next LLG
Chương 255
Đan dược nhị phẩm
Nguồn: vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Ánh mặt trời chiều chiếu xuống Học Viện Tử Diệp, không gian như nhiễm một màu hồng đậm mỹ lệ.
Hai người Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đứng trước cơ quan trận cao cấp, Mễ Tuyết nhìn chằm chằm vào trong cơ quan trận cao cấp. Trong lòng nàng vẫn luôn luôn có một loại cảm giác, Hạ Ngôn lúc này vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận cao cấp.
Mà Vương Thiên Hà thì lại thỉnh thoảng đem ánh mắt đảo về phía khác, sau đó lại chuyển hướng Mễ Tuyết, trong lòng không quá tin tưởng Hạ Ngôn vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận.
- Mễ Tuyết, ta nghĩ Hạ Ngôn không có khả năng ở bên trong cơ quan trận cao cấp đâu. Thân pháp của Hạ Ngôn tuy rằng rất huyền ảo, thế nhưng những người cơ quan trong cơ quan trận cao cấp, tất cả đều có thực lực Linh Sư hậu kỳ. Hơn nữa bên trong đó có nhiều người cơ quan như vậy, thân pháp của Hạ Ngôn có cao tới đâu đi nữa cũng khó có thể duy trì được a.
Vương Thiên Hà phân tích nói.
Phân tích của hắn, ngược lại cũng có đạo lý.
Mễ Tuyết chuyển đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà, đôi mày liễu hơi nhấc lên, trong lòng cũng nhịn không được thầm nghĩ.
- Lẽ nào Hạ Ngôn thực sự rời khỏi rồi?
Nhìn sắc trời lúc này, đã gần sẩm tối, chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi là màn đêm sẽ buông xuống.
Đột nhiên.
Đúng lúc này, từ trong cơ quan trận cao cấp có một đạo nhân ảnh phóng ra ngoài trong nháy mắt, quần áo màu trắng, phi thường bắt mắt.
Sau khi bóng người từ trong cơ quan trận hiện thân, liền thở ra một hơi dài, rồi duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết. Hít thở mấy hơi, dần dần ổn định linh khí lên xuống bất định trong cơ thể, nét đỏ hồng trên khuôn mặt cũng chậm rãi rút lui.
- Hạ Ngôn?
Vương Thiên Hà trong nháy mắt vừa rồi, cặp mắt mở rất lớn, không thể tin tưởng được nhìn Hạ Ngôn vừa mới từ trong cơ quan trận lao ra ngoài.
“Điều này sao có thể?”
Trong lòng Vương Thiên Hà rít gào một câu.
- Các vị còn chưa đi sao?
Hạ Ngôn nhìn thấy hai người, mỉm cười.
- Cơ quan trận cao cấp này, quả thực là khó khăn.
Lúc này, bộ quần áo màu trắng trên người Hạ Ngôn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hắn tại cơ quan trận cao cấp này, cũng phải chịu mạo hiểm vạn phần.
Nói xong, Hạ Ngôn lại lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng.
“Bất quá, ngày hôm nay kinh nghiệm lần đầu tiên, sau này khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
- Chúng ta cũng vừa mới từ trong cơ quan trận đi ra.
Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết vừa chuyển nói.
Tuy rằng trên mặt nàng không có bao nhiêu biểu tình, thế nhưng trong lời nói của nàng lại không hề bình tĩnh.
- Hạ Ngôn, nói nhanh lên, rốt cuộc là cơ quan trận cao cấp kia khó khăn như thế nào.
Vương Thiên Hà không kiềm chế được tâm tình kích động, vẻ mặt chờ mong.
Phải biết rằng, học viên của Học Viện Tử Diệp có thể tiến vào cơ quan trận cao cấp, tuyệt đối không vượt quá mười người. Học Viện Tử Diệp là địa phương nào? Toàn bộ khu vực trực thuộc Thành Tử Diệp, những người tu luyện tuổi còn trẻ, toàn bộ tinh anh đều tập trung hết chỗ này. Thế nhưng, trong học viện, bao gồm cả Viện trưởng, có thể tiến vào cơ quan trận tu luyện, cũng không đủ tới mười người.
Vương Thiên Hà đương nhiên kích động!
…
Đầu tháng mười!
Trong tiểu viện của Hạ Ngôn, một con chim nhỏ đỗ xuống cúi đầu trong cánh ấm áp ngủ vùi, bỗng nhiên kinh sợ giương cánh bay lượn.
Ánh mặt trời từ phương đông nghiêng xuống chiếu rọi.
Trong sương phòng bên phải, Hạ Ngôn đỏ hai mắt, chiếc đỉnh lô trước mặt hắn, quang mang màu tím lập lòe.
Trên giá sách đặt trong gian phòng, đã xếp hơn mười chiếc hộp gấm gỗ lim.
Trong những hộp gấm này, có sáu bảy loại đan dược nhất phẩm. Những đan dược này chính là do Hạ Ngôn luyện chế ra trong nhiều ngày vừa qua.
Mặc dù Hạ Ngôn cũng không thể đảm bảo mỗi một lần luyện chế đều thành công. Bình thường, xác xuất luyện chế thành công cũng chỉ có khoảng 50%. Luyện Đan Sư bình thường, đương nhiên không thể đạt được xác xuất thành công như vậy.
Lúc này, Hạ Ngôn trong gian phòng, căn bản không cảm giác được sắc trời đã dần dần sáng lên. Đan dược đang ngưng tụ thành hình trong đỉnh lô, đã tiêu hao của Hạ Ngôn đủ thời gian một canh giờ.
Dựa theo tình huống bình thường, Hạ Ngôn hẳn là trước khi trời sáng sẽ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ rồi mới thức dậy đi học viện. Mà hiện tại, thời gian như đã hoàn toàn dừng lại, đan dược trong đỉnh lô lúc này vẫn còn chưa hoàn thành.
- Luyện chế viên Dưỡng Thần Đan này, hình như ta đã tiêu hao nhiều tinh lực hơn so với lần trước.
Trong đầu Hạ Ngôn chuyển động, hắn khống chế hồn lực đã càng ngày càng thuần thục.
Tuy rằng không chú ý tới thời gian, bất quá Hạ Ngôn cũng cảm giác được lúc này luyện chế ra Dưỡng Thần Đan, so với lần đầu tiên luyện chế Dưỡng Thần Đan càng tốn công tốn sức hơn một chút.
Thời gian, lại tiếp tục trôi qua một nén nhang.
Đột nhiên, trong mắt Hạ Ngôn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đỉnh lô, con mắt bỗng nhiên trợn to.
- Đan dược hiện tại hẳn là thành rồi!
Tử Vân Linh Hải của Hạ Ngôn đột nhiên co rút lại kich liệt, tin tức từ trong đỉnh lô truyền lại cho thấy đan dược đã hình thành. Đồng thời thu hồi hồn lực và linh lực từ trong đỉnh lô. Đỉnh lô nguyên bản đang rung động rất nhỏ cũng khôi phục lại yên lặng. Ánh mắt Hạ Ngôn nhanh chóng tập trung vào đan dược trong đỉnh lô.
Dưỡng Thần Đan này, là một loại đan dược màu đỏ đậm, công dụng chính là dưỡng thần định thần.
Nếu như người tu luyện sử dụng, có thể đề cao tinh thần, hết sức chăm chú để bản thân tiến vào trong trạng thái tu luyện. Tu luyện như vậy thì hiệu suất sẽ càng cao hơn.
Trong những loại đan dược nhất phẩm, Dưỡng Thần Đan chỉ coi như loại đan dược tương đối bình thường, bất quá, so với Tụ Khí Đan và Khí Huyết Đan vẫn quý giá hơn một chút. Độ khó để luyện chế ra, cũng càng cao hơn một chút.
Đan dược nhất phẩm mà Hạ Ngôn luyện chế ra, bình thường đều chỉ thành công sau hai lần luyện chế, sau đó mới luyện chế loại đan dược tiếp theo.
Mà lúc này đây, luyện chế viên Dưỡng Thần Đan thứ hai, lại làm cho Hạ Ngôn đột nhiên thấy được tinh lực tiêu hao nhiều hơn so với lần đầu tiên. Bất quá, Hạ Ngôn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là âm thầm hy vọng viên Dưỡng Thần Đan này có thể thành công.
Cẩn thận lấy viên Dưỡng Thần Đan màu đỏ thẫm từ trong đỉnh lô ra ngoài, lúc này Hạ Ngôn mới chú ý tới ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng.
- Hử?
- Dĩ nhiên dùng tới nhiều thời gian như vậy?
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, kinh ngạc.
Thổ Cẩu lúc này cũng không ở trong phòng, mà là nửa ngồi xổm cạnh vách tường trong biệt viện.
Nghe được trong phòng có động tĩnh, thân thể Thổ Cẩu hóa thành một bóng mờ, liền từ trước cửa chạy vào trong sương phòng.
- Thật thơm!
Cầm Dưỡng Thần Đan trong lòng bàn tay Hạ Ngôn, trong liên tục lòng không ngừng nói.
Sau một lúc lâu, viên Dưỡng Thần Đan màu đỏ đậm sáng bóng này quả nhiên không tiêu tan trong không khí. Đây lại là một viên Dưỡng Thần Đan được luyện chế thành công. Hạ Ngôn không khỏi cười cười, xoay chuyển ánh mắt, từ bên cạnh cầm lấy một chiếc hộp gấm gỗ lim.
- Trước đó, mỗi một loại đan được ta đều thất bại hai lần, thành công hai lần. Mà Dưỡng Thần Đan này, ta chỉ luyện chế hai lần, nhưng cả hai lần đều thành công.
Hạ Ngôn chuẩn bị để viên Dưỡng Thần Đan vào trong chiếc hộp gấm gỗ lim.
- Không đúng nha!
Hạ Ngôn khẽ cau mày, cảm giác được viên Dưỡng Thần Đan cầm trong tay tựa hồ như so với những viên Dưỡng Thần Đan trước đó có chút không giống. Viên Dưỡng Thần Đan này, “khí” tràn ra tựa hồ mạnh mẽ hơn một ít so với viên trước kia.
Loại “khí” này kỳ thực chính là dược tính của đan dược. Loại “khí” này kỳ thực phi thường khó phát hiện ra, chỉ có những Luyện Đan Sư vô cùng mạnh mẽ, hoặc là dược sư nhị phẩm mới có thể cảm giác được “khí”, sau đó kết luận được phẩm cấm của loại đan dược này.
Để chứng minh, Hạ Ngôn lại lấy một viên Dưỡng Thần Đan để trong chiếc hộp gấm gỗ lim khác cầm tới, mở ra, đem viên Dưỡng Thần Đan kia cầm trên tay cảm giác một chút.
- Quả nhiên là không giống nhau.
Hạ Ngôn trầm ngâm.
Bỗng nhiên.
- Lẽ nào, đây là Dưỡng Thần Đan nhị phẩm?
Thân thể Hạ Ngôn chấn động, sau đó mừng rỡ.
Phẩm cấp của đan dược tuy rằng không giống, thế nhưng tài liệu của mỗi loại dan dược lại đều giống như nhau. Vì vậy, phẩm cấp khác nhau, điều này có liên quan tới năng lực của Luyện Đan Sư. Đương nhiên rồi, còn có một nhân tố then chốt khác nữa, chính là số lượng của dược liệu.
Số lượng dược liệu thiếu, tự nhiên cũng không thể luyện chế ra được đan dược phẩm cấp cao. Dược lực ẩn chứa bên trong dược liệu không đủ, cho dù toàn bộ ngưng tụ lại thì cũng chỉ có thể luyện chế ra đan dược cấp thấp mà thôi.
Giá trị của đan dược nhị phẩm so với đan dược nhất phẩm cách xa nhau. Nếu như đan dược nhất phẩm giá trị một nghìn kim tệ thì đan dược nhị phẩm sẽ có giá trị tới hai nghìn kim tệ. Nếu là đan dược tam phẩm thì giá trị của nó sẽ là ba nghìn kim tệ.
Chênh lệch giữa đan dược nhất phẩm và đan dược nhị phẩm tuy rằng rất lớn, thế nhưng cũng không tính là phi thường lớn, chênh lệch lớn hơn nữa chính là khoảng cách giữa đan dược tam phẩm và đan dược tứ phẩm.
Nếu như giá trị của đan dược tam phẩm là ba nghìn kim tệ, như vậy giá trị của đan dược tứ phẩm lên tới sáu nghìn kim tệ, thậm chí là nhiều hơn. Bởi vì, đan dược tứ phẩm cần phải Luyện Đan Sư cảnh giới từ Đại Linh SưLinh Sư trở lên mới có thể luyện chế được, cũng chính là Luyện Đan Sư trung cấp mới có thể luyện chế thành công.
Sau khi kích động một hồi, Hạ Ngôn dần dần hồi phục lại tâm tình, cầm lấy hai viên Dưỡng Thần Đan thu hồi lại.
- Ngày hôm nay không ngủ nữa, hiện tại nên gấp tới học viện.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Thổ Cẩu.
- Thổ Cẩu, giữ nhà cho tốt.
- Ngao ô…
Thổ Cẩu tru lên một tiếng trầm thấp, thoạt nhìn phi thường không muốn.
Bất quá, nó lập tức trở nên vui sướng, đôi con mắt lóe lên tia sáng màu xanh nhạt.
Hạ Ngôn cũng không để ý tới, trực tiếp bước ra sân. Tiểu Thanh đã dậy từ rất sớm, đang quét dọn trong sân, vừa thấy Hạ Ngôn đi ra, liền vội vã chạy tới.
- Tiểu Thanh. Ngày hôm nay ta không ăn điểm tâm nữa, muội cứ ăn đi, ta hiện tại phải tới học viên ngay.
Hạ Ngôn cười, hướng về phía Tiểu Thanh đang đi tới nói.
Tâm tư của Hạ Ngôn còn đang lo lắng tới bí điển Nhân cấp cơ bản cuối cùng trong tầng thứ hai Kinh Các của học viện.
Trải qua mấy ngày nay đọc bí điển, bí điển Nhân cấp tầng thứ hai, đã bị Hạ Ngôn hầu như xem qua toàn bộ, chỉ còn lại mấy bản, ngày hôm nay chắc có thể hoàn tất.
- Ngày hôm nay xem xong tất cả bí điển Nhân cấp. Ngày mai, phải đi xem bí điển Thiên cấp.
Linh lực bên trong thân thể của Hạ Ngôn hơi vận chuyển, Thần Hi Kiếm trong tay hơi rung động.
- A.
Tiểu Thanh lên tiếng, lại nói.
- Hạ Ngôn ca, ngày hôm muội muốn đi phường thị mua một vài thứ.
Hạ Ngôn cười.
- Đi đi, không có việc gì, để Thổ Cẩu đi với muội.
Hạ Ngôn xoay người, nhìn thấy Thổ Cẩu đang nhấc chân trước lên, há miệng lộ ra đôi răng nanh.
- Xem ngươi rất đắc ý!
Hạ Ngôn trừng mắt liếc nhìn Thổ Cẩu.
- Nhất định phải bảo vệ Tiểu Thanh thật tốt. Nếu như để Tiểu Thanh bị thương, xem ta trị ngươi như thế nào.
Da lông Thổ Cẩu nhanh chóng dựng lên, liên tục gật đầu.
- Tiểu Thanh, có phải là không còn tiền rồi?
Hạ Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới kim tệ, thuận miệng hỏi.
Cái đầu nhỏ xinh của Tiểu Thanh lắc mạnh, thanh thúy nói.
- Lần trước huynh đưa cho ta một vạn kim tệ, vẫn còn hơn một nghìn nữa.
Trước đó Hạ Ngôn đã đưa cho nàng một vạn kim tệ dùng để mua các loại dụng cụ gia đình.
- A. Vậy thì tốt rồi. Vậy muội đi đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần tiếc tiền, biết không?
Hạ Ngôn cười nói với Tiểu Thanh.
Rời khỏi biệt viện, Hạ Ngôn dần dần tăng tốc độ bước chân. Ngày hôm nay bởi vì đến học viện so với bình thường chậm hơn nửa canh giờ, vì vậy Hạ Ngôn trên đường đi, không nhịn được liền bước nhanh hơn.
Bảo vệ trước cửa Học Viện Tử Diệp, sớm đã quen biết với Hạ Ngôn. Hiện tại Hạ Ngôn không cần đưa ta chứng nhận học viên cũng có thể tự do ra vào.
Bảo vệ cửa đối với Hạ Ngôn có thể nói cực kỳ khách khí, Hạ Ngôn là học viên đặc thù của học viện, cũng chính là cường giả Linh Sư. Bảo vệ cửa tuy rằng không biết thực lực của Hạ Ngôn mạnh như thế nào. Bất quá, hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Linh Sư, cũng để cho bọn họ bội phục trong lòng.
- Tới rồi?
Hứa lão nhìn thấy Hạ Ngôn tới, lông mi vừa nhấc thấp giọng nói.
Hạ Ngôn cười gật đầu, cung kính đáp.
- Vâng, chào Hứa lão.
Tiến vào cửa tầng một, đoạn đối thoại như vậy, sớm đã trở thành thói quen. Buổi sáng mỗi ngày, Hạ Ngôn đều cùng với Hứa lão trao đổi đơn giản như vậy.
5 tiếng trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà
Chương 256
Bành trướng
Nguồn: vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Bình thường, khi tới đây, Hạ Ngôn cùng với Hứa lão chào hỏi vài câu, sau đó liền theo cầu thang bằng gỗ bước lên tầng hai, bước chân của Hạ Ngôn rất nhẹ nhàng, không hề có tiếng động vang lên.
Người bình thường khi đi trên cầu thang bằng gỗ, chân đạp trên bậc thang sẽ sinh ra một ít âm thanh, thế nhưng Hạ Ngôn lại khác, bước chân của hắn không hề sinh ra âm thanh. Khi bước chân trên cầu thang, Hạ Ngôn tự động vận chuyển linh lực trong cơ thể, làm cho thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
- Một quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng.
Hạ Ngôn đi tới tầng thứ hai, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng. Buổi trưa ngày hôm qua, Hạ Ngôn đã xem đến quyển bí điển phía trước, cũng đã dừng lại không ít thời gian.
Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, lúc đó đang đợi Hạ Ngôn, vì vậy Hạ Ngôn không vội vã xem quyển bí điển cuối cùng. Ngày hôm nay, có thời gian rất thoải mái, xem quyển bí điển cuối cùng này, sau khi xem xong, còn có thể đi lên tầng ba bắt đầu xem qua bí điển Thiên cấp.
- Uy lực của bí điển Thiên cấp, so với bí điển Nhân cấp bình thường mạnh mẽ hơn gấp mười lần. Không biết Linh La kiếm của ta hiện tại dung hợp bí điển Thiên cấp, rốt cuộc là có khó khăn hay không?
Tâm tư Hạ Ngôn chuyển động.
Trước đây, Hạ Ngôn chưa bao giờ xem qua bí điển Thiên cấp. Bất quá, lão đầu Thánh Hoàng đã từng nói qua, lấy độ cứng cỏi của tinh thần Hạ Ngôn hiện tại, hẳn là miễn cưỡng có thể xem qua bí điển Thiên cấp tiến hành dung hợp.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn dung hợp còn cần phải có thời gian tương đối dài.
“Kim Tài Phục Ma Bổng!”
Hạ Ngôn vừa nhìn thấy mấy chữ viết màu vàng ngay trang đầu tiên. Hiển nhiên, bản bí điển võ kỹ Nhân cấp này tên là “Kim Tài Phục Ma Bổng”, một loại võ kỹ dùng côn bổng tương đối mạnh mẽ.
Trên mặt mỉm cười, Hạ Ngôn bắt đầu xem xét.
Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn nhìn qua tờ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng khép bí điển lại.
Diễn luyện võ kỹ trong đầu, cũng dần dần dừng lại, Linh La Kiếm dung hợp với bí điển “Kim Tài Phục Ma Bổng” một lúc sau đã hoàn toàn thành công.
- Xong.
Hạ Ngôn thở một hơi dài, cầm “Kim Tài Phục Ma Bổng” để lại chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía tầng ba tàng kinh các.
Bỗng nhiên.
Tâm linh Hạ Ngôn chấn động! Hắn cảm giác được, chiêu thức Linh La Kiếm đột nhiên tự động diễn luyện trong đầu. Đối với Linh La Kiếm, Hạ Ngôn đương nhiên vô cùng quen thuộc. Bất quá, trước đây, Hạ Ngôn cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện giống như thế này.
Sau khi thất kinh, suy nghĩ trong đầu Hạ Ngôn nhanh chóng chuyển động. Linh La Kiếm diễn luyện với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng, dĩ nhiên dần dần bắt đầu bành trướng mạnh mẽ, thực sự giống như muốn từ trong đầu nhảy ra ngoài.
- Không tốt, ta phải nhanh chóng quay về.
Trong đầu Hạ Ngôn khẽ động, linh lực dưới chân bỗng nhiên tuôn ra.
Ba một tiếng!
Dưới chân mạnh mẽ phát lực, thân hình Hạ Ngôn, liền hóa thành một đạo bóng mờ màu trắng hướng về phía tầng một phóng đi. Hứa lão vẫn đang ngồi trên ghế tầng một, đột nhiên cảm giác được một cỗ linh lực từ trên tầng hai lao xuống.
Tinh quang trong mắt chợt lóe, Hứa lão mạnh mẽ từ ghế đứng lên, ánh mắt ngưng tụ.
Lão vừa nhìn, phát hiện chính là Hạ Ngôn đang lao xuống. Chỉ thấy hai mắt Hạ Ngôn giống như một đoàn hỏa diễm dang thiêu đốt, linh lực trong cơ thể phảng phất giống như biển lửa vô biên vô hạn đấu đá lung tung, xông ra bốn phương tám hướng.
Chỉ thoáng qua, thân thể Hạ Ngôn liền chạy ra khỏi Kinh Các, thân ảnh chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa lão.
- Hạ Ngôn làm sao vậy?
Hứa lão nhíu mày, lắc đầu không giải thích được.
- Không đúng, lẽ nào trên lầu xảy ra chuyện?
Thân hình Hứa lão chấn động, cơ thịt già nua trên mặt kịch liệt co quắp một chút, nhanh chóng lắc mình một cái đã vọt tới tầng hai.
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy kinh thư trong tầng hai hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở dài một hơi.
- Lão nhị tại tầng ba, Hạ Ngôn mặc dù thực sự điên cũng không có khả năng tạo thành thiệt hai cho lầu ba.
Hứa lão khẽ gật đầu.
- Hạ Ngôn này, rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Giống như là phát điên vậy?
- Ta lên tầng ba xem một chút cho yên tâm.
Hứa lão xoay chuyển ánh mắt, lại hướng tới tầng ba bước đi.
Lúc này, Hứa lão nhị và Vương Thiên Hà, còn có Mễ Tuyết, xác thực vẫn còn đang ở trong tầng ba Kinh Các. Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết mấy ngày nay vẫn đang nghiên cứu một loại bí điển Thiên cấp.
Tuy rằng đã gần một canh giờ trôi qua, thế nhưng hai người bọn họ ngay cả một quyển bí điển Thiên cấp cũng còn chưa xem xong.
Trên cơ bản, mỗi một ngày bọn họ cũng chỉ có thể nhìn một tờ. Tuy rằng như vậy, hai người cũng từ trong bí điển Thiên cấp thu được chỗ tốt rất lớn. Võ kỹ mà hai người bọn họ tu luyện, đều có sự đề thăng và hoàn thiện trong trình độ nhất định.
Hai người này, vốn là Linh Sư hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới Linh Sư đỉnh. Mặc dù tu luyện bí điển Thiên cấp, bọn họ cũng có thể làm được, chỉ là không thể nào đánh ra được uy lực thực sự của bí điển Thiên cấp. Cho nên, nếu muốn hấp thu một ít kinh nghiệm đường lối trong bí điển Thiên cấp hữu dụng với chính mình, điều này hoàn toàn có thể làm được.
- Tầng ba không có chuyện gì chứ?
Sau khi Hứa lão lên tầng ba, nhìn Hứa lão nhị, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết một chút, lên tiếng hỏi.
Hứa lão nhị sửng sốt nói.
- Không có chuyện gì, sao vậy?
Hứa lão nhị còn chưa biết chuyện vừa mới xảy ra tại tầng hai.
- Vừa rồi, Hạ Ngôn giống như đang phát điên từ trong Kinh Các xông ra ngoài. Ta lo lắng gặp chuyện không may, vì vậy lên đây xem thế nào.
Hứa lão nhìn thấy tầng ba không có chuyện gì, liền nói.
- Hạ Ngôn điên?
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đồng loại nhìn về phía Hứa lão, con mắt trợn to.
- Hạ Ngôn làm sao vậy?
Hứa lão nhị cũng vô cùng kinh ngạc hỏi lại.
- Ta cũng không biết, vừa rồi ta ở dưới tầng một. Hạ Ngôn đôt nhiên từ trên tầng lao xuống, hai mắt đỏ đậm, giống như là mất đi thần trí vậy.
Hứa lão lắc đầu.
- Hắc hắc, lực chân của Hạ Ngôn này thực mạnh, tốc độ cũng nhanh kinh người, ngay cả ta cũng không kịp phản ứng, hắn đã từ bên trong vọt ra ngoài.
Hứa lão cảm thán nói.
- Ta còn tưởng hắn gây ra hư hỏng gì đó, vì vậy muốn lên trên xem, tầng thứ hai vẫn hoàn hảo.
- Tại sao lại như vậy? Hạ Ngôn không phải đều rất trầm ổn hay sao? Hài tử này, lần đầu tiên ra nhìn thấy hắn, ta còn nghĩ hắn không giống như một thanh niên mười lăm tuổi.
Hứa lão nhị lắc đầu, dừng lời lại.
- Hứa lão, Hạ Ngôn hiện tại đã rời khỏi?
Mễ Tuyết nhịn không được hỏi, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình có chút lo lắng.
Vương Thiên Hà cũng nhíu mày.
- Hạ Ngôn làm sao có thể bị điên, ngày hôm qua hắn còn tu luyện ở trong cơ quan trận cao cấp!
- Cơ quan trận cao cấp?
Hai vị Hứa lão đồng loạt thất kinh hỏi.
- Đúng vậy, ngày hôm qua, sau khi ăn xong bữa trưa, cùng chúng con tới cơ quan trận, Hạ Ngôn đột nhiên nói muốn đi vào cơ quan trận cao cấp thử xem thế nào. Con và Mễ Tuyết còn khuyên hắn không nên mạo hiểm, không nghĩ tới, khi chúng ta từ trong cơ quan trận trung cấp đi ra ngoài, Hạ Ngôn vẫn còn chưa ra.
Vương Thiên Hà hít vào một hơi, ánh mắt sáng ngời.
- Lúc đầu con còn tưởng hắn thất bại nên đi ra trước rồi. Mễ Tuyết lại nói chờ một chút. Không nghĩ tới, khi chúng con chờ đợi khoảng một nén nhang, Hạ Ngôn đột nhiên từ trong cơ quan trận cao cấp lao ra ngoài.
- Uhm.
Mễ Tuyết cũng gật đầu.
Hai vị Hứa lão nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Phải biết rằng, cơ quan trận cao cấp, coi như là cường giả vừ mới bước vào Đại Linh Sư đi nữa cũng khó có thể duy trì dược trong đó. Mà Hạ Ngôn mới chỉ là Linh Sư hậu kỳ, có thể là Linh Sư đỉnh, dĩ nhiên có thể tu luyện bên trong cơ quan trận cao cấp.
- Ta xem, tốt nhất tới tìm Viện trưởng nói một chút. Tốt nất là tới tìm Hạ Ngôn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hạ Ngôn này, xác thực là thiên tài.
Hứa lão thì thào nói.
Tuy rằng lão còn không rõ Hạ Ngôn mấy ngày nay ở trong tầng thứ hai Kinh Các rốt cuộc làm cái gì, bất quá bởi vì thực lực cường đại cùng với tuổi tác của Hạ Ngôn mà sợ hãi than thở không thôi.
- Uhm! Đại ca, người đi đi, ta ở lại trông coi Kinh Các là được rồi.
Hứa lão nhị gật đầu nói.
- Tốt, ta đi một chút sẽ trở lại.
Hứa lão khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền biến mất tại cầu thang.
Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết cũng lo lắng nặng nề nhìn nhau.
“Nếu thực sự Hạ Ngôn bị điên rồi, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Trong lòng Vương Thiên Hà thầm nghĩ.
- Trong Học Viện Tử Diệp, học viên đặc thù dưới ba mươi tuổi, sợ rằng thực lực của Hạ Ngôn mạnh nhất.
Hiện tại Vương Thiên Hà cũng biết, thực lực của hắn không thể nào so sánh được với Hạ Ngôn.
- Nếu như Hạ Ngôn không thể tham gia vào lần giao lưu sắp tới giữa các học viện, vị trí Học Viện Tử Diệp của chúng ta khẳng định sẽ bị hạ xuống thấp hơn rồi.
Nguyên bản, Vương Thiên Hà biết được thực lực của Hạ Ngôn, liền hy vọng trong lòng. Hy vọng lần giao lưu giữa các học viện này, ba người có thể vì Học Viện Tử Diệp mà giành được vị trí tốt. Nếu là giành được vị trí đệ nhất trong cuộc giao lưu giữa các học viện thì…
Nghĩ vậy, thân thể Vương Thiên Hà không tự chủ được hơi giật mình. Nếu đúng như vậy, cái tên của ba người khẳng định sẽ được lưu danh trong lịch sử Học Viện Tử Diệp.
Trăm năm sau, học viên của Học Viện Tử Diệp sẽ biết, nguyên lai trăm năm trước đây, chính là ba người này đã làm cho Học Viện Tử Diệp leo lên vị trí đầu tiên trong tám học viện nhất lưu.
Thế nhưng nếu là không có Hạ Ngôn thì loại hy vọng này quá xa vời rồi. Phải biết rằng, Học Viện Tử Diệp trong tám học viện nhất lưu, vẫn đều xếp tại vị trí thứ năm thứ sáu. Trong tám học viện nhất lưu, ba học viện xếp đầu tiên, trong mấy trăm năm qua vẫn chưa từng biến động. Ba học viện này, đều phi thường mạnh mẽ.
Đôi mày liễu của Mễ Tuyết nhíu lại, không cũng không quan tâm tiếp tục quan sát bí điển.
- Vương Thiên Hà, chúng ta cũng đi xem có chuyện gì?
Mễ Tuyết nhịn không được nói.
Vương Thiên Hà trầm ngâm một chút rồi nói.
- Tốt, chúng ta đi tìm Viện trưởng, sau đó thử xem có tìm được Hạ Ngôn hay không.
Tâm tư hai người quyết định, liền cáo biệt Hứa lão nhị. Rời khỏi Kinh Các, hướng về phía khu học viên đặc thù bước đi.
Một bóng người, lấy tốc độ vô cùng kinh người hướng về phía cửa lớn học viện chạy vội.
Dọc theo đường đi, vài học viên bình thường nhìn thấy bóng người này, chỉ có thể thấy được đối phương mặc quần áo màu trắng, còn khuôn mặt không thể nào nhìn thấy.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, bóng người màu trắng này đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Học viên nhìn thấy bóng người, đều trừng mắt thật to, giật mình thật sâu.
- Là ai?
- Tốc độ thực nhanh a!
Tiếng nghi hoặc và sợ hãi, từ trong miệng của những học viên này liên tục phát ra. Tuy rằng số học viên nhìn tận mắt nhìn thấy được bóng người có tốc độ nhanh nhẹn không gì sánh được này không nhiều, bất quá tin tức rất nhanh truyền rộng.
Những học viên bình thường này, nhất là sơ cấp học viên, thích nhất chính là nghị luận những học viên đặc thù có thực lực mạnh mẽ hơn hẳn bọn họ. Ngày hôm nay nhìn thấy một màn này, chính là một trọng tâm câu chuyện tốt nhất để bàn luận.
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn gì đó càng dần càng bành trướng, toàn bộ thân thể, cũng tựa hồ như muốn nổ tung. Linh lực đã không nằm trong vòng khống chế của Hạ Ngôn. Trong tiềm thức, chỉ có một điều, chính là muốn phá hủy lung tung, để cho linh lực trong cơ thể tiết ra toàn bộ.
Hạ Ngôn tuy rằng đỏ đậm hai mắt, ý chí trong đầu không thể khống chế tự do, thế nhưng cũng biết không thể phá hư trong Kinh Các, không thể phá hư trong học viện.
Chương 257
Tử Châu hình thành
Nguồn: vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
- Nhanh nhanh!
- Nhanh nhanh nhanh!
Sau khi hư ảnh Hạ Ngôn lao ra khỏi Học Viện Tử Diệp, trong đầu chỉ có một ý niệm này, đó chính là nhanh, nhanh hơn nữa.
Trên đường phố, chỉ thấy một bóng trắng chạy nhanh không gì sánh được, tốc độ vô cùng kinh người, làm kẻ khác phải sợ hãi than thở không thôi. Lúc này, thân thể Hạ Ngôn phóng đi trong không khí hầu như đạt tới độ phát ra tiếng ma sát bén nhọn.
Phải biết rằng, chỉ có vài cường giả cấp Linh Tông mới có thể trong lúc chạy nhanh, vượt qua tốc độ âm thanh. Khi đó mới sinh ra những tiếng âm bạo bén nhọn. Mà hiện tại, tốc độ của Hạ Ngôn cũng hầu như sẽ sinh ra âm bạo.
Dưới tình huống chạy vội với tốc độ cao, linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn, vẫn đang không ngừng bành trướng. Thậm chí Hạ Ngôn còn sinh ra một loại ảo giác, thân thể của mình giống như khí cầu đang bành trướng mạnh mẽ.
Kỳ thực, hiện tại kinh mạch thân thể của Hạ Ngôn so với bình thường còn thô to hơn gấp đôi, bắp thịt lại vẫn rất bình thường, kinh mạch biểu hiện thành màu xanh trong huyết nhục. Địa phương bình thường tương đối thô to ví dụ như trên mu bàn tay, kinh mạch trên cổ, lúc này giống như đầu ngón tay, nếu là nhìn kỹ thực sự rất đáng sợ.
Hơn nữa, trong lúc kinh mạch toàn thân phồng to, vẫn truyền ra từng đợt âm thanh giống như tiếng nước suối chảy. Thậm chí ngay cả xương cốt, đều giống như rang đậu vậy, không ngừng vang lên tiếng lách cách.
Đương nhiên, trong trạng thái chạy vội điên cuồng, âm thanh này trở nên phi thường bé nhỏ.
Ngoài thành nam, trong một cánh đồng bát ngát!
Thời gian không tới một nén hương, Hạ Ngôn đã từ Học Viện Tử Diệp chạy tới bên ngoài cửa phía nam thành Tử Diệp.
Trên cánh đồng bát ngát mênh mông vô biên vô hạn, Hạ Ngôn đột nhiên đột nhiên dừng thân thể đang chạy cực nhanh lại, Thần Hi Kiếm ngâm dài một tiếng, từ trong vỏ kiếm màu đen rút ra, một đạo kiếm quang lạnh lẽo chớp động, kiếm khí liền từ kiếm phong hiện ra.
Kiếm khí tuy rằng dùng mắt thường không thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này kiếm khí mà Hạ Ngôn chém ra, lại dán sát mặt đất bay về phía trước. Tầng đất đá cứng rắn trên cùng đều bị lật lên trong nháy mắt.
Nếu như lúc này có một người nào đó nhìn thấy một màn này, sợ là ngay cả tròng mắt cũng có thể lồi ra ngoài. Đất đá bị lật lên kia mang theo tiếng ầm ầm nặng nền, nổ tung bắn về bốn phía.
Vù vù…
Hai tròng mắt của Hạ Ngôn đỏ đậm, khuôn mặt nguyên bản rất anh tuấn lúc này cũng có một chút dữ tợn âm trầm, quang mang trong ánh mắt lóe ra càng làm người khác hoảng sợ.
Đột nhiên, Hạ Ngôn huýt sáo dài một tiếng, trong đầu liên tục diễn luyện chiêu thức Linh La Kiếm, làm cho thân thể Hạ Ngôn cũng theo đó mà diễn luyện.
Mỗi một kiếm, đều giống như lôi đình vạn quân. Thân ảnh Hạ Ngôn, trong ánh mặt trời trước ngọ không ngừng chớp động, mỗi một kiếm, đều nhanh đến nỗi mắt thường không thể nào nhìn thấy được.
Mỗi một kiếm đâm ra, đều mang theo một cỗ kiếm khí sắc bén vô cùng. Linh lực trong cơ thể cũng không ngừng tràn tới.
- Thoải mái!
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại thoải mái. Hình như đã nghẹn hồi lâu, rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ hổng triệt để phát tiết ra ngoài. Nước sông càng tụ nhiều hơn, đột nhiên gặp phải đê vỡ, sẽ không hề cố kỵ, càng điên cuồng tuôn trào mãnh liệt.
Linh La Kiếm từ ba thức ban đầu, diễn biến cho tới bây giờ trở thành mười tám thức. Mỗi một thức đều phi thường tinh tế, đang không ngừng dung hợp vào các loại bí điển, Linh La Kiếm cũng càng dần càng trở nên hoàn mỹ.
Mười tám thức thi triển ra toàn bộ, Hạ Ngôn không hề dừng lại, mà vẫn tiếp tục bắt đầu diễn luyện tại từ thức đầu tiên.
Mỗi một lần diễn luyện, Hạ Ngôn đều cảm giác được bản thân lĩnh ngộ một ít gì đó mới mẻ. Tuy rằng không thể nào nói rõ, thế nhưng loại cảm giác này lại vô cùng rõ ràng trong đầu Hạ Ngôn.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh đầu, sau đó lại ngả về tây.
Hạ Ngôn diễn luyện Linh La Kiếm, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Mỗi một lần diễn luyện đều làm cho cơ thể Hạ Ngôn thoải mái không gì sánh được. Cảm giác bành trướng trong đầu, rốt cuộc cũng bắt đầu giảm xuống, bất quá Tử Vân Linh Hải lúc này đã sinh ra sự biến hóa rất nhỏ.
Đám mây mù màu tím nguyên bản đã dày đặc đến mức gần giống như thực chất, lúc này càng dần dần hướng về phía trung tâm, chậm rãi ngưng tụ.
Ầm ầm…
Khi trời chuyển sang sẩm tối, hai mắt của Hạ Ngôn rốt cuộc cũng từ từ khôi phục tỉnh táo, mà Thần Hi Kiếm trong tay của hắn cũng dần dần trở nên chậm hơn.
Kiếm ảnh khắp bầu trời, cũng dần dần biến mất.
Từ lúc bắt đầu mắt thường không thể nhìn ra được, sau đó là người tu luyện cũng có thể nhìn rõ, một thời gian sau động tác huy vũ kiếm của Hạ Ngôn ngay cả người thường cũng có thể nhìn thấy rõ. Cuối cùng, dĩ nhiên càng dần càng chậm, chậm đến nỗi người thường múa kiếm còn nhanh hơn so với Hạ Ngôn.
Hiện tại, động tác của Hạ Ngôn càng ngày càng chậm rãi khiến người ta nóng nảy, mỗi một kiếm đâm ra, mềm mại yếu đuối giống như trẻ con ba tuổi cầm thanh kiếm gỗ chậm rãi múa may.
Thế nhưng, trên mặt Hạ Ngôn lại dần dần hiện lên vẻ vui mừng nồng đậm.
U u…
Trên thân Thần Hi Kiếm, không ngừng rung động, loại rung động này có biên độ phi thường nhỏ, căn bản mắt thường không thể phân biệt được. Bất quá, tần suất rung động lại nhanh đến kinh người. Thậm chí, sự rung động với biên độ nhỏ như vậy cũng có thể vang lên tiếng u u..
- Linh La Kiếm của ta, hiện tại đã có uy lực của bí điển Thiên cấp rồi!
Thần Hi Kiếm trong tay Hạ Ngôn vẫn không hề dừng lại, trong đầu hiện lên một ý niệm như vậy.
Nguyên bản, lúc Hạ Ngôn cho rằng Linh La Kiếm cần dung hợp với bí điển Thiên cấp, mới có thể thăng cấp trở thành bí điển Thiên cấp, đạt tới uy lực của bí điển Thiên cấp chân chính. Thế nhưng, bởi vì Linh La Kiếm đã dung nhập rất nhiều bí điển bất nhập lưu và bí điển Nhân cấp, cho nên Linh La Kiếm dĩ nhiên có thể trước khi dung hợp bí điển Thiên cấp đã trở thành bí điển Thiên cấp chân chính.
Điều này làm cho Hạ Ngôn cũng có chút ngoài dự liệu.
Trong tầng hai Kinh Các, Hạ Ngôn xem xét quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng, Linh La Kiếm rốt cuộc đã tới mức cực hạn, sau đó bỗng nhiên bạo phát.
- Uy lực của bí điển Thiên cấp, quả nhiên là mạnh hơn bí điển Nhân cấp rất nhiều.
Trong mắt Hạ Ngôn sáng ngời, Thần Hi Kiếm hình thành nên những đường vòng cung xảo diệu, từ bên trái thân thể Hạ Ngôn, đâm sang bên phải.
Dựa vào uy lực hiện tại của Linh La Kiếm, thực lực của Hạ Ngôn đã có thể đánh ra uy lực võ kỹ hơn ba nghìn độ rồi.
Coi như là so với Đại Linh Sư sơ kỳ cũng không kém hơn bao nhiêu, cộng thêm Ảo Ảnh Thân Pháp quỷ dị khó lường. Đại Linh Sư bình thường đều khó có thể trở thành đối thủ của Hạ Ngôn. Hơn nữa, bản thân Linh La Kiếm cũng tinh diệu dị thường.
Bí điển bình thường, coi như là bí điển Nhân cấp, cũng có bốn năm mươi thức, thậm chí là bảy tám mươi thức. Thế nhưng, Linh La Kiếm hiện tại đề thăng với bí điển Thiên cấp lại chỉ có vẻn vẹn 18 thức.
Mười tám thức võ kỹ đã trở thành bí điển Thiên cấp. Có thể nghĩ được mỗi một thức Linh La Kiếm có bao nhiêu tinh diệu.
Rốt cuộc, sau khi Hạ Ngôn trải qua hơn sáu canh giờ liên tục diễn luyện, Thần Hi Kiếm trong tay cũng thu hồi lại.
Vừa mới thu hồi Thần Hi Kiếm, Hạ Ngôn bỗng nhiên tụ tập linh lực toàn thân, quán nhập vào trong thân Thần Hi Kiếm. Một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén liền từ mũi của Thần Hi Kiếm phóng ra ngoài.
Mang theo tiếng vang thật lớn, kiếm khí gào thét đâm thẳng lên bầu trời.
- Hiện tại thực muốn tìm một đối thủ nào đó thử nghiệm uy lực của Linh La Kiếm.
Hạ Ngôn nhìn kiếm khí gào thét xông lên trời, thở ra một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm giác được Tử Vân Linh Hải của mình hơi chấn động. Hạ Ngôn vốn chìm đắm trong kiếm kỹ, thực ra đã quên hẳn Tử Vân Linh Hải. Trong lúc Hạ Ngôn mới diễn luyện kiếm kỹ vừa rồi, Tử Vân Linh Hải vẫn không ngừng xảy ra biến hóa.
Cho tới tận lúc này, mới bỗng nhiên giật mình. Hạ Ngôn đột nhiên cảnh giác. Vội vã ngồi xuống cẩn thận quan sát những biến hóa vi diệu của Tử Vân Linh Hải.
- Hử?
Hạ Ngôn thấy Tử Vân Linh Hải lúc này, lại nhịn không được thầm thất kinh.
Bởi vì, Tử Vân trong Linh Hải, hiện tại đã không thể gọi là “vân” nữa rồi, xác thực mà nói, hẳn là một viên ngọc màu tím.
Không sai, chính là một viên ngọc cùng với hình dáng lớn nhỏ của Tụ Linh Huyệt rất giống nhau.
Đôi mày của Hạ Ngôn hơi nhíu lại, Tụ Linh huyệt tại bụng là màu trắng bạc, mà viên ngọc trong Linh Hải lại có màu tím. Bất quá, từ hình dáng bên ngoài, hai thứ giống nhau như đúc.
- Lẽ nào, khi Tử Vân Linh Hải phát triển lớn mạnh tới một giai đoạn nhất định sẽ biến thành một viên ngọc giống như vậy?
Cặp mắt Hạ Ngôn lóe lên liên tiếp, nghi ngờ trong lòng. Trước đây hắn chưa từng có kinh nghiệm giống như vậy. Lão đầu Thánh Hoàng cũng chưa giảng giải cho Hạ Ngôn về chuyện Tử Vân sẽ biến hóa như thế nào.
Ba!
Hạ Ngôn đang trong lúc trầm tư nhíu mày, Tử Châu (viên ngọc màu tím) trong Linh Hải lại khẽ chấn động một hồi.
Sau đó, toàn bộ lỗ chân lông của Hạ Ngôn, từng tia linh lực trong thiên địa dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Hạ Ngôn. Tụ Linh Huyệt, cũng nhanh chóng xoay tròn. Tốc độ cực nhanh, làm cho Hạ Ngôn không nhịn được líu cả lưỡi.
Theo tâm pháp Linh La của Hạ Ngôn, liền tự động vận chuyển. Những luồng linh lực vừa mới dung nhâp vào cơ thể này nhanh chóng bị Tụ Linh huyệt luyện hóa, sau đó lại vận chuyển tới một trăm linh tám đường kinh mạch.
Linh lực sẵn có của Hạ Ngôn cũng đang nhanh chóng tăng thêm. Tử Châu trong Linh Hải, cùng với Tử Linh huyệt tương liên chặt chẽ.
- Lần trước ta hấp thu rất nhiều linh lực, là thời điểm Tử Vân vừa mới hình thành, cũng chính là ta thành công bước vào cảnh giới Linh Sư trung kỳ. Hiện tại, Tử Vân biến thành một viên Tử Châu, ta lại có thể một lần nữa hấp thu rất nhiều linh lực.
Tâm niệm của Hạ Ngôn thay đổi rất nhanh, lúc này cũng không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều.
Tâm thần vừa thu lại, Hạ Ngôn tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực vận chuyển tâm pháp Linh La, phối hợp với Tụ Linh huyệt, luyện hóa tất cả linh lực hấp thu được.
Linh lực trong cơ thể tăng lên rất nhiều, hiển nhiên là chuyện tốt, Hạ Ngôn cùng hy vọng bản thân có thể hấp thu càng nhiều linh lực hơn.
Trong bóng đêm, xung quanh thân thể Hạ Ngôn, một tầng quang mang màu trắng bạch vô cùng chói mắt. Tầng quang mang này theo làn giá mạnh mẽ thổi, không hề sinh ra biến hóa.
Thỉnh thoảng còn có một mảnh quang mang màu trắng hơi động, mặt ngoài trơn nhắn giống như hình cầu, bất quá rất nhanh lại khôi phục như hình dạng trước đó.
Trong cánh đồng bát ngát này, không có vết chân, tự nhiên cũng không có người nào nhìn thấy một màn như vậy.
…
- Hứa lão, ngươi nói Hạ Ngôn điên rồi?
Trong phòng Viện trưởng, Viện trưởng Liễu Vân vừa mới nghe được lời Hứa lão nói, thoáng cái từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
- Đúng vậy, Viện trưởng. Đứa nhỏ Hạ Ngôn cũng không biết tại sao lại như vậy, đột nhiên từ tầng thứ hai Kinh Các lao xuống. Lúc đó ta nhìn thấy hai mắt của hắn đỏ đậm, còn đang suy nghĩ có nên ngăn lại hay không, thế nhưng thoáng cái hắn đã lao ra không thấy bóng dáng rồi. Tốc độ của đứa nhỏ này thực sự quá nhanh.
Hứa lão thở dài một tiếng, nói.
- Tại sao lại như vậy?
Liễu Vân chau mày, bỗng nhiên hô ra bên ngoài.
- Lý Nguyên Xuân.
Vèo!
Lý Nguyên Xuyên nguyên bản ở ngoài, nghe được tiếng gọi của Viện trưởng, lắc mình một cái liền chạy tới.
- Chúng ta tới nhà của Hạ Ngôn xem thế nào, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Liễu Vân nói, mơ hồ lộ ra một tia lo lắng.
Nếu như Hạ Ngôn thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chuyện lớn rồi. Ngày giao lưu giữa các học viện chỉ còn hơn nửa tháng nữa sẽ diễn ra.
1 tiếng trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà
Chương 258
Nguồn: vipvandan.vn
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Nội dung thu gọn
Lý Nguyên Xuân mới vừa rồi ở ngoài cửa phòng Viện trưởng, nghe được lời nói của Hứa lão nói với Viện trưởng, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.
Hắn có phần không tin Hạ Ngôn lại nổi điên, tuy nhiên chẳng lẽ Hứa lão lại nói lung tung hay sao?
"Nhưng, rốt cuộc Hạ Ngôn xảy ra chuyện gì? Hay là bị kích thích gì chăng?" Lý Nguyên Xuân theo Viện trưởng và Hứa lão ra khỏi phòng Viện trưởng.
Ở bên ngoài phòng Viện trưởng, Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết cũng đang chờ ờ đó. Hai người bọn họ cùng muốn đi theo xem rốt cuộc Hạ Ngôn đã xảy ra vấn đề gì.
- Viện trưởng! Ta còn phải trông coi Kinh Các, sẽ không đi theo ngài. Đứa nhỏ Hạ Ngôn kia, hẳn là không có việc gì.
Hứa lão dừng chân lại, nói với Viện trưởng Liễu Vân.
Liễu Vân gật gật đầu.
- Viện trưởng! Chúng ta cùng đi tìm Hạ Ngôn. Vương Thiên Hà cung kính nói.
- Các con sao?
Liễu Vân đưa mắt nhìn lại, lập tức gật gật đầu:
- Được! Các con cũng cùng đi đi.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có thể cùng Hạ Ngôn quan hệ hòa thuận tốt đẹp, cũng là điều mong muốn của Liễu Vân. Học viên tham gia Hội Giao Lưu Học Viện nếu như có thể đoàn kết chặt chẽ với nhau, tự nhiên có thể phát huy ra thực lực càng mạnh.
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết đồng thời gật đấu ứng tiếng trả lời.
Do Lý Nguyên Xuân dẫn đường, một hàng bốn người rời Học Viện Tử Diệp, đi về hướng nhà của Hạ Ngôn.
Khi bốn người bọn họ đến chỗ ở của Hạ Ngôn, thời gian còn chưa tới chính ngọ. Tiểu Thanh đang ở trong sân nhà chải lông cho Thổ cẩu. Xem ra Thổ cẩu đang nằm lười biếng hưởng thụ. Bàn tay mịn màng nhỏ nhắn của Tiểu Thanh đang nhẹ nhàng vuốt ve trên người nó, Thổ Cẩu không kìm nổi ngay cả mí mắt đều khép lại.
Đột nhiên, lỗ tai của Thổ cẩu dựng thẳng lên, thân thể đứng bật dậy. Tiểu Thanh vừa thấy phản ứng của Thổ cẩu, cũng không khỏi nhìn về phía cổng tiểu viện.
Mấy ngày trước đây, có hai tên tiểu tặc xâm nhập trong viện. Thổ cẩu liền có biểu hiện như vậy. Hai tên trộm kia cũng canh me ngôi nhà này nhiều ngày, thấy ban ngày chỉ có một nữ nhân Tiểu Thanh cùng một con chó giữ nhà, liền nổi lên ác ý.
Một thiếu nữ yếu đuối, một con chó ta thoạt nhìn cùng không to lớn khỏe mạnh lắm, vậy còn không dễ như trở bàn tay sao?
Khi hai tên trộm hiện ra tại cửa viện, Thổ cẩu liền cảnh giác lên, cặp mắt xanh sâu kín chớp lóe phát ra ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi. Lúc ấy Tiểu Thanh còn không biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên sau lại Thổ cẩu liên tục cắn vào mông hai tên tiểu tặc đột nhập kia Tiểu Thanh mới hiểu ra. Hai tên tiểu tặc kia chưa bao giờ gặp qua chó hung hãn như Thổ Cẩu vậy, sợ tới mức tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, bỏ chạy ngay cả giầy trên chân đều rơi mất.
Hiện tại, ánh mắt Thổ cẩu lại nhìn về phía cửa viện, hiển nhiên lại có người đang đi vào sân tới đây.
- Thanh... Tiểu Thanh!
Tiểu Thanh cùng Thổ cẩu mới vừa đứng dậy, từ bên ngoài liền truyền vào tiếng kêu ồm ồm.
Tiểu Thanh chau đôi mày liễu, trong lòng nghi hoặc: "Không phải tiếng của Hạ Ngôn ca, đó là..."
Đột nhiên lông mi giãn ra, Tiểu Thanh chợt nhớ tới, người phát ra giọng nói đó chính là Lý Đại ca Lý Nguyên Xuân. Tiểu Thanh nhớ tới Lý Nguyên Xuân, chân liền bước nhanh ra cửa viện, hai bàn tay mảnh mai vội mở chốt cửa, mở cửa viện ra.
Thổ Cẩu đi theo phía sau Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh! Có đây rồi! Hạ Ngôn đã quay về chưa?
Lý Nguyên Xuân vừa thấy Tiểu Thanh duyên dáng yêu kiều, liền hỏi ngay.
Tiểu Thanh thấy Lý Nguyên Xuân dẫn theo ba người lạ. Lại thấy hỏi với giọng lo lắng như vậy, không khỏi cũng thấp thỏm lo âu:
- Không có! Sáng nay trước khi đi, Hạ Ngôn ca nói là đi học viện, ngay cả điểm tâm còn không ăn nữa, Hạ Ngôn ca rời học viện rồi sao?
- Đúng vậy! Không biết Hạ Ngôn đã chạv đi đâu. Hắn không trở về, có thể đi chỗ nào đây?
Lý Nguyên Xuân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, lại chuyển hướng nhìn Viện trưởng Liễu Vân.
- Tiểu Thanh cô nương! Hạ Ngôn thường thường hay đi tới chỗ nào? Chúng ta tìm hắn, có chuyện quan trọng! Ta là Liễu Vân Viện trưởng của Học Viện Tử Diệp, cũng là sư phụ của Hạ Ngôn.
Liễu Vân ôn hòa nói vói Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh tuy rằng không biết Viện trưởng Học Viện Tử Diệp rốt cuộc là nhân vật gì, tuy nhiên nàng vừa nghe nói là sư phụ của Hạ Ngôn, vội vàng cung kính nhún mình thi lễ.
Lúc này tuy rằng Tiểu Thanh cùng hơi nghi hoặc khó hiểu. Tuy nhiên nàng còn không có lo lắng lắm.
Tiểu Thanh lắc đầu cung kính nói:
- Hạ Ngôn ca ngày thường buổi sáng đi học viện, buổi tối trở về cũng không đi chỗ nào khác.
Liễu Vân trầm ngâm.
- Sư phụ, Lý Đại ca! Có lẽ Hạ Ngôn đi ra ngoài thành rồi. Có đôi khi Hạ Ngôn ca phải tu luyện võ kỹ, ở trong sân không thuận tiện thi triển, phải đi ra ngoài thành!
Ánh mắt Tiểu Thanh chợt lóe sáng nói.
Nàng nhớ tới một lần, Hạ Ngôn đã đi ra ngoài thành tu luyện mấy ngày mới trở về, cho nên lúc này nói như thế.
- Ngoài thành?
Đám người Lý Nguyên Xuân đều phát ra tiếng ồ kinh ngạc.
- Ngoài thành rộng lớn như vậy, biết đi đâu tìm... khó nha! Liễu Vân ngập ngừng nói.
- Cô là muội muội của Hạ Ngôn?
Mễ Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thanh, lên tiếng hỏi.
Giọng nói của nàng lãnh đạm, nếu là lẩn đầu tiên tiếp xúc, vừa nghe giọng nói của nàng khẳng định sẽ không thoải mái.
Tuy nhiên Tiểu Thanh thấy nàng cùng đi vói sư phụ của Hạ Ngôn ca tới đây, cho nên cùng không có lộ ra vẻ không vui trả lời:
- Ta là Tiểu Thanh tỳ nữ của Hạ Ngôn ca!
- Tỳ nữ?
Vương Thiên Hà sửng sốt, cười nói:
- Hạ Ngôn thật sự là tốt phúc! Tỳ nữ đều xinh đẹp như vậy.
Vương Thiên Hà nhìn Tiểu Thanh, lộ ra ánh mắt hâm mộ, lắc đầu nói.
- Hạ Ngôn xem Tiểu Thanh là thân muội muội. Lý Nguyên Xuân quay lại nói.
Vương Thiên Hà vội ngậm miệng, tuy nhiên trong lòng lại nghĩ thầm: "Muội muội? Gạt ai chứ? Còn không phải là Tiểu tình nhân! Hừ! Nhìn không ra Hạ Ngôn thường ngày bề ngoài văn nhã, vậy mà cũng ẩn giấu kiều nữ trong nhà."
Mễ Tuyết ở một bên, lại liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái. Trong lòng không kìm nổi tự so mình cùng Tiểu Thanh, trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên vẽ dao động kỳ dị, rồi sau đó xoay đầu nhìn về phía khác, khóe miệng cùng hơi hơi nhếch lên.
- Tiểu Thanh cô nương! Vậy chúng ta đi tìm Hạ Ngôn, sẽ không quấy rầy. Liễu Vân trầm ngâm một lát, cười nói với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh gật gật đầu, Thổ cẩu bên người nàng, trừng cặp mắt xanh sâu kín nhìn.
"Hạ Ngôn ca không ở trong học viện, bọn họ lại vội vàng đi tìm Hạ Ngôn ca, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Tiểu Thanh nhìn bốn người rời đi, không kìm nổi lại có chút lo lắng, hướng Thổ cẩu hỏi.
-Ngao!
Thổ Cẩu liên tục lắc đầu, tỏ ý không biết.
Bốn người rời khỏi nhà Hạ Ngôn quay trở về học viện.
- Viện trưởng! Nếu Hạ Ngôn đi ra ngoài thành. Ngoài đó rộng lớn như vậy trong lúc nhất thời chúng ta khẳng định sẽ không tìm thấy.
Lý Nguyên Xuân nhíu mày nói.
- Đúng vậy! Việc này trước không cần để lộ ra ngoài. Các ngươi đều tự làm chuyện của mình đi. Ta đi ra ngoài thành tìm xem, hy vọng có thể gặp được Hạ Ngôn.
Liễu Vân thở dài một tiếng nói.
- Viện trưởng! Ngoài bốn cửa thành, địa phương rất rộng, một mình ngài làm thế nào tìm được Hạ Ngôn? Không bằng, chúng ta nhiều người chia ra đi tìm!
Lý Nguyên Xuân nhíu mày nói.
- Đúng vậy, Viện trưởng! Chúng ta cùng đi tìm đi. Vương Thiên Hà cũng nói.
- Hiện tại còn không cần! Chúng ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có lẽ, ngày mai Hạ Ngôn sẽ tự mình trở về. Tốt hơn là không nên truyền chuyện này ra ngoài, bằng không trong học viện sẽ bàn tán xôn xao, cũng không tốt cho Hạ Ngôn.
Liễu Vân lắc đầu nói.
Nghe Liễu Vân nói như vậy, ba người Lý Nguyên Xuân cũng chỉ đành phải từ bỏ ý định, chỉ có thể hy vọng Hạ Ngôn không có việc gì.
- Kỳ Liên thúc thúc.
Ngoài cửa phía Đông thành Thành Tử Diệp, Trương Hồng Phi, Trương Hải Tuyền cùng với Trương Phong, ba người đã chờ gần một cái canh giờ, rốt cục thấy một chiếc xe ngựa màu đen đang chậm rãi chạy tới.
Tới cửa thành, một người từ trên xe ngựa bước xuống. Người này mặt vuông tai lớn, có hàm râu dài, thân mặc hoa phục màu vàng.
Trương Hồng Phi ba người vừa nhìn thấy người này, trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bước lên phía trước thi lễ, ân cần thăm hỏi.
Kỳ Liên này, là đại quản sự ngoại viện của Trương gia thành Kim Dương. Hết thảy công việc đối ngoại của Trương gia, gần như đều do lão phụ trách, là thúc thúc của lứa tuổi Trương Hồng Phi.
- Ba người các ngươi không ở học viện tu luyện cho tốt. Như thế nào có thời gian rảnh rỗi ra đón ta?
Trương Kỳ Liên tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc, tuy nhiên trong giọng nói cũng không có trách cứ, ngược lại mang theo một tia vừa lòng.
- Kỳ Liên thúc thúc đến thành Tử Diệp làm việc, đương nhiên đám tiểu diệt phải ra khỏi thành đón tiếp rồi Kỳ Liên thúc thúc! Ngài lần này đến thành Tử Diệp, phải ở lại bao nhiêu ngày?
Trương Hồng Phi cười nói.
Trương Kỳ Liên vuốt vuốt chòm râu xanh, trầm ngâm một chút nói:
- Có thể sẽ ờ thành Tử Diệp ba bốn ngày đây!
- Kỳ Liên thúc thúc! Chúng ta đón gió tẩy trần cho ngài. Hà hà! Đã đặt trước tiệc rượu ở trong thành!
Trương Phong cúi mình cười nói. Trương Phong là con của tộc trưởng Trương gia. Cho dù là Kỳ Liên, cùng không thể quát tháo với Trương Phong.
Trương Kỳ Liên thấy Trương Phong như thế, không khỏi gật đầu nói:
- Ừ! Chúng ta vào thành rồi nói sau.
Bốn người theo cửa Đông thành mà vào, chậm rãi đi trên đường phố.
Dọc theo đường đi, Trương Hồng Phi báo cáo chuyện tu luyện cho Trương Kỳ Liên biết, đồng thời nói chính mình trên phương diện luyện đan đã có tiến bộ rất lớn. Tuy rằng còn chưa có luyện chế ra đan dược, tuy nhiên đối với việc sử dụng hồn lực đã có một chút tâm đắc.
Nghe Trương Hồng Phi nói, Trương Kỳ Liên không khỏi cười rất thoải mái.
- Ha ha! Xem ra Trương gia chúng ta, lập tức sẽ xuất hiện một Luyện Đan Sư rồi Hồng Phi! Hãy nỗ lực cho tốt, tương lai nhất định có thành tựu lơn!
Trương Kỳ Liên vừa gật đầu vừa nói.
Bỗng nhiên lại chuyển ánh mắt:
- Trương Phong! Tộc trưởng bảo ta nhắc nhở ngươi. Nhất định phải tu luyện cho tốt, sớm ngày thành tựu cảnh giới Linh Sư.
Trương Phong sa sầm sắc mặt xuống, đáp:
- Con biết rồi! Đa tạ Kỳ Liên thúc.
- Hải Tuyền! Con cũng vậy, phải tăng mạnh tốc độ tu luyện. Trong lớp trẻ Trương gia chúng ta chỉ có ba người các con là tiềm lực lớn nhất.
Trương Kỳ Liên nghiêm túc nói.
Trương Hồng Phi vội lên tiếng trả lời, nắm chặt nắm tay:
- Kỳ Liên thúc! Con sẽ cố gắng tu luyện.
- Ừ! Vậy thì tốt! Nếu các con ở trong học viện có chuyện gì khó xử, nhất định phải thông báo kịp thời cho gia tộc. Gia tộc tự nhiên sẽ toàn lực ủng hộ các ngươi.
Trương Kỳ Liên lại ngưng trọng nói một hơi. Ánh mắt cùng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Ánh mắt Trương Phong chợt lóe sáng, trầm giọng nói:
- Kỳ Liên thúc! Ba huynh đệ chúng con ở Học Viện Tử Diệp, bị người ta làm nhục.
- Ôi! Cũng vi thực lực chúng con không đủ. Trương Phong nói xong còn cảm thán than một câu.
- Cái gì?
Trương Kỳ Liên chấn động thân mình. Ánh mắt đột nhiên trợn tròn:
- Bị người nào làm nhục? Là ai? Thân phận đối phương là gì?
- Dám làm nhục người của Trương gia chúng ta ư? Trương Kỳ Liên phẫn nộ nói:
- Hồng Phi! Con hiện tại cũng là Linh Sư hậu kỳ, chẳng lẽ với thực lực của con, cũng không đối phó được đối phương sao?
"Nếu như thế, thực lực của đổi phương cũng quá mạnh. Người như vậy, tất nhiên có chỗ dựa sau lưng nhất định nào đó." Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Kỳ Liên liền nghĩ tới nhiều khả năng về việc này.
- Kỳ Liên thúc! Là con bất tài! Tên tiểu tử kia rất biến thái! Hắn vừa mới bước vào Học Viện Tử Diệp thời gian ngắn không đến hai tháng, thực lực liền đạt tới Linh Sư hậu kỳ, còn là đệ tử của Viện trưởng. Chúng con...
Trương Hồng Phi chớp chớp mắt, lắc lắc đầu cắn răng, tiếp theo trầm giọng nói:
- Thực nhiều cố kỵ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro