Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Thời gian qua đi, nàng đã trưởng thành ,từ một cô bé ngây thơ thành thiếu nữ độ tuổi dậy thì 16, 17. Càng lớn nàng càng xinh đẹp, càng thích soi gương và chải chuốt hơn nữa. Hắn như cảm nhận được rằng cô bé với đôi mắt đen láy trong suốt với nụ cười hồn nhiên trước kia và thiếu nữ đang đứng trước gương đây: xinh đẹp, yểu điệu, thướt tha là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù vậy, hắn vẫn yêu quý nàng, thậm chí còn có phần mãnh liệt hơn so với trước, vậy là, hắn lại càng sợ hãi, bất an, hắn sợ rồi hắn sẽ mất nàng. Thanh Nhã_ cái tên xinh đẹp của nàng cứ chao đảo, nhắc đi nhắc lại mãi trong giấc mơ của hắn.

        

        Một ngày kia, nàng bị tên địa chủ trong làng ép hôn. Nàng rất buồn, ngày nào cũng đứng trước mặt hắn khóc nức nở, tiếng khoc nghẹn ngào, đứt quãng, day dứt khiến cho tâm can hắn như muốn vỡ tung. Trước giờ, hắn vẫn nghĩ hắn có thể khiến nàng mỉm cười, khiến nàng hạnh phúc, nhưng giờ đây, hắn thấy mình thật bất lực và vô dụng.

          Tiếng khóc nức nở của nàng đã khiến hắn động tình, lần đầu tiên, hắn biết buồn rầu, khổ sở vì người khác.

           Mùa xuân đến rồi, là một mùa khiến hàng vạn sinh linh trên thế gian mong chờ nhất, là khởi đầu của một sự sống mới, một tia hy vọng mới. Nhưng sao hắn lại không hề mong chờ nhỉ? Nàng cũng vậy. Bởi lẽ, cuối mùa xuân này, nàng phải gả về nhà tên địa chủ rồi.

            Càng đến ngày ấy, nàng lại khóc nhiều hơn nữa, không còn nụ cười rạng rỡ như hoa như ngọc, cũng không còn đôi mắt cong như vầng trăng khuyết mỗi khi nàng nheo mắt cười. Hắn hiểu hắn sắp mất nàng rồi.

             Một cơn gió thổi tới mang theo sự dễ chịu, ấm áp, đích thị la làn gió Đông Nam mang theo “vị thuốc tái sinh” cho cả vạn vật. Cơn gió vờn nhẹ trên tóc mai của nàng khiến từng sợi tóc mảnh như sợi tơ khẽ bay bay,rồi lại vờn qua bờ má phớt hồng của nàng, đến bên cạnh cái gương là hắn kia đang buồn bã, chán nản. Cơn gió sớm đã đoán biết được tâm tư của cái gương nhỏ chứ sinh linh đang động lòng phàm trần kia. Cơn gió cất tiếng nói, ngữ thanh không to, không nhỏ, không phân biệt rõ là nam hay nữ, tiếng nói đặc biệt mà chỉ hắn và gió mới có thể nghe thấy:

-         Ta biết ngươi đang nghĩ gì, cái gương nhỏ. Ta có thể giúp ngươi được ở bên cạnh nàng.

Hắn buồn rầu cất âm giọng khàn khan:

-         Ta biết tự lượng sức mình, ta chỉ là một cái gương, đâu xứng với nàng.

Nói rồi hắn lại chăm chú nhìn nàng, trong lòng đã thoáng run run, cơn gió lùa đi lùa lại, vờn vờn trước mặt gương:

-         Nếu ta có thể biến ngươi thành người, đến bên an ủi nàng, ngươi sẽ báo đáp ta cái gì?

Câu nói như khiến hắn bừng tỉnh:

-         Thật chứ, ngươi có thể giúp ta thành người, ở bên nàng…

Cơn gió vi vu vi vu, thổi đi thổi lại xác nhận.

Hắn rất vui mừng:

-         Nếu được như vậy, ngươi bảo ta làm gì, ta cũng làm.

-         Đừng vội vui mừng, cái giá phải trả của ngươi rất đắt. Để biến ngươi thành người sẽ rất hao tổn tuệ căn của ta. Vì vậy, sau khi ngươi biến thành người, đã thỏa mãn được ước nguyện, ngươi sẽ phải hiến cho ta 100 năm tuệ căn của ngươi, đồng nghĩa với việc, ngươi sẽ trở lại thành một cái gương vô tri, ngươi đồng ý chứ?

Hắn hơi do dự, có đáng không?

      Hắn nhìn về phía nàng rồi lại nhìn chính mình. Thật sự, hắn rất muốn được ở bên nàng, che chở cho nàng. Nhưng như vậy sau này, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ thấy được gì nữa, cũng không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì…

 Nhưng… hắn vẫn ngu ngốc chấp nhận thỏa thuận này.

        Cơn gió Đông Nam mỉm cười, bảo hắn nhắm mắt lại. Khoảng không bỗng lóe sáng, khi hắn có thể mở mắt ra được thì đã không còn thấy mình đang ở trên mặt bàn nữa.

         Hắn đã đứng trên mặt đất, có chân, có tay, có mắt, có mũi, có thể cảm nhận được hương hoa thơm ngát, có thể cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân đang tràn ngập khắp xứ sở.

-         Đừng quên lời hứa của mình!

Sau khi hoàn thành xong ước nguyện của hắn, cơn gió Đông Nam biến mất.

Hắn không để ý gì đến ngọn gió Đông Nam ấy nữa, chỉ chăm nhìn thiếu nữ đang ngủ ngay trước mắt. Cuối cùng hắn cũng có thể ở bên nàng. Nàng hơi động đậy, rồi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nàng hơi nheo mắt vì ánh sáng quá chói chang, bỗng có bóng đen che khuất, khiến nàng không thấy khó chịu nữa. Mở mắt ra, nàng bỗng thấy một nam nhân lạ đang ở trong phòng mình. Nàng định hét toáng lên nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của hắn đang trìu mến nhìn mình thì nỗi sợ hãi cũng vơi bớt phần nào.

       Nàng khẽ hỏi, giọng hơi run rẩy:

-         Anh… anh là ai?

Nghe thật dễ chịu và êm tai!

Hắn không trả lời được.

-         Tại sao anh lại ở trong phòng tôi?

Hắn cũng không trả lời được.

Bất chợt hắn nhào đến, ôm lấy nàng. Nghĩ rằng hắn làm càn, nàng hét lên sợ hãi, giãy giụa trong lòng hắn, miệng không ngừng kêu: “Bỏ ta ra”

   Hắn mặc để cho nàng đánh, vẫn ôm nàng thật chặt.

   Một lúc lâu, không thấy hắn có biểu hiện gì quá đáng, nàng cũng không giãy giụa nữa, tâm trí bình thường trở lại. Nàng ở trong lòng hắn, khẽ hỏi lần nữa:

-         Anh…anh là ai vậy?

Hắn vẫn không trả lời. Hắn buông nàng ra, chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu. Nàng ngây người chốc lát:

-         Anh không nói được sao?

Hắn đau khổ nhìn nàng rồi gật đầu mấy cái.

-         Vậy tôi gọi anh là A Đẩu nhé! Được không?

Hắn lại ngoan ngoãn gật đầu. Vậy là nàng quên hết mọi sợ hãi, kéo tay hắn ngồi xuống dưới bậu cửa, rồi ngây thơ kể cho hắn nghe tất bao nhiêu truyện, giãi bày hết cảm xúc dồn nén mà bấy lâu nay nàng một mình chịu đựng. Hắn nghe hết, mỗi lần nghe xong đểu rất thông cảm, vuốt nhẹ mái tóc tơ của nàng như muốn an ủi.

     Từ đó, nàng đã coi hắn như người thân, truyện gì cũng kể với hắn, thân thiết vô cùng. Những ngày tháng đó hắn như sống trong mật ngọt của hạnh phúc.

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: