Chap 1
Nàng bước chân trần thật nhẹ nhàng trên đống hoang tàn, đổ nát của ngôi nhà, đảo đôi mắt tròn xoe, đen láy của mình nhìn khắp một lượt, còn tay không ngừng ra sức đào bới, mong có thể kiếm được thứ gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu rên: “ Đói, đói quá!”
Đã 3 ngày rồi nàng chưa có gì cho vào bụng. Dù biết trong đống hoang tàn này chẳng có gì cả, nhưng nàng vẫn tìm kiếm, mong có chút gì đó liệu có thể an ủi tâm hồn nhỏ bé của nàng chăng?
Chợt có thứ gì đó lấp lánh ánh sáng màu trắng bạc đằng xa kia khiến nàng tò mò tiến tới gần. Hóa ra, đó chỉ là mọt cái gương cũ kỹ đã bám đầy bụi, ánh trăng chiếu vào mặt gương khiến nó lóe sáng. Nàng lấy bàn tay nhỏ bé của mình lau vết bụi trên mặt gương. Từ trong gương dần dần hiện lên hình ảnh một cô bé với đôi mắt to tròn, đen láy, khuôn mặt tròn bầu bĩnh và chiếc miệng nhỏ xinh chúm chím như nụ hoa đào hồng phớt. Những vết lem nhem trên mặt và bộ quần áo rách rưới bao trùm lấy thân hình đang nhỏ bé run rẩy cũng không làm giảm đi sự linh lợi, đáng yêu của cô bé. Cô bé trong gương ấy chính là nàng.
Hắn tò mò, không biết bao nhiêu năm rồi mới được nhìn thấy con người, hơn nữa, lần này không phải là ông chủ béo tròn to kệch trước kia với mấy cái râu lún phún mà là một tiểu nha đầu dễ thương, toát lên khí chất khác thường khiến hắn có cảm giác gì đó rất khác biệt, một chút hưng phấn, một chút rộ lòng…
Lần đầu tiên thấy ảnh mình trong gương, lúc đầu nàng hơi sợ sệt, sau đó ngây ra và cuối cùng mỉm cười rất rạng rỡ. Nàng cười vang trong không gian, cầm cái gương dơ lên cao, chân trần lượn đi lượn lại trên nền nhà toàn gạch đã vỡ nát, dường như không hề biết đau là gì và quên luôn cả cái đói đang dày vò mình.
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng cười lanh lảnh, ngây ngô và khờ dại của nàng đã khiến hắn động tâm, cảm giác đó ngày càng rõ rệt đến nỗi hắn không thể nhận ra mình đang trong tình thế nào nữa.
Nàng ôm hắn hay chính xác hơn là ôm chiếc gương vào lòng mang về. Khi đó, nàng mới có 7 tuổi, còn hắn đã tồn tại được hơn trăm năm.
Nàng mang hắn về làng. Ngày ngày mang chiếc gương ra, lau chùi sạch sẽ. Mỗi lần lau chùi xong, nàng đều ngắm nhìn thật lâu, thật lâu trong gương rồi nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Hắn cứ ngỡ nàng đang cười với hắn, mỗi lần như vậy, trong lòng hắn lại dâng lên cảm xúc khó tả, rạo rực trong lòng, sau, hắn mới biết, đó là cảm giác vui sướng mang đến cho ta sự dễ chịu và thoải mái, có chút xúc động, có chút đường đột,…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro