra sau đầu gối Phạn Già La, bế cậu lên rồi nhanh chóng chạy tới trước, vừa thở dốc vừa căn dặn: "Đừng nói tới cô ta, chúng ta giữ lại chút sức lực đi."
"Không nói tới cô ta." Phạn Già La không ngừng gia cố không gian trong bụng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em biết, lúc người người lên án, chỉ có anh là giúp em."
Tống Duệ chạy thẳng tới trước, giọng nói hổn hển: "Anh không giúp em, ai giúp em đây?"
Anh nói thực hiển nhiên, giống như đem mình đặt lên người Phạn Già La là một loại số mệnh. Anh có thể vì Phạn Già La mà chết, cũng có vì Phạn Già La mà không sợ cường địch. Biết rõ khu rừng này tràn đầy sát khí nhưng anh vẫn tới, bởi vì anh không muốn ở lại nơi an toàn, một mình sống sót.
"Cho dù tất cả mọi người đều chỉ trích em, anh vẫn sẽ tin tưởng em, đúng không?" Phạn Già La vốn định mỉm cười nhưng lại phun ra một ngụm máu.
Tốc độ chạy của Tống Duệ lại tăng nhanh thêm vài phần, giọng nói khàn khàn: "Đương nhiên rồi, đó là ước hẹn của chúng ta."
Ước hẹn, từ này thật tốt. Phạn Già La lau vệt máu đỏ thẫm bên khóe miệng, ánh mắt lộ ra hồi ức: "Anh biết không, em sinh ra đã có hiểu biết rồi."
Tống Duệ liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kinh ngạc, nhưng kinh ngạc không phải vì xuất thân kỳ quái của Phạn Già La, mà là vì Phạn Già La chịu thẳng thắn với mình.
"Sinh ra đã hiểu biết là cảm giác thế nào?" Tống Duệ hỏi.
"Cảm giác không tốt lắm." Con ngươi Phạn Già La dần dần mất đi tiêu cự, tựa hồ xuyên qua màn sương mù và tán cây che khuất bầu trời, nhìn về quá khứ xa xôi.
"Lúc em chào đời, phòng sinh của mẹ đã đỏ rực lên, ánh sáng đỏ như máu làm kinh động rất nhiều người. Khi đó có một vị đạo nhân đi khắp bốn phương tìm tới tận cửa, chỉ vào em phán một câu yêu nghiệt. Cha và mẹ em cảm thấy rất sợ hãi, ngày hôm sau đã vất em ra vùng dã ngoại hoang vu."
Giọng nói của Phạn Già La rất lạnh nhạt, giống như đang kể chuyện của người khác.
Trái tim Tống Duệ lại vì mấy câu ngắn ngủi này mà quặn đau. Bởi vì sinh ra đã hiểu biết, cái gì cũng nhớ, cái gì cũng hiểu, vì thế từ ngày chào đời thì người trong lòng anh đã phải chịu đựng đau đớn và dằn vặt suốt cả đời. Em ấy thật sự là yêu nghiệt sao? Không, ngược lại, em ấy là linh giả! Em ấy vốn nên có được một cuộc đời tốt đẹp mỹ mãn.
"Đừng nói nữa!" Giọng nói của Tống Duệ đã khản đặc. Anh cho rằng trong lòng Phạn Già La chỉ có ánh sáng, không nhiễm chút bụi trần, nhưng thì ra em ấy cũng giống như anh, đều từng sống trong vực sâu.
"Hiện giờ không nói, em sợ sau này không còn cơ hội." Mặc dù nói ra lời tuyệt vọng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, trong suốt.
Nước mắt Tống Duệ rơi xuống mặt Phạn Già La, là nóng, mà máu tươi phun ra từ miệng cậu thì là lạnh.
Phạn Già La liếm giọt nước mắt của anh, yếu ớt nói: "Đừng khóc, nước mắt của anh thực đắng." Đầu lưỡi của cậu không có vị giác, tức là vị đắng này xuất phát từ trong lòng Tống tiến sĩ. Cậu không muốn người này khổ sở.
Tống Duệ nhắm mắt lại, cố bức ép chính mình không biểu lộ dáng vẻ yếu ớt. Nếu ngay cả anh cũng sụp đổ thì còn ai có thể đưa người này tới nơi an toàn đây.
Phạn Già La khoác tay lên vai Tống Duệ, nói tiếp: "Nhưng em rất may mắn, chỉ nằm trong gió rét một chốc đã được một ông lão ăn mày nhặt được, ông ấy mang em tới trấn Bình An, dùng nước gạo nuôi em lớn. Có lẽ vì em lớn lên trông ngoan ngoãn, lúc xin cơm mọi người vẫn thường cho em nhiều hơn, ngày tháng cũng không quá khổ sở. Mẹ thường xuyên bảo bà vú tới ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành xem em, cho em chút ít thức ăn. Bà ấy vẫn luôn nhớ thương em."
Cảm nhận được thỏa mãn trong giọng kể của Phạn Già La, trái tim Tống Duệ bị siết chặt. Chỉ vì được người ta nhớ tới thôi mà em ấy đã vui sướng như vậy rồi sao? Bởi vì cuộc sống quá đắng chát nên chỉ cần một chút ngọt đã đủ thỏa mãn rồi? Không, không phải như thế, em ấy xứng đáng có được điều tốt hơn, bởi vì bản thân em ấy đã đủ tốt rồi.
"Sau đó, bởi vì dân chúng hỗn loạn, triều đình phái binh tới giết người khắp thành. Em được cha nuôi đè dưới người, mặt bôi đầy máu tươi nên mới thoát được một kiếp. Tất cả mọi người đều đã chết, bọn họ đều từng tiết kiệm chút miếng cơm của gia đình mình để cho em, nuôi em lớn, em phải báo ân. Em từ trong đống xác chết leo ra ngoài, hốt hoảng nhìn xung quanh, đột nhiên sinh ra cảm giác rất huyền diệu."
"Em phải cứu bọn họ, người sống, người chết, đều phải cứu."
"Không cần phải kiểm tra hay tìm kiếm, từ nơi sâu xa em liền biết ai còn sống, ai đã chết. Em chăm sóc thỏa đáng cho người sống, sau đó tìm được một quyển sách, là nghi thức siêu độ người chết. Em không biết làm như vậy có tác dụng hay không, em chỉ làm theo trực giác của mình. Em được họ cho cơm nuôi sống, còn có ơn dưỡng dục. Tuy em bị cha mẹ vứt bỏ nhưng dân chúng toàn thành đều là cha mẹ của em."
Tống Duệ mím chặt môi, không nói, không phải không có hứng thú với những chuyện cũ này, mà anh sợ khi mình mở miệng thì sẽ bật ra tiếng nức nở. Một đứa nhỏ nho nhỏ, từ đâu có được ý thức trách nhiệm nặng nề như vậy chứ? Chỉ một miếng cơm mà thôi, có đáng giá hay không?
Phạn Già La đột nhiên dùng giọng nói khẽ hơn rất nhiều, nói cho anh biết, rất đáng giá.
"Em vừa đút thức ăn cho người còn sống, vừa niệm kinh, thoáng cái huyết khí trong thành đã nhạt đi, mây trời trở nên trong xanh, ánh mặt trời chiếu rọi xuống dọa đám kênh kênh đang xoay quanh bay đi. Người được em kéo ra đều còn một hơi thở, tất cả đều sống."
"Sau đó có một nhóm hòa thượng chạy tới, giúp em chôn cất thi thể, còn dẫn em tới Long Ẩn Tự. Bọn họ gọi em là phật tử."
Nghe đến đây, Tống Duệ rốt cuộc cũng điều chỉnh xong tâm tình, giọng nói khàn khàn: "Nên em vốn định làm hòa thượng à?"
"Đúng vậy, em vốn định làm hòa thượng." Phạn Già La khẽ bật cười, giống như nhớ lại chuyện tốt đẹp: "Chỉ là sư thúc đã tới, người muốn dẫn em vào đạo môn."
Tống Duệ biết được những chuyện Phạn Già La gặp sau đó, anh trầm giọng nói: "Em nên làm hòa thượng."
"Không, gặp được sư thúc là may mắn lớn nhất cuộc đời này của em. Đến giờ em chưa từng hối hận." Nụ cười bên khóe miệng Phạn Già La qua thật lâu vẫn chưa tan biến, giọng nói cũng tràn đầy sức sống: "Sư thúc đặt em đứng trên khoảng đất trống, cùng lão hòa thượng chia ra đứng ở hai đầu, để em tự mình chọn. Chọn sư thúc thì em chính là linh tử Đạo môn, chọn lão hòa thượng thì em là phật tử Phật môn."
"Lão hòa thượng làm người rất nghiêm túc, chỉ đứng im một chỗ giảng về đạo lý độ hóa chúng sinh, em nghe hiểu nhưng không dời bước. Sư thúc từ trong cái túi mang theo lôi ra rất nhiều món đồ chơi nhỏ tinh xảo và một xâu mứt quả đỏ rực, ngoắc ngoắc em, mỉm cười thực thân thiện, cũng thực xán lạn."
Phạn Già La mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhìn thấy chuỗi kẹo đường hồ lô kia, em liền chạy tới chỗ người."
Nghe tới đây, cho dù là Tống Duệ trong lòng đầy đau khổ cũng nhịn không được bật cười. Anh có thể tưởng được người này nhấc đôi chân bé xíu của mình loạng choạng chạy tới, hình ảnh đó nhất định rất đáng yêu.
"Sư thúc vừa cười ha hả vừa ôm lấy em, hôn nhẹ một cái lên mặt em. Vào giây phút đó em liền sâu sắc ý thức được, lựa chọn người là quyết định mà cả đời này em sẽ không hối hận." Phạn Già La lộ ra nụ cười đầy say mê, nhưng trong mắt lại rướm lệ quang.
Giọng nói của Phạn Già La rất bình thản, nhưng Tống Duệ am hiểu tâm lý học hiểu được, nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt lên má kia đã làm sinh mệnh Phạn Già La chấn động như thế nào. Một đứa bé lớn lên trong đói khổ lạnh lẽo, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, không biết tình thương của cha tình thương của mẹ là gì, không biết ấm áp là gì, lại càng không biết ngày mai sẽ thế nào.
Người khác chỉ cho một miếng cơm em ấy đã xem là đại ân, vậy nếu là một người trân trọng mà hôn em ấy thì sao? Vậy thì đó chính là món quà mà thần ban đi? Người chưa trải qua khổ sở và tịch mịch cực hạn sẽ không hiểu được được quý trọng là đáng quý cỡ nào.
Đôi cánh tay khỏe mạnh kia nâng cậu lên thật cao, nụ cười kia rực rỡ như ánh sáng mặt trời, nụ hôn vì yêu thích kia làm Phạn Già La có dũng khí vượt qua núi đao biển lửa, cũng sáng tạo được linh hồn kiên cường bất khuất cho dù đang ở trong địa ngục này.
Nước mắt Tống Duệ lại rơi, anh chỉ hận mình sinh muộn mấy trăm năm, không thể tới được thời khắc đó, không thể ôm lấy đứa nhỏ đáng thương chỉ có hai bàn tay trắng kia, đặt một nụ hôn lên gò má. Thực tế thì tất cả bi kịch của cuộc đời Phạn Già La đều bắt nguồn từ khoảnh khắc này, nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn cho rằng đó là thời điểm hạnh phúc nhất.
"Sư thúc đối xử với em có tốt không?" Tống Duệ rất muốn biết đáp án này, bằng không trái tim anh sẽ vụn vỡ.
"Sư thúc coi em như con ruột vậy."
Tống Duệ cảm thấy an ủi, giống như chính mình cũng được đối xử tử tế vậy.
"Nhưng cuối cùng, em lại giết người." Nụ cười yếu ớt trên mặt Phạn Già La không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt trong suốt tựa hồ bị phủ lên một tầng bụi mù.
"Anh tin tưởng, em nhất định có nỗi khổ của mình." Tống Duệ không chút nghĩ ngợi nói.
Phạn Già La nhắm mắt lại, qua thật lâu cũng không nói gì. Không quản có nỗi khổ hay không, làm chính là làm. Cậu đột nhiên nắm chặt tay Tống Duệ, nói nhỏ: "Tới rồi."
"Cái gì?" Tống Duệ không kịp phản ứng.
Phạn Già La giãy giụa leo xuống, sau đó lảo đảo đi vài bước.
Thẳng đến lúc này Tống Duệ mới phát hiện mình đã chạy tới một nơi rất tối tăm, sương mù nơi này đen đặc như nước, không ngừng rót vào trong miệng mũi làm người ta cảm thấy khó chịu, tởm lợm muốn nôn. Làn sương này thật sự quá hôi thối, mùi tanh tưởi ngất trời giống như một con quỷ vô hình đang cắn xé thần kinh người khác.
Phạn Già La từng bước đi tới trước, làn sương kia tản ra hai bên trái phải người cậu, trở nên nhàn nhạt, loãng đi hẳn.
Vì thế Tống Duệ mới hoảng sợ phát hiện anh đã đi tới trước một cái cây lớn có đường kính mà mười người trưởng thành cũng ôm không xuể. Vô số dây leo nhỏ xoắn lại thành thân cây rồi giống như xúc tua của quái vật biển giương nanh múa vuốt tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, tạo thành tán cây khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối.
Khoảng đất trống xung quanh nó có rất nhiều cây hình người, có người quỳ rạp dưới đất, có người đang chạy, có người ngửa mặt lên trời gào thét.
Phạn Già La đi tới gốc cây khổng lồ kia, vừa đi vừa chỉ số người cây trên đường: "Đây là Trương Dương. Đây là Trương Văn Thành, quả nhiên bọn họ đều ở nơi này."
Tống Duệ nhìn bóng dáng hai người cây này, nghi hoặc nói: "Em nhìn lồng ngực của bọn họ kìa."
Ánh mắt Phạn Già La dời xuống, nhìn thấy lồng ngực bị xé toạc ra thành một cái lỗ lớn, lại nhìn sang những người cây khác, tất cả đều có lỗ, có người ở bụng, có người ở đầu, có người thì ở gáy.
Phạn Già La đưa tay tới trước mặt cây, cảm ứng một chút, ánh mắt có chút biến đổi: "Bọn họ đều là người đã thức tỉnh dị năng, ngọc bội trong cơ thể đã bị moi ra."
"Là nó làm à?" Tống Duệ chỉ cái cây lớn đang im lặng đứng trong làn sương mù dày đặc.
"Có lẽ là nó, khó trách trong cơ thể Trương Dương lại có tới năm sáu ngọc bội, thì ra đều là mượn tay cái cây này. Thánh vật chính là thánh vật, cho dù là thành tinh cũng có thực lực không tầm thường." Phạn Già La kéo sợi dây chuyền hình cá trên cổ Trương Dương và Trương Văn Thành.
"Cái này không phải là ngọc bội mà em muốn tìm đúng không?" Tống Duệ tò mò hỏi.
"Đây là công cụ mà bọn họ dùng để thu thập tín ngưỡng." Phạn Già La đưa tay áp lấy mặt dây chuyền hấp thu tín ngưỡng còn sót lại, bổ sung linh lực tiêu hao trước đó.
"Khó trách Trương Văn Thành lại đi làm siêu sao, Trương Dương lại muốn mở công ty giải trí." Tống Duệ lập tức hiểu được huyền cơ trong chuyện này. Thu thập tín ngưỡng rõ ràng là để thành thần.
Phạn Già La ném hai sợi dây chuyền đã vỡ nát xuống, từng bước từng bước đi tới chỗ gốc cây khổng lồ kia, lại bò lên rễ cây thô to của nó, ngồi trên lớp rêu xanh mềm mại. Tống Duệ không hề sợ hãi leo lên, đứng ở bên cạnh. Hai người quan sát khu đất trống này, lúc này mới phát hiện toàn bộ người cây đều có tư thế hướng về phía cái cây này, biểu tình trên mặt ngoại trừ sợ hãi thì còn cả hướng tới và tham lam.
Bọn họ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lại giống như tín đồ hành hương đang tìm nơi nương tựa, rồi cuối cùng lại hóa thành một vật chất.
Phạn Già La đưa đầu ngón tay thon dài chỉ những gương mặt đã xơ cứng thành thân gỗ của bọn họ, thở dài nói: "Đây là kết cục của mù quáng theo đuổi sức mạnh."
Tống Duệ rũ mắt nhìn cậu, hỏi: "Em chuẩn bị làm gì?"
Phạn Già La nắm tay anh: "Anh có tin tưởng em không?"
Tống Duệ nhìn cậu thật sâu, gật đầu: "Em đi đi, anh ở đây chờ em." Không cần nói nhiều, anh đã hiểu được tất cả những gì người này muốn nói.
Phạn Già La che trán cười khẽ, thật sự ăn ý tới mức 'không cần nói vẫn tâm linh tương thông'. Nếu cậu và Tống tiến sĩ là người sợ chết, sợ này sợ kia thì đã không tới được đến ngày hôm nay rồi. Cậu vĩnh luôn cho rằng mình không thể tìm được đồng bạn, nhưng sự thật chứng minh sự sắp đặt của ông trời vẫn luôn kỳ diệu như vậy.
"Đi làm chuyện mà em cho là chuyện đúng đắn đi." Tống Duệ xoa đầu Phạn Già La: "Nếu em không thành công, anh chờ ở đây cũng sẽ chết, kết cục này cũng rất tốt."
"Đúng vậy, rất tốt." Phạn Già La không thể ngăn được tiếng cười trầm thấp, cuối cùng triệt để xóa bỏ không gian trong bụng, thả gốc gây leo kia ra.
Ở gần cơ thể mẹ như vậy, dây leo chỉ trong nháy mắt đã bao trùm lấy cơ thể Phạn Già La, từng chút từng chút kéo cậu vào trong thân mẫu thụ thô to.
Tống Duệ lui vài bước, cố nhẫn nhịn nhìn một màn này, hai mắt trừng đến đỏ bừng nhưng không dám chớp mắt. Anh sợ chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ rồi vĩnh viễn không thể gặp lại nữa.
[end 273]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro