
Chap 3. "Gương hoàng tuyền" phải chăng có thể làm giả?
Về đến Đoan Mộc gia, ai cũng trợn tròn mắt nhìn Hi bế trên tay linh hồn bé gái mang vào nhà. Họ chạy đi báo với mọi người về sự xuất hiện của linh thể kia
- Mọi người ơi, chưởng môn lại mang về một linh hồn kìa!!
Hi bình thản sai gia nhân chuẩn bị một phòng dành cho khách rồi đặt cô bé xuống đất. Nó rụt rè, bẽn lẽn túm lấy chân cậu. Đôi mắt đen độc nhất của nó lạ lẫm nhìn xung quanh. Nom giống hệt dáng vẻ ngày nhỏ khi mới bước vào Đoan Mộc gia của Hi. Nhút nhát như chú thỏ con vậy
- Này, Đoan Mộc, sao trông cậu với nó như cha con ấy? - Kính Hoa nhìn cảnh đó, nhịn không được mà ghé tai Hi thì thầm
- Vớ vẩn! - Hi bực mình cốc một cái vào đầu anh khiến nó u một cục. Đoạn lại quay sang tiểu cô nương kia- Chờ một lát, em nên có một bộ đồ mới, bộ đồ này dơ hết rồi.
Ngay lúc này bóng dáng quen thuộc nhanh chóng xẹt ngang qua cửa phòng. Xem chừng chạy nhanh quá rồi phanh gấp nên trước cửa bốc lên một đám bụi mù. Một giọng nói thảng thốt vang lên, xem chừng đã cố gắng để bình tĩnh lại
- Hi! Em nghe nói anh mang nữ quỷ về nhà?
Thì ra là Tần Thi Dao. Trong chất giọng của cô pha đâu đó chút cáu giận và hờn ghen. Con quỷ nào mà lại dám giành Hi với cô vậy chứ? Dương Kính Hoa thì không tính rồi, nhưng đây lại còn là nữ quỷ.
- Đúng rồi đấy, Tần Thi Dao. Nhanh không mất "tân lang tương lai" kìa . - Kính Hoa đùa đùa cợt cợt nhìn Thi Dao đừng ngoài cửa thở không ra hơi.
- Đâu? Nhỏ đó đâu?- Tần Thi Dao ngẩng phắt lên, nhìn quanh tìm kiếm bóng hình con quỷ nữ kia
- Tần Thi Dao, cô ghen cả với một đứa trẻ con?- Hi đưa tay day day thái dương, cất giọng lạnh băng khiến người nghe không thể không rùng mình.
- Hả? Trẻ con?
Lúc này cô mới định thần nhìn về phía Hi. Một dáng hình bé nhỏ, lấp ló đằng sau cậu. Đôi má mềm phúng phính ửng hồng bẽn lẽn ngó ra nhìn Tần Thi Dao. Tính nữ trong người trỗi dậy, đứa con gái nào mà chẳng thích sự dễ thương. Mặc kệ điều mình vừa nói là gì, cô tức tốc phi đến chỗ cô bé kia, đôi mắt sáng lấp lánh đầy phấn khích
- Trời ơi!! Bé búp bê nhà ai thế này!!! Hi! Sao anh không nói sớm??
- Cậu ta chưa kịp nói gì cô đã la làng lên rồi- Kính Hoa đứng dựa vào tường cười cười cho đến khi bị Thi Dao nhìn với ánh mắt hình viên đạn
Cô không kìm được mà chọt nhẹ lên đôi má hồng hồng của bé gái nhỏ mặc cho nó vẫn nhìn cô bằng ánh mắt có chút sợ sệt. Bàn tay bé xinh run rẩy túm chặt lấy Hi bên cạnh. Lúc này cô mới để ý rằng mình mẩy cô bé lấm lem đất cát cùng bụi bặm lại thêm vài vết thương nhẹ trên da thịt non nớt.
- Hi, đứa bé này…- Thi Dao ngập ngừng
- Cô giúp tôi thay đồ và chăm sóc cho nó. Mọi chuyện tôi sẽ giải thích sau- Hi đưa mắt nhìn gia nhân mang đồ đến đặt trên giường rồi cúi người đi ra. Đoạn cậu ngồi xuống, mỉm cười hỏi- Còn nữa, tiểu cô nương, có thể cho tôi biết tên em không?
Cô nhóc im lặng, chần chừ xem chừng đang cân nhắc xem có nên nói hay không, ánh mắt bối rối nhìn Hi. Thấy tình hình có vẻ hơi gượng ép, cậu đưa tay xoa đầu trấn tĩnh nó. Dù sao đứa trẻ này cũng có vẻ nhát người và nó vẫn còn bé, nhiều thứ lạ lẫm như vậy hẳn là rất sợ.
- Đừng lo, nếu em không muốn nói cũng được. Giờ ngoan ngoãn thay đồ rồi anh sẽ chuẩn bị đồ ngọt cho em nhé.
Thấy Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi, đôi môi bé con mấp máy rồi cũng bật thành tiếng:
- Mãn Nguyệt.. Tên em là Mãn Nguyệt!
Hi cười nhẹ, dịu dàng đặt tay lên đầu nó
- Được rồi, Tiểu Nguyệt. Ở lại với Tần tỷ tỷ nhé, chị ấy sẽ chăm sóc em. Đừng sợ, Tần tỷ tỷ là người tốt.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng khuôn mặt Tần Thi Dao cũng thoáng chút buồn. Vì không muốn bị Hi nghĩ mình là người nhỏ nhen, cô thu lại sự bất mãn trong lòng. Dù sao cũng là một đứa trẻ thôi mà.
Tuy nhiên tất cả đã bị Kính Hoa để ý thấy. Như thói cũ, anh lại ghé sang, thì thầm cà khịa người con gái kia
- Này, Tần Thi Dao, cô đang ghen đấy à?
- Không có
- Úi chà chà, Tần tiểu thư ghen với con ní-.. - Chưa dứt lời Kính Hoa đã ăn một cước thuận chân xé gió của cô
- Tên khốn nhà anh, im miệng giùm đi! - Thi Dao phát cáu, khẽ quát.
Ngay khi Hi và Tiểu Nguyệt nhìn về phía họ, Thi Dao đã lập tức trở lại khuôn mặt tươi cười, mặc cho Kính Hoa nhìn cô với ánh mắt "tốc độ lật mặt kia cho tốc độ ánh sáng hít bụi được rồi". Hi xoay người về phía cửa, cất giọng
- Kính Hoa, chúng ta đi thôi. Mọi chuyện còn lại ở đây tôi tin tưởng giao lại cho cô đấy.
- Được! Cứ giao cho em!- Thi Dao hăng hái gật đầu
Kính Hoa đến đây vẫn ngoảnh lại bồi thêm một câu trêu chọc
- Đúng là con gái các cô cứ thấy trai đẹp là tít mắt lên
- ...….
Tần Thi Dao lúc này chỉ hận không thể xông đến bẻ từng chiếc răng của Dương Kính Hoa thôi!
Biết ý, Hi thở dài, túm gáy áo Kính Hoa lôi nhanh ra ngoài. Ở đây còn có trẻ con mà.
- Anh thì không tít mắt?
- Gì tôi cũng là đàn ông, ai thèm nhìn cậu- Kính Hoa chống hông, cau có đáp
- Ừ, không nhìn, chỉ là dòm người ta tắm thôi
Kính Hoa đến đây rốt cục cũng cứng họng với cậu ta .
Anh xốc lại cổ áo vừa được cậu thả ra, chạy lại bên cạnh. Chợt một giọng nói giận dữ vang lên chất vấn Hi
- Đoan Mộc Hi!! Anh coi cái nhà này là khách điếm (nhà trọ) dành cho yêu quỷ hay gì vậy??- Tự Vân từ đằng xa đi tới
- Tôi làm gì không phải việc em quản- Hi lạnh nhạt đáp lại
- Nhưng nhà này cũng không phải của một mình anh. Đừng tưởng muốn cho ai vào thì vào
- Đoan Mộc gia này, tôi là chưởng môn- Hi bình thản cất lời - Nếu Thái nãi nãi đã không nói gì về chuyện này thì em cũng đừng quan tâm làm gì!
- Anh-!! - Tự Vân nghiến răng, trừng mắt nhìn cậu rồi cũng bất lực mà bỏ đi- Tùy anh! Đừng có để lũ yêu quỷ phá hỏng ngày hôm nay là được! Cũng đừng để lệ quỷ hóa ma mà hại người.
Kính Hoa ngơ ngác nhìn theo lòng không kìm được khóc thầm : "Nè nè..đây cũng là quỷ đó nhe"
Về đến phòng, Hi mệt mỏi bước về phía chậu rửa mặt. Làn nước mát lạnh khiến cậu tỉnh táo hơn được đôi chút. Thực lòng cậu rất muốn hút thuốc để bình tĩnh hơn nhưng đã hứa với Kính Hoa rằng sẽ không hút thuốc nữa nên tất cả thuốc trong phòng, trong người cậu giờ đã được đem bỏ hết. Nhìn bộ đồ tế lễ trắng muốt lem luốc đầy bụi đất của mình trong gương, đôi mi cong khẽ rủ xuống. Bên trong cậu phải chăng cũng dơ bẩn thế này?
Kính Hoa đứng ngoài bồn chồn một lúc rồi hỏi vọng vào.
- Đoan Mộc, Tiểu Nguyệt thực sự là linh hồn trẻ con thật sao?
-Ừm. Tôi đã dùng "gương hoàng tuyền" để xem thử rồi- Hi đáp lại, bước đến tủ đồ cẩn thận chọn một chiếc áo thêu họa tiết mặt trăng, rồng phượng lấp lánh
- Nhanh thế?!! Nhưng kể cũng lạ, tại sao em ấy lại vào được kết giới của yêu quái mà Dần Triết không phát hiện ra nhỉ?
- Có kẻ dẫn dụ-Hi nheo mắt nhìn về phía cửa sổ- Kẻ đó có lẽ còn lợi hại hơn cả yêu ma quỷ quái..
Kính Hoa nghĩ ngợi hồi lâu. Anh tự hỏi đó rốt cuộc là ai mà lại có thể qua mắt được cả con hồ yêu ngàn năm như Dần Triết. Chắc hẳn là một con quái đáng gờm đây.
- Có một chuyện nữa…- Hi ngập ngừng
- Hm? Chuyện gì?
- "Gương hoàng tuyền" của cô bé ấy có gì đó không bình thường. Tôi cảm thấy một vài chi tiết không khớp nhau lắm, như được làm giả vậy
- Hả?? Làm giả? Kí ức làm giả được sao?- Kính Hoa kinh ngạc thốt lên
- Đây không phải việc yêu ma bình thường hay linh lực giả có thể làm được, đến dương minh ti như tôi cũng chẳng thể. Kí ức con người như những thước phim vậy, chỉ có những kẻ tạo ra chúng mới có thể thay đổi chúng nhưng cũng có những kẻ cao siêu hơn, gài vào tâm trí con người những kí ức giả nhằm thao túng đối phương. Là linh thể thì càng dễ thao túng.
- Thường thì thao túng và điều khiển linh hồn thuộc về lĩnh vực của hồn sư nhà Tư Đồ… chẳng lẽ..- Kính Hoa nghi hoặc
- Tiếc là không phải. Nhà Tư Đồ dẫu thực sự có thể điều khiển được linh hồn bằng kí ức giả nhưng không thể làm giả được "gương hoàng tuyền" của linh hồn đó.
- Chà.. Có vẻ căng rồi đây- Kính Hoa gật gù chép miệng
- Đầu tiên phải lấy lời khai của Tiểu Nguyệt đã- Hi tiếp lời, thay đồ xong liền đến trước gương tỉ mỉ chỉnh lại vài lọn tóc ánh bạc - E là chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu
--------------
✨Chap 4 sẽ lên sóng vào 24/8/2022✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro