[130.131.132] Linh Môi
[130] Linh Môi - Ôn Nữ Sĩ, Xin Nén Bi Thương
*****
Sau khi đưa con tới lớp học, Ôn Quế Vân liền gọi điện thoại cho chồng, bên kia không bắt máy, tay cô vẫn không ngừng run rẩy, trái tim cũng vì nảy lên quá kịch liệt nên ẩn ẩn đau. Tuy con gái đã ước nguyện lại là 'ba ba sẽ bình an' nhưng không biết vì sao cô vẫn rất hoảng sợ, muốn chính tai nghe thấy âm thanh ôn nhu của chồng mình mới có thể an tâm.
"Sao vậy vân Vân, có phải con gái lại xảy ra chuyện không?" Chồng cô nhanh chóng bắt máy, giọng nói rất khẩn trương. Từ khi chó cưng Đậu Đậu trong nhà bị nguyền rủa chết đi, ông vẫn luôn sống trong lo lắng và đề phòng. Kỳ thực ông căn bản không muốn đại phú đại quý, thăng chức tăng lương gì cả, ông chỉ muốn cả nhà sống thật vui vẻ hạnh phúc, bình an ở bên nhau là được.
Nghĩ tới chồng mình hiện giờ đang lái xe, không thể phân tâm, Ôn Quế Vân vội vàng an ủi: "Không có không có, anh đừng khẩn trương, Linh Linh tốt lắm, con bé đang ở trong phòng học. Anh lái xe phải cẩn thận một chút biết không? Hay là anh về nhà đi, hôm nay đừng tới công ty!
Dòng xe cộ không ngừng truyền tới tiếng kèn xe che giấu đi sự run rẩy cùng sợ hãi trong giọng nói của vợ, vì thế Tiêu Nhuận Dân không phát hiện gì dị thường, cự tuyệt nói: "Hôm nay anh có hợp đồng lớn, không thể không đi làm, em nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, công ty cũng đâu phải do anh mở. Đúng rồi, gặp nhóm gia trưởng kia em nhất định phải giải thích giúp Phạn tiên sinh đấy, cứ nói là hai nhà chúng ta đã hòa giải riêng rồi, Phạn tiên sinh đã xin lỗi, nói mọi người đừng làm khó cậu ấy và Hứa Nghệ Dương nữa. Vân Vân, em phải biết là con gái chúng ta suýt chút nữa đã hại chết đứa nhỏ nhà Phạn tiên sinh, mọi chuyện đều là lỗi của chúng ta!"
Ôn Quế Vân không ngừng vâng vâng vâng, sau khi cúp máy bị Mạc phu nhân kéo xuống khúc quanh tòa nhà dạy học thì không hề nói giúp lời nào cho Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương. Cô không có khả năng giải vây giúp Phạn Già La, làm vậy chính là đối nghịch với hội phụ huynh, nếu cô dám làm vậy thì sau này con gái sẽ bị bạn bè trong lớp xa lánh.
Đây chính là trường tốt số một số hai Kinh thị, rất nhiều phụ huynh của đứa nhỏ là nhân vật có mặt mũi, nhất là bà Mạc, trong nhà vừa có tiền lại có quyền, là người có tiếng tăm trong xã hội. Mà cô thì chỉ là một nhà giàu mới nổi, làm sao đắc tội nổi bọn họ chứ? Quan hệ nhất định phải làm tốt, phải thuận theo ý bọn họ, huống chi bọn họ cũng chỉ muốn đòi lại công lý cho con gái cô, điểm xuất phát là tốt. Đúng rồi, nếu con gái bị bạn học xa lánh, con bé nhất định sẽ tức giận, một khi con bé tức giận thì sẽ hỏng việc, mình chỉ muốn tốt cho những đứa bé khác mà thôi. Nghĩ như vậy, Ôn Quế Vân liền cảm thấy an tâm.
Sau khi biết chồng mình không xảy ra chuyện, cô có thể ung dung giải quyết những chuyện phiền phức này, tất cả đều lấy quyền lợi của con gái làm chủ, đứa nhỏ nhà người khác có được đi học hay không cô không có cách nào quản, cô cũng không phải thần tiên.
"Tiểu Ôn, cô tới rồi, thừa dịp cô La dẫn bọn nhỏ đi đọc sách, chúng ta bàn cho xong. Cô xem, đây là thư yêu cầu, tất cả phụ huynh đều đã ký rồi, không sót người nào. Tên Phạn Già La kia đầu óc không bình thường, cả ngày cứ nói thần nói đạo. Hắn đắc tội Phạn gia với Trương gia rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để đứa nhỏ nhà hắn ở lại trường! Tới đây, cô cũng ký tên đi, ký ở chỗ cao nhất này, cô chính là người bị hại." Mạc phu nhấn kéo tay Ôn Quế Vân đặt vào chỗ trống trên tờ giấy, còn nhét cây viết.
Con ngươi Ôn Quế Vân đảo một vòng hỏi: "Trương gia là nhà nào?"
"Chính là Trương gia Trương Dương ấy!" Mạc phu nhân chỉ chỉ trần nhà, vẻ mặt kiêng kị.
Hô hấp Ôn Quế Vân nghẹn lại, vội vàng ký tên rồi thở dài: "Trước đây vì cứu nước mà Trương lão đã phải táng gia bại sản, công huân lớn lao. Ngay cả nhà bọn họ mà Phạn Già La cũng dám đắc tội sao?"
Mạc phu nhân bĩu môi: "Đứng sau Tô Phong Khê chính là Trương gia, hắn mắng Tô Phong Khê là quái vật, còn không phải đắc tội Trương gia rồi à?"
Ôn Quế Vân lại càng khó hiểu hơn: "Hậu trường của Tô Phong Khê cứng như vậy, sao lại bị phong sát chứ?"
Mạc phu nhân xua tay: "Không phải bị phong sát, là bị bệnh nặng nên đã đi chữa trị rồi. Nhưng ban ngành liên quan quả thực đang tra xét album của cô ta nhưng không nói là không cho phép cô ta không được hoạt động trong giới. Album của cô ta hình như có yếu tố gì đó không tốt cho việc bảo vệ môi trường. Cô cứ chờ đi, Tô Phong Khê rồi sẽ quay lại thôi. Trương Dương nâng cô ta dữ lắm. Phạn Già La nhất định sẽ xúi quẩy!"
Ôn Quế Vân không ngừng gật đầu, lại càng cảm thấy may mắn khi mình không nói lời tốt giúp Phạn Già La. Người khác có chết hay không mắc mớ gì tới cô chứ, cô chỉ cần biết chồng và con gái vẫn tốt là được.
Mạc phu nhân cùng các vị gia trưởng khác kiểm tra lại phần thư yêu cầu, nói như chém đinh chặt sắt: "Lần này không quản Phạn Già La nói gì, cầu xin thế nào, chúng ta phải kiên quyết không cho phép đứa nhỏ nhà cậu ta lưu lại trường này. Bọn họ phải rời đi!"
"Đúng, bọn họ phải đi! Chúng ta nhất định phải tạo áp lực với trường học! Tiểu Ôn à, nếu Phạn Già La đòi công khai xin lỗi cô, cô tuyệt đối không được đồng ý!" Mạc phu nhân đặc biệt căn dặn.
Ôn Quế Vân vội vàng xua tay: "Sao tôi đồng ý được chứ! Không thể nào! Hôm qua ở Cục cảnh sát cậu ta đã không xin lỗi, weibo cũng không xin lỗi, sau đó nghe mọi người nói mới biết cậu ta cũng nói không xin lỗi trong group phụ huynh, hại tôi tức điên lên! Trên đời này sao lại có người như vậy chứ, thật sự quá ngang ngược vô lý!"
Nhóm gia trưởng giống như tìm được tri kỷ, ôm mối thù chung nói: "Này không phải ngang ngược vô lý, rõ ràng là không có giáo dục, không có tố chất! Vẫn là Phạn phu nhân chửi rất đúng, hắn đúng là kẻ không có đạo đức. Hứa Nghệ Dương nhà hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tính tình âm trầm, suốt cả ngày im im lìm lìm chả nói câu nào, gần đây tốt hơn một chút, đã bắt đầu nói chuyện nhưng lại dính cái tật nói láo!"
"Người nào dạy thì ra chủng đó thôi!"
"Đứa nhỏ kia theo Phạn Già La thì coi như bỏ rồi!"
"Ba tuổi là nhỏ bảy tuổi là lớn, đứa bé kia đã mười tuổi rồi, cả đời cũng sẽ giữ dáng vẻ này, sớm muộn gì cũng phạm tội đi tù thôi!"
"Vẫn là Tiểu Ôn biết dạy con, Linh Linh chẳng những xinh đẹp mà thành tích học tập cũng tốt, còn nhỏ như vậy mà đã cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn có rất nhiều giải thưởng lớn. Tương lai cô bé nhất định rất có tiền đồ!"
Nhóm gia trưởng hào hứng nói chuyện phiếm, chủ đề chỉ có hai: một là trừng trị Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương; hai là khen ngợi Tiêu Ngôn Linh và đứa nhỏ nhà mình. Bởi vậy người ta mới nói phương pháp gia tăng tình cảm của phụ nữ chính là nói xấu sau lưng người khác, trước đây Ôn Quế Vân vẫn luôn có cảm giác mình không hòa hợp được, mà bây giờ đã thoải mái như cá gặp nước.
Lúc này cô nào nhớ tới lời căn dặn của chồng mình, tâm tình vì được nhóm gia trưởng tán dương mà lâng lâng. Sau khi kết thúc buổi đọc sáng, giáo viên chủ nhiệm quay trở về văn phòng, lúc này nhóm gia trưởng liền cầm đơn tiến lên lầu.
"Tiểu Ôn, cô nhất định phải kiên trì đó, không thể tiếp nhận lời xin lỗi của Phạn Già La!" Mạc phu nhân một lần nữa căn dặn.
"Đúng vậy, cho dù cậu ta mời truyền thông tới, ở trước ống kính xin lỗi một nhà cô cũng không được. Tôi hiểu đám minh tinh như bọn họ lắm, vì chỗ đứng trong giới giải trí, chuyện gì bọn họ cũng dám làm hết. Nếu cậu ta nói xin lỗi thì cũng chỉ là diễn trò cho người khác xem, căn bản không hề thật lòng!" Một vị gia trưởng thận trọng nhắc nhở.
"Mục đích của chúng ta hôm nay chỉ có một, chính là đuổi Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương, tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt đối không nhượng bộ!"
"Hiểu rồi, tôi sẽ không nhượng bộ, Hứa Nghệ Dương nhà cậu ta nhất định phải chuyển trường! Linh Linh nhà tôi đang ở trong lớp học sao có chuyện đẩy ngã Hứa Nghệ Dương chứ? Phạn Già La nói là Linh Linh nhà tôi làm thì chính là Linh Linh nhà tôi làm sao? Cậu ta có chứng cớ sao? Môi trên đụng môi dưới đã nói là lỗi của Linh Linh nhà tôi, này là đạo lý gì vậy chứ? Cậu ta tưởng mình là vương pháp sao?" Ôn Quế Vân càng nói lại càng hùng hồn, sau đó thật sự tin rằng mọi chuyện đều là Phạn Già La hãm hại!
Đúng vậy! Cậu ta không có chút chứng cớ nào cả, sao mình có thể tin tưởng lời cậu ta mà trách cứ Linh Linh chứ? Thảo nào Linh Linh lại tức giận như vậy! Tâm tình của Ôn Quế Vân triệt để vững vàng, hình tượng của con gái ở trong lòng cô lại một lần nữa biến thành thiên sứ.
Một đám gia trưởng hung hăng đi vào văn phòng, nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm thì lập tức muốn làm khó dễ. Đừng tưởng dáng dấp đẹp thì muốn làm gì là làm, đừng tưởng tùy tiện nói xin lỗi thì xong chuyện, không có cửa đâu!
Nhưng lời nói của giáo viên chủ nhiệm lại làm cơn giận của bọn họ triệt để đóng băng trên mặt: "Mạc phu nhân, Tiêu phu nhân, Lưu phu nhân, Cố phu nhân, các vị đã tới rồi. Mọi người ngồi đi, tôi giúp Phạn tiên sinh xử lý thủ tục thôi học đã."
Các vị phu nhân: "..."
Dốc hết toàn lực lại đấm một cú vào không khí còn khó chịu hơn cả đấm vào bông!
Mạc phu nhân lấy lại bình tĩnh, hồi phục tinh thần nói: "Ai u, cũng hiểu chuyện đấy, tự mình nghỉ học. Sau khi nghỉ học thì đứa nhỏ làm sao? Tính cách nó thiếu hụt, lại không nói chuyện, thôi thì đưa tới trường đặc biệt đi, như vậy tốt cho nó." [ý là trường khuyết tật]
Phạn Già La nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, không nói gì, Tống Duệ phụ trách xử lý thủ tục lại cười khẽ nói: "Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, không bằng chúng ta làm luôn thủ tục chuyển trường đi. Đúng là nên tới trường đặc biệt, Khổng Phủ đi, chương trình học bên đó đẩy tiến độ nhanh hơn bên đây, nếu không mau cho đứa nhỏ báo danh thì sẽ không theo kịp mất."
Lúc anh nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm đã ký tên vào hồ sơ chuyển trường sang Khổng Phủ, đóng dấu, dòng chữ mạ vàng cùng con dấu đỏ chót kia chọt thẳng vào mắt Mạc phu nhân, cũng nung đỏ gò má bà.
Giáo viên chủ nhiệm đưa lại phần hồ sơ nặng trình trịch này cho Tống Duệ, thái độ cực kỳ cung kính. Tuy trường của bọn họ không kém, được cho là trường tinh anh nổi tiếng Kinh thị, nhưng so với Khổng Phủ thì chỉ có thể xem là loại hai. Người ta chính là trường kết nối trực tiếp với các nguồn giáo dục hàng đầu quốc tế, mỗi khối chỉ tuyển một trăm học sinh, phương thức giáo dục kết hợp tinh túy của phương tây và phương đông, để đứa nhỏ phát huy tính tự chủ cùng sáng tạo của mình, từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều là lên thẳng, cuối cùng được tùy ý ghi danh vào các trường danh tiếng quốc tế.
Túy ý 'ghi danh vào các trường danh tiếng quốc tế' không có nghĩa là có hậu trường, là những đứa bé được Khổng Phủ bồi dưỡng có đủ năng lực để tiến vào bất cứ ngôi trường nào mình muốn. Phương pháp giáo dục của người ta rất tiên tiến, khoa học, ưu việt, bạn có thể so sao?
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu thầm nghĩ, thảo nào Phạn tiên sinh lại cứng như vậy, người ta căn bản không thèm ở lại trường chúng ta, mấy người còn muốn cậu ta nói xin lỗi sao? Nằm mơ đi! Thư yêu cầu cũng đừng có lôi ra, kẻo tự chuốc lấy nhục!
Mạc phu nhân trừng phần hồ sơ chuyển trường kia, ánh mắt phừng lên ngọn lửa nóng rực. Nếu có thể, bà thật muốn nhào qua chiếm lấy phần hồ sơ kia làm của riêng! Lúc con trai tới tuổi đi học bà đã từng tìm hiểu tất cả trường học ở Kinh thị này, mục tiêu số một chính là trường Khổng Phủ. Chi phí bên đó không đắt, một học kỳ chỉ hơn một trăm năm mươi ngàn NDT mà thôi, nhà bọn họ hoàn toàn gánh vác nổi. Nhưng bà không tiến vào được! Không có cửa để đi!
Đưa con vào Khổng Phủ thì chẳng khác nào để chúng trực tiếp tiến vào Harvard, Cambridge, Massachusetts đâu chứ, có vị gia trưởng nào không động tâm? Có vị gia trưởng nào không nóng đầu? Thế nhưng không phải ai cũng có thể vào được Khổng Phủ, cần phải có tiền có quan hệ, nhưng không phải quan hệ lối bình thường, phải là quan hệ thông lên trời!
Nhiều lần bị trường Khổng Phủ chặn lại ngoài cổng, ánh mắt Mạc phu nhân nhìn về phía Phạn Già La có chút biến đổi, lúc này đừng nói tới châm chọc khiêu khích, thậm chí ngay cả nói bà ta cũng không dám nói. Các vị gia trưởng khác cũng nhìn chằm chằm phần hồ sơ chuyển trường kia, lúng túng chìm vào trầm mặc. Nó không chỉ là một phần hồ sơ, nó tượng trưng cho thân phận và địa vị, xem ra bối cảnh của Phạn Già La cứng vượt sức tưởng tượng của bọn họ.
Tống Duệ lật xem từng phần một, xác nhận chữ ký, con dấu đã đầy đủ, lúc này mới mỉm cười nói cám ơn giáo viên chủ nhiệm.
Suốt hành trình Phạn Già La theo đuôi phía sau, không nói câu nào, ngoan ngoãn hệt như một học sinh tiểu học. Cậu có thể hiểu được lòng người nhưng căn bản không biết làm sao ứng phó với mấy thủ tục phức tạp này, không thể xử lý ở một nơi mà phải đi vòng quanh trong trường, tìm người này tìm người kia, còn lại quay lại tìm cái này cái khác, suýt chút nữa đã xoay cậu tới choáng váng.
Cậu thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Đã xong rồi hả?"
Thấy cậu lộ ra ánh mắt thả lỏng cùng mừng rỡ, Tống Duệ suýt chút nữa đã phì cười.
"Xong hết rồi, ngày mai em cầm phần hồ sơ này đưa Hứa Nghệ Dương tới trường Khổng Phủ báo danh." Tống Duệ biết rõ Phạn Già La rất kháng cự nhưng vẫn nhét sấp hồ sơ này vào lòng ngực đối phương.
Phạn Già La dè dặt hỏi: "Báo danh là chỉ cần đưa Dương Dương tới cổng trường thôi hả?"
Tống Duệ đưa nắm tay tới bên môi, ho khan. Xin lỗi, anh sắp không nhịn nổi rồi.
"Không, em phải dẫn cậu bé tới văn phòng đăng ký, còn phải tới phòng hiệu trưởng gặp hiệu trưởng một chút, tìm hiểu nội quy trong trường, sau đó quay trở lại văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, làm chút thủ tục cần thiết." Tống Duệ vừa nói vừa đi ra ngoài, làm bộ như không chú ý tới vẻ mặt xoắn xuýt của thanh niên. Thì ra người này cũng biết sợ: sợ phiền phức, sợ trình tự rườm rà, sợ giao lưu phức tạp với người khác vì một chuyện vốn rất đơn giản.
Một, hai, ba... Tống Duệ thầm đếm nhẩm trong lòng.
Lúc đếm đến ba, Phạn Già La chủ động chạy tới nắm lấy tay anh, cầu xin: "Tống tiến sĩ, ngày mai anh có thể cùng tôi tới trường Khổng Phủ một chuyến không? Thật sự đã làm phiền anh rồi, tôi sẽ hảo hảo cám ơn anh."
Tống Duệ nhìn cánh tay trắng nõn mơ hồ lộ ra mấy đường huyết quản màu xanh nhạt, đẹp tới mức giống như tác phẩm nghệ thuật đang nắm lấy tay mình, mím môi mỉm cười: "Đương nhiên là được, rất vui có thể cống hiến sức lực vì em. Không cần cám ơn, giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm." Huống chi anh đã nhận được phần cám ơn tốt nhất rồi, đó chính là người này chủ động tới gần cùng ỷ lại.
"Đi thôi, về nhà xem Dương Dương." Anh thực tự nhiên vòng tay ôm lấy bả vai thanh niên.
Nhóm gia trưởng chận ở cửa vội vàng nhường đường, một lời xúc phạm cũng không dám nói, Mạc phu nhân chú ý tới ánh mắt Tống Duệ, bà lập tức giấu thư yêu cầu đuổi học ra sau lưng, căn bản không dám lấy ra diễu võ dương oai.
Tới tận lúc này Ôn Quế Vân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành kéo ống tay áo Mạc phu nhân. Mạc phu nhân quay đầu qua hung ác trừng mắt, ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng. Ngay cả trường Khổng Phủ có ý nghĩa thế nào cũng không biết, nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, không có chút kiến thức nào!
Giờ phút này, Ôn Quế Vân rõ ràng cảm nhận được mình bị những người này khinh thường, cô hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì lúc gặp thoáng qua nhau, Phạn Già La đột nhiên nhìn chằm chằm mặt cô hai giây, khẽ gật đầu nói: "Xin nén bi thương."
Nén bi thương cái gì? Cậu ta đang nói gì vậy? Đầu óc Ôn Quế Vân nổ tung!
[end 130]
[131] Linh Môi - Tai Nạn Xe Cộ
****
Một câu 'xin nén bi thương' của Phạn Già La trực tiếp làm Ôn Quế Vân choáng váng.
Xin nén bi thương có ý là: xin đừng quá đau buồn, tổn hại cơ thể, thường là người ngoài nói với nhà có tang sự. Cái gì là tang sự? Chính là nhà có người chết. Nhà nào có người chết? Nhà mình sao? Nhà mình có ai chết?
Ôn Quế Vân ôm đầu, cảm giác có chút choáng, lời nói của con gái một tiếng trước một lần nữa giống như sấm sét nổ tung bên tai cô--- ba ba, lái xe trên đường nhất định phải cẩn thận nha! Xảy ra tai nạn xe cộ sẽ chết người nha!
Sẽ chết người! Chồng cô sẽ chết!
Kết luận này giống như một con dao, nháy mắt xuyên thủng trái tim Ôn Quế Vân, cô vội vàng đuổi theo, lớn tiếng hô: "Phạn Già La, cậu đứng lại đó, dựa vào cái gì mà cậu nói chồng tôi sẽ chết chứ! Cậu đứng lại đó nói rõ ràng cho tôi!" Cô giống như một người đàn bà chanh chua xông tới, cố kéo quần áo Phạn Già La.
Tống Duệ đưa tay muốn cản lại nhưng Phạn Già La đã làm trước kéo anh ra sau lưng mình, tránh không để anh có tiếp xúc thân thể với người lạ. Thực hiển nhiên, cậu biết Tống tiến sĩ có tính khiết phích nên cố gắng chăm sóc cho cảm nhận của anh.
Tống Duệ sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó chỉ nghe thấy thanh niên trầm thấp nói: "Tôi nói cái gì, trong lòng cô hiểu rõ nhất."
"Tôi căn bản không biết cậu nói gì cả, sao chồng tôi lại chết chứ? Mày nguyền rủa ảnh đúng không, tên khốn khiếp này, tao đánh chết mày!" Ôn Quế Vân vung chiếc ví đập lên người thanh niên, nhưng thanh niên che chở Tống Duệ lùi lại hai bước, dễ dàng tránh được công kích mềm nhũn chẳng có bao nhiêu sức lực của cô.
Cậu ta xoay người lại, không quay đầu lại nói: "Chồng cô bị ai hại chết, cô biết rõ nhất. Tôi đã sớm nói rồi, bên người ác đồng sẽ không ngừng phát sinh bi kịch, tử vong sẽ từng chút từng chút diễn ra. Là lòng tham của các người dung túng ác dục của cô bé, làm cô bé từng bước mất đi nhân tính, tất cả những gì phát sinh trong tương lai chính là ác quả từ ác nhân mà các người gieo trồng, ác quả này đương nhiên phải do các người nhận lấy."
Lòng Ôn Quế Vân đã rối như tơ vò, một mặt muốn phủ nhận lấy di động ra quát ầm lên: "Mày nói bậy, mày chỉ đang đe dọa tao thôi, tao sẽ gọi điện thoại cho chồng tao ngay bây giờ, ảnh nhất định vẫn còn sống, mày có chết thì cũng ảnh cũng không chết được đâu!"
Nhưng Phạn Già La căn bản không phản ứng tới Ôn Quế Vân, chỉ đỡ vai Tống tiến sĩ, chầm chậm đi xuống lầu.
Nhóm gia trưởng rời khỏi văn phòng dùng ánh mắt quái dị nhìn Ôn Quế Vân đầu tóc rối bời, sắc mặt điên cuồng, căn bản không rõ vì sao cô ta đột nhiên lại nổi điên. Vừa nãy Phạn Già La đã nói gì? Sao lại làm cô ta thất thố như vậy?
"Hình như là xin nén bi thương." Mạc phu nhân đứng gần Ôn Quế Vân nhất nhỏ giọng nói.
"Chỉ là một câu xin nén bi thương thôi mà, cũng đâu có nói là ai chết, sao cô ta lại tự động chuyển thành chồng mình vậy chứ? Như vậy không phải điềm xấu sao? Phạn Già La chỉ xấu miệng nguyền rủa một câu thôi, căn bản không thể coi là thật. Việc gì Ôn Quế Vân phải làm chính mình trông khùng điên vậy chứ. Ngoài miệng cô ta phủ nhận nhưng tôi thấy rõ ràng cô ta tin là thật!" Lưu phu nhân bĩu môi.
"Qua đó hỏi chút đi." Mạc phu nhân dẫn đầu đi tới.
Ôn Quế Vân không gọi điện được cho chồng mình, bên kia cứ tút tút tút mãi, căn bản không nghe máy, vì thế cô triệt để hoảng hốt, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy hệt như cụ già trúng gió. Mạc phu nhân vỗ bả vai Ôn Quế Vân một cái, làm cô ta hoảng sợ tới nghẹn nào gào lên một tiếng, sau đó trốn ra cuối hành lang, không chịu để ý tới ai, chỉ liều mạng gọi điện thoại cho chồng, một cuộc không được liền gọi tiếp cuộc thứ hai, cuộc thứ ba...
Các vị gia trưởng nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Chỉ là một lời nói mang tính trả thù mà thôi, có cần sợ tới như vậy không? Phong cách hành sự của Phạn Già La không phải vẫn luôn như vậy à, thích nói mấy lời tiên đoán thần thần đạo đạo, tin cậu ta mới là đầu óc có chuyện ấy!
"Tiêu phu nhân, cô đừng lo lắng như vậy, không có chuyện gì đâu! Lời của Phạn Già La không đáng tin đâu, cô đừng cho là thật. Giống như con cóc vậy, nó bò lên chân mình, tuy không cắn nhưng lại làm mình chán ghét. Thôi bỏ đi cô ơi, nghe hắn làm gì cho mệt." Các vị gia trưởng chỉ có thể đứng ở khoảng cách không xa không gần khuyên giải.
Nhưng Ôn Quế Vân căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm màn hình di động, cuộc gọi lần thứ năm sắp tự cắt đứt thì đầu dây bên kia rốt cuộc truyền tới âm thanh: "Vân Vân, em làm sao vậy, vừa nãy sao lại gọi cho anh nhiều vậy?"
Ôn Quế Vân thả lỏng, suýt chút nữa đã mừng tới chảy nước mắt: "Chồng à, vừa nãy anh làm gì vậy? Sao anh không chịu nghe điện thoại của em!"
"Vừa nãy anh đổi xe nên không tiện nghe điện thoại. Chuyện bên trường đã xử lý xong chưa? Em có giải thích rõ giúp Phạn tiên sinh chưa?"
Tiêu Nhuận Dân ân cần hỏi, nhưng Ôn Quế Vân căn bản không nghe thấy lời ông, ngược lại tựa vào lan can, hô to với thanh niên đã đi xuống dưới lầu: "Phạn Già La, tao gọi được cho chồng tao rồi! Ảnh không có chết, ảnh vẫn còn sống, mày nói bậy, con gái tao mới không có hại chết ảnh! Mày nghe đi, mày nghe đi này! Mày là đồ lừa gạt!"
Cô giơ cao điện thoại như giang giơ ngọn cờ chiến thắng, trên mặt đầy nước mắt cùng niềm vui sướng vì may mắn sống sót sau tai nạn.
Lưu phu nhân huých huých vai Mạc phu nhân, thấp giọng nói: "Kỳ quái, sao lại kéo tới trên người con gái cô ta rồi. Con gái cô ta không giết chết chồng cô ta là sao?"
"Phạn Già La tiên đoán con gái cô ta là tai tinh, khắc chết người thân." Mạc phu nhân chớp chớp mắt.
"Không phải, hình như hắn nói là ác đồng." Cố phu nhân sửa lại.
"Ác đồng rốt cuộc là có ý gì?"
"Ai biết được chứ, chắc cũng giống như tai tinh thôi."
"Thôi thôi, chúng ta thảo luận cái này làm gì, nói cứ như là thật ấy!"
Các vị phu nhân mở hội bà tám, bên kia Tiêu Nhuận Dân cũng thực hoảng sợ, không ngừng truy hỏi: "Vân Vân, em vừa nói gì vậy? Anh không chết là sao? Linh Linh không hại chết anh là sao?"
Lúc này lý trí của Ôn Quế Vân mới quay lại, sắc mặt biến đổi, vội vàng giải thích: "Chồng à, vừa nãy em gặp Phạn Già La, hắn bảo em nén bi thương nên em mới suy nghĩ miên man, chuyện này không liên quan gì tới Linh Linh hết, anh đi làm đi, chờ anh về nhà rồi em sẽ tỉ mỉ kể lại cho anh nghe."
"Không đúng, vừa nãy rõ ràng em có nhắc tới con gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Tiêu Nhuận Dân trở nên nghiêm nghị, chỉ cần là chuyện liên quan tới con gái, ông sẽ theo thói quen bắt đầu khẩn trương.
"Không có không có, Phạn Già La chỉ nói chuyện giật gân vậy thôi, anh đừng có tin lời hắn. Chồng à, em đang bận giải thích chuyện hôm qua với hội phụ huynh, bọn họ muốn ép Hứa Nghệ Dương nghỉ học, em phải cản họ lại, em cúp máy nha." Ôn Quế Vân đang định cúp máy thì đột nhiên gấp gáp hô: "Chồng à chồng à, anh chờ chút! Tan tầm anh đừng lái xe về, anh đi tàu điện ngầm đi! Tàu điện ngầm an toàn! Anh nghe em đi, nhất định phải đi tàu điện ngầm đó!"
"Vân Vân, rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải bên Linh Linh lại xảy ra chuyện không?" Trực giác của Tiêu Nhuận Dân rất chuẩn xác, vì thế ông lại càng hoảng loạn hơn.
"Linh Linh không sao thật mà, anh mau làm việc đi. Nhớ kỹ, đừng có lái xe, ngàn vạn lần đừng có lái xe!" Ôn Quế Vân cực kỳ không muốn nhưng lại không thể không cúp điện thoại, nếu chồng tiếp tục hỏi nữa, cô sợ mình không giấu được mà nói ra chuyện buổi sáng con gái đã từng nói ra lời nguyền rủa. Chồng nhất định sẽ rất đau lòng, anh ấy thật sự xem Linh Linh tâm can bảo bối của mình.
Nghĩ tới đây, nước mắt Ôn Quế Vân lại chảy không ngừng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của nhóm phu nhân, trực tiếp chạy tới lớp của con gái.
Lúc này Tiêu Ngôn Linh đang lên lớp, thấy mẹ mình khóc tới nhòe lớp trang điểm, dáng dấp chật vật hệt như bà điên ở bên ngoài, cô bé không khỏi lộ ra biểu tình ghét bỏ. Bạn nhỏ ngồi bên cạnh chỉ trỏ Ôn Quế Vân, nhỏ giọng nói: "Nhìn kìa, ngoài đó có bà dì kỳ quái kìa, ha ha ha, trên mặt bả sao lại có hai lằn đen vậy trời? Hài quá đi!"
"Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết hả, là khóc làm lem kẻ mắt đó."
"Ha ha ha, càng nhìn càng thấy hài. Bà ta tìm ai vậy, tới tìm người hả?"
Tiêu Ngôn Linh không chỉ ghét bỏ mà bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Lúc ánh mắt mẹ mình quét tới, cô bé nhịn không được rụt người lại nhưng vẫn bị giáo viên gọi ra ngoài: "Tiêu Ngôn Linh, mẹ em có chuyện tìm em, em ra ngoài đi."
"Ô, hóa ra bà dì kỳ quái đó là mẹ của Tiêu Ngôn Linh à?"
"Ha ha ha, Tiêu Ngôn Linh, mẹ của bạn hài thế!"
Tiếng cười nhạo của nhóm học sinh làm Tiêu Ngôn Linh cảm thấy tức giận, sau khi ra khỏi lớp liền không chút kiêng kỵ phát tiết cơn giận lên người mẹ mình: "Mẹ tới tìm con làm gì? Sao mẹ lại thành như vậy? Mẹ làm con mất mặt quá! Tất cả mọi người đều đang chê cười con, mẹ có nghe thấy không?"
Ôn Quế Vân căn bản không để tâm tới lời nói tổn thương người của con gái, chỉ kéo cô bé tới một góc an tĩnh, hai đầu gối quỳ dưới đất, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn cô bé: "Linh Linh, ba con sẽ không có chuyện gì đúng không? Con lại ước nguyện thêm vài lần nữa đi, con nói ba ba sẽ bình an về nhà, sau này ba ba sẽ luôn bình an. Con mau nói đi!"
"Mẹ tới tìm con chỉ vì chuyện này thôi sao? Lúc ở cổng trường con đã nói rồi mà! Mẹ phiền quá đi!" Tiêu Ngôn Linh cố gắng thoát ra khỏi kiềm chế của mẹ mình nhưng lại bị dùng sức nhấn giữ lên vách tường, căn bản không cho động đậy. Hành vi điên cuồng cùng thái độ bức ép của mẹ làm Tiêu Ngôn Linh cảm thấy rất khó chịu, cô bé không có cách nào tha thứ cho người khác dám ra lệnh cho mình.
"Con không nói con không nói con không nói, mẹ càng bảo con nói con lại càng không nói!" Cô bé bắt đầu cứng đầu.
Ôn Quế Vân vừa tức lại gấp, cũng không dám chọc giận con gái nữa, chỉ có thể cầu xin: "Linh Linh, mẹ sai rồi, ba cũng sai rồi, đêm qua ba mẹ không nên trách mắng con. Con tha chứ cho ba mẹ được không? Đợi chốc nữa tan học mẹ sẽ mua truyện cho con, con thích mua cái gì, ba mẹ sẽ mua hết được không con? Con nói một câu đi, chỉ một câu thôi, mẹ cầu xin con đó. Đó là ba của con mà, là ba ruột của con đó, lúc con chỉ lớn như thế này, ba đã ôm con trong lòng, dán chặt trong lòng ngực mình, nói con là tính mạng của mình. Con là mạng của ba con đó con biết không? Ba con ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, con nói một câu tốt cho ba con được không?"
Ôn Quế Vân đã khóc tới mệt lả, cũng không còn đủ sức điên cuồng giữ chặt con gái, chỉ có thể dùng tay chống đầu gối, giống như đầy tớ trong TV quỳ gối bên chân con gái. Đến lúc này cô mới hiểu được 'ác quả' mà Phạn Già La nói là cái gì, đứa nhỏ đã bị tước đoạt nhân tính chính là sinh mệnh cha mẹ bị xâm hại, cái nhà này đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng mà không hề hay biết!
Cô hối hận, nếu sớm biết ngay cả sống chết của chồng mà con bé cũng có thể xem là trò chơi, đêm qua cô đã tự mình dẫn con bé tới chỗ Phạn Già La!
Tiêu Ngôn Linh đẩy mẹ mình ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Đừng có khóc, mẹ khóc thật xấu, để bạn học thấy lại cười con!"
Ôn Quế Vân nhất thời tức giận tới choáng đầu hoa mắt nhưng lại không thể làm gì. Lúc cô lo lắng cho sống chết của chồng tới tan nát tim gan, con gái chỉ để ý tới chuyện bạn học có cười nhạo mình hay không. Từ khi nào con bé lại ham hư vinh, lạnh lùng, vô tình như vậy?
À không, con bé vẫn luôn như thế! Chỉ là khi đó sự lạnh lùng vô tình của con bé dành cho chó cưng, sau đó là một cậu bé không quan trọng nên Ôn Quế Vân cảm thấy không hề có vấn đề gì cả, dù sao con bé cũng không hại chết người, vẫn có thể chậm rãi dạy dỗ. Nhưng bây giờ, cô phải nếm trải mùi vị tự làm tự chịu. Giống như Phạn Già La đã nói, là vì lòng tham của cô đã dung túng cho con bé, làm hư con bé, làm con bé trưởng thành thành một người vì tư vì lợi! Là ác nhân mà cô đã trồng trước kia đã kết thành ác quả bây giờ!
Ôn Quế Vân càng nghĩ càng ân hận, tiếng khóc bi ai đè nén chậm rãi biến thành gào khóc.
Tiêu Ngôn Linh che tai, biểu tình ghét bỏ: "Mẹ đừng có khóc nữa! Người trong lớp sẽ nghe thấy mất!" Cô bé khẩn trương liếc nhìn phòng học cách đó không xa, sự để ý về ánh mắt người khác đã vượt qua sự quan tâm dành cho mẹ mình, cô bé thậm chí đã quên mất lời nguyền mà mình dành cho cha.
Ôn Quế Vân giống như người chết chìm túm được mảnh gỗ nổi, vội vàng nói: "Con ước nguyện cho ba ba con mình an thì mẹ sẽ không khóc, mẹ sẽ đi ngay."
Thấy đã sắp tới giờ nghỉ, nhóm bạn học sẽ lao ra ngoài chơi đùa, sau đó sẽ thấy dáng vẻ mất mặt của mẹ, Tiêu Ngôn Linh không thể không xua tay: "Được rồi được rồi được rồi, con hi vọng ba ba bình an, được chưa?"
"Không đúng, là ba ba trọn đời bình an!" Ôn Quế Vân cố nén bi thương sửa lại.
"Mẹ đủ chưa vậy? Được được được, ba ba trọn đời bình an! Con về lớp đây, mẹ mau đi đi!" Tiêu Ngôn Linh đẩy mẹ mình ra rồi chạy như bay.
Ôn Quế Vân quỳ dưới đất nhỏ giọng khóc, khóc bốn năm phút mới giống như nhũn ra đứng dậy, lảo đảo đi xuống lầu. Cô lấy điện thoại ra một lần nữa gọi điện thoại cho chồng, cả ngày hôm nay cô phải không ngừng gọi điện thoại, không thì dứt khoát tới công ty trông coi. Cô không thể mất đi chồng mình.
"Vân Vân, em đang ở đâu đó? Anh đã xin nghỉ rồi, đang trên đường về. Em nói thật với anh đi, có phải Linh Linh lại làm ra chuyện gì không? Bây giờ trong lòng anh hoảng lắm." Âm thanh khẩn trương của Tiêu Nhuận Dân từ trong loa truyền ra dọa Ôn Quế Vân suýt chút nữa đã hồn bay phách tán.
Cô vội vàng chạy như bay ra cổng trường, thở hồng hộc nói: "Chồng à, anh ngàn vạn lần đừng hoảng, anh phải bình tĩnh! Anh nghe em nói, trước tiên anh dừng xe lại ở ven đường rồi đứng yên đó chờ em, em lập tức tới đón anh ngay! Anh đừng lái xe, anh ngàn vạn lần đừng có lái xe!"
"Vì sao? Hôm nay em cứ bảo anh đừng lái xe, rốt cuộc là chuyện gì?" Tiêu Nhuận Dân ép hỏi.
Ôn Quế Vân hé miệng nhưng lại không nói được lời nào. Sao cô có thể nói những chuyện con gái đã làm cho chồng biết chứ, anh sẽ thương tâm biết bao nhiêu! Hơn nữa con gái đã thu hồi lại lời nói rồi, hiện giờ sẽ không xảy ra chuyện nữa đi?
Chỉ cần nghĩ tới điều đó trở thành sự thật, cô lại chìm vào vực sâu thống khổ tuyệt vọng. Chỉ nghe Tiêu Nhuận Dân ở bên kia thở phì phò nói: "Chuyện gì em cũng không chịu nói, anh làm sao biết nên làm thế nào? Em càng không chịu nói rõ, anh lại càng hoảng sợ, em..."
Lời nói của Tiêu Nhuận Dân bị một tiếng nổ vang trời cắt đứt, sau đó là tiếng nước chảy, cuối cùng là tiếng ong ong làm người ta tuyệt vọng quanh quẩn trong loa.
"Chồng à, anh làm sao vậy? Chồng, chồng à, chồng!" Tiếng nói của Ôn Quế Vân đã trở nên khàn khàn, chân giống như nhũn ra lao ra ngoài.
Cô ngã lăn lông lốc trên đường vài vòng, giày rớt mất, túi xốc xuống, đồ trang điểm rơi đầy dưới đất nhưng cô không có tâm tình nhặt chúng lên, cũng không quan tâm mình té có bị thương hay không, chỉ dùng đôi chân trần chạy ra khỏi cổng trường, chạy tới lề đường thì điên cuồng vẫy tay bắt xe. Câu nói sau cùng của chồng giống như một cây kim ghim thẳng vào não cô---- em càng không chịu nói rõ, anh lại càng sợ...
Vì chồng hoảng sợ nên đã gặp tai nạn sao? Có, có phải chồng đã gặp tai nạn xe cộ không? Giống như lời nguyền rủa của con gái? Nhưng tại sao chứ? Không phải con bé đã thu hồi lại lời nguyền đáng sợ đó rồi sao? Không phải con bé đã nói ba ba bình an sao? Vì sao lại xảy ra chuyện?
Không không không, chồng cô nhất định không có chuyện gì cả, ảnh chỉ đang đổi xe thôi, khẳng định là đang đổi xe! Nghĩ như vậy, Ôn Quế Vân bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc, bốn cuộc... cho đến khi điện thoại phát ra cảnh báo pin yếu.
Cô không liên lạc được với chồng mình! Căn bản không biết được tình huống của anh, không quản là tốt hay xấu, không có gì cả mới là điều đáng sợ nhất!
Làm sao bây giờ? Phải tìm ai đây? Đúng rồi, báo cảnh sát! Mình phải báo cảnh sát! Ôn Quế Vân run run bấm 110, đầu lưỡi đảo nửa ngày mới nói rõ tình huống, bên kia nói sẽ giúp cô thông báo cho cảnh sát tuần tra giao thông, nói cô bình tĩnh chờ tin. Nhưng cô làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Không biết an nguy của chồng, cả người cô cũng sắp bị xé nát tới nơi!
Đến lúc này cô mới nhớ tới Phạn Già La, nhớ tới cảnh báo của cậu ta, nhớ tới nhắc nhở của cậu ta, nhớ tới cậu ta nói mình có thể giúp.
"Phạn tiên sinh, cầu cậu nghe máy của tôi! Cầu xin cậu! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên không nghe lời khuyên của cậu, ô ô ô..." Ôn Quế Vân ngồi xổm ở ven đường, cầm chiếc điện thoại đã sắp hết pin bất lực òa khóc.
Cuộc gọi wechat thông suốt, giọng nói của thanh niên vẫn ôn hòa bình lặng như cũ: "Ôn nữ sĩ, chào cô."
"Phạn Già La, Phạn tiên sinh! Hiện giờ tôi không liên lạc được với chồng tôi, ngài có thể nói cho tôi biết tình huống của ảnh không? Ảnh không sao chứ? Con gái tôi đã nói ba ba sẽ trọn đời bình an rồi, ảnh nhất định sẽ không có chuyện đúng không? Tôi cầu xin ngài hãy cho tôi một câu khẳng định đi? Tôi xin lỗi ngài, tôi xin lỗi, vừa nãy ở trong trường tôi nên giải thích rõ giúp ngài, là Linh Linh nhà tôi đã sai rồi, con bé sai rồi! Sau này tôi sẽ giải thích rõ trong group..."
Phạn Già La thở dài cắt đứt lời đối phương, cũng chặt đứt tia hi vọng cuối cùng: "Ôn nữ sĩ, cô cho rằng nguyện vọng không thật lòng có thể thực hiện được sao?"
"Cái gì? Phạn tiên sinh, cậu đang nói gì vậy? Nguyện vọng không thật lòng là sao? Phạn tiên sinh, alo alo alo, Phạn tiên sinh?" Lúc Ôn Quế Vân không ngừng chất vấn, bên kia đã tắt cuộc gọi, gọi lại thì thậm chí còn không online. Thanh niên vẫn luôn ôn hòa lễ độ với mọi người vậy mà lại cắt đứt liên lạc, không nguyện ý nói nửa chữ với cô nữa. Là lòng tham cùng sự ích kỷ của cô đã nhiều lần giày xéo thiện ý của cậu ta, là cô đã làm sự tình hỏng bét tới mức này...
[end 131]
[132] Linh Môi - Gia Đình Tan Nát
*****
Thực tế, cuộc gọi của Ôn Quế Vân bị Tống Duệ cắt đứt, anh chán ghét nhất chính là những kẻ không biết hối cải từ ban đầu, đợi đến cuối cùng lại mặt dày mày dạn tới cầu cạnh, vì vậy anh cướp điện thoại đi. Đương nhiên tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không nói vậy, chỉ trả điện thoại lại cho thanh niên đang nghiêng đầu nhìn mình, ôn hòa nói: "Em không giúp được cô ta, quên đi."
Điện thoại bị người này cướp đi, cuộc nói chuyện bị người này gián đoạn, Phạn Già La cũng không tức giận, chỉ vuốt cằm nói: "Anh nói không sai, tôi không giúp được cô ta, lại càng không giúp được Tiêu tiên sinh. Anh biết Tiêu Ngôn Linh đã nguyền rủa ông ấy như thế nào không?"
"Thế nào?" Tống Duệ một lần nữa tiếp tục lái xe lên đường.
"Tai nạn xe cộ phải chết, ý niệm này mãnh liệt tới mức tôi chỉ đi ngang qua người Ôn nữ sĩ đã có thể nghe thấy rõ mồn một. Vì thế không quản ngăn cản thế nào, cuối cùng ông ấy cũng sẽ chết vì tai nạn xe cộ, tự mình lái xe, ngồi xe buýt, đi tàu điện ngầm, thậm chí đi bộ ở ven đường, chuyện nên phát sinh sẽ phát sinh."
"Tai nạn xe cộ phải chết, một đứa con gái nói ra lời nguyền như vậy với ba mình." Tống Duệ bình tĩnh phân tích: "Tôi hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, đứa nhỏ chính là người khó đoán cùng nắm giữ nhất, bởi vì cảm giác đạo đức của chúng rất yếu, đúng sai cũng rất mơ hồ, thiếu hụt sự đồng cảm, rất nhiều hành vi của chúng tàn nhẫn hơn người trưởng thành rất nhiều. Lúc người khác chọc giận chúng, chúng có thể không chút do dự nói muốn đánh chết người, bởi vì chúng không biết chết là khái niệm gì. Động cơ tâm lý của trẻ con rất đơn giản, càng đơn giản lại càng kiên định, càng cố chấp, cho nên giáo dục gia đình cực kỳ quan trọng với đứa nhỏ."
Phạn Già La rất tán thành: "Tống tiến sĩ, anh nói không sai, thế giới nội tâm của chúng rất đơn giản nhưng cũng rất kiên cố. Nếu chúng nhận định mình là chúa tể của thế giới này, như vậy trong phạm vi ánh mắt mà chúng có thể nhìn thấy, chúng sẽ thực sự cho rằng mình là chúa tể. Tiêu Ngôn Linh chính là ví dụ tốt nhất, dục vọng của cô bé thậm chí mạnh mẽ đến mức có thể ảnh hưởng tới người hoặc chuyện ở xung quanh."
"Cô bé sẽ là một phiền phức lớn." Tống Duệ khẳng định nói.
"Không sai, sẽ rất phiền phức." Phạn Già La nhìn ra ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt.
...
Cùng lúc đó, Ôn Quế Vân gọi một chiếc taxi chạy tới công ty chồng mình.
"Bác tài, ông lái chậm thôi, chú ý tình huống ở ven đường." Cô khàn khàn giọng căn dặn.
"Ven đường thì có tình huống gì chứ? Cô đang tìm người hả?" Tài xế liền giảm chậm tốc độc, kinh ngạc nói: "Ồ, đúng là có tình huống thật! Phía trước bị kẹt xe rồi, có rất nhiều cảnh sát giao thông đang đứng ở đằng kia, còn có một chiếc cần cẩu lớn, xảy ra tai nạn à?" Phía trước là một cây cầu, ở trên cầu quả nhiên chật kín xe cộ, vài cảnh sát giao thông đứng trước giơ gậy điều khiển dòng xe.
Ôn Quế Vân trừng muốn rách cả mí mắt mà nhìn cây cần cẩu thật lớn ở trên cậu, sợ tới sắp mất cả hồn vía. Cô không ngừng đập vào lưng ghế điều khiển, run run giọng nói: "Bác tái mau dừng lại đi, tôi muốn xuống xe!"
"Cô không tới công ty khoa học kỹ thuật Đằng Vũ nữa hả? Ôi chao, cô đi đâu đó? Tôi còn chưa thối tiền lại này!" Tài xế ló đầu ra ngoài nhìn Ôn Quế Vân lảo đảo chạy đi, trong tay quơ quơ một tờ tiền một trăm ngàn.
Ôn Quế Vân bây giờ nào còn nhớ tới chuyện tiền dư, cô chỉ hận không thể chắp cánh bay lên trên cầu. Giày sớm đã rớt mất ở trường học, tóc tai quần áo bù xù xốc xếch, trên mặt vẫn còn hai đường nước mắt hòa lẫn với chì kẻ mắt, giống hệt như tên hề mới từ gánh xiếc chạy ra.
Cảnh sát giao thông thấy cô chạy tới thì hoảng sợ, sau đó vội vàng tiến tới hỏi: "Vị nữ sĩ này xin chậm lại, cô bị làm sao thế, cần giúp đỡ hay không?"
"Cần cần, cảnh sát đồng chí, tôi không liên lạc được với chồng tôi, ảnh, ảnh nói chuyện điện thoại với tôi khi đang lái xe, sau đó tôi nghe thấy tiếng vang rất lớn...." Ôn Quế Vân chạy tới bên cạnh cảnh sát giao thông thì cũng xụi lơ, nức nở nói: "Bây giờ tôi không gọi được cho ảnh! Tôi cầu xin mọi người, làm ơn giúp tôi tìm ảnh với! Điện thoại của tôi hết pin rồi, không gọi được."
Nhóm cảnh sát nhìn nhau một chút, ánh mắt đầy đồng tình.
"Biển số xe chồng cô là bao nhiêu, chúng tôi sẽ kiểm tra một chút." Bọn họ dùng từ kiểm tra, có thể thấy đã liên hệ vụ tai nạn trên cậu với vụ mất tích của chồng Ôn Quế Vân lại với nhau.
Ôn Quế Vân vội vàng báo biển số xe, sau đó ngẩng đầu nhìn cảnh sát, mắt chớp cũng không dám chớp, giống như tội phạm bị treo cổ nhìn chằm chằm người thắt dây thòng lọng, chờ đợi quyết định sống và chết. Một nữ cảnh sát cố gắng đỡ Ôn Quế Vân nhưng thử mấy lần vẫn không thành công, thật sự là đã sợ tới nhũn cả xương, hồn phách cũng tiêu tan phân nửa.
Vị cảnh sát kia bị nhìn tới nổi da gà, chỉ có thể đi qua một bên gọi điện thoại.
Ôn Quế Vân nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, chỉ hận không thể đốt thủng vài lỗ. Ánh mắt chăm chú chú ý đối phương, trái tim cũng siết chặt.
Vài phút sau, cảnh sát trầm mặc quay trở lại, nói ra lời nói giống hệt với Phạn Già La: "Nữ sĩ, xin nén bi thương."
Mấy chữ 'xin nén bi thương' giống như ngưng kết thiên ngôn vạn ngữ, cũng giống như trăm chùy ngàn dao đập nát đâm nát trái tim vốn đã không quá kiên cố của cô. Cô há to miệng như muốn phát ra tiếng hét bi thương, nhưng cổ họng sớm đã khản đặc không thể phát ra chút âm thanh nào.
Nhóm cảnh sát quay đầu, không đành lòng nhìn gương mặt bi thương tuyệt vọng cùng cực của Ôn Quế Vân.
Nữ cảnh sát giao thông ngồi xổm xuống, đưa tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, hành động này đánh thức Ôn Quế Vân, thân thể mềm nhũn vốn đứng cũng không đứng nổi nháy mắt tràn đầy sức mạnh, dùng cả tay lẫn chân bò đi một đoạn rồi mới bắt đầu điên cuồng chạy đi. Cô phải chính mắt xác nhận mới có thể tin tưởng sự thật này, không không không, đó căn bản không phải là sự thật! Nó nhất định chỉ là một cơn ác mộng mà thôi! Con gái đã nói chồng cô sẽ trọn đời bình an, nguyện vọng của con bé sao có thể thất bại chứ?
Nhóm cảnh sát sợ Ôn Quế Vân nghĩ quẩn tự sát nên cũng vội vàng đuổi theo, chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn, chiếc xe màu trắng đã hoàn toàn biến dạng vừa lúc được cần cẩu chậm rãi đặt xuống, đầu xe vặn vẹo, cửa xe mở ra, cửa sổ vỡ vụn, một thi thể bị tàn phá bị đè ép trong không gian chật hẹp của dây an toàn cùng túi khí, trên mặt lộ ra vẻ mặt bối rối, tay cầm điện thoại.
Lúc xảy ra chuyện ông đang gọi điện thoại, có thể đó là nguyên nhân làm ông gặp nạn.
Nhìn thấy gương mặt cho dù đã chết vẫn lộ ra lo lắng của chồng, Ôn Quế Vân rốt cuộc phát ra tiếng gào khóc cực kỳ bi thương....
Ông trời ơi, tại sao lại như vậy? Cả nhà bọn họ rốt cuộc đã làm sai điều gì? !
...
Tới giờ tan học, nhóm học sinh được cha mẹ mình đón đi, Tiêu Ngôn Linh giơ tấm bảng lớp hai năm bốn đứng ở bên đường nhìn xa xa. Chờ hơn một tiếng, Ôn Quế Vân mới lái xe vội vàng chạy tới.
Cô không trang điểm, sắc mặt có chút tiều tụy, chiếc váy xinh đẹp sang trọng thường ngày đổi thành quần áo đen cực kỳ bình thường, trong mắt toát ra tâm tình âm trầm. Cô bước nhanh tới chỗ giáo viên chủ nhiệm, lịch sự nói xin lỗi cùng cám ơn, sau đó nắm cánh tay con gái, kéo cô bé đi tới trước.
Năm ngón tay của cô giống như một cây kìm cắt, không chút lưu tình bấu vào da thịt mịn màng của con gái.
Tiêu Ngôn Linh đau tới hít hà, vênh mặt hất cằm nói: "Mẹ nắm con đau, mau buông ra! Con bảo mẹ buông ra mẹ có nghe không?"
Ôn Quế Vân mắt điếc tai ngơ, mở cửa xe nhét con gái vào trong, sau đó vun vút phóng đi.
Tiêu Ngôn Linh tức giận mắng một hồi, thấy Ôn Quế Vân chạy qua tiệm sách thì không thể không mở miệng nhắc nhở: "Bây giờ chúng ta tới nhà sách, con muốn mua lại truyện, sáng nay mẹ đã đáp ứng rồi! Mẹ vòng xe lại đi, vòng xe lại! Vòng xe, vòng xe, vòng xe, quay trở lại! Mẹ có nghe thấy không? Con muốn mua lại toàn bộ số truyện đã bị ba vứt đi. Không, con phải mua gấp bội, ông ấy vứt một quyển con phải mua mười quyển, tức chết ông ấy!"
Ôn Quế Vân mặt không biểu tình, bàn tay nắm vô lăng khi nghe thấy bốn chữ 'tức chết ông ấy' thì đột nhiên siết chặt. Thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn con gái, nhìn dáng vẻ tràn đầy căm hận kia, Ôn Quế Vân quyết tuyệt lái xe về nhà, mặc kệ con gái khóc nháo om sòm, kháng nghị.
"Mày khóc đi, mày nháo đi, mày đánh đi! Vô lăng ở trong tay tao, mày còn nháo thì tao mày cũng bị đụng chết luôn đi!" Sau khi bị con gái vung cặp sách đập vào đầu, Ôn Quế Vân hung tợn uy hiếp. Đây là lần đầu tiên cô mở miệng từ khi đón con gái, giọng nói khàn khàn khản đặc khủng bố như gió lùa qua khe hổng của thân cây khô rốt cuộc cũng dọa hoảng Tiêu Ngôn Linh.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tiêu Ngôn Linh an tĩnh lại.
Ôn Quế Vân không trả lời, sau khi đậu xe ở gara thì kéo Tiêu Ngôn Linh vào nhà, khóa trái cửa chống trộm, từ phía sau lưng kềm chặt bả vai cô bé, ép cô bé đi vào trong phòng ngủ được mở điều hòa với nhiệt độ rất thấp.
"A! ! !"
Tiếng hét kinh hoảng của Tiêu Ngôn Linh suýt chút nữa đã chấn rách màng tai Ôn Quế Vân, nhưng cô chỉ bật cười khàn khàn, giễu cợt: "Mày sợ cái gì, đó là ba của mày mà? Ngay cả ba mày mà mày cũng sợ à? Buổi sáng không phải mày luôn miệng nguyền rủa ba mày chết à? Không phải lá gan của mày rất lớn à? Mày quay đầu đi làm gì, mày nhìn kỹ đi, nhìn đi! Anh ấy biến thành như vậy đều là do mày làm hại!"
Ôn Quế Vân xoay đầu con gái, lại kéo mở ánh mắt để cô bé nhìn thẳng vào gương mặt bị ngâm nước trắng bệch cùng cơ thể bị đè ép tới biến hình của chồng mình.
Không ai biết ngày hôm nay Ôn Quế Vân đã sống thế nào, con gái hại chết chồng, mà cô chính là đồng lõa gián tiếp, nhận thức này không ngừng xé rách trái tim cùng linh hồn cô, làm cô hối hận không thôi. Cô quỳ rạp trên cây cầu khóc thảm rồi chạy theo xe chở tử thi, bàn chân bị mài hỏng, lại từ ngân hàng rút một triệu tiền mặt tới nhà tang lễ ném ra làm đoàn người hỗn loạn để đổi lấy cơ hội để xác chồng ở nhà một đêm. Cô điên rồi, bị cái chết của chồng mình và sự độc ác của con gái bức điên!
Nhưng sâu trong nội tâm cô biết rõ, một nhà ba người vốn rất hạnh phúc lại đi tới kết cục ngày hôm nay, tất cả đều vì lòng tham không ngừng bành trướng của cô! Cô mới là người đáng chết nhất!
"Ổng không phải ba con, mẹ gạt người! Con không nhìn, mẹ buông ra!" Tiêu Ngôn Linh cố giãy giụa, căn bản không dám nhìn thẳng vào cổ thi thể bị tàn tạ kia. Cô bé biết lời nói của mình có thể giết người nhưng không biết hàm nghĩa thật sự của tử vong, cũng chưa từng trực diện đối mặt với nó, vì thế cô bé không biết nó là cảnh tượng khủng khiếp như thế nào.
Nhưng bây giờ, Ôn Quế Vân lại xé nát lớn màn chắn phía trước tử vong, bức ép Tiêu Ngôn Linh phải đối diện.
"Mày làm cho ba mày sống lại thì tao sẽ bỏ qua cho mày, mày nói đi! Nói ba ba sống lại!" Ôn Quế Vân đẩy con gái tới trước giường, nghiêm khắc ấn đầu con gái, để gương mặt con gái kề sát với gương mặt lạnh như băng của chồng mình. Đã từng, cô đã từng yêu thương đứa nhỏ này biết bao nhiêu; nhưng giờ đây chỉ còn lại tràn đầy căm hận.
Là một câu nói của nó làm chồng cô lâm vào kết cục vạn kiếp bất phục, nhưng đến tận lúc chết anh vẫn còn lo cho con gái, vẫn còn nghĩ rằng mình phải quay trở về giải quyết phiền phức cho con gái. Đứa nhỏ này đáng giá như vậy sao? Nó xứng sao?
"Con nói, con nói, mẹ đừng đè! Hu hu hu, ổng thúi quá!" Tiêu Ngôn Linh sợ hãi, vừa khóc vừa hô to: "Ba ba sống lại, ba ba sống lại!" Nhưng cô bé căn bản không biết, năng lực của mình có thể thống trị suy nghĩ và hành vi của người sống nhưng không thể nào chạm tới ranh giới khởi tử hồi sinh, đó là khu cấm chỉ có thần linh mới có thể bước vào.
Ôn Quế Vân đầy mong mỏi nhìn trên giường, nhưng thân thể tàn tạ nằm trên giường vẫn không có động tĩnh, ảo tưởng khởi tử hồi sinh một nhà đoàn tụ căn bản không phát sinh!
"Lặp lại lần nữa, nói lớn một chút! Chân thành một chút!" Cô lớn tiếng quát.
Vì vậy Tiêu Ngôn Linh một lần lại một lần lặp lại, nói tới khi giọng nói khàn khàn, nước mắt chảy khô. Cô bé chưa từng biết khi mẹ mình nổi điên lên lại đáng sợ đến vậy, cũng chưa từng biết thế giới vẫn còn thứ xấu xí khủng bố đến như vậy, thúi đến vậy, bẩn đến vậy, nó làm người ta tởm lợm, đó sao có thể là ba ba của mình chứ? Ba ba vẫn còn đang đi làm, chưa có về nhà!
Hơn một tiếng sau, tiếng nói của Tiêu Ngôn Linh đã khàn đặc nhưng thi thể trên giường vẫn chỉ là thi thể.
Ôn Quế Vân sững sờ nhìn hết thảy, sau đó toàn thân giống như nhũn ra ngồi bệch dưới đất. Tiêu Ngôn Linh lập tức giãy ra khỏi sự kiềm chế của mẹ mình, muốn bỏ chạy, nhưng lại bị túm mắt cá chân kéo trở lại.
Ôn Quế Vân vừa khóc vừa trầm thấp nói, giọng nói đầy tan vỡ cùng trống rỗng: "Ba mày coi mày là tiểu công chúa cưng chiều mày từ nhỏ đến lớn, ảnh chỉ vứt mấy cuốn sách của mày mà thôi, vậy mà mày lại hại chết ảnh, lòng dạ của mày sao lại độc ác như vậy? Lúc nguyền rủa ba mày chết đi, nguyện vọng của mày mãnh liệt đến như vậy, nhưng lúc cầu nguyện cho ba mày bình an thì một chút thật tình cũng không có, mày nói coi mày là thứ gì vậy hả? Ôn Quế Vân tao rốt cuộc đã nuôi lớn thứ gì vậy?"
Tiêu Ngôn Linh đạp đá mẹ mình, căn bản không nghe cô nói gì.
Ôn Quế Vân cường ngạnh kéo con gái tới bên người, túm cổ áo rồi hung ác tát một cái, đột nhiên gia tăng âm lượng, khàn giọng rống lớn: "Súc sinh! Mày là một con súc sinh! Mày căn bản không xứng làm người, mày có biết không hả?"
Nhưng lực chú ý của Tiêu Ngôn Linh căn bản không đặt vào lời nói của Ôn Quế Vân, chỉ bụm gương mặt đau nhức, không dám tin lẩm bẩm: "Mẹ dám đánh con?" Từ khi sinh ra đến giờ, cô bé chưa từng bị đánh, chỉ được bọn họ nâng trong tay, ngậm trong miệng, cẩn thận che chở. Thay vì nói Ôn Quế Vân là mẹ, không bằng nói là người hầu, vẫn luôn hèn mọn thấp kém ở trước mặt Tiêu Ngôn Linh, con nói gì thì mẹ nghe nấy. Nhưng bây giờ, người hầu thấp kém lại dám đánh chủ nhân, điều này làm chủ nhân nắm giữ quyền sinh sát trong tay làm sao chịu đựng được.
Đứa nhỏ cũng có lòng tự trọng, hơn nữa còn đặc biệt mãnh liệt, đối với chuyện mà người trưởng thành có thể cười tự giễu cho qua, chúng có thể ghi nhớ trong lòng rất nhiều năm, thậm chí nếu nghĩ không ra còn có thể đi tới đường cùng. Vì thế Tiêu Ngôn Linh đã triệt để bùng nổ, quát chói tai: "Mẹ dám đánh con! A a a! Mẹ dám đánh con! Mẹ chết đi mẹ chết đi mẹ chết đi!"
Theo tiếng hét liên tiếp của Tiêu Ngôn Linh, tất cả dụng cụ sắc bén trong nhà bắt đầu rung động, lơ lửng, sau đó giống như mũi tên đồng loạt phóng thẳng tới Ôn Quế Vân.
Con dao trên bàn trà ngoài phòng khách vọt thẳng tới cắp vào đầu Ôn Quế Vân, một kích trí mạng. Cô nhìn chằm chằm gương mặt đầy hận thù của con gái, lại nhìn thân thể tàn tạ của chồng mình, rốt cuộc mềm nhũn ngã xuống, đôi mắt không thể nào nhắm lại nhìn chằm chằm trần nhà, tựa hồ tuôn ra vô vàn hối hận nhưng chỉ có thể đối mặt với tử vong. Máu tươi lan ra khắp phòng, nhiễm đỏ mũi giày Tiêu Ngôn Linh, cũng làm cô bé thức tỉnh khỏi trạng thái cuồng loạn.
Cô bé trợn to mắt nhìn căn phòng giống như địa ngục này, sau đó quay đầu vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình, chui vào lòng con gấu Pooh thật to, dùng ý chí cường đại thúc mình chìm vào giấc ngủ. Hết thảy chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng thì sẽ không sao nữa!
Cùng lúc đó, ở cách đó mấy chục km, Phạn Già La đột nhiên nhắm mắt lại phát ra tiếng thở dài. Cậu vẫn luôn biết--- lòng tham bành trướng vô hạn chính là biểu hiện của kết cục bi ai thảm thiết...
[end 132]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro