9
Kể từ ngày Đỗ Hà rời đi, Lương Linh không còn là chính mình. Mỗi ngày, cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, như thể đang chờ đợi ai đó. Cơ thể cô ngày càng gầy guộc, làn da tái nhợt, đôi môi khô nứt. Các y tá thường vào kiểm tra, nhưng họ không thể làm gì hơn ngoài việc thay thuốc và khuyên nhủ cô ăn uống.
Nhưng Linh từ chối. Cô từ chối mọi thứ thức ăn, thuốc men, và cả sự quan tâm của những người xung quanh. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình bóng của Hà lại hiện rõ ràng trong tâm trí cô. Những lời nói cuối cùng của Hà cứ vang vọng "Em chỉ muốn chị được hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa em phải rời xa chị."
Tâm trí của Linh dần trở nên méo mó. Cô tự trách bản thân vì đã không đủ mạnh mẽ giữ Hà lại. Cô tự hỏi hàng trăm lần "Nếu mình không yếu đuối, nếu mình thuyết phục được ba mẹ, liệu Hà có còn ở đây?" Và rồi cô lại rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng, tin rằng chính mình là người khiến mọi thứ sụp đổ.
Mỗi đêm, khi cả bệnh viện chìm trong yên lặng, Linh lại cố gắng đứng dậy. Dù cơ thể yếu ớt, cô vẫn lê từng bước chân trần ra khỏi phòng, bám vào tường để giữ thăng bằng. Cô đi khắp các hành lang, tìm kiếm hình bóng của Đỗ Hà.
"Hà ơi... Em ở đâu? Về với chị đi..." Lời gọi của Linh vang lên yếu ớt trong bóng tối, như một hồn ma lạc lối. Đôi khi, y tá phát hiện và đưa cô về phòng, nhưng cũng có những lúc cô gục xuống giữa hành lang, nước mắt giàn giụa, miệng liên tục gọi tên Hà.
Một lần, trong cơn mê man, Linh cố chạy ra khỏi bệnh viện. Cô nghĩ rằng nếu cô đi khắp nơi, cô sẽ tìm thấy Hà. Nhưng đôi chân yếu ớt không cho phép cô đi xa. Cô ngã quỵ ngay trước cổng bệnh viện, khiến bác sĩ và y tá vội vã đưa cô về.
Ba mẹ Linh không còn giữ được vẻ lạnh lùng như trước. Nhìn con gái mình ngày càng héo mòn, họ không khỏi xót xa. Mẹ Linh nhiều đêm ngồi bên giường con, nhìn cô chìm trong giấc ngủ không yên, nước mắt chảy dài "Linh ơi, con làm mẹ sợ quá... Mẹ chỉ muốn tốt cho con, vậy mà sao con lại thành ra thế này?"
Ba Linh, người từng nghiêm khắc mắng mỏ cô, giờ đây chỉ biết im lặng ngồi trong góc phòng, tay run run cầm chén thuốc. Ông không biết phải làm gì để cứu con gái mình. Ông từng nghĩ ép Linh cắt đứt với Hà là đúng, nhưng giờ đây, nhìn cô suy sụp đến mức này, ông bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Trong khi đó, nhóm chị em của Linh thay phiên nhau chăm sóc cô. Tiểu Vy, Ngọc Thảo, Kiều Loan, Thuỳ Tiên, Phương Anh và Thiên Ân không rời xa Linh một giây nào. Họ cố gắng động viên cô bằng những câu chuyện vui, mang đến những món ăn cô thích, nhưng Linh chỉ đáp lại bằng ánh mắt trống rỗng.
Một lần, Ngọc Thảo nắm chặt tay Linh, nước mắt rơi lã chã "Linh, mày phải mạnh mẽ lên. Đừng làm bản thân tổn thương nữa. Nếu không vì mày, thì hãy sống vì tụi tao, vì Hà..."
Nhưng khi nghe tên Hà, Linh chỉ bật khóc nức nở, lắc đầu "Hà bỏ tao rồi... Hà không cần tao nữa..."
Các chị em chỉ biết ôm chặt Linh, không ai có thể nói thêm lời nào.
Kể từ ngày rời khỏi bệnh viện, Đỗ Hà như tan biến khỏi thế giới. Cô không liên lạc với bất kỳ ai, không xuất hiện ở bất cứ nơi đâu. Mọi người đều nghĩ rằng cô đã thực sự buông tay và rời xa Linh mãi mãi.
Nhưng không ai biết rằng, Hà luôn âm thầm theo dõi Linh từ xa. Cô thường đứng ở góc khuất bên ngoài bệnh viện, nhìn lên cửa sổ phòng Linh, mong đợi ánh đèn sáng hay bóng dáng quen thuộc.
Hà không dám bước vào, không dám để ai biết mình vẫn còn ở đây. Cô tự nhủ rằng việc rời đi là đúng, nhưng trái tim cô lại nhức nhối mỗi lần thấy Linh qua cửa kính, gương mặt hốc hác và đôi mắt ngấn lệ.
Hà lặng lẽ viết những lá thư, nhưng không bao giờ gửi đi. Trong những lá thư ấy, cô trút hết nỗi nhớ nhung, sự đau khổ, và cả tình yêu không bao giờ phai nhạt. Cô muốn nói với Linh rằng cô vẫn luôn ở đây, nhưng cô không thể.
Trong khi Linh ngày càng chìm sâu vào tuyệt vọng, thì Hà cũng tự dằn vặt bản thân mỗi ngày. Cả hai người, dù cách nhau chỉ vài bức tường, lại như ở hai thế giới khác nhau, không thể chạm tới nhau, không thể chữa lành cho nhau.
Hà tự hỏi, liệu quyết định của mình có thực sự đúng? Liệu tình yêu cô dành cho Linh có phải là nguồn cơn của mọi đau khổ? Và nếu vậy, liệu cô có thể làm gì đề cứu vãn trái tim tan vỡ của cả hai?
Mỗi đêm, Hà đứng lặng ngoài cửa bệnh viện, nhìn lên cửa sổ phòng Linh, lòng đầy đau đớn và nỗi nhớ khôn nguôi. Và ở phía bên trong, Linh cũng nhìn ra, hy vọng rằng một ngày nào đó, Hà sẽ quay trở lại. Nhưng giữa họ là một khoảng cách không ai có thể vượt qua, ít nhất là vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro